HMF Confess HMF Confessions 432: Người lớn cô đơn!

HMF Confession

HOCMAI Forum Confess
Cu li diễn đàn
7 Tháng tư 2017
168
1,146
131
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Nói sao nhỉ, càng lớn con người ta càng nhiều cảm xúc, càng trở nên trầm tính và thu hẹp khoảng an toàn của bản thân. Lớn rồi chẳng muốn sẻ chia chuyện cùng ai, lớn rồi chẳng muốn cười đùa như trước. Cũng đã đến tuổi phải trở thành người lớn rồi. Ngày thì cười đùa vui vẻ, đêm về thì trong chăn ngẫm nghĩ sao một đời này thật lâu. Về đêm là khi cảm xúc con người ta chợt ùa về, chợt hiện hữu chẳng còn vô hình nữa. Mỗi một lời nói ra mỗi một câu từ đều phải có mức độ, phải đủ kín kẽ, đủ sâu nhưng không quá lộ, không quá nhiều thông tin. Càng không được nói quá nhiều lời thật lòng, nó là con dao 2 lưỡi. Giờ đây đã lớn rồi nhìn lại những lời nói trước kia chỉ cảm thấy buồn cười, cười cho sự ngu ngốc đó. Cười cho sự kém hiểu biết kia. Lại càng thêm thắc mắc sao lúc trước có thể thốt nên những lời như thế được nhỉ? Có lẽ thời đó vô lo vô nghĩ, suy nghĩ cứ bộc lộ ra chẳng sợ người dị nghị. Chỉ muốn vui đùa thoả thích chăng? Nhưng mà không sao giờ đây đã lớn, quá khứ cứ để nó bị chôn vùi một góc. Tạm biệt tôi ngày ấy, tạm biệt tôi thời non dại. Cảm ơn vì thanh xuân, khoảng thời gian đã qua ấy. Sau này tôi chẳng còn được vô tư như lúc ấy rồi. Cái giá cho sự trưởng thành nó đau quá, đổi cả một đời người.

Lúc bé muốn lớn thật nhanh để tự quyết định bởi chẳng biết áp lực của kẻ trưởng thành. Lớn rồi lại muốn về lại khi bé, thời vô lo vô nghĩ đó thật đẹp làm sao. Dòng nước mắt tuôn rơi trong đêm tối, cảm xúc hoà vào hư vô. Cuốn theo bao kỉ niệm, kết thúc một thời non dại.

Mọi thứ đều có giá tương đương của nó. Nếu được tôi chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật say cho quên đi tất cả.

HMF CONFESSION 432.png

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
 

Phạm Ngọc Thảo Vân

Cựu Phụ trách BP Cộng Đồng
Thành viên
TMod xuất sắc nhất 2017
17 Tháng ba 2017
3,529
10,494
1,054
23
Nói sao nhỉ, càng lớn con người ta càng nhiều cảm xúc, càng trở nên trầm tính và thu hẹp khoảng an toàn của bản thân. Lớn rồi chẳng muốn sẻ chia chuyện cùng ai, lớn rồi chẳng muốn cười đùa như trước. Cũng đã đến tuổi phải trở thành người lớn rồi. Ngày thì cười đùa vui vẻ, đêm về thì trong chăn ngẫm nghĩ sao một đời này thật lâu. Về đêm là khi cảm xúc con người ta chợt ùa về, chợt hiện hữu chẳng còn vô hình nữa. Mỗi một lời nói ra mỗi một câu từ đều phải có mức độ, phải đủ kín kẽ, đủ sâu nhưng không quá lộ, không quá nhiều thông tin. Càng không được nói quá nhiều lời thật lòng, nó là con dao 2 lưỡi. Giờ đây đã lớn rồi nhìn lại những lời nói trước kia chỉ cảm thấy buồn cười, cười cho sự ngu ngốc đó. Cười cho sự kém hiểu biết kia. Lại càng thêm thắc mắc sao lúc trước có thể thốt nên những lời như thế được nhỉ? Có lẽ thời đó vô lo vô nghĩ, suy nghĩ cứ bộc lộ ra chẳng sợ người dị nghị. Chỉ muốn vui đùa thoả thích chăng? Nhưng mà không sao giờ đây đã lớn, quá khứ cứ để nó bị chôn vùi một góc. Tạm biệt tôi ngày ấy, tạm biệt tôi thời non dại. Cảm ơn vì thanh xuân, khoảng thời gian đã qua ấy. Sau này tôi chẳng còn được vô tư như lúc ấy rồi. Cái giá cho sự trưởng thành nó đau quá, đổi cả một đời người.

Lúc bé muốn lớn thật nhanh để tự quyết định bởi chẳng biết áp lực của kẻ trưởng thành. Lớn rồi lại muốn về lại khi bé, thời vô lo vô nghĩ đó thật đẹp làm sao. Dòng nước mắt tuôn rơi trong đêm tối, cảm xúc hoà vào hư vô. Cuốn theo bao kỉ niệm, kết thúc một thời non dại.

Mọi thứ đều có giá tương đương của nó. Nếu được tôi chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật say cho quên đi tất cả.

View attachment 213767

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
HMF ConfessionCuộc sống khi trưởng thành chưa bao giờ là dễ dàng cả. Nếu có thì chỉ khi bạn chưa tự tay mình tạo ra. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tuổi nào cũng có áp lực riêng, còn đi học thì mang "nỗi sợ" với bài tập, điểm số hay lịch học dày đặc từ trường đến lớp học thêm. Lớn lên thì loay hoay với công việc, nỗi lo hàng tháng về cơm, áo, gạo, tiền. Suy cho cùng, điều duy nhất chúng ta có thể làm đó là giữ cho mình thái độ sống tích cực. Ở tuổi nào cũng được, miễn là chúng ta biết cố gắng và trân trọng cuộc sống này!
 

nguyenngoc213

Học sinh chăm học
Thành viên
16 Tháng tám 2021
239
1,158
111
16
Thái Bình
thcs lê danh phương
Nói sao nhỉ, càng lớn con người ta càng nhiều cảm xúc, càng trở nên trầm tính và thu hẹp khoảng an toàn của bản thân. Lớn rồi chẳng muốn sẻ chia chuyện cùng ai, lớn rồi chẳng muốn cười đùa như trước. Cũng đã đến tuổi phải trở thành người lớn rồi. Ngày thì cười đùa vui vẻ, đêm về thì trong chăn ngẫm nghĩ sao một đời này thật lâu. Về đêm là khi cảm xúc con người ta chợt ùa về, chợt hiện hữu chẳng còn vô hình nữa. Mỗi một lời nói ra mỗi một câu từ đều phải có mức độ, phải đủ kín kẽ, đủ sâu nhưng không quá lộ, không quá nhiều thông tin. Càng không được nói quá nhiều lời thật lòng, nó là con dao 2 lưỡi. Giờ đây đã lớn rồi nhìn lại những lời nói trước kia chỉ cảm thấy buồn cười, cười cho sự ngu ngốc đó. Cười cho sự kém hiểu biết kia. Lại càng thêm thắc mắc sao lúc trước có thể thốt nên những lời như thế được nhỉ? Có lẽ thời đó vô lo vô nghĩ, suy nghĩ cứ bộc lộ ra chẳng sợ người dị nghị. Chỉ muốn vui đùa thoả thích chăng? Nhưng mà không sao giờ đây đã lớn, quá khứ cứ để nó bị chôn vùi một góc. Tạm biệt tôi ngày ấy, tạm biệt tôi thời non dại. Cảm ơn vì thanh xuân, khoảng thời gian đã qua ấy. Sau này tôi chẳng còn được vô tư như lúc ấy rồi. Cái giá cho sự trưởng thành nó đau quá, đổi cả một đời người.

Lúc bé muốn lớn thật nhanh để tự quyết định bởi chẳng biết áp lực của kẻ trưởng thành. Lớn rồi lại muốn về lại khi bé, thời vô lo vô nghĩ đó thật đẹp làm sao. Dòng nước mắt tuôn rơi trong đêm tối, cảm xúc hoà vào hư vô. Cuốn theo bao kỉ niệm, kết thúc một thời non dại.

Mọi thứ đều có giá tương đương của nó. Nếu được tôi chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật say cho quên đi tất cả.

View attachment 213767

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
Đặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
HMF ConfessionNgười lớn họ cũng sẽ có áp lực rất lớn tuổi nào cũng vậy.Tuổi học trò thì áp lực thi cử , điểm số . Ngưòi lớn cũng vậy khi đủ trưởng thành họ cũng sẽ hiểu cuộc không hề dễ như ta nghĩ . Lo cơm ,áo,gạo,tiền cho cả gia đình là 1 vấn đề lớn cần giải quyết . Đối mặt với những áp lực đấy chúng ta hãy luôn sốc lại tinh thần và luôn giữ trạng thái tích cực nhaaaaa
 

congchuatuyet204

Cựu Mod Cộng đồng
Thành viên
TV BQT được yêu thích nhất 2016
12 Tháng mười một 2010
2,685
9,828
929
Đắk Lắk
Dễ hiểu khi mà ta thấy đôi mắt trẻ nhỏ luôn đẹp đẽ và trong veo. Đấy là do mọi thứ ồn ào ngoài cuộc sống chưa len lỏi đc vào trong đôi mắt đó.
Khi lớn lên, tỷ lệ thuận với điều đó là trách nhiệm với bản thân, với gia đình với xã hội cũng nhiều lên. Làm cho ta phải cố gắng thật nhiều hơn nữa.
Lớn lên chúng ta cũng sẽ có gia đình của riêng mình. Và phải là tấm gương cho con của mình.
Trưởng thành không tệ đến thế. Đấy là khi chúngta phải hoàn thiện bản thân từng ngày, sống tích cực và có ích. Mọi điều sẽ trở nên dễ dàng hơn khi chúng ta thoải mái đối diện và cố gắng
 

Marcco

Cựu TMod Cộng đồng
Thành viên
30 Tháng sáu 2022
394
1,273
116
Nghệ An
Nghệ An
Nói sao nhỉ, càng lớn con người ta càng nhiều cảm xúc, càng trở nên trầm tính và thu hẹp khoảng an toàn của bản thân. Lớn rồi chẳng muốn sẻ chia chuyện cùng ai, lớn rồi chẳng muốn cười đùa như trước. Cũng đã đến tuổi phải trở thành người lớn rồi. Ngày thì cười đùa vui vẻ, đêm về thì trong chăn ngẫm nghĩ sao một đời này thật lâu. Về đêm là khi cảm xúc con người ta chợt ùa về, chợt hiện hữu chẳng còn vô hình nữa. Mỗi một lời nói ra mỗi một câu từ đều phải có mức độ, phải đủ kín kẽ, đủ sâu nhưng không quá lộ, không quá nhiều thông tin. Càng không được nói quá nhiều lời thật lòng, nó là con dao 2 lưỡi. Giờ đây đã lớn rồi nhìn lại những lời nói trước kia chỉ cảm thấy buồn cười, cười cho sự ngu ngốc đó. Cười cho sự kém hiểu biết kia. Lại càng thêm thắc mắc sao lúc trước có thể thốt nên những lời như thế được nhỉ? Có lẽ thời đó vô lo vô nghĩ, suy nghĩ cứ bộc lộ ra chẳng sợ người dị nghị. Chỉ muốn vui đùa thoả thích chăng? Nhưng mà không sao giờ đây đã lớn, quá khứ cứ để nó bị chôn vùi một góc. Tạm biệt tôi ngày ấy, tạm biệt tôi thời non dại. Cảm ơn vì thanh xuân, khoảng thời gian đã qua ấy. Sau này tôi chẳng còn được vô tư như lúc ấy rồi. Cái giá cho sự trưởng thành nó đau quá, đổi cả một đời người.

Lúc bé muốn lớn thật nhanh để tự quyết định bởi chẳng biết áp lực của kẻ trưởng thành. Lớn rồi lại muốn về lại khi bé, thời vô lo vô nghĩ đó thật đẹp làm sao. Dòng nước mắt tuôn rơi trong đêm tối, cảm xúc hoà vào hư vô. Cuốn theo bao kỉ niệm, kết thúc một thời non dại.

Mọi thứ đều có giá tương đương của nó. Nếu được tôi chỉ muốn ngủ một giấc, một giấc thật say cho quên đi tất cả.

View attachment 213767

-----------------------------------------
VÀO ĐÂY để gửi thông điệp của mình. Chúng tôi sẽ giúp bạn kết nối với những trái tim khác.
tjật suĐặc biệt: SẼ KHÔNG MỘT AI BIẾT BẠN LÀ AI!!!

Mọi thắc mắc các bạn hãy gửi về GIẢI ĐÁP THẮC MẮC HOCMAI FORUM CONFESSIONS

Những chia sẻ sẽ được đăng trong box HOCMAI Forum Confessions
HMF Confessionthật sự càng lớn em chỉ muốn ở một mình. làm một mình, sợ người khác bị mình làm phiiền, khóc cx âm thầm em không hiểu sao trái ngược với bản thân e lúc nhỏ muốn j là nói, nói rất nhiều rất nhiều... chắc do em đg trưởng thành? ngta bảo càng lớn nụ cười chúng ta dẽ nhạt dần. Bữa e thấy có một chị trên tik tok quay video với nội dung "đg tập cười" khiến e suy nghĩ mãi về câu nói nói đó?
 
23 Tháng chín 2023
72
14
26
14
TP Hồ Chí Minh
thật sự càng lớn em chỉ muốn ở một mình. làm một mình, sợ người khác bị mình làm phiiền, khóc cx âm thầm em không hiểu sao trái ngược với bản thân e lúc nhỏ muốn j là nói, nói rất nhiều rất nhiều... chắc do em đg trưởng thành? ngta bảo càng lớn nụ cười chúng ta dẽ nhạt dần. Bữa e thấy có một chị trên tik tok quay video với nội dung "đg tập cười" khiến e suy nghĩ mãi về câu nói nói đó?
MarccoEm cũng vậy, do lúc nhỏ em không sợ không lo gi hết, vì em chưa thấy cái tiêu cực nào trong đời sống của em, nhưng từ năm lớp 5 thì em càng lo lắng, càng sợ hãi, càng cảm thấy khổ đau vì em cũng là nạn nhân của BLHĐ ạ... (Bị BLHĐ từ năm lớp 5 đến giờ luôn, ngay cả khi em là HSG vì em lại mắc chứng tự kỷ bị chẩn đoán nhầm thành chậm phát triển trí tuệ).
 
Top Bottom