Ta và ấy
Gần nhà nhau trong một con ngõ hẹp,
Chẳng biết bao giờ đã dẹp bỏ cách ngăn
Ấy vẫn gọi ta là “ngốc xít”
Hai đứa mình vẫn con nít đấy thôi!
Lớn hơn chút sao thấy xa xôi,
Học chung lớp mà chia nhau 2 nhóm.
Ta con gái, ấy lại nhóm con trai,
Chợt bồi hồi cái ngày xưa nhỏ dại.
Thế là mình cũng sắp thành người lón,
Chiếc xe đạp ấy đèo ta đến lớp,
Ngày lại ngày thấy thân thương đến lạ
Mưa to, nắng lớn thấy xa xôi đâu mất…
Có lắm lúc , giận hờn vu vơ
Không dám nói, nhờ ngăn bàn chuyển hộ
Lá thơ nhỏ:” Mình xin lỗi ấy nhan”
Xốn xang quá cả một thời áo trắng.
Lũbạn học ghép ta ấy một đôi
Chợt ngượng ngùng bao điều chưa thể hiểu.
Ấy thơ ơ, talại hay mơ mộng
Và tương lai, và khát khao, ao ước…
Tự nhủ lòng ngày mai còn phía trước
Giá tụi mình mãi mãi cứ vậy thôi!