L
linhthitran
Học sinh đã ko muốn học như thế là tại sao. Là tại bài học vẫn chưa gây đến cho học sinh một ấn tượng mạnh. Nếu như thế tại sao cô giáo thay bài soàn toàn chữ khiến học sinh hoa mắt bằng cách cho học sinh làm một tiểu phẩm nho nhỏ mà đoạn tiểu phẩm này chính là đoạn văn mà học sinh thấy hay. Khi đó học sinh chắc chắn sẽ phải đọc cả bài mà. Mà khi muốn diện đc tiểu phẩm hay thì phải hiểu đc đoạn văn đấy, thê ko phải là đã để học sinh hiểu bài ah. Còn những bài thơ sao ko để cho học sinh làm thành một bài hát hay một bài ráp nho nhỏ chắc chắn học sinh sẽ nhớ đoạn thơ ấy rất lâu mà .hoanglephuong said:Bạn có biết không, trong lớp của Amaranth, việc "soạn bài" môn Văn trở thành việc chép bài soạn của một bạn yêu Văn, vì thế cô chịu thua… chỉ còn dám yêu cầu các bạn "đọc trước văn bản" ở nhà (thế mà còn khối bạn không đọc). Trong giờ học cô mình cũng có hỏi các em nghĩ sao về vấn đề này… nhưng mà các bạn khác thì đều nghĩ "chắc cô trừ mình ra" cho nên rốt cuộc người học Toán người học Lý chã ai buồn phát biểu; cô đành phải đặt những câu hỏi gợi mở cụ thể hơn thì mới có một vài người "đại diện" giơ tay trả lời… cuối cùng chẳng đâu vào đâu, cô phải tổng kết lại và lúc này bà con mới đua nhau viết. Không chỉ cần sự thay đổi từ phía thầy cô không đâu bạn à, mình đã chứng kiến cô mình bất lực trước học sinh… một chút ngậm ngùi…kakas said:Vậy ý kiến và giải pháp cụ thể mà các vị đưa ra ở đây là gì? Hay chỉ đơn thuần là ta có cái mồm ta cứ nói? Ai cũng có thể biết rằng thực trạng dạy văn trong nhà trường chúng ta hiện nay là cách truyền đạt từ 1 phía. Không có, hoặc rất ít khi nhận được sự tương tác từ phía học sinh. Theo cá nhân tôi, nếu khắc phục được tình trạng đọc chép, thúc đẩy được học sinh đóng góp ý kiến để xây dựng bài, thì 1 giờ văn sẽ có chất lượng. Và cả một chương trình đào tạo sẽ đạt được mục đích.