U
uocmovahoaibao
nó chưa phản ứng thì Minh Quân đã nằm xuống, nằm trên đùi nó, nhắm mắt ngay sau đó
- cô bảo là bắt đầu..nhưng sau hôm nào cô điện thoại cho tôi cũng quát om xòm vậy ?..làm tôi không làm việc được gì cả…
- à.. ừ…ngủ đi..mệt mà sao anh nói nhìu vậy hả ?
tay vuốt tóc Minh Quân, nó cười khúc khích
- tôi thế này giống mẹ anh quá nhỉ ?
- vậy tôi có phải là người đầu tiên được cô chăm sóc thế này không ?
nó biểu môi, lắt đầu
- không…anh là người trong số rất nhiều người..con Lam này..con Phương này..
- không…ý tôi bảo là con trai kìa.
- Con trai hả ?...vậy là anh là người thứ 3.
Sau khi nghe từ người thứ ba, vôi bật dậy, găn hỏi lại
- người thứ 3 ?.... vậy ra tôi không phải là người đầu tiên sao ?... sao mà cô đa tình quá vậy ?
nó kí vào đầu Minh quân một cái rỏ đau
- anh hay quá há… người đầu tiên là anh hai…người thứ hai là Duy Anh…người thứ ba là..
- tôi biết rồi..người thứ ba…cô ngồi im đi…
rồi lại nằm xuống, khoanh tay trước ngực
« giá như mà tôi gặp em sớm hơn..sớm hơn cả Duy Anh..trước khi tôi quen cô bé ấy..thì có lẻ tôi đã không làm cách này..tôi đã không níu kéo em lại…nhưng cuối cùng…với tôi..em chỉ dành cho tôi một sự thương hại thôi sao ? »
một lúc sao, nó dùng tay lay vai Minh Quân
- Quân à….anh dậy đi.
« Quân à….Quân à…Quân à…Anh dậy đi »
Dù chưa mở mắt, chưa nghe thấy nó gọi, thế nhưng 2 chữ Quân à cứ liên tục lặp lại trong đầu anh ta , trong giấc mơ đó, có một người con gái, trong giấc mơ đó, Minh quân cố gọi
- An An..em đi đâu thế?
một gọng nói buồn bả thốt ra
- Anh đã quên em rồi sao?...em thật sự giống cô ấy lắm sao?..mình có thể quay lại được không anh?
Minh Quân vẩn im lặng
- dẫu thế nào…chúng ta vẩn là anh em nuôi..không được..anh xin lỗi…xin lỗi An An.
- EM KHÔNG MUỐN…EM KHÔNG MUỐN ANH THUỘC VỀ CÔ TA…EM KHÔNG MUỐN…CÔ TA LÀ AI CHỨ?
vừa khóc cô gái ấy vừa cô nói thật to để nếu tay Minh Quân, và câu nói tiếp theo
- Quân à…em sẻ về..em sẻ về Việt Nam..em không thể nghe lời mẹ nuôi ra đi được..anh là của em mà.”
…
- Minh Quân.
mở mắt ra, tay vổ vào đầu “đó là giấc mơ…nhưng không…đó là sự thật…sự thật của những ngày mà anh đi công tác ở Hàn Quốc…sự thật… là anh đã cố gắn một lần để gặp lại An An..và tìm hiểu xem cái cảm giác đó với anh là như thế nào?
…
- Em không định là cho anh ăn sáng hả?
mắt nó to tròn, ngớ người, chau mày, tim đập loạn xa, mặt đỏ ửng lên, quát to
- NÈ…ANH KIA…ANH ĐỪNG CÓ LÀM TÔI LÊN TIM HAY BỊ TĂNG SONG ĐỘT TỬ CHỨ?
rồi nó từ từ, dịu xuống, miệng nói thật khẻ, e dè
- Mai mốt… anh đừng có gọi và xưng hô như thế…làm tôi có cảm giác KÌ CỤC LẮM ĐÓ.
rốt cuộc, 4 từ cuối cùng nó vẩn quát lên theo kiểu câm tức lắm vậy, cứ như là lơ những lời nói đó của nó, Minh Quân tiến lại gàn nó, mặt vẩn còn vươn một nụ cười rất tươi, nheo mắt như chưa nghe nó quát, ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh nó, kéo vai nó về phía mình, nghiên đầu qua
- Anh à…anh đói quá rồi…em định không cho anh ăn cơm nhà sau khi anh phải đi công tác mấy ngày liền sao?....em à…
mấy câu nói đó làm nó bủn rủn tay chân, hoa cả mắt, cố lắt đầu, trấn an, nó quay ngoắt đầu sang chạm vào mắt Minh Quân, thế nhưng nhưng những câu nói nó định nói thi đã bị bay đi đâu mất, đôi mắt long lanh của minh Quân cứ đập vào mắt nó, cái vẻ đẹp trai, bây giờ thì quá baby làm tim nó loạn nhịp cả lên, mặt đỏ phừng phừng… nó ngồi nhích sang một bên, Minh quna6 cũng cùng lúc buôn tay mình ra khỏi vai nó, miệng vẩn còn chưa ngớt nụ cười, lại còn cười khúc khích, một lúc sau, nghiêm giọng trong khi nó còn đang bối rối
- Ý CÔ LÀ BÂY GIỜ ĐỂ TÔI CHẾT ĐÓI SAU NHỮNG NGÀY LÀM VIỆC ĐÓ HẢ?... NÈ…ĐỊNH QUNE6 NIỆM VỤ ĐÓ HẢ?
mặt nó bây giờ không đỏ vì thẹn mà lại đỏ vì tức giận, nhận ra cột khói trên đầu mình bây giờ đã cao ngút ngàn, tai xì khói, mắt nó có hình viên đạn, dậm chân quát to lên
- ANH CÓ MUỐN ĂN THÌ XUỐNG LẤY MÀ ĂN CHỨ… ĐÓ CÓ PHẢI LÀ NHIỆM VỤ CỦA TÔI ĐÂU CHỨ…HỨC… mấy ngày không thấy về tưởng anh đi luôn rồi chứ…tui mừng thâm..bây giờ sao mà chướng mắt quá vậy hả?
thế rồi mặt cho nó quát, Minh quna6 đã nằm ịch xuống ghế sofa ngủ từ lúc nào, nhưng mãi không đành tâm “chắt anh ấy đã mệt lắm rồi..mình hư quá..dù sao cũng chỉ đùa một chút thôi mà..” nó khẻ bước lại gần hơn một tí, một tí, rồi một tí nữa…chợt mắt Minh Quân mở bừng ra, nó giật mình, quán tính té ngửa ra phía sau, (cái này gọi là bể mông nhé) rên ư hử, Minh Quân lắm la lắm lét dò sét nó
- Nè…cô đang định ám sát tôi đó hả?
Nó ú ớ… cả nó cũng không biết hành động khi nảy của mình là gì, ú ớ một hồi, con bé nheo mắt
- Hì hì…em định…em định kể chuyện cho anh nghe đó mà…
- Chuyện?...em?
lại cười khì, tay dang ra to, vè nên một sự to lớn và vỉ đại
- Câu chuyện của em nó rất là lớn lao…nó kể về một người rất đặt biệt…nhân vật là một chàng Mỹ nam có rất nhiều fan hâm mộ..một người rất đẹp trai…rất rất rất rất đẹp trai….rất dể thương…
Và thế là câu chuyện không đầu không đuôi của nó bắt đầu, cơn buồn ngủ kéo tới, dù đã cố gắn nghe hết câu chuyện của nó, nhưng mặt cho nó kể, anh cũng đã thiếp đi vì mệt từ lúc nào
….
….
- Anh Minh Quân…Quân à…đã trưa rồi..anh phải dậy ăn trưa chứ…
dần mở mắt ra, ngồi dậy, uốn người, và khi mở mắt to ra, thì tự nghỉ thầm trong đầu “thật là mất hình tượng quá đi mất”, cười khúc khích một lúc, mặt Minh Quân trở lên khó chịu, và hơi ngại ngùng vì mình đã làm cái động tác quá mất hình tượng là uốn người trước mặt nó một cách rất đáng ghét
- Hihi…hức..hức…thôi…- nó khom người khều tay Minh Quân – anh xuống ăn trưa đi…đi rửa mặt đi…ĐỂ HẾT MẮT CỠ…HAHAHA
Sau câu nói đó là nó chạy vèo đi, trước khi bị nắm đầu lại và bị trảm, đến khi ngồi ào bàn ăn nó vẩn không nhịn nổi cười
- Sao mà em cười hoài vậy hả?
- Sao là sao?
Nó giả ngây thơ, nhìn xung quanh, xoay qua xoay lại
- Lát cô có định về nhà không?... mấy ngày tôi không ở nhà..cô giúp việc đã về quê cô ăn cơm với ai?
Nó gảy đầu, vẩn giả ngây thơ
- bửa đầu anh không về nhà…anh Duy Hoàng có đến..tôi ăn cơm với anh ấy…sau vài ngày thì tôi rủ…
- cô rủ Duy Hoàng đến đây ở luôn hả?...cái con gấu trúc này…
- nè…cái này là giọng điệu mà anh nói với An An đó hả?...
thấy Minh Quân hơi bối rối, nó đã biết mình thắng, cố lên giọng
- anh biết là tôi đã cực khổ thế nào để chuẩn bị bửa cơm nà không hả?... anh không cảm thấy biết ơn mà còn mắng và ức hiếp tôi là sao hả?
- vậy chứ cái giọng điệu này là của An An nói với tôi sao hả?.
nó lấp bấp, bối rối
- cái này…cái này..là do tôi chưa có cảm thấy…thấy thuận miệng thôi mà…tôi chưa có quen…thì…thì cũng phải từ..từ chứ.
- Lát nữa ăn xong đi công viên đi…hay khu vui chơi gì đó… - lại nheo mắt với nó – anh muốn đi chơi quá đi mất.
mặt nó đơ ra, như có điện chạy trong người, lần đầu tiên trong đời, có 1 người làm cho nó có nhiều cảm xúc đến như vậy, lần đầu tiên không phải là Duy Anh, có 1 người làm nó đơ toàn tập…
- cô bảo là bắt đầu..nhưng sau hôm nào cô điện thoại cho tôi cũng quát om xòm vậy ?..làm tôi không làm việc được gì cả…
- à.. ừ…ngủ đi..mệt mà sao anh nói nhìu vậy hả ?
tay vuốt tóc Minh Quân, nó cười khúc khích
- tôi thế này giống mẹ anh quá nhỉ ?
- vậy tôi có phải là người đầu tiên được cô chăm sóc thế này không ?
nó biểu môi, lắt đầu
- không…anh là người trong số rất nhiều người..con Lam này..con Phương này..
- không…ý tôi bảo là con trai kìa.
- Con trai hả ?...vậy là anh là người thứ 3.
Sau khi nghe từ người thứ ba, vôi bật dậy, găn hỏi lại
- người thứ 3 ?.... vậy ra tôi không phải là người đầu tiên sao ?... sao mà cô đa tình quá vậy ?
nó kí vào đầu Minh quân một cái rỏ đau
- anh hay quá há… người đầu tiên là anh hai…người thứ hai là Duy Anh…người thứ ba là..
- tôi biết rồi..người thứ ba…cô ngồi im đi…
rồi lại nằm xuống, khoanh tay trước ngực
« giá như mà tôi gặp em sớm hơn..sớm hơn cả Duy Anh..trước khi tôi quen cô bé ấy..thì có lẻ tôi đã không làm cách này..tôi đã không níu kéo em lại…nhưng cuối cùng…với tôi..em chỉ dành cho tôi một sự thương hại thôi sao ? »
một lúc sao, nó dùng tay lay vai Minh Quân
- Quân à….anh dậy đi.
« Quân à….Quân à…Quân à…Anh dậy đi »
Dù chưa mở mắt, chưa nghe thấy nó gọi, thế nhưng 2 chữ Quân à cứ liên tục lặp lại trong đầu anh ta , trong giấc mơ đó, có một người con gái, trong giấc mơ đó, Minh quân cố gọi
- An An..em đi đâu thế?
một gọng nói buồn bả thốt ra
- Anh đã quên em rồi sao?...em thật sự giống cô ấy lắm sao?..mình có thể quay lại được không anh?
Minh Quân vẩn im lặng
- dẫu thế nào…chúng ta vẩn là anh em nuôi..không được..anh xin lỗi…xin lỗi An An.
- EM KHÔNG MUỐN…EM KHÔNG MUỐN ANH THUỘC VỀ CÔ TA…EM KHÔNG MUỐN…CÔ TA LÀ AI CHỨ?
vừa khóc cô gái ấy vừa cô nói thật to để nếu tay Minh Quân, và câu nói tiếp theo
- Quân à…em sẻ về..em sẻ về Việt Nam..em không thể nghe lời mẹ nuôi ra đi được..anh là của em mà.”
…
- Minh Quân.
mở mắt ra, tay vổ vào đầu “đó là giấc mơ…nhưng không…đó là sự thật…sự thật của những ngày mà anh đi công tác ở Hàn Quốc…sự thật… là anh đã cố gắn một lần để gặp lại An An..và tìm hiểu xem cái cảm giác đó với anh là như thế nào?
…
- Em không định là cho anh ăn sáng hả?
mắt nó to tròn, ngớ người, chau mày, tim đập loạn xa, mặt đỏ ửng lên, quát to
- NÈ…ANH KIA…ANH ĐỪNG CÓ LÀM TÔI LÊN TIM HAY BỊ TĂNG SONG ĐỘT TỬ CHỨ?
rồi nó từ từ, dịu xuống, miệng nói thật khẻ, e dè
- Mai mốt… anh đừng có gọi và xưng hô như thế…làm tôi có cảm giác KÌ CỤC LẮM ĐÓ.
rốt cuộc, 4 từ cuối cùng nó vẩn quát lên theo kiểu câm tức lắm vậy, cứ như là lơ những lời nói đó của nó, Minh Quân tiến lại gàn nó, mặt vẩn còn vươn một nụ cười rất tươi, nheo mắt như chưa nghe nó quát, ngồi xuống ghế sofa ngay cạnh nó, kéo vai nó về phía mình, nghiên đầu qua
- Anh à…anh đói quá rồi…em định không cho anh ăn cơm nhà sau khi anh phải đi công tác mấy ngày liền sao?....em à…
mấy câu nói đó làm nó bủn rủn tay chân, hoa cả mắt, cố lắt đầu, trấn an, nó quay ngoắt đầu sang chạm vào mắt Minh Quân, thế nhưng nhưng những câu nói nó định nói thi đã bị bay đi đâu mất, đôi mắt long lanh của minh Quân cứ đập vào mắt nó, cái vẻ đẹp trai, bây giờ thì quá baby làm tim nó loạn nhịp cả lên, mặt đỏ phừng phừng… nó ngồi nhích sang một bên, Minh quna6 cũng cùng lúc buôn tay mình ra khỏi vai nó, miệng vẩn còn chưa ngớt nụ cười, lại còn cười khúc khích, một lúc sau, nghiêm giọng trong khi nó còn đang bối rối
- Ý CÔ LÀ BÂY GIỜ ĐỂ TÔI CHẾT ĐÓI SAU NHỮNG NGÀY LÀM VIỆC ĐÓ HẢ?... NÈ…ĐỊNH QUNE6 NIỆM VỤ ĐÓ HẢ?
mặt nó bây giờ không đỏ vì thẹn mà lại đỏ vì tức giận, nhận ra cột khói trên đầu mình bây giờ đã cao ngút ngàn, tai xì khói, mắt nó có hình viên đạn, dậm chân quát to lên
- ANH CÓ MUỐN ĂN THÌ XUỐNG LẤY MÀ ĂN CHỨ… ĐÓ CÓ PHẢI LÀ NHIỆM VỤ CỦA TÔI ĐÂU CHỨ…HỨC… mấy ngày không thấy về tưởng anh đi luôn rồi chứ…tui mừng thâm..bây giờ sao mà chướng mắt quá vậy hả?
thế rồi mặt cho nó quát, Minh quna6 đã nằm ịch xuống ghế sofa ngủ từ lúc nào, nhưng mãi không đành tâm “chắt anh ấy đã mệt lắm rồi..mình hư quá..dù sao cũng chỉ đùa một chút thôi mà..” nó khẻ bước lại gần hơn một tí, một tí, rồi một tí nữa…chợt mắt Minh Quân mở bừng ra, nó giật mình, quán tính té ngửa ra phía sau, (cái này gọi là bể mông nhé) rên ư hử, Minh Quân lắm la lắm lét dò sét nó
- Nè…cô đang định ám sát tôi đó hả?
Nó ú ớ… cả nó cũng không biết hành động khi nảy của mình là gì, ú ớ một hồi, con bé nheo mắt
- Hì hì…em định…em định kể chuyện cho anh nghe đó mà…
- Chuyện?...em?
lại cười khì, tay dang ra to, vè nên một sự to lớn và vỉ đại
- Câu chuyện của em nó rất là lớn lao…nó kể về một người rất đặt biệt…nhân vật là một chàng Mỹ nam có rất nhiều fan hâm mộ..một người rất đẹp trai…rất rất rất rất đẹp trai….rất dể thương…
Và thế là câu chuyện không đầu không đuôi của nó bắt đầu, cơn buồn ngủ kéo tới, dù đã cố gắn nghe hết câu chuyện của nó, nhưng mặt cho nó kể, anh cũng đã thiếp đi vì mệt từ lúc nào
….
….
- Anh Minh Quân…Quân à…đã trưa rồi..anh phải dậy ăn trưa chứ…
dần mở mắt ra, ngồi dậy, uốn người, và khi mở mắt to ra, thì tự nghỉ thầm trong đầu “thật là mất hình tượng quá đi mất”, cười khúc khích một lúc, mặt Minh Quân trở lên khó chịu, và hơi ngại ngùng vì mình đã làm cái động tác quá mất hình tượng là uốn người trước mặt nó một cách rất đáng ghét
- Hihi…hức..hức…thôi…- nó khom người khều tay Minh Quân – anh xuống ăn trưa đi…đi rửa mặt đi…ĐỂ HẾT MẮT CỠ…HAHAHA
Sau câu nói đó là nó chạy vèo đi, trước khi bị nắm đầu lại và bị trảm, đến khi ngồi ào bàn ăn nó vẩn không nhịn nổi cười
- Sao mà em cười hoài vậy hả?
- Sao là sao?
Nó giả ngây thơ, nhìn xung quanh, xoay qua xoay lại
- Lát cô có định về nhà không?... mấy ngày tôi không ở nhà..cô giúp việc đã về quê cô ăn cơm với ai?
Nó gảy đầu, vẩn giả ngây thơ
- bửa đầu anh không về nhà…anh Duy Hoàng có đến..tôi ăn cơm với anh ấy…sau vài ngày thì tôi rủ…
- cô rủ Duy Hoàng đến đây ở luôn hả?...cái con gấu trúc này…
- nè…cái này là giọng điệu mà anh nói với An An đó hả?...
thấy Minh Quân hơi bối rối, nó đã biết mình thắng, cố lên giọng
- anh biết là tôi đã cực khổ thế nào để chuẩn bị bửa cơm nà không hả?... anh không cảm thấy biết ơn mà còn mắng và ức hiếp tôi là sao hả?
- vậy chứ cái giọng điệu này là của An An nói với tôi sao hả?.
nó lấp bấp, bối rối
- cái này…cái này..là do tôi chưa có cảm thấy…thấy thuận miệng thôi mà…tôi chưa có quen…thì…thì cũng phải từ..từ chứ.
- Lát nữa ăn xong đi công viên đi…hay khu vui chơi gì đó… - lại nheo mắt với nó – anh muốn đi chơi quá đi mất.
mặt nó đơ ra, như có điện chạy trong người, lần đầu tiên trong đời, có 1 người làm cho nó có nhiều cảm xúc đến như vậy, lần đầu tiên không phải là Duy Anh, có 1 người làm nó đơ toàn tập…