Phần IITôi huýnh nhẹ tay, gườm gườm nhìn vào mắt nó. Chẳng biết từ bao giờ,sự chú ý của nó không còn tập trung vào tôi nữa mà chiếu thẳng vào anh chàng tên Phong kiêu kỳ kia. Ánh mắt con nhỏ nhìn cậu ta dường như có cái gì đó chan chứa tình cảm, yêu thương và quan tâm một cách ”bất bình thường” !
Đột nhiên cậu ta ngẩng mặt lên ” face in face’’ với con bé. Nó giật mình vội vàng quay sang bắt chuyện với tôi:
- À...ừm...Quỳnh Anh này, chiều nay có lịch họp nhóm ở thư viện với tao đó. Không được quên, nghe chưa?
- Tao tưởng...người nói câu này phải là tao mới phải..._Tôi cười nhẹ, cười một cách khó hiểu, cười đầy ẩn ý!...
Nó đỏ mặt, vội tảng lờ câu hỏi của tôi...
* * *
Hai giờ chiều!
Chuông réo inh ỏi...Tôi uể oải vất phịch di động sang một bên, trong lòng thầm nguốn tiếc cuốn tiểu thuyết đang đọc dở...Chiều nay tôi có lịch học nhóm với Nhật Linh, và theo quy tắc một trong số ba tiêu chí của tôi thì : tôi không được QUYỀN đến muộn...
Nhưng hôm nay...
Nhật Linh ngồi một mình trong góc của thư viện, mệt mỏi, lật lật vài trang sách , chắc cô nàng đang thắc mắc vì sự chậm trễ có một không hai của tôi!
Ba giờ chiều...Tôi vẫn chưa đến. Con nhỏ có vẻ bực mình! Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên nó biết cảm giác khó chịu khi chờ đợi người khác. Cảm giác mà trước đây tôi đã trải qua quá nhiều...
Ba giờ ba mươi phút chiều...Con nhỏ đứng phắt dậy quyết định ra về ...Tuy nhiên...
- Bạn gì ơi, có một bạn nào đó gửi mình đưa hộ bạn tờ giấy và...cái này !
- Cảm ơn !
Nhật Linh khẽ cau mày vẻ nghĩ ngợi, con nhỏ đang đọc...Phải!
Nắng nhạt dần, uể oải phết ra những tia sáng yếu ớt cuối cùng lẫn trong vòm lá...Gió mượt mà buông từng khúc nhạc nghe du dương một cách kiêu kỳ. Thoang thoảng trong không gian hương vị của cà phê đắng mà ai kia đang mân mê nơi đầu lưỡi, tự dưng ngọt ngào một cách lạ thường...
” Có những cơ hội đôi khi thật sự chỉ là may mắn. Nhưng cũng có những cơ hội bạn phải tự tay tạo dựng nên. Đó là quy luật của cuộc sống. Đừng đắn đo, đừng ngần ngại. Đừng chờ đợi cơ hội mỏng manh mà tạo hóa ban tặng. Hãy tự mình kiến tạo cơ hội cho chính bản thân mình’’
Và thẻ nhớ ấy có duy nhất một file âm thanh:
... Phong! Tớ thích cậu........Thật đấy!
....
Con nhỏ chạy xồng xộc ra khỏi thư viện. Chắc nó sẽ đi tìm ai đó...Nói vài câu gì đó. Mỉm cười thân thiện theo một cách nào đó...Và kiến tạo một cơ hội không phải là ngẫu nhiên.
....
Tôi mâm mê chiếc di động trong tay, thu ánh nhìn vào trong tầm mắt, mỉm cười một cách mơ hồ như ảo thư thực,...chợt nhận ra mình đang tạo sự tình cờ trong một trò chơi ngẫu nhiên!
Mùa đông. Mưa phùn. Con đường làng trơn đi bộ tấm thân người xiên xẹo thỉnh thoảng lại đổ về một phía. Chỉ còn vài gang tấc nữa thì ngã xuống, nhuộm một màu đất nhão, bẩn không tả nổi lên chiếc áo trắng tinh được chuẩn bị từ ngày hôm trước. Thật may vì đã có kinh nghiệm đi học trong những ngày thời tiết ẩm ương như thế này nên chiếc áo trắng của tôi đã được bảo toàn tính mạng. Hầy.. Bao giờ mới đến mùa xuân đây..
Tôi tập trung cao độ để đi đến trường. Chợt, ánh mắt tôi đã lướt qua nó. Con nhỏ đáng ghét ngồi cùng bàn với tôi kia mà. Con nhỏ kiêu căng ngày nào tôi cũng phải gặp đây mà. Con nhỏ tiểu thư, đài các sao hôm nay lại "hạ" mình đi bộ bằng chân đất thế kia. Lạ chưa kìa. Tôi vẫn tiếp tục cắm đầu đi. Tôi giật mình vì tiếng hét của nó, đầu ngếch lên xem xét hiện trường. Nó đang trong tư thế .. gọi là gì đấy nhỉ?? A.. Hoa sen trong đầm. Có thể gọi là như thế. Cạnh đó là thằng Hùng "ngáo". Chắc là thằng này lại nhảy ra từ trong bụi rậm kia dọa nó rồi. Tôi thừa biết vì tôi với Hùng đã bàn bạc nhau nghĩ ra kế này mà. Nhìn lướt qua thì con nhỏ đó bị thiệt hại khá nặng. Áo trắng bị bùn bắn hết trở thành áo 2 màu rồi. Kế hoạch này có thể nói thành công mĩ mãn. Hùng đã chạy tót đi rồi. Và tôi đã qua đoạn đường tử thần kia. Tôi chạy cái vèo đến chỗ Hùng, khoác vai nó hai thằng song hành đi trên đường.
- Chúc mừng người anh em đã hoàn thành sứ mệnh của mình một cách hoàn hảo.
-Ừ.
Vẻ mặt của Hùng "ngáo" có vẻ không được vui vẻ gì cả.
- Sao vậy mày?
- Nó khóc mày ạ.
- Nó khóc thì liên quan gì đến mày à?
- Tao không muốn trò đùa của bọn mình làm ai khóc cả, đặc biệt là bọn con gái.
- Kệ nó. Lũ con gái mít ướt ấy mà. Anh em mình vui là được rồi.
- Nhưng..
- Tao bực mình rồi đấy - Tôi ngắt lời của nó, bỏ tay trên vai nó và bước nhanh hơn nó. Mặc nó ở phía sau suy nghĩ.
Cần gì phải suy nghĩ lắm vì một đứa con gái cơ chứ, lại còn là con nhỏ đấy nữa. Đáng đời nó chứ cần gì phải nghĩ cho mệt.
Cuối cùng cũng đã đến lớp rồi. Tôi hí hửng hơn ngày thường bởi vì đoán chắc rằng ngày hôm nay nó sẽ đi muộn và sẽ bị thầy giám thị phạt. Nghĩ đến cái cảnh nó chạy vòng quanh trên sân lòng tôi lại rạo rực muốn vào học dễ sợ. Cuối cùng trống cũng đánh. Chuẩn bị xem vở hài kịch hay này nào. Nhưng ai ngờ được, chỉ sau vài giây tiếng trống đánh, nó bước vào lớp với cái áo bẩn dính đầy bùn đất. Mấy đứa con gái né người khi nó đến gần, một hành động khá dễ hiểu bởi vì ngay cả khi nó sạch sẽ đến mức nào thì những đứa con gái kia cũng không ưa gì nó. Tôi cũng lặp lại hành động của bọn con gái và chêm vào một câu:
- Ê con lợn kia, biết đi tắm bùn về thì phải biết tắm cho sạch người đã xong mới đến đây được chứ? Cái vẻ thanh tao, sạch sẽ, sợ chúng tôi "những con người đứa con đen bẩn thỉu" đâu rồi nhỉ??
- Ừ kệ tôi, không liên quan gì đến cậu.
- Ồ. Không liên quan gì đến tôi hả? Mày ngồi cạnh tao, mày bẩn, ngồi mà làm áo sạch của tao bẩn theo mày thì thế nào hả? Ngồi cạnh đứa bẩn như mày làm tao mất mặt quá.
Đang trong tình thế "ngâm ca" thì thằng Hùng ở bàn dưới kéo tôi ngồi xuống cái bịch và .. Hùng đưa 1 tờ giấy lau cho nó. . Ồ. Cái quái gì đang diễn ra vậy??
Tùng .. Tùng.. Tiếng trống kết thúc giờ truy bài đã vang lên. Thầy giáo Toán kiêm chủ nhiệm lớp tôi bước vào với vẻ mặt thường ngày. Đặt chiếc cặp da đen lên bàn GV, thầy nói chúng tôi truy bài không nghiêm túc, mất trật tự, nói to, đặc biệt là bạn Sơn- là tôi. Cũng không lấy làm bất ngờ bởi vì tôi là thằng rất được thầy nêu tên.
...
Đã ra chơi rồi cơ à. Tôi thích học Toán nên khi đã học rồi là không để ý đến thời gian gì nữa cả. Nhìn sang phía bên cạnh, nó vẫn ngồi thù lù ở đó, nhìn mà ngứa mắt. Nó- một đứa con gái nhà giàu. Mẹ nó mất sớm, nó ở với ông nội, bố với dì và một đứa con gái của dì, thằng em cùng cha khác mẹ của nó nữa (con của dì và bố nó). Nghe nói cuộc sống của nó rất sung sướng không như lũ trẻ con nhà nông chúng tôi. Nhìn bề ngoài của nó đã biết nó là một tiểu thư rồi. Nó xinh gái, da trắng, tóc ngắn cắt ngang vai, tóc ngắn thỉnh thoảng nó lại cho mớ tóc ấy trùm hết khuôn mặt của nó, không biết để dấu cái gì nhưng nhìn nó như con ma. Nó ăn mặc khá sành điệu hơn những đứa con gái trong lớp mặc dù đến trường thì phải mặc quần áo đồng phục. Theo lời của các thầy cô giáo trong trường thì nó là một đứa học giỏi, tiếp thu nhanh, ngoan ngoãn. Các thầy cô giáo sao biết rõ được nó bằng tôi qua cái nhìn bề ngoài chứ. Thằng ngồi cùng bàn luôn biết rõ những hành động của con ngồi cùng bàn ở phía bên tay phải, không hiểu nó làm cái gì mà tiết học nào nó cũng phải dành lấy 5 phút để lấy cái quyển sổ màu vàng ra hì hục ghi chép cái gì đấy mà trông mặt biểu cảm ghê sợ. Nó cũng không đến nỗi tệ nhưng tại cái tính chảnh của nó nên tôi mới ghét và hay thích chọc tức nó đến như vậy.
...
Rồi vào một buổi sáng se se lạnh, nắng vàng nhạt dải khắp trường học của tôi. Có lẽ vì thời tiết có vấn đề nên tôi cũng thay đổi cùng nó. Bình thường theo nếp thì tôi luôn là một tên đi học muộn, thường xuyên vào trường trốn thầy giám thị, có lúc trèo tường ném bay dép vào trong xong mới trèo người, thỉnh thoảng ném dép bay cả kính của thầy giám thị. . Lúc trèo lên cây ở ngoài trường mọc mắc cành với cây trong trường, ngồi đợi thầy giám thị đi khỏi thì tụt từ trên cây xuống, phi nước đại vào lớp luôn,.. Nhưng hôm ngày hôm đó, tôi lại đi học sớm, đến trường trước cả thầy giám thị luôn ý. Tôi vào thẳng lớp, ngồi luôn vào chỗ, dúi luôn cái cặp vào trong ngăn. Im ắng.. Im ắng.. Một không khí lạnh lẽo đến rợn người. Không gian tốt để ngồi suy nghĩ mấy cái bài hình không suy nghĩ ra bỏ từ cái đời đời kiếp kiếp nào đây. Thò tay vào ngăn bàn, lục cặp chỉ bằng tay không dùng mắt (khá dễ nhận ra, bởi vì đấy là một quyển tập dày và to nhất trong số tài sản sách vở của tôi), lục không thấy đành phải dùng đến thị giác, cúi xuống ngăn bàn, một cái thứ đập vào mắt tôi, biết cái gì không? Là cái quyển màu vàng mà cái con lập dị, chảnh chọe ngồi bên phải tôi hay hì hục viết đây mà. Tôi lấy ra và nhét luôn vào cặp, vừa kịp thó quyển sách thì nó đến, vẻ mặt hớt hải, lo lắng in rõ trên khuôn mặt trắng trẻo của nó. . Nó từ từ tiến về vị trí của nó và tia ánh mắt đen láy vào trong ngăn bàn luôn, mắt nó đã chuyển sang màu "trắng". Vậy tức là mắt nó phản ứng với cái ngăn bàn, trong hóa học chính xác là như thế.
- Chào mày. - Tôi nhẹ nhàng.
- Chào. Có thấy quyển tập của tôi ở trong ngăn bàn không??
- Sao hỏi tao. Tao biết đâu được mà hỏi. Hay thật.
- ..
Nó không trả lời. Rồi cộng đồng dân cư lớp tôi bắt đầu lục tục đến lớp. Như thường lệ, 11h 45 phút chúng tôi lại lục tục ra về. Về nhà phải đọc ngay cái quyển tập của nó mới được. Chắc là nhiều thứ hay lắm đây. Và đúng là như vậy..
.....
(Còn tiếp)
Ngày .. tháng .. năm ..
Hôm nay là ngày kỉ niệm ngày cưới của dì và bố tôi. Vậy là đã được 7 năm rồi cơ à. Nhanh thật. Tôi bị gia đình này chi phối đầu óc đến mức quên hết thời gian rồi. Đã được 7 năm tôi sống chung với họ rồi hả?? Còn nhiều hơn cả thời gian tôi sống với mẹ của tôi nữa. Lúc bước chân vào ngôi nhà của tôi, dì cùng cái Yến, con gái của dì, kém tôi 1 tuổi thường xuyên cười đùa với tôi, hai người thường mang lại cho tôi những nụ cười. Dì nói dì muốn làm mẹ của tôi, dì muốn được tôi coi dì như mẹ ruột bởi vì dì rất thương tôi, dì hiểu rõ cảm xúc của tôi vì mẹ của dì cũng ra đi sớm. Cái Yến nói nó muốn được gọi tôi là chị gái, muốn được tôi coi nó là em gái, chăm sóc nó, làm các nghĩa vụ của một người chị đối vời nó, vì nó luôn ao ước có một người chị để cùng chơi chung búp bê, ngồi tết tóc, nghịch tóc của nhau hàng giờ. Và tôi đã đồng ý để họ làm những điều họ muốn. Tôi sống với họ được 2 năm, thời gian đó tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn thế. Một gia đình có ông nội này, có bố, có mẹ và còn có cả em gái nữa. Tôi cảm thấy rất sung sướng vì làm cho những đứa trẻ khác phải ghen tị. Rồi dì có em bé, tôi muốn được xoa cái bụng to của dì, nghe tiếng em bé đạp trong bụng của dì như cái Yến, nhưng mỗi khi tôi lại gần vừa kịp xờ tay lên bụng dì thì đẩy ngay tay của tôi ra chỗ khác cùng với vẻ mặt khó chịu hằn rõ trên khuôn mặt hiền từ mà 2 năm trước tôi vẫn thấy. Dần dần, dì cùng cái Yến thường vào phòng cái Yến đóng khóa cửa lại ngồi trong đó, kệ tôi chơi một mình. Tôi đã đi chơi với ông nội, tôi được ông mua cho đủ thứ luôn, truyện tranh, búp bê, hay con xúc xắc,.. và ông chẳng mua cho cái Yến một cái gì cả. Nhưng mỗi lần đi chơi về tôi thường mang đồ chơi của mình sang cho nó. Một lần tôi sang phòng nó, lúc đó có cả dì ở đó, thấy tôi sang dì đứng lên luôn, tôi vấp phải con lật đật mà tôi cho cái Yến, nên lỡ ngã mạnh vào dì. Dì đã thẳng thừng hất tôi sang một bên và hét ầm lên khiến bố và ông nội phải sang. Dì vừa khóc vừa nói với bố tôi rằng tôi cố tình ngã mạnh vào dì, làm ảnh hưởng đến em bé, tôi muốn HÃM HẠI em bé. Thật không thể ngờ được rằng cái con người thường cười cười với tôi ngày nào đã trở thành kẻ thêm bớt mọi chuyện đến như vậy. Tôi bị bố mắng cho một trận là đi đứng phải cẩn thận, nhìn trước nhìn sau, trong khi đó cái Yến cũng có lỗi bày đồ chơi lung tung, dì cũng có thể ngã mà. Ông đã dắt tôi về phòng, lau nước mắt cho tôi, ông lặng lẽ bảo rằng dân tộc ta có câu: "Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng". Ngày đó tôi còn chưa hiểu gì cả, giờ ngẫm lại thấy sống mũi cứ cay cay. Cũng sau vụ đó, cái Yến trở nên lạnh nhạt với tôi, nó gọi theo cách gọi của mẹ nó, gọi tôi là "mày" và xưng "tao". Còn đâu những ngày tháng "chị chị, em em" nữa hả Yến? Thay đổi một cách chóng mặt. Những ngày tháng đó trở đi tôi dần chìm vào một thứ gì đó vô hình ngăn cản tôi tiếp xúc với những con người được tôi gọi là " Không Thân Thích". Tôi chơi với ông và bố,bố và ông dạy tôi học, bố và ông chăm sóc tôi lúc ốm. Tôi khá để ý đến hai người kia. Họ thường cau mày, mặt đỏ như ăn ớt mỗi khi thấy tôi được bố ôm đầu tiên mỗi lần đi công tác về, được bố chăm sóc những lúc ốm, được bố tổ chức sinh nhật và được đi bố cho đi chơi với bố và ông riêng theo ý kiến của tôi và ông. Rồi dì sinh em bé, đó là một bé trai kháu khỉnh, tôi không hề ghét nó bởi vì nó là con của bố mà, nó là em của tôi, tôi không hề có lí do gì để ghét nó cả. Bố đi công tác nhiều hơn, dì mới sinh em bé nên không làm được gì nhiều nên cần có người phục vụ. Bố nói với dì sẽ thuê người giúp việc nhưng dì bảo dì có thể lo được, cái Yến sẽ giúp dì. Nhưng sự thật là tôi là người phải giặt tã của em bé, bưng cơm cháo hầu hạ tận nơi cho em bé,.. Nhưng tôi không hề cảm thấy buồn hay bực mình vì những việc làm đó là dành cho em bé. Em bé có tên là Tùng. Cuộc sống cứ thế diễn ra theo quy luật tự nhiên, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc Tùng, cho Tùng ăn uống, chơi với Tùng mỗi khi ở nhà. Còn cái Yến thì được dì nuông chiều, nó thường đi shopping với dì, một tuần phải đi mấy lần, nó ăn mặc sành điệu, nó được mua điện thoại, máy tính xách tay khi mới lớp 3. Trong khi tôi hơn nó 1 tuổi và không hề có những thứ đó, tôi cũng chẳng ham gì mấy thứ đó cả. Nó không tốt. Tôi là người thường xuyên tiếp xúc với Tùng nên hình như em dành cho tôi một khoảng khá lớn trong tim nó thì phải. Tùng lên lớp 1 tôi là người đưa em đến trường, làm lá chắn bảo vệ mỗi khi em bị bắt nạt và dạy em phải mạnh mẽ lên để còn được chơi với tôi. . Càng lên lớp lớn Tùng càng thể hiện rõ tình cảm của nó dành cho tôi, nó thường bênh vực tôi mỗi khi dì mắng tôi vì tôi làm sai một việc gì đó. Yêu nó quá cơ! Đúng là thằng em trai của chị mà. Yêu nhất cu đấy nhé! Vậy là đã 7 năm, cuộc sống thật không ai ngờ được hết mà. Không biết cuộc đời mình về sau sẽ như thế nào đây. Ahh.. Hóng quá đi một cuộc đời.
...
Ngày .. tháng .. năm ..
Hôm nay ở lớp mình đã bị cái Hân nó thẳng vào mặt là con nhỏ chảnh chọe. Khiếp. Mình có làm cái gì đâu chứ. Chỉ là bị một thứ gì đó vô hình ngăn cản tiếp xúc với những người được gọi là " Không Thân Thích" mà thôi. Thật ra mình cũng muốn chơi với mấy đứa trong lớp nhưng chỉ tại mình sợ bọn nó lại giống cái Yến hay dì mà thôi. Con người mà ai biết được ra sao.
" Giang sơn dễ đổi, bản tính khó lường".
Haizz...
Ngày.. tháng .. năm ..
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo..
Sáng nay dì đã mắng mình vì để dì phải giặt quần áo. Tối hôm qua mình học nhiều quá nên quên mất phải giặt quần áo để cho dì phải giặt, dì đã mắng mình lười. Ax… Mình đã phải chạy đi học luôn, phải đi bộ, lại còn mùa đông đường lang trơn tuột nữa. Đang đi thì bị thằng Hùng doạ cho phát khiếp, ngã lăn ra đường đất bùn bẩn nữa. Mình sợ về nhà mà dì nhìn thấy bộ dạng này thì chết, vừa bước chân ra khỏi cửa mà đã .. Về thì chết luôn không còn gì để nói. Mình đã kệ và đi đến trường với bộ dạng đấy. Kệ.. Không quan tâm…
Chết. Hình như thầy vừa lườm mình hoặc thằng ngồi bên cạnh phải cất ngay mới được.
..
Tôi chỉ dám đọc đến đó thôi, tôi biết đây là quyển nhật kí của nó. Thật không ngờ được đằng sau vẻ ngoài lập dị, thích chơi một mình, chảnh chọe, kiêu căng đó là một con người theo tôi thấy thì bị tổn thương khá nặng nề. Tôi chợt thấy mình thật may mắn khi có một gia đình hạnh phúc hơn nó. Thật không thể tin nổi khi đọc những dòng chữ nó viết ra.. Vậy mà tôi thường đối xử với nó tệ kinh khủng. Chắc nó ghét tôi lắm. Cái con nhỏ tên Linh đó thật đáng thương. Có lẽ từ giờ trở đi mỗi lần đối diện với nó tôi sẽ cảm thấy xấu hổ, hối hận và có cả thương hại nó nữa cũng nên. Tôi sẽ đối xử với nó tốt hơn hiện tại, sẽ làm cho nó hiểu được ý nghĩa của cuộc sống này là gì, nó to lớn nhường nào,..
......
Hoàn cảnh cuộc sống thay đổi mỗi con người, nó đưa con người ta đến đỉnh cao của niềm hạnh phúc dâng trào, xô đẩy con người ta đến tận cùng của sự đau khổ khốc liệt. Nó đã đẩy một đứa trẻ hồn nhiên trở thành người sống khép kín, co tròn trong vỏ bọc của cái lạnh lẽo, cô đơn,.. Vậy sống phải hường đến một thứ gì đó cao thượng hơn tất cả mọi thứ để tận hưởng đúng giá trị của cuộc sống..
- Anh à, Ra ăn cơm thôi kẻo nguội, em và con đang đợi đấy.
- Bố ơi con đói rồi.
Tiếng gọi của Linh-vợ tôi và Ngọc Hoa-đứa con nhỏ ngây thơ của tôi kéo tôi ra khỏi dòng kí ức tràn về trong dây lát.
- Ừ. Bố ra đây..
Sống là phải sống cho thật hạnh phúc, sống đến hết đời để không còn gì nuối tiếc cả..
“ Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy
Rất đậm đà nhưng cũng rất đắng cay”.
Tình đầu ai cũng có, những rung động đầu đời rất ngọt ngào mà cũng rất cay đắng,
Có khi ta để mọi chuyện qua đi trong vô thức rồi mới bắt đầu thấy nuối tiếc, cảm giác hối hận thì mọi chuyện đã đi quá xa mất rồi
Tôi gặp Anh vào một ngày mưa mùa hạ, tôi không mang ô vì vội đi cho kịp chuyến xe đi học. Anh cũng vậy, không mang ô theo. Thấy tôi ngồi thừ ra ở ghế chờ xe buýt Anh ngồi xuống cạnh tôi hỏi nhẹ nhàng:
- Nghe nhạc chứ?
Tôi gật đầu thay cho câu trả lời. Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu:
- Tên anh là Quân, Hoàng Quân, còn em?
- Ngọc Diệp
- Đó là một cái tên hay
Tôi chỉ mỉm cười ngượng ngùng.
- Anh thích mưa, còn em thì sao?
- Em không thích lắm
- Ừm.
Chiếc xe mà chúng tôi cùng đợi cuối cùng cũng tới. Tôi và Anh ngồi cùng hàng ghế, tai tôi vẫn đeo tai nghe của Anh. Cứ như thế, cuộc nói chuyện của chúng tôi cứ dài dần. Chúng tôi bắt đầu liên lạc với nhau.
Và từ lúc nào tôi không rõ tôi đã thích Anh, đủ nhiều để mỗi lần nghĩ tới Anh là tôi lại mỉm cười một mình. Lớp Mười Một, chưa một mảnh tình vắt vai, tôi không có kinh nghiệm trong tình yêu, một tí cũng không có. Tôi không có ai thân cả, tôi ít bạn và cũng chẳng biết nên chia sẻ cho ai cả.
Vào một ngày nắng, Anh nhắn tin rủ tôi đi chụp ảnh với Anh. Anh nói Anh rất yêu cuộc sống này, rất thích việc chụp lại những cảnh thiên nhiên lúc khó bắt được nhất. Suýt thì tôi quên mất Anh học đại học sân khấu điện ảnh.
Chúng tôi đi khắp nơi trên Hà Nội đến lúc hoàng hôn buông xuống, Anh quay sang tôi cười nói " Cười nào!" rồi lấy máy "tách" một cái trong lúc tôi đang lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Anh cười khoái chí:
-Đẹp đấy chứ
- Èo, xóa đi anh
-Sao phải xóa? Đẹp thế mà
Tôi bĩu môi, đấm Anh một cái thật đau vào lưng:
-Xóa đi
-Ừ thì xóa, đánh đau vầy. - Anh nhăn mặt
Chúng tôi kết thúc buổi đi chơi bằng việc rẽ qua cửa hàng fastfood ăn chút bánh. Gọi là ăn chút bánh nhưng hôm đó bụng tôi no căng, không thể ăn cơm tối được, đành phải nói với mẹ con ăn cùng bạn rồi.
"Làm người yêu của anh em nhé"
Tôi sững người khi đọc tin nhắn của Anh lúc học bài xong. Cảm giác sung sướng trào dâng trong lòng. Nên hay không là câu trả lời mà tôi nghĩ mãi trong đầu.
Hồi hộp reply "Vâng"
"Sao rep lâu vầy anh chờ mãi :'( "
" Em học bài"
"vậy học tiếp đi"
Tôi không biết nên trả lời ra sao nên không rep nữa. Tối đó tôi không ngủ được vì cảm giác hạnh phúc chiếm lấy tâm hồn tôi.
"Dậy đi học, muộn rồi kìa"
Là tin nhắn của Anh đánh thức tôi
"Em dậy lâu rồi"
"Phét"
"phét làm gì"
"dậy rồi thì nhanh mà đi học đi, muộn đó"
"Em biết rồi >"< "
" "
Cứ như thế mỗi ngày, ngày nào chúng tôi cũng nhắn tin thật nhiều cho nhau, và hẹn nhau đi chơi vào buổi chiều cuối tuần.
Chúng tôi đã có những ngày tháng vô cùng đẹp đẽ bên nhau... Đẹp vô cùng. Mặc dù thi thoảng chúng tôi có tranh cãi thì chúng tôi vẫn luôn làm lành nhanh chóng theo cách nào đó.
Vào một buổi sáng chủ nhật, tôi tình cờ đến rủ Anh đi ăn sáng, trên bàn học của Anh là một xấp ảnh và một tập hồ sơ. Tôi mở xấp ảnh của Anh ra, toàn là ảnh của tôi, nhìn từ mọi góc, có duy nhất tấm ảnh mà tôi lơ ngơ quay lại khi Anh bất ngờ gọi hôm nọ là nhìn thẳng mặt, bất ngờ, sung sướng, hạnh phúc, cảm giác nào cũng có. Anh đi từ phòng ra và nhìn tôi cười:
-Đẹp đúng không?
-Đúng! - Tôi gật đầu tán thành
-Đi ăn thôi.
Tôi liếc qua tập hồ sơ trên bàn. Là hồ sơ khám bệnh
-Anh có bệnh gì à?
Câu hỏi bất ngờ của tôi khiến Anh khựng lại
-Cảm thôi mà. Chúng ta đi.
Chúng tôi đi ăn rồi lại lòng vòng quanh Hà Nội cổ kính, lần này chúng tôi không chụp ảnh nữa, chỉ đi lòng vòng thôi.
-Xấp ảnh đó anh định tặng em vào dịp đặc biệt nào đó, nhưng em xem mất rồi, xem ra anh lại phải bí mật làm lại thôi.
Câu nói đó của Anh khiến tôi bật cười.
*****
Năm Mười Hai, tôi nhận được học bổng sang Úc học. Cả nhà và Anh đều ủng hộ tôi.
Trước khi tôi đi Anh không tiễn tôi ra máy bay. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Nhưng khi yên vị trên ghế ngồi máy bay của mình, tôi nhận được tin nhắn của Anh : "Cố gắng học cho giỏi cô bé nhé. Tạm thời anh không thể liên lạc với em trong thời gian em đi du học, nhưng em hãy nhớ anh sẽ luôn dõi theo em từng bước trong cuộc đời. Lúc nào cảm thấy cô dơn hãy nghĩ tới anh để bước tiếp......."
"Cảm ơn anh nhiều"
Bốn năm du học kết thúc tôi trở về nước, sau khi thăm hỏi gia đình, tôi bắt liên lạc với Anh, nhưng không được. Tôi tìm hỏi về gia đình của Anh, tôi liên lạc được với Tú Giang, em gái của Anh.
- Tớ xin lỗi - bạn ấy sụt sùi - Quân ... anh ấy...
-Anh ấy làm sao? - Tôi lo lắng
-Anh ấy.... - Đến đây Tú Giang khóc nất lên - Mất rồi.
Tôi sụp hẳn xuống. Tất cả như tối sầm lại, tất cả như mờ đi.
Hóa ra, tập hồ sơ khám bệnh mà tôi nhìn thấy trên bàn học của Anh nói đến bệnh ung thư. Tôi không rõ lắm là ung thư gì, bởi Giang khóc quá nhiều. Giang có nói, Anh ấy yêu đời và muốn được lưu dấu cuộc đời bằng những ảnh chụp của mình. Hóa ra Anh ấy cũng biết mình sẽ không sống được bao lâu... Tôi đã không được nói tạm biệt với Anh rồi. Nhưng những kỉ niệm với Anh tôi sẽ lưu dấu trong trái tim, nó sẽ đi theo tôi suốt cuộc đời, tôi sẽ không bao giờ quên và cũng sẽ chẳng quên được mối tình đầu sâu sắc với Anh.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, con thoi thời gian cứ lẳng lặng dệt nên từng góc cạnh của cuộc sống. Dòng thời gian cứ thế đưa đẩy con trưởng thành theo năm tháng. Đứa nhóc ngày nào, nay đã thành học sinh cuối cấp, đối mặt với bao nỗi lo lắng trong vấn đề thi cử. Công việc học hành, trường lớp cứ thế cuốn phăng những khoảng thời gian rảnh rỗi của con và chiếm lấy, bao bọc lấy những suy nghĩ của con.Hôm nay, trong một khoảng lặng mình, chợt con nhớ về cô, người giáo viên lớp ba của con.
Cô không đẹp nhưng phải nói là rất ưa nhìn. Con rất thích khi nhìn thấy nụ cười trên đôi môi cô. Nhưng con chỉ có duy nhất một lần được chứng kiến, đó thật là những giây phút xa xỉ. Cô là một con người cởi mở, thân thiện và rất được lòng học sinh, đó chỉ là những gì con rút ra được khi đã rời xa cô. Ngay từ những ngày đầu tiên bước chân vào ngôi trường tiểu học, con đã được nghe các anh chị khóa trước "quảng cáo" sơ lược về cô : " Bà giáo ác nhất trường, hà khắc với học sinh, bà giáo mà chủ nhiệm lớp nào, lớp đấy chỉ có chết." Nghe vậy con chợt rùng mình và cầu mong cho suốt những năm tiểu học không phải chạm mặt cô. Đời thực sự không như mơ mà. Ai ngờ năm lớp ba, lớp chúng con được nhận cô chủ nhiệm. Ấn tượng ban đầu của con cũng như bao học trò trong lớp về cô là cô thực sự nghiêm khắc, ít cười và rất khắt khe với học sinh. Nhưng điều lạ con nhận thấy được ở đây là mỗi lần các anh chị khóa trước, đã từng được cô dìu dắt, đi qua lớp, đều đứng lại cúi đầu chào cô đầy kính trọng và chân thành. Lúc đấy cô chỉ gật đầu nhẹ. Sao tình cảm của các anh chị đấy dành cho cô lại khác với những gì con được học sinh các khóa trước kể lại. Bây giờ con mới hiểu, lí do tại sao cô lại được nhận những tình cảm lớn lao như vậy của học trò lớp cô.
Giờ đây con đang trôi dạt lại theo dòng thời gian, trở về với kí ức. Đó là những ngày đầu con đặt chân vào lớp của cô, và cũng là những ngày đầu tiên con bắt đầu một cuộc sống mới với các bạn cùng lớp, vì con vừa chuyển từ lớp A sang B. Lí do đích đáng nhất khi bố mẹ quyết định chuyển con sang lớp B có lẽ là do cô giáo chủ nhiệm của lớp ấy là cô. Lúc đầu con thực sự hoảng hốt, bao lời cầu nguyện của con, trời đã không xem xét. Giờ đây trong con, suy nghĩ lại quay ngược đến một trăm tám mưoi độ, con lại thấy thật hạnh phúc khi bố mẹ đã chọn cho con một con đường đúng đắn.
Lại nói nữa, những ngày đầu bước chân vào lớp, còn lạ lẫm với thầy bạn, sợ sệt mỗi khi nhìn thấy cô và luôn luôn có một ý thức cảnh giác cao độ đối với từng cử chỉ của cô bởi vì con là một học sinh không có gì đáng chú ý cả, con không giỏi, càng không có tài năng xuất sắc ở lĩnh vực nào cả, ngoài ra con còn bị ngọng, viết chữ xấu và học kém Toán. Con sợ từng ấy lí do đã bị cô cho vào "tầm ngắm". Con thầm mong cho cô đừng chú ý gì đến con cả. Vậy mà sự thật thì khác hoàn toàn, cô lại chú ý, quan tâm đến con nhất. Con luôn là người đầu tiên được gọi trong giờ tập đọc, luôn là người đầu tiên được cô xem vở trong giờ chính tả và luôn được cô giảng Toán cho đến hết giờ ra chơi. Con thực sự không mấy thích thú khi nhận được sự quan tâm thái quá của cô. Nhưng lâu dần rồi con cũng quen với sự quan tâm ân cần đó và sự hiện diện của cô mỗi khi cô đến gần con làm con cảm thấy vui sướng. Quan điểm về việc dạy học của cô là mọi học sinh phải được học và học được. Chính vì vậy, cô đã tạo mọi điều kiện thuận lợi cho công cuộc học tập "vĩ đại" của con. Cô rèn cho con phát âm chuẩn từng nguyên âm, phụ âm rồi đến vần và tiếng. Những ngày rèn luyện đó, thực sự rất vất vả, cô và trò đều phải cố gắng hết sức. Cô luôn phải phát âm mẫu cho con, dạy con cách điều chỉnh lưỡi và vòm họng. Cứ thế, tối nào cô cũng đến tận nhà để dạy con phát âm. Sáng ra đến lớp, trong những giờ giảng, con thấy giọng cô khàn đặc, có lẽ do tối qua cô đã phải nói quá nhiều, nhưng cô gạt bỏ hết tất cả sang một bên, cô vẫn cố gắng nói to và rõ ràng nhất để học sinh cả lớp có một giờ học thật hiệu quả. Rồi những tháng ngày luyện chữ, có những hôm hai bàn tày con rã rời, phồng rộp mà đau ê ẩm, cô cũng vậy, tay cô cứng đờ vì phải viết mẫu, bắt tay con viết bài. Cứ thế ròng rã, ngày nào cũng vậy, con được cô rèn chữ rèn đọc. Con nhớ rất rõ những ngày tháng ấy, và con trân trọng từng giây phút êm đềm được sống bên cô. Nhớ cả những tháng ngày cô tận tình đến nhà con kèm cặp, giảng bài cho con trong thời gian con ốm nặng, và cả quãng thời gian con bị gãy chân. Đã đôi lần, con thấy cô thật sự rất giống mẹ. Cô quả thực rất tốt với con, cô đối xử với con còn tốt hơn cả con đẻ. Nhiều lúc con còn lầm tưởng cô là mẹ của con trong những phút giây miên man trong những cơn mê sảng của những ngày ốm nặng.
Rồi thế, kì thi giữa học kì đã đến, con lâm vào tình trạng sợ hãi, con luôn có tâm trạng như vậy trước tất cả mọi kì thi vì năm nào cũng thế, con chỉ được sáu điểm chính tả, ba điểm đọc và năm điểm toán. Trong thời gian đấy, cô đã luôn bên con, an ủi động viên con và cùng con ôn tập. Cô rèn cho con hết ngọng, giảng cho con những bài toán khó và vẫn ngày đêm cùng con rèn chữ. Thế rồi vỡ òa trong hạnh phúc, con đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn và trở thành học sinh dẫn đầu khối. Bất ngờ hơn khi con được giải Nhì tỉnh viết chữ đẹp. Con đã sung sướng biết nhường nào khi nhận được giấy báo. Nhưng có lẽ cô là người vui nhất, sung sướng nhất khi chứng khiến học trò của mình đạt được thành công. Rồi cứ nối tiếp thành công đó, con lại gặt thêm nhiều thành công mới. Con tiếp tục đạt điểm tuyệt đối ba môn trong đợt kiểm tra cuối năm học. Có lẽ đó chẳng có gì là quá cao siêu nhưng đối với con nó thật sự là một điều lớn lao, rồi bao giải thưởng cứ thế con rinh về. Và cùng với bố mẹ, cô cho con những lời chúc và cả sự tin tưởng rằng con có khả năng bước tiếp những bước vững vàng trên con đường học tập.
Và rồi thật không tưởng, cuối hè năm ấy, gia đình con chuyển đến nơi công tác của bố sinh sống. Sự việc ấy đến một cách quá bất ngờ, con còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy đến thì con đã rời xa mảnh đất chôn rau cắt rốn của mình. Con chưa kịp gửi lời chào tạm biệt đến cô cùng các bạn, con chỉ trách thời gian không chờ đợi, không ngừng lại một chút cho con kịp gửi lại nụ hôn trên đôi má của cô.
Giờ đây ngồi bên bàn phím, gõ những con chữ nhỏ mà lòng con dâng lên bao cảm xúc, những gì quen thuộc một thời xuôi ngược về trong trí óc như một suối nguồn hạnh phúc, nó cứ thế chảy mãi, chảy mãi và không ngăn lại được.
Để đào tạo một học sinh giỏi thành học sinh xuất sắc, điều đó khó, nhưng để biến một học sinh yếu kém thành một học sinh giỏi còn khó hơn nhiều. Và cô đã làm được điều đó. Con ý thức được rằng, không phải giáo viên nào cũng có thể kiên nhẫn, tận tình, tâm huyết với một học sinh yếu kém, và tất cả những gì cô làm cho con, là xuất phát từ lương tâm nhà giáo. Cô muốn học sinh được phát triển, học tập theo đúng năng lực mà bản thân chúng có, cô muốn khơi dậy những tài năng và giá trị tiềm tàng trong mỗi học sinh. Cô muốn chúng tự tin bước tiếp trên con đường học vấn và cô muốn tạo cho chúng con một cái gốc chắc chắn để dễ dàng vươn lên mọc thành cây. Giờ đây con đã vâng theo lời dạy bảo của cô, học tập và theo đuổi ước mơ, con là học sinh đội tuyển Toán và con đang chuẩn bị đối mặt với một cuộc thi được coi là bước ngoặt của cuộc đời, không có cô bên cạnh, con vẫn sẽ cố gắng hết mình và đem những tin tốt lành nhất đến với cô.
Con thực sự rất cảm ơn cô, cảm ơn người mẹ thứ hai của cuộc đời con. Cô đã không quản bao khó nhọc, chấp cánh tri thức đến với tâm hồn con, khai mở trí tuệ con và một lần nữa con muốn nói: " Cảm ơn cô, con yêu cô rất nhiều." Con cầu mong cho cô được một bầu trời sức khỏe và luôn vui vẻ trong cuộc sống.