Tiếp theo,bài của chị trannrinn
Nỗi buồn của mẹ.
Lời nói đầu: Bài viết dựa trên một câu chuyện có thật,kể về chính những gì được chứng kiến.
Nỗi buồn của mẹ.
Mẹ ngồi đó…
Mái tóc bạc đi cùng gió sương…
Với những nếp nhăn dày trên khóe mắt,
Me đang nghĩ gì?
Về chúng con sao?
Xin lỗi mẹ…
Từ nhỏ đến lớn,
Con luôn đòi mẹ mua quà
Có lúc nào con thắc mắc
Mẹ muốn quà gì?
Nhưng giờ con đã hiểu,
Món quà lớn nhất giành cho mẹ
Đó là được thấy chúng con khôn lớn
Tự đứng lên sau những vấp ngã…
Trời oi bức khiến tôi chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà,uống một ngụm nước thật lớn.Vừa về đến cổng đã thấy mẹ tôi ngồi đó,gương mặt ẩn hiện nỗi buồn sâu thẳm.
-Nắng như vậy,sao mẹ lại ngồi đây?-Tôi lại gần mẹ
- Anh con…bỏ nhà đi rồi-Cố kìm nước mắt,mẹ tôi nói trong tiếng nấc.
Như quên đi cái nóng bức bối,tôi bỗng thừ người ra:
-Có chuyện gì vậy mẹ?
Mẹ tôi kể vì anh không thi đỗ đại học,anh gom quần áo bỏ lên Hà Nội.Mẹ tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường,dáng người nhỏ bé ấy lại gánh quá nhiều vất vả để nuôi anh em tôi khôn lớn,cũng bởi vì bố tôi không còn nên bà càng cực khổ hơn.Nay gặp chuyện như vậy,chắc mẹ tôi không chịu nổi mất.Anh tôi không phải là đứa con hư,anh ấy rất yêu thương mẹ,thương tôi,nhưng anh không hiểu được mẹ cần gì,cứ mải mê chơi bời,thành ra như vậy.Nhà cửa tuy bé nhưng lại trống vắng đến lạ thường,không có chút sức sống,tôi không biết phải làm gì bây giờ…
Những ngày tháng sau đó,tôi cùng mẹ nương tựa nhau qua ngày,mẹ tôi vẫn mong ngóng tin tức của anh,gặp ai bà cũng hỏi có thấy anh không.Một hôm nọ,nhận được tin nơi ở của anh,dặn dò tôi ở nhà trông nhà, bà lên thành phố kiếm tìm.Tôi luôn tự hỏi vì sao mẹ tôi không giận anh,mặc kệ anh đi,mẹ quá mệt mỏi rồi,nhưng có lẽ tình mẫu tử trong bà quá lớn,đủ đề lấp hết những lỗi lầm của anh,Mẹ tôi đi nhờ cô Lan-hàng xóm cạnh nhà tôi chở đi.Từng lời kể lại của cô ấy làm tôi nhớ mãi không quên :” Mẹ cháu cùng cô lên đến chỗ trọ của thằng T ở,lúc đó vào khoảng 12 giờ đêm,đến muộn nên chủ trọ đóng cửa cổng,không vào được,cô với mẹ cháu đành ngồi ngoài cổng đợi,mẹ cháu không muốn đi về bởi mẹ sợ anh cháu sẽ lại rời đi lúc mẹ cháu không ở đó.Đến tầm 5 giờ sáng cửa mở ,mẹ cháu lay cô ,đi vào trong chỗ trọ,anh cháu vừa đi ra,gặp mẹ thì muốn bỏ chạy,mẹ cháu dùng hết sức kéo nó,kêu nó về nhà,rồi gọi một chiếc taxi trở anh cháu về.”Nghe cô Lan kể,tôi cảm thấy biết ơn cô rất nhiều,đã đi cùng mẹ tôi.Nhìn lại căn phòng anh tôi đóng chặt cửa,không muốn ai vào,tôi lại cảm thấy buồn.Mẹ tôi không chịu đựng được nữa,đi vào lôi anh ra,mắng trong nước mắt:
-Mày không thương mẹ,thương em nữa sao mà bỏ đi như vậy hả con?
Anh tôi mím chặt môi,cũng cố nén nước mắt :
-Mẹ để con đi chết đi,con vô dụng không làm được gì,vậy thì cần gì phải sống nữa.
- Ai kêu con không làm được gì?Trượt đại học không phải điều gì quá to tát,mẹ cũng không mắng chửi con,chỉ cần con biết đứng lên,làm lại từ đầu,không đi học văn hóa thì đi học nghề,kiếm cho mình một công việc ổn định,được không con?
Anh tôi đứng lặng im nhìn mẹ,hai hàng nước mắt chảy dài…
Giờ đây con đã khôn lớn,
Vấp ngã này nhờ mẹ con đứng lên,
Sau này con học được
Tự đứng lên không cần nhờ vào mẹ
Mà trên chính đôi chân này.
Xin lỗi mẹ...
Vì đã làm mẹ khóc,
Con mãi yêu mẹ,
Người phụ nữ tuyệt vời nhất thế giới này.
"Con dù lớn vẫn là con của mẹ....đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con..."(Con cò-Chế Lan Viên)
Tác giả :Trần Vân Anh-cảm ơn đã đọc