U
uocmovahoaibao
Chap 27
Nó tức tốc chạy đến chỗ Key nói. Một cái xác không hồn nằm giữa vũng máu (đánh nhau xong thì phải có máu chứ nhỉ???). Đã vậy Key, Jun và Nguyên Hoàng lại cứ luôn miệng ca cẩm:
- Lâm Duy ơi, sao cậu chết khổ thế? Hu....hu.... Tỉnh dậy đi mà Lâm Duy.
- Cậu chết rồi tớ biết đánh ai bây giờ? Lâm Duy, sao bỏ tớ vậy?
- Cậu...sao lại ra nông nổi này? Híc....
Nó cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa, chân tay bủn rủn, nó ngồi xuống cạnh Lâm Duy, trông cậu bây giờ chẳng khác người đã chết là mấy.
- Anh là đồ tồi! Mở mắt ra nhìn tôi đây này? Anh đi rồi, tôi ở lại thắp hương cúng bái cho anh chắc? Anh có dậy không? Híc.... – Nó khóc nấc lên.
- Cô điên à? Ôi sao số tôi khổ thế này. – Lâm Duy hét lên, giọng yếu ớt.
- Anh.... ma hay người vậy? – Nó quệt nước mắt nhìn người vừa nói.
- Hahahaha.... – Tiếng cười “man rợn” làm nó quay lại nhìn, 3 chàng kia đã lăn ra đất từ bao giờ. Nó nhìn lại bãi chiến trường, lúc này mới biết mình bị lừa. Thật là quả báo... Từng đi lừa thiên hạ giờ cũng đến lúc thiên hạ lừa lại mình.
Tại nhà Hân Hân.
- Ahhh! Cô nhẹ thôi, đau!
– Lâm Duy hét lên khi được nó băng bó.
- Cho chừa cái tội
! – Nó xức thuốc mạnh hơn nữa. Cánh tay Lâm Duy một màu đỏ giờ biến thành một màu trắng.
- Cởi áo ra! – Nó nói như ra lệnh.
- Cô điên à? – Lâm Duy giảy nảy.
- Uk, tôi điên rồi, anh lừa tôi cho đã, tôi không điên mới là lạ! – Nó giận – Cởi nhanh.
- Cô định làm gì?
- Tôi sát trùng vết thương cho anh, Key bảo anh bị thương ở lưng.
- Tôi tự làm được! – Lâm Duy dứt khoát.
- Anh có mắt sau gáy à? – Nó nói rồi đưa tay tháo cúc áo của Lâm Duy. Dù lúc đầu có hơi phản đối nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để yên cho nó muốn làm gì thì làm.
- Xong rồi, anh mang áo vào đi! – Nó nói rồi bước vào bếp.
Một cái gì đó đang nổi dậy trong lòng Lâm Duy... nhưng cậu phủ nhận điều đó....
- Xin lỗi nghe Hân Hân, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền em! Tại bọn anh không còn nơi nào để đi nữa rồi!– Key cười chữa ngượng.
- Hi! Phước năm đời em mới được mấy anh ghé nhà ý chứ! – Hân Hân cười.
============================
Sáng hôm sau, như thường lệ, nó lại cùng Lâm Duy đến trường. Vừa bước vào cổng đã chạm mặt Thiên Minh đang đi ngược chiều:
- Mày chưa chết sao? – Thiên Minh mỉa mai.
- Nhờ phúc của mày, tau vẫn khỏe mạnh. – Lâm Duy cười rồi kéo nó đi trước ánh mắt ngạc nhiên, hụt hẫng cộng tức giận của Thiên Minh.
Nó tức tốc chạy đến chỗ Key nói. Một cái xác không hồn nằm giữa vũng máu (đánh nhau xong thì phải có máu chứ nhỉ???). Đã vậy Key, Jun và Nguyên Hoàng lại cứ luôn miệng ca cẩm:
- Lâm Duy ơi, sao cậu chết khổ thế? Hu....hu.... Tỉnh dậy đi mà Lâm Duy.
- Cậu chết rồi tớ biết đánh ai bây giờ? Lâm Duy, sao bỏ tớ vậy?
- Cậu...sao lại ra nông nổi này? Híc....
Nó cảm thấy mình không thể đứng vững được nữa, chân tay bủn rủn, nó ngồi xuống cạnh Lâm Duy, trông cậu bây giờ chẳng khác người đã chết là mấy.
- Anh là đồ tồi! Mở mắt ra nhìn tôi đây này? Anh đi rồi, tôi ở lại thắp hương cúng bái cho anh chắc? Anh có dậy không? Híc.... – Nó khóc nấc lên.
- Cô điên à? Ôi sao số tôi khổ thế này. – Lâm Duy hét lên, giọng yếu ớt.
- Anh.... ma hay người vậy? – Nó quệt nước mắt nhìn người vừa nói.
- Hahahaha.... – Tiếng cười “man rợn” làm nó quay lại nhìn, 3 chàng kia đã lăn ra đất từ bao giờ. Nó nhìn lại bãi chiến trường, lúc này mới biết mình bị lừa. Thật là quả báo... Từng đi lừa thiên hạ giờ cũng đến lúc thiên hạ lừa lại mình.
Tại nhà Hân Hân.
- Ahhh! Cô nhẹ thôi, đau!
- Cho chừa cái tội
- Cởi áo ra! – Nó nói như ra lệnh.
- Cô điên à? – Lâm Duy giảy nảy.
- Uk, tôi điên rồi, anh lừa tôi cho đã, tôi không điên mới là lạ! – Nó giận – Cởi nhanh.
- Cô định làm gì?
- Tôi sát trùng vết thương cho anh, Key bảo anh bị thương ở lưng.
- Tôi tự làm được! – Lâm Duy dứt khoát.
- Anh có mắt sau gáy à? – Nó nói rồi đưa tay tháo cúc áo của Lâm Duy. Dù lúc đầu có hơi phản đối nhưng không hiểu sao bây giờ cậu lại để yên cho nó muốn làm gì thì làm.
- Xong rồi, anh mang áo vào đi! – Nó nói rồi bước vào bếp.
Một cái gì đó đang nổi dậy trong lòng Lâm Duy... nhưng cậu phủ nhận điều đó....
- Xin lỗi nghe Hân Hân, đêm hôm khuya khoắt lại làm phiền em! Tại bọn anh không còn nơi nào để đi nữa rồi!– Key cười chữa ngượng.
- Hi! Phước năm đời em mới được mấy anh ghé nhà ý chứ! – Hân Hân cười.
============================
Sáng hôm sau, như thường lệ, nó lại cùng Lâm Duy đến trường. Vừa bước vào cổng đã chạm mặt Thiên Minh đang đi ngược chiều:
- Mày chưa chết sao? – Thiên Minh mỉa mai.
- Nhờ phúc của mày, tau vẫn khỏe mạnh. – Lâm Duy cười rồi kéo nó đi trước ánh mắt ngạc nhiên, hụt hẫng cộng tức giận của Thiên Minh.