Ngoại ngữ Các bài dịch mẫu

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Xin chào, mình mở topic này để đăng các bài viết đã được dịch, chủ yếu để cung cấp thêm kiến thức, giải trí và giúp các bạn tham khảo thêm về kĩ năng dịch Anh - Việt nhiều thể loại, mỗi ngày mình đăng 1 bài nhé :D
Các bạn có thể bàn luận vấn đề được đăng cho vui :D

Bài: Học tiếng Việt khó thế nào?

Just how difficult is the Vietnamese language?

Pretty much impossible, if you ask the Vietnamese themselves. The supposed difficulty of Vietnam's official language is a point of national pride amongst its 90 million inhabitants, and locals are happy to tell you “tiếng Việt khó!” (Vietnamese is hard) at every possible opportunity.

So if you’re learning Vietnamese, or thinking about learning, it’s likely that all you’ve been getting so far is discouragement! In this article, I want to give you an alternate perspective, and offer you some encouragement, because chances are that Vietnamese is easier than you think.

It's true that, with six tones and a plethora of strange vowel sounds that we don’t have in English, pronouncing Vietnamese can be tricky. But most expats in Vietnam (of which I was one for a year) fail to realise that the pronunciation is just about the only difficult thing about Vietnamese. Every other aspect of the language is extremely easy – far easier that what you might expect, especially compared to most European languages.

Don't believe me? Here are nine reasons why Vietnamese is easier than you think

1. Vietnamese Has No Genders

If you've ever learned French, Spanish, German, or just about any European language except English, you just breathed a huge sigh of relief. Vietnamese has no concept of “masculine” or “feminine” words. You can just learn the word as it is, without any need for extra memorisation.

2. Vietnamese Dispenses with “a” and “the”

If someone who was studying English asked you when to use “a” before a word, and when to use “the”, would you be able to explain? It’s a surprisingly complicated topic. The Wikipedia page on “articles”, as they’re called, is over 2500 words long!

But is it really that important whether you’re talking about “a” something or “the” something? It’s usually obvious from the context which one you mean. Far easier to just do away with them completely, which is what Vietnamese does. Người can mean both a person or “the person”, and you never need to worry about the distinction.

3. Vietnamese Doesn’t Have Plurals

In English, when we want to make something plural we usually stick an “s” on the end of it. “Dog” becomes “dogs”, “table” becomes “tables” and “house” becomes “houses”. However, there are many exceptions. “Person” becomes “people”, “mouse” becomes “mice”, “man” becomes “men”, and some words like “sheep” or “fish” don’t change at all.

In Vietnamese, everything is like a sheep. The word người, which I’ve already mentioned, can be used for both “people” or “person”; “chó” is “dog” or “dogs”, “bàn” is “table” or “tables”, and so on. If you think this would get confusing, ask yourself: can you remember a single time in your life when you heard someone talking about “the sheep” or “the fish” and you got confused because you didn’t know how many animals they were talking about?

If you really need to be specific, just slap an extra word in front of the noun, like một người (one person), nhũng người (some people), or các người (all the people). Easy.

And it’s not just nouns that are simple…

4. Vietnamese Has No Confusing Verb Endings

Pity the poor learner of Spanish. Even to say something as simple as the word “speak” (hablar), he or she has to learn five or six (depending on dialect) different verb endings for the present tense alone . I hablo, you hablas, he habla, we hablamos, and the list goes on. Factor in different tenses and subtleties like the grammatical “mood” (indicative vs subjunctive), and a single Spanish verb has over fifty different forms that learners have to memorize.

The technical term is that Spanish verbs (and nouns, and adjectives) inflect, meaning the same word can take different forms depending on the context. English isn’t nearly as inflective as Spanish, but we still do it to some extent – for example the word “speak” can inflect to “speaks”, “speaking”, “spoken”, or “spoke”.

Here's the good news: Vietnamese is a completely non-inflective language – no word ever changes its form in any context. Learn the word nói, and you know how to say “speak” in all contexts and tenses for all speakers. I nói, you nói, he or she nói, we nói, you all nói, and they nói. That’s dozens, if not hundreds of hours of work saved compared to learning almost any European language.

A corollary to this is something that will give anyone’s who’s studied a European language a sigh of relief:

5. Vietnamese Tenses Can Be Learned In Two Minutes

Vietnamese tenses are so easy it’s practically cheating. Just take the original verb, e.g. “ăn” (to eat), and stick one of the following 5 words in front of it:

đã = in the past
mới = in the recent past, more recently than đã
đang = right now, at this very moment
sắp = soon, in the near future
sẽ = in the future

(There are a few others, but with these 5 you’ll be fine in 99% of situations.)

To give you some concrete examples (“tôi” means “I”):

Tôi ăn cơm = I eat rice
Tôi đã ăn cơm = I ate rice
Tôi mới ăn cơm = I just ate rice, I recently ate rice
Tôi đang ăn cơm = I am eating rice (right now)
Tôi sắp ăn cơm = I am going to eat rice, I am about to eat rice
Tôi sẽ ăn cơm = I will eat rice.

Better yet, you can often skip these words entirely if it’s obvious from the context – for example “tôi ăn cơm hom qua” – “I eat rice yesterday” – is perfectly valid Vietnamese.

Congratulations! You can now express yourself in Vietnamese in any tense! Wasn’t that simple?

6. You Don’t Have To Learn a New Alphabet

You can thank the French for this one. Up until about 100 years ago, Vietnamese was written (by the tiny percentage of the population who were literate back then) using a complicated pictoral system called Chữ Nôm that's similar to today’s Chinese characters. Today, that’s been 100% superseded by a version of the Latin alphabet (i.e. the same alphabet that English uses) called Quốc Ngữ. So, unlike Mandarin, Cantonese, Japanese, Thai, Cambodian, Korean, Hindi, or dozens of other Asian languages, there's no need to learn a new alphabet to read Vietnamese . All you have to do is learn a bunch of accent marks (technically “diacritics”), which are mostly used to denote tone, and you’ll be reading Vietnamese in no time.

In fact, learning to read Vietnamese is actually easier than learning to read English, because…

7. Vietnamese Spelling is Highly Consistent and Unambiguous

Quick question: how do you pronounce the English words “read”, “object”, “close”, and “present”? Well, was it close, or did you close? Did you present the present, read what I’ve read, or object to the object?

English spelling is extremely inconsistent, more than any other language I’m aware of, and the “same” word can often have different pronunciations depending on the context. Even the same letter can be pronounced a ton of different ways – like the letter “a” in “catch”, “male”, “farmer”, “bread”, “read” and “meta”. Combine this with a huge amount of inconsistencies, foreign spellings, and things that make absolutely no sense whatever (like the suffix -ough, and ESL students have one hell of hard time figuring out how English words should be written or pronounced).

Vietnamese, on the hand, has none of this nonsense. The same letter is always pronounced the same way no matter what the word or context (disclaimer: this holds true more for Hanoi Vietnamese than Saigon Vietnamese, which has a very small number of inconsistencies), and you can always tell from reading a single Vietnamese word exactly how it’s supposed to be pronounced. Once you can read the Vietnamese alphabet’s 28 letters (which, remember, are almost exactly the same as English’s 26), and understand its five tone marks, you can read any Vietnamese word. Job done!

8. Vietnamese Grammar is Virtually Non-Existent

I already mentioned how Vietnamese lets you leave out the tense word (like saying “I eat rice yesterday”) if what you mean is obvious from the context. This is actually just one example of a wider point: Vietnamese grammar is incredibly simple. Most of the time, you can just say the minimum amount of words needed to get your point across and the result is grammatically correct Vietnamese, no matter how “broken” it would sound in English.

This is why you'll often hear Vietnamese people using incomplete English sentences like “no have” or “where you go?”. They’re just translating directly from how they’d say it in Vietnamese, forgetting to apply the much more complicated rules that English insists on. It's a big disadvantage for Vietnamese people wanting to learn English, but it makes your life much easier as a learner of Vietnamese.

9. Vietnamese Vocabulary is Highly Logical

Most foreigners in Vietnam, even if they don't speak Vietnamese, will know the amusing fact that xe ôm – the local name for Vietnam’s ubiquitous motorbike taxis – translates literally as “hug vehicle.” But it doesn’t stop there – a huge percentage of Vietnamese vocabulary is formed by just combining two words in a logical manner, whereas in English you'd have to learn an entirely new third word that sounds completely different.

For instance, if I told you that máy means “machine” and bay means “flying”, could you guess what máy bay means?

There are more examples than I can begin to list, but to give you an idea: a bench is a “long chair”, a refrigerator is a “cold cupboard”, a bra is a “breast shirt” and a bicycle is a “pedal vehicle”. To ski is “to slide snow”, a tractor is a “pulling machine”, a turkey is a “western chicken”, a zebra is a “striped horse”, and the list goes on and on and on. This massively speeds up your learning of new vocabulary! As you build up a foundation of basic words, they become more than the sum of their parts as you automatically unlock hundred of new translations.

Tiếng Việt thật sự khó như thế nào?

Gần như là không thể học nổi nếu như bạn hỏi chính người Việt. Độ khó của tiếng quốc ngữ Việt Nam là 1 niềm tự hào của 90 triệu cư dân Việt Nam, và những người dân địa phương sẽ rất vui khi được nói với bạn rằng “tiếng Việt khó!” (Vietnamese is hard) khi họ có cơ hội.

Nếu như bạn đang học hoặc đang nghĩ tới việc học tiếng Việt thì khả năng cao là bạn chỉ được nghe những câu nói làm nhụt chí! Trong bài viết này, tôi muốn gửi đến bạn 1 góc nhìn khác, và cho bạn 1 nguồn động lực, vì khả năng cao là tiếng Việt dễ hơn bạn nghĩ

Quả thật là, với sáu thanh điệu và một đống nguyên âm mà tiếng Anh không có, phát âm tiếng Việt có thể khá khó khăn. Nhưng đa số những người công tác ở Việt Nam (tôi cũng đã từng công tác trong 1 năm) không nhận ra rằng phát âm gần như chỉ là thứ gây khó khăn duy nhất trong tiếng Việt. Mọi mặt khác của tiếng Việt cực kì dễ - dễ hơn nhiều so với bạn suy nghĩ, đặc biệt là khi so sánh với đa số những ngôn ngữ châu Âu.

Không tin tôi á? Sau đây là 9 lí do tại sao tiếng Việt lại dễ hơn bạn nghĩ

1/ Tiếng Việt không có giới tính của từ

Nếu bạn đã từng học qua tiếng Pháp, Tây Ban Nha, Đức, hay hầu như bất kì ngôn ngữ châu Âu nào khác ngoại trừ tiếng Anh, bạn có thể thở dài nhẹ nhõm. Tiếng Việt không có khái niệm từ vựng “đực” hay “cái”. Bạn chỉ học từ mà không cần phải nhớ thêm lặt vặt.

2/ Tiếng Việt vứt đi “a” và “the”

Nếu một ai đó học tiếng Anh và hỏi bạn khi nào dùng “a” hay “the” trước 1 từ, liệu bạn có thể giải thích không? Khá bất ngờ khi đó là 1 chủ đề phức tạp. Trang Wikipedia về cái được gọi là “mạo từ” dài hơn 2500 chữ.

Nhưng liệu có thật sự quan trọng khi nào bạn nói “a something” hay “the something”? Thường thì từ ngữ cảnh ta có thể dễ dàng biết được dùng từ nào. Dễ dàng hơn nhiều nếu như bạn vứt chúng đi hoàn toàn, đó là điều mà tiếng Việt làm. “Người” có thể mang nghĩa “a person” hoặc “the person”, và bạn không bao giờ phải lo lắng về sự khác nhau giữa chúng.

3/ Tiếng Việt không có số nhiều

Trong tiếng Anh, khi ta muốn làm cho một thứ gì đó thành số nhiều, ta thường thêm “s” vào cuối từ. “Dog” trở thành “dogs”, “Table” trở thành “tables” và “house” trở thành houses”. Tuy nhiên, có nhiều trường hợp ngoại lệ như “Person” trở thành “People”, “Mouse” trở thành “Mice”, “Man trở thành “Men”, và một số từ như “sheep” hay “fish” không hề thay đổi chút nào.
Trong tiếng Việt, mọi từ đều như từ “sheep” (ý nói nó không thêm s ấy). Từ “Người” mà tôi đã đề cập đến, có thể được dùng cho cả “People” hay “Person”, “chó” vừa là “dog” hay “dogs”, “Bàn” vừa là “Table” hoặc “tables”, và nhiều hơn nữa. Nếu bạn nghĩ rằng nó sẽ dễ gây hiểu nhầm, hãy tự hỏi bản thân bạn xem: Liệu bạn có thể nhớ nổi 1 lần trong đời mà bạn nghe ai đó nói “the sheep” hay “the fish” và bạn bị rối vì bạn không biết họ đang nói bao nhiêu con?

Nếu bạn cần phải thật cụ thể, chỉ việc thêm 1 từ vào trước danh từ, VD như một người (one person), nhũng người (some people), hay các người (all the people).

Và không chỉ những danh từ đơn giản mà còn…

4/ Tiếng Việt không có đuôi động từ khó hiểu

Những người học tiếng Tây Ban Nha thật tội nghiệp. Để nói 1 từ đơn giản như “speak” (hablar), họ phải học 5 hay 6 (tuỳ theo tiếng địa phương) đuôi động từ khác nhau chỉ riêng cho thì hiện tại. I hablo, you hablas, he habla, we hablamos, và còn nhiều hơn nữa. Sự khác nhau về thì và những chi tiết nhỏ như thức (chỉ định thức và giả định thức), và 1 động từ trong tiếng Tây Ban Nha có hơn 50 dạng khác nhau mà người học cần phải nhớ.

Động từ, danh từ, tính từ trong tiếng Tây Ban Nha thay đổi, nghĩa là 1 từ có thể có nhiều dạng khác nhau tuỳ thuộc vào ngữ cảnh. Tiếng Anh không thay đổi nhiều như tiếng Tây Ban Nha, nhưng chúng ta vẫn thay đổi đến 1 mức độ nhất định – VD như từ “speak” có thể đổi thành “speaks”, “speaking”, “spoken”, hay là “spoke”.

Tin tốt là, tiếng Việt là 1 ngôn ngữ không thay đổi – không có từ nào thay đổi dạng của nó dù trong ngữ cảnh nào. Học từ “Nói” và thế là bạn biết cách sử dụng từ “Speak” trong mọi ngữ cảnh và thì cho mọi ngôi thứ. I nói, you nói, he or she nói, we nói, you all nói, và they nói. Điều đó giúp tiết kiệm hàng trăm giờ học so với các ngôn ngữ châu Âu.

Điều này sẽ giúp cho bất kì ai đã từng học qua một ngôn ngữ châu Âu có thể thở dài nhẹ nhõm.

5/ Thì tiếng Việt có thể được học trong vòng 2 phút

Các thì trong tiếng Việt rất dễ học nên nó giống như là ăn gian vậy. Chỉ việc lấy 1 động từ, VD như “ăn” (to eat), và gắn 1 trong 5 từ sau vào trước nó:
đã = in the past
mới = in the recent past, more recently than đã
đang = right now, at this very moment
sắp = soon, in the near future
sẽ = in the future

Có một vài từ khác nữa, nhưng với 5 từ này thì bạn sẽ dùng ngon lành cho 99% trường hợp)

Để cung cấp cho bạn vài VD dễ hiểu hơn (“Tôi” nghĩa là “I”):
Tôi ăn cơm = I eat rice
Tôi đã ăn cơm = I ate rice
Tôi mới ăn cơm = I just ate rice, I recently ate rice
Tôi đang ăn cơm = I am eating rice (right now)
Tôi sắp ăn cơm = I am going to eat rice, I am about to eat rice
Tôi sẽ ăn cơm = I will eat rice.

Tốt hơn nữa, thông thường bạn có thể bỏ qua hoàn toàn các từ này nếu như ngữ cảnh rõ ràng – VD “tôi ăn cơm hôm qua” – “I eat rice yesterday” – là 1 câu tiếng Việt hoàn toàn OK.

Xin chúc mừng! Bây giờ bạn có thể diễn đạt ý bằng tiếng Việt cho mọi thì! Đơn giản phải không?

6/ Bạn không cần phải học 1 bảng chữ cái mới

Bạn nên cảm ơn người Pháp vì việc này. Cho tới tận 100 năm về trước, tiếng Việt được viết (bởi 1 phần rất nhỏ dân cư biết chữ hồi đó) sử dụng một hệ thống chữ tượng hình gọi là Chữ Nôm mà gần giống với ký tự tiếng Trung ngày nay. Hiện nay, nó đã được thay thế 100% bởi 1 phiên bản chữ cái Latin (giống bản chữ cái mà tiếng Anh sử dụng) gọi là Quốc Ngữ. Nên là, khác với tiếng Quan Thoại, Quảng Đông, Nhật, Thái, Campuchia, Hàn, Ấn, hay hàng tá ngôn ngữ châu Á khác, chúng ta không cần phải học 1 bảng chữ cái mới để đọc tiếng Việt. Bạn chỉ việc học nhiều dấu trọng âm, đa phần được sử dụng để miêu tả âm điệu, và trong thời gian ngắn thôi bạn sẽ đọc được tiếng Việt.

Thật sự thì, học đọc tiếng Việt thật sự dễ hơn học đọc tiếng Anh, vì…

7/ Cách đánh vần trong tiếng Việt có tính thống nhất và không mơ hồ

1 câu hỏi nhanh: bạn đọc các từ tiếng Anh “read”, “object”, “close”, và “present” như thế nào? Liệu nó có gần? (close) hay liệu bạn đã đóng cửa? (close) Liệu bạn đã trình bày (present) hiện tại (present), đọc (read V0) những gì tôi đã đọc (read V3), hay chống đối (object to) vật thể (object)?

Cách đánh vần tiếng Anh cực kì không thống nhất, tệ hơn bất kì ngôn ngữ khác nào tôi biết, và từ giống nhau có thể có những cách đọc khác nhau tuỳ vào ngữ cảnh. Thậm chí chữ cái giống nhau có thể được phát âm hàng tỉ cách khác nhau – như chữ “a” trong “catch”, “male”, “farmer”, “bread”, “read” và “meta”. Kết hợp với nhiều sự không nhất quán, cách đánh vần của người ngoại quốc, và những thứ chẳng có ý nghĩa gì sất (giống hậu tố -ough, và những người học tiếng Anh như ngôn ngữ 2 rất khổ sở để biết cách đọc hay viết các từ tiếng Anh).

Mặt khác, tiếng Việt, không hề có sự vớ vẩn này. Chữ cái giống nhau luôn được đọc giống nhau dù là từ hay ngữ cảnh nào (Lưu ý: Điều này đúng hơn đối với tiếng Việt Hà Nội hơn là tiếng Việt Sài Gòn, nơi có một số điều không nhất quán), và bạn luôn luôn đoán được cách đọc 1 từ tiếng Việt qua việc đọc nó. Một khi bạn có thể đọc được bảng chữ cái tiếng Việt 28 chữ cái (nhớ rằng nó gần giống y hệt 26 chữ cái tiếng Anh), và hiểu được 5 dấu thanh, bạn đã có thể đọc được bất kì từ tiếng Việt nào.

8/ Ngữ pháp Việt Nam hầu như không tồn tại

Tôi đã đề cập rằng tiếng Việt cho phép bạn bỏ đi thì (VD như nói “I eat rice yesterday”) nếu như điều bạn muốn nói đã rõ ràng từ ngữ cảnh. Đây chỉ là 1 VD của 1 mấu chốt lớn hơn: ngữ pháp Việt Nam thật sự đơn giản. Trong hầu hết mọi trường hợp, bạn có thể sử dụng số từ ít nhất có thể để truyền đạt lời nói và kết quả là ngữ pháp tiếng Việt chuẩn, dù cho nó có “sai vl ra” trong tiếng Anh.

Đây là lý do tại sao bạn thường nghe người Việt nói những câu tiếng Anh không hoàn chỉnh như “No have (Không có)” hay “Where you go (Bạn đi đâu)”. Họ chỉ đang dịch trực tiếp từ cách họ nói trong tiếng Việt, quên mất việc áp dụng những quy tắc tiếng Anh phức tạp. Đó là 1 bất lợi lớn cho người Việt muốn học tiếng Anh, nhưng bạn sẽ cảm thấy dễ dàng hơn khi là 1 người học tiếng Việt. (ý là người Việt học TA bất lợi vì nói không phức tạp, vì thế người nước ngoài học TV được hưởng lợi từ việc đó)

9/ Từ vựng tiếng Việt có tính logic cao

Hầu hết người nước ngoài ở Việt Nam, cho dù họ không nói tiếng Việt, sẽ biết rằng xe ôm – tiếng địa phương cho … (thôi không dịch nhé lủng củng, ý là xe ôm đông vl, ở đâu cũng thấy) – dịch ra theo nghĩa đen là “hug vehicle (phương tiện ôm)”. Nhưng nó không chỉ dừng lại ở đó – Một phần lớn từ vựng Việt Nam được cấu tạo bằng cách kết hợp 2 từ 1 cách logic, trong khi đó trong tiếng Anh bạn cần phải học 1 từ thứ ba mà không hề liên quan.

VD như nếu tôi nói với bạn rằng “máy” có nghĩa là “machine” và “bay” nghĩa là “flying”, liệu bạn có thể đoán được “máy bay” là gì?

Có rất nhiều VD mà tôi có thể liệt kê, nhưng để giúp bạn hiểu cơ bản: cái bench được gọi là băng ghế (long chair
1f642.png
=)) ), refrigerator là tủ lạnh (cold cupboard), bra là “áo ngực” (breast shirt)” và bicycle là “xe đạp (pedal vehicle)”. Ski là “trượt tuyết (slide snow)”, tractor là “máy kéo (pulling machine)”, turkey là “gà Tây (Western chicken)”, zebra là “ngựa vằn (striped horse)”, và còn nhiều hơn nữa. Điều này giúp tăng tốc độ học từ vựng của bạn một cách đáng kể! Khi bạn hiểu được nền tảng của những từ cơ bản thì tự khắc bạn biết được hàng trăm từ mới.

Source: Fluentin3months / Tự dịch

Tổng hợp các bài dịch đã đăng:

 
Last edited:

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
Chuyện cười: thầy tu Sam

Once upon a time, in the magical fantasy kingdom, there lived a young monk named Sam

His order was renowned for their beautiful choral singing. They trained, hours every day, refining their voices and their art. Their song floated down the mountainside, enriching the lives and souls of the townspeople below.

Sam was particularly gifted, and on his 19th birthday, in mid-song, he hit upon a beautifully intricate note of pure magic. Everyone within miles just froze in mid action, stirred to the very core of their souls by the pure bliss of the tone. And all the realm realized, instantly, that it was Sam, and Sam was the first person in history to hit one of the rumored Magical Notes that musicians had theorized must exist... yet no one before Sam had ever reached one.

And on Sam's 20th birthday, it happened again. This time, the town below was so impacted that no one moved, spoke, or even blinked for several minutes after. As the golden sound finally tapered off and ceased, they knew that Sam had found the Second Note...

And the next year on Sam's birthday, the town had realized there was a pattern involved. This time, all of the townspeople were present in the monastery's nave, watching in awe, as Sam hit the glorious Third Note. People cried out in pure joy as the sound grew to a glorious crescendo. Words cannot do justice to the experience. The town flourished, as Sam's notes made the people pure all the way to the core of their beings.

And on it went for the next few years, the Magical Notes growing sweeter and sweeter... until, that is, Sam's 25th birthday. All at first seemed as normal... until Sam hit the Magical Note. From the start, Sam seemed very uncomfortable, and this new sound was not beautiful... it was jarring and discordant. Sam started to get very warm, and was visibly sweating onstage. He doubled his resolve and dug deeper, to get to the sweet part of the Magical Note that he knew must be there.

Suddenly, to the horror of all, Sam spontaneously combusted! The two closest monks on stage were burned by the flames coming off of his body, and he ignited the stage curtains. Soon the entire monastery was aflame. By a miracle, everyone made it out, except for poor Sam.

The townsfolk were left staring at the burning monastery in sad, stunned disbelief.

The mayor approached the lead monk of the order. "What happened?" he asked, exasperated.

The old monk shook his head sadly. "Isn't it obvious?" he said. "Sam sung Note 7."

Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nhiệm màu xa xôi nọ, có một nhóc tu tên là Sam.

Dòng tu của Sam nổi tiếng nhờ vào giọng hát tuyệt vời của họ. Họ luyện tập hàng giờ mỗi ngày, để trau chuốt giọng hát và nghệ thuật của mình. Bài hát của họ xuôi xuống chân đồi, làm bừng lên sức sống và tâm hồn của những người dân thị trấn nơi đây.
Sam là người có tài năng đặc biệt trời phú. Vào sinh nhật thứ 19 của mình, vào khúc giữa một bài hát, Sam đã lên một note hay và khó của ma thuật thuần khiết. Mọi người trong khoảng 1 dặm trở nên bất động. Rung đông tới tận nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình bởi niềm vui mà note ấy mang lại. Và lúc ấy cả vương quốc nhận ra, ngay sau đó, là Sam. Sam là người đầu tiên trong lịch sử lên được note Huyền thoại trong truyền thuyết mà vô số nhạc sĩ cho rằng nó có thật. Nhưng chưa có ai từng hit được note đó trước Sam.

Và vào sinh nhật 20 tuổi của Sam. Cậu lại lặp lại điều ấy một lần nữa. Lần này, ở thị trân dưới núi, ảnh hưởng mạnh đến nỗi không ai có để cử động, nói hay thậm chí là chớp mắt trong vài phút sau đó. Sau khi âm thanh vàng ngọc ấy chấm dứt. Ai cũng hiểu rằng, Sam đã tìm ra note thần thoại thứ hai.

Vào lần sinh nhật sau đó nữa của Sam. Thi trấn nhận rằng có một hình mẫu mới được thêm vào. Lần này, toàn bôn dân thị trấn đều tập trung ở sảnh giáo đường, chứng kiến trong sự kinh sợ, khi Sam hit note Thứ Ba. Tất cả oà khóc trong niềm vui sướng tốt cùng khi tiếng nhạc đạt đến đỉnh cao của nó. Không một từ nào có thể diễn tả được cảm xúc vào lúc ấy. Thị trấn bừng lên, khi mà Note của Sam chạm vào tận đáy lòng của từng người.

Và cứ thế những năm tiếp đó, cái note nhiệm màu ngày càng trở nên tuyệt vời hơn. Cho tới khi, sinh nhật 25 tuổi của Sam. Mọi thứ đều rất đỗi bình thường cho đến khi Sam hit Note nhiệm màu. Khi bắt đầu, Sam cảm thấy có gì đó làm cậu khó chịu, tiêngs nhạc mới này không hề hay, nó vô cùng chói tai và khó nghe. Sam bắt đầu cảm thấy ấm dần lên đến mức cậu đổ mồ hôi đầm đìa. Cậu cố gấp đôi sức mình, cố nhấn sâu hơn, để tìm thấy sự ngọt ngào của cái Note nhiệm màu mà cậu biết nó hẳn là ở đó.

Đột nhiên, trong sự sợ hãi của mọi người, Sam tự nhiên bùng cháy. Hai thầy tu ở bên cạnh cháy thành tro do ngọn lửa phát ra từ người cậu, sau đó ngọn lửa ấy nuốt trọn hoàn toàn sân khấu. Rất nhanh cả tu viện chìm trong biển lửa. Như một phép màu, mọi người đều thoát ra bình an, trừ Sam xấu số.

Người dân thị trân đứng như trời trồng, nhìn về phía tu viện rực lửa với sự buồn thương và niềm tin rạn nứt như vô cùng.

Ngài thị trưởng lại gần thâỳ tu đứng đầu tu viện, hỏi trong sự xúc động: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"

Thầy tu lắc đầu trong sự buồn bã: "Chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?. Sam sung note 7"

Nguồn: Reddit
 
Last edited:

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
1 câu chuyện buồn: Người bạn tưởng tượng Danny

Những “người bạn trong tưởng tượng” sẽ chuyển qua làm bạn với đứa trẻ khác một khi đứa trẻ đó không còn tin vào sự tồn tại của họ. Nhưng có một người bạn tưởng tượng đã quyết định ở lại lâu hơn với một đứa trẻ này vì anh ta biết có điều rất, rất không đúng đang xảy ra với nó.


"Will we always be friends?" Sarah asked the darkness of her bedroom.

"Of course," Danny the Dino Man replied, "we will always be the best of friends."

"No matter what?"

"No matter what."

Sarah's mother, a world-renowned microbiologist had spent hours, only that very morning, discussing with Sarah why imaginary friends were not real. You see, imaginary friends were not rooted in science. At least, not the kind of science adults could see.

And on any other day, Danny the Dino Man would have moved on. That was the tradition, after all. When a child was old enough to understand the reasoning behind a parent's insistence that imaginary friends were not real, it was the duty of that imaginary friend to report back to the agency of Imaginary Matches for reassignment.

But Sarah was no ordinary child. And Danny the Dino Man was one of the best imaginary friends in the business. He was a seasoned veteran, and never once had he met a soul so loving as Sarah. She lit up when she played, and all the play revolved around being a doctor and helping anyone who needed some fixing.

Danny patted her head, and stroked her hair behind her ear as she fell asleep. He had always hoped in the best for her. She was going to be a brilliant doctor someday. And he knew it as time for him to go. He had done his duty, been there when her mother had not, and provided the inspiration her file had required. He had been the companion her young and growing soul needed.

But somehow, he could not manage to leave her. She was soundly asleep, and he sat down on the floor, ready to crawl his way under the bed back to his home land, but something held him there.

The door of her bedroom creaked open behind him. That would be Mom, coming home from the late shift, he knew. Only... the shadow was all wrong as the light fell across the floor from the hall. Danny turned, and there was a man. An adult man.

Imaginary friends were entirely invisible to adults. This man made him shiver. He looked normal, respectable even, in a button-up shirt and loosened tie. Perhaps he was a doctor friend of Sarah's mom. Danny's stomach clenched in knots.

The man walked to the bed, sat down on the edge, and stroked Sarah's hair. No, stroking was not the right word. It was not loving and protective, it was...molesting. Sarah woke up, and before she could even scream, the man's hand covered her mouth. He pulled the covers back and climbed on top of her.

Danny was powerless. Imaginary friends could not touch adults. If he could have... he would have shown him how ferocious a T-Rex could really be. But he could not. He could only hold Sarah's hand.

"I am right here with you," he told her, "and that's how it will always be."

Sarah cried, and sobbed, and never said a word. For hours after the man left, she cried onto Danny's scaly chest. For hours, Danny told her it would be alright, only to realize it was not. No part of what had happened was alright.

The next day, Sarah's mom asked her why she was upset. Danny held her hand at the breakfast table. She would not speak.

"Are you upset about Danny leaving?" she would ask, "did you have nightmares?"

But Sarah did not speak. And for years, Sarah was angry at Danny.

Children were funny that way, he knew. Memories were often fuzzy, and blame got shifted. And somehow, Danny became the boogeyman of nightmares. And Sarah's mother introduced her new boyfriend several weeks later. They married when Sarah was six.

But, Danny was a Dino Man of his word. He never returned for reassignment. He became invisible to Sarah as she grew, and he watched as she tore her own flesh open, deeper and deeper every night. He watched as she stared into the mirror with hate, pinching and poking her disgusting flesh with an anger unrivaled by anything Danny had ever seen.

He watched it all. He watched her grow, and he watched her lose interest in school, in achievement, and he watched her numbness outgrow her beauty. Danny watched Sarah fight with her mother. He watched them scream, and throw things, and he watched her mother give up. He watched the step-father every night.

And, in time, he watched Sarah give up on herself. Her step-father had taken so much from her. But worst of all, he had taken her self-esteem. He had trapped her in the belief that she deserved what had happened to her. And she had actively sought to ruin herself to make that belief a truth.

It broke Danny's heart to see the girl he loved, the brilliant doctor-to-be, become a surgeon of her own flesh. There are no kind of words for that aching agony. Where once, Danny would have slept next to her bed, and told her great stories of Dino battles, he watched her sob herself into the dark abyss of night, only to have the light awaken her and continue the death trap of life she was stuck in.

But eventually Sarah ran away, and Danny followed. Sarah was seventeen when she tried heroin for the first time. It was then that Danny realized the power of mind-altering drugs. Sarah, the adult, could now see Danny.

Surely, he thought, that this would be his moment. But, in reality, he had never felt so terrible in his whole life.

"YOU KNEW!" she screamed, terrible in her wrath, "YOU KNEW AND DID NOTHING!"

"I could not do anything." It was all he could manage.

"I HATE YOU!"

She screamed, and swore, and turned away, and ran, and vomited.

And he knew her anger was misplaced. He accepted it. In fact, if it could help her accept that what had happened was a terrible trial, he would be the face of her anger. He would do anything to help his favorite child, even if she was an adult now.

Everyday, as Sarah shot up, Danny would appear to her. Day by day, her anger grew less, and their conversations grew longer. A year after she left home, Danny had become a constant in her life once more. Not because she was always using, no, in fact, she had quit entirely. But she could see him because she believed. That belief was something adults lacked on their own. His Sarah, the amazing and imaginative, had not fallen short in adulthood.

They talked and talked, as only old friends could. Eventually, she got a respectable job as a waitress, and even went to school. After some urging from Danny, she even went to the police and sought out counseling.

Danny was a Dino Man of his word. When she sat in the court room, facing her step-father, she recounted the awful things that had happened. She recounted the way she had felt, and the things she had done. The things he had done. The things she had done, the lies she had told to keep his secret, and the way her mind had been manipulated. And Danny the Dino Man held her hand the whole time.

He traced the scars on her arms, and it was the proudest moment of his life. She cried, and she let it out. She had accepted the past. Danny the Dino Man had finally achieved what he had set out to do. Sarah had needed a friend long after childhood, and though the rules were against that, and life seemed to work against him, he achieved it through love. She thanked him, for having kept his promise thirteen years ago.

He returned on occasion to visit Sarah, though eventually she lost her ability to see him again. After nearly another decade and several successful assignments, Danny received one for a little girl named Ivy.

When Danny saw Ivy tell her mother about her imaginary friend, Danny the Dino Man... well, that was the proudest moment of his life, too. Sarah's eyes lit up.

"Danny might be the best friend you ever have. Keep him close, and tell him I love him."


“Chúng ta sẽ mãi là bạn phải không?” Sarah nhìn về phía bóng tối trong căn phòng.

“Dĩ nhiên rồi,” Danny the Dino Man (người khủng long) trả lời, “Chúng ta sẽ mãi là bạn tốt.”
“Dù có chuyện gì?”
“Cho dù có chuyện gì.”

Mẹ của Sarah, nhà vi sinh vật học nổi tiếng thế giới, bà đã dành nhiều giờ, đặc biệt là buổi sáng hôm đó, để nói với Sarah, rằng “người bạn tưởng tượng” mà cô thấy không hề có thật. Bạn cũng biết mà, nghe nó cũng không khoa học. Ít nhất, đó không phải mà thứ người lớn có thể tin rằng nó tồn tại.

Và vào một ngày nào đó, Danny the Dino Man sẽ phải đi. Vẫn luôn là như vậy, những người như Danny sẽ rời đi khi đứa trẻ đủ lớn để hiểu rằng họ không tồn tại, để biết rằng người lớn đã đúng. Việc rời đi đã là nghĩa vụ của mọi “người bạn tưởng tượng”, sau đó học phải báo cáo về tổ chức, để tổ chức sắp xếp cho họ một đứa nhóc khác.

Danny the Dino Man lại là một trong những “Người bạn tưởng tượng” giỏi nhất của tổ chức. Cậu ấy là một chiến binh dày dặn kinh nghiệm, và chưa một lần cậu ấy gặp một linh hồn nào ấm áp tình cảm như Sarah. Cô bé không phải một đứa trẻ bình thường. Danny hiểu rõ điều đó, cô bé sáng bừng khi chơi đùa, luôn luôn đóng vai bác sĩ bất cứ khi nào có người cần giúp đỡ.

Danny vuốt nhẹ đầu của cô bé, ngón tay ve vẩy nhúm tóc sau tai khi cô bé đang ngủ. Danny luôn luôn mong những điều tốt đẹp nhất dành cho cô bé. Rằng Sarah sẽ trở thành một bác sĩ tuyệt vời vào một ngày nào đó. Và Danny biết đó cũng là ngày Danny phải rời đi.

Là khi anh đã hoàn thành xong nghĩa vụ của mình, đó là ở bên cạnh Sarah khị mẹ của cô bé không, truyền cảm hứng cho Sarah khi cô bé cần. Anh chính là người bạn đồng hành của Sarah và cũng chính là người nuôi dưỡng tâm hồn cô bé.

Nhưng, anh không rời bỏ Sarah. Đó là lúc khi cô bé ngủ, anh đã ngồi bệt dưới sàn nhà, chuẩn bị sẵn sàng để rời đi, chiếc giường nơi Sarah ngủ đã ở lại phía sau, nhưng “thứ gì đó” đã giữ anh ở lại.

Tiếng mở cửa phòng khẽ cót két đằng sau Danny, hẳn là mẹ của cô bé rồi. Chắc hẳn bà đã trở về nhà sau khi ca làm việc muộn, Danny biết điều đó. Chỉ có điều… cái bóng hiện ra dưới sàn nhà từ phía bên ngoài hàng lang, cái bóng đang tiến vào. Danny quay lại, đó là một người đàn ông. Một người đàn ông trưởng thành?

Những người bạn tưởng tượng như Danny hoàn toàn vô hình với người lớn. Người đàn ông này làm Danny rùng mình. Trông ông ta bình thường, thậm chí nhìn còn rất đáng kính trọng trong chiếc áo sơ mi cúc nổi và cà vạt nới lỏng. Có lẽ ông ấy là bạn đồng nghiệp của mẹ Sarah. Danny tự dặn lòng như vậy.

Người đàn ông tiến về phía Sarah, ngồi xuống nơi cạnh giường, và bắt đầu… vuốt ve mái tóc của cô bé. Không, vuốt ve không phải là từ thích hợp. Nó không phải là yêu thương hay sự bảo vệ… mà đó là lạm dụng. Sarah giật mình bật dậy, và trước khi cô bé có thể hét lên, người đàn ông đã kịp lấy tay bịt miệng cô bé lại. Ông ta kéo tấm màn lại và nằm lên người của Sarah.

Danny hoàn toàn không có năng lực gì. Người bạn tưởng tượng không thể chạm vào người lớn. Nếu Danny có thể, thì anh đã cho ông ta thấy một con khủng long bạo chúa thật sự hung dữ như thế nào. Nhưng anh không thể. Điều duy nhất anh có thể làm là nắm tay Sarah.
“Tôi ở đây với bạn” Anh nói với Sarah “Và sẽ luôn luôn như vậy.”

Sarah đã nức nở, Sarah đã khóc, và cô bé đã không nói một lời nào. Bốn giờ sau khi người đàn ông rời đi, cô bé khóc nức nở trong lồng ngực của Danny. Sau đó, Danny đã dành nhiều giờ liền để nói với Sarah rằng mọi chuyện đều ổn cả, mặc dù anh ấy biết không phải như vậy. Không một phần nào trong chuyện vừa xảy ra với cô bé có thể ổn cả.

Ngày hôm sau, mẹ của Sarah hỏi cô bé vì sao lại tức giận như vậy. Danny vẫn nắm chặt tay của Sarah đang đặt ở trên bàn. Sarah đã không hề nói một điều gì.

“Có phải con tức giận vì “người bạn tưởng tượng” của con rời đi rồi phải không?”, rồi bà hỏi tiếp, “Hay tối qua con gặp ác mộng?”
Nhưng Sarah vẫn không hé môi nửa lời.
Nhiều năm sau đó, Sarah vẫn im lặng với Danny.
Trẻ con thường như vậy, Danny biết điều đó. Ký ức luôn luôn mờ nhạt, và họ luôn luôn đổ lỗi cho thứ gì đó. Bằng cách nào đó, Danny lại chính là ông kẹ trong cơn ác mộng của Sarah.

Mẹ Sarah dẫn về nhà một người đàn ông vài tuần sau đó. Họ cưới nhau khi Sarah được sáu tuổi.
Danny luôn là người biết giữ lời. Anh đã không quay trở về tổ chức, anh không rời bỏ Sarah. Sau này khi Sarah đã lớn, cô đã không còn nhìn thấy anh. Và trong im lặng, anh chứng kiến tất cả.
Anh nhìn thấy Sarah dày vò bản thân mình đêm từng đêm, anh thấy Sarah nhìn chằm chằm vào gương với nỗi căm thù, rồi cào, xé thân xác mình với nỗi tức giận khủng khiếp nhất mà anh từng được thấy.

Anh chứng kiến tất cả. Anh đã ở đó khi cô lớn lên, chứng kiến cái cách cô mất hứng khởi trong việc đến trường, trong việc cố gắng để có được một mục tiêu trong cuộc sống, và rồi tự thờ ơ với vẻ đẹp của mình khi cô trở thành một thiếu nữ.
Danny nhìn thấy Sarah cãi nhau với mẹ mình, nhìn thấy học la hét, đập phá đồ đạc, anh chứng kiến mẹ cô bất lực rồi buông xuôi. Và, Danny nhìn thấy người cha dượng vào… mỗi đêm.
Anh chứng kiến Sarah bỏ cuộc. Người cha dượng lấy của cô quá nhiều thứ. Nhưng tệ nhất, ông lấy đi lòng tự trọng của Sarah với chính mình. Ông tạo ra một cái bẫy, cố đưa Sarah vào đó để cô tin rằng cô đáng phải bị như vậy. Còn Sarah thì cố hủy hoại bẩn thân để coi niềm tin đó là sự thật.
Điều đó làm tan vỡ trái tim của Danny, khi phải nhìn thấy cô gái bé nhỏ mà anh thương yêu, một bác sĩ tài giỏi trong tương lai, lại làm phẫu thuật trên chính cơ thể của mình. Không một từ ngữ nào diễn tả được hết.

Đã có lần Danny nằm bên cạnh giường của Sarah, anh muốn kể cho cô bé nghe những truyền thuyết huyền hoặc về những trận chiến khủng long, nhưng lại nhìn thấy cô khóc nức nở trong vực thẳm sâu hút của bóng tối, chỉ có ánh sáng mới thức tỉnh được và lại tiếp tục rơi vào cái bẫy tử thần của cuộc đời mà cô dính lấy.
Cuối cùng thì Sarah cũng đã chạy trốn, cô rời bỏ căn nhà. Danny vẫn đi theo cô. Sarah mười bảy tuổi khi lần đầu tiên thử heroin, cũng là lần đầu tiên Danny có thể cảm nhận thấy sự thay đổi của tinh thần sau khi dùng thuốc, Sarah, một người lớn thực sự, đã có thể nhìn thấy Danny, sau từng ấy năm.

Chắc chắn, Danny đã nghĩ đó là khoảnh khắc của riêng mình. Nhưng sự thật, đó lại là cảm giác khủng khiếp nhất của anh.
“ANH ĐÃ THẤY!” Cô hét lên trong cơn thịnh nộ khủng khiếp,“ANH ĐÃ THẤY VÀ KHÔNG LÀM GÌ CẢ”.
“Tôi không thể làm gì” đó là tất cả mà Danny có thể nói.
“TÔI GHÉT ANH!”.
Cô hét lên, và chửi rửa, và quay đi, nôn mửa và chạy trốn về phía màn đêm.
Anh biết sự tức giận của cô là vô cứ. Nhưng anh chấp nhật điều đó. Thực tế thì, nếu nó giúp được cô chấp nhận được những chuyện xảy ra và tiếp tục sống một cuộc đời đúng nghĩa. Anh sẽ làm mọi thứ để giúp cô, thậm chí khi cô giờ đây đã không còn là một đứa trẻ nữa.
Mỗi ngày, khi Sarah dùng ma túy, Danny lại có thể xuất hiện trước mặt cô. Ngày qua ngày, sự tức giận của cô vơi dần, và những cuộc nói chuyện của hai người thì lâu hơn. Một năm sau khi Sarah bỏ nhà, Danny trở thành một hằng số quan trọng trong cuộc đời cô một lần nữa. Không phải vì cô thường xuyên sử dụng thuốc, thực tế thì, cô đã thay đổi, cô đã bỏ hẳn. Cô nhìn thấy anh vì cô tin rằng như vậy. Thứ niềm tin là thứ mà những người lớn đã không thể có. Sarah của Danny, là con người tuyệt vời và giàu trí tưởng tượng, cô đã không thiếu điều đó như những người lớn khác trong quãng đời thanh xuân của mình.

Họ trò chuyện, chuyện trò, như những người bạn thân cũ, Sarah dần thay đổi. Cuối cùng, cô cũng kiếm được một công việc bồi bàn, và sau đó là đi đến trường. Cũng sau nhiều lần thúc giục của Danny, cô quyết định tìm đến cảnh sát.
Danny vẫn luôn là người biết giữ lời hứa. Khi Sarah ở phiên toà, đối mặt với người cha dượng của mình, cô đã nói ra những chuyện kinh khủng đã xảy ra. Nói ra hết, cô đã chạy trốn như thế nào, những chuyện cô đã làm. Những chuyện ông ta đã làm, rồi những chuyện cô đã làm, những lời nói dối của ông ta không bị phát giác, rằng cô đã bị ông ta thao túng như thế nào… Danny the Dino Man nắm chặt tay cô trong suốt phiên toà.
Danny chỉ ra những vết sẹo trên cánh tay cô, đó là khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời của anh. Cô đã khóc, và cô cho mọi người nhìn thấy. Cô chấp nhận quá khứ. Dany the Dino Man cuối cùng cũng đạt được những gì anh muốn làm. Sarah cần một người bạn sau quãng đời thơ ấu khổ đau. Các quy tắc chống lại điều đó, và cuộc sống thì dường như chống lại anh, nhưng anh đã làm được mọi thứ nhờ vào Tình Yêu. Cô cảm ơn anh, cảm ơn vì anh đã luôn giữ lời hứa trong suốt mười ba năm qua.

Đã có lần Danny về thăm Sarah vào một dịp, mặc dù cô giờ đây đã không còn khả năng nhìn thấy anh. Năm tháng lạnh lùng lướt qua những cuộc đời, những số phận. Nhiều năm trôi qua cùng với một số những lần làm “người bạn tưởng tượng” thành công với nhiều đứa nhóc khác. Danny lần này sẽ làm bạn với một cô bé tên Ivy.
Khi Danny nhìn thấy Ivy nói với mẹ của cô bé về người bạn tưởng tượng, Danny the Dino Man… Và, nó cũng là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời Danny. Mắt Sarah bỗng sáng lên:
“Danny có thể sẽ là người bạn tốt nhất mà con có. Giữ cậu ấy bên cạnh, và nói với cậu ấy rằng ...mẹ yêu cậu ấy"

Nguồn: Reddit
 
Last edited:
  • Like
Reactions: Chou Chou

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
Câu chuyện về mối tình đầu của bạn?

This was back in the day (August 2000/2002 I can't remember) when the internet wasn't seen as a creepy ass place.

I went on MSN messenger and joined some random chatroom for teenagers. I said something and she private messaged me and we began talking. I knew nothing about heartbreak or being let down by a girl so I went in with no qualms or reservations about what lay on the road ahead.

We talked a while before she had to go. I found out she was a year older, lived in western NY and liked a lot of the same things I did. Things progressed as they do, to us talking every few days to every day to having regularly scheduled times when we would be online to chat. Days turned to weeks and weeks into months.

She seemed so perfect, so amazing. We liked so many of the same things, had the same goal oriented mindset (she wanted to be a PA, I wanted to be a lawyer) and was pretty cute with short hair to boot (I'm almost certain this is where I got my attraction to girls with short hair). By December we had traded pictures (nothing inappropriate) and moved to talking online via AIM voice (or whatever it was called) and on the phone. We would talk for hours on end about anything and everything and learned what staying on the phone and not saying a single word, how saying nothing could say so much and be an incredible feeling.

We ways talked about meeting, hated how we were separated by such a distance until finally I sucked it up, but on my big boy pants, lied to my parents and caught the first bus/train trip I could out there. She picked me up at the station with her friends as we had talked about and I remember the whole way there my stomach being full of butterflies.

I got off the train and saw her right away. There she was. All the butterflies and knots left my stomach as I say the girl I had shared an opened up to over the last 7 months. She was prettier than her picture, had the voice of an angel, the most radiant smile and when we first kissed that afternoon it left me with an intoxication I haven't experienced again and don't think I ever will. That night as we sat on her floor watching a movie, we shared those three little words, something we had said online and on the phone but now they meant something. They actually had a deep passionate emotion behind them.

I had to leave 2 days later and a very tearful goodbye and promises of returning or her visiting me were made. Unfortunately those promises were not to be kept. We never got to visit again and as spring gave way to summer she got a job as a camp counselor nearby. She said she would be waiting and I wrote once a week as she didn't have access to a phone all the time and I was at a camp closer to me work as a CIT.

The hot days of summer gave way and I finally was able to talk to her again on a regular basis. But there was something wrong. She seemed distant and cold right off the bat. I asked if everything was okay and she replied no. We've all heard the story before; she met someone else. He was another counselor at the camp she worked at. Someone she could talk to and see and touch and would be around every day. They talked and got to know one another and one day she said when they both had off she lost her virginity to him. She said she was sorry but knew this wasn't going to work anyways. The distance was just to great and to complicated.

I didn't know what it was. It felt like the plug had been pulled on the bathtub that was my heart, my soul. I didn't get mad because I didn't know what to do. I wished her good luck and goodbye. I wallowed in self pity for a while, my friends and games helped get things off my mind.

I never talked to her again, but every now and then as I pass through a hospital or study for my anatomy exam, I think about that short haired girl with the cute freckles and wonder if she thinks about me too. I hope she followed her dream and is doing something great like she always wanted. Helping people and making a difference. Maybe our paths will cross again some day, but in this large world of ours, most likely not.

And now you know the rest of the story.

Hồi đó, chắc tầm khoảng năm 2000 hay 2002 tôi không nhớ nữa, khi mà Internet vẫn chưa bị coi là cái ổ nhố nhăng rùng rợn như bây giờ.

Tôi đăng nhập MSN messenger và tham gia vào mấy nhóm chat ngẫu nhiên cho mấy đứa choai choai. Tôi nói gì đó, rồi nàng gửi tin nhắn riêng cho tôi, chúng tôi bắt đầu trò chuyện. Trước đó tôi chưa bao giờ thất tình, cũng chẳng biết mùi bị con gái ngó lơ, nên tôi cứ hồn nhiên không e ngại cũng chẳng đề phòng gì về đoạn đường phía trước cả.

Chúng tôi tán gẫu một lúc thì nàng phải đi. Nàng hơn tôi một tuổi, sống ở phía Tây NY, chúng tôi thích rất nhiều thứ giống nhau. Mọi chuyện cứ tiến triển như vậy, chúng tôi cách mấy ngày, rồi dần dần là hàng ngày, đều canh me giờ online để nói chuyện cùng nhau. Ngày qua ngày, tuần qua tuần, rồi tháng qua tháng.

Nàng thật sự hoàn hảo đến đáng kinh ngạc. Chúng tôi có vô vàn sở thích chung, định hướng mục tiêu trùng khớp (nàng muốn trở thành luật sư cung cấp, tôi cũng gần như vậy), nàng cực kỳ dễ thương với mái tóc ngắn (Tôi gần như chắc chắn đây là lý do tôi bị thu hút với những cô gái tóc ngắn sau này). Đến tháng 12 chúng tôi trao đổi ảnh với nhau (không có gì không phù hợp), chuyển sang chat voice qua AIM (hoặc là cái tên nào đấy gần như thế) và qua cả điện thoại nữa. Chúng tôi có thể nói chuyện hàng giờ về bất cứ chuyện gì, hoặc có thể chỉ giữ máy và chẳng cần nói điều chi, nhiều khi những khoảng im lặng lại truyền tải rất nhiều thông điệp, một cảm giác thật sự kỳ diệu.

Chúng tôi mong được gặp nhau, thật ghét cái việc cả hai bị chia cắt bởi khoảng cách. Cho đến một ngày kia cuối cùng kệ mẹ tất cả, tôi là một thằng đàn ông cơ mà, tôi nói dối bố mẹ, bắt chuyến xe/tàu đầu tiên có thể để đến chỗ đó. Nàng đón tôi ở ga cùng những người bạn đã từng kể với tôi, và tôi còn nhớ suốt dọc đường tôi đã hồi hộp đến mức nào.

Tôi bước xuống tàu và thấy nàng ở đấy. Là nàng. Mọi bồn chồn sốt ruột bay biến hết khi tôi nói lời chào với người con gái thân yêu tôi đã chia sẻ mọi vui buồn suốt 7 tháng qua. Nàng xinh đẹp hơn nhiều so với ảnh, có giọng nói của một thiên thần, nụ cười của nàng rạng rỡ nhất thế gian, và khi chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên buổi chiều hôm đó, cái cảm giác chìm đắm trong cơn say ấy tôi chưa từng được trải nghiệm lại, và có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ nữa. Tối đến, chúng tôi ngồi trên sàn nhà nàng cùng nhau xem một bộ phim, nói với nhau vài ba câu vặt vãnh, mấy thứ đã từng nói qua mạng hay qua điện thoại nhưng giờ chúng có ý nghĩa hơn bao giờ hết. Chính là cảm xúc đê mê sâu đậm ẩn sâu trong từng lời từng chữ cùng nhau…

Hai ngày sau tôi phải đi, một cuộc chia tay nhiều nước mắt và lời hứa hẹn sớm ngày gặp lại. Nhưng không may thay, lời hứa đó chẳng bao giờ trở thành hiện thực. Chúng tôi không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Xuân qua, hè đến, nàng xin được một công việc mới ở một trung tâm tư vấn gần đó, còn tôi cũng đi thực tập gần nhà, nàng bảo nàng còn đang phải đợi và vì chẳng thể dùng điện thoại mọi lúc, nên tôi viết thư cho nàng mỗi tuần một lần.

Những ngày hè nóng nực kết thúc cũng là lúc chúng tôi có thể quay về nhịp điệu bình thường. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi. Nàng có vẻ xa cách và lạnh nhạt thấy rõ. Tôi hỏi nàng mọi chuyện có ổn không, nàng trả lời là không. Cốt truyện có vẻ quen thuộc nhỉ, đúng vậy, nàng đã gặp một người khác. Anh ta cũng là một tư vấn viên chỗ nàng làm việc. Một người có thể nói chuyện, có thể gặp nàng, chạm vào nàng và ở cạnh nàng hàng ngày. Họ tán gẫu, họ hiểu nhau hơn, và một ngày kia nàng nói rằng nàng đã trao lần đầu tiên của mình cho người ấy. Nàng xin lỗi tôi, nhưng nàng cũng biết nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Khoảng cách, chỉ là quá đỗi khó khăn, quá đỗi phức tạp.

Tôi không biết phải diễn tả thế nào. Giống như khi người ta giật nắp bồn tắm, rút cạn đi cả trái tim tôi, cả linh hồn tôi. Tôi không nổi điên lên bởi tôi không biết mình cần làm gì. Tôi chúc nàng may mắn và nói lời tạm biệt. Tôi thu mình lại một thời gian, nhưng bạn bè và mấy trò chơi đã giúp tôi bình thường trở lại.

Tôi không bao giờ còn nói chuyện với nàng nữa, nhưng cho đến bây giờ, mỗi lần đi qua bệnh viện hoặc ôn luyện cho kỳ thi giải phẫu, tôi lại nghĩ về cô gái tóc ngắn với những nốt tàn nhang dễ thương và tự hỏi liệu có bao giờ nàng cũng nhớ đến tôi không. Hi vọng nàng sẽ theo đuổi được giấc mơ của mình và làm được những điều tuyệt vời như nàng luôn mong muốn. Giúp đỡ thật nhiều người, tạo nên điều khác biệt. Có thể con đường của chúng tôi sẽ giao nhau một ngày nào đấy, nhưng giữa thế gian rộng lớn này, cũng có thể điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra.

Và bây giờ, các bạn đã biết phần còn lại của câu chuyện rồi đấy.
 
  • Like
Reactions: Ye Ye

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
Tâm sự: Thời điểm nào bạn nhận ra người ấy không còn yêu bạn nữa? Hoặc ngược lại… lúc nào bạn biết bạn chẳng còn yêu người ta?

u/Shiftin (2 gold)
Don't think about being "in love" as a state of being. Treat love as a an action and a choice. I love my wife every day, even if I don't particularly like her that day, that week or sometimes even that month.

I love her by spending time with her.

I love her by doing the dishes every night, making my son's lunch for school and taking out the trash without being asked. I love her by telling her she's beautiful even when she feels like she isn't.

I love her by choosing to put aside what I want to do for something she wants to do when appropriate and by actually listening to her when she talks about how hard her day was, even if I feel like my day was harder.

Love is not a feeling. Infatuation and lust are feelings. If you approach relationships from a perspective of your needs > their needs, you will find yourself very bitter and lonely over and over. When you find someone that is worth putting ahead of your feelings (I don't mean to imply that everyone is), choose to love them, even when it's hard.

>u/ratapatapat
This a post that I had saved from about a year ago. If someone remembers the post please help me find it. This has motivated me far too many times too keep loving my SO.

The start of a relationship is like being at the top of a rollercoaster. You get that heady, intoxicating rush of endorphins and hormones as your body reacts to your new, novel sexual/romantic partner. Everything is fresh, everything is new, everything is a grand adventure that you're meeting for the first time together.

After several months to a year, much of that novelty has worn off. You've developed a tolerance, so to speak. That phase of infatuation that probably carried you through the first several months is gone, usually replaced by some kind of routine or habitual behavior. If you're living with the person, you now know each others' pet peeves, their bad habits, how they sleep, what they eat, when they poop, how often they brush their teeth. The reality of living in a relationship sinks in.

Two years and beyond, you start to really see if the foundation you built in the first phases of the relationship was sound. Did you really like their music, or were you just placating them? The relationship becomes a commitment, a responsibility that both partners must uphold. It takes nurturing, hard work, dedication, and trust that what you're doing is the right thing. Hopefully channels of communication are open and information flows freely both ways. You experiment in the relationship, try new things, keep the spark of happiness and love alive. You grow comfortable in each others' company and know them nearly as well, if not better, than you know yourself. The change for me is a spectrum shift from chemical/hormonal to behavioral/psychological. I'm not around my SO anymore because she makes me feel those vivid spikes of seratonin and dopamine like when we first met. I'm around her because we've built layers and layers of memory, trust, love, and devotion to one another. I'm with her because she's held my trust for years and never given me reason to doubt her. I'm with her because she's the best woman I've ever known for me, because she has patience with my flaws, because we support each other through difficult times and cherish each other during the good ones.

It's a deep seated sense of commitment and dedication to a common goal, to preserving the bond that we've built over the years. That's the kind of love we share. Not flashy and exciting, but deep and enduring.


u/Shiftin (2 gold)

Đừng nghĩ “đang yêu” là một trạng thái thể chất. Đối xử với tình yêu như một hành động và một sự lựa chọn. Tôi yêu vợ tôi mỗi ngày, kể cả khi tôi không đặc biệt thích nàng ngày đó, tuần đó hay thỉnh thoảng thậm chí là cả tháng đó.

Tôi yêu nàng khi dành thời gian ở cùng nàng.

Tôi yêu nàng khi rửa bát mỗi tối, soạn bữa trưa cho con trai đến trường và đi đổ rác mà không cần ai nhắc.

Tôi yêu nàng khi khen nàng xinh đẹp ngay cả khi nàng nghĩ ngược lại hoàn toàn.

Tôi yêu nàng khi bỏ qua những gì tôi muốn làm mà ưu tiên cho những gì nàng thích, hay lắng nghe nàng nói về một ngày thật khó khăn, cho dù tôi nghĩ chuyện của tôi còn tệ hơn nhiều.

Tình yêu không phải một cảm giác. Sự say mê và ham muốn mới là cảm giác. Nếu bạn tiếp cận một mối quan hệ từ góc độ nhu cầu của bạn lớn hơn nhu cầu của người kia, bạn sẽ cảm thấy cay đắng và cô độc triền miên. Khi tìm thấy ai đó xứng đáng đặt lên trên mọi cảm xúc của bạn (không có nghĩa là ai cũng thế nhé), hãy chọn để yêu người đó, cho dù mọi chuyện có thật khó khăn.

>u/ratapatapat

(Đây là comment tôi lưu lại khoảng một năm trước. Nó là động lực giúp tôi rất nhiều lần để kiên định với tình yêu của mình.)

Lúc ban đầu, một mối quan hệ giống như khi bạn đang ở trên đỉnh của tàu lượn siêu tốc. Cảm giác bốc đồng chuếnh choáng của endorphins và hormones tăng cao trong cơthể khi bạn nhìn thấy người ấy, người bạn tình lãng mạn mới bước vào đời bạn. Mọi thứ đều tươi tắn, mọi thứ đều lạ lẫm, mọi thứ đều là một cuộc phiêu lưu tình ái bất tận với những trải nghiệm đầu tiên.

Sau vài tháng đến một năm, hầu hết những sự mới lạ không còn nữa. Bạn hình thành một thứ gọi là lòng khoan dung, để đối thoại với nhau. Giai đoạn mê đắm của những tháng đầu tiên đi qua, nhường chỗ cho những thói quen hay hành động thường ngày. Nếu bạn đang sống với người đó, thì bây giờ bạn đã biết mấy tính khí đáng bực, những thói xấu khó chừa, cách họ ngủ, thứ họ ăn, khi nào họ đi vệ sinh, bao lâu họ đánh răng một lần. Sự thật của một mối quan hệ dần hiện ra.

Hai năm sau và hơn thế, bạn sẽ thực sự nhìn ra nền tảng ban đầu mà các bạn xây nên cho mối quan hệ này có vững chắc hay không. Bạn có thực sự thích âm nhạc của người ấy, hay chỉ là hùa theo? Mối quan hệ này trở thành một cam kết, một trách nhiệm mà cả hai phải cùng nhau nắm giữ. Cần vun đắp, chăm chỉ, cống hiến, và tin tưởng rằng những gì các ban đang làm là chính xác. Hi vọng là những kênh giao tiếp ngày một cởi mở, và những luồng thông tin được trao đổi thẳng thắn từ hai phía. Trải nghiệm trong thế giới của hai người, thử những điều mới lạ, giữ cho niềm hạnh phúc luôn tỏa sáng và tình yêu không bao giờ chết. Bạn thoải mái trong “vùng” của người kia, và hiểu người đó gần bằng, nếu không nói là còn hơn, chính bản thân bạn.

Với tôi, đó là sự thay đổi từ phản ứng hóa học/nội tiết tố sang hành vi/tâm lý. Bây giờ, tôi không ở bên cạnh người yêu bởi những gợn sóng sống động của seratonin và dopamine trong tâm trí như ngày đầu gặp gỡ. Tôi ở bên cạnh nàng vì chúng tôi đã cùng nhau xây dựng hàng lớp hàng lớp những ký ức, niềm tin, tình yêu, và sự tôn trọng dành cho nhau. Tôi ở bên cạnh nàng vì suốt bao lâu qua nàng chưa từng khiến tôi phải nghi ngờ. Tôi ở bên cạnh nàng vì nàng là người phụ nữ tuyệt vời nhất dành cho tôi mà tôi biết, vì nàng kiên nhẫn với những khuyết điểm của tôi, vì chúng tôi đã cầm tay nhau đi qua bão giông và vẫn luôn thương yêu nhau giữa những ngày nắng đẹp.

Đó là ý thức nghiêm túc về sự cam kết và cống hiến cho một mục đích chung, giữ gìn những thứ mà chúng tôi đã cùng nhau tạo dựng. Đó là tình yêu mà chúng tôi sẻ chia cùng nhau. Không hào nhoáng và kích thích, nhưng sâu sắc, và bền bỉ.
 

TajSaker

Học sinh tiến bộ
Thành viên
23 Tháng sáu 2017
779
1,071
194
Cơ thể bạn biết khi nào bạn sắp chết, và tất cả thông qua mũi

The human body is a very complex system, that is quite hard to understand. Scientists are still working on figuring out how and why things work like they do.

We still do not quite understand where feelings and emotions come from and why do are exactly like we are. Another thing that is still a mystery is the moment before dying.

Many doctors have reported that patients make similar comments before passing away. It seems, that the patients know that they are dying even before doctors do.

Their indicators might even improve and the doctor might think that there is still a change, but the patients already feel that the end is near.

People, who have a sixth sense, often say goodbye to their loved ones before they pass away. It is a strange thing that they kind of feel when it is time to go.

These people start to make up with their past enemies and fix relationships that need fixing so they can pass away without unfinished business.

This is not very common, but it is actually common to feel one’s death right before it happens. This is a bit scary, but at the same time, it is good, because then you have a chance to say goodbye to your loved ones.


Some people might argue that there is no such thing as knowing your death time and the cases, where people start to say goodbye before dying, are purely a coincidence.

A study was conducted at the University of Kent’s School of Psychology, which researched the possibility that people detect their death through scent.

Arnaud Wisman, who was the head of this study, analyzed the body during the dying process. It turns out that when a person dies, their body breaks down and many scents are released during this process.

One scent is putrescine, which is the result of the decomposing process. Humans do not consciously know the smell or notice it, but subconsciously the mind recognizes the smell and knows that the end is near.


Arnaud Wisman conducted different experiments using the smell of putrescine, ammonia, and water. The participants were exposed to different smells and then their reaction was examined.

Participants associated putrescine with negative emotions although none of them was familiar with the smell. But no participant associated the smell of putrescine with death or fear. That’s because our conscious mind does not see the connection, but the subconscious mind does.

The study, which conducted at the University of Kent’s School of Psychology, is part of a much larger question that many scientists are dealing with.

There have been studies that show a connection between emotions and scent. For example, some kind smells can make us feel scared or stressed.

So when someone you truly care for is in a hospital or just ill and wants to see you, then definitely find time to go and visit them.

Maybe they know that the end is near and they just want to say one last goodbye to you. If you miss this opportunity, you are going to regret it for the rest of your life.

Cơ thể con người được coi là một hệ thống khá phức tạp , rất khó để hiểu hết được Các nhà khoa học vẫn đang tìm hiểu về cách thức và cơ chế hoạt động của cơ thể.

Chúng ta vẫn thật sự chưa hiểu cảm xúc và biểu cảm chính xác là đến từ đâu . nhưng vấn đề chúng tôi đang muốn đề cập đến ở dây đó là khoảnh khắc trước khi chết .

Nhiều bác sĩ đã nói rằng người bệnh đều có những lời nói giống nhau trước khi mất . Có vẻ như những người này đều biết rằng họ đang chết dần trước khi bác sĩ nhận ra.

Con người có sáu giác quan , thường nói lời tạm biết với người mình yêu thương trước khi mất.Thật sự nó là rất là kì lạ kiểu như họ cảm nhận được mình sắp mất

Những người này bắt đầu có những sự thay đổi. Họ bắt đầu làm lành với những người mình ghét ở trong quá khứ , cố gắng sửa chữa những mối quan hệ không như mong muốn thế nên họ có thể "đi" mà không vướng bận điều gì

Đây không hẵn là điều thường thấy , nhưng nó thật sự rất là bình thường trước khi "nó" diễn ra . Đây hẵn là điều đáng sợ , nhưng mặt khác lại là một điều tốt , để bạn có thể nói những lời chào vĩnh biệt cho những người bạn yêu thương

Một số ít người tranh cãi nói rằng chúng ta không thể biết rằng thời gian chết của của chính mình và trong một số trường hợp thì bắt đầu nói những lời từbiệt trước khi mất , nó hoàn toàn chỉ là sự trùng hợp mà thôi.

Một cuộc nghiên cứu đã được diễn ra ở University of Kent’s School of Psychology, về khả năng con người có thể cảm nhận được cái chết của họ thông qua mùi.
Người đứng đầu của cuộc nghiên cứu - ông Arnaud Wisman , đã phân tích cơ thể con người trong quá trình chết và rút ra kết luận khi một người đang trong giai đoạn đó. Cơ thể của họ như bị " phá vỡ " và nhiều mùi hương sẽ bắt đầu tỏa ra.

Một thứ mùi gọi là putrexin được sản sinh ra từ quá trình phân hủy-bình thường không thể ngửi thấy hay cảm nhận được, nhưng trong trạng thái vô thức , não bộ sẽ nhận ra cái mùi này và cho bạn biết rằng thời điểm đã cận kề

Arnaud Wisman tiến hành những cuộc thử nghiệm khác nhau thông qua việc sử dụng các mùi huơng của putrescine , ammoia và nước.Những người tham gia được tiết lộ tên những mùi này và khảo sát phản ứng của họ

Phần lớn những ngừời tham gia đều có những cảm xúc tiêu cực khi được thử với mùi putrescine dù không ai trong số họ không biết đến với mùi hương này . Nhưng không người nào khi tiếp xúc mùi putrescine mà cảm nhận được cảm giác chết và sợ hãi , bởi vì trong trạng thái nhận thức, chúng ta không thể cảm nhận được nó.

Có thể nói cuộc nghiên cứu này là một phần trong những trong những câu hỏi mà các nhà khoa học đang phải đối mặt.

Mặt khác ,đã có rất nhiều cuộc thử nghiệm khác cho thấy sự tương quan giữa mùi hương và cảm xúc.Ví dụ , có một số mùi hương có thể làm chúng ta cảm thấy sợ hãi hoặc stress

Thế nên,khi ai đó mà bạn yêu quý đang nằm trong bệnh viện hoặc chỉ là bệnh và muốn gặp bạn,bạn cần phải sắp xếp thời gian và thăm họ ngay.Có thể họ biết rằng sự kết thúc sắp đến và họ chỉ muốn nói lời tạm biệt.Nếu bạn bỏ lỡ điều này,tôi nghĩ bạn sẽ phải hối hận suốt cả cuộc đời mình "
 
Top Bottom