N
natsume1998
Chap 61: Chịu đựng
Hết một ngày rồi. Một ngày chịu đựng những trận đánh và những xô nước cùng điệu cười thích thú của bọn kia, nó không còn sức để mà nói nữa. Giờ còn bao nhiêu sức nó chỉ biết dồn vào để thở thôi.
Hết một ngày hắn chạy đi tìm nó. Nhưng không tìm được chút tung tích gì. Long, Duy cũng không tìm thấy. Hắn muốn điên lên, muốn đập phá, chưa bao hắn lo như vậy. Mọi thứ như muốn rối tung lên được, trong đầu hắn bây giờ là một mớ hỗn độn. Nhưng bây giờ điều cần thiết nhất là phải tìm được nó, cần phải bình tĩnh
Nó đang ngồi trên ghế, từng hơi thở khó nhọc, môi thâm đi vì đói và mệt. Từng giọt mồ hôi chảy xuống trên trán vì cố gắng chịu đựng. Suốt thời gian đó nó biết điện thoại rung lên, nó biết hắn cố gắng gọi cho nó. Nhưng làm sao mà nó có thể nói cho hắn biết rằng nó đang gặp nạn để mà tới cứu nó chứ.
Không biết tại sao nhưng nó lại cảm thấy nhớ và cần hắn hơn bao giờ hết. Nó muốn khóc lắm, nhưng đã nhất quyết rằng không được khóc và cứ tiếp tục chịu đựng.
-Được rồi! Cởi trói cho nó đi- Thảo Trang tiến tới và ra lệnh. Một tên đàn em chạy tới tháo dây cho nó
Nó không còn sức nữa, hai tay còn hằn vết dây trói thả lỏng trên không trung.
-Đứng lên, có giỏi thì đứng lên đánh tao đi!!- Trang vừa nói vừa nắm cổ áo nó kéo xốc lên
Bị lực kéo, nó cũng đứng lên theo, nhưng hầu như nó đứng lên được là nhờ Thảo Trang. Vẫn không nói gì, Thảo Trang hất mạnh làm nó ngã xuống đất.
-Mày có biết là mày cứng đầu lắm không hả? Thích chọc tức tao chứ gì? Được thôi!!- nói rồi Trang rút ra trong người con dao, soi qua soi lại- nếu tao rạch trên mặt mày vài đường, thì mày có chịu mở miệng không nhỉ?
Từ từ đưa con dao kề vào mặt nó. Trang thật sự muốn rạch mặt nó sao? Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng nó không còn sức để phản kháng nữa, chỉ biết nằm im bất lực. Con dao bắt đầu lia đi, cứa nhẹ làm cho vết thương rỉ máu. Một đường ngoài da rồi
-Sao hả? Cảm giác thế nào? Chưa cảm nhận được phải không? Thêm một đường nữa nhé!!
Tiếp tục đưa con dao đến gần mặt nó. Chuẩn bị rạch tiếp một đường nữa. Nó muốn tránh, nó muốn phản kháng, nhưng cánh tay nó bất lực, chỉ đưa lên được một chút và không còn sức nữa. Nhắm mắt và chịu đựng.
-Chị Trang, hay là chỉ để em làm cho- Nguyệt Mỹ chạy tới với gương mặt thích thú
-Ừ, cũng hay đấy, ngồi xem càng tốt
Chuyển con dao sang qua cho Nguyệt Mỹ, Trang lấy một cái ghế ngồi xuống. Nguyệt Mỹ tiến tới chỗ nó và ngôi xuống, khẽ nói nhỏ
-Đừng trách tôi, có trách thì trách chị quá ngu ngốc thôi
Chợt! Cánh cửa mở toang. Một đám người bước vào, nó chỉ lờ mờ nhìn thấy ai đó nhưng rồi lại ngất vì quá mệt mỏi.
Nghe tiếng động, Thảo Trang quay lại, chợt nở nụ cười một cái, nhỏ tiến về phía người kia.
-Cô ta làm gì mà em tức giận quá vậy?- người đó vừa nói tay vừa mân mê mấy sợi tóc của Trang
-Đang vui mà anh lại tới vào lúc này, mà thôi, chán rồi. Như đã thỏa thuận, giao lại cho anh đấy. Tôi vào trong chuẩn bị chờ cuộc vui đây
-Cô em nên rời khỏi đây thì hơn đấy, “phim” này không vui đâu!!
-Tôi chỉ chờ có vậy thôi mà!!
Trang phẩy tay cùng đám đàn em bước vào trong.
Nó tỉnh dậy trong tình trạng không còn sức để cử động nữa. Nó nhận ra mình lại bị trói trên ghế. Ánh đèn chiếu làm nó chói mắt, chợt nó nghe tiếng nói
-Đại ca, cô ta tỉnh rồi
-Tỉnh rồi à, cho cô ta uống nước đi như vậy thì mới có đủ sức để kêu “vai chính” tới đây chứ!!
Người đó ngồi quay mặt lại với nó. Nhưng nghe giọng nói có gì đó quen quen, một tên cầm ly nước tới đưa cho nó. Tên này……. tên này…….. Chẳng phải là tên cầm đầu cái đám định bắt nó ở cầu thang trong trường sao? Hắn đang làm gì ở đây? Vậy cái kẻ sai khiến, cái kẻ được gọi là đại ca đó? Là ai???
Nó nhất quyết không chịu uống nước, mặc dù cổ họng đang khô rát. Tên kia nhất quyết hoàn thành nhiệm vụ mà “đại ca” giao, vì vậy. Bằng mọi cách, hắn bóp miệng nó và đổ vào làm cho nó ho sặc sụa.
-Xin chào!! Nhớ tôi chứ??
Không….. Không thể nào!!! Là LÂM ư??? Tại sao Lâm lại…….
-Sao hả? Bất ngờ không??
Nó chỉ nhìn Lâm bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hóa ra Lâm chính là tên chết tiệt đó, tên đã cho người bắt nó. Vậy mà bấy lâu nay nó cứ nghĩ Lâm chỉ vì yêu nó nên mới làm như vậy. Hóa ra không phải!! Thật sự thì nó đang chưa hiểu tình hình ở đây!! Tại sao Lâm lại cùng với Thảo Trang và muốn bắt nó??
-Thì ra cô ta tức giận như vậy là vì cô nhất quyết không chịu “hợp tác” sao? Bây giờ tôi có một việc cho cô đây. Biết đây là gì không??
Lâm vừa nói vừa đưa lên một chiếc điện thoại. Là điện thoại của nó mà, làm sao Lâm lại có điện thoại của nó chứ?? Không được, nếu Lâm dùng điện thoại của nó để gọi hắn tới đây thì chắc chắn hắn sẽ tới ngay. Nếu như cách đây 1 tiếng nó mong hắn đến đây hơn bao giờ hết thì bây giờ nó lại không muốn. Không muốn chút nào
-Cô lưu tên hắn ta là gì vậy? Mà thôi, tôi có số rồi đây
Bấm vài nút rồi chạm vào nút màu xanh. Cuộc gọi bắt đầu được chuyển đi
Gần hai ngày rồi, hắn vẫn chưa tìm được nó, hắn đã thức trắng đêm và chờ tung tích của nó, hiện giờ hắn vẫn đang trên chiếc moto chạy đi tìm nó. Chợt điện thoại rung lên, hắn vội rút ra. Là nó, là nó gọi…..
-Cô chết ở đâu vậy đồ ngu ngốc!!!
-Bình tĩnh nào anh họ, mới 2 ngày thôi mà nhớ cô ta đến vậy sao?? Muốn nghe giọng “vợ chưa cưới” không?
Lâm nói rồi bật loa để trước mặt nó
-Nào, nói gì đi chứ? “Chị dâu”
-Bảo Nhi!! Cô có ở đó không?? Nói cho tôi biết đi- giọng hắn ở đầu dây bên kia đầy lo lắng
Lâm đang nói gì vậy chứ? Anh họ??? Chị dâu??? Đầu nó đau nhức vì phải phân tích để hiểu vấn đề. Nhưng điều hiện giờ nó biết là không được nói, nhất quyết không được lên tiếng, hắn không thể tới đây được. Nghe giọng hắn nó lại muốn khóc
-Nào, nói đi chứ!! “Chị” đang làm tôi bực mình đấy. Nói đi
Vừa nói Lâm vừa cầm dao cứa vào tay nó, không như Thảo Trang, Lâm cứa sâu và kéo dài xuống. Tuy mất sức nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được da thịt mình đang bị cắt rời ra. Đau lắm, đau đến độ muốn hét lên thật to nhưng không, nó phải chịu đựng, không được lên tiếng. Cắn chặt môi đến độ bật máu.
Lâm dập máy. Lâm biết là nó sẽ không chịu nói nên đã cho một tên đứng quay lại toàn bộ cảnh lúc nãy. Đoạn video được gửi ngay đến máy của hắn.
Nhìn từng chi tiết, từng cảnh đang chạy qua trước mắt hắn. Nhìn nó chịu đựng, nhìn nó đau đớn. Hắn đau hơn cả nó. Đau lắm, tại sao nó phải chịu đựng như vậy? Tại sao nó không lên tiếng, không lẽ nó không muốn hắn cứu nó sao?? Vài giây cuối của đoạn video hiện lên địa chỉ- ngôi nhà hoang đường X.
Hết một ngày rồi. Một ngày chịu đựng những trận đánh và những xô nước cùng điệu cười thích thú của bọn kia, nó không còn sức để mà nói nữa. Giờ còn bao nhiêu sức nó chỉ biết dồn vào để thở thôi.
Hết một ngày hắn chạy đi tìm nó. Nhưng không tìm được chút tung tích gì. Long, Duy cũng không tìm thấy. Hắn muốn điên lên, muốn đập phá, chưa bao hắn lo như vậy. Mọi thứ như muốn rối tung lên được, trong đầu hắn bây giờ là một mớ hỗn độn. Nhưng bây giờ điều cần thiết nhất là phải tìm được nó, cần phải bình tĩnh
Nó đang ngồi trên ghế, từng hơi thở khó nhọc, môi thâm đi vì đói và mệt. Từng giọt mồ hôi chảy xuống trên trán vì cố gắng chịu đựng. Suốt thời gian đó nó biết điện thoại rung lên, nó biết hắn cố gắng gọi cho nó. Nhưng làm sao mà nó có thể nói cho hắn biết rằng nó đang gặp nạn để mà tới cứu nó chứ.
Không biết tại sao nhưng nó lại cảm thấy nhớ và cần hắn hơn bao giờ hết. Nó muốn khóc lắm, nhưng đã nhất quyết rằng không được khóc và cứ tiếp tục chịu đựng.
-Được rồi! Cởi trói cho nó đi- Thảo Trang tiến tới và ra lệnh. Một tên đàn em chạy tới tháo dây cho nó
Nó không còn sức nữa, hai tay còn hằn vết dây trói thả lỏng trên không trung.
-Đứng lên, có giỏi thì đứng lên đánh tao đi!!- Trang vừa nói vừa nắm cổ áo nó kéo xốc lên
Bị lực kéo, nó cũng đứng lên theo, nhưng hầu như nó đứng lên được là nhờ Thảo Trang. Vẫn không nói gì, Thảo Trang hất mạnh làm nó ngã xuống đất.
-Mày có biết là mày cứng đầu lắm không hả? Thích chọc tức tao chứ gì? Được thôi!!- nói rồi Trang rút ra trong người con dao, soi qua soi lại- nếu tao rạch trên mặt mày vài đường, thì mày có chịu mở miệng không nhỉ?
Từ từ đưa con dao kề vào mặt nó. Trang thật sự muốn rạch mặt nó sao? Tất nhiên là vậy rồi. Nhưng nó không còn sức để phản kháng nữa, chỉ biết nằm im bất lực. Con dao bắt đầu lia đi, cứa nhẹ làm cho vết thương rỉ máu. Một đường ngoài da rồi
-Sao hả? Cảm giác thế nào? Chưa cảm nhận được phải không? Thêm một đường nữa nhé!!
Tiếp tục đưa con dao đến gần mặt nó. Chuẩn bị rạch tiếp một đường nữa. Nó muốn tránh, nó muốn phản kháng, nhưng cánh tay nó bất lực, chỉ đưa lên được một chút và không còn sức nữa. Nhắm mắt và chịu đựng.
-Chị Trang, hay là chỉ để em làm cho- Nguyệt Mỹ chạy tới với gương mặt thích thú
-Ừ, cũng hay đấy, ngồi xem càng tốt
Chuyển con dao sang qua cho Nguyệt Mỹ, Trang lấy một cái ghế ngồi xuống. Nguyệt Mỹ tiến tới chỗ nó và ngôi xuống, khẽ nói nhỏ
-Đừng trách tôi, có trách thì trách chị quá ngu ngốc thôi
Chợt! Cánh cửa mở toang. Một đám người bước vào, nó chỉ lờ mờ nhìn thấy ai đó nhưng rồi lại ngất vì quá mệt mỏi.
Nghe tiếng động, Thảo Trang quay lại, chợt nở nụ cười một cái, nhỏ tiến về phía người kia.
-Cô ta làm gì mà em tức giận quá vậy?- người đó vừa nói tay vừa mân mê mấy sợi tóc của Trang
-Đang vui mà anh lại tới vào lúc này, mà thôi, chán rồi. Như đã thỏa thuận, giao lại cho anh đấy. Tôi vào trong chuẩn bị chờ cuộc vui đây
-Cô em nên rời khỏi đây thì hơn đấy, “phim” này không vui đâu!!
-Tôi chỉ chờ có vậy thôi mà!!
Trang phẩy tay cùng đám đàn em bước vào trong.
Nó tỉnh dậy trong tình trạng không còn sức để cử động nữa. Nó nhận ra mình lại bị trói trên ghế. Ánh đèn chiếu làm nó chói mắt, chợt nó nghe tiếng nói
-Đại ca, cô ta tỉnh rồi
-Tỉnh rồi à, cho cô ta uống nước đi như vậy thì mới có đủ sức để kêu “vai chính” tới đây chứ!!
Người đó ngồi quay mặt lại với nó. Nhưng nghe giọng nói có gì đó quen quen, một tên cầm ly nước tới đưa cho nó. Tên này……. tên này…….. Chẳng phải là tên cầm đầu cái đám định bắt nó ở cầu thang trong trường sao? Hắn đang làm gì ở đây? Vậy cái kẻ sai khiến, cái kẻ được gọi là đại ca đó? Là ai???
Nó nhất quyết không chịu uống nước, mặc dù cổ họng đang khô rát. Tên kia nhất quyết hoàn thành nhiệm vụ mà “đại ca” giao, vì vậy. Bằng mọi cách, hắn bóp miệng nó và đổ vào làm cho nó ho sặc sụa.
-Xin chào!! Nhớ tôi chứ??
Không….. Không thể nào!!! Là LÂM ư??? Tại sao Lâm lại…….
-Sao hả? Bất ngờ không??
Nó chỉ nhìn Lâm bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hóa ra Lâm chính là tên chết tiệt đó, tên đã cho người bắt nó. Vậy mà bấy lâu nay nó cứ nghĩ Lâm chỉ vì yêu nó nên mới làm như vậy. Hóa ra không phải!! Thật sự thì nó đang chưa hiểu tình hình ở đây!! Tại sao Lâm lại cùng với Thảo Trang và muốn bắt nó??
-Thì ra cô ta tức giận như vậy là vì cô nhất quyết không chịu “hợp tác” sao? Bây giờ tôi có một việc cho cô đây. Biết đây là gì không??
Lâm vừa nói vừa đưa lên một chiếc điện thoại. Là điện thoại của nó mà, làm sao Lâm lại có điện thoại của nó chứ?? Không được, nếu Lâm dùng điện thoại của nó để gọi hắn tới đây thì chắc chắn hắn sẽ tới ngay. Nếu như cách đây 1 tiếng nó mong hắn đến đây hơn bao giờ hết thì bây giờ nó lại không muốn. Không muốn chút nào
-Cô lưu tên hắn ta là gì vậy? Mà thôi, tôi có số rồi đây
Bấm vài nút rồi chạm vào nút màu xanh. Cuộc gọi bắt đầu được chuyển đi
Gần hai ngày rồi, hắn vẫn chưa tìm được nó, hắn đã thức trắng đêm và chờ tung tích của nó, hiện giờ hắn vẫn đang trên chiếc moto chạy đi tìm nó. Chợt điện thoại rung lên, hắn vội rút ra. Là nó, là nó gọi…..
-Cô chết ở đâu vậy đồ ngu ngốc!!!
-Bình tĩnh nào anh họ, mới 2 ngày thôi mà nhớ cô ta đến vậy sao?? Muốn nghe giọng “vợ chưa cưới” không?
Lâm nói rồi bật loa để trước mặt nó
-Nào, nói gì đi chứ? “Chị dâu”
-Bảo Nhi!! Cô có ở đó không?? Nói cho tôi biết đi- giọng hắn ở đầu dây bên kia đầy lo lắng
Lâm đang nói gì vậy chứ? Anh họ??? Chị dâu??? Đầu nó đau nhức vì phải phân tích để hiểu vấn đề. Nhưng điều hiện giờ nó biết là không được nói, nhất quyết không được lên tiếng, hắn không thể tới đây được. Nghe giọng hắn nó lại muốn khóc
-Nào, nói đi chứ!! “Chị” đang làm tôi bực mình đấy. Nói đi
Vừa nói Lâm vừa cầm dao cứa vào tay nó, không như Thảo Trang, Lâm cứa sâu và kéo dài xuống. Tuy mất sức nhưng nó vẫn có thể cảm nhận được da thịt mình đang bị cắt rời ra. Đau lắm, đau đến độ muốn hét lên thật to nhưng không, nó phải chịu đựng, không được lên tiếng. Cắn chặt môi đến độ bật máu.
Lâm dập máy. Lâm biết là nó sẽ không chịu nói nên đã cho một tên đứng quay lại toàn bộ cảnh lúc nãy. Đoạn video được gửi ngay đến máy của hắn.
Nhìn từng chi tiết, từng cảnh đang chạy qua trước mắt hắn. Nhìn nó chịu đựng, nhìn nó đau đớn. Hắn đau hơn cả nó. Đau lắm, tại sao nó phải chịu đựng như vậy? Tại sao nó không lên tiếng, không lẽ nó không muốn hắn cứu nó sao?? Vài giây cuối của đoạn video hiện lên địa chỉ- ngôi nhà hoang đường X.