

Tuy năm sau thi đại học rồi mà có thể nói mình cảm thấy vô vọng, sợ hãi vào tương lai, không phải vì kiến thức mà là vì bệnh tật. Nếu nghe nói đến mình bị bệnh dà dày và đại tràng thì chắc mọi người thấy thật bình thường nó là bệnh phổ biến ý mà. Tôi cũng đồng ý và có lúc tôi cũng lấy lý do này đế cố vượt qua sự chịu đựng hàng ngày. Tôi đã muốn chia sẻ điewuf này vs người khác như không tìm được người thích hợp, người lắng nghe tôi chân thành và thông cảm. Nếu ai có cùng cảnh ngộ thì hãy giúp mình nhé. Vốn là một con người vô tư, vui vẻ, sau khi mắc bệnh tôi lo lắng, buồn bã suốt ngày, đầu tiên là những lần xin phép cô giáo liên tiếp ra ngoài đầu tiên còn ngại ngùng nhưng về sau thì dần quen, tôi bỏ học giữa chừng để về nhà vì đau bụng không còn là điều gì lạ vs lũ bạn tôi. Có lúc tôi cố đi học vì thấy đỡ nhưng đến lớp lại gục mặt đau đớn tôi nghe có đứa bạn nói đau bụng thì nghỉ đi học làm cái quái gì, nó có biết đâu ngày nào tôi cx đau, nếu nghỉ chắc tôi nghỉ hết năm mất. Tôi chưa bệnh đến nay đc hơn nửa năm mà nó không hề khỏi, chỉ đỡ một chút rồi lại đau rồi lại đi ngoài, ăn kiêng đến khổ, không khác gì một cụ già, vì thế cả lớp s gọi tôi là cụ. Cái tên cụ nghe buồn cười, hay ho đấy nhưng nó làm tôi đau lòng video nó chạm vào mặc cảm của tôi, nó nhắm tôi rằng căn bệnh của tôi sẽ không có hi vong khỏi, gia đình tiêu tốn rất nhiều tiền chữa bệnh từ bệnh viện lớn bé tôi đầu đi đến mà không khỏi, cô giáo đẵ chán ngấy thấy cabhr tôi ốm đau, điều ấy làm tôi càng áp lực giờ là hè mà tôi thấy trong lòng thật buồn, chẳng được ăn mỡ, chua cay, suốt ngày là món thịt luộc cùng rau luộc. Tôi tuyệt vọng lắm rồi. Tuy không phải bệnh ung thư gì mà tôi thấy tôi chẳng lạc quan được, tôi mệt mỏi quá. Mọi người giúp tôi với nhé. Tôi cảm ơn