Mình điếng người khi nghe tiếng nói văng vẳng của bác sĩ vọng từ phòng ngoài, người đã điều trị cho mình từ hơn 1 tháng nay: "Chúng tôi đã cố hết sức, nhưng có lẽ thuốc chỉ còn có thể có tác dụng nốt ngày mai nữa, chúng tôi thật sự rất tiếc..." , tiếng mẹ mình vang lên nghe đầy não nuột và đau khổ, tiếng ba mình giật giọng thất kinh: "CÁI GÌ?"... Mình đã bàng hoàng, mình đã chết lặng, tim mình như ngừng đập trong 3 giây, một cảm giác rất lạ: sợ, sợ ghê gớm bủa vây lên tâm trí mình: vậy là tôi chỉ còn có ngày mai nữa để sống trên cõi đời này, câu hỏi cứ xoáy vào đóng muôn vàn mũi kim khiến con tim mình đau nhói. Mặt mình thẫn thờ, hai hàm răng như nghiến chặt vào nhau, nước mắt chảy ra ròng rã tự bao giờ...
Có tiếng chân người bước vào, đó là tiếng của ba mẹ mình, họ vẫn tưởng mình đang ngủ, và mình đã quệt nước mắt, trùm chăn như thể mình vẫn ngủ say. Mẹ mình bước đến cầm tay mình, những giọt nước mắt chảy lên tay mình, tiếng mẹ mình khắc khoải trong nghẹn ngào như muốn nấc: "con ơi, con", ba mình cũng khóc, khóc như cố muốn nuốt vào trong mà ko kìm nổi, bật ra như tiếng gằn lên đay nghiến vào sự oái oăm của định mệnh. Phải, định mệnh, trò đùa của định mệnh đã cướp đi cuộc sống của mình, đẩy tuổi trẻ của mình, cuộc đời còn quá dài của mình vào cám cảnh "nửa đường đứt gánh". Ba mình kéo mẹ ra, mẹ nấc lên vùng vẫy nắm chặt lấy tay mình, phải chăng bà quá đau, đứa con bà yêu thương vô bờ giờ sắp phải xa bà: "Minh, con ơi". Mình như muốn bật dậy, muốn nói: "mẹ", nhưng ko hiểu sao mình ko thể làm được điều đó, trong lúc này, mình vẫn nằm im...
Tiếng đồng hồ nơi phòng bệnh nặng nề kêu lên, như càng lắng sâu không gian yên tĩnh đang trùm lên khắp bệnh viện, đã quá trưa. Mình nằm trên giường bệnh, lòng nặng trĩu, mình nhìn thấy mình nằm trong quan tài, thân thể lạnh toát, đôi mắt nhắm nghiền, tiếng khóc nức nở của người thân càng đè nặng lên cái đám tang oan nghiệt ấy, hình ảnh mọi người đi qua nhìn vào hòm để xem mặt mình lần cuối hiện ra. Mình thấy sợ, sợ lắm, mình sợ cái chết, sợ vô cùng, mình còn quá trẻ, sao phải sớm ra đi khi độ tuổi đang ở thời đẹp nhất trong cuộc đời 1 con người, ám ảnh về cái chết choán lấy mọi suy nghĩ của mình, mình khóc, khóc như thể chưa bao giờ được khóc, nước mắt chảy ra rỏ xuống má, thấm đãm cả gối, "mai là ngày cuối cùng tôi được sống trên cõi đời này" suy nghĩ đó cứ bám riết lấy tâm can mình, diễu qua trước mắt mình như thể muốn trêu người, vang lên bên tai mình như có tiếng cười ngặt nghẽo củat tử thần, tiếng cười đắc thắng, vâng, hắn đã chiến thắng, hắn đã cướp được mình, và mai là hạn chót. Cái án tử hình báo trước lủng lẳng treo ở bên kia, nơi cuối con đường đang nằm sẵn chờ người bộ hành, chỉ cần đi tới nơi là hạ thủ... Mình chán chường, thất vọng, đau đớn... có bao nhiêu tâm trạng ngổn ngang, chồng chất đan xen trong tâm trạng của mình lúc này. Mình ko nghĩ được nhiều nữa, chúng làm mỏi trí nghĩ của mình. Mình nhắm mắt, hai giọt nước mắt tủi sầu chỉ trực bò ra từ trong kẽ mắt. Nhưng, mình ko thể kìm lại được những dòng suy nghĩ cứ ào ạt ùa về như những cơn sóng bồi hoàn dội lại mãi ko thôi. Bao nhiêu kỉ niệm trước kia ùa về trong đầu mình, vui có, buồn có, hạnh phúc có, thất vọng có... Tiếng cười nói của ba mẹ và của mình những lúc gia đình êm ấm vang lên, những tiếng ba mẹ mình đã có lúc cãi nhau dội lại và mình đã phải buồn thế nào, những lúc mình khiến ba mẹ tự hào, những lần mình làm ba mẹ thất vọng, những lúc mình cùng bạn bè vui đùa với những kỉ niệm thật đẹp của 1 thời học sinh, những lúc bọn mình đã xô xát... bao nhiêu hồi ức, bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ hiện về lẫn lộn trong tâm trí mình như những thước phim quay chậm tái hiện hình ảnh ở nhiều bối cảnh khác nhau. Mình đã nghĩ và nghĩ, rất nhiều. Chưa bao giờ mình buồn chán, tuyệt vọng như lúc này, nhưng cũng chưa bao giờ, mình có cơ hội, để được nghĩ nhiều về cuộc đời mình đã sống và những tháng ngày mình đã trải qua... nhiều như lúc này. Vậy là, chỉ còn ngày mai, còn có ngày mai nữa thôi, là mình sẽ ko còn được biết gì nữa, mình sẽ ko còn được nhìn thấy nụ cười và cả những lúc tức giận của người thân và của bạn bè, mình sẽ ko còn biết buồn vui sướng khổ, ko còn biết ngọt bùi đắng cay, ko còn biết ăn ngon mặc đẹp là thế nào... Mình đã nghĩ về những được mất của đời mình. Nhưng càng nghĩ, mình càng chỉ thấy mình đã được quá nhiều , quả thực mình ko tìm thấy cái mất, hay đúng hơn sự khẳng định về cái mất trong suy nghĩ của mình càng thiếu cơ sở. Cha mẹ đã sinh ra mình, để mình có ít nhất 18 năm biết về cuộc đời, sống như một con người, được hiểu thế nào là cuộc sống, những sắc màu và hương vị cuộc sống, có cả niềm vui lẫn nỗi buồn, thất vọng và hi vọng..., tất cả nững ngày qua đã cho mình biết: thế nào là SỐNG, SỐNG một cách đúng nghĩa. Nhưng sống một cách đúng nghĩa đã chắc là sống 1 cách Ý NGHĨA chưa? Câu hỏi đó cứ xoáy lấy mình. Mình nhớ mình đã xem 1 bộ phim khoa học viễn tưởng, kể về 1 cậu bé robot, sinh ra nhờ sự hiện đại của khoa học kĩ thuật, vì thế mà cậu có nhận thức, có tình cảm, cậu được đưa về sống trong 1 gia đình, và cậu đã may mắn gặp được một bà mẹ rất yêu thương cậu, nhưng dù có cô gắng đến mấy làm sao cậu có thể được như chính con trai bà đẻ ra. Cậu có thể sống đến vĩnh cửu, ko bao giờ chết, nhưng cái mà cậu luôn thiếu đó là tình yêu thương, và cậu khát khao sống như 1 con người. Cho đến nhiều thế kỉ sau, loài người đã ko còn tồn tại, người ngoài hành tinh đến trái đất tìm hiểu về quá khứ ở nơi đây, và họ đã tìm được một cỗ máy, minh chứng về sự phát triển tột bậc của con người, họ đã sửa chữa cỗ máy đó, và cậu bé năm nào đã sống lại. Đã bao lâu rồi, thời gian đã trải qua rất nhiều năm lịch sử, nhưng trong cậu bé ấy vẫn thiết tha nguyện vọng được gặp lại mẹ và được biến thành người. Cả đời cậu trước kia chỉ mải miết đi tìm phép màu kì diệu để biến cậu thành người, để được già đi, chết đi như người bình thường, và quan trọng được công nhận là người, được yêu thương = tình cảm con người, người ta chỉ mong mỏi có thể trường sinh bất tử, nhưng cậu bé ấy ko cần, cậu hoàn toàn có thể sống vĩnh cửu bởi cậu là 1 cỗ máy. Nhưng tiếc thay, ước nguyện này của cậu ko thể thành sự thực, trên đời làm gì có phép tiên...
Bộ phim ấy đã cho mình nhiều hơn là 1 sự giải trí, bởi nó là khát khao làm người của một robot, nó như nhắc nhở chúng ta - những con người bằng xương bằng thịt, thực sự chúng ta đã sống đúng với những gì mà tạo hoá đã quá ưu ái khi trao tặng vào tay chúng ta hay chưa. Suy nghĩ trăn trở đó dường như chưa bao giờ thấm thía và day dứt trong mình = lúc này. Lẽ ra, lẽ ra mình phải cảm ơn cha mẹ đã sinh ra mình, cuộc đời đã trao cho mình sự sống để mình được làm người, cuộc sống đã bồi đắp để có mình của hôm nay. Vậy thì tại sao mình còn oán trách, có chăng phải oán trách chính mình vì đã ko sống hết mình với những gì mình được hưởng. Bây giờ lại chỉ có thể nói "giá như...", ôi! giá như, giá như mình đã sống cho hết lòng với những tháng ngày đã qua, dù chỉ 18 năm ngắn ngủi. Mình đã ko sống được như thế...
Quá khứ đã trôi qua của những tháng ngày đằng đẵng mình sống. Vậy là mình chỉ còn ngày mai, 1 ngày mai của hiện tại ngắn ngủi. Mình phải làm gì đó trong cái ngày mai ấy. Dù rằng đã quá muộn nhưng còn hơn ko, mai sẽ là cái ngày ý nghĩa nhất của đời mình, coi như mình sẽ sống 1 cuộc đời mới vào ngày mai, ko bắt đầu từ giây phút này cho đến lúc nắm mắt xuôi tay. Chưa lúc nào, mình lại cảm thấy có 1 động lực thôi thúc mình sống cháy hết mình như lúc này, vì nếu mình ko làm lúc này thì mình sẽ ko bao giờ còn 1 cơ hội nữa. Khi con người ta đứng bên bờ vực ở ranh giới sự sống - cái chết, con người ta mới biết quý trọng thời gian đang sống và những gì mình đang có. Ý thức về thời gian đang đeo bám lấy mình, khiến trái tim mình sôi như lửa đốt. Mình hiểu rằng nơi cô quạnh lạnh lẽo chốn bệnh viện ko phải là nơi trở về của mình, chết nghĩa là trở về xuất phát điểm, đó là nơi mình đã sinh ra và lớn lên, đó ko phải là ngôi nhà cụ thể, mà đó là ngôi nhà của tình thương yêu gia đình, của vòng tay người thân bè bạn. Mình muốn được về nhà.
Ba mẹ đã vào, mẹ đã khóc đỏ cả mắt, ba dường như già đi nhiều hơn. Họ đã ko thể gặp mình trong khoảng thời gian đã qua, nhưng họ đã trở lại bên mình, họ ý thức được rằng thời gian cạnh mình còn quá ngắn ngủi, ko còn cơ hội lần nữa, và họ muốn đến với mình trao tình yêu thương. Mình rất hiểu được tấm lòng đó của cha mẹ, nhưng cũng bởi cái hiểu trong khoảnh khắc, mình mới chợt giật mình nhận ra 1 điều: cả một đời mình sống mình chưa bao giờ thấu hiểu điều đó cả, tấm lòng của ba mẹ mênh mông như biển cả, nhưng làm sao có thể đi hết chân trời vô biên đó. Mình chưa làm được gì để đền đáp công ơn đó, ông trời quá phũ phàng khi chỉ cho mình có 1 ngày để thể hiện tấm lòng với ba mẹ trong khi suốt cha mẹ đã luôn làm điều đó với mình suốt 18 năm ròng, nhưng mình phải trách chính mình vì mình đâu có biết tận dung thời gian ngay trong lúc sống. Mình ý thức được rằng cũng chỉ còn ngày mai. Mẹ là người chịu đựng giỏi nhưng cũng ko kìm được nước mắt, ba là người cứng rắn nhưng cũng ko ngăn được nỗi đau len lỏi lên ánh mắt...
"Con muốn về nhà". Ba mẹ đã ngạc nhiên, nhưng rồi họ cũng hiểu đó là ý nguyện chung của người sắp chết. Và họ đã đồng ý. Họ có thể làm tất cả vì mình trong lúc này.
Ôi! căn nhà thân yêu, nơi đã chứa đựng bao niều vui nỗi buồn của cả gia đình mình trong đó, nơi cất giấu bao kỉ niệm của đời mình. Mình thấy hạnh phúc vì những khoảnh khắc cuối cùng được về nhà, mình nằm trên giường, và trời đã tối. Mình hơi mệt, nhưng mình vẫn cố thức, vì mình sợ mình ko còn có thể tỉnh dây để còn có ngày mai cuối cùng với bao dự định, nhưng cơ thể mình ko cho phép, và mình đã ngủ từ lúc nào.
Mình nằm mê man, bao nhiêu hình ảnh trong quá khứ lại hiện về ào ạt trong giấc mơ. Nó làm mình sống dậy những tháng ngày đã qua, những âm thanh vang lên bên tai rõ mồn một, những kí ức hiện hình trước mắt rõ mồn một. Và, tiếng đồng hồ mình đặt từ hôm qua đã reo vang cắt ngang giấc mơ vẫn lẫn lộn của mình.
Trời sáng, ko như nhiều hôm, mình ko nằm ỳ trên giường, ngay lập tức mình bật dậy, mở bung cánh cửa căn phòng. Gió tràn vào ngợp lấy mình, ánh nắng ấm ngoài bầu trời xanh mây trắng rọi vào trong sáng ôm choàng lấy cả căn phòng, tiếng chim hót líu lo những thanh âm trong trẻo chào ngày mới chuyền nhau qua các nhành cây, cảnh sắc mây trời hôm nay thật đẹp, mình cảm thấy ông trời như muốn tặng cho mình 1 buổi sáng cuối đời đẹp nhất để mình được sống nốt trong những giây phút ý nghĩa huyền diệu nhất, mình thấy yêu đời. Mình muốn hướng đôi mắt ra xa hơn để nhìn những dòng người hối hả đi lại từ trên tầng cao để muốn biết rằng: nhịp đời vẫn trôi, cuộc đời vẫn như bánh xe lăn mãi đến bất diệt. Và mình càng nhận ra một điều chết ko có nghĩa là hết, bởi cuộc đời chung vẫn đang sống đấy thôi, nhưng câu hỏi tại sao ko hết đối với cá nhân mình, dường như lúc này mình chưa thể giải đáp?...
Buổi sáng bắt đầu một ngày mới với nhiều suy tư đã đến với mình như thế đấy, mình có cảm giác như đó là bình minh, là rạng đông để mình bắt đầu cuộc đời mới. Đối với mình buổi sáng hôm nay là 1 dấu mốc quan trọng. Mình muốn cái giây phút tĩnh lặng này, mình dành cho chính mình, sống cho chính mình. Mình bật bản nhạc mà mình yêu thích của môt nữ ca sĩ mà mình rất mến mộ. Bản nhạc du dương cất lên khơi gợi bao nhiêu cảm xúc, đó là bài hát "one moment in time", từng khoảnh khắc hiện tại của thời gian:
"Each the day I live
I want to be
a day to give
the best of me
I only want
but not alone
My finest day..."
Mình đã nghe bài này nhiều lắm, nhưng hôm nay, mình mới thấy, mới thấm cái ý nghĩa sâu sắc trong ca từ của nó, quả thật, mỗi khoảnh khắc của cuộc sống trôi qua, ta hãy sống tốt nhất con người mình, để khỏi hối hận, và ta biết rằng ta sẽ ko cô đơn, và mỗi ngày với đời ta sẽ là ngày đẹp nhất, ta phải sống hết mình và quýtrongj từng khoảnh khắc trong hiện tại. Bởi, liệu biết chắc ngày mai còn được như hôm nay!!! Cuộc đời mình cũng chính là sự trải nghiệm chưa đầy đủ đó.
Ánh nắng rực rỡ hơn khắp căn phòng, gió xuân len lỏi từng ngách cửa, mình hít thật sâu để hớp lấy toàn bộ cái khí trời, hương vị cuộc đời.
Hôm nay, mình muốn gặp tất cả bạn bè, có lẽ đây là lần cuối, những người bạn đã luôn ở bên cạnh mình, kể cả những người bạn mới và cũ, những người bạn mới thì đã mang cho mình những cảm giác ý nghĩa ở hiện tại, trong lúc học tập cũng như vui chơi, những người bạn cũ thì đã để lại cho mình những kỉ niệm thật đẹp. Bạn mình ko quá nhiều, nhưng đủ để cho mình hiểu ý nghĩa của những người bạn. Và họ đã đến với mình, đông đủ, dù trong mắt ai cũng có chút cảm thông và buồn khi mình đã ko ngần ngại nói ra sự thực khó nghe này, nhưng có lẽ, tất cả mọi người đều hiểu, sẽ ko còn cơ hội thứ 2 để có ngày hôm nay... Những câu chuyện, những dự định cho tương lai của các bạn, là điều mà mình muốn biết và quan tâm đến trong cuộc nói chuyện. Dường như họ ko muốn ra về, nhưng mình ko muốn họ nhìn thấy cái tàn tạ của thằng bạn các cậu ấy... Mình cảm thấy trên đời mình ko cô đơn.
Mình đã gọi điện để nói chuyện với những người mình tin yêu quý mến, cho thầy cô và hơn bao giờ hết, mình muốn tỏ lòng biết ơn vô bờ đối với họ và mình muốn cảm ơn họ đã cho mình những điều thật quý giá trong cuộc sống. Mình cầu chúc cho họ sẽ luôn hạnh phúc, may mắn và... luôn nhớ đến mình.
Và, mọi người thân của mình đã sang, bữa trưa thịnh soạn mà ba mẹ muốn chuẩn bị cho mình và cả gia đình trong ngày quan trọng này đã được dọn ra, ko ai có thể vui vẻ, thậm chí có cả những giọt nước mắt, những tiếng sụt sịt, nghẹn ngào, ko ai nói câu nào, mình cũng buồn vì điều đó. nhưng mình cũng cảm thấy thật ấm áp, và mình hiểu: tất cả mọi người đều muốn dành cho mình những điều ý nghĩa nhất trong ngày hôm nay - ngày cuối cùng. Lúc này, mọi người đều im lặng, nhưng mình hiểu trong tâm trí của họ, có quá nhiều điều để nói. "Ông, bà, ông bà đã có tuổi, cháu mong ông bà tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi, vì cả đời ông bà đã hi sinh nhiều rồi, và quan trọng nhất, cháu mong ông bà hãy tha thứ cho nhau, và trở về với nhau, nghĩa tử là nghĩa tận, con người ta sống được bao lâu mà phải oán hờn, sống là để yêu thương, chia sẻ và đồng lòng vượt lên những khó khăn trong bước đường phía trước, phải ko ông bà, cháu tin ông bà hiểu điều đó, chỉ có điều ông bà chưa trút bỏ được những định kiến và gánh nặng cuộc sống, cháu hi vọng những điều cháu nói hôm nay sẽ phần nào giúp ông bà hàn gắn, mong ông bà khỏe mạnh vui sống".
Cô, chú, cháu còn nhỏ tuổi chưa hiểu được nhiều, nhưng cháu thấy các cô các chú muốn có được đồng tiền phải lăn xả vào cuộc sống, có được đồng tiền là mồ hôi nước mắt, là máu là xương, quả ko dễ, nhưng chính cái gánh nặng ấy, lại đôi khi ảnh hưởng đến hòa khí gia đình bởi tất cả mọi người đều phải chịu áp lực của lo toan thường nhật. Nhưng, chúng ta là máu mủ, "một giọt máu đào hơn ao nước lã", khi chúng ta hòa thuận hơn, chúng ta sẽ có sức mạnh và niềm tin vào ngày mai, và cuộc sống ngắn ngủi mà chúng ta đang sống sẽ ko chỉ là vấn đề tồn tại mà lại là những trang đời thắp lên ngọn lửa yêu thương". Biết bao lời nhắn nhủ, bao lời ấp ủ, bao lời bày tỏ với những người thân khác nữa
Đó là những điều mà có lẽ hôm nay mình mới có dịp để nói một cách trọn vẹn và mạnh dạn nhất, những điều ấp ủ từ lâu nhưng chưa thể nói ra đã được bày tỏ, mình cảm thấy mình nhẹ nhõm, và thanh thản hơn. Tất cả mọi người khi đối diện với mình lúc này chỉ là những ánh mắt buồn, thương và những gật đầu chấp nhận.
"Thôi con đừng nói nữa, ko sẽ mệt"
Mẹ mình nhắc.
"Con muốn nói, trong giây phút này con phải nói, vì con biết nếu con ko nói sẽ ko còn lúc nào để nói, con muốn nói để tâm hồn con ko cắn rứt và mình thấy mình có ý nghĩa hơn, mẹ ạ..."
Bất chợt, mình mới nhận ra những mọng trên mắt mẹ mình, đang dày lên theo năm tháng, đó là những nếp hằn của sự vất vả mà bấy lâu nay mình đã vô tâm ko nhận ra hoặc chỉ lờ mờ... Mẹ mình đã nuôi tôi 1 đời vất vả, và năm tháng đã lấy đi tuổi xuân của mẹ, để hi sinh cho mình nhiều lắm, vậy mà... Mình chưa bao hiếu được. Cả đôi mắt trầm tư hằn bao nếp nhọc nhằn một đời lặng thầm của ba. Ba mẹ mình đã cho mình quá nhiều, cho mình con người, cho mình cuộc đời, cho mình hạnh phúc, dù cuộc đời ấy quá ngắn ngủi, mình ko còn cảm thấy sự ra đi của mình ko còn là thiệt thòi với mình, người đi thì cũng đi, nhưng người sống, những người còn lại? Khi đứa con duy nhất của ba mẹ ra đi thì ba mẹ sẽ sao đây, họ sẽ sống thế nào? Bao nhiêu lo lắng khiến lòng mình ko sao yên. Những gánh nặng suy nghĩ khác mình đã phần nào trút được, nhưng còn suy nghĩ về ba mẹ mình sẽ như thế nào nếu thiếu mình khiến mình ám ảnh mãi, thao thức mãi.
Mình lặng lẽ lên phòng, trời đã về chiều, vậy là ko còn nhiều thời gian nữa rồi, mình ngồi trong căn phòng mình, bật bản nhạc của Trịnh Công Sơn: "hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi trở về cát bụi". Vẳng theo tiếng nhạc, từng con gió chiều len khẽ lành lạnh, một chiếc là ngoài xa còn non nhưng đã sớm bị gió xuân cắt lìa cành hòa vào muôn vàn lá vàng lá úa... Ánh hoàng hôn buông lên những mái nhà xa xa in màu đen lên nền trời hồng rực. Trong cái khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, mình thoáng rợn, nhưng trong đầu mình sao ngổn ngang, bề bộn đến vậy. Tiếng nhạc Trịnh Công Sơn vẫn réo rắt ru khúc ca muôn thưở. Trên nền tiếng nhạc, mình lặng lẽ rút tờ giấy ra, viết những điều cuối cùng của mình, có thể đó là di bút của mình, mình muốn viết những điều mình nghĩ, mình lo lắng, trong thư có đoạn:
" Ba mẹ, con đi rồi ba mẹ đừng quá đau lòng. Con có thể ra đi về thể xác, nhưng trong lòng con, ba mẹ sẽ sống mãi, và con tin chắc con sẽ sống mãi trong ba mẹ và mọi người, vì thế con ko buồn. Nhưng con lo, con lo ba mẹ sẽ suy sụp, ba mẹ sẽ ko thể chịu đựng được cú sốc quá lớn này. Nhưng ba ơi, mẹ ơi, đứa con trai bất hiếu chưa ngày nào trả hiếu được cho ba mẹ phải đi, đó là số mệnh, ba mẹ có buồn hơn nữa, làm sao con sống lại, người sống phải tiếp tục sống, vẫn phải đi về tương lai, làm sao đánh đổi được điều đó. Một người sắp chết như con mà vẫn nói được điều đó vì nếu con là ba mẹ và mọi người, con cũng phải thê thôi. Con xin lỗi ba mẹ ngàn lần. Con cũng cảm ơn ba mẹ về những tháng ngày đã qua, nhất định con sẽ đầu thai, và nếu có thiêng, con sẽ về thăm ba mẹ. Ba mẹ còn trẻ, còn có thể sinh thêm người con, cuộc đời chưa muộn, con mong sẽ có người em khác thay con phụng dưỡng ba mẹ về già, thay con thực hiện nguyện ước nối nghiệp ba và chăm lo cho gia đình...
Mong ba mẹ mãi khỏe mạnh, đừng buồn nhiều và sống thật lâu thay con. Con của ba mẹ."
Đặt cây bút xuống, nước mắt mình lại rỉ xuống, mình tự trách: con trai sao lại khóc, cái chết phải nhẹ tựa lông hồng với 1 đấng nam nhi... nhưng nước mắt vẫn chảy, bởi nó ở lúc này ko còn là giọt buồn hờn tủi của cái con ngựa chạy mãi sa chân xuống vựa thẳm, đang cheo leo trong ranh giới, bờ tuyệt vọng, của kiếp sinh tồn. Mà đó là giọt yêu thương, bao hi vọng, bao ước mơ đã tan như bong bóng khi tai họa bất ngờ ập đến. Mình đã buồn quá đủ rồi, mình đã trơ lì. Nhưng mình ko thể cầm lòng khi ba mẹ tôi trong cái cảnh này, nghịch cảnh oan nghiệt mất con, nói những lời trong thư vậy thôi, chứ mình biết, cha mẹ nào chả ko đau và suy sụp khi mất con...
Mình đặt bút, đứng dậy. Trời đã ngả dần tối. Bóng tối đang dần hớp lên, nuốt chửng ko gian, đất trời, con người, khắp nơi, đèn đã bật sáng, một đêm thành phố.
Mình ý thức mình ko còn nhiều thời gian. Mình đứng dậy, đĩa nhạc Trịnh đã tắt từ lúc nào. Mình quay đầu lại, và bất ngờ khi ba mẹ mình đã lặng lẽ đứng đó từ khi nào, ngắm nhìn mình từ phía sau nãy giờ mà mình ko biết. Ba đứng sau, để mẹ ngả vào với ánh mắt rưng rưng, buồn đến thắt lại khi chứng kiến những giây phút cuối cùng của đứa con rứt ruột đẻ ra của mình. Và cả nhà đã ôm nhau thật chặt vào trong lòng như thể sẽ mãi mãi bên nhau ko rời xa. Ko một lời nói, ko một tiếng động, chỉ có cái ôm thật chặt của ba con người, một gia đình...
Mình xuống nhà, bên cạnh là ba mẹ đi sát mình, lúc này họ dường ko muốn rời mình nửa bước, ba người luôn sát bên nhau. Và mình đã xuống nấu một bữa cơm, một bữa cơm đơn giản trong khả năng có thể, một bữa cơm trong số những bữa cơm ít ỏi so với số bữa cơm mẹ nấu cho mình, so với công sức ba làm ra tiền cho mình những bữa cơm hơn thế. Nhưng, với bữa cơm này, đó là bữa cơm cuối cùng như một hành động báo hiếu, một sự tri ân với ba mẹ dù rất nhỏ nhoi. Và ba người trong bữa cơm đêm đó đã quây quần bên nhau quanh mâm, cho nhau tình yêu thương. Mình muốn cùng ba mẹ, sau bữa cơm, lên xem thời sự, như nhiều ngày đã vậy. Hôm nay, hơn bao giờ hết mình muốn xem thời sự, mình muốn biết rằng những sự kiện trên thế giới vẫn cứ diễn ra như nhịp đời thường nhật vốn nó phải thế. Mình muốn biết đâu đây quanh mình ở khắp mọi nẻo đường, cuộc đời vẫn luôn diễn ra, vẫn luôn hoạt động theo dòng chảy vô tận, theo vòng xoay bất biến.
Buổi tối trôi qua trong hạnh phúc, một hạnh phúc nhỏ nhoi, dù mình bắt đầu thấy hơi mệt, nhưng ko sao, mình đã có một buổi tối, ko, phải nói đúng hơn là một ngày ý nghĩa nhất trong cuộc đời, mình ko còn gì phải tiếc. Có thì đó là nỗi lo cho ba mẹ. Ngày hom nay là một ngày vô cùng ý nghĩa, mình đã sống với bao tâm trạng, sống với bao giác quan để đón nhận mọi màu sắc hương vị của trời đất và hơn hết là của tình thương, trong sự bao bọc của người thân, của bạn bè, của những người tin yêu và của ba mẹ. Đó với mình đã là đủ. Nếu muốn tham lam, thì mình phải mong sống tiếp, để thực hiện hoài bão, với bao ước mơ trong sự nghiệp, trong cuộc đời dài dằng dặc phía trước cùng những kế hoạch và dự định, mà một điều gần nhất như 1 bước ngoặt với bất cứ ai, đó là kì thi Đại học, tất cả còn dang dở. Nhưng tử thần đã ko thương tiếc khi lấy đi cuộc sống của mình, bây giờ tiếc nuối cũng chẳng thể làm gì thay đổi điều, đó là sự thực phải chấp nhận. Mình chỉ lo cho người thân, những người xung quanh mình mà thôi...
Và mình càng lúc càng đuối sức, mình thấy mệt. Nhưng trên hết mình đã có 1 ngày thật đặc biệt ở cuối con đường đời. Mình cảm thấy mình ko cô đơn, mình sẽ ko chết. Mình còn sống mãi. Khi sống trong tình yêu thương của mọi người, mình nhận ra ý nghĩa, chết về thân xác ko phải là hết, con người ta sẽ sống mãi khi đi vào trong kí ức của mọi người như 1 kỉ niệm đẹp đẽ, để cuộc đời còn mãi nhớ đến, mọi người còn mãi yêu thương. Đó ko cần phải đến mức cả đất nước phải ghi danh, nhưng ít nhất, đó là những người thân quanh ta, họ sẽ mãi nhớ đến ta. Đó mới chính là ý nghĩa của sự sống, mà đến hôm nay mình mới thấy sâu sắc hơn bao giờ hết. Cuộc đời dài ngắn hay ko đo bằng độ ngắn dài của thước đo thời gian, mà nó chỉ thật đầy khi nó đã chứa ko biết bao nhiêu tình yêu thương và ý nghĩa cuộc sống. Chỉ một ngày hôm nay thôi mà mình đã như sống 1 cuộc đời khác, một cuộc đời như chưa bao giờ viên mãn, trọn vẹn đến thế. Giá như trước kia, trong lúc sống khỏe mạnh và bình thường như bao người, ngày nào mình cũng tiếc nuối thời gian và sống hết mình bằng ngày hôm nay như thế thì đời mình đã trọn vẹn hơn biết bao rồi. Và, mình đã tìm được lời giải đáp khi sống trọn vẹn qua ngày hôm nay, lời giải đáp cho câu hỏi mà mình đã thắc mắc trong bệnh viện từ ngày hôm qua.
Mình nói với ba mẹ: "ba mẹ hãy đồng ý cho con hiến xác. Con muốn trái tim mình mãi đập với cuộc đời, con muốn tất cả những gì của con còn tốt hãy dùng để duy trì sự sống cho biết bao người thiếu may mắn đang cần, chỉ vì con muốn mình sẽ đựoc sống. Nếu ko cho ai đó, thì cũng sẽ là góp chút công sức bé nhỏ cho khoa học". Và ba mẹ đã đồng ý, ba bảo tôi: "con có tấm lòng như vậy trời đất sẽ phù hộ cho con. Thôi, con đừng lo nghĩ nhiều nữa, hãy nghỉ ngơi đi, hôm nay con đã vất vả rồi, hãy nghỉ đi..."
Mình đặt mình nằm xuống trong lòng mẹ và vòng tay cha, lòng vô bờ hạnh phúc. Hôm nay là ngày tuyệt vời, mình thấy mình đã ko bị trở nên vô nghĩa, và thật yêu đời. Mình thanh thản hơn nhiều rồi. Và mình đã ko nghĩ được nhiều hơn nữa. Mình cảm thấy người mình nhẹ tênh, hai giọt nước mắt lại lăn từ đôi mặt, bò qua gò má, nhưng lúc này là giọt nước mắt của hạnh phúc, niềm hạnh phúc vô bờ bến. Trong mình tràn ngập cảm giác của sự sống, mình ko còn thấy ý niệm cái chết, thần chết đã trở nên thật vô duyên, vô nghĩa, mình đã chiến thắng, ta đã chiến thắng cái chết. Ta sẽ mãi sống, giữa cuộc đời, và trong trái tim của mọi người. Ba vẫn nhìn mình bằng ánh mắt đầy trìu mến, mẹ lặng lẽ đung đưa, mình cảm thấy dễ chịu khi nằm trong lòng mẹ, cái cảm giác của những ngày đầu đời thơ bé, khi mình mới lọt lòng ba mẹ lại tràn về trong mình. Mẹ mình rưng rưng cất tiếng hát ru, tiếng hát ngọt ngào êm ả vang lên réo rắt như vai mẹ một đời nhọc nhằn mà vẫn đằm sâu nghĩa tình trong những khúc hát ru sâu thẳm. Ba vẫn nắm chặt tay mình, đôi tay sạn chai vì vất vả, vì lo toan nhưng ấm áp và chắc chắn, bao bọc cho mình bất cứ khi nào mình cần. Người mình lâng lâng, trong khi tiếng ru rưng rưng à ơi của mẹ vẫn nhè nhẹ bay lên như đưa nôi, đưa con vào giấc ngủ của những ngày thơ bé:
"Ầu ơ...
Hãy ngủ, ngủ đi con...
Ngủ ngoan con nhé...
Con ngủ ru hời..."
Ánh đèn treo trên tường trước mắt mình vẫn tỏa sáng, và nó nhòa dần, nhòa dần thành thứ ánh sáng lung linh như chìm dần trong vô thức, trong mênh mông mà không cô đơn....
------------------------------------------------------------------------------
Bài viết nào của conu cũng vậy, luôn ẩn chứa bên trong là một con người có học thức, có trí tuệ và có những suy nghĩ trước tuổi. Em có thể làm nhà văn nếu thật sự đó là ước mơ của em và theo đuổi nó.
Em viết bài nào cũng tâm huyết với nó (Bài trước em sửa lại 10 lần, bài này em đã sửa lại 16 lần).
Nhưng bài của em không được BGK đánh giá cao vì dung lượng của bài viết rất dài… Vì mục đích mà cuộc thi này diễn ra nhằm tạo cho các mem một khả năng viết để phục vụ cho việc học tập Văn được tốt hơn. Em thử nghĩ xem, nếu chỉ trong 3 tiếng thi Đại học thì em có viết được từng này??? Hãy viết thật cô đọng và xúc tích, để khiến chị lao công đọc cũng có thể thông cảm được với em. Anh tin trong lần sau em sẽ làm được điều này!