CLB Khu vườn ngôn từ Bức thư gửi cha

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn bắt nạt. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
 
Last edited:

Hạ Di

Cây bút triển vọng 2017
Thành viên
16 Tháng mười 2017
729
871
174
20
Bình Định
THCS Trần Hưng Đạo
Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
Khi mình thực sự thích viết thì tại sao lại phải quan tâm nhiều đến vậy? Mình viết thì cứ viết thôi, sao phải quan tâm đến dư luận làm gì? Có thể thực sự chị viết chưa hay lắm, hay cũng có thể những lời nhận xét kia quá thô lỗ. Nhưng nếu chị muốn, chị cứ mặc nó đi. Chị cứ tiếp tục viết, viết bằng cả sự chân thành của mình, như thế thì dù cho câu chuyện có không hay đi chăng nữa thì ít nhất nó cũng sẽ chân thực, vì chị đặt cả tâm tư của mình vào nó mà. Hãy cứ viết, rồi mình sẽ tiến bộ dần theo thời gian. Rồi một ngày nào đó không xa, những người chê bai chị kia sẽ phải rút lại lời nói của mình ^^
 
Last edited:
  • Like
Reactions: Thùy TThi

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Khi mình thực sự thích viết thì tại sao lại phải quan tâm nhiều đến vậy? Mình viết thì cứ viết thôi, sao phải quan tâm đến dư luận làm gì? Có thể thực sự chị viết chưa hay lắm, hay cũng có thể những lời nhận xét kia quá thô lỗ. Nhưng nếu chị muốn, chị cứ mặc nó đi. Chị cứ tiếp tục viết, viết bằng cả sự chân thành của mình, như thế thì dù cho câu chuyện có không hay đi chăng nữa thì ít nhất nó cũng sẽ chân thực, vì chị đặt cả tâm tư của mình vào nó mà. Hãy cứ viết, rồi mình sẽ tiến bộ dần theo thời gian. Rồi một ngày nào đó không xa, những người chê bai chị kia sẽ phải rút lại lời nói của mình ^^
Chị biết điều đó chứ... Nhưng ai chả muốn được người khác khen ngợi và tôn trọng những gì mình làm ra. Nói thì hay nhưng chưa chắc đã làm được, thế nên người ta mới có câu "Ích kỷ là nhân tính" Tính bất ích bất thành nhân...
 
  • Like
Reactions: Hạ Di

Hạ Di

Cây bút triển vọng 2017
Thành viên
16 Tháng mười 2017
729
871
174
20
Bình Định
THCS Trần Hưng Đạo
Chị biết điều đó chứ... Nhưng ai chả muốn được người khác khen ngợi và tôn trọng những gì mình làm ra. Nói thì hay nhưng chưa chắc đã làm được, thế nên người ta mới có câu "Ích kỷ là nhân tính" Tính bất ích bất thành nhân...
Lời khen sẽ rất hữu ích, nhưng là đối với những gì xứng đáng có được lời khen đó.
Mà không phải cái gì dù cố gắng hết sức thì sẽ được xem là xứng đáng đâu.
Em biết chứ, đôi khi mình đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ lại không được như ý muốn. Có những người gần 5 năm - 8 năm vẫn chưa viết được như ý muốn của mình. Chị chỉ mới cố gắng một năm mà, sao lại bi quan đến thế chứ. Cố lên nào! Văn phong, cốt truyện và cách sử dụng từ ngữ không phải chỉ 1 - 2 ngày là có thể tiến bộ được đâu, nó là cả một quá trình. Mình càng viết sẽ tiến bộ (nhưng phải cố gắng là không được đi theo vết xe đổ nha ><), mỗi lần viết sẽ là một lần nhìn nhận vấn đề theo một cách khác, mỗi lần chỉnh sửa văn phong sẽ được chau truốt hơn.

Một câu chuyện chị viết bây giờ mà chị rất tâm đắc, để 1 tuần sau, 1 tháng sau, cũng có thể là 1 năm sau... chị đọc lại, có còn thấy nó hay như lúc vừa mới viết xong nữa không? Lúc đó chị sẽ thấy nó có những thiếu sót, những cái dở mà lúc trước mình không thấy. Đó cũng được xem là một sự tiến bộ đấy a ~

Cố lên nào ><

Chị biết không? Ngày trước khi em tham gia một diễn đàn truyện. Có một chị viết văn rất tốt, nhưng chị ấy viết truyện không được hay như lúc viết văn (là không được hay chứ không phải dở a). Một truyện của chị ấy đã bị một tiền bối nhận xét một cách rất hay gắt:

upload_2018-11-15_20-40-55.png

Chị ấy rất buồn. Nhưng sau đó chị ấy mặc kệ, và vẫn tìm cách cải thiện và tiếp tục viết. Chị ấy thực sự, thực sự rất cố gắng...

Nhưng có một câu tiền bối đó nói rất đúng: "Khi em muốn ai đó nhận xét thật lòng về tác phẩm của mình, thì đừng bao giờ sợ những nhận xét tiêu cực"
 

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Lời khen sẽ rất hữu ích, nhưng là đối với những gì xứng đáng có được lời khen đó.
Mà không phải cái gì dù cố gắng hết sức thì sẽ được xem là xứng đáng đâu.
Em biết chứ, đôi khi mình đã cố gắng rất nhiều nhưng mọi thứ lại không được như ý muốn. Có những người gần 5 năm - 8 năm vẫn chưa viết được như ý muốn của mình. Chị chỉ mới cố gắng một năm mà, sao lại bi quan đến thế chứ. Cố lên nào! Văn phong, cốt truyện và cách sử dụng từ ngữ không phải chỉ 1 - 2 ngày là có thể tiến bộ được đâu, nó là cả một quá trình. Mình càng viết sẽ tiến bộ (nhưng phải cố gắng là không được đi theo vết xe đổ nha ><), mỗi lần viết sẽ là một lần nhìn nhận vấn đề theo một cách khác, mỗi lần chỉnh sửa văn phong sẽ được chau truốt hơn.

Một câu chuyện chị viết bây giờ mà chị rất tâm đắc, để 1 tuần sau, 1 tháng sau, cũng có thể là 1 năm sau... chị đọc lại, có còn thấy nó hay như lúc vừa mới viết xong nữa không? Lúc đó chị sẽ thấy nó có những thiếu sót, những cái dở mà lúc trước mình không thấy. Đó cũng được xem là một sự tiến bộ đấy a ~

Cố lên nào ><

Chị biết không? Ngày trước khi em tham gia một diễn đàn truyện. Có một chị viết văn rất tốt, nhưng chị ấy viết truyện không được hay như lúc viết văn (là không được hay chứ không phải dở a). Một truyện của chị ấy đã bị một tiền bối nhận xét một cách rất hay gắt:

View attachment 88990
Nhưng chí ít, vị tiền bối ấy đã chỉ ra cái sai của chị kia, đúng chứ?
Trong khi chị chỉ nhận được vẻn vẹn một chữ: "xàm"
Chị ấy rất buồn. Nhưng sau đó chị ấy mặc kệ, và vẫn tìm cách cải thiện và tiếp tục viết. Chị ấy thực sự, thực sự rất cố gắng...

Nhưng có một câu tiền bối đó nói rất đúng: "Khi em muốn ai đó nhận xét thật lòng về tác phẩm của mình, thì đừng bao giờ sợ những nhận xét tiêu cực"
 

Hạ Di

Cây bút triển vọng 2017
Thành viên
16 Tháng mười 2017
729
871
174
20
Bình Định
THCS Trần Hưng Đạo
Bị nhảy chữ, thực ra chị viết là
Nhưng chí ít, vị tiền bối ấy đã chỉ ra cái sai của chị kia, đúng chứ?
Trong khi chị chỉ nhận được vẻn vẹn một chữ: "xàm"
Ưm.. em biết là ai rồi nha ~ Những lời đó vốn dĩ là những lời nói sáo rỗng, vô nghĩa, thô lỗ và thiếu suy nghĩ. Đừng quá bận tâm đến nó làm gì. Thực sự thì những người đó chưa chắc đã viết được bằng 1 góc của chị.
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Ưm.. em biết là ai rồi nha ~ Những lời đó vốn dĩ là những lời nói sáo rỗng, vô nghĩa, thô lỗ và thiếu suy nghĩ. Đừng quá bận tâm đến nó làm gì. Thực sự thì những người đó chưa chắc đã viết được bằng 1 góc của chị.
Vậy còn em thì sao??? Em có thể cho chị xin nhận xét về bài viết đầu tiên này của chị không, cây bút triển vọng 2017??/ 3 <3
 

nhi1234

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
20 Tháng tám 2010
625
1,329
221
Nghệ An
The Fighting Boys
Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
chị viết tiếp nữa đi :rolleyes:chị viết hay lắm,thật sự rất xúc động:)
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi

02-07-2019.

Học sinh tiến bộ
HV CLB Lịch sử
Thành viên
4 Tháng năm 2018
1,485
1,656
236
Vĩnh Phúc
Trung học cơ sở Lập Thạch
Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn khi dễ. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
Hay lắm chị đừng theo chiều hướng tiêu cực mà đi xuống. Hãy theo chiều hướng tích cực mà đi lên.Có khi mai sau chị trở thành bài văn ý!!!!!
 

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên

Attachments

  • 30742331_210457346211241_4057992333709279232_n.jpg
    30742331_210457346211241_4057992333709279232_n.jpg
    71.5 KB · Đọc: 72

Hạ Di

Cây bút triển vọng 2017
Thành viên
16 Tháng mười 2017
729
871
174
20
Bình Định
THCS Trần Hưng Đạo
Vậy còn em thì sao??? Em có thể cho chị xin nhận xét về bài viết đầu tiên này của chị không, cây bút triển vọng 2017??/ 3 <3
Hmm.. gọi em là Min cơ >< Hmm... theo em cảm thấy thì bài này thuộc thể loại tản văn chứ không phải truyện ngắn chị nhể? :'< Mà tản văn thì phần lớn thiên về cảm xúc, mà cảm xúc của mỗi người mỗi khác và không ai lại đi nhận xét cảm xúc cả chị nhỉ? :'< Tản văn hay là khi biết biến hóa những cảm xúc đó thành những câu văn riêng mang đậm tính cách của người viết, qua một cách thể hiện mới lạ và độc đáo truyền tải cho người đọc hiểu được cảm xúc cũng như ý nghĩa của nó. Em chỉ cảm thấy cách viết này ưm... nói sao nhỉ. Có lẽ là vẫn chưa có gì đột phá trong cách viết, từng câu văn chưa mang được nét riêng của chị. Thực sự thì văn phong cứ viết nhiều rồi nó sẽ hình thành theo cá tính của chị thôi.
A ~ Em chỉ nói bừa, có gì sai sót chị đừng có giận em đấy nha ><
 

Thùy TThi

Học sinh tiến bộ
Thành viên
25 Tháng chín 2018
1,302
1,229
176
Thái Nguyên
THPT Phổ Yên
Hmm.. gọi em là Min cơ >< Hmm... theo em cảm thấy thì bài này thuộc thể loại tản văn chứ không phải truyện ngắn chị nhể? :'< Mà tản văn thì phần lớn thiên về cảm xúc, mà cảm xúc của mỗi người mỗi khác và không ai lại đi nhận xét cảm xúc cả chị nhỉ? :'< Tản văn hay là khi biết biến hóa những cảm xúc đó thành những câu văn riêng mang đậm tính cách của người viết, qua một cách thể hiện mới lạ và độc đáo truyền tải cho người đọc hiểu được cảm xúc cũng như ý nghĩa của nó. Em chỉ cảm thấy cách viết này ưm... nói sao nhỉ. Có lẽ là vẫn chưa có gì đột phá trong cách viết, từng câu văn chưa mang được nét riêng của chị. Thực sự thì văn phong cứ viết nhiều rồi nó sẽ hình thành theo cá tính của chị thôi.
A ~ Em chỉ nói bừa, có gì sai sót chị đừng có giận em đấy nha ><
Đây đúng là tản văn a~~~, tại đăng ở web khác chị cũng chọn thể loại là tản văn... Nhưng chị cứ bị quên cơ, aizzzz. Còn về cá tính riêng thì chị cũng chẳng biết, chị viết theo cảm xúc thôi, chứ có biết viết gì đâu ^^
 
  • Like
Reactions: Hạ Di

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
Trước khi vào nội dung truyện, mình xin chia sẻ một số kỉ niệm trong quá trình viết truyện của mình. Mình còn được mọi người biết đến với bút danh là Thùy Chi, Phiến Phiến, LoBe. Và sự nghiệp viết lách của mình cũng được gần một năm rồi, trong quãng thời gian từ tháng 12 - 2017 tới nay, mình đã rất cố gắng để hoàn thiện văn phong cũng như nội dung truyện... Nhưng đến cuối cùng mình nhận được cái gì??? Đó là lời chê bai của ai đó. Mình biết, mình viết không hay... Nhưng đó là tâm huyết, công sức mình bỏ ra. Mình dành ra 2-4 tiếng để viết một chương hay một truyện ngắn để đổi lấy lời nhận xét, góp ý, hoàn thiện chứ không phải lời nói: "Xàm quá bạn" , "Bạn đừng viết nữa." Những lúc đó, mình cảm thấy hụt hẫng lắm. Cảm thấy mình như bù nhìn vậy, làm nhưng chẳng giúp ích được gì cho xã hội. Và có lẽ, đây là truyện cuối cùng mình đăng trên HMF, và đây là truyện ngắn đầu tiên khi mình bước chân vào làng thơ, văn nghiệp dư. Cuối cùng, cảm ơn các bạn đã khen và đọc bài của mình.
Hẹn gặp các bạn tại một dịp khác.

Truyện ngắn: Bức thư gửi cha

Tháng 12, năm 2017

Ba à! Ba???

Nơi phương trời xa xôi ấy, ba có nhớ con không? Nhớ đứa con gái không ra hồn này không hả ba? Ba có thấy con khác rồi không, lớn hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn...
.
Ba à! Ba đi rồi con mới biết con cần ba như thế nào. Con cần người bên con khi con buồn, cần người răn dạy lúc con làm sai và cả người trêu đùa với con nữa. Nhưng ba à... Có người nói với con: "Hạnh phúc chỉ nửa vời" và điều đó đã đúng khi ông trời mang ba ra đi, ra khỏi cuộc sống của con.

Con nhớ năm con lên lăm. Ba đưa con đi mua quần áo Tết, ba đã nói: "Con hãy chọn một chiếc áo con thích nhất." Nhưng con vơ lấy cả 4 cái và tất nhiên ba không đồng ý. Lúc đó con làm gì nhỉ? Con đã lăn đùng ra đó ăn vạ. Ba không nỡ nhìn con khóc nên đã đồng ý. Nhưng con nào biết số tiền ấy là tiền lương trợ cấp cả tháng của ba. Là một người lính, một nhà cách mạng của dân tộc ba cống hiến cả cuộc đời cả 55 mùa xuân cho cuộc kháng chiến của đất nước. Để rồi chiến tranh qua đi, Việt Nam được yên bình nhưng chân phải của ba đã không còn. Với chiếc chân trái còn lại, làm gì có công ty, xí nghiệp nào chịu nhận ba vào làm? Nhưng con không biết. Lúc ấy con còn quá nhỏ ba nhỉ?

Và rồi khi con tám tuổi. Trước khi chìm vào giấc mộng do thuốc gây mê, con vẫn còn nghe thấy tiếng ba ngoài kia. Ba nói: "Con gái, dũng cảm lên." Ba không biết con tỉnh hay đã say, ba chỉ đứng đó mong chờ từng giây phút. Giọng nói quen thuộc, lời khích lệ đó đã giúp con qua khỏi ca phẫu thuật quyết định, cho con trở lại là một con người bình thường không bệnh tật. Nhưng chân ba vẫn thế, dù thế nào nó vẫn không thể như xưa...

Ba ơi. Ba còn nhớ tính cách quái dở của đứa con gái này không. Chín tuổi, con "mạnh mẽ" hơn cả con trai. Bằng chứng là cứ đều đều một tuần vài ba lần ba phải tới trường uống trà, tâm sự với giáo viên vì con đánh bạn trong lớp. Nhưng ba có biết lí do không? Vì họ nói con không có mẹ, đã vậy ba còn là phế nhân. Con ghét họ, con đánh họ đánh cho tới khi nào họ không nói vậy thì thôi.

Nhưng con không hiểu sao, càng ngày con càng thấy khoảng cách ba con mình ngày càng xa. Cho tới khi con nhận ra thì sau lưng đã không còn bóng lưng gầy gầy xiêu vẹo kia nữa rồi. Con bài xích ba khỏi cuộc sống con. Con xa lánh ba bất cứ khi nào có thể. Ba không nói gì nhưng nhiều đêm con thấy đèn phòng ba còn sáng và phảng phất tiếng thở dài, nhưng con không quan tâm. Tại con nghĩ do ba mà các bạn mới xa lánh con. Con đáng trách lắm phải không ba?

Đã vậy con còn làm ba buồn hơn khi con dám cãi lời ba chỉ vì con đòi đi chơi qua đêm nhà bạn. Con biết con gái không được ngủ ngoài như vậy nhưng con chỉ là một đứa trẻ mười bốn. Con trách móc ba ích kỷ, trách ba nghèo nàn và con còn nói một câu khiến đến bây giờ con vẫn không dám nhìn thẳng mặt ba. Con thấy khi con nói câu: "Vì ba nghèo, vì ba què nên mẹ mới bỏ con đi." con thấy ba thoáng sững sờ vẻ đau khổ hiện lên trên gương mặt khắc khổ của ba. Lúc ấy con còn hả hê chứ! Con là đứa con bất hiếu ba nhỉ? Con biết câu trả lời của ba mà: "Con gái ba là tuyệt vời nhất." Ba luôn vị tha như vậy! Vẫn lặng thầm tìm mọi cách lo cho con ngày ba bữa cơm trắng, cho con môi trường học tập tốt nhất và cả những đồng tiền để con tụ tập chơi bời với bạn bè...

Ngày ba ra đi, trời mưa tầm tã. Các cụ nói đó là do ở đời khổ quá nên chết đi ông trời cũng thương xót. Nhưng con không nghĩ là vậy. Mưa đó như thanh tẩy suy nghĩ con, đưa con về từng ngày ở bên ba. Từng kỉ niệm về ba cứ ùn ùn đua nhau kéo về. Và lúc ấy con nhận ra, con đã sai, rất sai rồi. Con muốn nói lời xin lỗi với ba nhưng không được. Ba đã bỏ con lại trên cõi trần để ra đi. Ba nhẫn tâm, nhẫn tâm lắm ba biết không? Con khóc như chưa bao giờ được khóc. Khi mất đi thì ta mới biết một thứ trân quý tới mức nào. Khi mất ba rồi con mới biết ba tốt với con ra sao, lo lắng cho con như thế nào. Trước khi mất, ba còn không quên nhắn nhủ lại con vài lời, để lại cho con mọi thứ: giấy tờ nhà, giấy tờ đất, sổ ngân hàng... Và lúc đó con đâu có ở nhà. Con đang đi chơi với bạn mà. Ba buồn lắm phải không ba? Nhưng ba vẫn không trách cứ con một lời. Ba biết ba độc ác lắm không? Thà ba chửi mắng con, đánh con thì con đã đỡ ân hận hơn nhưng ba chỉ cười, nụ cười nhẹ mang đầy sóng gió cuộc đời...

Con đã mất ba hai năm rồi ba à. Con giờ đã là cô gái mười sáu vừa bước chân vào cánh cửa THPT không lâu nhưng con đã lớn rồi. Con ước chi ba được ở bên con lúc này, để thấy con đã thay đổi như thế nào? Con cố gắng học thật giỏi nhưng ba à, con vẫn bị các bạn bắt nạt. Nói con là trẻ mồ côi. Nhưng ba không phải buồn lòng nữa đâu. Tại con đã biết giải quyết mọi việc bằng trí não. Chắc ba vui lắm, vì con biết ba yêu thương con nhất mà. Thấy con trưởng thành là ước nguyện của ba... nhưng giờ ba chỉ có thể đứng nhìn con từ xa thôi. Con cũng vậy, con muốn nhìn thấy ba để nói lời xin lỗi... Con biết dù con có xin lỗi đến bao nhiêu lần đi chăng nữa thì tội lỗi của con cũng rất lớn. Cái tội mà người ta gọi là: Bất hiếu...

Ba ơi. Cuối đông rồi. Nhưng giờ con cảm thấy lạnh hơn bao giờ hết bởi đâu còn ai nhắc con mặc áo ấm, đâu còn ai nửa đêm còn đắp lại chăn cho con, đâu còn ai dậy sớm nấu cho con ăn mỗi sớm... Nhưng mùa xuân sẽ nhanh đến thôi ba nhỉ? Lại một xuân nữa con một mình. Một xuân nữa, con xa ba...

Ba, con nhớ ba. Con nhớ tất cả mọi thứ về ba. Mong ba sẽ tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này nha ba...

Con không mê tín nhưng nếu có kiếp sau, con nguyện được tiếp tục làm con gái ba để đền đáp tất cả tình thương mà ba dành cho con mười mấy năm qua...

Con của ba...
chị cho em xin nick wattpad được không? Em muốn chia sẻ với chị nhiều thứ. e lập hội thoại được không chị?
 
  • Like
Reactions: Thùy TThi
Top Bottom