[hiện đại] Đính ước kì quái

P

phumanhpro

Chap 13. 1
Sau khi rửa bát xong, 3 đứa nó ra ngoài phòng khách thì không thấy 3 tên ấy đâu nữa, lên phòng cũng chẳng có. Đành vậy, Bảo Nhi và Linh Nhi lên phòng ngủ, còn Đan Nhi ngồi lại sảnh ăn mấy gói bim bim cho đỡ đói. Trong vòng 30’, 10 gói bim bim đã đi tour Ma Cao chơi hết, lúc này nó cũng bắt đầu thấy buồn ngủ vô cùng nên thiếp đi trên ghế ngay sau đó.
__________Về phần 3 tên kia

----Quay lại TG lúc chị em nó đang rửa bát----

_Em đói quá!~~ - Gia Phong than thở nhìn 2 anh hắn

_ Hay vào gọi mấy con nhỏ đó đi ăn chung luôn ? – Gia Tuấn cậu như k nỡ bỏ mặc mấy chị em kia.

_ Kệ tụi nó, tí đói thì biết tự mò đi ăn ! – Gia Kiệt nói phũ phàng

_ Nhưng làm vậy có được không ? – Phong e ngại

_ Thôi, mình đi ăn tí mua về cho tụi nó là được chứ gì, để tụi nó chịu đói 1, 2 tiếng cho biết tay – cậu Tuấn này sau cùng cũng về phe Gia Kiệt, giũ bó sự thương hại dành cho mấy chị em nó lúc nãy.

_ Uh cũng đc! – Kiệt nói rồi đứng dậy. Gia Tuấn và Gia Phong cũng theo sau anh mình.

3 tên đó đi ăn cơm chiên, tại 1 quán nhỏ có tiếng ở số 278 Nguyễn Trọng Tuyển ( mặc dù nhà giàu nhưng tụi nó k thích đi ăn mấy nhà hàng sang trọng cho lắm)

---Trong quán ăn lúc này---


_ Mấy con nhỏ kia cộng nhận ác độc thật, nghĩ lại món nem mà tởn quá! >< - Gia Phong toát mồ hôi hột nhớ lại tác phẩm kinh dị nhất trong ngày.

Gia Tuấn cũng hùa theo:

_ Ăn cái đó chắc vô viện rửa ruột luôn mất!

_ Hừm! Hay là mấy con nhỏ đó cố tình ? – Gia Kiệt, người
im lặng nãy h cũng cuối cùng cũng lên tiếng

_Em cũng nghĩ vậy, mấy cô tiểu thư đài các ai mà chả học nữ công gia chánh, đã vậy nhà mấy nhỏ đó đâu có phải vừa! – gom suy luận của mình lại, Gia Tuấn thốt lên.

Thấy thế, cậu em Gia Phong buông giọng hăm dọa, quyết tâm lấy lại danh dự của 3 anh em nhà hắn:

_ Hừ mấy con nhỏ chết tiệt! Dám đối xử với anh em ta như vậy. Được lắm! Cứ đợi đấy! Nhập học các cô sẽ biết tay!! –
Mấy anh em nó vừa ăn vừa nói về những kế hoạch xử lý tụi nó sau này( cái này từ từ mí bác sẽ biết) đột nhiên chuông đt của Gia Kiệt vang lên Bài hát Love Story

Where do I begin
To tell the story
Of how great a love can be
The sweet love story .....

Nhấc máy lên nghe. Cuộc gọi kết thúc cũng là lúc Gia Kiệt quay sang nói gì đó với 2 tên kia, sau đó Gia Kiệt và Gia Tuấn đi trước, để mình Phong ở lại trả tiền và gọi cơm mang về cho 3 chị em Bảo, Linh, Nhi.
_______________

Sau khi hoàn thành cái nhiệm vụ cao cả, Gia Phong đi về nhà.

10’ sau nó đã có mặt tại phòng khách . Hắn đinh lên trên lầu gọi tụi nó, nhưng lúc đặt cơm lên bàn ở phòng khách thì hắn thấy Đan Nhi đang ngủ ngon lành trên chiếc ghế dài.

Tính ra chỗ con bé gọi nó dậy nhưng hắn vừa định lên tiếng thì khựng lại . Hình ảnh khuôn mặt của nó đập vào mắt hắn, mặc dù lúc này, khuôn mặt xinh xắn ấy đã được che đi bằng 1 lớp phấn trang điểm nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy nó như 1 thiên thần bé con. Hàng lông mi dài cong vút đen nhánh , đôi môi mọng hồng nhẹ, sóng mũi cao và khuôn mặt bầu bĩnh. Hắn như bị nó hút vào bởi khuôn mặt thiên thần đó. Một hành động vô ý thức, hắn chạm tay lên má nó....Bỗng chốc giật mình hắn rụt tay lại thì cũng là lúc nó thức dậy, chắc nó không biết vừa có chuyện gì xảy ra nên chỉ tròn to mắt nhìn hắn .....

_ Nè sao cậu đứng đây? Tính sàm sỡ tui hả ? – Đan Nhi nhìn hắn = cặp mắt nghi ngờ.

_ Oẹ ...ọe…! Cô đùa à? Cô nhìn coi! Cái màn hình siêu phẳng của cô cho tui tui cũng quăng sọt rác, còn cái mẹt xấu xí không tiêu hóa nổi của cô( nhưng lại hút hồn được tui| tg thêm vào hộ hắn hahahaha) nữa, cho tui tui cũng chẳng thèm! - Gia Phong đốp chát lại ngay

_ Xí vậy ông đứng đây chi ? – Đan Nhi bĩu môi, k lấy vẻ j` làm tức giận.

_ Tui thương tình mấy cô đói mua cơm về cho ăn, thấy cô ngủ nên tính gọi dậy chứ tui khùng đâu đứng đây ngắm cô à ? – hắn lại biện minh đấy, rõ ràng là…

_Uí thế á? Thảo nèo tui thấy mùi gì thơm thơm. Cảm ơn cậu nhìu! Hehe ! Tui lên gọi mấy chị xuống đây! – nói rồi Đan Nhi chạy ngay lên gác

_Thật là hết nói con nhỏ này! - Hắn cười nhìn theo dáng nó rồi cúi xuống tính bỏ mấy hộp cơm ra thì.....đập vào mắt hắn là 10 vỏ bim bim Zin Zin.

_Trời, con nhỏ đó ăn hết chỗ này sao??? Nó có phải người không hay thùng phi không đáy, đã vậy h còn kêu đói nữa chứ! Khủng khiếp quá mẹ ơi!!- Gia Phong ngỡ ngàng trong kinh ngạc (chả bk sửa sao lun @@)

1 lúc sau 3 chị em nó đã có mặt tại phòng khách và cầm hộp cơm lên ăn ngấu nghiến. Tại tụi nó đói ngấu rồi mà! Nhịn từ chiều giờ chứ ít gì.

Gia Phong nhìn tụi nó ăn mà phì cười.

Một lúc sau, 3 đứa nó đã được nạp đầy năng lượng và đồng loạt quay ra nhìn Phong với ánh mắt biết ơn .

_ Không cần nhìn tui bằng ánh mắt sướt mướt đó đâu, mấy cô ăn xong thì dọn đi, tui lên phòng ngủ.- Gia Phong nói rồi đi lên cầu thang.
Nhưng hắn bỗng khựng lại:

_Mà nè, mai đi học rồi đó. Đợi xíu đi, ăn cơm tối rồi tụi tui đưa mấy cô đi mua sách vở và đồ dùng học tập luôn. – Gia Phong đưa mắt nhìn tụi nó rồi trở lên phòng.
 
P

phumanhpro

Chap 13.2

_ Mai là hết hè rồi. Chán quá!!! – Đan Nhi than thở khi nghe Phong nói

Linh Nhi nghe thế liền đánh bay cái tâm sự chán chường của em nó:

_ Thôi xin em, than với chả thở. 5h30 rồi đó, đi tắm đi rồi tí còn đi ăn cơm.

_Ừ đúng rồi! Thôi em đi tắm đây, nóng quá! Hì! – Đan Nhi cười nhìn Linh Nhi rồi chạy 1 mạch lên phòng, Bảo Nhi và Linh Nhi cũng lên ngay sau đó.
______________________
6h30p

Sau khi tắm rửa sạch sẽ và dĩ nhiên là trang điểm xấu xí nữa chứ, cũng như mọi buổi sáng, Linh Nhi và Đan Nhi sang phòng Bảo Nhi sau đó 3 đứa nó cùng đi xuống lầu. Cùng lúc này hai tên kia cũng về tới.

_ Mấy ông về rồi à ? – Linh Nhi lên tiếng khi chợt thấy bóng tụi con trai đằng xa.

_ Uh, về đón mấy của nợ đi ăn chứ không để mấy cô méc ba tụi này chắc chết quá! – Gia Tuấn trả lời

_ Hehe nhìn vậy mà mấy công tử nhà ta sợ bác Trung ghê ha! Kakaka! – Đan Nhi cười gian

_ Thôi tui đói rồi, lằng nhằng quá! Thằng Phong đâu rồi ? – Kiệt đảo mắt khắp nhà mà k thấy tên em út của mình đâu.

_ Chắc còn ngủ…

_ Tui đây! Ngủ gì ? - vừa đáp xong thì Phong đã lù lù sau lưng nó từ lúc nào lên tiếng khiến nó giật bắn mình

_ C… cái .. cậu này như con ma ấy, đứng sau lưng tui lúc nào thế hả ? Muốn tui đau tim chết à ??? – Đan Nhi xoa xoa tim giả bộ

_ Haha cô đau tim chết đi cho tui ăn xôi. – Gia Phong cười ‘hiền ‘ như cáo già nhìn Đan Nhi

_ Cậu.. cậu…

Nó chưa nói hết câu thì bị Bảo Nhi chặn họng:

_ 2 anh chị có thôi ngay không??? Muốn tụi em chết đói hả??

Lúc này 2 đứa nó mới quay ra nhìn xung quanh, 8 con mắt đang nhìn chằm chằm tụi nó .

_ Hì, đi chứ! – Đan Nhi cười ngượng rồi kéo tay 2 chị nó ra cửa , 3 tên đó cũng theo sau.
Ngồi yên vị trên xe , Bảo Nhi quay ra hỏi:

_ Định ăn gì???

_ Beef steak! – Gia Kiệt đáp

_ Uh cũng được, món ý cũng ngon. – Đan Nhi

_ Cái thùng phi không đáy như cô cái gì chả ngon. – Nắm bắt thời cơ, Gia Phong đá đểu nó

_ Nói ai thùng phi, cậu mún chết hả ??? - Xắn ống tay áo lên, chuẩn bị nghênh chiến

_ Cô đánh được tui không mà đòi ? - Phong nhìn nó cười gian

_ Cậu…! Được lắm! Tui cho cậu biết tay! – Đan Nhi nói rồi định nhảy qua ghế của hắn thì bị Linh Nhi ngăn lại. Cả đám đồng loạt:

_ HAI ĐỨA BAY TÍNH CÃI NHAU ĐẾN BAO GIỜ ????- …hét vào mặt 2 đứa nhóc

_ Cãi nhau ít thôi. Nhìn 2 đứa tụi bay như chó với mèo ấy ở đâu cũng cãi nhau được. – Gia Kiệt mắng

Hai đứa kia nghe xong im thin thít, chả dám ho he câu nào nữa vì sợ bị oánh.

Xe đã đỗ trước hàng bít tết nổi tiếng gần xa
Vào trong quán không khi ấm cúng bao trùm cả không gian , mùi thơm của những miếng bít tết tỏa ra khiến bụng 6 đứa reo ầm lên. Gọi món xong, cả đám chọn ngồi vào 1 cái bàn gần cửa sổ .

_ Oà nhìn Sài Gòn về đêm đẹp quá à! – Linh Nhi thốt lên khi nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này những ánh đèn lấp lánh lung linh đủ màu sắc được giăng khắp các cành cây quanh những quán cafe hay những quán ăn........

_ Chuyện, không đẹp sao được, có khi đẹp hơn cả Hà Thành nhà cô đó! – Gia Tuấn

_ Mơ đi! Hà Nội về đêm cũng đẹp chẳng kém đâu , nhưng Hà Nội về đêm không ồn ã như Sài Gòn thôi - Linh Nhi lè lưỡi phản bác

_ Cứ coi là thế đi !– Gia Tuấn đáp

Vừa lúc đó, 6 phần bít tết nóng hổi thơm phức được mang đến. Tụi nó nhanh chóng cầm dao dĩa lên chuẩn bị oánh chén .

_ Ui za, nóng quá!!! >< - Bảo Nhi sờ vào nắp nhưng nóng quá khiến nó kêu lên

_ Đồ hậu đậu! – Gia Kiệt trêu nó

_ Cậu bảo ai hậu đậu ?? Muốn tui ốp cả cái đĩa này vào cái mặt xấu xí của cậu ko ?? – nó nổi sùng lên, hùng hùng hổ hổ lớn tiếng dọa cái tên đáng ghét ấy.

_ Ui sợ quá nhỉ ? Chị làm được thì cứ làm kakakak!!! – hắn, tên Kiệt cười gian cười gian khi biết chắc đó là chuyện bất khả thi.

Biết là yếu vế nên Bảo Nhi không nói nữa, chỉ tặng Kiệt 1 cái nhìn rất ưa là “trìu mến” (nghĩa bóng)

Trong bữa ăn 3 đứa nó và 3 tên kia chỉ lo cãi nhau thui, không nói tử tế được câu nào hết( vậy mà sau này sẽ........)
_____________
Kết thúc màn ăn uống, thanh toán xong xuôi, cả lũ kéo ra xe.
Linh Nhi quay ra hỏi:

_ Giờ đi đâu ?

_ Mua đồ dùng học tập cho mí cô chứ đi đâu. – Gia Tuấn đáp

_ Uh, vậy đi ngay nào! – Linh Nhi nói rồi ngồi vào xe.

Chiếc xe ô tô đỗ xịt trước một tòa nhà cao tầng sang trọng. Điểm đến tiếp theo của tụi nó là khu mua sắm hôm qua tụi nó đến mặc dù chẳng kịp mua gì.

Tại dãy hàng đồ dùng.

Đầu năm học nên có rất nhiều mặt hàng mới nhập, đẹp và nhiều kiểu khác nhau, nào là hộp bút heo boo, viết chì hình gấu trúc ..v..v.... Tất cả được bày biện gọn gàng ở những vị trí dễ nhìn nhằm khoe ưu điểm của mình, chờ đợi những cô cậu học sinh đến chọn lựa để rước về nhà phục vụ “công cuộc” miệt mài đèn sách của họ.

3 đứa nó đứng lại trước giá treo cặp sách.

_ Em thích cái này! ^^- Linh Nhi chỉ cặp sách hình sâu trông đáng yêu lắm, cười tít mắt

_ Còn em chấm cài này. – Đan Nhi chỉ vô cặp hình heo Boo dễ thương

_ Vậy chị lấy cái này. – Bảo Nhi nói rồi với lấy cái balo hình rắn ( pó tay cái thể loại nì cũng có).

_ Đúng là trẻ con. - 3 tên đó đồng thanh khi thấy mí cái cặp của tụi nó

_ Kệ tụi tui- Ba đứa nó vênh mặt lên nhìn mí tên đó

_ Không kệ mí cô thì chẳng lẽ để ý à ? – Gia Tuấn làm ra vẻ thờ ơ

_ Hừm! Thôi không cãi nữa, mấy cô mua gì thì mua đi, xong còn ra lấy đồng phục và đo áo dài nữa. – Kiệt can

_ ÁO DÀI Á ???? - 3 đứa nó há hốc mồm khi nghe đến từ đó

Gia Phong lúc này mới lên giọng giải thích:

_ Uh những ngày lễ lớn của trường phải mặc áo dài còn ngày bt thì đồng phục.

_ Thôi, mấy cô làm gì thì làm đi tụi tui ra xe trước đây. – Gia Tuấn quay lại quăng 1 câu rồi kéo Kiệt và Phong đi.

3 tên đó đã đi khuất bóng

Chợt, Linh Nhi giọng hào hứng chỉ vào cái vật đang đặt ở cái vị trí trang trọng giữa cửa hàng:

_ Đan Nhi, nhìn kìa !

_ Á á giầy Batin!!! – Đan Nhi reo lên, cặp mắt sáng rỡ

_ Mua cái đóa nhá! – Linh Nhi cười nhìn Đan Nhi

_ Okie lun ạ, hehe!! - sung sướng quá!

Mua xong hết tất cả những thứ cần dùng, tụi nó đi ra ngoài xe.

_ Sao balo mấy cô to đùng thế ?? – Gia Kiệt nhìn vô 3 cái balo mà tò mò

_ Mắc mớ gì ông ? – Đan Nhi hất cằm

_Không nói thì thôi , lắm chuyện! - Kiệt tỏ vẻ bực dọc

_Thôi không nói nữa, giờ đi mua áo dài cho mấy cô. – Gia Tuấn xen ngang cắt đứt câu chuyện.

3 đứa nó từ khi nghe xong từ " ÁO DÀI", mặt đã ỉu xìu xìu như bánh bao chiều:

_ Không mặc được không? – Bảo Nhi mếu máo hỏi

_ Quy định của trường không mặc không được. – Kiệt thẳng thừng

_ Khùng thật! - nó nói rồi quay ra cửa xe
 
P

phumanhpro

__________________________

Xe đã đỗ trước shop ÁO DÀI có tiếng của Sài Gòn

Bước vào trong, ánh đèn neon vàng rực lên , những giai điệu êm ái của bản A litte love khiến người ta thoải mái, shop này có vẻ đông người vì có tiếng ở Sài Thành cơ mà.

Tụi nó bước vào nhìn nhìn ngó ngó thì 1 bà có vẻ đứng tuổi tiến lại chỗ tụi nó và hỏi

_ Cháu muốn mua áo dài hả?

_ Vâng ạ , cô bán giùm cháu 3 bộ của học sinh PT ý ạ. - Gia Tuấn trả lời

_ À vậy thì mấy cháu theo cô. Áo dài học sinh chỗ cô rất nhiều , chất vải lại đẹp nữa. - Bà chủ quán giới thiệu

Đi theo bả vào bên trong , quả thật ở đây rất nhiều kiểu áo dài đẹp. Cô bán hàng chỉ vào bộ áo dài treo trên móc bảo 3 đứa nó thử xem có đẹp không.Tụi nó cầm ba bộ trên tay mà run run vì lần đầu mặc áo dài mà (áo tụi nó đây)

Miễn cưỡng bước vào phòng thay đồ tụi nó thầm rủa ông hiệu trưởng vì bắt học sinh mặc mấy cái thứ quần áo diêm dúa (theo tụi nó là vậy) này đi học.

Sau 10 phút loay hoay 2 đứa nó (trừ Bảo Nhi) cũng bước ra khỏi phòng thay đồ và đứng trước mặt 3 tên kia

_ Hahahahahahah!!! - 3 tên (ôn thần) đó ôm bụng cười ngặt nghẽo

_ Cười gì mà cười ?? - 2 đứa nó đồng thanh giọng khó chịu

_ Nhìn bùn cười thì cười chứ sao, đúng là mí cái nấm lùn di động! - GT cười sặc sụa

_ Cậu bảo ai nấm??? Gru`!- Linh Nhi tức giận nhìn Gia Tuấn

_ Bảo mấy cô chứ bảo ai ?? Soi gương coi, hahahahah… Nhìn giống nấm lùn thật đó! – Gia Phong đồng tình

_ Cái tên kia! Cậu chán sống hả??? – Đan Nhi xắn tay áo tính oánh cho Phong 1 trận thì lúc này Bảo Nhi bước ra.

5 đứa tròn xoe mắt nhìn con bé. Nó mặc đẹp nhất vì dáng nó chuẩn nhất mà, với cả nó lại cao nữa 168 đấy, không ít đâu. (Còn Linh Nhi và Đan Nhi mới có 1m63 )

_ Chu choa, đẹp quá! – Linh Nhi suýt xoa

_ Ừm đẹp thật đấy! – Đan Nhi đồng tình

Lúc này bỗng Gia Kiệt đỏ mặt. Chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy Bảo Nhi bước ra, hắn cảm giác có gì đó xao xuyến lắm. Và thường thì cái xúc cảm mĩ miều ấy dường như chưa bao giờ hắn thấy từ trước tới giờ......( chết thật xắp có chuyện xảy ra rồi )

Thấy tụi nó cứ nhìn chằm chằm mình như thấy người ngoài hành tinh vậy. Khiến nó khó chịu:

_ Nhìn đủ chưa hả mấy người kia , chọc đui mắt hết cả lũ bây giờ. – buông 1 câu như dân ”giang hồ”, trái ngược hoàn toàn với cái vẻ bề ngoài thuỳ mị mà bộ áo dài mang lại.

_Hừm đồ khó tính! – Gia Kiệt ra vẻ khó chịu, nói rồi quay mặt đi. Thực chất là đang cố che đi cái khuôn mặt đang đỏ như cà chua của mình.

_ Cậu mún chết sao ??? Dám nói tui khó tính hả tên kia ?? – Bảo Nhi hét vào mặt Kiệt

_ Tui còn iu đời lắm, chưa mún chik đâu! – hình như đã dẹp bỏ cái bộ mặt ngại ngùng rồi kìa.

_ Cậu..cậu… - Bảo Nhi

_ Thui xin can, 2 người dừng lại dùm đi. - Gia Tuấn xen ngang khi thấy tình hình có nguy cơ diễn ra hỗn chiến, rồi chuyển chủ đề ngay-…lấy ba bộ này là được rồi. Mấy cô vào thay đồ cũ đi tụi tui ra tính tiền.

3 tên đó đi ra còn tụi nó thì chui vô phòng mặc lại thường phục.

_ Ui, thoải mái quá !- Đan Nhi nhẹ nhõm khi thoát ra dc cái trang phục truyền thống rườm rà ấy.

_ Ưm, mặc mấy cái đồ ấy khó chịu muốn chết! – Linh Nhi

_ Than ít thôi, sau này còn mặc dài dài đấy. Giờ thì về ngủ! – Bảo Nhi chốt lại 1 câu chả aj muốn tí nào

Vậy là 6 đứa nó lên xe đi về nhà, kết thúc chuyến đi shopping trong cái không khí “rộn rã” những câu nói châm chọc nhau. Quả là một ngày dài nhưng k thiếu những niềm vui.
 
P

phumanhpro

Chap 14

Một ngày mới bắt đầu!!!!!

6h15p

3 đứa nó đã dậy từ sớm vì hôm nay là ngày khai giảng mà. Tụi nó đánh răng rửa mặt, trang điểm và không thể thiếu việc mang trên mình chiếc áo dài truyền thống. Như bình thường tụi nó tập trung tại phòng Bảo Nhi trước rồi mới xuống lầu.

---Trong phòng nó---

Vừa bước vào đã nghe tiếng cô nàng em út của chúng ta than thở:

_Hix mặc cái của nợ này khó chịu quá!

_ Uh khó chịu thật. Đã vậy còn phải mang guốc nữa chứ. – Linh Nhi liệt kê tiếp “tác hại” của bộ trang phục.

_ Thôi ko than nữa, xuống nhà đi! – Bảo Nhi chấm dứt cuộc nói chuyện rồi bước ra khỏi phòng.

_ Uh xuống thui. – Linh, Bảo dợm bước đi, thế nhưng chưa đến cửa thì…

_ Á quên mất!!! – lại cô nàng “út nhỏ”

_ Gì thế ?? – cả hai đồng thanh thắc mắc

_ Mang guốc đi batin kiểu gì ???? – Đan Nhi nói

_ Uh nhỉ ? Mang cái của nợ này sao đi ??? – Linh Nhi cũng chợt ngộ ra vấn đề.

_ Vậy mang giầy đi, đến cổng thì thay guốc. – Bảo Nhi

Nghe lời chị mình, Đan Nhi mở tủ đựng giầy của Bảo Nhi ra lấy 3 đồi giầy thể thao ( cỡ chân tụi nó ná ná nhau ^^)

3p sau tụi nó đã đi xong đôi giầy thể thao và rảo bước xuống lầu. Nhưng chưa hết bậc cầu thang tụi nó khựng lại( Vì sao nhỉ)

Thì ra tụi nó đang nhìn về phía bác Trung và ba tên kia. Lí do mà tụi nó khựng lại do bất ngờ về vẻ bề ngoài của 3 tên đó lúc này, khác hẳn với thường ngày vì chững chạc hơn nhiều, sang trọng và lịch sự hơn nữa. Nếu ko để ý thì chắc ai cũng nghĩ 3 tên đó phải đi làm rồi ấy chứ. Vì phong thái quá người lớn quá mà, nói thế đừng nghĩ mấy tên đó già nhá, còn đẹp hơn bt ý chứ eheheheh!!
( đẹp nhỉ)

Mất 1p suy nghĩ tụi nó cũng lấy lại tinh thần và bước về phía bàn ăn nơi bác Trung và 3 tên đó đang nói chuyện.

_Chúc bác 1 buổi sáng tốt lành! - 3 đứa nó cúi đầu

_ Mấy cháu dậy rồi à, thôi ngồi xuống ăn đi, tí còn đi dự lễ khai giảng nữa .- Bác Trung hối thúc tụi nó

_Vâng ạ! - 3 đứa nó đồng thanh rồi kéo ghế ngồi xuống

Không hiểu vì sao từ lúc tụi nó xuống nhà đến giớ 3 tên đó cứ cười khúc khích với nhau khiến trên đầu của Bác Trung và tụi nó cứ hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng.Tò mò quá bác Trung lên tiếng hỏi:

_ 3 con làm gì mà cười dữ thế ?

_ Dạ ko có gì đâu ba ạ! – Gia Kiệt bao biện cho hành động của 3 anh em nhưng vẫn k dừng lại dc, cứ lấy tay bịt miệng cười khúc khích.

_ Pó tay với 3 đứa quỷ tụi bay! - Bác Trung tỏ vẻ ngao ngán>"<

Còn về phía ba tụi nó tuy cùng chung tâm trạng vs bác Trung, rất tò mò nhưng không dám hé răng. Vì sợ mấy tên đó nói gì mà ko kiềm chế được , lại cãi nhau trước mặt bác Trung thì mất mặt lắm. Tụi nó đành cắm cúi ăn bát cháo Yến rồi đến trường cho lẹ .

Dùng bữa xong 6 đứa cúi chào bác Trung rồi xin phép đi học.

_________________

Ngoài cổng lúc này

_ Nè mấy cậu đi ô tô hả ? – Bảo Nhi hỏi

_ Không đi ô tô thì đi gì ? Thế mà cũng hỏi hả ?? – Kiệt cộc cằn đáp

_ Vậy mấy người đi trước đi! – Linh Nhi xen ngang nói 1 câu chẳng thống nhất chủ đề

_ Sao lại đi trước ?? – Gia Tuấn tò mò nhìn Linh Nhi, khong phải là chờ tụi nó đi học chung sao ?

_ Tụi tui đi sau chứ sao, thôi mấy ông đi trước đi hen, gặp lại ở cổng trường! – Linh Nhi ẩn lưng Tuấn và Kiệt, Phong cũng không ngoại lệ

_ Bác tài ơi, cho xe đi đi ạ!~ - Đan Nhi nói

Xe bắt đầu lăn bánh…

Thật là càng ngày càng nghi ngờ thái độ giấu giấu giếm giếm của 3 chị em này. Sau 1 hồi trầm tư, Gia Phong quyết định:

_ Đỗ xe lại bác Hòa.

Nhưng đâu có dễ thế chứ:

_ Thưa cậu, cô Đan Nhi giấu chìa khóa rồi, giờ có đỗ lại cũng không ra được đâu ạ, xe khóa chốt tự động rồi. - Bác Hòa đáp

Tuấn nghe thấy thế thì gắt lên, giọng như trách bác tài xế tội nghiệp:

_ Vậy sao bác biết mà còn đi hả >?

_ Dạ thưa cậu, cô Đan Nhi bảo ko cho xe lăn bánh theo lệnh thì cô ấy quang chìa khóa đi ạ, mà xe này xe 1 chìa ko cóa chìa thứ 2 đâu ạ- ÔNg Hòa thanh minh

Chuyện như thế này, chung quy cũng tại nguồn gốc của 3 chị em Bảo, Linh, Nhi. Con gái j` đâu mà… Bất lực, Gia Phong nghiến răng ken két:

_Gru cái con nhỏ này!! Chôm lúc nào mà nhanh dữ vậy chứ ???

_ Điên thật! Tí đến trường phải giết mấy con nhỏ đó mới được. – Gia Tuấn bẻ tay răng rắc, lửa hận bắt đầu bốc ngùn ngụt.

_ Mà mấy con nhỏ ấy đi gì đến trường nhỉ ? – Kiệt thắc mắc

_ Uhm đúng đó, trường đâu có gần nhà. –Gia Tuấn đồng tình

_ Ak vừa nãy sao tụi nó lại đi giày thể thao nhỉ ?? Áo dài phải đi guốc chứ! – Phong thắc mắc, chợt nhớ đến cái bộ dạng nực cười của mấy đứa con gái trong bữa sáng( lí do khi nãy 3 tên đó cười >'<)

_ Thôi không đoán già đoán non nữa, tụi nó đến trường là biết liền! – Kiệt đưa ra phương án chắc ăn nhất

Lúc này tụi nó ...........

_ He he… 3 tháng rồi mới được đi bằng bartin, sướng quá đi mất!! – vừa nhìn đôi giày mới tinh đang đi dưới chân, Đan Nhi vừa mỉm cười toe toét.

_ Uh đi cái này thoải mái hơn ô tô! – Linh Nhi cũng đồng ý vs chuyện này.

Nãy giờ Bảo Nhi cứ thắc mắc, s lúc nãy Đan Nhi chỉ kêu có 1 tiếng là bác tài xế chạy ngya mà k cần đợi ý kiến của 3 tên đó nhỉ ?

_ Nè Đan, nãy em làm cách nào mà để bác Hòa không đỗ xe lại thế ?

_Hehe đây nè! – Đan Nhi nói rồi giơ ra chiến lợi phẩm-chìa khóa oto

_ Sặc, trộm khi nào thía hở ? - bất ngờ, Linh Nhi thốt lên
 
P

phumanhpro

_ Lúc bác ấy vào lấy điện thoại ý ạ! - Đan Nhi kể bằng 1 vẻ mặt hãnh diện

_Con nhỏ này khá đấy! Có tương lai.- Bảo Nhi
3 chị em nó trên đường đi cười nói vui vẻ, chẳng mấy chốc ngôi trường mới của tụi nó đã hiện lên trước mặt. Những chiếc xe oto đỗ thành dãy dài trên mặt đường, từng học sinh 1 bước xuống khỏi xe mang trên mình 1 chiếc áo dài duyên dáng, hay một bộ comple lích sự và sang trọng. Tất cả mọi người đều không có gì giống nhau, chỉ riêng 1 điểm duy nhất ...trông họ đúng là những tiểu thư đài các và những chàng công tử bột chỉ biết ỉ vào gia đình.

Đến cổng trường 3 đứa nó đã thấy chiếc xe của bác Hòa. Tiến lại gần đó, cô em út láu cá lấy chìa khóa xe đang cầm trên tay mở cửa oto, lúc này 3 tên đó mới ra được khỏi xe và dĩ nhiên đầu 3 tên đó lúc này đang bốc khói nghi ngút............
_ Thôi tụi tôi vào phòng hiệu trưởng đây~~! – Linh Nhi cười giã lã, đang kiếm cớ chuồn đây mà! Chậc

Biết là 3 tên đó tức lắm nên tụi nó bây h chỉ bik hét lên trong đầu: “36 kế chuồn là thượng sách !!!” trước khi bị 3 tên đó dần cho 1 trận.

_ Gru đứng ..... – Gia Tuấn chưa kịp nói (hét đúng hơn) hết câu thì đã bị 1 đống fan nữ bu xung quanh, dĩ nhiên 2 người kia cũng không ngoại lệ.

_ 3 anh ý đẹp trai quá à!!!

_ Đẹp trai quá!! Handsome chik đi được!!!!

_ Em iu anh.....Em ju anh.....- cả lũ con gái la hét

Tiếng mấy con nhỏ đó làm 3 chị em nó hơi bất ngờ , tụi nó ko tin được là 3 tên này cóa nhìu fan zữ zật những tiếng hét càng ngày cang nhiều và tăng cao...

3 chị em nó đứng lại nhìn 3 tên ấy 1 lúc rồi rảo bước tiến đền phòng hiệu trưởng để được thầy giới thiệu cô giáo chủ nhiệm cho......

---Tại phòng hiệu trưởng lúc này---

_ Đây là cô giáo chủ nhiệm của các em - Thầy hiệu trưởng hướng tay về phía cô giáo trẻ cạnh thầy

_Chào các em, cô tên Hiền sẽ là cô giáo chủ nhiệm các em trong năm học này. - Giọng cô Hiền trìu mến

_ Chào cô ạ! - 3 đứa nó đồng thanh

_ Uh, thôi về lớp nào, một lúc nữa còn ra khai giảng nữa chứ! - Cô giáo nói
Vậy là ba đứa nó rảo bước theo sau cô giáo về hướng lớp 11a8 “đoàn kết đại đoàn kết” (tại lớp đoàn kết quá mà )
............................
---Ở trong lớp lúc này---

_Nè mấy bồ nghe tin gì chưa??? Một đứa hỏi

_ Tin gì??? Một đứa nhanh nhẩu cất tiếng nói, giọng k giấu nổi vẻ tò mò

_ Lớp mình sắp cóa mem mới đóa!! Nhỏ khi nãy trả lới

_ Vậy hả ?? Thế gái hay trai ? Đẹp kô ?? - Một đứa khác xen nhanh vào bàn tán

_ Ai mà biết, nghe nói la 3 chị em ruột hay sao ấy! - Nhỏ đó nói ra những j` mình biết về mấy con nhỏ sắp chuyển vào

Cả lớp đang xì xầm thì cô Hiền bước vào

Không khí ồn ào khi nãy đã trở lên yên lặng khi có sự xuất hiện của cô giáo chủ nhiệm.

_ Cả lớp, đứng! - Lớp trưởng hô

_ Chúng em chào cô ạ! - 30 cái mồm đồng thanh

_ Chào các em!!! Năm học mới cô chúc lớp ta ngày càng đoàn kết và đạt nhiều thành tích cao hơn năm ngoái nhé! - Cô hiền trìu mến nhìn cả lớp

_ Chúng em cảm ơn cô - 30 cái mồm lại tiếp tục bài đồng ca

_ Năm học mới cô xin giới thiệu với cả lớp 3 bạn học sinh mới sẽ học ở lớp ta trong năm học này.- Cô Hiền nói rồi ra hiệu cho 3 đứa nó bước vào
Ngay sau đó những tiếng xì xầm lại vang lên..

_ Không xinh. -1 đứa bình phẩm

_ Uh mí đứa lớp mình còn xinh hơn.- 1 đứa khác

_ Xấu thật!- Tiếp 1 chất giọng chua loét vang lên

Tụi nó nghe thấy những tiếng xì xầm đó tức mún nổ khói nhưng biết làm sao được , không như vậy thì sao có thể hủy hôn ước dc chứ…Ngậm đắng nuốt cay nào!

_ Thôi cả lớp trật tự để các bạn giới thiệu - Cô giáo đập tay vào bàn, tất thảy lớp im liền im phăng phắc, dỏng tai lên nghe

_ Ngọc Hoài Bảo Nhi, thành viên mới. - Tiếng Bảo Nhi vang lên lạnh lùng đến sởn gai ốc

_ Tôi là Ngọc Hoài Linh Nhi, thành viên mới. Mong các bạn giúp đỡ! – Linh Nhi giọng khó chịu ( vì tụi nó nãy h cứ xì xà xầm nói xấu tụi nó mòa)

_ Ngọc Hoài Đan Nhi, mem mới của lớp, rất mong các bạn giúp đỡ , nếu có gì phật lòng mong các bạn bỏ quá cho! – Riêng Đan Nhi giới thiệu bản thân bằng chất giọng vô tư của mình

Đan Nhi vừa dứt lời thì 3 tên kia cũng đã có mặt ngoài cửa lớp

_ Thưa cô cho tụi em vào lớp ạ! - Tiếng Gia Kiệt

_ Uh ba em vào đi- Cô giáo cười hiền nhìn 3 anh em.

Vừa bước vào đến cửa, chợt bầu không khí im lặng đến nghe tiếng ruồi bay lúc nãy bay đi đâu mất, thay vào đó cả lớp vỡ òa lên, ồn ã như ong vỡ tổ.

_ 3 bạn ấy đến rùi!! - Tiếng 1 con nhỏ vang lên

_ Uh càng ngày càng đẹp - 1 con nhỏ khác

_ Quá handsome ý chứ!! - 1 đứa nữa
Bla…bla…bla…
.................................................. ....
Tuấn và Phong nhìn cả lớp cười hiền, khiến tất thảy ẻm nữ sinh trong phòng lập tức treo hồn lên 19 tầng mây, có đứa còn nghe tiếng “chuông điện thoại” “reo” vs tần số chóng mặt. Riêng tảng băng Gia Kiệt vẫn lạnh lùng, gương mặt vô cảm chiếm hữu thường trực luôn xuất hiện vs tia nhìn sắc bén khiến ng` ta k rét mà run. Đi qua chỗ ba đứa nó đứng, bỗng thấy trong ánh mắt của cả ba, ngọn lửa “căm thù” như bùng cháy trong chốc lát, liên tục nã đạn về phía 3 đứa nó những cái lườm sắc như dao khiến ba chị em nó toát mồ hôi hột.

Tiếng cô giáo vang lên, trong giọng nói có vẻ hơi khó chịu vì đâu năm nhắc trật từ nhìu quá:

_ Cả lớp im lặng nào!

Cô vừa dứt lời, 30 cái mồm tức thì ngậm chặt lại, k dám hó hé:

_ Lớp trưởng em xếp chỗ ngồi cho 3 học sinh mới nhé! - Cô giáo nói với Nam lớp trưởng

_ Vâng thưa cô, nhưng cô ơi lớp mình chỉ còn 3 chỗ trống bên cạnh Kiệt, Tuấn và Phong thôi ạ. - Lớp trưởng đáp

_ Vậy Bảo Nhi ngồi với Kiệt nhé, Linh Nhi thì bên cạnh Gia Tuấn, còn ĐN ngồi cùng Gia Phong - Cô Hiền nhanh chóng phân chỗ ngồi cho 3 đứa

_ Thưa cô tụi em không muốn! – Tiếng cô Hòa vừa dứt thì tất thảy 12 con mắt trợn tròng lên. 6 đứa đồng thanh ( GK GT GP BN LN ĐN)

Cả lớp hơi sock vì 3 đứa nó từ chối ngồi cùng 3 hot boy của trường, còn việc 3 tên kia từ chối thì cũng chẳng có gì khó hiểu cả , vì có bao h tụi nó chịu ngồi cùng ai đâu.

_Không có phản đối gì hết, lớp còn 3 chỗ trống thôi, các em ngồi vào chỗ đi. Không lằng nhằng! - Cô giáo gằn giọng

6 đứa không người nào dám ho he cả. 3 đứa nó mặt mày khó chịu đi về phía bàn ba anh em đáng ghét đó .

_ Mấy cô được lắm, tí tụi tui sẽ cho các cô lên thớt- 3 tên đó de dọa khi tụi nó ngồi vào chỗ

_ M... mấy ông đị... định làm gì ?? – Đan Nhi lắp bắp

_ Làm gì tí khai giảng sẽ biết! - Gia Phong nói đầy bí ẩn làm Bảo, Linh Đan suýt thót tim.

_ Nè nè, tui vô can nhá. – Linh Nhi

_ Chả có vô với can gì hết, tí nữa các cô biết tay tụi này!

_ Gia Tuấn gằn giọng, cơn tức giận về chuyện lúc nãy chợt bùng lên.

_ Nè, đừng lôi tui vào đó! – Bảo Nhi khó chịu

_ Hừm, chẳng có ai tha cho các cô đâu, đừng hòng trốn! – Gia Kiệt nhếch môi cười nửa miệng nhìn Bảo Nhi

Cô giáo phổ biến lịch học và Thời Khóa Biểu cho cả lớp, vì hôm nay mới là ngày đầu nên cũng k có hoạt động gì nhiều.

_ Các em, đến giờ khai giảng rồi! Ra ngoài sân trường tập trung đi, còn những em nào có nhiệm vụ gì trên sân khấu thì lên đi nha! - Cô nói rồi bước ra khỏi lớp....

Ngoài sân trường lúc này không khí ồn ào bao trùm khắp mọi nơi, rộn rã tiếng cười nói nhộn nhịp và sự tất bật của thầy cô với 1 số học sinh chuẩn bị cho buổi lễ. Các lớp đã ổn định vị trí đợi bắt đầu lễ khai giảng, chào mừng một năm học mới đầy hứa hẹn( nghe như nhà thơ ấy nhỉ haha)

Chỗ 3 đứa nó đang ngồi lúc này

_Hix lại ngồi nghe diễn văn – Đan Nhi than khi lại sắp hứng chịu cái viễn cảnh mỗi năm xuất hiện 1 lần này

_ Bùn ngủ chết đi được! – Linh Nhi vươn vai, nói giọng uể oải

_ Than với thở ít thôi, sắp khai giảng rồi. Mà mấy đứa tụi bay không nghĩ đến chuyện kia sao – Bảo Nhi mắng 2 đứa nó. Cô chị cả này hình như luôn là người đá bay mấy cái tâm sự chán chường của tụi em nhỏ.

_ Chuyện gì cơ ạ ?? – Linh Nhi mở to mắt hỏi ngây thơ

_ Sặc! H còn chuyện gì nữa hả??- Bảo Nhi gắt

_ Tụi em ko nhớ mòa! – Đan Nhi xịu mặt.

_ Bó tay 2 đứa tụi bay! Thế 2 đứa không nhớ vụ vừa nãy 3 tên đó đe dọa hả ?? – Bảo Nhi nhăn mặt. Đến nản vs cái thái độ vô tư của mấy đứa này

_ Á!!! - 2 đứa nó hét lên, khiến hàng trăm con mắt đồng loạt đổ dồn về phía tụi nó đầy vẻ tò mò.........

_ Hét cái gì mà hét! Muốn gây sự chú ý hả >?? – Bảo Nhi dơ tay bịt mồm 2 đứa

Mất 1p nó với chịu bỏ tay ra, làm hai đứa nó ngộp thở mún chết luôn.

_ Hộc...hộc... – Linh Nhi thở gấp, như chưa từng dc thở

_ Chị làm gì mà bịt miệng chặt dữ vậy ?? Muốn bọn em chết ngộp sao ?? – Đan Nhi thở hổn hển

_ Tại 2 đứa tụi bay thôi. Ai bảo làm cả trường chú ý làm chi ! – Bảo Nhi tỏ vẻ vô can

_ Mà mấy tên kia định làm gì nhỉ ??? – Linh Nhi tò mò

_ Ai mà biết, hỏi chúa ý. – Bảo Nhi

_ Xí! Cứ đợi đấy! Nếu dám làm gì, em cho 3 tên đó lên thớt. – Đan Nhi hất cằm
 
P

phumanhpro

.................................................. ...................

Bây giờ là thời điểm lễ khai giảng đã bắt đầu, trên sân khấu lúc này là sự xuất hiện của Gia Phong với vai trò MC....

Sau khi nghi lễ chào cờ và đọc diễn văn kết thúc, Gia Phong bước lên khán đài thong báo hoạt động tiếp theo:

_ Mời bạn Vũ Gia Kiệt lên thay mặt hơn 1 ngàn học sinh đọc thư của chủ tịch nước gửi học sinh nhân ngày khai giảng trọng đại này! – Gia Phong nói rồi bước xuống

Gia Kiệt bước lên sân khấu với dáng vẻ chững chạc, đầy sang trọng và vẻ ngoài lạnh lùng.....

_ Cộng hòa xã hôi.......................... – Gia Kiệt đọc 1 lèo bức thư của chủ tịch NGUYỄN MINH TRIẾT

Ngay sau khi kết thúc bức thư, Gia Phong đã lại có mặt trên khán đài và đứng cạnh anh trai của mình .

_ Kính thưa quý vị đại biểu cùng các bạn học sinh yêu quý, lễ khai giảng đã gần kết thúc rồi nhưng chắc còn thiếu 1 vài tiết mục văn nghệ ca hát đúng không ạ ? –Gia Phong cậu như có ý định muốn khuấy động bầu không khí trang nghiêm cứng nhắc thường nhật của buổi lễ để chuyển sang một không gian tươi trẻ hơn. Cậu gợi chuyện rồi đưa mic về phía dưới khán đài.

_ Đúng !!!! - hơn 1 ngàn học sinh đồng thanh

_ Vâng cảm ơn các bạn rất nhiều và...sẽ không để các bạn đợi lâu, xin mời ca sĩ Thùy Chi ra sân khâu với bài hát Bụi phấn.- Gia Phong nói lớn ( trường giàu nên toàn mời ca sĩ thôi à)

Bài hát “Bụi phấn” vang lên dịu dàng , nhẹ nhàng... Tiếp theo đó là các bài hát về chủ đề thầy cô & mái trường được các giọng ca ngọt ngào đằm thắm của những ca sĩ nổi tiếng thể hiện...Sau khi bài hát" Lời thầy cô" kết thúc dưới sự thể hiện của ca sĩ Lương Bích Hữu thì Phong lại bước lên sân khấu ......

Hắn định làm gì ?? Lời đe dọa 3 tên này dành cho mấy chị em Bảo, Linh, Đan vẫn chưa dc thực hiện, liệu có phải….????
 
P

phumanhpro

Chap 15 :

Sân trường lúc bấy giờ đang nhộn nhịp những tiếng cười nói của lũ học trò cho đến khi hắn _ tên em út của bộ ba hotboy bước lên bục.
Gia Phong cầm mic nói dõng dạc, khiến ai ai cũng phải dỏng tai lên nghe từng lời:

_ Chương trình văn nghệ cũng đã sắp đến hồi kết thúc, lớp 11a8 muốn gửi tới các thầy cô các bạn 1 bài hát, nhưng...sẽ không liên quan đến chủ đề thầy cô hay mái trường được không ạ????

_ Được !!!!!

Ngay sau khi hắn dứt lời, một lần nữa nhận được sự hưởng ứng của toàn thể các học viên trong trường.

_ Vâng!! Cảm ơn các bạn nhiều - hắn nói rồi nở 1 nụ cười vô cùng…handsome, khiến cho hàng trăm trái tim của các nữ sinh bé bỏng thổn thức.

Và rồi hắn vừa giới thiệu to vừa đưa cánh tay về phía cánh gà biểu thị hành động mời gọi:

_ Vậy không để các bạn đợi llâu nữa, mời Gia Kiệt và Gia Tuấn lên sân khấu!

Ngay sau đó 2 anh em Kiệt và Tuấn nhanh chóng có mặt trên khán đài. Dù đang đứng trước mặt hơn một ngàn học sinh nhưng 2 tên này lại tỏ ra phong thái tự tin kinh người. Cầm mic lên, Gia Tuấn nói:

_ Cảm ơn các bạn, đã ủng hộ Tuấn xin mời một số bạn nữ lớp 11a8 lên trên này, hát cùng được không ạ??????

Ngay sau câu nói của Tuấn, 15 h/s nữ lớp 11a8 lập tức rơi vào trạng thái thổn thức hồi hộp, tim thì đập bum bum trong lồng ngực, tưởng tượng như cả 100 nhịp/1 phút vậy (chém ạ!), lòng dạ thì cứ liên tục khấn vái mình sẽ là người được chọn là thế. Nhưng, hình như ở phía cuối dãy đằng kia có 3 gương mặt rất quen thuộc đang ngồi mà mặt mũi tái mét, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau đổ như vừa đi tắm hơi xong, khác hẳn với 15 bà kia.

Hàng trăm con mắt hướng về hàng nữ lớp 11a8 trong sự tò mò, không biết ai là người nhận lấy cái vinh hạnh ngàn năm có một này, được hát cùng 3 hot boy của trường!

Sau 3 phút tạo bầu không khí cho tất cả mọi người, Gia Kiệt với lấy cái mic trên tay Tuấn lên và nói:

_ Vâng!!! Xin mời ba bạn nữ đó là.....- hắn bỏ lửng câu…

3 đứa nó nghe đến cụm danh từ “3 bạn nữ” mà tim như muốn ngừng đập. Tụi nó chắp tay, nhắm tịt mắt ngước mặt lên trời lạy lấy lạy để cái thỉnh cầu: "Đừng để 3 người “may mắn” đó là con Chúa ơi!!"

_Bạn Bảo Nhi, Linh Nhi và Đan Nhi !!!! – Gia Phong lần này giật luôn cái micro rồi nói lớn........

Xong! Tèn tén ten!! Quả này là chết chắc rồi! “Quan tóa” đã tuyên án “tử” thì khỏi mong kiếm đường thoát. Ngay sau khi tên Phong (chết bầm) ấy dứt lời, cả trường đều đồng loạt hướng những tia nhìn đầy tò mò xen lẫn ghen tị về phía 3 chị em nó.

_ Hix! Làm sao đây ???- bây giờ thì khuôn mặt Đan Nhi, ôi thôi k còn chỗ nào thẳng nữa rồi, nhăn nhúm như cái giẻ lau nhà ấy.

_ Mấy tên ĐÁNG NGUYỀN RỦA!!!! Grừ! – tức tối, Linh Nhi nghiến răng nghe nhức cả lỗ tai, máu nóng dồn lên hết ở não.

Riêng chị cả Bảo Nhi, cô hình như là người bình tĩnh nhất, nhìn nhận toàn diện tình thế mình đang gặp phải, đưa ra phương án tối ưu:

_ Biết làm sao được, bây h ta lên đó đi rồi tính tiếp, không nhẽ chạy đi ? Để xem “bọn chúng” định làm j`!

Nói rồi khóe môi nó chợt nhếch lên nở nụ cười nửa miệng, dợm bước đi...

_ Gru !! Cứ đợi đấy! Em sẽ xử mấy tên đó thật đẹp mắt để xả cục tức này mới được! - Đan Nhi nói, giọng như sự bực bội đã lên đến đỉnh điểm.

3 chị em đi đến đâu là những ánh mắt lại theo đến đó, những tiếng xì xầm bắt đầu xuất hiện......

_ Xấu thế này mà được hát cùng hotboy sao ??? – con nhỏ nào đó cố ý thốt lên thật to để chọc tức 3 chị em nó.

_ Uh xấu quá , không xứng j hết! – lại thêm 1 đứa khác thầm thì

_ Hix người gì đâu mà xấu thế ...bla...bla.......Những tiếng bàn tán cứ thế mà vang lên cho đến khi tụi nó bước lên sân khấu thì thôi.

3 đứa nó tức muốn nổ máu mắt nhưng không cách nào cãi được tất cả vì vụ bỏ đính ước, tụi nó bắt buộc phải hi sinh và nuốt cục tức này vào sâu trong cổ họng, không nó mà trồi ra là có đại họa, ắt khó sống!@@

Anh em hắn lúc này khỏi phải nói, cứ tự cười đắc ý như những con cáo già chính hiệu.
--------------------------------------------------------
Tua lại thời gian hôm qua, lúc 3 tên đó đi ăn cơm chiên

_ Nè tính cách xử mấy con nhỏ ấy đi! – Gia Phong nói

_ Xừ kiểu j h??

Bỗng nhiên ng` ta thấy trên đầu tên Gia Kiệt xuất hiện cái bóng đèn sáng lóa, cộng thêm đôi mắt đang quắc lên như hổ đói gặp mồi kia, chẳng cần nói cũng biết sắp có chuyện chẳng lành xảy ra. Hắn cười gian:

_ Mai là khai giảng. thế nào 3 anh em mình cũng lên hát. Lúc đó chỉ việc gọi tụi nó lên và “xử tử”. Chơi chúng 1 vố đau như thế thì kiểu gì bọn nó chẳng tức nổ máu mắt mà, lúc đấy ta nắm toàn quyền kiểm soát tình hình. Sẽ là 1 cái lồng hoàn hảo đây!

_ Xử tử gì cơ ??? – Gia Phong giương mắt ếch nhìn anh mình tò mò. Xem ra cậu chàng này nghe nãy h mà chẳng thấm cái quái j` cả.

“Bốp”

Âm thanh k mấy trong trẻo vang lên. Phong vừa dứt lời liền nhận ngay cái “kem cốc” ngon lành từ Gia Tuấn:

_ Sao mà ngốc thế hả??? Xử tử là gọi tụi nó lên hát cùng ấy.

_ Ui da! Làm gì mà anh oánh dữ thế ? Không có lòng thương người gì hết! – Gia Phong xoa xoa đầu

_ Nói ít thôi, vụ này anh giao cho mày đó! – Gia Kiệt vỗ vai Phong

_ Giao em ư??? – cặp mắt Phong lần này lại được dịp trợn lên như quả trứng gà, mồm thì há ra như sắp sái đến nơi.

_ Thì mày là MC, không giao cho mày chứ cho ai bây giờ ?- Gia Tuấn lắc đầu giải thích cho cậu em ngốc của mình.

_ À!!! Đơn giản thôi! Cứ đợi đó! - giờ mới hiểu ra vấn đề( chậm tiêu ), hắn trưng ra ngay cái bộ mặt không thể hiểm hơn, còn thấy cả răng lẫn đuôi lòng thòng như mấy con quỷ nữa kìa.

---Quay lại với thực tại---…

3 đứa nó đã có mặt trên sân khấu, trước hàng nghìn con mắt, ngưỡng mộ cũng có, ganh tị cũng có và đương nhiên phần nhiều những tia nhìn ganh ghét ấy được “nã” liên tục từ phe nữ sinh…
Trên sân khấu tụi nó đang nói thầm thì

_Gru mấy ông được lắm ! Cứ đợi đấy! – Đan Nhi lườm 3 tên đó với ánh mắt tia lửa đạn đạo

_ Hehe tụi này sẽ đợi! – Gia Phong cười đểu

_Tụi này sẽ cho mấy ông chết k toàn thây, ngồi đấy mà cười đi, đến lúc ấy đừng khóc lóc xin tha !!! – tức không chịu nổi nữa rồi

_ Mấy cô cứ qua khỏi vụ này đi rồi tính! – Gia Tuấn nói đểu

_ Được! Các người hãy nhớ lấy ngày hôm nay! – Bảo Nhi nói giọng lạnh lùng

Bỗng Gia Kiệt nhắc nhỏ :

_ Này, Phong! Mày nói gì đi chứ ? Muốn đứng trên này bán dáng hả>?

Lúc này Gia Phong mới giật mình, cầm míc lên nói.......

_ Xin lỗi đã làm mọi người đợi lâu!!! Lớp 11a8 xin phép được trình bày ca khúc Tình Yêu Dành Cho Nhau!!!

Vừa dứt lời 1 tràng pháo tay âm thanh như động đất sóng thần ùa về vang lên

_Bài đó 2 em thuộc không ??? – Bảo Nhi quay sang nhìn 2 con bé

_ May quá, em thuộc. – Linh Nhi cười tươi

_ Em cũng hơi hơi. – “Đan” đáp gọn

_ Uh vậy thì tốt mỗi đứa 1 đoạn chị trước rồi đến Linh Nhi nhé, sau đó sẽ là Đan Nhi. Ok ?- Bảo Nhi phân đoạn hát cho cả ba

_ OK ạ! - 2 đứa cười hiền, cùng đồng thanh
................................................
Từng âm thanh nhẹ nhàng dìu dắt giai điệu bài hát vang lên.......

Bảo Nhi cầm mic lên, từ cổ họng phát ra chất giọng nhẹ nhàng như làn suối…( nó hát cùng với GK)

BN: Bước chân ai đi nhẹ qua đây,làm tan biến đi trái tim băng giá của em.
Tim trào dâng những khi anh chợt nhìn em những muộn phiền gió cuốn đi.

GK: Nhớ khi xưa một mình đơn côi, từng cơn gió trong đêm cô đơn hắt lẻ loi
Trái tim anh bỗng như trở nên băng giá thấy trong lòng xót xa…

Tiếp theo là đoạn song ca của Linh Nhi và Gia Tuấn. Với 1 giọng ca trong trẻo mà ít người có được của mình, nó cũng bắt đầu phần trình diễn của mình:

LN: Người ơi em yêu anh và muốn đến với anh

GT: Người ơi anh yêu em nhìn em chợt thấy lạnh giá như chợt qua đi!
Tình yêu như ánh dương sáng soi.

LN&GT: Cầm tay hứa ta sẽ mãi không xa rời!

Cuối cùng là phần Đan Nhi cùng xướng giọng với Gia Phong

GP: Tình yêu dành cho anh và muốn nói với anh

ĐN: Tình yêu dành cho em thời gian dù cho tàn úa trái tim này không phai…

GP: Mặc cho mưa vẫn rơi giá lạnh

GP&ĐN: Ta vẫn mãi yêu nhau đến suốt cuộc đời!

BN: Như là trong giấc mơ hôm nào

GK: Gặp nhau cùng dưới cơn mưa hai ta mắt nhìn nhau

BN: Tay của anh khẽ nắm lấy bàn tay em

GK: Nói không nên lời là đã yêu

GT: Nhớ khi xưa một mình đơn côi
Mình anh lặng lẽ cô đơn ra sao chỉ mình anh biết thôi

LN: Nay gặp nhau biết ta sẽ cần nhau mãi

LN&GT: Sẽ không xa rời phải không người?

ĐN: Người ơi em yêu anh và muốn đến với anh

GP: Người ơi anh yêu em nhìn em chợt thấy lạnh giá như chợt qua đi
Tình yêu như ánh dương sáng soi

GP&ĐN: Cầm tay hứa ta sẽ mãi không xa rời.

Tình yêu dành cho anh và muốn nói với anh
Tình yêu dành cho em thời gian dù cho tàn úa trái tim này không phai
Mặc cho mưa vẫn rơi giá lạnh

Ta vẫn mãi yêu nhau đến suốt cuộc đời …

Cả 6 đứa vừa hát vừa ngỡ ngàng vì giọng hát của nhau, không ai ngờ người kia lại hát hay đến mức ấy.

Phần trình diễn của cả bọn đã thành công ngoài mong đợi, chinh phục được tất cả mọi người. Nhất là việc khám phá ra những chất giọng tuyệt vời nhưng lại thuộc về các cô gái xấu kí kia (chưa chắc). Gần một ngàn học sinh ai cũng chìm đắm trong tiếng nhạc dìu dàng, ca từ đễ thương và quan trọng nhất là giọng hát dịu dàng trầm ấm của tụi nó. Ngay sau khi ca khúc kết thúc, 1 tràng vỗ tay vang trời cũng vừa vang lên:

_ Cảm ơn các bạn! – Gia Phong nói rồi cúi đầu chào khán giả, kết thúc nhiệm vụ của mình. Và 5 người kia cũng thế
6 đứa nó đi về phía cánh gà
 
P

phumanhpro

---Trong cánh gà lúc này---

3 đứa nó đang trao những ánh mắt vô cùng “trìu mến” dành cho 3 anh em đáng ghét kia!

_ Các người được lắm! –Đan Nhi nói với giọng tức giận

_Đ...được gì ? – Gia Kiệt ngập ngừng. Tình thế có vẻ như đã đảo ngược rồi, bây giờ tụi nó mới là người chiếm thế thượng phong.

_ Mấy người muốn làm bẽ mặt tụi này hả ??? – giờ đến lượt “Linh” hét lên!

_Bẽ gì mà bẽ ? T…tụi ...tụi tui chỉ gọi mấy cô lên hát thui mà, có sao đâu ??? – Gia Tuấn lắp bắp bao biện

_Hãy đợi xem tụi này sẽ cảm ơn mấy người như thế nào nhé! – Bảo Nhi nói bằng giọng khiến người ta lạnh sống lưng rồi bước đi

_Mấy cô định làm gì ? – Gia Kiệt gọi với theo khi thấy Bảo Nhi đi ra ngoài, nhưng nó coi như k nghe thấy.

Linh và Đan cũng chạy theo Bảo Nhi, không quên để lại cho 3 tên đó ánh mắt đầy "thiện cảm".

Bọn con gái đã ra ngoài hết, để lại 3 tên đó mặt đần ra ngẩn tò te.............

_ Mấy con nhỏ đó tính làm gì nhỉ ?? – Gia Phong xoa cằm ra vẻ suy tư

_Uh mấy nhỏ đó lắm mưu nhiều kế lắm, phải cẩn thận. – Gia Tuấn vỗ vai Phong

_ Hôm nay hố rồi. – Gia Kiệt nói giọng chán nản rôi bước ra ngoài

_Hố gì nhỉ ? - Tuấn thắc măc

_Vụ mấy con nhỏ đó lên hát ấy, ai ngờ tụi nó hát hay thế! – Gia Phong thở dài, nhìn như vẫn chưa tin được sự việc vừa xảy ra. Phần thắng đã nắm chắc trong tay rồi, thế mà...
Bị chơi lại quả này, đúng là đời mà!

_ Uh công nhận tụi nó hát hay thật, vậy là mọi công sức của đổ sông đổ biển hết. Haizzz – Tuấn cũng chơi dàn “đồng ca” thở dài

_ Thôi vậy, để tính sau. Giờ thì về đi, đói rồi! – Gia Phong nói rồi kéo anh hắn ra cổng…
 
P

phumanhpro

Chap 16 :

---Tại biệt thự nhà họ Vũ---

3 tên đó đã về đến. Ông Lâm quản gia cúi người chào từ xa khi thấy 3 tên đó bước vào nhà.

_ Cơm đã chuẩn bị xong, 3 cậu lên thay đồ rồi xuống dùng bữa ạ! - Ông Lâm nói

_ Vâng, tui cháu biết rồi! – Gia Phong nói

Và rồi cả 3 lên phòng thay đồ, cùng lúc này 3 chị em nó từ trên lầu đi xuống. Thấy mặt bọn con trai, chị em nó không buồn liếc lấy 1 cái, đi thẳng xuống phòng ăn . Ba tên đó chẳng biết nói gì chỉ nhìn theo bóng tụi nó 1 xíu, rồi đi về phòng thay đồ.

--10p sau--

Tại bàn ăn đã có mặt đầy đủ 6 người( ai thì các bác biết rồi nhỉ). Bác Trung ít khi ăn trưa ở nhà , còn mama 3 tên đóa đi lưu diễn suốt( bật mí mama 3 tên đóa là nghệ sĩ piano nổi tiếng tg đóa ).Vậy nên bữa ăn chỉ cóa 3 tên đó ăn với nhau thôi. Nhưng bây giờ đã có thêm sự góp mặt của 3 chị em nó, làm cho không khí cũng thêm phần ấm cũng hơn.......

Tất cả các món ăn đã được mang lên. Mùi thơm hấp dẫn tỏa ra cả căn phòng khiến bụng ba đứa nó reo ầm ĩ.
Đan cầm đũa lên định gắp miếng thịt ăn, nhưng nó khựng lại ngay sau đó.

Nó quay qua bác Lâm đang đứng cạnh 3 tên kia và nói.

_ Bác Lâm và mấy chị ngồi ăn cùng cho vui ạ!!!

_ Thôi cảm ơn cô Đan Nhi, chúng tôi ăn sau thưa cô - Ông Lâm từ chối

_ Sao lại thế ? Bàn 1 đống thức ăn như này 6 đứa tụi cháu sao tiêu hóa nổi???? – Đan Nhi nói rồi đưa mắt qua các đĩa thức ăn trên bàn.

_ Thôi cô Đan Nhi ạ, tí tụi tôi ăn sau - ông Lâm lại từ chối

_ Xì, sao lại thế ? Bác ngồi xuống ăn cùng cho vui, cả mấy chị nữa! – Linh Nhi nói rồi đứng dậy kéo tay bác Lâm ngồi xuống.

Đan Nhi cũng bắt chước Linh Nhi kéo tay các chị giúp việc mặc cho họ từ chối.

Ngồi xuống bàn ăn nhưng họ không dám cầm đũa. Bảo Nhi liếc mắt qua nhìn Gia Kiệt. Như hiểu được ý nó Kiệt nói với mấy ng kia:

_ Bác và mấy chị ăn cùng cho vui!!!

Nghe hắn nói vậy mọi ng mới cầm đũa lên gắp thức ăn.............

Trong bữa ăn 3 đứa nó chỉ mãi 8 với bác Lâm và mấy chị giúp việc, mặc cho 3 anh em kia im như thóc.

Sau khi bữa ăn kết thúc, đĩa trái cây đã được gọt sẵn bưng lên. Bác Lâm và mấy chị kia xin phép đi làm tiếp công việc của mình. Phòng ăn lúc này chỉ còn 6 đứa, trở về với trạng thái ban đầu.

Không khí im lặng bao trùm cả căn phòng. Ba đứa nó cầm dĩa lên ngồi ăn hoa quả. Còn mấy tên con trai tay cầm dĩa mà mắt cứ nhìn chằm chằm tụi nó.

Bảo Nhi cảm thấy khó chịu khi thấy ánh mắt của mấy tên đó cứ lăm lăm vào mình. Không chịu nổi, “Bảo” gắt:

_ Mấy người nhìn cái gì, muốn tui chọc đui mắt không ? – nói rồi nó đứng phắt dậy.

_ Cô gắt gì mà gắt. – Kiệt nhăn mặt

_ Mấy người duyên quá, khiến tui khó chiu! – buông 1 câu nói bực bội, nó quay đầu đi thẳng

_ Nè không ăn nữa sao?? - Tuấn gọi với theo

_Ăn cùng heo không nuốt nổi! – Bảo Nhi

_ C...cô… - Gia Phong chưa kịp nói hết câu thì nó đã chạy mất tiêu.

2 đứa còn lại thấy vậy cũng đứng lên, đến phòng Bảo Nhi.

Thấy vậy Gia Phong lại hỏi:

_ Mấy cô cũng không ăn nữa à???

_ Không! – Đan lạnh lùng, đáp gọn ( ít khi nó nói cái kiểu giọng này lắm)

Nghe Đan Nhi nói vậy, 3 anh em hắn cũng không nói gì thêm, còn 2 đứa nó đã tót lên phòng chị mình từ lúc nào.

Phòng ăn lúc này chỉ còn 3 tên đóa.

_ Chắc mấy con nhỏ vẫn giận vụ sáng nay. – Gia Tuấn nói

_Uhm chắc vậy. – Gia Kiệt cũng không phủ nhận

_ Thôi kệ đi, giờ đi bar nào.

_ Uh đi thôi! – Gia Tuấn nói rồi khoác vai Kiệt và Phong ra ngoài xe.
...........................................
---Trong phòng Bảo Nhi---
_ Hừm mấy tên đáng ghét, nhìn là muốn chém rồi! – Bảo Nhi nói giọng hằn học

_ Uh , giờ phải trả thù vụ sáng nay

_ Uh chị có cách rồi!

_ Cách gì vậy chị???? Đan Nhi tò mò, thầm khâm phục sự tài trí của chị mình

_ Thế này nè.....vậy nên....... Vậy đấy! – “Bảo” kể 1 lèo rồi chốt lại cái kế hoạch đen tối của mình.
_ OK hay đó, vậy tối nay nhá ! – Linh Nhi cười gian

_ Uh! Thôi, giờ chị mệt rồi 2 đứa về phòng ngủ đi! – Bảo Nhi nói rồi nhảy vào giường ngủ lun. Hai đứa kia cũng về phòng đánh 1 giấc.....

.................................

---7h Tối---

Ba đứa nó đã ngủ dậy và đi xuống phòng ăn. Hình như từ lúc ở nhà này tụi nó chỉ biết ăn với ngủ không hay sao ý, thật tình….

Ông Lâm đang đọc 1 cái gì đó giống như sổ chi tiêu vậy. Còn mấy cô giúp việc vẫn đang bận rộn chuẩn bị đồ ăn.
Hôm nay bác Trung bận ăn cơm với đối tác nên không về ăn cơm tối.

3 chị em nó ra ngoài phòng khách ngồi, Đan Nhi nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thấy 3 tên đó đâu.
Nó chạy ra hỏi ông Lâm

_ Bác Lâm ơi!

_ Sao vậy cô?

_ Mấy tên đó , à nhầm mấy bạn kia đâu rồi hả bác ?

_3 cậu chủ đi từ chiều, đên h vẫn chưa về. Tôi cũng chẳng biết nữa, nhưng chắc các cậu ấy đi bar thưa cô.- Ông Lâm trả lời

_Vâng ạ ! Cháu ra phòng khách đây ạ!!- Đan Nhi

_Vâng! - Ông Lâm
.......................
---Ngoài phòng khách---

_ Ba tên đó đâu rồi??? – “Linh” hỏi khi thấy Đan Nhi đi ra

_ Hình như đi bar ạ! – Đan Nhi trả lời

_ Vậy thì khai triển kế hoạch thui! – chị cả ban lệnh, giọng nói nghiêm túc như muốn keo này mình bày ra sẽ chắc chắn chỉ có ăn chứ không thua. Phen này 3 anh em kia chết chắc rồi!

_OK!!!! - Linh Nhi và Đan Nhi đồng thanh

Ba chị em nó kéo nhau ra vườn nhà của khu biệt thự...
---Tại vườn sau ---
_ Chả biết có không nhỉ ? - Đan Nhi hỏi
_ Chị cũng không biết nữa, cố tìm đi! - Bảo Nhi đáp, hối thúc Đan tiếp tục công việc.

Vậy là cả ba chăm chỉ lục từng khóm hoa, soi từng kẽ lá với mong muốn tìm thấy thứ đó........

5p trôi qua…

10p trôi qua…

15p trôi qua…

_ Sao không thấy vậy, tìm từ nãy đến giờ muỗi đốt sưng hết cả chân rồi! – Đan Nhi than trời thở đất khi thấy công cuộc tìm kiếm có vẻ không có kết quả mà còn bị mấy cái con đen đen ấy bâu lấy 2 chân. Còn gì xui hơn nữa không chứ???

_ Uh ngứa quá, lắm muỗi chết đi đươc!

_ Than ít thôi, cố mà tìm mau đi, mấy tên đó về mà thấy đứng ngoài này thì lộ hết đó! - Bảo Nhỉ mắng 2 đứa em

_ AAAAAA!!! - Linh Nhi reo lên ngay sau khi Bảo Nhi dứt lời khiến cả Bảo và Đan giật nảy mình.

_ Muốn người ta đứng tim à mà hét dữ thế??? - Đan Nhi xoa xoa ngực trái, ra vẻ mình yếu tim

_ Hì chị sorry cưng ná! - Linh Nhi cười ngượng

_ Em reo gì thế Linh?? - Bảo Nhi hỏi

_ Em thấy rồi, đây nè! - Linh chỉ vào khóm cây
_ Đâu, đâu ??? - Đan Nhi lập tức nhảy phắt qua chỗ hai chị em đang đúng nhìn ngó nghiêng

_ Đó đó! - Linh Nhi chỉ chỉ

_ Á em thấy rồi! Ối đây nữa nè! - Đan reo lên

_ Uh kia cũng có kìa- Bảo Nhi cũng phát hiện ra thứ đó ở khóm hoa trước mặt

_ Hehe vậy là đủ rồi ! - Đan Nhi cười tinh nghịch. Coi bộ chuyến này vất vả nhưng thu hoạch cũng khá đấy chứ.

_ Thế là không phải đứng ngoài này làm thịt cho muỗi nữa rồi hoho! - sung sướng quá, Linh Nhi cười

_ Đúng đó mà cười, bỏ vào đây đi rồi còn vào nhà- Bảo Nhi giơ cái lọ ra

Sau khi bỏ cái đó vào lọ, 3 chị em đi vô nhà với gương mặt hiện rõ sự vui sướng. Nhưng vừa bước vào đến cửa thì tụi nó khưng lại ngay. Đập vào mắt cả ba lúc này là hình ảnh 3 tên đáng ghét ấy đang ngồi chễm chệ trên ghế salon. Bảo Nhi vội giấu cái lọ sau lưng.

_ Mấy cô đi đâu thế hả ??? - Gia Kiệt hỏi khi thấy tụi nó đi vào

_ Đi đâu không khiến mấy ông lo. – “Bảo” lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, đáp trả bằng giọng lạnh lùng

_ Quan tâm thì hỏi thôi, làm gì mà các cô nói cái giọng đó hả ? - Gia Tuấn

_ Quan tâm á??? Cảm ơn nhá tụi em không có vinh hạnh được các anh quan tâm đâu ạ! - Linh Nhi ra vẻ kính cẩn, hàm ý trong câu nói nghe còn…đểu hơn chữ đểu! @@

_ Hừm! Các cô quá đáng rồi đấy! – Phong bất bình trước thái độ ngang ngược của 3 chị em nó.

_ Quá đáng á ??? Nên xem lại người quá đáng là ai đi!- Đan đốp ngay lại

_ Thôi không dư hơi nói chuyện với mấy tên điên này nữa, lên phòng đi! - nói rồi tiến Bảo về phía cầu thang.

Cùng lúc này ông Lâm ở đâu xuất hiện, gọi với theo tụi nó:

_ Các cô ăn xong rồi hẵng lên phòng ạ!

_ Dạ tụi cháu lên rồi xuống liền ạ! - Linh Nhi nói

_ Vâng! - Ông Lâm

Tụi nó đã lên tầng trên hết, giờ chỉ còn 3 anh em hắn dưới phòng khách

_ Hừm! Mấy con nhỏ đó vẫn giận vụ sáng nay! - Gia Phong nói, như lặp lại y xì câu mà Tuấn nói hồi sáng

_ Uh chắc thế! – Lại đến lượt Tuấn

_ Thôi kệ đi, vào ăn đi đói rồi! - Gia Kiệt nói rồi tiến vào phòng ăn.

5p sau tụi nó cũng có mặt tại phòng ăn và yên vị trên ghế

Các món ăn đã được bày biện đầy đủ trên bàn ăn, món nào món ấy đều hấp dẫn hết, mùi thơm của thức ăn khiến bụng tụi nó kêu òng ọc biểu tình. Đan và Linh lại đứng dậy kéo bác Lâm và các cô giúp việc ngồi xuống ăn cùng. Mặc cho họ cố từ chối nằng nặc.

Bữa ăn tối lại diễn ra giống hệt buổi sáng, tụi nó chỉ ngồi 8 với bác Lâm và mấy chị giúp việc. Còn 3 tên đó ngồi im thin thít suốt bữa ăn.

8h30 bữa ăn tối kết thúc, những đĩa trái cây tráng miệng sau bữa chính lại được bày ra. Tụi nó lại ngồi ăn ngon lành như sáng, còn 3 tên đó đi lên phòng ngay sau khi đĩa hoa quả được bày lên.

Phòng ăn lúc này chỉ còn 3 đứa nó…

_ Giờ làm gì nữa hả chị ? - Đan Nhi hỏi

_Theo dõi bọn hắn chứ sao. - Linh trả lời giải đáp thắc mắc cho cô em mình

_ Tí nữa tầm 10h thì qua xem mấy tên đó đang làm gì, đợi lúc bọn ấy ngủ thì lẻn vào để trong cặp sách là OK! - “Bảo” vạch sẵn kế hoạch đã dc hiện lên trong đầu từ trước.

_ Ok! Nếu vậy thì ta rãnh khoảng thời gian này, làm gì bây giờ ??? - Linh Nhi hỏi

_ A! Gọi điện cho pama đi! – Đan nảy ra sáng kiến

_ Uh cũng được, 4 ngày rồi chưa gọi cho pama - Bảo Nhi cũng chợt nhớ ra. Từ lúc đến đây, ba chị em nó như bị cuốn vào những chuyện của bọn hắn không thôi, không còn thời gian nhớ đến chuyện gia đình mình nữa.

Đan Nhi lấy điện thoại ra gọi cho mama nó:

< Alô! >- đầu dây bên kia vang lên giọng nói thân quen của Mama tụi nó

_ Mama ạ ? - Đan Nhi

< Uh mama đây , công chúa út của mama đó hả? > - Mama nói giọng trìu mến lại mang chút nhớ nhung những đứa con của mình.

_Vâng ạ!!! Mama ơi con nhớ mama nắm!> - Đan sụt sùi, nước mắt đang chực trào ra, sống mũi cay…

< Mama cũng nhớ tiểu công chúa và 2 chị con lắm!! Mà tiểu công chúa khóc à?? Con đừng khóc nhá, tiểu công chúa lớn rồi khóc xấu lắm nghe chưa ? > - Mama mắng yêu nó, trong câu nói hiện lên tấm lòng quan tâm con cái hết mực của bà.

_Vâng ạ !! Con không khóc nữa ạ! – Đan lấy lại ngay cái vẻ tươi tỉnh trẻ con thường nhật của mình.

< Uh tiểu công chúa của mama ngoan lắm!! Thế 2 chị con đâu rồi? > - Mama nó hỏi

_ Đây ạ !! Để con đưa máy cho chị Bảo Nhi nhá! ^^

< Ừ, con đưa cho chị đi! >

_ Con chào mama! - “Bảo” lễ phép trước người mẹ yêu quí của mình

< Công chúa cả của mama đó à? > - Mama

_ Vâng ạ!!! - Bảo Nhi
 
P

phumanhpro

< Thế trong đó, mấy đứa sống tốt không ? Có quen không? Có khó ngủ không ? Có ăn tốt không? > - Mama nó hỏi 1 lèo làm nó cũng chẳng biết trả lời làm sao. Quả thật đây là 1 bà mẹ tuyệt vời đấy nhỉ ?

_ Mama từ từ con mí trả lời được chứ ạ!

< Uh mama quên mất> - Mama

_ Hì, tụi con sống tốt lắm ạ! Đồ ăn trong này ngon lắm nhưng mà hơi khác ngoài kia ạ! - Bảo Nhi

< Uh thế là được rồi , đại công chúa nhớ chăm sóc cho 2 em gái và bản thân đó nhá!> - bà nhắc nhở con gái mình bằng chất giọng nhí nhảnh, dẹp bỏ khoản cách cung kính lễ nghi.

_Vâng con biết ạ!!! _ Bảo Nhi cũng cảm thấy vui, mama vẫn như vậy…

< Không được bỏ bữa đó!> - Mama

_Vâng! …Vâng ạ! Con biết rồi ạ!

< Uhm thế là mama yên tâm rồi, thế nhị công chúa nhà ta đâu rồi hả con ?> - Mama nó hỏi

_ Đây ạ ! Để con đưa máy cho Linh.

< Uhm! >

_ Alô - Linh Nhi

<Nhị công chúa của mama đó hả?>

_ Vâng ạ! Con đây ạ! - Linh Nhi cất tiếng nói lảnh lót của mình

< Uhm > - Mama

_Mama ơi, con nhớ mama và baba lắm lắm, mama baba vào đây chơi với con đi! - Linh làm nũng mẹ nó, chất giọng được hạ xuống bậc “cún con”.

< Nhị công chúa của mama à!! Mama và papa cũng nhớ tụi con lắm! Giờ papa và mama chưa vào đó được! Để sau này, nhất định mama sẽ vào với 3 con! >-Mama nó cười, nói chắc chắn.

_ Vâng ạ! Con biết rồi! Hì!

< Uhm nhị công chúa ngoan lắm!>

_ Papa có nhà không hả mama ? - Linh Nhi chợt nhớ đến ông bố của mình

< Không papa đi dự tiệc rồi !! Lúc nào papa về mama bảo papa gọi cho 3 con ná!>- Mama

_ Vâng ạ!! Mama nhớ nhá!! Mama bảo vớ papa 3 tụi con nhớ papa lắm! - Linh Nhi

<Ừ! Ở trong đó 3 chị em phải biết chăm sóc cho nhau, Đan Nhi là em út nên nó hơi nhõng nhẽo chút , 2 đứa nhớ đừng mắng nó không nó lại khóc nhè đó!> - Mama cẩn thận căn dặn 3 chị em

_ Hì hì tụi con biết rồi ạ! Mama cứ yên tâm!

< Uh 3 đứa nhớ ăn đầy đủ đó>

_ Vâng ạ, mama nói với chị Bảo Nhi và con 4, 5 lần rồi. Tụi con biết tự chăm sóc cho mình mà! - Linh Nhi

< Uhm nghe con nói vậy mama yên tâm rồi, thui h mama đang bận lúc khác gọi cho 3 chị em sau ha !> - mama tụi nó định dập máy

_Vâng ạ!! Mà khoan, mama đợi xíu rồi hẵng tắt máy nhá! – Linh đề nghị với mama nó, cô nàng lại định làm j` đây ?

< Uhm> - Mama
Linh Nhi mở loa điện thoại ra:

_ Chutzzzz !!!- 3 chị em nó kiss mama 1 cái qua điên thoại ( pó tay)

_ Tụi con yêu mama và baba lắm lắm lắm ạ!!!>< - 3 chị em nó đồng thanh, thông điệp chứa đầy tình yêu dành cho ba mẹ của những người con, đáng yêu quá!

< Uhm mama và baba cũng yêu 3 chị em lắm!>- Mama tụi nó hun lại >"<
TÍT TÍT TÍT

_ Mama cúp điện thoại rồi! - Đan nói giọng tiếc nuối, thật tiếc vì cũng đã mấy ngày không được nghe giọng mama

_ Uh, nhớ mama và baba quá! – Linh Nhi cũng chung tâm trạng với em mình

_ Thôi 2 đứa về phòng đi, xíu 10h chị gọi cho, h chị lên phòng online xíu! - Bảo Nhi
3 chị em nó lại kéo nhau lên lầu, ai về phòng nấy.
Đan Nhi tranh thủ bật máy tính ngồi chơi Boom, Linh chúi đầu vào mấy quyển truyện tranh manga. Bảo Nhi thì online chat với bạn bè.
.................................................. ..

Vừa bật nick chat lên, Bảo nhận được 1 lời đề nghị thêm bạn và 1 dòng tin nhắn cụt ngủn, không đầu mà cũng chẳng có cuối:" Làm quen"

_ Hừm ai add nick mình nhỉ ? - Bảo Nhi thắc mắc nhưng vẫn đồng ý thêm bạn.
Ngay sau đó người có cái nick name khá giống Bảo Nhi: " Tâm hồn lạnh lẽo"(nick Nhi), BUZZ nó ngay lập tức

”Hey”

”Ai thế ?”

”Bạn”

”Bạn nào?”

”Mới quen”

”Sao cÓa nick tui ? – bắt đầu vào chủ đề

”Có thì có chứ sao?”-

”Ai cho??”

”Chẳng ai cho cả”

”Vậy sao lại có?”

”Tình cờ thôi”

”Không nói rõ thì ko nói chuyện”- Nó

”Thấy nick trên Zing! Nghe lạ lạ nên add thui”

”Uhm”

”Tên gì bik được không?? “

”Nhi”

”Nhiu tuổi?”- Hắn

”17”-nó

”Sao không hỏi gì về tui??

”Thích thì nói, không có thói quen hỏi”

”Tui tên Kiệt, cũng 17”

Nghe hắn nói xong nó hơi giật mình 1 chút nhưng rồi cũng tự trấn tĩnh:

”Chắc chỉ trùng hợp thôi, chứ tên đóa làm gì bik nik chat mình” - Nó thầm nghĩ

”Buzz!”

”???”- Nó

”Sao không nói gì??”

”Không có gì để nói”

”Vậy hả??”

”Uhm”

”Đặc biệt nhỉ ?”

“Đặc biệt gì??”

”Lúc khác nói cho, giờ bận rồi”

”Uhm bibo”

”Bibi”

Tâm hồn lạnh lùng vừa offline.......

”Chăng hiểu hắn là ai nữa, thôi kệ nghĩ nhiều mệt óc. Nghe nhạc xíu rồi 10h còn gọi 2 nhóc kia”- Bảo Nhi nghĩ. Hơi chút tò mò về tên bạn chat ảo vừa quen trên mạng của mình nhưng rồi cũng gạt phăng đi, bây giờ việc quan trọng là thi hành kế hoạch revenge (trả thù) thành công trót lọt.

................................

---10h tối---

Cốc...cốc....

_Vào đi cửa không khóa. - Bảo Nhi

2 đứa nó mở cửa vào phòng ngay sau khi Bảo Nhi dứt lời

_ 10H rồi chị, qua đó được chưa ??? - Đan Nhi hỏi

_ Uh được rồi!! Thế này nhé chị sẽ qua phòng lão Kiệt, Linh qua phòng lão Tuấn, còn Đan qua phòng lão Phong nhá! - Bảo Nhi phân công từng người một, đêm nay sẽ là 1 đêm thú vị đây! Khà khà!

_ Vâng ạ!! - 2 đứa nó đồng thanh

_ Rồi, cầm lấy nè! - Bảo Nhi nói rồi đưa cho 2 đứa nó 2 cái lọ bé xíu

_ Từng người đi một nhé! - Linh Nhi đề nghị, rà soát kĩ sẽ hay hơn là hành động cùng lúc

_ Em đi trước nhá! - Đan út xung phong

_ Uhm em đi đi. - Linh Nhi nói

Vậy là Đan đi ra khỏi phòng Bảo Nhi, rón rén từng bước, từng bước thật nhẹ nhàng đến phía cửa phòng Gia Phong. Nó vặn khóa mở cửa, gần như không phát ra tiếng động(có tố chất làm trộm dey). Nhòm vào trong nó thấy Phong nhà ta đang ngủ ngon lành trên giường. Nó rón rén bước đến gần giường Phong.

”Cầu chúa hắn không dậy><”-Đan Nhi nghĩ thầm-”Mà cặp hắn đâu rồi nhỉ ?”Nó nhìn ngó xung quanh

_ Á kia rồi! - Nó khẽ reo lên

Nó bước từng bước thật nhẹ nhàng về phía chiếc cặp đang đặt trên bàn. Mở cặp sách Phong nó lấy từ lọ mà Bảo Nhi đưa cho 1 cái gì đó. Mọi việc đã hoàn tất làm nó cũng bớt được áp lực đi.

Bỗng Phong trở mình quay mặt về hướng nó đang đứng làm tim nó thót lên đến cổ họng tí ngất. Sau 1 hồi nghe ngóng động tĩnh:

_ Phù may quá, tưởng hắn dậy! - Đan Nhi thở phào - Thôi té khẩn, hắn mà dậy thật thì tèo cả lũ! - Đan Nhi lại rón rén đi ra ngoài 1 cách nhẹ nhàng.
Ra đến cửa nó chạy như bay về hướng phòng Bảo Nhi.

Nó vừa bước vào Linh Nhi đã hỏi:

_ Thế nào xong chưa???

_ Dĩ nhiên là OK rồi! - Đan Nhi vừa nói vừa nháy mắt, tay làm dấu hiệu Victory

_ Vậy tiếp theo là em - Linh Nhi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa

_ Cố lên chị nhá!- Đan Nhi nói với

Linh Nhi mở cửa đi về hướng phòng của Tuấn
Nó mở cánh cửa phòng 1 cách nhẹ nhàng nhất, ló đầu nhòm vào trong xem Tuấn đã ngủ chưa. Nhưng.....

_ Uả sao hắn không có trong phòng nhỉ?? - Linh Nhi thắc mắc một mình_ Thôi kệ chắc hắn đi chơi rồi , lẻn vô để vào rồi chạy ra là được. - Nó thầm nghĩ rồi mở cửa đi vô

Cùng lúc này Tuấn đi cũng về đến nhà và đang có mặt ở tầng dười, định lên phòng luôn nhưng hắn lại quay xuống bếp lấy ly nước uống rồi mới đi.

Trong phòng bây giờ, nó đang ngó ngang ngó dọc để tìm cái cặp sách của hắn… Thấy rồi nhé! Nó nhanh chân chạy lẹ ra bàn hắn. Để 1 vật gì đó vào ngăn đựng sách. Xong xuôi mọi việc nó chạy như bay ra ngoài cửa.

Tuấn đã bước đến bậc cuối cùng của cầu thang. Chợt thấy Linh đứng trước cửa phòng mình mà mắt láo liên, hắn vội đi nhanh đến chỗ nó và nhìn nó bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.

_ Cô làm j` đứng trước cửa phòng tui thế?? - Tuấn hỏi

Nó giật bắn mình khi nghe thấy tiếng hắn, tưởng như tim suýt bay ra khỏi lồng ngực mà chạy đâu mất rồi. Sau vài phút lấy lại tinh thần, nó cố gắng trấn tĩnh bản thân và trả lời:

_ Tui chỉ đi qua phòng ông thôi, ai thèm đứng trước phòng ông làm gì chứ!

_ Thật không, nhìn cái mặt gian tà của cô ai tin nổi.-Tuấn quyết không buông tha cho nó, lại bắn tia nhìn nghi ngờ quét từ đầu đến chân Linh

_ Gian cái đầu ông tên khùng, tui không có thời gian nói chuyện phiếm với ông đâu. Tui về phòng ngủ. - Linh Nhi nói rồi ko đợi Tuấn trả lời chạy như bay về phòng, nhưng không phải phòng nó mà là phòng Bảo Nhi.

”Con nhỏ này đang giở trò gì vậy nhỉ?? Sao kêu về phòng mà chui vô phòng nhỏ Bảo Nhi kia làm gì chứ??? À chắc là chị em ngủ chỗ lạ nên qua ngủ cùng nhau thôi!! Nghĩ gì cho nhức óc về phòng ngủ thôi”- Tuấn suy nghĩ rồi chép miệng, đi về phòng đánh một giấc ngon lành mà chẳng hề vương vấn chút thắc mắc gì nữa…

..................................

Vừa thấy Linh Nhi , Đan Nhi đã nhanh mồm

_Sao chị??

_ Phù! Tí thì chị bị phát hiện! - Linh Nhi thở phào nhẹ nhõm

_ Sao vậy?? - Bảo Nhi nhìn Linh Nhi

_ Lúc em đi qua phòng hắn, không thấy hắn đâu nên chuồn vô để vào cặp hắn, ai ngờ vừa ra đến ngoài cửa thì hắn ở đâu thình lình xuất hiện như ma ý. May sao hắn không thấy, không hỏng hết kế hoạch! - Linh Nhi nói 1 lèo

_ Ừ, thế là không sao rồi, thôi chị làm nốt nhiệm vụ đây! - Bảo Nhi nói rồi bước ra ngoài

_ Phải thành công nhá! - Linh Nhi, Bảo Nhi đồng thanh

_ Uh chị biết! - Bảo nói rồi cầm chặt cái lọ ấy trên tay, đóng cửa phòng lại đi về phía phòng Gia Kiệt.

Nó khéo léo mở vặn cửa, qua cái khe nhỏ xíu nó thấy Gia Kiệt đang ngủ ngon lành trên giường. Rón rén từng bước 1 nó đi vô phòng hắn. Xác định vị trí của chiệc cặp trên giá đeo ở cạnh tủ. Nó nhanh chân tiến về phía đó. Sau khi để được cái lọ vào cặp, sơ ý nó làm rơi 1 quyển sách trên kệ khi dựa lưng vào.

Gia Kiệt nghe thấy động choàng tỉnh dậy, dụi dụi mắt 1 hồi, hắn ngó ngiêng ngó dọc không thấy gì hết nên lại nằm xuống ngủ tiếp.
May cho nó lúc hắn dụi mắt nó đã nhặt ngay cuốn sách lên, nhanh chóng chốn sau kệ sách.

_ Phù.....-Nó thở phào nhẹ nhõm

Sau 1 hồi đợi chờ hắn say giấc, nó cũng chuồn được ra ngoài và chạy như bay về phòng.

Vừa thấy Bảo Nhi, Đan Nhi đã nhanh mồm nhanh miệng hỏi

_ Sao rồi chị?? Ổn chứ ạ???

_ Xíu thì chết! - Bảo Nhi trả lời

_ Uả sao thế ạ?? - Linh Nhi

_ Lúc nãy chị sơ ý đánh rơi quyển sách của hắn trên kệ, làm hắn thức giấc mém die, may sao trốn được sau kệ sách, không thì đi văn điển quá! - Bảo Nhi

_ Hì thôi không sao, tất cả xong hết rồi, mai có trò vui để xem rồi hhahah!! - Linh Nhi cười thõa mãn, đôi mắt sáng lên như mắt cú, mong đợi chuyện hay sẽ diễn ra vào ngày mai.

_ Thôi về phòng ngủ đi, chị buồn ngủ. - Bảo Nhi nói rồi ẩn 2 đứa nó ra khỏi phòng.

3 đứa nó ai về phòng ấy đánh 1 giấc thẳng cẳng, đứa nào đứa nấy trong lòng cũng háo hức đón đợi điều thú vị sẽ xảy đến vào sáng hôm sau, thời điểm quyết định kế hoạch của tụi nó sẽ thành công trót lọt hay thất bại thảm hại. Hãy cùng đón chờ kết quả dc bật mí ở chap 17 các bạn nhé!
 
P

phumanhpro

Chap 17 :

”Chíp chíp chíp”

Tiếng những chú chim đáng yêu ngân nga khúc hát đón chào 1 ngày mới. Sáng nay trời đẹp thật, nhưng số phận các nhân vật chính của chúng ta…không biết có “đẹp” không đây. Haizz…

Sau khi thức dậy làm vệ sinh cá nhân cho mình, Linh và Đan Nhi đã có mặt trong phòng chị tụi nó.

_ Hôm nay em yêu đời quá, haha! - Đan Nhi cười lớn, không thể ngăn nổi cái mồm đang
ngoác lên tới mang tai được nữa rồi.

_ Hôm nay có kịch hay để xem rồi hehe! - Linh không khác cô em mình bao nhiêu, cười thích thú.

Bảo cắt ngang câu chuyện rồi lùa hết cả ba đi xuống bếp:

_Thôi xin 2 nàng, đi xuống ăn sáng đi không bác Trung lại đợi.

---Tại phòng ăn---

Vừa bước vào, cả 3 đồng thanh, lễ phép cúi chào cái người đang ngồi ở đâu bàn kia, cũng là bác Trung:

_ Chúc bác 1 ngày tốt lành ạ!!

_ Uh, các cháu ngồi xuống ăn đi, còn đi học kẻo muộn.- Bác Trung cười hiền nhìn tụi nó

_ Vâng ạ!! - 3 đứa nó nói rồi kéo ghế ra ngồi xuống.

Trong bữa ăn tụi nó cười nói vui vẻ, chẳng đoái hoài đến mấy anh em hắn ngồi như tượng. Từ ngày có mặt 3 đứa nó, ở biệt thự họ Vũ này, bữa ăn nào cũng trở nên ồn ã và vui vẻ, đầy ắp tiếng cười. Thật như điều kì diệu vậy!

Sau khi đã ăn xong, cả bọn xin phép bác Trung đi học rồi cầm cặp đi ra ngoài cổng, nơi mà bác Hòa đã đỗ sẵn xe chờ từ trước.

_ Tụi tui đi sau, các ông cứ đến trường trước đi! - Bảo Nhi nói với 3 anh em hắn

_Thế mấy cô đi bằng gì??

_ Đi gì không mắc mớ mấy ông! - Đan Nhi hơi gắt gỏng, như là dấu hiệu để ba tên ấy biết: “Tụi này vẫn chưa hết cáu đâu nhá!”
Kiệt thấy thế thì cũng không muốn nhấn nhá lâu, tổ mất thời gian thôi:

_Thôi kệ đi, mấy nhỏ không thích thì ép chi cho mệt!

_Tốt nhất nên thế!

Nói rồi mấy anh em hắn lên xe. Xe bắt đầu lăn bánh và mất hút ở phía cuối con đường. Lúc bấy giờ tụi nó mới đi đôi bartin yêu quý của mình vào và bắt đầu lướt dài trên phố.
.................................................. ...

---Tại cổng trường---

Vẫn cái thực trạng như mọi ngày, 3 chàng hotboy vừa bước xuống xe thì ngay lập tức bị một lũ con gái bủa vây lấy, không có dấu hiệu gì là sẽ thuyên giảm những âm thanh nhõng nhẽo hay làm nũng phát ra từ mấy cái mồm đó hết.

1 lúc sau chị em nó cũng đến nơi. Nhìn đám đông đang bu lấy 3 tên kia mà tụi nó thở dài ngao ngán, trong đầu chợt nghĩ về quá khứ “huy hoàng” xưa kia của mình.

---Trong lớp học---

Tiết đầu là tiết toán của cô Thanh la sát. Vừa thấy cô đi vào lớp trưởng vội đứng dây hô:

_ Cả lớp đứng! -Tiếng hô đầy uy quyền. Ngay lập tức toàn bộ các nhân trong lớp 11a8 đã đứng lên nghiêm chỉnh.

Cô Thanh đưa tia nhìn quét qua cả lớp rồi ra lệnh:

_ Cả lớp ngồi.

_ Mở sách Toán Trang 3! - Cô nói

Cả lớp ngoan ngoãn làm theo lệnh của cô, không gian chỉ còn những tiếng động ”sột soạt” cọ xát giữa những trang giấy của lũ học trò… cho đến khi…

_************!!!!!!!!!!!!!

Những âm thanh to lớn phát ra từ những con người đang ngồi ở cuối dãy kia. Vâng! Không ai khác chính là bộ 3 hotboy nổi tiếng của chúng ta, đang mặt mày tái mét, mắt trợn tròng mà hét ầm lên khiến cô giáo và mọi người suýt bắn tim ra ngoài.

_Có gì mà các cậu hét dữ thế ? - Tiếng lớp trưởng vang lên, đúng câu hỏi mọi người đang thắc mắc.

3 tên ấy không nói nên lời, mọi ngôn từ đều kẹt cứng ở cổ họng. Bây giờ bọn hắn chỉ còn biết dùng hành động mà chỉ vào quyển sách trên mặt bàn.

3 tên con trai lớp nó nhận nhiệm vụ lật ra kiểm tra xem đó là gì để thỏa mãn sự tò mò của mỗi người. Một cách khéo léo, từng trang, từng trang một trên mỗi quyển sổ của của cả ba lần lượt được mở ra. Mỗi trang giấy lật qua thì sự tò mò lại tăng lên mấy phần, thật ra nó là gì chứ ? Là thứ gì mà khiến cho bọn hắn, những nhân vật nổi tiếng trường Thanh Phong này lại tỏ thái độ kinh hãi ấy trước đám đông ????

Trang cuối cùng…

Cả lớp căng mắt ra để xem cái vật thể lạ gây chấn động ấy….

Đứng hình…

1s…

2s…

3s…

Và rồi…

Hahahahahahahahaha!!!!!!!!!!! Những tràng cười kinh hoàng của lớp 11a8 đồng loạt gây chấn động cả dãy phòng học, làm 1 số học sinh giáo viên khác cũng phải nghĩ thầm trong đầu: “Có cái gì mà cười như điên vậy chứ ?”

_Trời ơi, có con sâu mà cũng sợ sao ?? - 1đứa

_Con sâu như thế kia thì sợ gì hả ? - 1 đứa khác

_ …bla…bla…bla…

Những tiếng cười khúc khích, xì xầm bàn tán cứ thế được đà vang lên không ngớt……

_ CƯỜI CÁI GÌ ???_ Gia Kiệt gào lên sau khi đã đặt hồn mình lại về chỗ cũ.

Thật không chịu nổi nữa rồi, còn ra cái thể thống gì không chứ ?

Tuấn cũng hoàn hồn sau sự cố vừa rồi, tự trấn tĩnh mình, cậu đưa ra bộ mặt lạnh lùng nhất có thể:

_Còn cười nữa thì đừng có trách!

Cả lớp thấy vậy liền im bặt, không dám ho he nửa câu vì cười như thế thôi nhưng cũng phải biết thân phận của mình, khôn hồn thì ngậm chặt mồm lại, nếu không chết lúc nào không hay đâu. Vậy mà vẫn có mấy kẻ không biết điều cơ đấy! 3 đứa nó ngồi cạnh anh em hắn từ nãy đến giờ cứ khúc khích cười làm cho các chàng mặt đỏ ửng vì ngượng mà chẳng thanh minh được câu nào.

Hôm nay là buổi học đầu tiên nên tụi nó được về sớm…

Vừa về đến nhà, bụng dạ đứa nào đứa nấy cũng bị mùi thức ăn hấp dẫn nên cứ sôi ùng ục. Chào bác Hòa xong tụi nó “bay” ngay lên phòng, thay đồ chỉnh tề rồi đi xuống lầu. Không nhịn nổi nữa rồi. Thơm quá!!!

---Tại phòng ăn---

Tiến đến bàn ăn, tụi nó ngó nghiêng mà chẳng thấy bóng dáng ba tên ấy đâu. Linh Nhi thắc mắc trước nhất:

_Ủa, 3 tên kia vẫn chưa về sao??

_Uhm, tan trường lâu rồi mà? - Đan Nhi tiếp nối

Riêng chị cả của chúng ta, không thèm để tâm đến sự bất thường này, thẳng thừng buông 1 câu:

_Kệ bọn ấy đi!

Nói rồi 3 đứa nó bắt đầu cầm đũa lên và oánh chén ngon lành.

Lại nói về 3 tên kia…

Sau vụ sáng ở lớp, bọn hắn cực kì khó chịu và bực tức đến mức chẳng muốn về nhà nữa. Vì tụi hắn biết về nhà h này thế nào 3 đứa nó cũng ngồi xoáy. Ngu sao mà về chứ?

Gia Kiệt trầm tư suy nghĩ, trong đầu từ từ lật lại sự việc, làm thế nào mà …?

_Sao lại có sâu trong cặp sách mình nhỉ ??

_Uh, rõ ràng chiều qua, có nhớ là để mấy quyển sách vào cặp nhưng lúc ý đâu có gì
??? - Tuấn nhớ lại. Mối thù này nhất định phải rửa, thật là tức đến chết mà:

_Nhất định phải điều tra vụ này, em mà biết ai em GIẾT SỐNG!

---Tua lại thời gian tối qua lúc 3 đứa nó bàn mưu tính kế---

_Kế hoạch gì vậy chị ???-Đan Nhi

_Thả sâu vào cặp sách mấy tên đó. - Bảo Nhi nói

Linh Nhi thấy thế bác bỏ ngay, ai đời con trai mà như thế:

_ Sặc! Em tưởng gì, con gái thì còn nghe được chứ bọn hắn sao sợ sâu được!

_Hừm 2 đứa này chưa nghe chị nói hết đã tỏ thái độ kia là sao? - Bảo nhăn mặt

_Chị kể tụi em nghe đi, sao lại là sâu ?- Đan Nhi tò mò

_Đúng, đúng, chị kể đi tò mò quá à! - Linh Nhi cũng sốt ruột theo

Bảo Nhi cũng bắt đầu kể ra cái nguyên nhân của” chiến dịch” sắp tới:

_ Là thế này, hôm kia lúc 2 đứa tụi bay tranh đi trước với 2 tên kia, rồi chạy về phòng ý. Lúc ấy chị không lên phòng, mà xuống bếp pha ly nước cam mang ra ngoài xích đu vừa hóng gió vừa uống. Lúc chị định vô bếp cất ly rồi lên phòng ngủ thì trong phòng ăn có người. Một cô nào ấy đang phân công 1 con nhóc 15t làm việc…

_HẢ 15 Á ?? - Linh Nhi ngạc nhiên, một độ tuổi quá nhỏ để làm một công việc nặng nhọc kiểu người hầu này.

_Uhm 15, thấy nó bị sai nhiều việc quá nên chị chui zô xin phụ. Tiện thể hỏi thăm về mọi người trong nhà này. Thì nhỏ đó kể hồi 3 tên này mới 7 tuổi, một lần đi dã ngoại vào rừng nguyên sinh, 3 tên này không để ý nên lạc đường. Chẳng hiểu mấy ông đi thế nào mà chui vô bụi cây để một đống sâu róm bò lên người. Sau chuyến đi đó bọn hắn bị ốm mất 3 ngày 2 đêm mới khỏe lại được! Từ đó 3 tên này cực kì hận mấy con vật gớm ghiếc ấy đấy.

_Òa thì ra là thế, kế hoạch lần này là okie rồi đó! - Đan Nhi nói với giọng hí hửng.

---Quay về với thực tại---

Sau khi ăn xong 3 đứa nó chui tót lên phòng và làm những việc mà mình thích. Lúc lâu sau thì 3 tên kia cũng chịu về nhà. Vừa về cũng chuồn lên phòng luôn. Nhấn nhá thêm lỡ bắt gặp mấy con nhỏ đó để rồi ngồi nghe tụi nó “đá xoáy” mình sao ?
Bảo Nhi đang ở trong phòng của mình, vừa on nick chat thì…

“Buzz!” - Hắn, tên bạn ảo nó vừa mới quen không lâu đánh động bằng cái Buzz! màu đỏ rõ to! (GiaKiệt-tâm hồn lạnh lùng)

“Sao??”

“Chẳng sao cả.”

“Vậy pm làm gì?”

“Chán thì pm thui”

“Sao chán?”

“Gặp chuyện không vui >”<”

“Chuyện gì, mất tiền hả?”

“Không, tui thiếu gì tiền.”

“Dzi oánh lô đề bị xịt à?”

“Không, tui đâu biết chơi mấy cái lăng nhăng đóa!”-“Hắn” phân bua

“À hay là thất tình?”

“Thất cái đầu bà ý, cái mẹt tui mà thất tình thì trời sập hả?”

“Zậy sao mà chán?” - Nó bắt đầu khó chịu

“Bị chơi đểu!>”< ”

“~Chơi đểu gì?? Kể đi”

“Thui tui bận rồi, lần sau ná!”
 
P

phumanhpro

Tâm hồn lạnh lùng vừa offline…
………..
_Tui điên mới nói cô biết! - Hắn out khỏi nick, nghĩ thầm…
____________
_Sao cứ nói được 1, 2 câu là lại bảo bận, cứ như người của công việc ấy! – Nó cũng off ngay sau đó, thắc mắc một hồi rồi cũng chả thiết nghĩ nữa, quan tâm làm gì chứ ? Mệt người!

Một ngày mới lại bắt đầu. Trên những vòm cây tiếng những chú chim vẫn cất lên tiếng hót thánh thót, luồn qua những kẽ lá rộn vang cả một góc sân, và cũng giống như 1 chiếc đồng hồ báo thức, đập nhẹ nhàng thứ âm thanh trong trẻo ấy vào tai khiến tụi nó
giật mình bật dậy ngay.

Tại phòng Bảo Nhi sau khi 3 đứa nó thức dậy và chuẩn bị hết mọi thứ. Tụi nó lại đi xuống lầu. Vẫn cái phòng ăn quen thuộc ấy.

_Chúc bác 1 ngày tốt lành ạ!!! - 3 đứa nó đồng thanh

_ Uhm các cháu cũng vậy, ngồi xuống ăn sáng đi còn đi học! - Bác Trung vẫn như thế,
khuôn mặt hiền từ tươi cười nhìn tụi nó, hệt như ông bố thứ 2 vậy.

_ Vâng ạ!! - Tụi nó nói rồi kéo ghế ra ngồi xuống bàn.

Mấy anh em hắn chỉ thoáng nhìn qua tụi nó, rồi lại cắm cúi ăn.

Sau bữa ăn, sau khi xin phép bác Trung đi học, tụi nó lại đi ra ngoài nơi bác Hòa đang đỗ xe.

_ Vẫn như mọi ngày chứ ?- Gia Kiệt hình như cũng hình thành phản xạ có điều kiện với cái hành động quen thuộc mỗi sáng của tụi nó rồi, quay sang hỏi 3 chị em mà trong đầu cũng đã có sẵn câu trả lời.

_ Ừ!

Vậy là chiếc xe lại lăn bánh, và sau đó những đôi bartin lại được lôi ra và lướt trên đường phố. …

Nắng ngọt ngào rọi xuống mặt đường…

---Tại cổng trường---

Những lời bàn tán xôn xao khắp mọi nơi, những lời xì xầm to nhỏ về cái tin tức nóng hổi mà ai-cũng-biết-là-gì-đấy. Không nào khác chính là chuyện mấy hotboy nhà ta to đầu mà sợ sâu.

Nhưng có lẽ, tin đồn này không những làm lượng fan giảm mà còn tăng đột biến. Đám đông trước đã lắm giờ còn lắm hơn.

3 đứa nó đến trường nhìn thấy mấy anh em hắn bị tui fan bu lại mà không khỏi cười thầm trong bụng:

_ Cho các ông chết, cái tội hot cho lắm vào! - Đan Nhi cười đắc ý.

_ Coi cái mặt 3 tên đó kìa! Haha, buồn cười chết mất!-Linh Nhi chỉ về phía tụi hắn cười sằng sặc.

_ Cứ nhăn như khỉ ấy haha! - Bảo đổ thêm can dầu vào lửa, châm ngòi cho tràng cười nắc nẻ của 3 đứa nó. Thật mất hình tượng quá đi!
........

---Trong lớp học---

Vừa bước vào lớp, những tiếng xì xầm to nhỏ khiến tụi nó tò mò. Tiến lại chỗ cuối dãy nơi nhưng bà tám, chị hàng dưa hấu dưa lê tập trung, 3 đứa nó đã nghe loáng thoáng được câu chuyện thú vị:

_ Nè, nghe nói cái vụ thả sâu là con nhỏ lớp kế làm đó!- con Lan liến thoắng.

_ Trời gan lớn quá, giám trêu cả 3 hoàng tử của trường cơ á ? - Ngọc nghe xong ngạc nhiên hết mức

_ Chả biết nữa, hình như là muốn gây sự chú ý hay sao ấy!

_ Thế con nhỏ đó là ai thế mày nhờ? – Liên ở đâu chen vào

_ Chính là cái con hay đeo bám mấy hoàng tử chứ ai nữa. - Lan

_ Hả con Trinh á ?- con Liễu tỏ vẻ bất ngờ

_ Uh tao cũng k biết, lúc qua lớp nó thấy tụi đó xúm vào xù xì gì đấy, tao tò mò nên
hóng coi cái gì, nào ngờ con Trinh nó đang kể về cái vụ hôm qua! - con Lan kể lại

_ Con này cậy nhà ba má nó, thân thiết với nhà mấy hoàng tử, lúc nào cũng vênh vênh nhìn thấy ghét! - Ngọc

_ Uhm công nhận con ấy......v...v.....( nói xấu đưa đó ý mà)

Sau khi nạp hết dữ liệu từ đầu đến cuối sự việc, nói thẳng ra là đã hóng hớt xong, tụi nó định đi về chỗ thì .....

“Bụp”

_ Ui da! - 3 đứa nó đồng thanh kêu lên, cùng lấy tay xoa cái trán đau ê ẩm của mình. Ai đời lại va chạm đến những 3 cú cùng lúc như thế này chứ ?
Ngẩng mặt lên xem vật thể lạ mà tụi nó vừa va phải là ai, thì ra là bọn hắn - tâm điểm hot của tin tức “nóng hổi, giật gân” ngày hôm nay.

_ Các ông đứng sau lưng tụi tui làm gì ? - Linh Nhi cáu, thật là đau lắm đấy nhá!
Thế mà tên Gia Tuấn ấy trưng cái bản mặt tỉnh bơ trả lời hờ hững:

_ Giống mấy cô thôi!

_ Giống tụi tôi là giống cái gì hả ??? – không chịu nổi mà, thái độ như thế không khỏi tiếp
tục làm Đan nổi khùng lên.

_ Hóng hớt ! - Phong trả lời, sao y chang cái mặt của ông anh mình sang.

_ Mấy ông...!. - Bảo Nhi đang kiếm lí để cãi lại nhưng
Rồi đột nhiên hắn – tên Kiệt đáng ghét ấy bắn ra 1 tia nhìn sắc bén về phía Bảo Nhi làm nó hơi chột dạ.

_Tụi tui làm sao ?

_ Chả làm sao hết! - Bảo Nhi nói rồi đi về chỗ ngồi, 2 đứa em nó thấy vậy cũng theo sau
3 anh em hắn vẫn đứng đó, bỗng Gia Kiệt lớn tiếng hét lên hỏi hội chim lợn của lớp:

_ CÁC CÔ NÓI AI LÀM CHUYỆN HÔM QUA ???

Con Lan giật bắn mình khi nghe thấy giọng của hắn, nó lắp bắp:

_ Là...là...con Trinh l...lớp.... kế bên…

_ Trinh sao??? - Gia Tuấn hỏi lại

_ V…vâng, là nó ạ!

_ Hừm được rồi, cảm ơn bạn! - Gia Phong nói rồi 3 anh em hắn đi về chỗ

1 lúc sau tiếng trống báo tiết học bắt đầu vang lên.

Tiết học đầu tiên là tiết Văn của cô giáo chủ nhiệm. Vậy nên cả lớp rất ư là trật tự. Bây giờ cũng mới chỉ là buổi thứ 2 của năm học mới nên tụi nó học bài mới luôn.
Sau khi tiết học kết thúc, bộ 3 hotboy đi ra ngoài. Tụi nhìn theo tò mò, chẳng biết mấy tên đó đi đâu nhỉ?

---Tại lớp Trinh lúc này---

Mọi người đang xôn xao vì sự có mặt của 3 hot boy nhà ta.

_Trời ơi, chúng ta vinh dự được hotboy sang thăm kìa!!

_Mấy cậu ấy qua đây làm gì vậy nhỉ??? - 1 đứa tò mò

_ Ai mà biết, xíu biết liền thôi mà!
…bla…bla…bla…

Nhũng tiếng xì xầm ngày một nhiều hơn khi thấy 3 tên đó tiến lại chỗ con Trinh.

_ Em chào anh Kiệt, anh Tuấn, anh Phong. – Trinh chào bọn hắn mà chất giọng nghe
không thể nào giả hơn được nữa, thật là buồn nôn quá! ( = t? mà gọi bằng anh, đểu nhỉ)

_ Chào cái con khỉ! - Gia Phong gắt lên

_ Uả mấy anh sao vậy? Sao lại nó giọng ấy ? – con nhỏ đó giả vờ ngu ngơ, tỏ vẻ không
hiểu

_ Cô đã làm cách nào??? Mà sao tụi tôi không hay biết ? - Gia Kiệt áp sát mắt nó, ánh mắt xoáy sâu khiến tim con pé đập thình thịch vì ngượng. Nó bắt đầu lắp bắp:
 
P

phumanhpro

_ Làm gì....là làm..gì ạ ?

“Rầm”

_ Cô còn hỏi vụ gì à ? – chịu hết nổi cái kiểu vòng vo đuôi ngỗng này rồi, Gia Tuấn đập bàn nói trong tức giận.

_ Dza...em không..không bik thật mà! – Con nhỏ lại cà lăm, bây giờ nó bắt đầu hoảng thật sự, trước giờ bọn hắn có bao giờ như vậy đâu chứ ?

“RẦM”

Giờ chiếc bàn tội nghiệp lại phải hứng thêm tác dụng của 1 ngoại lực gấp mấy lần lúc nãy từ tay của Phong, tiếng động vang lên còn to hơn lúc nãy khiến con nhỏ và mấy đứa trong lớp giật bắn suýt rớt cả tim ra ngoài.

_ Cô lại còn chối??? Thế vụ bỏ sâu vào cặp tụi này là sao ?????

Nhỏ cứng họng, không nói lên lời luôn.

_ Vụ ấy em....em…

_ Em gì hả ?? Cô giải thích xem! - Gia Kiệt dần tỏa ra hàn khí quanh người, khiến lũ học sinh đứng gần đấy không rét mà run, dĩ nhiên con Trinh ngồi ngay kế bên là bị dính
chưởng nặng nhất!

Hãi quá con bé nói liền 1 mạch ko dám ngập ngừng luôn:

_ Em xin lỗi!!! Thật ra không phải em , em chỉ nói xạo mấy bạn ấy thui!!!

_ Hừm, thì ra là vậy phí công quá - Gia Tuấn nói giọng khó chịu rồi quay đi.

_ May cho cô, nếu cô mà làm việc này thì chắc cô chỉ còn có chết thôi! - Gia Phong nói rồi dợm bước đi

_Cô cứ liệu cái mồm! – Kiệt ném cho nó cái nhìn cảnh cáo, rồi cũng ra khỏi lớp

Mặt con Trinh lúc này vẫn không giấu nổi sợ hãi, mồ hôi con bé cứ chảy ròng ròng như nước suối vậy. Hồn vía bây giờ chắc cũng cũng bị cái lực tác động lúc nãy đá bay đến phương nào rồi cũng nên.

---11a8 lúc này---

Cả lớp đang xôn xao về chuyện 3 tên đó sang lớp con Trinh hỏi cung, 3 đứa nó cũng tò mò không kém.

_ Sao con nhỏ đó lại nhận làm cái vụ kia nhỉ??? - Linh Nhi thắc mắc, bộ con bé không biết sẽ phải lãnh hậu quả gì sao ? (vậy mấy bà có bk k?)

_ Em cũng khống biết nữa, nghe bọn kia kể con nhỏ đó bị 3 tên ấy dọa cho tai mét hết cả mặt mũi.

_ Chắc nhỏ muốn gây sự chú ý đó mà, hay gọi là “làm màu” ý! - Bảo tỏ vẻ hiểu biết

_ Chắc vậy quá!

Câu chuyện của tụi nó tạm dừng ở đây, vì chỗ ngồi bây h đã có thêm 3 tên đó
Các tiết học tiếp theo trôi qua một cách bình lặng đến nhàm chán vì 3 tên đó chả chịu há mồm nói 1 câu, nên mấy chị em cũng không có chuyện gì để cãi nhau.

---Tại biệt thự nhà họ Vũ---

_ Cháu chào bác Lâm! - 3 đứa nó chào ông quản gia rồi chạy bay lên phòng

_ Các cô thay đồ rồi xuông ăn cơm luôn nhé! - ÔNG Lâm gọi với

_ Vâng ạ!!3 đứa nó đồng thanh từ trên lầu xuống
1 lúc sau tụi nó đã có mặt trong phòng ăn. Các đĩa thức ăn đã được dọn ra đầy đủ trên bàn. Mùi thơm của những món ăn làm bụng 3 đứa no lại sôi lên òng ọc.....

_Uả 3 tên kia đâu nhỉ?? Linh Nhi

_ Chắc chưa về. - Đan Nhi

_ Về rồi!!! - Gia Phong bất thình lình từ đâu xuất hiện lên tiếng khiến cả lũ giật bắn.

_ Sao? Lo cho tụi này à mà hỏi han ? - Gia Tuấn

_ Thèm vào lo cho các ông! - Linh Nhi lè lưỡi chọc Tuấn

_ Hừm thôi ngồi xuống ăn đi- Bảo Nhi

Vậy là 6 đứa nó ngồi xuống bàn ăn đánh chén 1 cách ngon lành

_ Nè cho tụi này hỏi ở đây cóa khu vui chơi nào hay hay không??? - Đan Nhi vừa nhai nhồm nhoàm vừa hỏi bọn con trai, mấy hôm nay ở nhà mãi nên cứ đâm ra chán như con gián!

_ Đầy!

_ Vậy xong dẫn tụi này đi nhá! - Linh Nhi tỏ vẻ háo hức

_ Kiếp sau đi! - Gia Tuấn phán một câu kéo tuột mức độ tâm trạng của Linh xuống còn mức…zero!

_ Đồ ki bo! Ta đây đếch thèm nhá! - Linh Nhi

_ Thèm cũng không được! – hắn lại ném cái nhìn khinh khi về phía Linh Nhi khiến nó muốn nóng cả máu.

_ Con trai mà ki bo ích kỉ. Xí!

_ Có luật nào cấm ko được ích kỉ không??? - Tuấn quay ra hỏi Gia Phong.

_ Làm gì có! - Phong trả lời 1 cách hồn nhiên

_Thôi Linh ở nhà mẹ dạy thế nào hả ? - Cô chị nghiêm khắc Bảo Nhi lên tiếng, chấm dứt
cuộc nói cuyện dai dẳng không có hồi kết.

_ Dạ...-Linh Nhi

_ Dùng bữa không được nói chuyện, như thế là vô duyên! - Đan Nhi chen vào trả lời hộ Linh

_ Nghe rõ chưa, đứa lắm lời như Đan Nhi còn không nói, em nói làm gì ? Ăn đi xong thích nói j thì tùy.- Bảo Nhi nói rồi lại cắm cúi ăn

_ Bà già khó tính! - Gia Kiệt nói nhưng mắt vẫn nhìn về đĩa thức ăn

_ Đồ vô duyên! - Bảo cũng chả kém cạnh, xem aj vừa nhắc em mình kìa!

_ Cô nói ai vô duyên ?

_ Nói ai thì nói, trúng thì trúng chả trúng thì trượt! – Bảo hờ hững trả lời.

_ Cô...cô… - Gia Kiệt bí lí rồi, sao mà dễ vào tròng như vậy chứ ?

_ Cô cái gì mà cô? Ăn đi đồ hấp! – thấy đốm lửa ta đổ thêm ít dầu!

_Cô kêu ai hấp ? – Cáu thật rồi đấy nhá.

_ Đang ăn k tiếp chuyện.- Bảo Nhi nói rồi tập trung vào chuyên môn luôn.

Gia Kiệt tức hộc máu, nhưng có khích câu gì thì Bảo Nhi cũng chỉ nhả đúng 1 điệp ngữ: “Đang ăn không tiếp chuyện“ làm hắn không nói được câu gì, quê liên tục nên mặt đỏ bừng vì giận nhưng rồi cũng cặm cụi ngồi ăn . Còn 2 lão kia chỉ ngồi nhìn anh mình mà không ho he nổi lời nào .

Sau bữa ăn 3 đứa nó phụ mấy chị giúp việc dọn bàn rồi kéo hết về phòng Bảo Nhi, để lại 3 tên đó trong phòng khách gặm nhấm nỗi bực tức trong người bằng cách… trút giận lên đĩa hoa quả ( Nghe gặm nhấm tưởng động vật gặm nhấm )

_Tức quá! - Gia Kiệt thốt lên, cậu vẫn còn bực bội chuyện lúc nãy.

_ Vẫn còn tức chuyện vừa nãy hả??? - Gia Tuấn

_ Bị mấy con nhỏ “chơi” vậy không tức mới lạ! Haha! - Gia Phong cười lớn

_ Cười gì ?? Mày muốn chết hả ? – hắn gầm gừ, nhìn Phong như muốn ăn tươi nuốt
sống thằng nhóc.

_ Dza em không dám, anh tha em em biết lỗi rồi! - Phong vờ ngoan ngoãn, trong khi giọng nói thì đích thị là đang “xoáy” hắn đây. @@

_ Thôi lên phòng đi! – không buồn cãi nữa, Kiệt đứng dậy đi về phía cầu thang

---Quay lại phòng Bảo Nhi---

_ Nè chuyện sáng nay là thế nào nhỉ???- Đan Nhi

Linh Nhi đang ngồi đọc quyển manga cũng quay sang hỏi:

_ Chuyện gì cơ ?

_ Chuyện con Trinh lúc sáng nay ý hả ? - Bảo Nhi chợt ngộ ra vấn đề.

_Vâng đúng rồi đó chị!

Lúc này 3 tên kia cũng đi ngang qua cửa phòng nó:

_ Rõ ràng vụ sau là chị em mình làm sao con nhỏ đó lại nhận ?

Ngay lập tức anh em hắn khựng lại khi nghe câu nói của nho út nghịch ngợm nhà ta, đồng thời vảnh đôi tai hết cỡ lên nghe ngóng:

_ Uh công nhận đó, sao con nhỏ ý lại nhận nhỉ ? - Linh Nhi chống cằm suy nghĩ

_ Trời ạ! Chẳng phải lúc sáng đã nói rồi đó sao ? Cô nàng đó chỉ được cái thêu dệt
chuyện của người ta lên để thu hút ánh nhìn của mấy tên này đấy mà. Dùng đầu gối cũng suy nghĩ dc, các em thật là! - Bảo Nhi nói to để chứng tỏ quan điểm của mình cho 2 con bé...

Câu chuyện của 3 đứa nó vẫn được tiếp tục, nhưng có ai ngờ rằng chỉ cách tụi nó có 1 bức tường, nơi mà anh em hắn đang đứng xếp chồng chồng lớp lớp lên nhau cố gắng căng 2 cái lỗ tai lên nghe ngóng sự việc mà máu sôi sùng sục trong người, mắt thì vằn lên tia lửa như muốn thiêu sống bất cứ ai dám chạm vào bọn hắn vào lúc này. Tụi nó chỉ vì sơ suất nhỏ mà sắp phải đối mặt với 1 âm mưu mới của 3 tên đó. Liệu có sống sót nổi không đây khi đã bị bọn hắn biết được chân tướng sự việc ???
 
U

uocmovahoaibao

Chap 18 :

Một ngày mới lại bắt đầu ở biệt thự họ Vũ, nơi trú chân của tụi nó từ khi bắt đầu đặt chân trên cái đất Sài thành hoa lệ này. Lý do ư? Không gì ngoài cái vấn đề to tổ chảng đã được ”huy hoạch” trên tờ giấy đính ước do chính các bậc phụ mẫu đại nhân định đoạt. Đến đây tụi nó cũng chỉ vì mục đích là phá đám chuyện cưới hỏi này thì cũng chẳng còn việc gì khác......

Mặt trời ló dạng, những tia nắng tinh nghịch len qua ô cửa sổ rồi thi nhau nhảy nhót trên mặt khiến tụi nó tức điên người mà phải bật dậy, tiêu luôn giấc ngủ đáng giá ngàn vàng của mình.

Xong các công đoạn chuẩn bị, 3 chị em mới xuống lầu ăn sáng. Vừa bước vào phòng ăn là đã thấy bác Trung vẫn ngồi đọc báo như mọi ngày, có điều hôm nay chắng thấy mặt mũi 3 tên đáng ghét kia đâu.

Chợt…

“Vù…vù…vù”

Đằng sau lưng tụi nó xuất hiện cả núi hàn băng rồi đến gió tuyết thổi liên tục làm cả đám mặt tái xanh, sống lưng lạnh toát!

Đan Nhi liếc qua 2 chị mình, răng môi va lập cập:

_ Sa…sao tự dưng ớ…ớn lạnh thế không biết ??

_ Kh…không phải lạnh bình thường mà là cái lạnh do sát khí lan tỏa. - Linh đoán chắc chắn cái cảm giác ghê rợn lúc này, thật đáng sợ!

_ Hình như đằng sau có gì đó!

Nhất thời 3 đứa nó cùng lúc quay phắt ra phía sau!

Lập tức hình ảnh những gương mặt của 3 tên con trai ấy đằm đằm sát khí hiện ra nhìn tụi nó trối chết, mặt mũi hốc hác đủ tiêu chuẩn để không nhận ra mấy tên khùng này là người!

_ Các ông làm gì mà đứng sau lưng tụi tui thế hả ??? Làm giật cả mình! - Đan gắt

_ Thì làm sao??

Linh Nhi chen vào trả lời giúp:

_ Thì vô duyên chứ sao!

_ Không biết ai vô duyên hơn ai đâu! – Gia Tuấn cũng không chịu thua

_ Vừa sáng sớm…Nhức đầu quá, không cãi nhau nữa! Bác Trung nghe thấy lại mắng cả lũ bây giờ! - Bảo Nhi khó chịu.

Gia Kiệt nghe nó nói thế quăng ngay cho nó cái liếc xéo sắc xém cháy lông mày:

_ Bà già khó tính! ( Câu này nghe quen quen)

_ Cậu bảo ai là bà già hả ?? – lúc này chị Bảo cũng sùng lên

_ Ai người ấy tự biết!

Kiệt nói rồi bước về phía bàn ăn nơi bác Trung đang ngồi chăm chú đọc báo.

Bảo Nhi nhìn theo…thật tức muốn chết mà không cãi lại được. Rồi cả bọn cũng ngồi xuống bàn:

_ Chúc bác/ba 1 ngày tốt lành! - 6 đứa nó đồng thanh

_ Uh các con ngồi xuống đi! - Bác Trung

6 đứa nó kéo ghế ngồi xuống. Đang ăn bác Trung nói:

_ Hôm nay mẹ sẽ về đấy!!!

Gia Kiệt lập tức ngừng hoạt động đang làm khi biết được thông tin bất ngờ ấy:

_ Uả con tưởng thứ 7 mà ạ??

_ Công việc hoàn thành sớm hơn so với dự tính, vả lại mẹ con nóng lòng về xem mặt 3 nàng dâu tương lai nhà ta. - Bác Trung nhìn về chỗ ba chị em cười tủm tỉm

Cụm từ “con dâu tương lai” vừa vang lên cư nhiên làm mặt không chỉ ba chị em nó mà cả ba tên kia cùng lúc đỏ ửng lên như trái cà chua mà chẳng phản bác được câu gì, đành giả vờ ngó lơ cặm cụi ngồi ăn. Và phản ứng thú vị hiếm có ấy được thu lại toàn bộ vào cặp mắt tinh ý của bác Trung khiến ông buồn cười hết mức mà phải cố nhịn lại.

Kết thúc bữa ăn xin phép bác Trung đi học rồi 6 đứa nó lại ra ngoài cổng. Hôm nay 3 tên đó không đợi 3 đứa nó nói gì mà lên xe đi thẳng luôn.

_ 3 tên đó sáng nay làm sao thế nhỉ?? - Đan Nhi thắc mắc

_ Chịu, không biết nữa!

Chẳng phải là chuyện của mình, Bảo Nhi hối thúc:

_ Hơi đâu quan tâm 3 tên đó làm sao, đi học đi, muộn rồi!

Vậy là 3 chị em nó lại lướt trên đường phố và đến trường.

---11a8---

Giờ đầu là giờ của cô Liên dạy hóa, cô nổi tiếng là 1 trong những sát thủ có tiếng tăm trong trường, nên cả lớp không dám ho he câu nào ngồi im như thóc:

_ Chào các em, đây là buổi học đầu tiên nên cô sẽ kiểm tra bài cũ nhé! - Cô Liên cất giọng hiền như bụt

_ Hả , đầu năm kiểm tra bài là sao???- Cả lớp mắt trợn trừng , những tiếng xầm xì bắt đầu vang lên…

_ E hèm! - Cô đằng hắng, nhắc khéo giữ trật tự

Cả lớp im bặt, không còn phát ra bất cứ tiếng nói thì thầm nào nữa vì sợ bà giáo vô lí gọi lên bảng .

_ Sao? Các em có ý kiến gì sao??

_ Không ạ!! - cả lớp đồng thanh

_ Vậy thì cô mời em nữ học sinh mới kia( cô nói rồi chỉ về phía Đan Nhi) và bạn Gia Phong lên làm bài!

Cô Liên nói rồi cầm phấn chép lên bảng 2 bài hóa , mà được cả lớp đánh giá là cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ thấy bài nào khó hơn thế >"<

Nghe đến cô gọi Đan Nhi, con bé giật mình, nhưng nó bình tĩnh ngay sau đó vì Hóa là môn tủ của nhỏ mà. Nó và hắn rời khỏi bàn đi lên phía bục giảng , hàng chục con mắt dõi theo từng bước chân của tụi nó như ngôi sao điện ảnh hollywood vậy.

Cầm phấn lên sau 1 phút đọc đề trôi qua, 2 đứa cắm cúi viết viết, lách lách, viết đến khi kín hết mặt bảng mới thôi trước con mắt thán phục của tụi trong lớp. Đến Gia Tuấn làm bài bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên, con nhỏ này thật sự giỏi đến thế sao ?

Sau 5p kiểm tra cô Liên quay xuống lớp nhận xét.

_ Cô đã kiểm tra bài của 2 bạn, tất cả đều đúng từ viết phương trình cho đến cân bằng hàm số, 2 bạn không thiếu sót 1 chi tiết dù là nhỏ nhất. Các em nên học tập 2 bạn và cho 2 bạn ấy 1 tràng pháo tay nào!

”Clap…clap…clap…”

1 tràng pháo tay giòn giã vang khắp lớp, biểu hiện sự thán phục với những con người “phi thường” kia......

_ Thôi - Cô Liên giơ hiệu cho cả lớp_Các em mở sách ra chúng ta sẽ học bài mới nào!

Cả lớp ngoan ngoãn nghe theo lời cô giáo. Có vẻ hôm nay buổi học sẽ lại rất nhàm chán đây…
__________

Hôm nay mẹ 3 tên kia về nước lên bọn hắn xin phép cô chủ nhiệm cho về từ tiết 3. Nhận được sự cho phép từ giáo viên, bọn hắn mới quay trở lại bàn mình lấy cặp sách, nhân tiện:

_ Nè 3 cô kia! - Gia Tuấn đánh mắt gọi mấy chị em nó

_ Chuyện gì???

_ Đi về!

_ Sao lại về??? – Linh thoáng ngạc nhiên

_ Thế các cô không nghe thấy ba tôi nói gì sáng này à??

Lúc bấy giờ con bé mới “ồ” lên, mắt sáng rực như nhớ ra điều gì đó:

_ À! Mama mấy ông về nước chứ gì ?

_ Ờ! Thế thì các cô chả nhẽ không đi đón mama tụi tui ?

_ Đi chứ! - Linh Nhi vội vàng đáp

_Đi thì gọi 2 nhỏ kia ra cổng trường, tụi tui đợi. - Tuấn nói với nó rồi toan bước ra khỏi lớp.

Linh Nhi thấy vậy cũng tốc hành gọi chị em mình đi xin phép cô giáo về sớm, lấy đại cái lý do nhà có tiệc họp mặt.

5 phút sau cũng thấy bóng 3 đứa nó ra ngoài cổng và chui tọt vào trong xe.

Vừa đặt mông ngồi xuống chưa nóng chỗ ngồi đã nghe tên Gia Tuấn cằn nhằn:

_ Mí cô làm gì mà lề mà, lề mề như rùa thế hả??

_ Lề cái đầu ông ý chạy từ tầng 4 xuống chứ ít à ? – chẳng chịu mình sai, Linh Nhi cũng “táp” lại ngay, nó có lỗi gì chứ ?

_ Hừm, thế thôi mà cũng kêu ca!

_ Kệ tui, chẳng phải ông nói trước sao! - Linh Nhi

_ Hứ ai biểu cô chậm như rùa làm chi?

Linh Nhi xắn ống tay áo lên, thét:

_ Ông muốn chết hả???

_ Thích đấy làm gì nhau ? – Tuấn khích lại, cũng không vừa.

_ Ông... - Linh chưa kịp hà mồm nói hết vế sau thì Bảo Nhi lên tiếng:

_ 2 người có im ngay không hả ? – khó chịu, cô nheo nheo đôi chân mày lại.

Nó vừa dứt lời 2 người kia lập tức im phăn phắc ngay. Đến cả Gia Tuấn còn phải sợ cái điệu bộ lúc này của Bảo, không dám hé răng.

Chợt Bảo Nhi quay sang hỏi:

_ Mama mấy ông là người như thế nào??

_ Người thế nào là sao???- Gia Kiệt nhíu mày khó hiểu

_ Các ông ăn cái gì mà đầu óc bã đậu thế hả??? Thì mẹ ông dễ tính không hay nghiêm khắc?? – nó hét lên.

_ Bã cái đầu cô ây! Tùy từng người mà mama ứng xử, có người ghét, người thích nên chúa mới biết tính mama thế nào! - Kiệt còn bó tay với tính tình sáng nắng chiều mưa của mẹ mình, nói giọng chán nản

_ Thua luôn! – Bảo Nhi nghe xong cũng chung tâm trạng với hắn. Liệu phải cư xử thế nào mới phải phép đây ?
...........................
Sau 15p xe đã đỗ tại sân bay Tân Sơn Nhất.

Cả bọn xuống xe đi vào trong. Sân bay lúc nào cũng tấp nập 1 lượng đông người ra kẻ vào, người đi kẻ đến. Toàn là con người ta, đông như kiến.

Bọn nó đứng cố định ở một chỗ và bắt đầu đảo mắt tìm kiếm cái người mình cần gặp mặt để đưa về nhà, cũng chính là mẹ của 3 tên nhóc kia.

Được một lúc, mấy đứa con gái bắt đầu sốt ruột thì tự nhiên có 1 người phụ nữ tiến về phía tụi nó. Nhìn vào là biết ngay đây là 1 người cực kì sang trọng, bà rất đẹp, nét đẹp mà hiếm ai có được ở cái tuổi gần 40.

3 đứa nó cũng giật mình khi nhìn thấy bà, từ trước tới giờ ngoài mama iu của tụi nó ra, 3 đứa nó chưa nhìn thấy ai đẹp như thế, như một diễn viên vậy....

_ Con chào mẹ!!!- 3 tên đó cúi chào khi thấy bà

_ Uh chào các con! – người phụ nữ ấy cũng chào lại bọn hắn, rối ngước lên, ánh mắt lướt qua chị em nó

3 đứa nó vẫn đứng bất động!

_ Đây là...???

Lúc này tụi nó mới giật mình nhận ra mama 3 tên đó đnag đứng trước mặt mình....

_ Đây là 3 tiểu thư nhà họ NGỌC ạ! ( tiểu thư cơ đấy
MatCuoi%20%281%29.gif
quỷ cái thì có)- Gia Kiệt lễ phép giới thiệu, trong lòng tự nhiên thấy buồn nôn khi chính miệng mình phải nói ra mấy từ ớn lạnh đó.

_ Cháu chào Bác! - tụi nó cung kính cúii chào con người đang đứng trước mặt mình kia

_ Ồ, thì ra các cháu là con gái nhà họ Ngọc à?? Con dâu tương lai của ta đó sao?? - Bà hỏi mà không mong câu trả lời, vì chính bà cũng đã biết sắn đáp án đương nhiên là vậy. 6 đứa nó đứng hình, im bặt không hé răng. Bị mama hỏi đúng cái câu ngượng ngùng nhất. Xấu hổ quá!

Gia Tuấn lên tiếng trước, đánh trống lảng phá đi bầu không khí gượng gạo:

_Thôi, mẹ ơi ta về đi! Đứng đây từ nãy đến giờ rồi ạ!!

_Uh về thôi! Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng ra lệnh và đương nhiên lúc ra khỏi 3 tên đó phải làm phụ tá khuân đồ cho mama.
---Trên xe lúc này---

Người phụ nữ quay sang hướng tụi nó:

_ Ba má các cháu dạo này thế nào??Có khỏe không?? Mama hỏi

_ Dạ ba má tụi cháu vẫn khỏe ạ! - Bảo Nhi trả lời

_ Uh thế là tốt rôi, vậy 3 cháu vào trong này được gần 1 tuần rồi, đã quen với cuộc sống ở đây chưa??

_ Dạ rồi ạ!! Ở trong này không khí đỡ ngột ngạt hơn ngoài Bắc nên cũng dễ thích nghi ạ! - Linh Nhi

_ Uh , vậy 3 cháu thích 3 căn phòng của mình không???- mama bọn hắn cười hiền

_ Có ạ!! Giống hệt phòng tụi cháu ngày xưa nên dĩ nhiên là rất thích ạ!

Thấy Đan Nhi híp mắt cười tươi, nói giọng hào hứng như thế, bà cũng vui lây:

_ Uh thế là tốt!- rồi quay lên bác Hòa tài xế – À, bác Hòa nhớ rẽ vào siêu thị nhé! Tôi có chút việc.

_ Vâng thưa bà! – ông Hòa lên tiếng đáp ứng ngay yêu cầu.

_ Không về vào siêu thị làm gì ạ ? - Gia Phong thắc mắc hỏi.

_ Mua đồ về nấu ăn chứ sao ?- Mama

_ Nhưng ở nhà có rồi mà mẹ! - Tuấn cũng tò mò

_ Không mẹ muốn vào mua ít đồ tí về nấu nướng cùng 3 con dâu tương lai! – Mama nói rồi quay sang cười với tụi nó

Nghe thấy từ "nấu nướng" mà 3 đứa nó chảy mồ hôi hột, không phải lịch sử sắp tái diễn rồi chứ ?

Xe đỗ trước cửa siêu thị to nhất nhì thành phố. 7 người bước ra khỏi xe và đi vào trong.....

Vừa bước qua cửa mọi ánh mặt đều đổ dồn về phía họ, đầy những cảm xúc, ngưỡng mộ có, ghen tị có.....

Sau 30p lượn khắp siêu thị vòng lên vòng xuống thì mama cũng mua xong đồ và ra thanh toán. Bọn họ tổng cộng 7 người ra khỏi siêu thị mà chỉ có 3 tụi hắn chật vật với túi đồ khổng lồ......

Chiếc ô tô vượt thêm 1 quãng nữa rồi dừng lại trước cửa khu biệt thự. Ông Lâm và hàng người giúp việc đã đứng xếp hàng dài trước cửa lớn.
 
U

uocmovahoaibao

Mama vừa xuống xe đi được vài bước, hàng người cúi đầu nói lớn:

_ Kính chào bà chủ! - Tiếng hàng người đồng thanh

_ Cảm ơn mọi người! - bà chào đáp lễ lại họ rồi quay sang - bác Lâm ?

_ Thưa bà có chuyện gì ạ ?

_ Ông chủ vẫn chưa về sao ? - Mama hỏi. Hôm nay bà về nước mà chẳng thấy chồng mình đâu cả.

_ Vâng thưa bà, hôm nay ông chủ đi ăn tiệc do công ti GPS mời ạ! – ông Lâm kính cẩn trả lời

_ À, được rồi. Cảm ơn ông! – nói rồi bà lại quay sang hướng tụi nó đang đứng tập trung - Giờ mama lên phòng thay đồ, còn 3 con giúp con dâu tương lai của ta chuẩn bị mọi thứ đi, xíu mama xuống.- ra lệnh cho 3 thằng con quý tử của mình.

_ Vâng thưa mama!

Cả bọn ngoan ngoãn tuân lệnh, lùa hết vào bếp. Lúc này Gia Kiệt mới cất tiếng nói với Bảo Nhi:

_ Cô lọc cả đi!

_ Cái gì??? – Bảo Nhi hét lên, mắt trợn trừng

_ Lọc xương cá đi chứ cái gì nữa, không hiểu tiếng người sao bà già khó tính ? -Kiệt thấy thế châm dầu vào lửa

_ Cậu kêu ai là bà già khó tính ???Câu tin tôi chém chết cậu không ? - Bảo Nhi nói rồi cầm ngay con dao kế bên chạy như bay về phía Kiệt
_ Ớ Ớ bà già khó tính, cô định làm cái gì đấy ?? Bỏ con dao xuống đi, cái đó không nghịch được đâu!! – hắn hoảng lên, vừa hét vừa chạy như tên khùng bị chó rượt (ặc ặc, nói hơi quá)

_ Grrr tui giết ông, dám kêu tui là bà già khó tính ?? Số ông tới rồi!! - Bảo Nhi cầm dao kiên quyết đuổi theo Gia Kiệt sát nút.......
------------------------------------
Giờ trong bếp còn lại mấy cô cậu này:

_ Cô nhặt và rửa rau đi! - Tuấn lại sai khiến Linh Nhi. Sao mấy tên này chỉ được mỗi trò sai bảo không nhỉ ?

_ Tôi không biết rửa ! – Linh phun ra 4 bốn chữ làm hắn ngạc nhiên hết mức:

_Cái gì ???

_ Thì không biết rửa chứ cái gì nữa ? - Linh đáp, mặt vẫn tỉnh như không

_ Đầu heo hả mà không biết rửa rau ? – Gia Tuấn bắt đầu bực bội

_ Cậu nói ai đầu heo? Chỗ rau này vào cái mặt xấu xí của cậu ngay bây giờ đấy! - Linh nói rồi giơ luôn túi rau lên hướng về phía đầu hắn hăm dọa.

_ Đừng!! Rau để ăn không được ném phí phạm của trời! – hắn giả vờ tiếc của

_ Thế hả ?> Vậy tôi cho cậu ăn mấy thứ này nhé, ăn cho no tí khỏi ăn cơm. - Linh nói rồi cầm 2 tay 2 cái rổ inox tiến về phía Tuấn

Vậy là màn mèo đuổi chuột lại tiếp tục diễn ra...........
----------------------------------------
Trong bếp chỉ còn lại hai mống…

_ Cô bít làm gì ??? Gia Phong hỏi Đan Nhi

_ Chẳng biết gì hết! – lại trưng cái mặt “tỉnh như ruồi” ra

_ Không biết thì giờ học!

_ Học gì ???

_ Rán phồng tôm! – hắn vừa nói vừa lấy ra gói bánh sống.

_ Sặc! Rán ra sao ? – nó bó tay với cái trò chơi làm bếp này rồi.

_ Mở bếp lên, đổ nửa chai dầu vào đợi dầu sôi thì thả phồng tôm vô! – Phong chỉ dẫn cho nó

_ Nghe có vẻ dễ, để tui thử. - Đan nói rồi với lấy cái chảo, nhưng chiều cao khiêm tốn khiến nó kiễng mãi mà vẫn không lấy được.

_ Nấm lùn, tránh ra! - hắn nói rồi với tay lên lấy cái chảo trên chạn bát xuống
Đan nghe thấy liền gắt lên khó chịu:

_ Nấm cái đầu ông!

Người ta nói vậy mà cũng có tên ngốc sờ tay lên đầu hỏi:

_ Đầu tui mọc nấm sao???

Đan Nhi buồn cười trước cái vẻ ngu ngơ ngờ nghệch của hắn, buông lời châm chọc:

_ Rõ ngớ ngẩn, hấp dở hơi thế là cùng!

_ Cô kêu ai hấp? Tui đánh chết cô bây giờ! – Gia Phong nổi sùng lên

_ Thôi stop , mỡ sôi! – Đan cắt ngang cuộc đấu khẩu, chăm chú vào cái chảo dầu đang sôi ùng ục

_ Thả bánh vào đi!

Nghe Gia Phong nói Đan Nhi cầm nguyên túi dốc thẳng vào chảo chẳng suy nghĩ làm hắn hét lên:

_ Cô hâm à ??? Thả 1 2 cái vào thôi chứ!

Vậy mà nó chẳng biết nhận tội về mình, ngược lại còn đổ về cho Phong:

_ Ai biết ??? Sao ông không bảo tui ?

_Ashiiiiiii!!!!!!!!!! - Gia Phong nản vô cùng, đưa tay lên vò đầu bực bội

2 đôi kia vẫn đang vui vẻ chơi trò mèo đuổi chuột khắp vườn. Thấy đối tượng, con chuột Gia Tuấn phóng vào nhà thì "mèo" Linh Nhi cũng “bay” theo, đồng thời dùng lực ném 2 cái rổ trên tay về phía hắn…

”Vèp, vèo”

”Bộp”

_Á Á Á - Tiếng la thất thanh vang lên

Nghe động 2 đứa dừng lại ngoài đầu xem âm thanh phát ra từ đâu…

Dừng hình…

Thôi xong! Thái độ như vậy thì chắc chắn “nạn nhân” của vụ “án mạng” này chắc chắn là 1 người không tầm thường. Vâng! Người vừa “vinh dự” lãnh đủ hai cú ném “liên hoàn rổ” từ Linh Nhi không ai khác chính là…mẹ của bọn hắn!!!!!!!!!!
………………………

_ Mẹ bảo các con chuẩn bị mọi thứ để mẹ xuống nấu cơm cơ mà, tại sao không nghe lời mẹ mà lại còn... Thật là không biết phép tắc mà! – người phụ nữ trong cơn tức giận không nói lên lời

_ Dạ tụi...tụi con xin lỗi! - Bảo Nhi mặt tái xanh lắp bắp

_ Xin lỗi cái gì ??? Các con xem lại mình đi có giống con của 2 tập đoàn lớn nhất Châu Á không hả ?? – Mama nó quát to, khuôn mặt không giấu được nét tức giận

_ Tụi con không cố ý mà! – Gia Kiệt giọng hối lỗi, hắn còn sợ chính mẹ của mình thì nói gì tụi nó

_ Còn cãi nữa, úp mặt vào tường cho mẹ!

” WHAT ???” 3 đứa nó hét khẽ hết cỡ, mặt nhăn nhúm như khỉ ăn ớt trước cái hình phat lạ đời của mẹ hắn

_ Còn không mau đi ? Đứng đó làm gì hả ??

6 đứa nó ngoan ngoãn nối đuôi nhau ra phòng khách mỗii đứa một góc úp mặt vào tường.

_ Hôm nay cho các con nhịn cơm luôn!

Mama nói rồi đi vô phòng ăn để mặc 6 đứa nó mỗi đứa 1 góc, úp mặt vô tường.

_Nè sao mama mấy ông lại có cái hình phạt trẻ con này thế?? – nãy giờ Linh Nhi cứ thắc mắc, lần đầu tiên thấy chuyện này đấy!

_ Mama là vậy đó , hôm nay cố mà ôm cái bụng đói mà ngủ! – Gia Tuấn trả lới mà mặt mếu vì tiếc nuối bữa tối

_ Sặc! Tí nữa xuống bếp kiếm cái ăn sao đâu ??

_ Cô cứ thử rồi biết! - Tuấn nói

_ Sợ gì ? Xí! – Linh hất cắm, ra vẻ không tin

Bên góc Bảo nhi và Gia Kiệt…

_ Bao giờ mama các ông với tha cho??

_ Ngày mai!

_ Cái gì????? - Bảo Nhi thốt lên, giọng sửng sốt

_ Thì mai chứ j` nữa ? - Kiệt lặp lại câu trả lới mà mình còn không muốn

_ Vậy không cho đi ngủ luôn à ?( Pó tay lúc nào cũng ngủ)

_ Chắc thế!

Phía góc nhà bên kia---

Đan Nhi mặt nhìn vào tường hỏi Gia Phong:

_ Nè mama không cho ăn thật hả?

_ Không thì đùa à ?

_ Nhưng tui đói mà! Hic – con bé phụng phịu

_ Kệ cô, đồ con heo! – Phong mắng nó, chợt thấy cái vẻ làm nũng của nó đáng yêu ghê!

_ Heo cái đầu ông ý, tui tán chết ông bây giờ! – Lại thế nữa rồi

_ Ngon cứ việc! - giọng khinh khỉnh, Gia Phong tiiếp chuyện

_ Grrrr!!!- Đan Nhi tức đõ mặt, đầu xịt khói nhưng bất lực vì sợ bây giờ mà động thủ mama hắn lại phạt thêm gì nữa chắc chết quá!

1 tiếng trôi qua,

2 tiêng sau nữa…

3 tiếng …

4 tiếng ……

5 tiếng .....

12h đúng---

Phòng khách của biệt thự vang lên liên tiếp những câu than trời thở đất của cái lũ thèm ăn ấy:

_ Ôí mẹ ơi buồn ngủ quá hix hix!- Bảo Nhi “xướng” giọng đầu tiên, tiếp theo sau là “dàn đồng ca mùa hạ”

Đói quá!!! ; Em sắp chết rồi!!!...bla…bla…bla…

Vừa đến lượt Phong mở mồm thì

_ Mama ác quá vừa về đã....- chưa kịp nói hết câu, 1 luồng khí lạnh thổi qua khiến hắn sởn da gà.

_Con kêu ai ác thế ?? - Tiếng mama cất lên khiến 6 đứa nó xíu đứng tim, nhất là chàng Phong đẹp trai nhà ta.......

_ Dạ con...con... - Phong mặt mày tím ngắt, rặn không ra hơi

_ Hừm con gì mà con, mama mới đi 3 tháng mà con hư thế hả ??? Muốn mama xẻo lưỡi con không ??? - Mama mắng hắn khiến tên Phong co rúm người lại:

_ Không, đừng ạ! - Phong nói rồi lấy tay che miệng sợ mama cắt lưỡi thật, bộ dạng đáng thương!

_ Thôi lên phòng ngủ đi mai còn đi học!

_ Nhưng... – Đan Nhi định lên tiếng bảo “Tụi con vẫn chưa ăn tối!” liền bị mama tụi hắn quắc mắt:

_ Nhưng gì con dâu tương lai?? – bà nói bằng giọng đáng sợ

_ Dzạ không có gì đâu ạ! – Đan cười giã lã, thôi rồi, tối nay chắc chết vì đói mât! HUHU!

_ Vậy thì 6 đứa lên phòng ngủ đi! – bà nói rồi ngoảnh mặt đi lên lầu

_ Vâng!! Chúc mama\bác ngủ ngon!

Cả đám cũng chúc lại mama rồi lần lượt lê lết cái thân xác tàn tạ của mình lên lầu trong tình trạng vật vờ vật vưởng như hồn ma chết đói. Vì trót dại mà bị cắt đi bữa tối quý như vàng, thật chẳng có cái dại nào ngu như cái dại này (tui nó nghĩ vậy đấy), đành ôm cái bụng đói đi ngủ vậy! Hic! Mới bị có 1 lần mà đã ớn mình rồi, sau này liệu có chịu nổi không đây ???
 
U

uocmovahoaibao

Chap 19

Một ngày mới lại bắt đầu…

Thức dậy trong cái bộ dạng không thể nào xấu xí hơn, bằng chứng là vẫn còn hiện rõ dấu tích của một đêm “quằn quại trong đau khổ” vì cứ bị cơn đói quái ác hoành hành.
Uể oải bước xuống cầu thang, chợt cặp mắt “cú vọ” của tụi nó sáng rỡ lên khi nhìn về phía bàn ăn.

Có 1 điều hôm nay khác hẳn với mọi ngày. Đó là bữa ăn sáng thường thì thay vì đơn giản với bánh mì và trứng ốp la được thì hôm nay được thế vào đó là những bát súp ngô thơm lừng….

Mùi thơm phát ra được khứu giác nhạy bén của tụi nó ngay lập tức thu nhận và kích thích cái dạ dày đã bẹp dí từ tối hôm qua chỉ vì cái hình phạt “tàn nhẫn” của mama bọn hắn.

_ Chúc 2 bác 1 ngày tốt lành ạ! – câu chào quen thuộc như thường lệ

_ Uh các cháu ngồi xuống đi! - Ông Trung nói

_ Vâng ạ!

Được ngồi trước bát súp ngô bây giờ thật là không còn gì diễn tả được cảm xúc của tụi nó lúc này ngoài tứ “hạnh phúc”. Vừa định cho thìa súp vào mồm để “cháp” thì tụi nó bị chặn họng ngay bởi giọng nói uy nghiêm của mama:

_ Người lớn chưa ăn, sao trẻ con dám ăn ?

Ngay lập tức 3 đứa nó hạ ngay chiếc thìa xuống, mặt tái mét. Vậy mà chưa được 5 giây sau thì lại nghe:

_ Sao không ăn đi còn đi học???( Pó tay vừa nói song h lại.............>"<)

Cả lũ mặt đần ra… Nhưng sau đó tỉnh lại ngay và cầm muỗng súp lên nhai ngon lành. Đói quá rồi!! Chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ gì nữa.......

“Cạch!”

Ba cái tô đáp cánh nhẹ nhàng xuống mặt bàn mà không còn bất cứ thứ bên trong. Chính xác là sạch bong như vừa được rửa bằng “Sunlight Trăm trái chanh”. Nhìn vẻ mặt thõa mãn của tụi nó là đủ biết bụng đứa nào đứa nấy đã chấm dứt “đình công”, thật là sung sướng quá.

Hôm nay cả 6 đứa bắt buộc phải đi chung ô tô, nếu cứ tiếp tục cái thói quen “kẻ đi trước, người đến sau” như mọi hôm thì chắc bị mama bọn hắn đem lên thớt lúc nào không hay mất .( Sợ mama quá hahahaaha)

Xe dừng bánh trước cổng trường, 1 đám đông nữ sinh đã đứng trực tại đó từ sớm, lăm le 3 tên đó đến là “phục kích” ngay. Nhưng hôm nay trên xe không chỉ có 3 tên đó, mà còn có sự góp mặt của chị em xấu xí nhà họ Ngọc. Mới bước được cái chân trước ra ngoài thì ngay lập tức cả ba bị nhấn chìm trong một “bầu trời” xám xịt, sát khí lan tỏa nồng nặc mùi thuốc súng của tất thảy các XX chĩa thẳng vào mặt tụi nó.

Đương nhiên sau một giây kinh hoàng ấy thì lập tức nổi lên những tràng xì xào, bàn tán về sự kiện mà theo góc nhìn của tụi con gái trong trường đánh giá là “chướng mắt” ghê gớm!

Trước tình hình như vậy thì ta dự đoán sẽ có 80% các “nạn nhân” thường dùng hết tốc lực biến khỏi cái không gian rợn óc đó và sẽ không có chuyện tụi nó nằm trong danh sách ngoại lệ.

---Trong lớp học---

Cái tin 3 đứa nó đi cùng xe với các “prince” của trường đã lan ra với tần số mà cá chắc internet cũng không đuổi kịp.

_ Nè, mày biết gì không ? - 1 con nhỏ trong lớp nhiều chuyện

_ Biết gì??

_ 3 con nhỏ kia đi cùng xe với 3 hoàng tử đó! - Nhỏ đầu tiên vừa nói vừa chỉ về phía tụi nó đang ngồi cho đứa đối diện thì lập tức nghe tiếng nó hét lên:

_ Cái gì???????

_ Khẽ khẽ cái mồm thôi , tụi nó nghe thấy bây giờ!_ _Thật không?? – có vẻ nhỏ kia vẫn còn ngờ vực chuyện lạ lùng mà có thật này.

_ Tao nhìn tận mắt mà!

_ Trời đất! Thế là sao nhỉ ????

Đang bàn tán xôn xao về vụ việc động trời vừa xảy ra thì 3 tên đó bước vào lớp và cùng lúc tiếng trống báo vào học cũng vang lên.

Tiết đầu là tiết của cô chủ nhiệm .

_ Cả lớp đứng! - Lớp trưởng hô khi thấy cô giáo bước vào

_ Các em ngồi xuống đi! - Cô ra hiệu

_ Trước khi học bài, cô muốn phổ biến với các em 1 hoạt động mới của năm học.- Hình như cô cũng vừa nhận được cái thông báo ấy trên trường.

Ngừng một chút, cô tiếp:

_Như các em cũng biết lên lớp 11 chúng ta sẽ được chọn 3 đại diện tham gia nữ sinh thanh lịch cấp trường, rồi cấp thành phố và cuối cùng là cấp tỉnh đúng không??

_ Vâng ạ!! Cả lớp đồng thanh

_ Đúng! Vậy nên cô muốn chọn một số bạn nữ đại diện cho lớp tham gia, cô muốn xin ý kiến của các em, có ai có ý kiến gì không?? - Cô hỏi

Chợt phía dưới vang lên giọng 3 tên đó đồng thanh:

_ Dạ có em!

_ Ba em nói đi!

_ Em xin thay mặt hotboy trong trường đề ra 1 ý kiến là...... - Kiệt nói ( tự tin ghê , nhưng mà cũng đẹp trai thiệt )

Cô chủ nhiệm thấy hắn có vẻ hơi chần chừ, cất tiếng hối thúc:

_ Em cứ tự nhiên phát biểu!

Gia Kiệt sau khi dừng lại ngắt quãng câu nói, cuối cùng hắn cũng đưa ra phương án của mình:

_ Chúng ta hãy ghi tên các bạn nữ trong lớp và tụi em sẽ bốc thăm, trúng vào tờ giấy có ghi bạn nào thì người đó sẽ tham dự cuộc thi nữ sinh thanh lịch.

_ Ồ! Ý kiến không tệ! Cô đồng ý! – nói rồi cô quay ra cả lớp cười tươi - Vậy ta sẽ bắt đầu vào tiết sinh hoạt ngày mai nhé! Bây giờ chúng ta vào bài học mới nào!

Thời gian trôi qua, các tiết học mau chóng kết thúc

“Tùng, tùng, tùng”

Tiếng trống trường điểm giờ ra về. Đám học trò đứng lên chào cô rồi cũng lũ lượt kéo nhau ra khỏi lớp để trở về mái nhà thân yêu.

Các anh các chị vừa về đến thì ai nấy đều kéo nhau lên lầu không chừa một mống nào. Lũ con gái thì vẫn cứ thẳng tiến vào phòng “đại tỉ” Bảo Nhi trong khi mấy tên “hot” ấy thì tập trung tại “lãnh địa” của “sư huynh” Gia Kiệt.

Ta cùng soi vào từng “nhà” nghe ngóng xem sao ?

---Phe “kẹp nơ”---

Thì ra các nàng này đang mở chợ “buôn dưa leo, bán dưa chuột”, chủ đề của “chương trình hôm nay không gì khác ngoài:

_Chị ghét cuộc thi thanh lịch lắm! – Ồ, đại tỉ đã bắt đầu rồi đây!

_ Em cũng thế! – Linh Nhi

_Nếu trong chúng ta ai mà dự thi thì sẽ lộ ngay mất! Mình đang cố gắng cải trang thì làm sao để phát hiện được chứ ? – cô nàng em út Đan Nhi đã chọt trúng cái yếu điểm rồi đây! Đúng là nếu những khuôn mặt thật “mĩ miều” của ba chị em nó mà trưng ra ở cuộc thi thì chẳng khác nào chính họ tự đạp nát công sức của mình.
 
U

uocmovahoaibao

Linh cũng hoàn toàn không phản đối việc ngụy trang sẽ có nguy cơ phá sản, cô cũng tiếp:

_Nhưng vấn đề cũng không phải chỉ ở đó! Nếu bọn họ bốc trúng tên của chúng ta thì sao ?

_Thì coi như kế hoạch của Đan Đan thành công bước đầu, bước sau thua, thế thôi! – Bảo Nhi quăng ra một câu mà như có vẻ không quan tâm mấy tới vấn đề lớn hơn là:

_Nếu thế chúng ta sẽ không hủy hôn được hả ? Em nhất định không cam chịu thế đâu! – Đan Nhi phụng phịu. Đấy, mấu chốt vấn đề là đó đấy!

_Không sao! - Bảo Nhi nãy giờ là người ít nói nhất bọn thì lúc này đôi mắt chợt sáng lên, khóe môi cũng từ từ nhếch nụ cười nửa miệng gian manh – Chúng ta vẫn cón có đường khác mà!

_Sao cơ ? – Đan nghe xong thốt lên, mặt ngu ngơ khó hiểu

Câu nói ngờ nghệch của em mình vừa dứt thì Linh Nhi ngồi kế bên nó đã lắc đầu, nhanh tay cú 1 cái thật đau vào trán con bé:

_ Nghĩa là trong vòng một năm chúng ta không có tình cảm với ba tên đó đấy, đồ ngốc! Có nhớ giao kèo với ba mẹ không ?

Tỉnh lại sau khi ăn cái kem cốc ngon lành của bà chị mình thì Đan Nhi cũng vừa ngộ ra:

_Ờ ha! Vậy mà nghĩ không ra, k hổ danh là bà chị thông minh của em! – nó suýt xoa khen

_Em chỉ khéo nịnh thôi! – Bảo Nhi

_Thật mà!

Thế rồi Bảo đứng lên, phán 1 câu rồi quay đi:

_Vậy thì chuyện ngày mai cứ để ông trời lo, bây giờ chúng ta ai về phòng nấy thay đồ rồi ăn tối!

Kết thúc câu chuyện, buổi họp mặt “buôn dưa” cũng chấm dứt.

--- Phe “mày râu”---

Ta thấy giữa phòng 3 anh em hắn chụm đầu vào nhau xì xầm xầm xì câu chuyện sau đây:

_Ngày mai chúng ta phài bốc bằng được lá thăm của họ!

_Trả thù chuyện dám bỏ sâu vào cặp chúng ta! - Tuấn

_ Đã đến lúc quân tử giải quyết ân oán “giang hồ”!

Ba tên mỗi người đem ra 1 câu hợp điệu như hát rap.

_Nhưng lỡ không bóc trúng thì sao anh hai ?? - Tuấn nói, lại liên quan đến vấn đề “may rủi, hên xui” theo ý trời…

Lời vừa nói xong thì 2 bên khóe môi Gia Kiệt lập tức nhếch lên cái nụ cười đểu…hơn chữ “đểu” @@! Hắn “trình bày âm mưu của mình:

_ Chuyện ấy quá đơn giản, khi ấy thì… sau đó….

Thầm thì, thì thầm, bọn hắn cứ thế mà bàn cái chuyện mờ ám mà không-cần-nói-cũng-biết-là-cái-gì-ấy. Bên ngoài nhìn vào bộ dạng của mấy tên đó…thật tức là không thể làm gì hơn là được đấm vào mặt mỗi đứa một phát để nó bớt “phởn” đi!!!

_Ay ya, ông anh này… Cáo già quá đấy! – Gia Tuấn vừa nói vừa huých huých cánh tay Kiệt, mặt mày “ĐỂU ĐÁO ĐỂ”!

Kiệt nghe thấy cũng hất cằm lên vênh váo:

_Anh mày không thông minh thì chẳng lẽ là mày à ? – (tự tin gớm!) nói rồi hắn cũng quay sang- Thôi, tụi bay về phòng tắm rửa rồi xuống ăn cơm! - cái mệnh lệnh y chang của Bảo Nhi.

_ Ok! Sir! – 2 tên con2lai5 đồng thanh cười híp mí.

---Giờ cơm---

Đám con gái hoàn thành công việc sửa soạn trước nên xuống thẳng bếp. Cơ mà nhìn quanh chẳng thấy mặt mũi tên nào xuất hiện ngoài ba mẹ bọn hắn:

_ Các anh ấy đâu rồi vậy bác ? – Đan Nhi nhận thấy có sự xuất hiện của mẹ mấy tên đó nên sửa đổi cách xưng hô mặc dù trước đó đã cảm thấy nhờn nhợn trong cổ họng, buồn nôn quá!

_Tụi nó vẫn chưa xuống con à! – bác Trung nói

Không để tụi nó chờ lâu, phu nhân tức là vợ bác Trung, mẹ của anh em hắn lên tiếng:

_Tụi con cứ ăn trước đi!

Tụi nó mừng húm, “Vâng!” 1 cái rõ to

Và cũng đúng lúc đó, bộ ba “các anh chàng nổi tiếng” của chúng ta vừa xuống bậc thang cuối cùng. Bữa ăn cũng được bắt đầu.

Được 1 lúc chú Trung lên tiếng:

_Ba nghe nói trên trường có tổ chức cuộc thi thanh lịch đúng k?

_Dạ! – đồng thanh

_Ta cũng nghe nói các con là người bốc thăm đúng k ? - phu nhân cũng nhìn về hướng mấy thắng con quý tử của mình.

_Dạ ! _ lại đồng thanh

_Ta chỉ mong các con tham dự cuộc thi thanh lịch thôi, các con hãy cố gắng bốc trúng nha! – bác Trung có vẻ đặt kì vọng vào bọn nó rất nhiều. Và lời đề nghị của ông cũng chính là cái mục đích mà anh em hắn dù bất cứ giá nào cũng phải thực hiện được, nên lập tức đồng lòng dạ ran.

_Thôi bác, con chỉ có vẻ đẹp bề ngoài thôi ( tự tin giống ai đó ), còn nấu nướng con hum biết! – Bảo Nhi thẹn thùng nói lên cái khuyết điểm 3 chị em.

Bỗng ông Trung liếc nhìn hướng mấy anh làm tụi hắn giật phắt, mặt biến sắc:

_Ta sẽ bảo tụi nó chỉ cho các con!

_Ông thông minh quá! Vừa thúc đẩy tụi nó thêm phần yêu nhau, vừa làm cho tụi nó rõ rành việc nấu ăn, nhất tiễn song điêu! Tôi lấy ông quả k sai! – bà phu nhân tán thành nhiệt liệt cái ý kiến mà theo tụi nó lúc này là “khủng khiếp nhất từ trước đến giờ”!

_Tôi mà bà! - Ông Trung cũng hãnh diện vì lời khen của vợ mình. Chẳng lẽ cái gen tự tin kia của anh em hắn là do di truyền nguyên vẹn từ ông nhờ ?

_Thôi bây giờ các con lên ngủ đi nha!

_Dạ! - 6 đứa lễ phép rồi ngoan ngoãn trở về phòng.

Một ngày lại trôi qua nhường chỗ cho ngày mới đến, vòng tuần hoàn không bao giờ thay đổi.

Bữa sáng nay tụi nó nhận được nhiều lời chúc của ba mẹ hắn. Bên ngoài thì lễ phép cười cười đáp lễ nhưng thực tâm chẳng muốn chuyện đó xảy ra chút nào.

Hôm nay các chị Nhi đi xe chung với các anh mà cứ lầm bầm lẩm nhẩm: ”Ước gì không phải tui! ; Cầu Chúa phù hộ cho là thăm của con đừng rơi vào tay quỷ dữ!”…bla…bla…bla - 3 chỵ cầu nguyện thầm thôi mà hăng đến nỗi các anh ngồi kế bên không muốn củng phải nghe. ( qê quá họ nghỉ chỵ sợ họ đó cố lên )

_Mấy cô yên tâm, tụi tôi sẽ không bốc trúng người xấu như các cô đâu! – Gia Kiệt ngoài miệng thì chê bai mà trong lòng đã tính sẵn kế hoạch “đánh cá” hết rồi đấy! ( xấu zậy đó mà có 1 ng` từng ngắm rùi!)

_Tui cũng mong vậy!

Một bên cười nham hiểm, bên kia ngồi lảm nhảm một hồi cũng tới nơi.

Cảnh tượng như mọi ngày lại tiếp tục tái diễn. “Người đẹp” thì bị bu lấy không có chỗ thở trong khi “quái vật” chẳng khá khẩm gì hơn, cứ hít liên tục mùi thuốc súng mà "nguồn gốc" từ đâu thì miễn bàn tới, quá rõ!

1 tiếng sau các anh mới vào tới lớp, cô giáo đã chuẩn bị sẵn thùng giấy đã ghi tên đầy đủ cả thảy 18 nhân nữ sinh trong lớp:

_Bây giờ cô mời bạn Kiệt lên bốc thăm!

Gia Kiệt bước lên bục và thò tay vào thùng “bốc” ra một tờ thăm rồi đưa cho cô Liên, cô giáo đọc to…

Sẽ là ai đây ??? Người con gái đầu tiên vinh dự được xướng tên sẽ giành được quyền tham dự cuộc thi Học Sinh Thanh Lịch ??? Liệu có phải là... ??
 
U

uocmovahoaibao

Chap 20…..
Cô Liên vừa nhìn lá thăm vừa cười khiến không khí cả lớp ở dưới bao trùm trong cảm giác hồi hộp, ai nấy đều mở to “nhãn”, vểnh tai mèo lên để nghe cho rõ tên của nữ sinh may mắn nào được dự thi:

_ Chúc mừng…BẢO NHI!!!! – Cô Liên đọc to dòng chữ hiện diện trong lá thăm.

“Đùng”

Sét đánh ngang tai!!!! Bảo Nhi cháy khét lẹt! Quả là nội công thâm hậu nha, chỉ một câu nói thôi đã đủ để “đại tỉ” của chúng ta đang đứng trên bờ vực được “tống tiễn” xuống thẳng địa ngục!!!

Bây giờ nó vẫn còn ngớ ra, mặt mày mếu máo không tin vào những gì mình nghe được. Bảo Nhi chỉ tay vào mặt mình:

_Em …hả cô>?

_Tất nhiên! – cô chủ nhiệm cười hiền nhìn nó nhưng hiện tại đầu óc nó đang “phiêu” tự do rồi, sau câu nói ấy thì đã hoàn toàn không ý thức được gì nữa! “Ông trời ơi! Tôi ăn ở cũng không đến nỗi ác mà sao ông nỡ đối xử với tôi như vậy ??? Tôi hận ông!!”- trích nguyên văn câu nguyền rủa của nó trong lòng.

Nó thất thểu đi lên phía bục giảng trước bao nhiêu ánh nhìn ghen ghét và nhiều lời nói xì xầm, nhưng đều bỏ ngoài tai.

Cô giáo lại cất tiếng:

_Cô mời Gia Tuấn và Gia Phong lên!

2 tên còn lại bước lên bục thì Đan và Linh Nhi tức thì cũng vào ngay tâm trạng thấp thỏm lo sợ y như bà chị mình lúc nãy.

Những tờ thăm được Tuấn và Phong cầm lên đưa cho giáo viên….

Người ta nhìn thấy cô Liên đọc to lên tên của 2 ứng viên còn lại…nhưng chị em Linh, Đan đã không còn nghe được gì nữa. Sau khi 2 cái tên ấy vang lên, hai tai của tụi nó như ù đi, tâm thời rơi vào trạng thái hỗn loạn, tim tự nhiên đập mạnh 1 cái như bị xe tải tông vào. Lo lắng thêm làm gì nữa khi kết quả đã được định. Dòng chữ ghi trên 2 tờ giấy mà Gia Tuấn và Gia Phong bốc được cư nhiên không gì khác ngoài:

_Linh Nhi, Đan Nhi, mời 2 em lên đây!

Cũng giống như chị mình, bao nhiêu tia nhìn khó chịu chĩa về phía họ càng lúc càng đông hơn.

Bỗng có một cô gái thân hình nhỏ nhắn đứng phắt dậy phản đối:

_Em không đồng ý cho họ thi!

_Tại sao ?

Con bé tên Thanh cất tiếng giải thích:

_Vì bọn họ quá xấu, không đủ điều kiện dự thi. Với lại chỉ có 1 người đáp ứng được yêu cầu chiều cao thôi, còn lại thì đều không đủ tiêu chuẩn.

Cô Liên nghe thấy thế thì quét ánh nhìn qua con bé, hỏi:

_Theo em ai mới hội đủ điều kiện ?

_Em thấy Kiều Linh, Kiều Oanh, Kiều Na là ứng viên thích hợp nhất! – Thanh cao giọng tiến cử 3 cô gái cũng có thể coi là nổi tiếng trong trường ấy.

_Nhưng cách ăn nói của họ…- cô Liên vẫn hơi chần chừ

_Tụi em sẽ giúp họ!

_ Thôi được, ai đồng ý cho nhóm Kiều Linh thi thì giơ tay lên! – Cô chủ nhiệm quyết định tiến hành phương án biểu quyết.

Các bạn nữ trong lớp ( trừ thanh ) thấy các “hoàng tử” của lòng mình không giơ tay thì họ cũng chẳng đồng ý, không bầu cho nhóm chị em Linh, Oanh, Na. Thế nhưng lũ nam sinh hám gái thì lại khác, họ giơ tay rất nhiều.

Cô Liên nhẩm đếm:

_ 1…2…..8…9…Tổng cộng là 11 người. Vậy còn ai muốn đội Bảo Nhi thi nào?

Bọn hắn giơ tay chẳng thèm suy nghĩ dông dài làm nửa lớp gồm toàn những cô nàng “yêu trai đẹp” cũng giơ theo (trừ thanh và chị em Kiều Linh)

_11 người.

_Haha, bằng nhau! – Gia Phong cười thành tiếng khi nghe thấy kết quả không hơn kém.
Phương án biểu quyết không thành công, cô Liên trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi rồi cất lời:

_ Vậy thì thế này, ngày mai, cô sẽ mượn sân trường tổ chức cho các em thi nấu ăn để quyết định. Đội nào thắng thì sẽ được thi, các em có ý kiến gì không?

Tụi nó đành miễn cưỡng gật đầu, trong khi đứa nào cũng gọi là “mù bẩm sinh” về chuyện “khói lửa bếp núc” này. Hôm trước đã chứng tỏ khả năng kém cỏi của mình làm “nem đen to chấm nước mắm lờ lợ” cho tụi hắn “thưởng thức” và thu về toàn là những lời chê bai thậm tệ. Giờ nghĩ lại thật xấu hổ quá!

_ Ngày mai các đội chuẩn bị kĩ vật liệu nha. Giờ học đến đây kết thúc, các em ra về đi! – Cô chốt mệnh lệnh rồi ra hiệu cho cả lớp giải tán.

Ôi, ngày mai sẽ là 1 ngày vất vả cho chị em họ Ngọc đây!

3 chị em nó lủi thủi cúi gằm mặt xuống đất đi cùng với bọn hắn tiến về phía cổng trường. Khi cách cửa chỉ cách còn mươi bước, Đan Nhi im lặng nãy giờ cất tiếng làm cà đám phải dừng lại:

_Các ông về trước đi, tụi tui đi mua vật liệu để tập luyện cho cuộc thi ngày mai.

Anh em hắn nhìn tụi nó như vậy vừa thương vừa đắc ý. Tại sao thế ? Còn ai khác ngoài chính mấy tên cáo già ấy đẩy chị em nó vào con ngõ cụt này chứ! Nhưng gì đi nữa thì vẫn còn 1 chút tình người, Gia Phong cũng vì thế mà có ý định giúp đỡ những “chú cún khổ sở” của chúng ta:

_Vậy tụi tui ở lại với các cô nha!

_Sao cũng được! Dù gì thì cũng tại các anh hết, tay bỏ bùa hay sao mà bốc trúng tụi tui chi vậy hả? Làm bây giờ khốn đốn thế này đây!

Lời vừa dứt thì chẳng hiểu sao đột nhiên mấy tên kia giật bắn, tay ròng ròng đổ mồ hôi lạnh. Quả nhiên kẻ mang tội luôn có tật giật mình. Cố gắng giấu giếm thái độ mờ ám của cả bọn, Gia Tuấn đánh trống lảng đề nghị:

_V…vậy tụi tui chỉ các cô!

Chị em nó hình như không để ý đến phản ứng đáng nghi của mấy tên này nên cứ vô tư, Linh Nhi quay sang đáp:

_Cảm ơn các cậu!

Bước ra khỏi ngưỡng cửa trường Thanh Phong, Gia Kiệt nhìn về phía chiếc xe của mình nói với bác Hòa:

_Được rồi, chú về trước đi! Từ đây bọn cháu sẽ đi bộ. _Vâng! Cậu chủ về cẩn thận. – bác Hòa ân cần nhắc nhở cả bọn.

_ Cháu biết rồi! Bye ông!

Nói rồi bác Hòa phóng xe đi để lại các anh chị nhà ta quay đầu đi về hướng ngược lại. Bọn hắn dẫn mấy chị em đi đến chợ lớn để mua sắm vật liệu cho buổi thi ngày mai. Thực đơn đã được cả lũ quyết định sẵn và nhất trí là 3 món: cháo bí ngô, cơm chiên dương châu và Spagetti. Cả đám dừng lại trước cổng chợ, Gia Kiệt bắt đầu phân công:

_Phong, em hãy dẫn Đan Nhi đi mua vật liệu và chỉ cô ấy làm món thứ nhất. Còn Gia Tuấn, mày và Linh Nhi lo liệu món Cơm chiên dương châu….- nói rồi nhận được 2 cái gật đầu từ mấy đứa em, hắn mới quay qua nhìn Bảo Nhi, tiếp - …còn tôi và cô cùng làm Spagetti.

Phân công xong họ cứ thế chia nhau mỗi người một hướng.

Ta lia Camera sang bên Đan Nhi và Gia Phong trước nhé!

2 đứa đang đứng ở một góc mà phân công nhau. Gia Phong cầm tờ giấy ghi sẵn vật liệu trên tay liệt kê công việc cho Đan Đan:

_Cô đi mua cho tôi 2 trái bí ngô, 1 trái để thử nghiệm cho ngày hôm nay, 1 trái ngày mai đem theo.

Nghe thế Đan Nhi giãy nãy:

_Sao anh không đi với tôi ?

_Cô không đi một mình được hả, tôi còn mua hành nữa.

Đan Nhi ngẫm lại, ngớ ra một chút rồi cũng nói:

_ Ừkm, vậy gặp nhau ngoài cổng.

Nói rồi nó quay lưng đi thẳng chạy đi mua bí. Đang định tăng tốc để còn mua về sớm thì bỗng…

“Bốp”

A! Sao kìa! Mắt nổi đom đóm hết rồi! Không, không, phải tỉnh lại, Đan Nhi thoát khỏi cơn “điên loạn” do cú va đập vừa nãy, cô đụng trúng một người!

Nó ngước nhìn lên định xin lỗi thì đập vào mắt nó là một nhân ảnh tuyệt đẹp. Người con trai với mái tóc vàng, có vẻ là con lai. Anh ta hỏi nó:

_Em có sao không ?

Nói rồi anh đưa tưa tay đỡ cô dậy, Đan Nhi vừa định đặt tay mình lên đó thì lập tức có 1 bàn tay to lớn từ phía sau chụp lại. Thì ra là Gia Phong!

Hắn cuối xuống nhìn Đan Nhi, hỏi:

_Cô làm cái gì ở đây mà không lo đi mua bí vậy hả ?

_Cô ấy bị té! - Người con trai kia nói

Câu nói ấy chọc đúng cái tâm trạng khó chịu của hắn lúc này, Gia Phong liếc xéo con người lạ mặt kia rồi quăng ra một câu cộc cằn:

_Không liên quan đến anh, nếu để tôi thấy anh đụng vào VỢ CHƯA CƯỚI của tôi thì anh không xong đâu! – Gia Phong nói trong tức giận và nhấn mạnh từ “vợ chưa cưới” (zợ chưa cưới kìa hahah)

Nghe xong câu nói đó, lập tức mặt Đan Nhi đỏ bừng lên, tim thì cứ đập thình thịch như đánh trống, cảm giác này là sao chứ ???

Gia Phong quay ngoắt, tay thì vẫn còn dính chặt tay nó rồi cứ thế mà kéo đi, để lại anh chàng đẹp trai tóc vàng ngớ người ra ….
 
U

uocmovahoaibao

Trong lúc đó, “tổ đội” Linh Nhi và Gia Tuấn cũng trong giai đoạn bắt đầu đi mua sắm:

_Cô đi mua 2 hộp lạp xưởng và xúc xích đi!

_Anh đi với tôi nha!

_ Cô không … - chưa kịp nói hết câu thì Gia Tuấn đã im bặt ngay, ngẩn ra nhìn khuôn mặt “cún con” của Linh Nhi, hai mắt to long lanh lung linh…dễ thương quá đi!!!>< Hắn lập tức quay đầu đi chỗ khác để che đi khuôn mặt đang đỏ rần lên của mình, chẳng khác trái cà chua là mấy, đỏ mọng luôn ý! Tình cảnh này không muốn cũng phải gật đầu thôi anh bạn à!

Thế là Gia Tuấn cậu phải đi cùng mà hộ tống Linh Nhi đi làm cái nhiệm vụ vẻ vang là đi chợ mua thức ăn.

Đang đảo mắt xung quanh để tìm tiệm tạp hóa thì…

“Binh”

Nó ngồi sụp xuống vì đau. Hic! Đang đi đụng phải người. Mấy cô này có mắt mà lại để dưới chân hay sao ý, cứ xảy ra va chạm hoài thôi.

_Tôi xin lỗi! - ng` lạ mặt cất tiếng, giọng tội lỗi

_Anh đi đứng không biết nhìn đường hả ? – Linh Nhi ngước lên định đốp chát tay đôi 1 trận thì chợt hai ánh nhìn chạm vào nhau. Linh Nhi chợt thấy người này nhìn rất quen, những kí ức trong đầu thoáng chạy ra như một thước phim. A! Thì ra chính là anh chàng trên tàu lượn siêu tốc hôm đó cô chơi đây mà.

Cô định mở miệng nói xin lỗi nhưng Gia Tuấn đã lên tiếng:

_Anh làm sao mà lại đụng phải vợ chưa cưới của tôi thế hả ???

_ Ơ, tôi xin lỗi! – tên con trai lạ mặt lại cuống quýt lên.

_ Hừ! – thở hắt ra 1 cái, điệu bộ bực bội, hắn quay sang Linh Nhi - Ta đi thôi nào!

_ Ơ…

Nói rồi Gia Tuấn kéo Linh Nhi đi mua đồ mà chẳng thèm để ý mặt nó đang đần ra chả hiểu mô tê gì. Cái quái quỷ gì vừa diễn ra thế này ?

Couple cuối cùng là “sư huynh” và “đại tỉ” – Gia kiệt với Bảo Nhi---

Lúc này Bảo Nhi đi mua vật liệu cho cái món Spagetti rắc rối, Gia Kiệt cứ lẽo đẽo theo sau, mắt lăm lăm nhìn Bảo Nhi như sợ bị lạc mất cô. Thấy vậy, Bảo Nhi dừng chân, quay ra sau nói:

_Sao anh không đi mua mì đi? Tôi mua xúc xích.

Gia Kiệt vẫn không rời mắt khỏi nó, lười nhác ném ra 1 câu:

_Tôi đi chung với cô cho vui!

Nó im lặng một chút rồi nở nụ cười gian tà:

_Hay anh thích tôi rồi ?

_Cô làm như cô đẹp lắm vậy đó! – Kiệt nói rồi quay lưng bỏ đi. Có ai nhìn thấy không ? Mặt cu cậu đang đỏ lên kìa!

Bảo Nhi nhìn theo hắn đang đứng ở một chỗ cách nó chỉ 3 bước chân, vậy mà bày đặt giận lẫy cơ đấy! Nó chợt nhoẻn miệng cười, cười vì cái thái độ đáng yêu của hắn. Bỗng đám đông đằng sau lưng nó đẩy tới đẩy lui, tác động lực vào người Bảo Nhi khiến nó bật ngược ra sau. Tay chân loạng choạng hươ lấy hươ để trên không trung thế nào lại vướng phải Gia Kiệt đứng gần đấy….

1s…

2s…

3s…

Cả hai rơi vào tình trạng mà ta thường thấy trên TV, nhưng không ngờ lại có thật ngoài đời: môi chạm môi mắt chạm mắt. Hai con người ngã đè lên nhau nằm sõng soài trên mặt đất, vậy mà người nào người nấy mặt đơ hết cả ra, chẳng ý thức được chuyện oái oăm gì đang diễn ra. Ông chủ tiệm mì gần đấy thấy vậy, vờ ho đằng hắng vài tiếng ( ông này làm mất hứng ) làm cả hai sực tỉnh cơn mê (sảng), lồm cồm đứng dậy mà mặt người nào cũng đỏ như gấc. “Trời ơi là trời! Nụ hôn đầu của con mà ông cũng cho tên đáng ghét ấy cướp đi sao ??? HuhuhuTT^TT” – Bảo lại hét lên trong lòng, Tình hình này chắc tháng sau con bé sẽ không cúng trời nữa đây.

Trước chuyện xảy ra như vậy, đương nhiên sẽ chẳng có ai mặt dày đến nỗi cư xử tự nhiên với đối phương khi đi mua đồ sau đó….Ngượng ngùng…ngượng ngùng …NGƯỢNG NGÙNG!!><

Chuyến đi mua sắm kết thúc, trên đường về nhà bầu không khí trên xe im lặng đến khó chịu, nhưng cũng không trách được những con người này vì ai cũng vừa gặp phải những sự cố đáng xấu hổ. Thiện tai!

Về đến nhà thì cả thảy 6 người đều có mặt ở bếp mà không hề biết rằng có những đôi mắt đang sáng lên như cú vọ dõi theo từng động tĩnh. ( baba và mama của mí anh chứ ai )

”Ông nghĩ tụi nó có tiến triển không?” - phu nhân hỏi

”Tui nghĩ chắc là phải có mà!” – ông Trung nói giọng chắc nịch

”Nhưng sáng nào tui thấy tụi nó cũng để bộ dạng như nhọ nhem vậy ??” - phu nhân ( lọ lem bả kiu nhọ nhem pó chíu )

”Tui không biết. Mà bây giờ bà lo quay tụi nó đi!” ông nhắc nhở vợ mình đang cầm cái Camera với âm mưu “trong sáng”: quan sát tiến độ tình cảm của các con.

Nói đến đây, cuộc thầm thì vụng trộm cũng kết thúc@@---

Quay lại với đám nhì nhố trong căn bếp. Đặt mấy tùi đồ chứa đầy những thứ đồ ăn, cả ba chị em nó thờ phào, mắt ánh lên vẻ biết ơn:

_Cuối cùng củng xong, cám ơn các anh nha! ^^

_Không có gì, vì tụi tui không muốn chị em Kiều Linh thắng thôi. – Gia Tuấn giải thích.

_ Tại sao ?

Gia Kiệt phun ra 4 chữ có cũng như không với thái độ khó chịu khi nhắc tới:

_Tụi tôi ghét họ!

Nhiệm vụ đã hoàn tất, các anh chị đi lên phòng ngủ của mình.

Tối đó, Bảo Nhi onl nick và có cuộc trò chuyện với Tâm hồn lạnh lẽo.

”Buzz!” – hắn đánh động và đồng thời cuộc talking cũng được bắt đầu:

”Zì?”

”HUm nay tui vui lắm, bà là con gái zậy cho tui 1 lời khuyên đi, cảm giác sau khi kiss một người con gái zữa chợ mà mặt mình đỏ thì sao ???” – nói đến đây thì chắc các bạn cũng biết đây là ai rồi nhỉ ? Mối quan hệ ảo này ngoài đời thực rất là gần đó nha, thế nhưng “đương sự” trong cuộc có vẻ vẫn còn chưa hay biết gì đâu.

”Thì cậu đang yêu đó!”

Nó đánh dòng chữ ra mà trong lòng không khỏi trốn được cảm giác nghi ngờ, nó nhủ thầm: ”Không lẽ là hắn ta ??? Chắc là không đâu, không phải đâu! Trùng hợp thôi mà” - rồi tự mình phủ nhận, nhưng rồi lại - hay mình qua phòng hắn ??”.

Ý chí khơi dậy từ sự tò mò trong nó được dịp nổi lên, nó tức tốc đẩy cửa chạy qua phòng Gia Kiệt. Tự cho mình cái quyền không cần gõ cửa, nó xông thẳng vào phòng hắn thì thấy tên này vẫn chưa ngủ mà ngồi bên laptop làm gì đó.
Kiệt ngạc nhiên mở to mắt ngước lên nhìn nó, con nhỏ hôm nay sao thế nhờ ? Ở đâu đạp cửa vào tự nhiên thế chứ ? Nhưng chưa kịp mở miệng thì bị câu hỏi của Bảo Nhi chặn họng:

_Sao giờ này anh còn chưa ngủ ?

_Tôi không buồn ngủ! – hắn đáp gọn lỏn, quên luôn mình định nói gì rồi đấy!

Cả hai im lặng một lúc thì Bảo Nhi tiến gần đến giường Gia Kiệt. Cô ngồi bên cạnh anh, Gia Kiệt cũng nhìn về phía cô. Nó cất tiếng:

_Cho tôi xin lỗi chuyện hồi sáng nha .

Nhắc đến chuyện hồi sáng mặt hai đứa không hẹn mà cùng đỏ lên. Bất chợt liếc nhìn vào màn hình desktop, Bào thấy hắn ta đang chat trên cửa sổ cùng nick Tâm hồn lạnh lẽo.....(nick cô chú ai ). Trong đầu chợt thoáng hiện qua cái câu lúc nãy hắn nói trên tab: “…cảm giác sau khi kiss một người con gái giữa chợ mà mặt mình đỏ thì sao ???”
Cô nghĩ thầm: “ Chẳng lẽ hắn ta yêu mình rồi ??? Không thể nào! Hắn ta rất ghét mỉnh mà! Mà cho dù có như vậy đi nữa, mình đã hứa sẽ không lấy hắn! ><” tự nghĩ, nó lắc đầu lia lịa.

Gia Kiệt ngồi cạnh thấy mặt con bé cứ “thiên biến vạn hóa” như thế cũng lên tiếng hỏi han:

_Cô bị gì zạ ?

_Ơ…kh…không, tôi thấy nhức đầu quá. Thôi tôi zề phòng nha! – nó giật mình lấy đại lý do để biện minh.

Bảo Nhi về phòng out khỏi nick và đi ngủ, nhưng chẳng chợp mắt được tí nào.( thật ra là nằm suy nghỉ đến sáng nun ) .

Ở phòng mình, Gia Kiệt sau một hồi nghĩ bâng quơ về thái độ kì lạ của Bảo nhi lúc nãy, cuối cùng cũng thôi rồi lại tiếp tục công việc đang làm – chat.

Nhưng, vừa nhìn thấy câu nói của cô bạn Tâm hồn lạnh lẽo lúc này đã offline, trong một khoảnh khắc mặt anh đỏ ran. “Yêu ??? Mình yêu con bé ấy à ??? Không thể nào! Không thể!” và cũng như Bảo Nhi lúc nãy, hắn ta lắc đầu, tâm trạng bối rối vô cùng. Lật đật out khỏi Yahoo! Hắn cũng leo lên giường trùm chăn, cố ép mình đi vào giấc ngủ mà mắt cứ mở thao láo.@@

Đêm đó, có 2 con người cứ trằn trọc đeo đuổi những suy nghĩ riêng mình đến tận trời sáng mà chẳng hay biết. Số phận hai con người đã được bánh xe lăn vận mệnh nối vào nhau, đằng sau đó sẽ còn tiếp xảy ra những chuyện gì nữa đây ??? Đón chap tiếp theo nhé!
 
U

uocmovahoaibao

Sáng sớm hôm sau, chỉ có 4 người là Gia Tuấn, Gia Phong, Linh Nhi và Đan Nhi là mặt mày tươi rói. Đêm hôm qua đánh 1 giấc thẳng cẳng quá đã! Duy chỉ có 2 con người “đầu đàn” kia là bơ phờ, mắt lờ đờ lơ ngơ như bò đeo nơ, chẳng có chút gì gọi là tỉnh táo. À há! Hậu quả của việc thức đêm để suy nghĩ toàn những thứ vớ vẩn là đây! Thật không còn gì để bình luận@@!

Cả bọn đến trường khi đã gần 7 giờ. Tiếng trống trường vang lên thật sự là vị cứu tinh của các anh chàng “hoàng tử khốn đốn” trong tình cảnh bị lũ “ruồi” bu lấy không dứt. (em đánh trống giúp đó )

Như đã dự định, hôm nay là ngày thi nấu ăn để cùng chọn ra những gương mặt nào sẽ tham gia cuộc thi Nữ Sinh Thanh Lịch của lớp 11a8. Được đặt ở giữa sân trường là mái che dành cho người chấm điểm là hiệu trưởng và một số giáo viên khác, cùng với hai bên hông là khu vực bếp được chuẩn bị sẵn để phục vụ cho cuộc thi hôm nay. Tất cả đã được sắp xếp sẵn sàng ngay sau khi hiệu trưởng đồng ý với đề nghị mượn khoảng sân này của cô Liên vào trưa hôm qua.

Không khí bước vào giai đoạn căng thẳng khi cô Liên bước lên phía trước tuyên bố:

_ Cuộc thi bắt đầu, mời 2 đội vào chỗ của mình!

Nhóm người nãy giờ nhộn nhịp ở phía dưới chính là những thí sinh tham cuộc. Họ bao gồm nhóm của Kiều Linh, Kiều Oanh, Kiều Na và nhân vật chính của chúng ta - chị em nhà họ Ngọc: Bảo Nhi, Linh Nhi và Đan Nhi.

Hiệu lệnh được vang lên thì cũng là lúc 2 nhóm tách ra, trên tay là những nguyên vật liệu được chuẩn bị sẵn từ hôm trước, nối đuôi nhau tiến về chỗ của mình. Ở đó, tụi nó lần lượt thay phiên nhau chế chế, nấu nấu, vận dụng tất cả những gì mình học được của cả ngày hôm qua luyện tập. Biểu hiện của cả ba đều rất tốt, kĩ thuật khá thành thạo rồi, chỉ có điều là…nhìn Bảo Nhi xem, con bé có vẻ không mấy nhanh nhẹn, tay chân hơi run nữa. Nhưng nét mặt ai nấy đều tập trung đến cao độ, xem chừng không còn gì có thể quật ngã được tinh thần vững vàng ấy của họ được rồi.

Và ….thật không uổng công! 3 chị em đã hoàn thành phần thi của mình với gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhìn những thành quả mình làm ra, có lẽ chính họ cũng không ngờ rằng mình có thể làm được đến thế mà không gặp bất cứ trở ngại nào.

Anh em hắn ở dưới ngồi quan sát cũng không khỏi vui theo, 3 tên ngồi cười tươi nhìn chị em nó. Công trình hôm qua hét lên hét xuống cố gắng nhồi vào đầu bọn nó những kiến thức cơ bản để làm những món ăn này cuối cùng cũng phát huy tác dụng! Thật tự hào quá đi!!!

Phía đội bên kia có vẻ cũng đã xong các tác phẩm của mình.

Sau 2 tiếng, các món ăn được bày ra trước bàn của ban giám khảo. Thực đơn của tụi nó là: Cháo bí ngô, Com chiên và Spagetti.

Còn nhóm kia đưa ra 3món Cháo thịt quay, Cơm gà và Mì nấu lẩu.

Hai đội đứng ngang hàng, ánh mắt chiếu về phía trực diện đối đầu nhau. Ban giám khảo đang ăn thử các món ăn. Bên nào cũng làm rất ngon, trang trí đẹp mắt như các đầu bếp chuyên nghiệp thực thụ. Mùi thơm lan tỏa khắp không gian kích thích khứu giác của bất cứ ai ngửi được đều phải quay đầu lại để tìm kiếm coi cái mùi tuyệt vời ấy phát ra từ đâu. Cuộc chiến ngang tài ngang sức. Quả là thử thách khó khăn cho ban giám khảo đây.

Tình hình như vậy mà cứ thấy ông thầy hiệu trưởng vừa thử vừa lắc đầu làm như có gì đó nghiêm trọng lắm vậy. Chẳng lẽ có vấn đề gì sao ? Rõ ràng là đã làm đúng công thức rồi mà ?

Chờ đợi…chờ đợi…chờ đợi…

Cuối cùng cũng đến lúc thầy hiệu trưởng đưa ra kết quả, thời điểm quyết định ai sẽ nhận được vinh dự tham gia cuộc thi Nữ Sinh Thanh Lịch hoặc phải ra về tay không với nỗi thất vọng tràn trề.

Thầy hiệu trưởng đứng lên, phong thái nghiêm túc:

_Cả 2 nhóm đều làm rất tốt, món ăn nào cũng có hương vị rất tuyệt. Chúng tôi thật sự rất khó khăn trong việc chấm ai sẽ đậu hay rớt…

Nghe được đến đây tụi nó mới thở phào,”Cũng may…”, nhưng rồi cũng lọt thỏm vào bầu không khí căng thẳng của hội trường.

Thầy ngừng lại một chút, khẽ thở dài rồi dõng dạc tuyên bố:

_Chúng tôi quyết định: 2 đội hòa nhau!

_Cái gì ???? – tụi nó không hẹn mà gặp cùng thốt lên. Không phải chứ ? Giờ tính sao đây?

Nhận thấy kết quả cuối cùng vẫn chưa giải quyết được vấn đề, giáo viên chủ nhiệm của tụi nó cùng ban giám khảo đứng sang một góc bàn bạc xem còn cách nào khác để phân định thắng thua nữa hay không. Và sau 1 hồi lâu, bọn họ cùng nhất trí chung 1 ý kiến. Đó là:

_Các em, theo kết quả của phần thi vừa rồi thì thực lực của hai đội đều ngang nhau. Cô đã họp cùng với các thầy cô khác và đã quyết định cho các em thi 1 cuộc thi phụ nữa. Hai nhóm sẽ so tài trong môn thể dục chạy xà 100m. Các em nghĩ sao ? – cô Liên công bố nội dung của phần thi tiếp theo.

Vừa dứt lời, đại diện nhóm bên kia là Kiều Linh liền bước ra:

_ Em đồng ý!

Nói rồi nhỏ liếc nhìn sang phía đội Bảo Nhi, ánh mắt chờ đợi câu trả lời của họ.

_Chúng em cũng không phản đối!

Người trả lời đề nghị của cô Liên không phải là Bảo mà là Linh Nhi. Con bé hừng hực khí thế và ý chí muốn chiến thắng cuộc thi này mà không hề để ý rằng chị nó đang…

Đoàn người rời sân và kéo nhau sang bên hông khu nhà thể chất của trường. Đây là nơi nhà trường thường tổ chức những cuộc thi thể thao cho những ngày hội lớn và hôm nay được nhường lại phục vụ cho mục đích tranh tài của tụi nó. Vừa đến nơi thì họ cũng mau chóng tiến hành nội dung thi chạy.

_Mời đại diện của mỗi đội bước ra. – cô Liên đề nghị sau khi công việc chuẩn bị dụng cụ chướng ngại ( mấy cây sào) đã đâu vào đấy.

Kiều Linh cùng Bảo Nhi chậm rãi bước lên sau vạch xuất phát, vào tư thế khom người về trước đợi khẩu lệnh.

_Chuẩn bị…Sẵn sàng…Xuất phát!!!

Ngay lập tức cả 2 người phóng mình chạy như bay về phía trước và nhanh chóng vượt qua những cây sào đầu tiên.

Bọn hắn đứng lặng im xem diễn biến cuộc thi, Gia Kiệt hơi lo lắng bèn quay sang Linh Nhi:

_ Con nhỏ đó thi có sao không ? Sợ nó yếu thế…

_Đùng có quá lên, cứ đợi mà xem!

Linh Nhi nhảy vào họng Gia Kiệt ngồi chẳng đợi hắn nói hết câu. Nó quan sát chị mình mà vừa nhoản miệng cười đắc thắng. Có lẽ ít ai biết, nhìn bề ngoài chị Bảo nhà nó thế thôi chứ con nhỏ là quán quân của hội thi thể thao cấp thành phố 3 năm liền rồi đấy. Mấy chuyện cỏn con này làm sao làm khó được chị ấy. Kaka! Phen này ta thắng chắc rồi! Con bé nghĩ thầm trong đầu mà trên môi không khỏi nhếch lên nụ cười nửa miệng đầy tự tin.

Thế nhưng…

Người tình không bằng trời tính…

Hôm nay Bảo Nhi vốn đã thấy hơi chóng mặt vì đêm hôm qua thức thâu đêm, cuộc thi vừa rồi gần như đã vắt cạn sức lực còn ít ỏi của nó. Bây giờ lại thêm cái phần tranh tài đòi hỏi tốc độ nhanh nữa… Nghĩ đến đó thôi thì tư tưởng Bảo Nhi bị phân tán trong chốc lát. Nhưng nhiêu đó cũng đủ để con bé phạm lỗi chỉ vì phút giây lơ đãng của mình…
“Cạch”

…chân nó vướng phải cây sào cuối cùng trước khi về đến đích…

“Rầm”

1 tiếng động lớn vang lên, cả đám lập tức quay phắt theo phản xạ nhìn lên đường đua thì thấy Bảo Nhi nằm sõng soài trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt lại vừa đau vừa mệt, trút ra hơi thở khó nhọc. Ngay sau khoảnh khắc đó, lập tức Gia Kiệt chạy như bay đến bên cạnh đỡ nó dậy, sờ tay lên trán. Ôi trời ơi, người con bé nóng như lửa đốt vậy! Kiệt tái mặt, vội vã bế nó lên chạy ra khỏi nhà thể chất, trước đó quăng lại cho mọi người 1 câu nói vội vàng:

_Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, chuyện còn lại giao cho mọi người!

Hắn nói rồi chạy biến đi ngay để lại đám người còn lơ ngơ chưa biết chuyện gì mới xảy ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh!
 
Top Bottom