Khổ thơ thứ ba là lúc nhà thơ đã bước vào trong Lăng. Hình ảnh Bác hiện lên thật đẹp như huyền thoại: "Bác nằm trong giấc ngủ bình yên/Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền". Vầng trăng chính là vầng sáng ánh đèn, nhưng cũng là vầng trăng tình cảm dân tộc dành cho Bác. Vầng trănh đã nhiều lần xuất hiện trong thơ của Bác như 1 ng bn tri kỉ, và giờ đây, khi Bác nằm ngủ , vầng trăng vẫn ở bên Bác. Hình ảnh vầng trăng tạo cho không khí thêm êm ái và trang nghiêm, Giấc ngủ của Bác trở nên thật yên bình. Hàng tre, mặt trời và vầng trăng là những biểu tượng giàu tính khái quát có sức gọi lớn lao. Cao trào của cảm xúc được dồn nén từ thăm thẳm: "Dẫu biết trời xanh là mãi mãi" đến trào lên nức nở: "Mà sao nghe nhói ở trong tim", chỉ một từ nhói thôi mà tim ta bỗng thắt lại.Đây chính là nỗi đau của tác giả cũng như dân tộc VN khi Bác ra đi. Trời xanh- chính là Bác, sẽ mãi tồn tại trong trái tim, tâm khảm của con ng VN nhưng ko thể fủ nhận giấc ngủ ngàn thu của Bác, vì thế, mỗik hi nghĩ đến là trai tim ng VN lại nhói lên