sweetnightmare said:
Tôi không có ý chỉ bảo gì hết nhưng đấy là điều hiện rõ qua câu chữ.
Bạn biết đấy tôi luôn suy nghĩ kĩ trước khi làm một việc gì.
Việc lấy một cụm từ chỉ là cụ thể, nhưng rõ ràng là đã có sự không hợp lý trong đoạn đầu.
Từ "Thơ xưa thường chuộng thiên nhiên đẹp... núi sông" ta không đủ căn cứ để suy ra ý ở trên và ngược lại. Hơn nữa, không chỉ có những người "..." mới viết về thiên nhiên!
Trời, mình nói vậy mà bạn vẫn chưa hiểu ý mình. Thôi, để mình cắt từng đoạn ra nhé! Đoạn 1: " Thơ xưa luôn hiện hữu bóng dáng những vị khách nhàn du, những ẩn sĩ lánh đục về trong hòa mình vào thiên nhiên, coi đó như 1 sự thoát tục với cõi trần, với nỗi đời đầy rẫy những bất công, những đen bạc xấu xa. Chính vì thế thiên nhiên luôn như 1 người bạn tâm giao luôn hiện hữu trong thi phẩm cổ điển. "
Đoạn này nói về đặc điểm của thơ xưa, thường thì trong nhưnghx tác phẩm Đường thi, hay có hình ảnh con người hòa cùng thiên nhiên, thể hiện tình yêu thiên nhiên tha thiết, nhưng đó là những "ẩn sĩ". Chính bởi đặc điểm này của thơ xưa nên: "Có lẽ vì thế mà trong cảm tưởng đọc thiên gia thi, Hồ Chí Minh có nói:
Thơ xưa thường....
.... núi sông. "
Đoạn 2 này diễn đạt ý: từ đặc điểm của thơ xưa mà Bác Hồ ĐÃ CÓ NHẬN XÉT trong bài thơ "CẢM TƯỞNG ĐỌC THIÊN GIA THI": "Thơ xưa..."
Đoạn 3, từ đó ta bắt đầu có sự so sánh, đối chiếu giữa thơ xưa và thơ Bác:
"Trong thơ Bác cũng vậy, những bài thơ tứ tuyệt Đường luật luôn có 1 thiên nhiên hòa cùng nhân nhân trữ tình như những bức tranh thủy mặc hài hòa, tươi trong và đẹp đến kỳ diệu." --->Trong Thơ Bác, nhân vật trữ tình cũng yêu thiên nhiên, " Nhưng ta sẽ bất ngờ khi thấy con người xuất hiện trong thơ lại luôn là chủ thể của cái nền thiên nhiên ấy, thiên nhiên chỉ làm tôn cái thế đứng của con người, khiến cho con người lại càng thêm rạng ngời, đó là điều khác biệt với thơ xưa. Và xét sâu xa hơn, con người ấy dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên, luôn hứong về sự sống và ánh sáng và tương lai, đấy là biểu hiên của một yếu tố mà Bác đã từng nhắc đến trong CTDTGT:
Nay ở trong thơ nên có thép. "
---> Mấu chốt vấn đề là, mình so sánh thơ xưa với thơ Bác để thấy điểm giống nhau là có con người đều yêu thiên nhiên, gắn bó với thiên nhiên, Nhưng từ đặc điểm thơ xưa và thơ Bác được nêu ra trên kia để ta thấy 1 điều: con người trong thơ xưa yêu thiên nhiên và là ẩn sĩ, còn con người trong thơ Bác cũng yêu thiên nhiên đấy, nhưng lại là Chiến sĩ.
Cái ý của mình là như vậy, chứ hoàn toàn mình ko đánh đồng Bác là ẩn sĩ, ngược lại, nếu hiểu kĩ đoạn Văn trên, bạn sẽ thấy con người trong thơ Bác như mình nói càng ko phải ẩn sĩ, có chăng chỉ giống nhau ở tình yêu thiên nhiên mà thôi. Đây là phương pháp so sánh đòn bẩy, cần phải đọc thật kĩ mới có cách hiểu đúng. Bạn xem lại kĩ, để hiểu hơn về vấn đề cú pháp và cấu trúc đoạn văn trên, đồng thời có cái nhìn tổng thể thì sẽ hiểu ý của mình ngay thôi. Mong bạn phát hiện ra chỗ sai của bản thân, thân!