- 14 Tháng năm 2017
- 3,974
- 7,619
- 744
- 21
- Phú Yên
- Trường THPT Lương Văn Chánh
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
Chuyện người con gái Nam Xương phổ thơ
Chuyện rằng ở huyện Nam Xương
Có người thiếu nữ Vũ Nương tên là.
Tính tình thùy mị, nết na,
Đoan trang, hiền thục tiếng xa dặm trường.
Có chàng công tử họ Trương
Trương Sinh là tiếng người thường gọi nhau.
Cậu ta con cái nhà giàu
Mang ngàn lạng bạc rước dâu về nhà
Vũ Nương nghe tiếng gần xa
Đến xem thì đã mẹ cha gật đầu
Nhưng nàng chẳng trách một câu
Đồng ý mà đến làm dâu phú hào.
Cưới nhau chẳng được bao lâu
Trương Sinh tỏ mối nghi sâu với nàng
Vũ Nương ăn nói nhẹ nhàng
Luôn cố giữ tiết cho chàng được vui.
Một năm vừa đã qua rồi
Giặc Chiêm tràn tới, nước thời lâm nguy,
Kén lính trai tráng phải đi
Trương Sinh giờ phải tiến đi loại đầu.
Vũ Nương tạm biệt u sầu
Mẹ chàng vì cũng quá rầu bệnh lên
Vũ Nương vất vả ngày đêm
Vừa trông con nhỏ, vừa xem mẹ già,
Đến khi bà đã đi xa
Vũ Nương lo lễ như cha mẹ mình.
Năm sau giặc đã lui binh
Đoàn quân chiến thắng, Trương Sinh trở về
Nghe lời con nhỏ ngây thơ
Nghĩ vợ thất tiết mới về nghi oan.
Vũ Nương giải thích đủ đàng
Trương Sinh một mực buộc nàng phải đi
Vũ Nương ướt cả đôi mi
Tắm gội chay sạch bước đi lên đàng.
Đến bờ sông nước Hoàng Giang
Một mây một nước nàng than với trời
“ Số tôi khó sống ở đời,
Chồng con rẫy bỏ một vời nghi oan.
Nay, ở tại bến Hoàng Giang
Tôi xin tự vận rửa oan cho mình.”
Đột nhiên trời đất lặng thinh,
Vũ Nương giờ đã gieo mình xuống sông.
Trương Sinh thấy cũng động lòng
Tìm vớt thây xác nhưng không được gì.
Một đêm sương trắng ngút nghi
Phòng không vắng vẻ, người thì buồn đau
Đột nhiên dưới ngọn đèn dầu
Đứa con chỉ bóng trên đầu là cha
Giờ thì Trương mới biết ra
Vũ Nương trỏ bóng nói là “ cha con”.
Trương Sinh giờ mới đau buồn,
Nhưng mà mọi chuyện chẳng còn gì thôi.
Chuyện rằng ở huyện Nam Xương
Có người thiếu nữ Vũ Nương tên là.
Tính tình thùy mị, nết na,
Đoan trang, hiền thục tiếng xa dặm trường.
Có chàng công tử họ Trương
Trương Sinh là tiếng người thường gọi nhau.
Cậu ta con cái nhà giàu
Mang ngàn lạng bạc rước dâu về nhà
Vũ Nương nghe tiếng gần xa
Đến xem thì đã mẹ cha gật đầu
Nhưng nàng chẳng trách một câu
Đồng ý mà đến làm dâu phú hào.
Cưới nhau chẳng được bao lâu
Trương Sinh tỏ mối nghi sâu với nàng
Vũ Nương ăn nói nhẹ nhàng
Luôn cố giữ tiết cho chàng được vui.
Một năm vừa đã qua rồi
Giặc Chiêm tràn tới, nước thời lâm nguy,
Kén lính trai tráng phải đi
Trương Sinh giờ phải tiến đi loại đầu.
Vũ Nương tạm biệt u sầu
Mẹ chàng vì cũng quá rầu bệnh lên
Vũ Nương vất vả ngày đêm
Vừa trông con nhỏ, vừa xem mẹ già,
Đến khi bà đã đi xa
Vũ Nương lo lễ như cha mẹ mình.
Năm sau giặc đã lui binh
Đoàn quân chiến thắng, Trương Sinh trở về
Nghe lời con nhỏ ngây thơ
Nghĩ vợ thất tiết mới về nghi oan.
Vũ Nương giải thích đủ đàng
Trương Sinh một mực buộc nàng phải đi
Vũ Nương ướt cả đôi mi
Tắm gội chay sạch bước đi lên đàng.
Đến bờ sông nước Hoàng Giang
Một mây một nước nàng than với trời
“ Số tôi khó sống ở đời,
Chồng con rẫy bỏ một vời nghi oan.
Nay, ở tại bến Hoàng Giang
Tôi xin tự vận rửa oan cho mình.”
Đột nhiên trời đất lặng thinh,
Vũ Nương giờ đã gieo mình xuống sông.
Trương Sinh thấy cũng động lòng
Tìm vớt thây xác nhưng không được gì.
Một đêm sương trắng ngút nghi
Phòng không vắng vẻ, người thì buồn đau
Đột nhiên dưới ngọn đèn dầu
Đứa con chỉ bóng trên đầu là cha
Giờ thì Trương mới biết ra
Vũ Nương trỏ bóng nói là “ cha con”.
Trương Sinh giờ mới đau buồn,
Nhưng mà mọi chuyện chẳng còn gì thôi.