Đau ốm không phải chuyện bình thường

nguyễn thu hiền

Học sinh
Thành viên
11 Tháng năm 2017
132
81
36
22
Thái Bình
Chuyên tb
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Tuy năm sau thi đại học rồi mà có thể nói mình cảm thấy vô vọng, sợ hãi vào tương lai, không phải vì kiến thức mà là vì bệnh tật. Nếu nghe nói đến mình bị bệnh dà dày và đại tràng thì chắc mọi người thấy thật bình thường nó là bệnh phổ biến ý mà. Tôi cũng đồng ý và có lúc tôi cũng lấy lý do này đế cố vượt qua sự chịu đựng hàng ngày. Tôi đã muốn chia sẻ điewuf này vs người khác như không tìm được người thích hợp, người lắng nghe tôi chân thành và thông cảm. Nếu ai có cùng cảnh ngộ thì hãy giúp mình nhé. Vốn là một con người vô tư, vui vẻ, sau khi mắc bệnh tôi lo lắng, buồn bã suốt ngày, đầu tiên là những lần xin phép cô giáo liên tiếp ra ngoài đầu tiên còn ngại ngùng nhưng về sau thì dần quen, tôi bỏ học giữa chừng để về nhà vì đau bụng không còn là điều gì lạ vs lũ bạn tôi. Có lúc tôi cố đi học vì thấy đỡ nhưng đến lớp lại gục mặt đau đớn tôi nghe có đứa bạn nói đau bụng thì nghỉ đi học làm cái quái gì, nó có biết đâu ngày nào tôi cx đau, nếu nghỉ chắc tôi nghỉ hết năm mất. Tôi chưa bệnh đến nay đc hơn nửa năm mà nó không hề khỏi, chỉ đỡ một chút rồi lại đau rồi lại đi ngoài, ăn kiêng đến khổ, không khác gì một cụ già, vì thế cả lớp s gọi tôi là cụ. Cái tên cụ nghe buồn cười, hay ho đấy nhưng nó làm tôi đau lòng video nó chạm vào mặc cảm của tôi, nó nhắm tôi rằng căn bệnh của tôi sẽ không có hi vong khỏi, gia đình tiêu tốn rất nhiều tiền chữa bệnh từ bệnh viện lớn bé tôi đầu đi đến mà không khỏi, cô giáo đẵ chán ngấy thấy cabhr tôi ốm đau, điều ấy làm tôi càng áp lực giờ là hè mà tôi thấy trong lòng thật buồn, chẳng được ăn mỡ, chua cay, suốt ngày là món thịt luộc cùng rau luộc. Tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tuy không phải bệnh ung thư gì mà tôi thấy tôi chẳng lạc quan được, tôi mệt mỏi quá. Mọi người giúp tôi với nhé. Tôi cảm ơn
 

realjacker07

Học sinh gương mẫu
Thành viên
11 Tháng ba 2017
1,930
3,130
426
Hà Nội
Trường Đời
Tuy năm sau thi đại học rồi mà có thể nói mình cảm thấy vô vọng, sợ hãi vào tương lai, không phải vì kiến thức mà là vì bệnh tật. Nếu nghe nói đến mình bị bệnh dà dày và đại tràng thì chắc mọi người thấy thật bình thường nó là bệnh phổ biến ý mà. Tôi cũng đồng ý và có lúc tôi cũng lấy lý do này đế cố vượt qua sự chịu đựng hàng ngày. Tôi đã muốn chia sẻ điewuf này vs người khác như không tìm được người thích hợp, người lắng nghe tôi chân thành và thông cảm. Nếu ai có cùng cảnh ngộ thì hãy giúp mình nhé. Vốn là một con người vô tư, vui vẻ, sau khi mắc bệnh tôi lo lắng, buồn bã suốt ngày, đầu tiên là những lần xin phép cô giáo liên tiếp ra ngoài đầu tiên còn ngại ngùng nhưng về sau thì dần quen, tôi bỏ học giữa chừng để về nhà vì đau bụng không còn là điều gì lạ vs lũ bạn tôi. Có lúc tôi cố đi học vì thấy đỡ nhưng đến lớp lại gục mặt đau đớn tôi nghe có đứa bạn nói đau bụng thì nghỉ đi học làm cái quái gì, nó có biết đâu ngày nào tôi cx đau, nếu nghỉ chắc tôi nghỉ hết năm mất. Tôi chưa bệnh đến nay đc hơn nửa năm mà nó không hề khỏi, chỉ đỡ một chút rồi lại đau rồi lại đi ngoài, ăn kiêng đến khổ, không khác gì một cụ già, vì thế cả lớp s gọi tôi là cụ. Cái tên cụ nghe buồn cười, hay ho đấy nhưng nó làm tôi đau lòng video nó chạm vào mặc cảm của tôi, nó nhắm tôi rằng căn bệnh của tôi sẽ không có hi vong khỏi, gia đình tiêu tốn rất nhiều tiền chữa bệnh từ bệnh viện lớn bé tôi đầu đi đến mà không khỏi, cô giáo đẵ chán ngấy thấy cabhr tôi ốm đau, điều ấy làm tôi càng áp lực giờ là hè mà tôi thấy trong lòng thật buồn, chẳng được ăn mỡ, chua cay, suốt ngày là món thịt luộc cùng rau luộc. Tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tuy không phải bệnh ung thư gì mà tôi thấy tôi chẳng lạc quan được, tôi mệt mỏi quá. Mọi người giúp tôi với nhé. Tôi cảm ơn
Chị có hay cảm thấy bị lo âu không, bởi vì mỗi lần lo âu các thứ là bụng em lại dở chứng, nhiều lúc cũng ngại, sợ nhất là có người hỏi kiểu sao đi vệ sinh lắm thế hoặc là sao tự nhiên mày căng thẳng thế. Các hoạt động cũng không tận hưởng được trọn vẹn :( Em thì do bệnh khác phải kiêng nhưng vẫn hiểu được ăn kiêng nó khó như nào, nhưng thực sự đấy là biện pháp hữu hiệu nhất giúp bảo vệ sức khỏe của mình.

Chị đã thử nói chuyện với bố mẹ, người thân và bác sĩ chưa? Không chỉ về tình trạng bệnh mà tác động tâm lý của nó nữa ấy?
 

Minh lầy :3

Học sinh chăm học
Thành viên
4 Tháng tư 2019
220
432
66
18
Hà Nội
Trường THCS Phú Kim
Tuy năm sau thi đại học rồi mà có thể nói mình cảm thấy vô vọng, sợ hãi vào tương lai, không phải vì kiến thức mà là vì bệnh tật. Nếu nghe nói đến mình bị bệnh dà dày và đại tràng thì chắc mọi người thấy thật bình thường nó là bệnh phổ biến ý mà. Tôi cũng đồng ý và có lúc tôi cũng lấy lý do này đế cố vượt qua sự chịu đựng hàng ngày. Tôi đã muốn chia sẻ điewuf này vs người khác như không tìm được người thích hợp, người lắng nghe tôi chân thành và thông cảm. Nếu ai có cùng cảnh ngộ thì hãy giúp mình nhé. Vốn là một con người vô tư, vui vẻ, sau khi mắc bệnh tôi lo lắng, buồn bã suốt ngày, đầu tiên là những lần xin phép cô giáo liên tiếp ra ngoài đầu tiên còn ngại ngùng nhưng về sau thì dần quen, tôi bỏ học giữa chừng để về nhà vì đau bụng không còn là điều gì lạ vs lũ bạn tôi. Có lúc tôi cố đi học vì thấy đỡ nhưng đến lớp lại gục mặt đau đớn tôi nghe có đứa bạn nói đau bụng thì nghỉ đi học làm cái quái gì, nó có biết đâu ngày nào tôi cx đau, nếu nghỉ chắc tôi nghỉ hết năm mất. Tôi chưa bệnh đến nay đc hơn nửa năm mà nó không hề khỏi, chỉ đỡ một chút rồi lại đau rồi lại đi ngoài, ăn kiêng đến khổ, không khác gì một cụ già, vì thế cả lớp s gọi tôi là cụ. Cái tên cụ nghe buồn cười, hay ho đấy nhưng nó làm tôi đau lòng video nó chạm vào mặc cảm của tôi, nó nhắm tôi rằng căn bệnh của tôi sẽ không có hi vong khỏi, gia đình tiêu tốn rất nhiều tiền chữa bệnh từ bệnh viện lớn bé tôi đầu đi đến mà không khỏi, cô giáo đẵ chán ngấy thấy cabhr tôi ốm đau, điều ấy làm tôi càng áp lực giờ là hè mà tôi thấy trong lòng thật buồn, chẳng được ăn mỡ, chua cay, suốt ngày là món thịt luộc cùng rau luộc. Tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tuy không phải bệnh ung thư gì mà tôi thấy tôi chẳng lạc quan được, tôi mệt mỏi quá. Mọi người giúp tôi với nhé. Tôi cảm ơn
Tuy không phải bác sĩ nhưng con người cần lạc quan chị ạ, đấy chính là liều thuốc tốt nhất bây giờ cho chị. Có thể câu nói của em quá quen với chị nhưng ít nhất chị cũng sẽ biết được rằng vẫn có người cảm thông với chị. Em không bị nặng như chị nhưng em đang bị viêm abidan mãn tính, mỗi lần tái phát em mệt đến không đứng dậy được và phải đến hơn 1 tuần mới hết những lúc đó em luôn được mẹ động viên và dần lạc quan hơn.
Nói tóm lại chị cần lạc quan hơn nữa chị nhé !
 
  • Like
Reactions: VânHà.D

nguyễn thu hiền

Học sinh
Thành viên
11 Tháng năm 2017
132
81
36
22
Thái Bình
Chuyên tb
Chị có hay cảm thấy bị lo âu không, bởi vì mỗi lần lo âu các thứ là bụng em lại dở chứng, nhiều lúc cũng ngại, sợ nhất là có người hỏi kiểu sao đi vệ sinh lắm thế hoặc là sao tự nhiên mày căng thẳng thế. Các hoạt động cũng không tận hưởng được trọn vẹn :( Em thì do bệnh khác phải kiêng nhưng vẫn hiểu được ăn kiêng nó khó như nào, nhưng thực sự đấy là biện pháp hữu hiệu nhất giúp bảo vệ sức khỏe của mình.

Chị đã thử nói chuyện với bố mẹ, người thân và bác sĩ chưa? Không chỉ về tình trạng bệnh mà tác động tâm lý của nó nữa ấy?
Cảm ơn e nhé,chị hay lo sợ lắm , bác sĩ nói những lúc lo sợ thì càng đau bụng và muốn đi ngoài nhiều hơn, vs chị là người bị bệnh về đường tiêu hóa thì càng nhiều hơn, nên nhũng lúc ấy còn thêm nỗi sợ vì ngại nữa. Giờ nghỉ hè nhưng chị vẫn phải đi chữa bệnh chả được thảnh thơi khi nào! Chị biết ngay lên đây sẽ có người cùng thông cảm mà. Chị cảm ơn nhé!

Tuy không phải bác sĩ nhưng con người cần lạc quan chị ạ, đấy chính là liều thuốc tốt nhất bây giờ cho chị. Có thể câu nói của em quá quen với chị nhưng ít nhất chị cũng sẽ biết được rằng vẫn có người cảm thông với chị. Em không bị nặng như chị nhưng em đang bị viêm abidan mãn tính, mỗi lần tái phát em mệt đến không đứng dậy được và phải đến hơn 1 tuần mới hết những lúc đó em luôn được mẹ động viên và dần lạc quan hơn.
Nói tóm lại chị cần lạc quan hơn nữa chị nhé !

Tuy không phải bác sĩ nhưng con người cần lạc quan chị ạ, đấy chính là liều thuốc tốt nhất bây giờ cho chị. Có thể câu nói của em quá quen với chị nhưng ít nhất chị cũng sẽ biết được rằng vẫn có người cảm thông với chị. Em không bị nặng như chị nhưng em đang bị viêm abidan mãn tính, mỗi lần tái phát em mệt đến không đứng dậy được và phải đến hơn 1 tuần mới hết những lúc đó em luôn được mẹ động viên và dần lạc quan hơn.
Nói tóm lại chị cần lạc quan hơn nữa chị nhé !
Chị cảm ơn vì đã động viên nha, dù là câu quen thuộc nhưng cũng có ích đấy chứ, chị thấy vui hẳn lên nè, nhiều lúc mình tự động viên mình không có tác dụng e à. Chịb
Tuy không phải bác sĩ nhưng con người cần lạc quan chị ạ, đấy chính là liều thuốc tốt nhất bây giờ cho chị. Có thể câu nói của em quá quen với chị nhưng ít nhất chị cũng sẽ biết được rằng vẫn có người cảm thông với chị. Em không bị nặng như chị nhưng em đang bị viêm abidan mãn tính, mỗi lần tái phát em mệt đến không đứng dậy được và phải đến hơn 1 tuần mới hết những lúc đó em luôn được mẹ động viên và dần lạc quan hơn.
Nói tóm lại chị cần lạc quan hơn nữa chị nhé !
Chị cảm ơn nhé, tuy là nghe rất quen rồi nhưng mà Bình thường nó không hữu dụng bởi đó chỉ là lời nói bâng quơ xã giao thôi. Chị rất vui khi có Người đồng cảm với mình . Tự mình động viên khó lắm có lúc còn sợ mình trầm cảm nữa. Chị đã chụp lại bài của e làm hình nền điện thoại để lấy động lực đó. Cảm ơn e nhé
 
Last edited by a moderator:

realjacker07

Học sinh gương mẫu
Thành viên
11 Tháng ba 2017
1,930
3,130
426
Hà Nội
Trường Đời
Cảm ơn e nhé,chị hay lo sợ lắm , bác sĩ nói những lúc lo sợ thì càng đau bụng và muốn đi ngoài nhiều hơn, vs chị là người bị bệnh về đường tiêu hóa thì càng nhiều hơn, nên nhũng lúc ấy còn thêm nỗi sợ vì ngại nữa. Giờ nghỉ hè nhưng chị vẫn phải đi chữa bệnh chả được thảnh thơi khi nào! Chị biết ngay lên đây sẽ có người cùng thông cảm mà. Chị cảm ơn nhé!

Mỗi lần em bị lo âu hay buồn bã, tức giận em toàn xem video của anh này thôi :)) Có sub tiếng việt đấy chị.
 
  • Like
Reactions: phamkimcu0ng
Top Bottom