đừng thích ai khác ngoài tớ

K

kyuseo

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Câu chuyện diễn ra với sự tham gia của các nhân vật
Nguyễn Hoàng Huy: học cực giỏi, là 1 hot boy ở trường, nhưng gia đình lại thuộc dạng "trung lưu".
Trương Xuân Phương: học cũng kha khá o_O, nhưng cũng kute, rất thích giúp đỡ bạn bè
Lâm Gia Nhi: 1 cô tiểu thư giàu có, cha là chủ tập đoàn JK.
Hồ Mạnh Quân: 1 chàng công tư thix phiêu bạc nhưng rất giàu lòng nhân ái.

Chapter 1 : Sét đánh

Huy là một hot boy, học phải nói thuộc hàng "super prồ" vì thành tích đáng nể: 8 năm liền hs giỏi và đều đứng nhất. Tất cả con gái ở trường, nhất là mấy đứa trong lớp, đều phải "té xỉu" trước hot boy này. Học giỏi nhưng ko kiêu ngạo, Huy lại làm cho "chị em" khối 9 "từ chết đến bị thương". Nhưng ngồi cạnh vẻ hào nhoáng ấy lại là 1 người lu mờ, đó là Phương. Học cũng được, kha khá, cũng dễ thương, duy chỉ một nỗi là rất ghét mấy hot boy. "Ghét ko còn từ nào để tả" đó là câu châm ngôn của nhỏ! =.=! Nhưng có 1 người đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của nó kể từ khi cô chủ nhiệm ra "thánh chỉ". Xem típ đi rùi bik!


Sáng sớm, vừa mới bước vào, Huy đã nghe cái giọng lanh lảnh thường ngày của nhỏ:
- Ê ê ông kia, có đem tập Toán ko, cho tui mượn tí!
- Sao tui giống ô sin quá vậy, làm cho bà chép à, phải có điều kiện chứ!
- Gì, nói lẹ đi! - nhỏ đổi giọng.
- Quét lớp dùm tui đi, tui cho mượn liền! - cộng thêm 1 nụ cười, nụ cười này làm cho hàng tá cô gái chết ngất nhưng với nhỏ thì ko.
- Cái.......cái....gì?!!! What!!!! 1 tiểu thư như tui đây mà phải đi quét lớp cho ông á, miễn! (nó vừa nói là thằng Huy với nguyên đám con trai sặc toàn tập, cổ họng nghẹn ứ, ko còn gì để nói, pó hand!!)
- H...a.....ả.... Mình có nghe lầm ko nhỉ, bạn Phương là tiểu thư nhà ai vậy trời??? Tiểu thư xóm nhà khét àh????!!!! - thằng Minh chen vô. Cả đám ngồi cười sặc sụa.
- Ê tên kia, ko liên quan đến you. Còn ông Huy, ông ko cho tui mượn thì thôi, ko thèm, tui mượn đứa khác.
Nó nhìn qua, nhìn lại dáo dác.... Ơ mà có đứa bạn thân nào của nó chịu làm bài đâu, lúc nào cũng lười biếng, cứ đợi nhỏ mượn tập chép vô là nguyên đám chép theo liền.
Nó chợt quay qua Huy, nhìn Huy với ánh mắt hình viên đạn...... rùi cuối cùng tiểu thư cũng phải xách chổi đi quét lớp......

15 phút trôi qua, nó về chỗ và dựt ngay cuốn tập của Huy với 1 cái liếc đáng sợ. (Có 1 người ngồi cười khúc khích, đố biết ai.... ^^)

Reeeeengggggg! Reeeeengggggg! Reeeeengggggg!
- Sặc, bà cô tổng phụ trách bị gì mà bấm hoài vậy trời, ko lẽ bã bị.... lãng tai. - thằng Minh lại nhìu chuyện (thằng này cũng là hot boy nhưng học ko giỏi bằng Huy, nhưng con gái cũng chết mê mệt với nó)
- Nhìu chuyện quá cha ơi! - Huy lên tiếng
Chợt cô từ ngoài bước vào, Quân (lớp trưởng lớp nó và Huy, rất thích thể thao, cũng nhìu chuyện, hơi bị khìn 1 chút nhưng đôi lúc nó cũng rất nhanh nhạy.. ?_?) ra hiệu cho cả lớp đứng lên.
- Mời các em ngồi xuống! - cô nhỏ nhẹ bảo (cô chủ nhiệm luôn dịu dàng như vậy đấy, nhưng cô mà dữ bất tử thì cũng.... khó đỡ... hehe!!)
- Hôm nay, cô sẽ đọc điểm kiểm tra Anh văn cho các em!
Cả lớp hồi hộp, nín thở nghe cô đọc đến từng tên.
- ......
-.......
- Trương Xuân Phương: 3,5
- Hả???????? - con nhỏ la khẽ - Trời ơi, sao có 3,5 vầy nè. OMG! Kì này chắc ko còn xương với da quá...hix....!!
Huy ngồi kế bên, cười đắc ý.
Cô đọc xong, nhỏ kịp định thần, quay qua hỏi hot boy:
- Ê hot boy đáng ghét..... nhiêu điểm vậy???? - nhỏ thắc mắc.
- Hỏi câu thừa thãi....... số 1 đứng kế số 0 nhưng ko có dấu phẩy.
Nhỏ choáng toàn tập.......Bởi vì nhỏ ngồi kế bên tên đó, dù đã ngó qua ngó lại, liếc nghiêng liếc ngửa qua tên đó nhưng nhỏ ko hiểu vì sao chỉ có 3,5.
- Điểm thấp nhất lớp "vinh dự" thuộc về em Phương.
Cả lớp nhìn nó với 1 con mắt ""trầm trồ, thán phục "" (hehe ^^). Còn nó đỏ mặt, úp mặt xuống bàn ngay lập tức.

- Vì em Phương điểm thấp nhất lớp nên cô quyết định như thế này. Ngay từ bây giờ, em Phương phải ra sức học tập cho thật giỏi môn Anh văn và cùng với sự giúp sức của em Huy. Cô mong nhờ Huy mà em sẽ học tốt môn Anh văn.
- Trời!!!!!!! - 2 đứa đồng thanh, cái tin này như sét đánh ngang tai 2 đứa "Rầm"..........
- Thưa cô, em.................... - nhỏ ú ớ
- Thưa cô, em đồng ý, em sẽ cố gắng ạ! - Huy nói
Con nhỏ liếc sang Huy một cách rùng rợn, nhưng nó thấy tên đó chằng phản ứng, nó hậm hực và tức lắm.
- Tốt, như vậy đi. Bay giờ học bài mới, lật sang trang 43 Unit 3.......
Đám con trai quay xuống nhìn nhìn, cười cười. Còn tụi con gái thì khỏi phải nói, liếc nó, chửi thầm nó như "con hổng đẻ" hehe!!!
Keeeeeeeéeeeeeet................. Xe dừng trước nhà nó thì cũng đã gần 6h tối.
- Chúc bà ăn ko yên, ngủ ko ngon nhá!
- Ê tên kia, bộ ko gây lộn ko được hả? Thôi về đi cho khuất mắt!!!!
- Ko đợi bà đuổi, về đây! Good bye my love.... Hahahaha.
- Đúng là thằng khùng - nó chửi thầm.
Nó chạy như bay vào nhà ôm chầm ngay lấy bà nội yêu quí của nó. Bà nội nó tuy già nhưng vẫn còn teen lắm, cỡ teen....3x...hehe
- Thưa bà cháu mới về!
- Con gái con lứa, làm gì mà ko chạy mà bay như tên lửa vậy? Hay là mới bị thằng nhóc nào nó.........chụt..nên...?????? - Bà thắc mắc.
- Bà..........bà..... nói gì kì vậy. Con vô tội.
- Hồhồ....... ta tuy già nhưng mắt vẫn tinh, tai vẫn thính lắm đấy.......bà thấy hết rồi, tên nào vậy? - Mắt bà nhìn thẳng vào nó.
- Dạ...... tên hot boy đáng ghét ấy mà, con ghét cay ghét đắng hắn lắm, ko ưa 1 tí xíu nào!
- Hahahaha Ghét là thương, giận là iu đấy hehehehe........
Nó đỏ mặt - hình như bắn trúng tim đen rùi hehe..... Nó chạy lên phòng đóng cửa 1 cái rầm như muốn long trời lở đất.
Nó phi như bay lên cái giường Kitty yêu quý..... Rồi tự nhiên nó suy nghĩ đến Huy.... mặt nó đỏ ửng lên..... nó tự cốc đầu mình mấy cái:
- Mày làm gì vậy....sao tự nhiên mày nghĩ tới nó làm gì.......bậy bạ quá!!!!!
Nó tự trách mình rùi đi tắm.
-----------------------------------------------
Còn lúc này, tên Huy đang nằm hí hửng trên giường xem phim. Chợt , tiếng chuông của thằng Minh kêu lên:
- A lô!
- Lô a gì...... tao Minh nè. Ê chuyện của mày với nhỏ Phương là sao vậy??? - nó tò mò
- Có gì đâu, tao chỉ kèm thêm cho nhỏ Phương thui mà....hehe....
- Thật ko vậy cha? Tao nghi lắm! Mà mày với nó đang là tâm điểm của tụi girl nguyên trường đó. Mai vô học coi chừng văng miểng.
- Biết rồi cái thằng này. Ko còn gì thì bye!
- Ê ê .... khoan...khoan.....
Nhưng Huy đã kịp tắt máy mặt cho thằng bạn la hét...
Rồi nhưng có một sức mạnh vô hình khiến nó nghĩ đến Phương. "Nhỏ cũng dễ thương, tính tình ko được bình thường cho lắm nhưng được cái nhỏ rất tốt.... hehe" - nó tự suy nghĩ và ngồi cười thầm 1 mình (thằng này bị bịnh giống nhỏ hồi nãy ^^).
------------------------------------------------
Sáng hôm sau...........
Nhỏ ngồi kế bên tên đó mà chẳng nhìn mặt nó 1 chút. Còn tên đó thì cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với nhỏ.( Pó hand 2 người này)
5 tiết học trôi qua 1 cách nhanh chóng.
- Chiều nay nhớ 3h nha Tiểu thư xóm nhà khét! - Nó nói to.
Nguyên khối nhìn nó cười hớn hở. Nó liếc một cái rất dữ dằn với Huy nhưng cậu ta vẫn xem như chẳng có chuyện gì.
 
Last edited by a moderator:
K

kyuseo

1h, 2h và 3h....... 3h30........
"Ê nhỏ, có điện thoại kìa, dậy đi. Con nhỏ lười...." Cái mobile đang kêu nó.
- Ô ...... la...... - vẫn còn ngáy ngủ.
- Ô với la, biết mấy giớ ko nhỏ kia, học hành kiểu gì vậy?????? - Huy tức tối.
Nó chợt nhìn cái đồng hồ. Ha????? 3h30 rồi.... Nó phóng như bay khỏi giường, chạy vô nhà tắm ngay lập tức.
------------------------------------------------
Tại nhà Huy,...............
- Ê, đúng giờ ghê hen, giờ này tới là đúng lúc lắm đó!
- Hehe.... Sorry....Tui ngủ quên.......Thôi học thôi!!!! - Nó lãng.
- Bà chỉ giỏi đánh trống lãng. Uh, cũng được. Lên phòng tui.
- Hả???????????? Cái.....g....gì??? Lên phòng ông hả??? Ko bao giờ!!!!!!
Chợt mẹ Huy bước ra:
- Phương đó hả cháu? Lâu quá ko thấy cháu đến.
Phương là bạn thân của Huy từ hồi lớp 1. Gia đình 2 bên lại càng thân thiết hơn nữa. (Rồi các bạn cũng hiểu gia đình 2 bên sẽ làm gì đấy ^^)
- Dạ.....cháu chào bác!!!! - nó lễ phép
- Uh...hôm nay con tới học với thằng Huy à? Ráng lên nha con. À mà hôm nay con lên phòng Huy học nha, một lát bác bận tiếp khách rồi cháu ạ! Mẹ Huy cười bí hiểm....... (ghê quá ^^)
- Ơ....ơ.....dạ...... - nó bối rối và nó cũng phải lên phòng Huy.
-------------------------------------------------
Trên phòng chỉ có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái....
Nhỏ hết sức bất ngờ trước ko gian xung quanh phòng Huy........ nó phán trong đầu 1 câu: "Tùm lum tùm la!"
- Bộ ông ko biết tôi đến hay sao mà ko chịu dọn phòng hả?
- Vì bà đến mà tui ko thèm dọn...... tra tấn bà chơi..... Huy cười 1 cái bí hiểm và tiến lại gần... gần hơn...gần hơn nữa cho đến khi áp sát vào mặt nhỏ.
- Ông định làm gì tui?????? - nó run
- Bà thấy tôi có thu hút ko, có nam tính ko, bà có muốn ..... tui ko (ôi kinh zị)....
- Á á á đau - nhỏ đá 1 cái vô chân Huy đau điếng - ko giỡn nữa, ông nên nhớ là có mẹ ông ở bên dưới đó.
- Đùa 1 chút cho ko khí thoải mái hơn, làm gì dữ vậy. Học thì học!
Thế là buổi học đầu tiên bắt đầu!
- Làm cái gì mà ko nhớ công thức là sao???? - Huy hét.
- Tui quên rùi mà!!!!!
- Bó tay! Làm mấy câu đơn giản trước đi!!!!
Nhỏ ngồi suy nghĩ, suy nghĩ......... (Câu như vậy nè: I wish you .......... happy when we sat side by side) rồi ngồi đâm chiu.....
Tiếng ghi-ta, nó nhìn lại thì thấy Huy đang gảy bài "Because I'm stupid" một cách bình thản. "Hay thật, vừa đẹp trai, học giỏi, lại đàn hay, đúng là con gái điêu đứng vi nó cũng phải" - nó nghĩ...
- Này, làm gì ko làm bài mà ngồi nhìn tui dữ vậy?? Mê tui hả??
- Cái gì? Never! - Nhỏ kịp định thân rồi xoay qua làm tiếp. Nhưng có người vẫn nhìn nó cười khúc khích.
Một lát sau....
- Trời! Câu dễ như vậy mà ko làm được. Trong lớp ngồi làm gì mà ko nghe giảng vậy trời. - Huy tức tối
- Thôi ngày mai học tiếp, chiều rồi.
- Uh cũng được! Về đi nhớ học bài đó.
- Ông giống thầy tui quá ha! Uh nhớ rồi!
- Về nhớ học bài chứ đừng nhớ tui à nha - Huy chọc nó
Mặt nhỏ đỏ ửng lên lạ thường. - Nằm mơ cũng ko thấy đâu.
Nhỏ nhanh chóng..... bay về. Huy đứng đó, nhìn nó và nghĩ " Ngốc ạ! Tui cũng ko biết là mình bị gì nữa!"
1 ngày mới lại bắt đầu. Sáng sớm hôm nay, trời trong và gió nhẹ. Chim hót ríu rít cả một khoảng trời. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào khung cửa sổ làm nhỏ tỉnh giấc. Nhỏ vươn vai đứng dậy, hít 1 hơi thật sâu và nghĩ: "Hôm nay có lẽ là 1 ngày may mắn.... Hehe" rồi tự cười 1 mình. (nhỏ này mới sáng đã bịnh haizzz)
Nhỏ bay vào nhà vệ sinh trong........... 30' (ôi trời) rồi mới xuống ăn sáng. Lúc này nhỏ đã kịp nhận ra sắp trễ giờ học (cái tật điệu đàng vẫn ko bỏ). Nó phóng xuống nhà, chỉ kịp chào mama và gặm 1 cái sandwich rồi zọt ngay trước cái lắc đầu ngao ngán của mama nó.

Bước vô trường, nó đã thấy có sự ........ bất bình thường. Mọi người nhìn nó một cách....đắm đuối, thêm mắm thêm muối vào là những cái chỉ chỏ, những ánh mắt ghen tị. Nó ko nói gì, chạy một mạch lên lớp và rồi.............. nó đụng phải hắn.
- Con gái con lứa làm gì ko chạy mà bay như tên lửa vậy????
Trời! Hắn nói y nguyên câu của bà nội mình. Ko biết bà nội có bán bản quyền câu đó cho hắn ko nữa - nhỏ nghĩ.
- Tui bay mặt tui, ko cần ông quan tâm.
Huy nhìn nó chăm chú.... chăm chú tới nỗi nhỏ đơ người ra, miệng nín bặt, người run run ko còn phát ra từ gì nữa. Huy vuốt tóc nó, vuốt thật nhẹ những cọng tóc rối, lau nhẹ những mạnh vụn bánh còn dính trên đôi môi nó ......................
- Con gái sáng ngày ko chịu chỉnh trang đầu tóc, quần áo là sao? Chắc mê nướng quá mà! - Huy châm chọc.
Nó chợt bừng tỉnh sau khoảnh khắc tuyệt đẹp đó (theo nó là như vậy).................. và thấy Huy đang kê sát mặt nó..... còn khoảng...... 10 xentimét......
- Tui........ tui........
- Á....... đau! Làm gì thế hả??????? - Nhỏ đá vào chân làm Huy la đau đớn.
- Tại sao ông dám làm điều đó trước mặt mọi người hả, ông nên nhớ là còn có những em nhỏ nữa nhá? Chưa kể đến thầy cô đâu nhá? Tui cấm ông ko làm vậy nữa ........ nhá! - Nó chơi liên hoàn "nhá" khiến Huy đơ người ra.
- Bà zô ziên thật! Tui có làm gì đâu chứ! ............ Tui............
Chưa kịp nói hết, 1 bầy "gà vịt lẫn lộn" (hehe fan của Huy đó mà) chạy tới chỗ Huy gần như muốn giết người vậy. Đứa thì xin chữ kí, đứa thì đòi chụp hình, đứa thì xin số đt......... Đúng là 1 lũ "dại trai" - nó nghĩ vậy.
Vào lớp, nhỏ Nhi (tên thật là Lâm Á Nhi, bạn thân cực kì của nhỏ Phương, cha làm phó President của JK - tập đoàn truyền thông nổi tiếng quốc gia. Tuy giàu xụ nhưng nhỏ rất hoà đồng, có giới thiệu bên trên kia) réo nó inh ỏi:
- Ê Phương! Bà vô đây nhanh lên!
- Gì mà gấp gút dữ zậy????????
- Cái tin đó thiệt ko? Tin bà với Huy là ....... couple đó??????
- Cou......pl....e couple là cái giống gì??????? (lại lòi ***)
- Oh my god! Bà ngu thiệt hay ngu giả vậy???? Theo nghĩa "xa hoa" thì nó nghĩa là "một cặp tình nhân" đang yêu đấy bà ạ...... - nhỏ nói một cách bay bổng, lãng mạn lên tới ...... mấy chục ngàn tầng mây.......
Một lần nữa, sét lại đánh trúng tai nó. - Hả??????? Chời ơi????? Chuyện gì thế này?????? Tại sao có tin này???? - nó lắc mạnh vai nhỏ bạn như muốn "ăn thịt" ^^
- Thì mới sáng tui đã nghe mấy "chị 8 chị 9" "hội nghị gấp về cái chuyện này" rùi, hình như là mấy người đó đang định "thông qua dự thảo phát sóng cái tin này xuyên tỉnh, rùi xuyên quốc gia" luôn! - nhỏ kể như đang nói tin tức trên TV.
- Thôi rồi, chết tui rồi, sao lại phải dính tai ươn này vậy trời. Tại tên đó..... tại tên đó mà mình phải chịu khổ sở như thế này. Grưừư..... - nó oán thầm.

Ngày hôm đó, nó trải qua hết 5 tiết học hết sức nặng nề...... còn tên kia thì cực kì zui zẻ. Thế là kết thúc cái ngày tốt lành!!!!
----------------------------------------------------------------------------------
Về phần Huy, nó ko biết rằng sẽ có 1 chuyện khiến nó sẽ phải sững sốt.....................
- Mẹ ơi............... con .................về .......rồi! - Huy ngạc nhiên khi nhìn thấy có 4 chiếc Mercedes đang đậu trước cổng cùng 2 hàng bảo vệ.
- Về rồi hả con? Vào đây ba mẹ có chuyện cần nói với con.
Huy ngồi xuống. 1 cảm giác là lạ dâng trào trong nó. Không phải vì cảnh tượng ngoài kia, mà vì một người đàn ông. Người đàn ông trông rất thanh lịch cũng độ 50, ăn mặc sang trọng, nhìn rất giống 1 chủ tịch tập đoàn lớn, từ ông ta phát ra 1 luồng không khí khiến Huy có 1 cảm giác rối bời.
- Chào cháu, Huy. Bác xin tự giới thiệu bác là Nam, chủ tịch tập đoàn RAAS.
Huy bất ngờ - Tại sao 1 chủ tịch tập đoàn lớn tầm cỡ quốc tế lại đến ngôi nhà bé nhỏ này? Tại sao chứ??? - Huy nghĩ mãi mà ko ra.
- Bác Nam đến là có 1 chuyện quan trọng con à! - Ba Huy từ tốn nói - Bác muốn nhận con làm con nuôi vì vợ bác ấy ko thể sinh con được. Bác ấy đã theo dõi con qua các kì thi quan trọng cấp thành phố và bác ấy thật sự bất ngờ trước thành tích học tập của con. Bác ấy sẽ tạo điều kiện cho con được đi du học ở nơi mà con thích. Con sẽ có 1 tương lai tốt đẹp mà ba mẹ ko thể tạo cho con.
Dù gì đi nữa, con vẫn sẽ mãi là con của ba mẹ mà.
Chuyện này đến với Huy thật bất ngờ. Nó lặng người đi. Đôi môi tím ngắt, mồ hồi tuôn ra như trút nước, hai bàn tay nắm chặt. Bao nhiêu những suy nghĩ như ùa đến......
- Cháu có thể suy nghĩ được ko ạ? - Huy bình tĩnh nói
- Oh tất nhiên là được! Nhưng đừng quá lâu đấy. Bác sẽ đợi câu trả lời của cháu.
- Cảm ơn bác!
- Thôi tạm biệt cả gia đình! Hy vọng cháu sẽ có thể làm con nuôi của gia đình ta. Và cháu đừng lo, ba mẹ cháu sẽ mãi là ba mẹ ruột của cháu mà thôi.
Ông ta ra về dưới sự bảo vệ hết sức nghiêm ngặt của 2 hàng vệ sĩ và ngồi chĩnh chệ trên chiếc xe đắt tiền. Huy ko nói gì, bước lên phòng với 1 điệu bộ trầm tư suy nghĩ.
--------------------------------------------------------------
Bỏ cặp xuống chiếc ghế sô pha và nằm lên giường. Lúc này, hàng tá những suy nghĩ đến với cậu 1 cách dồn dập...... Thật là khó xử! - Huy nghĩ thế. Huy nghĩ nhiều lắm. Ước mơ to lớn nhất của Huy là được đi du học và sau đó học ở 1 trường đại học danh tiếng nhưng còn về tương lai sau này, về những điều tốt và ko ít những trở ngại có thể gặp phải.......... và cả về nó nữa. Khi nghĩ về nó, Huy chợt cười........ "Ko biết nó sẽ như thế nào khi mình đi? Ko biết nó sẽ vui hay buồn? Ko biết nó sẽ còn ăn kem khi mình đi ko nhỉ???? ...................." Cậu nghĩ và tự cười thầm 1 mình (lại nữa _''_+). Nhưng nói thật, đây quả là 1 khó khăn đối với 1 cậu con trai chỉ mới 15 tuổi; những suy nghĩ bồng bột, những ước mơ về tương lai tốt đẹp, về những ước nguyện..... Tất cả đều đang đè nặng lên vai cậu vào lúc này.
--------------------------------------------------------------
Còn nhỏ lúc này thì hết sức ngây thơ, ko biết chuyện gì đang xảy ra........ Vừa ăn trưa xong, nhỏ đã leo lên giường và... ngủ (đúng là con heo lười)............................
Rồi bỗng nhiên, nhỏ có 1 giấc mơ. 1 giấc mơ không được vui vẻ cho lắm. Trong mơ, nhỏ thấy nó và Huy đang đứng cạnh nhau...... ko phải trong lớp hay ở nhà...... mà là sân bay. Nhỏ đứng khóc và ôm chầm lấy Huy. Sau đó............................... Reengggggggg..... Chuông báo thức của nhỏ reo inh ỏi. Nó nhanh chóng"dập tắt" cái chuông đáng ghét. Rồi nó ngồi trầm tư suy nghĩ:
- Gíâc mơ này là sao vậy nhỉ? Mình chưa bao giờ có 1 giấc mơ lạ lùng đến như vậy? Ông Huy đang định đi đâu vậy? Hay là ổng đi chơi? (--> Câu này ngây thơ dễ sợ) Nhưng tại sao mình lại khóc????? - Nhỏ nghĩ mãi mà ko ra - Thôi kệ! Hên xui! Oaaaaaaaaa..... Phải đến nhà tên đó học anh văn nữa............ Chán quá...................... - Vừa nói, nhỏ vừa vào nhà vệ sinh và sửa soạn.
-----------------------------------------------------------------
Tại nhà Huy...................
- Cháu chào bác! - Nhỏ lễ phép chào mama Huy.
- À! Phương đó hả con? Hoan nghênh, hoan nghênh! Thôi con lên phòng học với thằng Huy đi, nó ở trên phòng đó. Một lát bác làm bánh rồi mang lên cho tụi con thưởng thức.
- Dạ, cảm ơn bác. Cháu làm phiền bác quá ạ!
Nhỏ lên phòng, còn mama Huy nở 1 nụ cười buồn và thở dài........
----------------------------
 
K

kyuseo

----------------------------
- Ông Huy ơ....ơ.......i......... - Vừa nói nó vừa mở cửa phòng.
- Ê ê ê ê........... bà làm cái gì vậy???? Đóng cửa lại mau!!!!
- Á........á...........á - Nó sửng sốt khi nhìn thấy Huy đang trong cảnh tượng............. chỉ duy nhất có 1 cái underwear trên người. Nó đóng sầm cửa lại (Đúng là con nhỏ hậu đậu.... cái tật lóc chóc)
*4 phút sau.........
- Rồi...... vô đi bà nội............
- Are you ồ kế? Bà nội xin lỗi cháu, vì bà ko biết cháu............ nghèo đến thế........ hehe - nó nở nụ cười mong được xí xoá.
- Người đâu mà........ con gái vào phòng còn trái mà ko chịu gõ cửa là sao???????? Cái tật lăng xăng............
- Sorry sorry, tui ko cố ý đâu mà...... Giận dai quá à!...... Thôi học bài đi ha.....ha - nó năn nỉ.
- Bà chỉ giỏi đánh trống lãng...... - Huy vừa nói vừa cười châm chọc.
- Thôi học tiếp....... nghiêm cấm nhắc lại tình huống hồi nãy....... bây giờ học lesson mấy vậy thầy giáo????
- Mở tập ra, kiểm tra bài cũ - Huy nghiêm túc. Buổi học bắt đầu.
.........................
Buổi học diễn ra được hơn 1 tiếng..... chợt......
- Good! Hôm nay có tiến bộ nhiều lắm. Bà đã có thể làm được nhiều bài tập rồi đấy. Chắc có lẽ sau này bà ko cần tui nữa nhỉ??..... - Huy nói và nở 1 nụ cười buồn.
Chợt, không gian xung quanh phòng im ắng hẳn. Chỉ nghe rõ tiếng TV dưới nhà của mẹ Huy, nghe rõ tiếng gió thổi nhè nhẹ trên mái hiên, cùng với 1 bầy chim sẻ đậu ngoài lang cang như đang muốn nghe lén Huy và nó vậy. Rồi bắt đầu, nhỏ lại suy nghĩ.............. Nhưng rồi, nhỏ cũng muốn nhanh chóng phá đi cái bầu không khí nặng nề này, vì nhỏ cũng là người ghét sự im lặng.
- Thầy giáo nói chuyện gì triết lí quá..... Học trò chả hiểu gì cả....... Thầy nói ở "dưới đất" ấy, đừng nói "trên trời", học trò ko hiểu gì hết chơn á! ....... Nhỏ nói châm chọc.
Huy lại cười, cười 1 nụ cười hiền và nhìn nó...............
------------------------- 5g Kết thúc buổi học.................
- Thôi, dừng ở đây đi! Tui mệt rồi.......
- Ừ! Mai mốt tiếp nữa nha ông thầy khó tính......
- Tui.............. cũng không biết nữa........
Nhỏ nhìn Huy với ánh mắt ngạc nhiên....... - Ông đang nói gì vậy chứ? Tại sao không biết? Ông có chuyện gì hả? - Nhỏ hỏi dồn.
- Ơ....... ko có gì! Thui... bà về đi...... ko có chuyện gì đâu mà.......
- Uh! Tui về! Bye!...... - Nó nói ngắn gọn chứ ko dài dòng như trước
Nhỏ đi về, cái bóng bé nhỏ của nó in xuống mặt đường.... và cái bóng đó cũng đã in sâu trong lòng 1 người............
1 lần nữa, Huy lại nhìn nó....... 1 lần nữa, Huy lại suy nghĩ mông lung......... 1 lần nữa, Huy lại đắn đo............... Và cuối cùng......... nó quyết định ........................................../.
------------------
Sáng hôm sau, nhỏ Phương vào lớp trong tình trạng còn đang..... ngáy ngủ.... Ngáp lên, ngáp xuống..... Nhỏ Nhi phải tán nó 1 cái mới chịu tỉnh (tán nhẹ thui.... hehe)
- Ê ê.... buồn ngủ lắm hả? Tối qua làm gì mà không ngủ thế??
- O....a....oa..... Tui ko biết nữa....... - nó vươn vai ngáp.
- Bà.... đúng là.... hăm ăn .... ham ngủ mà.
Đang trách mốc, tự nhiên Nhi nghe tiếng con Phượng - cái thông tấn xã của lớp vừa chạy vừa hét...
- Tụi...i... bâ...y....... nghe tin...gì chưa???? - Nhỏ thở hổn hển
- Từ từ, chuyện gì, nói! - Mấy bà tám trấn an.
- H...U..Y....... SẮP ĐI DU HỌC.........
- Hả????????????? - Gần như cả lớp đang đồng thanh.
- Bà nghe cái tin này ở đâu vậy????? - Nhi hỏi dồn....
- Dưới phòng BGH, tui nghe thầy chủ nhiệm đang làm hồ sơ đó.!!!!!!!!
Cả lớp tụ lại bàn tán sôi nổi còn Nhi quay ngay sang nhìn con bạn thân. Nó cũng đã tỉnh ngủ từ lâu. Nó đơ người ra, há hốc mồm và trong đầu không ngừng suy nghĩ. Nó như có 1 cảm giác rất lạ. Tim nó chợt nhói đau, 1 cảm giác hụt hẫng, thất vọng và buồn bã. - Bà ổn chứ? - Nhi hỏi thăm nó.
- Ơ.....hả? À.....ừ.... tui ổn!
Như rằng biết ngay tích cách con bạn, Nhi ko hỏi gì thêm, để cho Phương yên tĩnh.
5 tiết học trôi qua, Phương chẳng thể nào nhồi nhét bài học vào đầu như mọi khi khi nó nhìn thấy "VM: 01 - Huy (P)" trên khung điểm danh. Nó lại bắt đầu suy nghĩ viễn vong và muốn tìm hiểu sự thật. Reeeeeng..... chuông vang lên. Nó nhanh chóng thu dọn tập sách và là người ra khỏi lớp sớm nhất. Nó chạy một mạch xuống nhà xe và phóng 1 hơi đến nhà Huy.
----------------------------------------------------------
Tại nhà Huy...........................
Hình như mọi người đều đi vắng. Cổng khoá. Nó xoay người lại, dựa vào cổng và thở dài. Gương mặt thấm đượm nỗi buồn, bất chợt nước mắt bắt đầu rơi........ Nó bắt đầu nghĩ tới Huy và trách........................
- Này, tiểu thư xóm nhà khét, sao lại đứng đây???? - 1 giọng nam vang lên.
Nó từ từ ngước nhìn và thấy..................... Huy
- Ơ.........um...... tui..... - nó ấp úng.
Huy đặt tay lên má nó và lau nước mắt, Huy khẽ vuốt tóc nó................
- Ông ác lắm.....!!!!!!
Nó hờn dỗi và ôm chầm lấy Huy khóc nức nở. Còn Huy thì rối bời và chỉ biết ôm chầm nó vào lòng.
- Tôi.....xin lỗi.........bà.......
2 đứa đứng ôm nhau dưới cái nắng chói chang nhưng không gay gắt của buổi trưa. Thỉnh thoảng nhưng cơn gió nhẹ thổi qua tóc Phương....... và nó thầm xin, những cơn gió vô tình đừng thổi đi cả những quá khứ tuyệt đẹp như thế này...... Vì không bao lâu nữa, nó biết sẽ chẳng bao giờ.... chẳng bao giờ có thể làm điều này.... dù chỉ 1 lần!
-----------------------------------------------------------
- Đây......... nóng hổi đây.... coi chừng phỏng!!!!
- Woa..... Nhìn hấp dẫn quá!!!!! Không ngờ một người lạnh ngắt, khô khan như ông mà có thể làm nhiều món ngon như thế này!! Chẹp...chẹp.... - Nó xuýt xoa.
- Này, đừng khinh thường tui! Tui còn biết làm nhiều thứ mà có lẽ bà còn không biết nữa đấy.....
- Đâu? Ông kể ra coi! Xìiiiiiiiiii...... - Nó bĩu môi.
Huy từ từ cúi người xuống, áp sát vào mặt nó, rất gần, rất gần, nếu nó mà nhúc nhích là môi chạm môi ngay.
- Như là "kiss scene" của chúng ta bây giờ đây.......
Nhỏ nhắm mắt và dồn hết công lực đạp Huy 1 cái đau điếng......
- Á á........ đau....... Bà làm gì thế hả?????? Biết đau không??? - Huy la ó
- Ai kiu ông dám làm bậy hả???? Mệt....tui....tui ăn trước.
Huy nhìn nó ăn và ko thể nhịn cười! - Đúng là con gái tham ăn, làm như bị bỏ đói mấy ngày rồi vậy - Huy nghĩ trong bụng và cười...... Nhưng nụ cười ấy chẳng duy trì được bao lâu vì Huy biết, những hình ảnh vui vẻ này có thể sẽ không bao giờ xuất hiện 1 lần nữa. Huy cúi gầm mặt xuống và nghĩ ngợi.
Phương nhìn Huy không biết nói lời nào...... Sự im lặng bao trùm cái không gian tĩnh mịch đến đáng sợ này.... nhưng 1 lần nữa, nhỏ lại là người phá vỡ nó........................
- Ông........ ông sắp đi du học hả????? - nhỏ hỏi ngập ngừng.
- Uhm....sao bà biết?????
Bỗng nhiên, nhỏ đứng dậy và mắng Huy, mắng những thứ mà sáng giờ nó đã nhịn rất lâu....
- Ông là đồ tồi, 1 tên tệ bạc. Tại sao cái chuyện đó ông không nói với tui? Tui ko phải là bạn thân của ông hả? Ông có biết là tui lo lắng lắm không? Tại sao ông lại làm như vậy? Tui...... tui ghét ông.......................... - Nói xong nó bỏ đi và đến cửa, nó đã bị Huy kéo lại và......
- Tui ko muốn nói với bà chuyện này.... vì..... tui ko muốn bà.... lo lắng..... bà....suy nghĩ...... Tui....xin lỗi....... và con bởi vì......... Tôi ......... thix bà....... đồ ngốc ạ!
- Thix tui... mà ông lại đối xử với tui như vây ư???? Tui.... tui mãi mãi ghét ông...................
Nói rồi, nó bỏ đi trong tiếng khóc và để lại một mình Huy đang quỵ xuống trước những lời nói vô tình của Phương. Và cũng chính lúc này, cả 2 người đang nghĩ về nhau................
------------------------------------------------------------
Trong phòng Phương..................
Phương nằm xuống giường, nhẹ nhàng ôm Kitty vào lòng và bắt đầu khóc...Những dòng cảm xúc miên man như ùa về.... Nó chợt nhớ đến những ngày tháng còn vui vẻ.......... Nhớ đến những lúc Huy chọc nó........ Nhớ những lúc nó bệnh, Huy luôn cạnh nó....... Nó lại khóc và nở 1 nụ cười, nụ cười của sự chua xót............... Tất cả đều đã qua..... và Huy sắp rời bỏ nó..... mãi mãi..........
"Em xin lỗi....Em đã quá vô tình..... Vì anh là người mà em ko thể quên.... hot boy đáng ghét của em ạ!! Em yêu anh......."
------------------------------------------------------------
Trong phòng Huy,
Huy thẫn thờ như người mất hồn tiến đến gần cửa sổ.......... Chợt, Huy nhìn thấy tấm ảnh Phương và Huy đang vui vẻ khi đi Nha Trang........ Lúc đó, 2 đứa có những kỉ niệm thật vui biết bao........... Nụ cười của nó..... thật nhẹ nhàng và đáng yêu......... Huy không muốn rời xa cái nụ cười thiên thần này...... nhưng có lẽ, số mệnh của 2 đứa thật trớ trêu............... Bất chợt, nước mắt một lần nữa lại rơi.........................
"Anh xin lỗi em....... Anh ko muốn em phải đau lòng vì anh...... Vì bản thân anh quá ích kỉ....... Anh chưa bao giờ lo lắng cho em....... Tất cả cũng vì anh ..... yêu em..... ngốc ạ!"
 
K

kyuseo

1 tuần sau, vào tiết sinh hoạt lớp ngày thứ 7......................................
Hôm nay, Huy sẽ từ biệt cả lớp. Nó ko biết nên vui hay nên buồn. Nhỏ ko biết từ lúc nào mình có thói quen hay nhìn ra cửa sổ để ngắm cảnh vật xung quanh..... và nhỏ cũng ko biết, từ khi nào mà nhỏ lại suy nghĩ nhiều đến thế. Cứ như nhỏ là 1 con người hoàn toàn khác. Nhỏ ko biết phải đối diện với Huy như thế nào? Nên cười hay nên lạnh lùng? Nên bắt chuyện hay quay mặt đi nơi khác????.............. "Bối rối" - đó là ngôn từ duy nhất chỉ thái độ nó lúc này...................
Còn Huy, Huy bước đi trong hành lang với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ, cởi mở như mọi khi. Thay vào đó là 1 vẻ mặt lạnh lùng, đầy vẻ nghĩ ngợi. Huy bước đều cùng với sự hộ tống của 2 vệ sĩ và bác Quang - quản gia của Huy. Xung quanh Huy, bình thường đã có rất nhiều những lợi ngợi khen, tán thưởng, nhưng nhờ vào cái "mác" đi du học và là con nuôi của RAAS Group, những lời tán thưởng đó càng được chắp thêm cánh và ngày càng nâng bổng. Riêng Huy, Huy chẳng nghĩ gì đến mọi thứ xung quanh. Thứ cướp đi những niềm vui trong Huy lúc này là gia đình, bạn bè và đặc biệt .................... là Phương. Khi nghĩ đến nhỏ, Huy lại thở dài.................................
Bước vào lớp, Huy hết sức ngạc nhiên trước cái ko khí .... "như bầy ong vỡ tổ". Những thằng bạn chí cốt của Huy bay vào vỗ vai và cười khoái chí:
- Anh Huy ơi, anh nỡ lòng nào lại bỏ tụi em bơ vơ mà đi nơi khác zậy....... Em giận anh nè..... - thằng Minh châm chọc.
Huy ko nói gì, chỉ nở nụ cười, 1 nụ cười mà Huy cho là ko bị gượng gạo.
- Ê ông đi chừng nào về???? - 1 tên khác lên tiếng.....
- Ờ..... cũng khoảng tốt nghiệp college, tao mới về......
- Ui trời.... lâu vậy?? Này, qua bên đó nhớ mua đồ nhìu nhìu chút, mấy bộ đồ của Dior, D&G, Gucci........ nữa nha rồi gửi qua chuyển phát nhanh cho tao.... hehe - Minh thèm thuồng (thằng này mê thời trang kinh ( _''_ )
- Hehe, 1 cục kẹo cũng ko có đâu cưng.... - Huy chọc nó.
- Thế Huy đi đến nước nào? - Nhi hỏi thăm....
- Uhm, Huy sẽ sang Anh, từ nhỏ, ước mơ lớn nhất của Huy là có thể vào đại học Oxford...........
Cả lớp Ồ lên 1 tiếng kinh ngạc. Có đứa thì khâm phục, đứa thì luyến tiếc, đứa thì nhớ nhung, đứa thì đứng khóc...............
- Này, hôm nay tui vô tạm biệt mọi người đi học chứ có phải tui chết rồi đâu mà khóc như đám tang vậy????? - Huy chọc.
Cả lớp cười phá lên như phá vỡ cái bầu không khí buồn bã của buổi tiễn biệt. Huy lại nhìn nó nhưng chỉ thấy nó nhìn ra ngoại cửa sỗ. Huy cuối gầm mặt xuống và thở dài. Huy đâu biết là nãy giờ vẫn có 1 người đang nhìn nó chăm chú như ko muốn rời......................

Thầy chủ nhiệm bước vào, mấy đứa bàn đầu dường như thấy rõ nét mặt buồn bã của thầy và chúng cũng đã đoán ra được phần nào. Vì Huy là 1 học sinh xuất sắc, bạn bè thì kính nể, thầy cô thì yêu quí, có lẽ Huy là người toàn vẹn nhất trường. Vì vậy, khi Huy thông bào sẽ đi du học, thầy cô ai nấy cũng tiếc nuối, vì vừa mất đi một học trò "cưng", ngoan hiền mà lại học giỏi.

- Các em, như các em cũng đã biết, lớp chúng ta sẽ mất đi 1 mem hết sức hoàn hảo đó là em Huy...... (thầy chủ nhiệm vừa mới thay trong học kì 2, tuy dạy Văn nhưng rất thích dùng tiếng anh trong những lúc vui) . Bây giờ, thầy mời em Huy có đôi lời phát biểu. Mời em! - Thầy nói với giọng buồn bã.

- Xin chào các bạn. Thật ra, mình cũng ko biết phải nói gì! Nhưng thông tin mình đi có lẽ là quá bất ngờ đối với các bạn. Mình đi nhưng mình vẫn nhớ lớp 9A1 này, lớp đã cho mình bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu những niềm nhớ nhung và có ai đó đã làm cho trái tim của tớ dường như lỗi nhịp.... (nhắc đến đoạn này, cả lớp xoay qua bàn tán, còn Phương vừa nghe đã nhìn Huy và cười, 1 nụ cười buồn! ) Tớ rất mong, khi tớ trở về, chúng ta sẽ tụ họp lại và tám với nhau mọi chuyện như lúc này. Chà, có lẽ lúc đó ai cũng to con ra rồi nhỉ... Hehe... - Huy cười làm cả lớp cũng cười theo, hầu như ai cũng đang rất buồn, đám con gái thì đang ngồi sụt sịt, đám con trai thì chỉ thể hiện qua nét buồn trên gương mặt, duy chỉ có Phương, nó ko thể hiện bất cứ 1 cảm xúc gì trên gương mặt, nhưng trong đầu nó hiện giờ, phải có hơn hàng tá những câu hỏi đang chờ nó trả lời....... - Tuần sau, mình sẽ bay cho kịp học kì. Chúc các bạn sẽ luôn khoẻ mạnh, luôn vui vẻ và tớ mong tất cả các bạn sẽ đều tốt nghiệp với điểm cao. À! Thứ 7 tuần sau tớ có 1 buổi party chia tay, tớ hy vọng các bạn sẽ đến ...... và cả người ấy nữa (Huy lại nhìn sang Phương, làm cho biết bao con mắt đổ dồn về Phương với 1 dấu ? to đùng). Mình chỉ có bao nhiêu đó thôi. Hy vọng các bạn luôn hạnh phúc. Xin chào - Huy cuối người xuống và nở 1 nụ cười tự tin.
Mọi người vỗ tay, nhưng ko hò hét như mọi khi. Huy đi ngang qua nó, thoáng nhìn nó và bất chợt bắt được ánh mắt của nó. Cả 2 ko nói gì, chỉ nhìn nhau trong giây lát và rồi gió lại bắt đầu cuốn dần đi những kỉ niệm......

1 lát sau, lớp phó văn nghệ - Nhi lên khuấy động ko khí lớp thêm phần sôi nổi.................
- Lady and gentlemen!!!! Hôm nay là buổi sinh hoạt lớp cuối cùng của bạn Huy và là ngày tiễn Huy đi du học. E hèm... Mong bà con thui sụt sùi, buồn bã mà hãy tươi cười nhăn răng như tui vầy nè.... - vừa nói nhỏ vừa action làm dưới lớp cười rần lên.... - Thui! Gĩơn như vậy là được rồi!!! Bây giờ 1 lần nữa, mời nhân vật chính - Huy bước lên sân khấu và tặng lớp 1 bài hát làm kỉ niệm! Vỗ tay lên pà kon!!!!!! .......
Cả lớp vỗ tay, vừa la hét.... đến ngay thầy chủ nhiệm mới, vốn khó tính mà hôm nay cũng hoà chung ko khí với học sinh.
- Bà Nhi này, tui hát dở lắm mà cứ kiu tui lên! Thui thì hát theo yêu cầu vậy!!! Vậy nhường cho mấy bạn nữ yêu cầu trước!!!!
- Hát bài "Mất em" đi Huy ơi! - 1 con nhỏ mạnh dạn nói.
- Uh uh phải đó, hát đi Huy ơi!!! - mấy bà 8 khác hưởng ứng.
- Ui trời! Tui còn nhỏ mà..... có mất..... ấy bao giờ đâu!!! - Huy vừa nói, vừa gãi đầu làm cho biết bao nhiu cô gái đang chết đứ đừ. Và khi đó, Huy cũng ko quên nhìn nó nở 1 nụ cười bí hiểm!! (Ghê quá!!!). Một lần nữa, 38 mạng trong lớp lại nhìn Phương và Huy với mắt chữ A mồm chữ O. Có nhiều đứa đã đoán ra được phần nào!
Huy bắt đầu cất giọng hát.

"Nếu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói, nếu khi xưa anh không lặng thinh trong niềm nhớ, nếu khi xưa anh không là bạn thân, để nói yêu em, thì hôm nay I won’t crying for u, thì hôm nay I won’t missing for u, baby I love u I am waiting for u................................."

Phương lại nhìn Huy. Bao nhiêu kỉ niệm chợt tuôn trào trong Phương. Huy lúc nào cũng vậy, đẹp trai, học giỏi, hát hay và ......... luôn làm cho Phương cười ở bất cứ nơi đâu.............

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*

8 năm trước.............
Trong 1 khu vườn ở quê ngoại Phương, có 2 cô cậu bé 7 tuổi đang hí hoái làm diều.......
- Này, Phương phụ Huy nhé!!!! - nhỏ cười tươi rói.
- Thôi, để Huy làm rồi 2 đứa chơi chung.
- Ko, để Phương phụ Huy cơ.... Để Phương cắt giấy dán trang trí nha!!
- Uhm, cũng được. Cẩn thận đấy!
- Á.......... huhuhuhu.... máu....... đau quá...... - Phương la lên.
Huy ngay lập tức cầm bàn tay bé nhỏ của Phương và thổi nhè nhẹ nhưng nhỏ vẫn ko chịu ngừng khóc. Huy đứng gãi đầu 1 lát và nghĩ ra ý tưởng......
- Huy hát cho Phương nghe nha!!! Một con vịt xoè ra 2 cái cánh, nó rên rằng " Má má má, kẹo kẹo kẹo". Gặp hồ nước nó nhí nha nhí nhảnh. Lúc lên bờ nó tự chửi nó ngu..... hehe
Lúc này, Phương nhìn Huy và cười lăn lộn. Nhưng nhỏ này cũng tinh ranh lắm. Cười xong, nó lại giả bộ dụi dụi và khóc tiếp.
Bây giờ, cậu bé Huy thật sự rối bời. Không biết phải làm gì! Thế rồi, cậu ta ngồi xuống kế bên nhỏ....... và Chụt!....... 1 nụ hôn vào má Phương làm cho gương mặt nhỏ đỏ ửng lên, và nín khóc hẳn. Phương nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác và nở 1 nụ cười.
- Phương hết khóc rồi nha!!! - Huy hớn hở.
- Bắt đền cho Phương đi! - Nói rồi Phương dí Huy chạy khắp khu vườn. Huy cũng ko biết chuyện gì nhưng vẫn chạy, chỉ cần làm cho Phương vui là được! Trái tim của 2 đứa bé này cũng đã lỗi nhịp từ đó.......................

*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
 
K

kyuseo

Vừa suy nghĩ xong, cũng là lúc Huy vừa hát xong. Cả lớp vỗ tay nồng nhiệt và ko quên huýt sáo. Chợt, con Nhi mắt ráo hoảnh như có âm mưu và bước lên........
- E hèm.... bà con ơi! Một mình ông Huy biểu diễn như vầy thì hơi tụi nghiệp, đáng thương lắm - vừa nói, nhỏ vừa vổ vai Huy an ủi trông rất hài - Chính vì điều này, tui xin đề cử 1 ứng cử viên sáng giá nhất.
Ở dưới bắt đầu xôn xao. Nhỏ nào cũng cười tươi và mong được lên hát cùng Huy. Và...........
- Ứng cử viên nặng kí..... để lên cầm... mic cùng ông Huy đó là..............
- Là bà Phương - chưa kịp nói hết thì đám con trai đã ngắt lới.
- Công nhận, mấy ông zôôôôôô ziênnnnnn thật! Nhưng các ông đoán "chuẩn ko cần chỉnh". Chính vì vậy, tui xin mời bà Phương bước lên sân khấu.
Phương như từ hành tinh nào mới "đáp xuống". Ko hiểu mô-tê gì hết trơn. Nhỏ Nhi lật đật chay xuống kéo Phương lên cho bằng được. Và cũng ngay, lúc đó, Huy bước xuống cạnh nó.

-----------------------------------------------------------------------------------------
-----------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện gì sẽ xả ra? Huy sẽ làm gì để Phương có thể lên hát? Diễn biến tâm lí của 2 người sẽ theo chiều hướng tốt hay xấu?? Cùng đón xem chap tiếp theo, đang bi sắc bí.......
 
D

dungmaprose

truyện hay lắm bạn ơi!!
mau post chap mới nha!!!!thankssssssssssssssss
_______________________________
HAPPY NEW YEAR!!!!!!!!!!!!
 
Top Bottom