U
uocmovahoaibao
Chap 39
- Cả lớp này, sắp tới sẽ có một chuyến đi dã ngoại. Địa điểm sẽ là khu rằng nguyên sinh ở ngoại ô thành phố <cái này tác giả bịa nha>! – Lớp trưởng 11A1 thông báo.
- Yeahhh! Sắp được nghỉ ngơi rồi! – Cả lớp nháo nhào.
- Mai qua nhà mình chuẩn bị nha! – Hân Hân nhìn nó.
- Uk! – Nó đáp một cách thích thú.
Tối hôm đó, tại nhà họ Lâm....
- Con đi vậy có nguy hiểm gì không? – Mẹ chồng nó hỏi.
- Hì, gì con cũng không sợ, chỉ sợ... ma thôi! – Nó cười trừ và trêu đùa để mọi người chấp nhận cho nó đi chuyến dã ngoại này bởi chính nó cũng thích mà.
- Chính cô đã là ma rồi! Sợ cái gì nữa? – Lâm Duy chen ngang.
Nó nguýt Lâm Duy một cái thật dài rồi mỉm cười với pama chồng, nói khẽ:
- Mọi người đừng lo, con lớn rồi mà!
Đêm hôm đó, nó ngân nga hát rồi một giọng nói vang lên làm nó giật mình:
- Nghe cô hát làm tôi... ghét luôn cả bài hát đó, mà hình như trước đây tôi từng thích thì phải.
- Vậy anh còn thích bài nào nữa không? Tôi hát cho nghe? – Nó lè lưỡi.
Lâm Duy nhếch mép, vẫn cái điệu cười nửa miệng làm nó tức điên.
Một ngày mới là một sự thay đổi mới, hôm nay, nó sẽ thực sự thoát khỏi cái tên chồng hắc ám kia để tung tăng bay lượn trong khu rừng sinh thái (ặc....ặc... cứ làm như ngày nào ở nhà nó cũng giáp mặt cậu không bằng). Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng nó vui hẳn lên.
- Con không thể nói với vợ con một câu tốt lành hay sao? – Ông Lâm Huy, ba chồng nó quát Lâm Duy.
- Nói gì cơ ạ? – Cậu nhún vai, tỏ vẻ bất cần.
- Đại loại như là chúc đi chơi vui vẻ hay bình an gì gì đó. – Ông nhìn con trai.
- Vậy... chúc cô đi chơi vui vẻ và đừng có dọa bất cứ con mà nào nhé, con nhỏ rắc rối! – Cậu lặp lại ý chàng, chỉ khác là vế sau ko phải là lời chúc may mắn mà chúc đểu nó thì đúng hơn.
Nó rất muốn chạy đến giáng cho cái tên đang nhởn nhơ gác chân lên ghê cười cười kia một đạp nhưng sự có mặt của một số người lại không cho phép nó làm điều đó.
“Thôi vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn” Nó tự nhủ và phóc nhanh lên....xe đạp. Hơ....hơ... nó biết đi xe đạp rồi cơ đấy
Lớp nó đã tập trung đông đủ ở sân trường từ bao giờ. Nó lon ton chạy đến chỗ Hân Hân.
Cùng lúc đó, một chiếc xe du lịch từ từ tiến về chỗ bọn nó. Cả bọn hú hét rồi leo lên xe theo bản năng của một người học sinh.
Nó ngó quanh quanh, không thấy Hân Hân đâu, nhỏ này lạ thật, mới đó đã nhảy tót đi đường nào rồi. Chiếc xe bất ngờ chuyển bánh trong khi nó vẫn còn đứng. Híc, tội nghiệp cho nó mà. Nó ngã ngửa giữa lối đi của chiếc xe. Được thể, bọn con gái lớp nó cười vang lên, còn nó sượng người. Khi không lại rơi vào chuyện này.
- Ngồi đây nè bạn! – Một đứa con gái đưa tay cho nó, đỡ nó dậy rồi cười thật tươi.
- Cảm ơn – Nó cười tươi đáp trả.
- Mình là Tiểu Tiên, Lam Bình biết mình chứ? – Cô bạn hỏi, nheo nheo mắt và cười tươi như một thiên thần.
- Biết chứ. Bạn cùng lớp khác bàn mà! – Nó nhanh nhẩu.
Trên đường đi, Tiểu Tiên thao thao bất tuyệt về mọi chuyện trên đời, ở lớp cô bạn là một người khá trầm, không ngờ lại có một tâm hồn thanh cao và trong sáng đến vậy.
Xe dừng lại ở trước một cái biển to đùng ghi tên “Rừng nguyên sinh”. Khu rừng bao la mênh mông, bị lạc trong này có mà chờ đến khiếp sau mới mong gặp lại người thân.
- Lam Bình, lại dựng trại cùng lớp nè – Hân Hân vẫy tay.
Nó cũng thuộc dạng khéo tay nhưng sao lại rơi vào kiểu... bó tay trong việc dựng trại. Nó ngu ngơ đứng nhìn bọn con trai xông xả vào việc cứu lớp cứu dân. Sau một hồi lao động mệt nhọc (của mấy đứa con trai), cái trại của lớp nó cũng được dựng lên, lớn hơn cái trại hồi cấp hai nhiều, thế mới đủ sức chứa 30 mạng của lớp nó chứ.
Đêm ở rừng lạnh lắm, may mà nó có mang thêm áo len. Nó than thở vài cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Chị hả? Em phải làm gì đây? – Một giọng con gái vang lên nhỏ nhẹ sau tấm rèm trắng ren xanh.
Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy cô ta cười một điệu cười ác quỷ và trước khi cúp máy còn cố nói thêm, giọng chắc chắn:
- Em không làm cho chị thất vọng đâu!
- Cả lớp này, sắp tới sẽ có một chuyến đi dã ngoại. Địa điểm sẽ là khu rằng nguyên sinh ở ngoại ô thành phố <cái này tác giả bịa nha>! – Lớp trưởng 11A1 thông báo.
- Yeahhh! Sắp được nghỉ ngơi rồi! – Cả lớp nháo nhào.
- Mai qua nhà mình chuẩn bị nha! – Hân Hân nhìn nó.
- Uk! – Nó đáp một cách thích thú.
Tối hôm đó, tại nhà họ Lâm....
- Con đi vậy có nguy hiểm gì không? – Mẹ chồng nó hỏi.
- Hì, gì con cũng không sợ, chỉ sợ... ma thôi! – Nó cười trừ và trêu đùa để mọi người chấp nhận cho nó đi chuyến dã ngoại này bởi chính nó cũng thích mà.
- Chính cô đã là ma rồi! Sợ cái gì nữa? – Lâm Duy chen ngang.
Nó nguýt Lâm Duy một cái thật dài rồi mỉm cười với pama chồng, nói khẽ:
- Mọi người đừng lo, con lớn rồi mà!
Đêm hôm đó, nó ngân nga hát rồi một giọng nói vang lên làm nó giật mình:
- Nghe cô hát làm tôi... ghét luôn cả bài hát đó, mà hình như trước đây tôi từng thích thì phải.
- Vậy anh còn thích bài nào nữa không? Tôi hát cho nghe? – Nó lè lưỡi.
Lâm Duy nhếch mép, vẫn cái điệu cười nửa miệng làm nó tức điên.
Một ngày mới là một sự thay đổi mới, hôm nay, nó sẽ thực sự thoát khỏi cái tên chồng hắc ám kia để tung tăng bay lượn trong khu rừng sinh thái (ặc....ặc... cứ làm như ngày nào ở nhà nó cũng giáp mặt cậu không bằng). Vừa nghĩ đến đó, tâm trạng nó vui hẳn lên.
- Con không thể nói với vợ con một câu tốt lành hay sao? – Ông Lâm Huy, ba chồng nó quát Lâm Duy.
- Nói gì cơ ạ? – Cậu nhún vai, tỏ vẻ bất cần.
- Đại loại như là chúc đi chơi vui vẻ hay bình an gì gì đó. – Ông nhìn con trai.
- Vậy... chúc cô đi chơi vui vẻ và đừng có dọa bất cứ con mà nào nhé, con nhỏ rắc rối! – Cậu lặp lại ý chàng, chỉ khác là vế sau ko phải là lời chúc may mắn mà chúc đểu nó thì đúng hơn.
Nó rất muốn chạy đến giáng cho cái tên đang nhởn nhơ gác chân lên ghê cười cười kia một đạp nhưng sự có mặt của một số người lại không cho phép nó làm điều đó.
“Thôi vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn” Nó tự nhủ và phóc nhanh lên....xe đạp. Hơ....hơ... nó biết đi xe đạp rồi cơ đấy
Lớp nó đã tập trung đông đủ ở sân trường từ bao giờ. Nó lon ton chạy đến chỗ Hân Hân.
Cùng lúc đó, một chiếc xe du lịch từ từ tiến về chỗ bọn nó. Cả bọn hú hét rồi leo lên xe theo bản năng của một người học sinh.
Nó ngó quanh quanh, không thấy Hân Hân đâu, nhỏ này lạ thật, mới đó đã nhảy tót đi đường nào rồi. Chiếc xe bất ngờ chuyển bánh trong khi nó vẫn còn đứng. Híc, tội nghiệp cho nó mà. Nó ngã ngửa giữa lối đi của chiếc xe. Được thể, bọn con gái lớp nó cười vang lên, còn nó sượng người. Khi không lại rơi vào chuyện này.
- Ngồi đây nè bạn! – Một đứa con gái đưa tay cho nó, đỡ nó dậy rồi cười thật tươi.
- Cảm ơn – Nó cười tươi đáp trả.
- Mình là Tiểu Tiên, Lam Bình biết mình chứ? – Cô bạn hỏi, nheo nheo mắt và cười tươi như một thiên thần.
- Biết chứ. Bạn cùng lớp khác bàn mà! – Nó nhanh nhẩu.
Trên đường đi, Tiểu Tiên thao thao bất tuyệt về mọi chuyện trên đời, ở lớp cô bạn là một người khá trầm, không ngờ lại có một tâm hồn thanh cao và trong sáng đến vậy.
Xe dừng lại ở trước một cái biển to đùng ghi tên “Rừng nguyên sinh”. Khu rừng bao la mênh mông, bị lạc trong này có mà chờ đến khiếp sau mới mong gặp lại người thân.
- Lam Bình, lại dựng trại cùng lớp nè – Hân Hân vẫy tay.
Nó cũng thuộc dạng khéo tay nhưng sao lại rơi vào kiểu... bó tay trong việc dựng trại. Nó ngu ngơ đứng nhìn bọn con trai xông xả vào việc cứu lớp cứu dân. Sau một hồi lao động mệt nhọc (của mấy đứa con trai), cái trại của lớp nó cũng được dựng lên, lớn hơn cái trại hồi cấp hai nhiều, thế mới đủ sức chứa 30 mạng của lớp nó chứ.
Đêm ở rừng lạnh lắm, may mà nó có mang thêm áo len. Nó than thở vài cái rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Chị hả? Em phải làm gì đây? – Một giọng con gái vang lên nhỏ nhẹ sau tấm rèm trắng ren xanh.
Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy cô ta cười một điệu cười ác quỷ và trước khi cúp máy còn cố nói thêm, giọng chắc chắn:
- Em không làm cho chị thất vọng đâu!