U
uocmovahoaibao
Chap 25 đồ ngốc…
ngồi chống càm khó hiểu « tại sao mình phải làm bửa sáng cho anh ta chứ ?... đồ ngốc..sao hôm qua mình lại đồng ý chứ ?..hôn nhân của mình..nó đã đến lạc lẻo như vậy sao ? »
cắn môi, mặt nó nhăn nhó, rên ư hử vẻ nuối tiếc lắm, dậm chân tức tối thì có tiếng người tằng hắn từ trên lầu bước xuống, nhìn nó vẩy tay chào hí hững đầy ý đồ
- Hi…bà xã…em dậy sớm để chuẩn bị bửa sang cho anh sao ?
- Bà xã ?...- nghiêng đầu
- ừ… hay là vợ ?... đúng rồi…vợ…em baby thế mà…
nó cũng ra vẻ ranh ma
- chồng này… anh nấu bửa sáng cho cả hai ăn đi…à không..là cho cả nhà…bà quản gia và cả chú tài xế…
- CÁI GÌ ?
- biết ngay mà… anh có tốt đẹp gì ngoài cái công việc của anh đâu… đó là chồng tốt sao ?
- ừ thì…- nghênh nghênh mặt, Minh Quân ra vẻ một người mẫu mực…- được rồi..anh sẻ nấu…nếu để em nấu thì chắt anh sẻ vào viện lần hai…lại mắt công vợ anh vào chăm sóc…
- đúng rồi đó…em gọi anh Duy Hoàng sang đi tập thể dục với em đây…
- Duy Hoàng ?
- Đúng…
hất vai vẻ đồng ý và làm Minh Quân nhảy cẩn lên
- Nè…em có thấy là để chồng ở nhà nấu ăn còn em đi tập thể dục với trai đẹp là phi lí không hả ?...
- Ơ…chồng em ghen đấy à ?... nhiệm vụ của anh lo mà làm đi nhé…
Nói rồi nó đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, tay vờ lấy điện thoại gọi cho Duy Hoàng…chạy nhanh ra ngoài…
chạy lang thang ven công viên… thở dài một cách nặng nề, … « mọi thứ đã dừng lại ở đây sao ? An An… tôi phải làm gì mới đúng đây ?...nếu đó là số phận của ba chúng ta, thì tôi là người đã đẩy cô vào tội lỗi sao ?...tôi phải làm sao ?..tôi cũng yêu anh ấy như cô vậy…và tôi cung có thể chết vì anh ấy…nhưng sao mọi thứ lại như thế này ? làm sao đây ?...nếu nhở… và mình phải làm gì trong một năm còn lại bên anh ấy ? »
- Nè… Duy Hoàng đâu ?...vợ anh đang suy nghỉ cái gì vậy ?
giật mình, quay đầu sang trái, cái người đang chạy song song ó nảy giờ, chẳng thèm để ý mọi người xung quanh, nó quát lên
- NÈ..SAO ANH CỨ THEO TÔI HOÀI VẬY HẢ ?
Kéo áo khoát nó lại, Minh Quân nhìn nó với con mắt hù doạ, lẩn một nụ cười đầy ma lực
- Nè…đó là giọng điệu của một người vợ thuỳ mị đó hả ?... anh ghen đấy..khi em nói là em đi với Duy Hoàng…không chịu được nên anh mới chạy ra đây
- Aishhhh chỉ chọc anh một chút thôi mà..
Tay chống hong, tỏ vẻ mệt mỏi, thở dài, xỉ mỏ, sau đó lại phớt lờ Minh Quân, quay vê phía trước tiếp tục chạy
- Nè..nè…chờ anh với…vợ ơi………..
- Nè…..anh đừng co gọi vợ trước chốn đông người chứ.
Nó quay lại quát, tức tối
- nếu anh không nói tôi là vợ anh thì những chàng trai đẹp khác tốt hơn anh chắt chắt sẻ theo đuổi tôi đó…có ai nghỉ cô gái vừa 18 tuổi đả có chồng chưa hả ?... đó là lí do mỗi sáng tôi đi tập thể dục…để tìm một nữa lí tưởng sau khi tôi li dị với anh đó…không được chạy theo tôi đó…
- woa..woa..vợ anh hung dữ quá..giận gì anh sao ?...- chạy tới kẹp vai con bé - MỌI NGƯỜI ƠI…ĐÂY LÀ VỢ CỦA MINH QUÂN TÔI ĐÂY…VỢ À…ANH YÊU VỢ QUÁ ĐI MẤT.
thì ra càng thách Minh Quân thì anh ta càng làm cho nó tức điên lên, mọi người xung quanh vây mắt nhìn sang cái cặp vợ chồng son này, nó căn môi, tưng tức..còn Minh Quân thì vênh mặt cười hãnh diện khi đang choàng vai Trúc. Ton ton đi phía trước, nhưng mải vẩn không thoát khỏi bàn tay của thiếu gia, chợt có tiếng gọi phía sau
- Minh Quân…có phải cậu không ?
Xoay đầu lại, chợt thấy một người đàn ông cũng đã lớn tuổi, còn Trúc thì tròn mắt nhìn, ông ấy bước gần lại, Minh Quân cối chào thân thiện
- Chào chú…đã lâu không gặp…chủ tịch khoẻ chứ ?...
- Đây là ai đây ?...là vợ sao ?....
Nó lại càng khó hiểu, hơi nghiên đầu « chú ấy giống anh Nhật Huy thật…à không..là anh Nhật Huy giống chú ấy »
- A…thật có lỗi vì cháu có vợ mà không báo cho chú hay một tiếng…lại không mời… vì…cháu có lí do khó nói…
- Hay là có baby trước rồi ?... mà ba mẹ cậu đã bỏ qua chuyện đó chấp nhận sao ?...còn hôn ước…
Trúc dựng tóc gái lên với hai từ baby, cứ ngỡ là Minh Quân sẻ bào chữa sao đó, nhưng anh ấy lại cười, còn gãi đầu
- Chưa có…nhưng chắt là không lâu đâu…cô ấy là hôn thê của cháu mà…nên gia đình cũng không khó khăn..chỉ là có vài chuyện nên cháo làm đơn giản…khi nào có dịp sẻ tổ chức và mời mọi người lại một thể…
- vậy ra…đây là con gái của anh Trương sao ?
nó có vẻ hơi bối rối « biết nói sao bây giờ ? »
- à…chú đã ăn sáng chưa ?...
kịp thời thấy nó ú ớ, Minh Quân cũng thừa thông minh để hiểu nó sẻ khó trả lời, vì lòng áy náy và thương người quá lố của nó, thương cả một cô gái sẻ hại nó
- hay là chúng ta sẻ đi ăn sáng đi… chủ tịch đi bằng gì ạ ?
- tài xế…
- vậy chú đi xe của cháu nhé…Nhật Huy nó hư hỏng thế ?...sao không cùng chú đi tập thể dục…
- thôi nào…cháu cứ đi với cô bé đi… chú có việc rồi… nè…đừng trách Nhật Huy của chú chứ…chả là cháu cũng chẳng chở ông ấy đi tập thể dục sao ?...hì…thôi..chúng ta sẻ gặp sao nhé.
- Vang…chào chú ạ…
- Giám đốc trẻ..trước kia khi bẳng tuổi cháu…chú chỉ là một thư kí của giám đốc…cháu có một cô vợ xinh đấy… khi nào bảo Nhật Huy dẩn về nhà chú nhé..
- Vâng ạ…
…
…
Dù sao cũng phải thờ phào nhẹ nhỏm, nó cố gượng cười, nắm lấy bàn tay của Trúc, cười thật tươi, Minh Quân kéo nó đi
- phải tập thể dục chứ?... đi nào…
sau đó bỏ tay nó vào túi áo khoát, con bé bật cười, đúng là Minh Quân sến vô cùng « dù không được anh nói yêu…nhưng thế này là đủ rồi »
mỉm cười mãn nguyện..
…
…
bước vào ngôi nhà đã gắn bó với mình, nó cảm thấy khó khăn, thật khó khăn, nếu tay Minh Quân lại
- anh…mình có thể đi về quê thăm ông thôi được không ?...em… nhưng chỉ là… hôn nhân của chúng ta…
- như thế nào ?
bằng con mắt lạnh lùng và đầy quyền lực
- chúng ta kết hôn vì lý do gì ? đây là nhà của An An… em không thể về đây được… em xin lỗi…
quay lưng vội bước ra
- anh cũng không biết…sao anh lại quyết định như vậy…ừ thì…là vì đó là số phận…vì em đã được định là vợ tôi...... tôi có nhiệm vụ bảo vệ em…và tìm lại gia đình cho em…từ nay em đừng thắt mắt nữa…chỉ cần biết…chúng ta cưới nhau là vì do đã có hôn ước…và thực tế chúng ta đã cưới nhau…em là vợ tôi…và tôi đã thề là có trách nhiệm với em….
- suốt cuộc đời luôn sao ?.... – xoay người lại – hay chỉ là một thời gian ?.... và anh làm em không xa anh được nữa…em sẻ tham lam một lần nữa…tham lam cướp lấy anh và không cho ai đến bên anh… nhở em sẻ không chấp nhận li dị…lúc đó anh làm sao ?...
nín lặng, nó quay lưng ra, bước ra ngoài một cách lặng lẻ
- em đừng ích kỉ như thế…em cũng đã biết mọi người ai cũng đều hy vọng em có thể vui vẻ…làm mọi thứ ngay cả đã để An An sang một bên….vậy sao em lại như vậy ?....
đứng lại, bậm môi, Minh Quân bước lại nắm tay ó, kéo con bé vào nhà, dù không muốn, nhưng nó vẩn có gắn
…
…
- Hoàng Trúc…em mới về sao ?...
- Anh hai…
Nó cắn môi…nhướng mày
- Đúng rồi…theo phép thì phải về nhà bố mẹ trước chứ…chiều nay hai đứa nên về thăm nội… ông bà hôm qua cũng vất vả rồi…
- Hai đứa…nè… cậu đừng có ăn hiếp quá đáng chứ ?....bằng nhau cả…muốn gọi 2 đứa là hai đứa sao ?...
- Cái thằng này… muốn chết à ?...
« cuối cùng..em nên đối xử với mọi người thế nào ?... là một ân nhân với con bé mồ côi không cha không mẹ…hay la một người anh…nếu em lạnh lùng…em sẻ bị gọi là con bé hư hỏng vì đã không biết ơn mọi người…em thật sự đau lòng….nhưng khi bước về đây…em bối rối lắm, vì em đã cướp nó của An An »
ngồi chống càm khó hiểu « tại sao mình phải làm bửa sáng cho anh ta chứ ?... đồ ngốc..sao hôm qua mình lại đồng ý chứ ?..hôn nhân của mình..nó đã đến lạc lẻo như vậy sao ? »
cắn môi, mặt nó nhăn nhó, rên ư hử vẻ nuối tiếc lắm, dậm chân tức tối thì có tiếng người tằng hắn từ trên lầu bước xuống, nhìn nó vẩy tay chào hí hững đầy ý đồ
- Hi…bà xã…em dậy sớm để chuẩn bị bửa sang cho anh sao ?
- Bà xã ?...- nghiêng đầu
- ừ… hay là vợ ?... đúng rồi…vợ…em baby thế mà…
nó cũng ra vẻ ranh ma
- chồng này… anh nấu bửa sáng cho cả hai ăn đi…à không..là cho cả nhà…bà quản gia và cả chú tài xế…
- CÁI GÌ ?
- biết ngay mà… anh có tốt đẹp gì ngoài cái công việc của anh đâu… đó là chồng tốt sao ?
- ừ thì…- nghênh nghênh mặt, Minh Quân ra vẻ một người mẫu mực…- được rồi..anh sẻ nấu…nếu để em nấu thì chắt anh sẻ vào viện lần hai…lại mắt công vợ anh vào chăm sóc…
- đúng rồi đó…em gọi anh Duy Hoàng sang đi tập thể dục với em đây…
- Duy Hoàng ?
- Đúng…
hất vai vẻ đồng ý và làm Minh Quân nhảy cẩn lên
- Nè…em có thấy là để chồng ở nhà nấu ăn còn em đi tập thể dục với trai đẹp là phi lí không hả ?...
- Ơ…chồng em ghen đấy à ?... nhiệm vụ của anh lo mà làm đi nhé…
Nói rồi nó đứng dậy, đi nhanh ra ngoài, tay vờ lấy điện thoại gọi cho Duy Hoàng…chạy nhanh ra ngoài…
chạy lang thang ven công viên… thở dài một cách nặng nề, … « mọi thứ đã dừng lại ở đây sao ? An An… tôi phải làm gì mới đúng đây ?...nếu đó là số phận của ba chúng ta, thì tôi là người đã đẩy cô vào tội lỗi sao ?...tôi phải làm sao ?..tôi cũng yêu anh ấy như cô vậy…và tôi cung có thể chết vì anh ấy…nhưng sao mọi thứ lại như thế này ? làm sao đây ?...nếu nhở… và mình phải làm gì trong một năm còn lại bên anh ấy ? »
- Nè… Duy Hoàng đâu ?...vợ anh đang suy nghỉ cái gì vậy ?
giật mình, quay đầu sang trái, cái người đang chạy song song ó nảy giờ, chẳng thèm để ý mọi người xung quanh, nó quát lên
- NÈ..SAO ANH CỨ THEO TÔI HOÀI VẬY HẢ ?
Kéo áo khoát nó lại, Minh Quân nhìn nó với con mắt hù doạ, lẩn một nụ cười đầy ma lực
- Nè…đó là giọng điệu của một người vợ thuỳ mị đó hả ?... anh ghen đấy..khi em nói là em đi với Duy Hoàng…không chịu được nên anh mới chạy ra đây
- Aishhhh chỉ chọc anh một chút thôi mà..
Tay chống hong, tỏ vẻ mệt mỏi, thở dài, xỉ mỏ, sau đó lại phớt lờ Minh Quân, quay vê phía trước tiếp tục chạy
- Nè..nè…chờ anh với…vợ ơi………..
- Nè…..anh đừng co gọi vợ trước chốn đông người chứ.
Nó quay lại quát, tức tối
- nếu anh không nói tôi là vợ anh thì những chàng trai đẹp khác tốt hơn anh chắt chắt sẻ theo đuổi tôi đó…có ai nghỉ cô gái vừa 18 tuổi đả có chồng chưa hả ?... đó là lí do mỗi sáng tôi đi tập thể dục…để tìm một nữa lí tưởng sau khi tôi li dị với anh đó…không được chạy theo tôi đó…
- woa..woa..vợ anh hung dữ quá..giận gì anh sao ?...- chạy tới kẹp vai con bé - MỌI NGƯỜI ƠI…ĐÂY LÀ VỢ CỦA MINH QUÂN TÔI ĐÂY…VỢ À…ANH YÊU VỢ QUÁ ĐI MẤT.
thì ra càng thách Minh Quân thì anh ta càng làm cho nó tức điên lên, mọi người xung quanh vây mắt nhìn sang cái cặp vợ chồng son này, nó căn môi, tưng tức..còn Minh Quân thì vênh mặt cười hãnh diện khi đang choàng vai Trúc. Ton ton đi phía trước, nhưng mải vẩn không thoát khỏi bàn tay của thiếu gia, chợt có tiếng gọi phía sau
- Minh Quân…có phải cậu không ?
Xoay đầu lại, chợt thấy một người đàn ông cũng đã lớn tuổi, còn Trúc thì tròn mắt nhìn, ông ấy bước gần lại, Minh Quân cối chào thân thiện
- Chào chú…đã lâu không gặp…chủ tịch khoẻ chứ ?...
- Đây là ai đây ?...là vợ sao ?....
Nó lại càng khó hiểu, hơi nghiên đầu « chú ấy giống anh Nhật Huy thật…à không..là anh Nhật Huy giống chú ấy »
- A…thật có lỗi vì cháu có vợ mà không báo cho chú hay một tiếng…lại không mời… vì…cháu có lí do khó nói…
- Hay là có baby trước rồi ?... mà ba mẹ cậu đã bỏ qua chuyện đó chấp nhận sao ?...còn hôn ước…
Trúc dựng tóc gái lên với hai từ baby, cứ ngỡ là Minh Quân sẻ bào chữa sao đó, nhưng anh ấy lại cười, còn gãi đầu
- Chưa có…nhưng chắt là không lâu đâu…cô ấy là hôn thê của cháu mà…nên gia đình cũng không khó khăn..chỉ là có vài chuyện nên cháo làm đơn giản…khi nào có dịp sẻ tổ chức và mời mọi người lại một thể…
- vậy ra…đây là con gái của anh Trương sao ?
nó có vẻ hơi bối rối « biết nói sao bây giờ ? »
- à…chú đã ăn sáng chưa ?...
kịp thời thấy nó ú ớ, Minh Quân cũng thừa thông minh để hiểu nó sẻ khó trả lời, vì lòng áy náy và thương người quá lố của nó, thương cả một cô gái sẻ hại nó
- hay là chúng ta sẻ đi ăn sáng đi… chủ tịch đi bằng gì ạ ?
- tài xế…
- vậy chú đi xe của cháu nhé…Nhật Huy nó hư hỏng thế ?...sao không cùng chú đi tập thể dục…
- thôi nào…cháu cứ đi với cô bé đi… chú có việc rồi… nè…đừng trách Nhật Huy của chú chứ…chả là cháu cũng chẳng chở ông ấy đi tập thể dục sao ?...hì…thôi..chúng ta sẻ gặp sao nhé.
- Vang…chào chú ạ…
- Giám đốc trẻ..trước kia khi bẳng tuổi cháu…chú chỉ là một thư kí của giám đốc…cháu có một cô vợ xinh đấy… khi nào bảo Nhật Huy dẩn về nhà chú nhé..
- Vâng ạ…
…
…
Dù sao cũng phải thờ phào nhẹ nhỏm, nó cố gượng cười, nắm lấy bàn tay của Trúc, cười thật tươi, Minh Quân kéo nó đi
- phải tập thể dục chứ?... đi nào…
sau đó bỏ tay nó vào túi áo khoát, con bé bật cười, đúng là Minh Quân sến vô cùng « dù không được anh nói yêu…nhưng thế này là đủ rồi »
mỉm cười mãn nguyện..
…
…
bước vào ngôi nhà đã gắn bó với mình, nó cảm thấy khó khăn, thật khó khăn, nếu tay Minh Quân lại
- anh…mình có thể đi về quê thăm ông thôi được không ?...em… nhưng chỉ là… hôn nhân của chúng ta…
- như thế nào ?
bằng con mắt lạnh lùng và đầy quyền lực
- chúng ta kết hôn vì lý do gì ? đây là nhà của An An… em không thể về đây được… em xin lỗi…
quay lưng vội bước ra
- anh cũng không biết…sao anh lại quyết định như vậy…ừ thì…là vì đó là số phận…vì em đã được định là vợ tôi...... tôi có nhiệm vụ bảo vệ em…và tìm lại gia đình cho em…từ nay em đừng thắt mắt nữa…chỉ cần biết…chúng ta cưới nhau là vì do đã có hôn ước…và thực tế chúng ta đã cưới nhau…em là vợ tôi…và tôi đã thề là có trách nhiệm với em….
- suốt cuộc đời luôn sao ?.... – xoay người lại – hay chỉ là một thời gian ?.... và anh làm em không xa anh được nữa…em sẻ tham lam một lần nữa…tham lam cướp lấy anh và không cho ai đến bên anh… nhở em sẻ không chấp nhận li dị…lúc đó anh làm sao ?...
nín lặng, nó quay lưng ra, bước ra ngoài một cách lặng lẻ
- em đừng ích kỉ như thế…em cũng đã biết mọi người ai cũng đều hy vọng em có thể vui vẻ…làm mọi thứ ngay cả đã để An An sang một bên….vậy sao em lại như vậy ?....
đứng lại, bậm môi, Minh Quân bước lại nắm tay ó, kéo con bé vào nhà, dù không muốn, nhưng nó vẩn có gắn
…
…
- Hoàng Trúc…em mới về sao ?...
- Anh hai…
Nó cắn môi…nhướng mày
- Đúng rồi…theo phép thì phải về nhà bố mẹ trước chứ…chiều nay hai đứa nên về thăm nội… ông bà hôm qua cũng vất vả rồi…
- Hai đứa…nè… cậu đừng có ăn hiếp quá đáng chứ ?....bằng nhau cả…muốn gọi 2 đứa là hai đứa sao ?...
- Cái thằng này… muốn chết à ?...
« cuối cùng..em nên đối xử với mọi người thế nào ?... là một ân nhân với con bé mồ côi không cha không mẹ…hay la một người anh…nếu em lạnh lùng…em sẻ bị gọi là con bé hư hỏng vì đã không biết ơn mọi người…em thật sự đau lòng….nhưng khi bước về đây…em bối rối lắm, vì em đã cướp nó của An An »