Chiếc vòng định mệnh

U

uocmovahoaibao

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chiếc vòng định mệnh

♥ Tên fic: Chiếc vòng định mệnh - The bracelet of destiny
♥ Tác giả: Yoyopl
♥ Thể loại: Tình cảm teen
♥ Lời mở đầu: Phải nói trước với mọi người là mình rất thích đọc truyện Trung Quốc nên truyện mình viết cũng là made in China đó nha!!!
Giới thiệu nhân vật chính:
- Nữ:
+ Tống Tuệ Như: tiểu thư nhà họ Tống. Hết mình vì bạn bè, tính tình mạnh mẽ nhưng trái tim yếu đuối.
+ Hứa Kiều Di: Tiểu thư nhà họ Hứa. Cương quyết, nóng tính nhưng dễ bị tổn thương.
+ An Uyển Nhã: Tiểu thư nhà họ An. Tính trẻ con, vô tư.
+ Trịnh Thu Nguyệt: Tiểu thư nhà họ Trịnh. Là 1 cô gái dễ thương nhưng bị tình yêu làm mù quáng.
- Nam: tứ đại thiếu gia:
+ Lôi Chấn Hải: Thiếu gia nhà họ Lôi. Bề ngoài khó gần nhưng thực chất là người trọng tình cảm.
+ Đường Uy Vũ: Thiếu gia nhà họ Đường. Tốt bụng, quan tâm đến người khác.
+ Minh Hạo Thiên: Thiếu gia nhà họ Minh. Mệnh danh là “sát thủ tình trường” với nụ cười sát gái cực chất nhưng chưa thực lòng yêu ai.
+ Mạnh Tường Quân: Đúng chất lạnh lùng, tảng băng Bắc Cực khổng lồ giữa đất Trung Hoa.
Những nhân vật khác sẽ xuất hiện sau.
♥ Vì là tác phẩm đầu tay nên có gì sơ suất mong mọi người bỏ qua và ủng hộ mình!!!

 
U

uocmovahoaibao

Reng reng…
Bụp.
Reng reng…
Bụp.
“Tuệ Như! Còn định tắt chuông bao nhiêu lần nữa??? Dậy ngay!!!”
Một tiếng hét váng trời xộc thẳng vào tai làm tôi bật dậy. Mẹ trừng mắt nhìn tôi rồi lại nhìn 2 cái đồng hồ báo thức bị tôi hạ đo ván trên sàn nhà.
“Kê kê… con dậy đây… oáp!!!”
Tôi uể oải đánh răng rửa mặt và thay quần áo rồi xuống nhà.
“Con ko nên xem fim muộn buổi tối. Nếu mẹ ko đặt báo thức sớm 15 phút có phải con đã dậy muộn rồi ko?” nhìn khoảng cách giữa 2 mí mắt tôi ko quá 3mm bố xoa đầu nhắc nhẹ. Và tất nhiên, tôi bật dậy:
“Á à, hóa ra là mẹ ăn zan nhá!!” Tôi dũng cảm đứng lên lấy lại sự công bằng thì bị ăn 1 cái cốc rõ đau.
“Thôi ăn sáng đi còn đi học”
“Yes madam… à quên, adam!!!”
“Tiểu thư có cần tôi chuẩn bị xe đưa tiểu thư đến trường ko?” quản gia Trương thấy tôi đi giầy nhanh nhẹn chạy đến hỏi.
“Thui ạ, bác biết cháu ko thích thế mà!”
Tôi chúa ghét mấy nàng tiểu thư suốt ngày tỏ ra mình yếu đuối, phô trương thân thế bằng cách huy động cả đàn hộ pháp lon ton chạy theo hộ tống mặc dù chỉ đi 5 bước chân!! Theo quan điểm của tôi con gái cũng phải mạnh mẽ, biết tự bảo vệ mình nên từ nhỏ tôi đã học cách sống tự lập… nhưng khổ nỗi đến giờ vẫn chưa thành công!!!
“Đứng lại!!!”
Đang ngân nga hát bỗng 1 tiếng gầm như sấm dậy kéo theo những tiếng bước chân rầm rập làm tôi giật bắn mình. Đang định quay đầu lại đột nhiên 1 cái bóng đen phóng vụt lên trước kéo tôi chạy như bay ra đường lớn!!!
“Ê…?!?!”
Sau khi chạy được 1 đoạn khá xa tôi gần như mất hết sinh khí, cũng may người đó đã thả tôi ra và chống tay lên gối thở hổn hển.
“Chắc là… chúng ko đuổi kịp… đâu nhỉ…”
Người đó vừa thở dốc vừa hỏi mà ko quay lại nhìn tôi. Tôi định lên tiếng nhưng lại ko đủ hơi sức nữa. Vài giây sau, người đó đứng thẳng dậy và quay đầu lại…
Ôi, chói mắt quá!!! Khuôn mặt tuấn tú của cậu ấy đã làm tôi hồn siêu phách lạc!!! Mái tóc đen nhánh cắt tỉa cẩn thận, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu. Đẹp nhất là đôi môi hồng như cánh hoa anh đào…
“Oái!!! Cô là ai?????”
1 zọng nói cao vút ngân lên làm tôi bừng tỉnh. Cậu ấy vừa nhìn thấy tôi liền kêu lên kinh ngạc, sau đó vươn cổ ngó ra phía sau lưng tôi “Sao cô lại đi theo tôi????”
“Hơ… tôi…”
“Tôi hỏi sao cô lại đi theo tôi???!”
Cậu ta hỏi lớn làm tôi giật bắn mình. Bất chấp việc cậu ta có “nhan sắc” khủng cỡ nào, tôi cáu tiết bật dậy quát um lên:
“Cậu… vừa rồi là cậu kéo tôi chạy đấy chứ!!! Giở à????”
“Tôi á???”
“Chứ chẳng lẽ tôi chém gió????”
Cậu ta đơ và giây, sau đó vòng ra phía sau tôi, lẩm bẩm “Thảo nào….”
“Chắc là cậu ta nhầm người” – tôi nghĩ thầm và đứng chờ 1 lời xin lỗi thì…
“Đáng lẽ cô phải lên tiếng chứ!!! Sao lại cứ im như thóc chạy theo tôi thế hả?!!???” cậu ta gào to làm tôi giật mình tập 2… à, là tập 3.
“Zề cơ???”
Tôi ngớ người nhìn cậu ta. Lúc nãy cậu ta kéo tôi chạy nhanh như thế, thở còn chẳng xong chứ đừng nói đến kêu với hét. Cậu ta liếc xéo tôi 1 cái rồi quay người bỏ đi.
Hơ…?!!?! Ở đâu ra cái tên tự dưng kéo người ta chạy như điên rồi chẳng nói chẳng rằng đi mất hút. Tôi chỉ có thể nghĩ ra 3 từ duy nhất để nói về con người này: Đẹp nhưng điên. Kệ hắn, đi tiếp thôi.
 
U

uocmovahoaibao

Đây rồi, trường THPT Hoàng Thạch. Cũng ko phải “tự sướng” khi nói chỉ số IQ của tôi hơi bị cao đâu nhá!!! Đây là trường quốc tế hàng đầu mà tôi thi vào ngon ơ đó!!!
“Tuệ Như!!!”
“Tống Tuệ Như!!!!”
2 zọng nói quen thuộc mà tôi đã nghe suốt 15 năm trời. Tôi quay lại mỉm cười “Kiều Di, Uyển Nhã. 2 pà đến rùi hử?!!!!”
“Tôi nhớ pà wé!!!”
“Mi tu… (là me too ý mà)…”
Đang luyên thuyên bỗng Kiều Di đẩy tôi ra, hét toáng lên “Tuệ Như, chân pà bị làm sao thế kia?”. Uyển Nhã nghe vậy vội vàng nhìn xuống chân tôi “Ôi máu kìa!!!!”
Nhìn 2 nhỏ bạn cuống quýt tôi mới zật mình cúi đầu thì thấy chân mình đang ứ máu!?! Tôi chợt nhớ ra lúc bị cậu nam sinh sáng nay bất ngờ kéo đi tôi có vấp phải 1 hòn đá trên đường, nhưng vì bị kéo đi nhanh quá nên ko kịp để ý đến.
Úi! Cảm zác đau đớn bị tôi “bỏ rơi” ban sáng nay đã tái xuất vs cường độ mạnh gấp đôi. Tôi lảo đảo, cả người mất thăng bằng.
Phịch.
Tôi cảm thấy 1 vòng tay ấm áp đỡ lấy mình. Khẽ mở mắt, 1 gương mặt như thiên thần xuất hiện làm tôi ngỡ mình đang ở chế độ “dreaming”, đẹp ngang ngửa người con trai sáng nay kéo tôi chạy. Mái tóc nâu óng mượt để che đi vầng trán và ôm vào mặt tôn lên nước da trắng ngần. Đôi mắt màu xanh ngọc ngạc nhiên mở to nhìn tôi “Cô…”
“Mau vào phòng y tế”
Kiều Di nhảy cẫng lên vì lo lắng. Bỗng cả người tôi bị nhấc bổng lên và lao về phía trước.
Sau khi bác sĩ băng bó chân tôi vẫn chưa thể đi lại ngay được. Kiều Di và Uyển Nhã sốt ruột lượn lờ mãi trước giường bệnh là tôi chóng hết cả mặt. Lúc này tôi mới để ý 5 nhân mạng khác đi cùng mình.
“Đây chính là cô gái anh nhắc đến à?” Nữ sinh suy nhất trong số đó bước lên nhìn tôi chằm chằm rồi lại nhảy ra sau lưng tôi.
“Ừh…”
1 zọng nói khô ko khốc vang lên sau lưng cô nữ sinh. Ê! Nhìn 1 phát tôi nhận ra ngay đó chính là tên hâm sáng nay kéo mình đi mà ko thèm xin lỗi. Đột nhiên… ko ai bảo ai, cả 3 nam sinh còn lại mở to mắt nhìn tôi trân trân!
“Á!” tự dưng bị vinasoi, tôi bất giác kêu lên 1 tiếng.
“Thú vị thật. Tôi là Trịnh Thu Nguyệt, rất vui được gặp cậu” tôi chưa kịp định hình thì cô nữ sinh đã chìa tay về phía tôi.
“Ơ… chào cậu, tôi là Tống Tuệ Như”
“Tuệ Như, hẹn gặp lại cậu sau”
Dứt lời, cô nữ sinh quay người đi ra khỏi phòng y tế, 4 nam sinh kia cũng theo sau. Cánh cửa vừa đóng lại Kiều Di và Uyển Nhã đã nhảy bổ tới chỗ tôi.
“Tuệ Như, pà quen họ à?”
Tôi ngây người nhìn Kiều Di, ko biết phải trả lời thế nào vì chính tôi cũng đang chẳng hiểu mọi chuyện ra làm sao nữa.
“Đó chính là tứ đại thiếu gia nổi tiếng khắp nơi. Đứng ngoài cùng tóc đen là Lôi Chấn Hải, tóc nâu kế bên – người đưa pà vào đây là Đường Uy Vũ. Tóc màu hạt dẻ đứng cạnh tên Minh Hạo Thiên và cuối cùng cũng tóc đen là Mạnh Tường Quân. Họ đều là người thừa kế của 4 tập đoàn lớn mạnh hàng đầu Trung Quốc, ngang hàng với tập đoàn Tống thị nhà pà đó…”
“…”
“Còn cô gái đi cùng tứ đại thiếu gia là Trịnh Thu Nguyệt, thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh. Hình như 5 người họ thân nhau từ nhỏ…”
“Nghe quen quen… À, là tứ đại thiếu gia gì gì đó mà văn võ song hành, đẹp trai nghiêng thúng nghiêng nồi đó hả???” tôi ngây ngô hỏi lại.
“Là văn võ song toàn, nghiêng nước nghiêng thành mẹ ạ. Đúng là pà ko mê zai đẹp có khác…”
Nhưng nhìn Kiều Di nói về tứ đại gì gì đó mặt tỉnh queo tôi thấy là lạ, ko zống vs phong cách “tôn trọng vẻ đẹp tự nhiên” của nhỏ chút nào: “Ủa mà hình như pà cũng ko ái mộ họ lắm thì phải?”
“Lẽ ra là có, nhưng nghe nói họ rất kiêu ngạo, đặc biệt là Minh Hạo Thiên. Mà pà bít tôi ghét nhứt những ai kiêu ngạo roài đấy!”
Tôi cười trừ nhìn Kiều Di rồi tập tễnh về lớp.
Reng reng…
Hồi chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên, khỏi nói cũng biết Kiều Di và Uyển Nhã phải dìu tôi xuống nhà ăn.
“Oa oa oa nhìn kìa, là tứ đại thiếu gia!!!!”
“Các anh ý đẹp trai chết mứt thui!!! Trùi ui, oh my heart… "
“Trịnh Thu Nguyệt xinh thiệt đó…”
Bỗng cả nhà ăn trở nên náo loạn. Khẽ nghiêng đầu, tôi nhìn thấy 5 dáng người đang tiến vào trước hàng triệu con mắt thán phục. Nhờ màn giới thiệu của Kiều Di tôi đã thuộc sơ qua tên bọn họ. Thấy tôi đang vươn cổ ngó ra, Trịnh Th… ờ... à, Trịnh Thu Nguyệt vẫy vẫy tay rồi bước nhanh tới.
“Tuệ Như, cậu đây rồi. Mình tìm cậu mãi”
“Tìm tôi á?” nhìn bộ dạng hí hửng của Trịnh Thu Nguyệt tôi ko biết phải nói gì khác ngoài câu đó. Tứ đại thiếu gia cũng ngồi xuống quanh bàn tôi.
“A! Cậu chính là người đã hại Tuệ Như liệt chân!!!”
Uyển Nhã vừa bê khay cơm chạy tới chỗ tôi đã kích động chỉ thẳng vào Lôi Chấn Hải. Tất cả tròn mắt nhìn tôi “Liệt chân????”
“Ơ ko phải đâu, chỉ mất tí huyết thôi…” tôi vội vàng xua xua tay. Nhỏ Uyển Nhã này…
“Là thế này…” Nguyệt ái ngại nhìn tôi “… thực ra người lúc đó anh Hải định kéo đi là mình, nhưng vì cậu xõa tóc trông từ đằng sau quá giống mình nên ánh ấy mới nhìn nhầm… kết quả…”
 
U

uocmovahoaibao

Nghe Nguyệt giải thích tôi lờ mờ hiểu ra, ngây ngô gật đầu.
“Nhưng kể cả là hiểu lầm thì cậu cũng phải xin lỗi chứ”
Bỗng Kiều Di lên tiếng, mắt nhỏ hừng hực thù hận nhìn Lôi Chấn Hải. Ừ nhỉ! Tôi cũng quên bẵng đi mất. Đột nhiên…
“Ko”
Lôi Chấn Hải lạnh lùng thốt ra 1 câu ko chớp mắt. Thật ko thể tin nổi!!! Thà hắn cứ im lặng có khi tôi còn bỏ qua, nhưng đã vậy ta đây quyết truy cứu đến cùng!
“Ê này, cậu hại tôi ko thể đi lại, bác sĩ nói phải mất vài ngày vết thương mới hồi phục được mà cậu ko định xin lỗi là sao?!?!? Tính đánh bài chuồn hả???”
“Zề? Ko lẽ cô muốn tôi hàng ngày đưa đón cô?!?!?”
“Hả?” đến chính tôi cũng ko ngờ hắn lại nói ra câu đó, nhưng nghĩ lại… đó cũng là 1 ý hay!!!!
“Đừng có mơ”
Thấy tôi cười đểu, Lôi Chấn Hải hạ zọng dằn ra 3 chữ rõ ràng. Đúng là cái đồ ko biết điều!!! Tôi lườm hắn đến rách cả mắt.
“Nếu ko chịu thì xin lỗi đi”
“Ko bao giờ”
“Gì chứ?!? Nếu ko cậu phải đưa đón tôi đến khi nào chân tôi khỏi”
“Người của Tống gia để làm cảnh hay sao mà bắt tôi làm mấy việc đó?”
“Ờ, để làm cảnh đấy. Cậu hại tôi bị thương thì phải chịu trách nhiệm, mắc mớ gì đến họ?!?!”
“Thôi nào, lỗi của anh thì anh phải chịu phạt là đúng rồi”
Tôi và Lôi Chấn Hải đang gân cổ hò hét bỗng Nguyệt lên tiếng. Lôi Chấn Hải nhìn Nguyệt tỏ vẻ ko bằng lòng, nhưng đến khi bắt gặp ánh mắt nài nỉ của cô ấy hắn bất đắc dĩ gật đầu.
Ô là lá!! Thế là từ hôm nay tôi có xe ôm!!! Thấy hoàng tử Lôi Chấn Hải đưa tôi về tận lớp mắt đám nữ sinh tóe lửa, miệng nở nụ cười đau khổ. Haizzz…

♥ Mọi người comments cho mình sau khi đọc đến đây nha!! Thanks nhìu!!!
 
U

uocmovahoaibao

“Tò tí te…”
“Thuê bao quý khách…”
Tên Lôi Chấn Hải chết tiệt này, gọi đến hàng chục cuộc mà ko thèm nghe máy. Kiểu này đi học muộn mất.
Két.
Đang ngồi chửi rủa bỗng 1 chiếc xe đạp phanh đến cháy đất đỗ trước cổng nhà tôi.
“Cậu vừa đi vừa ngắm chó hay sao mà bây giờ mới đến hả?” tôi giận giữ đứng dậy quát ầm lên nhưng chân đau nên lại ngồi phịch xuống.
“Cô có đi ko?” hắn vẫn nhìn tôi lạnh lùng như hôm qua, giọng điệu ko hề thay đổi.
“Cậu phải tới dìu tôi ra xe chứ, tôi bị đau chân tự đi thế nào được”
Tôi vênh ngược mặt lên giời. Hô hô, đây chính là bước đầu trong bản kế hoạch trả thù ngươi mà bản cô nương đã cất công vạch ra tối qua (mất hẳn 15 phút!). Hắn chau mày lại, ngần ngừ 1 lát rồi bước đến chỗ tôi. Hắn chìa tay ra nhưng tôi vẫn ngồi im (cái này có trong kế hoạch).
“Cô còn muốn sao nữa?”
“Cậu ko thấy đường nhà tôi lát đá viên à?”
“Thì?!?” Lôi Chấn Hải nhìn tôi khó hiểu.
“Thì cậu phải bế tôi ra xe chứ sao! Đi 1 chân dễ ngã lắm…”
“Ko” hắn cắt ngang lời tôi, bướng bỉnh lắc mạnh đầu.
“Tôi mách Trịnh Thu Nguyệt đó”
Ko hiểu sao tôi lại nói ra câu đó nhưng hình như Lôi Chấn Hải hơi giật mình, hắn “hừ” 1 tiếng rồi cúi người quay lưng lại với tôi.
“Ko bế, tôi cõng cô”
“Hí hí sao cũng được”
Tôi hí hửng nhảy tót lên lưng hắn ra xe. Vì mất nhiều thời gian cãi nhau nên hắn phải đạp nhanh hơn 1 chút, chúng tôi đến trường vừa kịp giờ.
“Xuống”
“Cậu ko thể nói nhẹ nhàng hơn được à?”
“Ko”
Hắn dứt khoát trả lời. Tôi hậm hực loay hoay xuống xe thì va phải ai đó nên bị trượt chân “Oái”
“Cẩn thận”
 
U

uocmovahoaibao

Tưởng sắp dập mặt đến nơi thì 1 cánh tay vững chắc đỡ lấy tôi. Là Uy Vũ. Cậu ấy từ từ nâng người tôi dậy “Cô ko sao chứ?”
“A… Ơ… Tôi ko sao… cảm ơn cậu”
Đụng phải ánh mắt quan tâm của Uy Vũ mặt tôi chợt đỏ lựng lên.
“Ko có Vũ thì cô chầu diêm vương rồi nhé”
Minh Hạo Thiên 2 tay đút túi quần bước ra từ phía sau lưng Uy Vũ, đứng cạnh cậu ta là Nguyệt và Mạnh Tường Quân. Nguyệt tươi cười nhìn tôi.
“Sao cậu độc mồm độc miệng thế hả?”
Đúng lúc đó Kiều Di và Uyển Nhã chạy tới. Kiều Di đỡ lấy tôi, gườm gườm nhìn Minh Hạo Thiên. Cậu ta khá bất ngờ vì có lẽ đây là lần đầu tiên có 1 cô gái nói với mình kiểu đó (hot boy mừ!).
Ngay lập tức, Minh Hạo Thiên bình thường trở lại và nở nụ cười sát gái mang nhãn hiệu Minh thiếu gia nổi tiếng với Kiều Di.
1 giây…
5 giây…
“Đừng đứng đó cười như đười ươi xổng chuồng nữa. Sắp vào giờ học rồi đấy” Kiều Di bổ cho Minh Hạo Thiên 1 câu làm cậu ta sốc toàn tập.
Giờ nghỉ trưa – tại căng teen.
“Cô ăn gì?”
Lôi Chấn Hải hỏi tôi mặt lạnh tanh, nhưng tôi cũng chẳng để ý vì…
“2 thìa cơm đầy; 4 miếng sườn khoảng 20,6gr; 7 cọng rau; 50,03gr thịt bò; 40,01ml canh và 50,02ml nước cam. Phải chính xác tôi mới ăn được”
Cả đám há hốc miệng khi nghe list của tôi. Nhìn Lôi Chấn Hải há miệng to đến nỗi nhét vừa cả quả ổi tôi ngây thơ:
“What?!?!? Đó là thực đơn cho người bị đau chân tôi search trên google mà?!?!”
1 lát sau…
Bộp.
“Cái gì thế này?”
Nhìn cái khay cao ngất ngưởng toàn rau với cơm trước mặt tôi kinh ngạc kêu lên.
“Hết sườn vs thịt bò rồi nên tôi lấy thêm cơm và rau để bù vào”
Lôi Chấn Hải thản nhiên chỉ vào khay cơm. Sực nhớ ra, tôi vơ vội cái cốc bên cạnh…
“Hả? Sao lại…”
“Nhà ăn hết bát nên tôi đổ chung canh vào cốc nước canh ấy mà. Hôm nay là canh cua đó”
Hắn chậm rãi ngồi xuống ghế. Tên khùng này, rõ ràng là cố ý chơi mình mà. Máu trong người tôi sôi lên như dung nham núi lửa:
“Cậu lấy đồ ăn cho bệnh nhân thế này đây hả? Tôi bị đau chân chứ có cạo đầu đi tu đâu mà ăn chay?”
“Tôi thấy cô bị đau dây thần kinh thì có, tôi là người chứ có phải cái máy đâu mà tính toán chính xác số liệu cho cô được”
“Cậu…”

 
U

uocmovahoaibao

Đang tức xì khói bỗng có cái gì đó âm ấm chạm vào tay tôi. Nhìn xuống, tôi thấy đó là 1 khay cơm đầy đủ thịt thà cá mú nóng hôi hổi.
“Oa, ngon quá! Cảm ơn… Uy Vũ??!?”
“Sáng nay tôi ăn nhiều nên còn no, cô cứ ăn đi”
Uy Vũ mỉm cười đẩy hẳn khay cơm vào tay tôi. Khỏi cần nhìn cũng biết mặt tôi lúc này đỏ hơn cả cà chua. Tôi cười hì hì rồi nhận lất khay cơm. Ko hiểu sao mặt Nguyệt thoáng chút gì đó khó hiểu. Về lớp, Kiều Di và Uyển Nhã xúm lại bàn tán.
“Uy Vũ ga lăng thiệt đó, nhường cho Tuệ Như cả 1 khay cơm ngon như vậy!!!” Uyển Nhã tấm tắc.
“Ừhm, chẳng bù cho tên Lôi Chấn Hải đáng ghét” tôi chen lời.
“Chuẩn. Cả tên Minh Hạo Thiên kiêu kì nữa. Mạnh Tường Quân thì lạnh lùng hơn băng Bắc Cực, nghe nói hạn hữu lắm cậu ta mới mở miệng nói, còn cười thì never luôn. Sao 4 người đó chơi được vs nhau nhỉ?”
“Uyển Nhã thấy Mạnh Tường Quân rất đẹp trai”
Bùm. Tôi và Kiều Di như vừa ăn 1 phát đạn, trợn tròn mắt nhìn Uyển Nhã – người từ xưa đến nay ko hề quan tâm đến trai đẹp “Cái gì?!?!”
“Thiệt mừ. 2 pà làm gì zữ zậy?”
Trên đường về.
“Này…” ko thích sự im lặng đến khó chịu, tôi lên tiếng trước.
“Chuyện gì?” Lôi Chấn Hải hỏi lại lạnh băng.
“Thực ra cậu chỉ cần xin lỗi 1 câu thôi thì tôi sẽ bỏ qua hết, cậu ko cần phải đưa đón tôi nữa đâu”
“Tôi ko thích”
“Tại sao chứ? Chỉ 1 lời… Á!”
Đang nói dở câu bỗng chiếc xe đột ngột khựng lại. Tôi còn chưa kịp định thần thì Lôi Chấn Hải đã phóng vụt xuống và lao như bay ra đường lớn. Chiếc xe cũng mất điểm tựa nên đổ kềnh ra đất kéo theo cả tôi nữa. Ui…
Nhưng tôi hoàn toàn ko thể thốt ra được lời nào vì 1 cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt: 1 cậu bé chạy ra đường nhặt quả bóng cùng lúc 1 chiếc xe tải đang điên cuồng lao tới.
 
U

uocmovahoaibao

Các dây thần kinh của tôi căng như dây đàn. Vì bị chiếc xe đạp đổ đè lên nửa người, chân thì đau nên tôi ko thể làm gì khác ngoài việc hét lớn “Cẩn thận!”
Cậu bé nghe tiếng hét giật mình, dừng lại ngơ ngác nhìn tôi mà ko hề biết nguy hiểm đang cận kề ngay sát mình. Ôi ko, cậu bé sẽ bị đâm mất!
Tim tôi tưởng như sắp rơi ra vì sợ thì 1 bóng người lao đến ôm chầm lấy cậu bé và lăn mấy vòng sang tận lề đường bên kia.
Vèo.
Chiếc xe tải phóng vụt qua, tôi căng thẳng thở mạnh. Sao cả 2 lại nằm im bất động thế kia? Tôi buột miệng gào to “Lôi Chấn Hải, cậu có sao ko? 2 người có sao ko? Mau trả lời tôi đi!”
Hình như nghe thấy tiếng thét của tôi, vài phút sau đầu Lôi Chấn Hải hơi động đậy. Hắn lồm cồm bò dậy cuống quýt hỏi cậu bé “Em có sao ko?”
Nhìn mặt cậu bé trắng bệch vì sợ hãi tôi vừa mừng vừa xót. Lôi Chấn Hải cũng có vẻ rất lo lắng, hắn điều chỉnh lại giọng nói nhẹ nhàng hơn để trấn an cậu bé “Ko sao đâu, có anh đây rồi. Nói cho anh nghe em có bị đau ở đâu ko?”
Nhìn cảnh ấy 1 suy nghĩ vớ vẩn chợt xuất hiện trong đầu tôi “Hắn có thể nhẹ nhàng nhường kia vs 1 đứa trẻ mà vs mình thì ko sao?” Quả thật là xét về thái độ lạnh lùng của hắn vs tôi mấy ngày qua thì tôi ko nghĩ hắn lại có thể cư xử nhẹ nhàng được như thế… mà thôi, linh tinh quá!!!
Lát sau mẹ cậu bé chạy tới ôm cậu bé vào lòng khóc nấc lên, rối rít cảm ơn Lôi Chấn Hải rồi dắt cậu bé đi. Đợi khi bóng 2 mẹ con họ khuất xa hắn mới đưa mắt nhìn tôi. Thấy tôi đang bị chiếc xe đạp đè lên, toàn thân bất động trừ cái đầu hắn vội chạy nhanh tới nhấc chiếc xe ra “Tuệ Như, cô có sao ko?”
Tôi lắc đầu và nắm lấy tay hắn để hắn kéo dậy. Bỗng tôi nhìn thấy thứ gì đó màu đỏ đỏ chảy xuống tay mình…
“Ối Lôi Chấn Hải, cậu bị thương rồi!” tôi hốt hoảng chỉ vào vết thương đang rỉ máu trên cánh tay hắn. Hình như bây giờ hắn cũng mới biết thì phải.
“Chắc là do lúc nãy va đập vs mặt đường đấy mà. Mau ngồi xuống đây tôi băng bó cho”
“Tôi ko sao”
“Ko sao cái gì. Vết rách kia mà nhiễm trùng thì có sao đấy”
Ko đợi câu trả lời, tôi kéo Lôi Chấn Hải ngồi thụp xuống cạnh mình rồi lấy trong cặp ra bộ sơ cứu mẹ chuẩn bị sẵn từ trước. Đầu tiên là sát trùng…
“Ái! Cô muốn ziết tôi hả?”
Hắn giật mình hét toáng lên, định rụt tay lại nhưng đã bị tôi giữ chặt “Nếu muốn giết cậu thì tôi đã đổ axit vào vết thương chứ ko phải oxi già thế này đâu. Ngồi yên đi, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn”
“…”
Tôi dùng bông chấm chấm quanh vết thương 1 cách thuần thục. Lôi Chấn Hải chắc cũng ko đau nữa nên ngồi yên ngoan ngoãn cho tôi làm.
“Ồ… cô cũng biết sơ cứu cơ à?” Lôi Chấn Hải giơ cánh tay băng bó trắng xóa lên nhìn nhìn tỏ vẻ khá ngạc nhiên.
“Ờh. Hồi nhỏ tôi trèo cây hay bị ngã nên cũng biết 1 chút” tôi nhún vai.
“Trèo cây???!?!!?” lần này hắn còn ngạc nhiên hơn lần trước, 2 mắt nở to như 2 quả bóng tennis nhìn tôi.
“Sao, chưa thấy con gái trèo cây bao giờ à?? Xời, gà quá!!!!” tôi tặc tặc lưỡi.
“Thiên kim tiểu thư thì chưa”
“Dĩ nhiên. Tôi đâu có zống mấy mẹ tiểu thư chân yếu tay mềm khác chớ! I`m special!”
“Cũng phải. Đầu đất như cô thì chỉ có 1 trên đời thôi”
“Ừhm… hả????”
Mình vừa giúp hắn mà hắn zám bảo mình đầu đất á???? Vô ơn. Tự nhiên tôi thấy việc mình vừa làm là quá cao thượng so vs 1 tên như hắn! Đợi tôi nổi cáu xong hắn mới giơ tay chỉ về phía sau lưng tôi. Ngoảnh lại…
“OÁI! Ối! Á! Ế! Ớ!…thôi thế là đổ hết rồi còn đâu…”
Tôi chán nản nhìn đống oxi già cứ thế “thả mình” xuống cống rồi lại nhìn cái nắp lọ trong tay mình. Chả ai dùng xong vứt đấy mà ko đậy nắp như mình cả! Bã đậu thật!!!! Tôi đưa tay gõ đầu côm cốp.
“Bỏ đi. Mai tôi mua đền cô lọ khác. Về thôi”
Nói đoạn Lôi Chấn Hải dìu tôi ra xe và đưa về nhà. Vì tay hắn bị thương nên tôi cũng ko bắt hắn phải bế vào tận cửa nữa.
“Cảm ơn”
Ko hiểu sao tôi và hắn lại đồng thanh cùng 1 lúc như thế. Cả 2 ngây người nhìn nhau 1 lát.
“Sao cậu lại cảm ơn tôi?”
“Vì đã băng bó cho tôi. Vậy sao cô lại cảm ơn tôi?”
“Vì đã cứu cậu bé đó”
“????”
“Cậu đã làm 1 việc tốt. Ai sau khi làm việc tốt cũng xứng đáng được nhận lời cảm ơn, kể cả đó là 1 tên đáng ghét như cậu”
“…” ko chỉ hắn mà tôi cũng bất ngờ vì chưa bao giờ mình "triết lý" như thế!!!
“Vì hành động nghĩa hiệp đó của cậu nên tôi sẽ tự vào nhà, cậu ko cần phải bế đâu. Nhưng mai nhớ mua đền tôi lọ oxi già khác nghe chưa?”
Dứt lời tôi xuống xe và nhảy lò cò vào nhà. Sau khi đóng cổng, vô tình đi qua cửa sổ tôi thấy Lôi Chấn Hải vẫn chưa về mà vẫn đang đứng đó… cười?!?!
Đúng là hắn đang cười, 1 nụ cười thoải mái mà tôi chưa từng thấy mấy ngày qua.
 
U

uocmovahoaibao

Hôm nay Lôi Chấn Hải đến đón tôi đúng giờ và cũng đúng như lời hứa, hắn đưa tôi 1 lọ oxi già khác. Dù mặt hắn vẫn lạnh tanh vô cảm nhưng tôi ko ngừng nghĩ về nụ cười chiều qua. Thực ra… hắn cười trông cũng đâu đến nỗi tệ!!! (người ta là hot boy đấy mẹ!!!)
“Tuệ Như, pà đến rồi hả? Mau đi thôi, hiệu trưởng Đặng tìm tụi mình đó”
“Ê Hải, lão hiệu trưởng gì gì đấy tìm 4 đứa mình…”
Binh! Rầm!
Vừa đến cổng trường Kiều Di đã chạy tới chỗ tôi, cùng lúc đó Minh Hạo Thiên cũng chạy đến tìm Lôi Chấn Hải nhưng ở hướng ngược lại nên kết quả là 2 người đó đâm sầm vào nhau.
“Ui da…”
“Đầu tôi…”
2 người đó xoay xở ngồi dậy, sau đó Minh Hạo Thiên trừng mắt nhìn Kiều Di:
“Hứa Kiều Di! Cô luyện thiết đầu công hay sao mà đầu cứng thế hả?”
“Cái gì? Có mà tại đầu cậu cắm đinh thì có”
Kiều Di cũng ko khách khí, bật dậy gào tướng lên. Bây giờ tôi mới để ý mái tóc màu hạt dẻ của Minh Hạo Thiên hôm nay được tạo dáng chổng ngược lên trời.
“Cô bảo sao? Kiểu tóc này mốt nhất hiện nay đó”
“Zề? Trông như điện giật thế kia mà bảo là mốt á?? Nếu dùng đầu cậu làm mũi khoan đảm bảo 10 lớp đất cũng qua”
Bùm. Câu khích bác của Kiều Di đã chính châm ngòi thế chiến thứ 3.
“Thế cô tưởng đôi bốt của cô thời trang lắm chắc? Nhìn y như lôi từ đống bùn tổng hợp lên!”
“What?!?!? Đây là hàng mới nhất của Chanel đấy. Có thời gian thì nhìn lại áo khoác của mình đi, đấy là style của 50 năm trước rồi. Minh lão gia định hồi xuân hả?”
“Con nhỏ kia, cô vừa gọi tôi là gì hả? Nhắc lại xem nào!!?!?!?!?”
Họ chuyển sang chủ đề thời trang từ bao giờ vậy?!!? Bộ tưởng đây là sàn catwalk chắc? Tất cả tròn mắt nhìn cặp đôi “đà điểu” rồi quyết định can thiệp.
“Quân, cậu bỏ mình ra. Hôm nay mình phải dạy cho con nhỏ này biết thế nào là lễ độ”
Mạnh Tường Quân bước lên túm cổ áo Minh Hạo Thiên lôi đi. Cậu ta ko phục, vừa dãy dụa vừa gân cổ hò hét.
“Minh Hạo Thiên, có giỏi thì đứng lại đây. Hứa Kiều Di tôi phải cho cậu biết phỉ báng thời trang sẽ có hậu quả thế nào… Á! Uyển Nhã, Nguyệt, 2 pà buông tôi ra!!!”
Kiều Di cũng chẳng vừa, quay lại quát Uyển Nhã và Nguyệt đang cố kéo nhỏ đi. Cả 8 người chúng tôi nhanh chân tiến tới văn phòng hiệu trưởng.
 
U

uocmovahoaibao

Tưởng gì hóa ra thầy hiệu trưởng muốn mời tôi, Nguyệt, Kiều Di và Uyển Nhã tham gia đội cổ vũ cho trận bóng rổ 1 tháng nữa của trường. Thầy ấy cũng mời cả tứ đại thiếu gia vào chơi cho đội bóng của trường nữa, họ nhận lời ngay. Thực ra tôi ko hứng thú vs vụ này lắm nhưng bị 3 bà bạn nài nỉ nên đành nhận lời.
“Này tôi thấy cô mà mặc đồ cổ vũ sẽ lộ hết đống mỡ bụng tu luyện ngàn năm ra đó”
Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Kiều Di và Minh Hạo Thiên lại tiếp tục trận chiến đang dang dở.
“Lo cho mình trước đi. Tôi thấy lẻo khẻo như cậu ko khéo sẽ bị quả bóng rổ đè chết trước khi kịp ném mất”
“Tôi mà lẻo khẻo thì trên đời làm gì còn ai có cơ bắp nữa”
Dứt lời, Minh Hạo Thiên giơ tay lên để lộ ra “1 chút” cơ bắp, đám nữ sinh đi ngang qua chết ngất vì đã mắt.
“Đấy ko phải cơ bắp mà là thịt thừa, thối ra đóng thành cục”
“Cô muốn chết hả? Có rút lại lời nói ngay ko?”
“Thôi! Đi ăn” ko chịu nổi nữa, tôi giơ tay chắn giữa 2 người đó và nói to.
“Tuệ Như, pà quên hả? Chiều nay chúng ta được nghỉ mà”
Kiều Di nhắc tôi mới nhớ ra, chiều nay các giáo viên họp nên toàn trường được nghỉ. Đột nhiên nhỏ Di lại nhảy cẫng lên “Chết rồi!!! Tôi quên mất hôm nay bà chị họ tôi sinh baby. Tuệ Như, tôi đi trước nhá”
Kiều Di kéo Uyển Nhã chạy vèo về phía cổng trường, bỏ mặc tôi trơ mắt đứng nhìn “2 pà bỏ tôi thế đấy hả? Chiều nay nhà tôi cũng đâu có ai ở nhà chớ?!?!?”
Tôi gọi với theo nhưng chỉ nhận lại được câu “Sorryyyyyyyyyyyyyyy” ngân dài của nhỏ. Chẳng hiểu sao sang nay bố mẹ tôi bay tuốt sang Mĩ rồi.
Minh Hạo Thiên nguýt dài Kiều Di rồi quay sang hỏi “Các cậu có đi cùng mình luôn ko?”
“Bọn mình về nhà thay quần áo và lấy quà rồi tới sau” tam đại thiếu gia đáp lại.
“Em cũng thế. Tuệ Như, hay là cậu cũng tới dự đi. Sẽ vui lắm đó”
“Gì cơ?” tôi ngơ ngác nhìn Nguyệt, ko hiểu cô ấy đang nói gì.
“Hôm nay chị gái anh Thiên tổ chức đám cưới”
À phải. Tuần trước thiệp mời có gửi đến nhà tôi nhưng vì bố bận đi công tác nên ko tới dự được. Nhưng chân đau thế này thì đi kiểu gì?
“Đằng nào nhà cô cũng ko có ai đúng ko? Đi cùng chúng tôi luôn đi” tôi đang vắt óc nghĩ ra 1 lý do từ chối hợp lý nhất thì Uy Vũ lên tiếng. Ánh mắt chân thành của cậu ấy làm tim tôi tự nhiên đập nhanh lạ thường. Tôi nhẹ gật đầu.
Vì ai cũng tất bật chuẩn bị đến đám cưới (kể cả tên Lôi Chấn Hải) nên tôi đành tự lết bộ về nhà thay quần áo. Cũng may tối qua mẹ đã bóp mật gấu vào chân nên tôi có thể đi lại nhẹ nhàng (và tất nhiên là chậm nữa!).
Vì hôm nay đường lớn sửa nên tôi phải đi vòng đường ngõ, thành ra đã đi chậm lại càng chậm hơn. Đang đi bỗng có 1 cánh tay đập vào vai tôi:
“Cô em, đi đâu 1 mình thế này?”
Giọng nói ồm ồm vang lên làm tôi lạnh sống lưng. Quay lại, 1 đám thanh niên tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ đang nhìn tôi ánh mắt dê già. Theo phản xạ, tôi đi giật lùi “Các người là ai?”
“Đi chơi với tụi anh ko cưng? Anh sẽ dẫn em đến 1 nơi cực hay luôn, bắt đầu bằng chữ H và kết thúc là chữ L đó”
“H… L…” trong đầu tôi hiện ra ngay 5 chữ HOTEL. Suy nghĩ ấy càng làm tôi sợ hơn, cả người run lên bần bật “Tôi… tôi đang bận…”
Nếu là bình thường tôi sẽ tung ngay cho mỗi tên 1 cước mặc dù ko biết võ. Nhưng nhục nhất là bây giờ đang đau chân, manh động để bị căng cơ thì khốn. Lũ này nhìn côn đồ quá, mà quanh đây lại chẳng có ai.
“Chu choa đại ka nhìn xem chân nhỏ dài chưa kìa, lại còn eo nữa…” tên vừa phát ngôn mấy câu thô bỉ đó liếm mép xoèn xoẹt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi làm tôi sợ nuốt nước bọt ừng ực. Làm sao bây giờ…
Cái tên “đại ka” đầu trọc tiến tới ép sát tôi vào tường, giơ tay vuốt vuốt tóc tôi “Đi với bọn anh, em sẽ được 1 trận vui vẻ ra trò…”
“Ko, buông tôi ra!!!”
Tôi dùng hết sức đấm mạnh vào mặt hắn và vùng ra, nhưng vừa chạy được 2 bước đã bị ngã sóng soài ra đất. Ui đau chân quá…
“Khốn khiếp, bắt lấy nó”
Tên đại ka ôm mặt chỉ thẳng vào tôi, bọn còn lại bóp tay răng rắc chầm chậm tiến tới. Hic, phen này tiêu thật rồi. Nước mắt của tôi theo sự sợ hãi liên tục trào ra “Các người… các người định…. làm gì… Á! Buông tôi ra… hu hu hu… bỏ ra!!!”
 
U

uocmovahoaibao

Binh binh…
Bốp bốp…
Đúng lúc 1 tên đang túm chặt cánh tay tôi thì 1 loạt những tiếng động mạnh vang lên cùng với tiếng la oai oái đằng sau. Bọn chúng giật mình quay lại.
“Thả cô ấy ra”
1 giọng nói đầy uy lực vang lên làm cả bọn sợ rúm ró. Tôi cố dướn mình nhìn qua kẽ hở thì thấy 1 dáng người quen quen đang vặn ngược cánh tay tên đại ka làm mặt hắn tái mét. Tôi cố nhìn xem đó là ai… a… có phải…
“Uy Vũ!” theo cảm tính tôi hét to. Quả nhiên là Uy Vũ. Cậu ấy nhìn tôi rồi tiếp tục nhìn bọn côn đồ “Thả cô ấy ra”
Những lời nói đầy sát khí của Uy Vũ làm bọn chúng toát mồ hôi, tên đang túm chặt tôi sợ đến nỗi tuột tay làm tôi ngã lăn đùng ra đất.
“Á” bị đập mạnh người xuống nền bê tông cứng tôi đau đớn kêu lên. Điều đó hình như làm Uy Vũ vô cùng tức giận, cậu ấy ra tay đánh lũ côn đồ 1 trận tơi bời.
Bỗng 1 màn đen kéo đến trước mắt tôi, mọi thứ xung quanh tối sầm lại. Tôi cứ thế lịm dần đi, bên tai nghe văng vẳng ai gọi mình “Tuệ Như, cô có sao ko? Tuệ Như!!!”
...
“Ưhm…hm…”
Đây là đâu vậy? Tôi xoa xoa đầu ngồi dậy, ko hiểu sao cánh tay trái đau điếng nên mất thăng bằng đổ người về phía sau.
“Cẩn thận”
1 giọng nói ấm áp vang lên, 1 cánh tay giang rộng đỡ lấy tôi, 1 thân hình để tôi ngả vào. Sao mà giống giấc mơ quá vậy… tôi từ từ mở mắt.
“Cô tỉnh rồi à?”
Xuất hiện trước mắt tôi là khuôn mặt đầy lo lắng... “Uy… Uy Vũ… cậu…”
“Uống chút nước đi đã”
Tôi nhận lấy cốc nước từ tay Uy Vũ và uống 1 hơi. Nhìn quanh tôi nhận ra đây chính là phòng mình!?
“Tôi hỏi thăm mọi người nên tìm được nhà cô. Tôi lấy chìa khóa nhà trong cặp cô, ko phiền chứ?”
“À ko…” tôi khẽ lắc đầu. Thấy mặt tôi dần lấy lại được thần sắc Uy Vũ mỉm cười nhẹ nhõm… Ôi trời! Nụ cười của cậu ấy đẹp mê hồn!
“Cô vẫn còn mệt à?”
Thấy mặt tôi đờ ra (vì mải ngắm cậu ấy mà… thực ra cũng 1 phần vì đang cảm ơn trời phật hôm qua tự nhiên giở chứng đi dọn dẹp phòng, chứ ko hôm nay Uy Vũ mà thấy căn phòng bừa bãi như mọi khi thì chỉ có nước chui đầu xuống đất!!!) Uy Vũ lo lắng tiến sát lại gần đặt tay lên trán tôi…
My god! Gần quá! Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy lúc này chỉ 1cm là cùng!!! Tim tôi chợt đập nhanh và mạnh hơn bao giờ hết.
“À… à mà sao cậu lại có mặt ở đó vậy?” tôi vội vàng chuyển chủ đề trước khi mặt mình bị nướng chín.
“Tại tôi lo 1 mình cô đi về đường ngõ vắng nguy hiểm nên quyết định quay lại…”
Tôi gật gù. Đây ko phải lần đầu tiên… Sao cậu ấy luôn chu đáo và quan tâm đến mình như vậy nhỉ? Mọi vết thương trên người tôi như ko còn đau chút nào nữa khi có Uy Vũ ở bên.
Chợt nhớ lại lúc Uy Vũ đánh mấy tên côn đồ, cậu ấy tung trưởng y hệt phim hành động Mỹ! Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là mấy tên đó thân tàn ma dại hết cả… Hâm mộ quá!! Đai đen chứ chẳng chơi!!!
“Cô đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?!!?”
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm Uy Vũ hỏi lại vs vẻ khó hiểu. Đúng lúc đó trên TV đang chiếu phim võ thuật cực đỉnh của Jackie Chan nên tôi chỉ luôn vào màn hình “Đó!”
Uy Vũ ngần ngừ nhìn tôi rồi quay đầu lại…
“… Cô thấy tôi giống thế à?...”
“Ừ. Cậu làm còn giỏi hơn ý chứ!!!” tôi gật đầu nhìn Uy Vũ khẳng định chắc chắn.
Thấy mặt cậu ấy nghệt ra tôi khẽ nghiêng đầu. Trời! TV đã chuyển sang phần giới thiệu chương trình thế giới động vật từ bao giờ!!! Và… trên màn hình là mấy… mấy con khỉ *** đỏ đang chổng mông ngoáy ngoáy!
“A… ko phải đâu… ý tôi là… ái!”
Tôi vội vàng bật dậy khua khoắng loạn lên để thanh minh nhưng đột nhiên thấy nhói ở cánh tay trái. Buốt đến tận óc.
“Coi chừng!” Uy Vũ vội vàng đỡ lấy tôi.
“Nhưng mà…”
“Thôi tôi hiểu ý cô rồi” Uy Vũ tươi cười nhìn tôi. Lại nụ cười đó… sao mà ấm lòng quá vậy?!?!
“Tôi, Hải, Quân và Thiên đều học võ từ nhỏ nên cũng kha khá…”
Reng reng… đang nói dở thì Uy Vũ có điện thoại.
“Alô? À ừ, mình bận chút việc… nói với mọi người là mình ko đến dự đám cưới được nhé…”
Đợi khi Uy Vũ dập máy tôi mới ngại ngùng nhìn cậu ấy “Uy Vũ này… tôi làm phiền cậu quá rồi… cậu cứ đến dự đám cưới đi… tôi…”
“Ko sao, tôi sẽ ở lại đây với cô. Mà để cô ở nhà 1 mình tôi cũng ko yên tâm”
Uỳnh!
Câu nói + với ánh mắt quan tâm của Uy Vũ như tiếng sét đánh trúng tim tôi. Cậu ấy… tôi ko rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì nữa…
 
U

uocmovahoaibao

Ăn tối… xem phim… cười đùa…
Tôi ngồi nhớ lại nguyên 1 ngày ở bên Uy Vũ ngồi cười 1 mình như con tự kỉ. Hôm qua cậu ấy ở lại chăm sóc tôi tới khuya mới về, thật sự chu đáo hết sức luôn!! Mà ko chỉ vậy, cậu ấy nấu Mì Ý ngon tuyệt cú mèo!...
Cốp!
Bỗng 1 cú cốc trời giáng trúng giữa đầu tôi. Tôi giật mình ngửa mặt lên.
“Lôi Chấn Hải! Cậu bị điên hả? Sao tự dưng lại cốc tôi???”
“Tại tôi hò hét nãy giờ cô có nghe đâu”
Lôi Chấn Hải đứng khoanh tay nhìn tôi. Tên này… đang hồi ức đẹp thì… Lý ra là chân tôi khỏi rồi, nhưng hôm qua gặp phải lũ côn đồ nên lại đau trở lại, cả tay nữa. Theo thói quen tôi đưa tay trái ra để hắn đỡ dậy.
“Ái!”
Hắn vừa kéo tôi dậy cơn đau lập tức ùa tới. Lũ côn đồ chết tiệt. Tôi hét toáng lên, cả người đổ vật xuống.
Bụp.
Hơ… chưa tiếp đất à?!? Tôi ngạc nhiên mở mắt thì thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay Lôi Chấn Hải. Hắn cũng mở to mắt nhìn tôi. Hình như vừa rồi tôi ngã hắn vô tình chộp được tôi thì phải.
…Im lặng 5 giây…
“Buông ra!!!!! Định bắt cóc con gái nhà lành hả????” tôi giãy dụa gào tướng lên.
Bịch.
Nói là làm, hắn thả bụp tôi xuống đất “Vũ phu…” – tôi xoa mông lầm rầm.
“Cô kêu tôi buông cô ra còn gì” hắn cười khẩy nhìn tôi.
“Tôi ko có ý bảo cậu hiểu theo nghĩa đen”
Tôi hậm hực nhìn hắn, còn hắn thì lại cười nửa miệng kiểu trêu ngươi làm tôi tức gần chết. Tên này, hắn có biết thương hoa tiếc ngọc ko vậy!?!?

“Tuệ Như, nghe nói hôm qua cô gặp phải lũ côn đồ hả?”
Minh Hạo Thiên vừa ăn trưa vừa hỏi tôi. Lập tức tất cả tròn mắt nhìn tôi “Côn đồ???”
“À… ừhm…”
Tôi gật gù, Nguyệt nắm ngay lấy tay tôi “Trời đất, cậu có sao ko? Chúng có làm gì cậu ko?”
“Có đại hiệp Đường Uy Vũ xuất hiện đúng lúc giải cứu mĩ nhân mà, Tuệ Như nhỉ!!?” Kiều Di nháy mắt huých huých tay tôi. Thật là hối hận khi kể hết với nhỏ lắm chuyện này… đó lại là cánh tay bị đau của tôi nữa chứ!!!
“Anh Vũ, anh biết chuyện hả?” Nguyệt quay lại nhìn Uy Vũ.
“Ừ. Hôm qua anh đến kịp thời cứu Tuệ Như khỏi tay bọn côn đồ”
“Và cậu ở lại chăm sóc Tuệ Như đáng thương cả buổi chiều nhỉ?!!!!” Kiều Di hỏi đột kích như phóng viên săn tin vậy, mắt nhỏ và Uyển Nhã sáng rực lên liên tục liếc qua tôi. Ôi 2 bà bạn chí cốt… rõ ràng biết tôi nghĩ gì mà còn cố tình làm vậy. Lén nhìn qua Uy Vũ, tôi thấy cậu ấy đang mỉm cười.
“Vậy đó là lý do hôm qua anh ko tới dự đám cưới chị Minh Ngọc Dung?”
“Ừ…”
 
U

uocmovahoaibao

Ko hiểu sao nghe câu trả lời của Uy Vũ xong mặt Nguyệt thoáng nét khó hiểu. Cô ấy mỉm cười gượng nhìn tôi rồi ngồi xuống ghế.
“Vậy hôm qua ở nhà 1 mình 2 người đã làm gì?”
“Làm gì là làm gì chứ?!?” tôi lườm xéo nhỏ Kiều Di đang cười tinh quái.
“Đừng bảo 2 người ngồi ngắm nhau cả buổi đấy”
“Ờ thì ăn mì, xem phim, chơi bài…v/v…”
Duỳnh.
Bỗng chiếc bàn bị đẩy mạnh làm tôi tí thì đổ cả tô canh vào người.
“Mình hơi mệt. Mình xuống phòng y tế”
Là Nguyệt đẩy bàn ư? Chắc cô ấy vô tình thôi. Nhưng giọng điệu của Nguyệt có chút xa lạ làm tôi hơi ngờ ngợ. Cô ấy nhìn Uy Vũ hồi lâu như muốn cậu ấy đưa đi, nhưng ko thấy Uy Vũ phản ứng gì Nguyệt đành quay người vẻ ko can tâm.
Binh.
Nguyệt quay lại đúng lúc Lôi Chấn Hải đi lấy nước về nên kết quả là cốc nước cam trên tay hắn bay lên trời và hạ cánh ngay trên áo tôi “Oái!!!”
Bất ngờ bị hất nước, tôi bật nhanh ra khỏi ghế mà quên béng mất chân mình vẫn còn đau nên cả người đổ nhào ra đất "Á!"
Uy Vũ bên cạnh nhanh tay đỡ lấy lưng tôi. Lôi Chấn Hải tròn mắt nhìn vệt vàng trên áo tôi, miệng mở ra rõ ràng định nói “xin lỗi” nhưng lại ko thốt ra lời nào. Hắn rút nhanh trong túi ra chiếc khăn tay đưa cho tôi rồi kéo Nguyệt đi.
“Nguyệt, em bảo mệt đúng ko? Để anh đưa em xuống phòng y tế”
Tôi căng mắt nhìn theo bóng 2 người họ biến mất sau cánh cửa nhà ăn, cơn giận dâng lên ngút trời “Cậu ta bị làm sao thế? Cứ như vậy bỏ đi là xong sao?????”
“Cô đừng trách Hải. Nói lời xin lỗi người khác với cậu ấy là 1 điều ko hề dễ…”
“Hả?!!?”
Tôi thộn ra nhìn Uy Vũ đang vân vê ly nước, vẻ mặt cậu ấy trùng xuống như đang thả mình vào 1 miền kí ức rất xa – ko mấy tốt đẹp, trực giác của tôi mách bảo như vậy.
Mà quay lại vs vấn đề. Ko thể xin lỗi người khác á??? Làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ?!!?!?
Reng reng…
“Tạm biệt” nghe tiếng chuông Uy Vũ như bừng tỉnh sau cơn mơ, kéo Minh Hạo Thiên và Mạnh Tường Quân đi mất để lại trong đầu tôi 1 mớ bòng bong hỗn độn.
**************
Cả tuần nay tôi dồn sức hành hạ Lôi Chấn Hải với mục đích bắt hắn nói xin lỗi. Khi thì cõng vài vòng quanh ngôi trường quốc tế rộng hơn cả 2 cái sân vận động của chúng tôi để ngắm cảnh; lúc lại cõng lên tầng 5, xuống tầng 3 rồi lại lên tầng 5 và cuối cùng dừng lại ở tầng 2 để tìm cái bông tai tôi làm rơi (thực chất nó ko hề tồn tại! – ác chưa con!!!). Nhưng đúng như lời Uy Vũ, hắn ko chịu xin lỗi mà ngậm đắng nuốt cay phục tùng những yêu cầu vô lý của tôi mặc dù ngày nào cũng chí chóe mấy trận tưng bừng.
Trên đường về.
“Ê, khoan đã”
“Sao thế?” Lôi Chấn Hải dừng xe, ngoái cổ nhìn tôi.
“Tôi khát nước”
“Tôi biết cô sẽ đòi hỏi nên chuẩn bị sẵn rồi” hắn thò tay vào cặp lấy ra cái gì đó.
“Tôi ko thích loại này” nhìn chai nước trong tay hắn tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhưng vừa hôm qua cô bảo thích loại này cơ mà?”
“Hơ hơ biết sao được, khẩu vị của tôi thay đổi nhanh lắm”
 
U

uocmovahoaibao

Tôi khoanh tay đứng hếch mũi vs hắn. Để xem tôi đã giở đến chiêu này thì cậu có chịu xin lỗi ko. Hắn nhìn tôi vẻ khó chịu nhưng ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh, thò tay vào cặp lần 2.
“Lavie?”
“Quá nhạt”
“Fanta?”
“Cực ghét”
“Pepsi?”
“Kẻ thù truyền kiếp”
“Redbull?”
“Dị ứng”
“Rồng đỏ?”
“Quá nhiều phẩm màu”
“Vậy cô muốn thế nào hả? Kén chọn như cô thì chỉ uống nước lã mới thấy ngon”
Giờ thì hắn ko chịu nổi nữa rồi, cái cặp cũng đã trống rỗng. Nhìn mặt hắn đỏ bừng lên vì tức giận tôi muốn phì cười nhưng vẫn cố giả nai, chỉ trỏ “Cậu phải quay xuống siêu thị mini dưới kia mua nước cho tôi”
“Cô mộng du đấy à? Thích thì tự lặn lội xuống cái ngã tư đó mà mua. Tôi ko điên”
“Nhưng cậu đã hứa vs Nguyệt là sẽ chăm sóc tôi cẩn thận kia mà. Remember? Ôi đau chân quá… lại khát nữa…”
Tôi vờ vịt quệt trán làm bộ khổ sở. Biết Nguyệt là điểm yếu của hắn nên tôi cứ thế “bày binh bố trận” thôi! Thấy mặt hắn tái đi vì tức tôi chuyển sang chiêu cao thượng:
“Ko muốn quay lại thì xin lỗi tôi 1 câu đi, cậu sẽ được FREE!!!!”
Tôi cố nhấn mạnh chữ “FREE” (tự do) nhưng hắn vẫn bướng bỉnh lắc mạnh đầu mặc dù trong lòng rất muốn. Hắn giơ tay toan đẩy tôi xuống “Cô chờ ở đây, tôi quay lại mua 1 mình cho nhanh chứ xách theo con heo như cô chắc đến tối mới về nhà được mất”
“Ko được” tôi túm chặt lấy yên trước của xe, parabol thì mọc rễ ở yên sau “Cậu đâu có biết tôi thích loại nào mà mua chứ. Mua ko đúng là tôi bắt đổi lại đó”
“Nói tên đi”
“Xem nào… ờ… à… ừm… tôi quên rồi, chỉ nhớ mẫu mã thôi. Cậu phải đưa tôi quay lại siêu thị xem thì tôi mới nhận ra được”
Lôi Chấn Hải tròn mắt nhìn tôi đang cười tinh quái. Đã giở quẻ quá đáng đến mức này mà hắn vẫn chưa chịu xin lỗi nữa, lì thật. Hắn trèo lên xe, mắt sáng trưng như nghĩ ra gì đó rồi bỗng mỉm cười gian xảo:
“Bạn Tuệ Như nè, bạn khát lắm đúng ko zậy???”
“À… ờ?!?!”
Tôi đờ mặt ra nhìn bộ dạng hí hửng của hắn, ngây ngô trả lời. Ko biết hắn lại định bày trò gì đây. Tự nhiên tôi có dự cảm ko lành…
 
U

uocmovahoaibao

“Á Á Á Á Á!!!!! Chậm lại!!!!!!”
1 tay tôi cố sống cố chết giữ chặt lồng ngực ko cho tim bay ra ngoài, tay còn lại nắm thật chắc yên xe. Tên khùng này, đường đang giờ cao điểm mà hắn cứ cắm đầu cắm cổ phóng như điên!!!
“Đi chậm thôi nghe thấy ko hả?!?! Có phải đua công thức 1 đâu!!!!”
Đây đã là lần thứ 10 tôi hét lớn câu này, còn cả người thì đánh võng theo kiểu lái xe “tàu lượn siêu tốc” của Lôi Chấn Hải ko biết bao nhiêu lần rồi!!!
“Cô bảo khát lắm còn gì. Tôi đang cố mua nước cho cô nhanh nhất có thể đây thôi. Tôi đã hứa với Nguyệt là sẽ “chăm sóc chu đáo” cho cô mà”
Hình như sự sợ hãi của tôi càng làm hắn thích thú thì phải. Hắn “Hú!!!” lên 1 tiếng rõ to rồi quay ngang xe trượt vèo qua mũi 2 cái ô tô tải…!!!
“Hu hu hu… đồ khỉ điên xổng chuồng… cậu mà ko đi chậm lại là tôi ko khách khí đâu…”
“Hơ hơ, cô mà làm tôi mất tập trung thì xảy ra chuyện gì tôi ko chịu trách nhiệm đâu nhé. Hơ hơ hơ…” hắn cười to như bắt được vàng.
Hic… lạy liệt tổ liệt tông cho con qua khỏi kiếp nạn này, giờ thì con hiểu thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn rồi… hic…
Đột nhiên hắn đi chậm lại dần… chậm dần, miệng lẩm bẩm gì đó. Nhìn quanh tôi thấy mọi người cũng đang dừng lại. Hình như là đèn đỏ.
“Chuẩn bị”
“G… gì…c… cơ…???” tôi lắp bắp hỏi lại, miệng nói ko nên lời. Nhìn mặt tên Lôi Chấn Hải này gian kinh khủng, như sắp sửa tham gia 1 trận chiến quyết tử vậy.
“Xuất phát”
Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng phát phiếc gì đó đã thấy cả người + xe lao như tên lửa về phía trước, nhanh dã man.
“Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!”
Ôi má ơi, cảnh sát giao thông lù lù 1 đống ở kia mà hắn dám vượt đèn đỏ!
Hắn phóng nhanh gấp chục lần ban nãy làm tôi sợ chết khiếp, theo phản xạ quàng tay giữ chặt lấy người hắn “Trời ơi… cậu muốn chết hả????”
Nói thẳng toẹt ra là tôi đang ôm hắn. Nhục! Nhưng mà đây là tình huống bắt buộc, nếu ko làm vậy chắc tôi sẽ bị văng ra khỏi xe mất. Hắn lại “hú hú” thêm mấy tiếng nữa rồi cười phá lên như bị thần kinh “Lâu rồi ko chơi trò này, vui quá”
“Điên vừa thôi, đi chậm lại mau ko tôi ziết cậu bây giờ…”
Tôi cố gân cổ gào lên trong tuyệt vọng, nhưng hắn đang mải hứng thú với sự điên rồ của mình nên đâu để ý gì đến 1 đứa sắp chết vì sợ là tôi.
“2 đứa kia đứng lại!!!!”
Bỗng 1 tiếng quát tháo vọng lại từ phía sau. Quay đầu, tôi thấy 2 ông cảnh sát giao thông đang phóng xe đuổi theo mình.
“Chết rồi! Cảnh sát!!!”
Tôi giật mạnh áo Lôi Chấn Hải hét lên, hắn từ từ quay lại nhìn 2 ông cảnh sát mặt đỏ gay đang tăng tốc.Tự nhiên hắn đi chậm hẳn lại…
“Ê này, điên hay sao mà tự dưng giảm tốc thế hả?” tôi lại gào lên.
“Cô hay nhỉ? Vừa mới kêu tôi đi chậm lại kia mà” hắn cười đểu.
Ôi trời tên khùng này, hắn ko phân biệt được tình huống nguy cấp hay sao? Giờ mà để bị cảnh sát bắt, báo về trường thì học bạ tươi đẹp của tôi sẽ bị ô uế mất. Ko được!
“Tôi rút lại lời nói, đồ điên. Chạy nhanh lên, tôi ko muốn bị bắt”
“OK”
Dứt câu, hắn quệt mạnh chân xuống đất và đạp như chưa bao giờ được đi xe đạp!!!! Chắc tên lửa cũng phải chào thua cái tốc độ này mất. Cũng nhờ thế mà chúng tôi thoát khỏi cái còng của 2 gã cảnh sát.
Vào trong siêu thị rồi mà đầu óc tôi vẫn quay cuồng sau vụ rượt đuổi ban nãy, nhìn cái gì cũng thấy toàn trăng với sao như bị loạn thị. Tức mình, tôi ko chỉ bắt Lôi Chấn Hải mua nước mà còn đủ thứ khác để “tẩm bổ” như bim bim, khoay tây chiên, sữa chua… nói chung là đồ ăn vặt chất đầy cả 1 xe hàng.
Đang đứng chờ hắn thanh toán bỗng tôi thấy chân mình nhột nhột bèn nhìn xuống…
“Á Á Á Á Á!!!!!!! GIÁNNNNNNNNNNN!!!!!!!!!”
Nhìn con gián “hồn nhiên” ngửi ngửi rồi cọ cọ 2 cái râu dài ngoằng của nó vào ngón chân mình tôi kinh hãi hét toáng lên, bật vội khỏi ghế và chạy nhanh hơn cả vận động viên maratong ra núp sau dãy hàng. Tôi sợ gián nhất trên đời!
Bụp. Chát chát.
Cô nhân viên nhanh chân chạy ra phang 2 nhát chổi, con gián về với tổ tiên luôn. Nhìn 8 cái chân ngắn cũn xấu xí của nó giơ thẳng lên trời tôi mới yên tâm chầm chậm bước ra (t/g: Thực ra tui cũng ko biết chính xác gián có bao nhiêu chân nữa =,=``…).
Lôi Chấn Hải tròn mắt nhìn tôi rồi đột nhiên vứt mạnh chai nước xuống quầy thu ngân, dựa người vào tường thốt ra 3 từ khiến tôi tí ngã ngửa:
“Đồ_lừa_đảo”
“Zề??? Sợ gián ko có nghĩa tôi là kẻ lừa đảo. Cậu bị tâm thần phân liệt à???” tôi gân cổ cãi lại.
“Thực chất chân cô đã khỏi rồi nhưng vẫn giả vờ để bắt tôi đưa đón. Đó ko phải lừa đảo thì là gì?”
“Hơ… hả??!”
Tôi cứng họng ko nói được gì. Thôi xong, thế là lộ mất rồi. Con gián chết tiệt. Đúng ra tôi định giả vờ đau chân cho đến khi ép hắn nói xin lỗi thì thôi nhưng xem ra…
“Ơ… ha… ha ha ha… cũng mới thôi… ha…” đang ú ớ chữa cháy bỗng Lôi Chấn Hải bước dài mấy bước áp sát mặt tôi.
“Hay là thấy tôi đẹp trai quá nên ko nỡ rời xa?!?!”
Uỳnh – sét đánh cấp độ 10 (khiếp quá!!!)
Óe! Hắn vừa lảm nhảm cái gì thế? Thật ko ngờ trên đời có 1 kẻ mặt dầy đến mức độ này. Tôi đi giật lùi và chỉ thẳng vào mặt hắn:
“Tôi vẫn biết cậu bị tâm thần nhưng ko ngờ bệnh lại nặng tới mức này…”
"Nhẹ hơn cô”
Nói xong Lôi Chấn Hải nhếch mép nhìn tôi rồi đi thẳng ra cửa. Ê! Ko lẽ hắn định thả mình ở đây?!! Bây giờ mà đi bộ về thì ngại lắm!! (căn bản là quen có xe ôm rồi).
“Khoan đã”
Hắn nghe tiếng gọi nên dừng lại “Từ bây giờ tôi và cô ko liên quan gì đến nhau nữa” rồi nói với sang quầy thu ngân “Chị ơi, chỗ đồ đó cô ta trả tiền”
“Ê này…”
Tôi chạy đuổi theo hắn thì bị chị bán hàng giữ lại “Cô bé, thanh toán xong đã rồi đi đâu thì đi”
“Lôi Chấn Hải đáng chết, cậu đứng lại cho tôi!!!!”


 
U

uocmovahoaibao

“Nhìn kìa, Tống Tuệ Như đi học 1 mình…”
“Mấy ngày nay cô ấy đều ko đi vs anh Hải nữa…”
“Thật á? Họ chia tay rồi à?…”
Vừa bước vào trường đám nữ sinh đã đảo mắt nhìn tôi, xì xào to nhỏ. Họ đang nói gì vậy nhỉ? Hình như có liên quan đến mình. Tôi vờ vịt ngồi xuống buộc lại cái dây giầy KO HỀ TUỘT để dỏng tai lên nghe.
“Tiếc nhỉ, họ rất đẹp đôi…”
“Đôi kim đồng ngọc nữ trường mình mà mới có 1 tháng đã…”
Đoàng.
Tôi choáng váng như bị thiên lôi cho 1 búa vào đầu. Cái gì? Kim đồng ngọc nữ á?!? Ko lẽ mọi người nghĩ tôi và Lôi Chấn Hải cặp kè sao?... Ôi đau đời em!
“Mình rất thích anh Hải nhưng ko zám nói ra vì anh ấy và Tống Tuệ Như đang yêu nhau…”
“Này bạn gì ơi…” cô bạn đó bị tôi đột kích bất ngờ nên giật nảy mình, sợ mặt cắt ko còn 1 giọt máu “Tôi và tên Lôi Chấn Hải chết dẫm đó ko có gì cả. Hễ gặp là choảng nhau tới bến chứ đừng nói đến hẹn vs chả hò”
“…”
“Nếu bạn thực sự thích hắn thì nên thổ lộ. Nhưng nói thật hắn ko xứng đáng vs tình cảm chân thành của bạn đâu”
Nói xong tôi mỉm cười rạng rỡ vào lớp, bỏ mặc đám nữ sinh đó đứng ngơ ngác nhìn nhau. Hứ! 1 tên lạnh lùng, xấu tính, tâm thần và mắc bệnh tự sướng ko biết ngượng mồm như hắn chỉ đáng ăn đấm thôi! Tiếc nỗi mình chưa khám phá ra được lý do tại sao hắn ko thể nói lời xin lỗi người khác (em có máu trinh thám từ bé ^o^!).
Giờ nghỉ trưa, tôi, Uyển Nhã và Kiều Di vừa tám chuyện vừa xuống nhà ăn. Chúng tôi bê khay cơm về “địa bàn” thì nhận ra đã có 5 người ngồi sẵn ở đó.
“Tuệ Như! Kiều Di! Uyển Nhã!” Nguyệt gọi to, chạy tới kéo tay tôi “Lại đây ngồi cùng bọn mình luôn đi!”
“Nguyệt à… thôi… mình…”
Tôi mỉm cười lắc đầu nhưng Nguyệt cứ chớp chớp mắt, môi chu lên nũng nịu hết sức dễ thương. Nhìn cô ấy như 1 thiên thần nhỏ thế này làm sao tôi nỡ từ chối chứ!
“Nhà ăn thiếu bàn hay sao mà cô phải ngồi đây?”
Minh Hạo Thiên vừa nhìn thấy Kiều Di liền đẩy mạnh khay cơm, quay mặt đi chỗ khác. Kiều Di cũng ko nể nang gì “Chẳng qua vì Nguyệt nên tôi mới ngồi đây thôi. Chứ nhìn thấy bản mặt cậu là tôi nuốt ko trôi, Minh lão gia ạ”
“Con nhỏ kia, cô chán sống rồi hả?”
Tên Minh Hạo Thiên này sát gái là thế nhưng chẳng tế nhị gì cả. 2 người họ đúng là sinh ra để làm khắc tinh của nhau, cứ gặp nhau là chửi bới om sòm. Nguyệt thấy mắt cả 2 rực lửa vội vàng can ngăn:
“Thôi nào, bạn bè vs nhau sao lại nói vậy chứ!”
“Nguyệt, mình chỉ làm bạn vs cậu chứ ko phải vs cậu ta”
“Anh cũng chỉ vì nể em nên mới chưa nện cho con nhỏ đó 1 trận thôi”
2 người đó đẩy Nguyệt ra khỏi cuộc và tiếp tục trận chiến nảy lửa. Nguyệt thở dài bất lực rồi quay sang tôi “Tuệ Như nè, vậy là chân cậu khỏi hắn rồi à?”
“À ừ, cảm ơn cậu đã hỏi thăm…” tôi tươi cười nhìn Nguyệt. Mặc dù chỉ mới quen nhau chưa lâu nhưng tôi đã coi cô ấy như bạn thân rồi.
“Cô ta khỏi lâu rồi, giả vờ suốt thời gian qua thôi”
Đột nhiên tên Lôi Chấn Hải xen miệng vào làm tôi tức sôi máu. Sao hắn vô duyên thế ko biết, lại còn nhỏ mọn nữa. Tôi xắn tay áo định cho hắn 1 bài học thì 1 cô gái bước tới.
Ê! Đó chính là cô bạn tôi gặp ở cổng trường sáng nay mà! Nhìn thấy tôi cô bạn hơi bối rối, nhưng ngay sau đó lấy lại được bình tĩnh, chìa 1 phong thư màu hồng ra trước mặt Lôi Chấn Hải “Lôi Chấn Hải… mình… mình…”
“Chuyện gì?”
Lôi Chấn Hải tỏ vẻ khó chịu khi bị làm phiền. Tôi lo lắng nhìn sang cô bạn thì thấy cô ấy đang đổ mồ hôi như tắm, khoé môi hơi run run “Mình… mình muốn làm… làm... quen… với… cậu...”
“Nhạt nhẽo”
Lôi Chấn Hải ko thèm nhìn cô bạn ấy, ung dung đứng dậy đi thẳng ra cửa. Tôi trố mắt nhìn theo, ko nói nổi câu nào. Hắn thật quá đáng!
Nguyệt chứng kiến tất cả mỉm cười khó hiểu rồi thản nhiên tiếp tục húp canh, tam đại thiếu gia chỉ lắc nhẹ đầu rồi lại ai làm việc nấy như chẳng có chuyện gì xảy ra, như đã quen lắm rồi.
Bọn họ điên hết cả rồi à? Nhìn thấy hắn đối xử như vậy vs con gái mà cũng để yên được sao? Kiều Di và Uyển Nhã cũng bất ngờ ko kém trước thái độ thờ ơ đến kì lạ của 4 người đó. Tôi quay lại thì thấy cô bạn đáng thương vẫn đang trong trạng thái bất động. Tôi khẽ gọi:
“Bạn gì ơi, bạn ổn chứ?!?”
Cô bạn quay lại nhìn tôi, ánh mắt zống y hệt mấy cô nàng bị người yêu đá bay khỏi cửa trong các bộ phim sướt mướt tôi từng xem. Cô ấy ôm mặt khóc òa lên và chạy mất. Chết! Trong phim thì đây là màn “em sẽ chết vì anh ko yêu em” – trích lời diễn viên. Tôi vội vàng đuổi theo.
“Khoan đã bạn gì ơi…”
Cô bạn đó khựng lại, khuôn mặt đầm đìa nước mắt nhìn tôi:
“Tống Tuệ Như, tôi cứ nghĩ cô là người tốt nên mới nghe lời cô… thật ko ngờ… nhờ cô mà bây giờ anh Hải còn ghét tôi nữa… hu hu hu… cô nói ko có gì vs anh ấy mà sao còn ngồi cùng anh ấy… cô là đồ đạo đức giả…”
Cô bạn đó xả cho tôi 1 tràng rồi tức tối bỏ đi mất dạng. Tôi cứng họng ko nói được câu nào… Đạo đức giả á?!!? Đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị mắng dã man đến thế! Ko thể nuốt trôi cục tức này được! Tất cả là tại hắn…
“Lôi Chấn Hải!!!!!!!!!!”
Thấy hắn đang ngồi trầm ngâm nhìn lên trời ở vườn trường tôi gọi to. Cái bóng bị tôi làm cho giật mình tí ngã khỏi ghế đá.
“Cô ra đây làm gì?”
“Sao cậu có thể làm thế?!!?” tôi lồng lộn quát to “Sao cậu có thế làm tan nát trái tim cô gái đó 1 cách thô lỗ và cục cằn như thế?”
“Ko phải việc của cô”
Hắn lạnh lùng buông 1 câu rồi đứng dậy bỏ đi. Ko chịu thua, tôi phóng ra trước mặt hắn và vừa đi lùi vừa lải nhải:
“Mau quay lại xin lỗi cô gái ấy ngay”
“Cô là gì mà tôi phải nghe lời cô?”
“Cậu quá đáng nó vừa vừa ch… Á!”
Tùm.
Vì đi lùi nên tôi ko nhìn thấy bậc thang, bước hụt, ngã nhào xuống cái hồ phía sau.
“Là do cô tự chuốc lấy đấy nhé”
Hắn cười khẩy nhìn tôi mà theo hắn thì đang bị “trừng phạt” vì tội thích làm anh hùng vô tội vạ. Nhưng… tôi đang sợ… sợ lắm… lạnh quá…
“C…ọc… cứu với... tô…ọc… tôi ko… biết… b… bơi…ọc… ọc…”
Tôi hoảng loạn vùng vẫy, nhưng càng cố gắng thì tôi càng chìm sâu hơn. Chính điều đó làm tôi càng hoảng hơn nữa, lấy hết sức cố kêu cứu trong tuyệt vọng… ai đó… cứu với… làm ơn…
 
U

uocmovahoaibao

Mắt tôi đã bị nhòe đi vì nước nhưng vẫn nhìn thấy loáng thoáng 1 dáng người đang quăng mạnh áo khoác và lao xuống hồ. Ko được rồi… tôi ko thể trụ được nữa rồi…

“…”
“Tỉnh lại đi”
“…”
“Mau tỉnh lại đi”
“…”
“Tống Tuệ Như, cô làm ơn tỉnh lại đi”
“Oẹ… ọe…”
Tôi bật dậy ho sặc sụa, nôn thốc nôn tháo đống nước trong ruột ra. Khó chịu quá.
Phù…
Nghe thấy tiếng thở dài bên cạnh tôi khẽ ngẩng đầu, thấy Lôi Chấn Hải nét mặt căng thẳng nhìn tôi, cả người ướt nhẹp.
“Ai kêu cô tự dưng lắm chuyện rồi đâm đầu xuống hồ thế hả?”
“T… tôi á…?”
“Chứ ko thì tôi đã đâu phải nhảy xuống vớt cô lên”
“T… tôi… Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!”
Nhớ ra rồi, vừa rồi tôi ngã xuống hồ. Tôi sợ hãi co rúm ró, lấy 2 tay bịt thật chặt tai ngăn những âm thanh đáng sợ đó ào tới, hét lớn “Ko… ko!!!!!!! Đừng mà… tôi sợ lắm… ko…”
Tôi cắn chặt răng, những giọt nước mắt run rẩy lăn dài trên 2 gò má. Những kí ức đáng sợ cũng theo đó tràn về trong tâm trí tôi. Ko thể cản được...
Trong lúc tôi đang hoang mang tột cùng thì 1 vòng tay ấm áp ôm lấy tôi, che chở cho tôi “Bình tĩnh nào, ko sao rồi”
Tôi thực sự ko thể nghĩ được gì nữa, cũng ôm chặt lấy người ấy và khóc nấc lên trên đôi bờ vai vững chãi ấy. Ko hiểu sao tôi có cảm giác an toàn đến kì lạ.
Cứ như vậy, tôi thiếp đi trên đôi bờ vai ấy lúc nào ko hay.

“Ưhm… hm…”
Tôi khẽ mở mắt, ánh đèn neong rọi thẳng vào mắt khiến tôi phải đưa tay lên che. Sao 4 bề đều trắng xóa vậy? Tôi gắng gượng ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy mình ko còn chút sức lực nào nữa.
“Cứ nằm đó nghỉ đi đã”
1 cánh tay vững vàng đỡ lấy lưng tôi nhẹ nhàng đặt xuống giường.
“Đây là phòng y tế” như đọc được suy nghĩ của tôi, Lôi Chấn Hải nói.
“Khụ… khụ…. khụ…”
Lạnh quá. Thấy tôi ho ko ngớt hắn lao tới vỗ vỗ lưng, liên tục hỏi “Thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?!?”
Cuối cùng tràng ho đã vơi dần, tôi ổn định trở lại và…
Dường như cũng giống tôi, Lôi Chấn Hải đã nhận ra hành động “quan tâm” vừa rồi của mình là bất bình thường. Hắn quay mặt đi, với lấy chiếc khăn rồi ném cho tôi.
“Cô đanh đá là thế sao lại yếu như sên vậy hả?”
Đó. Hắn đã bình thường trở lại và khinh khỉnh nhìn tôi. Nhưng tôi ko có tâm trạng để ý nhiều đến thế, lòng tôi giờ nặng trĩu. Lôi Chấn Hải thấy tôi ko bật lại cũng đã hiểu ra ko nên choảng nhau lúc này. Hắn kéo 1 chiếc ghế nhựa lại ngồi cạnh tôi.
“Có thể kể cho tôi được ko?”
“Sao?”
“Lúc nãy khi biết mình ngã xuống hồ cô rất hoảng loạn, ắt phải có lý do”
Tôi ngần ngừ 1 lát, nhưng rồi khi nhìn vào ánh mắt nghiêm túc hiếm có của hắn tôi lại quyết định nói ra:
“… hồi tôi 5 tuổi, bố mẹ bận đi làm tối ngày nên giao tôi cho ông quản gia chăm sóc. Ông ấy có 1 cô con gái chạc tuổi tôi và tôi rất thích chơi vs cô bé ấy. Nhưng đến 1 ngày, cô bé ấy - đứa con gái duy nhất của ông vì cứu tôi nên đã bị xe tông… và ko qua khỏi…”
Nói đến đây tay tôi run run và nắm chặt lại, cảm giác tội lỗi bao lâu nay lại tiếp tục giầy vò tôi.
“Kể từ sau hôm ấy tâm lý ông quản gia bất ổn và luôn nhớ đến con gái. Nhưng hồi đó bố mẹ tôi quá bận bịu vs công việc để nhận ra điều đó, còn tôi thì quá nhỏ để hiểu chuyện nên vẫn hồn nhiên vô tư như vậy. Đúng 49 ngày của cô bé ấy, tôi cùng ông quản gia ra bờ sông rắc tiền vàng cho cô bé xấu số… bất ngờ ông ấy túm tóc tôi từ đằng sau và dìm xuống nước…”
“…”
“… tôi hoảng sợ kêu khóc, còn ông ấy luôn miệng nói “Sao người bị xe tông ko phải là mày mà lại là con gái tao? Sao mày vẫn có thể vui vẻ sau khi đã hại chết người như thế? Quân giết người, trả lại con cho tao”… may mà khi đó người ta kịp thời đến cứu tôi, nhưng tôi đã bất tỉnh liền 1 tuần…”
Tôi ko thể kiềm chế nổi sự sợ hãi mỗi khi nhớ về chuyện đó, những giọt nước mắt đau xót lại trào ra “Tôi… tôi thực sự là kẻ giết người sao…?...”
Bàn tay đã thấm đẫm nước mắt của tôi bỗng trở nên ấm áp, bởi có 1 bàn tay khác đang nắm chặt lấy nó. Tôi khẽ ngẩng đầu.
“Ko. Cô ko có lỗi, là do cô bé kia xấu số thôi. Thượng đế cho cô cơ hội để được sống đến ngày hôm nay, vì vậy cô phải sống thật tốt cho cả phần của cô bé kia nữa”
Tôi lau nước mắt nhìn Lôi Chấn Hải, thực sự ko biết phải nói gì. Sao bây giờ hắn lại ko còn đáng ghét như mọi khi nữa nhỉ? Sao tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe nhữg lời hắn nói…
Đang ko biết nên phản ứng ra sao thì Lôi Chấn Hải rút ra 1 viên kẹo màu vàng đưa cho tôi.
“Ngậm cái này đi. Cô sẽ cảm thấy đỡ hơn”
Tôi đút tụt viên kẹo vào mồm, vừa lúc tam đại thiếu gia và 3 nhỏ bạn của tôi chạy xồg xộc vào phòng y tế.
“Tuệ Như! Pà có sao ko???”
Kiều Di và Uyển Nhã đồng thanh la lên rồi lao đến chỗ tôi. 2 nhỏ này biết chuyện hồi nhỏ của tôi nên vô cùng lo lắng. Nguyệt cũng chạy tới nắm tay tôi.
“Cô ổn chứ?”
Uy Vũ nhẹ nhàng đặt tay lên vai áo ướt sũng nước của tôi. Thấy tôi gật đầu, cậu ấy quay sang Lôi Chấn Hải “Hải, cậu có sao ko?”
Hắn nhìn tôi lắc lắc đầu, quay ngước bước đi “Tôi về thay đồ đây. Mọi người ở lại chăm sóc Tuệ Như đi”
Tôi nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa, vị ngọt của viên kẹo lan tỏa trong miệng khiến tôi cảm thấy dễ chịu vô cùng…
 
U

uocmovahoaibao

“Ra thui. Chúng ta sẽ mở màn trận đấu”
“Ừhm…”
Tôi ậm ừ với Kiều Di – đội trưởng đội cổ vũ vài câu rồi chán nản đứng dậy.
“Tuệ Như, đừng xị mặt ra thế nữa mà” Uyển Nhã tung ta tung tăng chạy tới ngó ngó vào bộ mặt dài đuỗn ra của tôi.
“Hôm nay trường ta mà thua thì tất cả đều tại cái mặt như đưa đám của pà đó” Kiều Di nhíu mày.
“Ko thua được đâu. Mọi người yên tâm đi”
Nguyệt từ đâu bước tới, khuôn mặt rạng rỡ của cô ấy càng như khẳng định điều mình vừa nói.
“Nguyệt, cậu nói vậy là sao? Cậu ko nhớ tháng vừa rồi thầy hiệu trưởng nghiêm túc chuẩn bị cho trận đấu này như thế nào ư?”
Kiều Di hỏi Nguyệt vẻ khó hiểu. Cũng phải, thời gian vừa rồi hiệu trưởng Đặng có mặt đầy đủ trong các buổi tập bóng rổ của đội tuyển, các buổi tập cổ vũ thầy cũng giám sát chặt chẽ luôn làm chúng tôi bị căng thẳng lây. Và đó cũng là lý do tôi ko dám xin ra khỏi đội cổ vũ mặc dù chẳng thích trò này tẹo nào.
“Ừa. Trường Châu Dương là kẻ thù truyền kiếp về thể thao với trường Hoàng Thạch ta mà” Uyển Nhã xoa xoa cằm.
“Biết vậy nhưng năm nay chắc chắn sẽ thắng”
Nguyệt vẫn nở nụ cười nhí nhảnh nhưng giọng nói đầy tự tin khiến 3 đứa tôi cứ đần mặt ra. Nguyệt lại cười tươi “Vì có các anh ấy”
Chúng tôi hướng mắt theo ngón tay Nguyệt, và điểm dừng là nơi tứ đại thiếu gia cùng đội tuyển của trường đang khởi động chân tay.
“4 tên đó á?” tôi ngờ vực hỏi lại.
“Ừ. 3 người ko biết đó thui chứ 4 anh ấy chơi bóng rổ cực siêu luôn. Họ đã giật về tay mình 1 cách dễ dàng giải hậu vệ dẫn bóng, tiền phong và hậu vệ ghi điểm suất sắc nhất trong giải thi đấu bóng rổ toàn quốc đó”
Nguyệt thao thao bất tuyệt trong khi 3 đứa tôi cứ ngơ ra. Thảo nào hôm đó thầy hiệu trưởng nhất quyết mời cho bằng được 4 người đó vào đội bóng.
“Tuệ Như, nhưng sao mặt cậu cứ buồn xo vậy?” Nguyệt hỏi.
“Thì là vì cái này này”
Tôi nhăn nhó chỉ vào cái áo bó hở rốn, cái váy xòe ngắn cũn cỡn màu đỏ lòe loẹt trên người mình. Nguyệt nhìn lại bộ quần áo trên người cô ấy cũng giống hệt của tôi, ngạc nhiên: “Ủa, sao cơ?”
“Tuệ Như ghét mặc váy lắm, nhất là váy siêu ngắn kiểu này” Uyển Nhã giải thích. Nghe xong mặt Nguyệt cứ nghệt ra.
“Hoàng tử Chấn Hải!!!! Em yêu anh…”
“Anh Uy Vũ, I LOVE YOUUUUUU….”
“Ôi Hạo Thiên của em, em nguyện làm tất cả vì anh!!!!”
“Hoàng tử băng giá Quân, em sẽ làm trái tim anh ấm lại!!”
Vừa bước ra những tiếng hét muốn nổ mái nhà đã xuyên thẳng từ tai này sang tai kia của tôi, nguy cơ thủng màng nhĩ là rất cao.
“Ôi đám nữ sinh này điên hết cả rồi à?” tôi nhăn mặt bịt tai.
“Ghen hay sao mà lại bảo fan của tụi tôi điên?”
Tứ đại thiếu gia đã bước đến cạnh chúng tôi từ bao h. Tôi chỉ muốn tháo dép lia thẳng vào cái bản mặt vênh vênh đến ngứa mắt của tên Lôi Chấn Hải và muốn ói vì cái câu hắn vừa phát ngôn.
“Mơ hả? Hộ khẩu ở Châu Quỳ mới hâm mộ cậu”
“Cô thì hơn ai mà to mồm” hắn bật lại luôn.
“Hơn chứ… hơn nhiều chứ…”
Minh Hạo Thiên thốt ra từng chữ trong trạng thái mắt cứ dính chặt lên người tôi (cha này dại gái số 1 _ __!!!). Cậu ta vẫn đang nửa tỉnh nửa mê thì ăn nguyên cả cái bông cổ vũ vào mặt.
“Dê vừa thui cha nội, tính thịt bạn tôi luôn hả?”
Kiều Di lườm lườm tên “sói” đang ôm mặt vì dính 1 chưởng quá ngoạn mục.
“Tôi đâu có định thịt ai chớ?” Thiên lớn giọng chối bay chối biến.
“Xạo vừa, tôi còn lạ gì cái ánh mắt cáo già của cậu nữa, Minh lão gia!!!!” Kiều Di giả bộ đứng chắn cho tôi, giọng ngọt xớt làm cậu ta tức xì khói.
“Này, cô nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi xem ai là cáo…”
Nói đến đây Thiên bỗng khựng lại, nhìn Kiều Di chằm chằm từ đầu đến chân. Công nhận tên này có mắt nhìn người siêu việt luôn, làm gì có tên con trai nào ko nhìn đệ nhất mĩ nhân Kiều Di với thân hình chuẩn hơn siêu mẫu bằng ánh mắt đó chứ, nhất là trong khi nhỏ đang mặc bộ đồ cổ vũ cực kì sexy nữa.
 
U

uocmovahoaibao

Và đó cũng là lúc các chính nhân quân tử khác xung trận…
“Kiều Di, tôi yêu em…”
“Tuệ Như, em là thiên thấn của tôi…”
“Uyển Nhã, tình yêu của đời tôi…”
“Thu Nguyệt, hãy lấy tôi đi…”
Chắc vì thể lực khỏe hơn nên khi hội nam sinh mê gái đó vừa hét lên lập tức làm đám nữ sinh á khẩu. Nhìn lũ đó mắt chớp chớp mồm đớp đớp giỏ dãi tong tỏng mà tôi muốn bỏ chạy kinh khủng. Đây chính là lý do tôi ghét váy và ko bao h ăn mặc hớ hênh (ghét bị soi!).
Trái ngược vs tôi, Uyển Nhã và Nguyệt tươi cười vẫy vẫy tay vs fan của mình, Kiều Di thì tạo dáng hôn gió đầy gợi cảm làm trên khán đài liên tục vang lên những tiếng “RẦM… RẦM… RẦM…” của các nam sinh phải nhập viện vì hạnh phúc, và cũng làm 1 khuôn mặt khác khẽ đỏ lên.
“Xùy…”
Minh Hạo Thiên phẩy phẩy tay rồi kéo 3 ông bạn đi mất hút. Kiều Di nguýt dài cậu ta và dẫn đội cổ vũ ra giữa sân.
Sau màn cổ vũ bốc lửa của chúng tôi trận đấu giữa 2 ngôi trường kì phùng địch thủ bắt đầu.
HUÝT.
Tiếng còi của trọng tài vang lên cùng lúc trái bóng màu cam được tung lên trời.
“A….A….A…..A….A…..A….A…A…..”
Đám nữ sinh hét to như muốn thổi bay cả cái nhà thi đấu khi thấy Thiên ở vị trí tiên phong bắt gọn quả bóng và nhanh như cắt phóng vèo qua 2 tên hậu vệ đội bạn. Nhưng ko hổ danh là “đội bóng bất bại”, 4 tên khác bên trường Châu Dương đã nhanh chân tiến tới ép chặt Thiên.
“Ế!!! Chơi bẩn quá!!! Thế kia thì còn gì là feirplay nữa!!!!”
Kiều Di bật dậy la lối. Tôi ngán ngẩm nhìn nhỏ rồi kéo xuống “Ko phải đâu, đấy là việc của họ mà”
“Hở?!!?” Mặt nhỏ ngơ ngơ như bò đội nón.
“Thì 4 tên đó là hậu vệ và tiền vệ, ko ép sát tiên phong đội bạn để cướp bóng thì còn làm gì nữa…” tôi giải thích từ tốn.
“Hi hi, mọi người đừng lo. Anh Thiên sẽ giải quyết nhanh thôi”
Nguyệt cười tươi chỉ vào Thiên đang bị kẹp cứng bởi 2 tên cao tới 1m90 là ít.
Hạo Thiên quả nhiên rất nhanh trí, thấy mình ko có cửa nên nhanh tay truyền 1 đường cực đẹp cho Mạnh Tường Quân.
Quân thường ngày lạnh lùng, băng giá là vậy nhưng khi vào vai hậu vệ dẫn bóng cũng là 1 đối thủ rất đáng gờm. 4 tên đần đội bạn chưa kịp mở mắt đã thấy 1 cái bóng lướt nhanh hơn gió lao thẳng vào vị trí trung tâm.
“Em ấy đang làm gì thế?”
Huấn luyện viên cạnh tôi đứng phắt dậy, tỏ vẻ lo lắng “Quân là hậu vệ dẫn bóng, nếu ghi bàn sẽ bị coi là phạm luật chứ đừng nói đến là đang ở vị trí trung tâm thế kia”
Thầy hiệu trưởng dường như cũng nhận ra có điều ko ổn nên bật nhanh dậy. Duy chỉ có Nguyệt là vẫn giữ nụ cười kiên định trên môi.
Nhưng đến khi hàng phòng ngự đang dồn tâm điểm chú ý tới Quân bỗng nhiên cậu ta xoay người, truyền 1 đường bóng kĩ thuật cho người đang đứng thảnh thơi thoải mái ở rìa ngoài.
“Bụp”
Rào rào rào rào…
Những tràng pháo tay như sấm dậy nổi lên cho cú 3 điểm đẹp mắt vừa rồi. Tứ đại thiếu gia đập tay cái “bốp”. Hóa ra họ chơi chiến thuật, dùng kế điệu hổ li sơn để tạo khoảng trống cho Lôi Chấn Hải là hậu vệ ghi điểm. Đội kia tức ra mặt vì bị lừa đẹp luôn.
“Cừ quá” Uyển Nhã thốt lên. Nguyệt ngồi cạnh chỉ mỉm cười.
Trận đấu tiếp tục diễn ra theo chiều hướng như vậy. Thiên và Quân làm cho đội kia quay như chong chóng vì độ nhanh nhạy của mình. 2 hậu vệ ghi điểm là Chấn Hải và Uy Vũ lần lượt nhận bóng từ tay 2 ông bạn và làm nên những cú ăn 3 điểm tuyệt vời. Phải công nhận là 4 tên này chơi bóng ko tồi chút nào.
 
U

uocmovahoaibao

HUÝT.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, chiến thắng thuộc về trường tôi: 105 – 70. Cả nhà thi đấu như vỡ òa lên, ai nấy hò hét lớn tên 4 người kia.
Chỉ chờ có thế, đám fan nam + nữ điên cuồng lao tới chỗ chúng tôi. Chắc sẽ xảy ra án mạng mất nếu tốp vệ sĩ ko kịp lôi xềnh xệch lũ điên đó ra ngoài. Tôi vật vờ đi về phía giá để đồ… khát quá…
“Á tên kia, đang làm cái gì zậyyyy?????”
Nhìn trai trà chanh mình mất công chuẩn bị ở nhà bị tên Lôi Chấn Hải tu cạn sạch, tôi điên tiết gào ầm lên. Hắn thản nhiên quệt mép “Trên chai này có ghi tên cô hả?”
“Có, cái chữ “N” ở phía sau là viết tắt của tên tôi đó” tôi tức tối.
“Uầy uầy, ai kêu cô ko viết rõ. Tôi tưởng “N” là “Nguyệt” nên mới uống đó chứ!”
“Zề??? Cậu…”
Đầu tôi sắp nổ tung đến nơi trước thái độ ngang ngược của hắn thì lại được làm mát bởi 1 nguồn nước lạnh khác.
“Uống tạm nước của tôi đi”
Uy Vũ mỉm cười chìa chai trà xanh mát lạnh trước mặt tôi. Tôi ngập ngừng nhìn cậu ấy. Chai nước chưa mở, nghĩa là cậu ấy cũng chưa uống tí nước nào. Rõ ràng Uy Vũ chơi bóng cũng rất mệt nhưng sao lại nhường nước cho tôi nhỉ? Mặt tôi tự dưng nong nóng…
“Cho em uống trước nhé”
Tôi đang định cầm chai nước thì Nguyệt tinh nghịch chạy tới giật lấy uống. Lạ thật, tôi nhớ là cô ấy cũng có mang nước cơ mà nhỉ?
Nguyệt tu 1 hơi nhanh như ko muốn để mất 1 giọt nước nào cả, nhanh đến nỗi bị sặc ho lên mấy tiếng “Khụ khụ khụ…”
“Nguyệt!”
Cả Uy Vũ và Lôi Chấn Hải cùng kêu lên rồi bước nhanh tới cạnh Nguyệt.
“Từ từ thôi, em làm gì mà ghê vậy?”
Lôi Chấn Hải dùng khăn thấm những giọt nước xen lẫn mồ hôi trên mặt Nguyệt, nở nụ cười hiền mà tôi chưa từng thấy với bất kì cô gái nào khác. Uy Vũ cũng xoa xoa đầu Nguyệt rồi khẽ thở dài “Sao em chẳng chịu lớn lên vậy hả? Cứ để bọn anh phải lo lắng hoài”
“Thì em muốn 2 anh chăm sóc em mãi mãi mà, ko muốn lớn lên tẹo nào đâu!!!!” Nguyệt cười tươi tinh nghịch, nũng nịu với 2 người đó. Tôi cũng phải bật cười vì sự hồn nhiên của Nguyệt.
“Mọi người ăn kẹo Slumper Kid ko?!?!!??!?!?”
Uyển Nhã đã chạy lên khán đài từ bao giờ, tay giơ cao cái hộp nói vọng xuống. Thật là, nhỏ lúc nào cũng thích ăn kẹo cả. Tôi gật đầu cười với Uyển Nhã.
“UYỂN NHÃ………..!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng la thất thanh của Kiều Di làm tất cả giật mình. Vừa quay lại, tôi cảm giác huyết áp của mình như tụt dốc ko phanh khi thấy Uyển Nhã tung tăng chạy nhảy mà ko để ý tấm rào chắn từ khán đài xuống phía dưới sân thi đấu đã bị gỡ bỏ.
“Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!”
Nhìn Uyển Nhã bước hụt và ngã xuống từ khán đài đài cao ngất ngưởng tôi như chết lặng, chân muốn chạy thật nhanh ra đó nhưng ko tài nào nhúc nhích nổi.
Vụt.
Bịch.
“Uyển Nhã!”
Tôi căng thẳng mở to mắt tìm kiếm bóng dáng nhỏ bạn thân. A!!! Kia rồi, có 1 dáng người đang khom lưng ôm chặt Uyển Nhã vào lòng… Mạnh Tường Quân?!!?!?!
Tôi và Kiều Di co giò chạy thẳng ra chỗ Uyển Nhã lúc này đã được Quân đặt xuống.
“Uyển Nhã, pà có sao ko…”
“Uyển Nhã…”
Thấy Uyển Nhã sợ đến nỗi cúi gằm mặt, cả người rung lên từng hồi lòng tôi như thắt lại “Uyển Nhã à, đừng sợ…”
“Tuệ Như… hu hu hu… tôi… kẹo của tôi !!!!!!!!!!!!!!!!”
Thế nhưng hành động khóc rống lên vì hộp kẹo bị đổ vương vãi khắp nơi của Uyển Nhã làm cả đám té cái “RẦM!!!!”
“Uyển Nhã, pà suýt chết mà còn lo cho lọ kẹo hả?” Kiều Di từ lo lắng nay mặt đã tím bầm lại vì tức giận.
“Cô có bình thường ko vậy? Hay là đập đầu vào đâu rồi?” Thiên há miệng to đến nỗi muốn rớt cả cằm nhìn Uyển Nhã.
“Uyển Nhã, cái đó mua lúc nào chẳng được” tôi cố nói nhẹ nhàng, chứ thực chất trong lòng đã tức gần chết rồi.
“Ko phải đâu… hu hu hu… kẹo Slumper Kid chỉ bán với số lượng có hạn thui… tôi phải đặt trước bao nhiêu lâu đấy… oa oa oa!!!!!”
Mặc cho chúng tôi sắp đột tử vì cáu, Uyển Nhã vẫn tiếp tục kêu khóc ầm ĩ.
 
Top Bottom