[CLB Thơ, Văn] Đói

P

_phonglinh_

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đói



* Vì em không cha, vì em đã mất mẹ,
đau thương vẫn là đau thương *


Mưa buốt giá tan lòng đường tê tái,
Bàng hoàng thấy thế giới chẳng còn ai,
Vô hồn bước có phải để đi về?
Nó sợ hãi chìm mình trong lạnh lẽo
Muốn xua tan cái đói cồn cào…

Cả chiều nay nó lê lết đầu đường
Tìm lòng thương của vài người xa lạ
Một miếng ăn phải chăng là tất cả??
Họ dư thừa nhưng đâu muốn cho đi
Nhìn nó xem: Bẩn hôi như loài khỉ
Đầu lấm lem, quần áo rách tả tơi
Đã quen rồi cái vẻ ngoài xấu xí
Quen luôn cả những cái nhìn thương hại
Hay ánh mắt ngại ngùng, ghét, khinh,…

Đêm nay sao nó lạnh buốt tái tê
Mong sao có miếng ăn lót dạ
Mà chẳng có dù chỉ là cơn mê

Nó nằm bẹp bên hè phố vắng lặng
Nơi hẻm vắng tiếng mưa buồn dai dẳng
Cố xua tan cái đói đến nao lòng.

***

Nhà bên kia thằng bé cẩm ổ bánh,
Không chịu ăn đòi mẹ đến dỗ dành
Ôi hạnh phúc! Sao thật quá mong manh?
Hạt mưa nào long lanh nơi khoé mắt.

Nó giật mình hoá ra chỉ là mơ
Tìm ấm áp đến mộng mị chẳng có
Tìm nơi đâu? Nó rã rời cơn đói…

***

Nó đói từng hơi thở bình yên
Đói tiếng cười, giữ nước mắt của riêng
Đói tuổi thơ, đói cảm xúc hồn nhiên
Đói ước mơ và dư thừa tuyệt vọng
Nó đói yêu thương, sợ hãi mọi ước mong
Đầy rẫy thực tại, nó chết đói tương lai.

Nó nằm đây mãi đón đợi ngày mai
Đời nghiệt ngã nó lưu đày trọn kiếp
 
Last edited by a moderator:
V

voldy_317

pài này tự làm àh
hay wá cơ ạk
khâm fục khâm fục
>>chỗ này hay nè:


Mưa buốt giá tan lòng đường tê tái,
Bàng hoàng thấy thế giới chẳng còn ai,
Vô hồn bước có phải để đi về?
Nó sợ hãi chìm mình trong lạnh lẽo
Muốn xui tan cái đói cồn cào…

...
Nó đói từng hơi thở bình yên
Đói tiếng cười, giữ nước mắt của riêng
Đói tuổi thơ, đói cảm xúc hồn nhiên
Đói ước mơ và dư thừa tuyệt vọng
Nó đói yêu thương, sợ hãi mọi ước mong
Đầy rẫy thực tại, nó chết đói tương lai.

Nó nằm đây mãi đón đợi ngày mai
Đời nghiệt ngã nó lưu đày trọn kiếp…


Thứ 2, 06/04/2009​
 
C

chominh

Hay quá, thành nhà thơ rùi còn gì
Tui nhìn thấy cái chu kí của ban mà choáng
 
T

tieutiennu_1997

bài này hay thật, viết trong nỗi buồn chân thật và giàu cảm xúc, ko như mình! >''<
 
P

phamminhkhoi

Lần đầu tiên đọc thơ của _phonglinh_ nè ;)
Có lẽ không phải nói gì thêm ngoài một lời "ổn". Ổn cả về cảm xúc thơ và lời thơ, điệu thơ. Nhưng sao đoạn cuối tuyệt vọng quá, đọc cứ thấy bế tắc thế nào...
 
P

_phonglinh_

Cảm ơn lời nhận xét của các bạn. ^^

Thật ra đây mới là bài thứ 5 hay 6 gì đó của mình thôi. Mình ko phải nhà thơ j` cả và còn phải học hỏi nhiều. Viết thơ chẳng qua cũng là sở thích chứ cũng không phải là công việc của mình.

Còn về đoạn kết thì người ta vẫn nói: Tác phẩm thường phụ thuộc vào tâm trạng của tác giả. Bài này em viết vào những ngày cuối xuân, mưa và áp lực học tập nữa. ^^

Em đi học, trời mưa rất to, được ba chở từ lớp học thêm này sang lớp học thêm khác. Tối về đến nhà, thật sự rất ấm áp. Em nghĩ, mình thật hạnh phúc khi còn có một mái nhà để trở về. Hạnh phúc hơn nhiều những đứa bé nghèo khổ không có 1 mái nhà tử tế và được bố mẹ chở đi học là một ước mơ xa xỉ... Có lẽ vì thế mà đêm đó em đã viết 1 mạch bài thơ này
 
Last edited by a moderator:
P

_phonglinh_

tình yêu 100%

Ngày đầy nắng – em giữ riêng chút lửa
Thắp sáng đêm, tìm một nửa đời mình
Luôn cầu toàn, em lao vào chứng minh.
Bằng tháng năm, trí tuệ, niềm tin
Tình yêu trăm phần trăm có thực

98 rồi 99, em vẫn chưa kiếm được
Đáp số cuối cùng cho bài toán ước mơ.
Đáp số tròn trịa, hoàn hảo không ai ngờ
Đáp số - không phủ định, không nghi vấn.

Và kết quả, em nản lòng, lo sợ.
Giữa bơ vơ em viết thử bài thơ
Ngu ngơ lắm - đừng cười – em vẫn đợi.
Dù cộng, trừ, nhân, chia, khó khăn dịu vợi.

Em chẳng màng…
Vì tình yêu không chấp nhận nể nang
Để đuổi theo vài con số xấp xỉ
Để phải chịu đựng: nước mắt, chia li…

28/06/2009
 
P

phamminhkhoi

Uhm...có vẻ không thích bài này bằng bài đầu.
Nhưng có vẻ tác giả là người nhiều tâm sự, làm thơ lúc nào cũng phải có một cái gì để nói, không bao giờ làm suông, làm cho xong. Cho nên nếu bài thơ này nếu không xếp cùng với bài thơ trước, thì cũng xứng đáng được xếp ở một vị trí cao. Ấn tượng bài thơ để lại, tuy không ám ảnh như bài thơ đầu tiên, nhưng cũng có sức nặng tương đối lớn.
Nói chung là... ổn
 
P

_phonglinh_

chuyến tàu đêm...

Mẹ - cha,
Ngày hôm qua ở lại
Chuyến tàu này con xin đi mãi
Đi qua đêm, qua bao nhiêu mái nhà.
Có ngọn đèn nào của con ở đó?
“Hạnh phúc là nhưũng gì ko méo mó”
Mái ấm của con đâu còn có tình thương.

Mẹ - cha,
Bãi chiến trường đỗ vỡ ,
Con cũng là mảnh vỡ, không hơn!
Giận hờn – oán trách - nước mắt – chia li…
Có lẽ nó dành cho những gì không còn trọn vẹn
Nên chẳng ước hẹn, con vùng chạy thật xa.

Mẹ - cha,
Tàn tích là những vết thương không ba giờ thành sẹo.
Ai cũng cố đuổi theo hoài vọng của riêng ta.
Ai có lỗi? – Là tất cả
Ai phải chịu trách nhiệm? – Là tất cả
Câu trả lưòi từ lâu đã thành vô nghĩa
Mảnh vụn kia đâu người nào giành hàn gắn
Thôi thì đừng xía vào cuộc sống của con.
Khi niềm tin và yêu thương không còn,
Con cũng chẳng thiết tha những giả tạo ảo tưởng.
Nên thoát khỏi đó con không cần vương vấn.

Cha - mẹ,
Chúng ta phải nghe theo lí trí,
Cũng cần lắng nghe nhịp đập trái tim.
Thứ quý giá chưa từng phải kiếm tìm,
Vì đã có sẵn trong từng ánh mắt lặng im
Dù ta chưa từng thấy nó hoàn hảo.
Trí tuệ là dành để mưu toan,
Đâu dành để so đo yêu ghét!
Trái tim là dành để cảm nhận,
Đâu dành để tính toán chút tình thương!
Hai người cứ mãi cân đong đo lường
Con chán ngấy, chỉ mong được hưởng…
Chút yên bình, nhường nhịn, sẻ chia.

***
Con rời bỏ trên chuyến tàu vô định
Đôi lần chùng chình trở bước về
Chưa bao giờ con thèm khát gia đình đến thế!
Nhưng níu kéo làm gì khi chỉ còn dị biệt, cách ngăn?
Khi con đường không còn cùng 1 hướng,
Khi bầu trời không còn muốn chứa trăng?

Ngày 03/07/2009
 
P

_phonglinh_

Ước mơ

Ước mơ bắt đầu sự sống,
Sự sống có bắt đầu từ… ước mơ?

Em chơ vơ giưuax bến xe đông đúc,
Chen chúc đầy phương hướng, lối rẽ, con đường,…
Có ước mơ nào của em ở đó??
Có tình thương nào của em ở đó??

Xấp vé số còn dày trên tay,
Bây giờ bán cũng đã gần giờ sổ
Người với người lố nhố chen nhau,
Có ai đâu bận tâm 1 đứa bé.

Chìa tấm vé trước cô gái trẻ,
Cô lắc đầu khe khẻ bước đi.
Hỏi bà cụ cũng vẫy tay từ chối,
Chú bộ đội mua một tờ an ủi,
Lại lủi thủi,liêu xiêu em bước vội.
Chen vào dòng đời hối hả trôi xuôi,
Nỗi buồn tủi uất nghẹn ngập lòng…


Len lỏi bao phố phường rộng hẹp,
Em bán đi may mắn cho đời.
Còn cho em là gì em hỡi?
Một ước mơ chưa thể nói thành lời.
Được học hành, được vui chơi,
Được nụ cười không méo mó.
Được một ngày không lang thang đây đó,
Được sống với ước mơ thật bé nhỏ,
Được có hạnh phúc nhưng không phải cho đi...

Giữa cơn mơ em mệt nhoài, rời rã
Đời là thực, chẳng phải là giấc mơ:
Cho tính toán, nhận cũng sòng phẳng
Được và mất - chẳng bao giờ khoan dung
Em còn bé nhưng không ngoại lệ,
Ước mơ cũng có giá trị để bán mua.
Em có gì mà đòi khao khát,
Có chăng là một mảnh hồn con con.

Ngày 06/07/2009
 
V

voldy_317

mấy bài thơ rất cảm đông, chị làm thơ hay lắm, đáng để học hỏi

ừhưm, em thík bài thơ đầu của chị hơn, bài đoá hay lắm, nhưng đoá là ý kiến của em thôi.
 
P

_phonglinh_

Con búp bê

Con búp bê lặng yên trên kệ
Con búp bê môi đỏ có nụ cười vĩnh viễn
Dù vệt bụi vương trên tóc đã lâu
Chiếc váy đầm úa màu…
Đôi mắt vô hồn đau đáu hư vô.

Con búp bê
Có biết cười không nhỉ?
Nó chẳng phải đang cười còn gì?
Mắc chi mày hỏi ngô nghê thế!

Con búp bê
Đã có lần nào bật khóc?
Không! Búp bê đâu có quyền khóc.
Ai dám mua về một món đồ chơi đầy nhóc nỗi buồn.

Con búp bê
Cười! Mãi mãi!
Vùi dập – lãng quên
Vẫn cười ai oán…

Con búp bê
Phải chăng là linh hồn vô tâm đời tái tạo?
Mà trói buộc hiện hữu thấu tương lai…
 
P

_phonglinh_

Tình cờ

Có phải là ngẫu nhiên
Ta tìm đến nhau trong cõi đời chật hẹp.
Bon chen giành giật vài thứ tưởng như tốt đẹp,
Vẫn cứ biết rằng chẳng thể nào trọn vẹn

Em nhỏ nhen chọn cho mình hoàn hảo,
Rồi mải miết lấp đầy bao sứt sẹo,
Tình cờ thấy anh - mải vỡ hoài tìm kiếm
Vui mừng đuổi theo
Sao vết sẹo vẫn mãi hoài âm ỉ
Vì phép màu không có thật anh nhỉ?
Điều thần kì cần đánh đổi bằng giá trị
Chỉ niềm đau là bất tận
Hận và yêu - phải chăng cũng chỉ tình cờ??
Anh cũng là giấc mơ không có thật
Tình cờ lướt qua đêm thâu thăm thẳm.

Chờ đợi, bất ngờ, sợ hãi,…
Trái tim em cứ mắc phải dối lừa
Vỏ bọc kiêu hãnh trở thành dư thừa.
Nếu có thể em bán đi mua lại.
Để rồi 1 lần tình cờ trở thành mãi mãi.
Giữ được anh - hạnh phúc – tương lai.

01/04/2009
 
P

_phonglinh_

Hành lang trắng,
Những bức tường trắng,
Và con người
Câm lặng
Phải chăng
họ quên mất cách nói năng?
Sát trùng – Kháng sinh
Họ sống theo cách:
TẠM CHẤP NHẬN.

Ước mơ bỗng hoá thành cái chết
Đớn đau – Chai lì - Tê liệt
Có đôi mươi,
Mãi mãi chỉ được ở yên tại chỗ.
Có vết bỏng,
Bong tróc, lở mủ, dị dạng.
Có trái tim,
Vẫn đập mà im lìm, tuyệt vọng.
Có khối óc,
Không nhớ nỗi mình đang tồn tại


Bao linh hồn
Đoạ đày trong thân xác
Cát bụi tái sinh,
Ràng buộc xương huyết,
Nơi đây là màu trắng bất tuyệt
Hay chỉ là hoa tuyết mùa hè?

Ngày 19/07/1009
 
P

_phonglinh_

Mưa chuyển mùa

* Tặng nhomotmuahoathachthao*

Cô quạnh từ đâu áng mây nặng màu u ám?
Bỗng về,
Nghe trời đất chuyển mình.
Gió lặng thinh,
Mang bóng hình gửi vào xào xạc lá.
Mùa hạ,
Ơi sao chóng qua!?

Kí niệm,
Và những nụ cười,
nỗi buồn nữa
Chợt nhớ, chợt quên,
Mới biết lòng lênh đênh
Trôi trên miền xa lắm.

Những nụ hoa nồng thắm
Âm thầm lặng theo ngàn hạt mưa bay…
Có người ngỡ mình say,
Lay thử hư không…

Mênh mông,
Có chở nỗi cánh chim đơn độc?
Mệt mỏi kiếm tìm,
Về đâu trở gió?

01/08/2009
 
P

_phonglinh_

Ngày nhớ,
Có bài thơ dang dở,
Câu nói mơ hồ,
Cô đơn lật mở,
Vài bức ảnh cũ ,
Lưu luyến, ngu ngơ…

Những gương mặt quen,
Về thân thương kì lạ!
Nụ cười hôm qua rạng rỡ:
Là niềm vui hoá đá
Thách thức cả thời gian.

Ngày chia tay,
chia nhau nụ cười,
Chia nhau nước mắt,
Ái ân gửi vào trang lưu bút,
Chiếc áo trắng học trò.
Chia nhau từng lời hứa,
câu chúc thành công….

Kí ức vừa đây ,
Dậy về kỉ niệm,
Rồi mỗi chúng ta bước đi
kiếm tìm tương lai
Và cuộc đời riêng
Không còn để có thể sẻ chia….

Ngày hôm nay,
thấy mình lớn
Hơn hôm qua và bé hơn ngày mai.
Không cần đúng sai,
Ngày lại ngày
vẫn nhớ…

01/08/2009
Cho những người bạn cũ của tôi
 
P

_phonglinh_

Ngôi nhà của trái tim tan vỡ...

Đây không phải thơ của mình. Đây là bài thơ của thầy mình, nó almf mình rất ấn tượng , ko phải đơn giản là câu chữ, đó là 1 phần cuộc sống của thầy. Nó giúp mình hiểu về thầy hơn (có thể chỉ 1 chút nào đó)

Khi vừa lớn lên,
Lần đầu tiên tôi đã xây nhà.
Những ngôi nhà của trái tim,
Lặng im qua ánh mắt.
Những ngôi nhà tôi không xây trên mặt đất,
Tôi chẳng để ý gì đến công năng,
Chẳng nghiên cứu mặt bằng
Chỉ chuộng cái đẹp - bề ngoài – hình thức…
Ngôi nhà tôi xây lần thứ nhất,
Là những đường nét cầu kì không phù hợp với bên trong.
Khi xây nhà xong,
Không ai muốn ở.
Nó trở thành:
Ngôi nhà của trái tim tan vỡ!

Ngôi nhà thứ hai tôi xây.
Trên một vùng đầm lầy,
Của niềm đam mê cuồng vọng.
Tôi xây nàh ko căn cứ trên nề móng.
Chỉ chạy theo cảm tính móng bỏng của trái tim.
Tôi đi tìm mãi,
Những mô típ lạ,
Nhà chưa xây xong thì nền tan rã.
Để lại trong tôi nỗi buồn bã cuộc đời…

Ngôi nhà thứ ba,
Tôi đang xây ở một nơi,
Không chạy theo những cảm tình giả dối:
Không hấp tấp, qua loa, nóng vội,
Từ hình dáng bên ngoài đến nội thất bên trong.
Ngôi nhà tôi xây bằng cả tấm lòng,
Của một “kiến trúc sư”trung thực
Ngôi nhà tôi xây không dựa vào hình thức
Mà thiên vào sự hợp lý của chức năng.
Nhưng tôi lại gặp khó khăn
Khi bắt tay vào thiết kế
Vì đã chọn nhầm địa thế
Nhà tôi xây ở một nơi không dễ thi công
Dầu tôi xây bằng cả tấm lòng
Nhưng chẳng có ai hiểu được
Vì người ta cứ đinh ninh từ trước
Ngôi nhà của tôi sẽ đỗ vở giữa đường
Nên người ta vẫn dửng dưng
Vẫn lạnh lùng bỡ ngỡ
Trước ngôi nhà tôi xây
Ngôi nhà của trái tim tan vỡ…

NTN
 
Top Bottom