T
thanhhaioke
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay trong bữa tối, con bé đề nghị cả nhà hãy nói bằng tiếng Mĩ và xin phép John cho nó được học tiếng Mĩ. Mình đã sợ nó không hiểu gì, nhưng con bé nói nếu nó không hiểu thì cả nhà sẽ ra hiệu.
Như thế cũng tốt, dù sao Linh Như cũng cần đi học nữa mà.
Ngày... tháng... năm...
Linh Như đã học tiếng Mĩ được 2 tuần, nhưng thật là lạ. Nó chưa hề thốt lên 1 từ nào, như Hi hay Hello chẳng hạn, hay là… Mum, dad… Nó chẳng nói gì, vẫn im lặng như hồi trước. Nhưng có vẻ nó cũng hiểu hiểu 1 chút những câu tiếng Mĩ mà cả nhà nói rồi.
Ngày... tháng... năm...
Mình mong nghe Linh Như gọi 1 tiếng Mum quá! Nhưng sao nó chẳng bao giờ nói gì thế nhỉ? Thày giáo nói nó vẫn học tốt cơ mà? Tại sao lại thế nhỉ? 2 tháng rồi.
Ngày... tháng... năm...
Linh Như lại ốm. Đây là lần thứ 3 trong tháng này rồi. Nhưng nó không chịu ngủ. Cứ nằm xuống là nó lại run lên sợ hãi. Ngày mai mình quyết định không sang Nhật nữa, dù bữa tiệc lần này sự có mặt của mình rất quan trọng. Linh Như nó cần mình. Mình không yên tâm để nó lại cho John hay ông bà. Có mẹ vẫn hơn chứ. Đối với mình, các con quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thực ra, hình ảnh con bé ngày nào hai tay toàn máu ôm chặt lấy người mẹ vẫn ám ảnh chính cả bản thân mình. Mình vẫn rùng mình khi nhớ đến ngày hôm đó. Ngay cả mình còn như thế, hỏi sao một đứa bé như Linh Như có thể chịu được? Thật đáng sợ!
Ngày... tháng... năm...
Tuần sau là kỉ niệm 16 năm ngày cưới của mình và John. Rốt cuộc… Billy là con ai đây?
Đã lâu rồi mình và James không nói chuyện. Mình luôn cố tránh mặt anh ấy, và mình cũng không muốn anh ấy phải đau khổ khi thấy mình. Mình có lỗi. Vì mình quá tham lam… ích kỉ. Đâu đó đôi khi cũng vọng lại tiếng trẻ con giữa đêm tôi. Mình thấy sợ.
Ngày... tháng... năm...
Chính lúc này đây mình mới thấy hết cảm giác hạnh phúc của một người phụ nữ khi được làm mẹ. Đó có lẽ làm món quà tuyệt vời nhất mà bao nhiêu năm qua mình nhận được, không phải từ John, cũng chẳng phải từ James… mà từ các con của mình…. Những đứa con do chính mình sinh ra và chứng kiến sự lớn lên từng ngày của chúng.
Hôm nay là 16 năm ngày cưới của mình và John.
Công việc cũng chưa bao giờ làm John quên đi 1 ngày quan trọng như thế này. Nhưng điều tuyệt vời nhất mình nhận được… đó là món quà của các con.
John vẫn chờ mình về cũng như mọi hôm. Nhà cửa hôm nay mang 1 sự yên ắng kì lạ. John định sẽ đưa cả các con đi ăn tối. Nhưng vừa bước vào nhà thì….
Happy Anniversary!
Bọn trẻ hiện ra như 3 thiên thần vậy, mặt đứa nào cũng lấm lem bột và kem, Linh Như đứng giữa… Trên tay 3 đứa là 1 chiếc bánh sinh nhật với dòng chữ “Happy Anniversary” nổi bật.
- Các con…
Billy và Jimmy hích hích Linh Như.
- Kìa, đến lượt em đấy.
Con bé đỏ mặt nhìn lên vợ chồng mình lắp bắp:
- Mum, dad… Happy Aniversary!
Mình và John sau 1 hồi ngạc nhiên nhìn con bé rồi đều lao đến ôm lấy nó.
- Ba mẹ cũng yêu con nhiều lắm.
Đây chắc chắn là món quà tuyệt nhất vợ chồng mình từng nhận được mà. Một chiếc bánh tuy không hoàn hảo đối với người khác nhưng nó lại là tất cả đối với mình và John. Vì chiếc bánh đó làm lên từ tình yêu đối với ba mẹ của các con mình, từ tiếng gọi “Mom, dad” đầu tiên của Linh Như. Mặt đứa nào cũng toàn bột nhưng trông chúng đáng yêu làm sao!
Nhìn John kìa, mặt anh ấy vẫn còn dính một ít kem từ chiếc bánh. Nhưng anh ấy chưa định lau đi vì đang ru cho Linh Như ngủ. Hóa ra nó cố “để dành” 2 tiếng “ba mẹ” ấy cho ngày hôm nay. Thật là ý nghĩa.
Bây giờ mình mới hiểu tại sao bấy lâu nay Bill và Jim không cho ba mẹ ngủ chung nữa, hai đứa tối nào cũng luyện cho Linh Như nói tiếng Mĩ mà. Đây cũng là lần đầu tiên tụi nó vào bếp. Nhưng tác phẩm mà chúng tạo ra không rồi chút nào, phải không John?
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Linh Như muốn được đổi tên. Một cái tên không còn mang hơi hướng của Việt Nam nữa.
Ginny Wilson.
Phải rồi. Bây giờ thì nó chính thức là một người Mĩ, là Ginny Wilson – con gái John Wilson và Jenny Trịnh, không còn là con bé Hoàng Linh Như ngày nào bị bà nội vứt bỏ nữa. Nó đã thành nàng công chúa đầu tiên của dòng họ Wilson.
Ngày... tháng... năm...
Ginny nhìn thấy mình và mẹ múa ba lê nên đòi học bằng được. Có vẻ con bé rất có năng khiếu trong bộ môn này. Mình đã làm gấp cho nó một bộ váy rồi. Nó rất hứng thú với việc học đứng bằng mũi chân. Mình đang dạy nó những kĩ năng đầu tiên để có thể di chuyển.
Ngày... tháng... năm...
Đây là lần đầu tiên sau 4 năm, kể từ khi mình cắt đứt mọi quan hệ với James, anh ấy đến nhà mình… và… dẫn theo 1 thằng bé khoảng bằng Jimmy. Tên nó là Brian. Brian Franks – con trai nuôi của James Frank.
Ngày... tháng... năm...
Brian hầu như thường xuyên chơi ở nhà mình vì thằng bé khá thân với Jimmy. Có vẻ như mục đích của James là muốn Brian thân thiết với Bill thôi, nhưng Bill chẳng mấy khi để ý đến thằng bé ấy, còn thằng bé ấy lại chỉ chơi với Jimmy và Ginny.
Ngày... tháng... năm...
John nói với mình, cứ mỗi lần James đến chơi là hiếm khi thấy Ginny ở phòng khách. Mình thử quan sát, thấy cũng đúng thế thật, cứ thấy James là y kì nó chạy biến về phòng đóng chặt của lại. Đến bữa ăn(khi James đã về), mình mới hỏi nó:
- Tại sao mỗi lần chú James đến con đều trốn trong phòng?
Nó thần mặt 1 lúc rồi lí nhí:
- Tại chú ấy cứ… nhìn con… đáng sợ lắm.
Mình cũng ngạc nhiên với lý do của nó. Nhưng… đó là sự thật. James không hề ưa nó. Vì… anh ấy luôn cho rằng nó chính là người đã hại chết… đứa bé ấy. Ginny không có lỗi, lỗi là ở mình, vì mình muốn dồn hết tình yêu cho con bé, mình không muốn mắc mớ đến James nữa, mình không muốn Ginny phải chịu 1 bi kịch về gia đình nữa. Mình muốn nó hạnh phúc, và mình… dù mình biết mình là một người mẹ tồi tệ khi nhẫn tâm vứt bỏ đứa con còn chưa kịp chào đời của mình đi… Nhưng… mình luôn nghĩ mình đã làm đúng. Mình có lỗi với James, với đứa con chưa kịp biết đến thế giới này là gì, nhưng như thế còn hơn là mình mất tất cả và Ginny một lần nữa không có mẹ. Mình đã hứa sẽ làm tất cả chỉ để con gái mình có được một cuộc sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác rồi. Mình phải thực hiện. Cho dù có hi sinh bao nhiêu đi chăng nữa!
Mình có lỗi. Nhưng mình không làm sai.
Ngày... tháng... năm...
Ginny lại ốm. Nó yếu quá. Nhưng nó không muốn nhà mình hoãn chuyến đi sang Nhật ngày mai. Cũng tại Bill quảng cáo nhiều về Nhật Bản quá nên nó đòi đi bằng được. Dù sao thì nhà Sanzenin cũng đến lúc cần biết mặt cô công chúa duy nhất của dòng họ Wilson rồi.
Ngày... tháng... năm...
Dạo này mình hay bị choáng quá. Có lẽ do mình làm việc quá sức.
Ngày... tháng... năm...
Hôm qua James bị tai nạn. Mình lo quá. Nhưng không dám vào thăm… Mình… chỉ dám đứng ngoài nhìn anh ấy với lớp băng khắp người…
Ngày... tháng... năm...
Mình nên làm sao đây? Làm sao đây?
Sáng nay Billy chạy vội đến công ti lôi mình đi tới bệnh viện… nơi James nằm. Mình không khỏi ngạc nhiên khi thằng bé đưa thẳng mình đến phòng bệnh của James…
- Billy?
- Ông ngạc nhiên vì tôi đến đây đến thế cơ à? Hay ngạc nhiên vì mẹ tôi cũng ở đây? – Thằng bé nói có vẻ xấc xược với James.
- Billy, con không được nói thế với chú.
Thằng bé quay lại nhìn mình với một ánh mắt đầy căm giận.
- Ông ta nói…nói… nói… nói con là con trai ông ta. Mẹ! Mẹ nói đi! Mẹ! Có phải thế không?
Mình như đờ người ra vậy… Mình không biết phải nói sao với nó nữa. Nhìn ánh mắt nó. Mình thấy sợ.
- Mẹ!
- Jenny, nói cho con biết đi em! – James gọi tên mình nhẹ nhàng
Màu tóc của Billy… là màu tóc của cả James và John… mình cũng không có lấy bất cứ đặc điểm gì để căn cứ… mình cũng không dám dẫn nó đi thử máu…
Bởi vì mình sợ. Mình sợ một sự thật tàn nhẫn có thể sẽ làm mình đánh mất tất cả.
- Mẹ!
- Mẹ… mẹ… mẹ không biết!
Mình như ngã xuống.
- Được! Vậy thì con sẽ tự đi xét nghiệm. Con không tin! Con không tin con là con của một kẻ giết người như ông ta. Con không tin. Mẹ biết không? Chính ông ta là người đứng sao vụ bắt cóc Ginny ở Nhật. Nếu nhà Sanzenin và con không phát hiện ra kịp thời, có lẽ con bé cũng đã chết rồi. Mẹ! Ông ta cũng đã từng giết người… giết những người nhà Sanzenin đi theo bảo vệ em! Mẹ! Tại sao mẹ lại yêu ông ta? Mẹ? Mẹ!
Thằng bé hét lên rồi lao nhanh ra khỏi cửa. Mình đã đi tìm nó khắp nơi… nhưng không thấy….
Mình lo quá!
Ngày... tháng... năm...
Billy đã về nhà, người nó sặc mùi rượu. Nhưng thằng bé không thèm nhìn mình, nó bế Ginny lên và lẳng lặng bước về phòng. Nó cũng đã 21 tuổi rồi. Mình hi vọng nó không làm gì dại dột.
Ngày mốt là có kết quả xét nghiệm…
Ngày... tháng... năm...
Mình vừa vui mừng… vừa đau khổ…
Billy đứng trước mặt James mà cười lớn:
- Ông thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà. Tôi không thể là con một kẻ luôn có ý định giết em gái mình được. Tôi là con của ba John, không phải con ông. Mẹ! Mẹ nhìn đi, con không phải con ông ta. Mẹ!
Khuôn mặt James nghệt ra y như một đứa trẻ khi bị lấy mất thứ đồ chơi duy nhất mà mình có. Anh ấy mấp máy gọi tên mình.
- Jenny… là sao… Jenny?
Billy không quan tâm đến cái dáng vẻ đáng thương đó của James, nó cứ reo lên:
- Con là con ba John, là con ba John mà! Kết quả đây, nếu ông không tin thì hãy tự mình xem đi và đừng cố chen chân vào gia đình tôi, đeo bám mẹ tôi nữa. Mình đi mẹ!
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình đi khám bệnh định kì…
Ung thư… giai đoạn cuối.
Không! Không được! Nhất định bác sĩ sẽ có cách cứu chữa cho mình. Không được. Mình chưa muốn chết, mình không muốn chết, không thể chết. Ginny của mình chưa nên người, nó chưa trưởng thành, nó chưa hiểu biết về cuộc sống này…
Vết thương của con bé mới lành… mình không thể chết lúc này. Mình không thể làm cho nó bị tổn thương, bị mất mẹ một lần nữa. Mình không thể chết.
Không!
Ngày... tháng... năm...
John đã biết việc mình bị bệnh… và… cả các con nữa. Tuần sau mình sẽ nhập viện. Mình muốn lần cuối đến Nhật cùng các con.
Ngày... tháng... năm...
Billy bị tai nạn. Mình lo quá!
Ngày... tháng... năm...
Theo như nhà Sanzenin thì việc Billy bị chặn đánh là một kế hoạch được lên sẵn từ trước và Billy chỉ là kẻ thế mạng mà thôi. Người mà bọn chúng muốn là Gin.
Nhà Sanzenin cũng nói rằng, Billy cũng đã biết đến kế hoạch này từ trước nên mới không cho hai em cùng đến chào nhà Thượng nghị sĩ. Nó đi 1 mình. Và… đã bị mai phục.
Thằng bé… có nguy cơ sẽ mất trí nhớ… Phải làm sao đây?
Hôm nay trong bữa tối, con bé đề nghị cả nhà hãy nói bằng tiếng Mĩ và xin phép John cho nó được học tiếng Mĩ. Mình đã sợ nó không hiểu gì, nhưng con bé nói nếu nó không hiểu thì cả nhà sẽ ra hiệu.
Như thế cũng tốt, dù sao Linh Như cũng cần đi học nữa mà.
Ngày... tháng... năm...
Linh Như đã học tiếng Mĩ được 2 tuần, nhưng thật là lạ. Nó chưa hề thốt lên 1 từ nào, như Hi hay Hello chẳng hạn, hay là… Mum, dad… Nó chẳng nói gì, vẫn im lặng như hồi trước. Nhưng có vẻ nó cũng hiểu hiểu 1 chút những câu tiếng Mĩ mà cả nhà nói rồi.
Ngày... tháng... năm...
Mình mong nghe Linh Như gọi 1 tiếng Mum quá! Nhưng sao nó chẳng bao giờ nói gì thế nhỉ? Thày giáo nói nó vẫn học tốt cơ mà? Tại sao lại thế nhỉ? 2 tháng rồi.
Ngày... tháng... năm...
Linh Như lại ốm. Đây là lần thứ 3 trong tháng này rồi. Nhưng nó không chịu ngủ. Cứ nằm xuống là nó lại run lên sợ hãi. Ngày mai mình quyết định không sang Nhật nữa, dù bữa tiệc lần này sự có mặt của mình rất quan trọng. Linh Như nó cần mình. Mình không yên tâm để nó lại cho John hay ông bà. Có mẹ vẫn hơn chứ. Đối với mình, các con quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thực ra, hình ảnh con bé ngày nào hai tay toàn máu ôm chặt lấy người mẹ vẫn ám ảnh chính cả bản thân mình. Mình vẫn rùng mình khi nhớ đến ngày hôm đó. Ngay cả mình còn như thế, hỏi sao một đứa bé như Linh Như có thể chịu được? Thật đáng sợ!
Ngày... tháng... năm...
Tuần sau là kỉ niệm 16 năm ngày cưới của mình và John. Rốt cuộc… Billy là con ai đây?
Đã lâu rồi mình và James không nói chuyện. Mình luôn cố tránh mặt anh ấy, và mình cũng không muốn anh ấy phải đau khổ khi thấy mình. Mình có lỗi. Vì mình quá tham lam… ích kỉ. Đâu đó đôi khi cũng vọng lại tiếng trẻ con giữa đêm tôi. Mình thấy sợ.
Ngày... tháng... năm...
Chính lúc này đây mình mới thấy hết cảm giác hạnh phúc của một người phụ nữ khi được làm mẹ. Đó có lẽ làm món quà tuyệt vời nhất mà bao nhiêu năm qua mình nhận được, không phải từ John, cũng chẳng phải từ James… mà từ các con của mình…. Những đứa con do chính mình sinh ra và chứng kiến sự lớn lên từng ngày của chúng.
Hôm nay là 16 năm ngày cưới của mình và John.
Công việc cũng chưa bao giờ làm John quên đi 1 ngày quan trọng như thế này. Nhưng điều tuyệt vời nhất mình nhận được… đó là món quà của các con.
John vẫn chờ mình về cũng như mọi hôm. Nhà cửa hôm nay mang 1 sự yên ắng kì lạ. John định sẽ đưa cả các con đi ăn tối. Nhưng vừa bước vào nhà thì….
Happy Anniversary!
Bọn trẻ hiện ra như 3 thiên thần vậy, mặt đứa nào cũng lấm lem bột và kem, Linh Như đứng giữa… Trên tay 3 đứa là 1 chiếc bánh sinh nhật với dòng chữ “Happy Anniversary” nổi bật.
- Các con…
Billy và Jimmy hích hích Linh Như.
- Kìa, đến lượt em đấy.
Con bé đỏ mặt nhìn lên vợ chồng mình lắp bắp:
- Mum, dad… Happy Aniversary!
Mình và John sau 1 hồi ngạc nhiên nhìn con bé rồi đều lao đến ôm lấy nó.
- Ba mẹ cũng yêu con nhiều lắm.
Đây chắc chắn là món quà tuyệt nhất vợ chồng mình từng nhận được mà. Một chiếc bánh tuy không hoàn hảo đối với người khác nhưng nó lại là tất cả đối với mình và John. Vì chiếc bánh đó làm lên từ tình yêu đối với ba mẹ của các con mình, từ tiếng gọi “Mom, dad” đầu tiên của Linh Như. Mặt đứa nào cũng toàn bột nhưng trông chúng đáng yêu làm sao!
Nhìn John kìa, mặt anh ấy vẫn còn dính một ít kem từ chiếc bánh. Nhưng anh ấy chưa định lau đi vì đang ru cho Linh Như ngủ. Hóa ra nó cố “để dành” 2 tiếng “ba mẹ” ấy cho ngày hôm nay. Thật là ý nghĩa.
Bây giờ mình mới hiểu tại sao bấy lâu nay Bill và Jim không cho ba mẹ ngủ chung nữa, hai đứa tối nào cũng luyện cho Linh Như nói tiếng Mĩ mà. Đây cũng là lần đầu tiên tụi nó vào bếp. Nhưng tác phẩm mà chúng tạo ra không rồi chút nào, phải không John?
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Linh Như muốn được đổi tên. Một cái tên không còn mang hơi hướng của Việt Nam nữa.
Ginny Wilson.
Phải rồi. Bây giờ thì nó chính thức là một người Mĩ, là Ginny Wilson – con gái John Wilson và Jenny Trịnh, không còn là con bé Hoàng Linh Như ngày nào bị bà nội vứt bỏ nữa. Nó đã thành nàng công chúa đầu tiên của dòng họ Wilson.
Ngày... tháng... năm...
Ginny nhìn thấy mình và mẹ múa ba lê nên đòi học bằng được. Có vẻ con bé rất có năng khiếu trong bộ môn này. Mình đã làm gấp cho nó một bộ váy rồi. Nó rất hứng thú với việc học đứng bằng mũi chân. Mình đang dạy nó những kĩ năng đầu tiên để có thể di chuyển.
Ngày... tháng... năm...
Đây là lần đầu tiên sau 4 năm, kể từ khi mình cắt đứt mọi quan hệ với James, anh ấy đến nhà mình… và… dẫn theo 1 thằng bé khoảng bằng Jimmy. Tên nó là Brian. Brian Franks – con trai nuôi của James Frank.
Ngày... tháng... năm...
Brian hầu như thường xuyên chơi ở nhà mình vì thằng bé khá thân với Jimmy. Có vẻ như mục đích của James là muốn Brian thân thiết với Bill thôi, nhưng Bill chẳng mấy khi để ý đến thằng bé ấy, còn thằng bé ấy lại chỉ chơi với Jimmy và Ginny.
Ngày... tháng... năm...
John nói với mình, cứ mỗi lần James đến chơi là hiếm khi thấy Ginny ở phòng khách. Mình thử quan sát, thấy cũng đúng thế thật, cứ thấy James là y kì nó chạy biến về phòng đóng chặt của lại. Đến bữa ăn(khi James đã về), mình mới hỏi nó:
- Tại sao mỗi lần chú James đến con đều trốn trong phòng?
Nó thần mặt 1 lúc rồi lí nhí:
- Tại chú ấy cứ… nhìn con… đáng sợ lắm.
Mình cũng ngạc nhiên với lý do của nó. Nhưng… đó là sự thật. James không hề ưa nó. Vì… anh ấy luôn cho rằng nó chính là người đã hại chết… đứa bé ấy. Ginny không có lỗi, lỗi là ở mình, vì mình muốn dồn hết tình yêu cho con bé, mình không muốn mắc mớ đến James nữa, mình không muốn Ginny phải chịu 1 bi kịch về gia đình nữa. Mình muốn nó hạnh phúc, và mình… dù mình biết mình là một người mẹ tồi tệ khi nhẫn tâm vứt bỏ đứa con còn chưa kịp chào đời của mình đi… Nhưng… mình luôn nghĩ mình đã làm đúng. Mình có lỗi với James, với đứa con chưa kịp biết đến thế giới này là gì, nhưng như thế còn hơn là mình mất tất cả và Ginny một lần nữa không có mẹ. Mình đã hứa sẽ làm tất cả chỉ để con gái mình có được một cuộc sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác rồi. Mình phải thực hiện. Cho dù có hi sinh bao nhiêu đi chăng nữa!
Mình có lỗi. Nhưng mình không làm sai.
Ngày... tháng... năm...
Ginny lại ốm. Nó yếu quá. Nhưng nó không muốn nhà mình hoãn chuyến đi sang Nhật ngày mai. Cũng tại Bill quảng cáo nhiều về Nhật Bản quá nên nó đòi đi bằng được. Dù sao thì nhà Sanzenin cũng đến lúc cần biết mặt cô công chúa duy nhất của dòng họ Wilson rồi.
Ngày... tháng... năm...
Dạo này mình hay bị choáng quá. Có lẽ do mình làm việc quá sức.
Ngày... tháng... năm...
Hôm qua James bị tai nạn. Mình lo quá. Nhưng không dám vào thăm… Mình… chỉ dám đứng ngoài nhìn anh ấy với lớp băng khắp người…
Ngày... tháng... năm...
Mình nên làm sao đây? Làm sao đây?
Sáng nay Billy chạy vội đến công ti lôi mình đi tới bệnh viện… nơi James nằm. Mình không khỏi ngạc nhiên khi thằng bé đưa thẳng mình đến phòng bệnh của James…
- Billy?
- Ông ngạc nhiên vì tôi đến đây đến thế cơ à? Hay ngạc nhiên vì mẹ tôi cũng ở đây? – Thằng bé nói có vẻ xấc xược với James.
- Billy, con không được nói thế với chú.
Thằng bé quay lại nhìn mình với một ánh mắt đầy căm giận.
- Ông ta nói…nói… nói… nói con là con trai ông ta. Mẹ! Mẹ nói đi! Mẹ! Có phải thế không?
Mình như đờ người ra vậy… Mình không biết phải nói sao với nó nữa. Nhìn ánh mắt nó. Mình thấy sợ.
- Mẹ!
- Jenny, nói cho con biết đi em! – James gọi tên mình nhẹ nhàng
Màu tóc của Billy… là màu tóc của cả James và John… mình cũng không có lấy bất cứ đặc điểm gì để căn cứ… mình cũng không dám dẫn nó đi thử máu…
Bởi vì mình sợ. Mình sợ một sự thật tàn nhẫn có thể sẽ làm mình đánh mất tất cả.
- Mẹ!
- Mẹ… mẹ… mẹ không biết!
Mình như ngã xuống.
- Được! Vậy thì con sẽ tự đi xét nghiệm. Con không tin! Con không tin con là con của một kẻ giết người như ông ta. Con không tin. Mẹ biết không? Chính ông ta là người đứng sao vụ bắt cóc Ginny ở Nhật. Nếu nhà Sanzenin và con không phát hiện ra kịp thời, có lẽ con bé cũng đã chết rồi. Mẹ! Ông ta cũng đã từng giết người… giết những người nhà Sanzenin đi theo bảo vệ em! Mẹ! Tại sao mẹ lại yêu ông ta? Mẹ? Mẹ!
Thằng bé hét lên rồi lao nhanh ra khỏi cửa. Mình đã đi tìm nó khắp nơi… nhưng không thấy….
Mình lo quá!
Ngày... tháng... năm...
Billy đã về nhà, người nó sặc mùi rượu. Nhưng thằng bé không thèm nhìn mình, nó bế Ginny lên và lẳng lặng bước về phòng. Nó cũng đã 21 tuổi rồi. Mình hi vọng nó không làm gì dại dột.
Ngày mốt là có kết quả xét nghiệm…
Ngày... tháng... năm...
Mình vừa vui mừng… vừa đau khổ…
Billy đứng trước mặt James mà cười lớn:
- Ông thấy chưa? Tôi đã nói rồi mà. Tôi không thể là con một kẻ luôn có ý định giết em gái mình được. Tôi là con của ba John, không phải con ông. Mẹ! Mẹ nhìn đi, con không phải con ông ta. Mẹ!
Khuôn mặt James nghệt ra y như một đứa trẻ khi bị lấy mất thứ đồ chơi duy nhất mà mình có. Anh ấy mấp máy gọi tên mình.
- Jenny… là sao… Jenny?
Billy không quan tâm đến cái dáng vẻ đáng thương đó của James, nó cứ reo lên:
- Con là con ba John, là con ba John mà! Kết quả đây, nếu ông không tin thì hãy tự mình xem đi và đừng cố chen chân vào gia đình tôi, đeo bám mẹ tôi nữa. Mình đi mẹ!
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay mình đi khám bệnh định kì…
Ung thư… giai đoạn cuối.
Không! Không được! Nhất định bác sĩ sẽ có cách cứu chữa cho mình. Không được. Mình chưa muốn chết, mình không muốn chết, không thể chết. Ginny của mình chưa nên người, nó chưa trưởng thành, nó chưa hiểu biết về cuộc sống này…
Vết thương của con bé mới lành… mình không thể chết lúc này. Mình không thể làm cho nó bị tổn thương, bị mất mẹ một lần nữa. Mình không thể chết.
Không!
Ngày... tháng... năm...
John đã biết việc mình bị bệnh… và… cả các con nữa. Tuần sau mình sẽ nhập viện. Mình muốn lần cuối đến Nhật cùng các con.
Ngày... tháng... năm...
Billy bị tai nạn. Mình lo quá!
Ngày... tháng... năm...
Theo như nhà Sanzenin thì việc Billy bị chặn đánh là một kế hoạch được lên sẵn từ trước và Billy chỉ là kẻ thế mạng mà thôi. Người mà bọn chúng muốn là Gin.
Nhà Sanzenin cũng nói rằng, Billy cũng đã biết đến kế hoạch này từ trước nên mới không cho hai em cùng đến chào nhà Thượng nghị sĩ. Nó đi 1 mình. Và… đã bị mai phục.
Thằng bé… có nguy cơ sẽ mất trí nhớ… Phải làm sao đây?