Gấu Trúc...nhỡ Cô Yêu Tôi Thì Sao?

U

uocmovahoaibao

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

[FONT=&quot]Gấu trúc, nó là con bé hậu đậu nhất trong tấc cả những đứa con gái hậu đậu, đệ nhật hậu đậu.nhưng lại đầy lí lẻ, và là người có sức hút kì lạ, và bật nhất. làm cho 2 người con trai phải chết, và trái tim thì phải tan ra.[/FONT]
[FONT=&quot]« tôi sẻ nắm lấy tay cậu, và kéo cậu đứng dậy…. nhưng nếu cậu nặng quá là tôi sẻ cho cậu ê mong luôn đó hí hí »[/FONT]
[FONT=&quot]Dó là câu cửa miệng của nó, chí ích, cái mà nó có thể nói nhanh và trọn vẹn nhất là câu nói hết sức tàn bạo và nhanh đó, 1 hơi, mà không bị vấp, không cà lăm, lấp bấp, nó con bé hậu đậu, không đẹp, chỉ dể thương vì có hai con mắt to và da trắng như gấu trúc, lại được cái tật hay hậu đậu, như con gấu trúc trong phim hoạt hình nên được gọi là pé Trúc, lại thêm một phần vì nó có tên là Hoàng Trúc.[/FONT]
[FONT=&quot]Nó học lớp 12A12 .[/FONT]
[FONT=&quot]thời gian không còn nhiều nữa để nó có thể ôn cho mình tấc cả kiến thức, mọi thứ vẻn vẹn chỉ trong nữa năm học kì 2 nữa thôi, than dài thở ngắn, chợt giật mình “trễ giờ rồi”[/FONT]
 
U

uocmovahoaibao

[FONT=&quot]CHAP 1: CÁI THẰNG NÀY…[/FONT]
[FONT=&quot]Ba chân bốn cẳng, nó nhào chạy ào vào, trước khi ông bảo vệ đóng cổng,dừng lại, mặt mừng húm vì đã qua được cái ải này, nhưng chỉ còn cái ải là vào lớp an toàn, trước khi ông thầy giám thị nói là đi lang thang, cố chạy thật nhanh lên hành lang, nhưng ôi[/FONT]
- [FONT=&quot]ỐI………………Í!!!!!!![/FONT]
- [FONT=&quot]NÈ..CÁI CON NHỎ NÀY…CÔ KHÔNG CÓ MẮT HẢ? MẮT ĐỂ PHÍA SAU LU7GN HAY LÀ DƯỚI CHÂN HẢ?[/FONT]
[FONT=&quot]cả nó và tên kia đều té đau điếng, mặt nó nhăn nhó, tay thì xuýt xoa cái mông vừa bị trời giáng, con bé định khóc òa lên, nhưng lại thôi,ngước mặt lên nhìn bầu trời, nhìn thế giới, thì nó phát hiện ra có hai thằng đang che mất bầu trời của nó, giật mình, nó cao mày, bây giờ nó đang nằm dưới chân của một người, cười trong đau đớn. nó nhíu mày, rồi cuối đầu[/FONT]
- [FONT=&quot]Tôi xin lỗi..tôi không cố ý…[/FONT]
- [FONT=&quot]Không sao đâu.. [FONT=&quot]đứng dậy đi.[/FONT][/FONT]
[FONT=&quot]cậu ta chìa tay ra, một cách thật nhẹ nhàng rồi khẻ kéo nó đứng dậy.tim nó cứ “thình thịch” và muốn nhảy ra ngoài mất khi ánh mắt nó xâm chiếm hết cả linh hồn mất, nụ cời thật đẹp, gương mặt lại quá điển trai, chết lịm đi vài giây, chợt có tiếng quát dưới chân nó[/FONT]
- [FONT=&quot]AishhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhCÁI CON NHỎ NÀY..CÔ KHÔNG THẤY ĐƯỜNG HẢ? LÀM TÉ TÔI KHÔNG XIN LỖI TÔI MÀ XIN LỖI AI HẢ?[/FONT]
[FONT=&quot]Nó quay đầu xuống nhìn, mặt nhăn chùn lại, bối rối, vì mình làm ngời khác té, nó cau có, rồi lại chống nạnh. mặt hất lên[/FONT]
- [FONT=&quot]CÁI THẰNG NÀY…CẬU MUỐN HỔN LÁO VỚI CHỊ ĐÓ HẢ? CHỊ CÓ CHẠY NHANH KHÔNG THẤY ĐƯỜNG THÌ PHẢI KIẾM ĐƯỜNG MÀ NÉ CHỨ? SAO LẠI BẢO CHỊ KHÔNG CÓ MẮT HẢ?[/FONT]
- [FONT=&quot]AISHHHH..CÁI CON NHỎ NÀY.. [FONT=&quot]ĐÚNG THẬT LÀ..CÔ ĐÚNG LÀ KHÔNG CÓ MẮT THẬT RỒI….[/FONT][/FONT]
- [FONT=&quot]AISHHH[/FONT]
[FONT=&quot]Nó bắt chước lại cái giọng điệu của hắn ta, rồi quay mặt lên trời, lên giọng:[/FONT]
- [FONT=&quot]Cái thằng này dám đùa với chị chứ gì? Thích gì đây?[/FONT]
[FONT=&quot]Nó lấy chân vít vít cái tay hắn, máu nóng của đại thiếu gia nổi lên, mặt đỏ lên, tức. và nói không nê lời, chỉ tay vào mặt nó, con bé vội bắt lấy ngay bàn tay, siết nhẹ, cười đểu, giã lơ đi[/FONT]
- [FONT=&quot]vậy để chị câu bè dậy nhá.[/FONT]
[FONT=&quot]Nó nhẹ nhàng siết nhẹ rồi kéo tay cậu ta dậy, cứ như bị thôi miên, và như bàn tay nò có một dòng điện, làm thần kinh não bộ của cậu ta tê liệt, làm cậu ấy đớ người ra, mặt cho nó vừa kéo vừa nói, à 2 người bạn kia cũng ngỡ ngàn:[/FONT]
- [FONT=&quot]tôi sẻ nắm tấy tay cậu đây và kéo cậu đứng dậy…nhưng SAO CẬU NẶNG QUÁ VẬY HẢ? VẬY THỬ Ê MONG LẦN 2 NHÁ!!!![/FONT]
[FONT=&quot]Nó buôn tay nhanh ra, vì không giữ được thăng bằng nên[/FONT]
[FONT=&quot]“OẠCH”[/FONT]
[FONT=&quot]- Á…[/FONT]
[FONT=&quot]Con bé dùng khinh công còn sót lại, ba chân bốn cẳng, chạy thoát ra khỏi cái cầu thang ma ám, nó cười nấc lên sau khi chạy ra khỏi đó, hãnh diện vì tác phẩm của mình, tự nhủ lòng, sẻ ổn thôi… “chắt 3 người đó chỉ là đàn em của mnh2 thôi..khối 12 ai mà mình không biết chớ? Hahah thích thật..nhưng sao? Cái người đó lại dể thương đến thế chứ?” nó cời khúc khích, còn ở phía hậu phương thì[/FONT]
- [FONT=&quot]QUẢN GIA……….ÔNG Ở ĐÂU HẢ? CÁI GÌ THẾ NÀY? SAO NGƯỜI TÔI TOÀN LÀ CÁC BỤI THẾ NÀY? CÁI CON NHỎ… CÔ SẺ CHẾT DƯỚI TAY TÔI.[/FONT]
[FONT=&quot]2 người kia cười khúc khích , lần đầu tiên có người làm cho đại thiếu gia phấn khích đến như thế, ak không là tức xôi máu như thế, người im lặng từ nảy giờ, khẻ cười nói:[/FONT]
- [FONT=&quot]Con bé…ak ko..cô ta..chung lớp ới lớp mình chuyển đến đó.[/FONT]
- [FONT=&quot]CÁI GÌ CƠ?[/FONT]
[FONT=&quot]cậu ta như trời tròng, nhưng sau vài giây định thần lại, hai con mắt đầy sư trả thù:[/FONT]
- [FONT=&quot]được rồi…tôi sẻ cho cô biết tay.[/FONT]
[FONT=&quot]Có một ánh mắt im lặng, chết đi, không biết vì sao? cậu ta rất ít nói, hiếm cười, chưa từng kéo cô gái nào đứng dậy, nhưng với nó, khi chỉ vừa thây nó ngã, cậu ta đã đưa tay và đỡ nó dậy. [/FONT]
[FONT=&quot]
[/FONT][FONT=&quot][/FONT]
 
U

uocmovahoaibao

[FONT=&quot]……………….nhảy tơn tơn đi, vừa chạy đến cửa lớp thì bị hú lại, không biết phải ứng xử thế nào, miệng lẩm bẫm “mày đã biết là đi trễ vậy sao còn chạy công khai như thế chứ? [FONT=&quot]Đúng là gấu trúc ngu ngốc mà”[/FONT][/FONT]
[FONT=&quot]tự **** mình, dừng với một tư thế đang chạy, cái dáng của nó cứ như là một bức tượng được tạc bằng đá, không nhúc nhích, nhưng thế mà chỉ cần nói một câu:[/FONT]
[FONT=&quot]“tôi gọi cho gia đình em..hôm nay em cứ nghỉ học nhé”[/FONT]
[FONT=&quot]Quay ngoắt đầu lại [/FONT]
[FONT=&quot]- hì..thầy ơi………………….[/FONT]
[FONT=&quot]mặt nó văn lơn tha thiết, cắn môi, như nước mát sắp rơi, vừa thúc thích thì tiếng sét lại vang lên:[/FONT]
[FONT=&quot]- nín..ngay… em đùng có lặp lại cái liên khúc đó nữa..tuan2 trước em cũng đi trễ…em giã đò ngấc..làm tui đêu đứng nhé…bây giờ..tui nhớ mặt em rồi..[/FONT]
[FONT=&quot]- a ha..thầy ơi..thầy tha cho em..1 lần thôi. Ho em 1 lần 1 lần thôi.[/FONT]
[FONT=&quot]- im lặng.[/FONT]
[FONT=&quot]Nó im bật, chợt mắt nó sáng lên, miệng hét to , rồi chạy về phía au lưng của ông thầy giám thị:[/FONT]
[FONT=&quot]- LỚP TRƯỞNG..CẬU ĐANG ĐI LẤY SỔ ĐẦU BÀY SAO? CHO TỚ ĐI VỚI..HIHI[/FONT]
[FONT=&quot]Ông thày chỉ biết đứng nhìn nó, con bé cười hí hững, cũng may là ông ta mới về trường, còn chưa biết tên nó, cũng chưa biết là nó học lớp nào, lớp trưởng lại là bạn thân của nó, nên việc giúp đỡ là chuyện tấc nhiên, thầy ấy thì chỉ biết tức tối, con bé cũng chạy mất dạng.[/FONT]
[FONT=&quot]..[/FONT]
[FONT=&quot]Hai đứa đi bon bon vào lớp, vừa đến cửa sổ phía hành lang lớp, nháy mắt với con bé Nguyên, nó vứt cặp vào, sau đó lại cười khoái chí hiên ngang đi vào lớp, nhưng xui xẻo thay…[/FONT]
[FONT=&quot]- ************A CUỐI CÙNG TUI CŨNG BẮT ĐƯỢC EM RỒI NHÁ.[/FONT]
[FONT=&quot]Chưa bước vào lớp, chỉ đến cửa, một lần nữa nó lại bị ông thầy giám thị nắm đầu lại, vậy là tôi cho nó rồi[/FONT]
[FONT=&quot]Oi bé nhà ta, con bé cứ la oan oát lên khi ông thầy đang nắm lấy cổ tay nó mà hâm dọa :[/FONT]
[FONT=&quot]- lần này là em đi lên phòng giám thị với tôi…nhanh lên.[/FONT]
[FONT=&quot]Nó thì lại đứng thủ thân, trụ hai chân lại, mặt thì cứ ương ngạnh, cải bướng :[/FONT]
[FONT=&quot]- em..em là gì mà thầy bắt em cơ chứ ? em ..em làm gì nào ?[/FONT]
[FONT=&quot]- thì lên đó hẵng hay…[/FONT]
[FONT=&quot]-HUHUHU…BỚ LÀNG XÓM LÁNG GIỀNG…CÓ MỘT NGƯỜI THẦY ĐANG ĂN HIẾP HỌC SINH.[/FONT]
[FONT=&quot]2 từ cuối cung nó cứ la oan oát lên. Cùng lúc, cô chủ nhiệm nó chạy tới[/FONT]
[FONT=&quot]- CÁI GÌ ? AI ĂN HIẾP HỌC SINH CỦA TÔI ?[/FONT]
[FONT=&quot]Cô tay đứng chống nạnh, cười hí hoái, cuối cùng cũng có thần hộ mạng, cô nó « giới thiệu sơ bộ[/FONT]
[FONT=&quot]« cô Ngọc Ngân :30 tuổi, không xinh, rất dữ, nhưng lại bênh lớp chầm chập, không dạy giỏi, cứ như là người mẹ hậu đậu của nó vậy, đến giờ vẫn chưa có người yêu, đại khái là vẩn còn độc thân »[/FONT]
[FONT=&quot]nắm tay nó lôi về phía mình, cô chống nạnh[/FONT]
[FONT=&quot]- nè..tôi đề nghị thầy nhá…thầy mà còn khó khăn với học trò của tôi ấy..là thầy coi chừng tôi khó khăn với thầy đấy…cố gắn mà đối nhân xử thế... nhá..nhớ nhá…[/FONT]
[FONT=&quot]- tại vì học trò…[/FONT]
[FONT=&quot]- thế học trò tôi làm sao ? thầy nói thử xem nó làm sao ?[/FONT]
[FONT=&quot]Cô cứ cương quyết làm nó cũng vui lây, con bé cười khúc khích vì ông thầy vị lép vế, chợt, quay ngoắt sang trái nhìn lơ một cái, nhung chỉ trong 1 s, mắt nó lóe lên, chân hơi run, miệng lấp bấp[/FONT]
- [FONT=&quot]sao..sao ba người lại..lại ở đây?[/FONT]
- [FONT=&quot]Hì hì[/FONT]
[FONT=&quot]người bị nó làm ê mặt nhe răng, nheo mắt cười khì với nó, chợt cô chủ nhiệm quay sang sau khi đã tống được ông thầy giám thị đi[/FONT]
- [FONT=&quot]Vào lớp thôi các em…[/FONT]
[FONT=&quot]Nó nhăn mày, chớp chớp mắt, “chết rồi..làm sao bây giờ?”[/FONT]
[FONT=&quot]Sau khi nghe cái tên ấy nói, nó dựng cả tóc gáy[/FONT]
[FONT=&quot]Nó khẻ gật gật đầu nhưng rồi lại lắt đầu[/FONT]
- [FONT=&quot]Hi…ba ngời vào trước đi…[/FONT]
- [FONT=&quot]À…vậy là tính theo sao sách cặp chuộc tội cho tôi chứ gì?[/FONT]
[FONT=&quot]Nó đực mặt ra, rồi sau đó lại ngu người ra khi cái cặp da hàng hiệu vứt vào mặt nó[/FONT]
- [FONT=&quot]chiều ý nhóc nhé…[/FONT]
- [FONT=&quot]cười khì, cậu ta làm nó tức đến chết mất, “CÁI TÊN MẮT DỊCH NÀY..TÔI THỀ VỚI TRỜI LÀ TÔI SẺ CHO CẬU CHẦU DIÊM VƯƠNG..OÁI..SAU HẮN TA LẠI VÀO CÁI LỚP DỂ THƯƠNG CỦA MÌNH CHỨ?[/FONT]
[FONT=&quot]lẻo đẽo đi theo sau, nó nhăn nhó, cứ rên ư hử, thật là tội nghiệp[/FONT]
[FONT=&quot]…………..[/FONT]
 
U

uocmovahoaibao

[FONT=&quot]Chap 2… ê em gái..[/FONT][FONT=&quot]đi mua nước cho anh nhá….[/FONT]
[FONT=&quot]bước vào lớp nó cứ cuối đầu, lớp trưởng thì đã vào tự lúc nào nên chỉ có nó là chịu đựng, vừa đi vừa nguyền rủa cho cái tên đó mau chết sớm.[/FONT]
- [FONT=&quot]gấu trúc… lại đây[/FONT]
[FONT=&quot]cậu ta liếc nó vừa khẻ nói, vừa uy hiếp, nó chỉ biết thở dài bước mệt mỏi lại đứng gần tên mắt ôn đấy.[/FONT]
[FONT=&quot]nó liếc trã lại một cái, mọi người ngỡ ngàn, nó thì muốn chui xuống đất vì mình đang sách cặp cho một thằng khó ưa mà nó ghét nhất thế giới, đến lúc cô chủ nhiệm lại đổi hướng khó chiệu với nó, nhưng lần này khó chiệu nó cũng mừng[/FONT]
- [FONT=&quot]NÀY…. Em không định về chỗ hả? em đâu phải là học sinh mới? uhm húm…[/FONT]
[FONT=&quot]Bà ta nghiên đầu, nó thở ra một hơi, rồi bước đi về chỗ, vừa đúng 2 bước thì[/FONT]
- [FONT=&quot]gấu trúc..tui chưa cho cô đi…[/FONT]
[FONT=&quot]nó cau mày, rồi quay phắt lại, vừa định **** thì “aishhhh cái thằng này..cậu hay lắm..tôi biết con gái lớp này chết cậu khi nảy rồi…nếu tôi mà đánh cậu thì tôi sẻ bị tẩy chai…được lắm..[/FONT] [FONT=&quot]để rồi xem.”[/FONT]
[FONT=&quot]Nó cố hít thật sâu, rồi tên đó kéo nó, tay khoát vai nó, cười hí hững, nụ cười làm chết người, cô chủ nhiệm cũng không nói tiếng gì, có lẻ cô hiểu 3 chàng trai này có một sức mạnh nào đó, nó nhe răng, cố gắn cười, chợt cô lên tiếng:[/FONT]
- [FONT=&quot]à…ba đứa giới thiệu về mình đi.[/FONT]
[FONT=&quot]cậu bạn ít nói nhất là người đã đỡ nó lên tiếng[/FONT]
- [FONT=&quot]tôi tên là Duy Hoàng[/FONT]
- [FONT=&quot]rất hanh hạnh được làm quen với cậu.[/FONT]
[FONT=&quot]nó cười khì, rồi chìa tay ra, cậu ta nhìn nó, một tí, nhưng ôi thôi, cái tên đang choàng tay lên vai nó gạt tay nó ra, con bé xụ mặt xuống, chỉ có mõi cậu ta là cười rất tươi, vẩy tay chào bọn con gái :[/FONT]
- [FONT=&quot]tôi tên là Minh Quân…mong mọi người chiếu cố osin của tôi dùm…[/FONT]
[FONT=&quot]vừa nói, cậu ta vừ quay sang nhìn nó, sau đó lại đá long nheo với nó, máu dồn ngược lên não, con bé như tê liệt thần kinh.mấy cô nữ thì nuốt nước bọt, tay chấp trước ngực…mơ mộng.[/FONT]
[FONT=&quot]Tiếp tục, họ lại chờ chàng trai cuối cùng, nhìn rất baby[/FONT]
- [FONT=&quot]tôi là Nhật Huy. rất vui được học chung lớp với mọi người.[/FONT]
[FONT=&quot]… [/FONT]
[FONT=&quot]Nó ngồi phía trên, trên Minh Quân và Nhật Huy, nhưng hạnh phúc không phải là vậy, mà là nó được ngồi cạnh Duy Hoàng, con bé cứ cười khúc khích mãi, nó đã chết cậu ta ngay cái nhìn đầu rồi.[/FONT]
[FONT=&quot]chợt nảy ra ý định khi viết nó hết mực :[/FONT]
- [FONT=&quot]Hoàng này..cậu có thể cho tớ mượn viết được chứ ?[/FONT]
[FONT=&quot]vừa nói xong câu thì[/FONT]
- [FONT=&quot]gấu trúc…không được làm phiền bạn thân của tôi…[/FONT]
[FONT=&quot]đó là tiếng nói sau lưng nó phát ra, không lớn, nhỏ đủ nó nghe và muốn quay lại bóp cổ cậu ta một phát, nó quay ngoắt đầu xuống, cậu ta ngồi lơ đểnh, tay xoay viết, tay chống cằm nhìn nó :[/FONT]
- [FONT=&quot]gấu trúc..cô nhớ tôi à… ? ôi..osin mới xa cậu chủ vài phút mà đã nhớ cậu chủ rồi…[/FONT]
[FONT=&quot]nó quay ngoắt lên, bực dọc, dậm chân, cắn môi thật đau « tui thề với cậu Minh Quân..là tui sẻ giết cậu..tôi giết cậu… »[/FONT]
[FONT=&quot]vài giây sau, có một cái khăn tay chìa ra trước mặt nó :[/FONT]
- [FONT=&quot]nè…[/FONT]
[FONT=&quot]bất ngờ, rồi quay sang nhìn :[/FONT]
- [FONT=&quot]gì vậy ?[/FONT]
- [FONT=&quot]máu…[/FONT]
- [FONT=&quot]cái gì chứ ?tôi sao ?[/FONT]
- [FONT=&quot]cắn môi..chảy máu rồi.[/FONT]
[FONT=&quot]nó giật bắn người… « sao mình lại hậu đậu thế không biết »[/FONT]
[FONT=&quot]đẩy cái khăn kề môi nó, con bé giật mình vội đưa tay khẻ lấy, rồi chấm vào vết thương ngay, khẻ la vì rát[/FONT]
- [FONT=&quot]a…[/FONT]
[FONT=&quot]mặt dù cái khăn rất mềm.[/FONT]
[FONT=&quot]một lúc sau ..[/FONT]
- [FONT=&quot]tớ xin lỗi…nhưng tớ sẻ giặt và trả cậu sau…[/FONT]
- [FONT=&quot]không có gì đâu.[/FONT]
[FONT=&quot]Nó cười thật tươi, rồi nhét cái khăn vào trong cặp của mình, vừa quay lên thì[/FONT]
- [FONT=&quot]í..ui da…[/FONT]
- [FONT=&quot]viết đó..dùng đi[/FONT]
[FONT=&quot]lại quay xuống, nhìn chầm chầm vào tên Minh Quân,cậu ta cứ lơ lơ đi hướng khác, no giật cây viết :[/FONT]
- [FONT=&quot]lấy luôn nhá..trong định nghĩa của tui không co chữ.. « trã lại » hì hì[/FONT]
[FONT=&quot]cứ thế cho đến hết giờ ra chơi, nó bị nắm cổ lại sau khi chạy đi được vài bước:[/FONT]
- [FONT=&quot]gấu trúc… tôi cho cô đi bao giờ ?[/FONT]
- [FONT=&quot]chứ không lẻ mỏi lần tôi đi phải xin phép cậu ? con khỉ đột…cấm cậu gọi bừa bải nhé..[/FONT]
- [FONT=&quot] cái con nhỏ này[/FONT]
[FONT=&quot]nó cũng hăng máu lên[/FONT]
- [FONT=&quot]thằng nhóc con này… tui đã là osin cao cấp của cậu khi nào mà cậu cứ gọi con gấu trúc osin bừa bải vậy hả ?[/FONT]
- [FONT=&quot]vậy cô có biết tôi là ai không hả? mà dám làm tôi té 2 lần ? hả biết không ? cô biết đại thiêu gia tôi có thể kiện cô ra tòa, và cho cô ở tù mục xương …làm cho gia đình cô tan nát..tôi cho cô làm osin là mai cho cô lắm rồi nhá..không biết đường mà liệu còn bảo tôi là thằng nhóc…cô có biết cô đã gọi tôi mấy lần trong ngày hôm nay không hả ?[/FONT]
[FONT=&quot]Minh Quân nói một hơi mà không hề thấy mệt, nó thở dài, nhăn nhó[/FONT]
- [FONT=&quot]cậu chủ có gì chỉ bảo ? NÓI NHANH…[/FONT]
[FONT=&quot]2 từ sau thì nó cứ hét toán lên, cậu ta ậm ừ..[/FONT]
- [FONT=&quot]em gái này..mua nước cho anh nhá…3..Seven up.[/FONT]

[FONT=&quot][/FONT]
 
U

uocmovahoaibao

Nói chuyện một cách thật ngọt ngào, cậu ta cười đểu, con bé giận sôi ruột tím gan mà vẩn không thể nói được lời nào. Đành ngậm ngùi, cố đè nén, thở ra một hơi thật dài, rồi chìa tay ra, cậu ta ngẫn người:
- cái gì nữa đây?
- tiền…
- tiền?
Minh Quân nghiên đầu, rồi chòm tới lấy tay kí vào đầu nó một cái rỏ đau “Cốc”
- cho cô chừa…tôi làm gì có tiền mặt mà đưa cho cô..lấy thẻ không?
Nó bực dọc dậm chân, tức tốc, 5 phút sau chạy lên, mồ hôi nhể nhại.
- nè…uống đi…tôi thù cậu suốt cuộc đời….tại sao còn có tháng nữa là đến kì thi rồi….SẮP NGHĨ HỌC RỒI…CÁI TÊN MẮT GIÓ NHƯ CẬU CHUYỂN ĐẾN ĐÂY CHI HẢ?
nó ngồi ịch xuống ghế, cố gắn thở,vừa hì hục thở, vừa liếc cái tên con trai đang cười khoái chí đó, Minh Quân cười mãn nguyện, chợt có luồn không khí lạnh từ đâu phà vào má nó, gấu trúc giật mình, thì ra có người đưa lon nước cho nó từ phía sau, quay lại thì thấy là của Duy Hoàng
- uống đi.. tôi không khát.
Nó khẻ cười, nhưng rồi đẫy lon nước trã cho cậu ấy
- không sao đâu..cảm ơn cậu.tớ sẻ uống nhưng tớ sẻ đi mua..cái này là lời cảm ơn khi sáng cậu kéo tớ ngồi dậy..hihi.
Minh Quân liếc nó, rồi lại quát:
- KHÔNG CÒN VIỆC GÌ CHO CÔ NỮA.. ĐI CHƠI ĐI.
Nó hứ một cái rồi nhảy tơn tơn đi, một đứa con gái mặt váy đồng phục của trường, thắt bím tóc, da trắng, thêm cái tính ngây thơ dể mến như thế làm ai cũng cũng chết ngay cái nhìn đầu tiên, nhưng sao lại có người ghét nó chứ,cậu ta đang muốn ăn tươi nuốt sống nó.
hết chap 2 nhá.

Chap 3 CÔ TA LÀ CỦA TÔI…OK ?
Ngày hôm sau
vừa bước vào lớp thì
- “CÔ CÓ BIẾT NHỮNG THƯ THIẾT YẾU MÀ OSIN CỦA TÔI PHẢI CÓ KHÔNG HẢ? CÔ LÀM CÁI QUÁI GÌ MÀ BÂY GIỜ MỚI MÒ TỚI ĐÂY LÀ SAO?”
Nó giậm chân bước vào lớp, hôm nay đi trể, xui xẻo là đã bị ông thầy túm cổ lại, ngồi tức đến xôi máu, nó hậm hực, cứ dậm chân rồi rên ư hử, thấy thế nên Quân từ phía sua chọt lên:
- Hôm nay cô bị gì à ?
Nó mếu máu :
- cậu chủ ơi..tụi bị ghi là đi trể mất rùi…huhuhuhuhuhu thế nào cuối tuần cô cũng xữ tui nữa..phải trực nhật…
chợt nó quay ngoắt xuống, để 2 tay trước ngực như con thỏ, mặt ngây thơ vô số tội :
- cậu chủ..nếu tôi mà bị đại sư tỉ nhà này đi trực nhật thì ai phục vụ cho cậu chứ ?....thiếu gia…
nó nắm lấy ngón tay út của cậu ta nũng niệu đưa qua đưa lại, làm cậu ta bối rối, Nhật Huy ngồi thấy vậy liền cười khúc khích, không ngờ là nó lại là người làm đại thiếu gia bạn thân Nhật Huy bối rối như thế, chợt, từ bên trái nó, Duy Hoàng quay sang :
- Hoàng Trúc này…
vứt cái tay của đại thiếu gia ra, quay ngoắt lên sau khi có tiếng từ Hoàng, nó như hồi sinh, quên cả nhờ vả đại thiếu gia, chỉ quan tâm đến Duy Hoàng :
- Có chuyện gì vậy ? cậu bị sao à ? đau chổ nào sao ?
cậu ta khẻ cười, nhưng nó vẩn cứ bô lô ba la, không cho cậ ta nói tiếng nào, cứ một mình tự biên tự diển
- Hay là cái khăn tay à ? à..nó đây nè..tớ đã giặt rât sạch sẻ rồi..hihi
Lôi trong túi ra cái khăn tay được gắp gọn gàn, đưa tận tay Hoàng rồi nheo mắt cười thật tươi, lại có tiếng quát sau lưng nó :
- GẤU TRÚC..CÔ LÀ OSIN CỦA TÔI CƠ MÀ…………………………………À…. !
Nó than ngắn thở dài, vì tấc cả hơn 90 đôi mắt đang lăm le nhìn nó, và cười với đại hotboys.
- cậu có chuyện gì nửa sao ?
- cô…không có gì..quay lên đi.
Cô chủ nhiệm bước vào, hải hùng với cái ánh mắt té lửa nhìn nó , con bé nuốt nước bọt. sau khi đặt tài liệu xuống bàn…
- e..hem…thế..lớp hôm nay có gì mới không nhở… ?
ôi..cô là người hà Nội cơ đấy, cô cũng làm cô bé Sài thành như nó nhiểm cái cách nói chuyện mất thôi..
- Hoàng Trúc…thế..hôm nay em bị ghi đi trể đúng không ?
Nó rụt rè đứng dậy…, lại bắt đầu rên :
- Ư hư..cô ơi…tại vì...
Chưa nói hết câu thì đ ã c ó b àn tay đ ảy n ó ngồi bật xuống, cái dáng cao khi ngồi củng cao, Minh Quân làm cho mình nổi bật nhất khi ngồi ở cuối lớp, cao mày, quay sang một hướng…rồi quay lên nhìn cô chủ nhiệm với cái ánh mắt giết người nhất, đầy ma lực, và cương quyết :
- Cô Ta Là Của Tôi…ok ?
vừa nói vừa nhìn cô ta, lại nhìn nó, có lẻ cô chủ nhiệm hiểu Minh Quân đang muốn gì, không khí căn thẳng chùng lên, nồi ngồi xuống, vài phút sau mọi chuyện qua êm xui, cuối tiết, quay ngoắt xuống, cười lấy lòng với đại thiếu gia
- cảm ơn cậu… - nhưng mắt nó lóe lên – nhưng cho cậu biết tôi không phải là người của cậu…xía…
nó nguýt dài, rồi quay lên, lấy một mảnh giấy nhỏ ra…
« khi nảy.. »
Nó đẩy sang cho Duy Hoàng, cậ ta nhìn, rồi ghi vào mảnh giấy vài chữ, rụt rè đưa qua cho nó
« tôi có thể làm phiền Trúc một chút được không ? » bằng dòng chử rất vững chải, không uyển chuyển như chữ con gái, nhưng rất đẹp, đọc..và nó hơi bất ngờ, rồi viết tiếp : « uhm..cậu có việt gì sao ? »
« ra chơi..gặp tôi một lát »
Nó khẻ im lặng, tim khôngđập vồn dập như lúc nảy, mà có gì đó hơi sợ, nó sợ chuyện gì sẻ đến.

 
U

uocmovahoaibao

giờ ra chơi
nó ra ra khuân viên trước khi bị Minh Quna6 nắm đầu lại, vài phút sau, Duy Hoàng cũng bước ra
- à..có chuyện gì sao ? cậu muốn hỏi tớ chuyện gì à ?
Hoàng khẻ im lặng, rồi lấy điện thoại, bấm một chút, chìa ra trước mặt nó một bức hình, con bé hơi giật mình
- sợi dây chuyền này…
- trên cổ cậu..và sợi này..là một đôi.
Nó ngồi ịch xuống ghế..


- thì ra… cậu biết tớ..
- tớ là bạn của anh cậu…
- anh tớ..
- người anh đã mất cách đây không lâu của cậu…đã nhận ra cậu..chỉ có một vật đó là sợi dây chuyền trên cổ..
- vậy ra là cậu và Minh Quân, Nhật Huy, đều là bạn của anh trai tớ… xin lỗi cậu..vì tớ đã không thể nhận ra ai sau vụ tai nạn đó..sau đó một thời gian tớ không thể đi lại được…NHƯNG…
- cũng đã đến lúc tôi…anh cho em biết..bọn anh…không phải là học sinh…
nó ngớ người, đều nó thắt mắt nảy giờ đã đúng như nó nghỉ, anh trai nó, 2 năm trước, lớn hơn nó đến 5 tuổi, thì bây giờ, 3 người này đã 23 tuổi…
- vậy…vậy…quả thật…
- Minh Quân và Nhật Huy không hề biết em là em gái của Thế Nam đâu.chỉ vì hai người đó đi chơi cùng anh thôi.
Nó ngẩn người, tựa người vào ghế, khẻ nói :
- Anh đến đây…là tìm em à… ?
chợt bất giát, mọi ký ức hiện về… nó như không còn tin vào chính mình nữa…nó nhớ lại hết mọi thứ rồi..tim nó như muốn nổ tung ra, nước mắt ứa ra
- Anh hai à…em nhớ ra tấc cả rồi…huhuhhu
Nó khẻ cười :
- Em nhớ ra rồi..anh là bạn của anh Nam..anh trai em…em nhớ ra rồi…nhưng…cả Minh Quân và anh Nhật Huy…em không biết họ…
- Vài năm trước tụi nó đi du học…chuyện nên nói anh đã nói…người cần tìm..anh đa tìm được..chiều nay anh sẻ đến nhà em… nhưng..
- chuyện gì vậy anh ?
bân khuân một chút, anh lắt đầu, rồi 2 người bước lên lớp, vừa bước đến lớp thì
« OSIN…CÔ ĐI ĐÂU NẢY GIỜ ? »
Nó khẻ buồn, không nói, nhìn sang Duy Hoàng, Minh Quân khẻ hỏi :
- hai người đi chơi đâu à ?
- uhm..nhưng cậu sao vậy ? chuyện này…tôi sẻ nói với cậu sau…
- à..không có gì đâu…
nó nằm dài ra bàn, nhắm nghiềm mắt, mặt cho cậu chủ có nói gì đi nữa thì nó vẩn cứ như không nghe thấy vậy
- « nè..gấu trúc »
chiều
- Con đã nhớ ra mọi chuyện rồi sao ?
- dạ vâng.
- Con không biết phỉ nói sau nữa..con đã gặp bạn anh hai..ngừi làm con nhớ mọi chuyện..anh ấy đã đi tìm con…nhờ sợ dây chuyền này…
Hai ông bà khẻ cười, thở dài, ông lên tiếng :
- cuối cùng..con cũng đã nhớ chắt..ba mẹ là ai đúng không ?…ba mẹ..không phải ba mẹ ruột của con
- không phải đâu..thời gian qua con luôn nghĩ ba mẹ là ba mẹ của con… con biết..con đến từ đâu thì con xin về từ đó..vì một tai nạn…ba mẹ ruột của con đã mất, con muốn quay về gia đình, căn nhà mà con từng sống, con còn phải thờ cúng..những người đã mất…..kí ức con không thể nhớ và anh hai..con không thể nhớ… bây giờ con nhớ tấc cả rồi..thật sự con rất vui..nhưng con rất đau..vì anh hai…
nó đau lòng, vì người anh đã rất yêu nó, luôn vỗ nó khi nó làm nủng, dọn dẹp bải chiến trường khi nó vụn về làm vở cái gì đó, rồi cả 2 người mà nó yêu nhất trên đời..là ba mẹ nó. thế là..bây giờ nó phả chấp nhận sự thật một lần nữa.
tiếng chuông cửa reo,
- là bạn của anh con….anh Duy Hoàng..con đã nhờ anh ấy đưa còn về nhà của mình….
- Con thật sự muốn đi sao con gái ?
Nó gật đầu, dù là quyết định này sẻ làm rất nhiều ngời buồn, và buồn nhất là ba mẹ nuôi của nó
- Con thật sự..2 năm…công ty của bố con phá sản…con biết mình cần làm gì với những thứ kỷ vật mà bố để lại… con yêu bố mẹ lắm.
Nó choàng tay ôm hai người, một người thanh niên bước vào, bây giờ là một nguời rất chửng chạt, nó khẻ cười
- Anh mới đến.
- Chào cậu..
Anh cuối đầu..
một lúc sau
- Con sẻ về thăm nhà….con hy vọng..ba mẹ sẻ mải là a mẹ của con…
Ông bà cười xoa đầu nó
- Con mãi là con gái của ba mẹ
Đó là là cuộc chia tay đầu tiên không hề có nước mắt. về đến ngôi nhà mà nó đã xa đến 2 năm, thật bất ngờ vì nó còn rất mới mẻ, và rất gọn gàn, có 3 người từ trong bước ra
- Anh hai ?
- Là anh hai…
Chạy vào phòng thờ cúng ông bà, nó bất ngờ, trên đó không có hình của anh..thế sao lại có chuyện anh mất.. ?
ngồi cạnh anh nó, nước mắt giọt ngắn giọt dài tuôn ra như suối
- Em… em thật sự đau lòng vì ba mẹ không còn nữa anh hai à… nhưng tại sao mọi người lại nói dối là anh hai đã mất chứ ? sao lại như vậy…sao lai có chuyện này..anh hai nói đi.. sao anh hai không đến tìm em chứ ?huhuhu
- Thôi…Trúc..em đừng khóc nữa..dù sao anh cũng đã về..thời gian qua anh đi du học…và để điều trị..anh đã mất 1 năm để điều trị vì anh phải ngồi xe lăng.. để an toàn…vì những người đã hại gia đình mình em à…cảm ơn cậu vì đã đưa em gái mình về…
ngồi tựa vào thế Nam, nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay, người giúp việc và bác tài xế đã giúp nó dọn phòng, căn phòng dù đã rất lâu, nhưng vẩn còn mới tinh tơm, chỉ cần dọn dẹp một chút là mọi thứ đã sáng xủa, đem hành lý của nó vào, đến cả 2 cái va li và một thùng đựng tập sách.
tối
tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường. Nó giật mình, bước xuống cậu thang, nhưng lại dừng trước phòng ba mẹ nó, mở cửa phòng, là cả một kí ức hiện về, nó khẻ buồn, căn phòng tối lắm, chợt nhớ về những ngày của 2 năm trước đó, nó ngồi tựa đầu vào ghế dưới phòng khách, trong đêm..
Duy Hoàng và nó, nó từng yêu một chàng trai có gượng mặt rất lạnh, yêu giọng hát, và yêu tấc cả từ người con trai ấy, và rồi cậu ta đã đi, trong một chiều, dó là thứ tư, đi để đổi lấy mạng sống cho nó, và không quay lại nũa, đó là người thứ nhất, và sau đó, có 2 người nữa ra đi, và 1 người anh nó những tưởng là xa nó thật rồi, trong căn phòng này, không phải là nơi mà nó sống 2 năm qua, kí ức lùa về, Duy Hoàng có gương mặt giống người mà nó yêu, và thời gian, trước 2 năm đó, nó cũng đã yêu Duy Hoàng, khi nó tròn 16 tuổi, nó yêu vì khi đứng cạnh anh ấy nó có cảm giác nhớ về người đã mất, và người đó luôn bên cạnh nó « Duy Hoàng..sao anh lại tìm em ? trong khi…2 năm trước anh không hề nghỉ về em ? »
Nó khẻ lặng đi. đứng dậy, bước ra phía ngoài, vừa đến cửa thì phía trong có người nói vọng ra
« sao lại ra ngoài đó..lạnh… »
Nó không nói gì, « vì em bây giờ đã trở về là em của khi trước, em hiểu anh Duy Hoàng, anh luôn bắt em nhìn anh từ phía sau, vậy nên em đã nhói tim, ngay sau cái lần hôm trước mình gặp lại »
- Tôi sẻ đi với em.
- cảm ơn. Em không cần đâu.
Nó bước ra ngoài « ừ đúng rồi…em cần quên mọi thứ đúng không anh ? đã 2 năm rồi…em đã thực sự quên tấc cả rồi..người em nhớ..là cậu bạn Duy Anh của em..người đã cứu em thoát chết…em chỉ yêu anh…trên cái gương mặt anh …vì anh giống cậu ấy »
Nó tựa đầu vào cái cột nhà thật cao, căn biệt thự tràn trong bóng đêm, đấy là tac61ca34 những gì mà nó nhớ và có được.
 
U

uocmovahoaibao

Chap 4 EM ĐÃ TRỞ VỀ..
Sáng hôm sau
khựng lại khi thấy trên tay Duy Hoàng là quyển nhật ký của mình 2 năm trước..2 năm, nó biết chắt là anh chưa biết gì về chuyện của nó
“anh có một sức hút rất đặt biệt mà tôi không thể không nhìn..
Không phải vì anh giống người tôi yêu đã mất…
Mà vì…”
- anh thấy truyện em viết có tốt không?
Anh giật mình, quay đầu lại:
- à.. ừ..tôi chưa xem, chỉ thấy chữ em viết rất đẹp…
- vậy sao? Hôm nay là chủ nhật…
- tôi định một lát sẻ về nhà.
Nó cũng không định nói gì thêm, chỉ định hỏi, hôm nay là chủ nhật, còn hai người kia thì sao ?
Nó lặng đi, bỏ hai cốc cà phê xuống bàn
- anh hai uống đi…
- này bạn…ca phê này…dạo này công việc thế nào ?
- là..chuyện gì ?
Duy Hoàng hỏi ngược lại anh nó, bấy giờ mới biết, anh ấy hỏi sai rồi, lý ra phải hỏi là :
- À… là tấc cả các nghề của cậu… một chàng bác sĩ..kim tổng giám đốc…em gái..ngồi với anh một chút..
Nó khẻ cười, cái câu em gái làm nó nhớ tới đại thiếu gia…
- Anh Hoàng..anh có thể cho em địa chỉ để liên lạc cho đại thiếu gia.. à không là anh Quân không ?
- Quân sao ?
Anh nó hỏi, còn Hoàng thì có vẻ lặng đi. Anh hai nó chìa điện thoại ra…
- Em gọi cho nó đi.
- cảm ơn anh hai.. à..anh hai..chiều anh hai đưa em sang nhà ba mẹ nuôi…em có chuyện muốn hỏi. à...anh Hoàng ngồi chơi..em dọn bửa sáng..hai anh ăn rồi đi đâu thì đi..em đến gặp thiếu gia của em một tí…
câu nói của nó có chút lựng khựng. có lẻ Thế Nam thấy đều đó
- có lẻ..Nhóc của tớ đã quay về rồi..tớ cũng không muốn..cứ như trong 2 năm gần đây thấy nó vui vẻ…sao bây giờ nhìn nó cứ ngơ ngơ..nó còn nhớ và buồn chuyện đó sao? Có lẻ..nó đã quay về thật rồi…
Duy Hoàng bổng cau mày:
- có chuyện gì của cô bé mà trước 2 năm qua tớ chưa biết?
thế Nam quay sang
- là chuyện gì chứ? Là chuyện mà con bé buồn sao ? à…mà 3 thằng cậu đã giả làm học sinh à….aishhh đúng là.. già rồi mà vẩn còn non thế đấy..giã mà chẳng ai biết…mà có định đi học tiếp không đấy…
- ĐI HỌC CÁI GÌ CHỨ ? CÁI THẰNG NÀY…NGƯỜI CO1 EM GÁI RỒI THÍ BẮT TỤI NÀY PHẢI HẬU HẠ CÁI CON GẤU TRÚC ĐÁNG CHẾT ĐÓ À ?
Nghe tiếng oan oát là đã biết Minh Quân và Nhật Huy, nó từ trong lăng xăng chạy ra
- NÈ..CÁI NGƯƠI KIA..AI CHO ANH VÀO NHÀ MÀ KHÔNG BẤM CHUÔNG HẢ ? PHÉP LỊCH SỰ ĐÂU HẢ ?
- Haha gấu trúc… không gặp cô tôi nhớ cô nên chạy đến đây đây…………
Dang rộng 2 tay chạy đến chỗ nó, nó đưa cả cái bát trước mặt hắn ta, dọa
- Này nhá..tui không còn là osin cao cấp của anh nhá…bước ra…
Chưa kịp cho nó hành hung thì Minh Quân đã nhảy lại kẹp cổ nó rồi :
- hặc..hặc…NÈ..LÀM CÁI GÌ VẬY ? BUÔN RA COI…
- thiếu gia đói rồi.. đến đây để cô dọn cơm cho tôi ăn đây.. đi ăn sáng thôi…
và cứ thế lôi nó đi xuống gian bếp để ăn sáng, Duy Hoàng, Nhật Huy
cũng lang thang đi từ trên xuống, nó đã ngồi vào bàn, định nói lời mời thì đã bị chắn ngang :
- osin…chiều nay tôi sẻ đưa cô về nhà tôi…
nó nguýt dài, rồi cũng chẳng chừa mà cãi lại :
- sao phải về nhà anh ? ai là osin cao cấp của anh chứ ?
- cô không là osin cũa tôi thì là gì ?
- tôi là bạn chung lớp…mà công nhận ba người giã học sinh cũng hay thật…mà sao thầy hiệu trưởng lại cho 3 anh vào chứ ? đúng là…
- tôi hoàn toàn không biết gì đâu… là do cái tên kia dụ dỗ thôi..làm tôi bỏ việc ở công ty 2 ngày này…CŨNG TẠI CÔ MÀ RA…
- AISHHHH sao trên đời lại có cái con người này tồn tại chứ ?
Nhật Huy nhảy vào cản, cười rất ngọt ngào với nó :
- Thôi nào… em bớt giận đi..cái thằng này tính nó vốn vậy mà…
- NÓI GÌ THÌ NÓI CHIỀU NAY CÔ THU DỌN ĐỒ ĐẠT ĐẾN NHÀ TUI ĐÓ..BIẾT CHƯA ?
quả quyết như thế, anh hai nó cũng chẳng nói gì, ăn sáng xong
- NÈ..GẤU TRÚC..LẦN SAU…NẾU NẤU PHỞ….THÌ ĐỪNG CÓ NẤU DỞ TỆ NHƯ THẾ NÀY..LỞ TÔI BỊ ĐAU DẠ DÀY THÌ SAO HẢ ?
Nó cười khì :
- Xin lỗi cậu chủ..cái này…..không -phải-tôi-nấu.
Nó bật cười, rồi phụ người giúp việc dọn dẹp :
- để con giúp cô.
- Anh giúp em.
một bàn tay từ bên cạnh thu dọn những thứ trên bàn, nó vội đẩy ra, khẻ nói :
- Không cần đâu..việc này em làm được.
Nó lảng đi, đem chén bát sang rửa, cứ thế, mặt cho mọi việc diễn ra..
chiều
- Anh sang đây làm gì ? tôi không về nhà anh đâu đó…
Nó vùng vằng, anh ta cũng nũng nịu, chu mỏ ra :
- Hic..cô đành lòng bỏ tôi về một mình một ngựa sao ?
Nó nhăn trán…
- Không giỡn với anh nữa..tui còn phải về nhà ba mẹ nuôi với anh hai nữa…
- vậy tôi đi với cô.
Nó dậm chân, hậm hực, rồi bỏ lên phòng, Thế Nam anh nó cũng từ trên bước xuống
- mới đến à ? bạn hiền.
vổ vai Minh Quân, anh cười
- ngồi đi…đến kéo nó về nhà cậu sao ? tốt nhất là nên hỏi ý kiến cô chú kia…vì ít ra..họ cũng nuôi nó hai năm..và biết chuyện này…thật lòng…cái hôn ước này.. đáng ra người thực hiện là tớ mới đúng…nhưng cậu định làm gì ? tớ không muốn em gái mình khổ..
- tớ..cũng không biết…cần để cho cả tớ và cô ấy có thời gian…biết là không thể hủy bỏ..tớ muốn cô ấy về nhà tớ…
- nhưng ở đây cũng được..hai người có thể tìm hiểu..chuyện đó..nếu là anh trai..tớ có thể thông cảm…
- nhưng…tớ muốn…
nó chợt đi xuống, liếc Minh Quân, rồi anh ta lại cười với nó :
- hì hì..gấu trúc..cô xinh ghê.
- Quá khen…..
 
U

uocmovahoaibao

Nó hấc cằm, rồi quay sang anh mình :
- Anh hai..mình đi thôi.
- ừa…nhưng… anh sẻ sang sau..vì anh có hẹn với Duy Hoàng…em đi với Minh Quân..cậu ấy sẻ chở em sang nhà cô chú..
nó gặt đầu, trên xe, con bé không nói gì, cả Minh Quân « tôi biết nói với em từ câu gì đây ? rồi mọi chuyện sẻ ra sao ? »
- gấu trúc…
nó im lặng
- gấu trúc…
nó vẫn im lặng, và thêm một lần nữa
- GẤU TRÚC…
- A…chuyện gì ?
- Cô bị sao vậy ?
mặt nó đơ ra, Duy Hoàng, cái tên và gương mặt Duy Hoàng luôn luôn hiện về trong tâm trí nó, con bé vẩn không nói gi, im lặng
- Cô có tâm sự gì sao ?
- Tôi….không biết…tôi cảm giác.tự dưng cuộc sống mình đang đảo lộn…à…khỉ đột nè….
Nó quay sang Minh Quân, cậu ta cao mày
- Cô mới gọi tôi là gì ?
Lo đi câu hỏi đó, xem như nó chưa nghe gì, vẩn dưới thắt mắt của mình, ngồi ngửa cổ ra, thở dài :
- Tôi yêu rồi… nhưng…tôi lại sợ nói yêu…
Tim Minh Quân bổng đập loạn xạ, liếc sang nó, nhìn cái gương mặt đang bình thản đó…
- Cô nói gì thì nói đại ra đi…
- Tôi muốn kết hôn với người đó…
- Trong khi cô mới 18 tuổi ?
- người mà có gương mặt giống người yêu của tôi ấy…anh ấy thật lạnh lùng..cứ bắt tôi nhìn anh ấy từ phía sau lưng…
- cô..cô biết..mình đang nói gì không ?
nó im lặng, rồi hít một hơi, trời sao chỉ mới tháng ba, mà đã mưa rồi nhỉ ? nó cau mày, rồi ngồi nép bên cửa xe hơi, nhìn ra ngoài đường, bây giờ, người người chạy tán loạn…không ai chú ý đến ai…

về đến nhà
- thật là quý hóa..vì cậu đưa con gái tôi về…
- ba..mẹ…
nó nhảy vào lòng 2 người, ôm chầm ba mẹ nó, dù chỉ là 2 năm, nhưng đó là tình thăm. chạy xuống bếp, chơi đùa với con cún, mặt cho Minh Quân ngồi đối diện với 2 người lớn, dù sao, sớm hay muộn, anh cũng phải đến chào hỏi 2 người, dù 2 người chỉ la2ba mẹ nuôi của nó :
- tôi biết lý do cậu đến đây.
Ông Trương nói, anh ta ngồi im, chỉ nhìn..
- tôi biết..cuộc hôn nhan này..làm cho cả cậu và con bé khó xử….nhưng..bây giờ..trước khi biết nó có tình cảm không..tôi cho phép nó đến nhà cậu… nhưng..nếu trong 1 tháng… và hơn hay khi nó không đồng ý nữa..thì vì cậu và nó..tôi sẻ cố gán hủy hôn..việc bây giờ là vì 1 lý do là vì tình nghĩa của gia đình ba mẹ ruột con bé và gia đình cậu…cậu hiểu chứ ? giám đốc ?
anh khẻ gặt đầu, nhìn nó bước lên, mặt ngây thơ, anh nó cũng vừa đến :
- anh hai..anh Hoàng…à..ba mẹ..Lam và Phương có qua tìm con không ?
bước lại ngồi xuống, anh hai nó cũng bước vào, cả Duy Hoàng, mẹ nó vuốt đầu con bé như một bà mẹ đang vuốt đầu một đứa con nít vậy.nó cười khì, đôi mắt tròn, cứ như là con gấu trúc vậy
- Lam và Hương một tí sẻ qua ngay bây giờ.
Nó cười xòa, ngồi nép trong lòng bà cứ như con mèo mắt mưa, nép trong lòng mẹ mà nó làm cả anh hai nó ganh tị :
- Nhóc bỏ anh hai à ? giận ghê vậy ?
mặt cho anh hai nó nói, nó cứ ôm chầm bà vào lòng, đánh yêu vào người nó, và khẻ nói :
- lớn rồi..18 tuổi rồi mà cứ như là đứa con nít ấy…à.. đại thiếu gia nhà họ Lê, sao con giám làm cậu ta té 2 lần..giờ cậu ta bắt con về mẹ biết làm sao đây ?
nó nũng niệu, ôm bà chầm chập :
- mẹ..co không về làm osin cho anh ta đâu…
Minh Quân cười khì, đắt ý :
- tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn…đừng bắt tôi dùng bạo lực…
« Lam cũng sang đây sao cô ? »
Nó đưa mắt về nhìn Duy Hoàng, Lam ? tim nó bổng lổi một nhịp, mặt hơi bối ối rồi lại quya đi phía khác khi thấy anh nhìn nó
- à…một tí con bé sẻ qua..vì nghe là Trúc về…
- con lên lầu tí nha mẹ..tí tụi nó đến..mẹ bảo Phương lên con nhờ nó cái này…
- sao em không ngồi chơi ?
tiếng anh gọi, nó khẻ nhuếch môi cười
- em muốn ngủ một tí trước khi về nhà…anh ngồi chơi nhá…
hít một hơi thật sâu, bước lên phòng với một vẻ mặt đầy tâm trạng, Minh Quân nhìn sang nó, lại nhìn sang Duy Hoàng « ngay từ đầu..em đã chỉ cười với cậu ấy »
một lúc sau
- Trúc ơi..Trúc ơi..hihi con chào cô chú…
- Thưa cô chú..chào mọi người…à..anh Duy Hoàng….anh cũng đến đây sao ?
Lam ngồi xuống, nhìn mọi người cười rất tươi, rồi lại đảo mắt xung quanh :
- Bé Trúc của con đâu rồi cô ?
- Nó lên phòng rồi… à..Phương..con Trúc nó nhờ con chuyện gì đó…con lên xem nó nhờ chuyện gì ?lam..con ngồi chơi với mấy anh..cô và chú vào phòng một lát…Thế Nam này..con vào đây…
mỏi người đi một hướng, cuối cùng, chỉ còn Minh Quân, Lam, và Minh Hoàng ngồi ở đó, con bé Lam ngồi oán trách :
- Cái con nhỏ này..thiên vị..mình cũng nhớ nó mà tự dưng lại chỉ nhờ mỗi con Phương…à..anh là…
Quay sang Minh Quân
- Tôi là Minh Quân mà..học chung lớp mà cô không nhận ra à ?
Lam khẻ cười
- thật ra…khi anh Hoàng nhờ…thì em chỉ biết có anh Hoàng..chứ đâu biết các anh cũng không phải là học sinh đâu…trừ anh Hoàng..
- có vẻ hai người thân thiết nhỉ?
từ trên lầu bước xuống, khệ nệ tay sách cả va li đồ đạt, anh chạy tới :
- đây anh giúp…
- không cần..không cần..em tự làm được…
nó kéo đi, đến lại ngồi cạnh Minh Quân, nhưng chừa khoản cách nhất định, Phương cũng ngồi xuống, anh bước lại, Lam ắt đầu cơn trách móc :
- mầy đó..sao chỉ nhờ có mổi con Phương mà không nhờ sao ?
nủng nịu với nó, nó cười, bẹo má Lam
- tại vì có người nhắt mày..tao mới để mầy ngồi tiếp ấy chứ ? ai dám cướp mày đâu…hihi
Duy Hoàng vừa ngồi xuống, nó cũng nhìn sang, nhưng lại phớt lờ qua, tiếp tục chọc con Lam :
- nhìn này…công nhận hai người đẹp đôi ghê nhỉ..mà Phương này… mầy với anh tao cũng xứng dôi lắm ý…hỏng ấy…
Lam biểu môi :
- tại mày không biết đó thôi..người ta đã để ý nhau từ lâu rồi.
mặt Phương đỏ bừng lên, đánh yêu vào người bạn nó, nó rít lên, nhảy dựng lên :
- trời..mầy gan há Phương…mầy với anh hai tao ?...không ngờ thật…sao bằng tuổi tao lại làm chị dâu tao được ? không chịu đâu..
Phương xụ xuống, nó biết mình thành công, ngồi bật xuống, cười khì :
- thôi được rồi..bằng tuổi..cũng không sao..chỉ cần 2 người vui là tao vui rồi..không ngờ bây giờ mình lại trùng phùng thế này..thật là hạnh phúc khi thấy những người xung quanh em vui vẻ…
chợt nhìn thấy Duy Hoàng đang nhìn nó, con bé quay vội đi, quay về phía Minh Quân :
- cậu chủ..một lát cậu đem mớ hành lí của tôi về nhà cậu trước đi..tôi bây giờ có chuyện rồi..phải tạm biệt mọi người ở đây thôi…
bật đứng dậy
- khỉ đột…lát anh nói với ba mẹ tôi là tôi có việc phải đi trước…
- cô đi đâu để anh đưa em đi.
Duy Hoàng đứng dậy, nó cười khì, giọng trách móc :
- thôi..anh ngồi chơi với Lam đi..kẻo nó buồn bây giờ..chuyện này..em không cần ai giúp đâu. khỉ…tôi về nhá…tao về trước nhá…
tạm biệt, nó lang thang ra về, mặt cho mọi người đang làm gì, nó cũng chẳng bận tâm, trá tim đã biết, người đó, không thuộc về mình, thì tốt nhất, mình không được nếu kéo
tự nhủ lòng như vậy, vê đến nhà, nằm gục trên ghế sofa, đến sáng hôm sau, cả nó cũng chẳng biết đang tối qua ai đã bế nó vào phòng
 
U

uocmovahoaibao

chap 5) không cần đâu..em tự làm được
một ngày mới, bước xuống là đã thấy anh nó ngồi chờ
- anh hai đưa em đi học sao ?
- ùa..hôm nay anh sẻ đưa em đi..một lát nửa sẻ có người mang hành lí của em về nhà Minh Quân.. trưa cậu ấy sẻ thay anh đón em…hy vọng môi trường đó..cậu ta sẻ giúp em được nhiều..
- em biết mà..em sẻ học hỏi.. để giúp anh trong công ty của nhà mình mà bố để lại… vả lại..em có tội với người ta..hic hic..
vò đầu nó, anh cười nhẹ
- uhm…nếu buồn..bảo cậu ấy chở em về..
- em tự về được…hihi
- ừ.. à…hình như Duy Hoàng cậu ấy sẻ làm giáo viên dạy lớp em…
- cái gì ?
nó ngỡ ngàn, miệng lấp bấp :
- trời ạ..từ học sinh..giờ làm giáo viên.. đúng là…anh ấy..em không chịu nỗi..chắt là vì Lam..
lời nói càng lúc càng nhẹ đi, nó thở phì, rồi hít một hơi sâu, trên đường đi, anh mới nói là Duy Hoàng chỉ chịu trách nhiệm môn tâm lý mỗi tuần một buổi thôi, nó cũng nhẹ lòng
đến trường
- em vào học nhá..thôi anh hai đi đến công ty đi.
bước vào trường
- Hoàng Trúc.
dừng lại, và nhìn ra phía sau, nó cau mày, rồi khẻ cười như một sự giao tiếp :
- Em có nghe nói là anh sẻ là giáo viên…bất ngờ lắm… vì anh chỉ mới làm học sinh đây thôi mà..hì hì..xin lỗi..vì tìm em mà anh phải giả học sinh..làm anh khó xử rồi..
« Hoàng Trúc….úc…. »
tiếng gọi í ới của 2 nhỏ bạn nó, quay đầu lại, anh cũng đứng đó…
- 2 người đúng là.không xa nhau được một chút nữa…cứ gặp nhau ở đây mới chịu.. à..thôi..em có việc đi trước..em vào lớp trước…2 đứa bây từ từ vô sao đó…
cuối chào, nó nhanh chân bước đi, quả đúng là, nếu nó nói « em yêu anh trên hình bóng của cậu ấy thì em sai rồi…xin lỗi..em yêu cậu ấy thôi..không phải là anh..nên em cần chúc phúc cho anh..dù nghỉ..em sẻ đau một chút »
tiết cuối, môn xã hội, tiết đầu tuần, không hiểu sao chỉ có 2 tháng nữa thôi là kết thúc năm học mà Duy Hoàng lại mới bắt đầu, trong khi mọi người đang háo hức cho kì thi, cả nó cũng vậy, thì lại có một tên xuất hiện, 2 năm trước cũng từng làm nó đau tim
nhìn lên bụt giản một người bước vào, nó đứng dậy sau khi Lam, con bạn lớp trưởng lên tiếng, ngồi chằng nhìn đến anh ấy, mặt cho không gian có náo động, nó vẩn im lặng, nhìn vu vơ ra phía ngoài cửa sổ, lại nhìn xung quanh lớp, nhưng trừ anh ấy, con bé cuối đầu, nằm dài ra bàn, chợt, có tiếng từ phía trên quay xuống :
- Hoàng Trúc..mày bị sao vậy ?
Phương nhìn nó dưới con mắt, vừa tò mò, vừa lo lắng, nó khẻ cười :
- mày làm gì châm chứ dữ vậy ?
- sao mày không muốn nói gì với anh Hoàng sao ?
- nói gì là nói gì ? tao đâu có gì để nói… quen mặt quá rồi còn gì ?
- mày thích anh Hoàng lắm mà..vả lại…
- Phương.. đừng nói chuyện này…với bất cứ ai..nhất là con Lam..tao không muốn nó nghe..nó buồn.cả anh ta..chuyện..của « cậu ấy » xem như chỉ có vài người biết thôi…
Phương thở dài, rồi quay lên, cuối giờ, uể ải mang cặp bước ra ngoài
- Trúc này…
Có tiếng gọi nó từ sau lưng, quay lại
- Gì vậy nhóc ?
Nó cau mày hỏi Lam
- Đi chơi với tụi tao không ?chiều nay ?
- Thôi…tao đi công chuyện rồi..hôm nay..tao về nhà Minh Quân làm osin cho anh ta rồi…
- mầy không đi với tụi tao và anh Hoàng sao ?
nó khẻ cười :
- thôi..không đi đâu..xếp la…
nó chào, rồi nặng nề quay đi, đang đi thì có bàn tay ai đó kéo cánh tay nó lại, không đi tiếp được, quay đầu qua, bất ngờ :
- ủa..anh sao ? có chuyện gì sao anh ?
- hôm nay em có chuyện gì buồn à ?
- em sao ? anh nhạy cảm rồi..em tốt..không có gì cả…à..mà anh với mọi người định đi chơi đâu à ?
nó cũng cố gắn hỏi nốt sang chuyện khác, để không bị nói là vô tâm, và cho anh đừng lo lắng, nếu cứ lo lắng, thì nó sẻ không vui vì anh và Lam bạn nó sẻ ra sao ?
- có chuyện..anh muốn hỏi em…
- là chuyện gì vậy ?anh nói đi…
- em.. đến nhà Minh Quân ở thật sao ?
nó khẻ cười :
- chỉ tại em ngốc quá..làm đại thiếu gia té…nên bây giờ phải phục vụ đấy…cũng vì muốn trả ơn..vì lúc trước gia đình anh ta. rất tốt với gia đình em mà..thôi..em phải đi..chắt anh ta chờ em đến rước..khi sáng anh hai đã dặn như vậy rồi…
quay lưng đi, no thở phào, « giá như…3 năm trước..cậu không giúp tớ..không cứu mạng tớ..thì cậu đã sống…ba mẹ..anh hai..gia đình đã không có chuyện gì..thực sự…tớ không dám yêu ai..tớ cứ sợ…họ bị vạ lây..vì tớ..nhất là anh ấy..người rất giống cậu.. »
bước ra ngoài cổng trường, xoay qua xoay lại, chợt nhìn thấy chiếc xe to đang đậu bên kia đường, nó chạy băng qua, mở cửa xe, nhảy tọt vào :
- chúng ta đi thôi…
- ak..tôi cứ tưởng cô tới chiều mai mới ra..làm tôi chờ..
nó hỉnh mủi, rồi im lặng nốt cho đến khi về tới nhà Minh Quân
- xuống xe đi..nhà tôi..không có ai..-vừa đi vừa nói- chỉ có mỏi tôi..chị giúp việc,,nhưng vì có chuyện gia đình..nên chị ấy nghỉ rồi…một bác tài xế..một quản gia…và bây giờ..cô làm Osin cho tôi..
khẻ cười, nhưng không cho nó thấy, con bé cứ như nàng công chúa lạt giữa lâu đài, cái biệt thự bật nhất, sang trọng, và thật thoáng đản, vì phía sau là một vườn hoa lan rất đẹp, nó thích thú chạy ra phía sau, lát sau mới bước vào nhà
- mà… tôi phải làm osin cho anh thật sao ?
nó chạy lại chổ anh ta đang ngồi :
- nhiệm vụ của cô…
- sáng…- cằm một bản photo..- lấy thức ăn từ nhà hàng mang tới..dọn..gọi cậu chủ dậy…trưa…lấy thức ăn từ nhà hàng mang tới..dọn..chiều…như vậy..buổi tối…đem lên phòng làm việc của thiếu gia một tách cà phê..hay nước ép…xong..
nó ngở ngàn….
- trời…nhiệm vụ..chỉ có bấy nhiêu thôi sao ?
- phòng của cô…đã được người dọn dẹp sạch sẻ rồi..bây giờ..chỉ là chuẩn bị..dọn thức ăn..chiều cô có học hành..hay đi đâu thì tuỳ thích..về đúng giờ là được rồi…mõi tháng..tôi sẻ cấp lương cho cô.
Nó không còn tin vào những gì mình nghe được nữa, nó vội vã bước theo chân bà quản gia lên phòng, vừa đi, vừa nghĩ « ích ra..bây giờ anh ta cũng không hẳn xấu xa như mình nghĩ… »
 
U

uocmovahoaibao

Căn phòng rất rộng, và lớn, đọc lại tờ giấy « thời gian làm việc…theo hợp đồng..là 1 tháng.. »
Nó đọc nhẹ, vừa đủ nghe, rồi khẻ thở dài « thật ra mình cũng không hẳn là muốn về nhà..vì về nhà…mình lại gặp anh ấy..làm sao mình kìm lòng được ? lúc đó..mình sẻ làm con Lam buồn mất »
Vào phòng, thay quần áo, nó lăng xăng chạy xuống bếp, bếp rất rộng, mớ ước của nó cũng rất đơn giản, chỉ có thể làm một số bánh và nấu những món mình thích, dù vụn về, hậu đậu, thế nhưng khi tình yêu nó đặt vào, thì ai cũng phải nức nở khen ngon.
- Bà ơi…
Nó quay qua nói với bà quản gia…bà lom khom quay qua
- Ngày mai…đừng gọi thức ăn từ nhà hàng có được không bà ? con..tự nấu được…
Bà im lặng, không nói gì, chỉ nhìn nó dưới một cặp mắt hết sức bình thường, nhưng có thể làm nó run, và sợ, nó vội thay đổi ý định :
- A…dạ..thôi..mình chỉ gọi bửa trưa thôi nha bà…
Bây giờ bà mới thực sự quay đi
- muốn làm gì thì làm…cần gì phải hỏi..
nó khẻ cười, bà cũng dể thương quá đấy chứ.. nó bước xuống bếp, hát vu vơ…


Từ bao lâu không thể nhớ em đã không nói yêu thương một ai
Sợ câu chia tay hay nước mắt rơi đêm đêm đầm đìa trên gối?
Từ khi anh bước ra đi, em không muốn nhớ điều gì, mà vết thương trong em vẫn đâu đấy thôi

Để quên anh em đã cố quên những năm tháng bên anh buồn vui
Nụ hôn trên môi hay cái nắm tay bên nhau ngọt ngào khi ấy
Mà em quên trái tim em vẫn còn cần lắm yêu thương, nhưng vì anh từ lâu tình yêu với em thật bình thường

ĐK:

Từ lúc anh đi vội vàng em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang
Là lỗi do em hay là do anh đã đổi thay âm thầm?
Em càng níu tay anh thì anh lại càng buông tay, để cho em chơi vơi giữa đời.
Quá đắng cay!

Từ đó em không còn cười, em lạnh lùng, em chẳng buồn, em không vui
Học cách quên anh theo thời gian trôi cũng đã quên anh rồi
Nhưng rồi trái tim em giờ đây chẳng thể yêu ai
Quên được anh em cũng quên cách để em yêu một người.
Nó nín lặng, thở dài…. «tớ cũng có quên được cậu đâu ? vì lại có một người giống cậu..tự nhiên..tớ lại muốn được cậu chở tớ đi ngắm hoa sữa, hoa sữa..mà ngày xưa mình đã từng đến đó rất nhiều lần..tớ cũng không nhớ được là bao nhiêu lần…nhưng.. à.. tớ cũng có kỉ niệm của hai đứa mình cơ mà..tớ sẻ không yêu ai khác trên hình bóng của cậu..tớ chỉ yêu cậu mà thôi »
Nó quay lưng, bước lên phòng Minh Quân, gõ cửa, rồi lại nói chuyện một cách không có chút vui vẻ, hay ý thức gì cả :
- cộc ..cộc..cộc….anh xuống ăn trưa đi…tôi đã dọn ra rồi..
nó lang thang trở về phòng…

Từ lúc anh đi vội vàng em bàng hoàng, em giật mình, em hoang mang
Là lỗi do em hay là do anh đã đổi thay âm thầm?
Em càng níu tay anh thì anh lại càng buông tay, để cho em chơi vơi giữa đời.
Quá đắng cay!

bài hát xâm chiếm cả trái tim nó, bước về phòng…nằm ịch xuống, khi giật mình tỉnh dậy đã quá 3 giờ trưa, nó chạy ra khỏi phòng, tự **** mình
“haizzz sao chứ? Sao lại ngủ quên…”
chạy xuống nhà, nó giật mình, ngỡ ngàn
- anh Nhật Huy…Lam..sao 2 người ở đây? Không ai ở nhà sao? Sao 2 người ngồi một mình vậy?
nó gảy đầu, chợt nhận ra mình vừa ngủ dậy, chua chải đầu, cười 1 cai rất tươi, nó chạy nhanh lên phòng, vài phút sau lại tấc bật chạy xuống
- sao không ai lấy nước cho hai người hết vậy?... à quên..em là người làm việc duy nhất mà..chờ em một ti…à Lam.mầy không đi chơi sao?
- tụi tao đang chờ anh Thế Nam đưa 2 người kia về…đang đi dọc đường…hôm nay họ lấy mô tô đi…lại gặp tai nạn..xe thì gửi ở chỗ người ta rồi..anh Thế Nam đến đưa 2 người kia đến bệnh viện….
nó nghe như sét đánh ngang tai, lấp bấp:
- ai..ai với ai?....Phương..con bé Phương…và anh Hoàng sao?bệnh viện nào? À.. ở đây còn cái bệnh viện nào nữa chứ?
Nó chạy phăng ra ngoài, mặt cho anh Huy và Lam hét đến rát cả họng, đón ta xi chạy nhanh đến bệnh viện, nó chạy cứ như là vận động viên, đầu óc trống rổng
- a..lô..anh hai..anh đang ở đâu vậy?..
- anh đang ở bệnh viện…
- em cũng đang ở đây..em hỏi là anh hai đang ở chỗ nào?
- Anh ở phòng cấp cứu
Ba chân nó chạy đến tuôn mồ hôi đến phòng cấp cứu.
- Anh.anh hai…anh Hoàng đâu?anh ấy có bị làm sao không?
nước mắt nó tuôn ra, mếu máu, không chờ Thế Nam trả lời, nó chạy xộc vào phòng cấp cứu, thế nhưng lại bị đẩy ra:
- Xin lỗi…cô không được vào..
- Em xin chị..chị cho em vào đi mà…hức..hức…
- ở đây không được phép vào..
- chị à…em vào một phút thôi…
nước mắt cay nhoè, và làm mặt nó cứ như đứa trẻ đang khóc tìm mẹ, chỉ là không khóc lên tiếng, chợt
- Hoàng Trúc…
Nó quay phát đầu lại, bất ngờ, có một người đang bị xay xác nhẹ đứng trước mặt nó, không còn nghỉ gì nữa, nó cứ nghĩ là tai nạn rất nặng, con bé chạy nhanh đến và ôm chầm anh ấy, khóc nấc lên…
- Huhu em tưởng…em tưởng em không được gặp anh..em tưởng anh bị sao..em lo là mình không được gặp lại anh…huhuhuh
nước mắt đầy trên má, nó thúc thích…xục xùi một lúc rồi chợt nín lặng, khi có một ánh mắt chạm ngay vào mắt nó, một ánh mắt bàng hoàng, nó im lặng, bất ngờ, người bị thương còn lại, là Minh Quân sao?nó nín lặng, cái ánh mắt buồn bả cứ như là bị tổn thương vậy, nó buôn Duy Hoàng ra, rảo bước đi, đến Minh Quân, nó cũng không hỏi thăm, dù anh ta bị nặng hơn Duy Hoàng rất nhiều
“mình sao vậy? sao lại ôm anh ấy chứ? mầy bình tỉnh đi…người làm mầy buồn..mầy nhớ là cậu ấy thôi..không phải là anh Duy Hoàng..không phải..chỉ vì anh Duy Hoàng là người có gương mặt giống cậu ấy thôi”
Nó cứ buồn bả như thế bước đi, đến khi Thế Nam thấy lạ, bèn gọi nó lại:
- Hoàng Trúc…em đi đâu vậy? em không định về sao?
Nó quay đầu lại, nhìn về phía Minh Quân, nó bước lại gần anh ấy, tay đỡ lấy tay Minh Quân
- Anh bị thương nhiều quá… mình về thôi…
 
U

uocmovahoaibao

(chap 6…tôi là osin mà…)
Trên xe, nó nghỉ “biết anh anh bình an như thế là được rồi.. mình không thể để anh ấy cứ mãi suy nghỉ và bận tâm vì mình như thế được không thể làm cho con Lam buồn được”, nó im lặng một chút, rồi cười
- Hôm nay em sơ ý quá… vì con Lam nó cứ ở nhà khóc bù lu bù loa..làm em tưởng anh bị sao rồi chứ? Nên chạy nhanh vào đây…không ngờ anh vẩn bình an..hì hì…thiệt là may mắn quá..nhưng lại không may vì cậu chủ em lại bị cùng anh..vậy phải khổ thân em rồi…MÀ ANH SAO KHÔNG LÁI XE CẨN THẬN HẢ?
Nó quay sang quát Minh Quân, anh ta cũng chằng chừa
- Cái cô này… thì vì ai mà tôi ra nông nổi này hả? cô thì ngủ như chết ấy..bắt cậu chủ chạy ngược chạy xui đi mua thức ăn về cho cô đi chơi…mà bây giờ lại còn trách mco1 tôi là sao hả?
Nó đơ mặt ra, miệng lép nhép, lí nhí vài tiếng rồi quay sang anh hai nó:
- Mà anh hai này..có đi chơi gì nữa không anh?
- À..có chứ? Hai thằng nhóc này cũng có bị thương là bao đâu…
- Em không đi đâu.
Duy Hoàng, và Minh Quân lặng đi quay sang nhìn nó, con bé lảng sang câu nói khác, để tránh né cả hai ánh nhìn
- Em phải về..vì tối nay mọi người đi chơi về mà chưa có thức ăn thì mọi người ngã bệnh mất..nhất là anh hai, anh Hoàng này..với cái người này nữa..ba anh mệt rồi.. đi chơi cho thoải mái, mà về thì cũng phải có người chăm sóc…cho nên em tình nguyện ở nhà làm việc…
Nó cười tươi như chưa có chuyện gì xảy ra
- với lại..anh Hoàng phải bù cho con Lam đó..anh làm nó khóc từ chiều xưng húp con mắt…con tui mà đi với anh thì chỉ khổ làm anh không có niềm vui chơi bời thôi..thế nên tui ở nhà..làm tốt công việc osin
xe dừng lại, nó bước xuống xe, chạy tọt xuống gian bếp, đeo tạp đề vào, rồi chạy lên nhìn mọi người
- mọi người đi chơi vui vẻ nhé…
- mầy không đi sao?
Con bé Lam hỏi, nó cười xoà
- không! Tao ở nhà..làm osin rồi…

Dù có nói thế nào thì nó vẩn ngang như vậy, nhất huyết phải ở nhà, bắt đầu tháo tạp đề ra, chạy đi lao nhà từ trong ra ngoài, từ trên cầu thang xuống dưới, nhất là phòng Minh Quân sạch và bóng loáng, cái công việc mà từ bé đến lớn nó mới làm lần đầu, khi bắt đầu đi nấu buổi tối thì trời cũng vừa sặp tối, lây hoay một lúc nữa, nó cũng nấu xong, lúc đó là 7 giờ, nhìn xung quanh, mọi thứ đã tươm tấc, và mới toanh, nó khẻ chao mày…
dọn thức ăn ra bàn, biết là mọi người sắp về tới, nó vội dọn ra đấy, rồi dọn dẹp khuôn bếp, sau đó chạy nhanh lên phòng, tấm rửa, nằm ịch trên giường, có tấc cả 3 chiếc xe chạy từ ngoài vào, bóp kèn inh tỏi, tuy là nó thừ biết đó là xe của mọ người, thế nhưng con bé cứ nằm lì ra đấy…, bước lai khoá chặt cửa phòng…
mọi người bước vào nhà, gọi ý ới:
- Trúc à? mầy đâu rồi?tao có mua bánh kem mà mầy thích đây này…
tiếng Phương gọi í ới, nhìn tấm giấy từ tủ lạnh
“em hơi mệt một chút... em ngủ đến sáng, cơm nước đã đầy đủ rồi…mọi người dùng rồi về nhé…”
Nhìn sang cái bàn thức ăn rất thịnh xoạn, vẩn còn nóng, mọi người ngồi vào, chỉ duy nhất có một người ngồi lại trên ghế ở phòng khách.


Khuya 3 giờ sáng, nó mò dậy, bước xuống bếp, bật đèn
Mang bao tay, và rửa chén, cái công việc này không dành cho một con bé 18 tuổi như nó, thế nhưng không biết sao nó vẩn làm, và cố làm thật tốt, dọn dẹp xong, nó bước khẻ lên phòng Minh Quân, phòng làm việc, giật mình khi có một người đang tựa đầu xuống bàn
“sao anh ta ngủ ở đây?”
bước lại gần
- Nè..Minh Quân à…anh dậy đi…trời..anh ta sốt rồi..có lẻ bệnh mất rồi..
Có dều Minh Quân đứng dậy mà miệng nó vừa rủa vừa lẩm bẩm “ sao cái người gì mà nặng thế không biết?”
rồi bổng
“Ạch…Á…”
Có một thân thể nặng vô cùng đang đẻ lên người nó, con bé thở hì hạch…cố nhích ngời anh ta lăng sang một bên
- Đúng là…tôi không bệnh vì chết mà bị anh đè tôi chết đó.. ăn cái gì mà nặng thế khogn6 biết?hay vì cả ngày hôm nay mình không ăn gì vậy nhỉ?
Tay bóp trán
- Đau đầu…
Minh Quân khẻ nói, nó quên cả đau, vội quay sang
- Anh đau chổ nào sao? Đau đầu sao?
Nó nhăn trán, chạy đi vào phòng Minh Quân lôi ra một cái chăn và một cái gối
- Hay…da! Ây…da…
thờ, hì hục kéo Minh Quân vào chăn, nó như mất hết cả sức lực, mồ hôi tuôn như suối
chạy xuống lấy một chậu nước ấm, rồi lại chạy lên
miệng thì thầm, mắt thì nhắm híp lại, tay nó thì cứ tiếp tục mở mấy cái nút áo ra:
- Tui không có cố ý nhìn anh ở trần hay là cố ý cỏi áo anh ra đâu nhá…chỉ là tui muốn anh mau hạ sốt thôi..
Dù nói gì thì Minh Quân vẩn không nghe, nó mở to mắt ra, nhưng lảng sang một vùng khác để nhìn
Sáng hôm sau.
giật mình tỉnh dậy, thì cũng đã 6 giờ sáng, điện thoại cài báo thức nó reo lên inh tỏi, uống người, con bé vươn vai, nhưng chợt, mắt nó đưa về tên con trai đang nằm trên sàn nhà, bước lại sờ trán anh ta, nó nhăn nhó
- Công của mình thức cả đêm cho anh ta hạ sốt, giờ cuối cùng anh ta chẳng hạ sốt được là bao… Minh Quân…anh dậy đi…chúng ta đến bệnh viện…
mắt anh ta từ từ mở ra, nhìn cái gương mặt vừa mệt mỏi vừa ngao ngán của nó, làm anh ta phát bực:
- Sao tôi ở đây hả? mà sao cô cứ nhìn tôi khó ưa vậy?....a….sao mà đau đầu quá vậy nè…
Nó hứ, rồi kéo chăng đấp vào người Minh Quân, miệng thì trách móc
- Anh là người đầu tien trong đời mà tui phải khổ cực nư thế này đây…hôm nay anh nghỉ đến công ty đi..tôi cũng ở nhà chăm sóc cho nh..nhưng ngược lại…anh phải dạy cho tôi học…không còn bao lâu nữa tui thi đại học rồi…
- ừ nhỉ…nhưng cô cũng khôn quá còn gì? bắt tôi ở nhà bỏ việc công ty…
nó đứng dậy, vươn vai, quay xuống ra lệnh
- đứng dậy đi…tui dẩn anh qua phòng..nằm ở đây chỉ khổ anh bệnh thêm thôi…


Bà quản gia bước vào, nó khẻ cuối chào, miệng nở một nụ cười rất tươi
- chúc bà có buổi sáng vui vẻ ạ…
chạy về phòng mình, nó lấy điện thoại ra
- a lô…anh hai..em đây..
- ừ..có gì mới sáng mà nhóc gọi cho anh hai vậy?
nó than thở
- cậu chủ ốm..nhà lại không có ai… anh hai đến trường xin phép cho em nhá…
- ừ…nó bị sao?
- Anh ta không bị nhiều mà em mới bị nhiều này..tối qua đở anh ta mà vai em bây giờ đau lắm này..người gì mà nặng khủng khiếp..thôi..em cúp máy..hai nhớ là đi xin phép cho em đó, kẻo bà cô khó khăn lại bảo em chống đối.
- Uhm…anh biết rồi..vậy nhóc có cần anh giúp gì không?
- dạ không..hì hì..nhưng anh hai…em muốn ăn piza. Anh hai chở Phương sang chơi với em đi..sẳn trưa bảo nó đem tập cho em mượn
- em đấy nhá…
- hihi thôi..em phải đi nấu cháo rồi.
- anh ganh tị quá đi mất..em có phải em gái anh không đây?
Nó cười tươi,rồi tắt máy, 8 h
Bê tô cháo lên phòng
- anh dậy đi…an cháo đi…khỏe mà con chỉ bài cho tui nữa chứ? Còn sốt không?
Nó đặt tô cháo xuống cái tủ nhỏ, phía đầu giường Minh Quân, sờ tay và đầu anh ta, khẻ cười
- hihi..vậy là anh hạ sốt rồi…ăn cháo đi.
Nó đút tận miệng của Minh Tường, con bé khẻ cười xòa
- công nhận…anh cứ như con nít đấy..mà anh phải hảnh diện..vì anh là ngời đầu tiên..tôi đút ăn..nấu cháo..nấu ăn…ba mẹ tôi mà tôi bất hiếu quá..
vài giây nó lặng đi, rồi lại cười…
- mà hôm qua…
- sao?
mắt nó sáng lên, ngước nhìn anh ta với con mắt ngây thơ nhất
- hôm qua…cô đã ôm bạn tôi...
nó khựng lại, mắt tròn xoe, giọng ú ớ
- cái…cái đó…
- cô….ngời cô nói với tôi…là cô đã yêu là…
- không phải đâu..chỉ vì anh ấy giống người yêu đã mất của tôi mà thôi
nó lặng đi, nhưng rồi lại nói:
- thật khó khăn…khi anh phải đối mắt với những gì mà anh đã trải qua..một tình yêu… khó khăn lắm…anh mới có thể chấp nhận người yêu mình mất…cũng khó khăn lắm…vì lại có một người..giống người tôi yêu…khi thấy anh ấy bị tai nạn..tôi lại nhớ cái ngày mà cậu ấy đã cứu tôi khỏi chiếc ô tô đó…tôi nhớ..và sợ lắm..nên hôm qua..mong anh đừng suy nghỉ nhiều…
- “thế mà tôi đã ganh tị”
Câu nói vừa nhỏ để anh nghe, nó lại đứng lên với một nụ cười như chưa có chuyện gì xảy ra, thời gian qua làm nó thay đổi quá nhiều, nhưng nó vẩn bướn bỉnh
vừa quay lưng đi thì, có một câu nói vội vào tai nó
- Sao cô lại chăm sóc cho tôi tốt như vậy?
Nó đứng im một lúc, khẻ nhuếch môi
- Vì..tôi là osin của anh mà…
 
U

uocmovahoaibao

(chap 7) tôi không thở được……….
- Nè cô..
Nó quay đầu lại nhìn khi nghe thấy tiếng Minh Quân, anh ta đang ngồi tựa đầu vào cầu thang, anh ta lại ngồi ôm góc cột, nó nhíu mày, tay còn đang cằm cây lau nhà
- Sao anh lại ngồi đó ? sao không lên phòng đi…
- Tôi muốn đi ngắm hoa sữa..cô dẩn tôi đi đi…
Nó lại chau mày
- Sao tự nhiên lại muốn ngắm hoa sữa ?
- Thì lâu rồi…hơn một năm rồi..giờ nhớ thì đi…
- Nhưng tôi đang làm việc nhà…
- Thì bỏ phách nó đi… tôi cho cô đi chơi…
- Nhưng tôi không muốn đi chơi….
Dù nói thế nào thì nó cũng phải dẩn anh ta đi ngắm hoa sữa
- Cái gì ? cô bảo tôi đi xe buýt sao ? tôi có xe…cái con bé này.
- Nhưng nếu anh không chịu đi thì tôi đành đi một minh vậy…hoặc là anh cho tài xế lái xe đi..tôi sẻ bịt mắt anh lại…
- Aissh cô tham lam đến nỗi không cho tôi biết chỗ hoa sữa đó luôn á hả ?
Nó chu mỏ ra, cuối cùng, nó quyết định bắt Minh Quân ngồi xe buýt


Trên xe buýt
- gấu trúc..tôi khó chiệu quá đi mất…cô cho tôi xuống xe đi…
nó ngồi khoanh tay, đầu tựa vào cái cửa kính của xe, mắt nhắm nghiềm lại, đây là chuyến xe đặt biệt, ít người, nhưng chỉ có rất hiếm người biết, chỉ có nó và cậu ấy phát hiện ra, khi 2 người đi tìm hoa sữa.
xe dừng lại, nó mở mắt ra, đứng dậy
- nè..mình xuống xe thôi.
chỉ cần nghe 2 từ xuống xe là Minh Quân đã chạy phăng ra ngoài, tót xuống xe, bên lề đường là một thảm cỏ, và một dòng sông, và đẹp nhất, là có một hàng dài hoa sữa…
chưa để ý tới, anh ta ngồi ịch xuống thảm cỏ, cứ như là một người chết đi sống lại, cảm giác còn khó chiệu hơn là uống rượu và ngà say
nó bước nhẹ xuống, dang hai tay ra, hít một hơi đầy mùi hương hoa sữa, ngồi xuống cùng với anh ta, nó cười khì
- anh có nhớ đường chưa ?
- tôi nhớ..nhưng sau này…tôi sẻ không dẩn cô theo đâu…
nó cười, rồi lắt đầu
- anh không thể nhớ được con đường này đâu..chỉ ngoài một cách là anh đi bằng tuyến xe buýt này…
- mà hoa sữa đâu ?
chưa nói hết câu thì Minh Quân tự động ngước lên nhưng khóm hoa trên đầu mình, mặt hơi bất ngờ, cái cảnh này, thật là đẹp
lôi trong túi ra một cái máy ảnh
nó đưa cho Minh Quân
- giờ sao ta ? tôi sẻ chụp cho anh vài tấm hình nhé…
chưa để Minh Quân phản khán thì nó đã đưa máy lên
- « crac »
một bức ảnh, một chàng trai thật đẹp, nó vội đứng dậy, đưa cho anh ta cái máy
- Nè..anh giử giúp tôi cái này..anh còn say xe..cứ ngồi đó đi…tôi đi dạo một chút…
Nó rảo bước đi, cái máy ảnh trên tay Minh Quân, mở ra xem, có lẻ anh hơi bất ngờ, người trong hình, là một chàng trai, và một cô gái
- gấu trúc.. ?
khẻ thốt lên, còn chàng trai đó là…là người bạn trai mà nó rất yêu, và cũng là người cứu nó thoát chết, để thay mạng của mình vào, bây giờ Minh Quân đã hiểu, vì sao người nó ôm và khóc, không phải anh mà là Duy Hoàng.
Xem những bức hình mãi như thế, đến khi nó từ đâu bước lại, tay ôm trong người là cái hộp
- cái gì vậy ?
buôn máy ảnh xuống, tay ngữa ra chống phía sau, ngước lên, châu mày nhìn nó
- là một vài thứ..của quá khứ.
Nó ngồi xuống, mắt vẩn dán vào cái hộp ấy không ngui, tháo nắp hộp ra, mọi thứ từ quá khứ chợt hiện về
« có một cô bé vừa 16 tuổi, và một chàng trai, nó cười rất tươi khi bên cậu ấy, cả hai ngồ xuống, tay cào, cào đất dưới một góc cây
- tớ sẻ trong chờ lắm đây….hihi…không biết cậu bỏ cái gì trong đó…tớ thắt mắt quá đi à…Duy Anh…………
nó làm nủng, cậu ta chỉ nhẹ nhàng, đào đất chôn cái hộp xuống, một lát sau mới ngước lên nhìn nó
- nếu cậu mà xem… thì tớ không chở cậu đi ngắm hoa sữa nửa đâu…
- thôi được rồi…không xem thì không xem….nhưng…
mắt nó sáng rực lên…
- hay là cậu nói cho tớ biết nội dung đi mà………Duy Anh…đi mà…
nó cố nắm lấy cánh tay Duy Anh mà lắt qua lắt lại, mặt làm nủng hết sức
- ý nghĩa..là khi nào tớ giận cậu..tớ nhìn góc cây này..tớ hết giận cậu…
nó chu mỏ ra, đứng dậy, giọng trách móc
- cậu đó..chỉ biết tối ngày giận hờn vu vơ… cậu có thấy tớ giận cậu bao giờ đâu ?
- ừ.
vẻn vẹn chỉ có một chữ, cậu ấy thản nhiên đứng dậy, kí vào đầu nó một cái rỏ đau
- ngày hôm qua..cậu đi với cô gái nào hả ?
mắt nó cứ như nổi gân lên khi nhớ đến chuyện ngày hôm qua, Duy Anh cứ bình thản, hỏi ngược lại nó
- thế ? ai cho phép cậu đi chơi với mấy tên chung lớp cậu ? mà chưa có sự cho phép…
thế là cái mặt giã giận của nó chưa có tác dụng thì đã có một gương mặt khác giận ngược lại nó, cố chạy theo, mặt thì ngây ngô giải thích, dù cho muốn cười, cười vì cái quá dể thương, ngây thơ của nó, thì Duy Anh phải cố nén, khoát cho mình cái bộ mặt bằng những nét lạnh lùng hằng ngày, nhưng luôn dịu dàng và ân cần vơi nó… »
… …
Tay sờ vào những tấm hình trong cái hợp, có một khóm hoa sữa đã khô, hoa rơi vải ra hợp, để cái nhánh trơ trọi
- là lí do này sao ? trước kia…sau cái lúc chúng tôi chôn cái hộp này..tôi đã không thể cùng cậu ấy đào nó lên…vì ngay sau đó…vài phút sua đó…tôi đã không còn gặp cậu ấy thêm một lần nào nữa… tôi không thở được rồi…
nó nhắm nghiềm mắt, cố dằn lại những cảm giác đau đớn, dù nó đang hiện trên nét mặt, nước mắt dù đã cố nén vào sâu, tự dựng nó lại khẻ tuôn ra, Minh Quân cứ lặng đi như thế…và vẫn không nói
- và đó…là lí do em luôn nhìn Duy Hoàng từ phía sau ?
nó hơi bất ngờ, nhưng lại cười nhẹ
- cũng không biết…thế anh nghĩ gì ? khi thấy có một người rất giống người yêu mình…chỉ là..bây giờ..khi nghỉ đến anh ấy..là tim tôi lại không thở được
- nếu có người khác nói thích em thì em làm thế nào ? em có quên Duy Hoàng không ?
tim nó vội đập nhanh, nhìn cái nét mặt ình thản cảu Minh Quân, nó cũng bớt hồi hợp một tí
- chắt là không..vì tôi không yêu người đó
cái câu nói, làm cho anh ta ngẩn người, bất ngờ, là sự thật, sự thật nó chỉ ngộp thở thì một người thôi….
Minh quân nhìn nó, đôi mắt mơ màng, cũng có cả sự thấu hiểu, người mà anh có hôn ước, đang nhớ về một người bạn của anh…chính anh cũng không biết mình đang nghĩ gì trong đầu


trở về nhà với một đống tấp sách, nó ôm sang phòng làm việc của Minh Quân, tay chỉ chỏ vào đống sách ấy
- NÈ…CÔ KHÔNG TỰ HỌC ĐƯỢC HẢ ?
- Nhưng chúng ta đã giao kèo rồi…
- NHƯNG MỘT LÁT NỬA ĐI…
- một lát nữa tôi phải ngủ rồi..
nó cười khì, lóc chóc chạy lại chổ anh ta, d9at5 cả đống sách trên bàn, vừa nhìn nó, vừa ngao ngán
- ok.. được rồi..nhìn cô là tôi biết cô tệ tiếng anh tới cở nào rồi…
- ơ.. ý anh là sao hả ?
- nếu cô muốn làm việc tiếp tục cho tôi.. ích ra cô phải nói tiếng anh giỏi
- ý anh là osin như tôi mà cũng cần tiếng nah đó hả ?
- ít ra cô cũng thông minh đó.
Nó đưa tay lên, tính đánh vào đầu anh ta, nhưng nghĩ lại, lại thôi
bắt đầu học từ Anh văn, sang học Toán, tiếp đó là học Lý, giật mình
- gấu trúc..mấy giờ rồi ?
nó căng mắt
- ôi trời…2 giờ khuya rồi…
- được rồi…tôi cô về phòng đó…
- tại anh mà tôi phải thức tớ giờ này đó..
- sao lại do tôi… ? hả ? hả? tôi làm cái gì đâu ? tôi đã bảo tôi bận làm việc rồi cơ mà ?
- thì tại…
- CÔ… không được đi ngũ..giải hết mấy bài tập này cho tôi..khi nào giải xong..mới được đi ngủ…
- Sao có chuyện lạ đời như thế chứ ?
đứng dậy, vươn vai, quay xuống, nhìn nó với con mắt hóng hách nhất
- tốt nhất là cô nghe lời tôi…nếu không..còn gấu trúc cô sẻ không yên với tôi đâu.
- Anh ức người quá đáng…
- Noi nhiều…làm đi
Không hiểu tại sao nó không thể chống lại lệnh của đại thiếu gia, dù nó cũng có quyền để cho mình phản khán…
 
U

uocmovahoaibao

(chap 8… em đừng đi…)
2 ngày sau
- gấu trúc………………
nó ngước lên nhìn khi tay đang cằm cái vẻ lau , chống nạnh, quay lại nạt nộ
- nè..anh có thấy là tôi đang rất bận không hả ? sau suốt ngày anh cứ quấy rối tôi là sao vậy hả ? anh có biết là tôi phải khổ sở thế nào khi phải dọn dẹp cả cái căn biệt thự lớn này không hả ?
- thế….cô có biết..làm té tôi…là cô có tội bất-kính không hả ?
cưng họng, ú a, ú ớ một lúc, cố nhịn nhục, nhẹ nhàng hỏi
- thế..có chuyện gì sao ? anh nói đi…
- có một người bị bệnh…tôi nghĩ..cô nên đi thăm đi..hôm nay tôi cho cô nghĩ sớm…
nó dừng tay lại, buôn xuống, than thở
- ối trời..mỏi tay chết mất….anh nói chuyện gì? Ai bị bệnh? Mà bệnh làm sao?
vừa xoa tay, vừa hỏi, Minh Quân xoay lưng đi
- là Duy Hoàng… cậu ta bệnh nặng mấy ngày rồi…không lẻ cô không muốn đi thăm sao?
Nó khựng lại, đứng như trời tròng, Minh Quân thì vẩn bước đi, nó vứt ngay ci1 khăn xuống sàn mà không cần suy nghỉ, lau thẳng ra ngoài, “anh à..anh bị làm sao chứ? tại sao thời gian qua em lại vô tâm với anh như vậy chứ?”
“cuối cùng em cũng phải đến với tình yêu của mình, đúng..em đừng yêu tôi làm gì…vì tôi không đáng để em yêu, cũng như em..trong tim tôi…trước kia cũng có một hình bóng..tốt nhất là chúng ta đừng kết hôn..không hiểu vì sao..tôi muốn em hạnh phúc..và đến bên người em yêu nhất…và lúc đó là em thật hạnh phúc..không hiểu vì sao..trong tim tôi đã có hình bóng một người..vậy tại sao? Tôi lại khó chịu và có cảm giác rất đau…khi em nhìn về phía người khác như vậy?”
chợt, nó dừng lại, không chạy nữa “mình không được làm như vậy…vì anh ấy…vì Lam..anh ấy đã có người bên cạnh..mình không được làm mọi chuyện rối hơn thêm nữa…dù nhớ anh ấy..mình cũng phải kiềm nén..mình không được phép đi..không được phép…”
đi thang thang trở vô nhà, vừa bước vào, nó giật mình khi Minh Quân đang ngồi trên ghế sofa, đi lại chổ khi nảy, cầm cái giẻ lau, có lẻ Minh Quân hơi bất ngờ
- sau cô lại quay về? không phải cô đã đi rồi hay sao? mấy công việc đó không cần làm nữa đâu…một lát nữa người giúp việc củ lên làm việc lại rồi..nhiệm vụ của cô chỉ là chăm sóc cho tôi thôi…
mặt cho Minh Quân có nói gì, nó ẩn cứ vô hồn mà lau nền nhà, rồi lại lau cầu thang
“không được..mình không được phép..không được phép..”
- anh nói là hôm nay cho tôi nghĩ sớm đúng không?
- Đúng vậy..vậy nên…cô đi đi.
Nó cừời tươi
- vậy chiều nay tôi về nhà thăm anh hai nhá!
Buôn tờ báo ra, Minh Quân chao mày nhìn nó
- tôi cho cô đi thăm người cô thầm thương trộm nhớ sao mà không đi..giờ đòi về nhà là sao?
Nó cứ vô tư lự, mỉm cười nhẹ, nói chuyện như nịnh nọt vậy
- vì nếu tôi đi thăm anh Duy Hoàng..ai ở nhà lo co đại thiếu gia chứ? Hihi
mặt Minh Quân chợt đỏ lên, nó bật cười, rồi nói tiếp
- vậy cậu chủ cho tôi chiều này về nhà nhé..dù sao thì cũng có người giúp việc lên mà…
vừa liếc nó, vừa cằm tờ báo lên che cái bối rối của mình, Minh Quân vẩn cố giọng như là một đại thiếu gia ra lệnh cho osin
- làm việc xong rồi hảy đi… đi rồi về sớm..tôi không chờ cô đâu đó..
- hay là…
- NÈ..KHÔNG CÓ ĐƯỢC NƯỚC LÀ LÀM TỚI ĐÂU ĐÓ…
- Nhưng mà…
bậm môi, nó lủi thủi đi dẹp mấy thứ giẻ lau, và cả thao nước
bước lên với cái vẻ mặt hậm hực, Minh Quân nhìn sang nó khi thấy nó liếc mình
- Ê..cái con bé sinh năm 94 kia..cô biết là cô đang giỡn mặt với tiền bối không hả? ai cho phép cô liếc tôi hả?
- hứ!
nó đùng đùng bỏ lên phòng, làm cho Minh Quân tức điên lên, một lúc sau đi xuống với bộ đồ khác, cậu ấy vẩn còn tức không chịu được
- aishhhhh cái con nhỏ này…cô đúng là…liếc tôi đã rồi đi về nhè không xin phép tôi một tiếng nào hả?
- hứ….tôi đi về đây!
Nó chạy tung tăng đi, mặt cho Minh Quân phản ứng yếu ớt, tức đến nói không nên lời, đôi mắt cang ra, đứng dậy, đùng đùng bước nhanh ra chỗ nó, nói với theo mà quát
- NÈ..TÔI CHO CÔ BIẾT NẾU TỐI NAY MÀ CÔ VỀ QUÁ 9 GIỜ LÀ TÔI KHÔNG MỞ CỔNG CHO CÔ VÀO ĐÂU ĐÓ…
Nó quay ngoắt đầu lại, xỉ mỏ, ủng quát to, vẻ tưng tức
- Ý định củ tôi là tối nay tôi không về đây đâu..tôi sẻ ngủ ở nhà tôi…xí
Không để cho Minh Quân nói gì thêm nữa,nó cười khúc khích, rồi chạy nhanh đi, Minh Quân thì cứ như một đứa con nít, đứng giậm chân, đấm mạnh tay vào cột, rồi cứ nhảy tưng lên vì đau
- Aishh..con bé này…cô mà về là biết tay tôi.


về đến nhà
- ANH HAI ƠI…
Phương vừa mở cổng cho nó thì nó đã chạy vèo vào, miệng thì la ó ché cả lên
- Anh hai………………
Nó nhảy lại, ôm cổ anh hai nó, miệng mếu máu
- anh hai không biết đâu…Minh Quân bạn chí cốt của anh hai ăn hiếp em đó..hắn ta bắt em làm việc ngày đêm…em muốn về nhà ở với anh hai hơn thôi…
nhìn mặt nó mếu máu mà Thế Nam không chịu được cười, anh đưa tay vuốt ve đầu nó, như vổ một con cún con, chợt, nghe tiếng ho khan, nó chao mắt nhìn khắp phòng
- ủa? tiếng ai ở nhà mình vậy anh? Ai bệnh sao?...anhhhhhhhhhh….nhà mình có ma sau?
Nó ngồi nép vào lòng anh nó, môi run run, thế Nam cười xòa, xỉa tay vào đầu nó
- thôi đi cô nương..em cứ làm quá lên..là Duy Hoàng đó..từ hôm sau khi em nói Minh Quân nó bị bệnh..Duy Hoàng cũng bệnh ở nhà mình luôn..anh không muốn đưa nó về vì sợ không ai chăm sóc…
nó đắng đo, cau mày, rồi nhìn sang Phương khi thấy Phương đi vào,quay sang hỏi Thế Nam
- vậy là Lam cũng đến đây chăm sóc cho anh Hoàng sao? Nó đâu rồi hả anh hai?
- Trúc sao?...không có…mà..Trúc đến đây làm gì? Anh bảo Phương đến rồi mà…
mặt nó đỏ bừng lên, giận dỏi
- SAO MÀ CON LAM KHÔNG ĐẾN CHĂM SÓC CHO ANH HOÀNG…VẬY THÌ KHI NÀO ANH ẤY MỚI KHỎI? LÀM SAO MÀ CON PHƯƠNG CÓ THỂ CHĂM SÓC ANH ẤY KĨ HƠN CHỨ? CÒN ANH AI MÀ CHĂM SÓC? ĐỂ EM GỌI CHO CON LAM MỚI ĐƯỢC.
Nói là làm, nó rút điện thoại ra dưới cặp mắt, ngơ ngác không hiểu gì của chính anh hai nó, điện thoại vừa đổ chuông thì đã có tiếng người bên kia hí hửng
- A lô…hi hi..sao hôm nay mày gọi cho tao sớm quá vậy? ngộ nha..mầy được cậu chủ cho nghỉ hả? hay là mầy được đi chơi rủ tao đi chơi?
Lam cứ nói một lèo, làm nó phải ngoái lổ tai, xong phán lại một câu xanh rờn, dù lòng không muốn tí nào, tận tim nó, nó vẩn muốn mình chăm sóc cho Duy Hoàng, nhưng vì, nó không thể đối xử quá tốt và quá đặt biệt với người yêu của bạn thân mình, cũng tự nhủ.. đó không phải là Duy Anh.
- mầy đến nhà tao mà chăm sóc cho anh Duy Hoàng này…anh ấy bệnh sắp chết ở đây này…
nó cúp máy, lặng đi “sao em không thể bày tỏ tình cảm này với anh? Sao con tim và lí trí em lại làm như vậy? sao dù biết khi nhìn một người khác chăm sóc người em yêu thì em sẻ đau..nhưng cố tự nhủ…hoa sữa đã rụng cả rồi..tình yêu không còn nữa..anh không dành cho em”
nó bước xuống bếp, pha một ly trà gừng, đem lên phòng cho Duy Hoàng “dẩu biết anh không nhìn về phía em..nhưng xin anh cho phép em có thể làm với đi cái đau của anh..cho phép em giữ nổi đau ấy”
mở cửa phòng ra, lòng nó thắt lại, có một con người đang nằm tìều tụy trên giường, cứ một lúc là ho khụ khụ
- khụ…khụ…
“cái này..có tốt khi anh ấy ho không vậy ta? Nhưng anh hai nói..anh ấy bị sốt… và cảm lạnh..”
bước lại gần, cố lảng mặt sang hướng khác
- trà này…anh ngồi dậy uống đi cho ấm bụng…
sờ vào người Duy Hoàng, theo phản xạ, mắt nó châu lại
- anh sốt cao quá đó…sao mà anh đắp chăn nhiều vậy? anh bỏ chăn ra đi…cỏi áo ra luôn đi…
chợt nó ngượng ngùng, đó không phải là Minh Quân như khi bửa nằm một đống mặt cho nó làm gì thì làm, lắt đầu qua lại, cố xua đi ý nghĩ về Minh Quân “sao anh cứ ám tôi hoài vậy? tôi về nhà mà anh cũng ám tôi nữa là sao? đồ Minh Quân thối tha”
nó chạy đi lấy khăn ấm chờm lên đầu Duy Hoàng
- em xin lổi vì đụng vào người anh..nhưng anh cỏi bớt nút áo ra đi…em sẻ lau người cho anh…
để mặt cho nó cỏi vài nút áo ra, thật ra, nó cũng rất ngại ngùng, cũng là con gái, nhưng vì nếu không làm vậy…có lẻ anh sẻ sốt cao hơn, và nóng đến nổi ho nhiều hơn nhìn vết bầm trên trán từ tai nạn hôm bửa, àm trong lòng nó sót xa, lau trán, lau cổ, đến cái ngực rằng chắt đó, nó khựng lại, nhắm mắt, có xua đi ý nghĩ về Duy Anh, ngày trước..dưới mưa, Duy Anh từng cỏi áo ra, để che cho nó, cũng để lộ ra một cơ thể cường tráng, nó lau nhanh, chợt cửa mở ra, Lam bối rối, lấp bấp
- mầy ..mầy chăm..anh ấy tiếp đi..tao tao tình cờ vào thôi…
- kìa… Lam…mầy quay lại… tao không có gì cả đâu.
Nó đứng dậy, quay lưng ra nhưng lại bị một bàn tay nắm lại, miệng khẻ nói
- em đừng đi.
Nó luống cuống, tháo nhẹ tay Duy Hoàng ra, nhưng nó cứ nắm chặt lấy, gở mãi không được
- anh à..anh lằm rồi…em không phải là Lam…anh buôn tay ra đi…Lam nó thấy không hay đâu.
cố gạt tay ra, nó quay lưng bước đi
- sao em cứ nhìn anh từ phía sau vậy Hoàng Trúc?
cứ như trời tròng, mắt nó mở to, chớp mắt vài cái, lắt đầu, rồi lại bước đi nhưng con người ấy đã ngồi dậy
- em nghỉ tôi không tỉnh ta1o sao?
Quay lại…và bất ngờ, nó chỉ biết thốt lên
- Anh
 
U

uocmovahoaibao

chap 9… tôi có nên đồng ý không?
Duy Hoàng đứng dậy, người khập khiễng, nó vội bước tới, đỡ anh ấy ngồi xuống, không hiểu vì sao, ngay bây giờ, nó không nhận được một cảm giác gì từ anh ấy
- Có lẻ nên để Trúc chăm sóc anh thì tốt hơn..em đi ra ngoài đây.
Nó chạy nhanh đi, vừa đến cửa thì
- EM CỨ LÁNH MẶT ANH VÀ KHÔNG CHO ANH CÓ CƠ HỘI ĐỂ NÓI…NÓI NHỮNG GÌ ANH NGHĨ.
dừng tay, nó vẩn để tay trên chốt mở cửa, đứng lặng im
- Anh và Lam…không có gì cả..Lam là em họ của anh…
Nó bất ngờ, quay đầu lại, chớp mắt
- vậy ra..là em đã hiểu lằm hai ngời sao?... à…vậy ra..chuyện anh muốn nói với em mà không nói được là chuyện này…hì…vậy mai mốt em biết rồi..em không chọc 2 người nữa…có gì.. anh đừng buồn em nhé…chỉ tại…
nó gảy đầu, rồi cười tươi, nói nhanh
- thôi…thì để em gái chăm sóc anh trai là cách tốt nhất… em cao anh… em xuông nhà một tí rồi em phải đi rồi..anh mau khỏe nhá..
nó chạy nhanh ra ngoài, đặt tay lên tim, đúng là khi nảy nó không có cảm giác gì thật, “sao lại như thế chứ? một lúc đau..một lúc không đau..một lúc nhớ anh đến cồn cào..bây giờ mình lại muốn về và tự dưng không muốn bỏ Minh Quân ở lại một mình”
bước xuống cầu thang mà tâm trí hổn độn
- anh hai..em về nhá…
chợt,nó cười xòa, gảy đầu
- à không..em về nhà Minh Quân đây… em quên đây mới là nhà em…
- à..cậu ấy mới gọi cho anh..bảo em về sớm..nhưng anh đã nói là cho em ngủ lại đêm nay ở nhà rồi…em ở lại nhà một đêm đi…sáng mai anh đưa em đi học rồi em hãy về đó.
Nó gảy trán, đứng xớ rớ một lúc thì quyết định
- thôi! Em về đó thôi…
Lam đưa nó ra cổng
- tao cứ tưởng mầy sẻ ở lại chứ? Mà nè..tao có chuyện này muốn nói với mày nè..
nó đứng lại, xoay qua, gãy đầu:
- tao biết mầy nói chuyện gì rồi..khi nảy…anh Duy Hoàng đã nói cho tao nghe rồi…chỉ tại vì hai người thân quá..nên tao…hơi hơi..nhằm lẩn.
xỉa tay vào đầu nó, Lam đứng khoanh tay, nó thì mỉm cười nhẹ
- chuyện đó thì không đáng nói gì…tao có chuyện khác cơ… không phải là mầy quên ngày mai là ngày gì rồi đó chứ?
- biết.
nó trề môi, trách móc đại thiếu gia
- tao nhớ chứ sao không nhớ?ngày mà tao không thể quên được…chỉ tại cái tên Ôn Quân chết tiệt..hắn ta không cho tao nghĩ..nhưng dù sao..chiều mai tao thế nào cũng sẻ đi..tao không thể không đi..càng không thể ngồi yên vì sự nhớ nhung được…mầy hiểu tao mà..thôi tao phải đi..mầy chăm sóc cho anh Duy Hoàng tốt vào..
- tại sao mầy không tự làm mà nhờ tao? Trong khi mầy luôn quan tâm anh ấy?
nó nhuếch môi cười một cách đau đớn
- vì anh ấy… vì tao…
chợt điện thoại nó reo inh tỏi lên “Ôn Quân đang gọi”
- CÔ CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ KHÔNG HẢ? CÔ CÓ ĐỊNH VỀ KHÔNG HẢ?
- Aishhhh cái người này…anh mà nói tiếng nữa là tôi ở nhà không về chỗ anh luôn đấy…cái người gì mà hở một chút là khó chịu rồi…về nhà làm gì khi phải phục vụ cho anh riết đó hả? anh thử pha cho tôi một tách ca phê cho tôi nghỉ ngơi một chút xem nào…tôi không về luôn đó…khi nào tôi nghe được mùi cà phê anh pha tôi mới về…
Nó cúp máy, thở hào hển vì **** một hơi, Lam nhướng mắt
- vậy là mầy ở đây à ?
- ở cái gì mả ở…tao ở yên với anh ta được à ?..thôi..tao về..chỉ là chọc tức anh ta chút thôi…
- mầy đi taxi sao ? hay là tao nhờ bác tài xế đưa mầy về.. ?
- thôi khỏi..mầy lo mà chăm sóc cho anh ấy…
rồi bước lên taxi, vảy tay chào, về đến nhà, là thấy một Minh Quân đang nằm chèo queo giữa phòng khách… bước lại gần, lần đầu tiên nó phát hiện ra, thường ngoài Minh Quân rất đẹp trai..bây giờ thì cứ như là một thiên thần vậy, thật là bé bị, nó hứng thú ngồi chòm xuống, đếm từng sợi long mi trên mắt Minh Quân « Phù… »
nó đứng thẳng lên, cười tươi khi thấy anh ta nheo mắt sao cái thổi của mình
- nè.. định ngủ ở đây luôn hả ?
giật mình, mở mắt ra là đã thấy nó tay đứng chống nạnh, cười nhe răng, ngồi bật dậy, nhướng mài, cau có nhìn nó
- cô có biết bây giờ là mấy giờ không hả ? tôi gọi cho cô lúc mấy giờ mà bây giờ cô mới về ?
nó sờ tóc, rồi lại cười, chìa tay ra, xòe ra đưa cho Minh Quân một cái hợp bé tí
- cho anh đó.
- Cái gì đây ?
- Cái đó..khi nảy…tôi đi dạo..thấy có một anh chàng.. điễn trai lắm nha…đẹp trai lắm…đang gieo mấy cái hạt gì đó… tôi không biết là cái gì..mới hỏi…anh ta bảo là muốn biết thì gieo thử..rồi anh ta chạy vào lấy cái hộp này..bỏ vào cho tôi vài hạt…bảo là..tặng em…đây là hạt hạnh phúc…khi em gieo cái này..thì hy vọng em sẻ có một sự bắt đầu và nảy mầm của một tình yêu hạnh phúc…giờ tôi cho anh…tôi hy vọng người tốt như anh sẻ có một tình yêu và gặp được một cô gái xinh đẹp..và hai người thật hạnh phúc.
đặt cái hộp vào tay Minh Quân, nó quay người bước đi, nhưng vội quay người lại
- Anh ấy… tôi có nên tiếp tục nuôi hy vọng không ?
Minh Quân nhưng chết lặng dđi sau khi nghe câu nói đó, nó lại nói tiếp
- Anh ấy bảo..anh ấy và Lam là mối quan hệ anh em họ…tôi có nên tiếp tục hy vọng không chứ ?
Nó quay người đi về hướng cầu thang khi thấy Minh Quân không nói gì, tay vẩn cầm cái hộp và mắt vẩn hướng về cái hộp đó, nắm chặt lấy nó « và rồi… em cũng quay về với người đó »
Ngày hôm sau
- Hôm nay tôi không về nhà sớm đâu đó…tối tôi sẻ về trể…tôi có việc bận…
Nhăn nhó nhìn nó
- Cô đi đâu ? rồi ai dọn dẹp nhà cửa ? ai cơm nước cho tôi ? ai giặt quần áo, ủi quần áo cho tôi ? ai…
- người giúp việc…
nó hứ một cái rồi đứng dậy sách cái cặp bước đi, được vài bước thì ngoảnh đầu lại, vừa cười vừa nói, vừa ra lệnh, mặt nghiêm khắt đe dọa
- nếu tối nay anh pha cà phê cho tôi…tự giặt quần áo, tự ủi đồ..lau nhà…rửa chén..thì tôi về sớm…còn không thì anh cứ ở nhà..cô giúp việc sẻ làm…khi nào tôi về sẻ phụ cô ấy…còn anh thì chăm sóc tận tình thôi..cái này là anh muốn tôi về sớm cơ mà… vậy đi nhá..
nháy mắt với Minh Quân, nó cười xòa, chạy đi, đến trường bằn xe đạp, hôm nay no làm mọi người bàn tán khi đại thiếu gia không đưa nó đi học nữa, cón bé cười khì, « được tự do..thỏa thích rồi…
bước vào lớp, nó vẩy tay cao chào Phương và Lam mà mặt tươi rối.. Phương chỉ vào mặt nó, cười và bắt đầu bói toán
- tao đoán nha..hôm nay làm sao mầy vui đây ? mầy được đại thiếu gia phát lương sao ?
nghe tới đại thiếu gia, nó tuột hứng, chớp con mắt, không cười nữa
- sao tao cứ bị anh ta ám ảnh vậy ?...nè..mấy không được nhắt tới đại thiếu gia nữa đó..hôm nay tao sẻ cho anh ta biết thế nào là sự lợi hại của bổn tiểu thư
nó cười khinh khỉnh, vào học, tin nhắn bay vào máy nó, tiếng chuông vang lên, mặt nó tái đi, căng thẳng hết cở khi bà cô dạy toán quay xuống
- là điện thoại của em nào ?
nó chóp chóp con mắt..quay sang hướng khác…chợt
- lớp phó…điện thoại của ai reo vậy ?
nó đơ người, cứ như trời tròng, cô nhắt lại lần nữa
- lớp phó ?
nó rụt rè đứng dậy
- dạ..cô gọi em.
- điện thoại ai reo vậy ?
đó đứng ú ớ, không biết nói thế nào vì đó là điện thoại của mình, chợt có người đứng ngày trước cửa lớp, cuối đầu thành kính
- thật quá xin lổi cô…em đến quan sát lớp nhưng vì quên tắt âm điện thoại làm ồn đến cô…
nó đớ người ra, mặt đực ra, là Duy Hoàng, thầy giáo trẻ tuổi của nó, lại chớp mắt, cô cười thật tươi
- à..không có gì…
có lẻ chính cô cũng phải đổ gục trước sự đẹp trai của Duy Hoàng, chàng trai 23 tuổi này, nó gảy đầu, giật mình khi thấy Duy Hoàng đang nhìn mình, khẻ chào, nó không nhìn anh nữa, tim đập nhanh, ngồi ngay xuống ghế..
giờ ra chơi
- có đứa nào ăn cái gì không? Tao đi mua cho…mầy ăn gì không?- nó hỏi Lam.. lại quay sang Phương – còn mầy?
hỏi hang một hồi, nó lăng xăng chạy đi, đến cầu thang, cũng cùng lúc Duy Hoàng từ dưới đi lên, bất ngờ thắng lại, khẻ cười, ngại ngùng, mặt đỏ lên, Duy Hoàng nhìn nó, thật nhẹ nhàng, dịu dàng, và từ tốn
- em đi đâu sao?
- Em đi can tin.
- vậy đi chung đi.
Duy Hoàng quay đầu lại, đi xuống cầu thang, cần vài giây nó mới tưởng tượng được có chuyện gì đang xảy ra, vội chạy theo, và đi phía sau Duy Hoàng
- sao lúc nào em cũng đi sau tôi vậy?
nó mở to mắt, hơi khớp, nên bước nhanh vài bước, giờ thì đan đi song song với anh ấy
- lúc nảy thật sự cảm ơn anh..chuyện cái điện thoại..
- à…chỉ là tình cở và giúp em thôi..thấy em bối rối..tôi không đành lòng..
nó cười khì, khẻ cắn môi và cười khúc khích “có thật em còn cơ hội nào không?”
đưa tay lên che miệng, nó vẩn cười đến không thây cả mặt
- có chuyện gì vui sao?
Nó buôn tay ra, quay sang anh rồi lại ngước nhìn đường, hơi lắc đầu, trên đó vẩn còn một nụ cười
- dạ…không.
 
U

uocmovahoaibao

Tan học.
- ê Phương…chiều nay mầy có gặp anh hai tao không? Cho tao gửi cái này cho anh hai…tao cho hai người cái này này…
nó chìa ra 4 vé xem phim, 2 cái đưa cho Phương, còn hai cái thì đưa cho Lam
- sao mầy đưa cho tao 2 cái lận? tao đi với ai?
- mầy rủ anh Nhật Huy đi đi.
Nó cười khúc khích, chợt nhớ ra còn thứ khác nữa, nó mở cặp ra
- tao cũng có cái này cho hai đứa bây nữa đây…
chìa ra 2 cái hộp…vậy ra nó đã phân chia ra từ hôm qua, chạy lăng xăn xuống lấy xe đạp…
“Duy Anh ơi…tớ lại sắp được đến thăm cậu rồi”
đạp xe thật lâu, đến mồ hôi đẩm ước cả áo…củng tìm ra được con hẻm vào nhà Duy Anh, đã 2 năm rồi nó chưa đến thăm lần nào, chạy vào con hẻm, tim nó như ngừng đập khi thấy căn nhà đã rất củ rồi..và không còn ai ở nữa, bất lực, bước xuống xe, nó vội vả chạy sang nhà bên cạnh
- cô ơi..cho con hỏi thăm..
vừa nói mà mắt nó ngấn lệ
- cô ơi… nhà bên đây không còn ai ở nữa sao cô?
- Đã dọn đi được 1 năm rồi…có chuyện gì không cháu?
- dạ..còn…còn mộ của Duy Anh thì sao hả cô?cái mộ nằm trên cái đồi phía trên kia…
tay nó chỉ hướng cùng con đường này, dù vẩn hy vọng một chút
- lâu lâu vẩn có người đến chăm sóc cho cái mộ đó..cô nghe đâu mẹ của người khuất đã ngã bệnh sau khi cậu con trai mất…sau đó thì có một đứa cháu đã đưa đến bệnh viện chăm sóc…cũng cả năm nay..can nà bỏ hoang không ai ở…khu này cũng sắp giải tỏa nữa…mà cái mộ vần nằm trên cái đồi nhỏ đó nữa…
cứ như là sét đánh ngang tay, nó im lặng, mắt ngước nhìn hướng cái mộ
- vậy cô có biết người cháu của mẹ Duy Anh là ai không vậy cô?
- À….nếu muốn biết thì lát nữa sẻ biết..sáng giờ cũng chưa thấy ai lên mộ…năm nào cậu ta cũng lên đây thăm…nhưng hôm nay sao lên trể thì cô không biết…
- dạ..con cảm ơn cô…
tót lên xe và chạy theo hướng con đường đến mộ Duy Anh
bất ngờ hơn đó là căn mộ rất tươm tấc, cái mộ nằm giữa những cây hoa sữa, nó rất bất ngờ, vì trước kia đây chỉ là một đồi nhỏ, có hoa dại, dù đẹp, nhưng lại không gọn gàn và tươm tấc như thế này, mộ bằng những ngôi mội ỡ nghĩa trang, bé nhỏ, nằm giữa hai hàng hoa sữa, nó chóng xe, bước lại gần ngôi mộ ấy..bao nhiêu là kỉ niệm hiện về, cả ngay cái chết của Duy Anh, làm nó quỳ sụp xuống ngay mộ mà nước mắt cứ rơi đau đớn không kìm lại được, nó khóc nấc lên, mắt nhìn về bức ảnh của câu ấy
- huhuhuhuh…sao cậu lại bỏ tớ một mình chứ? Sao lúc đó cậu lại cứu tớ?...
nó khóc, và mếu máu như một đứa trẻ, khóc đến mắt xưng lên, nữa tiếng sau, vẫn cứ ngồi đó, nhớ về bó hoa và vài thanh chocola thì nó đứng dậy, lấy bó hoa hồng đặt trên mộ, là hoa hồng trắng, vì cả nó và Duy Anh điều thích hoa hồng trắng, và những cây chocolate ngọt ngào… đặt trước mộ, ngồi xuống và cứ như thế, mắt đưa nhìn tấm hình, và hướng về một khoản không gian vô định, đầu óc trống rổng, đôi lúc kĩ niệm ùa về, mọi thứ trở nên chỉ như là hôm qua, và cũng không có sự xuất hiện của Duy Hoàng trong đầu nó, chỉ có câu nói là “vì người đó..và là người cô nói là cô yêu sao?..” và cả “tại sao cô lại cứ nhìn từ phía sau…..?” “nếu bây giờ có một người nói thích cô….”
Nó giật mình khi có một bàn tay đặt lên vai nó, ngước mặt lên nhìn, lau nước mắt để thấy rỏ hơn, bổng mặt nó tái đi, giọng lấp bấp:
- Duy Anh…Duy Anh..là cậu có phải không?
Nó cau mày, đứng phắt dậy, nhìn từ trên xuống dưới, nó ngở ngàn thật sự, vả cả bất ngờ…
- Nhìn anh…giống cậu ta lắm sao?
thất vọng, nó ngồi xuống, tay vòng ngang gối
- Anh đi theo em sao?
- Anh tò mò…vì sao em cứ nhìn về phía anh? Và cậu ta giống anh đến mức nào?
- Anh..
Nó im lặng, không nói nữa, Duy Hoàng ngồi xuống cạnh nó
- Anh thắt mắt…cậu ta yêu em đến mức nào…?và tại sao khi thấy anh vào 2 năm trước..em đã luôn miệng gọi tên Duy Anh? Anh không biết tại sao anh cảm thấy bực bội mổi khi em nhìn anh..nhưng anh lại cảm thấy thiếu thốn khi em lẩn tránh anh…và cả khi anh cảm thấy ganh tỵ khi mỗi ngày em điều ở bên cạnh Minh Quân..dù nó là bạn thân anh..là vì…Duy Anh..cậu ta đã gửi trái tim của cậu ta..vào trong con tim anh sao?
Không thể nói lên được lời nào nữa, nó quá bất ngờ, bất ngờ vì những gì mà Duy Hoàng đã nói
- Anh có thể?....làm Duy Anh của em được chứ?
Tim nó như là muốn nhảy khỏi lòng ngực, mặt đỏ lên, bối rối…
- Em….nhưng cậu ấy đang nằm đây…anh à…
- Vì cậu ấy đang đứng trước mặt anh..anh mới có thể nói được..vì cậu ấy đã gửi trái tim cậu ấy vào trái tim anh…
- Nhưng…nhưng em sợ lắm…em sợ anh lại có chuyện gì?...em sợ anh có chuyện gì em sẻ không sống nổi trên cỏi đời này nữa..em tham lam đến nỗi..và cũng không muốn..hình ảnh của Duy anh không còn xuất hiện trước mặt em nữa…
nước mắt rơi lả chã trên mặt, nó cũng không khác nào một đứa con nít, khóc vì nhớ, khóc vì sợ đanh mất một lần nữa, kéo nó qua ôm vào lòng mình
- vậy bây giờ…anh bắt đầu là Duy Anh của em..anh không đòi hỏi..em có xem anh là Duy Hoàng hay không? Hay em có yêu anh..người tên Duy Hoàng hay không? Anh chỉ cần..em nhìn về phía anh…dỏi theo anh..là được rồi…còn anh sẻ luôn là bờ vai là niềm vui của em..mãi mãi như thế..
cũng không hẳn gọi là hạnh phúc trọn vẹn, nước mặt làm nó không còn thấy rỏ người đang đi về phía nó là ai, một chàng trai, nó ngồi bật ra, đứng dậy, lau khô nước mắt
- anh….
thốt lên…cả Duy Hoàng cũng bất ngờ, một chàng trai đang có gương mặt lạnh lùng, không cảm xúc..và cũng thật sự sốc vì những chuyện từ nảy giờ…cảm giác trống trải,thất vọng, và ghen tỵ..
- Minh Quân..không lẻ anh chính là người thân của mẹ Duy Anh..là cháu của bác ấy
Duy Hoàng cũng nhăn trán, khỏ hiểu
- vậy ra anh là người đã dọn dẹp nơi này?
- Tôi chỉ cho người dọn dẹp phần mộ của em họ mình thôi…
Nó im lặng, chợt ngước lên hỏi
- Sao anh không cho tôi biết trước
- Vì sao? Câu trả lời của tôi là bây giờ cô đã có một Duy Anh rồi…tốt nhất là hai người nên đối xử tốt với nhau.. còn em trai tôi..là chuyện của tôi.. à..tôi trả lời cua6 hỏi của cô..là vì tôi không biết cô là bạn gái của em trai tôi lúc trước..tôi trả lời vậy được chưa?
- Anh giận tôi sao?
- Tôi không có hứng thú giận cô… cô hay nhìn ngôi mộ này đên khi nào là đủ đi..vì tôi sắp đem nó đi nơi khác..cô cũng nên quên..và sống với một Duy Anh khác thật tốt đi.
Nó im lặng, Duy Hoàng vẩn không nói gì, đến khi về nhà, cả 3 về nhà….
 
U

uocmovahoaibao

Chap…10 không thở được…
- Anh à..em về với anh ấy nhá…anh về đi.
- Cô… đi bằng gì thì về như vậy…bạn gái của ai thì người đó chở..có cái chuyện osin ngồi xe cậu chủ nữa hả?...
Nó hỉnh mặt lên khinh khỉnh
- Không cho đi thì thôi..tôi về nhà tôi tôi ở…
- Anh sẻ đưa em về…
Nó ậm ừ một lúc, đắn đo, đành theo Duy Hoàng, nhưng chợt nhớ chiếc xe đạp thì dừng lại
- Còn chiếc xe đạp…
- Không sao đâu…có gì anh sẻ nhờ người mang xe về cho em…
Nó cười khì, quay lại nhìn Minh Quân hất mặt lên, cái vẻ con nít của nó không thể làm người ta giận được, nhưng lại làm Minh Quân buồn, cũng không hiểu lí do là gì…chỉ cảm thấy ruột gan như có lửa đốt lên vậy..
về đến nhà…
nó gảy đầu
- Thôi em vào nhà…anh về cẩn thận…
- Anh biết rồi..em cứ vào đi…
chạy nhanh vào, tim nó như nhảy tưng tưng ra ngoài từ lúc ngồi chung xe với Duy Hoàng đến giờ, cười khúc khích mãi đến khi bước vô nhà, thấy Minh Quna6 đang ngồi giữa phòng khách, nó nhịn không cười nữa, đi ngang sang anh ta, nhưng lại bị một câu nói níu nó lại
- Cô đả quên em họ tôi thật rồi sao?...và bắt đầu bằng một Duy Anh khác..người bạn thân của tôi… ?
Nó nín lặng, bây giờ thì không có cảm giác vui vẻ gì, mà cứ như có tảng đá đè nặng lên nó, trái tim bây giờ như có ai bớp chặt
- Tôi không biết..vì sao nữa… vì Duy Anh và anh ấy quá giống nhau? Hay vì với tôi đó bây giờ là kĩ niệm..tôi cảm thấy không thở được..mỗi khi gặp anh ấy…khi nghe tin anh ấy và Lam không có quan hệ gì đặt biệt..tôi vui mừng…khi anh ấy ngỏ lời…tôi hạnh phúc…liệu tôi yêu anh ấy..là sai sao?
Nó quay lưng bước lên phòng, để một người dõi theo không thể nói gì thêm nữa, ngồi im lặng đến khi trời sập tối, lủi thủi bước lên lầu, vừa thấy nó thì Minh Quân không thể nói lời nào, tim nghẹn lại
“không phải ngày trước…cậu cũng làm cô gái tôi yêu yêu cậu đó chứ? Duy Hoàng..còn bây giờ người con gái có hôn ước với tôi cậu sắm cướp đi mất..nhưng tại sao? Tôi không thể ghét cậu được…vì tôi nợ cậu một cái gọi là hai chữ bạn thân sao?”
Không nhìn nó, phót lờ như không thấy, nhưng bị tiếng nói của nó gọi lại
- Tôi biết việc tôi yêu một lúc 2 người một là bạn thân của anh…và cả em họ của anh là tôi sai…nhưng anh có thể xem chuyện đó như không có gì được không?tôi không biết vì lí do gì…tôi không thể chịu dược khi anh cứ lạnh lùng với tôi như vậy…tôi không hiểu tại sao…
- Cô không có lỗi gì đâu... đừng quan tâm tới tôi… chuyện cô cần làm là hãy yêu và làm gì mà con tim cô nghĩ…lúc đo..tôi mới biết..có một việc mà tôi làm là đúng..
“cái mà toi cho là đúng…là việc từ bỏ em… »
vội bước đi, làm cho nó không thể nói những lời khó chịu của mình, quay ngời tựa vào tường, mặt mủi nó bây giờ không có chút sinh khí nào cả, một tình yêu mới, nhưng lại mang nhiều nỗi buồn vậy sao? “nếu yêu anh..nhưng em lại sợ đánh mất anh..và hình ảnh của anh…sẻ không còn ai làm em nhớ được nữa.”


bước lên phòng làm việc của Minh Quân, gõ cửa
- Vào đi.. cửa không khóa.
Nó bước vào với một tô phở và một tách café sữa nóng, ngước lên nhìn nó, xâm soi, vẻ mặt cứ như hình sự
- Nè..cô định hối lộ tôi cái gì?
Nó trễ môi, rồi cười khì
- Vì tôi học bài xong hết rồi..nên tôi muốn nấu phở cho anh ăn thôi..lúc còn ở nhà ba mẹ nuôi..tôi thấy cô giúp việc làm..giờ nấu cho anh ăn thử..vinh hạnh lắm á..
- Cái này…tôi..tôi ăn á…hả? GẤU TRÚC…CÔ CÓ Ý ĐỊNH GIẾT TÔI TRÚC GIẬN CHỨ GÌ?
Minh Quân xùng máu lên, kiếm chuyện ngay với nó, nó cũng chẳng chừa, đứng chống nạnh
- Nè…anh tưởng tui không biết hại anh là cuộc đời tui cũng chẳng bình yên gì sao? chỉ vì một lúc ngây dại..không biết anh là đại thiếu gia..nên làm anh té…RỒI CUỘC ĐỜI TUI ĐEN THẾ NÀY ĐÂY..AI CHO ANH TỰ TIỆN GỌI CÁI TÊN GẤU TRÚC ĐÓ VẬY HẢ? AI CHO GỌI MÀ GỌI HOÀI VẬY HẢ?
- gấu trúc..cô nấu có ăn được không đây?
lảng sang chuyện khác, nói một cách từ tốn, mặt cho nó vừa quát khan tai, cũng xem như chưa có chuyện gì, lấy đũa lên, Minh Quân làm nó nguội hẳn, không tức tối, mà mắt mở to ra, chớp chớp, chú ý đến những sợi phở được gắp lên và đưa vào miệng Minh Quân, nó nuốt nước bọt, căn thằng nhìn phán sét, gắp những sợi phở vào đợt hai, sau đó lại nếm nước…con bé tức lên, đứng thằng người, chống nạnh
- NÈ..SAO MÀ CỨ ĂN HOÀI MÀ KHÔNG NÓI GÌ HẾT VẬY HẢ?
Minh Quân ngước lên nhìn nó
- vậy là từ nảy giờ cô chờ tôi phán xét?
- Không phải phán xét mà là nhận xét…
- Thì dù sao nếu một tí nữa nó nguội làm sao tôi ăn…cô có nghe cái câu
- Thôi anh ăn tiếp đi…
Nó đưa tay giục Minh Quân ăn..một lát sau
- Anh thấy thế nào? Ngon không? Có cảm giá gì lạ không?...có thấy nó ngon không? Nó…
- Sao mà hỏi nhiều quá vậy? cô là gấu trúc chứ không phải khỉ..nhìêu chuyện..dẹp đi…đem tập sách qua đây…sắp thi đại học rồi mà…nhanh lên..trước ki tôi thay đổi ý định không chỉ cô học nữa
Nó hứ, rồi nhanh dẹp cái tô, trước khi đi còn bị hành hạ thêm một chút
- Cho tôi một ly nước lọc.
Dù sau thì cũng đã bị hành hạ. đem tập sách sang phòng của Minh Quân, nó hí hững chạy vào, vẩn cái câu hỏi củ
- Anh thấy tôi nấu thế nào?
- Tình hình là tôi ăn thấy không sao…à không..chưa thấy gì…
- vậy là yên tâm rồi..tôi có thể nấu cho Duy Hoàng ăn rồi…Hihihih
mắt Minh Quân như nổi gân xanh lên, nó ngây thơ
- VẬY RA TÔI LÀ VẬT THÍ NGHIỆM ĐỂ CÔ NẤU CHO DUY HOÀNG ĂN ĐÓ HẢ? CÁI CON NHỎ NÀY…CÔ MUỐN CHẾT À ?AAISHHHHHHH
Nó nhăn nhó, biện minh
- Thì..thì tui cũng muốn anh là người đầu tiên thử chứ bộ…
- đầu tiên cái đầu cô.. đem cái đống tập sách này sang nhà Duy Hoàng cho cậu ta chỉ… tôi có nhiệm vụ năng nề quá đi.
Nó mếu máu, nhưng điện thoại trong túi lại reo lên, anh ta chòm qua
- Duy Hoàng?
- Hì hì..tôi nghe máy một chút nhá…
thấy nó xin phép nên được nước lấn tới, ra cái dáng cậu chủ, Minh Quân ngước mặt hóng hách, tuyên bố
- nếu cô mà nghe máy là đêm nay cô không được đi ngũ đâu đó.
Nó mếu máu, nhìn vào cái điện thoại, cuối cùng cũng quyết định………………….
“nan nỉ”
- huhu đại thiếu gia tốt bụng một ngày tôi sẻ hục vụ ân cần chu đáo cẩn thận ban ngày tôi sẻ nấu bữa sáng cho anh trưa tôi sẻ mang cơm đến công ty cho anh buổi tối thì tôi sẻ nấu phở cho anh ăn còn pha cà phê..haizzz..haizzzhaizzz.
nó thở dài, cứ như sắp chết đến nơi vì nó nói một câu dài thật dài, điện thoại lại reo lần nữa, giờ mặt cho Minh Quân đang lăm le nhìn nó, nó cũng lăng xăng chạy đi vài bước, nhẹ nhàng bắt điện thoại
- a lô…em đây..
- em đang làm gì vậy?
nó cười khúc khích, mà vần còn thở nhanh vì mệt
- em làm sao mà thở gắp vậy?
- em đang thi đấu..chiến đấu vì anh mà..
nó giật mình, vui quá nói một câu không nên nói
- em..em đang cải nhau với bạn anh…nói một câu dài quá nên mệt..anh ta bắt em học không cho em nghe điện thoại mà em cãi…
- cậu ấy bắt em học sao?
- dạ vâng…nhưng em vẩn nghe điện thoại đấy thôi.
- Sao em dám để cho thằng khác chỉ em học vậy? ngày mai em chuyền sang nhà anh đi..anh sẻ dạy em từ tốn…
Có người phía sau giật cái điện thoại của nó
- A lô..cái thằng này..có biết là đang làm người khác ảnh hưởng không hả? có biết là đang dạy học không mà sao cậu phá quá vậy? ngày mai gặp không tốt hơn sau nói chuyện tốn phí quá
- cậu hãy đối xử với cô ấy cho tốt.
Minh Quân hơi khớp sau khi nghe câu ấy, vẩn cố thản nhiên
- Sau mà nhiều chuyện quá…cúp máy đây…
Cúp máy luôn, nhìn cái mặt nó chùn xuống, bực dọc, nuối tiếc, mà làm Minh Quân tức càng thêm tức, đưa điện thoại cho nó, nó cằm lấy, bấm bấm, chợt thấy một tin nhắn chưa đọc, nhương mày, thờ dài xem là tin nhắn của ai… nó mở ra… hợp thư đến => Ôn Quân => cô về sớm đi..tôi muốn đưa cô đến chỗ này…lúc 9 h sáng
Nó bất ngờ, bước vội theo bước chân của anh ta khi về bàn làm việc
- vậy là khi sáng anh nhắn tin cho tôi.
Quay đầu lại
- và anh bảo tôi về để dẩn tôi đi thăm mộ Duy Anh?
 
U

uocmovahoaibao

Chap 11…cô có biết cô phiền phức thế nào không hả?
- phiền phức chết đi được…
phớt lờ câu hỏi của nó, vẩn bình thản bước lại chỗ ngồi, nó vội bước theo, bẽn lẻn, một phút sau, Minh Quân ngước nhìn nó với cặp mắt soi mói
- nếu khi sáng tôi không đến thì có thể hai người tình cảm được rồi chứ gì?
Nó chu mỏ, anh ta thì cứ hóng hách chọc phá nó, con bé ngồi im lặng, khép nép, cứ như con chó con ngồi trước chủ biết lỗi….
Sáng hôm sau
ngủ gục tại chỗ học, cả hai đưa đầu chụm vào nhau, đến khi giật mình, bật dậy “kinh”
- á……á……á...
- nè…cô không thấy đường hả?
nó nhăn nhó, quát lại
- anh mới không thấy đường thì có …
điện thoại reo lên inh tỏi, nó xoay qua xoay lại khi vẩn còn xay ngũ
- bắt máy nhanh đi
- a lô…ai đấy? mới sáng sớm mà sao gọi sớm chi vậy hả?
nó nghe tiếng tằng hắng từ phía bên kia, giật mình, dựng tóc, đưa điện thoại ra xem “Duy Hoàng”
- em…em xin lỗi… em không có cố ý..tại vì em mới ngủ dậy…
- em thay đồ xuống đây..anh đưa em đi học.
mắt nó to tròn, hả một cái lớn tiếng
- HẢ? anh đang đứng trước cửa sao?..
- Uhm..nhanh nhé..
Tút…tút…tút.. đã cúp máy tự lúc nào, mặt nó vẩn còn đơ…
lật đật bật dậy, không nhìn trước nhìn sau nên đùi đụng mạnh vào cái góc ghế bên cạnh, đau điếng, xuýt xoa vài cái, nó bật chạy nhanh về phòng, còn ra lệnh lại cho Minh Quân
- Anh có thể giúp ôi soạn tập sách được không? bỏ vào cặp giúp tôi….tấc cả những thứ đó.
Nghĩ lại thì thật tức cười, có ai đi soạn tập sách cho người vợ có hôn ước đi học với người yêu không chứ? Vì còn quá say ngủ, cứ tưởng nó trễ giờ, Minh Quân vội bỏ tập sách nó vào
một lúc sau
- Nè…cắp cả cô đây.. đi nhanh kẻo trễ…
- ừ..cảm ơn anh..tôi đi đây…
nó chạy vội đi, nhưng bị nắm đầu lại ngay sau đó, anh ta nhăn nhó, khó hiểu
- cô..cô có biết bây giờ là mấy..mấy giờ không?
- 6h10…
- vậy sao mới bây giờ mà đi học?
- vì có người đang chờ tôi trước cổng…tôi trễ mất..thôi bye anh…tôi đi học đây..
nó chạy vèo đi, trước khi bị đại thiếu gia hành hạ nó nữa, Minh Quân mặt đực ra, quát to đến chấn động cả căn nhà
- CÁI CON NHỎ KIA..VẬY LÀ CÔ BẢO TÔI CHUẨN BỊ TẤP SÁCH CHO CÔ ĐI HỌC VỚI NGƯỜI YÊU ĐÓ HẢ?
tiếng quát làm nó phải se lổ tai, Duy Hoàng hỏi
- Em bị sao à?
Nó nhúng vai, trề môi
- Có một con vật…nó đang tức giận…mà hôm nay là ngày đầu tiên trong đời em đi học sớm đó…anh đến sớm quá đi mất.
Phía trong còn một người tức tối, **** rủa thầm, mặt đằng đằng sát khí “cô về đây sẻ biết tay tôi…”
o0o
chiếc ô tô chậm rải đi đến trường
- Có lẻ vì vội nên em chưa ăn sáng đúng không? Em đói không?
- dạ..không sao…
chưa nói dứt câu thì cái bụng của nó đã đình công “ọt.. ọt…….” chớp chớp mắt, cắn môi ngại ngùng quay sang nhìn ngoài đường, có một người khẻ cười, nhưng lại sợ nó sẻ quê nên cố như chưa nghe thấy gì cả…
- anh biết một chỗ bán phở rất ngon..mình đi ăn nhá…
- phở sao?
- Em không thích à?
- dạ..không không…em thích…
chỉ cần nghỉ tới phở, hôm qua, vì sợ món phở lần đầu tiên nó nấu, cho đại thiếu gia ăn không biết có bị sao không? Mà nó đả thử nghiệm bằng cách ăn đến 2 tô phở, và chờ thật lâu, mới dám đem lên co đại thiếu gia, ngẫm nghỉ đến cuối cùng, nấu phở, là vì nó muốn tẩm bổ cho Minh Quân, vậy mà hôm qua lại thốt lên câu nói là vì lý do làm cho Duy Hoàng ăn để Minh quân thử nghiệm.
- anh này… mình vào trường luôn đi…em sẻ mua sữa uống…em không muốn ăn phở…
- vậy sao? vậy cũng được.
vào tới trường, bước đến can tin, mọi người đổ xô đưa mắt nhìn nó “có phải con bé này nó có phước quá không vậy? hết đại thiếu gia Minh Quân giờ còn cả đại thiếu gia Duy Hoàng..”
thầm rủa, liếc, oán trách nó, nó cứ xem như không có gì, mặt ngây thơ vô tội
- em ngồi đấy đi để anh đi mua sữa cho…
nó khẻ cười, vài giây sau có một người con trai bước lại, tự động ngồi xuống cạnh nó
- anh ta là ai vậy ?
ngước qua nhìn, nó bất ngờ
- nè…hotboys…sao tự tiện ngồi vậy ?...anh ấy là bạn của anh hai tớ…
- nhìn sao mà giống Duy anh quá vậy ? lúc đầu làm tớ tưởng là Duy Anh… mà hôm qua tớ có đến viếng Duy Anh…nghe nói là người ta sắp đem mộ đi..là anh họ của cậu ấy chịu trách nhiệm
nó gặt đầu, mặt không còn tươi như khi nảy nữa
- người đó là Minh Quân thiếu gia đó…
- người mà mấy bữa trước chở cậu đi học sao ?
nó gặt đầu, hotboys hỏi tiếp
- nè..hoa khôi…
nó giật mình, khoát tay
- đừng có gọi tớ là hoa khôi đi được không ? không phải ngày xưa trường củ đâu… chuyện gì vậy ?
- vậy cả 2 thiếu gia đều là bạn của anh hai cậu..anh hai cậu mất rồi mà ?
nó giật mình, à một tiếng, sau đó giải thích
- anh hai tớ không có mất..chỉ là tin đồn..tớ bị mất trí nhớ 2 năm nên chả nhớ cái gì về gia đình củ cả…dạo gần đây mới nhớ lại…
- vậy ra…sau khi Duy Anh mất cậu bị mất trí…sao mà yêu đến mất trí vậy ?
giọng của hotboy có vẻ trêu chọc nó, nó đưa tay lên định đánh thì thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình
- chuyện thường ngày ở huyện..sau đó tớ bị tay nạn…mà thôi..khi nào rảnh rổi tớ sẻ kể cho cậu nghe..chuyện dài lắm..mà nè…đừng có tùy tiện gọi hoa khôi đó…
hotboy đứng dậy vò đầu nó, cười xòa
- nhớ ngày nào tớ cũng hay vò đầu hoa khôi…
nó cười khì, đẩy cho hotboys đi, vừa lúc Duy Hoàng cũng đi đến
- em biết cậu ta sao ?
- cậu ấy là bạn thân của Duy Anh lúc trước…sau khi Duy Anh mất..em và cậu ấy một lượt chuyển trường…
- em là hoa khôi sao ?
nó ngớ người, lắt lắt đầu
- làm gì có..em chỉ là dân bình thường thôi..
- anh nghe rồi.
câu nói rất đổi vô tư của Duy Hoàng làm nó phải ngao ngán, chép miệng :
- là lúc trước khi Duy Anh còn…em là hoa khôi của trường…mà chuyện này là bí mật nhé…
cái mặt của nó vừa van lơn, vừa cầu khẩn, quá baby, nhưng Duy Hoàng chỉ bật cười nhẹ, sau đó lại cứ thái độ rất bình thường
- anh nghĩ ngày mai cả trường sẻ biết…
- anh nói sao ?
- anh không nói..người khác…
nó dậm chân tức tối, liếc Duy Hoàng, ấm ức, rồi lại giận dỗi
- ghét..không chơi với anh nữa…
giật bịt sữa, đi về hướng cầu than lên lớp mình, nó vừa đi vừa hậm hực, điện thoại có tin nhắn, reo lên, chán chường, lấy ra
« sao không chào bạn trai trước khi lên lớp ? »
cười khúc khích.. nó trả lời "ai bảo e là pn gái ai kia khi nào chứ? ai kia còn chưa tỏ tình với em đấy nhá...em chỉ nghe ai kia nói e là pn gái Duy Anh thôi"
Nó khẻ cười, lại có thêm một tin nhắn nữa
« CÁI CON GẤU TRÚC CÔ…CÔ CHO TÔI ĂN CÁI GÌ MÀ SAO TÔI ĐI BỆNH VIỆN RỒI NÀY »
Nó giật mình, toát mồ hôi, gọi ngay cho đại thiếu gia
- a lô..anh bị sao thế?
Không chờ và nghe người bên kia nói, nó đã hỏi ngay, chợt có tiếng nói từ phía bên kia, là giọng nữ
- anh ta đã ngũ mê rồi…em có gì gọi lại sau nhá…
- khoan…khoan chị ơi…anh ấy đang ở bệnh viện nào thế?
- ….
chạy nhanh như chớp ra khỏi trường, trước khi bảo vệ đống cổng, cũng may là bây giờ chỉ mới 6h43, nó thở phào sau khi đã chạy ra khỏi trường
- Chú ơi…
bước đên ông xe ôm, ông ta nhìn nó dưới cặp mắt đáng ghét nhất
- trốn học sao?
- dạ…không...
nó khoát tay…
- không phải..anh cháu bệnh mất rồi…chú chở con đến bệnh viện được không?
- Phá thai sao?
Sau khi ghe câu đó, lổ tai nó trở nên lùng bùng, mắt đỏ gay lên, mặt đanh lại, cố nhịn, bước đi ra chỗ đó, đón taxi
- chở đến bệnh viện XX
một lúc sau khi đã đến trước cổng bệnh viện, chạy đi tìm mỏi mệt, đi vài bước thì nó cứ chòm đầu nhìn vào phòng bệnh nhân, chợt, va vào phải ai đó… không để ý lắm, nó cứ cuối đầu xin lỗi mải, đến khi chàng trai đó, cau mày, nhìn nó, sau đó, kéo vai nó qua lại
- GẤU TRÚC…CÔ ĐI ĐÂU ĐÂY?....
ngước nhanh lên nhìn, một anh chàng với cái vẻ mặt phờ phệt…đang cố gắn đứng nhìn nó,môi run run, sợ sệt
- Anh..anh có bị sao không vậy?
- Cô trốn học sao?
- ừ thì…trốn mà sao đi công khai được chứ?tôi là thiên tài mà…không học một ngày cũng có chết ai đâu?
Kí đầu nó một cái rỏ đau, choàng tay qua vai dìu anh ta đi, nó vừa đi vừa trách móc…
- tại sao lại kì cục vậy? tối ăn mà sáng anh mới bị là sau?....tôi cũng đã thử nghiệm trước khi cho anh ăn rồi cơ mà…sao tôi khỏe thế này này..
 
U

uocmovahoaibao

Chap 12 xin anh gần lại bên em…đừng rời xa em
về đến nhà
ngồi ịch xuống ghế, nó nhăn nhó, đưa tay bóp vai
- có phải là anh lợi dụng để trả thù không đó hả?
phớt lờ lời nói của nó, Minh Quân ra lệnh:
- NƯỚC.
Nó đứng dậy, phản kháng
- Xí..cái đó thì anh tự đi lấy mà uống..
Bỏ đi…nhưng không được vài câu thì nó bị một câu nói làm phân tâm
- Cái này tôi mà kiện cô vì tội đầu độc đại thiếu gia thì tôi cho cô làm osin cho tôi suốt cuộc đời cũng chưa hết tội.
Nó nhăn nhó, miệng lép nhép, thầm rủa tên đại thiếu gia khó chịu, bước xuống rót một ly nước đặt mạnh lên bàn
- tốt nhất là anh nên cẩn thận đó… nếu không tôi đầu đọc anh bất cứ lúc nào….HỨ..
bỏ nhanh lên phòng, đang đi thì điện thoại reo lên
- “sao em không có trong lớp?”
- “em….em bị đau bụng… em đau bụng vì ăn phở tối qua…”
- “em không sao chứ?”
Dù cho đang ngồi vẩn còn đau bụng, thế nhưng sau khi nghe nó nói thì cái tính nóng lại trổi dậy, đi nhanh lên cầu thang, giật điện thoại của nó
- “cô ta không có bị đau bụng…đang ngồi ở nhà thì cô ta chạy về bảo là ớn học…cậu đến mà dạy dổ bạn gái mình đi….hứ.”
Dù cố tìm đủ cách để làm cho nó bị la, thế nhưng sau khi nói 2 từ bạn gái thì tim Minh Quân nhói lên một cái
- Cô ấy chưa nhận làm bạn gái tớ… cô ấy bị đau bụng..thì nhờ cậu chăm sóc giúp tớ. vậy nhé…
Anh ta như bị trời tròng, hóa ra, định phá nó trả thù, giờ lại bị nhờ là chăm sóc nó, dằn mạnh điện thoại lên tay nó một cách giận dữ, bước nhanh lên lầu, tán mạnh cả vai nó, mặt Minh Quân nổi giận đùng đùng

… bê tô cháu hành lên
gõ cửa
- thiếu gia…
- vào đi.
Nó khép nép mở cửa phòng ra, thấy một thân hình xẹp lép đang nằm quằn quại trên giường, nó bật cười, nhưng nghiến răng, chả thèm nhìn nó, mặt của đại thiếu gia nhìn dể thương làm cho nó giận ngược lại không được.
- ê…ăn cháu đi…
- không.
- Ăn đi mà…
nằm xoay qua nhìn nó, Minh Quân quát
- SAO CÔ NÓI CÔ VỚI DUY HOÀNG ĐANG YÊU NHAU…? MÀ SỰ THẬT CÔ CHƯA ĐỒNG Ý?SAO KHÔNG NÓI CHO TÔI BIẾT?
Nó ngớ người, mặt ngu như ba bích, ngây thơ..
- Aishhhh sao phải nói cho anh biết… tóm lại..anh có muốn ăn cháu không? hỏi chuyện vớ vẩn…
liếc xéo Minh Quân, nó đưa miệng thổi cho nguội muỗng cháu, lại bị quát
- MẤT VỆ SINH.
Nó tức giận, đặt cả tô cháu lên ngực anh ta, tức tối đứng dậy
- Anh tự ăn đi nhé…coi như tôi xong nghĩa vụ..tôi về phòng học bài đây.
Nó lăng xăng đi, đến cửa thì một tiếng nói như cầu khẩn, vừa nhỏ, lại vừa ngại ngùng, e dè, đưa con mắt tha thiết nhìn nó
- Cô đúc tui ăn đi…
Nó bất ngờ, quay đầu nhanh lại nhìn cái bộ dạng như một đứa con nít đó, bật cười, nó cố đứng thẳng người, nghiêm túc, quay lại chỗ củ, nếu cười, chắt đại thiếu gia sẻ hét toán lên mất
- Nè…ăn đi…anh thật là giống Chí Phèo…
mắt minh Quân mở to ra, ngồi nhìn nó trân trân
- Cô dám nói tôi là chí phèo hả?
- Xì… thôi được rồi người ở thế hệ 89…tôi..là thế hệ 94 không chấp nhất người già làm gì..
- Cô dám…
Lêu lêu để chọc tức Minh Quân, nhưng cũng vừa lúc anh ta chuyển sang chủ đề khác
- Cô….cô chưa là bạn gái của Duy Hoàng bạn tôi sao?
hỏi một cách e dè, mắt nó chóp chóp, mở to ra, trả lời một cách thản nhiên
- Anh ấy chỉ bảo ảnh là Duy Anh…tôi…chỉ biết thế thôi…là bạn gái cũng đúng…là người yêu cũng đúng…tôi chỉ đang chờ lời nói…anh yêu em…từ người tên…
điện thoại nó lại reo lên
- A..lô…tao nghe…
- Sao mầy nghỉ học vậy? anh Hoàng nói mầy bệnh… - Phương thắt mắt.
Nó cũng giả vờ, vẩn bình thản
- ừ…tao đau bụng vì tối qua ăn phở…



ngồi một lúc, thấy cây đan ghi ta trên tường, nó chạy lại, nhướng người lấy cya6 đàn xuống
- tôi hát một bài nhá…
- cô định hành hạ cho tôi chết luôn à?
Nó liếc hoắt, tay vừa nâng vừa ôm cay đàn…
… tiếng đàn bắt đầu có nhịp, có lẻ Minh Quân hơi ngỡ ngàn vì nó còn có tài đánh đàn
…… Yêu anh yêu anh yêu như những giấc mơ
Giấc mơ dài thật dài và em không có lối ra.
Yêu anh yêu anh yêu chỉ anh thôi.
Yêu anh hết thân này.
Yêu anh chẳng tiếc gì.
Bằng tất cả những gì em có , bằng cả yêu thương . dù dấn thân vào ngục tối .
Yêu thôi cứ yêu thôi , anh là ánh sáng. xin anh gần lại bên em. đừng rời xa em
Xin đừng bỏ em ở lại , xin đừng dập tắt đi
Nỗi nhớ không tên theo em theo em đến cuối cuộc đời
Yêu là chẳng nghe điều gì , yêu là chẳng tiếc chi
Dù mai nắng sau cơn mơ kia em sẽ đớn đau thật nhiều
Nhưng không hề hối tiếc và chẳng cần lo au
Vì trái tim em không anh chắc sẽ ngừng đập...
……
……
Nó vừa hát, mắt vừa nhắm theo từng tiếng đàn câu hát, làm Minh Quân cũng lặng đi, dừng lại, đặt cây đàn xuống sàn dựng tựa vào người nó, mắt nó long lanh, miệng nở nụ cười, Minh Quân nhận thức, nó cứ lung linh như một thiên thần biết nói
- nếu được…tôi muốn xin đi theo Duy Anh… nhưng nếu tôi đi như lúc trước như anh hai…không một lời từ giã…những người thân của tôi sẻ giận tôi.
Quay qua phía cửa, không nhìn nó nữa, mặt nghiêm trang
- nếu cô đi… tim tôi sẻ tan ra mất…
nó ngớ người, Minh Quân bất ngờ qua nó
- GẤU TRÚC…NHỠ CÔ YÊU TÔI THÌ SAO?
trước câu nói đó, là tim nó đã nhảy loạn xạ rồi, bây giờ, cái nhăn mày của Minh Quân càng làm nó bối rối hơn nữa
- nếu như không có sự xuất hiện của Duy Hoàng…tôi có một cơ hội nào không?
trờ lại với một trạng thái bình thường
- cô có cái cười giống một cô gái…mà đã từng chăm sóc tôi..như cô bây giờ vậy…
- anh yêu cô ấy sao?
- Yêu…nhưng không thể đến với nhau…vì một lí do…cô ấy là em gái nuôi…là người con gái đầu tiên cười với tôi bằng cả trái tim… giờ đã ít ặp lại…nên cô cũng đừng biến mất đột ngột…
- Vì tôi giống cô bé ấy sao?...là người thay thế…
- Không… vì cô là người làm tôi té…tôi chưa hành hạ cô hả dạ…thì tôi chưa buôn tha cho cô đâu.
Nó hứ, đứng dậy, treo cây đàn về vị trí củ, bước lại, bê tô cháu đi ra ngoài, trước khi ra, nó còn trả treo lại
- Tôi mà có muốn trốn thì anh có tìm tôi cũng khó…nhưng yên tâm..chỉ trốn đến anh khỏi kiếm chuyện thôi…chứ tôi sẻ nấu cơm cho anh mỏi ngày…
…… “em không biết…tôi và cô bé ấy đã không còn cảm giác..nhưng khi sao nghe em hát…tôi lại có cảm giác rất đau…cứ như là em sẻ không còn ở đây…cứ như… em sẻ không còn là của riêng tôi nữa…”
“rốt cuộc… với anh..tôi có cảm giác gì? với những người nam khác…tôi không có cảm giác..dù là nhưng câu nói đó…cứ nghĩ…chí có Duy Hoàng…nhưng sao với anh tôi lại không vui khi nghe anh nhắt đến người anh yêu… với anh khi anh nói…cái tình cảm, cảm giác đó là gì vậy? Minh Quân? Anh là ai?”
 
U

uocmovahoaibao

Chap 13 tôi sẻ là người thay thế…
Ngày hôm sau, vừa thay đồng phục, là nó đã tranh thủ chạy sang phòng Minh Quân
- Nè…anh khỏi rồi chứ?
vừa khoát áo thắt ca vạt vào vừa nhìn lơ sang nó, trả lời
- Tôi ổn rồi..cô ăn sáng đi rồi còn đi học.
Nó trề môi, gặt đầu
- biết rồi…biết rồi đại thiếu gia…người của thế hệ 89…nhìn anh già hơn với cái tuổi 23 rồi đó..lo mà có vợ đi…xía…ế là cái chắt.
- NÈ..MỚI SÁNG SỚM MÀ KIẾM CHUYỆN VỚI TÔI HẢ? THÌ CÁI NGƯỜI THẾ HỆ 89 THUỘC SỢ HỬU CỦA CÔ CHỜ CÔ PHÍA DƯỚI KÌA…
- biết rồi..người đó là của tôi…tôi đi đây…không ăn sáng đâu…anh đi làm vui vẻ..
nó vảy tay chào, sau đó chạy nhanh đi

- em đã thấy khỏe hẳn rồi chứ?
Nó hơi ngượn ngùng
- hic…dạ..em khỏe rồi…
nói dối thật là khó chịu, đáng lý người được hỏi thăm phải là Minh Quân mới đúng, người bị trách là nó cơ mà…
… trưa về, gọi ngay cho cậu chủ
- nè..anh đã ăn trưa chưa vậy?
- chưa…
- anh có định về không vậy?
- không.
- Anh định không ăn trưa à ?
- ừ…tôi đang bận…có gì chiều tôi về nói…
cúp máy mà không nhá nó một tiếng, con bé bực mình, nhưng lại đi xuống bếp
- cô ơi…cô chuẩn bị cơm…con đem vào công ty cho anh chủ cái đã…
cô giúp việc cười khì, nó ngồi ngược cái ghế, chống càm, mặt đờ đẩn
- con nghe nói cô sắp phải vè quê rồi… con sắp phải làm việc cực khổ nữa rồi…
- cô về chỉ có 2 ngày thôi…mà con cũng giỏi mà...nấu ăn cũng ngon…
- đây là lần đầu con nấu đó… con cũng không dám nấu cho anh ta ăn nữa…lở có chuyện gì…con sẻ làm osin muôn đời cho anh ta là con khổ mất…


bước lại những cô tiếp tân
- chị ơi..cho em hỏi phòng của giám đốc ở đâu vậy chị ?
- em có hẹn với giám đốc không ?...
- dạ…em chưa có hẹn…nhưng chị cho em lên đi… chị cứ nói với ảnh là Hoàng Trúc đến.
- HOÀNG TRÚC ?…- mắt của 2 cô tiếp tân sáng lên –Hoàng Trúc đây mà…không nhớ hai chị sao…lúc trước ba mẹ cưng còn…chị vẩn đến nhà chơi…chị Lan, với Điệp…
chợt nhớ ra, nó cười tươi, hí hửng
- A…em nhớ rồi…hihi… hai chị giờ xì tin quá nên em không nhận ra…
- Trúc cũng lớn quá rồi…hai chị không nhận ra luôn…xinh ra nhiều…cứ như thiên thần…
Nó mắt cở, cười khúc khích..
- thế…giờ em sống với ai ?
- dạ…em sống với anh trai…
- à… là…Thế Nam…anh chỉ nghe em có một người anh trai..nhưng…
- dạ… anh em còn sống…nhưng chỉ là anh ấy làm ở một công ty khác thôi...có gì chị cứ đến nhà em chơi… em sẻ kể mọi chuyện cho 2 chị nghe…
- à…còn Giám đốc…
vừa nói, vừa nhăn nhó, chị vừa khổ sở chỉ về sau lưng nó
- GẤU TRÚC?
Nó bất ngờ , quay ngược lại, giật mình, một người lịch lãm với cái áo vest, nhưng lại đang bực tức nghiên đầu nhìn nó, con bé lấp bấp, đưa hộp cơm lên
- Tui…Tui đến đây là để đưa cơm cho anh…nè…anh cằm lên ăn ..tui về đây.
Nó đặt phần cơm lên tay Minh Quân sau đó bước nhè nhẹ đi như kẻ trộm.
- Gấu trúc…cái việc cằm cơm lên phòng là việc của tôi sao?
Nó dừng lại, quay lại cằm phần cơm mà miệng thở than, than thở
- Cô phải chờ đem về… tôi nói đúng không?
Nó gặt, gặt đầu như cái lệ, và cái việc bị bắt buộc, bước lủi thủi theo Minh Quân, thấy 2 chị ấy đang nhìn mình, thở dài quay qua
- Hai chị nếu rảnh thì đến nhà em chơi nhé..
Hai người gặt đầu, đến khi nó bước đi mới cười khúc khích “hai người đẹp đôi thật…”

đến phòng làm việc của đại thiếu gia, nó chán chường bước vào, than ngắn thở dài, ngao ngán, nó chợt dừng lại khi thấy Minh Quân dừng trước một cô gái
- Cô còn chưa chịu biến sao?
Nó nghiên đầu, nhìn cô gái ấy, quả là nhìn nó đã không có cảm tình rồi, màu mè, lại còn cứng đầu không nói gì, càng thắt mắt hơn khi không biết lý do mà Minh Quân đuổi cô ta là gì?
- Anh thay thư k1i mới nhanh như vậy đó hả? giám đốc?
- Cô hết việc rồi… tôi không thể làm việc với một ngời mà mọi người luôn phê bình… đại khái…tôi-dị-ứng với cái thái độ của cô… với cái mùi nước hoa kinh khủng nó tràn vào căn phòng tôi…
- Anh đổi thư kí?...con bé này có khác gì tôi sao?
mặt kệ những lời chỉ trích của anh ta, cô ta vẩn như vậy, nhưng khi nghe đến nói về nó…không thua gì…
“không thua gì…”
mặt nó nóng bừng bừng lên, bước lên, đẩy nhẹ Minh Quân sang một bên
- CÔ….
chỉ thẳng vào mặt cô gái đó…, sau đó là mặt, miệng nó cứ nói một cách chậm rải, mặt đanh lại
- mặt cô rốt cuộc có bao nhiêu lớp phấn?...- nhẹ tay quẹt vào da mặt đó, nó đưa ngón tay đó ra, mặt lạnh lùng – cô có xem kĩ mặt tôi là da mặt đẹp tự nhiên không? – đưa mắt nhìn cái thẻ nhân viên trước ngực , hơi bất ngờ…vì cô gái này, nó đã từng gặp- Cô Khã Vy…? điều thứ hai… tôi chưa đủ tuổi làm nhân viên… cô có cái chức vụ gì mà nói tôi giống cô hả? cô nhìn trên người cô có cái gì là thật không?... ngực cô – tay nó chỉa vào - chỉ toàn là đồ giả thôi…xylycol… cô thấy tôi không?...hàng thật? ok…xem ra đã có mây cái mà tôi không giống cô rồi…cái vị trí thư kí vì thiếu người nên anh ta mới tuyển cô… còn bây giờ… giám đốc đã có những bằng chứng để đuổi việc cô thì sao cô lại không nghỉ việc đi? Cô có cần tôi nói ra những thứ mà cô đã giấu không?... nếu cô là một người hiền lành chịu khó…tôi sẻ không nói nặng như vậy đâu…vì tôi biết rỏ cô là người thế nào..tự động biến mất..trước khi tôi nói với ông già mà cô cặp kè…nói là cô đang cặp với một ông già khác…chung công ty… cô- muốn- tôi làm thật sao?...
mặt cô ta từ chai lì, xanh ngắt, trở thành xanh ngắt cắt không giọt máu, đứng lựng khựng dậy, nó vẩn hang nghiên, mặt vẩn không có một chút nụ cười
- đừng nên so tôi…với cô.
Cô ta bước đi, cuối đầu, vì không thể nói gì hơn nữa, nó chợt nói nhanh
- cô thật sự không nhận ra tôi sao? Khã Vy…
- Hoàng Trúc?
Nó quay phắt người lại, mặt vẩn lạnh lùng
- Hơ…không ngờ trái đất lại tròn như vậy…
- Đúng…tôi còn nhớ chứ…còn nhớ cô là mụ phù thủy…tôi nhớ…và nhớ cô đã phá tan hạnh phúc gia đình người tôi yêu…cô và người đàn ông ấy…
- Và cô bé này…cô bé cũng cướp người con trai..của người mẹ ấy…
Con bé giận run lên, hai mắt nó cứ như hai con dao, vừa giận, vừa thù, lại còn hận
- Tôi nhất định…tìm ra chứng cớ…ngày hôm đó..cô là người chủ mưu đâm xe vào tôi và cậu ấy…
- chứng cứ?
- vì… không có ai tàn nhẩn…cười sau khi có một người bị tay nạn chết… không ai độc ác…chỉ có cô thôi…cô muốn chiếm tài sản..cô tống khứ mẹ còn người ta ra ngoài đường bây giờ cô lại có can đãm nói chuyện với tôi sao?...cô cũng còn có can đảm ìm đến người con trai thứ hai của tôi… cô không sợ tôi vạch bộ mặt của cô ra hay sao? TỐT NHẤT LÀ CÔ BIẾN TRƯỚC KHI TÔI ĐIÊN LÊN VÀ GIẾT CÔ.
Nó nhào tới, đánh vào ngời cô ta, chạy nhanh ra ngoài, nó ngồi xụp xuống, nước măt chảy dài, anh ta còn bất ngờ dưới những gì nó nói, vậy mà chính anh ta không nhận ra…thư kí của mình bấy lâu nay là người đá phá gia can của em họ mình…nó khóc nấc lên trong đau đớn…
- em không muốn chửi…hức…hức…em không muốn xúc phạm vào một người…hức…chính cô ta….chính cô ta đã cười trước cái chết của Duy Anh…
lòng nó đau như cắt
- cô ta có ắt đẹp..có tài….huhuhuhuhuhu vậy sao nhất thiết phải phá gia can gia đình của người mà em yêu nhất…tại sao…tại sao…? Cô ta..chính cô ta vì muốn cướp tài sản mà đã cho người đâm xe vào Duy nah…chính cô ta…chính cô ta….sao anh lại còn nhận cô ta…a…haa…..a……hư…..hư hư…..hư…ư…
khụy chân xuống, khẻ ôm nó vào lòng……
……
một lúc sau, lấy lại được bình tỉnh.
- Cô…và cô ta biết nhau..?
- Có lẻ vậy…vì đã thật lâu… sau khi mất trí nhớ vì tai nạn của gia đình…tôi quên bẳn chuyện đó…và chỉ nhớ lại…vì mùi nước hoa…và chiếc nhẩn trên tay cô ta…cả cái tên Khã Vy…cả cái câu nói…cô ta **** rằng..tôi giống cô ta… đến bây giờ tôi mới nhớ chuyện này
ngồi lặng yên một lúc
- Xin lỗi…vì tôi đã nói anh là người con trai của tôi…
chợt bật cười, nó cười với cái câu nói, người con trai..của mình, nhưng vài giây sau nghiêm túc lại
- Tôi có nghe..và biết….cô ấy..người mà anh yêu..từng làm thư kí cho anh…1 năm trước… nhưng giờ tôi đuổi cô ta thay anh rồi…tôi thì không có tài làm thư kí… dù là… với cái chức osin…tôi hy vọng có thể làm vết thương của anh lành lại… không biết sao tôi ích kỷ vì không muốn cô gái nào lắp vào chổ trống của nó..vì lúc nào anh cũng ở gần tôi hay sao ?... tôi biết anh có một sổ kế hoạch mà anh và cô ấy chưa thể thực hiện được…tôi hy vọng có thể thay cô ấy làm những kế hoạch co anh.. đến khi tim anh hết đau khi nhìn tôi vì nhó cô ấy… đến khi tôi có thể làm tròn bổn phận của một osin và sau một tháng..tôi quay về với Duy Hoàng… người rất giống Duy Anh…và đến lúc.. đến lúc anh can đãm tìm cô ấy một lần nữa…TÔI SẺ LÀ NGƯỜI THAY THẾ.
Minh Quân vẩn lặng đi, tim vẩn đập lộn nhịp vì những gì từ nảy giờ nó nói
- Và thay vào đó… anh có thể giúp tôi một việc ?
- VẬY Ý CÔ LÀ TÔI VÀ CÔ TRAO ĐỔI ?DÁM LỢI DŨNG TÔI HẢ ?
Anh ta bắt đầu phá nó, cải bướn
- Ý anh là không đồng ý chứ gì ?
- Thì ý tôi là điều mà cô cần tôi giúp ?....lý do cô muốn làm tôi lành vết thương mà không phải cô gái khác.
- Tôi không biết lý do..chỉ cảm thấy mình ích kỹ…cái tôi muốn chỉ mới nhớ ra…là hảy giúp tôi tìm ra bằng chứng tống cô ta vào cái cô đơn… cái giá mà cô ta đã giết chết một người
lặng đi nhìn nó, anh ta cũng biết không thể nói gì thêm, chỉ có thể lặng đi nhìn nó, một cô bé đầy cảm xúc và tâm trạng, dù cho nước mắt đang rơi rất nhanh, thế nhưng bàn tay Minh Quân vẩn lặng đi như vậy, « xem như đó là lần cuối cùng tôi nhìn em khóc..và lần cuối cùng em khóc vì người con trai khác.. đến khi sau 1 tháng..em sẻ phải quyết định…sau khi tim tôi lành lại…em sẻ không là của riêng tôi nữa…và em đáng đến với nơi hạnh phúc nhất. »
 
U

uocmovahoaibao

chap 14 đơn giản chỉ là…tôi thương hại anh.
tối
- ANH ĐỊNH MẤY GIỜ MỚI CHỊU VỀ HẢ ? ANH BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG ?
Nó quát tháo om xòm lên trong điện thoại, Minh Quân thì cứ nhẹ nhàng từ tốn mà làm nó phải ú ớ
- Cái giọng điệu này cô ấy chưa bao giờ làm với tôi… TÔI VỀ MẤY GIỜ THÌ KỆ TÔI..CÔ LO MÀ ĐI NGỦ TRƯỚC ĐI NHÁ…
Nó tưng tức, điện thoại bên kia đã tắt tự bao giờ, ngồi, rồi lại đứng, rồi lại nằm trên bộ ghế so fa, nó bực dọc đi qua đi lại, thầm rủa
- Sao trên đời này lại có người như thế chứ hả ?... aishhh SAO TÔI PHẢ LÀM OSIN CHO ANH CHỨ…ĐỒ CHẾT TIỆT… ĐỒ CON KHỈ CHẾT TIỆT.
Quát tháo om xòm, có tiếng chuông cửa, nó hí hửng chạy ra « cũng may là anh về sớm chứ không là anh chết với tôi…tốt nhất là như vậy đi. »
Nhưng khi mở cửa ra là một người khác, một ra16t đổi quen thuộc với nó, tự mắng mình tại sao lại không nhớ đến anh ấy, trong khi đó mới chính là người mình mong nhớ…lại lo lắng cho cái tên đáng ghét đó » nhe răng cười khì, nó thật là làm cho người ta nghi vấn, Duy Hoàng nhìn nó, cau mày
- Em đang có gì mờ ám sao ?
lắt đầu lia lịa
- E đâu có…em đâu có…hic..anh này. Anh vào nhà đi. để em mở cổng co anh lái xe vào…
Nó mở cổng lớn ra một cách rất nặng nề

- Nhà không ai hay sao mà anh chỉ thấy em vậy ?
Nó than thở, tức tối
- Anh ta đi chơi rồi..bỏ em ở nhà không ai vắng tanh vậy nè… anh uống nước đi.
- Em buồn hả?
Hơi bất ngờ vì câu hỏi đó, nó cười khì, xua tay
- tức thì nói vậy thôi…anh ta đi làm chưa về…chứ đâu có đi chơi…mà có anh ở đây làm sao em buồn nữa.
nó cười khúc khích, Duy Hoàng kí nhẹ vào đầu nó, miệng nở một nụ cười thật ngọt ngào nhìn nó
- sao mà anh nhìn em dữ vậy? mặt em dính gì sao?
- Nhìn em ngố quá mà…
Nó chòm tới đánh tới tấp vào người Duy Hoàng, một lúc sau
- Em phải nói sau nhỉ?... anh…em co thể hỏi anh một chuyện này được không ?
- Uhm…em nói đi.
cả 2 người nghiêm túc nhìn nhau… nó hơi khớp một chút, chỉ cần nghỉ đến chuyện đó, là tim nó lại lộn nhịp, mặt lại đỏ lên, máu như đang cứ chảy rần rần trong người, có những thứ, ta không thể diển tả bằng lời, cái khó chịu, nhưng buộc nó phải hỏi thăm…về người con gái đó.
- người con gái… mà Minh Quân yêu…là người như thế nào vậy anh ?
hơi bất ngờ với câu hỏi của nó Duy Hoàng hơi căn thẳng một chút, lặng đi một vài giây, nó nói tiếp :
- anh có thể cho em một thời gian được không ?... thời gian để em làm lành vết thương của anh ấy… và là thời gian…em có thể làm lành vết thương của mình… em có lý do để làm chuyện này…đến khi em quên hẳn và chấp nhận một điều…là Duy Anh…Duy Anh không còn là hiện tại nữa…Duy Anh ..là kí ức của em…và em chỉ yêu một người khác thôi…em có thể bắt đầu từ anh cơ..người mà em đã nhìn thấy… và luôn nhớ..thế nhưng nếu bắt đầu với anh mà em chỉ nghỉ đến Duy Anh… có thể cho em có thời gian…thời gian để em suy nghỉ về một người không phải là Duy Anh… có phải..anh thương hạo em không ?... hay cứ như em đã thương hại người đó… em sẻ buồn khi người đó nhìn em mà nhớ đến cô gái khác… vì em mà làm vết thương a ta lại nhói dậy, đến khi mọi thứ bước qua một bước mới…em có thể đến với tình cảm của mình, anh ấy có thể mạnh dạn nắm tay cô ấy..và anh có thể đừng nhớ tới một hình ảnh của em luôn gắn với Duy Anh được không ? hãy thích em…vì em là một cô gái khác…
vẩn nhìn nó như thế, nó lặng đi, thở dài, nó đã suy nghỉ rất nhiều,rất nhiều khi tối hôm qua, đã đọc được quyển nhật ký của một chàng trai viết về một cô gái, Duy Hoàng nhắn tin cho nó sau khi trở về nhà, căn nhà bây giờ trở nên lạnh lẻo, Minh Quna6 vẩn chưa về, mắt đọc tin nhắn, mà đôi mày châu lại
« liệu… em có còn nhớ đến anh sau 3 tuần nữa không ? em ảo.. đó là vì em thượng hại bạn anh sao ?...và em cũng nghỉ anh đã thương hại em »
Nó nhắm nghiềm mắt lại « chúa ơi..có thật..có thật là con đã quyết định đúng không ?...con muốn dành bờ vai này cho người đó… và muốn anh ta thật hạnh phúc..vì tối qua…con đã thấy anh ta ngồi một mình »
Nó trả lời
« có thật… em đã làm đúng không anh ? trái tim của em…đã sống lại sau những ngày đau khổ sao ?...sống lại vì tình yêu của 3 người…ba người…anh, em và anh ta… em không thể nhìn một người vì em mà vết thương lại đau»
« nếu lở…em sẻ quên hẳn Duy Anh..và em thật sự sẻ quên cả anh »
Tim nó nhói lên
« nếu không phải là anh… em không định yêu ai…vì em sợ..sợ những người em yêu nhất vì em mà ra đi… lúc tai nạn đó…bố vì lo chọ em và anh hai đã quay người lại dang tay che cho ba mẹ con em…mẻ cũng vậy…anh hai…cũng vì em..mà 3 người ôm em vào lòng, họ vì em..và Duy Anh nữa..vì cứu em.. »
« anh yêu em..không phải vì là anh thương hại..mà vì tim anh cảm thấy đau khi em đau… »
Nó nằm xoài ra giường, lòng nặng trĩu, sau đó lại quyết định « cứ như thế đi… »
nhắm mắt lại ngủ thiếp đi đến sáng ngày hôm sau
vài ngày sau, hôm nay chủ nhật, đã mấy ngày Minh quân đi công tác chưa về, kể từ ngày ôm đó, ngày nào nó cũng phải điện thoại một lần, quát tháo ôm xòm, sáng, sau khi ăn tạm mì gói, đi tưới những chậu lan phía vườn, nó cười thật tươi, nhìn nó quá dể thương, một cô gá đang đi giữa vườn hoa lan, ngồi xuống cái ghế dài được làm bằng gổ, đặt giữa vườn hoa, không hiểu vi sau nó muốn nằm xuống ghế, nhắm mắt lại, tận hưởng một cảm giác thật tuyệt vời, không khí vẩn còn hơi lạnh và mát vì ánh nắng buổi sáng chỉ vừa đi được một quảng nhỏ đoạn đường của một ngày, sương vẩn còn đọng trên lá, và nhất là những cánh hoa lan vẩn còn ứ độn nước khi nó vừa tưới, nắng chưa làm hoa ráo nước, nó mỉm cười, nhưng chợt, có một còn người to lớn đang che trước mặt nó, nghiên đầu sang một bên và nhìn
- sao lại nằm ở đây ?
một giọng nói diệu dàng, nó ngồi bật dậy, nhìn cái dáng đang cứ như là rất mệt mỏi, gươn mặt đẹp trai của Minh Quân không còn phong độ nữa, phờ phạt hẳn ra, nó ngồi nép ra một bên
- anh ngồi xuống đi…
vì đã bỏ cặp táp trong nhà sau khi không thấy nó và đi tìm, ngồi xuống cạnh nó, một giọng nói vô cùng thảm hại vang lên
- tôi mệt quá…cô cho tôi ngủ một tí nhé…
 
Top Bottom