Hoàng Tử Lạnh Lùng và Cô Nhóc Lanh Chanh

N

natsume1998

Chap 81

Cho mãi đến khi lên đến lớp thì nó mới giật được cái tay của hắn ra. Tăng tăng trở về bàn mặc cho những ánh mắt hình viên đạn bọc vỏ hạt nhân đang nhắm vào nó, vẻ mặt ngu ngơ làm cho mấy nhỏ khác lại xì xầm chử-i rủa.

Lam với Mi thì thập thò thập thụt với Duy và Long, ánh mắt cũng hứng về phía nó với hắn, to nhỏ với nhau rồi lại cười hì hì.

Lạ thật! Sắp vào học rồi, Quân đâu sao lại không thấy? Nó ngồi xuống bàn, long dấy lên một nỗi buồn không tả. Có phải vì nó mà hôm nay Quân nghĩ học không? Nếu như vậy thì nó sẽ cảm thấy buồn lắm

Chợt nó thấy một vật gì đó trong ngăn bàn. Vội lấy ra xem, là một chiếc hộp hình vuông lớn, bên trên có kèm theo một tờ giấy. Theo bản tính tò mò thì nó cầm lên và đọc

<Chúc mừng sinh nhật nhi nhé! Đây là món quà Quân tặng cho Nhi, mong rằng Nhi sẽ thích nó. Xin lỗi vì đường đột đi mà không báo trước. Lúc trước mục đích của Quân trở về Việt Nam là để mong được gặp lại Nhi và được yêu Nhi, nhưng có lẽ Nhi không phải là của Quân, vậy nên Nhi phải thật hạnh phúc đấy nhé! Bây giờ Quân phải qua Mĩ để giúp đỡ cho ba mẹ việc công ty. Nhi ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe! Nếu Phong có bắt nạt Nhi thì nhớ gọi cho Quân, Quân hứa là sẽ đấm cho cậu ta đến khi nào Nhi hả dạ thì thôi. Vậy nhé! Nếu làm đám cưới thì Quân sẽ gọi cho Nhi, hehe! Your BF!!>

Đọc những dòng mà Quân viết nó cảm thấy bản thân mình có lỗi quá. Từ đầu đến cuối mọi thứ Quân làm là điều vì nó, vậy mà nó lại tổn thương. Nó muốn khóc quá đi thôi, Quân thật sự rất tốt với nó, đến khi nó từ chối tình cảm với Quân thì Quân vẫn nói những lời quan tâm nó. Khó chịu quá!

-Này! Giấy gì vậy?

Vừa dứt câu hỏi hắn giật ngay tờ giấy trên tay nó. Đã khó chịu lại còn gặp cái tên này, nó bực bội hét liên hồi, nhào đến giật lại tờ giấy

-Trả cho tôi! Trả đây!............ Tôi nói trả đây

Hắn đúng là cái đồ đáng ghét, ỷ bản thân cao hơn nó nên giơ tờ giấy lên đến tận trời, nó làm cách nào cũng không thể với tới được. Đã buồn rồi còn bị hắn chọc tức, không nhịn được nữa, nó dậm chân thình thịch chạy về chỗ ụp mặt xuống bàn khóc tức tưởi.

Thấy nó vậy hắn vội chạy tới, mặt lấm lét vì biết lỗi. Luôn miệng xin lỗi nó, tìm đủ mọi cách để cho nó ngước mặt lên, vậy mà nó cứ đưa tay đẩy đầu hắn ra, miệng thì cứ nói mãi một câu “Tránh ra” làm hắn chỉ dám đưa tờ giấy cho nó rồi cứ ngồi lay người nó mà chẳng dám làm gì khác

Đám con gái trong lớp nhìn hành động của hắn, mặt đứa nào cũng bị biến dạng. Đứa thì há hốc mồm mắt trợn lên tay chỉ vào hắn, đứa thì lại nói rằng hắn bị mất trí và phòng y tế lại them người………

-Bảo Nhi! Đừng khóc mà, tôi xin lỗi! Trả cho cô rồi này! Mau nín đi mà!!! Cô mà khóc nữa là tôi khóc theo luôn đấy!!

Cách nói chuyện cứ như con nít của hắn làm nó bật cười ngước mặt lên nhưng vẫn làm ra vẻ giận dỗi. Mi, Lam thì lại quá bất ngờ vì câu nói đó, còn Long Duy thì lại không ngờ bệnh cũ của hắn bộc phát. Nói là cũ chứ ít ra thì cũng hơn 7, 8 năm rồi hắn chưa bao giờ như vậy.

Lấy tay lau nước mắt, nó quay qua nhìn hắn, rồi mặt gian gian nhưng lại không thể hiện ra bên ngoài, mặt vẫn đang giận dỗi

-Hết giận rồi phải không?

Chỉ chờ hắn nói câu đó nó liền đáp

-Tôi sẽ không giận nữa! Trừ khi…….. anh phải nghe lời tôi!!

-……………- hắn đơ vài giây, thôi rồi, bây giờ đến lượt hắn chịu trận- Ok!!

Gật đầu cái rụp, hắn đồng ý nhưng với cái đầu đầy ma lanh của mình thì đâu dễ dàng gì mà hắn để cho nó ra điều kiện dễ dàng. Chỉ gật đầu thế thôi rồi hắn sẽ có cách xử lí của riêng hắn!

Nó cười khoái chí nghĩ ra mấy trò để chọc tức hắn. Còn Mi, Lam chỉ biết lắc đầu nhìn nó ngán ngẩm. Yêu nhau kiểu gì mà cứ tìm cách chôi khăm nhau. Cặp này đúng là khó hiểu.

Tiết Toán

Vì gần đến ngày thi nên thầy cho lớp mấy bài nâng cao để rèn luyện. Nói là nâng cao nhưng thật ra nó lại thuộc dạng gần bằng đề đại học. Một bài Hình Học, có khi làm hết mấy trang giấy mới giải được một câu.

Ngồi hì hục tính tính vẽ vẽ, cuối cùng nó cùng giải ra được bài toán có dấu sao (*). Vì nghĩ rằng “Ta đây là số một” và hắn chưa giải ra, nên nghĩ bụng định làm cho hắn xấu mặt, liền quay qua ra lệnh

-Này! Anh mau giơ tay lên bảng giải bài đó đi!!

Không chần chừ một giây nào, hắn liền giơ tay và miệng hô to

-Thưa thầy! Giải bài 5

Ông thầy gật gật rồi kêu hắn lên. Còn nó thì đang chống mắt lên để xem hắn viết được mấy dòng.

Rẹt rẹt rẹt……… xẹt xẹt xẹt……….!!!

Nó mở căng mắt và há hốc mồm, hắn giải được, không những giải được mà còn giải ngắn hơn cả nó. Không thể tin được, rõ rang lúc nãy nó thấy hắn còn chẳng thèm cầm bút lên thì làm sao mà hắn có thể giải được cơ chứ? Không lẽ nhìn để bài thôi là hắn có thể giải ra được sao?

Hắn bước về chỗ với ánh mắt ngưỡng mộ của đám con gái. Nhìn qua chỗ nó hắn cười tươi thật tươi

-Tôi giải rồi đó, cô chép đi!! Nãy giờ giải không ra phải không?

Hắn nói một câu làm nó quê quá, giả vờ như không nghe liền cúi đầu làm tiếp bài khác. Chép lại bài giải của hắn, tự hỏi lòng tại sao lại không nghĩ ra cách này mà lại cách kia cho nó dài dòng. Chép vào và rút kinh nghiệm, lần sau nhất định sẽ giải thật ngắn

Kế hoạch đầu xem như thất bại!!

Giờ ra chơi

-Này! Anh mua đồ ăn cho 5 người chúng tôi nhé!!

Nó nói với hắn sau khi hắn đuổi đám con gái đi chỗ khác với một câu “Ai còn đứng đây nữa tôi sẽ đuổi học hết!!”

Nghe nó nói xong hắn chỉ khẽ cười một cái rồi đưa tay phẩy phẩy ai đó. Cậu nhóc lớp 10 chạy tới. Đó là Tuấn người “trợ lí” của hắn

-Hội Trưởng gọi em có việc gì ạ?

-Mua cho tôi 6 phần ăn!!

Hắn chỉ nói ngắn gọn như vậy Tuấn gật đầu một phát rồi bước đi ngay lập tức. Nó chẳng kịp gọi lại, nó muốn hắn đi mua cơ mà. Đúng là!!

-Này!! Tôi nói anh mua mà!

-Có rồi đây!!

Thoắt cái Tuấn đã mua đủ 6 phần, càng ngày càng thấy hắn oai thật, nói một cái là có ngay, làm cái gì cũng được. Ngay cả nấu ăn hắn cũng biết nấu. Thật ra có gì mà hắn không biết làm không chứ???

Ăn trong sự tức tối, nó hết cách để chơi khăm hắn rồi, chẳng có món nào thành công cả! “Ax……. Thôi thì sau này sẽ tính tiếp”

Giờ về

-Này! Hôm nay anh về trước đi nhé, tôi có việc!!

Chạy đến chỗ hắn thông báo, nó trông có vẻ rất hớn hở

-Việc gì?

-Tôi về thăm ba mẹ!

-Tôi cũng muốn đi!!

-Anh đi làm gì?

-Tôi là bạn trai của cô mà!!

Lầm bầm, làu bàu,……. Rốt cuộc thì hắn vẫn đeo bám lấy nó. Bây giờ thì hắn mới chịu lộ bản chất của mình sao??? Thật là con nít không chịu nổi.

Ôm cặp định bước đi thì lại bị hắn giật phăng. Nó ngơ ngác nhìn hắn

-Để tôi xách cho

Điên mất! Mặc kệ hắn xách cặp cho nó, nó bỏ đi thật nhanh để khỏi bị hắn làm cho xấu hổ thêm nữa. Hắn một tay xách hai cái cặp một tay nắm lấy tay nó. Cứ như là sợ mất nó hay sao í!

Còn nó thì cứ ôm khư khư lấy cái hộp quà của Quân mà không them nhìn hắn lấy một cái. Làm hắn ghen với….. cái hộp

-Hộp gì vậy? Sao lại cứ ôm khư khư vậy chứ? Để tôi cầm dùm cho!!

Vừa nghe hắn nói nó liền ôm cái hộp qua một bên để cho hắn không động tới, nghiêm mặt nói

-Anh mà động vào là tôi không nói chuyện với anh luôn đấy!

Nghe vậy nên hắn lại thôi
 
N

natsume1998

Chap 82

Về nhà nó

Bước xuống xe, đưa tay vào trong để vặn ổ khóa, nó chạy vào nhà í ới, chạy khắp phòng

-Mama ơi, con về rồi đây!! MAMA!!!

Nghe tiếng động, mẹ nó từ trong phòng bước ra. Vừa nhìn thấy bà nó đã chạy tới ôm thật chặt như để thỏa bao thương nhớ bấy lâu nay.

Mẹ nó cũng ôm lấy nó, thấy đứa con gái đi bao lâu nay mới về bà vui lắm. Có khi còn vui hơn cả nó nữa, nghe tiếng thút thít bà ôm nó vỗ về và nhẹ nhàng nói

-Con gái ngốc về rồi sao! Con bé này, mới đi được có mấy ngày mà đã khóc như vậy rồi thì sau này làm sao mà tự lập được chứ?

-Hic….. Tại con nhớ mẹ quá!!

Thật sự thì nó không kìm chế được nữa, nó nhớ ba và mẹ, nó xem họ như ba mẹ ruột của nó. Được ôm bà nó lại cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy như được ôm chính người mẹ của mình.

-Ba đâu rồi mẹ?

-À! Ba con đi cùng với mấy người bạn rồi!

Hắn từ ngoài bước vào trong, cúi đầu chào một cách đầy kính cẩn, miệng cười thật tươi, nó nhìn còn thấy rùng mình.

-Cháu chào bác!!

Mẹ nó khá ngạc nhiên, bà không nghĩ rằng nó đi cùng với hắn. Cũng may là ba nó không có ở nhà, nếu không thì ông sẽ nghiêm mặt mà nhìn hắn không buông để đoán xem hắn là gì của nó. Tất nhiên chuyện mà lộ là roi vào mông như chơi.

-Hai đứa vào phòng khách ngồi chơi đi! Mẹ đi lấy nước!

-Để con lấy phụ cho ạ!

-Thôi được rồi, con cứ ngồi đó đi!!

Quay qua nhìn thấy hắn lại ngoắc ngoắc, nó bước tới với gương mặt méo xệch. Tất nhiên là không thể ngồi gần hắn được, nhưng cũng không ngồi quá xa. Bật kênh phim hoạt hình yêu thích, nó chỉnh âm lương lớn một chút để tránh trường hợp mẹ nó nghe hai đưa nói chuyện

-Dù gì thì chúng ta đã yêu nhau rồi, có nên nói cho ba mẹ cô biết không nhỉ?

-Không được!!- Vừa nghe hắn dứt câu nó liền nhảy lên một phát, miệng liên hồi hăm dọa- Anh mà nói ra là tôi bóp cổ anh chết ngay tại chỗ đấy!!

-Không được sao? Tại sao lại không được, ba tôi đã biết rồi thì cũng phải để cho ba cô biết luôn, như vậy mới công bằng- Rồi chợt hắn lại kêu to- Bác gái cháu……

Nó vội nhào tới bịt miệng hắn, mặt chuyển xang màu xanh, lòng thầm mong mẹ nó không nghe hắn gọi

-Này, anh đã hứa là nghe lời tôi rồi mà, không được nói ra chuyện này!!

-Nhưng tôi muốn nói!!

Và thế là hắn lại kéo tay nó ra để tìm cách nói lớn. Nó thì lại ra sức bịt lấy miệng hắn. Nhìn là biết hắn giả vờ để cho nó bịt miệng chứ với sức của hắn thì một tay thôi là có thế lôi được cả hai tay nó xuống rồi. Quay qua nhìn nó hắn lại giở trò

-Được thôi! Mua chuộc tôi đi?

-Mua chuộc á?................. Lấy đồng hồ không?

Nó ngơ ngơ ngáo ngáo nhìn hắn, rồi lại chỉ vào cái đồng hồ con heo mà hắn tặng, làm cho mặt hắn thừ ra rồi lại định gọi to mẹ nó lần nữa. Lại lần nữa bịt miệng hắn, nó đành xuống nước

-Thôi được thôi được!! Anh muốn gì?

Tay chỉ chỉ vào má, miệng hắn buông một câu làm nó muốn lọt ghế

-Hôn một cái!!

-Gì mà hôn chứ? Tôi với anh đâu có gì đâu mà phải hôn???

-Ya, đừng nói là cô định chấm dứt mọi chuyện tại đây nhé! Bây giờ cô không làm chứ gì! Vậy thì tôi sẽ nói cho bác gái biết!!

Vừa nói hắn vừa đứng dậy chân bước về phía nhà bếp

-Ok, ok!! Tôi hôn được chưa??

Nghe nó chịu thua hắn liền cười thỏa mãn ngồi xuống, đưa cái mặt thấy ghét của mình ra. Nó đỏ mặt chồm tới hôn hắn, chợt hắn quay phắt qua và chụt!! Môi chạm môi!

Ngượng quá nên nó quay qua chỗ khác, mắt hướng vào xem tivi như không có chuyện gì, nhưng thật ra tim nó lại đập loạn xạ

Nhìn gương mặt đỏ hồng lên của nó, hắn lại cười khoái chí. Đầu lại tiếp tục nghĩ ra mấy trò làm cho nó ngượng thì mới chịu được, lại tiếp tục trò vui của mình, hắn quay qua nó nói

-Này, tôi kêu cô hôn má mà, cái lúc nãy không tính! Hôn lại đi!!

-Sa.. sao??? Anh vừa phải thôi chứ!! Cái đồ chết tiệt, đừng có hòng mà lợi dụng nhé! Tôi đã hoàn thành như anh muốn rồi con gì! Chỉ tại anh xoay mặt qua chứ đâu phải tại tôi hôn nhầm chỗ!!

Mặc dù đang rất tức tối nhưng nó vẫn phải cố kìm nén, nói thật khẽ để mẹ nó không nghe thấy. Còn hắn thì vẫn tỏ ra thích thú với “công việc” chọc nó

-Tôi không biết, cô phải nhắm cho đúng chỗ chứ, tôi thích xoay đâu là quyền của tôi! Cô mà không chịu hôn lại thì tôi sẽ nói ra hết cho mẹ cô biết!!

Tức tối, nó nhịn không nổi nữa. Bản thân là con gái mà hắn cứ bắt nạt nó như vậy mãi, thật là hết chỗ nói mà

-Này thì hôn!!

Dẫm vào chân hắn một phát rồi nó ôm hộp quà đang đặt trên bàn đi thẳng lên phòng, để lại hắn ngồi ôm chân và gọi theo nó

Mở cửa bước vào bên trong, mọi thứ vẫn như vậy, cái bàn vẫn vậy, cái giường vẫn như trước, không có gì thay đổi. Nó nhớ quá đi mất!! Ngồi lên chiếc giường thân yêu, nó lấy hộp quà của Quân và từ từ mở ra

Bên trong là một con gấu panda ôm một trái tim có dòng chữ “BF Q & N”, trên cổ còn có đeo một sợi dây. Mặt dậy là một chiếc chìa khóa, nó chưa hiểu đó là gì nhưng nó sẽ giữ gìn món quà này thật kĩ

Ôm con gấu của Quân nằm xuống, nó ngủ lúc nào không hay. Có lẽ đây là chiếc giường của nó nên nó mới dễ ngủ như vậy.

Sau một lúc nói chuyện với mẹ nó mà vẫn chưa thấy nó xuống, hắn mò lên phòng.

Gõ cửa mãi mà chẳng thấy nó nói gì, hắn tò mò bước vào, mặt mày lấm la lấm lét, lén la lén lút, đi tới định đắp chăn cho nó, chợt nhìn thấy con gấu nhưng tay nó lại che mất một phần dòng chữ

Nhưng mà dù thế nào thì nó cũng không được ôm con gấu không phải của hắn tặng. Đưa tay định giật con gấu ra thì lại bị nó ôm chặt vào, mặt khẽ nhăn lại rồi miêng thì cứ “ưm ưm” như khó chịu. Hắn đành buông tay ra, mặt thì khó chịu
 
N

natsume1998

Chap 83

Sau một lúc ngủ, chỉ vì trong giấc mơ đang được bay nhảy thì cứ bị cái tên đáng ghét nào đó níu níu lại. Và cuối cùng là tỉnh giấc vì bị gạt chân ngã.

Dụi dụi mắt ngồi dậy, giật mình vì gương mặt hắn đập vào mắt nó, vẻ mặt lạnh băng nhìn cứ như ma vậy, chẳng hiểu hắn đang cầm điện thoại làm gì nữa.

-Này! Anh làm gì trong phòng của tôi vậy?

-Tham quan!!

-Hay nhỉ? Ai cho anh tham quan phòng tôi? Đi ra mau!!!

-Tôi thích ở đây!......... Cô đang ôm con gấu của ai vậy? Con thỏ bông tôi cho cô đâu?

Không để ý gì tới gương mặt hắn, nó trả lời thành thật một cách ngây thơ

-Đây là con gấu Quân tặng sinh nhật tôi, con thỏ bông của anh ở nhà ấy!!

-Này! Bạn gái gì mà kì quá vậy? Đồ bạn trai tặng lại không ôm mà đi ôm đồ người khác tặng là sao? Đưa con gấu đây!!

-Không! Anh thích thì lấy con thỏ bông của anh ấy! Đây là con gấu của tôi!!

Sau màn tranh cãi là một màn tranh giành. Hắn nhào đến “cướp” con gấu với vẻ mặt nhăn nhó. Gì chứ quà của ai cũng được, nhưng quà của Quân thì hắn chẳng thích nó ôm như vậy tí nào.

Nó thì lại ra sức ôm con gấu thật chặt bên mình, miệng không ngừng la hét

-Ya! Đây là gấu của tôi mà!! Ai cho anh động vào? Buông tay ra mau!!!

-Để tôi xem trên con gấu có chữ gì mà cô lại ôm ấp nó đến vậy, đưa đây mau!!

-Không! Buông tay ra!!

Cốc… cốc!!

Nghe tiếng gõ cửa phòng, hắn vội buông tay ra. Thôi chết rồi, nãy giờ nó hét to như vậy, không biết mẹ nó có nghe không nữa. Ax, thật là…..! Cái đồ chết tiệt mà! Chẳng biết nó yêu hắn ở cái điểm nào nữa. Mặt lo lắng bước ra mở cửa, nó nhẹ giọng hỏi

-Mẹ gọi con hả?

Bà khẽ nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý vì vụ ầm ĩ vừa rồi, nhưng vẫn không trách mà lại báo cho nó một câu

-Ba con về rồi đấy!! Chảy tóc lại cho ngay ngắn rồi xuống chào ba đi!!

-Ba về rồi sao? Con biết rồi, mẹ chờ con một chút!

Ơ thôi! Chết rồi! Còn hắn thì sao? Giải thích với ba việc hắn ở trong phòng mình như thế nào đây? Không được, phải giấu hắn đi chỗ khác thôi!!

-Đừng lo! Cứ nói tôi đi tham quan là được

Hắn đi tới nói với nó một câu cứ như là hắn vừa đọc được suy nghĩ của nó vậy. Suy nghĩ gì đó rồi nó lại đứng gật gật một mình như kẻ ngố. Bước ra cửa theo hắn.

Vừa nhìn thấy ba nó đã vội nhào tới ôm chầm lấy ông. Tuy ba nó có nghiêm khắc nhưng ông thương nó lắm, nó biết điều đó và nó cũng dành rất nhiều tình cảm cho ông.

Ba cũng ôm lấy nó, gương mặt in dấu những vết chân chim vì năm tháng khẽ ánh lên một niềm hạnh phúc

-Con gái chịu về thăm ba rồi đó hả?

-Dạ!! Con nhớ ba muốn chết luôn á!

-Thật không? Hay là đang lấy lòng ba vậy?

-Thật mà! Ba không tin con gái của ba hả? Con không biết đâu, mới đi có mấy ngày mà ba đã không tin con ba nữa

Nó nói giọng nũng nịu làm ra vẻ giận dỗi, ông bật cười xoa đầu nó

-Tin, ba tin con gái ba. Được chưa!!

Nó cười tít mắt, gật gật đầu ra vẻ ưng ý. Như phép tắt mọi ngày, nó chạy xuống lấy cho ba một ly nước

Đặt lên bàn, nó ngồi xuống cạnh ba, hắn ngồi đối diện cùng mẹ nó

Nhấp một ngụm nước, ông quay qua nó hỏi

-Dạo này sao rồi? Con tiếp nhận công việc có tốt không?

-Dạ tốt, hì hì!

-Vậy con làm việc gì ở công ty?

-Ờ…….. Dạ…… Con làm thư kí ạ!

Câu hỏi của ông làm nó lúng túng rồi lại buông ra đại một chức vụ, mồ hôi bắt đầu túa ra theo. Thấy vẻ mặt như mọi chuyện sắp bị lộ ra của nó, hắn vội lên tiếng đỡ lời

-Đúng rồi thưa bác! Nhi làm thư kí cho cháu!

Gật đầu như đã hiểu và sau đó ông lại quay qua hỏi chuyện hắn mà không hỏi nó nữa. Hỏi câu nào hắn cũng đều trả lời một cách nhanh gọn và chính xác. Cứ như là ba nó đã tìm hiểu trước chỉ để chờ hỏi vậy. Lúc này thì ông mới gật gù như hoàn toàn tin tưởng vào nó với hắn. Quay qua khẽ xoa đầu nó rồi ba nó lại nói

-Con gái phải nhớ học hỏi cậu Phong nhé! Cậu Phong rất giỏi đấy!

Nghe ba nói nó cũng chỉ biết gật đầu rồi “Dạ” vài tiếng như đã hiểu ý, nhưng thật ra trong lòng lại đang văng vẳng mấy câu đại loại như là “Hắn ta mà tốt ấy! Người gì đâu mà toàn bắt nạt bạn gái…… Nhìn cái mặt lúc nào cũng đểu…….. Tại sao mình lại thích con người như vậy nhỉ?...... Khó hiểu…..”

Mặt trời dần buông xuống, trời cũng đã chập tối. Nó chạy vào phụ mẹ nấu bữa tối. Bà khá bất ngờ khi nó đột ngột chạy vào buông ra một câu “Mẹ ơi để con nấu phụ cho”. Lúc đầu bà không cho vì cứ nghĩ là nó chỉ có ý định “muốn giúp” thôi, nhưng sau khi thấy nó bắt đầu xào xào nấu nấu, tay bỏ gia vị thoăn thoắt, mẹ nó mới bắt đầu tin tưởng.

Nhắm thử một miếng, thật ra thì nó chỉ đạt mức gọi là biết nấu thôi chứ chưa đạt mức “ok”, vì hiện tại bà đang khẽ nhăn mặt vì hơi mặn, nhưng vẫn quay qua nó cười thật tươi, đưa ngón cái lên trước

-Ngon lắm!!

Làm nó khoái chí cười tít mắt, các món ăn được bày lên bàn. Nó lấy đồ bới cơm rồi múc cho ba mẹ, như một thói quen, nó lên tiếng

-Mời ba mẹ ăn cơm!!

Và bỏ hắn qua một bên, làm cho hắn khẽ nhíu mày. Mẹ nó cũng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng bà chỉ nghĩ đơn thuần là vì nó không mời vị “giám đốc” đây! Khẽ quay qua nhắc!

-Con phải mời cả cậu Phong nữa chứ!!

-Sao? À….. Dạ……. Mời giám đốc ăn cơm!!

Nó nói mà gằn từng chữ với vẻ khó chịu, đến khi mẹ nó lại quay qua vì thái độ của nó thì nó lại cười hì hì như không có gì và cắm cúi ăn

Mọi người đều ăn và đều….. tránh cái món của nó. “Huhu! Lâu lâu người ta mới làm mà còn bị ế nữa là sao??” Không trách ba mẹ vì thật ra chỉ có ba mẹ là tránh thôi, còn hắn thì vẫn ăn bình thường. Chắc là vì ăn quen rồi! Chỉ vì mấy lần chỉ nó rằng phải chỉnh lại liều lượng muối thì chẳng ăn nhằm gì, nhắc rồi lại sai nên đành ăn như vậy!!

Thôi thì hắn còn trẻ, cứ để hắn ăn cho đủ I-ốt, còn ba mẹ nó thì lớn tuổi rồi, không ăn cũng được, chứ cứ ép họ ăn lỡ như lên huyết áp thì tiêu.

Hôm nay là một ngày hạnh phúc đối với nó! Mọi thứ đều “thuận buồm xuôi gió” trừ việc Quân bỏ đi. Sau khi dọn dẹp xong đống chén mà đúng hơn là chỉ có mẹ nó làm vì nó rửa thì ít nhất phải vỡ 1 hoặc 2 cái. Chẳng có hôm nào mà nó làm toàn vẹn

-Thưa ba mẹ con đi!

Cúi đầu chào ba mẹ một cái đầy tiếc nuối, thật sự thì nó đã cố gắng kéo dài thời gian nhiều lắm rồi, vả lại ngày mai còn phải đi học nữa nên không thể ở lại lâu hơn. Bước theo hắn ra xe, chợt nó nhớ ra là mình để quên con gấu của Quân, vội chạy vào trong

-Đợi một chút, tôi vào lấy con gấu!!

-Ya, không lấy cũng được!! Này…. này

Chưa kịp nói xong thì nó đã chạy mất, hắn chẳng biết làm gì hơn là đứng chờ.

Thấy nó tung tăng chạy ra cùng con gấu hắn lại khẽ lườm một phát. Thật sự thì hắn cảm thấy ghen với mọi thứ mà nó có nếu như không phải là của hắn tặng, hắn chẳng thích nó quá âu yếm một món đồ nào đó……. ngoài hắn (Thật là hoang tưởng, hehe)

Lên ga và phóng vút đi, ngày mai sẽ chính thức thực hiện vở kịch High School Musical và nó đang cầu mong cho “diễn viên chính” bình an vô sự để nó thoát nạn.
 
N

natsume1998

Chap 84: High School Musical

Hôm nay tất cả mọi học sinh đều hội tụ về kháng phòng. Sáng nay sẽ là vở High School Musical 1, tất cả mọi người đều được trang điểm và biến hóa, trông ai cũng xinh đẹp.

Nguyệt Mỹ được thủ vai chính. Nhìn con bé rất xinh trong bộ váy, nhìn con bé như búp bê vậy mà không hiểu sao lại có những suy nghĩ và hành động có thể nói là tàn bạo chỉ vì một người…… vì hắn

Từ hôm đó con bé né tránh nó và cũng có vẻ rất buồn. Chắc là con bé đã cảm thấy hối hận, tuy rằng nó không nói ra mọi chuyện là vì Nguyệt Mỹ nhưng không có nghĩa là nó sẽ tha thứ cho con bé.

Nó, hắn, Long, Mi, Duy, Lam ngồi ở dãy thứ 3 và khá gần sân khấu. Khả năng diễn xuất của Nguyệt Mỹ rất tốt và cả giọng hát cũng khá hay. Con bé làm cho mọi người phải chăm chú lên sân khấu. Suy cho cùng thì con bé chỉ xấu ở khoảng tính cách thôi, còn lại thì đều tốt.

Lâu lâu lại thấy Nguyệt Mỹ khẽ đưa mắt lén nhìn hắn và nó chẳng thích điều đó chút nào. Tự dưng cảm thấy chẳng muốn xem nữa, muốn lôi quách hắn ra ngoài cho xong.

5” sau

zz…..ZZ…..ZZZ…………

Nó đã thả hồn chu du cùng mây gió. Chắc vì phải thức dậy sớm cùng với việc xem nhạc kịch giúp đưa nó vào giấc ngủ nhanh chóng. Ngồi gật lên gật xuống, hắn quay qua nhìn cái mặt nó rồi lại khẽ cười. Đưa tay lôi thẳng đầu nó dựa lên vai hắn làm cả tá con gái đều ghen tức với nó.

Nó ngủ say đến độ kịch đã kết thúc mà vẫn chưa ngủ dậy. Phải chăng vì “chỗ ngủ” quá thoải mái hay vì trong giấc mơ nó đã cảm nhận được một thứ gì đó chạm vào môi và rất ngọt ngào

Khi buổi diễn kết thúc và mọi người đều rời đi, chính lúc này hắn đã lén hôn nó. Chỉ có hắn và Nguyệt Mỹ đứng sau cánh gà biết chuyện này và sắc mặt của con bé không hề tốt tí nào

Hắn ngồi bấm bấm gì trên cái đồng hồ con heo và sau đó kéo lên đưa sát tai nó. 3…..2……1

HEO NGỐC, HEO NGỐC! DẬY MAU! DẬY MAU!

Cái đồng hồ cứ như cái loa phát thanh làm nó giật bắn mình. Dụi dụi mắt nhìn xung quanh, mọi người thì đã đi hết chỉ thấy hắn ngồi cười khoái chí, mặt thì lại gian gian. Nó khẽ nhíu mày nhìn hắn, cố gắng đoán xem hắn đã làm gì và tất nhiên là mọi suy diễn của nó về hắn đều “không mấy” tốt đẹp.

-Này, anh vừa làm gì vậy hả? Sao mặt gian quá vậy?

-Tôi có làm gì đâu? Cô ngủ gối lên vai tôi cả buổi làm tôi mỏi muốn chết, vậy mà không biết cảm ơn mà lại nghi ngờ tôi nữa sao?

Hắn vừa nói vừa làm mặt nhăn nhó, tay xoay xoay vai như để bớt mỏi. Thấy vậy nó liền tin cái rụp, chẳng hiểu sao tự dưng lại nhào tới…. bóp vai cho hắn và biết lỗi

-Xin lỗi anh nha, có mỏi lắm không?

Hắn cười khoái chí vì được nó lo lắng, nhưng ngờ đâu chỉ là tưởng bở. Nó nhào tới bóp vai hắn và bóp với lực không nhỏ kèm theo xác khí tỏa ra dày đặc. Làm hắn la oai oái, cố gắng lôi cái vai tội nghiệp của mình ra khỏi tay nó

-Ya! Ya! Thả ra, thả ra mau! Cô muốn ám sát tôi sao?

-Giết anh chết tôi càng vui!!

Nói rồi nó đứng lên bỏ đi một mạch. Thật là khổ sở, đã đến phần 2 rồi, bây giờ là lúc nó không được ngồi dưới kháng đài nữa mà phải ra sau cánh gà chuẩn bị chờ tới lượt thay thế (nếu cần)

-Này! Đi ăn đi, từ bây giờ đến lúc diễn còn 2 tiếng nữa mà! Cần gì phải vội!!

-Hic, tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi phải ở lại phụ mọi người dựng lại cảnh sân khấu, vì cảnh thay đổi nhiều nên phải làm thật nhanh, 2 tiếng có khi là ít quá ấy!

-Vậy tôi đi mua nhé!

Lạ thật, sao cách nói chuyện của hắn lại thay đổi quá như vậy chứ? Nó….. cảm thấy lạ. Nhưng như vậy có khi lại tốt hơn, cười một cái rồi nó gật đầu cái rụp. Lần này hắn không kêu người mua như mấy lần trước nữa mà tự hắn đi mua luôn, nhìn mà cảm động quá!!

15” Sau

Sau khi phụ mọi người trang trí xong đống dây lên, lúc này bụng nó lại bắt đầu kêu réo. Định bước đi tìm hắn thì chợt thấy hắn đứng ngay cửa ra vào, nói chuyện với ai đó…… Là Hoàng Yến!! “Sao? Nói gì mà lại cười cơ chứ? Ax, nói chuyện với con gái mà lại cười như vậy. Anh định hút hồn người ta sao? Đồ đáng ghét! Anh không biết là chị ta thích anh sao, vậy còn cười nữa!! Ya! Đừng có cười nữa mà!!!” Nó muốn hét lên với hắn như vậy. Nhưng hắn làm sao có thể nghe được những lời trong đầu nó cơ chứ? Nếu có thì hắn đã không phải là con người rồi. Bực bội, nó bước đi chỗ khác luôn.

Hắn tiến lại phía chỗ nó và đưa hai hộp thức ăn lên trước mặt nó, miệng cười thật tươi.

-Mua rồi đây! Mau ăn đi!

-Không đói!!

Nó trả lời ngắn gọn, mặc cho mặt hắn đực ra đấy mà không hiểu chuyện gì. Rõ ràng lúc nãy nó còn vui vẻ kêu hắn đi mua, bây giờ lại giở chứng không chịu ăn là sao?

-9 giờ hơn rồi mà không đói sao?

-Không đói!

-Cô không đói nhưng tôi đói, mà tôi muốn cô ra ăn cùng với tôi!!

-Không thích

-Này, cô không ăn là tôi ăn hết đấy nhé

-Ăn hết đi

-Tôi ăn hết đấy!!

Rồi bỗng dưng cứ như quá khó chịu, nó hét toáng lên

-ANH ĐI MÀ ĂN VỚI NGƯỜI TA ẤY! ĂN VỚI TÔI LÀM GÌ?

Tiếng hét của nó làm hắn ngơ ngác, và hắn nhanh chóng hiểu ra tại sao nó lại cư xử như vậy. Tất cả là vì Hoàng Yến

-Bạn gái của tôi đang ghen đó sao? Vui thật!

-Ai….. Ai thèm ghen chứ? Tôi không muốn ăn

-Thôi ăn đi, không lại đói chết. Tôi chỉ nói chuyện với chị ta thôi, không lẽ cô cũng giận sao?

-Ai thèm giận!!

Và cứ thế, vì cái tính trẻ con của nó mà hắn phải ngồi năn nỉ muốn gãy lưỡi nó mới chịu ăn. Đáng lí ra thì nó sẽ không để hắn năn nỉ nhiều như vậy đâu, nhưng chỉ vì nó hỏi hai người nói chuyện gì thì hắn không chịu nói nên mới làm cho nó khó chịu như vậy. Chẳng biết có việc gì mà hắn lại giấu nữa!!!

Đến giờ rồi, mọi người lại tụ về kháng phòng. Vì nó là người dự bị nên phải đứng trong cánh gà chứ không ngồi ở phía dưới nữa. Và điều này đồng nghĩa với việc nó phải đứng chăm chú xem hết.

Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi hết thời gian giải lao giữa vở kịch (giống như quảng cáo lúc đang chiếu phim) mà “nhân vật chính” biến mất. Mọi người nháo nhào chạy đi tìm. Và người nháo nhào nhất ở đây không ai khác chính là nó. Chạy mọi ngóc ngách của kháng phòng để tìm cho bằng được người con gái đó. Nếu không thì nó chết mất

Gần hết giờ rồi, nó bắt đầu bị lôi đi để biến hóa, mặc dù đã nhìn hắn cầu cứu nhưng sự thật thì hắn cũng chẳng giúp gì được. Chợt! Xuất hiện rồi. Nó mừng không tả [làm mọi người hú hồn, ai đọc cũng hú hồn ]. Mọi người nhào đến hỏi thăm, hóa ra cô ấy chỉ định ra ngoài lấy đồ rồi trở vào. Làm cho nó chút nữa là lại lên cơn đau tim.

Từ lúc cô gái đó “trở về” nó luôn miệng cầu nguyện. Cầu cho buổi diễn sẽ không bị giáng đoạn như vậy lần nào nữa.

Buổi diễn kết thúc

Thành công rồi!! Nó sống rồi, mọi thứ cuối cùng cũng suông sẻ. Chẳng hiểu vì quá vui khi thoát nạn hay sao mà nó lại nắm lấy tay hắn đi dung dăng dung dẻ, miệng cứ cười tươi làm cho hắn thoáng ngỡ ngàn nhưng chỉ vài giây sau đó là hắn liền dung dăng dung dẻ cùng nó

Chợt thấy Hoàng Yến tiến tới chỗ nó, sắc mặt nó liền thay đổi. Không hiểu sao mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng nó lại không ghét được. Chị ta có một cái gì đó rất thân quen mà nó không tài nào ghét bỏ được. Phải chăng vì Hoàng Yến là bóng hình của chị nó?

-Chào nhóc, nhóc may mắn lắm nhé, nếu cô bé mà kia mà biến mất thì đã có chuyện hay để xem rồi. Thật tiếc vì cô ấy lại bất ngờ xuất hiện, nhưng nhóc đừng lo, rồi sẽ có bất ngờ cho nhóc


 
N

natsume1998

Nói một câu đầy ẩn ý, trước khi bỏ đi chị ta còn nhìn hắn cười một cái mà không may lại để cho nó nhìn thấy. Ngay lập tức một thứ gì đó len lỏi trong lòng nó trổi lên. Là tức giận “Gì mà nhóc chứ? Gì mà bất ngờ!! Ax….” mặc dù hắn không cười lại nhưng rõ ràng là hắn có đón nhận nụ cười kia. Thật là đáng ghét, đáng ghét! Giật tay mình ra khỏi tay hắn

-Ax, nóng nực mà còn nắm tay nắm chân

Buông ra lời biện hộ cho hành động của mình rồi nó bỏ đi một mạch. Hắn lại cười một cái khoái chí rồi vội chạy theo. Rõ ràng là nó ghen như vậy, vậy thì chắc nó yêu hắn nhiều lắm. Chỉ nghĩ vậy thôi cũng làm cho hắn muốn cười không ngừng vì vui rồi

Không để cho nó rút tay ra nữa, hắn nắm chặt thật chặt. Làm cho nó mặt nhăn nhó cố kéo tay mình ra. Nhưng cuối cùng lại thất bại và cứ phải để im cho hắn nắm, nhưng miệng vẫn cứ tiếp tục lầm bầm

Thời gian nghỉ trôi nhanh, trong suốt thời gian đó nó chẳng thèm nói câu nào với hắn, mặc cho hắn làm đủ trò. Đến khi sắp vào thì nó mới chịu lên tiếng

-Ok, đi vào xem, đừng có lải nhải nữa được không hả cái đồ chết bầm!!

-Được rồi, vào thôi! Đừng ngủ nữa đấy, mỏi vai lắm!!

Trước khi vào mà hắn vẫn còn thích chọc giận nó nữa cơ mà. Đúng là cái đồ…….!

Phần 3 được Hoàng Yến thủ vai chính. Chị ấy nhìn xinh cực, lại còn hát hay nữa. Trong ba vở kịch nó cảm thấy Hoàng Yến là người thật sự thu hút được nhiều ánh nhìn nhất. Còn anh bạn diễn cùng chị ấy……… Chẳng phải là cái người vệ sĩ đó sao? Cái tên Thiên Vũ gì gì ấy!! Lạ thật, sao lại có thể như vậy được nhỉ.

Nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, nhìn chị ấy diễn, thoáng chốc nó lại muốn được đứng trên đó, chỉ là thoáng chốc thôi! Chứ thật sự thì nó sợ lắm, để dám lên trên đó diễn thì ít ra có khi phải chích cho nó mấy chục mũi kháng “sợ hãi” thì lúc đó nó mới diễn được như thế kia

Mọi chuyện dường như rất êm xui, cho tới khi lúc chị giải lao để thay đổi phân đoạn và cảnh diễn thì lại một lần nữa nhân vật chính biến mất. Hoàng Yến biến mất

Nó vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra ở đây, thì bỗng một chị bên văn nghệ chạy đến chỗ nó và lôi vào trong. Nó vẫn con chưa hiểu chuyện gì thì chị ấy liền giải thích

-Em hãy giúp chị với, Hoàng Yến bận đột xuất rồi, cô ấy nói sẽ trở về nhưng ít nhất là 15” nữa, sẽ không kịp mất. Người dự bị thì không thấy xuất hiện, em vào diễn thay thế được không? Không sao đâu em, chỉ là lên hát một bài thôi là ok, được chứ?

-S….Sao ạ? K… Không được đâu. Em………

Nó chưa kịp trăn trối xong thì đã bị chị ấy lôi tọt một phát vào phòng và biến hóa. Nhấn nó ngồi xuống ghế, một chị khác chạy đến và làm một cách cấp tốc. Tóc đang cột cao chỉ với một cái rẹt nó đã được xõa xuống. Sau đó là một lớp phấn, một chút son bóng, và một chút má hồng. Thay một bộ đầm mà trắng kem viền ren. Và nó bị đẩy ra đứng chuẩn bị sẵn.

Cơ thể nó bây giờ cứng đờ, nó không biết phải làm gì bởi sở dĩ nó chỉ coi phim nhiều thôi chứ nó có tập đóng bao giờ đâu, đằng này lại là vai chính nữa. Bây giờ nó lại nghĩ tới những gì lúc nãy, không lẽ chỉ vì thoáng mong muốn được lên đây thôi mà bây giờ nó lại “linh” đến vậy sao? Hu hu, nó hối hận quá, nó không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Đứng và run bần bần, tim đập thình thịch vì sợ, mặt biến sắc vì sợ và mồ hôi toát ra chung qui cũng là vì sợ. Cầm trên tay đoạn kịch bản mà nó chẳng đọc được chữ nào vô đầu

Chợt! Bên cánh gà hướng bên kia, hắn đang đứng bên kia. Hắn đã thay đổi trang phục, hắn mặc một chiếc quần tây và áo sơ mi, tóc cũng được chải chuốt. Nó đang dần hiểu ra chuyện này, hắn cũng vào diễn. Hắn vào vai Troy còn nó vài vai Gabriella, và phân đoạn bây giờ là cảnh Troy và Gabriella nhảy với nhau trên sân thượng và hát bài “Can I have this dance”

Nó thuộc bài này nhưng nếu như bây giờ thì nó sợ rắng mình chỉ có thể đọc giống như lần trước thôi. Như vậy thì mất mặt chết mất. Vở kịch lại được tiếp tục, nó bị đẩy ra sân khấu. Và hậu quả bây giờ là nó đứng như trời trồng mà chẳng nói được câu gì. Cả kháng phòng im lặng nhìn nó

Nó bây giờ cứ như Gabriella trong phần 1, đứng chết trân trên sân khấu mặc dù những người trong cánh gà đang thúc nó nói gì đó. Mi, Lam ngồi bên dưới cũng đang cố gắng cầu cho nó lên tiếng. Mọi thứ đối với nó bây giờ thật là kinh khủng.

Chợt nó bị ai đó lôi vào trong cánh gà và khẽ nghe tiếng đám con gái hú lên. Là hắn, hắn đang lôi nó vào trong, đặt hai tay lên vai, hắn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nó

-Bảo Nhi! Nghe tôi nói này! Tôi đã nghe Mi, Lam kể rồi! Bộ phim này cô đã xem hàng ngàn lần và thuộc lòng đã kịch bản (~_~!), vậy nên hãy tập trung mà diễn! Hãy coi như bên dưới không tồn tại ai cả, chỉ có cô và tôi! Được chứ!

-Nhưng…. tôi….. hát… hát.. dở lắm…!

-Này, đừng chối nữa. Tôi đã từng nghe cô ngồi lẩm bẩm lảm nhảm….. một mình rồi! Nó không tệ như lần thử vai đâu, còn việc nhảy thì cô hãy làm như lúc ở bữa tiệc ấy, nhớ không? Cô hãy nghe cho kĩ, nếu như cô diễn không tốt thì…… tôi sẽ cho người trừ vào hạnh kiểm của cô đấy! Lúc đó ba cô đọc được thì đừng hối hận!!

Không thể tin được là hắn không thèm động viên mà còn hù dọa nó nữa. Lần này thì nó tiêu thật rồi!! Không được, bằng mọi giá………. Thật tập trung, hít thở sâu. Nó nhìn hắn và gật đầu như đã hiểu.

Bước ra sân khấu và nó làm như những gì nó nhớ, chơi đùa cùng mấy cái cây và hắn xuất hiện cùng những tiếng hò reo thích thú của đám nữ sinh bên dưới. Đọc mấy câu thoại bằng tiếng anh mà nó không chắc là đúng kịch bản mà thỉnh thoảng lại còn bị vấp một chú. Sau đó là nó cất tiếng hát, trước khi hát nó hả hít thở thật sâu một cái.. Giọng hát nó không thuộc hàng hay nhưng nó đủ để làm dịu lòng người khác. Đây là lúc hắn nắm lấy tay nó và nhảy

Take my hand, take a breath
Pull me close and take one step
Keep your eyes locked on mine,
And let the music be your guide
………………

Hắn cũng hát, giọng hát của hắn thật trầm và hay chết đi được. HẮN BIẾT HÁT SAO??? Thật không thể tin được!! Sự xuất hiện của hắn đã làm náo động lắm rồi, nay thêm giọng hát của hắn làm cho đám nữ sinh điên đảo. Hắn cứ như là một ca sĩ thần tượng vậy. Nhưng hiện giờ mọi thứ vang vẳng trong đầu nó chỉ còn lại giọng hát và gương mặt của hắn

……………….

Take my hand, I'll take the lead
And every turn will be safe with me
Don't be afraid, afraid to fall
You know I'll catch you threw it all
……………….

Những câu hát của hắn cứ như là đang thật sự muốn nói với nó vậy. Nó cảm thấy thật sự ấm áp. Nó không còn nhớ rằng mình đang đóng kịch nữa và lúc này đây, nó đang hòa vào bản nhạc cùng hắn

………………

It's like catching lightning the chances of finding someone like you (like you)
It's one in a million, the chances of feeling the way we do (way we do)
And with every step together, we just keep on getting better
So can I have this dance (can I have this dance)
Can I have this dance

Can I have this dance
Can I have this dance

……………….

Cho đến khi nhạc kết thúc, nó vẫn nhìn vào hắn không rời. Hắn khẽ cười một cái rồi buông nó ra. Vội đi vào cánh gà để thay đổi sang phân đoạn khác. Để lại vẫn còn những tiếng hò reo. Chợt Hoàng Yến từ đâu đi đến chỗ nó cười rồi bẹo má nó một phát

-Sao hả? Bất ngờ chị dành cho nhóc, nhóc thấy như thế nào?

-Sao? Là chị bày ra hả? Có biết là tôi không thuộc kịch bản không? Định bêu xấu tôi sao?

Nó giận quát lên. Nhưng Hoàng Yến chỉ cười vì hành động của nó và nói một cách bình thản

-Nhưng dù sao nhóc cũng làm rất tốt! Thôi chị phải lên diễn tiếp đây!!

Rồi Hoàng Yến bỏ đi. Một chút gì đó len lỏi trong lòng nó. Hạnh phúc? Nó hạnh phúc khi chị ấy làm như vậy với nó. Nó không giận, nó vui, thật sự thì chưa bao giờ nó có ác cảm với Hoàng Yến cả. Chưa bao giờ!!
------------------
 
N

natsume1998

Chap 85

Sau buổi trình diễn, hôm nay cô chủ nhiệm bước vào lớp với gương mặt hớn hở thông báo

-Buổi văn nghệ diễn ra rất tốt! Chúng ta hãy vỗ tay ăn mừng nào!!

Không chần chừ giây nào, lớp liền nháo nhào lên và vỗ tay rần rần. Đám con trai thì hò reo, đám con gái thì lại bàn tán lại chuyện hôm đó.

Gõ thước vài cái để lớp im lặng, cô lại nói tiếp

-Trường chúng ta đã quyết định sẽ bầu ra cặp đôi đẹp nhất ngày hôm đó và tất cả học sinh đều có quyền bầu chọn VÀ….. - cô lớn tiếng để lớp tiếp tục chú ý - và sau khi thi cuối học kì I xong, trường chúng ta sẽ tổ chức một buổi cắm trại!

Và đây là lúc để đám học sinh một lần nữa hò reo vì phấn khích. Người thì bàn về chuyến đi, người thì bàn về cặp đôi đẹp nhất

Còn nó, bình thường thì chẳng biết yêu là gì, đến lúc yêu rồi thì lại bắt đầu ngồi mơ mộng. Nó lại nhớ đến lúc hắn cùng nó trên sân khấu, tim lại đập lệch đi vài nhịp, mặt lại đỏ lên và cứ tủm tỉm cười. Làm cho “ai kia” thấy lạ, chồm ngay tới chỗ nó

-Này, suy nghĩ gì mà cười vậy? Suy nghĩ về tôi phải không?

Thoát ra khỏi giấc mộng vì giọng nói của hắn. Nó quay phắt qua hướng phát ra âm thanh.

Thình thịch…… thình thịch……..

Tim nó đập loạn nhịp, mặt nó cách mặt hắn chỉ còn vài centimet nữa là đã chạm vào nhau. Mặt đỏ như gấc, nó vội quay đi. Còn hắn thì lại mặt dày đến độ không biết ngượng, lại tiếp tục sấn tới chỗ nó làm cho nó bối rối

-Lam Phong! Em mau về chỗ ngồi đi!

Đây là chốn công cộng và có tôn ti trật tự. Cô vẫn còn trong lớp mà hắn đã vọt thẳng qua bàn nó. Tuy là hội trưởng nhưng chức vụ của hắn chỉ hơn đám học sinh thôi chứ vẫn phải nghe theo thầy cô.

Hắn làm mặt lạnh và bước về chỗ. Và nó thì ngồi vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Không hiểu sao nó lại cảm thấy xấu hổ khi hắn cứ dí gương mặt đáng ghét của hắn vào sát mặt nó. Nếu cô mà không lên tiếng thì có khi nhịn không nổi và tuôn ra một tràn nguyền rủa hắn với volume hết cỡ. Lúc đó chắc nó phải đào lỗ chui xuống cũng nên.

-Nhi này, mày có nghĩ mày với Phong sẽ được giải không?

Mi, Lam quay xuống bàn nó nói với gương mặt hớn hở. Tự dưng hai đứa này lại nhắc tới làm cho mặt nó vừa trở lại màu trắng nay lại biến thành màu đỏ hồng. Vội lên tiếng phản bác

-Gì chứ? Tao với hắn ta có là gì đâu mà được giải

-Mày còn chối!! Không phải hai người đã là một đôi…………

Lam vội bịt miệng của mình lại, vì nhỏ biết rằng mình nói hớ. Nó và hắn chưa công bố với ai là yêu nhau (vì nó muốn như vậy). Vậy mà bây giờ Lam lại biết, nó nhìn Lam trợn tròn mắt, hỏi nhỏ tới tấp

-Ai nói mày tao với hắn là một đôi? Mày nghe ai nói vậy hả con kia?........ !@#$%^&*(*&^%$..................

Lam bắt đầu lắp bắp, đây là thông tin mật mà “ai kia” rình được và kể lại cho Lam nghe nếu nói ra thì có khi nó lại nhào vào bóp cổ Duy cũng nên. Lam không muốn Duy bị “héo trụi” nhan sắc vì nó

Thấy “đồng bọn” của mình bị yếu thế, Mi vội lên tiếng chữa cháy

-Ai mà chẳng biết hai người đang quen nhau!! Đi thì lúc nào cũng nắm tay nắm chân, miệng cười cười nói nói. Ngay của hành động của Phong cũng thay đổi mà mày còn muốn chối hả?

-Ừ, đúng rồi đó!!

Lam gật đầu đồng tình với Mi, dù gì thì cũng là bạn thân nên nó đành lí nhí thừa nhận

-Ờ…. thì có, nhưng mới đây thôi à……… Tụi bây nghĩ có ai bầu cho tao với anh ta không?

-Mày khỏi lo! Trước mắt có 4 phiếu rồi, hi hi

Mi nói một câu mang tính khẳng định rằng, ít nhất là sẽ được bầu nhưng không có nghĩa là thắng. Trường này khoảng 1500 học sinh, vậy mà được có 4 phiếu, (T_T) chưa được 1%.

Thật ra trong lòng nó chẳng quan tâm đến cái giải gì đó. Nhưng nếu được mọi người chọn hắn với nó đẹp đôi thì nó cũng thích chứ. Còn gì hạnh phúc hơn khi được mọi người khen đẹp đôi. Nhưng nghĩ lại thì nó chỉ toàn nghe câu “đôi đũa lệch thôi”. Vậy nên nó cũng chẳng trông mong gì cái giải này cả.

7h15” Tại phòng nó

Hắn bước vào trên tay cùng ly sữa. Dạo gần đây tối nào hắn cũng bắt nó uống sữa cả. Tất nhiên là nó không dại gì mà từ chối nhưng nó vẫn hỏi hắn một câu “Nếu tôi béo lên nhìn xấu ơi là xấu thì anh còn yêu tôi không?” Và nhận được một câu trả lời bất hữu là “Cô không béo được vì một ly sữa được đâu, vả lại thì cô xấu sẵn rồi”. Thường thì kết thúc câu trả lời đó hắn đều bị nó nhào đến xả tới tấp. Hắn đỡ thì nó cắn (~_~!), nhưng dần quen rồi thì nó cũng chẳng còn phản ứng gì với câu trả lời đó nữa.

-Sữa này, uống đi!

Đặt ly sữa trên bàn, hắn ngồi xuống cạnh nó. Nó đang cặm cụi giải mấy bài toán khó, nó chẳng cần sự giúp đỡ nào của hắn cả. Môn mà nó ngu nhất, cả đời không khá được mãi mãi là môn văn. Chả hiểu phân tích thơ, cũng chả hiểu tả cảnh. Biết vậy nên hắn đã tìm trên mạng và chuẩn bị sẵn cho nó cả sấp.

-Đây là đề văn, các đề có khả năng sẽ ra, cô học đi!

Nhìn vào sấp giấy A4 hắn đặt lên bàn, nó lật từng trang mà muốn tá hỏa. Nó *** văn và ghét môn văn vậy nên dẫn đến tình trạng là học cũng chẳng vào. Vì điểm số nên nó mới cố gắng học thôi

Mặt bí xị, nó nhìn hắn

-Nhiều quá vậy? Lọc bớt nữa được không?

-Không được, tôi đã rút bớt nhiều lắm rồi. Cô mà không học gởi điểm về nhà lúc đó ba cô đọc được thì đừng có khóc!

Mặc cho hắn hù dọa, dù sao thì ba nó cũng biết về cái “tiền sử môn văn” của nó. Ông không yêu cầu nó điểm cao ở môn văn, chỉ cần 6,5 là vừa lòng rồi. Điểm văn của nó chỉ nằm ở hàng trung bình, văn viết thì như con nít cấp 1. Cái số nó vậy thì bây giờ chỉ biết học thôi.

Để cho nó với đống bài dài cả cây số, hắn lại thản nhiên nằm trên giường nó và rút điện thoại ra chơi để đốt thời gian.

-Tên kia, sao anh nằm trên giường tôi. Về phòng anh mà nằm, ở đây làm gì? Đi học bài đi

-Tôi thông minh sẵn rồi, không cần học. Tôi thích ở đây để canh chừng cô học biết chưa? Qua đêm nay cô phải thuộc hai bài văn đấy! Không nói nhiều đâu!

Dứt câu hắn liền rút dây phone ra đeo vào để nghe nhạc, còn có nó thì cằn nhằn được một lát. Đành thở dài ngồi học, một bài văn phân tích dài đến tận 2,3 trang A4, nhìn dòng chữ mà mí mắt nó cứ xụp xuống và gục luôn trên bàn lúc nào không hay.

Nhẹ nhàng bế nó lên giường, bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Nó cũng đã học được một bài rưỡi (vì trang giấy được lật ra ở giữa bài thứ hai). Hắn nhìn nó, muốn nhìn gương mặt nó mãi, nhìn lúc nó ngủ trông hiền quá đàng yêu hơn lúc thức nhiều. Không kiềm được mình, hắn (lại) khẽ đặt lên môi nó một nụ hôn miệng thì thầm vào tai nó

-Ngủ ngon nhé, heo ngốc!

Đóng cửa rồi bước về phòng, bây giờ là lúc hắn bắt đầu học bài. Dù có thông minh cỡ nào con người vẫn phải học thì mới giỏi được. Hắn đồng ý thức khuya để học bài và dành thời gian kia để chăm sóc cho nó. Vì phải kế thừa cái công ty của ba mình nên hắn đã hoàn thành chương trình cấp 3 từ lâu rồi, nên mấy bài tập bây giờ có là gì, chỉ cần ôn lại thôi.
---------------------------
 
N

natsume1998

Chap 86

Sau mấy ngày dằn vặt với đống bài văn, cuối cùng cuộc thi học kì cũng kết thúc. Vừa bước ra khỏi phòng thi, nó đã hớn hở chạy đến chỗ hắn. Sấp tài liệu mà hắn đưa cho nó cuối cùng cũng có kết quả. Phải nói là trúng tủ!

-Hehe, vui quá đi! Tôi làm được hết rồi, trúng tủ luôn nhé!!

-Nhờ công của tôi đấy! Cô mau cảm tạ đi

-Xì! Anh chỉ góp được một phần nhỏ xíu xìu xiu à, nếu anh đưa mà tôi không học thì cũng đâu có làm được gì

Nghe nó nói mà hắn không tài nào cười nổi. Rõ ràng là nhờ công của hắn mà nó lại không thừa nhận, đã vậy cái cách của nó nói cứ như là nhờ chính công sức của nó thôi chứ không liên quan gì đến hắn. Đã vậy thì hắn phải lấy lại công bằng cho mình mới được

-Này, cứ coi như là công tôi nhỏ xíu đi, nhưng nếu không có cái nhỏ xíu đó thì làm sao mà cô làm bài được hả? Nếu tôi không bắt cô học bài thì cô có học không…………..!@#$%^&*&^-^%$#@

Cái miệng hắn cứ luyên thuyên liên hồi làm cho nó choáng váng, vội tìm cách ngăn cái miệng kia lại

-Ok, ok!! Công của anh to lớn, được chưa? Giờ muốn cảm tạ gì? Đi uống trà đá, chịu không?

-Gì mà uống trà đá…………….- hắn trợn mắt và định tiếp tục cái điệp khúc của mình, nó sợ quá vội ngắt lời

-Chứ gì anh nói đi!!!!!

-Đi chơi!!

Rồi hắn nắm tay nó lôi đi một mạch mà không để cho nó phản ứng. Trời hôm nay trong xanh và thoáng mát đến lạ. Phải chăng vì hôm nay trời đẹp hay vì có ai đó đi bên cạnh nó! Cảm giác hạnh phúc len lỏi trong từng mạch máu…….

-Sao lại đi bộ?

-Đi bộ tập thể dục!!

Nhìn cái bộ mặt của hắn lúc nói câu đó sao mà có thể thản nhiên đến vậy? Thôi thì trả công hắn như vậy thì quá đơn giản, chẳng có gì phải than phiền cả

Luồn bàn tay nhỏ nhắn của mình vào tay hắn, nó cũng dần quen với việc này rồi và nó không biết từ lúc nào, nó không thể thiếu được bàn tay ấm áp của hắn

-Nhìn kìa! Anh ấy như vậy sao lại đi với con nhỏ như thế được nhỉ?

Cứ như ngày đầu tiên gặp hắn. Đám con gái cứ xì xầm về nó và hắn, nếu lúc trước nghe những lời như vậy thì có thể nó sẽ không quan tâm. Nhưng lúc này thì nó lại cảm thấy chút thất vọng.

Nhìn thấy vẻ mặt của nó là hắn hiểu rồi. Nắm chặt tay nó kéo lại gần, hắn khoát vai nó, và nói đủ lớn để mấy đám con gái kia nghe được

-Em yêu à, mặt kệ những lời nói đó đi nhé! Dù thế nào thì em cứ biết rằng anh yêu em là đủ rồi!!

Nghe vậy đám con gái liền xị mặt. Trong khi đó nó lại cảm thấy vui hơn bao giờ hết, nhưng vẫn giả vờ lôi tay hắn ra

-Ai là em yêu của anh chứ? Nghe muốn nổi da gà!

-Đến nơi rồi!!

Không để tâm mấy vào câu nói của nó, hắn chỉ tay vào mục tiêu của mình. Một cửa hàng thú nuôi. Nó vẫn chưa hiểu ý hắn muốn gì, quay qua hỏi một cách ngây thơ

-Vào đây làm gì?

-Vào cửa hàng thú nuôi để mua thú chứ làm gì? Thật sự thì chỉ số IQ của cô là bao nhiêu vậy?

-……………

Nó bị hắn lôi vào trong. Ở đây có đủ loại thú cảnh, thỏ, hamster, chó con,………. Nhìn con nào cũng dễ thương hết. Vừa nhìn mà mắt nó đã tròn xoe, chạy tứ lung tung miệng không ngừng xuýt xoa

-Oa…… dễ thương quá, oa……… đáng yêu quá!!

-Cô thích con nào thì chọn đi!!

-Anh mua cho tôi hả?

-Ừ!

Chỉ chờ có vậy, nó chạy vòng vòng (khoảng mấy chục vòng), cuối cùng nó chọn được một bé cún long xù nhìn cực cute. Cứ ôm con chó vuốt ve và nựng, cười tít mắt đưa lên cho hắn xem

-Tôi lấy bé Pippi

-Mới đó mà đặt tên rồi hả? Cô giỏi thật

-Kệ tôi!!

Để cho hắn ở lại thanh toán, nó ôm bé Pippi của mình đi thẳng mà không thèm chờ hắn. Con cún nhỏ cứ ve vẩy đuôi mà nằm im trong lòng nó

Brừm…..

Một chiếc mô tô chạy với vận tốc cao đang lao về hướng nó, trong khi nó thì chỉ lo chăm chú vào con Pippi. Đến khi nhìn thấy thì nó đứng chết trân bởi khoảng cách giữa nó với chiếc mô tô đó không còn bao xa nữa và chiếc mô tô đó không có dấu hiệu giảm vận tốc

Chợt xung quanh tối đen. Nó cứ ngỡ là mình đã “hôn” chiếc xe đó rồi, lấy tay ôm đầu, con Pippi chưa gì đã nhào đến liếm vào tay nó. Chưa kịp ngồi dậy thì ai đó đã kéo nó đứng lên

-Cô có sao không? Đi sao không nhìn đường hả? Chút nữa là gặp bác Vương rồi thấy chưa?

Thì ra là hắn, cũng may lúc đó có hắn, nếu không thì chắc nó đã nhập viện rồi. Nghĩ lại thì thấy những lúc nó gặp chuyện, hắn toàn là ở bên cạnh giúp nó. Có khi hắn là thiên thần hộ mệnh của nó nhỉ (@_@)

-Tôi không sao hết!

Dứt câu nó vội ôm con Pippi lên mà nựng tiếp. Đưa lên đưa xuống, xem qua xem lại để tìm xem “thằng bé” có bị thương không. Cũng may là không có vết trầy xước nào, nếu không thì……. tội nó lắm

Thấy nó chẳng quan tâm gì tới hắn, lúc lôi nó vào hắn cũng bị ngã chứ bộ. Tay còn bị trầy mấy đường nữa. Vậy mà nó chỉ lo cho con chó thôi, hắn nói vu vơ một mình như vẻ giận dỗi

-Cứu người làm gì, để bây giờ bị thương mà người ta cũng không thèm quan tâm nữa……..

Nó còn chẳng thèm nghe hắn nói, chỉ mãi mê nhìn con Pippi mà nói lảm nhảm gì đó rồi cười cười, thấy mình bị “bỏ rơi” như vậy, hắn chẳng thèm nói nữa, mắt cứ lườm lườm con Pippi, còn con Pippi thì cứ quẩy quẩy cái đuôi rồi dúi đầu vào tay nó

-Á……….

Con Pippi được thả một cách tội lỗi chỉ vì một con….. gián vô tình chạy ngang qua chỗ nó. Mà chẳng hiểu sao nó hét lên và nhảy một phát đu lên người hắn, hắn thì lại ứng biến theo phản xạ…… và bây giờ nó đang nằm gọn trong vòng tay của hắn.

Cười một cái đầy nham hiểm, hắn cúi xuống gần mặt nó

-Này, sợ gián hay là…. đang lợi dụng vậy?

-Có anh lợi dụng ấy! Đồ dê xồm, bỏ tôi xuống!

Vừa buông nó xuống nó lại chạy đi tìm con Pippi nhưng mặt nó thì đang đỏ lên. Nhìn là biết nó đang giả vờ lơ hắn thôi

-Này! Pippi, đừng đuổi theo nó nữa, dơ lắm!!!

Con Pippi được thả xuống liền đuổi theo con gián, vờn qua vờn lại. Còn con gián thì cứ giả chết nằm im được một lúc lại chạy. Nó vội bế con Pippi lên và chạy 8 mét.

Về đến nhà, sau khi đưa con Pippi vào phòng và làm cho nó một chỗ ngủ (lấy cái chăn quấn lại ) nó nhớ lại lúc chiều tay hắn có bị trầy, liền xuống hộp y tế lấy thuốc cho hắn.

Cộc….. cộc…..

-Tôi vào nhé

-Vào đi!!

Bước vào trong cùng tuýp thuốc trên tay, nó chưa biết bắt đầu như thế nào thì hắn đã lên tiếng

-Tôi đã sức xong hết rồi!

Câu này của hắn làm cho nó hố kinh khủng, vừa định mở cửa bước ra lại thì nghe hắn nói

-Nhưng tôi chưa băng lại!

Dù gì thì cũng đã hố rồi nên nó không them quan tâm nữa, bỏ ra ngoài luôn mặc cho hắn gọi theo. Về phòng đóng cửa khóa chốt, chưa gì con Pippi đã nhảy luôn lên giường của nó nằm. Vội bế con chó về chỗ cũ, nó ra lệnh

-Chỗ của mày là ở đây, phải nằm ở đây, không được lên giường của chị! Biết chưa?

Con Pippi ngoan ngoãn nằm xuống. Nó cười xoa đầu con chó một cái và khen “Ngoan lắm” Nhưng vừa quay lưng bước thì con Pippi lại chạy theo. Cứ vậy cả chục lần. Nó đành để cho Pippi ngủ cùng
----------------------------------
 
N

natsume1998

Chap 87

Thời gian ở bên hắn trôi qua ngày một nhanh. Căn bệnh của nó càng ngày tái phát càng nhiều. Có quá ích kỉ với bản thân mình không khi nó chỉ biết vì mọi người mà giấu đi căn bệnh của mình. Mọi người rồi cũng sẽ biết, hắn rồi cũng sẽ biết. Nó yêu hắn quá nhiều rồi, nó không muốn phải xa hắn nữa. Sau buổi cắm trại ngày hôm nay nó sẽ nói tất cả cho hắn biết.

-Này! Heo à, cô xếp hành lí xong chưa vậy?

Mở cửa ra với gương mặt hớn hở cùng chiếc balo nó cười tươi thật tươi

-Xong rồi đây, hì hì

-Này, bỏ Pippi ở nhà đi, cô mang nó theo làm gì?

-Chúng ta đi gần một ngày, chẳng lẽ lại để nó ở nhà một mình? Với lại nó còn nhỏ, làm sao mà tự lo cho mình được!

Nói với gương mặt nhăn nhó, nó nhìn con Pippi rồi vuốt ve với ánh mắt tội nghiệp. Pippi hình như cũng hiểu được ý hắn, nghe hắn nói vậy, nó kêu ăng ẳng rồi mặt xụ xuống nhìn y như chủ nó.

-Dù gì đi nữa thì không thể mang theo nó, đưa nó đi cùng rồi nhỡ lạc mất, lúc đó cô có nhăn nhó, khóc lóc, buồn rầu thì tôi cũng chẳng tìm lại được đâu!

-Nhưng…….

-Thôi! Để nó ở nhà đi, tôi sẽ gọi người đến chăm. Được chứ?

Lúc này thì nó mới chịu nghe lời, thả con Pippi xuống đất. Trước khi đi nó còn lẩm bẩm nói chuyện với Pippi nữa. Hắn lại nghĩ có khi nào nó dành tình cảm cho Pippi nhiều hơn dành cho hắn không? (Sao lại ghen với cún???)

***

Ở trường có sẵn mấy chục chiếc xe du lịch đã đứng chờ sẵn. Các thầy cô cùng chiếc loa trên tay đi tập hợp lại đám học sinh nhao nhao vì háo hức. Không ngờ trường này có tài chính tốt như vậy, tổ chức một buổi cho cả trường 1500 học sinh và 400 thầy cô.

Tất cả các chiếc xe đều được xuất phát lúc 2 giờ chiều. Đến nơi là gần 5 giờ, mọi người lo dựng lều trại, cùng những thứ cần thiết đã chuẩn bị sẵn. Nó ở cùng lều với Mi, Lam. Còn ba tên kia thì ở chung với nhau.

Khoảng một tiếng sau là mọi người đều chuẩn bị xong. Trời lúc đó cũng sập tối, mọi người bắt đầu tụ lại cùng nhau chơi trò chơi, ca hát, kể chuyện. Nó vui lắm, cảm giác được ngồi cạnh lửa trại trong không khí se lạnh, bên cạnh có hắn, đã ấm nay còn ấm hơn. Chắc cảm giác của Mi, Lam cũng như nó, nhìn 2 nhỏ đó ngồi cạnh 2 tên kia mà cứ cười tít mắt là nó biết rồi.

-Các em, bây giờ chúng ta sẽ chơi trò chơi nhé!

Cô giáo cười tươi bắt đầu bầy trò cho lũ học sinh có dịp tận dụng hết khả năng quậy phá của mình, nghe cô nói cả đám đều dạ rang.

-Chúng ta sẽ chơi trò chơi như thế này, trò chơi mang tên Kể chuyện. Cô sẽ bắt đầu một câu chuyện, sau đó đến lượt người tiếp theo sẽ kể câu tiếp theo của câu chuyện đó. Đến lượt ai mà kể không được thì người đó sẽ bị phạt, chịu không?

-Dạ được ạ!!

Đám học sinh cười tít mắt, dạ lớn đến độ các trại khác nghe thấy mà tò mò như muốn được tham gia luôn cùng tụi nó. Cô bắt đầu kể cuâ chuyện của mình

-Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ có một con sư tử…………

Trò chơi bắt đầu, cả đám thay phiên nhau mà kể những câu siêu củ chuối

-Con sư tử chơi thân với con thỏ(=.=!)…………….. con thỏ thường xuyên bắt nạt con sư tử………….. Chỉ cần con sư tử làm gì không vừa ý thì đều bị con thỏ mắng cho một trận…………. Con sư tử lúc nào cũng đứng im để cho con thỏ mắng và cốc vào đầu nó……….. Một ngày khi biết thỏ đi chơi với đại bàng (=.=!), con sư tử buồn quá và leo lên cây để nhày xuống tự tử…………… Nhưng khổ một cái là nó không biết leo…………………………….

Và câu chuyện cứ đó tiếp diễn, từ con sư tử chuyển đến người thường rồi chuyển luôn lên siêu nhân (=.=!), mãi mà không ai chịu thua, phải bịa ra một câu. Cuối cùng thì trò chơi kết thúc vì lần lần đám học sinh bắt đầu kể tầm bậy (bậy gì tự hiểu)

Cứ vậy, buổi cắm trại diễn ra sôi nổi. Hết hát rồi lại chơi rồi cùng nhau nướng thịt. Đến tận nửa đêm cả đám mới chịu dọn dẹp trại để đi ngủ.

Nó uể oải bước vào trong lều cùng Mi, Lam. Chợt tin nhắn đến, ngáp một cái dài, nó mở tin nhắn ra đọc. Là Nguyệt Mỹ nhắn

[Tôi có chuyện muốn nói với chị, ra ngoài gặp tôi đi!]

Một chút không muốn đi, một chút chần chừ. Nó không biết mình nó nên đi ra hay không nữa. Nhỡ như Nguyệt Mỹ lại muốn hại nó nữa thì sao? Tin nhắn lại đến

[Làm ơn, ra đây đi! Một lần thôi! Tôi có chuyện muốn nói!!]

Vội bước ra. Trời bây giờ tối đen, Nguyệt Mỹ đang đứng cạnh cái cây to, nó đi đến chỗ con bé nhưng vẫn rất thận trọng.

-Có chuyện gì vậy?

-Ở đây không tiện nói, mọi người sẽ nghe thấy. Đi với tôi đến chỗ khác đi!

Nguyệt Mỹ dẫn nó đến một chỗ đất cao, bên dưới là dòng sông đang chảy siết. Không may rơi xuống dưới đó có khi là tan xác. Nó không quan tâm mấy, chỉ nhìn Nguyệt Mỹ chờ xem con bé muốn nói gì

-Chị hãy tránh xa anh Phong ra đi!!

-Tại sao chứ? Tại sao em lại thích cố chấp như vậy? Anh ta không yêu em, cho dù có cố gắng như thế nào thì anh ta cũng không yêu em đâu! Đừng có cố gắng nữa…….

-Chị im đi! Tôi yêu anh ấy, tôi muốn bên cạnh và quan tâm anh ấy. Ở bên chị anh ấy chẳng được gì cả. Rồi anh ấy sẽ bị chị hại giống như gia định chị bị chị hại thôi!

-Em nói gì vậy?- nó bất ngờ trước câu nói của Nguyệt Mỹ, giọng run dần đi, mồ hôi túa ra mà mảng quá khứ dần hiện về. Nhìn thấy vẻ mặt của nó, Nguyệt Mỹ lại tiếp tục nói.

-Chẳng phải vì chị mà nhà chị mới bị cháy sao? Chẳng phải vì chị mà ba mẹ chị mới không được cứu sao? Tất cả là vì chị mà ra! Chị chỉ toàn mang lại bất hạnh cho người khác

-Không!- nó ôm đầu và lắc nguầy nguậy như để mọi thứ trong đầu nó biến đi, để phản bác lại lời của Nguyệt Mỹ, đầu nó đau nhức, tim bắt đầu nhói lên- Không phải như vậy!

-Chẳng phải sao? Chỉ vì chị mà ngôi nhà đó đã bị thêu trụi, cả ba mẹ của chị cũng theo đó mà biến mất khỏi thế gian này! Chị chỉ mang đến rắc rối và đau khổ cho người khác thôi…………..

Nguyệt Mỹ không buông tha, con bé tiếp tục nói, tiếp tục lấn áp nó. Mỗi câu nói con bé tiến lên một bước, trong khi nó thì lại run bần bậc, nó sợ cái quá khứ đó, nó không bao giờ muốn nghĩ lại, càng ngày nó càng lùi về phía sau cùng kí ức ùa ạc trở về.

-------------------------

Năm đó nó 9 tuổi. Lúc đó nó cũng đã đủ lớn để có được kí ức, đủ để nhớ chuyện gì đã xảy ra. Khi thấy chị giúp việc nấu bếp, nó đã tò mò và ngồi nhìn vì ba mẹ không cho nó động vào đó. Nhưng chỉ vì muốn được nấu cho mọi người ăn, nó đã đợi khi mọi người ngủ hết và chui tọt xuống bếp. Làm theo những thao tác của chị giúp việc. Hậu quả gây ra cháy lớn, nó không nhớ rõ chuyện gì xảy ra sau đó. Một chiếc cứu thương đến đưa ba mẹ và chị nó đi mất. Không ai quan tâm đến nó, nó sợ mất họ, nó mải miết chạy theo chiếc xe đó, chạy chọ đến khi chiếc xe đó khuất dạng và nó không còn biết mình đang ở đâu nữa. Nó bước đi và cứ khóc mãi, nó không biết mình đi đâu, nhưng nó biết rằng vì nó mà mọi người mới bị như vậy. Nó được ông bà Trần đưa về nuôi, nhưng nó lại trở thành một đứa trầm lặng. Mãi cho đến sau này, khi đã định lại được tinh thần, nó quyết sẽ không bao giờ nhớ lại quá khứ nữa mà cố gắng tiếp tục sống…

-------------------------

Xoạt!!

-Á………..
 
N

natsume1998

Chap 88

-Bảo Nhi, mau nắm lấy tay tôi!

Trong tíc tắc nó bị rơi xuống vực, hắn đã kịp đến và nắm lấy tay nó. Nó dường như không biết rằng mình đang cận kề đến cái chết. Kí ức quá lớn khiến nó như người mất hồn. Hắn thì vẫn cố gắng nắm chặt lấy cánh tay nó nhưng trơn quá, nó đang tuột dần xuống

-Làm ơn, hãy nắm lấy tay tôi, Bảo Nhi, nắm lấy tay tôi đi!

Hắn nổ lực, cố gắng để nó giữ lấy tay hắn. Nhưng hiện giờ nó tai nó ù đặc với quá khứ. Nó không còn nghe thấy hắn nói gì nữa, mọi thứ dày đặc. Quá khứ, hiện tại xen lẫn vào nhau, khiến dây thần kinh nó căng ra đến độ đầu nó đau nhức điên dại cùng trái tim đang bị bóp nghẹn và rỉ máu từng hồi. Nó ngất đi.

-Buông chị ta ra đi, nếu tôi không có được anh, chị ta cũng sẽ không có được anh!

Nguyệt Mỹ cố sức đẩy hắn ra, để cho nó rơi khỏi tay hắn, để cho nó biến mất khỏi thế gian này. Nhưng Nguyệt Mỹ không biết rằng hắn đang đau lắm, hắn đang cố gắng níu kéo từng cơ hội nhỏ nhoi có thể có được. Hắn đang cố đưa nó tránh xa khỏi tử thần, trong khi Nguyệt Mỹ lại đang cố gắng làm mọi thứ tan biến

-CÔ MAU TRÁNH RA ĐI! TÔI THỀ SẼ GIẾT CHẾT CÔ! TÔI SẼ GIẾT CHẾT CÔ! NẾU NHƯ BẢO NHI CÓ CHUYỆN GÌ, CÔ SẼ KHÔNG YÊN VỚI TÔI ĐÂU!

Mặc cho hắn nói, Nguyệt Mỹ không bận tâm. Nỗi sợ hãi không còn trong nhỏ nữa, điều lớn nhất bây giờ là giành lấy, là chiếm đoạt, nhỏ sẽ làm tất cả, không cần biết hậu quả như thế nào, nhỏ phải loại bỏ vật-cản-đường!

Nó đang dần tuột khỏi hắn, càng ngày nó càng xa hắn hơn. Hắn không muốn như vậy! Nhưng với lực như thế này, hắn không đủ sức để kéo nó lên, hắn không đủ sức để hất Nguyệt Mỹ tránh ra

Bốp!

Nguyệt Mỹ bị lôi vào trong và ăn một cái tát trời giáng của Mi. Mi như điên tiết lên khi nhìn thấy Nguyệt Mỹ lại nhẫn tâm sát hại người khác như vậy. Đằng này lại là bạn thân của nhỏ, nắm lấy cổ áo Nguyệt Mỹ, nhỏ hét đầy tức giận

-ĐỒ RẮN ĐỘC! MUỐN NGƯỜI KHÁC YÊU MÀY SAO? ĐỨA NHƯ MÀY KHÔNG BAO GIỜ XỨNG ĐÁNG CÓ ĐƯỢC TÌNH YÊU ĐÂU! MAU CÚT ĐI!

Long, Duy chạy tới giúp hắn kéo nó lên. Hắn ôm lấy nó, ôm thật chặt, như sợ rằng nó sẽ vụt mất khỏi tay hắn một lần nữa. Nó được đưa vào bệnh viện cấp cứu

Tâm trạng hắn lúc này chẳng khác nào lửa đốt. Mặc dù nó đã an toàn, nhưng vì dây thần kinh bị chèn ép quá mạnh nên dẫn đến hôn mê

Đã 2 ngày rồi, hắn không rời nó nửa bước,nắm tay nó mãi. Hắn sợ, hắn sợ nó sẽ như mẹ hắn mà bỏ hắn ra đi. Hắn không muốn, không muốn điều đó một chút nào! Duy, Long phải ra sức thuyết phục nhiều lắm mà mãi đến khi nói rằng có Mi và Lam chăm sóc nó thì hắn mới chịu rời khỏi để cho chút gì vào bụng.

Lam và Mi tâm trạng cũng chẳng khác nào hắn, nhưng có lẽ cả hai vẫn còn tỉnh táo hơn hắn. Cả hai biết rằng nó đã an toàn và không sao cả

Cạch!

Vị bác sĩ mở cửa bước vào cùng sấp hồ sơ trên tay. Ông tiến lại giường nó và nhìn Mi, Lam

-Cả hai là người nhà của cô bé này?

-Vâng ạ!

-Các cháu không biết rằng cô bé mắc bệnh tim sao?

-Sao?

Mi, Lam như sửng sốt trước câu nói của ông bác sĩ kia. Lam bắt đầu hoang mang, nhỏ lo cho nó. Mi vẫn giữ được bình tỉnh, nhỏ tiến đến chỗ ông bác sĩ, vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng

-Thật sao bác sĩ? Có nghiêm trọng lắm không ạ?

-Căn bệnh nay đã được chuyển đến giai đoạn 3 rồi. Chỉ có thể phẫu thuật thì mới mong giảm đi bệnh được. Thường thì giai đoạn 3 tỉ lệ thành công là 50/50, như vậy là cao rồi. Bác khuyên các cháu nên sắp xếp để cho cô bé phẫu thuật sớm. Càng kéo dài thì tỉ lệ càng giảm xuống thôi.

Đưa tập hồ sơ cho Mi, ông bác sĩ lặng lẽ bước ra ngoài. Để lại tiếng thút thít của Lam, và gương mặt đang không thể giữ được bình tĩnh của Mi. Nhỏ lật từng trang giấy để xem. Cách đây không lâu nó từng nhập viện, bệnh đã đến giai đoạn 3. Trong thời gian đó thì chắc chắn nó phải biết về căn bệnh của mình rồi chứ. Không lẽ nó lại giấu sao? Mi bắt đầu nhận ra mọi chuyện, nhỏ nhìn Lam và bắt đầu phân tích

-………………. Nếu như nó đã muốn giấu. Lam, nghe tao này, mày đừng nói chuyện này cho ai biết hết, được chứ? Có lí do thì nó mới giấu, đợi nó tỉnh rồi hỏi chuyện, lúc đó nói ra cũng chưa muộn

Lam chỉ khẽ gật gật mấy cái. Nhỏ chẳng muốn giấu chuyện này chút nào

Hắn trở lại với vẻ mặt chẳng khác lúc nãy là mấy. Chắc hắn cũng đang mệt mỏi vì phải chờ nó tỉnh dậy, 2 ngày rồi, hắn nhớ giọng nói của nó. Hắn còn mang cả con Pippi đến cho nó nữa. Hắn tìm đủ mọi thứ mà nó yêu thích với ý nghĩ rằng sẽ mong nó tỉnh dậy sớm

Sau mấy giờ đồng hồ sống trong kí ức, cảm nhận được gương mặt mình ươn ướt, nó dần tỉnh lại. Thì ra con Pippi đang liếm mặt nó, khẽ cười một cái, nó nhìn Pippi nói nhỏ

-Pippi à, em đừng liếm mặt chị nữa

Đưa tay lên đẩy Pippi ra, con Pippi thấy nó tỉnh liền mừng rỡ, cứ quẩy đuôi không ngừng. Thấy nó cử động, vẻ mệt mỏi trên mặt hắn dường như tan biến vội chạy đến nắm lấy tay nó, mặt ánh lên niềm vui không tả

-Này đồ ngốc, cô có biết là tôi lo cho cô như thế nào không? Đã biết con nhỏ đó là người xấu mà cứ đi theo là sao? Lúc nào cũng để cho tôi lo lắng, cô không yên được một ngày hay sao hả?

-Tôi…….

-Hứa đừng xa tôi nữa! Được không?

Hắn cúi xuống ôm chầm lấy nó, nó cảm nhận được mấy ngày qua hắn đã chịu đựng nhiều như thế nào, đưa tay chạm lên gương mặt hắn, nó chỉ cười thật hiền

-Tôi xin lỗi, tôi biết rồi, tôi sẽ không rời xa anh nữa đâu!

Cả ngày hôm đó hắn cứ ở bên cạnh nó và “bón” cho nó ăn đủ thứ, mặc kệ nó than rằng không muốn ăn. Không những vậy còn ép nó uống cả đống thuốc, hắn còn dọa nó nếu nó không uống thì hắn sẽ uống hết cả vĩ và đi gặp Diêm Vương luôn. Thật nó chưa thấy tên nào như hắn.

Mi, Lam đến thăm nó với cả đống “quà tẩm bổ” trên tay. Nó chỉ cười hì hì rồi nhận lấy, hai con bạn lúc nào cũng quan tâm nó. Thật sự thì bây giờ nó cũng chẳng mong gì hơn nữa. Nhiều người quan tâm nó như vậy, có khi có là người hạnh phúc nhất trên thế giới này cũng nên.

Long, Duy bước vào, lại một lần nữa tìm cớ để lôi hắn đi chỗ khác. Vì Mi, Lam đã nhờ hai người đó làm như vậy. Cả hai muốn nói chuyện với nó. Chợt nhìn sắc mặt của cả hai, nó nhận thấy có điều gì đó không ổn liền hỏi một cách dè dặt

-Tụi bây…… có chuyện gì hả?

-Mày có chuyện gì giấu tụi tao phải không?

Mi lên tiếng, nhỏ nhìn thẳng vào mắt nó. Tự dưng Mi hỏi như vậy, cảm thấy điều gì đó bất an, giọng nó run run

-Tao…. chẳng có gì giấu tụi bây cả!

-Vậy còn chuyện bệnh tim?

-Làm…. Làm sao mày lại biết?

-Tại sao mày lại giấu?

-Thật ra, tao không có ý định giấu, tao định từ từ sẽ nói cho tụi bây biết!

Mi tức giận, nhỏ quăng tập hồ sơ lên bàn, gằn giọng

-Từ từ? Từ từ là bao giờ? Mày có còn xem tụi bao là bạn không? Từ từ mà để giai đoạn 3 mà mày chưa chịu nói sao?

-Giai……giai đoạn 3?

Nó không tin vào tai mình nữa, vội cầm tập hồ sơ lên, nó lật từng trang, đôi tay bắt đầu run rẩy. Không thể như vậy được! Tại sao? Tại sao đến lúc nó định nói ra thì mọi thứ lại đi vào muộn màng. Nó hối hận, hối hận lắm, nó hối hận tại sao bản thân lại ngoan cố không chịu nói ra sớm hơn. Nó khóc, bây giờ nó phải làm gì đây? Tỷ lệ là 50/50 sao? Nó chỉ nằm trên giữa bờ vực của sự sống và cái chết. Liệu nó sẽ nghiêng về bên nào? Cái chết hay sự sống? Còn hắn thì sao? Hắn đã đau khổ nhiều rồi, nếu vì nó mà hắn đau khổ nữa, nó không muốn, không muốn chút nào! Kết thúc thôi, thà để cho hắn đau một lần rồi vĩnh viễn quên đi nó, còn hơn là hắn cứ mãi dằn vặt với nỗi đau này. Nhìn Mi, Lam nó nói ra từng câu khó khăn

-Tụi bây……… có thể giúp tao…. một chuyện được không? Cứ xem như….. là điều cuối cùng….. tụi bây làm cho tao! Được không?

-Chuyện gì?

-Đừng nói cho ai biết!

-Không được! Mày định để bản thân tự chịu đựng đến bao giờ? Mày nghĩ rằng làm như vậy thì có thể giấu được mãi mãi sao? Chuyện gì cũng vậy, không sớm thì muộn, mọi người cũng sẽ biết!

-Nhưng tao không muốn mọi người biết sớm. Mày hãy làm như vậy đi, hãy xem như chưa biết gì cả! Tao sẽ phẫu thuật, chỉ cần mày không nói ra! Được chứ?

Mi thất vọng, con bạn của nó quá cứng đầu, nhỏ đành gật đầu đồng ý, dù sao thì nó chấp nhận phẫu thuật cũng là tốt đối với nhỏ rồi. Nhưng Mi đâu biết rằng, đó chỉ là lời nói thôi, nó sẽ không phẫu thuật, trước sau gì cũng sẽ chết, nó không muốn liên lụy đến ai nữa. Nó nói rằng hết năm học nó sẽ phẫu thuật vì nó không muốn bỏ học giữa chừng. Nhưng thật ra khoảng thời gian đó sẽ là khoảng thời gian để nó bỏ rơi tất cả……….
 
N

natsume1998

Chap 89

-Này, cô mau ăn đi rồi còn uống thuốc. Ôm mãi con Pippi thì tới bao giờ mới ăn?

-Ừ, biết rồi! Từ từ ăn!

-Ăn mau đi! Không tôi mang Pippi về nhà, lúc đó đừng có khóc

-Biết rồi, tôi ăn đây. Đừng có thúc nữa!

Nó nói với giọng gắt gỏng. Mặc dù đau, nhưng bắt đầu từ hôm nay, nó sẽ tách hắn ra khỏi nó. Sẽ làm cho hắn tránh xa nó, để cho hắn không đau đớn khi mọi thứ kết thúc.

Ăn hết phần cháo và uống thuốc mà không để cho hắn có cơ hội nhắc nhở nữa. Nó lại tiếp tục cáu gắt với hắn

-Khát nước quá, mua cho tôi chai nước đi, anh ngồi đó làm gì?

-Ừ, đi mua đây, cô sắp lên chức bà hoàng rồi đấy!

Đợi hắn đi khuất, nó lôi điện thoại ra và gọi cho Quân, nó biết rằng nó thật ích kỉ khi nó chỉ tìm đến Quân những khi nó buồn, nhưng bây giờ chỉ có Quân, Quân là người duy nhất mới có thể giúp nó

-Quân ơi, Quân có thể về Việt Nam một chuyến không? Nhi cần Quân giúp!

-Nhi gặp chuyện gì à?

-Ừ, Quân có thể về trong ngày mai không?

-Được rồi, Quân sẽ sắp xếp về sớm nhất có thể!

-Ừ, cảm ơn Quân. Nhi cúp máy đây

Cúp máy, cố gắng kìm nén để không bật khóc. Mặc dù vậy nhưng một giọt nước mắt vẫn rơi xuống, thật sự thì nghĩ tới chuyện phải xa hắn, nó đau lắm. Nó hận ông trời, tại sao sinh ra con người lại còn bắt họ phải lựa chọn cho cuộc sống của mình chứ? Và bây giờ nó đã và đang hối hận vì lựa chọn của mình đến khi muốn thay đổi thì mọi thứ dường như đã muộn rồi

Đưa chai nước cho nó, hắn lại quan tâm, sờ tay lên trán nó để chắc rằng nó không bị sốt. Nhắm mắt hất tay hắn ra, nó gắt

-Tôi đã khỏi rồi, tôi không phải là con nít! Không cần anh phải chăm lo từng chút như vậy!

-Hôm nay cô bị gì vậy? Tôi quan tâm mà lại không muốn sao?

-Ừ! Tôi không thích như vậy! Tôi không cần anh quan tâm thái quá như đứa con nít đâu!

-Thôi được, tôi sẽ ngồi đây, có cần gì thì cứ gọi!

Nhìn hắn như vậy, nó cảm thấy khó chịu. Sao hắn lại chịu đựng mà không giận chứ? Nếu cứ như thế này thì việc đẩy xa hắn sẽ thêm khó khăn mà thôi. Như vậy chỉ còn một cách thôi: Cho hắn thấy rằng nó phản bội hắn!

Cả ngày hôm đó, nó chỉ nói chuyện với Mi, Lam và chơi cùng con Pippi, nó chẳng lên tiếng với hắn nếu như không cần thiết.

Sau khi nói với ông bác sĩ rằng nó sẽ trở lại để phẫu thuật, cuối cùng ông ấy cũng cho nó xuất viện.

***
Quan is Calling

-Alo

-Quân về rồi đây, Quân đang đợi trước cổng, Nhi mau ra đi!

Bỏ điện thoại xuống giường, nó mặc chiếc áo khoát vào rồi đi ra chỗ Quân, nó không muốn đi chút nào nhưng giờ chỉ có cách này thôi.

-Cô đi đâu vậy?

Ngồi trong phòng khách, thấy nó mở cửa định đi đâu đó, hắn vội hỏi. Nó không quay đầu lại, chỉ cố gắng làm giọng khó chịu

-Tôi đi với Lam

Nó vội bước đi thật nhanh, để lại hắn một sự hụt hẫng. Tiếng cãi vã nhau ngày trước chẳng còn nữa, ngôi nhà nay trở lại với vẻ vắng lặng và cô đơn như vốn dĩ của nó, hắn nhận thấy từ lúc xuất viện đến giờ, thái độ của nó đối với hắn dường như thay đổi hoàn toàn, lạnh nhạt và cáu gắt. Khi nó trở về hắn sẽ hỏi cho rõ mọi chuyện.

***
-Quân chờ có lâu không?

Nó đi đến chỗ Quân với vẻ mặt không còn chút sức sống. Nhưng Quân thì vẫn vậy, Quân vẫn nhìn nó cười ấm áp. Khẽ lắc đầu, Quân lại quan tâm đến nó

-Không, Quân vừa tới thôi, Nhi có chuyện gì buồn sao?

-Quân có thể đưa Nhi đến nơi nào đó làm cho mình cảm thấy thoải mái không?

Gật đầu, không chần chừ. Quân vặn khóa và ngồi lên xe. Nó ôm lấy ôm, lần đầu tiên nó làm như vậy. Nhưng mọi thứ đối với nó bây giờ hầu như đã vỡ vụn tất cả. Nó cần một nơi để tựa vào. Nhưng bây giờ hắn không thể làm chỗ dựa cho nó được, chỉ có Quân

Khá bất ngờ, nhưng sau đó thì Quân cảm nhận được từng giọt nước nóng hổi đang thấm vào áo cậu. Phải, nó đang khóc, không biết nó khóc vì điều gì nhưng những giọt nước mắt của nó như đang thấm vào người Quân và truyền nỗi đau đó sang cả Quân. Quân đang đau lắm

Quân đưa nó đến một cây cầu, trời đêm tĩnh mịch, ánh đèn đường làm cho mọi thứ thêm lung linh. Ở đây có vẻ vắng, chỉ có một vài người qua lại trên cầu và một vài người yêu nhau đến đây. Đúng như ý nó muốn, ở đây thanh tĩnh và gió nhẹ nó giúp cho tinh thần người ta cảm thấy ổn định hơn.

Ngồi trên thành cầu ngắm nhìn hồi lâu lúc này nó mới chịu lên tiếng

-Quân hãy nhắn tin cho Phong và kêu anh ta đến đây đi!

Khá ngạc nhiên, nhưng Quân vẫn làm theo lời nó. Chờ Quân nhắn xong, nó lại nói tiếp.

-Quân có thể giúp Nhi một chuyện không?

-Chuyện gì cũng được! Nhi nói đi

-Hãy cùng Nhi đóng một vở kịch!

-Kịch? Là sao? Quân không hiểu

-Chúng ta…… sẽ…… giả làm tình nhân!

Quân sửng sốt trước câu nói ngắt quãng khó khăn của nó, rõ ràng mọi chuyện ở đây có vẻ phức tạp hơn Quân nghĩ, điều gì đó làm nó phải lựa chọn như vậy mặc dù rất đau, ngập ngừng một chút, Quân lại nói

-Tại sao?

-Để cho Phong quên Nhi!

-Tại sao?

-Vì……. Nhi không yêu anh ta nữa!

-Tại sao?

-Quân đừng hỏi nữa! Đừng hỏi tại sao nữa, Quân có thể giúp Nhi không?

Quân dường như không thể nhịn được nữa, nhìn nó gắt lên

-Nhi không thấy mình ích kỷ sao? Lúc cần thì Nhi lại tìm đến Quân. Nhi đã chọn Phong , chưa được bao lâu lại muốn từ bỏ, Nhi thích đùa giỡn với tình cảm của người khác như vậy sao? Nhưng tại sao lại nhờ đến Quân chứ? Không yêu thì hãy nói thẳng với Phong đi! Nhi biết không, nếu là chuyện khác thì Quân sẽ giúp, còn chuyện này thì không!

Nước mắt mặt đắng rơi xuống trên gương mặt nó, nhìn Quân với anh mắt đầy đau khổ, nó lại van lơi

-Tại sao Quân lại không muốn giúp Nhi? Chỉ một lần cuối cùng, không được sao?

-Không! Vì Nhi không thành thật, lí do không phải Nhi không yêu cậu ta nữa. Hãy nói thật lí do và Quân sẽ chấp nhận!

-Được thôi, bệnh tim giai đoạn 3

-Sao?

Quân sửng sốt, cậu không thể bình thản trước việc này được vì tim cậu đang bị dằn xé bởi câu nói đó. Bệnh tim giai đoạn 3 rồi sao? Quân khó khăn buông tay để nó được hạnh phúc, cuối cùng kết cuộc mọi thứ lại tan vỡ. Quân im lặng, nỗi đau đang lớn lên một cách nhanh chóng trong cậu, Quân đang cố đấu tranh với chính mình, để cậu không phải khóc vì Quân là con trai.

-Xin… lỗi Quân… nhiều lắm!

Chợt nghe tiếng xe chạy tới, bóng hắn lấp ló. Nó kìm nén mọi nỗi đau và làm một điều không tưởng. Nó hôn Quân! Một giọt nước mắt lại lăn dài

Chỉ trong tíc tắc, nó buông Quân ra, nhanh tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt và cười tươi, nói nhỏ với Quân một câu

-Vậy nhé, chúng ta sẽ diễn vở kịch này, không lâu đâu!

Rồi thúc Quân rời khỏi chốn này. Trước khi đi, nó vẫn liếc nhìn xem biểu hiện của hắn, nhưng mọi thứ nó thấy được là, hắn đang đứng chết lặng trong bóng tối. Một nỗi đau lớn cho cả 3 người…..
 
N

natsume1998

Chap 90

Bước về nhà với tâm trạng mệt mỏi, nó biết là hắn vẫn chưa về đâu. Trở về phòng mình, nó ôm con Pippi mà khóc. Khóc trong câm lặng và không thành tiếng, nó thương Pippi lắm, nhưng nếu kết thúc với hắn thì chắc chắn nó phải bỏ Pippi ở lại. Nó không muốn như vậy, nhìn từng món đồ ở đây, từng món quá hắn tặng, liệu nó sẽ phải vứt bỏ tất cả sao? Nước mắt cứ mãi rơi ướt đẫm cả áo.

* * * * * * *

Mãi đến nửa đêm hắn mới trở về nhà, bước xuống xe, trở về phòng. Hắn đang đau đớn với những hình ảnh đó, hắn muốn xóa nó ra khỏi đầu mình. Thật sự nó đã phản bội hắn sao? Nó nói yêu hắn trong khi lại hôn Quân sao? Hay là hắn hoa mắt, hay là hắn nhìn nhầm, không thể nhầm được. Mặt dù là ban đêm nhưng đèn đường vẫn đủ sáng để nhận ra gương mặt kia chính là nó. Dù phủ nhận thế nào thì sự thật vẫn là sự thật. Mọi chuyện sắp đi đến hồi tan vỡ rồi!

6:45 Am

Mệt mỏi ôm cặp bước xuống nhà, nó vẫn giả vờ tỏ ra như chưa từng nó ngày hôm qua. Nhìn hắn đang ngồi cùng Duy, Long. Tay cầm ly sữa mà như chỉ chút nữa thôi chiếc ly kia sẽ bị bóp vỡ vụn, nó giả vờ cười tiến tới chỗ hắn

-Chúng ta mau đi thôi!

-Tối qua cô đi với ai?

-Sao anh cứ lập lại câu đó vậy? Tôi đi với Lam! Tôi đã nói với anh rồi!

Liền sau đó hắn quay qua Duy

-Tối qua mày đi với ai?

Ngỡ ngàng vì thái độ của hai người, rồi Duy cũng lắp bắp trả lời, mặt tỏ bẻ ngại ngùng

-Ờ…… Tao đi với Lam!

-Có cô ta đi cùng không?

-Hả? K….Không…..

Chỉ chờ Duy nói có vậy, hắn lại quay qua nó, ánh mắt dần chuyển sang màu đỏ vì tức giận, gằn giọng hỏi lại lần nữa

-Tối qua cô đi với ai?

Đến lúc này, nó chỉ cười khẩy một cái, làm ra vẻ bất cần, nhìn thẳng vào mắt hắn dù không muốn. Vở kịch này phải diễn thật tốt!!

-Ừ, tôi không đi với Lam, tôi đi với Quân! Sao? Có gì không?

-Tại sao cô lại nói dối?

-Không phải tôi nói dối, chỉ là chưa đến lúc phải nói ra thôi. Thật ra thì tôi đã chán cái sự trẻ con của anh rồi! Vã lại thì chắc lúc đó vì nhăn sắc của anh nên tôi mới nghĩ mình yêu anh thôi, được vênh mặt với đám con gái nhưng ở gần hoài rồi cũng chán. Thôi, tôi gọi Quân tới rồi, đi trước đây!

Dứt câu nó liền quay bước đi thật nhanh để che đi hàng nước mắt, nếu đứng đó một lúc nữa thôi nó sẽ không kìm được mà bật khóc mất. Lúc này nó cảm thấy hận chính bản thân mình, nó không thể ngờ rằng nó lại nói được những câu đó, nó đã làm hắn đau. Phải chi nó được gánh hết tất cả!

Long, Duy ngồi đó, nghe những lời nó nói. Cả hai không ngờ rằng nó lại thay đổi như vậy, không ngờ nó lại là loại con gái như vậy. Long bắt đầu khinh thường nó, Duy chỉ bất ngờ thôi, Duy thấy có điều gì đó không thật ở đây.

Choang!

Không kìm được nữa, mọi lực trên cánh tay hắn dồn vào. Chiếc ly thủy tinh vỡ tan, từng mảnh nhỏ đâm vào da thịt hắn nhưng hắn không cảm thấy đau vì những mảnh thủy tinh. Hắn đau trong tim, đau rất nhiều. Nỗi đau thể xác cho dù lớn thế nào đi chăng nữa như sự giày xéo tâm cang mới là thứ làm cho hắn đau đến độ điên dại. Trái tim hắn bây giờ như chiếc ly kia, vỡ vụn thành từng mảnh, tan nát!

Nếu nó đã đối xử với hắn như vậy, thì hắn sẽ cho nó biết thế nào đau khổ!

* * * * *

Tại nhà xe

-Quân có chuyện muốn nói?

-Chuyện gì vậy? Nếu về chuyện tối qua thì xin Quân đừng nhắc nữa. Nhi không muốn nghe nữa đâu!

-Không! Chuyện về……. gia đình Nhi….

-Quân nói như vậy là sao?

-Sự thật, cha mẹ của Nhi và cả chị của Nhi! Họ vẫn còn sống

-Sao? Quân nói thật chứ? Hiện giờ họ đang ở đâu?- vừa nghe nhắc đến họ, một tin đối với nó bây giờ như là tất cả, nó mừng đến độ phát khóc

-Họ đang ở Mỹ! Nghe Quân nói này! Khi nhà Nhi bị cháy, ba mẹ và chị của Nhi đã được đưa vào bệnh viện. Vì ông bà chủ tịch đều phải nhập viện, chỉ có người quản lí. Những người cổ đông bắt đầu đòi rút cổ phần vì sợ thua lỗ. Ba của Nhi vì bị ngợp khói quá lâu nên não dường như ngừng hoạt động, bác sĩ nói tỉ lệ tỉnh dậy của ông rất thấp, hiện giờ thì ông vẫn còn hôn mê và sống trong tình trạng người thực vật. Lúc mẹ của Nhi tỉnh dậy, bà ấy đau đớn lắm nhưng vẫn cố gắng ra sức vực lại công ty. Đến khi mọi chuyện êm xui thì bà mới nhận ra Nhi đã biến mất. Tung tin tìm kiếm, báo chí, khắp nơi nhưng vẫn là vô vọng, người ta nói Nhi biến mất ngay đêm hôm đó.

Nước mắt chảy liên hồi không thể kìm nén, mọi lỗi lầm đều do nó mà ra. Chỉ tại nó mà ba nó mới sống không bằng chết. Nó đúng là một đứa bất hiếu! Lúc này nó lại ước mình chưa bao giờ tồn tại trên thế giới này. Im lặng tiếp tục nghe Quân nói

-Nhi đã từng hỏi Quân là có cho người theo dõi Nhi hay không! Thật ra, đó là người của chị Hoàng Yến. Họ được lệnh đi tìm Nhi mấy năm nay, không ngừng tìm kiếm. Đến một ngày họ đã tìm được, nhờ cái tên Nguyễn Hoàng Bảo Nhi cùng với đôi mắt nâu và là đứa trẻ mồ côi được nhận về nuôi. Nghe tin Quân đã lập tức trở về Việt Nam và Hoàng Yến cũng thế, Hoàng Yến thực chất là chị Bảo Ngân. Chị ấy đã làm tên giả và tuổi giả để được vào đây. Nhưng bấy nhiêu đặc điểm đó thì chưa đủ nhận dạng, Nhi nhớ lần Nhi bị dị ứng không? Lần đó Quân đã nhờ vị bác sĩ lấy giúp một mảu máu để xét nghiệm và AND trùng khớp, nhờ đó mà Quân chắc chắn không nhầm lẫn. Chị Bảo Ngân chưa muốn nói mọi chuyện cho Nhi biết là vì chị ấy muốn rằng Nhi sẽ cố gắng học bằng chính sức mình chứ không vì dựa dẫm vào gia đình. Những lúc Nhi gặp nguy hiểm, đều có người đến cứu là đều do người của chị Bảo Ngân thông báo.……Đáng ra thì bây giờ Nhi vẫn chưa biết đâu, nhưng mọi chuyện đã đến lúc này, Quân không thể giấu được nữa!!

Nó gần như khuỵu xuống bới câu nói đó, nếu thật sự mọi chuyện là như vậy, thì chẳng phải lựa chọn trước đây của nó là hoàn toàn sai sao? Một sự lựa chọn ngu ngốc. Thảo nào nó thấy Hoàng Yến luôn thân thuộc với nó. Đứng lên nắm lấy tay Quân, nó nói với đôi mắt đẫm lệ

-Hoàng Yến à không, Bảo Ngân đâu? Hãy đưa Nhi đi gặp chị ấy, Nhi muốn gặp chị ấy!

Quân biết là nó đang khủng hoảng tinh thần lắm, Quân ôm nó, Quân thật chặt để cho nó tựa vào Quân. Nó không còn giữ được bình tĩnh nữa, nó khóc òa lên như một đứa trẻ, càng ngày càng khóc to hơn. Những học sinh khác đều nhìn nó với Quân chỉ trỏ rồi bàn tán. Điều duy nhất Quân có thể làm bây giờ là an ủi nó thôi

-Chị Bảo Ngân vì lo việc công ty nên mấy ngày trước đã bay qua Mỹ rồi, Quân đã nói với chị ấy mọi chuyện, chị ấy sẽ trở về trong nay mai. Nhi nhất định phải phẫu thuật, dù tỷ lệ bao nhiêu thì lúc nào cũng có hy vọng, chỉ cần Nhi tin thì sẽ thành công, được chứ?

Nó nghe lời Quân, gật đầu lia lịa. Nó nhất định phải sống, nó nhất định phải thay đổi cái lựa chọn trước đây bởi vì nó còn ba mẹ và ba nó, nó phải chăm lo cho ông đến khi ông tỉnh dậy.

Quân thả nó ra, lấy trong túi một chiếc máy nghe nhạc và đưa cho nó

-Thời gian Nhi còn lại ở đây chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối, nhưng Quân sẽ luôn bên cạnh Nhi. Nhi hãy giữ lấy cái này, hãy luôn đeo nó để không phải nghe những lời bàn tán từ những kẻ khác vì Quân không đủ sức để ngăn chặn điều đó nên chỉ có thể đưa cho Nhi cái này.

Nó nhận lấy, miệng vẫn nấc lên từng tiếng vì cố kìm nén. Bật luôn cái mp3 và đeo vào, bây giờ nó cần yên tĩnh và không muốn nghe những lời nào nữa. Trong lòng nó bây giờ chỉ có 2 thứ thôi là ba mẹ và hắn.
 
N

natsume1998

Chap 91

Bước đi như một người mất hồn, một con nhỏ đỏng đảnh đi cùng một đứa khác va vào người nó. Không nói gì, nó bước thẳng về phía trước. Sau đó nó lại bị con nhỏ kia nắm lấy vai kéo ngược lại

-Mày là đứa nào mà láo vậy?........ À, chẳng phải là người yêu của hoàng tử đây sao? Tưởng như vậy là được quyền láo à? Động phải tao rồi bỏ đi như vậy không biết xin lỗi hả?..................

Mặc cho con nhỏ đó nói, nó lại quay đầu bỏ đi. Mà thật ra thì nó đang đeo tai nghe nhạc với âm lượng lớn nhất, con nhỏ đó nói gì nó cũng chẳng biết.

Thấy nó bước đi như con nhỏ đó không hề tồn tại, tức giận, nhỏ liền nắm lấy vai nó giật ngược lại lần nữa. Tay giật bung cái tai nghe

-Mày xem thường tao đó à? Mày muốn………….

Chợt thấy hắn đi tới, nhỏ im bặt và cúi đầu lùi về sau mấy bước cạnh nhỏ kia. Hắn bước qua nó như một người không quen không biết. Nó nhìn thấy được ánh mắt sắc lạnh hắn dành cho nó, ánh mắt như một nhát dao làm tim nó nhói lên đau cả thể xác lẫn tinh thần. Đưa tay ôm lấy ngực, nước mắt một lần nữa lại tuôn rơi. Nó không thể nhịn được khi nhìn thấy hắn như vậy. Nó không thể quên được hắn!

Con nhỏ kia thấy vậy liền nhếch môi cười, tiến đến gần nó, mặt tỏ rõ vẻ khinh thường

-Ô! Có người bị đá không thương tiếc rồi này. Bây giờ thì chắc mày chẳng còn vênh nổi cái mặt mày lên đâu nhỉ! Sao hả? Bây giờ thì chắc chẳng còn ai bảo vệ cho mày nữa rồi nên khóc sao? Mau quì xuống xin lỗi tao đi! Tao còn bỏ qua cho

Tim nhói lên từng hồi đau đớn, mặc kệ! Bây giờ cho dù con nhỏ đó có hăm dọa thế nào, hay có đánh nó chăng nữa thì nó cũng chỉ quay đầu bỏ đi. Nhỏ tức giận định nhào đến nắm lấy tóc nó thì Quân đến, gạt phắt tay nhỏ ra

-Đừng có đụng vào cô ấy nếu không thì đừng trách tôi!

Nhìn thấy Quân, nhỏ chỉ cười một cái rồi lại quay sang nó

-Lại thêm hoàng tử nữa này, công nhận cô giỏi đấy- rồi nhỏ lại quay qua Quân- Thôi tạm biệt hoàng tử, coi như vì anh mà tôi để qua một bên và sẽ tính sau….

Rồi nhỏ quay đầu bước đi cùng nhỏ kia, nói nói gì đó. Quân dìu nó lên lớp mà không nói một lời nào nữa. Gần đến lớp nó kéo tay Quân ra và cố gắng làm như vẻ mình vẫn đang khỏe mạnh mà bước vào lớp.

Hắn không nhìn nó lấy một cái cho dù là liếc mắt. Như vậy cũng tốt, coi như hắn đã dễ dàng gạt nó ra khỏi trái tim mình. Đó là điều mà nó muốn!

Cứ nghĩ rằng cơn đau đã chấm dứt, nhưng trong giờ học nó lại nhói lên liên hồi. Đau đến độ nó muốn hét lên nhưng bây giờ nó lại phải kìm nén, nó không thể uống thuốc trước mặt hắn như vậy thì hắn sẽ biết mất. Chỉ biết cố gắng chịu đựng, gương mặt nó ngày càng tái xanh.

-Bảo Nhi! Lên bảng giải bài tập!

Cô gọi nó, ngồi lại vài giây rồi kìm nén cơn đau. Nó bước chệnh choạng lên bảng, nhưng không có thuốc, nó đau quá, ngã xuống sàn và ngất lịm. Mọi người đổ xô nhau chạy đến xem nó bị gì. Quân vội chạy đến và bế nó xuống phòng y tế mà không nói một lời nào

Ngay khoảng khắc đó, ngay khoảng khắc nó ngã xuống. Hắn muốn chạy thật nhanh lại bế nó lên, hắn muốn ôm lấy nó, hắn đau lắm. Tại sao nó lại ngất chứ? Rõ ràng sáng nay nó vẫn còn rất tươi tỉnh mà! Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy nó và Quân, hình ảnh tối qua lại hiện lên. Hắn phải từ bỏ, một đứa con gái như vậy không đáng cho hắn quan tâm. Điều mà hắn muốn bây giờ là làm cho nó hối hận khi rời xa hắn, sẽ không còn ai che chở cho nó nữa!

* * * * *

Quân lo lắng nhìn nó, mặt nó bây giờ không còn chút sức sống, xanh xao và mệt mỏi. Điều đó làm Quân cảm thấy đau lòng hơn bao giờ hết, thật ra vì ai mà nó lại như vậy chứ? Vì Quân giấu chuyện gia đình nó không chịu nói ra sớm hay vì người con trai đó? Liệu Quân có nên nói cho hắn biết để Nhi không phải đau nữa? Không, Quân không nên nói, vì tình yêu là ích kỷ. Quân yêu nó, nếu như phẫu thuật thành công thì Quân có thể có được nó, tình yêu nhỏ bé của Quân

-Này….. Này…. Cậu nhóc à…..

Chị y tế gọi làm Quân thoát ra khỏi những suy nghĩ của riêng mình, quay qua nhìn chị ấy, Quân hỏi

-Chị gọi em hả?

-Cô bé bị bệnh tim, em có biết chuyện này không?

-Em biết, nhưng tại sao Nhi lại bị ngất hả chị?

-Bệnh tái phát nhưng cô bé không uống thuốc nên đau đớn dẫn đến ngất! Chị đã cho cô bé uống thuốc rồi, vì đây là trường học nên không đủ thiết bị, nhưng chị nghĩ là bị nặng đấy, nếu bệnh tái phát mà tiếp tục không uống thuốc thì sẽ nặng lên nhanh chóng. Tốt nhất là nên khuyên bạn đi điều trị!

Quân không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Tại sao bị bệnh mà đến thuốc Nhi cũng không uống? Không lẽ Nhi định buông lơi tất cả thật sao?” Nắm lấy tay nó, mọi thứ bây giờ đang dằn vặt trong Quân, nếu Quân không nói ra thì nó sẽ cứ buồn mãi, mà tâm trạng của nó cứ tệ như vậy thì e rằng bệnh sẽ phát triển nhanh hơn mà thôi. Quân phải làm gì đây?

Tỉnh dậy trong nước mắt, lúc nãy nó mơ thấy hắn đã bỏ nó đi theo một người con gái khác mặc cho nó chạy theo níu kéo, ánh mắt hắn sắc lạnh lắm, nó đau lắm, nó muốn nói mọi chuyện cho hắn biết nhưng không thể, nó phải làm tới cùng, nó phải cố gắng lên. Mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Nhưng nước mắt thì không thể kìm được, sao nó lại đau như thế này.

Lấy chiếc máy nghe nhạc, nó mở lên. Một bài hát buồn làm cho nước mắt nó càng rơi nhiều thêm, một bài hát về một chuyện tình yêu buồn. Bài hát “Love is all the same”, lời bài hát như tất cả những gì mà nó muốn nói với hắn. Nhưng tại sao tình yêu phải mang nhiều đau đớn chứ. Nó ghét thứ gọi là tình yêu, tình yêu làm cho con người phải đau như thế này đây. Nước mắt làm mờ nhạt mọi thứ xung quanh

Xin anh đừng khóc
Cũng xin anh đừng buồn
Tình yêu nào chẳng giống nhau
Trái tim của mình thì càng trao nhiều sẽ càng đau đớn mà thôi
Phải đau đớn thì mới là tình yêu
Giọt nước mắt nhạt nhòa đã rơi quá nhiều rồi
Giờ đây xin anh hãy cười lên đi
Tình yêu lại làm anh rơi lệ nữa rồi
Nếu đã yêu thật lòng
Nếu thật lòng không hề hối tiếc tình yêu sẽ trở thành như vậy thôi anh

Xin anh đừng khóc
Cũng xin anh đừng buồn
Tình yêu nào chẳng giống nhau
Trái tim của mình thì càng trao nhiều sẽ càng đau đớn mà thôi
Phải đau đớn thì mới là tình yêu

Dường như đã yêu thì nước mắt sẽ rơi
Dù cố gắng quên thì cũng chẳng thể quên được
Nhớ mong và rồi khi nhớ mong thì lại gọi tên anh
Cứ vô thức nhắm nghiền đôi mắt để nhớ nhung da diết
Tưởng rằng có thể chết đi khi nhớ thương về anh
Em muốn kiềm chế được trái tim mình nhưng rồi rơi lệ
Đúng vậy, đó chính là lúc nước mắt tuôn rơi
Đó chính là khi dù có cố gắng bao nhiêu
Cũng không thế quên đi tình yêu đã trao đến anh
Dù cố gắng đến như thế nào cũng không xóa nhòa được
Có lẽ em sẽ phải cố gắng thêm nhiều hơn nữa
Khi nhớ mong về anh, em lại cứ trầm tư suy nghĩ

Xin anh đừng khóc
Cũng xin anh đừng buồn
Tình yêu nào chẳng giống nhau
Trái tim của mình thì càng trao nhiều sẽ càng đau đớn mà thôi
Phải đau đớn thì mới là tình yêu

Cuối cùng dù cố gắng không đi tìm người em nhớ nhung
Thì bây giờ đây chúng ta cũng nhất định phải gặp nhau thôi
Người mà em sẽ chia tay thì có lẽ dù cố gắng đến mấy
Giờ đây cũng tới lúc phải kết thúc và chia tay

Xin anh đừng buồn
Xin anh đừng sống trong cô đơn
Tình yêu nào chẳng giống nhau
Sẽ lại đến và nở rộ rực rỡ như những đóa hoa
Thời gian chính là phương thức tốt nhất

Đó chính là lúc nhớ thương, đó chính là lúc mong mỏi
Thời gian trôi đi rồi sẽ quên đi được mà
Người mà mình sẽ phải gặp thì một lúc nào đó nhất định sẽ gặp
Người mà sẽ chia tay thì kết thúc chính là sự chia tay mà thôi
Tình yêu là thế đấy
Chia ly là thế đấy
------------------------

Đúng vậy, rồi thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, rồi hắn sẽ quên được nó. Lau nước mắt và trở về lớp. Lúc này đang là giờ ra chơi thì phải, mọi người đều nhìn nó chỉ trỏ, có lẽ là thông tin đã được lan đi khắp trường rồi và bây giờ nó đã không còn “an toàn” nữa.

Ào!!

Một xô nước được xả xuống từ trên tầng 2 xuống đầu nó. Ngay sau đó là một tràn cười hả hê, nó nhớ giọng cười đó. Là con nhỏ va vào nó lúc đầu giờ! Hắn lại xuất hiện, và hắn lại một lần nữa lướt qua nó như không quen biết, ánh mắt đó cứ vô tình đâm vào tim nó, không thể chịu nổi. Nó không thể chịu nổi, nó muốn chạy đến ôm hắn, nó muốn hắn lo cho nó như lúc trước. Hắn sẽ chạy đến và chở che cho nó, nó đau nhiều lắm. Điều làm nó đau hơn cả là hắn đi cùng một người con gái nào đó mà không phải là nó. Nó sắp khuỵu xuống lần nữa rồi.

Mi, Lam chạy đến cạnh nó. Cả hai đều đang tức giận, đều muốn chạy đến mà đánh cho hắn tỉnh ra. Nhưng đã hứa với nó rồi, phải kìm nén thôi. Đưa nó đi tìm một bộ đồng phục khác để thay.

Quân đứng từ xa, Quân cảm thấy sao bản thân bất lực quá, vừa biến mất một chút thì nó lại gặp chuyện. Không lẽ Quân không đủ khả năng bảo vệ người con gái mà cậu yêu sao?
--------------------------------
 
N

natsume1998

Chap 92

Giờ về

-Quân đưa Nhi về rồi chờ Nhi một chút nha! Nhi không muốn ở đó nữa!

Quân hiểu bây giờ nó muốn gì, nếu không yêu nữa ở bên cạnh cũng chỉ thêm đau mà thôi. Nên rời đi thì mọi thứ sẽ dễ dàng phai mờ hơn, nỗi đau cũng có thể dễ dàng lắng xuống.

* * * * * *

Đi lướt qua như không nhìn thấy hắn, nó trở về phòng mình để thu dọn mọi thứ. Nó sẽ không bao giờ quên được những đồ vật ở đây. Mọi thứ đều là một phần kí ức của nó, phần kí ức mà ở đó có hắn. Nước mắt lại tiếp tục rơi, dạo gần đây nó cứ khóc mãi như thế, liệu đến bao giờ nước mắt mới có thể cạn đây?

Xếp đồ vào vali, mọi thứ hắn tặng cho nó, nó sẽ để lại. Chiếc đồng hồ nó sẽ để lại, con thỏ bông nó cũng sẽ để lại….. Không, nó phải mang theo con thỏ bông, chỉ giữ một món thôi, giữ một món để nó có thể nhớ về hắn, để có thể vơi bớt nỗi nhớ…..

Con Pippi cứ chạy đến gối cái đầu lên chân nó, cái đuôi mọi ngày hay ngoe nguẩy nay cũng cụp xuống. Chắc con Pippi biết rằng chủ của nó đang buồn.

* * * * * *

Quân tiến đến chỗ hắn, có lẽ rằng Quân đã quyết định một điều gì đó

-Tôi có chuyện muốn nói với cậu

Vẫn nhìn thẳng về phía trước, hắn không lên tiếng. Bây giờ hắn không muốn nghe điều gì của kẻ đã cướp đi người yêu hắn cả. Hắn xem thường và hận những kẻ như nó với Quân

Quân vẫn nói tiếp

-Tôi muốn nói với cậu về chuyện của Bảo Nhi. Thật ra………..

-Tại sao tôi phải nghe chuyện về loại con gái như cô ta chứ? Một con người 2 mặt như vậy thì có gì đáng để tôi phải quan tâm?

Quay qua nhìn Quân rồi nhếch môi cười một cái đầy lạnh giá. Quân tức giận khi nghe hắn nói nó như vậy, nó đã vì hắn mà hi sinh đi nhiều thứ, ngay cả tình yêu của Quân. Vậy mà bây giờ thì nó nhận lại là những lời khinh thường từ hắn như vậy ư? Nắm lấy cổ áo của hắn, Quân như điên tiết

-Cậu hiểu Bảo Nhi được bao nhiêu? Cậu không bao giờ xứng đáng với tình yêu của Nhi cả, không bao giờ! Và tôi cấm cậu nói ra những điều như vậy, tôi cấm cậu làm tổn thương cô ấy!

Hắn lại nhếch môi một cái rồi hất tay Quân ra đáp trả lại từng lời

-Làm tổn thương cô ta? Xứng đáng với tình yêu của cô ta? Vui thật, xứng đáng với tình yêu của một kẻ lẳng lơ như vậy à? Cậu nghĩ rằng tôi nên thấy hạnh phúc vì điều đó sao? Đối với tôi cô ta chẳng khác những con ả ngoài kia là mấy

Bốp!

Vừa dứt câu Quân giáng thẳng một cú đấm vào mặt hắn làm cho hắn bật ra sau. Đứng dậy nhanh chóng, đây có lẽ là điều mà hắn muốn làm từ lâu lắm rồi. Hắn muốn đánh chết kẻ đã cướp đi người con gái của mình. Cả hai nhào vào và xả từng cú đấm vào nhau như điên dại. Mặc cho Long Duy chạy đến ngăn cản.

* * * * * *

Ôm Pippi, nó khóc nhiều hơn nữa, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc

-Chị xin lỗi em…. Pippi à….. Chị thương em lắm…. hức…. Nhưng… chị không thể mang em đi cùng được…. hức… lỡ như chị không còn trên đời này nữa thì sẽ không ai lo cho em…… Chị phải để em ở lại đây…. hức…. Chị tin là anh ta sẽ không đối xử tệ với em đâu….. Chị mãi mãi sẽ không quên em… và cả…. anh ta nữa…. hức… Em cũng không bao giờ được quên chị nhé….. Em phải thay chị lo cho anh ta đấy…. hức… hãy đuổi hết những kẻ xấu ca bên cạnh anh ta đi nhé….. hức….Bây giờ, chị phải đi rồi…….

Đặt con Pippi xuống, nó đứng dậy bước đi, nhưng Pippi cứ quấn theo chân nó mãi.

-Pippi à, em hãy nằm im đó đi…… đừng đi theo chị nữa……

Pippi không nghe lời, nó cứ kêu ăng ẳng mãi. Nhìn Pippi như vậy càng làm cho nó nhớ về hắn nhiều hơn thôi. Đặt con Pippi vào trong phòng, nó chạy thật nhanh ra ngoài và đóng xầm cửa. Chỉ còn nghe tiếng Pippi kêu ăng ẳng cố gắng tìm đường ra. Nước mắt rơi từng giọt, miệng nói chỉ mình nó nghe

-Xin lỗi Pippi………

Lau nước mắt, nó kéo chiếc vali xuống nhà. Nhìn thấy hai người kia đang không ngừng giáng xuống những cú đấm, nó vội chạy lại đẩy cả hai ra

-Hai người làm cái gì vậy? Đừng có đánh nữa…. TRÁNH RA ĐI!

Nó hét rồi đẩy mạnh hắn ra. Nhìn từng vết thương trên mặt Quân và cả hắn, mọi chuyện tại sao càng lúc càng tồi tệ thế này. Nó lại khóc, Quân chắc là đang đau lắm. Hắn cũng đang đau lắm. Nhưng nó vẫn cố gắng tỏ ra lạnh lùng với hắn, nó khóc và nhìn Quân. Nhưng thật sự người mà nó muốn hướng về là hắn, nó muốn lo cho hắn, muốn hỏi thăm hắn, muốn được thoa thuốc và mắng hắn nhưng không thể được.

Nó muốn thật nhẫn tâm, muốn trách hắn tại sao lại đánh Quân, nhưng nó không thể, trái tim nó không đủ mạnh mẽ để có thể làm hắn đau được nữa. Vội lấy đồ và nắm tay Quân kéo đi trước mặt hắn. Từ nay mọi chuyện có lẽ là đã chấm dứt. Nó sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa, cũng như hắn sẽ không gặp lại nó nữa!

* * * * *

-Xin lỗi Quân….. hức….. Quân có đau lắm không? Tất cả chỉ tại Nhi mà ra….hức

Sau khi mua thuốc và băng, nó vừa chăm vết thương cho Quân vừa nấc liên hồi. Quân cố nén đau và nhìn nó khẽ cười, nắm lấy tay nó, Quân vẫn nhẹ nhàng an ủi

-Không sao hết, Nhi đừng lo. Lỗi đâu phải tại Nhi, chỉ tại nhìn mặt cậu ta thấy ghét nên Quân mới đấm cho mấy phát thôi. Hì hì

-Sao Quân phải làm như vậy chứ?.... Người như Nhi đâu đáng để Quân hi sinh nhiều như vậy…

-Sao lại không đáng? Hi sinh cả tính mạng cũng được nữa…..

Nó im lặng không nói, thật sự tình cảm Quân dành cho nó quá lớn, nó không bao giờ có thể đón nhận được tình cảm đó. Nó với Quân mãi mãi là bạn thôi!!

Quân đưa nó trở về nhà, đến lúc nó phải nói hết mọi chuyện cho ba mẹ nó nghe rồi

Kia rồi, ba mẹ nó đang ngồi ở phòng khách. Nếu như họ biết nó tìm được ba mẹ ruột thì sẽ vui như thế nào nhỉ.

-Quân về đi nhé, Quân như vậy sẽ khó giải thích với ba mẹ lắm. Có gì mai đến đưa Nhi đi học nhé!

Bước vào nhà, hít một hơi thật sâu nó đi đến chỗ ba mẹ. Thấy nó về cùng với vali trên tay, mẹ nó ngạc nhiên

-Sao con lại về vào giờ này?

-Ba mẹ, con có chuyện muốn nói!

Tiến đến ngồi xuống bên cạnh ba, mọi thứ có lẽ hơi khó nói vì nó sợ họ sẽ buồn nếu như nó trở về với ba mẹ ruột của mình, nhưng sớm muộn gì họ cũng phải biết thôi

-Ba mẹ, con đã tìm được ba mẹ ruột của mình!

Vừa nghe nó nói vậy, mẹ nó đã ngạc nhiên đến độ rơi nước mắt, có lẽ bà cũng mừng cho nó, vội hỏi

-Con đã tìm được họ rồi sao? Làm sao mà con tìm được!

-Dạ, thật ra là họ tìm được con……. Và chỉ mai hoặc mốt con sẽ phải rời khỏi đây để qua Mĩ…..……

-Hic….. Sao con phải đi sớm như vậy?

-Dạ……. Vì gia đình con đều ở bên đó và họ muốn đón con về……..

Nó giấu đi căn bệnh của mình, nó không muốn họ biết. Vì ba mẹ nó chỉ có mình nó thôi, chỉ vì họ không có con nên mới nhận nó về nuôi, bây giờ đứa con duy nhất là nó cũng bỏ họ đi, nó cảm thấy mình bất hiều quá. Mẹ nó không nói gì chỉ ôm chầm lấy nó mà khóc, nước mắt nó cũng theo đó mà rơi xuống

Ba nó nãy giờ chẳng nói gì cả, đến khi hai mẹ con khóc xong đã đời rồi thì lúc này ông mới lên tiếng

-Thôi chắc con cũng đã mệt rồi, lên phòng nghỉ đi!

Chắc ba nó cũng đang buồn lắm. Thật ra thì nó chỉ đi theo ba mẹ ruột của nó thôi. Đâu phải là đi luôn không trở về, mặc dù ông sẽ nhớ nó, nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho nó

Nghe lời ba, nó bước lên phòng. Chắc có lẽ vì quá mệt mỏi nên nó chìm giấc ngủ. Mãi đến khi tỉnh dậy và xuống nhà thì nó đã thấy trên bàn là một bàn ăn thịnh soạn.

-Sao mẹ làm thức ăn nhiều vậy? Hôm nay có khách hả mẹ?

-Không có khách nào hết, con gái mẹ sắp đi rồi, mẹ phải làm một bữa ăn thịnh soạn để đưa con gái mẹ đi chứ!

-……. Thế mẹ muốn con đi sớm hả? Huhu……

-Thôi mời ba vào ăn đi, lớn rồi mà cứ như con nít!

Một bữa cơm với ba người, cố gắng vui vẻ. Hôm nay nó phải ăn hết tất cả mới được, như vậy thì lúc đi mới không thấy tiếc. Thật sự lúc chia ly thì lúc nào cũng buồn, mẹ nó đang ăn vội đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh. Nó biết rằng bà đang khóc, nó không biết mình nên làm gì cả. Đành tiếp tục ăn, nước ăn lại rơi……..
 
N

natsume1998

Chap 93

Ngồi trong phòng ôm con thỏ bông khóc, hình ảnh của hắn không thể nào dứt khỏi tâm trí nó được, mọi thứ cứ hiện lên rõ mồn một, nhất là ánh mắt của hắn, ảnh mắt lạnh lẽo và thù hận. Nó sợ ánh mắt đó, đau lắm!

Điện thoại rung liên hồi, một số lạ gọi tới. Thút thít vài cái, cố kìm lại cơn nấc. Nó bắt máy

-Alo

-Bảo Nhi à…… Em lại khóc nữa sao? Là chị đây, em mau xuống mở cửa cho chị đi!

Lập tức quăng điện thoại xuống nệm, nó chạy thật nhanh xuống nhà. Nó nhớ chị nó lắm, nhớ muốn điên lên được. Người chị mà nó cứ lầm tưởng là người khác, vội ôm chầm lấy chị, nó trách đầy hờn dỗi

-Huhu….. Tại sao chị về mà lại giấu em……. Hức…. Chị có biết là tự lúc gặp Hoàng Yến…. Là em lại nhớ chị muốn khóc không…….. hức….. Vậy mà chị nỡ lòng nào…. để cho em phải nhớ chị như vậy…… hức…… Chị lại còn bày trò chọc em nữa….. Chị thật đáng ghét!!

Ôm chặt lấy nó, Bảo Ngân vừa cười vì vui vừa khóc vì hối hận

-Chị xin lỗi em…… Là lỗi của chị….. Nếu như chị nói sớm thì em đã không như vậy rồi….. Mọi chuyện đã không đến nước này…… Chị xin lỗi….. Nhưng dù có thế nào đi nữa….. Chị vẫn phải chữa khỏi bệnh cho em…. Phải chữa sớm nhất có thể…. Tối nay chúng ta sẽ bay sang Mĩ…. Thiết bị bên đó hiện đại và tỷ lệ thành công sẽ cao hơn……. Em nhất định phải đi sớm

Nới lỏng tay, nó phải đi ngay hôm nay sao? Mọi chuyện diễn biến nhanh quá, mới đó mà đã đến lúc nó phải bỏ lại mọi thứ rồi sao? Nhưng mọi chuyện ra như thế này chẳng phải vì nó mà ra hết sao? Có trách thì chỉ có thể tự trách bản thân mình thôi. Cảm giác hụt hẫng, đau đớn, lạc lõng….. dường như mọi cảm xúc tiêu cực đều ùa về với nó lúc này.

Mọi thứ trong vali, không quên cầm theo con thỏ bông, nó bước xuống nhà với gương mặt xanh xao và đôi mắt sưng húp. Bảo Ngân đang nói chuyện với mẹ nó, hai người lại khóc, ba nó chỉ nói vài câu rồi lại bỏ lên phòng. Chắc có lẽ ông cũng đang muốn khóc lắm. Nó ôm lấy ba miệng muốn nói câu tạm biệt mà sao khó quá

-…… Ba ơi…… Con đi nhé! ….. Ba nhớ….. phải giữ sức khỏe nha ba T_T……

Mẹ nó cũng ôm lấy nó mà khóc mãi, đôi mắt bà cũng đã sưng lên, chắc từ lúc biết nó sẽ đi bà đã khóc nhiều lắm và bây giờ bà vẫn khóc. Dù nó không phải là con ruột của bà nhưng bà vẫn thương nó như chính mình sinh ra. Làm sao bà không khóc được khi mà mới đây nó ở bên cạnh bà, thoắt cái bay sang Mĩ…. Cách xa cả ngàn dặm…..

-Mẹ à….. Mẹ đừng khóc nữa…. con hứa sẽ về thăm mẹ mà!....

-Ừ….. Con nhớ về thăm mẹ nhé…… Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng để bị bệnh đấy!

-Con biết rồi………. Con đi mẹ nhé!

* * * * *

Quân đứng đợi nó ngoài sân bay, chuyến bay chỉ còn 15” nữa thôi là sẽ cất cánh. Ngồi ở hàng ghế chờ, điều gì đó làm nó muốn ngồi ở đây, nó chưa muốn lên máy bay. Thời gian cứ trôi qua nhanh chóng. Quân và chị Bảo Ngân đang ngồi cùng nó….

5”………10”…….

“Chuyến bay từ Việt Nam đến Mĩ sắp cất cánh, xin quí hành khách hãy lên máy bay và ổn định chỗ ngồi”

-Chúng ta mau lên thôi, máu bay sắp cất cánh rồi…….

Bảo Ngân kéo tay nó đi, Quân đến sách đống hành lí. Nó không biết mình đang đợi gì nữa, chờ đợi hắn đến khi điều đó không bao giờ có thể xảy ra, chờ đợi một bóng hình đến để níu giữ nó lại?

Nó phải đi thôi, giá như bây giờ có một phép màu nào đó mang hắn đến đây, chỉ một chút thôi cũng được….. Nhưng trên đời này làm gì có phép màu cơ chứ… Nó đang sống ở thế giới thực mà nơi đó không hề có ai được gọi là bà tiên hay ông bụt….

Một giọt nước mắt rơi xuống “Tạm biệt anh!”

Chiếc máy bay cất cánh có lẽ từ nay nó sẽ mãi mãi không còn gặp hắn được nữa rồi!

* * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * * *

(Bắt đầu từ đây sandy sẽ viết theo ngôi tôi của Phong nhé)

Đã 2 tháng rồi, từ ngày cô ta dời đi cùng người con trai khác, cô ta đi như vậy, không xuất hiện ở trường học, không xuất hiện ở đâu cả, cô ta biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Tại sao lại như vậy? Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai? Hay bản chất của cô ta thật sự là một kẻ như vậy. Tại sao những người con gái đến cạnh tôi đều làm cho tôi đau đến vậy chứ? Tại sao tôi lại tin tưởng người con gái đó để bây giờ nhận lại là một sự phản bội? Tôi không xứng đang có được tình yêu sao?

Đi khắp mọi nơi, tìm đến quán Bar, tìm đến rượu….. Tôi làm mọi cách, tại sao hình ảnh ấy cứ ám ảnh trong đầu tôi, tại sao cô ta không chịu biến mất trong tim tôi? Tiếng nhạc sập sình chói tai vẫn không thể át được giọng nói cười của cô ta. Những thứ về cô ta khiến tim tôi đau nhói. Tôi hận, hận tất cả những kẻ như cô ta, hận tất cả những người con gái trên thế giới này

-Này anh, uống cùng em một ly nhé!

Một đứa con gái tiến đến chỗ tôi với bộ đồ bó sát, người nồng nặc mùi nước hoa. Nhìn nhỏ hồi lâu, gương mặt cô ta lại hiện lên. Gì vậy chứ?

-BIẾN ĐI!!

Giật mình, con nhỏ làm mặt giận, quay lưng ngún nguẩy bỏ đi. Cô ta cũng như vậy thôi, cũng như mấy con nhỏ đó, đều là hạng người thấp kém. Nốc chai rượu loại mạnh để nuốt trôi hết mọi thứ

Một tin nhắn đến từ một số lạ

[Hãy ra công viên sau trường học gặp tôi, tôi có thứ muốn đưa cho cậu]

Lại gì nữa đây? Đưa thứ gì cơ chứ? Đưa cô ta về bên tôi được không?

Đặt chai rượu xuống bàn, tôi loạng choạng bước đi ra chỗ con mô tô của mình. Con mô tô mà tôi đã từng dùng để chở cô ta. Tại sao mọi thứ đều có hình ảnh của cô ta vậy! Mặc kệ, tôi không quan tâm vì tôi không đủ sức để đẩy cô ta ra khỏi đầu tôi nữa.

* * * * *

-Là cậu sao? Tìm tôi làm gì?

-Không ngờ chỉ mới 2 tháng thôi mà cậu đã trở nên như vậy! Tại sao Nhi lại có thể yêu loại người như cậu nhỉ? Hãy cầm lấy, đọc đi và hãy thay đổi suy nghĩ của cậu

Nhận lấy tờ giấy từ tay Quân, tôi mở ra để xem cậu ta lại muốn giở trò gì. Là…. chữ của cô ta, trên đó còn có một vài chỗ bị nhòe đi vì nước. Như một chất kích thích, tôi tỉnh táo hơn, bắt đầu dán mắt vào đọc từng dòng chữ

“Ngày hôm nay tôi đã rời xa anh rồi, tôi không muốn đi chút nào đâu, nhưng tôi vẫn phải đi vì sự sống của tôi, vì gia đình của tôi.

Lúc đầu mới gặp anh, tôi ghét anh kinh khủng. Nhưng tại sao oan gia lại có thể tương phùng nhỉ. Hay vì ghét anh nhiều quá mà tôi mới yêu anh? Lúc nào tôi với anh cũng chỉ tìm cách chọc phá nhau, vậy mà lại trở thành một đôi.

Anh biết không, cái lúc anh muốn tôi gọi anh-em, tôi đã chọc anh, nhìn mặt anh ngố lắm ấy! Nhưng bây giờ tôi lại muốn gọi như vậy, muốn một lần được gọi anh xưng em, nhưng có lẽ là không bao giờ có thể làm được nữa rồi. Tôi hối hận vì không yêu anh sớm hơn, bây giờ tôi lại muốn được anh chăm sóc từng chút một như trước. Tôi nhớ anh lắm!

Đồ đáng ghét à, tôi xin lỗi vì đã không nói với anh. Sự thật là tôi bị bệnh tim, thật trớ trêu là lại ở giai đoạn 3, mà tôi cũng chẳng trách ai được vì lỗi là tự bản thân tôi mà ra. Tôi sợ rằng nếu tôi không qua khỏi thì anh sẽ rất đau lòng, tôi không muốn anh phải buồn vì tôi như lúc mẹ anh bỏ anh đi. Tôi sợ lắm, tôi sợ làm anh phải đau, vậy nên tôi thà giữ nỗi đau đó cho riêng mình.

Tôi không trách anh khi anh lạnh nhạt với tôi hay xem thường tôi đâu, vì tôi là kẻ có lỗi. Tôi đã từng ước rằng mình chưa từng gặp anh, tôi đã từng ước rằng mình chưa bao giờ yêu anh. Nhưng bây giờ tôi không muốn ước như vậy nữa, tôi chỉ ước được gặp lại anh một lần cuối cùng thôi!

Viết những dòng này trong lúc đang điều trị, chắc có lẽ anh sẽ mãi mãi không bao giờ nhận được tờ giấy này đâu nhỉ, có lẽ chúng ta không thuộc về nhau. Mong anh sẽ tìm được một người con gái khác và quên tôi, tôi nghĩ là anh sẽ làm được mà phải không? Dù thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ mãi mãi yêu anh, anh vẫn sẽ mãi mãi là tên đáng ghét mà tôi yêu nhất! Hãy sống thật tốt nhé!

Em yêu anh đồ đáng ghét ạ!”

Đọc từng dòng chữ, tôi gục xuống, không thể đứng vững nỗi nữa. Đây là sự thật sao? Tôi đã hiểu lầm cô ấy sao? Mọi chuyện cô ấy làm là vì muốn tôi không phải đau, vậy mà sao chứ? Tôi lại lạnh nhạt và vô tình, để cho cô ấy phải chịu nhiều đớn như vậy, đau cả thể xác lẫn tinh thần

Từng mảnh kí ức lại dội về, lúc trong bệnh viện tôi đã nghe được gì đó. Đúng rồi, cô ấy bị bệnh tìm, còn lúc Quân cố gắng nói ra nữa, tại sao tôi lại ngoan cố không chịu nghe chứ?

Tại sao em lại không nói cho tôi biết, em đã biến tôi thành một con người tồi tệ, em đã biến tôi thành một kẻ nhẫn tâm, vì em mà tôi đã đau đớn như thế nào em có biết không hả đồ ngốc. Tôi sai rồi, tôi sai khi nghi ngờ em! Tôi sai rồi….

-Cuộc phẫu thuật…… không thành công…. Lá thư đó tôi đã tìm thấy dưới gối của cô ấy…… Mọi chuyện cô ấy làm là đều vì cậu…..

Mọi thứ như ù đặc tâm trí, tôi đã sai quá nhiều rồi, tôi phải đến bên em! Lao ra giữa đường, một chiếc xe tải đang chạy tới, ánh đèn ngày càng gần. Nhắm mắt và chờ đợi….
 
N

natsume1998

Chap 94

-Này, mày tỉnh rồi à? Mau dậy ăn đi rồi còn uống thuốc

Lờ mờ mở mắt, tôi thấy đầu mình đau nhức, chắc có lẽ là vì chai rượu tối qua. Tôi đang ở đâu? Mọi chuyện xảy ra đều là sự thật sao? Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao để được gặp em? Tại sao tối qua tôi không chết?

Ngồi dựa lưng vào tường, Duy đang ngồi cạnh góc phòng, cổ họng khô rát làm tôi khó chịu

-Sao tao lại ở đây?

-Mày không nhớ gì à? Tối hôm qua mày định tự sát……. Nguyệt Mỹ đã chạy đến đẩy mày ra!

Nguyệt Mỹ! Lại là cô ta! Sau chuyện cắm trại tôi đã đuổi học cô ta vậy mà cô ta vẫn không ngừng đi theo tôi. Vì quá mệt mỏi nên tôi không quan tâm tới nữa, vậy mà hôm qua…….

-Vậy có bị sao không?

-Cũng may là lúc đó Quân chạy đến lôi cô ta ra, chỉ bị gãy chân thôi (=.=)

Tôi cảm thấy mệt mỏi quá, lúc này tôi nhớ em hơn bao giờ hết, tôi muốn em bên cạnh chăm sóc cho tôi. Nhưng thời gian không thể quay lại được, tôi đau quá!

-Tao đã biết hết mọi chuyện rồi- Duy quay qua nhìn tôi, nói từng lời ngắt quãng- Thật ra….. Lúc Bảo Nhi nói chán mày và yêu Quân, tao đã thấy cô ta khóc lúc bỏ đi….. Tao đã tìm hiểu, Lam đã nói cho tao biết….. Nhưng vì Lam không cho tao nói… Nên….

Cảm giác trong tôi lúc này là gì? Tức giận sao? Hay tôi đang hối hận? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng tôi không còn đủ sức để đứng lên nữa. Chỉ vì một câu nói thôi mà tôi đã tim hoàn toàn, tôi đã buông tay quá nhanh, nếu như lúc đó tôi cố níu lấy thì mọi chuyện đã không như thế này!!

Tôi sẽ cố gắng sống, tôi sẽ cố gắng sống vì em! Như em muốn, nhưng trái tim tôi sẽ mãi thuộc về em, sẽ không ai có thể thay thế được!

* * * * *

2 Năm sau

Đại học Harvard - Cambridge - Hoa Kì

Tính đến bây giờ là tôi đã du học được 2 năm rồi, cuộc sống của tôi hiện giờ vẫn không khác trước là mấy, chỉ đơn giản là vây quanh sổ sách và việc công ty của ba tôi! Và trong đầu tôi không bao giờ thiếu đi hình ảnh của người con gái ấy- Thứ duy nhất giúp tôi có thể sống đến bây giờ

Thật ra thì tôi không sống, chỉ đơn giản là tôi đang tồn tại!

-Xin chào! Anh còn nhớ tôi chứ?

Ngước lên nhìn theo hướng phát ra giọng nói, tôi sững sờ…. ánh mắt ấy! Gương mặt ấy! Nụ cười ấy! Mọi thứ, Bảo Nhi,…. Cô ấy đã trở về bên tôi rồi sao? Ngay lập tức đứng lên ôm chặt lấy người con gái đó không ý thức, tôi lẩm bẩm từng câu như một kẻ mất hồn

-Em đã về rồi, xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đã đối xử tệ với em! Tôi nhớ em lắm…. tôi nhớ em muốn điên dại………

Chợt cô ấy đưa tay đẩy tôi ra, mặt có chút gì đó ngượng ngùng, điều đó làm cho tôi cảm thấy hụt hẫng

-Em…. không nghĩ là sau 10 năm mà anh vẫn nhớ em đến vậy!

-10….. 10 năm? Ý em là gì?

-Không phải sao? Em là Sam…. lúc nhỏ chúng ta đã từng nói rằng lớn lên sẽ yêu nhau…. Vì gia đình em chuyển đi định cư sang Mĩ nên đến bây giờ em mới gặp lại anh!

Tôi như rơi giữa không trung, làm sao có thể như vậy được? Người con gái mà tôi từng yêu và chờ đợi trước kia, bây giờ lại mang khuôn mặt của Bảo Nhi sao? Làm sao có thể như vậy được? Ông trời đang trêu tôi sao? Hay Bảo Nhi đang đùa tôi? Nhưng không thể được, hành động và cách nói chuyện của cô ấy khác đến như vậy mà!

Không, tôi đã hứa với cô ấy, trong tim chỉ có cô ấy thôi! Mãi mãi là vậy!

* * * * *

-Ba có chuyện muốn nói với con

-…………

-Chắc con cũng đã gặp con bé Sam rồi nhỉ? Nó sẽ là vợ tương lai của con đấy! Cuối năm nay sẽ thực hiện hôn lễ, trong thời gian đó 2 đứa hãy cố gắng mà vun đắp tình cảm đi!

-Hết rồi phải không? Tôi đi đây!

Giờ đây tôi cũng chẳng còn tâm trí để mà tức giận với sự sắp xếp này nữa. Bất chợt một người con gái trở về, người con gái mà khi xưa tôi chờ đợi, lại có khuôn mặt giống người con gái mà tôi đã đánh mất. Mọi chuyện quá rắc rối, như một mớ hỗn độn khó tháo rời. Hình ảnh của em cứ mãi hiện về tâm trí tôi!

Tôi sẽ không kết hôn với ai cả, bản thân tôi là của Bảo Nhi thôi!
---------------------------------
 
N

natsume1998

Chap 95

Từ cái ngày mà Bảo Nhi không còn nữa, đã mấy lần Phong hỏi Quân nơi cất Nhi để được gặp lại. Nhưng Quân không chịu, Quân nói rằng Phong không xứng đáng để được đi thăm Nhi điều đó làm cho Phong cảm thấy đau đớn và nhớ Nhi hơn bao giờ hết

* * *

Phong đang ngồi trong phòng làm việc của mình. Từ lúc chuyển qua Mĩ, cậu đã được ông Trần giao phó cho cậu công ty mẹ bên Mĩ. Phong chấp nhận vì cậu nghĩ rằng việc tiếp nhận công ty sẽ làm giảm đi thời gian rảnh rỗi và cậu sẽ không cảm thấy cô đơn nữa!

Cộc….. cộc….

-Vào đi!

-Chào giám đốc, em là đối tác mới của anh! Từ nay chắc có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau nhiều đấy!

Sam bước vào, trên tay cầm theo bản hợp đồng, gương mặt cười tươi rạng rỡ. Phong thoáng chốc sững sờ, cậu lại nhớ đến Nhi. Tự lắc đầu để xua đi mọi thứ, nhận lấy bản hợp đồng từ Sam, lật lật vài trang để xem sơ qua. Nhìn là cậu biết rằng bản hợp đồng này đã thông qua tổng giám đốc- tức là ba cậu rồi, lấy con dấu đóng vào bản hợp đồng, rồi để nó qua một bên

-Xong rồi!

Sam chậm rãi cầm bản hợp đồng lên xem rồi nhỏ khẽ cười

-Vậy là từ nay chúng ta đã trờ thành đối tác rồi nhé! Em có thể mời đối tác của mình một bữa trưa không nhỉ?

-Được thôi!

Lời nói chợt thốt ra, Phong bất giác đồng ý, cậu cũng không biết tại sao nữa! Có thể do gương mặt kia làm cho cậu không thể từ chối chăng? Hay vì cậu đã từng yêu người con gái này

* * *

Xuống nhà hàng đối diện công ty, Phong ngồi im để cho Sam gọi món

-Cho em 2 phần cơm hải sản nhé!

Sam chỉ gọi 2 phần, nếu là nó, Bảo Nhi sẽ gọi cả đống với gương mặt cười tươi như chọc tức người khác. Kí ức lại dồn về trong hắn

-Anh có vẻ trầm lặng hơn trước nhỉ?

Phong vẫn không nói, cậu chỉ nhìn xung quanh nhà hàng. Qua đến Mĩ nhưng cậu vẫn bị đám con gái đeo bám. Đến lúc mặc bộ ves lịch lãm trông cậu ra dáng một quí ông thì hút luôn những người phụ nữ khác.

Mặc cho Sam cứ luyên thuyên và cố gắng lôi kéo ánh mắt của cậu về hướng mình và nhỏ đã thành công

-Lúc ở Việt Nam, chắc có nhiều chuyện xảy ra với anh lắm nhỉ! Vì vốn dĩ lúc đầu anh không có ý định sang Mĩ mà, điều gì đã khiến anh trở về đây chăng? Chẳng phải anh Duy đã nói anh vẫn luôn chờ em sao?

-Duy đã nói gì?

-Cũng chẳng có gì nhiều, em chỉ vừa gặp anh ấy mới đây thôi, lúc biết em thì anh ấy nói rằng khi trước anh cứ mong được gặp lại em! Hì, lúc gặp anh em không nghĩ là anh lại nhớ em đến vậy! Anh làm em hơi bất ngờ đấy!

Chị phục vụ mang thức ăn ra và cúi đầu như phong cách của nhà hàng

-Chúc quý khách ngon miệng!

Sam không nói nữa, nhỏ chăm chú vào phần ăn của mình. Phong cũng chậm rãi dùng món, thỉnh thoảng lại nhìn Sam, cậu đang kiếm tìm hình bóng của Nhi ở Sam. Chợt thấy nhỏ hất mấy sợi rong biển qua một bên…

-Sao em không ăn?

-Em bị dị ứng, anh không nhớ sao?

Phong chợt nhớ ra, phải rồi Sam bị dị ứng với rong biển, Nhi cũng bị dị ứng với rong biển. Lúc trước nhìn Nhi thì lại nhớ đến Sam, bây giờ nhìn Sam thì lại nhớ đến Nhi. Mọi thứ cứ muốn rối tung lên làm Phong cảm thấy mệt mỏi.

-Anh mệt sao?

-Không có gì! Tôi no rồi!

Nói rồi Phong đứng lên và bỏ đi, để lại Sam một nỗi buồn dâng trào “Phong à! Hãy quên Bảo Nhi đi! Bảo Nhi đã là quá khứ rồi!”

* * *

-Mày gọi tao đến đây có chuyện gì vậy?

Duy bước đến ngồi đối diện với Phong. Bây giờ Duy cũng đã trở thành cậu chủ của tập đoàn nhà mình rồi, Long cũng vậy cả hai đều đang định cư ở Mĩ, tuy vậy nhưng Mi, Lam vẫn ở Việt Nam vì họ chưa họ được giao phó công ty ở đó.

Tay lật lật tập hồ sơ mà thư kí vừa đưa, Phong khẽ nhíu mày nhìn Duy tỏ vẻ khó chịu

-Mày đã gặp Sam?

-Ừ! Một sự thật trờ trêu nhỉ, Sam mang khuôn mặt của Nhi và cũng là người trước kia mày yêu……. Mới đầu tao cũng bất ngờ lắm, nhưng tao nghĩ kĩ rồi, mày hãy quên Nhi đi, Nhi đã không còn nữa. Nếu mày cứ ấp ủ như vậy mãi thì cũng chẳng được gì đâu. Hãy thử yêu Sam!

Phong im lặng, mọi người đều đang muốn cậu thay đổi, làm sao có thể như vậy được. Làm sao Phong có thể quên đi Nhi để yêu một người con gái khác mà cuối cùng vẫn mang hình bóng của Nhi thôi. Nếu như vậy thì chẳng phải là cậu sẽ làm đau luôn cả Sam sao? Không! Sam là người con gái tốt! Phong không thể làm tổn thương thêm Sam được nữa!

-Dạo này công ty của mày sao rồi?- Phong lãng sang một vấn đề khác

-Vẫn tốt! Chắc có lẽ tao sẽ về Việt Nam một chuyến!!

-Làm gì?

-Tao nhớ Lam!

Lại một khoảng lặng nữa, Duy vẫn còn Lam để nhớ, vẫn có thể gặp nếu muốn, trong khi đó Phong nhớ Nhi, nhưng chỉ có thể là nỗi nhớ mà thôi, mãi mãi không thể gặp lại Nhi được. Duy hiểu điều đó, cậu lãng sang vấn đề khác

-Mày đã ăn trưa chưa?

-Rồi…. cùng với Sam!

-Vậy thôi, tao có việc phải đi trước đây!

Duy bước ra khỏi và đóng cửa. Phong không còn tâm trí làm việc nữa, cậu quyết định đi dạo để thư giản. Để tìm một khoảng lặng và nhớ đến người con gái đó!

Bước đi chậm rãi, không khí ở Mĩ khác với Việt Nam, ở đây đang là mùa hè nhưng vẫn lạnh. Tìm một nơi để có thể dừng chân thư giãn, Phong chọn quán mang tên Relax… một nơi để thư giãn

Chợt! Nhìn qua cửa kính, Phong nhận ra một dáng người quen thuộc. Là Sam, Sam đang ngồi cùng Quân và cả hai nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng Phong không vào, cậu đứng nhìn Sam, Sam cười, nu cười hồn nhiên đầy sức sống như bản sao của Nhi. Phong cảm thấy nhớ Nhi da diết, liệu cậu có nên ích kỷ lấy Sam làm hình bóng của Nhi chăng?
 
N

natsume1998

Chap 96

Sam bước ra cùng Quân, chợt thấy Phong nhỏ khựng lại vài giây rồi lại nở nụ cười. Tiến tới chỗ Phong, nhỏ bắt đầu giới thiệu

-Chào anh, anh cũng thích đến đây à! Chắc anh cũng biết Quân rồi nhĩ, Duy đã giới thiệu Quân cho em!

Phong không nói gì, cậu chỉ khẽ liếc nhìn Quân, có chút cảm giác khó chịu nhưng Phong không biết tại sao hay Phong cảm thấy Quân lại muốn cướp đi Sam từ cậu.

Mệt mỏi, Phong đến đây để tìm một nơi thư giãn nhưng cuối cùng cậu lại càng cảm thấy khó chịu hơn. Quay đầu bước đi, cậu không muốn dính vào Quân hay phải gặp ngươi con gái đó nữa.

Sam vội chạy theo, nhỏ vừa bước vừa quay lại vẫy tay tạm biệt Quân. Sam cứ tò tò theo sau, lại cố tìm cách bắt chuyện với Phong

-Anh đi đâu vậy?

-………..

-Anh về nhà hả?

-………..

-Em đi cùng anh có được không?

-………...

-…. Này! Anh đang khinh tôi đấy hả……

Khó chịu vì bị Phong lơ đi một cách quá đáng, Sam quát lên tức tối. Phong chợt khựng lại vài giây, trái tim hơi thắt lại, cậu quay qua nhìn Sam. Mặt nhỏ chợt biến sắc quay đi, lí nhí trong miệng

-Em xin lỗi…

Phong vẫn nhìn nhỏ… “Anh đang khinh tôi đấy hả!”… Bảo Nhi từng nói với hắn câu này, kí ức ngày hôm đó lại trở về.

Thấy Phong đứng im nhìn chằm chằm vào mình, Sam ngơ ngác, nhỏ huơ tay gọi

-Này…Em xin lỗi…. Anh làm sao vậy? Này

Phong chợt giật mình, cậu lại bước đi về phía trước. Phong phải rủ bỏ hình ảnh của Sam ra khỏi đầu mình, cậu không muốn vì nhớ Nhi mà tìm đến Sam

Sam vẫn không bỏ cuộc, nhỏ vẫn chạy theo Phong và tiếp tục luyên thuyên.

Đi đến chỗ để xe, Phong mở cửa rồi quay qua nhìn Sam ra lệnh

-Cô hãy về đi!

Sam giả vờ không nghe thấy, nhỏ thản nhiên mở cửa và ngồi vào trong thắt dây an toàn. Lôi luôn chiếc máy nghe nhạc ra đeo vào

-Này, làm gì vậy? Tôi đã nói là cô về đi mà! Này!

Sam lẩm bẩm theo bài hát mà nhỏ chẳng thèm để ý gì đến lời nói của Phong. Đứng nhìn cái vẻ cứng đầu của Sam vài giây rồi Phong ngồi luôn vào vô lăng và lên ga.

-Nhà cô ở đâu?

Đưa tay tháo tai nghe xuống, nhỏ quay qua nhìn Phong hớn hở

-Nhà em ấy à? Ở số 5 Fen Ditton (San nói đại á nha, hông biết đúng hem)

-Chịu lên tiếng rồi à?

Nhỏ cười hì hì rồi lại nói không ngừng. Phong khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi trong suốt 2 năm qua

* * *

Phong dừng xe trước ngôi biệt thự lớn. Đây là nhà Sam, nó lớn khoảng ngôi biệt thự của cậu ở Việt Nam. Nhưng nó không lạnh lẽo như nhà của hắn, đứng bên ngoài có thể thấy bóng nhiều người tới lui bên trong

-Tới rồi, vào nhà đi!

-Hay anh vào nhà em chơi một chút đi!

-Tôi không thích!

-Vào nhà chơi một chút thôi! Đi mà…..

Sam cố gắng lôi kéo Phong, nhỏ cứ lè nhè bên tai nhưng Phong vẫn không xoay chuyển. Nhỏ mở cửa, chạy ra chắn ngay đầu xe của Phong, miệng thách thức

-Anh không chịu vào thì đừng hòng ra khỏi đây!!

Phong mặc kệ, cậu đưa tay vặn chiếc chìa khóa và khởi động máy. Sam vẫn cứng đầu, nhỏ bặm môi, nhìn Phong với vẻ thách thức. Phong giữ nguyên cần gạt, cậu muốn xem xem Sam gan lì cỡ nào.

Chiếc xe lên ga, kêu lên từng hồi vì đang bị kìm ***. Sam trợn mắt, không lẽ Phong định cho nhỏ nhập viện thật sao? Nhếch môi cười, Phong đưa tay nhẹ nhàng đặt lên cần gạt. Sam nhắm mắt, nhỏ nhất quyết không chịu nhích chân.

Brừm……

Cốp!

-Đồ cứng đầu! Vào đi!

Phong cảm thấy Sam có vẻ đáng yêu, Sam có thứ gì đó làm cho cậu cảm thấy không giống như những cô tiểu thư khác, nhưng cậu chỉ có thể xem như Sam là em gái thôi! Phong khẽ cười bước đi trước vào trong, để lại Sam đứng ôm đầu vì ăn trọn cái cốc đầu của Phong.

* * *

-Chào cô chủ! Chào cậu!

Những người giúp việc lớn tuổi cúi đầu chào Sam theo phép tắt. Nhỏ nhăn mặt đi đến chỗ họ

-Cháu đã nói với mọi người rồi, mọi người không cần phải chào cháu như vậy mà!

-Nhưng đó là qui tắc mà cô chủ- một người giúp việc già lên tiếng với vẻ tôn kính

-Cháu chẳng thích qui tắc đó tí nào…. Hay lúc có mẹ cháu thì mọi người hãy làm theo qui tắc, còn không thì thôi nhé. Nếu mọi người mà không nghe nữa là cháu không nói chuyện với mọi người luôn đấy!

Họ khẽ cúi đầu đồng ý rồi lui xuống tiếp tục công việc của mình. Sam cười tít mắt, Phong nhìn nhỏ, Sam có vẻ tôn trọng mọi người và cũng chẳng giống tiểu thư tí nào nếu như không xét về cách nói chuyện.

-Mọi người ở đây nói tiếng việt sao?

-Họ đều là người của gia đình em ở Việt Nam qua đây để cho gia đình cảm thấy giống như là…. có đồng hương ấy mà!

Rồi Phong không nói gì, chỉ đừng nhìn xung quanh, quả thật ngôi nhà ở đây được trang trí theo phong cách như ở Việt Nam, mọi thứ mang cho ta cảm giác gần gũi.

Thấy Phong im lặng hồi lâu, Sam chạy đến đến lôi cậu lên phòng nhỏ, mặt tươi cười hớn hở. Sam gọi chị giúp việc mang lên cho nhỏ một ly sữa cùng một ly nước cam, mang lên đặt ly sữa trước mặt Phong, nhỏ ra lệnh

-Anh mau uống đi!

-Tại sao?

-Không phải lúc nãy anh định vào quán Relax để giải khát sao? Chưa uống gì mà anh đã bỏ đi rồi, vậy nên uống đi!

-Tại sao lại là sữa?

-Ờ…… ườm….. Sữa tốt cho da! Hì hì

Cầm ly sữa lên dốc cạn, Phong lại nhìn xung quanh…. Chợt, đi đến phía tủ kính được đặt ngay gốc phòng, Phong nhìn Sam ngạc nhiên, vội hỏi

-Ở đâu cô có thứ này?

-Ờ….. Chị tặng cho em!

-Cô có chị?

-Ừ! Em có chị

Phong chợt hụt hẫng, cậu mong muốn câu trả lời khác, nhưng làm sao có thể được, cậu không nên cô níu kéo làm gì.

Sam thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy Phong chỉ vào con thỏ bông ở tủ nếu không nhanh chóng nghĩ đến chị mình thì chắc là lộ rồi.

Chậm rãi bước đến chỗ tủ sách, nhìn sơ qua một lượt hầu như toàn truyện là truyện. Sam có vẻ là đứa con gái hâm mộ manga, khắp phòng toàn là thú bông và ảnh các nhân vật hoạt hình. Phong đưa tay vơ đại một cuốn sách trên kệ, nó nhìn giống như một cuốn nhật kí. Chưa kịp lật ra thì đã bị Sam giật lấy, chưa kịp lên tiếng thì nhỏ liền nói

-Cái này anh không xem được, là đồ riêng tư!

Dứt câu nhỏ liền chạy đi bỏ luôn vào trong tủ khóa lại. Phong khẽ nắm chặt tay, từ lúc đến đây cậu càng nhớ về Nhi thêm việc Sam cứ lượn lờ trước mặt làm cậu không tài nào tỉnh táo được, cậu muốn ôm chặt lấy nhỏ. Nhưng bây giờ cậu lại đang cố gắng kìm hã-m tình yêu của mình.

-Ở đây không còn gì nữa phải không? Vậy thì tôi đi đây!

-Ừ, ở nhà đúng là chán thật, vậy chúng ta đi chơi đi!

Phong không thể nào tách Sam ra được, nhỏ cứ bám riết lấy Phong. Bị Phong lơ đi thì nhỏ lại giận quát lên, lúc đó Phong mới chịu lên tiếng. Cứ như vậy dần dần Phong nói nhiều hơn

Nhỏ đòi Phong chở đi khắp nơi, hết đi chơi mệt rồi lại đi ăn. Nhỏ chạy tứ lung tung làm Phong đi theo thôi cũng đổ mồ hôi. Cũng may là nhỏ biết mệt nên dừng lại tại công viên, nhỏ ngồi xuống chiếc ghế đá, quay qua nhìn Phong nũng nịu

-Em khát nước, anh mua giúp em chai nước đi!

-Cô tự mua đi!

-Anh không mua thì ở lại đây em về một mình đấy!

Sam vừa nói vừa cầm chiếc chìa khóa xe của Phong lên ve vẩy trước mặt. Phong cũng không biết là nhỏ chộp được nó từ bao giờ. Đành chịu thua đứng lên đi mua!

Ở nước ngoài khác với Việt Nam, hầu như chỗ nào cũng có đặt máy bán hàng tự động. Cho đồng xu vào trong máy, Phong chọn cho nhỏ một lon nước cam và lấy cho mình một lon pepsi. Cầm lon nước trở về, Phong muốn được nhìn thấy gương mặt hớn hở của nhỏ khi nhận được lon nước.

Chợt thấy nhỏ bị vây lại bởi 5,6 tên côn đồ to con gấp đôi nhỏ. Phong vội chạy đến để giúp nhỏ, nhưng bước chân cậu chậm lại, có vẻ như Phong không cần ra tay vì Sam đang ra các đòn rất nhẹ nhàng mà mấy tên côn đồ lại dần nằm lăn lộn trên đất.

Hạ xong cả đám nhỏ lại phủi tay cười hả dạ. Phong chỉ biết lắc đầu, đưa lon nước cho nhỏ

-Cô biết võ à? Cô giỏi đấy!

-Chứ sao! Đừng tưởng em chân yếu tay mềm nhé! Mấy tên này chả là gì cả, quánh cho chừa cái thói chọc phá con gái nhà lành!

Khui lon nước ra uống rồi nhỏ lại hí hửng bước đi, miệng cười tươi rói! Phong cười, cậu cảm thấy tim mình có vẻ trở lại như trước, đập rộn ràng hơn. Chợt nụ cười tắt ngấm, cậu không thể yêu Sam được! Cậu không cho phép bản thân mình yêu Sam!
 
N

natsume1998

Chap 97: Người con gái của quá khứ, hiện tại và tương lai

Kể từ ngày hôm đó, hôm nào Sam cũng bám theo Phong làm cho cậu cực kì khó chịu. Chỉ vì lệnh của ba mình chứ nếu không thì Phong đã hất Sam đi không thương tiếc rồi.

Tuy vậy nhưng từ lúc có Sam ở bên Phong lại cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù trong tim Phong vẫn đang cố gắng tạo khoảng cách với Sam.

Rè…… rè…….

Chiếc điện thoại nằm trên bàn rung liên hồi, Phong với tay lấy, là ba cậu gọi. Phong bắt máy, như mọi khi, cậu chỉ im lặng chờ bên kia nói mục đích gọi đến

-Con mau đến đây đi, ba có chuyện cần nói!

-Ở đâu?

-Nhà hàng Palace!

Phong tắt máy, cậu ngồi dậy choàng chiếc áo ves vào. Mệt mỏi thật, vừa trở về chưa kịp nghỉ ngơi thì đã bị gọi đi. Không biết ông ấy lại có chuyện gì, chắc hẳn không phải là cuộc họp hay kí một bản hợp đồng nào đó vì bây giờ đang là 6h tối, mong rằng không phải là điều mà cậu đang nghĩ!

* * *

Để chiếc xe cho người bảo vệ, cậu bước vào trong. Nhà hàng vắng vẻ, chắc có lẽ là đã được ông Trần bao trọn. Một người phục vụ dẫn Phong lên tầng trên. Đúng như cậu đoán, ở đây có mặt của Sam, và hai người lớn. Chắc hẳn là mẹ của nhỏ và Phong đã biết mục đích ông ấy gọi cậu đến đây

Mọi người đã ngồi vào bàn, ông Trần cầm ly rượu lên cười nói

-Hôm nay chúng ta có mặt ở đây là để chúc mừng chúng ta từ nay đã trở thành đối tác của nhau, mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác giúp tập đoàn lớn mạnh!!

Ông Trần vừa dứt lời, mẹ của Nhi cũng vui vẻ nâng ly nhấp một ngụm. Chỉ có Sam là cúi mặt xuống đất, nhỏ có vẻ khó chịu và không muốn ở đây

-Và ngoài chuyện đó thì chắc còn chuyện khác nữa phải không ông Trần? - Mẹ Sam lên tiếng, bà có vẻ đang trông chờ điều này hơn

-Phải, ngoài ta chúng ta còn tác hợp cho bọn trẻ nữa! Chúng ta sẽ trở thành xuôi gia của nhau! Hai đứa đã yêu nhau từ nhỏ, vậy thì còn gì tốt hơn nữa đúng không!

Họ đều gật đầu đồng ý và cười vui vẻ, riêng Sam và Phong thì sắc mặt không được tốt, cả hai im lặng mà không lên tiếng vì biết rằng đây là việc người lớn đã sắp đặt, khó mà từ chối được!

-Vậy thì như đã thống nhất, cuối tuần này sẽ là ngày lành tháng tốt để tiến hành hôn lễ cho hai đứa, đúng không? Thật là một ngày đáng mừng!

Cả bữa tiệc hôm đó chỉ có tiếng cười nói của những người sắp đặt, đối với Sam, nhỏ cảm thấy không gian ở đây thật khó chịu, nhỏ cảm thấy có lỗi với Phong. Trong khi đó thì Phong chỉ im lặng mà thôi

* * *

-Anh hẹn em ra đây có chuyện gì à?

Sam bước đến trước mặt Phong, bữa tiệc vừa tàn Phong đã gọi nhỏ ra đây. Chần chứ một lúc rồi Phong mới lên tiếng

-Tôi không muốn tiến hành hôn lễ này!

Sam hơi thất vọng, mặc dù biết rằng Phong sẽ nói câu này nhưng nhỏ vẫn mong rằng Phong đã chấp nhận con người của nhỏ. Im lặng vài giây, nhỏ ngước lên nhìn Phong

-Tại sao anh không muốn tiến hành hôn lễ? Anh không yêu em sao?

-Tôi không muốn yêu ai cả

-Tại sao?

-Đơn giản vì tôi không thích và tôi không muốn thực hiện hôn lễ này, hãy tìm cách hủy hôn lễ hoặc hôm đó sẽ không có sự xuất hiện của chú rể

-……….- Sam mím chặt môi, nhỏ nhìn Phong như cầu khẩn- Hãy cho em thời gian, nếu em vẫn không thể làm anh yêu em, thì em sẽ là người hủy hôn!

-Được thôi, từ bây giờ đến hôn lễ là một tuần, cô có một tuần để làm điều đó. Nhưng đừng cố gắng, chỉ thêm thất vọng mà thôi!

Sam gật đầu, nhỏ quay lưng đi khẽ gạt đi giọt nước còn đọng lại ở khóe mắt. Nhỏ đang đau, nhỏ đau không phải vì bị Phong từ chối mà nhỏ đau vì Phong vẫn sống trong quá khứ.

Ngồi lên xe, ông tài xế nhìn Sam, ông rất thương nhỏ, ông xem nhỏ như con của mình vậy. Từ lúc gặp lại Sam, ông lúc nào cũng âm thầm đi theo để bảo vệ cho nhỏ, để nhỏ không bị lạc mất như lúc trước nữa

-Cháu đang buồn sao?

-Dạ! Cháu cảm thấy có lỗi với một người, bác ơi! nếu mọi chuyện đã đi quá giới hạn, liệu có thể thay đổi được không bác?

-Còn tùy đó là chuyện gì nữa cháu à! Nếu cháu thấy vẫn có thể quay lại được, thì nên quay lại. Còn nếu đã nhất quyết đi tiếp, thì nên giữ vững quyết định của mình!

-Cháu hiểu rồi!.... Bác đưa cháu đến gặp Quân nhé!

Ông khẽ gật đầu cười nhẹ, đưa nhỏ đến nhà Quân. Lúc buồn nhỏ đều tìm đến Quân để tâm sự và có lẽ bây giờ cũng như vậy!

* * *

-Nhi đến đây có chuyện gì vậy?

Ngồi xuống ghế sopha, uống một ngụm nước Quân vừa đưa, nhỏ nhìn Quân ánh mắt có chút buồn

-Phong không quên được Nhi, anh ta vẫn không quên được quá khứ, Nhi phải làm sao đây hả Quân? Làm sao để cho Phong chấp nhận Sam? Hay Nhi nên nói cho anh ta biết sự thật?

Quân khá buồn, cậu nhìn nhỏ, chần chừ một chút suy nghĩ gì đó rồi Quân lên tiếng

-Quân nghĩ Nhi nên tiếp tục, mục đích của Nhi là làm thay đổi suy nghĩ của cậu ta mà! Nhi cần phải làm cho cậu ta yêu con người của hiện tại, không phải của quá khứ…… Vả lại trước đó Nhi đã làm cho cậu ta đau khổ, liệu biết được chuyện này cậu ta có tiếp tục yêu Nhi hay sẽ tức giận vì Nhi đã làm như vậy?

-Nhi….. Nhi không biết nữa! Vậy, Nhi nên tiếp tục cố gắng sao?

-Ừ! Quân nghĩ như vậy….. Có lẽ là đã đi quá xa rồi, không thay đổi được đâu!

-…………… Ừ, thôi! Nhi mệt rồi! Nhi về trước, tạm biệt Quân!

Nhỏ mệt mỏi bước đi. Nếu thật sự hai người có duyên, nếu thật sự có thứ gọi là định mệnh, nhất định, nhất định Phong và nhỏ sẽ trở về với nhau.

* * *

-Ba à, con gái của ba đang rất buồn đó, ba có biết không? Con phải làm gì là tốt nhất đây hả ba? Liệu con có thể làm cho anh ta lại yêu con không?

Sam ngồi xuống nói chuyện với ba mình, ông vẫn đang hôn mê, từ ngày trở về nhỏ vẫn luôn nói chuyện với ông, nhỏ tin rằng ông sẽ nghe được nhỏ nói và nhỏ tin rằng ông sẽ tỉnh lại cho dù ông đã ngủ một khoảng thời gian dài.

Mệt mỏi, nhỏ gục đầu bên cạnh ông

* * *

Những ngày tiếp sau đó Sam vẫn cố gắng làm cho Phong vui, nhỏ vẫn luôn theo sát Phong nhưng Phong lại trở về lạnh lung hơn trước. Phong chỉ chịu để nhỏ theo cùng khi ông Trần ra lệnh. Phong cảm thấy mệt mỏi, cậu cần phải làm cho Sam rời đi, vì Sam không bao giờ có thể thay thế Nhi!

* * *

-Này, anh đang nhìn gì vậy?

Ngồi trên thành cầu gió mơn man, trời đêm lung linh sao, khung cảnh thơ mộng. Đưa tay vén những sợi tóc rối qua bên tai, Sam nhìn Phong cười thật tươi

-Không gì cả!

-Vậy sao? Vậy anh có thích ngắm sao không?

-Không!

-Đếm sao rất vui mà! Đếm sao có thể giúp người ta đốt thời gian và cảm thấy vui hơn! Anh thử đếm đi!

-Không thích!

-Sao vậy chứ?

………………….

 
N

natsume1998

Và Sam cứ hỏi để bắt chuyện với Phong, còn Phong thì lại kết thúc mọi thứ với những câu trả lời cụt ngủn. Sam cảm thấy chán nản, nhỏ hồi chóng tay lên thành cầu, miệng ngâm nga vài câu hát

“I remember tears streaming down your face
When I said, "I'll never let you go"
When all those shadows almost killed your light
I remember you said, "Don't leave me here alone"
But all that's dead and gone and passed tonight

Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound”

Phong chợt sững sờ, giọng hát đó, giọng hát quen thuộc mà hằng đêm cậu vẫn nghĩ về. Phong nhìn vào đôi môi đang mấp máy khe khẽ bài hát, Phong không thể kìm được mình. Toàn thân như không nghe theo lời của bộ não nữa. Đưa tay lên quay kéo mặt nhỏ qua và đặt lên đó một nụ hôn. Nụ hôn mãnh liệt như bao lâu nay kìm nén đều dồn lên đó.

Sam hơi bất ngờ, nhưng nhỏ cũng từ từ nhắm nhận và nhắm mắt lại.

* * *

Phong đưa Sam về nhà, nhỏ ngồi trong xe chần chừ mãi, rồi như lấy hết can đảm, nhỏ quay qua Phong

-Còn 2 ngày nữa……. Liệu em đã có được phần nào trong tim anh chưa?

-Không! Mãi mãi như vậy!

-Còn lúc nãy? Nụ h…….

-Quên nó đi, tôi có việc rồi, cô mau xuống xe đi!

Sam bước xuống xe, nhỏ thất vọng và mệt mỏi. Nhỏ cảm thấy mình không đủ sức để níu giữ Phong nữa. Có lẽ nhỏ nên buông tay, buông tay như lúc trước nhỏ đã làm….. Không! Đó là sai lầm của nhỏ, nhỏ không nên lập lại điều đó lần nữa. Vẫn còn 2 ngày, nhỏ sẽ làm hết sức mình, cho dù không còn hy vọng thì nhỏ vẫn làm. Bước chân dứt khoát như quyết định của chính mình, Sam đi vào nhà

* * *

Điều mà bây giờ nhỏ nghĩ rằng có thể níu kéo Phong đó là hành động như Bảo Nhi!

Sam trở về là Bảo Nhi, cách ăn nói, cách đi đứng, cách cãi bướng với Phong. Nhưng, Phong dường như đã dứt bỏ Sam, Phong không còn nhìn về nhỏ nữa, Phong lơ đi mọi thứ và không nhận ra Bảo Nhi!

* * *

Lang thang bước đi trên đường, đường phố ở Mỹ về đêm vắng vẻ và lạnh lẽo hơn ở Việt Nam. Sam cảm thấy lạnh, ngày mai sẽ là ngày cuối cùng để nhỏ có thể níu kéo Phong. Liệu nhỏ có làm được không?

Chợt nhận chiếc ô tô phía trước, đó chẳng phải là chiếc ô tô của Phong sao? Sao nó lại nằm ở đây, ở giữa đường. À không, chiếc xe đậu trước một ngôi nhà, bên trong có bóng người. Sam chầm chậm bước vào trong, cửa không hề khóa. Hơi ngạc nhiên, nhưng thứ ẩn chứa bên trong ngồi nhà kia mới là thứ nhỏ quan tâm hơn.

Khẽ nhìn qua khe cửa sổ, nhỏ như chết đứng, là Phong, Phong đang hôn một người con gái khác. Nhỏ đau, đau lắm! Quay lưng bỏ chạy, nhỏ không muốn nhìn thấy, nhỏ muốn xóa bỏ, muốn cảnh đó biến mất khỏi đầu nhỏ. Đau đớn quá, hóa ra không phải Phong còn giữ mãi hình bóng của Nhi mà là vì Phong đã có một người khác. Nước mắt rơi không ngừng, nhỏ chạy thật nhanh đến tìm Quân.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể yêu em được!”

Đưa tay đẩy người con gái trước mặt ra, Phong quay lưng bỏ đi, khẽ đưa tay quẹt môi như muốn xóa hết những thứ lúc nãy, bước thật nhanh ra khỏi nơi này, để lại người con gái phía sau khẽ cười vì thích thú.

* * *

Sam chỉ ngồi im lặng mà khóc nấc lên. Quân không biết mình nên làm gì, Quân cũng đang đau lòng lắm, khi nghe Sam kể mọi chuyện Quân rất tức giận, tức giận vì một kẻ phản bội và tức giận vì kẻ đó đã làm cho người con gái cậu yêu phải đau.

-Nhi đừng khóc nữa! Hay chúng ta đi đâu đó để thư giản được không?

-Hức….. Hóa ra trước giờ Nhi chỉ hoang tưởng! Phong không phải là của Nhi……. hức…… Nhi sẽ từ bỏ hôn ước….. Cách tốt nhất….. Nhi sẽ trở về Việt Nam ngay trong đêm nay….. Nếu cô dâu không xuất hiện thì lễ cưới sẽ bị hủy…. Và anh ấy sẽ được tự do yêu người mà mình yêu….. hức

Nói rồi Sam đứng dậy, nhỏ bước đi thật nhanh, về nhà thu dọn hành lí. Quân chỉ đứng lặng ở đó mà không làm gì cả.

-Alo, bác hãy mua giúp cho cháu một vé trở về Việt Nam ngay tối nay! Vậy nhé bác!

Nhỏ xếp từng thứ vào vali. Chợt nhìn con thỏ bông, lòng nhỏ như quặng thắt, nhỏ không trách Phong, tất cả là vì nhỏ. Khẽ ôm con thỏ vào lòng “Tôi sẽ mãi nhớ về anh! Mong anh sẽ được hạnh phúc”. Đặt con thỏ vào trong vali, đưa tay lau đi giọt nước mắt, Sam bước đi thật nhanh.

Bác tài xế đứng chờ trước cửa, gương mặt ông có vẻ rất buồn.

-Cháu muốn đi thật sao?

-Vâng ạ! Cháu chỉ đi một thời gian thôi! Một thời gian để quên tất cả!

-Nếu cháu muốn vậy!

* * *

“The fight form U.S to Vietnam will star in 5 minutes”

Một lần nữa, nhỏ lại rời xa Phong. Đau lòng quá! Nhỏ không muốn chút nào, nhưng đến giờ rồi, phải dứt khoát thôi. Nước mắt lại rơi theo từng bước chân của Sam, đưa vé cho người soát vé nhỏ tiếp tục bước đi

-EM ĐỊNH BỎ ANH LẦN NỮA SAO CON HEO NGU NGỐC!!

Giọng nói làm nhỏ khựng lại, vội quay theo hướng phát ra giọng nói đó. Là Phong, Phong đang thở từng hồi gấp gáp, làm sao cậu có thể biết được mà đến đây?

Nhỏ chỉ biết đứng im, nước mắt cứ chảy mãi. Phong bước nhanh đến chỗ nhỏ mặt đầy vẻ tức giận. Chợt ôm chầm lấy Sam

-Anh xin lỗi! Anh xin lỗi vì đã không nhận ra em, đáng lí ra anh không nên làm vậy! Là tại vì anh quá mù quáng giữ mãi Bảo Nhi mà không nhận ra Bảo Nhi đang ở trước mắt! Anh xin lỗi! Anh yêu em

Sam đứng im như tượng, chợt nhỏ đưa tay đẩy Phong ra

-Không, anh nói dối, rõ ràng lúc nãy anh còn hôn người con gái khác mà!

-Anh….. Thật ra anh chỉ dàn chuyện thôi! Anh không muốn lấy Sam, anh chỉ yêu Bảo Nhi thôi!

-Thật sao? Anh….. Anh thật quá đáng…. hức….. Anh có biết là tôi đau như thế nào không hả đồ đáng ghét!

-Anh xin lỗi! Nhưng tại sao em phải giả làm Sam chứ? Sao em không nói với anh, em là Bảo Nhi, lại còn viết thư như vậy, em có biết là anh đã định tự sát để đến với em không con heo ngốc

-Tôi không giả, tôi thật sự là Sam. Tôi đã tìm thấy ba mẹ ruột của mình và họ đã giúp tôi chữa bệnh. Bức thư đó….. những gì viết trong đó đều là sự thật vì lúc đó tôi nghĩ rằng mình sẽ không qua khỏi…. Nhưng cuộc phẫu thuật thành công, tôi không muốn anh phải gặp lại Nhi, tôi muốn anh chấp nhận con người mới là Sam…. và tôi sợ anh….. hận Nhi…..- Sam cúi mặt, nhỏ nói nhỏ dần

-Đồ ngốc, có biết tôi vẫn luôn chờ Nhi không!.... Chút nữa thôi là anh đã mất em lần nữa rồi!......... Khoan đã…. Đừng xưng tôi với anh nữa, gọi như trước đi!

-Không! Anh có biết là tôi đã phải cố gắng thế nào không? Nói chuyện kiểu đó thật khó chịu!!

-Nhưng chẳng phải trong thư em nói là muốn gọi anh em sao? Nếu em không gọi như vậy thì anh không tin bức thư đó là thật!!

-……………….- Sam im lặng, nhỏ ngượng chín mặt, nói nhỏ xíu- Ừ thì, anh – em

Phong cười tươi, cậu thấy vui hơn bao giờ hết, nụ cười thật sự đã trở về, người con gái cậu yêu đã trở về, cậu sẽ mãi mãi yêu con heo ngốc này và không bao giờ thay đổi. Ôm Sam xoay một vòng làm nhỏ ngượng vì mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào mình, chợt nhớ ra điều gì đó, Phong lên tiếng

-Nhưng em có phải là người con gái khi trước anh từng “thích” không?

-Thật ra thì sau vụ tai nạn em chẳng nhớ gì cả…. Em đã tìm mọi cách để quên đi quá khứ…… và em đã lãng quên anh…!! Và khi gặp lại Duy….. em đã nói với anh ta rằng muốn anh quên Bảo Nhi…. và anh ta luyên thuyên một hồi, lại nói đến anh hay nhắc một người con gái tên Sam…. rồi lại nói đủ mọi chuyện…. rồi dường như mọi thứ ùa về…. Em không ngờ mình lại từng thích anh!

-Vậy thì em thuộc về anh rồi! Đừng hòng thoát khỏi anh nữa! Cho dù có cố gắng thế nào!..... Trời hôm nay mát quá, mau đi ăn thôi! Ăn nhiều như trước!!

Vừa nói, Phong vừa đưa tay giật lấy cái vali từ Sam. Nhỏ chợt ngơ ngác chạy theo hỏi

-Mặt anh sao mà sưng lên vậy?

-Tại em đó……

* * *

20” trước

Phong nhận được một cuộc gọi từ Quân, đến điểm hẹn, chưa kịp hiểu chuyện gì cậu đã bị Quân giáng một cú đấm vào mặt và não chợt thông….. Sam đã nói cho Quân biết.

Phong không đánh trả, chỉ đứng dậy và quay lưng

-Xong rồi phải không? Tôi đi đây

-Cậu là một tên đại ngu ngốc hay là một tên phản bội? Nếu như cậu “đại ngu ngốc” thì hãy nghe cho rõ đây! Sam chính là Bảo Nhi! Cố ấy chỉ là giả vờ không cho cậu biết thôi!

-Sao? - Phong quay người lại, mắt trợn to hết cỡ vì ngạc nhiên và một cảm giác hối hận đang dâng lên

-Cậu còn 10”, Bảo Nhi đang chuẩn bị trở về Việt Nam để hủy hôn lễ. Hãy nhanh chân lên hoặc cậu sẽ mất cô ấy lần nữa

Không nghe Quân nói hết câu, Phong chạy thật nhanh ra xe, phóng ga bạt mạng để đến sân bay, tìm kiếm Bảo Nhi khắp nơi và đầy hoang mang… Và cậu đã tìm được!

* * *

-Ha! Thật đáng đời anh! Ai bảo anh lừa em làm gì!

-Cũng tại anh yêu em quá thôi! Không biết lo cho anh mà còn cười nữa sao? Em đúng là con heo ngốc đáng ghét…..

-Anh dám nói em là heo ngốc à! Mau đứng lại đó!!!

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai con người đang hạnh phúc vì đã thuộc về nhau. Mọi thứ đều bắt đầu từ Định Mệnh!

~0o0 The End 0o0~
 
N

natsume1998

Ngoại truyện

-Mày về đây khi nào vậy? Tao nhớ mày quá điiiiiii!

Lam chạy đến chổ Nhi, nhỏ hớn hở khi gặp Nhi mà không để ý rằng con bạn mình đang khó khăn mang đống hành lí cồng kềnh

-Tao…..

-Để anh mang vào cho!

Phong nói một cậu rồi lấy luôn đống đồ từ tay Nhi. Nhỏ ngơ ngác, rõ ràng lúc nãy Phong mang còn nhiều hơn nhỏ, vậy mà giờ đã mang xong hết lên phòng rồi

-Này! Phong vừa nói cái gì ấy nhỉ? “ANH” mang vào cho….

Lam nhấn mạnh từ “anh”, miệng cười thích thú. Câu nói của Lam làm cho Nhi ngượng đỏ mặt, không nói gì Nhi vội lẩn tránh đi chỗ khác. Còn Lam thì cứ đi theo nhỏ lí nhí để mong moi được chút thông tin gì đó khi Nhi ở Mỹ

-Này! Tao vừa mới đáp máy bay đấy! Mày không cho tao nghĩ ngơi được 1 giây hả con kia!

-Vậy mày kể cho tao nghe chuyện lúc ở bên đó đi rồi tao không hỏi nữa!

-Đúng là nhiều chuyện mà……… Thôi được,……. bla bla bla……

………………

Sau một hồi Nhi kể lại diễn biến mọi chuyện cho Lam nghe, nhỏ bắt đầu mơ màng tưởng tượng. Và lúc này chính là lúc để cho Nhi “thoát nạn”. Nhi vội rón rén bước đi lên phòng. Chợt nhỏ thấy Phong đặt luôn cả hành lí của cậu trong phòng nhỏ, thắc mắc hỏi

-Ơ! Sao đồ của anh lại ở trong phòng em?

-Sao? Anh là người yêu em mà! Ở trong phòng cùng em không được sao?

-Người yêu thì kệ chứ! Em với anh còn chưa kết hôn, mau ra khỏi phòng em nhanh!

-Kết hôn là chuyện sẽ diễn ra trong không lâu nữa, mà chính xác là 2 ngày. 2 ngày nữa em sẽ thuộc về anh! Vậy trước sau gì không thuộc về anh! Vậy nên em cần gì phải ngại!

Phong vừa nói, vừa tiến lại gần Nhi, mặt cười gian trá. Nhi không sợ, nhỏ đứng im bẻ tay răn rắc rồi đưa nắm đấm lên, nhếch môi cười nói một câu rất nhẹ nhàng

-Này anh à! Đám côn đồ gì đó không phải tự dưng mà em hạ gục được đâu! Trong thời gian ở Mỹ, em đã tốt nghiệp khóa học Karate hạng xuất xắc. Nếu anh vẫn thích liều mạng thì thử bước thêm một bước nữa xem!

Phong khựng lại một chút, rồi lại tiếp tục bước tới, nhếch môi cười. Cậu muốn thử xem cô nhóc lanh chanh kia khả năng tới đâu. Phong vừa bước thêm một bước, Nhi đã tung ra một đòn chân, Phong nhanh chóng chộp lấy. Nhi ra đòn, còn Phong chỉ phòng thủ. Đến lúc Nhi thấm mệt cậu mới ra chiêu khóa chặt tay Nhi, miệng cười thích thú

-Này heo ngốc à! Anh của em cũng hoàn thành khóa Karate hạng xuất xắc và chưa có đối thủ nhé! Em mới là kẻ đang liều mạng đấy!

Nhi khẽ nhăn trán, đúng là nhỏ không phải đối thủ của Phong. Sắc mặt bỗng biến dạng, nhỏ cúi xuống dưới rồi vội quay đi!

-Này đồ đáng ghét, anh đưa kéo khóa quần

Trong tích tắc Phong cúi xuống

Bốp!

-Ha! Đáng đời, tưởng em không hạ được anh à! Đồ dê xồm!

Lừa Phong một vố và tung một cú làm Phong ngã ngửa. Nhi cười hả dạ vội vọt ra khỏi phòng. Phong lấy tay ôm đầu, không ngờ cậu lại để cho Nhi lừa dễ dàng như vậy, người như cậu có bao giờ quên mấy chuyện đó đâu. Cú đá của Nhi làm Phong choáng váng

Nhi hớt hải chạy xuống nhà, thấy sự xuất hiện của Duy, Lam, Mi, Long. Nhỏ vui hơn bao giờ hết, lâu rồi mọi người mới được đoàn tụ như vậy, cả ba đứa đều ôm nhau nhảy tưng tưng.

-Tao nhớ mày quá Mi ơi!!

Chợt Lam buông ra, nhỏ làm mặt giận dỗi

-Mày không nhớ tao à? Lúc nãy còn bơ tao nữa chứ, đúng là cái đồ……

-Tao quên! Hì hì, tao cũng nhớ mày quá trời

……………………..

Và lại một tràn nói đủ thứ, để mặt hai tên kia chẳng nói được tiếng nào, chỉ biết ngồi ngán ngẩm nghe 3 đứa con gái tám chuyện.

-Này! Lâu ngày gặp lại, chúng ta ăn mừng đi!

Một lúc sau Phong bước xuống và đưa ra lời đề nghị, cả đám đều hưởng ứng

-Ừ! Đúng rồi đó

-Mau đi thôi, tôi đói muốn chết rồi

-Ăn cho đã, mừng cho những ngày cuối cùng còn tự do!!

Long buông ra một câu và bị Nhi véo cho một phát, mắt trừng lên nhìn Long

-Anh nói vậy là ý gì? Mừng tự do sao? Làm như tôi cầm tù anh lắm ấy

-Ui da! Anh nói đùa mà, sao em mạnh tay quá vậy…..

Và cả đám được một tràn cười đầy vui vẻ bởi cặp đôi nhí nhố kia

------------------------------

2 ngày sau, tại nhà thờ đối diện trung tâm thành phố

-Nhi à, mày xong chưa vậy?

Mi trong bộ áo cưới màu trắng tao nhã, xúng xính bước đến chỗ Nhi, có vẻ như Mi đang vui lắm nhưng cũng không thiếu sự hồi hộp. Trong khi đó thì Nhi lại nhăn nhó, nhỏ ghét đồ cưới, thật chật chội và khó chịu, không những vậy còn nặng nữa.

-Tao chẳng thích thành hôn tí nào, nhỡ như ra đó tao nói bậy bạ gì thì sao?

-Mày chỉ việc nói “con đồng ý” thôi! Chứ có nói gì đâu mà sợ bậy bạ!

-Nhưng………

-Sắp đến giờ rồi, nếu mày cứ ngồi đó mà nhưng nữa thì khỏi lấy chồng, lúc đó ế thì tự chịu nha con!

Mi nói một câu rồi bỏ đi thẳng, thật ra thì Nhi đang rất hồi hộp nên đâm ra sợ, nhỏ sợ đứng trước đám đông, nhỏ cảm thấy vui buồn lẫn lộn….

-Anh nghe Mi nói em đang lo lắng à?

Phong bước vào trong bộ quần áo chú rể cùng chiếc bông cài ngay ngực, tóc vuột ngược ra sau, trông cậu đẹp trai hơn bao giờ hết. Nhi chỉ thở dài một cái

-Haiz….. Em ước gì ba có thể ở đây dự lễ, chỉ vì em mà ông đã ngủ luôn và dường như không bao giờ tỉnh lại…….. Tất cả chỉ tại em mà ra…….

-Em đừng khóc, sắp làm lễ rồi, nếu em khóc thì sẽ xấu lắm, anh không muốn cô dâu của anh lại mắt mũi tèm lem như vậy đâu. Em phải là đẹp nhất trong ba người. Em đừng buồn nữa, anh tin rằng ba sẽ không giận em đâu!

Nhi gật đầu, có lẽ nhỏ đã khóc nhiều vì chuyện này rồi. Hôm nay là ngày vui của nhỏ, nhỏ phải cười, cười thật tươi để hạnh phúc được trọn vẹn

Nhẹ nhàng bước ra ngoài, mặc dù đã được Bảo Ngân luyện cho đi giày cao gót, nhưng Nhi vẫn loạng choạng không vững

-Con gái yêu! Trông con xinh quá

Ba mẹ nuôi của Nhi đến trước mặt nhỏ, cả hai đang rất vui. Đứa con duy nhất của họ nay đã trường thành rồi. Nhìn thấy họ, Bảo Nhi mừng rỡ chạy đến ôm thật chặt.

-Con nhớ ba mẹ quá đi mất, xin lỗi ba mẹ vì về mà chưa thăm ba mẹ được lần nào! Đã vậy còn nhờ người mang thư đến nữa!

-Không sao, dù sao con không quên ba mẹ là tốt rồi! Thôi, tới giờ làm lễ rồi, con mau ra ngoài đó đi!

Gật đầu, Nhi khoát tay ba mình bước ra ngoài. Tiếng nhạc du dương vang lên, từng người một bước vào lễ đường, mọi người đến dự rất đông. Khoảnh khắc này Nhi cảm thấy thật hạnh phúc. Bất chợt nhìn thấy Quân, chợt nỗi xót xa len lỏi trong lòng, liệu Quân còn yêu đơn phương Nhi không? Nhưng điều đó trôi qua nhanh chóng khi Phong bước ra cười với Nhi, nhỏ dường như không còn hồi hộp nữa

Đợi cha sứ đọc hôn phối và mỗi người trả lời con đồng ý. Nhi thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cha không nói “Bây giờ các hôn có thể hôn cô dâu”, nếu không thì nhỏ ngại chết

-Này! Cha không nói nhưng không có nghĩa là anh không làm đâu đấy!

Phong như đọc thấu được suy nghĩ trong đầu Nhi, nhỏ đỏ mặt vội cúi xuống. Ngay lập tức Phong nâng cằm Nhi và đặt lên đó một nụ hôn thắm thiết. Hai cặp đôi kia cũng không để thua thiệt, thấy vậy Duy, Long cũng cúi xuống hôn cô dâu của mình. Pháo bông giấy được bắn bay khắp nơi. Tiếng vỗ tay vui mừng của mọi người……

-Đến lúc cô dâu tung hoa rồi!

Một cô gái cười vui vẻ nói, có lẽ cô ta đang chờ giây phút này nhất. Chờ nhận được đóa hoa của cô dâu để mình có thể là người tiếp theo được làm cô dâu. Có thể nói lần này mọi người mong hơn cả vì ở đây có đến 3 cô dâu đồng nghĩa với 3 người may mắn.

Bảo Nhi quay mặt lại, nhỏ chỉ dựa vào cảm giác của đôi tay mình mà tung, tung xong nhỏ vội tìm xem người may mắn. Hóa ra là Quân, Quân chộp được bó hoa của nhỏ.

Nhẹ nhàng bước xuống chỗ Quân, Nhi cảm thấy hơi ngại vì Nhi nghĩ rằng mình có lỗi, vì nhỏ mà đến giờ Quân vẫn cô đơn

-Chào Quân, Quân chộp hoa rồi, vậy thì mau tìm một cô gái đi!

-Không cần tìm đâu!

-Ý Quân là……..!

-Đây là Alicia, cô ấy là người Mỹ gốc Việt

Quân vừa nói vừa nắm tay một cô gái kéo lên, cô ấy có nước da trắng, mái tóc đen huyền và gương mặt lai tây. Chợt Nhi cảm thấy vui vô cùng, cứ như mọi gánh nặng đều tiêu tan hết. Nhỏ vui vẻ bắt chuyện với Alicia. Chắc không lâu nữa là sẽ có một lễ cưới nữa rồi!

-Này, vợ à! Mau đi nâng ly cùng mọi người nào! Đây là…..

-Đây là Alicia, bạn gái của Quân!

-Rất vui được làm quen!

Phong vừa nói vừa bắt tay với Alicia, liền sau đó là lôi Bảo Nhi đi luôn.

Nhi cùng Phong đi tới đi lui để nâng ly cùng mọi người, chút sơ ý với đôi giày cao gót làm nhỏ vấp ngã, cũng may nếu không có Phong thì nhỏ đã xấu mặt trong hôn lễ rồi.

Chợt nhìn thấy Bảo Ngân từ xa đang đi đến cùng Thiên Vũ, thật ra thì Thiên Vũ không phải là vệ sĩ mà là vị hôn phu của Bảo Ngân, họ đã kết hôn trước đó một năm. Bảo Ngân cười tươi tiến tới chỗ Nhi và chìa ra cho nhỏ một chiếc hộp

-Quà cưới của em này!

-Gì vậy chị?

Vội mở ra, Bảo Ngân tặng cho nhỏ một sợi dây chuyền vàng hình con bướm, chưa kịp cảm ơn thì Bảo Ngân lại lên tiếng

-Chị vẫn còn một món quá nữa dành cho em! Bây giờ em hãy đi ra sau nhà thờ và em sẽ nhận được quà!

Nhi hơi thắc mắc, nhưng rồi nhỏ cũng nghe lời và bước ra sau nhà thờ, nơi có vườn hoa ngát hương. Chợt, nhỏ khựng người lại, đơ vài giây. Một người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăng nhìn về những bông hoa cùng một người phụ nữ bên cạnh. Nước mắt trực trào, nhỏ vội chạy thật nhanh đến ôm lấy cổ ông ấy, nhỏ đang rất rất hạnh phúc

-Ba à! Ba đã tỉnh rồi sao? Sao ba về mà không nói với con! Con nhớ ba lắm

Người đàn ông cười nhẹ, khẽ đưa tay vuốt tóc con gái

-Nhờ con mà ba mới có thể ngồi được ở đây, nhờ giọng nói của con đã kéo ba trở lại. Tất cả là nhờ con đấy con gái yêu à!

-Hức….. Con xin lỗi ba, chỉ vì con mà ba mới bị như vậy…..

-Không phải lỗi của con đâu, con đừng khóc, con xem kìa, mặt mũi tèm lem thế kia thì ai mà yêu nữa, mau nín đi!

Đưa tay lau những giọt nước mắt cho nhỏ, ông khẽ nhìn hồi lâu. Đứa con gái hơn 10 năm không gặp, ông thương nhỏ lắm. Chỉ vì để cho nhỏ bất ngờ mà lúc nãy ông phải đứng ở phía sau để nhìn nhỏ bước lên lễ đường. Thật sự ông rất hạnh phúc!

Phong tiến tới bên Nhi, cùng nhỏ và ba mẹ trở lại (vợ) bữa tiệc. Hôm nay là một ngày vui và Bảo Nhi thật hạnh phúc, niềm hạnh phúc trọn vẹn cùng người thân.

* * *

2 năm sau

2h sáng

-Oe…. oe…….

Khẽ cựa người, Nhi đưa tay lay người Phong

-Này! Con khóc kìa, anh dỗ nó đi!!

-Em dỗ đi, anh đang ngủ mà!

-Hôm qua em dỗ rồi….. bây giờ tới lượt anh đó, anh không dỗ thì em mặc kệ luôn!

-……. Con ơi…. Sao lại hành ba như vậy?

Phong mệt mỏi bước xuống giường, đi đến chỗ chiếc nôi nhỏ được đặt bên cạnh. Khẽ đưa tay bế đứa bé 1 tháng tuổi bên vỗ về, mắt vẫn liêm diêm

-Này! Bảo Ngọc khóc rồi kìa, em dỗ nó đi! Làm sao mà anh dỗ 2 đứa một lần được…..

Nhi không chịu ngồi dậy, nhỏ cố gắng vùi đầu vào gối, mặc cho Phong kêu réo

-Này! Em không dỗ Bảo Ngọc thì làm sao Lâm Huy ngủ được, hai đứa cứ khóc vậy thì tới khi nào mới chịu nín??

-Ax….. Ngủ mà cũng không được nữa

Nhi bước đến bế Bảo Ngọc, nhỏ cằn nhằn nhó chịu

Vậy là sau 2 năm, mặc dù hay cãi nhau nhưng họ đã có hai bé yêu và sống bên nhau hạnh phúc ^0^

Nhớ tks khi bạn thấy hay@​
 
Top Bottom