Cô nàng hotboy

V

valyn_khanh_hoa

Tớ xin được post tiếp, được chứ ạ!
CÔ NÀNG HOTBOY- NGẢI KHẢ LẠC



Chương 3. Kiên trì sẽ thấy ánh sáng

(1)

Khi tôi mở mắt ra, tường trắng, chăn trắng, trần nhà trắng….tất cả mọi thứ đều trắng đến chói mắt. Vì sao đều là màu trắng nhỉ? Lẽ nào tôi bị mù màu? Không đúng, mù màu thì cũng không thể nhìn thấy cái gì cũng là màu trắng. Kết quả lúc này chỉ có một, đó chính là….đây là bệnh viện. Dù ở bất kỳ chỗ nào thì dường như màu trắng là đại từ cho bệnh viện.

Nếu đây là bệnh viện thì lúc này tôi đang ở trong phòng bệnh? Đột nhiên tôi giật nảy mình.

Nếu tôi ở trong phòng bệnh thì có phải điều đó có nghĩa là bác sĩ đã khám bệnh cho tôi? Nếu bác sĩ khám bệnh cho tôi thì có phải là….thân phận của tôi….

Bỗng nhiên, cảm giác hoảng loạn trào dâng trong tôi. Làm thế nào bây giờ? làm thế nào bây giờ? nếu thân phận của tôi bị bại lộ….thì chẳng phải tôi sẽ không thể sống cùng Hàn Thành Nam sao?

Không đúng, đây không phải là trọng điểm. Bây giờ là lúc nào rồi mà tôi lại chỉ nghĩ đến chuyện có được sống cùng Hàn Thành Nam hay không. Tôi thấy nhất định là mình bị thần kinh rồi.

Đúng lúc tôi đang thầm ca thản về sự bất thường của mình…..

“Cậu tỉnh rồi?” Hàn Thành Nam với hai thứ gì đó trên tay đứng ở cánh cửa cách giường bệnh không xa. Khuôn mặt không bộc lộ chút cảm xúc nào, không thể biết được anh ta đang nghĩ gì.

Hàn Thành Nam….Vì sao anh ta lại ở đây? Dường như tôi mơ hồ nhớ lại người đã bế tôi dậy. Lẽ nào chính là anh ta?

Nhìn xung quanh, không có người quen, chắc chắn là anh ta đã đưa tôi đến. Nhưng, chẳng phải lúc ấy anh ta không có trong sân quần vợt sao? Xem ra, quả nhiên anh ta đang tránh tôi.

Chỉ có điều, nếu anh ta muốn tránh tôi thì vì sao lúc này lại xuất hiện ở đây?

Không đúng, không đúng, tất cả đều không phải là trọng điểm. Điều mà tôi cần quan tâm bây giờ là nếu anh ta đã đưa tôi đến đây, vậy thì chắc là anh ta gọi bác sĩ, thế thì….có phải bác sĩ đã nói gì với anh ta không? Anh ta….có phải anh ta đã biết thân phận của tôi rồi không? Nếu anh ta biết gì đó về tôi, vậy thì…..hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

“Bác sĩ….có nói tôi bị làm sao không?” Tôi khẽ nói.

“Bác sĩ xin nghỉ vì viêm dạ dày ruột”. Anh ta hậm hực nói.

Bác sĩ…xin nghỉ…vì….viêm dạ dày ruột? Nếu là bình thường thì chắc chắn tôi sẽ nghi ngờ là liệu bác sĩ có giấy phép hành nghề không. Nhưng hôm nay tôi đã không hỏi như thế. Hôm nay tôi muốn nhảy dựng dậy vỗ tay hoan hô. Cảm ơn bác sĩ này đã mắc bệnh dạ dày ruột đúng lúc.

“Vậy…vậy à! Vậy thì quả là không trùng hợp”. Tôi giả tạo nói mấy câu này.

“Uhm”. Anh ta khẽ đáp lại.

Nếu bác sĩ không có ở đây thì có nghĩa là thân phận của tôi không bị bại lộ nhanh như thế. Nếu thân phận của tôi không bị bại lộ nhanh như thế, vậy thì phải quan tâm đến chuyện tiếp theo.

“Cậu, cậu vẫn giận tôi à?” Tôi khẽ hỏi.

Lúc nói, tôi vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, sợ rằng không cẩn thận nói sai thì lại làm cho anh không vui.

Thấy tôi nói vậy, khuôn mặt vốn dĩ không biểu lộ chút cảm xúc của anh ta dường như toát lên vẻ gì đó không tự nhiên. Nhưng vì sao anh ta lại toát lên vẻ mặt như vậy nhỉ? Tôi cũng không biết.

“Chuyện lúc sáng tôi cũng không đúng”. Anh gượng gạo nói.

Câu nói này….nghe sao giống như là đang xin lỗi tôi vậy? Không sai, câu nói này tuyệt đối tuyệt đối là lời xin lỗi.

Chỉ là….vì sao lại là anh xin lỗi? Tôi tưởng rằng anh chỉ biết tức giận, sao bây giờ…..lại xin lỗi tôi? Quả thực là không thể hiểu nổi.

“Bởi vì chuyện lần trước cậu cứu tôi, tôi thấy mình mắc nợ cậu. Vì thế sáng nay cậu như thế, tôi có cảm giác dường như mình bị phản bội. Nói thế nào nhỉ? Tuy không thể biểu đạt một cách hoàn chỉnh. Nhưng tôi không hề ghét cậu”. Tôi đang cảm thấy kỳ lạ với lời xin lỗi bất thình lình của anh thì anh lại nói những câu nói hết sức cảm tính.

“Tôi….” Vì những lời nói cảm tính và khuôn mặt hơi đỏ nhưng vô cùng đẹp trai của anh mà đột nhiên tôi có cảm giác muốn khóc, tôi làm sao đây?

“Mau uống thuốc đi”. Dường như anh cảm thấy có chút có xử, đành phải chuyển chủ đề nói chuyện, đưa một cốc nước trước mặt tôi.

Loại bệnh như thế này của con gái có thể uống thuốc không? Nếu có uống thì cũng phải là loại thuốc giảm đau, những loại thuốc khác có tác dụng phụ gì không? Tôi ngập ngừng nhìn….thuốc dạ dày anh đưa cho mình mà không biết phải làm thế nào. Chỉ có điều….để che giấu thân phận, cho dù là thuốc độc thì cũng phải nhắm mắt mà nuốt.

“Cảm ơn…..” Giọng nói của tôi có chút gì đó nghẹn ngào.

Còn về việc vì sao nghẹn ngào thì dĩ nhiên là vì những lời nói bất thình lình của anh khiến tôi cảm động chết đi được.

“Này….cậu khóc cái gì?” Khi thấy tôi khóc, anh giật nảy mình, trông mới đáng yêu làm sao.

“Mình cảm động mà”.

Tuy đến đây với thân phận là nam sinh, sống với thân phận là nam sinh nhưng vì anh chàng tên là Hàn Thành nam này mà hôm nay tôi cảm thấy có lẽ cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Ít ra thì….có anh ở bên.

“Đàn ông con trai gì mà…..” Anh nhăn nhó nhìn tôi nước mắt nước mũi đầm đìa.

Chỉ có điều, lúc đang khóc, đột nhiên tôi lại nghĩ đến một chuyện, đó chính là vì sao anh chàng này lại nghĩ thông suốt được như vậy? thật là khiến người ta không thể hiểu nổi.

(2)
Trong thời gian “người thân” đến thăm, con gái thường cảm thấy buồn ngủ, đặc biệt là thêm vào đó là lượng vận động mạnh….bạn có biết sẽ xảy ra chuyện gì không?

Ban đầu tôi cũng không biết, nhưng sáng ngày thứ hai tỉnh dậy tôi đã biết.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào căn phòng, có chút chói mắt. Tôi xoay người, quay lưng về cửa sổ, không nhìn ánh nắng chói mắt ấy. Chiếc giường ấm áp mới là nơi cư ngụ lý tưởng của tôi. Tôi sung sướng gối đầu cao hơn một chút.

Chỉ có điều, hôm nay gối thật là cứng, cứng đắc….khiến cái đầu của tôi không thoải mái chút nào. Đúng lúc tôi muốn mở mắt để xem cái gối mềm mại, dễ chịu của mình vì sao lại có sự chuyển biến lớn như vậy…..

“A….” Một tiếng hét thất thanh vang lên bên cạnh tôi.

Mới sáng sớm, cái gã đáng chết nào lại hét lên như lợn bị chọc tiết vậy?

Thôi, mặc kệ hắn ta, chắc là không liên quan đến chuyện của mình.’
Tiếp tục chìm đắm trong giấc ngủ của mình thì tốt hơn. Khó khăn lắm mới đến cuối tuần, nên hưởng thụ cuộc sống như thế này mới phải.

“Cậu, rốt cuộc cậu đang làm gì? Buồn nôn chết đi được…..”

Đúng lúc tôi muốn ngủ tiếp thì đột nhiên cái âm thanh đáng ghét ấy lại vang lên, tuy nhiên, cùng với âm thanh ấy là….cái gối của tôi chuyển động?


Chuyện gì đang xảy ra vậy nhỉ? Tôi mơ màng mở mắt. Vì mắt nhắm quá lâu nên khi đột ngột mở mắt vẫn cảm thấy chưa quen lắm.


Tôi nheo mắt lại, cố gắng thích ứng với ánh sáng, cố gắng nhìn rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi ngồi dậy, chuẩn bị kiểm tra cái gối mềm mại dễ chịu của mình.


Nhưng khi tôi nhìn rõ mọi việc thì tôi cảm thấy sững sờ.

Cảnh tượng trước mắt thực sự rất kích thích.

Vì sao Hàn Thành Nam lại xuất hiện trên giường của tôi?

Anh….tôi…gối?

Đầu óc tôi rối tinh cả lên, rốt cuộc tình hình hiện tại là như thế nào?

“Cậu….mình….” Vốn dĩ tôi muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ứng của cái người ngồi trước mặt mình thì tôi lại không biết phải mở miệng thế nào.

Trông cái khuôn mặt đỏ ửng của anh mới đáng yêu làm sao, chỉ muốn véo vào cái khuôn mặt đẹp trai đáng yêu ấy thôi, cảm nhận làn da mềm mịn đến nỗi chỉ cầm chạm vào là sẽ vỡ ra ấy một chút, chắc là cảm giác sẽ rất thú vị.

Chỉ có điều….nếu anh đã chạy sang giường của tôi thì việc gì phải tỏ ra e thẹn như thế? Tuy dáng vẻ của chúng tôi lúc này có chút gì đó khiến người ta ngượng ngùng, nhưng….đúng rồi, sao chúng tôi lại ở trong tư thế này?

Chờ một chút, tôi vừa cảm thấy gối rất cứng, không phải là gối lên người anh chứ? Mặt tôi nóng bừng lên. Với vị trí hiện tại của tôi thì chắc là lúc nãy tôi đã gối lên…bụng anh?

Trong đầu tôi không ngừng hiện lên cảnh tượng tôi nằm trên bụng anh. Cảnh tượng ấy mới thân mật làm sao. Ánh nắng ban mai chiếu lên người chúng tôi. Tôi giống như con mèo nhỏ thu mình trên người anh, gối đầu lên bụng anh, theo nhịp hô hấp của anh. A, đúng là một cảnh tượng khiến người ta chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy đỏ mặt, tim đập rộn ràng.

Quá tuyệt!

“Sao cậu lại chạy sang giường tôi ngủ?”

Đúng lúc tôi hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ của mình thì câu nói kèm theo tâm trạng vô cùng bất mãn của anh lôi tôi về với hiện thực.

Câu nói đó có nghĩa là…..Bây giờ, lúc này, vị trí mà tôi đang ngồi chính là giường của anh? Bỗng chốc, tôi cảm thận được thế nào gọi là “cực kỳ sợ hãi”.


“Cậu….mình…” Đột nhiên ý thức được là chính mình đã chạy sang giường của anh, đột nhiên tôi không biết lúc này nên nói gì nữa. Nhưng, nếu không nói gì thì dường như không được tốt cho lắm. Chẳng may anh coi tôi là loại con gái tùy tiện thì làm thế nào? Vậy thì chẳng phải danh dự cả đời của tôi bị hủy hoại trong gang tấc sao?

Tôi cẩn thận nhìn trộm vẻ mặt của anh lúc này. Khuôn mặt đỏ ửng của anh quay sang một bên không thèm để ý đến tôi. Dáng vẻ ấy của anh dường như là đang chờ tôi nói gì đó. Nhưng….lúc này tôi phải nói gì mới có thể khiến anh không hiểu lầm mình?


Chờ đã….dường như có cái gì đó không đúng. Tôi và anh….thân phận hiện tại của tôi là nam sinh cơ mà. Rốt cuộc đầu óc của tôi làm sao vậy nhỉ? Sao cứ không nhớ điều đó? Tuy thân phận hiện tại của tôi là nam sinh, tôi không cần phải lo anh sẽ nghĩ mình là loại con gái tùy tiện, nhưng….đột nhiên có một vấn đề lóe lên trong đầu.

Tôi, vì sao tôi lại lo anh sẽ nghĩ mình là loại con gái tùy tiện?

Tôi thấy chắc chắn là tôi bị điên rồi, vì sao ngày nào tôi cũng nghĩ đến mấy cái thứ linh tinh này?


Tình thế cấp bách, trước tiên cần phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
“Cái đó….mình….” Chuyện này phải nói từ đâu đây? Nếu nói xin lỗi thì dường như có chút gì đó kỳ kỳ. Giải thích sao? Nhưng phải giải thích từ đâu đây?

Dù sao thì tôi cũng không biết vì sao tôi lại chạy sang đây.
“Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây”. Lúc tôi vẫn đang suy nghĩ xem rốt cuộc phải xử lý mọi chuyện trước mắt như thế nào thì đột nhiên anh đứng dậy rồi bỏ đi.

Cái anh chàng này…..Chỉ có điều, anh muốn giải vây cho tôi hay là muốn giải vây cho mình? Có lẽ là cho tôi. Haha, đúng là anh chàng đáng yêu.
Lúc tôi vẫn đang ca ngợi Hàn Thành Nam đáng yêu thì đột nhiên tôi phát hiện một chuyện.

Đó là….tôi không mặc áo ngực.
.


<còn nữa>
 
V

valyn_khanh_hoa

CÔ NÀNG HOTBOY- NGẢI KHẢ LẠC < Tiếp >

“A…..” Sau khi ý thức được chuyện này, tôi hét lên thảm thiết.

Tôi….tôi…tôi không mặc áo ngực, lại còn cùng Hàn Thành Nam….đúng là sét đánh bên tai. Không đúng, còn đáng sợ hơn cả sét đánh bên tai.
Chả trách lúc nãy anh đỏ mặt, không biết chừng đã phát hiện ra thân phận của tôi, vì thế mới….mới e thẹn như thế.

Trời ơi…Mình Hiểu Ưu ơi là Minh Hiểu Ưu, vì sao mày làm việc gì cũng không dùng cái đầu của mày thế? Mày là con ngu ngốc, đần độn, ngu độn….

Bây giờ nói gì thì cũng muộn rồi. Anh biết mày là con gái….hậu quả như thế này…quả thực là không thể tưởng tượng được. Tôi vò đầu bứt tai như một kẻ điên loạn.


Làm thế nào? Có đi giải thích không? Nhưng nhỡ may, nhỡ may anh hoàn toàn không phát hiện ra mình là con gái thì sao? Vậy thì chẳng phải mình ngu ngốc tự bại lộ thân phận của mình sao?


Thế….thế bây giờ phải làm thế nào?


Tôi cố gắng để mình giữ được bình tĩnh, để mình không cuống lên. Mặc quần áo, xem xem bây giờ có thể làm gì để cứu vãn. Phải làm gì mới có thể làm cho anh tin mình là nam sinh? Dường như nên biểu hiện giống con trai hơn một chút. Vậy thì có chuyện gì con trai làm được mà con gái không làm được nhỉ? Có chuyện gì mà con trai làm còn con gái không làm nhỉ?


Con trai làm được, con gái không làm được….

Con trai làm, con gái không làm….

Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý rất hay. Ha, tôi nghĩ ra rồi. Bỗng chốc, tôi thấy khâm phục sự thông minh tài chí của mình.


Không ít thì nhiều nam sinh đều có hứng thú với nữ sinh. Trừ phi là….có vấn đề…haha….vậy thì tôi phải nhanh chóng triển khai kế hoạch của mình mới được. Chỉ có điều, phải triển khai kế hoạch của mình như thế nào đây? Hàn Thành Nam không có ở đây, mà dù anh có ở đây thì tôi có thể làm gì?

Đúng lúc ấy, đột nhiên có người gõ cửa

(3)
Lẽ nào Hàn Thành Nam đột nhiên quay lại? tôi phấn khích chạy ra cửa.

Vừa mở cửa thì nhìn thấy khuôn mặt mà tôi hoàn toàn không muốn nhìn thấy.

Tuy tôi không có thù oán gì với cái trường này, nhưng vẫn có người mà tôi không muốn gặp, ví dụ người đang xuất hiện trước mắt tôi lúc này…..

Người này hôm qua tôi mới gặp, hơn nữa hôm qua là lần đầu tiên gặp, nhưng…..tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì tốt đẹp với anh ta.

Vì sao ư?

Bởi vì gã trước mắt tôi chính là cái gã hôm qua đã hại tôi ngất, hôm nay mộng du. Cho dù anh ta là huấn luyện viên thì tôi vẫn rất ghét anh ta.

“Chào bạn Minh”. Anh ta mỉm cười hớn hở.

Rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng “cute” lại phải phô ra nụ cười kinh dị như thế, đúng là xấu hết nổi.

“Xin hỏi huấn luyện viên có chuyện gì không?” Tuy rất ghét nhưng tôi không muốn lại phải chạy, vì thế đành phải nói một câu như thế với tâm trạng không hề thoải mái một chút chút nào.

“Tôi…..tôi….” Anh ta gãi đầu gãi tai, nét mặt chuyển từ trạng thái mỉm cười “kinh dị” sang bối rối, không biết phải làm thế nào.

Sự thay đổi nét mặt như trong phim hài như thế, tôi thấy khó lòng mà chấp nhận được.

“Tôi xin lỗi”. Lúc tôi vẫn chưa thể chấp nhận được sự biến đổi nét mặt của anh ta thì anh ta lại nói một câu khiến tôi càng không thể chấp nhận được.

Huấn luyện viên xin lỗi vận động viên là chuyện rất hiếm thấy. Đối diện với tình huống hiếm thấy này, đột nhiên tôi thấy có chút bối rối không biết phải làm thế nào

“Huấn luyện viên, vì sao phải xin lỗi?”

Tuy tôi ngất vì chạy quá nhiều nhưng anh ta cũng hoàn toàn không biết là vì chuyện kia. Vì thế, đó không phải là lỗi của anh ta.


“Cái đó, bạn Minh, xin lỗi, thực ra tôi không phải là huấn luyện viên?” Anh ta nói với vẻ mặt đầy ăn năn hối lỗi.

“Vậy thì cậu cũng không cần….” Nghe anh ta nói vậy, tôi nói luôn câu ấy mà không hề nghĩ ngợi gì, nhưng, nói được nửa câu thì đột nhiên tắc nghẹn.

“Cái gì? Cậu không phải là huấn luyện viên?”

Anh ta nói….anh ta không phải là huấn luyện viên? Vậy anh ta là? Không đúng, anh ta là ai hoàn toàn không phải là trọng điểm, trọng điểm là hôm qua tôi đã phải chạy đến nỗi ngất đi vì một huấn luyện viên như anh ta đã bắt tôi phải chạy. Kết quả là bây giờ anh ta đến nói với tôi rằng anh ta không phải là huấn luyện viên?

Bây giờ tôi có thể cảm nhận một cách sâu sắc thế nào là “tức đến phát điên” lên.

“Xin lỗi, hôm qua tôi chỉ đùa thôi, không ngờ…..” Anh ta lại nói với khuôn mặt ăn năn đáng ghét ấy.

“Đùa? Không ngờ? Cậu lại còn nói với tôi là cậu đùa, cậu không ngờ tôi lại chạy thật?” Tôi tức giận gào lên với cái gã mặt dày mũi nhọn trước mặt mình.

Tâm trạng của tôi lúc này không thể dùng từ “căm phẫn” để hình dùng. Tâm trạng của tôi cũng không thể dùng từ “kích động” để thay thế được.

“Cái đó, bạn Minh, bạn đừng kích động, hãy thả lỏng, thả lỏng, có được không?” Anh ta muốn xoa dịu nỗi tức giận lên đến đỉnh điểm của tôi.

“Lúc này mà cậu còn bảo tôi thả lỏng?” Trôi trợn mắt nhìn anh ta. Ánh mắt đầy căm phẫn.

“Cái, cái đó….bạn Minh, tôi, tôi biết lỗi rồi. Cái đó, tôi, tôi….” Vì cái lườm đầy căm phẫn của tôi mà anh ta lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc.

Tôi chỉ muốn bóp chết anh ta cho rồi. Phải biết rằng, nếu không vì cái gã trước mắt này bắt tôi chạy nhiều vòng như thế thì làm sao tôi có thể mệt mỏi quá độ đến nỗi không biết vì sao lại chạy sang giường của Hàn Thành Nam? Nếu không phải vì chạy sang giường của Hàn Thành Nam thì làm sao tôi có thể để lộ thân phận của mình được?

Càng nghĩ tôi càng thấy gã này đáng chết…..Đối với hắn ta, tôi chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi. Tôi nắm chặt tay, móng tay đã cắm vào thịt.

“Cậu tưởng rằng chỉ cần nói một câu đơn giản là cậu biết lỗi rồi thì sẽ xong sao?” Ánh mắt của tôi tóe lửa, nắm đấm cũng bắt đầu phát ra tiếng kêu cục cục.


“Cái đó, cái đó….bạn Minh, để bồi thường cho bạn, tôi quyết định tặng bạn cái này”. Đúng lúc tôi đang chuẩn bị bước từng bước về phía cái người đang lùi dần ra phía sau thì đột nhiên anh ta giơ một thứ gì đó lóe sáng trước mắt tôi.

Cái này là….tôi bức tực nhìn cái đĩa kỳ quái không có lợi cho sự phát triển lành mạnh của thanh thiếu niên.

“Đây….là?” Cái đĩa trên tay anh ta còn in….ack…mấy chữ hết sức không có lợi cho sức khỏe tâm sinh lý – “Đĩa dạy học cho người lớn”. Trời ơi, quả thực khiến tôi không thể chấp nhận được.

“Haha, bạn Minh, cái này là bản đẹp mà tôi đã cất giữ bấy lâu nay. Thử nghĩ mà xem, sống trong cái ký túc nam này, ngày nào cũng phải nhìn một lũ đồng loại, thật là cô đơn. Chỉ có điều bây giờ không cần lo lắng. Có cái này rồi, tuyệt đối cậu sẽ không cô đơn nữa”.

Nét mặt của gã trước mặt biến đổi không phải là nhanh bình thường. Vừa rồi rõ ràng là khuôn mặt đầy ăn năn và lo lắng, bây giờ đột nhiên lại phấn khích như thế?

Nhìn cái đĩa lóe sáng trên tay anh ta, suy ngẫm những lời anh ta vừa nói, đột nhiên tôi hiểu vì sao anh ta lại phấn khích như thế. Sở dĩ anh ta phấn khích như vậy hoàn toàn là vì cái thứ mà anh ta cầm trong tay là thứ mà nam sinh thích xem – Đĩa 18+ (Chú thích, đĩa 18+ là loại đĩa mà trẻ em dưới 18 tuổi không nên xem, cụ thể vì sao không nên xem thì ở đây tôi cũng không nên nói nhiều). Sau đó anh ta lại thao thao bất tuyệt giới thiệu một hồi, nói là cái đĩa này là hàng cao cấp nhập khẩu nguyên chiếc được tìm thấy ở nhà bạn của bạn bố anh ta.


Cái gã chết tiệt này, đến xin lỗi lại còn mang theo cái thứ buồn nôn này. Anh ta bảo con gái xem cái thứ này sao? Tuy tôi rất tò mò vì không biết vì sao con trai lại thích xem những thứ này, nhưng….không đúng, chờ một chút, bây giờ tôi là con trai mà.

Thông thường con trai đều thích xem thứ này còn con gái thì không xem. Vậy thì, nếu tôi xem cái này trước mặt Hàn Thành Nam, thì có phải anh ta sẽ nghĩ tôi là con trai không?

Đôi khi tôi thực sự rất khâm phục sự túc trí đa mưu của mình. Hahaha.

“Bạn Minh, bạn Minh….” Đúng lúc tôi cười ha hả vì sự thông minh của mình thì cái gã không biết điều trước mắt lại làm tôi mất hứng.

“Cái gì?” Tôi nói với giọng không tử tế chút nào.

“Cái này…..” Thấy tôi nói vậy, anh ta có chút lúng túng. Anh ta cầm cái đĩa trên tay, xoay đi xoay lại trước mặt tôi dường như muốn hỏi xem rốt cuộc tôi có muốn xem cái đĩa này không.

“Tuy tôi vẫn chưa nguôi giận, nhưng có điều, món quà này tôi cầm tạm vậy”. Tôi tỏ ra rất phong độ.

“Haha, tôi biết là nhất định bạn Minh sẽ thích mà. Vậy thì bạn cứ từ từ mà xem. Tôi có chuyện, tôi đi trước đây”. Anh ta đỏ mặt rồi quay người chạy thẳng.

Tôi cầm lấy cái đĩa, đóng sập cửa, chuẩn bị lên kế hoạch hành động bước hai.

Thực ra dường như cũng chẳng có kế hoạch hay ho gì. Dù sao chỉ cần xem cái này trước mặt Hàn Thành Nam, sau đó làm ra vẻ rất phấn khích là được. Tôi đang say sưa với kế hoạch vẹn toàn của mình thì Hàn Thành Nam về phòng.
(Còn nữa)
 
V

valyn_khanh_hoa

Cô nàng hotboy <tiếp>

“Haha, cậu về rồi à?” Tôi mỉm cười hớn hở.

“Uhm”. Anh nhìn khuôn mặt hớn hở của tôi mà không bộc lộ chút biểu cảm nào, chỉ nói một từ đơn giản như thế. Nói xong, anh quay người lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.

“Chờ một chút, mình muốn dùng máy tính của cậu”. Lúc anh vẫn chưa bước ra cửa ký túc thì tôi vội nói.

“Uhm”. Anh lại đáp lại bằng cái câu chỉ với một âm tiết cụt lủn như thế. Anh chàng này lại bắt đầu như thế rồi.

“Lẽ nào cậu không muốn biết biết mình dùng máy tính của cậu để làm gì sao?” Tôi bực tức nói.

“Không muốn”. Lần này anh đột phá tan một âm tiết nhưng lại nói cái câu khiến tôi phát điên lên. Anh chàng này có phải là người không đấy? Ngay cả chút tò mò tối thiểu nhất cũng không có? Anh ném cho tôi hai chữ ấy, bảo tôi phải đỡ thế nào đây? Đúng là con người vô vị.


“Mình muốn xem cái này”. Tuy anh là người rất vô vị nhưng cũng không phải là không có cách. Ai bảo bây giờ tôi phải bảo vệ thân phận của mình?

“Uhm”. Lại là một âm tiết. Rốt cuộc anh làm sao vậy nhỉ? Chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao? Sao bây giờ lại còn giận dỗi?

“Vậy, cùng xem nhé?” Tôi ngỏ lời mời rất thành khẩn.

“Không cần”. Anh vẫn nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.


Anh chàng này cũng thật là biết kiềm chế. Cái gã đến xin lỗi sáng nay, vừa nhắc đến cái đĩa này là phấn khích chết đi được, còn anh nhận được lời mời của tôi mà vẫn thờ ơ lạnh lùng.

“Còn giả bộ cái gì nữa? Thực ra cũng rất muốn xem, đúng không? Cậu là con trai mà”. Tôi quyết tâm kéo cái người thờ ơ trước mặt mình đến trước máy tính.

Tôi cố làm ra vẻ phấn khích bật máy tính, mở cái đĩa mà tôi không muốn xem chút nào.

Máy tính vang lên âm thanh khiến da đầu người ta tê liệt. Màn hình máy tính xuất hiện một số cảnh tượng hết hết sức khó coi.


Đây….chính là thứ có thể khiến mạch máu của bọn con trai căng lên, phấn khích đến cực điểm sao?

Đây…. chính là thứ mà bọn con trai coi là vật báu và không ngừng truyền tụng?
Đây….quả thực không thể tưởng tượng được?


Đây….quả thực khiến người ta buồn nôn?


Rõ ràng là thứ khiến người ta buồn nôn, vì sao khi nhắc tới nó bọn họ lại phấn khích như thế? Nói đến nôn, dạ dày của tôi lúc này thật sự không thoải mái chút nào. Đặc biệt là khi nhìn những cảnh tượng mà ngay lập tức nên bị che lại trên màn hình.


Âm thanh càng lớn hơn, những âm thanh khiến người ta căm phẫn không ngừng vang vọng trong tai tôi. Tuy tôi rất muốn tiếp tục tỏ ra vô cùng phấn khích, nhưng…..cái thứ này quả thực rất buồn nôn. Những cảnh tượng trên máy tính ngày càng nóng bỏng, bốc lửa, hơn nữa lại có xu hương khiêu khích với sự nhẫn nại có hạn của tôi.

Tuy tôi rất muốn nhịn, nhưng….tôi nôn thật rồi.

Tôi chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo….

Cấu tạo của con trai quả nhiên là khác con gái, bọn họ có thể chịu đựng được thứ buồn nôn như thế này.

“Làm gì có thằng con trai nào xem đĩa người lớn mà lại nôn oẹ như thế này?” Đúng lúc tôi đang nôn đến xé ruột xé gan thì đột nhiên Hàn Thành Nam đứng cạnh tôi mở miệng nói.


Nôn xong, tôi súc miệng, không trả lời câu hỏi của anh.


Rõ ràng là muốn nhấn mạnh thân phận của mình là nam sinh, nhưng lại thành ra thế này. Chắc chắn là bây giờ anh càng nghi ngờ tôi hơn?


“Vì sao phải cố ép mình như thế?” Đột nhiên, anh hỏi tiếp.

Vì câu nói ấy của anh, tôi quay ngoắt lại.

Rốt cuộc câu nói ấy của anh có ý gì?

“Mình…mình đâu có ép mình?” Tôi cố tỏ ra giả tạo đến mức có thể.

“Rõ ràng là rất miễn cưỡng. Loại đĩa thế này cậu không muốn xem, đúng không? Vì sao phải cố làm ra vẻ là rất muốn xem? Cậu đang muốn giấu giếm chuyện gì sao?” Bình thường anh không hay nói nhiều, đột nhiên bây giờ lại tuôn ra một tràng dài khiến tôi thực sự không biết phải trả lời thế nào.


Anh đã cảm thấy điều gì đó rồi sao? Nếu không sao lại có thể hỏi tôi có phải đang muốn giấu giếm điều gì không? Tim tôi càng đập càng loạn nhịp, không phải vì cái gì khác, chỉ là vì căng thẳng cộng thêm với chột dạ.

“Mình….mình muốn xem loại đĩa ấy mà. Vốn dĩ mình là người rất háo sắc”. Có lẽ vì chột dạ nên giọng nói của tôi có pha lẫn chút gì đó run run không dễ nhận ra.

“Rõ ràng là không phải”. Giọng nói kiên định của anh khiến tôi thấy lời nói dối của mình ngày càng giả tạo.

“Vậy cậu nói xem mình là người thế nào?”

“Minh Hiểu Ưu mà tôi biết, là….dù sao thì Minh Hiểu Ưu mà tôi biết không phải là một nam sinh háo sắc”. Nói xong anh quay người về phòng. Lời nói của anh tuy có chút gì đó mơ hồ khó hiểu, nhưng hai chữ cuối cùng tôi lại nghe rất rất rõ.


Nam sinh….nam sinh....anh nói tôi là nam sinh. Đột nhiên tôi rơi vào trạng thái phấn khích. Chỉ cần một câu nói đơn giản như thế mà khiến phiến đá đè nặng trong lòng tôi cuối cùng đã được dỡ xuống.

“Hàn Thành Nam! Chúng ta đi ăn cơm đi”. Vì sự tin tưởng của anh, tôi quyết định hào phóng một chút, mời anh chàng đáng yêu này ăn cơm. Nhưng khi tôi bước chân vào phòng thì thấy anh đang dán mắt vào màn hình máy tính.

Ack….quả nhiên! Con trai đều háo sắc…..


<đón xem chương 4>
 
T

tiendat_no.1

đọc tiếp nè ....
Chương 4. Nhân vật mấu chốt xuất hiện



“Tôi là anh chàng đẹp trai, anh chàng đẹp trai….” Tôi vừa vui vẻ hát vừa đi về phía câu lạc bộ quần vợt.

Tính ra thì tôi đến đây cũng được một tháng rồi. Hàn Thành Nam vẫn bình thường. Thực ra tôi cũng rất biết giấu mình đấy chứ. Những người xung quanh hoàn toàn không phát hiện ra chuyện tôi là con gái. Haha, lần sau tôi sẽ đăng ký tham gia giải đóng phim nào đó, không biết chừng có thể mang được giải nhất về nhà.


Lúc tôi đang đắc trí về tài diễn xuất của mình thì đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một đám người đang vây quanh câu lạc bộ quần vợt. Cảnh tượng ấy có thể dùng hình ảnh đông như trẩy hội và một con kiến cũng không lọt để ví von.

Hôm nay câu lạc bộ quần vợt có hoạt động gì sao? Sao lại nhiều người thế nhỉ? Tôi tò mò chạy lại. Nhưng vì người đứng xem quá đông nên tôi cố chen thế nào cũng không chen vào được. Tuy sức tôi không nhỏ nhưng so với những nam sinh này thì không thể coi là lớn được. Chỉ có điều, vì sao những người vây quanh đều là nam sinh?

Có lẽ vì những người đứng xem đều là nam sinh nên tôi càng tò mò hơn.

Sau khi cơ thể nhỏ bé của tôi lách hết bên phải rồi lại luồn sang bên trái, vượt qua vô số chướng ngại vật (nam sinh) thì tôi nhìn thấy….một mỹ nhân, không sai, chỉ nhìn sau lưng thôi cũng có thể thấy nữ sinh trước mắt tuyệt đối là một mỹ nhân. Mái tóc đen dài óng mượt thướt tha sau lưng, bộ quần áo bó sát phô cơ thể yểu điệu, duyên dáng, đôi chân dài hơn dưới sự tô điểm của chiếc váy quần vợt.

Ơ? Vì sao hình bóng trước mặt khiến tôi có cảm giác như đã từng gặp nhỉ? Gặp ở đâu rồi nhỉ? Tôi bắt đầu lục tìm trong ký ức.

Sau khi ngẫm nghĩ một hồi lâu, tôi quyết định từ bỏ. Không phải là trí nhớ của tôi không tốt mà quả thực chỉ nhìn sau lưng thì làm sao có thể biết được cô gái trước mắt là ai cơ chứ? Cứ nhìn mặt cô ta rồi tính vậy.

Đúng lúc tôi rất muốn biết khuôn mặt thật của mỹ nhân đứng quay lưng về phía mình thì đột nhiên có một anh chàng bước ra từ đám đông chật chội, đi về phía cô gái xinh đẹp ấy.

“Cô em đi một mình sao?” Anh ta đến cạnh cô ta, đặt một tay lên vai cô rồi phát ra âm thanh sặc mùi lưu manh.

Giữa ban ngày ban mặt thế này mà lại bắt chuyện với con gái như thế, con trai bây giờ thật là….

“Đừng có chạm vào tôi”. Cô gái ấy vẫn giữ trạng thái quay lưng về phía tôi, không thèm ngoảnh đầu lại, chỉ vung tay đánh vào bàn tay đặt lên vai mình.

Cô gái này cũng thật ghê gớm, gặp chuyện như vậy mà không thèm ngoảnh đầu lại. Trong số những cô gái mà tôi quen, có ai ghê gớm như vậy không nhỉ? Tôi lục tìm trong ký ức, đột nhiên….tôi nghĩ đến một người.

Cô gái trước mắt…chắc không phải là người tôi nghĩ tới? Nếu cô ấy đúng là người mà tôi nghĩ tới thì quả thực….Hậu quả chắc chắn sẽ không tưởng tượng được. Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, cầu mong đừng là người đó, đừng là người đó, đừng, đừng…

“Ấy, làm bạn đi mà”. Lúc tôi đang thầm cầu nguyện thì anh chàng kia vẫn không từ bỏ ý định bắt chuyện với mỹ nhân.

Nếu cô gái trước mắt là người mà tôi nghĩ đến thì chắc chắn anh chàng kia sẽ không có kết cục tốt đẹp, không biết chừng sẽ chết rất khó coi.

Tôi đang suy ngẫm xem nếu anh chàng này gặp người mà tôi nghĩ tới thì sẽ bị đánh ra nông nỗi nào thì đột nhiên anh ta ngã lăn ra đất.

Một người bình thường sao có thể đột ngột ngã lăn ra đất được? Chắc chắn có uẩn khúc gì đó. Khi tôi quan sát kỹ càng thì phát hiện mỹ nhân đứng quay lưng về phía mình vẫn chưa rụt một cánh tay lại.

Nhìn cảnh tượng này, tôi nghĩ….mình có thể tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra.

Vừa nãy, chắc là cô gái đứng quay lưng về phía tôi huých tay, đập vào cằm của anh chàng đứng sau định chạm vào người mình, có lẽ vì không hề phòng bị hoặc vì cô gái dùng sức quá mạnh nên anh chàng này đã ngã lăn ra đất.

Nói rồi mà, cô gái này thật ghê gớm. Tuy nhiên sự ghê gớm của cô ấy càng khiến tôi chắc chắn một điều đây chính là người mà tôi đã nghĩ tới.

Nếu là cô ấy….Tôi thấy mình mau chóng trốn đi thì tốt hơn.

Nhưng….đây là cửa của câu lạc bộ quần vợt. Tôi muốn vào tập thì bắt buộc phải đi qua mặt cô ấy.

Haizzz….mặc kệ, cứ trốn đi đã rồi tính sau.

Đúng lúc tôi quay người thì đột nhiên một giọng nói ẩn chứa vẻ ngạc nhiên vui mừng….vang lên bên tai.

“Ưu?” Giọng nói mới quen thuộc làm sao? Cộng thêm cách xưng hô quen thuộc như thế, không cần đoán nữa, chính là cô ấy.
 
T

tiendat_no.1

Dường như cô ấy đã nhìn thấy tôi, vì sao cô ấy lại ngoảnh đầu đúng lúc này cơ chứ, vì sao lại phát hiện tôi một cách trùng hợp như vậy? Rõ ràng là ở đây có bao nhiêu người. Tôi thầm kêu gào thảm thiết.

Quay đầu, hay là không quay đầu đây?

Tôi thầm do dự trong lòng, ba giây sau, tôi quyết định vờ như không nghe thấy. Cái gì mà ưu với chả ưu, tôi còn lương cơ. Tôi không để ý đến âm thanh đang gọi mình mà tiếp tục tiến lên phía trước.

Tôi chen, chen, và chen, khó khăn lắm mới chen ra khỏi đám đông thì đột nhiên phát hiện….cô ấy đứng ở vị trí cách tôi không xa.

Cái này….rõ ràng là cô ấy đang bị đám nam sinh bao vậy, vì sao lại xuất hiện bên ngoài đám đông?

Ack….Suýt nữa thì quên, cô ấy là tay quần vợt siêu hạng, có thể nhẹ nhàng giẫm lên vai người khác “bay” qua.

“Ưu! Sao em lại trốn chị?” Dường như cô ấy vô cùng vô cùng tức giận trước hành vi nghe thấy tiếng gọi mà vờ như không nghe thấy của tôi.

“Ôi, chị Mỹ Hoa. Cơn gió nào đã đưa chị tới đây vậy?” Tôi chột dạ nói.

Bởi vì chột dạ căng thẳng nên lúc ấy tôi toát mồ hôi hột.

Sau khi nghe lời hỏi han giả tạo của tôi, đột nhiên người đứng trước mặt chuyển từ phẫn nộ sang phấn khích. Ack…từ khi quen cô ấy tới nay, lần nào cái điệu bộ thái quá ấy cũng khiến tôi không thể chấp nhận được.

“Dĩ nhiên là vì chị rất nhớ em rồi”. Hai giây sau khi dáng vẻ phấn khích được định dạng, cô ấy di chuyển đến trước mặt tôi trong lúc tôi không hề đề phòng và ôm chặt lấy tôi.

….Khi tôi có phản ứng thì cô ấy đã ôm chặt lấy tôi rồi. Liếc nhìn qua bờ vai của cô ấy, tôi thấy phía sau là Hàn Thành Nam đang đi tới câu lạc bộ. Anh đang nhìn người bị ôm chặt như tôi với nét mặt như đang suy ngẫm điều gì đó, không đúng, ngoài sự suy ngẫm ấy dường như có tâm trạng gì đó lẫn bên trong.

Không hiểu vì sao, khi nhìn thấy nét mặt ấy của anh, đột nhiên tôi có cảm giác rất căng thẳng, dường như là lo sợ anh sẽ hiểu lầm. Nhưng rõ ràng tôi và chị Mỹ Hoa đều là nữ sinh mà. Tuy thân phận hiện tai của tôi là nam sinh, nhưng Hàn Thành Nam cũng là nam sinh mà, sao anh lại hiểu lầm được?

Tuy trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng không biết vì sao, căng thẳng đến nỗi tôi muốn vùng vẫy khỏi vòng tay của chị Mỹ Hoa.

“Chị….Mỹ Hoa, em….em không thở được nữa rồi”. Tôi cố gắng dùng sức vùng vẫy khỏi vòng tay của chị Mỹ Hoa, nhưng phát hiện tất cả mọi nỗ lực đều vô ích.

N phút sau khi tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cô ấy cũng bỏ tôi ra.

Tôi há mồm hít thở không khí, muốn lấy lại phần không khí bị mất đi lúc nãy. Trong lúc tôi đang hít thở thì ánh mắt của tôi liếc nhìn Hàn Thành Nam đứng cách đó không xa.

Trong nháy mắt, anh biến mất khỏi anh nhìn của tôi. Lẽ nào anh cũng luyện cách bay người trong quần vợt?

“Ưu? Sao chị thấy hình như em không thấy ngạc nhiên và vui mừng khi gặp chị?” Giọng nói lanh lảnh của chị Mỹ Hoa kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ngạc nhiên và vui mừng? Nhìn thấy chị Mỹ Hoa, ngạc nhiên thì có một chút, vui mừng thì còn phải xem xét. Chỉ có điều, những lời như thế này chỉ có thể nghĩ trong đầu, nếu nói ra thì không biết chừng sẽ bị chị Mỹ Hoa giày vò cho đến chết.

“Ngạc nhiên vui mừng? Sao lại không ngạc nhiên vui mừng được cơ chứ? Em vui đến nỗi không biết nên nói gì”. Tôi gượng cười.

“Haha, chị biết mà” Sau khi nghe tôi nói những lời ấy, chị Mỹ Hoa vô cùng hài lòng, vỗ vai tôi và nói.

Chị biết? Chị chắc không?

“Chỉ có điều, em nghe xong tin này chắc chắn là sẽ ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa”.

Thông tin khiến tôi ngạc nhiên và vui mừng hơn nữa? Đột nhiên tôi có linh cảm không tốt đẹp. Linh cảm này khiến tôi dựng tóc gáy, khiến tôi toát mồ hôi hột.

“Thông…thông tin gì ạ?” Tôi căng thẳng nhìn chị ta và hỏi.

“Haha, sau khi nghe nói em tới đây, chị cũng chuyển đến trường này. Haha, không phải là rất vui sao?” Chị Mỹ Hoa phấn khích nói: “Tuy ở đây tạm thời chưa có đội quần vợt nữ, chỉ có điều, chút khó khăn nhỏ này không làm khó chị được”.

“Đúng vậy, đúng vậy, em rất ngạc nhiên và vui mừng”. Giọng nói của tôi ẩn chứa chúng gì đó lúng túng.
 
T

tiendat_no.1

“Chị biết mà, haha, thử nghĩ mà xem, chúng ta lại có thể sống lại những ngày tràn đầy nhiệt huyết trên sân quần vợt. Chị và Ưu lại có thể tiếp tục thời kỳ đánh đôi huy hoàng của chúng ta rồi”. Chị ta vừa nói, vừa để nộ vẻ mặt vô cùng hứng khởi.

Có thể sống lại không? Nghĩ lại những năm tháng trước đây, tôi và chị Mỹ Hoa được mệnh danh là cặp đôi hoàng kim của quần vợt nữ. Tôi được các tạp chí thể thao lớn mệnh danh là “tuyển thủ quần vợt có tiềm lực nhất”. Những năm tháng ấy mới tươi đẹp làm sao. Nhưng, bây giờ….vì thân phận của tôi, tôi chỉ có thể….

“Cái đó, chị…em nghĩ…..” Tôi ấp úng nói.

Thực ra đó mới là lý do tôi sợ chị ấy đến. Bây giờ tôi là nam sinh. Còn chị ấy đến chắc chắn là vì muốn chơi quần vợt cùng tôi. Vì thế, tuy tôi và chị Mỹ Hoa là một cặp rất ăn ý nhưng hoàn cảnh của tôi bây giờ không thể cùng cặp với chị ấy được. Hơn nữa, điều quá quắt nhất là bây giờ tôi không biết phải giải thích với người khác về cảnh ngộ ly kỳ của mình như thế nào.

“Sao vậy? Ưu, thái độ của em là thế nào vậy?” Chị Mỹ Hoa nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng.

“Em nghĩ, em…..” Quả thực tôi không biết giải thích với chị ấy là tôi không thể chơi quần vợt cùng chị như thế nào. Quả thực tôi không thể nói lý do là vì thân phận hiện tại của mình là nam sinh nên mới không thể chơi quần vợt cùng chị….

“Rốt cuộc làm sao?” Dáng vẻ lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc của tôi khiến chị ấy càng căng thẳng hơn.

“Em, không thể chơi quần vợt cùng chị”. Tôi nắm chặt tay rồi nói câu ấy.

Vẻ căng thẳng trên khuôn mặt của chị đột nhiên biến thành vẻ kinh ngạc, ngoài sự kinh ngạc ấy là chút gì đó không thể tưởng tượng được.

“Vì sao? Vì sao? Vì sao? Lẽ nào em có bạn chơi mới rồi? Bạn chơi của em có chơi hay bằng chị không? Xinh bằng chị không?

Tài giỏi bằng chị không? Có….” Chị ấy kích động nói, vừa nói vừa lắc người tôi.
“Cái đó, không, không phải”. Tôi biết nói từ đâu đây.

Lúc này tôi căng thẳng chết đi được, mồ hôi chảy không ngừng trong lòng bàn tay.
“Không phải, thế là gì? Mau nói cho chị biết đi. Khó khăn lắm chị mới đến đây được, em lại, lại…..” Chị nói rồi bắt đầu nghẹn ngào.

Bây giờ là thế nào đây? Tuy tôi đã quen với sự biến đổi tâm trạng của chị Mỹ Hoa, nhưng cái dáng vẻ vô cùng ấm ức như sắp khóc của chị tôi mới nhìn thấy lần đầu. Nghĩ đến dáng vẻ ghê gớm của chị thường ngày, dường như không phải là một người biết khóc. Nhìn chị Mỹ Hoa lúc này, tôi hạ quyết tâm, tuy không biết phải nói thế nào nhưng vẫn phải nhanh chóng nói rõ cho chị ấy biết.

“Em….” Tôi vừa cân nhắc xem phải mở miệng thế nào vừa nhìn xung quanh.

Không biết từ lúc nào mà quanh tôi và chị Mỹ Hoa lại có nhiều người như vậy? Học sinh bây giờ đúng là rất thích xía vào chuyện của người khác. Chỉ có điều….vì sao xung quanh toàn là nam sinh? Ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù vậy nhỉ? Đột nhiên tôi hiểu ra rằng đây chính là sức mạnh của người đẹp.

“Em….em thấy chúng ta nên tìm chỗ khác nói chuyện”. Tôi kéo chị Mỹ Hoa ra khỏi đám đông với tốc độ nhanh như chớp.

Sau một hồi hết rẽ rồi lại ngoặt, cuối cùng tôi đã cắt đuôi được đám đông phía sau.
Đến một góc vắng vẻ ở trường học, tôi thở hổn rồi dừng chân. Ngoảnh đầu lại nhìn chị Mỹ Hoa bị tôi lôi đi xềnh xệch cũng đang thở hổn hển. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nói câu chuyện của mình.

“Chị Mỹ Hoa, tuy câu chuyện mà chị sắp nghe dưới đây có thể rất hoang đương, nhưng quả thực nó đã xảy ra với em. Em, vì bố em và hiệu trưởng đã ký kết với nhau, đưa em vào trường với thân phận là nam sinh”. Tôi nói câu chuyện khiến người ta rất khó có thể chấp nhận này với vẻ mặt hết sức nặng nề.

Tôi cứ tưởng rằng chị Mỹ Hoa trước mặt mình sẽ ngạc nhiên thốt lên “sao có thể như thế được”, hoặc là vừa lắc đầu giống như trống lắc, vừa nói mình không tin, hoặc là vừa lắc người tôi vừa hỏi “sao em có thể chấp nhận như thế” gì gì đó. Nhưng….sau khi nghe tôi nói, chị lại cười. Khuôn mặt toát lên vẻ thở phào nhẹ nhõm.

“Trời ơi, chị cứ tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm. Thì ra là thế, hại chị lo em tìm bạn chơi khác”. Chị ấy vừa vỗ ngực, dường như là để giảm căng thẳng vừa cười nói.

Chuyện gì ghê gớm lắm? Tư duy của chị Mỹ Hoa đúng là người bình thường không thể lý giải được. Lẽ nào đây chính là tư duy kiểu nhảy cóc trong truyền thuyết?

“Không sao, chị sẽ giúp em giữ kín bí mật này. Chúng ta tiếp tục chơi quần vợt nhé. Hãy nghĩ đến sân quần vợt vô ưu vô lo của chúng ta trước đây.nghĩ thôi đã khiến máu sôi lên rồi”. Không đợi tôi mở miệng nói, chị Mỹ Hoa đã nói với khuôn mặt khao khát rạng ngời.

cả 1 tiểu thuyết đấy, đọc từ từ nhé
_________________
 
T

tiendat_no.1

Nghe lời nói của chị Mỹ Hoa, tôi càng chắc chắn tư duy của chị tuyệt đối là tư duy nhảy. Chị hoàn toàn không hiểu những gì tôi nói.

“Cái đó, chị Mỹ Hoa, có phải là chị không hiểu ý của em không?” Tôi bức xúc nói.

“Hiểu chứ, hiểu chứ, sao chị lại không hiểu? Ý của em là bây giờ em là nam sinh”. Chị ấy hí hửng nói.

“Đúng vậy, nếu bây giờ em là nam sinh thì không thể tham gia câu lạc bộ quần vợt nữ. Em nói như vậy chị hiểu rồi chứ?” Tôi cảm thấy khó xử, không biết phải làm thế nào.
Nghe tôi nói vậy, vẻ phấn khích trên khuôn mặt chị Mỹ Hoa tan biến trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt hình sự.

“A…..” Đột nhiên, chị ta hét lên một tiếng rồi bỏ chạy như một kẻ điên loạn.
Tôi đứng im, quả thực đã bị tiếng hét thất thanh ấy làm cho thót tim. Tôi vừa vỗ ngực để vuốt ve tâm hồn nhỏ bé yếu ớt của mình vừa suy ngẫm về hành vi của chị Mỹ Hoa.

Rốt cuộc chị ấy hét lên một tiếng rồi bỏ chạy có nghĩa là gì nhỉ? Có phải là từ bỏ ý định chơi quần vợt cùng tôi không? Nếu đúng như vậy thì dĩ nhiên là tốt quá rồi. Nhưng nếu chị ấy quyết không từ bỏ thì sao? Ack…trong đầu tôi xuất hiện hàng loạt những hình ảnh rối tung hết cả lên, ví dụ chị ấy cũng đóng giả là nam sinh.

Tôi ra công ra sức lắc đầu, cố ném những ý nghĩ ấy đi, quả thực không thể nghĩ tiếp được nữa.

Nhìn đồng hồ…..

Ack….thời gian luyện tập buổi sáng sắp kết thúc, thôi về luôn ký túc cho rồi.


Về đến ký túc thì thấy Hàn Thành Nam đã ngồi lù lù trong phòng.

Lạ thật, nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ đúng. Lúc này buổi tập mới vừa kết thúc, sân tập và ký túc cách nhau một đoạn khá dài. Anh có đi tên lửa thì cũng không thể về nhanh như thế được.

Khi mà tôi vẫn chưa nghiên cứu được chuyện vì sao anh lại ở ký túc thì tôi lại phát hiện một chuyện càng kỳ lạ hơn. Đó chính là….Hàn Thành Nam đọc sách? Cái anh chàng này đọc sách thì cũng không phải là chuyện lạ, nhưng vì sao cuốn sách trên tay anh lại ngược thế kia?

“Cái đó…..” Đúng lúc tôi chuẩn bị hỏi Hàn Thành Nam đang say sưa đọc sách thì đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn tôi khiến tôi chỉ nói đúng hai từ rồi không nói tiếp nữa.

“Cậu về rồi. Về lâu chưa? Vì quyển sách này hay qua nên tôi không biết cậu đã về”.

Dường như anh đang nói với tôi, nhưng dường như lại tự nói với mình.

Cái anh chàng này quả là kỳ lạ. Khi tôi nhìn thẳng vào mắt anh thì đột nhiên anh lại né tránh.

“Vậy à”. Tôi vừa nói vừa tiếp tục quan sát vẻ mặt không bình thường của Hàn Thành Nam.

“Uhm”. Dường như anh không dám nhìn tôi, tiếp tục cắm đầu vào cuốn sách, nói đúng hơn là cuốn sách đã bị cầm ngược.

“Cái đó, cô gái hôm nay là ai?” Lúc tôi vẫn đang quan sát anh thì đột nhiên anh hỏi, không thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Một chị cùng học ở trường trước đây, sao?”

Đột nhiên, dường như tôi đã hiểu vì sao anh lại không bình thường như vậy. Lẽ nào….anh chàng này….thích chị Mỹ Hoa?

Đột nhiên trong lòng tôi có một cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng tôi không có cách nào để lý giải cảm giác này, dường như có chút gì đó bùi ngùi, nhưng nhiều hơn là đắng chát. Dường như cảm giác này lần đầu tiên xuất hiện với tôi, nhưng dường như đã xuất hiện từ rất lâu rồi. Cảm giác này giống như cảm giác hồi nhỏ con búp bê mà mình rất thích bị bạn khác cướp mất, dù sao thì có chút gì đó hụt hẫng, có chút gì đó rất buồn.

Đột nhiên, một từ lóe lên trong đầu tôi. Thích? Trời ơi, lại là thích? Tôi ra công ra sức lắc đầu thật mạnh để đầu óc tỉnh táo.
 
T

tiendat_no.1

Tôi thích Hàn Thành Nam? Đúng là chuyện cười. Vì chuyện thân phận mà bây giờ tôi đang lo chết đi được, làm gì có thời gian nhàn rỗi để thích ai cơ chứ. Hơn nữa, bây giờ tôi là nam sinh. Nam sinh và nam sinh sao có thể gì gì được? Đùng, chắc chắn là dạo này mình không được nghỉ ngơi đầy đủ nên mới có những ý nghĩ linh tinh lộn xộn như thế.


“Vì sao lại hỏi chuyện của chị cùng trường của mình? Lẽ nào cậu….hí hí….” Tôi phát hiện khả năng diễn xuất của mình càng ngày càng đỉnh. Tuy vừa nãy trong đầu vẫn còn nghĩ lung tung vớ vẩn nhưng miệng thì lại nói ra được những lời như thế. Hơn nữa lại còn cười khì khì mà không để lộ chút dấu vết nào trên khuôn mặt (Tôi tự thấy như vậy).

“Đừng có mà nói linh tinh”. Nghe tôi nói vậy, anh đỏ mặt rồi lớn tiếng nói.

Lại còn bảo tôi nói linh tinh. Rõ ràng là mặt thì đỏ như gì thế kia mà lại còn dối lòng mình.

“Mình nói linh tinh sao? Mình nói cho cậu biết, mình có căn cứ, được chưa?” Tôi đắc trí nói.

“Căn cứ gì?” Anh kích động nói.

“Cậu muốn biết?” Tôi cố tình chòng ghẹo anh.

“Nói mau”. Lúc này, tôi không biết rốt cuộc là anh chàng này tức giận hay e thẹn. Rõ ràng là mặt anh đỏ ửng nhưng giọng nói rất dữ tợn.

“Làm gì mà hung dữ thế, rõ ràng là sách cầm ngược, lại còn nói là hay”. Tôi bĩu môi, cố tình nói lái giọng.

Trong khoảnh khắc nghe thấy những lời nói ấy của tôi, khuôn mặt của Hàn Thành Nam chuyển từ màu đỏ sang màu xanh, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi. Cuốn sách mà anh cầm trên tay cũng vì lời nói của tôi mà biến thành hai nửa.

“Nhìn đi, nhìn đi, cậu thừa nhận rồi chứ. Nếu cậu thực sự có hứng thú với chị Mỹ Hoa thì không phải là mình không thể giới thiệu chị ấy cho cậu làm quen. Nói đi, cậu muốn số điện thoại hay là hồ sơ của chị ấy?” Tôi cố tình trêu chọc anh bằng những lời nói không thật lòng. Tuy trong lòng cảm thấy có chút gì đó là lạ nhưng mặt thì vẫn cố tình để lộ vẻ đắc trí như đang xem kịch hay.

Khuôn mặt đẹp trai của anh càng lúc càng xanh tím, ánh mắt cũng dữ dằn hơn. Tôi có thể cảm nhận được rằng từng tia lửa bắn ra từ đôi mắt ấy đang thiêu cháy mình. Nếu ánh mắt có thể giết người thì tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ bị giết chết dưới ánh mắt của anh một trăm lần.

“Cậu….” Ngập ngừng một hồi lâu, anh rít lên một tiếng qua kẽ răng của mình.
“Mình làm sao? Có phải là tôi rất tốt không?” Tôi mỉm cười nói.

Đằng sau nụ cười ấy là sự chua chát. Rõ ràng là anh chàng trước mắt không hiểu sự chua chát của tôi, vì thế mới nhìn tôi bằng ánh mắt căm phẫn như thế.

“Tôi ghét nhất là những người như cậu”. Trong lúc tôi không hề phòng bị thì anh gầm lên khiến tôi giật bắn cả người.

Lúc tôi vẫn còn đang run bắn lên thì anh lao thẳng ra cửa.

Có phải tôi hơi quá đáng không, vì thế anh mới tức giận như thế? Anh ghét nhất là người như tôi? Vì lời anh nói, trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn, nhiều hơn là bất an.

Có phải tôi rất có tài trong việc chọc giận anh chàng kia không? Nếu không, vì sao lúc nào tôi cũng khiến anh ấy tức giận?

“A….Tôi bị điên mất rồi”. Lúc mà tôi vẫn đang phiền muộn vì đã khiến anh chàng nhỏ mọn Hàn Thành Nam tức giận thì đột nhiên nghe thấy tiếng gào thét bên ngoài.
Nghe âm thanh này….có lẽ là….

Tôi nhanh chóng chạy ra mở cửa…..

Không sai, tôi đoán không sai, âm thành này là do Hàn Thành Nam phát ra.

Chỉ có điều….tiếng gào thét lúc nãy của anh có ý gì?

“Hàn……”

“Cái đó….tôi rút lại, lời vừa nói”. Đúng lúc tôi chuẩn bị mở miệng hỏi rốt cuộc anh bị làm sao thì anh ngắt lời tôi và nói ra một câu khiến tôi phải ngạc nhiên.

Sau khi nói xong một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi ấy, anh nhanh chóng biến mất khỏi ánh nhìn của tôi.

Oa! Anh chàng này quả là biến hóa khôn lường. Sau một hồi ngạc nhiên, tôi suy ngẫm về câu mà anh nói trước khi biến mất.

Anh rút lại lời vừa nói?

Thì ra anh chàng này không tức giận, chỉ vì e thẹn nên mới nói ra những lời như thế. Tuy anh hại tôi lo hụt một phen nhưng anh vẫn thật đáng yêu.

Vì sự đáng yêu của anh chàng này mà khóe miệng tôi không giấu được nụ cười.

“Cái đó, tôi quên mang sách”. Đúng lúc tôi vẫn đang mỉm cười ngờ nghệch với hình bóng đã biến mất thì không biết anh lại chui ra từ đâu ra, hai má đỏ ửng.

cứ đọc từ từ kẻo mắt ko còn dính vao nhau đâu..!!!!!!...hì ....hì..........
 
H

hoa_giot_tuyet

HI sr mọi người lúc đầu thấy chả ai vào comment :-<

Nhờ bạn nobita post tiếp ha :)

@nhan: hì vì đây là box truyện nên mik phải post ;) chuws dẫn link thế thì >"<
 
T

tiendat_no.1

Chao ôi, sao anh chàng này có thể đáng yêu đến thế cơ chứ? Nhịp tim của tôi không ngừng tăng tốc, dường như chỉ cần một giây là có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Minh Hiểu Ưu! Minh Hiểu Ưu! Mày phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh một chút có được không. Tôi cố gắng để mình giữ bình tĩnh. Tình thế cấp bách, thân phận là quan trọng hơn cả, không được nghĩ lung tung vớ vẩn, mau lên lớp thôi.

Cái cuộc đời này là thế nào đây? Rõ ràng là buổi sáng phải luyện tập. Tuy sáng nay tôi không đi nhưng trừ ngày hôm nay, bình thường tôi vẫn đi. Tập xong lại còn phải đi học cả ngày. Mặc dù phần lớn thời gian trong một ngày đi học của tôi là ngủ, nhưng không ít thì nhiều vẫn cảm thấy mệt mỏi. Tuy nhiên, sau một ngày giày vò khổ sở, tan học rồi vẫn phải luyện tập.

Tôi lê cơ thể mệt mỏi đến sân quần vợt. Anh chàng Hàn Thành Nam đã luyện tập rồi. Rốt cuộc anh là người hay gì vậy, dường như không bao giờ biết mệt, có phải chỉ uống Red Bull với viên bổ sung canxi không?

“Mọi người chú ý….mời mọi người nhìn bên này”. Lúc tôi đang phân tích thể chất của Hàn Thành Nam thì đột nhiên một âm thanh vang lên ở cửa sân quần vợt.


Dường như âm thanh đó đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người trong sân quần vợt, tôi cũng quay người lại vì âm thanh ấy. Tôi quay người lại không phải vì câu nói của người ấy mà là giọng nói của người ấy.

Khi ngoảnh đầu lại, tôi nhìn thấy một người khiến tôi giật nảy mình.
“Chị Mỹ….Mỹ Hoa?” Tôi nhìn cô gái xinh đẹp tóc dài với chiếc áo thể thao màu đen bó sát người và chiếc váy thể thao ngắn màu trắng đang đứng ở cửa, người ấy không phải là chị Mỹ Hoa mà tôi quen sao?


Chị ấy xuất hiện ở chỗ này vào lúc này là có ý gì? Đột nhiên tôi có linh cảm chẳng lành.


“Xin hỏi cô đến câu lạc bộ quần vợt có chuyện gì? Bây giờ là giờ tập luyện, nếu có chuyện gì thì xin đợi đến khi nào buổi tập kết thúc”.
Hội trưởng Hưu Tư của chúng tôi đúng là một người không hề run sợ khi đứng trước mặt người đẹp, có thể nói những lời bình tĩnh vững vàng như thế. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ không bật được nên lời.



Đây là câu lạc bộ quần vợt nam, vì thế tất cả mọi người trong sân tập là nam sinh. Những nam sinh này đang dán mắt vào đôi chân thon dài của chị Mỹ Hoa.


“Tôi đến đây là vì…..” Giọng nói của chị Mỹ Hoa vang lên.


Chị Mỹ Hoa cố tình kéo dài giọng nói khiến tôi cảm thấy bất an. 99% chị ấy đến đây là vì tôi, nhưng chị ấy muốn làm gì tôi?


Vạch trần thân phận của tôi trước mặt mọi người?
Chắc không đâu. Nói thế nào thì chị Mỹ Hoa cũng là bạn tốt của tôi, chắc không làm cho tôi mất mặt mới đúng.


Nếu không liên quan đến thân phận của tôi thì quả thực tôi không nghĩ ra được rốt cuộc là….



“Người này!” Lúc mà tôi vẫn đang suy ngẫm về mục đích của chị Mỹ Hoa thì đột nhiên hai chân của tôi bay lên, đồng thời một tiếng “người này” của chị Mỹ Hoa vang lên bên tai tôi.


Bay? Người bình thường sao có thể bay lên được?


Sau 20 giây mơ hồ, tôi phát hiện, không phải tôi đang bay mà là bị chị Mỹ Hoa nhấc bổng lên. Tôi bị chị Mỹ Hoa túm lưng nhấc bổng lên, thay vì nói nhấc, chi bằng nói khiêng. Tôi bị chị ấy túm lưng khiêng lên vai.


Vì bị chị Mỹ Hoa túm lưng khiêng lên nên tôi hoàn toàn không nhìn rõ nét mặt của những nam sinh đang dán mắt vào chị. Chỉ có điều, tôi có thể tưởng tượng được họ sẽ ngỡ ngàng như thế nào với cảnh tượng trước mắt.


“Xin hỏi bạn Minh làm sao?” Tuy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy giọng nói. Người đang nói lúc này có lẽ là hội trưởng Hưu Tư.


“Không làm sao”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa rất nhẹ nhàng.
Bây giờ tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái bất an, tâm trạng rối bời khiến tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi.


“Chị Mỹ Hoa…..” Tôi khẽ gọi chị ta, nhưng dường như chị ta hoàn toàn không để ý đến lời nói của tôi. Tôi muốn vùng vẫy, nhưng một giây sau khi tôi cố gắng vùng vẫy đổi lại bằng việc chị Mỹ Hoa đã vỗ một cái thật mạnh vào cái mông đáng thương của tôi.
 
T

tiendat_no.1

(tiếp theo)


Rõ ràng là chị Mỹ Hoa muốn dùng nó để cảnh cáo tôi không được vùng vẫy. Tuy Minh Hiểu Ưu tôi không phải là người dễ dàng khuất phục như thế nhưng tình hình hiện tại tương đối đặc biệt.



Chị Mỹ Hoa rất xinh đẹp, không sai, nhưng xinh đẹp không đồng nghĩa với dịu dàng, càng không đồng nghĩa với thùy mị. Chị Mỹ Hoa xinh đẹp của chúng tôi là một người bạo lực nổi tiếng. Điều này có thể nhận ra khi chị ấy đã đánh ngã cậu nam sinh bắt chuyện với mình lúc mới đặt chân đến ngôi trường này.


“Vậy thì cô tìm cậu ấy là?” Hội trưởng Hưu Tư hỏi tiếp.


“Tôi muốn cậu ta tạm thời gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ mà tôi sắp thành lập”.



Sau khi nghe xong câu hỏi của hội trưởng Hưu Tư, chị Mỹ Hoa đột nhiên nói một câu có thể dấy lên làn sóng mạnh mẽ, khiến mọi người trong sân xôn xao cả lên với giọng điệu hết sức bình tĩnh.


Vì câu nói ấy của chị Mỹ Hoa mà trong nháy mắt, tất cả mọi người trong sân tập bàn tán xôn xao.



Nếu tôi là người ngoài cuộc thì tôi cũng bàn luận về chuyện này. Thực sự bây giờ tôi rất muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.


Tuy tôi cảm thấy bất an, tuy biết chị Mỹ Hoa đến đây để làm chuyện gì đó có liên quan đến mình, nhưng quả thực tôi không thể ngờ rằng chị Mỹ Hoa lại….muốn tôi gia nhập vào câu lạc bộ quần vợt nữ? Chị ta muốn thân phận của tôi bị bại lộ sao?
Nếu không muốn thân phận của tôi bị bại lộ, nam sinh tham gia vào câu lạc bộ quần vợt nữ, nói thế nào thì cũng có chút gì đó….kỳ quái.



“Tôi thấy người phụ nữ này điên thật rồi”.
Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang vọng trong sân quần vợt.


Giọng nói tức giận này ngày nào tôi cũng nghe thấy. Người này không phải ai khác, chính là người bạn cùng phòng yêu quý của tôi, Hàn Thành Nam.


Ack, chẳng phải Hàn Thành Nam có ý đồ gì với chị Mỹ Hoa sao? Sao bây giờ anh lại nói những lời như vậy? Lẽ nào là do mình nghĩ quá nhiều? Nhưng vẻ mặt của anh lúc sáng rõ ràng là rất kỳ lạ. Trời ơi! bây giờ mà mình vẫn còn thời gian để nghĩ đến mấy cái thứ này.


Tình thế cấp bách, cần phải tìm hiểu mục đích của chị Mỹ Hoa.


“Chị Mỹ Hoa, có thể…..”
Vốn dĩ tôi muốn yêu cầu chị Mỹ Hoa thả mình xuống.


“Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn, nếu không chị sẽ nói bí mật của em”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa rất khẽ nhưng đủ để tôi nghe rất rõ.


Vì lời nói của chị Mỹ Hoa nên tôi không dám thở mạnh.


“Cái đồ chết tiệt kia, dám nói ta đây bị điên hả. Tôi thấy cậu chán sống rồi”. Lúc tôi đang tự trách mình vì đã nói cho chị Mỹ Hoa biết chuyện về thân phận của mình thì đột nhiên chị ta lại nói những lời cay nghiệt như thế.


Nỗi tức giận của chị Mỹ Hoa đang bùng cháy, người bị nhấc bổng lên vai là tôi có thể cảm nhận được điều đó.


“Đây không phải là chỗ mà con gái các người nên đến, thả Minh Hiểu Ưu xuống, mau cút ra ngoài”. Hàn Thành Nam nói với giọng điệu không thân thiện chút nào.


Đây không phải là chỗ con gái nên đến? Giọng nói của Hàn Thành Nam đầy vẻ kỳ thị đối với con gái, đúng là người của chủ nghĩa nam quyền. Chị Mỹ Hoa thì lại theo chủ nghĩa nữ quyền.
Chủ nghĩ nam quyền gặp chủ nghĩa nữ quyền? Lần này có kịch hay để xem rồi. Ack….vì sao chú ý của mình lại cứ bị phân tán như vậy nhỉ?


“Được thôi, không phải là không thể thả Ưu xuống. Tôi không muốn tốn nước bọt với mấy người ở đây. Bây giờ tôi đến đấu một trận, một quả phân thắng bại. Nếu cậu thắng thì Ưu sẽ ở lại. Nếu cậu thua thì dù Ưu là con trai hay con gái, sau này sẽ là người của câu lạc bộ nữ”. Chị Mỹ Hoa tuyên bố rất dõng dạc.


Một trong cuộc như tôi hoàn toàn không có quyền phát ngôn. Đột nhiên tôi thấy mình thật đáng thương.


“Đấy là cô nói đấy nhé. Nể tình cô là nữ sinh, quả này tôi để cô phát bóng”. Sau khoảnh khắc mà giọng nói của Hàn Thành Nam vang lên, cuối cùng đôi chân của tôi đã được trở về với đất mẹ yêu thương.


Trong khi tôi hoàn toàn không thể mở miệng thì hai người này bắt đầu thi đấu. Hơn nữa đối tượng cá cược là chính là tôi.


Một bên là bạn cùng phòng của tôi, một bên là bạn thân trước đây. Nhìn hai người này thi đấu, tôi phải cổ vũ cho ai đây? Cho chị Mỹ Hoa sao? Nhưng Hàn Thành Nam vì tôi nên mới cùng chị Mỹ Hoa….


Hay là cổ vũ cho Hàn Thành Nam? Vậy thì chị Mỹ Hoa sẽ tức giận. Chị Mỹ Hoa mà giận thì quả là một chuyện đáng sợ. Bị đánh là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ bị chị ấy trù ẻo cho đến chết. Bị trù ẻo cho đến chết thì thôi, nhưng chị ta lại biết một chuyện mà tôi không thể bỏ qua được. Đó chính là thân phận của tôi.


Cuộc đấu đã bắt đầu khi tôi vẫn đang trong trạng thái mơ màng. Dù là Hàn Thành Nam hay chị Mỹ Hoa thì khuôn mặt đều toát lên vẻ nghiêm túc đáng ngạc nhiên.
Rõ ràng là hai người này đều đang cố gắng vì tôi, nhưng tôi lại không hề có một chút cảm động nào. Ngược lại, người bị kẹp ở giữa không thể lên không thể xuống như tôi lúc này đang rất tức giận. Ngoài tức giận là sự bối rối không biết nên làm thế nào.
Không hiểu vì sao lại bị lôi ra cá cược, hoàn toàn không có ai hỏi người bị lôi ra cá cược như tôi đây nghĩ như thế nào.
Điều khiến tôi ức chế nhất là tuy rất tức giận khi bị lôi ra cá cược nhưng lại không biết phải làm sao, chỉ biết tức giận trong lòng mà không dám nói ra.


Tôi ấm ức nhìn cuộc đấu quần vợt đã diễn ra trước mắt. Tuy cảm thấy bức xúc vì phải gặm nhấm nỗi tức giận trong lòng nhưng dù sao tôi vẫn phải chọn một bên để cổ vũ.
Chị Mỹ Hoa và Hàn Thành Nam, tôi hy vọng ai giành chiến thắng hơn đây?


Một giây sau khi tôi tự đưa ra câu hỏi ấy với mình thì một âm thanh vang lên trong lòng: Hàn Thành Nam.
Vì sao lại là Hàn Thành Nam?
Bởi vì bây giờ tôi là nam sinh, bởi vì tôi và anh là bạn cùng phòng, bởi vì tôi đã quen với cuộc sống ở câu lạc bộ quần vợt, hay là bởi vì chính bản thân anh chàng Hàn Thành Nam này?


Thực ra câu trả lời rất rõ ràng, nhưng tôi lại không ngừng tự nói với mình, làm như thế là không thể, làm như thế là không được. Tôi đúng là một người mâu thuẫn.
Tôi ngây người nhìn hai người trên sân quần vợt.
Tuy hy vọng hàn Thành Nam thắng nhưng lại không có cách nào để hét lên. Dù sao thì tôi thấy tính mạng của mình là quan trọng hơn cả.


Trên sân quần vợt, người đánh người đỡ, tôi không chú ý lắm, dù sao thì cũng phải có người thắng kẻ thua. Vì vậy, trừ trước đến nay, tôi không căng thẳng khi đứng trên sân quần vợt. Ngay cả khi thi đấu tôi còn không thấy thực sự căng thẳng, huống hồ là trận đấu của người khác?
Nhưng lần này tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết.
 
T

tiendat_no.1

còn đọc dài dài dài ...
Tôi căng thẳng nhìn trái bóng gần như là quyết định vận mệnh của mình. Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa không ai nhường ai, đập bóng về sân đối phương.

Tôi nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, mồ hôi không ngừng chảy ra.

Hàn Thành Nam đập vợt rất mạnh, bước chân của anh cũng rất nhanh. Còn chị Mỹ Hoa thì lướt nhẹ như một con chim nhưng động tác nhìn như có vẻ nhẹ nhàng của chị ấy có thể tung ra cú đánh mạnh mà người khác không ngờ tới.

Hai người họ đánh đi đánh lại mấy chục hồi, dường như không bên nào chiếm ưu thế. Tôi càng nhìn càng căng thẳng. thực sự bây giờ tôi rất muốn biến thành quả bóng trên sân.

Một quả lốp của chị Mỹ Hoa đánh vào giữa đường biên bên sân của Hàn Thành Nam.

Nhìn quả lốp bóng của chị Mỹ Hoa, đột nhiên tôi có một linh cảm chẳng lành.

“Đừng…”.

Tôi vẫn chưa nói hết câu thì Hàn Thành Nam đã đập bóng lại.

Vốn dĩ tôi muốn nhắc nhở Hàn Thành Nam là nhất định không được đập bóng, nhưng bây giờ phải làm thế nào đây? Anh hoàn toàn mắc bẫy của chị Mỹ Hoa.

Trong khoảnh khắc mà Hàn Thành Nam đập bóng, dường như tôi có thể dự đoán được kết quả của trận đấu này.

Tuy gần như có thể biết trước kết quả nhưng trong lòng tôi vẫn thầm cầu nguyện, Hàn Thành Nam có thể phá được quả xoáy siêu đẳng của chị Mỹ Hoa mà đến nay vẫn chưa có ai phá được.

Không ngoài dự đoán của tôi, chị Mỹ Hoa đỡ được cú đập bóng của Hàn Thành Nam, đồng thời dúng sức của cổ tay và hướng của vợt ma sát với bóng tạo thành quả xoáy, sau đó dồn hết sức mạnh vào quả bóng màu xanh nhỏ, đánh về phía giữa đường biên bên sân của Hàn Thành Nam. Dường như quả bóng nhỏ bé ấy có sức mạnh hàng hục nghìn mã lực, vì vòng xoáy của nó cuốn theo không khí xung quanh nên cảm giác giống như lốc xoáy. Người bình thường không thể thấy được độ nhanh của bóng và góc lệch.

Dưới sự chăm chú của mọi người, quả bóng ấy rơi xuống rồi nảy lên, sau đó rơi xuống.

Quả bóng rơi xuống chứng minh kỳ tích không xuất hiện dễ dàng như thế.

Mọi người trên sân quần vợt đều sững sờ, người sững sờ nhất chính là Hàn Thành Nam. Mặt anh hiện đầy chữ “không tin”, “không thể tin”. Dường như anh hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ thua.

“Vậy thì bây giờ, như chúng ta đã giao ước, chúng tôi tiếp nhận Ưu”. Chị Mỹ Hoa mỉm cười rồi lao đến bên tôi.

“Này! Cô…”.

“Quá gian trá!”.

“Sao có thể như thế được?”.

“Cô gái này thật là…”.

Bỗng chốc, mọi lời bàn tán vang lên.

Chị Mỹ Hoa không thèm để ý tới những lời bàn tán này, đắc chì nhìn những người hâm mộ quần vợt nữ mà chị ta tạm thời thu thập được đang đứng xem ngoài cửa, đó cũng chính là những thành viên của “câu lạc bộ quần vợt nữ” trong tương lai rồi phấn khích nói: “Bây giờ đủ người rồi, chúng ta có thể luyện tập được rồi.”.

Sau đó đám nữ sinh đứng ngoài cửa ùa vào như đàn ong vỡ tổ.

Họ chạy vào thì cũng chẳng sao, nhưng tại sao lại vây lấy tôi?

“ Bạn Minh, khả năng khống chế bóng của tôi không tốt, bạn có thể dậy tôi được không?”.

“Bạn Minh, luyện tập cùng mình nhé?”.

“Bạn Minh, chúng mình cùng tập aerobic đi?”.

“Bạn Minh…”.

“Bạn Minh…”.
...
 
T

tiendat_no.1

Tôi thật sự nghi ngờ rằng động cơ mà bọn họ gia nhập “câu lạc bộ quần vợt nữ” không tốt đẹp chút nào.

Vây lấy tôi thì cũng được thôi, vì sao lại còn mỗi người nói một câu? Tâm trạng vốn dĩ đã bực tức của tôi vì bọn họ làm ầm ĩ cả lên mà càng bực tức hơn.

Lúc tôi đang bị đám nữ sinh nhộn nhạo vây lấy hò hét đến đau đầu nhức óc thì đột nhiên hội trưởng Hưu Tư đứng cạnh lên tiếng.

“Này… bạn có thể trả lại bạn Minh cho chúng tôi được không?”.

Khuôn mặt vốn dĩ đã không hiền lành của hội trưởng Hưu Tư ẩn chứa vẻ gì đó rất nghiêm túc. Vẻ mặt này khiến người ta thấy hội trưởng Hưu Tư như một… hung thần gian ác.

Có lẽ vì nét mặt ấy của hội trưởng Hưu Tư, hoặc có lẽ vì giọng nói của hội trưởng quả thực có chút dữ tợn nên trong nháy mắt, đám nữ sinh chí cha chí chóe bên tai tôi đều im lặng.

“Không thể được”. Tuy khuôn mặt của hội trưởng Hưu Tư đã “hung thần gian ác” lắm rồi nhưng chị Mỹ Hoa hoàn toàn không hề run sợ, ngược lại dõng dạc.

“Cô cũng thật là kỳ lạ? Sao lại bắt một nam sinh gia nhập câu lạc bộ quần vợt nữ?”. Sau khi nghe lời từ chối dứt khoát của chị Mỹ Hoa, dường như hội trưởng Hưu Tư có chút tức giận. khuôn mặt nghiêm nghị có vẻ giống với hung thần gian ác của anh ta lúc này càng trở nên đáng sợ hơn.

“Chúng tôi không có thời gian cùng cô chơi cái trò vô vị này, Minh Hiểu Ưu, chúng ta đi”. Lúc mà chị Mỹ Hoa vẫn chưa trả lời câu hỏi của hội trưởng Hưu Tư thì anh ta đã ném câu ấy vào mặt chị và chuẩn bị kéo tôi đi.

Nhưng không biết chị Mỹ Hoa đã đứng giữa tôi và hội trưởng Hưu Tư lúc nào. Điều đó khiến hội trưởng Hưu Tư phải bỏ tay tôi ra.

“Tôi tuyệt đối không nhường Ưu cho các người. Nếu đã thua rồi thì phải chấp nhận giao ước. Các người lằng nhằng quá rối đấy. Nếu là đàn ông thì phải đường đường chính chính giữ Ưu lại, đừng có mà như bây giờ, chỉ dựa vào một cái mồm mà giữ một người ở lại”. Giọng nói của chị Mỹ Hoa vô cùng kiên định, vì sự kiên định ấy mà cả sân quần vợt xôn xao.

“Ưu, đi thôi”. Chị Mỹ Hoa quay người, chuẩn bị rời đi.

Tôi đứng ngây người ở đó, không biết phải làm thế nào. Tôi không muốn rời khỏi nơi đây, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt mà Hàn Thành Nam nhìn tôi lúc này. Nhưng nếu không rời đi thì liệu chị Mỹ Hoa có…

“Ưu, vốn dĩ em đã không thuộc về nơi đây, chẳng phải sao? Bây giờ nên trở về chỗ của mình thôi”. Dường như chị Mỹ Hoa cảm nhận được sự do dự của tôi, chị khẽ nói với tôi như thế.

Giọng nói của chị không lớn nhưng dường như lại đánh trúng tim tôi.

Thực ra chị Mỹ Hoa nói không sai, tôi không thuộc về nơi đây. Chỉ vì một trò cười mà bản thân tôi cũng không thể tin nổi mà tôi mới đến đây, nếu bây giờ rời đi, đối với tôi có lẽ là sự lựa chọn đúng đắn, nhưng…

“Em nghĩ cho kỹ đi”. Chị Mỹ Hoa nói câu ấy rồi bỏ đi.

Thực ra chị Mỹ Hoa vì tôi nên mới làm như thế. Dù sao thì thân phận thực của tôi là nữ sinh. Vì lúc vận động nhiều mà ngất đi, vì nguyên nhân đặc biệt cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không thể xin nghỉ… Nếu ở lại nơi này thì tôi có quà nhiều quá nhiều cái không hợp. Hơn nữa, lý do tôi nên rời đây nhất là chị Mỹ Hoa. Vì tôi nên chị ấy mới đến trường này, tôi…

Tôi ngẩng đầu, nhin Hàn Thành Nam, nhìn hội trưởng Hưu Tư, nhìn những người bạn đã cùng nhau phấn đấu trong một khoảng thời gian không phải là quá dài.

Cuối cùng, tôi đi vầ phía cửa sân quần vợt.

Trong nháy mắt, cả sân quần vợt như nổ tung ra…

Dường như tất cả mọi người đều không thể ngờ rằng tôi sẽ đi theo chị Mỹ Hoa.

Tôi cảm thấy ù tai, dường như có rất nhiều âm thanh nhưng lại không nghe rõ một âm thanh nào.

Tôi tiến từng bước, từng bước về phía cửa sân quần vợt, dù là lúc chạy, tôi cũng không thấy nó to như thế này.Có lẽ, bước chân của tôi quá nặng nề, có lẽ vì tôi không muốn rời khỏi nơi này.

“Vì sao cậu lại làm theo lời cô ta?”. Đúng lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi sân quần vợt thì đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

Tôi nhận ra giọng nói này, đó là giọng nói của Hàn Thành Nam. Bởi vì biết đó là Hàn Thành Nam nên tôi không ngoảnh đầu. Bởi vì người mà tôi không biết phải đối diện như thế nào nhất chính là anh.
 
T

tiendat_no.1

“Đâu, đâu có. Mình không làm theo cô ấy”. Giọng nói của tôi toát lên vẻ không chắc chắn.

“Nếu không thì vì sao cậu lại rời khỏi sân quần vợt?”. Dường như giọng nói của anh mang theo nỗi tức giận, dường như là nghi ngờ, dường như là cả hai.

“Mình…”.

Quả thật tôi không biết trả lời lời chất vấn đầy phẫn nộ của anh như thế nào.

“Vì sao cậu không nói rõ với người phụ nữ kia? Chúng tôi đều lo lắng cho cậu, nhưng cậu không làm gì cả. Ý chí của cậu đâu?”. Lời nói của anh gióng như một thanh kiếm sắc nhọn đâm vào ngực tôi.

“Mình…”. Tôi giống như một kẻ ngốc, không nói được lời nào. Tôi thấy mình nên giải thích gì đó, nhưng lại không thể nói ra sự thật.

Đầu óc tôi rối bời, dù chỉ là bịa một lý do thôi tôi cũng không bịa được.

“Xem ra tôi thực sự không hiểu cậu”. Một câu nói không hề có chút cảm xúc nào.

Vì câu nói của anh, tôi quay ngoắt lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng anh đi về sân quần vợt.

Tôi không phải là một người thích khóc, nhưng không biết vì sao, lúc này tôi lại muốn khóc. Có lẽ vì cảm thấy ấm ức, nước mắt của tôi trào lên, tôi cố gắng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Vì không muốn họ nhìn thấy mình khóc, tôi đành phải đi ra ngoài sân quần vợt.

Đứng bên ngoài chờ tôi là chị Mỹ Hoa với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

“Haha, chị biết là em Ưu sẽ đi ra mà. Sao? Có phải là có cảm giác được giải thoát không?”. Nhìn thấy tôi, chị Mỹ Hoa liền tuôn một tràng.

Tôi cúi đầu, không muốn để chị ấy nhìn thấy tôi khóc.

“Haha, vui quá. Cuối cùng cũng được chơi quần vợt cùng Ưu rồi”. Chị Mỹ Hoa phấn khích nói.

Nhìn thấy chị Mỹ Hoa phấn khích như vậy, đột nhiên tôi bắt đầu tưởng tượng nét mặt của Hàn Thành Nam lúc nãy. Chắc là khuôn mặt không hề biểu lộ chút biểu cảm nào. Tuy không biểu lộ chút biểu cảm nhưng tôi lại có thể cảm nhận được sự không vui trong lời nói của anh. Thời gian sống chung với anh chàng này tuy không dài nhưng không biết vì sao tôi lại có cảm giác hiểu tính cách của anh rõ như lòng bàn tay vậy.

“Được rồi, tuy đã giải quyết xong những chuyện này rồi nhưng vẫn phải làm cho đúng quy tắc một chút. Nào, ký vào đơn xin phép này đi, em với chị, tìm ba người nữa, câu lạc bộ quần vợt nữ có thể thành lập rồi”. Tôi vẫn chưa mở miệng thì chị Mỹ Hoa đã đưa phiếu đăng ký và một chiếc bút trước mặt tôi.

Tôi do dự, không cầm phiếu đăng ký và bút mà chị Mỹ Hoa đưa cho.

Lúc này đây, trong đầu tôi toàn là những lời nói của Hàn Thành Nam.

Mọi người đều quan tâm đến cậu…

“Em… không thể gia nhập câu lạc bộ quần vợt nữ”. Tôi cúi đầu, không dám nhìn chị Mỹ Hoa.

“Cái gì?”. Dường như chị Mỹ Hoa không tin rằng đột nhiên tôi lại nói ra những lời như thế.

“Chị Mỹ Hoa, em.. không muốn trở lại thân phận nữ sinh. Tuy thời gian em ở cùng họ không dài, nhưng em không muốn phản bội mọi người”. Tôi nói rất kiên định, để biểu thị sự kiên định của mình, tôi ngẩng đầu nhìn chị Mỹ Hoa.

Không biết vì không ngờ tôi lại nói như vậy hay vì điều gì khác mà chị Mỹ Hoa ngây người không nói gì.

Sau đúng ba mươi giây ngây người, cuối cùng chị Mỹ Hoa đã trở lại bình thường. chị ấy nhét đơn xin phép và bút cho tôi, quay người bước đi.

Tuy nhiên, lúc quay người, chị ấy đã nói…

“Rốt cuộc cái cuộc sống che giấu thân phận thực sự của mình có gì tốt chứ? Chị làm như thế là vì em, vả lại, chị tưởng rằng em cố tình che giấu thân phận của mình mới thực sự là phản bội họ”. Chị Mỹ Hoa nói những lời khiến tôi dao động với giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.

“Em… chỉ muốn ở cùng với bọn họ. Em không muốn rời xa mọi người”. Giọng nói của tôi ẩn chứa vẻ không chắc chắn, có lẽ vì những lới nói ấy của chị Mỹ Hoa.

“Nếu là tình bạn thật sự thì dù em là con gái, họ cũng sẽ tiếp nhận em. Nhưng em có thể chắc chắn là họ có thể tiếp nhận em không?”. Chị Mỹ Hoa đặt ra câu hỏi.

Họ có thể tiếp nhận tôi không? Tôi không biết, tôi không dám chắc.

“Hãy viết xong đơn xin phép trước ngày mai”. Nói xong chị Mỹ Hoa bước đi, để lại một mình tôi đứng ngây ở đó.

tớ cũng mới đọc hơn đoạn này 2 trang thôi.........
 
T

tiendat_no.1

Đến cuối cùng tôi vẫn không nói gì, vấn đề vẫn chưa được giải quyết.

Ngoảnh đầu lại nhìn sân quần vợt, chỉ thấy mắt nhạt nhòa.

Sau này phải đối diện với mọi người thế nào đây?

Tôi….là nữ sinh.

Tôi cứ đi, cứ đi, vì không biết phải đối diện với Hàn Thành Nam như thế nào nên tôi không về ký túc.

Sự xuất hiện của chị Mỹ Hoa, dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Thành Nam và chị Mỹ Hoa khi thi đấu vì tôi….Những sự việc xảy ra hôm nay không ngừng xoay vòng trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.

Giọng nói không chút biểu cảm của Hàn Thành Nam, những lời phân tích có lý của chị Mỹ Hoa đều không ngừng vang vọng bên tai tôi.

Bóng đêm bắt đầu buông xuống, người đi trong trường ngày càng thưa dần thưa dần. Tôi không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Tôi chỉ biết đầu óc rối bời như muốn nổ tung ra.
Tâm trạng phức tạp khiến tôi không thể thở được.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một âm thanh.

Âm thanh này….dường như là âm thanh bóng tennis đập xuống sàn.

……Tôi đã đi đến cửa sân quần vợt mà không hề hay biết.

(5)
Muộn thế này rồi, buổi tập kết thúc từ lâu rồi chứ? Vẫn có người chưa về sao?


“Bốp bốp……” Tiếng đánh bóng khiến người đang hụt hẫng như tôi đột nhiên có cảm giác an lòng. Cảm giác an lòng khó diễn tả thành lời này khiến tôi không kìm được đi vào sân quần vợt.


Căn cứ vào âm thanh thì có thể thấy tốc độ đánh bóng của người này rất nhanh. Không chỉ nhanh mà còn rất mạnh. Có lẽ người này là cao thủ quần vợt.


Tôi từ từ mở cánh cửa khép hờ, cùng với cánh cửa từ từ mở ra là một bóng người cao to xuất hiện trước mắt tôi.


Anh ta đứng đối diện với bức tường, đánh quả bóng màu xanh nhỏ xíu. Mỗi lần quả bóng nhỏ bé ấy đập vào tường, dường như cả bức tường rung lên.


Quả bóng đập vào tường nảy ra những góc khác nhau, người đánh bóng chạy khắp sân quần vợt khổng lồ.


Tôi nhận ra hình bóng đang chạy trên sân quần vợt….Anh ấy là bạn cùng phòng của tôi, Hàn Thành Nam.


Anh chàng này nửa đêm không ngủ, chạy đến đây làm gì? Đúng lúc tôi vẫn đang suy ngẫm vấn đề này thì dường như Hàn Thành Nam cảm nhận có người mở cửa câu lạc bộ quần vợt. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi.

Tôi vẫn chưa biết sẽ đối diện với anh như thế nào thì anh quay lại, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.


“Cái đó, cậu ở đây làm gì”. Nghĩ một hồi lâu, tôi mở miệng nói một câu hết sức hết sức củ chuối. Sau khi nói xong câu đó, tôi thực sự rất muốn cho mình một cái bạt tai. Tôi đã nói gì vậy? Dường như khiến không khí càng tồi tệ hơn.


“Ở đây thì còn làm gì được nữa? Đánh vợt”. Anh nói với tôi bằng giọng nói rất mơ hồ.
“Uhm……”
Đúng vậy, rõ ràng là nhìn thấy anh đánh vợt, vậy mà tôi con hỏi…..
“Không phải vì ban ngày thua nên bây giờ mới đến đây luyện đâu” Đột nhiên anh nói một câu mơ hồ như thế.
Hả? Câu nói của anh có ý gì? Ban ngày? Thi đấu? à, tôi chợt nhớ ra.

Rõ ràng là như thế lại còn nói là không phải vì bị thua.


“Haha….thật sao?”


Tôi mỉm cười nhìn anh.


Không biết vì sao mà khi nhìn thấy Hàn Thành Nam, tâm trạng rối bời của tôi dường như đã tiêu tan trong nháy mắt.


“Nét mặt kỳ quặc ấy của cậu là gì vậy?” Bởi vì điệu cười ấy của tôi nên vẻ mặt của anh không vui chút nào.


Càng ngày tôi càng hiểu ra rằng thực ra anh chàng này tức giận chỉ là muốn che giấu sự e thẹn của mình mà thôi.


“Nói cho tôi biết điểm yếu của người phụ nữ kia”.


Đúng lúc tôi nhận ra sự biến đổi tâm trạng của Hàn Thành Nam thì đột nhiên anh nói câu ấy.


“Hả?” Tôi mơ hồ một hồi lâu trước câu nói bất thình lình ấy.


“Nếu tôi thắng, có lẽ, cậu có thể quay lại”. Anh bình tĩnh nói câu ấy.

Vì câu nói ấy của anh mà tôi thấy sóng lòng trào dâng. Cảm giác mắt cay cay, dường như nước mắt muốn tuôn rơi.


Những giọt nước mắt ấy hoàn toàn không phải vì có lẽ tôi có thể ở lại đây mà bởi tấm lòng của anh.


“Cái vẻ buồn nôn ấy của cậu là gì vậy?” Vì thấy dáng vẻ cảm động đến muốn khóc của tôi, anh vội quay mặt đi.


Anh….lại e thẹn sao? Đúng lúc tôi đang đoán cảm xúc của anh…..

“Nếu không có cậu thì có lẽ sẽ thấy hơi tẻ nhạt”.


Đột nhiên anh nói một câu khiến tôi thấy ngượng ngùng.


Đối với anh, câu nói này dường như không thực sự quan trọng nhưng nó lại khiến tim tôi loạn nhịp.


“Mình…..”


Tôi thấy nên nói điều gì đó để báo đáp lại những lời nói khiến mình cảm động, nhưng tìm mãi mà không thấy câu nào thích hợp. Tôi và anh lại rơi vào tình thế khó xử.


“Khụ….mau mau nói cho tôi biết”. Lúc mà không khí ngột ngạt này gần như bao vây chúng tôi thì anh đã lên tiếng để hóa giải không khí kỳ lạ giữa chúng tôi.


Một giây sau, tôi bắt đầu phân tích điểm yếu của chị Mỹ Hoa.

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, có nên nói là lúc vui không biết thời gian trôi qua không, hay là nói làm không biết chán? Dù sao thì khi tôi và Hàn Thành Nam vừa đánh vừa nghiên cứu chiến lược thì đã là sáng sớm.


Vì thời gian vận động rất dài nên một giây sau khi tôi và Hàn Thành Nam dám chắc có thể chiến thắng thì cả hai chúng tôi đã thở hổn hển nằm lăn ra đất.


Trong lòng tôi có một cảm giác an lòng khó có thể diễn tả thành lời. Cảm giác này không biết bắt đầu từ đâu, chỉ thấy dù gặp bất cứ chuyện gì thì đều có Hàn Thành Nam ở bên.

~~~~~~~ hết chương 4~~~~~~~~
 
Top Bottom