hãy nói lên điều bạn muốn nói với mẹ

T

truongtrang12

Bần thần hương huệ thơm đêm
khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
chân nhang lấm láp tro tàn
xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào



Mẹ ta không có yếm đào
nón mê thay nón quai thao đội đầu
rối ren tay bí tay bầu
váy nhuộm bùn áo nhuộm nâu bốn mùa

Cái cò... sung chát đào chua...
câu ca mẹ hát gió đưa về trời
ta đi trọn kiếp con người
cũng không đi hết mấy lời mẹ ru

Bao giờ cho tới mùa thu
trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
bao giờ cho tới tháng năm
mẹ ra trải chiếu ta nằm đếm sao

Ngân hà chảy ngược lên cao
quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm...
bờ ao đom đóm chập chờn
trong leo lẻo những vui buồn xa xôi

Mẹ ru cái lẽ ở đời
sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
bà ru mẹ... mẹ ru con
liệu mai sau các con còn nhớ chăng

Nhìn về quê mẹ xa xăm
lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm xưa
ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương
 
T

truongtrang12

mẹ ru khúc hát ngày xưa
qua bao nắng sớm chiều mưa vẫn còn
chân trần mẹ lội đầu non
che giông giữ tiếng cười giòn cho ai…
vì ai chân mẹ dẫm gai
vì ai tất tả vì ai dãi dầu
vì ai áo mẹ phai màu
vì ai thao thức bạc đầu vì ai?

lớn từ dạo đó ta đi
chân mây góc biển mấy khi quay về
mẹ ngồi lặng cuối bờ đê
đếm năm tháng đếm ngày về của ta
mai vàng mấy lượt trổ hoa
hàng hiên hanh nắng sương sa mấy lần
đồng xa rồi lại đồng gần
thương con mẹ lội đồng gần đồng xa

“ầu ơ…” tiếng vọng xé tim
lời ru xưa bỗng về tìm cơn mơ
đâu rồi cái tuổi ngày thơ
mẹ ta nay đã mịt mời chân mây
chiều đông giăng kín heo may
tìm đâu cho thấy tháng ngày “ầu ơ…”
 
T

truongtrang12

Con yêu mẹ nhiều lắm
Mẹ là tất cả với con . Mẹ hãy luôn bên con mẹ nhé
 
T

truongtrang12

hình như topic này chẳng có ai zô góp ý gửi bài viết nhỉ hix.................
 
M

meocon2x

hay đó tui cho bài bà này nũa nè
có nhièu lúc con vô tình bật khóc
con nghỉ lại những tháng ngày qua
mẹ ăm thầm nuôi con khôn lơn'
đến hôm nay khi me di rùi
con bật khóc vì nhớ mẹ bít bao
đêm canh 3 mẹ âm thầm thức dậy
vì mẹ lo cho đứa con trên sàn
nhà tui lạnh bên ngoài gió rét
mái tranh tàn không giử nổi nhà tui
tui nớ rằng nhà tui nghèo lắm
mẹ tần tảo cả ngày vì tui
nhưng me ơi giờ đây con đã khác
con xin thề sẽ sống tốt hơn cha
để cho mẹ thấy vơi y phần nào
sự cô đơn lạnh lẻo suôt' 10 năm

dưng' lên trơi` gọi to 3 tiếng I LOVE MOTHER
 
T

truongtrang12

tôi tk bà cho tròn 20 cái nha mà sao ai vô đây cũng chả tk cho một cái nhỉ hình như hơi.....hơi.......
 
T

truongtrang12

Trời cuối năm rồi gió bấc thổi từng cơn
con lại muốn viết những dòng về mẹ
như câu chuyện tình con chưa được kể
Vẫn ôm trong lòng thao thức với thời gian
bảy lượt xuân về con xa mẹ bảy năm
mái tóc mẹ nỗi u hoài nhuộm bạc

Từ tháng Giêng ngày buồn qua tháng Chạp
có ngày nào mẹ không nhớ thương con
có những đau thương những nỗi u buồn
nước mắt mẹ chảy dài theo năm tháng

Thuở truân chuyên nhiều hơn thời sung sướng
suốt cuộc đời mấy lúc mẹ thảnh thơi
con lớn không rồi mẹ vẫn khổ mẹ ơi
bảy tám đưá con như đàn chim bạt gió

Mấy cuộc biển dâu trút lên đời bão tố
mẹ oằn mình chở hết nỗi khổ đau
ngày quê hương tang tóc ấy thảm sầu (*)
trên thân mẹ máu loang hòa nước mắt
cơ nghiệp tan hoang mưa vùi sóng dập
mẹ dắt đàn con đi tìm lại cuộc đời

Hai mươi năm lòng mẹ không nguôi
trông về quê xa mẹ buồn đau quặn
thương những đứa con ngày mưa tháng nắng
núm ruột nào khi cắt không đau

Mấy thuở hàn vi hoạn nạn cơ cầu
mẹ nuôi chúng con rỡ ràng không lớn
bây giờ chúng con mỗi người một chốn
mẹ hoài hoài khóc nhớ khóc thương

Ngoài bảy mươi chưa hết nỗi đoạn trường
đau thương chất lên tuổi già sức yếu
mẹ lại sống những tháng ngày túng thiếu
lại nhớ thương trông ngóng từng ngày

Mẹ chắt chiu dành dụm trong tay
từng đồng bạc để nuôi con cải tạo
con ngồi trong bốn bức tường trâng tráo
từng đêm dài tiếng mẹ vọng yêu thương

Mẹ ơi, chiều nay gió bấc thổi từng cơn
con muốn viết cả tấm lòng về mẹ.
 
T

truongtrang12

Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm...
Bầm ơi có rét không bầm!
Heo heo gió núi, lâm thâm mưa phùn
Bầm ra ruộng cấy bầm run
Chân lội dưới bùn, tay cấy mạ non
Mạ non bầm cấy mấy đon
Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.
Mưa phùn ướt áo tứ thân
Mưa bao nhiêu hạt, thương bầm bấy nhiêu!
Bầm ơi, sớm sớm chiều chiều
Thương con, bầm chớ lo nhiều bầm nghe!
Con đi trăm núi ngàn khe
Chưa bằng muôn nỗi tái tê lòng bầm
Con đi đánh giặc mười năm
Chưa bằng khó nhọc đời bầm sáu mươi.
Con ra tiền tuyến xa xôi
Yêu bầm yêu nước, cả đôi mẹ hiền.
Nhớ thương con bầm yên tâm nhé
Bầm của con, mẹ Vệ quốc quân.
Con đi xa cũng như gần
Anh em đồng chí quây quần là con.
Bầm yêu con, yêu luôn đồng chí
Bầm quý con, bầm quý anh em.
Bầm ơi, liền khúc ruột mềm
Có con có mẹ, còn thêm đồng bào
Con đi mỗi bước gian lao
Xa bầm nhưng lại có bao nhiêu bầm!
Bao bà cụ từ tâm như mẹ
Yêu quý con như đẻ con ra.
Cho con nào áo nào quà
Cho củi con sưởi, cho nhà con ngơi.
Con đi, con lớn lên rồi
Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con!
Nhớ con, bầm nhé đừng buồn
Giặc tan, con lại sớm hôm cùng bầm.
Mẹ già tóc bạc hoa râm
Chiều nay chắc cụng nghe thầm tiếng con...
 
T

truongtrang12

Gia đình tôi từ Hà Nội về sinh sống ở làng quê, lúc đó tôi mới tròn ba tuổi. Tôi được mẹ thương nhiều hơn các anh chị. Mẹ nói, chẳng phải là không công bằng với các con nhưng vì tôi là con út, sinh ra và lớn lên trong lúc kinh tế gia đình bị sa sút. Có lần tôi thèm ăn quà sáng, trong khi cả nhà chỉ sống bằng những bữa cơm đạm bạc, mẹ không ngần ngại lấy quả trứng gà đang ấp trong ổ luộc lên cho tôi ăn.

Vừa bóc trứng cho tôi, mẹ vừa lau nước mắt vì thương tôi vẫn thèm gói quà sáng như thói quen ở Hà Nội. Tôi vào học lớp vỡ lòng, cả lớp đều tập viết bằng cây bút có quản bằng gỗ, cái ngòi bằng sắt tây mạ kẽm, giống như cái mỏ con chim sẻ, chúng tôi thường gọi là “ngòi bút mỏ sẻ”. Bữa ấy, tôi đánh rơi cây bút xuống đất, ngòi bút bị hỏng không thể viết được nữa. Tôi lén lấy cây bút của bạn học, mang về thay ngòi sang bút của mình.

Đứa bạn học sang nhà mách chuyện với mẹ, mẹ dịu dàng nói: “Cô xin lỗi, cháu cứ về đi, rồi cô sẽ có cách trả lại ngòi bút cho cháu”. Bạn tôi về rồi, lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt mẹ nhìn tôi nghiêm khắc, đáng sợ! Mẹ bắt tôi nằm úp mặt xuống giường, nhưng vẫn lấy chiếc gối mỏng lót dưới mặt tôi. Rồi mẹ cầm con dao bài, thong thả chặt cành tre, kỹ lưỡng róc sạch các nhánh nhỏ, tạo thành cái roi dài chừng một thước, to bằng cái đũa ăn cơm.

Trời ơi! Cái thời gian nằm chờ mẹ phán quyết thật dài mà khủng khiếp làm sao. Chẳng thà bị đánh ngay một trận dữ dằn, chắc tôi còn dễ chịu hơn. Cầm cái roi, mẹ hỏi: “Vì sao con lấy bút của bạn?”. Không trả lời vào câu hỏi của mẹ, tôi chỉ van xin tha tội.

Mẹ nói: “Mẹ không thể tha thứ khi con chưa biết sửa lỗi”. Tôi đành thú nhận: “Vì bút của con bị hỏng”. Sau khi mẹ phân tích và tôi đã nhận lỗi. Mẹ “tuyên phạt” tôi năm roi đánh vào mông.

Mẹ đánh thử một roi xuống chiếu, rồi cho tôi hai điều được lựa chọn: “Một là, con mang cây bút sang trả bạn, phải xin lỗi gia đình bạn, thì năm roi này mẹ cho khất. Nếu còn tái phạm tội ăn cắp, mẹ sẽ xử hai tội cùng một lúc. Hai là, con phải chịu năm roi này”.

Nói rồi, mẹ đập roi “thị uy” xuống chiếu cực mạnh. Tất nhiên tôi “chọn phương án một” của mẹ. Mấy chục năm sau, tôi gặp vợ của một người bạn đánh con vì tội lấy trộm đĩa nhạc của nhà hàng xóm. Tôi lấy kinh nghiệm của mẹ năm xưa để “hiến kế” cho chị, thế mà “đắc sách”.

Một bữa, tôi khoe với mẹ vì vừa bắt được con cá lóc (quê tôi gọi là cá chuối) nằm trên bờ tre làng, kiến bu đầy thân, mà nó hãy còn sống. Mẹ kêu: “Tội nghiệp nó! Con dẫn mẹ ra bờ tre ven sông rồi mẹ nói con nghe”.

Tôi theo mẹ đến nơi con cá nằm, mẹ chỉ tay xuống sông, bầy cá lóc con đang xúm xít vây quanh một con cá lớn. Mẹ nói: “Mùa đông ở quê mình, dưới nước hiếm thức ăn, con cá mẹ liều mạng nhảy lên bờ cho kiến bu vào thân, rồi nó nhảy xuống nước cho bầy con ăn kiến đấy. Tội nghiệp lũ cá con đang nháo nhác quanh cha nó, con thả con cá mẹ xuống với bầy con nó đi. Gặp điều ác mà không làm là con đã thực hiện được việc tốt rồi đấy”.

Có lần, mẹ chăm sóc tôi vượt qua cơn bệnh dài ngày. Sau bữa ăn cùng gia đình, tôi chuẩn bị đi học. Quãng đường từ nhà đến lớp tôi phải qua một cây cầu khỉ. Mẹ gói mấy củ sắn luộc trong khăn tay, bỏ vào cặp sách, rồi dặn tôi: “Trên đường về, con ăn mấy củ sắn cho đỡ đói. Tới cầu, con ngồi nghỉ một chút cho đỡ mệt rồi hãy đi qua”. Ánh mắt mẹ giờ phút ấy gieo vào lòng tôi một cảm xúc mà mãi mãi tôi không thể quên.

Khi tôi trưởng thành, cuộc sống của gia đình tôi vẫn nghèo. Mẹ phải sống thiếu thốn. Tới lúc mẹ nằm liệt, tôi mới về chăm sóc. Những đêm cuối cùng của đời mẹ, tôi thức trắng bên giường bệnh, bó tay bất lực trước những cơn đau hành hạ mẹ.

Mẹ nói nhỏ: “Con bỏ công việc về đây với mẹ, thời gian mẹ bệnh kéo dài, con lấy gì mà nuôi các cháu ăn học?”. Không biết nói gì hơn, tôi khuyên mẹ: “Mẹ khổ vì con đã quá nhiều, giờ đây lại khổ vì bệnh tật, mà con không giúp đỡ được mẹ. Mẹ đừng lo cho con, con đủ sức vượt mọi khó khăn nuôi các cháu nên người”.

Lời cuối cùng mẹ dạy tôi: “Con đã sống hết mình vì cha mẹ. Tìm bạn ở đời, nếu con thấy ai bạc với cha mẹ hoặc từ bỏ con cái, dù họ có tốt với con bao nhiêu đi nữa, con cũng đừng tin người bạn ấy”. Mẹ lần trong túi còn mấy đồng bạc, đặt vào tay con gái tôi rồi nói: “Bà cho cháu mua chiếc nón đội đầu mà đi học”.
 
T

truongtrang12

Mẹ tôi chỉ là một phụ nữ bình dị giống như nhiều người đàn bà khác. Nhưng với tôi, mẹ thật sự là người tuyệt vời nhất, chúng tôi hạnh phúc được làm con của mẹ. Mỗi khi yêu mẹ, em tôi thường ôm chặt mẹ nói: “Chúng con tu nghìn kiếp mới được làm con mẹ đấy, mẹ biết không?”.


Bố con tôi là tất cả những gì quý giá của đời mẹ. Mẹ làm tất cả vì chúng tôi. Ngày tôi còn nhỏ, bố công tác ở xa, tôi lại là đứa trẻ ốm yếu, mẹ phải làm thêm rất nhiều mới đủ tiền thuốc thang cho tôi và chi tiêu trong gia đình.

Hồi đó, tôi còn quá nhỏ để hiểu, chỉ nhớ rằng: Thiếu hơi ấm của mẹ là tôi không ngủ được, sự quấn quýt chẳng chịu rời mẹ của tôi cũng làm mẹ vất vả nhiều thêm. Sáng mẹ dậy nấu cơm sớm, tôi cũng dậy theo, thế là mẹ vừa làm cơm lại vừa phải lo đuổi muỗi cho tôi. Nhiều đêm mẹ ngồi ôm chặt tôi vào lòng, tôi yên tâm nằm trong vòng tay mẹ ngủ ngon lành, mà không biết rằng những lúc đó là mẹ đang ốm. Từ ngày sinh tôi, mẹ suy nhược và thường có những cơn khó thở, mẹ bảo: Những khi ấy không dám nằm, sợ nằm thì không bao giờ dậy được nữa, cứ nghĩ: mình có mệnh hệ nào thì con sẽ ra sao - mà thương con chảy nước mắt, ôm chặt con trong lòng chẳng dám rời xa...
 
N

nhimxu_thichxuxu

Àh mình cũng có 1 bài:
Trưa về đến sau đồi
Gọi con như mọi bận
Sao không nghe trả lời
Thì mẹ ơi đừng giận.

Nhìn vở bài toán đó
Con làm còn dở dang
Bỏ quên bên cửa sổ
Đừng bảo con không ngoan.

Sân nhà đầy lá rụng
Sao mẹ trách con lười
Thấy áo con đẫm máu
Đừng! Đừng khóc mẹ ơi...

Giặc mĩ nó nhằm con
Mà bắn vào tim mẹ
Đừng khóc con mẹ nhé
Khóc sao hả căm thù.

Bài này cũng lâu rồi nên không bik mình nhớ có chính xác không.
 
T

truongtrang12

tk bạn nha
ai cũng có một người mẹ để nhớ thương để bán víu vào......................hãy chân trọng mẹ bạn nhé
 
T

truongtrang12

Con xa mẹ khi tuổi còn nhỏ lắm
Bao năm qua đời đã thấm bụi trần
Đã bao lần mong gặp lại mẫu thân
Cho con được một lần bên gối mẹ

Mẹ biết không nổi lòng con trẻ
Sống xa mẹ đời quạnh quẻ cô liêu
Nhớ làm sao người mẹ tóc bạc nhiều
Thương con trẻ sống phiêu lưu xa xứ

Thoáng chợt buồn con nhớ về quá khứ
Ngày tiển con mẹ tư lự chồn chân
Mẹ nhìn con mắt lệ cứ trào dâng
Ôm chặt mẹ tấm thân gầy sương gió

Chia tay mẹ lời con không kịp ngỏ
Chuyến tàu đêm đưa con nhỏ ra khơi
Bao năm dài sống xứ lạ một nơi
Con còn nhớ những lời mẹ dạy bảo

Giờ thành nhân tâm tư con ảo nảo
Nhớ mẹ hiền, lòng hiếu thảo nguyện ghi
Bao năm trời cay đắng hề chi
Không dám kể sợ mẹ mình sầu tủi

Bức tâm thư con viết rồi không gởi
Xé tan tành cho thơ khỏi gửi đi
Nói làm gì cho mẹ thêm nghỉ suy
Tại số kiếp nên con đành cam chịu
 
C

chinhphuc_math

truongtrang12 có lẽ rất iu mẹ pai hok ai kung iu nhưng ít người kon trai nào có thể nói những vần thơ nàu zoi mẹ dc rất mún nói nhưng........................
 
T

truongtrang12

nhưng sao anh đây là tp chia sẻ mà mọi người đều có thể nói những điều mà mình không thể nói ra với mẹ được
 
C

chinhphuc_math

Điều đó khó nói lém!Là kon trai lớn như huynh rùi thì càng khó hơn!mụi nên nhớ kon trai là người trất trầm ngâm!Ít ai nói dc câu"kon iu mẹ nhìu"huynh đây cấu đó nói kung khó nữa càng lớn thì càng khó nói hơn!
 
T

truongtrang12

her thế à hix . không nói được thì làm bằng biẻu hiện hành động đi huynh.......................
 
N

nhimxu_thichxuxu

Rồi một hôm
Rồi một hôm nếu về cha hỏi
Mẹ ở đâu con biết nói sao?
_ Con hãy bảo trông cha mòn mỏi
Mẹ từ trần sau mấy tháng đau

_ Nếu cha hỏi sao nhà vắng vẻ
Mẹ khuyên con hãy trả lời sao
_ Con hãy chỉ bình hương khói rẽ
Và trên giường chỉ đĩa dầu hao

_Nếu cha hỏi cặp đào trước ngõ
Sao chỉ còn một gốc ngả nghiêng
Con hãy chỉ một cây đào nhỏ
Bên cây tùng rồi đứng lặng yên

_Còn mồ mẹ nếu cha muốn biết
Phải hướng nào con nói cùng cha
_Con lặng chỉ bầu trời xanh biếc
Và bên trời chỉ nội cỏ xanh...
 
T

toilatoi.ub4

tôi nghĩ các bạn chắc phải yeu mẹ các bạn lắm nhỉ vì tình yêu đó tôi tặng tất cả các bạn ở đây tk tất cả các bài
tôi mong rằng lần sau tôi vào sẽ có thêm bài và tôi sẽ tiếp tục tk các bạn tôi cũng yêu bố mẹ tôi vô cùng nhưng vì
không nghe lời bố mẹ nên tôi đã đánh mất tất cả ...............bây giờ tôi rất hối hận mong các bạn đừng dẫm lên vết
xe đổ của tôi
 
Top Bottom