P
_phonglinh_
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Đói
* Vì em không cha, vì em đã mất mẹ,
đau thương vẫn là đau thương *
Mưa buốt giá tan lòng đường tê tái,
Bàng hoàng thấy thế giới chẳng còn ai,
Vô hồn bước có phải để đi về?
Nó sợ hãi chìm mình trong lạnh lẽo
Muốn xua tan cái đói cồn cào…
Cả chiều nay nó lê lết đầu đường
Tìm lòng thương của vài người xa lạ
Một miếng ăn phải chăng là tất cả??
Họ dư thừa nhưng đâu muốn cho đi
Nhìn nó xem: Bẩn hôi như loài khỉ
Đầu lấm lem, quần áo rách tả tơi
Đã quen rồi cái vẻ ngoài xấu xí
Quen luôn cả những cái nhìn thương hại
Hay ánh mắt ngại ngùng, ghét, khinh,…
Đêm nay sao nó lạnh buốt tái tê
Mong sao có miếng ăn lót dạ
Mà chẳng có dù chỉ là cơn mê
Nó nằm bẹp bên hè phố vắng lặng
Nơi hẻm vắng tiếng mưa buồn dai dẳng
Cố xua tan cái đói đến nao lòng.
***
Nhà bên kia thằng bé cẩm ổ bánh,
Không chịu ăn đòi mẹ đến dỗ dành
Ôi hạnh phúc! Sao thật quá mong manh?
Hạt mưa nào long lanh nơi khoé mắt.
Nó giật mình hoá ra chỉ là mơ
Tìm ấm áp đến mộng mị chẳng có
Tìm nơi đâu? Nó rã rời cơn đói…
***
Nó đói từng hơi thở bình yên
Đói tiếng cười, giữ nước mắt của riêng
Đói tuổi thơ, đói cảm xúc hồn nhiên
Đói ước mơ và dư thừa tuyệt vọng
Nó đói yêu thương, sợ hãi mọi ước mong
Đầy rẫy thực tại, nó chết đói tương lai.
Nó nằm đây mãi đón đợi ngày mai
Đời nghiệt ngã nó lưu đày trọn kiếp
* Vì em không cha, vì em đã mất mẹ,
đau thương vẫn là đau thương *
Mưa buốt giá tan lòng đường tê tái,
Bàng hoàng thấy thế giới chẳng còn ai,
Vô hồn bước có phải để đi về?
Nó sợ hãi chìm mình trong lạnh lẽo
Muốn xua tan cái đói cồn cào…
Cả chiều nay nó lê lết đầu đường
Tìm lòng thương của vài người xa lạ
Một miếng ăn phải chăng là tất cả??
Họ dư thừa nhưng đâu muốn cho đi
Nhìn nó xem: Bẩn hôi như loài khỉ
Đầu lấm lem, quần áo rách tả tơi
Đã quen rồi cái vẻ ngoài xấu xí
Quen luôn cả những cái nhìn thương hại
Hay ánh mắt ngại ngùng, ghét, khinh,…
Đêm nay sao nó lạnh buốt tái tê
Mong sao có miếng ăn lót dạ
Mà chẳng có dù chỉ là cơn mê
Nó nằm bẹp bên hè phố vắng lặng
Nơi hẻm vắng tiếng mưa buồn dai dẳng
Cố xua tan cái đói đến nao lòng.
***
Nhà bên kia thằng bé cẩm ổ bánh,
Không chịu ăn đòi mẹ đến dỗ dành
Ôi hạnh phúc! Sao thật quá mong manh?
Hạt mưa nào long lanh nơi khoé mắt.
Nó giật mình hoá ra chỉ là mơ
Tìm ấm áp đến mộng mị chẳng có
Tìm nơi đâu? Nó rã rời cơn đói…
***
Nó đói từng hơi thở bình yên
Đói tiếng cười, giữ nước mắt của riêng
Đói tuổi thơ, đói cảm xúc hồn nhiên
Đói ước mơ và dư thừa tuyệt vọng
Nó đói yêu thương, sợ hãi mọi ước mong
Đầy rẫy thực tại, nó chết đói tương lai.
Nó nằm đây mãi đón đợi ngày mai
Đời nghiệt ngã nó lưu đày trọn kiếp
Last edited by a moderator: