CLB Khu vườn ngôn từ Bức thư gửi cha

Nguyễn Như Tuyết

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng mười một 2017
706
837
126
Bình Định
THCS Hoài Xuân
Chị viết rất hay. Rất giản dị và mộc mạc. Đừng quan tâm miệng lưỡi người đời. Em cũng từng bị những lời như thế thậm chí là tệ hơn. Lúc ấy em chỉ biết sốc và ngậm ngùi từ bỏ công việc yêu thích của mình - viết truyện. Mọi người biết họ nói gì không? Nhiều lắm. Nào là " Mấy đứa thích viết truyện là đồ tự kỉ.", " Xàm quá. T khuyên m đừng viết nữa cho đỡ ngứa mắt người xem.", "Viết vừa tệ vừa xàm..", ... vân vân. Mấy lời nhận xét ấy chả khác gì là lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim em. Nhưng rồi mấy năm gần đây, em đã bắt đầu lại sự nghiệp của mình sau những năm tháng học hỏi và tự nâng cao khả năng viết. Em hy vọng rằng chị sẽ mạnh mẽ hơn em. Vẫn tiếp tục viết truyện và thường đang lên HMF cho em đọc với. Em thành fan của chị mất rồi.:Tuzki31
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Chị viết rất hay. Rất giản dị và mộc mạc. Đừng quan tâm miệng lưỡi người đời. Em cũng từng bị những lời như thế thậm chí là tệ hơn. Lúc ấy em chỉ biết sốc và ngậm ngùi từ bỏ công việc yêu thích của mình - viết truyện. Mọi người biết họ nói gì không? Nhiều lắm. Nào là " Mấy đứa thích viết truyện là đồ tự kỉ.", " Xàm quá. T khuyên m đừng viết nữa cho đỡ ngứa mắt người xem.", "Viết vừa tệ vừa xàm..", ... vân vân. Mấy lời nhận xét ấy chả khác gì là lưỡi dao sắc nhọn cứa vào tim em. Nhưng rồi mấy năm gần đây, em đã bắt đầu lại sự nghiệp của mình sau những năm tháng học hỏi và tự nâng cao khả năng viết. Em hy vọng rằng chị sẽ mạnh mẽ hơn em. Vẫn tiếp tục viết truyện và thường đang lên HMF cho em đọc với. Em thành fan của chị mất rồi.:Tuzki31
Eo yêu chết mất, cơ mà chị không đăng trên HMF nữa đâu
 

Nguyễn Như Tuyết

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng mười một 2017
706
837
126
Bình Định
THCS Hoài Xuân
Tại vì chỉ có HMF là người ta không thích chị viết truyện thôi
Thế cũng đâu có nghĩa là không có người thích truyện của chị đâu. Em cũng vậy nè. Đăng 5 trang mà chỉ có duy nhất 1 trang, 1 lời bình luận chê truyện em. Nhưng khi em nhắn tin nhờ chỉ rõ những điểm mà người đó thấy không hay thì chưa bao giờ em nhận được phản hồi cả
 

Hạ Di

Cây bút triển vọng 2017
Thành viên
16 Tháng mười 2017
729
871
174
20
Bình Định
THCS Trần Hưng Đạo
Vâng. Đó chỉ là "một số người" thôi mà. Có lẽ bởi vì ở đây là diễn đàn học tập chứ không phải diễn đàn truyện nên không được đón nhật nhiệt tình lắm, nhưng không hẳn là không có ai thích. Còn dù cho ở diễn đàn nào cũng vậy, cũng có một vài thành phần "tạp nham" thôi.
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Thế cũng đâu có nghĩa là không có người thích truyện của chị đâu. Em cũng vậy nè. Đăng 5 trang mà chỉ có duy nhất 1 trang, 1 lời bình luận chê truyện em. Nhưng khi em nhắn tin nhờ chỉ rõ những điểm mà người đó thấy không hay thì chưa bao giờ em nhận được phản hồi cả
Chị không hề phủ nhận lời góp ý trái chiều từ người khác... Nhưng cái chị cần là chỉ điểm cụ thể lỗi để chị có thể khắc phục... Chứ không phải bỏ lại chữ "xàm' rồi mất hút
 

Nguyễn Như Tuyết

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng mười một 2017
706
837
126
Bình Định
THCS Hoài Xuân
Chị không hề phủ nhận lời góp ý trái chiều từ người khác... Nhưng cái chị cần là chỉ điểm cụ thể lỗi để chị có thể khắc phục... Chứ không phải bỏ lại chữ "xàm' rồi mất hút
E ghét mấy người đó ghê. Đúng là xúc phạm nặng đến những tác phẩm do mồ hôi công sức của người viết mà.
 

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
E ghét mấy người đó ghê. Đúng là xúc phạm nặng đến những tác phẩm do mồ hôi công sức của người viết mà.
Chị bỏ ra chất xám, thời gian mục đích cũng chỉ là hoàn thiện vốn ngôn ngữ... Nhưng nếu ai cũng như người đó, thì chị cảm thấy thất vọng lắm.
 

Nguyễn Như Tuyết

Học sinh chăm học
Thành viên
22 Tháng mười một 2017
706
837
126
Bình Định
THCS Hoài Xuân
Chị bỏ ra chất xám, thời gian mục đích cũng chỉ là hoàn thiện vốn ngôn ngữ... Nhưng nếu ai cũng như người đó, thì chị cảm thấy thất vọng lắm.
Cả thế giới này nhiều người như thế lắm chị ạ. Thôi mình cứ bơ đi cho nhẹ người. À chị đọc thử và nhận xét dùm truyện của em đi.
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi

Dương Nhạt Nhẽo

Học sinh tiêu biểu
Thành viên
7 Tháng tám 2018
2,945
7,443
621
18
Lào Cai
Trường THPT số 1 Lào Cai
Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn bắt nạt. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
hay zậy chị cho em cách làm văn với em ngu văn
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi
Top Bottom