hãy nói lên điều bạn muốn nói với mẹ

T

truongtrang12

her lạ là lạ thế nào hả chị ?...............................................................
 
T

truongtrang12

Trời nghiêng - Đất cũng trở mình
Mẹ đi vào cõi vô hình lặng câm
yêu thương rời khỏi chỗ nằm
chỉ còn tiếng khóc lăn trầm vào tim
thế gian bỗng chốc im lìm
đời con trăn trở suốt miền ấu thơ
vọng buồn điệp khúc ... ầu...ơ...
nghe xao xuyến chảy ngập bờ nhớ thương
Mẹ đi bỏ cuộc vuông tròn
suốt đời con mãi lịm hồn quặn đau

tóc con nay đã bạc màu
năm-mươi-lăm-năm đã qua rồi ,Mẹ ơi !
 
T

truongtrang12

Cha không nói nhưng mà cha hùng vĩ
Sừng sững che, làm bóng mát cho con
Xả tấm thân hứng chịu cuộc vuông tròn
Miễn con sướng bao gian nguy cũng chịu

2.

Cha không nói nhưng cha đầy huyền diệu
Dậy cho con bí quyết để làm ngươì
Dù cho đời gian khổ ngập đầy vơi
Cha sừng sững dang tay che con dại

3.

Cha nói ít mà dường như không nói
Nhưng trao truyền xương thịt máu cho con
Để hôm nay thân con lớn vuông tròn
Mà quên lửng cội nguồn cha ban phát

4.

Cha nói ít mà dường như thầm nhủ
Con hỡi con hãy nung chí kiêu hùng
Gương ngươì xưa dòng lịch sử không dừng
Làm rạng mặt con Rồng cha hằng dặn

5.

Cha nghiêm nghị mà mềm lòng ai biết
Lơì nói ra như chắc thép ai bì
Mà trong lòng chất chứa vạn từ bi
Nào ai biết tâm hồn cha mềm yếu

6.

Có những lúc dơ thân làm đệm hứng
Che cho con khỏi nanh vuốt quân thù
Bọn tham tàn hung bạo đám ngươì ngu
Đem tù ngục chất chồng thân già yếu

7.

Cha gục ngã trong tù đầy lao lý
Bỏ vợ hiền con dại đứng bơ vơ
Nước mắt nào rửa sạch vết thiên thu
Con cúi lạy thương cha gìa ngàn kiếp

8.

Cha hỡi cha! tình của cha cao tột
Dọn cho con chỗ đứng ở cõi đơì
Có bao giờ con chợt nghĩ tới Ngươì
Nay sụp lạy xin cha thương con dại

9.

Trong cuộc sống con lỡ lầm vụng dại
Gây buồn phiền lo lắng nhọc cho cha
Nay chắp tay cúi lạy trước cha già
Xin tha thứ những ngày qua khờ dại

10.

Dù cha già nay trên cao vơì vơị
Con biết rằng cha luôn ở bên con
Tình cha con vẫn bền sắt cùng son
Khi con thở có tiếng cười bên cạnh
 
T

truongtrang12

Biển bao la sao bằng tình Mẹ
Núi cao đâu sánh được lòng Cha
Công Cha nghĩa Mẹ như trời bể
Nhờ đó luôn ghi giữ nếp nhà
Ngược xuôi vạn nẻo đường sương gió
Tẩn tảo bao năm đến mỏi mòn
Xá chi mưa nắng trời giông bão
Chỉ vì hạnh phúc của đàn con
Mắt Cha đẫm lệ biết bao lần
Gian khổ đau thương chẳng ngại ngần
Nửa trả ơn đời ơn đất nước
Nửa phần cho trẻ đẹp ngày xuân
Cha chẳng đòi con chuyện báo đền
Chỉ mong con trẻ được làm nên
Trai thời giữ trọn lòng trung nghĩa
Gái tấm kiên trung giá vững bền
Ấy chính nỗi niềm mãi ước mong
Các con lớn bé hiểu thế không?
Lòng Cha trọn kiếp bên đàn trẻ
Cao rộng còn hơn cả núi sông
 
T

truongtrang12

“Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…’’
Thơ xưa con nhớ từng vần
Nao nao trong dạ mỗi lần ngâm nga

Mẹ ơi mẹ ở quê nhà
Sáng canh rau muống, tối cà mồng tơi
Mong cô hàng xóm sang chơi
Cháu người dạy dỗ, con người vuốt ve

Con đi biền biệt chưa về
Trở trời, trái gió ai bề trông nom?
Mong sao mẹ hiểu lòng con
Miếng cơm, manh áo nên con chưa về.

Mong mẹ hiểu cho bề gia thất
Con giờ đây đã cận tứ tuần
Thương trường đất khách gian truân
Lòng con trăm mối tơ vò
Gió mùa đông bắc - hướng trông quê nhà

Con nhớ chứ, mẹ cha, xứ sở
Lũy tre làng, xóm chợ, nhà tranh...
Con đâu quên năm tháng chiến tranh
Một xe đạp, mẹ con mình sơ tán

Khổ đau xưa đã lui vào dĩ vãng
Nhưng đó là bàn đạp của đời con
Chỉ băn khoăn một chữ Hiếu chưa tròn
Để cha mẹ vẫn mỏi mòn đợi cửa

Nơi đất khách con không quên gốc Việt
Lòng luôn hướng về nơi cắt rốn chôn rau.
Ngâm bài thơ mẹ dạy từ thuở nhỏ
Làm tấm gương cho con cháu noi theo.

Mỗi sáng dậy trong lòng con nhắc nhở
Hai mươi năm trăn trở xa nhà
“Ai về thăm mẹ quê ta
Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm…’’
 
T

truongtrang12

Ta yêu mẹ như tình yêu sông núi
Mẹ yêu ta như biển rộng trời cao
Tiếng chân me là điệu nhạc xôn xao
Mái tóc mẹ là mái nhà che chở

Khi gió trở bàn tay me ấm áp
Dạo mưa buồn lời dỗ ngọt làm sao
Sáng tinh sương thanh thoắt ở nơi nào
Chiều mờ tỏ âm thầm về trước ngõ

Trên đôi vai gánh hàng rong nặng trĩu
Trong lòng người tình mẫu tử sơn keo
Mỗi đứa con là một mối ưu tư
Tuy xa mẹ không bao giờ mẹ bỏ

Có những lúc trăng thanh trời sáng tỏ
bên hiên nhà me kể chuyện đời xưa
Chuyện An Tiêm, Đồng Tử quá nên thơ
Sung sướng lắm cõi lòng ta rộng mở...
 
T

truongtrang12

Con thầm đi cho hết sáu chiều xa
Ngày thứ bảy đưa con về với mẹ
Không thể có buổi chiều nào đẹp thế
Không thể còn con đường nào dài hơn.

Bếp lửa hồng. Phơn phớt mảnh trăng non
Hoa tra rụng vào hoàng hôn lặng lẽ
Cây xao xác phủ chiều lên dáng mẹ
Bầy ve trong vòm đêm tím thẫm đón con về.

Nước đã đầy chum nước kể con nghe
Ngọn lửa đỏ như chưa bao giờ đỏ
Ráng trời hồng. Vườn rau xao xác gió
Mỗi chiều hôm. Da diết mỗi chiều hôm.

Chim sẻ nhìn sợi tóc bạc đầu tiên
Mẹ đi qua cả mùa hè ngơ ngác
Những nếp mờ giống như là sự thật
Mẹ của con - không, truyền thuyết nửa đời người.

Những giấc mơ - con của mẹ - mặt trời
Chiều thứ bẩy - đường xa - về với mẹ
Hoa tra vẫn rụng vàng sân lặng lẽ
Bầy ve
Chớm mùa thu
khô rạc nửa thân mình.
 
T

truongtrang12

Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, từ lúc sinh ra và lớn lên ai mà không có mẹ và ai mà không cần có mẹ. Chính vì có mẹ ta mới có một tuổi thơ ngọt ngào và khôn lớn nên người. Tình mẹ là một tình yêu thiêng liêng, cao cả không gì thay thế được, chỉ có mẹ mới chịu đựng được bao nỗi nhọc nhằn, lao tâm lao lực với con. Những tháng cưu mang là những tháng ngày mẹ phải vất vả, ăn không ngon, ngủ không yên, đi đứng khó khăn, nhưng mẹ vẫn cảm thấy vui vì mẹ biết rằng rồi đây mẹ sẽ có con- một niềm vui lớn không gì đánh đổi được. Cho đến lúc con được sinh ra và lớn lên, cũng là nỗi vất vả, khó khăn của mẹ chất chồng. Mẹ vui cùng những bước đi chập chững của con, mẹ đau lòng mỗi khi con vấp ngã, mớm cho con từng ngụm nước, muỗng cơm, mỗi bước đi của con đều có mẹ dắt dìu, nâng đỡ... Thế là con lớn lên từ đôi tay ấm nồng của mẹ, từ dòng sữa ngọt ngào, từ tình yêu thương bao la của mẹ... Ôi! lòng mẹ thật cao đẹp làm sao! Trong dòng đời xuôi ngược, trong những lo toan của cuộc đời, đôi khi con quên mẹ, con bận bịu với cuộc sống, với chén cơm, manh áo, bận tâm với những cái tủn mủn, nhỏ nhặt, nhưng con chưa bao giờ bận bịu với mẹ, để rồi một ngày nào đó con thất bại giữa cuộc đời, con lại về với mẹ, lại nhớ về công ơn của mẹ:
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng, lưỡi lừa cá xương.
Ngày xưa mẹ là thế, bao đau khổ của cuộc đời, mọi khó khăn của cuộc sống mẹ đều gánh lấy, mẹ chỉ mong sao cho con được vui, được trưởng thành: cơm dù khô dù nhão vẫn nhai nhuyễn, lừa xương lừa sóc bỏ ra để có búng cơm ngọt ngào mớm cho con. Ôi! búng cơm ngày nào sao con không nghĩ được, bây giờ hóa ra rất lớn lao, lớn lao ở cái tình mẹ mà giờ đây dường như nó còn nghèn nghẹn ở cuống họng của con. Cuộc sống của con bây giờ có lẽ đã hơn trước, không phải chịu cảnh cơ hàn như cuộc sống của mẹ ngày nào. Con lại nhớ đến mẹ, muốn phụng dưỡng mẹ, muốn bù đắp lại bao tháng ngày khổ cực của mẹ, nhưng mẹ đã không còn, mẹ không thể chia sẻ cùng con những món ngon ngày xưa mẹ không có, có chăng những lúc con dâng cúng mẹ, cầu mong mẹ về đây cùng con san sẻ, và con lại cầu nguyện để mẹ được bình yên nơi ấy, linh hồn mẹ được siêu thoát, để rồi con xin mẹ phù hộ cho con được bình an hạnh phúc...
Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật như đường mía lau.
Thật ra con đã biết được cái ngày khắc nghiệt này, nên con lo sợ mẹ bỏ con, con thầm mong cho mẹ luôn luôn được khỏe mạnh, được yên vui, nhưng cuộc sống có quy luật riêng của nó, do đó con không cưỡng lại được, mẹ phải già và thật sự bây giờ mẹ đã già. Mẹ đi không nổi, phải vịn vào tường, phải bám thanh giường mà đi. Nhưng với con, mẹ vẫn khỏe, vẫn là chỗ dựa. Trên mỗi bước con đi trong cuộc đời đều có mẹ, phải vịn mẹ mới mong khỏi vấp ngã. Dù con bao nhiêu tuổi đi nữa, với mẹ con vẫn là đứa trẻ lên ba, phải tập tễnh vào đời dưới đôi tay dìu dắt của mẹ. Nhưng ông trời thật khắc nghiệt, không để con mãi mãi được gần mẹ, nên con phải đi, tự tìm hạnh phúc của riêng con, bỏ lại mẹ già không ai chăm sóc:
Đi đâu mà ***** già
Gối nghiêng ai sửa, kỷ trà ai nâng?
Quả là đau xót quá phải không? Tấm lòng cao sâu của mẹ ngày nào chưa được đền đáp, mẹ cưu mang cho đến ngày lọt lòng, lại chăm chăm từng bước con đi, biết bao gian truân phải không mẹ? Giờ đây mẹ đã già yếu rồi không ai nương tựa, con vì cuộc sống mà phải xa mẹ để mẹ cô đơn trong tuổi già, đến nỗi mẹ nằm “gối nghiêng” không ai sửa và một chung trà cũng chẳng có ai dâng cho mẹ. Con nghe như bên tai con văng vẳng lời trách móc của mẹ, tuy nhẹ mà đau. Mẹ ơi, con không bao giờ quên ơn của mẹ, hình ảnh mẹ đã tạc vào ngày tháng thành con, con nhớ như in hình bóng mẹ, cái mùi rơm rạ lẫn mùi bùn hòa trộn mồ hôi trên vai áo mẹ đêm đêm vẫn theo con vào giấc mơ, những sợi tóc ngả màu của mẹ như quyện chặt vào đời con, làm sao con quên được khi con mang tình mẹ rong chơi suốt cả tuổi thơ vẫn chưa tìm cách để trả ơn mẹ. Con tự biết ơn mẹ như trời biển làm sao mà trả được, nhưng ít nhiều con cũng cố gắng, dù chỉ một phần rất nhỏ, rất nhỏ cho mẹ:
Đói lòng ăn hột chà là
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng.
Con chỉ làm được có thế, nhường cơm cho mẹ hầu mong đáp lại một phần công lao trời biển của mẹ, dù con có đói, có thiếu ăn, phải ăn “hột chà là” con vẫn cảm thấy vui khi mà được nhường cơm cho mẹ. Bởi con biết mẹ đã già, răng mẹ đã yếu nên con nhường cơm cho mẹ. Có lẽ mẹ sẽ không nỡ ăn, vì thương con mà mẹ không nỡ, mẹ vẫn như ngày nào: Thà chịu đói, chịu khổ để con được sung sướng. Nhưng mẹ ơi, hãy vì chút lòng hiếu thảo của con mà ăn cơm. Nếu không, một ngày nào đó con sẽ mất mẹ, sẽ không lo được cho mẹ. Con không thể có cuộc sống sung sướng để mẹ an hưởng tuổi già, con chỉ có tấm lòng, một tấm lòng rất nhỏ được sinh ra từ tấm lòng lớn của mẹ. Con không thấy tóc mẹ đã đen trở lại như thời con gái, nhưng dường như những sợi bạc đã ngừng rụng xuống:
Mẹ già như mít chín cây
Gió đông cũng sợ, gió tây cũng buồn.
Con mong tóc mẹ đừng bạc thêm, đừng rụng xuống nữa mà quặn lòng con. Càng già mẹ càng yếu thì con lại càng lo, lo một ngày không còn mẹ, cuộc đời con rồi sẽ ra sao? Mẹ như một dải khói giữa trời theo cuộc đời tan biến thì con sẽ đơn côi. Tình thương mẹ càng về già càng tỏa hương thơm ngát thì con càng lo sợ vì con đã hiểu được trái tim yêu thương của mẹ:
Mẹ ơi đừng đánh con đau
Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ.
Cuộc sống dẫu có làm chai sạn bàn tay mẹ cũng không thể làm bớt đi một chút tình thương con trong trái tim người mẹ. Một lằn roi mẹ vụt xuống cho con khôn lớn là bao đêm mẹ khóc lặng thầm. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết bắt ốc, hái rau. Nhờ lằn roi mẹ mà con biết sống giữa cuộc đời. Từ lằn roi ấy con đã lớn lên, lớn lên từ tình thương của mẹ. Thế nhưng, cuộc đời luôn là những ngã rẽ phức tạp mà con người khó tránh được, để rồi con phải xa mẹ, theo chồng:
Ghe bầu trở lái về đông
Con gái theo chồng ***** ai nuôi?
Câu hỏi như lời trách móc nhưng ẩn chứa trong đó cả tình thương. Con theo chồng mẹ sẽ vất vả hơn trong cuộc sống, nhưng đổi lại con đã được hạnh phúc. Tương lai con đang chờ phía trước, mẹ sẽ thành đôi cánh giúp ước mơ con bay lên. Mai này con làm mẹ, con sẽ hiểu hết tình mẹ như mẹ đã trao hết cho con. Dù xa mẹ nhưng con vẫn luôn nhớ về mẹ:
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều.
Theo chồng dẫu được hạnh phúc nhưng con vẫn không quên mẹ. Sau những ngày tất bật của cuộc sống con được thanh thản, con lại nhớ về mẹ. Con tựa cửa trông về quê mẹ, nơi mà con sống trọn tuổi thơ êm đềm của mình. Nơi mà con có một người mẹ cao cả, lúc nào cũng bận bịu vì con, lo cho con từng giấc ngủ, bước đi, dạy cho con lẽ phải cuộc đời... Giờ đây, con không ở bên cạnh mẹ, chắc mẹ buồn lắm, cô đơn lắm. Ai sẽ lo cho mẹ ở tuổi xế chiều? Con thì lại ở xa mẹ, nghĩ đến đó mà lòng con thắt lại, ruột con đau “chín chiều”. Chiều chiều và chiều! Cái khoảng cách ấy luôn bám vào con như một hình dáng mà mẹ đã sinh ra. Con cảm thấy buồn, cảm thấy nhớ mẹ, bởi có buồn nào dày hơn nỗi buồn “sinh ly tử biệt” ?
Có rất nhiều bài thơ viết về mẹ, rất nhiều bài hát viết về mẹ nhưng có lẽ đặc sắc hơn hết là ca dao về mẹ. Ca dao về mẹ đã nâng niu những tình mẫu tử cao quý nhất của con người, giúp con người cảm nhận được một thứ tình cảm thiêng liêng không gì thay thế được.
 
T

truongtrang12

Công cha như núi Thái Sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

Công cha như núi ngất trời,
Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông.
Núi cao biển rộng mênh mông,
Cù lao chín chữ ghi lòng con ơi!



Chiều chiều ra đứng ngõ sau,
Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều



Công cha nặng lắm ai ơi
Nghĩa mẹ bằng trời chín tháng cưu mang



Mẹ nuôi con bằng trời, bằng bể.
Con nuôi mẹ con kể từng ngàỵ
 
T

truongtrang12

Mẹ ơi con mong mẹ hãy tha thứ cho con những việc trước đây con đã làm mẹ phiền lòng ........vì con
đã để mẹ phải khóc phải rơi nước mắt vì con
cũng tại con hư,con không nghe lời mẹ con đã làm theo những gì con muốn và để rồi hối hận vô cùng.
Con xin lỗi mẹ !!!!!!
 
T

truongtrang12

Ngày nào em bé cỏn con,
Bây giờ em đã lớn khôn thế này.
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy,
Nghĩ sao cho bõ, những ngày ước ao
 
T

truongtrang12

Con chỉ ước con được là thi sĩ
Đem tâm tình đan kết lại thành thơ
Dù lời thơ còn thật quá dại khờ
Nhưng gói trọn tấm lòng con trong đó.
Có những điều dùng lời quả thật khó,
Biết nói gì để Mẹ hiểu lòng con...
Theo tuổi ta, Mẹ sắp sáu mươi tròn,
Nhưng con đã làm gì đền ơn Mẹ
Tình mẹ thương con thật nhiều vô kể:
Những buổi sớm khuya thức trắng thâu đêm,
Lo lắng cho con giấc ngủ êm đềm
Đến bữa cơm gia đình đầy ấm cúng.
Rồi những buổi sớm Đông, trời lạnh cóng
Hay ban khuya, trời trĩu nặng mù sương,
Mẹ thương con, ra đón tận ngoài đường
Mặc giá rét, tuyết băng ngập đầy lối
Rồi những buổi Mẹ thức giấc nửa tối
Vào từng phòng để săn sóc cho con...
Mẹ ban cho những tiếng cười tươi, giòn,
Những mật ngọt, hương thơm, cùng ánh sáng...
Biết làm gì để thật xứng đáng
Với tấm lòng của Mẹ quá bao la
Cứ mỗi ngày qua, Mẹ lại thêm già
Con bất hiếu chẳng làm chi đỡ Mẹ
Dù vẫn biết Mẹ thương con chẳng kể
Nhưng trong lòng, con vẫn thấy nao nao
Con chỉ ước học thật giỏi, điểm cao
Làm quà tặng để kính dâng lên Mẹ...
 
T

truongtrang12

Buồn hay vui, con cũng đã quay về
Đi lẫn vào dòng người vừa tan tầm Máy Dệt
Những hạt bông trên áo quần, trên tóc
Ai thì không nhận ra, con thì con nhận ra
Vì ngày xưa khi tan tầm về nhà
Mẹ cũng có những hạt bông như thế
Và thời gian - khi con còn bé
được chia theo thời gian của mẹ, thành ca sáng, ca chiều, ca đêm
Và căn bệnh đầu tiên mà con biMẹ !

Mười sáu tuổi con nào đã lớn
Chưa trưởng thành mẹ đã bỏ con đi
Mười sáu tuổi con mồ côi mẹ
Chẳng thể nào tin, mẹ mãi xa con

Làm con trai khóc không thành tiếng
Nước mắt chảy ngược dòng trong nức nở Mẹ ơi !
Và máu chảy trong tim con mỗi lần nghe bạn bè gọi Mẹ
Chẳng bao giờ con được gọi Mẹ ơi!

Mẹ xa rồi chị gái chẳng gần con
Căn nhà vắng những đêm đông lạnh giá
Ai sưởi ấm lòng con trong từng cơn giá lạnh
Biết bao lần con gọi Mẹ, Mẹ ơi!

Và hằng đêm trong giấc mơ Mẹ lại ở cùng con
Âu yếm hôn con trong vòng tay của Mẹ
Mẹ lại hỏi con câu hỏi khi ngày xưa còn bé
Con thương Mẹ nhất nhà có phải không con?

Cả cuộc đời phía trước của con
Con bước đi thế nào khi bên con không còn có Mẹ
Bởi tướng cướp anh hùng lúc lâm chung
cũng thường hay gọi Mẹ
Mẹ lại về giúp con qua gian khổ Mẹ nha !

Con chợt tin đời còn có phép nhiệm màu
Mẹ lại trở về trong dáng đi hiền hậu
Và dang tay con ôm hạnh phúc
Hạnh phúc tột cùng của đứa trẻ mồ côi
[Ngày giỗ Mẹ]
ết, là từ mẹ: bệnh tim
Vì thế, khi thấy con làm thơ, mẹ buồn nhưng chẳng nói
Giữa nghề dệt ngôn từ với nghề dệt vải
Mẹ biết, chọn nghề gì con cũng gặp gian nan
Giờ thì muộn rồi. Ca sáng vừa tan
Những người thợ ra về - những hạt bông trên áo quần, trên tóc...
Bốn mươi năm... ngỡ có gì đâu khác?
Chỉ mẹ đã không còn. Và con lại bệnh tim...
 
T

truongtrang12

Mẹ Yêu




Mẹ đi qua bến yêu
Lưu dấu đời bờ hi sinh
Mẹ ban cho suối thương
Con ngập hồn tình quê hương

Mẹ cho con tiếng ru
Con yên vành nôi giấc ngủ
Mẹ qua bao lửa giông
Ấp ủ tình con bao ước mong

Mẹ đem thân tả tơi
Cho sữa bầu con tuổi thơ
Mẹ truân chuyên ngả đường
Dẫu xa lìa yêu cố hương

Mẹ qua bao đổi thay
Mong một ngày con nhảy bay
Mẹ nhỏ lệ vai gầy
Tô điểm đời bao đắng cay

Mẹ ra đi có nghe
Tay con còn lời lay kêu
Mẹ đi xa luỹ tre
Có nghe lòng con đau biển yêu

Mẹ ơi nơi suối mơ
Ghi nhớ tình ai dâng tấm thân...
 
T

truongtrang12

Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.

Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.

Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.

Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.

Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con

Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!
 
T

truongtrang12

Mẹ yêu ơi, hôm nay ngày của mẹ
Con lang thang tìm bóng mẹ đâu đây
Ngày ra đi, con nhớ dáng mẹ gầy
Đưa tay vẫy chào con thơ lần cuối

Ngày ra biển con gục đầu buồn tủi
Gió biển lùa vào mắt, ướt mặn môi
Thuyền lênh đênh theo định mệnh mãi trôi
Con nào biết bóng mẹ dần xa khuất

Nơi xứ lạ, con sống đời lay lất
Dẫu xa quê, con luôn nhớ cội nguồn
Bao nhiêu năm, đời viễn xứ thật buồn
Ngày trở lại, hiên nhà mẹ vắng bóng

Mẹ yêu ơi, đây đoá hồng dâng mẹ
Nơi phương xa , con nhớ mẹ thật nhiều
Tìm đâu ra hình bóng mẹ thương yêu
Đã vĩnh viễn ra đi, không từ giã

Mẹ yêu ơi, con bên này đói lã
Đói tình thương, thèm lời mẹ vỗ về
Đốt nén hương dâng mẹ, lòng tái tê
Hôn đất lạnh, mẹ ơi! con nhớ
 
N

ngo_kut3

mẹ ơi mẹ pik hok.......................con gái mẹ thật sụ* đã lớn thật ròi con đã pik nh­ưng j` mình làm là đúng hay sai mà ko hiểu vì sao con vẫn luôn làm mẹ phải phiền lòng, thậm chí mẹ đã rơi rất nhiều nước mắt vì con................con vẫn nhớ nhi in cái chiều hôm con đi chơi zới bạn bị ngã xe ko đi lại được, tay của con cũng ko c­ư? động được, và cả lần con bị gãy tay năm lớp 7...........và nhiều lần khác n­ũa....nhũng lúc đó thì ko ai khác mà chính là mẹ và chỉ có mẹ là người luôn bên cạnh an ủi động viên con, mẹ đã đút cho con từng thìa cơm,rót cho con tùng ngụm nước.... lúc mẹ xuóng viện nhìn thấy con phải băng mặt mẹ đã khóc, lúc đó mẹ v­ùa đi mua đồ thưởng cho con vì dạo này con ngoan, mẹ pik hok lúc con nhìn mẹ khóc con cũng mún khóc thật to nhưng con phải cố kìm nén cảm xúc vì nếu nh­ư con khóc thì mẹ sẽ nghĩ là con đang đau vì thế nên con ko thể khóc, nhũng lúc như thế con chỉ muốn hét thật to rằng "con yêu mẹ" mẹ ơi já như mẹ nghe được nhũng điều mà t­ư` bấy lâu con zẫn giũ trong tận đáy lòng.........con húa zới mẹ tù nay con ko chơi bời nũa con sẽ chú tâm vào học để thi đỗ trường mà mẹ thik dù con ko hề thik trường đó.................con sẽ cố gắng...........con yêu mẹ..................
 
T

truongtrang12

Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi

Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về


Con đi góp lá ngàn phương
Đốt lên cho đời tan khói sương
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ

Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Con đi xin mẹ hãy chờ
Ngậm ngùi con dấu trong thơ


Nghe tiếng me như tiếng nghẹn ngào
Tiếng người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau

Nghe tiếng me ơi bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
 
T

truongtrang12

mẹ ơi con nhớ mẹ quá
mẹ về với con nghe mẹ
con thèm được mẹ vuốt ve âu yếm
thèm được nghe mẹ mắng mẹ đánh con
vì con biết mẹ làm thế chỉ vì muốn cho con nên người
muốn con trưởng thành và là một công dân tốt có ich cho xã hội
con yêu mẹ con yêu mẹ nhiều lém mẹ ơi
 
T

truongtrang12

mẹ ơi mẹ pik hok.......................con gái mẹ thật sụ* đã lớn thật ròi con đã pik nh­ưng j` mình làm là đúng hay sai mà ko hiểu vì sao con vẫn luôn làm mẹ phải phiền lòng, thậm chí mẹ đã rơi rất nhiều nước mắt vì con................con vẫn nhớ nhi in cái chiều hôm con đi chơi zới bạn bị ngã xe ko đi lại được, tay của con cũng ko c­ư? động được, và cả lần con bị gãy tay năm lớp 7...........và nhiều lần khác n­ũa....nhũng lúc đó thì ko ai khác mà chính là mẹ và chỉ có mẹ là người luôn bên cạnh an ủi động viên con, mẹ đã đút cho con từng thìa cơm,rót cho con tùng ngụm nước.... lúc mẹ xuóng viện nhìn thấy con phải băng mặt mẹ đã khóc, lúc đó mẹ v­ùa đi mua đồ thưởng cho con vì dạo này con ngoan, mẹ pik hok lúc con nhìn mẹ khóc con cũng mún khóc thật to nhưng con phải cố kìm nén cảm xúc vì nếu nh­ư con khóc thì mẹ sẽ nghĩ là con đang đau vì thế nên con ko thể khóc, nhũng lúc như thế con chỉ muốn hét thật to rằng "con yêu mẹ" mẹ ơi já như mẹ nghe được nhũng điều mà t­ư` bấy lâu con zẫn giũ trong tận đáy lòng.........con húa zới mẹ tù nay con ko chơi bời nũa con sẽ chú tâm vào học để thi đỗ trường mà mẹ thik dù con ko hề thik trường đó.................con sẽ cố gắng...........con yêu mẹ..................
chị ngố ơi chị đừng bao giờ làm mẹ thất vọng vì chị nha
vì em biết mẹ làm gì đi nữa cũng chỉ mong chị nên người vì vậy hãy nghe những lời mẹ nói đừng rồi để phải hối hận như em nha chị
 
Top Bottom