các bạn giúp mình làm bài TLV số 2

T

thanh_kute_65

Em là thành viên mới!Mới đọc bài văn của anh QUANSUQUATMO thui mmaf đã thấy hay rùi................!Vì em mới là học sinh lớp 5
 
L

lephuong1901

hehe ^^ em nà thành viên mới, hum bữa viết bài văn số 2 được 9 điểm nè cao điểm nhứt lớp luôn mừng ơi là mừng:D
 
C

congchualolem_b

các bn nè, bài số 2 đã làm từ lâu rồi, đề nghị k bàn tới nữa còn về thành tích cao chúc mừng bn nhưng đừng spam nữa nha
 
T

thanh_kute_65

Có ai bít tên cuả chị bechanh_dethuong không? Em rất ấn tượng với câu nói cuả chị ấy(vì khen em mà)
 
S

seagirl_41119

Có ai bít tên cuả chị bechanh_dethuong không? Em rất ấn tượng với câu nói cuả chị ấy(vì khen em mà)

Bảo bao nhiêu lần oy,hok đc hỏi ở đây.Bn click vô tài khoản của bn ấy rùi gửi tin nhắn khách cho bn ấy mà hỏi.Làm thế này là bài viết hok có ý nghĩa đó.Bn nhớ rút kinh nghiệm đi,đừng để nhắc nhở nhiều nữa
 
T

tranngocthangvan

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không?

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".=((o-+
 
A

a.kid_style199x

chời dễ mà lập tức tôi lao đến bên em đỡ em lên..có một vài bạn nghỹ tôi nhìu chuyện...nhưng tôi vụ být mấy vỳ đã làm dc 1 đìu tốt...hôm ấy tôi tưỡng tôi sẽ bị cừi chê vỳ nhãy thấp nhưng k aj cũng tôn vinh tôi đề cao tôi vì tôi đã làm dc 1 việc tốt
 
A

a.kid_style199x

bài viết của bạn 2563... hay quá à nhưng mà có lẽ hơi già dặn với lứa tuỗi l6 :)
 
T

thaonguyends

|-):-SS:eek::confused::eek::)|:D:(:)>-Trên đơi`ai cũng có một lỗi lầm đúng không các bạn;) riêng tôi cũng vậy tôi có rất nhiều lỗi lầm :confused:nhưng lỗi lầm mà tôi nhớ mãi chính là câu chuyện m^à t0i muốn kể cho các bạn nghe đấy:D@-)/:):cool::p;):)hi` hi`
 
P

phuongngan501

Bài làm kể về 1 lần mình mắc lỗi nè!
Các bạn trong lớp tôi đến từ những phố phường khác nhau và mỗi người đều có một hoàn cảnh riêng của mình,giàu có,nghèo có.Gia đình tôi thuộc diện khá giả,với tôi mọi thứ đều dễ dàng,muốn áo quần mới thì tôi sẽ có ngay quần áo mới,muốn có tiền mua sách mẹ cũng cho ngay,tôi chẳng bao giờ cảm thấy mình thiếu bất cứ thứ gì.Và cũng bởi quá đầy đủ nên tôi chẳng bao giờ để ý đến nỗi khó khăn của các bạn xung quanh.Cũng vì bản tính ích kỉ đó nên tôi đã gây ra một sai lầm mà đến tận bây giờ nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy ân hận.
Vốn là tổ trưởng tổ 1,nên tôi phải thường xuyên báo cáo tình hình của lớp mình với cô giáo chủ nghiệm:nào ai đi muộn,nào ai mặc không đúng quy định...Và điều đó ảnh hưởng tới kết quả thi đua của toàn tổ.Tổ tôi luôn dẫn đầu trong vc thực hiện nội quy,tổ tôi luôn đc bầu là tổ xuất sắc.Nhưng vào đầu học kì 2,lớp tôi có một bạn mới chuyển về tên là Nam,Nam mới chuyển về khu tôi ở.Vừa bước vào lớp tôi đã phì cười vì thấy Nam ăn mặc vô cùng tuềnh toàng,áo còn có mảnh vá.Buổi đầu vào lớp cô giáo phân công Nam về tổ của tôi,dù chẳng nói ra nhưng tôi không mấy hài lòng vì tôi cảm thấy Nam sẽ làm xấu bộ mặt "sáng sủa"của tổ tôi
Tổ tôi von thường dẫn đầu trong mọi phong trào thi đua,ấy vậy mà chỉ sau một thời gian Nam đã mấy lần làm ảnh hưởng đến thành tích của tổ tôi.Lần thì Nam đi học muộn,lần thì Nam đi học muộn,...Cho đến một hôm,trước khi vào giờ sinh hoạt lớp,chúng tôi đã quyết định ngồi bàn với nhau xem có cách nào khắc phục đc tình trạng của tổ không.Lúc đó tôi lên tiếng:
-Tất cả là do bạn Nam làm ảnh hưởng đến phong trào thi đua của tổ mình,bạn ấy chuyên đi muôn,vi phạm nội quy của lớp.Theo tớ,bạn ấy ko xứng đáng làm thành viên tổ mình.
Đúng lúc đó Nam xuất hiện và có lẽ bạn đã nghe thấy lời nói của tôi,tôi cũng hoi ngại nhưng tôi tự nghĩ:"Mặc kệ!Nói cho mà biết!"
Trước sự gay gắt của nhiều bạn trong lớp tỏ ra ko đồng tình nhưng tôi vẫn giữ ý kiến của mình.Xong tôi nói:
-Này tớ nói cho bạn biết,bạn làm ảnh hưởng đến tổ nhiều quá đấy!
Nam chỉ cúi gằm mặt xuống và noi:"Mình xin lỗi các bạn!"Vừa lúc đó tiết sinh hoạt lớp cũng đến,cô giáo vào lớp và cô đã nói hết lí do về vc bạn Nam đi học muộn.Suốt buổi học đó,tôi chỉ mong buổi học trôi qua nhanh để đc xin lỗi Nam.Nhưng Nam lại phải nghỉ giữa chừng vì nhà lại có vc.
Sau đó,vì hoàn cảnh gia đình,Nam đã chuyển về quê học.Thế là tôi ko đc nói lời xin lỗi Nam.Tôi mong bài viết này sẽ đọc đc và hiểu đc điều tôi muốn nói"Mình xin lỗi bn,mình sẽ sửa đổi chính bản thân mình và chúng ta lại là bạn tốt của nhau nhé!".Và đó cũng là một bài học cho sự ích kỉ của tôi.
P\s:Vít mỏi cả tay.Nếu thấy hay thì thank tui 1 cái nha!!!:)
 
Top Bottom