Because You Crying…!

U

uocmovahoaibao

Hồng Anh quay mặt đi cô giấu ánh mắt mênh mang của mình…
Kang Min mày hiểu ra điều gì đó !

Tức ngực quá ! Tôi sao thế này,đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì khi bước vào đây.Và bây giờ Tae Kyung đang nhảy với Hye Jin,cảm giác khó chịu càng tăng lên.

Tiếng nhạc trở nên nhẹ nhàng pha chút gì đó muộn phiền,nghe như tiếng thở dài của tác giả.Bản nhạc này nghe rất hay…rất “ngấm”

Mọi người cũng bắt đầu nhảy cùng nhau,anh Tùng mời một cô gái mặc váy đỏ cùng nhảy,trông khá xinh.
- Nhảy cùng anh nhé !
Kang Min đưa tay ra với tôi.

“Đành vậy thôi,chứ mình mà đứng yên không nhảy thì vô duyên lắm !”
Khiêu vũ tôi đã từng học qua vài động tác cơ bản,bước lên bước xuống,đủ để không giẫm lên chân Kang Min.
- Biết nhảy không đấy?- Kang Min hỏi đểu tôi.
- Qua qua thôi ! Nếu không muốn bị giẫm vào chân thì đi chậm thôi.- Tôi nghiến răng đe doạ.Anh ta đang cố tình bước nhanh để trêu tôi.
- Yên tâm ! Anh không làm khó nhóc đâu !- Kang Min nói và nở một nụ cười ranh mãnh.
“Anh ta chắc chắn đang có âm mưu !”
- Ah !- Chân tôi nhói lên vì bị Kang Min giẫm lên.Thật không ngờ ông anh này lại nham hiểm như vậy.
Tiếng kêu khá to nên mọi người xung quanh quay ra nhìn một cách tò mò.

“Ôi mẹ ơi,sao mà mất mặt thế này?!”
- Anh cố tình đúng không?- Tôi rít nhẹ lên với anh ta.
- Đâu có.- Kang Min nhún vai.- Anh chỉ nhỡ chân một chút thôi mà.Tại anh không biết nhảy.
Hư,nói vậy mà nghe được hả? Đường đường là một công tử nhà giàu,nhìn mặt đã thấy dân chơi thế mà dám mở miệng nói không biết khiêu vũ .Thật là “điêu thuyền” !

“Tức chết mất !”
- Anh…- Tôi ngẩng lên lừ anh ta.
- Sao?- Đôi mắt anh ta mở to tỏ rõ sự vô tội.
- Ah !- Kang Min ôm chân vì bị tôi đã một cái.
- Nói mà không biết ngượng !
Tôi quay đi chỗ khác,lần này thì người mất mặt chính là hắn.
- Này ! Đứng lại !
Kang Min kêu lên.
Tôi quay lại,nở một nụ cười tươi :
- Cứ chờ đây !- Ngay lập tức tôi làm mặt lạnh với anh ta.
Đi được vài bước bỗng có cánh tay kéo tôi lại.
- Định đi đâu?- Hóa ra là Tae Kyung.
- Anh…sao?- Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.
“Chẳng phải đang ở trên kia sao? Xuống đây từ bao vậy?”
- Tôi không nhảy nữa !
Tae Kyung hiểu được ý của tôi và trả lời.
- Oh !- Tôi gật đầu.- Ah ! Tên kia hắn dám giẫm lên chân tôi,thật là bực mình.- Tôi mách tôi Kang Min.
“Lạ nhỉ ! Anh ta có là gì của mình đâu mà phải mách với anh ta? Có mách thì cũng là anh Tùng chứ?”

Loạn nhịp…trái tim tôi lại thế rồi…!
- Cậu xem con nhóc này còn đá vào chân tôi đau chết mất.- Kang Min lò cò ra chỗ tôi đứng,miệng không ngừng kêu ca.
- Hư,thế ai đạp lên chân em trước hả?
- Tại vì anh không biết nhảy !
- Anh vẫn còn cãi được hả?
- Trật tự chút đi !- Đến giờ Tae Kyung mới lên tiếng.- Cậu mà không biết nhảy hả? Đừng có trẻ con như thế chứ,lần sau không được trêu cô ấy nữa !
Thấy có người bênh vực mình,tôi vui sướng quay ra nhìn anh ta và cười tít mắt.
- Đồ nhóc con !
Tae Kyung nói rồi đột nhiên cúi người xuống chỗ tôi,quỳ một chân trên sàn lấy trong túi áo ra một chiếc khăn tay và…chuyện gì đây?

Tôi choáng ngợp khi thấy anh ta lau giày và bàn chân cho tôi.

“Có phải mình hoa mắt rồi không ?”

Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía chúng tôi nhìn,họ cười rất có vấn đề nha ! Một trăm phần trăm là họ nghĩ theo kiểu mờ ám.
Nhưng mà hành động này của Tae Kyung không khiến họ nghĩ mờ ám mới là lạ.Tôi đơ người từ đầu đến cuối không biết phải làm gì và cũng chưa gặp tình huống thế này bao giờ.

“Làm sao đây? Ngại quá !!!”

- A !- Tôi hoảng loạn chạy đi.Ở lại đấy không biết phải làm thế nào nữa.Muốn chui xuống hố quá !!!
- Yoona !- Tiếng Tae Kyung gọi tôi.
Sau đó cả người tôi bị kéo lại ngã vào người anh ta.
- Này ! Bỏ tôi ra !- Tôi muốn đứng thẳng dậy nhưng bị anh ta giữ lại trong ngực.
- Muốn đi đâu?- Tae Kyung cúi xuống hỏi tôi.
- Tôi…Anh làm vậy mọi người nhìn tôi rất kì lạ,tôi không muốn ở trong đây ! Để tôi đi !- Tôi lí nhí nói.
- Không được đi !
- Anh…!- Tôi ngẩng lên nhìn anh ta…khoảng cách gần quá khiến tôi nhớ lại nụ hôn tối hôm đó…
- Còn đi tôi sẽ hôn cô đấy !- Tae Kyung chuyển sang đe doạ tôi.
- Được,tôi không đi nữa,mau buông tôi ra !- Tôi vội vàng đồng ý vì anh ta nói là sẽ làm đấy,không đùa được đâu.
- Tốt !
Tae Kyung nói rồi kéo tôi trở lại bữa tiệc.Mọi người vẫn nhìn tôi rất mờ ám,như kiểu “Hai người đang yêu nhau đúng không?”.Thật khó chịu quá đi.
- Cậu đúng là đểu giả,vì con nhóc này mà bỏ mặc mình !
Kang Min càu nhàu khi thấy Tae Kyung dẫn tôi về.
- Cậu thật nhiều chuyện !- Tae Kyung thả tay tôi ra trở về với vẻ bình thường.

Anh Tùng đi ra cùng với Hye Jin,trông mặt con bé có vẻ khó chịu,chắc là nó nhìn thấy cảnh vừa rồi giữa tôi và Tae Kyung.
 
U

uocmovahoaibao

Hye Jin nói chuyện với anh Tùng làm tôi không thích chút nào.Tôi luôn có cảm giác bất cứ ai là người thân thuộc với mình mà trò chuyện,tiếp xúc với Hye Jin thì đều bị nó cướp đi hết.Lo sợ vô cùng…Hye Jin không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.

- Sao em được giải mà không nó trước để anh còn mua quà?
- Quà thì tặng sau cũng được,chủ yếu là em muốn tạo bất ngờ cho mọi người đấy mà.Hi hi !- Hye Jin tỏ vẻ hãnh diện.
- Vậy coi như em mất quà đi nhé ! Tụi anh xù luôn.
Anh Tùng cũng đùa vui với nó.
- Không được !- Cái miệng nó chu lên.- Phải có quà chứ,các anh nhỏ nhen quá đấy !
Công nhận tất cả hành động và biểu hiện của nó đều rất dễ thương.Tôi lép về đứng im một chỗ.
- Này ! Yoona,em sao thế,không được khoẻ hả ?- Kang Min quay ra hỏi tôi.
“Làm sao đâu? Mấy người chỉ vây quanh và cười đùa với cô em đỏng đảnh này chứ có hỏi han gì đến tôi đâu?”
- Không sao ạh !- Tôi xị mặt xuống quay ra nhìn Tae Kyung.
Anh ta cũng đang nhìn tôi.Thấy tôi quay ra anh ta cười đưa tay vỗ vỗ lên đầu tôi rồi nói nhỏ.
- Ngoan ngoãn chút đi !
Vội vàng tôi nhìn ra chỗ khác.Vậy ra vẫn có người để ý đến thái độ của tôi,trái tim bất giác ấm áp lên rất nhiều.

Bữa tiệc cứ thế diễn ra cho đến khi…
- Xin mời mọi người chú ý lên đây !
Hye Jin đứng lên sân khấu nói,gương mặt và nụ cười toả sáng cùng ánh đèn màu.
- Bây giờ sẽ là giọng hát của một người bất kì,khi ánh đèn của sân khấu chiếu vào ai thì người đó sẽ lên đây hát góp vui cho bữa tiệc.
Vừa nói xong mọi người liền hưởng ứng rất nồng nhiệt :
- Hay đấy !
- Vậy thì phần lựa chọn xin được bắt đầu.
Câu nói kết thúc thì ánh đèn trong căn phòng vụt tắt,xung quanh tối đen.

“Con bé này không biết định giở trò gì đây?”

“Vụt !”- Một thứ ánh sáng chói loá rọi thẳng vào mặt tôi…


Ánh đèn đỏ chiếu vào Yoona,tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô.Gương mặt trở nên lung linh kì ảo hơn,đôi khuyên tai vì thế cũng lấp lánh theo…
- Vậy là đã tìm ra ca sĩ của bữa tiệc ngày hôm nay rồi.Yoona,chị mau lên đây đi !
Hye Jin vẫy tay,không còn cách nào khác,Hồng Anh đành phải đi lên phía sân khấu.Mọi người tránh đường thành một lỗi nhỏ dẫn lên trên.
Hồng Anh đưa mắt nhìn Hye Jin đang đưa mic cho mình khoé mi nó nở một nụ cười đầy ẩn ý :
- Chúc chị may mắn !-Con bé đó nói rồi đi xuống dưới.

…Một dự cảm không lành,cả Hồng Anh và Tae Kyung đều thấy vậy…
Lúng túng một hồi rồi cô cũng cầm mic để nói :
- Tôi...
“U…u…u…u…”

Chưa kịp nói gì thì tiếng loa rít lên khiến mọi người chối tai…Hồng Anh nhanh tay tắt mic đi,cô đoán rằng Hye Jin đã cố tình là như vậy để mình mất mặt.

“Đã thế ta sẽ cho mi biết thế nào là thất bại.”- Hồng Anh nghĩ.- “Càng ngày càng không chịu được con bé này !”

Ngay lập tức cô lấy chiếc ghi ta gần đó,ngồi lên ghế,trước mặt là cây mic đã được dựng sẵn.

Hít hơi thật sâu,Hồng Anh đưa tay đánh nhạc bài someday của IU ! Tiếng nhạc vang lên…cô cất giọng hát…
- …
Mái tóc xoã xuống mặt che đi một bên khuyên tai,đôi mắt nhìn theo tay mình đang gảy đàn,hai chân vắt lên nhau,chiếc váy trắng khẽ đung đưa…chùm đèn chuyển sang màu vàng ôm trọn lấy thân ảnh nhỏ bé trên sân khấu…Có vẻ cô độc nhưng luôn toả sáng…

Giọng hát không được hay như IU nhưng cũng khiến nhiều người bất ngờ.Gương mặt và giọng hát rất hợp với nhau…trong trẻo..nhẹ nhàng …


- Oh…oh..!- Kết thúc bài hát cô thở phào nhìn mọi người.
- Bốp !...- Tiếng vỗ tay vang lên cùng nhièu lời khen ngợi.

Không ai biết rằng Hye Jin đang rất khó chịu vì điều này.Cứ tưởng rằng phá hỏng chút âm thanh thì Yoona sẽ rất bối rối không biết làm thế nào và trở thành trò cười,vậy mà…
“Tức quá đi !Chị ta khá hơn mình nghĩ.”
- Xin tiểu thư Yoona dừng bước.
Hyun Ly lên tiếng trước khi Hồng Anh định xuống sân khấu.
- Tiểu thư hát rất hay !
- Cảm ơn !- Cô e dè nói.
- Người đẹp lại hát hay như vậy thì không biết thân thế ra sao? Chắc phải đặc biệt lắm chứ?- Hyun Ly đứng dưới khoanh ta trước ngực vẻ đắc ý.
- …- Hồng Anh không hiểu cô ta đang nói gì,mắt mở to ngạc nhiên vô cùng.
- Tiểu thư hãy nói đi,cô là con nhà vị nào? Công ti gì hay quan chức gì?
- Cô…- Hồng Anh nhíu mày nhìn Hyun Ly.
“Thì ra cô ta muốn làm khó mình,được lắm,mấy trò này cũ rồi.”
- Sao thế Yoona? Nói đi chứ? Ngại hả? Bố mẹ làm to quá hay sao mà không dám nói sợ mọi người không tin?
- Nếu muốn biết thì tất nhiên tôi sẽ cho tiểu thư Hyun Ly và mọi người biết.- Hồng Anh cười nhẹ nói.- Thân thế của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt như cô nghĩ cả,tôi là con gái của một quản gia bình thường cho nhà Tae Kyung sunbae thôi !
Cô nói nhẹ nhàng.
- Oh ! Hay thật ! Quả là rất đặc biết phải không mọi người ? Haha !
Hyun Ly nói rồi cười chế nhạo cô.Yoona im lặng không nói tiếng nào.
- Hyun Ly ! Đừng có quá đáng !
Tae Kyung từ dưới đi lên nói.
- Oppa ! Em có nói sai gì đâu?
- Tôi cảnh cáo,lần sau đừng có làm chuyện mất mặt chính mình như vậy ! Đi thôi !
Anh nắm lấy bàn tay lạnh toát của Yoona kéo cô đi.
- Anh ! Nể mặt em hãy ở lại đến hết buổi tiệc đi !
Hye Jin níu tay Tae Kyung lại khi thấy anh muốn đi ra ngoài.Tae Kyung không nói gì nhìn Yoona.
- Không sao đâu !- Cô lắc đầu.
- Được !- Tae Kyung gật đầu với Hye Jin.
- Cảm ơn chị đã hát cho bữa tiệc của em !
Hye Jin nói để lấy lại không khí vui vẻ.Nhưng Tae Kyung lại thấy điều gì trong mắt của nó…cỏ vẻ là sự ghen ghét.

Quả thực hôm nay Hồng Anh khiến rất nhiều cô gái trong bữa tiệc này phải ghen tị.Xinh đẹp hơn bất kì ai bởi nét đẹp này của cô khó ai có được.Người thì quá kiêu sa kiều diễm,nàng thì quá tiểu thư đỏng đảnh.Nhìn đi nhìn lại thì đúng là chỉ có cô là đặc biệt hơn.Đã thế còn hát khá hay nữa.Không ghen mới lạ !

Đang cười nói vui vẻ thì tiếng nhạc khiêu vũ vang lên nhưng đám người này vẫn buôn liên tục,nhất là Kang Min.

- Xin lỗi,cô có thể nhảy cùng tôi một bài được không?- Câu nói lạ tai khiến cho Hồng Anh giật mình quay lại.
- Tôi …?
Ngay sau cô là chàng công tử của tập đoàn sản xuất ô tô lớn ở Hàn Quốc,khá ưa nhìn và bằng tuổi cô,hôm nay cũng đến dự buổi tiệc của Hye Jin.

Không biết vô tình hay cố tình mà hôm nay anh ta lại không dẫn theo bạn nhảy nên mời cô nhảy cùng.Mái tóc hơi ánh vàng,dáng người cao,đôi mắt đen láy khiến nhiều trái tim điên đảo.

Hồng Anh vẫn đang ngơ ngác nhìn người trước mặt mình và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Đồng ý đi chứ,người ta mời chị mà !
Hye Jin đứng ngoài thêm vào.Hồng Anh đưa mắt nhìn sang Tae Kyung,mặt anh đang sầm lại khó chịu,ánh mắt tỏ vẻ không hài lòng.

“Như thế là sao?”- Cô thắc mắc.

Phân vân một hồi cưới cùng cô cũng đành phải đồng ý vì từ chối một người như anh ta cũng không hay.
- Em biết nhảy không đấy?
Anh chàng hỏi cô.
“Tại sao ai cũng hỏi mình như thế nhỉ,trông có vụng về lắm đâu?”- Hồng Anh nghiến răng nghĩ ngợi.
- Hơi hơi ạh !
Cô trả lời.
- Thế là ổn rồi !- Anh ta cười.
Hồng Anh đang căng thẳng vì đây là lần đầu tiên cô nhảy cùng người lạ.
- Ra đây đi !
Nhảy được một đoạn thì Tae Kyung kéo tay cô ra khỏi tên kia.Quay một vòng sau đó cô đã nằm gọn trong vòng tay của Tae Kyung.
- …!
Người kia đờ ra một lúc nhưng chợt hiểu ra vẫn đề thì thoáng cười.
- Anh…!
- Đừng hỏi gì cả !
Hồng Anh chưa kịp nói xong câu “Anh làm cái gì thế?” thì đã bị anh chặn họng.
- Nhảy cùng tôi không được hả?
Bỗng nhiên Tae Kyung lên tiếng.
- …!- Cô lặng im không nói gì,áp sát mặt vào vai anh,lắng nghe lời nói từ tận tim.

…Điệu nhảy này với cô thật thoải mái và ấm áp giống như khi cô bên anh…

Hye Jin là người đứng ngoài chỉ biết nhìn mà không làm gì được,tim con bé cũng đang nhói lên.Người con trai ấy,nó đã theo đuổi rất nhiều năm mà chưa bao giờ rung động vì nó.Vậy mà bây giờ,chỉ có vài tháng mà Tae Kyung đã thích cô ta…

“Yoona,tại sao chị lại xuất hiện chứ? Tôi ghét chị,rất ghét chị !”
Con bé chạy ra chỗ khác…
 
U

uocmovahoaibao

Chương VIII : Kì nghỉ đông !

- Việt Nam thân yêu,ta sắp về rồi đây !
Tôi sung sướng reo lên khi đang ở trên máy bay.
- Trật tự giùm đi,xấu hổ quá,nhóc nói cái gì mà to thế?- Kang Min hỏi tôi.
- Em nói bằng tiếng mẹ đẻ thì sao mà anh biết được cơ chứ !
Tôi cười.
- Lâu lắm mới trở lại Hà Nội.
Anh Tùng tựa vào ghế,mắt nhắm hờ,cảm nhận từng phút một đang dần đưa anh em tôi về với quê hương…
- Không biết Việt Nam như nào nhưng thấy thái độ của hai người tôi đoán nó rất thú vị.- Kang Min nhận xét.
- Cũng giỏi quá ha !- Tôi trêu.
- Tae Kyung không về thật đáng tiếc.- Kang Min chép miệng.
- Kệ anh ta !- Tôi nói vậy nhưng tự nhiên trong lòng lại thấy hụt hẫng vô cùng.
Anh ta ở lại Hàn Quốc một mình như vậy có buồn không? Vậy là cả một tháng tôi sẽ không được gặp Tae Kyung ! Cứ như đến lại thấy chán nản.Sao thế này?
“Mình điên thật rồi !”


- Này ! Ngủ sớm đi,mai bay rồi !- Tae Kyung đứng ở cửa phòng Hồng Anh nói.
- Anh không muốn đi cùng chúng tôi sao?
Cô không hiểu tại sao mình lại hỏi anh như vậy? Chỉ biết tâm trạng cô khi biết anh quyết định không cùng đi thì rất không bình thường.
- Không,tôi không đi ! Tôi còn có việc ở đây.
Anh nói rồi khẽ cười…nhưng nụ cười có gì đó không đành lòng.Hồng Anh biết trước thế nào Tae Kyung cũng không đi nhưng suy nghĩ của cô mơ hồ rất muốn anh đi…
- Vậy thì anh cứ ở luôn đây đi !- Cô chạy ra đóng sầm cửa vào không nhìn anh đến một lần…
Tae Kyung đứng bên ngoài thẫn thờ nhìn vào cánh cửa phòng…
- Ngốc !
Anh khẽ chạm tay lên cửa rồi quay về phòng mình…

Vậy là sáng hôm sau cô lên máy bay mà không chào anh…cứ thế đi thẳng.


Chuyến bay đã hạ cánh :
- Hồng Anh ! Ở đây nè.
Vừa mới bước gần ra ngoài tôi đã nghe thấy tiếng gọi của Gia Linh và Mai Nhi.
- Ê ! Nhìn thấy rồi.
Tôi nhảy lên xua tay chào hai đứa làm náo loạn cả sân bay.Bao nhiêu đò đạc đang cầm trên tay tôi ném hết cho Kang Min và anh Tùng để chạy ra trước.
- Ah !!!- Cả ba đứa cùng hét lên nhảy vòng tròn.công nhận là lúc đấy mình điên thật.
- Tôi nhớ bà quá !
- Bọn tôi nhớ bà sắp chết rồi.
Nói rồi cả bọn ôm lấy nhau.Nhưng chợt thấy thiếu cái gì đó tôi lên tiếng :
- Nhung Anh đâu?
- Nó phải ở lại để giữ chân ông thầy.- Gia Linh nói.
- Àh !- Tôi nhớ ra là buổi chiều chúng nó phải học.
- Bà trông trắng ra nhiều đấy nhỉ !- Mai Nhi cười khen tôi.
- Ừh ! Khí hậu bên đấy mà,ai ai cũng trắng.
- Anh Tùng đâu?- Gia Linh nhìn đằng sau.
- Biết ngay mà,chưa hội ngộ được bao lâu mà đã tớn mắt đi tìm anh tôi rồi !- Tôi trêu Gia Linh.- Ở sau đây,tôi chạy lên đây trước mà.
- Ừ,nhìn thấy rồi.- Gia Linh cười thích thú.- Trời ơi,sao mà anh bà càng ngày càng đẹp trai thế? Trông bụi bặm và nam tính không chịu được !
Gia Linh quay vào kêu trời đất với tôi.
- Anh tôi mà !
- Này con nhóc kia,chạy gì mà nhanh thế?- KangMin vừa lại gần vừa mắng tôi.
- Í ! Cái anh này ở đâu ra thế? Ở cùng nhà đây hả?- Mai Nhi giật áo tôi.
- Không hẳn,tên này cũng ở cùng nhà tên là Kang Min,còn người mà tôi kể với mấy bà không về cùng đâu.
- Ôi ! Đẹp trai dễ sợ bà ơi !- Mai nhi giật giật áo tôi.
“Đúng là…hám trai đẹp kinh khủng hơn cả mình !”
- Bà không sợ Vương nhà bà nghe thấy hả?- Tôi quay sang ngắm nó.
- Kệ chứ ! Có trai đẹp thì phải ngắm.
Mai Nhi mắt cứ dán chặt vào Kang Min.
- Thật khổ cho thằng bạn tôi.
Quay ra thì đã thấy anh Tùng và Kang Min đứng bên cạnh.
- Em chào anh,lâu lắm không gặp !
Gia Linh cười chào anh tôi.
- Ừh,chào Gia Linh,thế hai đứa khoẻ không?- Anh Tùng khá vui khi được gặp lại hai nhỉ này.
- Có,tụi em nhớ hai người nhiều lắm !
Mai Nhi chen vào nói trêu.
- Haha ! Chưa tin được.
Ca ca cười.


Sau một hồi giới thiệu Kang Min đã làm quen được với Mai Nhi và Gia Linh.
- Bây giờ ba người ở đâu?
Gia Linh hỏi khi chúng tôi vừa lên taxi.
- Về khách sạn !- Tôi nói.


- Haiz,cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Tôi nhảy lên giường.mệt quá !
Anh Tùng thuê hai phòng,tôi một phòng,anh và Kang Min chung một phòng.Haha thoải mái vô cùng.
- Bao giờ mấy bà tan học thế?
Tôi hỏi Gia Linh.
- 5 giờ,còn một tiếng nữa.Hôm nay tôi hi sinh một buổi học để đi đón bà đấy !
Gia Linh nhìn đồng hồ và nói.
- Bà đón tôi hay là anh tôi?
Tôi hỏi đểu,ngó xem mặt con bé như thế nào.
- Bà đừng có mà trêu tôi !
Gia Linh đánh tôi,mặt hơi ửng hồng lên.

“Haha con bé này cũng biết ngượng đấy chứ !”
- Mà Tuấn cũng biết bà về đây.
Gia Linh nói làm tôi giật mình,từ lúc về đây đến giờ tôi chưa hề nghĩ đến Tuần lần nào.Lạ thật ! Nhưng chắc tại vui quá thôi.
- Sao Tuấn không đến đón tôi? Chắc quên luôn đứa bạn này rồi.
- Thôi không phải lo đâu,chắc nó quên thôi mà.
- Ah ! Hay là lát nữa lớp tan học tôi đến đó nhé.Làm cho bạn nó ngã ngửa ra mới được.- tôi nói,trong lòng vui sướng vì sắp được gặp lại lũ bạn.
- Bà không nghỉ ngơi àh?
- Không cần đâu,tôi khoẻ lắm.
Nói rồi tôi lôi Gia Linh và Mai Nhi sang phòng ca ca để xin phép :
- Sao vừa mới xuống sân bay đã đòi đi rồi?
Ca ca giãy nảy lên.
- Thôi mà,em đi một chút thôi,không ốm đâu mà lo,ca ca nhé !
Tôi giở giọng năn nỉ.
- 7 giờ về ăn cơm đấy,muộn thì cứ liệu hồn.
- Ok anh !
Tôi nhảy lên vỗ vai anh rồi chạy về phòng thay quần áo.Mặc nguyên một bộ đồng phục trường Việt Đức : quần bò,áo đồng phục sơ mi và áo khoác đồng phục và cáo khoác đồng phục.Tôi bước ra khỏi phòng trước sự ngạc nhiên của hai nhỏ bạn.
- Bà…bà…vẫn giữu bộ đồng phục này hả?
Mai Nhi lắp ba lắp bắp.
- Ừ,tôi biết là sẽ có lúc cần dùng mà.
- Hồ hồ,tôi phục bà rồi đó nha.
Gia Linh hẩy tôi vài phát.
- Thôi ! 4h30 rồi mau đi thôi.
Tôi nói và kéo cả lũ đi đến chỗ học thêm.Vẫn đi bon bon trên chiếc xe mini của Mai Linh và chiếc cào cào màu bạc của Gia Linh,ba đứa chúng tôi lại cùng nhau lượn phố Hà Nội.Thật sự cảm giác này này quá thân quen,dễ chịu.Đã lâu lắm rồi tôi không được đi trên con đường này…quê hương thứ hai của tôi…
- Sắp tan chưa thế?- Tôi suốt ruột hỏi.Đứng đợi ở ngoài này hơn 10 phút rồi.
- Đợi thêm một chút nữa đi,tôi vì bà mà đau cả đầu.- Gia Linh càu nhàu.
- Kìa,ra rồi !- Mai Nhi chỉ cho tôi thấy.
- Trốn đi !- Gia Linh cúi đầu xuống.
Haha ! Đã nhìn thấy thằng Vương này,Nhung Anh này,Duy điên này,Quang lợn này…ủa sao không thấy Tuấn?
- Bây giờ cả ba giả vờ ra lấy xe đạp nhé ! Còn Hồng Anh,bà bịt khẩu trang vào.
Nói rồi Gia Linh đưa cho tôi chiếc khẩu trang màu đen của nó.
- Cứ như bình thường nhé ! Ok?- Tôi nói.
- Ok !
- Ok !
Tôi và hai đứa nó từ đi ra chỗ gửi xe coi như ko có chuyện gì xảy ra cả.

“Hay thật,không có đứa nào để ý đến mình !”
- Ơ hay,Gia Linh,Mai Nhi,********* không đi đón Hồng Anh hả?- Nhung Anh hỏi.
- Nó không về nữa rồi,làm mất công tụi tao đến sân bay.
Công nhận Mai Nhi diễn giỏi thật.
- Trời ! Con nhỏ này đùa ai vậy?- Vương thốt lên.- Thế mà Mai Nhi nói với Vương là hôm nay nó về !
- Nhi cũng có biết đâu Vương !
Mai Nhi tiếp tục giả bộ ngây thơ.

Trong lúc chúng nó đang chán nản mừng hụt thì tôi bỏ khẩu trang ra nói to.
- Đói quá,đi ăn cháo quẩy cay nóng thôi ********* ơi !!!
Ngay lập tức bọn nó nhận ra giọng tôi và quay ra nhìn kinh ngạc.
- Bà…bà ở đây từ khi nào thế?- Nhung Anh réo lên ôm chầm lấy tôi.
Nhỏ này vẫn mít ướt như xưa vậy.
- Anh “ngộ” về từ khi nào thế?
Vương lớn tiếng hỏi.
- Mày về sao không không khai báo thành thật với bọn tao để hai đứa này tung tin giả hả?
Duy cùng cả lũ nhao nhao hết cả lên.
- Trật tự cái nào !- Tôi hét to.- Tôi mới về thôi,mấy ông mấy bà để từ từ tôi mới nói được chứ…
Sau một hồi ôm nhau hò hét tôi mới sực nhớ ra :
- Àh,thế Tuấn đâu rồi? Từ hồi về tới giờ tao chưa thấy.
Tôi hỏi bọn bạn.
- Thôi chết rồi !- Quang lợn hoảng hốt kêu lên.- Nó bảo với tao là cũng đi đón mày sau khi bọn Mai Nhi với Gia Linh đi đấy.
Quang lợn nói làm cho mấy đứa phát hoảng.
- Cái gì?
- Thế bây giờ vẫn ở đấy hả?
- Tao cũng không biết.- Quang lợn lắc đầu.
- … !

Tuấn đi đón tôi từ lúc đấy đến giờ mấy tiếng rồi.Làm sao đây,biết Tuấn ở đâu mà tìm? Đầu óc tôi đang dần rối loạn lên.

“Không đón được mình chắc Tuấn sẽ lo,cứ ra sân bay đi xem sao đã.”
- Tôi phải ra sân bay !
Tôi quay vào nói với Gia Linh và chạy ra đường đón taxi luôn.
- Bác ơi,cho cháu đến sân bay.
Nhưng bây giờ đến sân bay liệu Tuấn còn ở đó không? Mấy tiếng như vậy chắc gì đã còn đợi.
- Khoan đã bác ơi,cho cháu tới Hồ Gươm đi ạh.
Tôi đổi ý.
Có lần Tuấn nói với tôi rằng nếu muốn tìm cậu ấy hãy đến quán kem ở Hồ Gươm.Mong rằng sẽ gặp cậu ấy ở đó.
 
U

uocmovahoaibao

Vừa xuống xe tôi chạy ngay đến mấy hàng kem bên hồ.Đưa mắt tìm kiếm xung quanh…cuối cùng thì bóng ấy…cũng đã xuất hiện.

Tuấn đang ngồi đó – chiếc bàn ngay sát hồ.Vẫn chiếc áo đồng phục ấy,vẻ mặt luôn rạng ngời ấy,nụ cười khiến tôi như đóng băng,nhưng hình như cậu ấy có gì đó rất buòn trong sâu đôi mắt kia,sao mà xa vời thế?
- Lại tương tư Hà Nội hả?
Tôi lại gần và ghé mặt xuống hỏi.Tuấn có vẻ hơi giật mình quay ra nhìn :
- Cậu…?
Thật không ngờ Tuấn lại ngỡ ngàng đến vậy,cứ tròn mắt ra nhìn tôi.
- Tuấn không nhận ra Hồng Anh này hả?
Tôi ngồi xuống ghế.
- Cậu về rồi hả?
Tuấn tươi tỉnh trở lại.
- Ừh,sao? Cậu không vui hả?
Tôi trêu.
- Không phải ! Vì tôi nghĩ cậu không về nữa.
Tôi cười.Lâu lắm tôi mới được thấy nụ cười này.Rất đẹp.
- Cậu ra sân bay đón tớ hả?
- Ừ,nhưng không thấy cậu đâu.- Tuấn nói.
- Tớ đi trước với hai nhỏ kia rồi.Hì hì !- Tôi vui vì biết Tuấn cũng đến đón mình.
- Ăn kem gì không?- Tuấn vẫn ga lăng như ngày nào.
- Socola !
- Hồng Anh vẫn thích vị này nhỉ.Chẳng thay đổi chút nào.
- Ừ,tớ vẫn vậy mà.
Tôi cười và quay ra ngắm hồ Gươm.

Gió thổi mát thật đấy ! Tôi yêu Hà Nội.


Ăn kem xong Tuấn lai tôi đi dạo loanh quanh bằng xe đạp :
- Sao cậu biết tớ đi đón cậu?
Tuấn hỏi.
- Àh,Quang nói.- Nói tôi mới nhớ.- Chết rồi tớ quên chưa gọi cho bọn nó.
- Gọi luôn đi !- Tuấn đưa máy cho tôi.
- Ừh.
Tôi lấy máy Tuấn gọi cho Gia Linh.
“Alô,Tuấn hả?”- Gia Linh nghe máy.
“Không ! Tôi đây bà ! Hồng Anh đây.”
“Ơ,bà tìm thấy Tuấn ở đâu đấy?”
“Ở chỗ hồ.”
“Sao biết nó ở đấy mà tìm?”
“Àh,linh cảm thôi !”
“Chà chà,anh chị linh cảm tốt quá hen !”
“Thôi đi bà !”
“Tôi còn chưa hỏi tội bà đấy,cứ thế tớn mắt đi tìm trai mà để bọn tôi lại thế.”
Gia Linh bắt đầu nói linh tinh.
“Bà vớ vẩn quá đấy ! Có gì mai tôi đền bù được chưa? Tối nay kêu cả lũ onl đi,tôi chấp hết lượt.”
“Rồi,rồi tôi đi ăn cơm đây nhé !”
“Cái gì? Ăn cơm?”- Tôi quên mất thời gian phải về khách sạn.- “Mấy giờ rồi?”
“6h30 rồi.”
“Chết ! Tôi phải về thôi ! Chào bà !”
Tôi cúp máy rồi bảo Tuấn :
- Tớ phải về khách sản rồi !
- Ở đâu?
- Tuấn cho tớ về khách sạn *** đi !
- Àh,Tuấn biết chỗ đó rồi,gần đây thôi không sao đâu.
- Oh,vậy hả? Thế thì may quá !
Tôi thở phào tiếp tục quay ra ngắm phố.Vẫn nhộn nhịp như ngày nào !
- Hà Nội vẫn vậy nhỉ?- Bất giác tôi nói với Tuấn.
- Ừh,Hà Nội vẫn vậy,vẫn có hoa sữa,vẫn có kem Tràng Tiền…nhưng thiếu cậu.
Tuấn nói làm tim tôi loạn nhịp.Hoá ra cậu ấy cũng để ý tới sự có mặt của tôi trong bao lâu nay…

…Sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến Tae Kyung...

Điều này thật không hợp lí chút nào.Không được,quên đi,không được nghĩ tới anh ta nữa,chết mất thôi !
- Thiếu tớ thì cũng có sao đâu ?Hà Nội vẫn như vậy mà…dù sao cũng chỉ là một người ra đi mà thôi.
- Có thể đối với một người nào đó sẽ là một sự thay đổi lớn,mất mát lớn…
- Làm gì có ai chứ.Số tớ không có người mong đợi đâu,nên tớ có đi xa cũng chẳng phải lo nghĩ !
- Không lo nghĩ vì con người cậu vô tư thôi.- Tuấn quay lại cười.
- Vậy hả ? Hi hi,thế Tuấn thì sao? Còn yêu Hà Nội nữa không?
Tôi lại hỏi câu này.
- Còn chứ,Hà Nội thì lúc nào chả yêu.Yêu mãi không thôi !
- Ha ! Tuấn nhà ta thật si tình !
Tôi bật cười vì câu trả lời của Tuấn nhưng có điều tôi không thấy ghen với Hà Nội nữa…


Đến gần khách sạn tôi đã thấy kang Min và anh Tùng đứng đợi ở đó.
- Anh !- Tôi gọi hai người họ.
- Người kia là ai thế?- Tuấn hỏi.
- Bạn Hồng Anh khi ở bên đấy,Tuấn thấy thế nào?
- Nhìn cũng rất đàng hoàng.
- Ha,bạn Hồng Anh mà !
Tôi cười và nhảy xuống xe.
- Về rồi hả?- Ca ca đến gần.
- Em chào anh.- Tuấn chào ca ca.
- Ừh,lâu lắm không gặp rồi,dạo này khoẻ không?- Anh Tùng vui vẻ nói.
Anh cũng rất quý Tuấn.
- Vâng ! Em vẫn khoẻ !Hôm nào anh em mình đi là mấy trận đi !- Tuấn bắt đầu gạ anh tôi đi chơi bóng rổ.
- Được thôi,bao giờ có thời gian cứ gọi anh là ok !- Ca ca vỗ vai Tuấn.
Tuấn tài thật,đi đâu ai cũng quý.
- Àh,để em giới thiệu với anh,đây là Tuấn bạn em !- Tôi nó với Kang Min.
- Em bảo anh ta tên gì cơ?
Chết ! Quên mất lại nói tên Việt nhưng mà cũng chẳng còn tên nào khác cả.
- Tuấn !- Tôi cố nói thật rõ để Kang Min nói theo.
- Ồ,Tuân…!
- Haha !- Tôi phì cười vì cái giọng của Kang Min.- Còn đây là Kang Min,Tuấn làm quen đi.
Tôi nói.
- Hi ! I am Tuan.
Tuấn nói bằng tiếng anh cho dễ hiểu.Công nhận là thông minh hơn mình rồi.

Sau khi Tuấn về tôi cùng hai người kia đi ăn cơm bụi,bây giờ phải tìm lại cảm giác đó thôi.
- Ăn uống thế này thú vị thật !
Kang Min vừa ăn vừa nói.
- Lần đầu tiên trong đời anh được ăn thế này đúng không?- Tôi hỏi.
- Chuẩn đấy !- Kang Min giơ ngón tay cái lên đồng ý.
- Haha ! Còn nhiều cái hay lắm,em sẽ cho anh trải nghiệm từ từ.
Có vẻ anh ta ăn rất ngon lành.


Kết thúc bữa ăn tối tôi về khách sạn tắm rôi ngồi ở ban công ngắm Hà Nội về đêm ! Đẹp,vừa xa hoa nhưng vẫn rất thân quen…
Tôi mang laptop ra và lên mạng.Ngồi ở ngoài này,gió mát.nghe “phố cổ” của Thuỳ Chi nữa thì còn gì bằng.Đúng là giây phút êm ái nhất cuộc đời…

Vào mấy trang blog quen thuộc,Tuấn vừa có bài mới :
“Nắng cuối ngày đông – em”- Tên bài.

“Sự trở về của em làm cho tôi thấy thật ấm áp trong mùa đông này.Chiều nay khi đón em tôi đã rất hụt hẫng khi chẳng thấy bóng dáng quen thuộc ấy đâu,tự hỏi rằng: Hay cô ấy không về nữa? Và thế là tôi quay về,ngồi ở quán kem quen thuộc bên hồ Gươm.

Em đã đến tìm tôi !

Thật sự cảm giác lúc đó của tôi là kinh ngạc và vui mừng!Em về thật rồ.
Em đứng ngay trước măt tôi với nụ cười rạng ngời…rồi lại hỏi một câu rất lém lỉnh : Lại tương tư hà Nội hả? Em nhìn vẫn vậy,vẫn ánh mắt trong veo ấy,vẫn cái sự hồn nhiên của một đứa nhỏ,vẫn hay cười đùa…

Gần như không lúc nào là tôi không nhìn em.Tôi đã nhớ khuôn mặt này rất nhiều,rất lâu rồi…Cảm giác được tìm lại cái dáng nhỏ nhắn mà mình yêu thương thật ngọt ngào xao xuyến.Rất tự nhiên em lại ngồi ăn kem với tôi như ngày trước,vẫn mùi vị socola lạnh buốt trong ngày đông…

Em quay ra ngắm hồ Gươm,môi nở một nụ cười mãn nguyện,mái tóc buộc cao,mái được xước lên gọn gàng khiến gương mặt sáng bừng như ánh ban mai.Đôi mắt khẽ nheo lại thành hình trăng khuyết,hướng cái nhìn ra phía xa.Em mặc nguyên một bộ đồng phục học sinh,trông thật thân quen.Em chẳng hề thay đổi,vẫn hay lắc lư cái đầu,tay chống cằm vẻ suy nghĩ.Chốc chốc lại quay ra nhìn tôi cười rồi lại nhìn ra hồ.Tất cả đều thật đẹp,cứ ám ảnh lấy tâm trí tôi : Khuôn măt ấy,nụ cười ấy và đằng sau là vệt nắng cuối cùng còn xót lại của ngày đông hôm nay…!”

…lặng thinh…
Tôi chẳng biết phải nghĩ gì hơn.

Bởi cái câu nói ấy,câu nói : “Lại tương tư hà Nội hả?” là do tôi nói.vậy là bao lâu nay,bao bài blog của Tuấn đều viết về tôi.Phải,không ai khác,là tôi !
Tại sao?...
Tại sao tôi lại không nhận ra chứ?...
…Tuấn cũng thích tôi…

Thật sự tôi không thể tin nổi điều này.Tuấn biết tôi phải đi xa nên không thổ lộ tình cảm của mình vào cái ngày 14-2 ấy vì không muốn tôi bận tâm.Và hôm nay Tuấn cũng nói rằng có người luôn mong chờ tôi…Thì ra tất cả đều là dành hết cho tôi…thế mà tôi không hề hay biết…!

Đáng lẽ tôi phải vui mừng đến phát điên mới đúng chứ? Nhưng sao tôi cứ bàng hoàng mãi thế này? Thái độ của tôi quá hờ hững.

Tình cảm đơn phương bao lâu nay của tôi đã được đáp trả cơ mà.Sao không thấy vui vẻ chút nào?...

“Hồng Anh ơi,mày sao vậy…?”

Tae Kyung…cái tên này lại lướt qua đầu tôi ! Thế nào là sao? Tôi thật sự không hiểu…
 
U

uocmovahoaibao

- Hồng Anh ! Mau dậy đi !
Sáng ra đã nghe thấy tiếng của Gia Linh í ** bên tai rồi.
- Sao bà đến sớm vậy?
Tôi bước xuống giường buộc lại tóc rồi vào phòng tắm.
- Ừ,anh Tùng gọi tôi và Tuấn đến chơi.
Vừa nghe thấy chữ Tuấn tôi thoáng giật mình !

Trang Blog hôm qua…
- Thế hả? Thảo nào phi ngay đến đây.- Tôi lại trêu Gia Linh.
- Sáng ra đã xỏ đểu nhau rồi,bà thích chết hả?- Gia Linh giơ tay định đánh tôi,còn tôi thì chạy biến vào trong phòng tắm.

Trời hôm nay lạnh thật,thở ra cả làn khói trắng.Tôi mặc quần jean,chiếc áo len dài có mũ trắng và khoác áo đen bên ngoài.Cổ quấn thêm khăn len khá ấm áp.Đay mới thực sự là cái rét ngọt của hà Nội.Đi ngoài trời mà sương mờ vẫn cứ lơ đãng ôm lấy cả thành phố làm con đường thêm ướt hơn…

Tôi đi ăn sáng với bốn người bọn họ : Kang Min,anh Tùng,Tuấn và Gia Linh.
Mọi người đều quyết định ăn bánh đa cua ở một quán quen thuộc của tôi trước kia.Phải nói là bu này nấu rất ngon,nhiều bánh lạ rẻ nữa,học sinh như chúng tôi chỉ cần thế này là đủ ăn cả năm rồi.
- Đây là bánh đã cua nổi tiếng ở Việt Nam hả?
Kang Min nhìn bát bánh đa mới mang ra còn nghi ngút khói hỏi tôi.
- Ừm,anh ăn thử đi,ngon lắm !
Tôi gật đầu.Đúng là về đây anh ta ngố đi rất nhiều.
- Xụp…!Ưm,very good !
Kang Min kêu lên thích thú.Kết quả là anh ta ăn những hai bát trong khi chúng tôi chỉ ăn có một bát.Haha,đây là “tây balo” thật rồi !
- Ăn xong rồi đi đâu chơi bây giờ?
Tôi hỏi mọi người.
- Anh phải đi với bọn bạn rồi,mấy đứa tự đi với nhau nhé.- Tùng ca ca nói.- Kang Min,cậu muốn với phe nào? Tôi hay Yoona?
- Yoona !- Không ngần ngại kang Min khoác vai tôi và nói.
- Vậy thì anh đi đây,bye !
Anh Tùng nói rồi đi luôn.
- Bà mau gọi mấy đứa kia đi để còn đập phá một bữa.- Tôi nói với Gia Linh.
- Đợi tôi chút.
Gia linh quay đi cầm điện thoại ấn số.

Từ sáng tới giờ tôi chưa nói chuyện nhiều với Tuấn,thi thoảng mới nhìn sang và cười thôi.Tự nhiên tôi muốn tránh ánh mắt dịu dàng ấy của Tuấn.Nó làm tôi bối rối không biết phải cư xử thế nào?
- Hồng Anh ở bên đó có nhiều bạn không?- Tuấn lên tiếng trước.
- Có chứ,Hồng Anh đi đâu cũng phải có bạn bè mới chịu được.
Tôi cười trả lời.
- Cũng may là Hồng Anh chưa quên bọn Tuấn ở đây đấy !- Tuấn bật cười.
- Tuấn lo thừa rồi,sao tôi quên được chứ !
Tôi hẩy vai Tuấn rất bình thường như hề biết tình cảm của Tuấn.
- Tuấn trêu vậy thôi,ai chẳng biết Anh “ngộ” thế nào mà.
Tuấn khen tôi.
- Ha,nói rất phải !- Tôi cười.
- Này,em đang nói chuyện gì đấy?
Kang Min xen vào,chết,quên mất là anh ta đứng đây nãy giờ.
- Àh,không có gì đâu anh,chỉ là hỏi thăm nhau thôi.- Tôi nói.
Khổ thân anh ta,từ hôm về đến giờ cứ như đao ấy !
- Oh,thế không đi đâu hả?
- Có chứ,nhưng đợi mọi người đến đủ đã.
- Ừh.

Chương IX : Ma trong công viên !!!

Một lúc sau mấy đứa bạn thân : Nhung Anh,Mai Nhi,Vương,Quang lợn và Duy điên đã đông đủ.
- Có đủ xe không nhỉ?
Tôi hỏi.
- Chắc là đủ đây !- Duy điên gật đầu.
- Anh có biết đi xe đạp không?- Tôi hỏi Kang Min.
- Dĩ nhiên có rồi.
- Ok,vậy lên xe này lai đi !
Tôi vỗ tay lên xe của Nhung Anh.
- Hì hì,anh này là ai thế?- Nhung Anh ghé vào tai tôi hỏi nhỏ.
- Bạn tôi ở bên đó cùng về đây chơi,hôm nào tôi sẽ nói rõ hơn.Bây giờ để cho anh ta lai tạm vậy.
Tôi nhờ nó.
- Được thôi,đẹp trai như thế này ai nỡ từ chối !
Nhỏ nói làm tôi suýt thì té.Con bé này trông nhát thế mà cũng háo sắc ra phết !
- Thôi đi nào !- Tôi leo lên xe Gia Linh và hô to.
Cả lũ lên đường ra quán trà sữa.

- Ôi lạnh thật !
Ngồi trong quán trà sữa mà người tôi cứ run lên bần bật.
- Ừh,bà về đúng đợt rét còn gì !
Gia Linh xoa tay nói.
- Mà đứa nào bảo uống trà sữa lạnh trong cái mùa này thế?
Nhung Anh càu nhàu.
- Tôi chứ ai?- Tôi giơ tay lên mặt cười toe toét.
- Bộ điên hả?- Nhỏ hỏi
- Ừh,lâu lâu không được uống nên thèm quá.
- Xì,trời…
- Nào nào,bây giờ cả nhà ngồi bàn xem tí đi đâu chơi bây giờ?
Tôi hỏi mọi người vì chưa quyết định được sẽ đi đâu cả.
- Hay là đi Thiên đường bảo sơn đi,ngay đây mà.- Vương cầm cốc trà sữa vừa hút vừa nói.
- Cũng hay đây !- Mai Nhi cổ vũ.
Trời,hai con người này đúng là cùng một cặp trời sinh mà.
- Còn ai có ý kiến gì nữa không?- Tôi quay ra hỏi.
- Có vẻ như chúng ta nên đi Thiên đường đấy rồi.
Gia Linh gật gật đồng ý với Vương.
- Ok !- Cả lũ đồng thanh.

Và thế là chúng tôi đi đến đó chơi.
- Chuẩn bị tinh thần chưa?
Bọn con trai hỏi khi vừa leo lên ngồi trên tàu cao tốc.
- Ok ! Mau đi thôi !
Con gái lần lượt đáp.
- Húuuuuu !
Cả lũ hú lên khi tàu mới bắt đầu chuyển bánh.
- Ahhhhhh !- Tôi và gia Linh hét to nhất đội.


- Trời ơi ! Hai đứa mày làm tao điếc hết cả tai.
Duy điên ngồi trên tôi nên hứng đủ cả.
- Thật đúng là kinh hoàng !
Quang lợn đi xuống mà rùng mình.Haha,công nhận tôi hét rất to.
- Này ông nói thế là có ý gì hả?
Tôi và Gia Linh đánh túi bụi vào người quang lợn.
- Ái,ái,ái,Duy ơi kéo chúng nó ra hộ tao cái !
Nó kêu lên thảm thương.
- Tao đâu có dại đâu con,chạy khỏi hai đứa này còn chưa được,lại còn xông vào cứu mày để mà làm cảm tử quân hả? Còn khuya nhé !
Duy điên đứng ngoài làm ngơ.
- Ái,làm người ai lại làm thế?
- Có tao nè.
- Ê,đi chơi tiếp thôi.
Vương gọi bọn tôi.
- Ok ! Đợi chút !
- Nhanh lên !
Tuấn quay lại cười…
…nắng lấp ló,nhàn nhạt phía bầu trời,nụ cười áy lại toả sáng hơn…
Một lần nữa tôi rung động nhưng có lẽ cảm giác này giờ đây không còn mãnh liệt như trước nữa…

Chiều !

Chơi mệt rồi cả bọn mới rủ nhau đi ăn kem.Mua hẳn một túi ốc quế đem ra công viên ngồi ăn với nhau.
- Buốt thế !- Gia Linh kêu.
- Ăn kem mùa đông mới thích.
Tôi vừa nói vừa cắn kem.
- Đúng vậy !- Mai Nhi gật đầu.
- Đúng là bản tính háu ăn ngấm vào máu ! Tại sao biệt danh lợn lại đặt cho mình nhỉ? Trong khi…
- Phạm Minh Quang ! Ông chết với tôi !
Tôi quát lên đuổi theo Quang lợn.
- Này,đừng có đuổi,tôi đã là gì bà đâu?
Quang lợn bắt đầu chạy để bảo toàn tính mạng.
- Ông muốn nói tôi là lợn chứ gì? Ông nghĩ tôi là ai mà không hiểu hả? Đứng lại cho tôi. !
- Tự bà suy diễn đấy nhé,tôi chưa nói gì cả.
- Mai Nhi,giúp tôi !
Tôi quay lại gọi Mai Nhi.
- Ya,mi chết với ta !
Mai Nhi và tôi bắt đầu đuổi theo nó.
- Ê,từ từ đã !
Bỗng nhiên nó chạy chậm lại nói thì thầm.
- Sao hả?- Tôi hỏi.
- Hai bà xem đôi kia đang làm gì nhau?
Quang lợn chỉ tay.
- Ồ !
Mai Nhi và tôi “ồ” lên khi thấy cảnh hai người trong công viên hôn nhau.Có thể nói đây là chuyện bình thường như cơm bữa ở đây.Có hôm đám bọn tôi còn trêu cho một đôi ngượng chín mặt phải bỏ đi.Nghĩ lại mới thấy vui !

Tự nhiên hôm nay máu trêu người của tôi lại nổi lên rồi.
- Gọi cả lũ ra đây trêu đi.
Tôi nói và nở một nụ cười giao xảo nhất có thể.
- Bà lại bắt đầu giở trò đây !
Mai Nhi nói.
- Hì hì !
Ai chơi thân mới có thể biết tôi rất hay trêu người,có thể nói là cao thủ luôn !
- Để tao gọi !
Quang lợn rón rén đi ra gọi đồng đội.
- Có gì hay thế?
Duy điên – một bằng hữu chơi khăm của tôi – ngồi xuống bụi cây hỏi.
- Mày nhìn kìa !
Tôi chỉ cho nó xem cảnh nóng.
- Hồ hồ,hay vậy ! Hồng Anh trông mày có vẻ ngứa ngáy chân tay giống tao đấy !- Duy điên cười lưu manh.
- Mày hiểu ý bạn đấy !
Trời đang dần dần tối,vì thế sẽ dễ trêu hơn.Haha,đúng là trời giúp ta mà !
- Mày còn giữ cái đoạn âm thanh trong phim ma không?
- Còn !
- Thế thì bây giờ…
Tôi ngồi thì thầm với bọn bạn bàn kế hoạch doạ cho đôi tình nhân kia một phen nhớ đời.
 
U

uocmovahoaibao

Đầu tiên cả bọn sẽ đi ngang qua mặt họ,công nhận là tình yêu thật cháy bỏng,hôn nhau nãy giờ mà chưa dứt.
- Trời tối rồi về đi,nghe nói buổi tối ở đay có ma đấy.- Duy điên nói.
- Vậy hả?- Mai Nhi vờ hỏi.
- Bà không biết hả? Ngày trước ở đây có đôi tình nhân tự tử cùng nhau đấy !- Tôi nói nhỏ nhưng đủ để đôi kia nghe thấy.
Chúng tôi cố gắng đi thật chậm qua họ.
- Thiệt hả? Sao bà biết?- Gia Linh hỏi.
- Ừh,hồi trước nhà tôi ở gần đây mà,tôi còn ra xem nữa cơ,thảm cực !- Tôi nói như thật,ai mà không biết chắc sợ mà chạy luôn.
- Sợ thật ! Chắc họ chẳng siêu thoát được đâu,chết trẻ như thế mà.- Nhung Anh cắn môi nói.
- Thôi thôi ! Về đi tao sợ rồi đấy !
Quang lợn cố tình đẩy chúng tôi đi nhanh hơn.Đôi kia đã ngừng hôn nhau vì thấy chúng tôi lượn qua.

Ra khỏi cổng,bọn tôi chạy luồn ra đằng sau trèo vào,ngồi nghe họ nói chuyện.
- Về đi anh !- Nàng nói.
- Sao sớm thế?- Chàng ngạc nhiên.
- Nghe bọn kia nói ghê quá,em sợ lắm !
Nàng nhõng nhẽo thu mình nép vào ngực chàng.
- Trời,tụi nó trêu mình vậy mà em cũng tin àh?- Chàng khẽ nựng nàng.
- Thôi đi,đừng có nựng em nữa,sao anh biết tụi nó trêu?- Nàng hỏi.
- Àh,lần trước anh đến đây cùng con bồ cũ…àh nhầm…cùng bọn bạn anh nó cũng…!- Chàng ta lỡ mồm.
- Anh ! Bồ cũ áh?- Nàng nổi máu Hoạn Thư.
- Không ! Đã bảo là anh nhầm mà bé yêu.Lại đây với anh nào.
Chàng kéo nàng lại gần mình và…cảnh nóng lại bắt đầu ! Hôn hoài mà không chán nhỉ?
- Haha !- Tụi tôi ôm bụng cười với nhau.
- Cái thằng này ngu dễ sợ !- Gia Linh bình luận.
- Nào nào,họ chưa sợ thì mình phải tiếp tục kế hoạch đi thôi !- Duy điên nói nhỏ.
- Ok ! Mày chuẩn bị bật nhạc nhé !- Tôi nói rồi quay sang Nhung Anh.- Bà khóc cho đạt vào đấy !
- Biết rồi !- Nhung Anh gật đầu.
- Action ! Nhạc !
Tôi hô khẩu lệnh.Ngay lập tức Duy điên bật một đoạn âm thanh nghe khá rùng rợn mà nó down được trên mạng về.Cái bản tính trêu người không cho phép nói từ bất kì cái gì hay ho.
- Hix ! Hu…hu…!
Nhung Anh bắt đầu khóc,tiếng khóc lặng thầm thút thít đủ để khu vực xung quanh nghe loáng thoáng trong gió.

Không gian tĩnh lặng tôn lên âm thanh từ điện thoại rõ hơn.
- Hình như có tiếng con gái khóc anh ạh !- Nàng đẩy chàng ra sau một nụ hôn dài làm cho chàng…mất hứng !!!
- Sao thế? Anh có nghe thấy gì đâu? Nào,lại đây !
Chàng kéo nàng vào và tiếp tục.
- Hu…hu…!
Nhung Anh vẫn tiếp tục khóc đều đều nghe rất u uất ! Công nhận là vậy vì khóc là nghề của nó mà.
- Rõ ràng em nghe có tiếng người khóc mà anh !- Nàng lại khiến chàng mất hứng.
- Em sao vậy? Đang cao trào…!- Chàng cau có.
- Anh im lặng thử nghe đi !- Nàng thuyết phục.
- …
Chàng bất giác im lặng.

Tôi ra hiệu cho Duy điên bật to âm thanh hơn,trong đó có tiếng gió rít.Cộng thêm khu này khá vắng,bắt đầu ghê sợ rồi đây.
- Ừh,hình như có tiếng thật !
Chàng nói khẽ.

“Xào…xào…!”

Bọn tôi bắt đầu lay nhẹ cây để cho họ nghĩ là có gió thật.
- Hu…hu…chết…cùng…em…nhé…anh…hu…hu…!
Nhung Anh nói lời thoại,ha,rất đạt yêu cầu đưa ra.Giọng nói thoang thoảng rất đau thương…
- Anh…em…em…yêu anh…hu…hu…!- Nó tiếp tục.
“Xào…xào… !”- Tụi tôi làm cho tiếng cây đung đưa to hơn.
- Cây…cây…sao rung dữ vậy em?
Chàng nhìn quanh lắp bắp hỏi.
- Chắc có gió nhưng em còn nghe thấy câu nói gì đó nữa cơ mà !- Nàng hơi sợ.
- Sao có gió mà anh không thấy lạnh? Anh cũng loáng thoáng nghe được nhưng không rõ.- Chàng nói.
- Hình như là chết chóc cái gì ấy,còn có cả em yêu anh nữa ! Em nghe thấy vậy !- Giọng này run run.
- Chết áh?...Ừh…,anh cũng vậy ! Có chuyện gì thế em nhỉ?- Chàng run không kém hỏi nàng.
- Em không biết,cứ sợ sợ sao ấy !
Nàng áp sát vào chàng.
- Hu…hu…đi…cùng…em…anh…ơi…hu…hu…- Nhung Anh tiếp tục nói.- Không…đau đâu anh…hu…hu…anh…ơi…!
Tiếng gọi nghe thảm thiết đến rợn người.Nể nhỏ này ghê.
- Đó anh ơi,cái gì mà không đau đớn đấy,lại còn có tiếng khóc nữa !
Nàng hoang mang thực sự.Vậy là chuẩn bị đến màn diễn của tôi rồi nè.Hì hì !
- Có…anh có nghe thấy.- Chàng lắp bắp.- Không phải là…như tụi nó nói…?
- Có…ma…nữ…!- Nàng nói không ra hơi.
- Ahhhhhhhhhhhh !
Tiếng hét kinh hoàng vang lên giữa cái tĩnh lặng thật bất ngờ.Đó không phải của nàng hay chàng mà là của tôi.Tiếp sau đó…
- Ahhhhhhhhh ! Ma !- Đôi tình nhân la lên cùng,chỉ chậm tiếng hét của tôi có 2 giây,và chạy biến cổng…tôi dừng hét.
- Ha ha ha !
Cả bọn ôm bụng cười như trúng đề.

Theo như kinh nghiệm “lâu năm” của tôi thì trong sự hoảng sợ đang lên đến cao trào thì sự tác động bên ngoài sẽ làm người ta mất đi lí trí.Vì thế tôi hét lên để gây chấn động thần kinh bọn họ.

- Thành công ! Yeah !- Cả bọn đập tay nhau.
- Olala ! Vui thiệt nha !- Gia Linh cười vang.
- Đúng là nghịch ngợm !- Tuấn cười nói.
- Tiếng hét của bà có sức công phá lớn thật !- Quang lợn nói với giọng bái phục.
- Thanh quản tốt !- Duy điên thêm vào.
- Ha ha ! Không thế thì sao thành công?!
Tôi chống tay ngang sườn đầy kiêu hãnh.
- Nhìn bọn họ sợ mất dép,chắc lần sau chả dám quay lại đâu !
Mai Linh nói.
 
U

uocmovahoaibao

- Em đúng là rất tinh quái !
Kang Min nói khi chúng tôi đi bộ ra quán ăn.Anh ta vừa được nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc vừa rồi.
- Ha ha !
- Bây giờ anh mới biết đấy.
- Em nghĩ anh phải biết từ lúc em trả thù anh và Tae Kyung chứ.
Tôi cười rồi chạy lên trước mặt Kang Min nhảy lùi về phía sau từng bước một.
- Ừh ! Nhưng anh không nghĩ là em nghịch đến vậy.
Kang Min cười hiền.
“Hức,sao trông anh ta hiền dễ sợ.Càng lúc càng giống anh Tùng,lúc nào cũng cười với mình y như thế.”
- Anh trai !- Tự nhiên tôi gọi Kang Min.
- Này,em gọi như thế là có ý gì?
- Không biết được,tự nhiên muốn gọi vậy.- Tôi cười.
- Anh có giá lắm đấy,không phải cứ thích là gọi được đâu !- Kang Min hất mặt nói.
- Vậy thì thôi,tại em thấy anh giống anh trai nên mới gọi.- Tôi nói rồi chạy lại đi ngang hàng cùng với anh ta.
- Thế em không thấy anh có một vị trí khác hơn hả?- Kang Min hỏi rất kì lại.
- Là sao? Vị trí khác áh?- Tôi nhìn sang hỏi.
- Ừh !- Anh ta gật đầu.
- Chắc là không đâu,anh trai là cao rồi.- Tôi lắc đầu cười.
- Đây là lần thứ hai em khẳng định điều này.Hơi bị đau lòng đấy !
Kang Min cúi xuống khẽ cười,anh ta lảm nhảm cái gì thế nhỉ?
- Anh nói gì vậy? Em chưa hiểu lắm !
Tôi thắc mắc.
- Em không hiểu thì tốt hơn.- Kang Min cười nhạt xoa đầu tôi rồi bước đi nhanh hơn.


- Ôi no chết mất !
Tôi sang phòng của ca ca ngồi chơi.
- Ăn gì mà no dữ thế?
Anh Tùng ngồi xuống cạnh tôi hỏi.
- Cơm bụi hì hì !
Tôi nói rồi ôm lấy cánh tay của ca ca vì lạnh.
- Anh gọi Gia Linh sang ngủ cùng em cho đỡ lạnh đấy !
- Trời hai người nhắn tin với nhau ghê thật.
- Cũng bình thường thôi.
- Mà anh vừa đi đâu về đây?
- Đi gặp bạn cũ,em được gặp mà anh không được chắc?- Vừa nói ca ca vừa mở ti vi.
- Thế anh về đây chị Mi Yoo có nói gì không?- Tôi tò mà không biết thiên thần kia có phản đối anh mình không.
- Bọn anh chia tay rồi.- Ca ca tuyên bố làm tôi giật mình.
- Cái gì? Sao lại thế?- Tôi trợn tròn mắt hỏi.
- Mi Yoo lừa dối anh rất nhiều lần rồi.
- Lừa anh?
- Ừm.Thứ nhất là khi em gọi điện tới và mấy lần anh nói chuyện qua email với Gia Linh cùng nhóm bạn thân nữa.
- Sao chị ta biết tiếng Việt được?
- Chắc em không biết rôi,hổi nhỏ Mi Yoo đã từng sống ở Việt Nam một thời gian.
- Oh !- Đúng thật là bây giờ mình mới biết.- Thế anh biết chị ấy nói gì với họ không?
- Mi Yoo nói khiến cho bọn bạn anh rất giận,phải mất công lắm anh mới làm hoà được,còn Gia Linh thì…
Bỗng nhiên ca ca ngưng lại.
- Thì sao?- Tôi hỏi tiếp.
- Có vẻ buồn.Con bé không nói ra đâu,lúc anh hỏi thì chỉ bảo là không sao thôi.- Vẻ mặt ca ca hơi buồn.Mà cũng tội nghiệp Gia Linh,nó vốn là đứa rắn ngoài nhưng yếu trong lòng.
- Thế chị ta nói gì với nó?
- Nói kiểu như là anh đã có người yêu rồi,giữa anh và người yêu có mối quan hệ không thể bỏ nhau được.Đừng có mà hơi tí là nói chuyện thân mật với anh nếu không cần thiết và còn…
- Nói mau đi anh !- Tôi bực mình lắm rôi.
- Còn nói là thật ra anh chẳng ưa gì con bé và thấy bị con bé làm phiền.
Giọng anh trầm hẳm xuống.
- Cái gì???- Tôi nhảy dựng lên ngay lập tức.- Chị ta…chị ta thật quá đáng.
- Anh cũng không ngờ Mi Yoo lại làm chuyện như vậy.- Ca ca thất vọng nói.
- Không thể chịu được.- Tôi lại ngồi xuống ghế.
- Vậy anh còn yêu chị ấy không?
Tôi quay ra hỏi.
- Ngay từ đầu anh đã không xác định rõ được tình cảm của mình.Cứ như có cái gì đó ngăn cả trái tim anh hướng tới Mi Yoo.
Ca ca trả lời thành thật.Thì ra là anh cũng không xác định ra tình cảm của mình.
- Có lẽ anh đã yêu một ai đó trong vô thức mà không biết chăng?
- Anh cũng không rõ nữa.
- Anh thấy Gia Linh thế nào?- Tôi hỏi dò.
- Con bé đó hay nghịch ngợm nhưng rất ngây ngô,y như em đấy !
- Vậy sao? Còn gì nữa không?
- Ừm…còn rất nghe lời,ngoan ngoãn,dễ dạy bảo,sống thật với chính mình.
Có vẻ ca ca hiểu rất rõ về Gia Linh.
- Thật ra thì Gia Linh nó thích anh lâu rồi.- Tôi ngỏ lời hộ con bạn.
- Anh cũng biết.
- Sao mà anh biết được?- Tôi giật mình.
- Nhìn thái độ xấu hổ đỏ bừng hai má của nó trước mặt mình là anh biết rồi.
“Anh để ý kĩ thật,ngay cả mình còn không nhận ra.”
- Con nhỏ này thiệt buồn cười! Lộ hết cả cơ sự ra rồi.
Tôi mắng nhỏ.
- Không sao,thế mới là con gái đáng yêu.
Tùng ca ca khẽ cười.
- Hà hà,khéo nhỉ,khen con gái nhà người ta kìa.- Tôi bĩu môi nói.
- Nhóc con !


Vậy là tôi có thể xác định 70% là anh Tùng yêu Gia Linh nhưng không nhận ra tình cảm của mình.
- Ừh tôi biết anh ấy có người yêu rồi.- Gia Linh thú nhận khi ở trong phòng tôi.
- Bà buồn lắm không?- Tôi ái ngại hỏi.
- Có nhưng không sao ccả.Tôi đã bao giờ mộng tưởng rằng anh bà sẽ yêu tôi đâu.
Gia Linh cười,nụ cười ấy sao mà xotý xa đến thế!Tôi thương nó.
- Tôi thì không nghĩ vậy,bà vẫn nên mộng tưởng chút đi !
- Bà nói vậy nghĩa là sao?- Gia Linh hỏi.
- Rồi bà sẽ biết thôi.
Tôi ra vẻ bí mật.Tôi muốn hai người họ tự tìm đến nhau.Đôi khi tình yêu cũng cần có thử thách chứ.

Mấy ngày ở Hà Nội tôi đi chơi khắp nơi với lũ bạn,chủ yếu là buổi sáng vì bọn nó phải học chiều vì thế tôi đi với Kang Min.Thoáng cái mà đã một tuần rôi.Không biết Tae Kyung ở nhà thế nào? Cả tuần nay tôi liên tục nghĩ đến anh ta mặc dù đã gặp Tuấn nhiều lần.

“Cái đầu mình làm sao thế này?”

- Ahhhhhhhhhhh !- Tôi hét lên khi nghe anh Tùng nói.- Bố về đây áh?
- Ừh,bố bảo với anh tối mai sẽ hạ cánh.
Tùng ca ca cười,ánh mắt cũng vui hơn mọi ngày.Ôi ông bố thân yêu của tôi sắp về Hà Nội rồi !!!!
- Vậy là bố sắp về thật rồi.Trời ơi !
Tôi vui như phát điên.


Ở sân bay.7 giờ tối !
Chuyến bay từ Pháp sắp hạ cánh,chỉ 30 phút nữa thôi là tôi có thể thấy bố rồi.Vui !

Thời gian trôi qua.30 phút !

Hàng khách dã bát đầu đi ra,tôi cố căng mắt ra để tìm bố và…:
- Bố kia rồi anh ơi !
Tôi nhảy lên chỉ tay cho ca ca.Bố tôi là người đàn ông mặc áo véc đen,không thắt cà vạt,cúc áo sơ mi bỏ một nấc,quần bò xanh trông khá lịch lãm.Bố mang trên mình sức hút với tất cả mọi người đặc biệt là phụ nữ.Kiểu tóc của bố vẫn vậy,vẫn nụ cười đầy lãng tử luôn nở trên môi.Tuy đã 43 tuổi nhưng bố tôi trông còn “teen” lắm.Nói vậy thôi chứ bố tôi không hề lăng nhăng như vẻ bề ngoài.
- Bố ! Con ở đây !
Tôi hét ầm lên khi bố đến gần.Không chần chừ tôi chạy ngay ra ôm lấy cổ bố.Đã bao đêm tôi mơ mình được làm điều này.
- Oh,my girl !- Bố vỗ lưng tôi.
- Con chào bố !- Tôi cười tít cả mắt.
- Để bố xem tiểu quái vật nhà ta nào.- Bố vẫn hay trêu tôi thế.
- Ha ha !- Cả tôi và anh Tùng đều cười.
- Con chào bố !- Ca ca điềm tĩnh hơn tôi,chỉ nhìn bố với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
- Tiểu tử,lâu lắm rồi không gặp con !- Bố cười và vỗ vai anh.

Tôi cùng bố và anh Tùng về khách sạn,bố tôi ở chung phòng với cả Kang Min và ca ca.
- Sao bố đi lâu vậy?
Tôi hỏi khi sắp đồ cùng bố.
- Ừh,công việc không cho phép bố về sớm như dự kiến.Xin lỗi con.
- Không sao đâu bố,có điều là lúc nhớ bố con không biết làm thế nào thôi.
Tôi cười.
- Hà hà,bố cũng nhớ hai đứa lắm chứ.Mẹ con thế nào rồi?
- Vẫn ổn ạh !
- …
Bố hỏi thăm nhiều điều về mẹ lắm.Có lẽ bố vẫn yêu mẹ !
 
U

uocmovahoaibao

- Hải Phòng?- Tôi nhấn mạnh hỏi lại.
- Ừh,lâu lắm bố không về thăm quê mẹ con.
Bố tôi đề nghị ngày mai sẽ lên đường về Hải Phòng – quê ngoại tôi.
- Bố không nói thì con cũng định về.- Ca ca nói.
- Con cũng thế.- Tôi gật đầu.
Ở Hải Phòng tuy tôi ít bạn nhưng có nhiều cậu dì họ hàng.Tự dưng tôi nhớ dì Nhi – em gái út của mẹ tôi…


Thế là tôi nói lời chào tạm biệt với lũ bạn để vi vu về với Hải Phòng dấu yêu.
- …- Tôi hít một hơi dài để thay lời chào với đất cảng.
- Chà,nơi đây không thay đổi là mấy nhỉ?- Bố khẽ cười ngắm nghía xung quanh khi vừa bước xuống bến xe Tam Bạc.
Mới hơn nửa năm thôi mà tôi thấy cứ như lâu lắm mới về đây ấy.
- Ah,dì Nhi !- Tôi reo lên khi thấy cái dáng nhỏ nhắn thân quen của dì.Gọi là dì nhưng cũng chỉ hơn tôi có sáu tuổi thôi,vừa mới tốt nghiệp đại học.
- Anh “ngộ”,dì nhớ mày quá !
Dì chạy tới vòng tay ôm tôi.
- Anh cũng nhớ dì lắm.- Tôi cười.
- Con chào dì !- Anh Tùng lên tiếng.
- Ừh,chào Tùng,dạo này trông đẹp trai ghê nhé !- Dì trêu ca ca.

- Ôi,ai thế này?- Dì cười quy ra nhìn bố tôi.- Anh rể mình sao vẫn đẹp thế nhỉ?
- Dì Nhi xinh ra nhiều đấy nhỉ.
Bố tôi cười.Có thể nói là nhà ngoại ai cũng quý bố tôi vậy nên khi chia tay bố,mẹ tôi phải “trốn” sang Hàn để tránh bị bà ngoại trách mắng.

Ba bố con tôi và Kang Min sẽ ở đây trong một tuần tại nhà dì Nhi,tức nhà ông bà ngoại.

Thấy bố con tôi về ông bà vui lắm,bồi bổ cho ăn đủ các loại,còn mẹ tôi không về nên cũng thấy nhớ chứ chẳng trách gì nữa.
- Dì ơi,Anh muốn về quê một chuyến.
Tôi nói với dì Nhi.
- Quê đây còn về đâu nữa?
- Không ! Con nói là nhà của ông bà ở quê cơ chứ không phải đây.
- Àh,nhưng mà nhà mình có ai quen ở đấy đâu?
- Thì con chỉ đi một ngày thôi.
- Thế định đi với ai?- Dì tỏ vẻ đồng ý.
- Con đi với Kang Min và anh Tùng thế thôi.
Àh,nói tới Kang Min mới nhớ,từ hôm về đây ông bà cứ hỏi chuyện hoài,làm tôi và anh Tùng phiên dịch mỏi cả miệng ! Mọi người quý anh ta như cháu trai ấy.
- Ừm,vậy thì mau chuẩn bị để mai còn đi.- Dì Nhi nói.
- Nhưng mà dì đừng cho ông bà biết nhé.- Tôi thì thầm với dì.
- Yên tâm đi !- Dì Nhi cười.
- Anh thấy dạo này dì xinh ghê cơ !- Tôi nịnh.
- Cái con ranh này !- Dì ấn trán tôi.- Thôi mau té về phòng đi !
- Ok !
Tôi lên phòng kang Min và ca ca,hai người họ đang ở chung một phòng.
- Ê !- Tôi đứng ngoài cửa gọi.
- Sao?- Kang Min ngẩng mặt lên khỏi cái máy tính.
- Ngày mai ba anh em ta sẽ lên đường về quê chơi.
- Về quê?
Mắt Kang Min tròn ra.
- Ừh !
- Với ái?- Anh Tùng hỏi.
- Ba anh em mình tự đi thôi.
- Vậy hả?- Kang Min.
- Mau chuẩn bị đi !- Tôi gật đầu rồi về phòng.
- Ok !
…Sáng 5h30’ tôi đã dậy để chuẩn bị một cách cấp tốc.Phải đi sớm không thì ông bà sẽ dậy mất.
- Xong chưa?- Tôi chạy qua phòng hai người họ.
- Rồi !- Anh Tùng khoác balo và đi xuống cầu thang,tiếp theo đó là Kang Min.
- Đi thôi,ông bà sắp dậy rồi.
Tôi chạy ra mở cổng.


Đi bằng xe đạp điện từ lúc 5h45’ trời còn tối om lạnh buốt cả mũi,tôi ngồi đằng sau ôm chặt lấy ca ca.
- Quê tên là gì?
Kang Min hỏi.
- Có nói thì anh cũng không biết đâu,cứ đi đi !
Tôi nói.
- Trời càng ngày càng lạnh.- Anh Tùng khẽ ho một cái.
- Không phải thế,mà là càng về đến quê thì càng lạnh thôi.
Chúng tôi đi được khoảng mấy chục phút rồi.
- Àh,anh có mang dây sạc về không đấy?- Tôi chợt nhớ ra hỏi.
- Có,mang cho cả hai xe rồi.
- Tốt !


Một lúc sau chúng tôi về đến nơi.Ông bà có một ngôi nhà ở quê thi thoảng mới về dọn dẹp thôi.Hôm qua dì Nhi mới đưa cho tôi chìa khoá vào nhà,vậy là có chỗ nghỉ rồi.
- Để xe ở đây sạc rồi đi bộ ra ruộng đi.
Tôi vừa lấy đồ trong balo ra vừa nói.
- Có mang gì đi không?- Ca ca hỏi.
- Bật lửa này,khoai lang ngọt này,ngô này,cả mực nữa.
Tôi lôi hết đồ ăn ra và nhét vào balo của ca ca.
- Được chưa?- Hai người họ hỏi.
- Được rồi,đi !


Cả ba người bọn tôi ra ruộng lấy rơm nướng khoai nướng mực để ăn rất vui.Sau đó tôi lôi máy ảnh ra đẻ chụp làm kỉ niệm.Hai tên kia trong ảnh đều là mĩ nam hạng nhất a !

“Công nhận anh trai mình rất đẹp !”- Tôi thầm thốt lên.

Tùng ca ca rất giống bố tôi,khuôn mặt hơi dài,da thì không trắng lắm vì đã đi làm thêm nhiều việc,trước đây còn trắng hơn cả tôi.Điểm giống nhau nhất giữa ca ca và bố đó là chiếc mũi dọc dừa cao,đẹp một cách thanh thoát đến lạ kì.Còn đôi mắt thì hơi xa xăm đôi chút,nhưng tôi rất thích vì nó cho tôi thấy anh là một người trưởng thành có nhiều lo toan suy nghĩ…


Đi chơi lăng quăng cả buổi chiều xong tôi mới chịu về nhà.
- Về nhà phải nói với ông bà thế nào đây?
Tôi đang ngồi nghĩ cách.
- Thế nào cũng phải lo lắng,lôi ai ra nói đỡ bây giờ?- Anh Tùng đùa.
- Nói đỡ hả?- Tôi nghĩ đến một đối tượng rất khả quan trong vấn đề này.
- Kang Min !- Ca ca và tôi chỉ thẳng vào anh ta khiến tay lái hắn loạng choạng.
- Tại sao?
Anh ta ngơ ngác hỏi.
- Vì anh rất được lòng ông bà ngoại.
Ca ca nói.
- Ha ha đúng vậy !
Tôi cười đểu.


Sau một hồi nịnh nọt của Kang Min cuối cùng bọn tôi mới thoát nạn và được ăn cơm.
- Mấy đứa được lắm dám trốn ông bà về quê chơi hả?- Bố tôi nói nhỏ.
- Chứ sao ạh ! Ông bà cứ sợ gặp chuyện này nọ nên mới cấm vậy chứ.Nè ! Con có sao đâu?- Tôi nói.
- Không có Kang Min thì chúng bay phải nhịn cơm tối rồi.
Bố tôi đe.
- Có sao đâu mà sợ? Kệ chúng nó,bố mẹ cứ lo thừa.
Dì Nhi đồng tình với tôi.
- Được cả dì nữa !- Bố tôi lắc đầu.
- Thôi Anh ăn nhanh lên còn đi lượn với dì.
- Được ạh !
“Lượn phố rất là thích,dì Nhi lúc nào cũng hiểu mình a !”

 
U

uocmovahoaibao

- Thế có người yêu chưa Anh ngộ?
Dì Nhi hỏi khi đang lái xe máy.
- Trời dì nghĩ sao mà con có được?
Tôi phì cười.
- Cũng đúng thôi,đanh đá thế thì ma nó yêu.
- Nè,dì có chưa mà lại nói con thế?- Tôi vặn lại.
- Tất nhiên là rồi.Dì như này mà không có sao được,khinh nhau quá rồi đấy.
- Thôi thôi,Anh chịu dì rồi,nhìn vậy mà cũng có người yêu được !
- Ha,thế mới hay chứ.Đến nơi rồi.
Dì đưa tôi đến một shop thời trang để ngắm vài thứ.
- Coi này,con gái con đứa mà ăn mặc vậy hả?
Dì xoay tôi đúng một vòng.
- Có gì đâu ạh?- Tôi nhìn lại mình : Quần jean,áo khoác bo xanh dương.Bình thường mà !
- Sao lại không? Đã đi chơi thì phải là váy và áo len khoác ngoài hay đại loại là áo khoác choàng chứ.
- Trời,khỏi cần dì ơi.
- Cần ! Rất cần ! Ra dường mà xem,bao nhiêu đứa con gái bằng tuổi mày nó đã ăn diện từ lâu rồi.
- Con cóc cần,con có phải là nó đâu mà dì lo.
- Thế này thì sao mà kiếm được bồ cơ chứ ! Qua đây.
Dì Nhi kéo tôi đi vòng quanh cửa hàng,chốc lại chọn được một bộ bắt tôi tôi mặc thử đến là chóng mặt.
- Xong ! Bộ này ngon đấy !
Dì Nhi nhìn tôi từ đầu đến chân và chính tôi cũng phải nhìn lại mình.Dì chọn cho tôi chiếc váy xânh dương đậm bồng bồng ở chân váy,cổ vuông và chun phần ngực xuống eo,sau đó khoác thêm chiếc áo len trắng dài bên ngoài trông rất nổi.Phụ kiện đi kèm là thắt lưng đen cùng với chiếc khăn quàng cổ mỏng màu trắng.

Tôi lúc này nhìn nữ tính hơi hẳn.
- Thay ngay đôi giày này vào cho dì.
Dì bắt tôi mặc quần tất và đi đôi giày bẹt búp bê màu xanh dương.Bây giờ mẫu thiết kế của dì mới hoàn tất.
- Thế nào?
Dì hỏi nhân viên bán hàng và tôi.
- Cũng tạm !
Tôi đáp một câu cụt lủn.
- Dễ thương hơn nhiều đấy chị ạh !
Cô nhân viên bán hàng khen.
- Em nói phải,con bé này chẳng có con mắt nghệ thuật gì cả.- Dì lườm tôi.
Người ta bán hàng thì tất nhiên phải khen ngợi rồi không thì làm sao bán được hàng? Có thế mà dì cũng tưởng thật.
- Vâng,con chỉ thế thôi.
Tôi nhăn mặt.
- Em tính tiền cho chị bộ này đi !- Dì Nhi nói với nhân viên.
- Dì mua cho Anh thật hả?
- Ừh,coi như quà giáng sinh sắp tới đi.


Một tuần ở đây trôi qua nhanh thật,chiều nay tôi sẽ lên hà Nội.
- Sắp xếp xong chưa?- Dì Nhi hỏi tôi.
- Rồi ạh,dì xong chưa?- Tôi hỏi vì dì cũng lên Hà Nội chơi với tôi.
- Ok hết rồi,chiều hai giờ chỉ việc đi thôi.

2 giờ chiều ở bến xe.
- Ông bà ở lại mạnh khoẻ nhé,con phải đi rồi.- Tôi cầm tay ông ngoại nói.Đối với tôi ông ngoại là người đàn ông tốt nhất,hơn cả bố.
- Cứ đi đi không phải lo,bảo mẹ là ông bà hết giận rồi.- Ông ngoại xiết lấy tay tôi nói nhỏ vì sợ bố nghe thấy.
- Vâng cháu biết ạh !- Tôi gật đầu.
- Ông bà ngoại !- Anh Tùng chỉ biết ôm bà và gọi như vậy.Ca ca không biết phải nói gì thêm.Có lẽ cái ôm đã nói lên tất cả.
- Bố mẹ chú ý sức khoẻ,con sẽ về thăm.
Bố cúi đầu chào theo đúng nghi lễ của quê nội tôi – Hàn quốc.
- Saranghae !
Kang Min ôm lấy cả ông và bà như sắp khóc lên rồi chạy vội vào xe.
“Anh ta…anh ta đúng là rất quý ông bà.”
Tạm biệt ông bà xong chúng tôi và dì Nhi khởi hành tới Hà Nội.


- Anh rất thích được sống với gia đình em.
Kang Min nhìn ra ngoài cửa xe và nói.
- Vậy sao?
- Ừh,một tuần qua thật ấm áp !
Kang Min khẽ cười – một nụ cười rất thật…

Giá mà một tuần qua Tae Kyung cũng ở đó thì…có lẽ sẽ hiểu thế nào là gia đình thật sự…


- Bây giờ đi đâu đây?
Kang Min hỏi.
- Đến quán café Mèo.- Chúng tôi cùng đi bộ trên đường phố Hà Nội.
- Café Mèo?- Anh ta ngạc nhiên.
- Ừh,cứ đi thì biết.
Tôi cười rồi kéo Kang Min đi nhanh hơn.

Một lúc sau chúng tôi đã đứng trước quán café Mèo :
- Vào thôi !- Tôi đẩy cửa.
- Sao mà nhiều mèo thế?- Kang Min thốt lên khi vào bên trong.
- Thế nới gọi là Café Mèo chứ !
Tôi cười rồi cúi xuống vuốt một em mèo trắng đen lông xù rất dễ thương.
- Hay thật đấy,tôi không nhầm thì đây là ý tưởng của một quán Café ở Nhật đúng không?
- Đúng rồi.
Anh ta có vẻ rát thích thú cứ bế hết em này đến em khác chẳng để tâm đến sự chú ý của mọi người xung quanh :
- Ôi,anh chàng ngoại quốc kia đẹp trai quá….
Vô số lời khen ngợi và ánh nhìn “háo sắc” bắn thẳng về phía anh ta.

Kể ra thì cũng đẹp thật,lại thêm cái điệu cười hiền lành nũng nịu mấy em mèo bên mình nữa thì càng là cho tim con nhà người ta đau hơn.
- Nè,anh không thấy bọn họ đang “thèm khát” anh thế nào hả?
Tôi ghé vào tai anh ta nói nhỏ.

Kang Min hơi giật mình quay ra nhìn rồi lại quay vào tôi nói :
- Chuyện này là bình thường thôi,sức hút của anh còn có lực với cả gay nữa cơ.
- Hả?
- Có một tên gay nhắn tin gọi điện đòi làm quen với anh cho dù anh một mực từ chối.
Kang Min nói làm tôi ngờ ngợ nhớ tới…
- Anh ta nói gì?
- Nói anh không cần phải ngại,không cần phải giấu kín đâu vì anh ta biết là anh giống anh ta.Thật không thể hiểu tên đó bị bệnh gì nữa? Biến thái quá !
- Hì hì,thế hả?
Tôi cười cười,bây giờ thì đã nhớ ra rồi,cái anh chàng trang điểm đó thật không ngờ lại say đắm Kang Min đến vậy.Chết tôi rồi !
- Thế anh ta có nói là ai cho số điện thoại không?
- Nếu biết anh đã cho một trận ra trò rồi.
- Cái gì? Cho một trận ra trò?- Tôi hoảng.
- Đúng thế,tiếp tay cho kẻ khác quấy rối anh là điều không thể tha thứ.- Kang Min bẻ tay nói.
- Ực !- Tôi nuốt nước bọt.- Thế…thế nếu đó là con gái tiếp tay thì anh có xử nhẹ nhàng hơn không?- Tôi e dè hỏi.
- Tất nhiên là…Cái gì? Con gái?- Ánh mắt Kang Min nhìn tôi rất là vấn đề.
Tôi như bị trúng tim đen liền quay phắt mặt ra chỗ khác.
- Hà hà,anh ơi,mấy con mèo kia đẹp thật !- Tôi lảng sang vấn đề khác.
- Anh thấy cũng bình thường thôi,đâu đẹp bằng con mèo trước mặt này được !
- Ực !- Tôi nuốt nước bọt thêm phát nữa,giọng nói anh ta cũng rất có vấn đề.
- Con nhỏ đáng chết này,dám bán đứng anh !
Kang Min gõ vào trán tôi một cái rõ đau.
- Ahhh !- Tôi ôm trán kêu to.- Anh gõ nhẹ thôi chứ ! Mà sao lại gõ em hả?
- Còn muốn hỏi hả? Gõ thêm vài phát nữa bây giờ.
- Ai bảo anh hay trêu em chứ? Hôm đó thấy anh ta cứ nhìn trộm anh nên em mới cho thôi.
- Thích chết hả? Nhưng tại sao tên đó lại nói anh cũng gay giống nó.
- Àh…hà hà…thì là em nói anh bị gay nên hắn mới hí hửng vui sướng mà quấy rối anh chứ !
- Quậy thích nhỉ !- Lại thêm một cái gõ rõ đau vào đầu tôi.
- Ahhhh ! Ya,anh không được gõ nữa,đau lắm rồi !- Tôi ngồi lùi lại không để cho anh ta với tới.
- Lần này coi như anh ta cho em đấy,lần sau mà còn như vậy thì cứ chìa sẵn cái đầu ra đâu nghe chưa?
- Lè !- Tôi lè lưỡi.
 
U

uocmovahoaibao

Chương X : Xuất hiện !

Tôi và Kang Min ngồi đó chơi đến tận gần tối mới đi về.
- Đợi anh Tùng về rồi cùng đi ăn cơm nhé.
Tôi nói trước khi vào phòng.
- Ok !- Kang Min gật đầu.
Vào trong phòng tôi thấy dì Nhi đang ngồi ở sofa xem phim :
- Hi dì !
- Về rồi hả ?Gặp bạn chưa?- Dì Nhi hỏi.
- Bạn nào ạh?
“Bạn nào ở đây giờ này? Mình có hẹn ai đâu?”
- Có anh chàng người Hàn Quốc nói bằng tiếng Anh với cô là bạn của cháu mà?
- Người Hàn?- Tôi hoảng hốt.- Anh ta ở đâu ạh?
Tôi nghĩ nghĩ mình biết người này là ai.Cảm giác tim đập loạn nhịp này rất quen thuộc khi người đó đang ở gần…
- Anh ta bảo là đứng đợi ở trước của phòng mà.
- Cháu không thấy !
- Thế thì đi đâu rồi.
Tôi chạy ra cửa nhưng không thấy ai,đành phải đi dọc hành lang tìm kiếm.Đôi chân tôi cứ cuống lên,tìm hoài mà chẳng thấy bóng dáng ấy đâu cả.
- Này !- Một tiếng gọi làm tôi đơ người lại.
- Anh…anh…sao lại ở đây?
Tôi ngước mắt hỏi.
- Đang tìm tôi hả?
Tae Kyung nghiêng đầu hỏi.

Không biết tôi đã nghĩ đến con người này bao nhiêu lần trong nửa tháng qua.Bây giờ có cảm giác như một chỗ trống trong tâm trí đã được lấp đầy.
- Tôi đang tìm một con cún bị lạc.- Tôi lại bĩu môi nói theo bản tính của mình khi gặp anh ta.
- Vậy thì tôi đi đây.
Anh ta quay người lại.
- …!- Tôi không nói gì,chỉ giương mắt nhìn theo.
Tae Kyung bước đi đều đều kiên định,không chút lưu luyến.

“Đi thật hả? Anh ta cứ thế đi luôn sao? Mình phải làm gì đi chứ,cứ đứng yên thế này?”

“Đừng có đi mà !”- Tôi chỉ nghĩ mà không thể nói ra được.Có gì đó chặn ở cổ họng tôi.

Tae Kyung bỗng nhiên dừng lại,bước nhanh về phía tôi và…
…không kịp phản ứng gì,chỉ thoáng thấy mình bị kéo về trước sau đó là cảm giác hơi ấm truyền ở đầu môi…rất mềm mượt…rất ngọt…
…là hôn…
…anh hôn tôi…
Gương mặt anh áp sát mặt tôi,đôi mắt nhắm hờ hững…

Tôi từ từ khép mắt lại,mặc cho xung quanh có xảy ra điều gì.Tôi chỉ biết lúc này trong lòng mình đang ấm áp như bông hoa mặt trời nở rộ…

…Tuấn !...

Tôi giật minh đẩy Tae Kyung ra.
“Rõ ràng mình thích Tuấn cơ mà,sao lại để cha anh ta hôn những hai lần chứ?”

Mình đúng là mất trí rồi,người mình thích là Tuấn,không phải Tae Kyung…

Đầu tôi loạn hết lên,rối tung như một mớ dây quấn vào nhau không cáh nào gỡ ra.
- Quên đi,đừng nhớ gì về nụ hôn ấy !
Tae Kyung lên tiếng.
- Anh…!- Tôi cắn môi nhìn anh ta…trên môi tôi vẫn còn lưu chút dự vị của anh ta…ấm và ngọt…

“Hôn rồi mà bảo quên là quên được sao? Tôi đâu có bị thiểu năng chứ?”
Tôi chạy đi tìm Tuấn,tôi phải cân bằng lại trái tim mình,nó sắp điên mất rồi.


- Sao lại hẹn gặp Tuấn giờ này?
Tuấn cười ngồi xuống bên cạnh tôi bên bờ hồ Tây.
- Lâu không ra hồ Tây chơi nên muốn rủ Tuấn thôi.
Tôi hướng tầm mắt nhìn ra phía xa hồ…
- Có chuyện gì phải không?- Tuấn luôn đoán được tâm trạng của tôi.
- Tớ thấy rối bời,không xác định được suy nghĩ của mình.
Tôi quay ra nhìn Tuấn,vẫn ánh mắt trìu mến ấy,thật sự tôi không thể quay lưng lại với nó.Tôi đã thích nụ cười và ánh mắt của Tuấn từ rất lâu rồi.Tuấn luôn đem lại cho tôi cảm giác rất bình yên và bây giờ cũng vậy,tâm trí tôi đã bớt căng thẳng hơn.
- Kể cả khi có Tuấn ở bên?
Tuấn hỏi làm tôi giật mình.
- Có Tuấn ở bên...tớ thấy thật sự an toàn,không thấy rối loạn trong suy nghĩ,còn lúc thấy anh ta…
Tôi định nói đến Tae Kyung nhưng lại thôi vì Tuấn đâu có biết anh ta…

“Phải làm sao đây? Trái tim mình,tâm trí mình rốt cuộc hướng về ai?

- Vậy thì hãy ở bên Tuấn…
Giọng nói của Tuấn nhỏ,thoảng qua như gió nhưng đủ để tôi nghe thấy.
Tôi ngỡ ngàng,còn Tuấn chỉ mỉm cười nhìn ra xa và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Chưa thể nói là yêu nhau nhưng như thế này chúng tôi cũng đủ tiêu chuẩn để gọi là một cặp.
Thế nhưng…tôi vẫn cảm thấy có gì đó không yên trong lòng…



Tuấn đưa tôi đi ăn rồi về khách sạn lúc 8h30’
- Vào nhé ! Mai gặp lại.- Tuấn nhìn tôi cười nhẹ.
- Ừh,chào nhé !
Tôi cười đáp lại và chạy vào trong.

- Đi đâu mà mất hút thế hả?
Dì Nhi gõ đầu tôi.
- Anh đi chơi với Tuấn mà dì !
Tôi xoa đầu.
- Tuấn? Hai đứa hẹn hò rồi hả?- Dì hỏi vì cũng biết là tôi thích Tuấn.
- Cũng gần như thế !- Tôi chỉ cười khẽ nói.
- Nhỏ này ghê thật !
Dì huých tôi.
- …- Tôi chẳng nói gì,vào giường mở laptop nghe nhạc.

“Seven year of love”- Kyu Hyun.

Tôi mở bài này,chợt nghĩ đến Tae Kyung.Lúc trước anh ta cũng từng cho tôi cho tôi nghe bài hát này khi tôi ốm…
…Tôi nhớ nụ cười lúc đó rất đẹp,rất thật,rất ấm…
…phải làm sao?...

Tiếng nhạc đưa tôi vào giấc ngủ.
…Một tuần tôi tránh mặt Tae Kyung,sáng sớm đã chạy ra ngoài đi chơi,hôm thì đi chơi với Tuấn,hôm thì đi với Tuấn,Gia Linh,có hôm thì chỉ có một mình…

Lúc gặp trong bữa tối cùng mọi người tôi cũng cố ăn thật nhanh để đi chỗ khác vì không cách nào đối mặt được.

Nhưng hôm nay là ngoại lệ vì anh Tùng đã tập trung tất cả mọi người để đi chơi bóng rổ,trong đó có cả tôi và Tae Kyung.

Cùng nhau đi bộ ra sân bóng mà tôi không dám nói câu nào với Tae Kyung,chỉ lén nhìn anh ta một cái rồi lại quay đi.Còn anh ta thì vô tình hơn,ngay cả một cái nhìn cũng không thèm ném cho tôi.Tự nhiên tôi thấy rất bực,tôi bực bản thân mình và cũng bực luôn anh ta !

Ra đến sân bóng thì đã thấy vài người bạn của anh Tùng đợi sẵn ở đó rồi,họ giơ tay chào nhau.Bọn con gái chúng tôi chỉ đứng bên ngoài cổ vũ thôi chứ bước chân vào đấy chơi sao được với chiều cao có 1m60 chứ.Chỉ vướng tay chân người ta thôi.Vậy là chúng tôi ngồi thành một hàng nhìn mấy tay kia chơi.

Anh Tùng đứng chia đôi nhưng không hiểu do cố tình hay vô tình mà Tuấn và Tae Kyung lại ở hai đội khác nhau.Đầu tôi cũng như chia là hai,nửa muốn cổ vũ cho Tuấn nửa muốn cổ vũ cho Tae Kyung.
- Trời ơi ,sao lại chia làm hai thế chứ?
Tôi than vãn.
- Bà bị làm sao vậy? Lải nhải cái gì đấy?- Gia Linh ngồi bên cạnh tôi nói.
- Àh,không có gì,tôi nói chơi thôi mà !- Tôi chối.
- Tôi thấy dạo này bà bị làm sao ấy,mặt mày như bị mất Iphone 6 ấy !
- Nè bà,Iphone 6 nó ra hồi nào vậy?- Tôi cười hỏi.
- Thế mới nói.Chưa ra đã mất rồi mới có vấn đề.Thế tóm lại là mấy hôm nay bà gặp chuyện gì thế hả?- Đúng là chẳng có chuyện gì giấu được con nhỏ này.
- Haizz,khó nói nói lắm ! Tôi còn chẳng biết mình gặp chuyện gì nữa huống chi là bà.
- Chuyện tình cảm rồi đúng không?
- Tôi không biết nữa,đầu óc cứ làm sao ấy !
- Tôi hỏi thật nhé.Bà còn thích Tuấn nữa không?- Gia Linh bất ngờ hỏi một câu rất khó trả lời.Nếu là trước đây thì tôi không ngần ngại mà nói “có” nhưng sao bây giờ lại khó nói thế không biết?
- Thôi nói nhiều quá,mau xem đi !
Tôi quay mặt về phía sân bóng thì đã thấy bọn họ bắt đầu trận đấu từ bao giờ.Tuấn bên đội Kang Min,Tae Kyung bên đội Tùng ca ca.

Cổ vũ cho ai bây giờ? Chết mất thôi !

Được một lúc thì đội của Tuấn dẫn trước một điểm…tôi không thấy vui…sao vậy chứ?...

Bỗng Tuấn quay lại nhìn tôi cười…nhưng tôi thấy Tae Kyung cười đẹp hơn…
Tôi cười đáp lại Tuấn…nhưng nụ cười của tôi không thật…
- Nè,Hồng Anh ! Cái anh Tae Kyung kia chơi bóng đẹp trai dễ sợ luôn !
Nhung Anh chỉ tay và nói với tôi.
- Ừm,anh ta lúc nào chẳng đẹp chớ !
Tôi ngẩng lên nhìn Tae Kyung và bắt gặp ánh mắt anh ta lướt qua tôi…bối rối…tôi không dám nhìn lại…
- Trời ơi anh Tùng sao lại bị thua một điểm thế? Hiệp hai phải cố gắng mới được !- Gia Linh thấy ca ca bị tụt hạng cũng ngồi kêu ca.
Hết trận một họ tới ngòi nghỉ uống nước một lúc để chơi tiếp.
- Thấy Tuấn chơi sao? Được không?
Tuấn đứng trước mặt tôi nói.
- Chơi hay,không tệ !- Tôi giơ ngón tay cái lên và cười.
- Cổ vũ cho nhiệt tình vào !
Tuấn xoa đầu tôi.
- Hà hà !
Tôi lén nhìn Tae Kyung…thật không ngờ anh ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm.

Sao lại lạnh thế này nhỉ…ánh mắt của anh ta gần như tức giận.Tôi không dám nhìn liền quay ra chỗ khác.
- Gì chứ? Sao lại nhì mình kiểu đấy?
Tôi lẩm bẩm.

Trận hai bắt đầu sau đó vài phút,tôi cũng chăm chú xem hơn.Có vẻ như Tae Kyung chơi hăng hơn rất nhiều so với trước.Những động tác của anh ta rất đẹp,chẳng mấy chốc đã ghi bàn hơn đội kia 2 điểm.Tuấn thua tôi không thấy buồn chút nào mà ngược lại hơi vui.

Nhưng Tae Kyung vẫn không thay đổi thái độ giận dữ.

“Chẳng lẽ anh ta giận không phải vì thua cuộc sao?”

Tôi ngẩn người nghĩ mà không ra.

Mặc dù không thăng nhưng Tuấn vẫn vui vẻ nói chuyện với mọi người,còn Tae Kyung thì lầm lì chả nói tiếng nào cả.Anh ta bị sao thế không biết?...
 
U

uocmovahoaibao



Tôi đi dạo với Tuấn một đoạn trước khi về :
- Sắp Noel rồi,Hồng Anh có muốn đi đâu chơi không?- Tuấn hỏi.
- Có,đi đâu cũng được.
- Vậy thì 7h tối ngày hôm đó gặp nhau ở quán kem nhé !
- Ok !- Tôi cười.
- Anh chàng Tae Kyung đó…có tốt không?
- Tae Kyung?- Tôi khựng lại.- Sao lại hỏi và anh ta?
- Ừm,Tuấn hơi tò mò.
- Anh ta…rất tốt.- Tôi ngập ngừng khi nhắc đến Tae Kyung trước mặt Tuấn.
- Ừm…vậy là được rồi.- Tuấn không nói gì nữa,chỉ lặng lẽ bước đi tiếp…


Tôi đang định mở của phòng thì thấy Tae Kyung đi ra từ phòng bên.
“Ôi,sao lại gặp chứ? Biết nói gì đây?”
- Ừm,anh…hôm nay anh chơi rất giỏi !
Tôi nói nhỏ.
- Tại sao không giơ ngón tay để khen?
- Giơ ngón tay?- Tôi không hiểu anh ta đang nói gì.
- Như lúc cô khen anh chàng dó bằng hành động này !
Tae Kyung giơ ngón tay cái lên.Thì ra là lúc tôi khen Tuấn nên đã làm như thế.

“Chẳng lẽ anh ta cũng muốn được khen như thế?”
- Ờ,anh chơi rất giỏi !- Tôi lúng túng đưa tay lên giống như ban nãy.
- Cô đúng là ngờ nghệch !- Anh ta thở hắt một cái.
- Hả?
- Đầu óc cô chỉ mãi bé như vậy thôi,không lớn thêm được chút nào cả.
Giọng nói anh ta rất bực bội.
- Đừng có mắng nữa,ngờ ngệch không phải lỗi của tôi.Cha mẹ sinh con trời sinh tính.Công nhận tôi có hơi ngờ nghệch thật nhưng anh đi mà trách ông trời ấy,tôi đâu muốn thế !- Tôi không bằng lòng cãi lại rồi định mở cửa đi vào.
- Khoan đã !- Tae Kyung kéo tay tôi lại.
Người tôi như bị truyền điện vội vàng lùi lại không để anh ta đến gần :
- Sao hả?
- Tối ngày kia 7h đứng đợi tôi trước khu trung tâm thương mại Vincom.
- Hả?- Tôi không kịp xử lí thông tin thì anh ta đã quay người đi.
Ngày kia là…hả?Chính là Noel mà ! Tôi hẹn với Tuấn rồi,sao mà đi với anh ta cơ chứ?
- Này !- Tôi muốn gọi nhưng anh ta đã đi vào thang máy mất rồi.

Chương XII : Christmas sweet…!!!

- Tối nay con sẽ đi chơi với Tuấn.- Tôi bảo với dì Nhi.
- Mấy giờ đi?
- 7h ạ !
- Gần 6 giờ rồi mà còn không mau chuẩn bị đi con bé này.
Dù cuống lên như là mình sẽ đi hẹn hò ấy.
- Thay qua bộ quần áo là xong mà dì.- Tôi nói.
- Anh “ngộ” đúng là ngộ thật.Đi chơi với bạn trai mà ăn mặc qua loa thế hả?- Dì mắng tôi.
- Không thì sao ạh?
- Bộ váy dì mua cho đâu? Mau mang ra đây !- Dì bắt đầu ra lệnh
“Mặc cái váy đó đi gặp Tuấn áh?”
- Không được đâu dì ơi,xấu hổ chết mất.
Tôi vội vàng xua tay.
- Nói vậy mà nghe được hả? Con gái thì phải điệu đà chứ? Mau thay vào cho dì !
Dì Nhi đẩy tôi vào thay đồ.
3 phút sau.

- Xong rồi !
Tôi bước ra chỗ dì.
- Đấy thế này có phải là đẹp không?- Dì cười.- Lại đây !
Dì Nhi kéo tôi xuống ghế,tháo dây buộc tóc ra.
- Dì làm gì thế?
- Biến lông quạ thành lông thiên nga.
- Xì !- Bỗng nhiên tôi thấy câu nói hơi quen quen.Nhưng vì chẳng hiểu dì muốn làm gì nên đành ngồi yên chờ đợi.
Hoá ra dì muốn làm tóc cho tôi !Ôi trời ạh !

Một lát sau.
- Tang…tang ! Xong !
Dì Nhi kéo tôi ra chõ gương soi.
- Đẹp đấy dì !
Tóc tôi được bên hai bên và buộc ra đằng sau tạo thành kiểu buộc nửa đầu.Tóc bề dưới xoã xuống,uốn hơi cong một chút để tạo nên vẻ tự nhiên.
- Được rồi,mau đi đi không thì khó chen lắm.- Dì nói.
- Vâng con đi đây,chào dì !
Tôi chạy ra ngoài cửa xỏ đôi giày xanh mà dì tặng vào rồi chạy đi luôn.
…Tae Kyung…

“Cứ để anh ta đợi vậy sao?”- Tôi đi bộ trên đường chợt nhớ đến lời hẹn của anh ta.

- Tôi xin lỗi !
Gió lạnh nhưng không lạnh bằng trái tim tôi.Cảm giác này rất khó chịu,buốt lạnh cả người !Rất mơ hồ,không có gì rõ ràng…

- Hồng Anh !
Tuấn đứng ở gần quán kem vẫy tay gọi tôi.
- …- Tôi cười chạy lại gần.
- Hôm nay trông Anh “ngộ”xinh vậy?- Tuấn khen khiến tôi hơi ngượng.
- Hì,tớ thấy cứ làm sao ấy !- Tôi nhìn bộ váy mình đang mặc và thực sự là nó đẹp !
- Đẹp lắm,không kì đâu !
Tuấn cười.
- Cảm ơn ! Vậy Tuấn muốn đi đâu?- Tôi quay sang hỏi Tuấn đang đứng bên cạnh.
- Khoan đã ! Mình nghĩ…
- Sao thế?
- Tuấn nghĩ người Hồng Anh nên đi cùng hôm nay không phải là Tuấn.
- Tuấn nói gì kì vậy?
- Tae Kyung…đang đợi cậu đấy !
Tuấn nhìn sâu vào đôi mắt tôi khiến tôi bối rối,ánh mắt ấy như đang nhìn thấu tôi.
- Tae Kyung…?
- Có lẽ lúc này cậu cũng đang mong được nhìn thấy anh ấy.
Tuấn cười rất nhẹ và quay người ra phía hồ,gió thổi lành lạnh…
Tại sao Tuấn lại nói vậy? Tại sao lại làm tôi lay động về quyết định của mình chứ?
- Anh không hiểu Tuấn đang nói gì?
- Cậu,người cậu cần ở bên và người cần ở bên cậu chính là Tae Kyung.Không phải Tuấn !
Tuấn đặt tay lên hai vai tôi và nhấn mạnh từng từ khiến tim tôi nhói lại.
- Ý cậu nói là tớ thích Tae Kyung?- Tôi nhíu mày hỏi.
- Và anh ta cũng thích cậu.
Tuấn gật đầu.
- Cậu…không thể nào…điều…điều đó là…không thể !
Tôi lắc đầu nói không thành lời.

“Sao Tuấn có thể khẳng định cái điều mà mình luôn phải tìm cách chối bỏ như vậy?”

Tôi đã thích Tae Kyung? Sao mà được chứ?
- Cậu đừng cố chấp như thế,điều đó chỉ khiến cậu thêm rối bời thôi.
Tuấn lay người tôi.
- Tớ…tớ…!- Tôi không biết,đầu óc tôi chống rỗng,quay cuồng.
- Lúc cậu bối rối là khi thấy Tae Kyung,lúc cậu thấy hồi hộp,tim đập liên tục là vì anh ta và cậu rất hay tránh mặt người đó.Phải không?
- Sao…sao cậu biết?
Tuấn hiểu hết cảm nhận của tôi với Tae Kyung?
- Vì…vì tớ cũng biết khi mình yêu một ai đó là thế nào.Mỗi lần nhắc tới anh ta cậu rất lạ.Tớ hiểu cậu đã yêu rồi…- Tuấn buông thõng hai tay xuống.
- Tuấn…!- Tôi sững sờ gọi cậu ấy.- Cậu hiểu hết cảm giác của tớ,còn hiểu cả tình cảm của tớ vậy…vậy sao…
Tôi không thể nói hết câu,gần như là phát khóc.
- Vậy sao lại ở bên cậu đúng không?- Tuấn lại cười nhẹ nhìn tôi.
- Cậu…?
- Vì tớ muốn thấy người con gái tớ yêu được hạnh phúc,muốn cô ấy luôn cười…và vì tớ yêu nụ cười ấy !
Tuấn đưa tay lau nước mắt trên má tôi.
- Xin lỗi cậu…
Tôi ôm lấy Tuấn,người bạn tuyệt vời của tôi và cũng là người tôi từng thích…
- Mau đi đi,hãy giữ lấy hạnh phúc của cậu.- Tuấn nói và vỗ vai tôi.
- Cảm ơn vì tất cả…
Tôi buông tay và chạy đi ngay vì sợ rằng mình sẽ tự ghét chính mình…
 
U

uocmovahoaibao

“Tae Kyung còn đợi không?”- Câu hỏi ấy cứ vây quanh đầu óc tôi.

Lúc không có Tae Kyung ở bên,tôi đã thấy rất hụt hẫng trống vắng,cảm giác như bị mất đi thứ gì đó quan trọng,cảm giác như bao nhiêu hạnh phúc đã bị cuốn trôi…
Đến khi anh xuất hiện trước mắt,tất cả như hiện hữu,sự buồn vui giận hờn đều vây lấy trái tim tôi..

Đã rất nhớ con người đó nhưng khi gặp lại chẳng thể nói ra hết và ngay chính bản thân cũng không biết rằng mình đã mang trong mình một nỗi nhớ lớn đến vậy…

…và còn…nụ hôn ấy…đắm say đến ngạt thở cho dù chỉ là thoảng qua rất nhẹ…

Nụ hôn ấy mang theo hương vị ngọt ngào,thanh mát của một tình yêu mới chớm…Đôi môi ấy thật ấm áp…thời gian khi ấy như ngưng đọng,cảm giác đó tựa giọt sương đang đậu trên chiếc lá…thật trong trẻo,tươi sáng cả một vùng trời tâm hồn tôi…


Khu trung tâm thương mại đang ở ngay trước mắt tôi nhưng có điều không thấy Tae Kyung đứng đó.

Không thấy…thật sự là không hề thấy…

Tôi nhin khắp xung quanh nhưng không thể tìm được bóng dáng quen thuộc ấy…bỗng…người tôi bị kéo mạnh lại và trong chốc lát tôi đã nằm gọn trong vòng tay đầy hơi ấm.Mùi hương này…
- Tae Kyung !
Tôi gọi tên anh rất nhẹ đủ để cả hai nghe thấy.
- Cảm ơn em đã tới ! Cuối cùng thì em đã tới…- Tae Kyung xiết chặt lấy tôi.
- Anh…!
- Tôi yêu em mất rồi,chỉ vậy thôi,tôi chỉ muốn em biết điều này thôi !
Anh nói làm tôi thấy bản thân mình thật ngu ngốc…
- Em xin lỗi ! Hu hu…em…không biết rằng mình cũng yêu anh…em xin lỗi vì đã khiến anh phải đợi…hu hu…em xin lỗi…
Tôi khóc trong cái ôm của anh…tôi khóc rất nhiều…
- Đồ ngốc…đừng khóc nữa,không sao đâu !
Anh khẽ cười vuốt tóc tôi…
- Hu hu,xin lỗi…- Tôi nói xin lỗi không ngừng nước mắt cũng rơi theo thật nhiều…
- Ngoan đi,đừng khóc nữa,nhìn tội nghiệp lắm.
Tae Kyung lau nước mắt trên mặt tôi khẽ cười.
- Ừm…hức !- Tôi gật đầu cùng tiếng nấc.
Anh lại gần tôi và đặt một nụ hôn lên trán…rất nhẹ nhưng đủ làm tôi hạnh phúc và ấm áp hơn trong đêm noel…


- Chúng ta giữ bí bật nhé !
Tôi nói khi cùng anh đi dạo trên phố.
- Bí mật gì?- Anh hỏi.
- Tình yêu của chúng ta.- Tôi cười.
- Tại sao phải giữ bí mật chuyện tôi và em yêu nhau?- Tae Kyung nhíu mày hỏi.
- Thì em bảo vậy,anh cứ giữ bí mật đi.
- Được thôi,tôi sẽ giữ bí bí mật nhưng với điều kiện từ nay em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi.
- Anh đúng là ngang ngược !
- Đồ nhiều chuyện !- Anh gõ trán tôi và cười.
- Có sao đâu?
Tôi chạy lên trước không để cho anh kịp bắt lại…


Cuối cùng thì chúng tôi cũng phải trở về Hàn Quốc,ngày chia tay tôi và Gia Linh có lẽ là buồn nhất.
- Mọi người ở lại mạnh khoẻ nhé ! Dì Nhi,dì nhớ không được ăn kiêng nữa đấy !- Tôi nhìn mọi người nước mặt như sắp trào ra.
- Con nhỏ này,mau vào đi,sắp lên máy bay rồi.
Dì cũng rất muốn khóc nhưng vẫn cố tỏ vẻ không có chuyện gì để tôi thấy nhẹ lòng hơn.
- Tuấn…cảm ơn vì tất cả…!
- Cậu phải sống tốt đấy !- Tuấn cười…vẫn nụ cười ấm áp ấy.
- Ừm,bọn mày ở lại,tao phải đi đây,đừng có về nhà trùm chăn khóc một mình đấy !- Tôi nói với Gia Linh,Mai Nhi và Nhung Anh.
- Thèm vào mà khóc,mày mau biến sang đấy đi,ở đây chiếm bao nhiêu đất của người ta.- Mai Nhi nói nhưng nước mắt nhỏ vẫn đang rơi liên tục.
- Hì !- Tôi bật cười.
Còn Gia Linh,nó không nói gì,chỉ lặng lẽ nhìn tôi và anh Tùng…nó muốn nói nhiều điều với anh Tùng lắm nhưng không đủ can đảm.Tội nghiệp con bé !

Tôi nhìn nó khẽ gật đầu,nó hiểu ý tôi cũng nở một nụ cười nửa miệng để lộ chiếc răng khểnh dễ thương,nói :
- Đi đi !
Tôi cầm hành lí cùng mọi người đi vào trong và tôi biết lúc tôi quay người là lúc nước mắt nó lăn dài trên má…

Chương XIII : Hẹn hò lén lút !!!

Trở về Hàn Quốc,bố tôi ở lại nhà cô Seo Ji một vài hôm rồi lại vội vàng bay về Pháp.Cô Seo Ji có vẻ rất thân,hai người họ từng là bạn học hồi còn là sinh viên.

Còn chuyện tình cảm của tôi vẫn rất kín đáo,qua tin nhắn,qua những buổi hẹn hò với Tae Kyung lén lút ở quán ăn hay thư viện.

Đang trong tiết học ở lớp,Tae Kyung bất ngờ nhắn tin cho tôi.
“Lát nữa học xong,đợi tôi ở thư viện.”
“=.+”- Tôi nhắn lại.

Thư viện giờ này rất vắng vẻ,gần như không có ai nên đây chính là nới gặp mặt của tôi và Tae Kyung.Quản lí thư viện cũng đang ngủ gục trên bàn :
- Thật may quá !- Tôi khẽ lẩm bẩm khi ngồi ở một dãy sách quen thuộc đối với đứa mê đọc tiểu thuyết như tôi.Chẳng bao giờ tôi ngồi trên bàn tử tế đọc sách cả mà toàn là ngồi bệt ở một dãy sách nào đó.
- Uống đi !
Tae Kyung xuất hiện và đưa cho tôi một lon coca.
- Đến rồi àh?- Tôi ngẩng đầu lên.
- Dám nói không đầu không đuôi vậy hả?
- Người ta nói ăn khúc giữa bao giờ cũng ngon nhất !- Tôi giả bộ ngây ngô nói.
- Hư thật !
Anh cốc vào đầu tôi một cái rõ đau.
- Ay !- Tôi ôm đầu kêu lên.- Này,tại sao lại đánh em chứ?
- Sao? Em có ý kiến gì hả?- Tae Kyung cúi sát mặt lại nói.
- Đồ…bạo lực !
Tôi cúi đầu xuống đọc tiếp quyển truyện,chẳng thèm nói năng gì.
- Này… !- Tae Kyung quay ra gọi tôi.
- …- Tôi không buồn trả lời.
- Giận rồi hả?
“Aigoo,cái tên này phiền quá đi !”
- …- Tôi vẫn mải tập trung đọc sách.
- Có vậy mà cũng giận,em đúng là không lớn được mà !
- Ai thèm giận chứ,em đau có nhỏ mọn như anh? Chẳng qua em đang mải đọc truyện mà anh cứ thích léo nhéo bên cạnh thôi.
Bây giờ tôi mới lên tiếng thanh mình.
- Nhỏ mọn? Léo nhéo bên cạnh?- Anh bắn cho tôi một tia nhìn rất nguy hiểm.
- Sao?- Tôi sợ hãi rụt cổ lại.
- Em muốn bị trừng trị hả?
- Có nói sai gì đâu chứ?- Tôi cố chấp cãi lại nhưng cũng chỉ dám nói be bé thôi.
- Tiểu quỷ !- Anh nói rồi đưa tay véo mũi tôi.
- Ahh,bỏ ra !- Tôi cầm tay anh nói.
- Ai lèo nhèo nhỏ mọn hả?- Anh vẫn không buông ra.
- Tất nhiên là…em rồi !- Tôi nghiến răng thay từ anh thành từ em.
- Ngoan lắm !- Anh bỏ tay vuốt mũi tôi.
“Xì,đồ quái vật tại sao mình lại yêu người này cơ chứ?”
- Muốn nghe nhạc không?- Anh đưa cho tôi một bên tai nghe.
- Có chứ.
Tôi cười nhận lấy và đeo vào tai.
- Bài gì đây?
- Seven years of love.
- Được thôi.
Anh nhắm mắt lại ngửa người tựa vào tường phía sau.
- Anh có thích bài này không?
- Không thích thì sao nó lại có trong máy tôi,ngoan ngoãn trật tự đi.
Tôi yên phận ngả đầu trên vai anh vì người đã bị anh ôm chặt.


- Này !- Có ai đó đang lay tôi.
- Ai vậy?- Tôi hé mắt.
- Anh Kang Min đây.
- Kang Min?!
Tôi bật dậy và đúng là anh ta đang ở trước mặt tôi.
- Hai…người …?
Kang Min ấp úng chỉ tay vào tôi và Tae Kyung vừa mới tựa vò nhau.
- Tôi…chúng tôi…!
Tôi loay hoay không biết nói thế nào thì Tae Kyung tỉnh dậy choàng tay qua vai tôi và “công bố” với Kang Min :
- Cậu nhìn mà không biết hay sao? Chúng tôi đang yêu nhau !
- Ya- Tôi huých vào người anh.
- Yêu nhau?
Kang Min thốt lên.Tôi biết ngay là phản ứng của anh ta sẽ thế này mà.
- Ừm,sao vậy? Cậu không thích hả?- Tae Kyung nhướn mày hỏi.
- Tất nhiên là không thích rồi.Yoona !- Anh ta quay sang tôi hỏi.- Có thật không em?
- Vâng !- Tôi chỉ còn biết thú nhận.
- Thật không thể tin nổi.
- Nhưng mà…anh đừng nói cho ai biết nhé !- Tôi ngập ngừng.
- Tại sao lại thế?- Kang Min ngạc nhiên hỏi.
- Thì em nhờ anh vậy thì anh cứ giữ bí mật giúp em đi mà !- Tôi năn nỉ.
- Vậy em làm người yêu anh đi.- Kang Min bắt đầu giờ bài trêu tôi.
- Em thử đồng ý xem.- Tae Kyung nói với giọng rất thách thức.
- Thôi đừng có đùa nữa !- Tôi đẩy tay Kang Min ra khỏi vai mình.
- Được rồi,anh sẽ giữ bí mật.- Kang Min cười nhẹ.
- Thật nhé !- Tôi nhắc lại cho chắc ăn.
- Yên tâm đi,cậu ta không phải người nhiều chuyện đâu.- Tae Kyung cười rồi kéo tôi đi trước.
Tôi quay lại nhìn Kang Min chợt thấy một màu đen u ám đượm buồn trong sâu đôi mắt kia…


Trên đường về nhà.
- Vừa rồi anh ghen đấy hả?- Tôi trêu anh.
- Ghen thì sao hả? Chẳng lẽ em không biết ghen.
- Buồn cười.
Tôi phì cười,anh ghen một chút cũng tốt,điều đó chứng tỏ anh yêu tôi nên mới vậy.
- Sắp đến tết Soel rồi đấy.
Anh ngước mặt lên nhìn trời.Bỗng một bông tuyết khẽ đậu lên mi mắt đang nhắm hờ,tiếp sau đó là một cơn mưa tuyết nho nhỏ…
- Tuyết rơi rồi.
Tôi đưa tay hứng từng bông một.
- Em có muốn đi trượt tuyết không?
Anh quay sang hỏi tôi.
- Có,trượt tuyết chắc thích lắm.
- Vậy khi nào nghỉ tết anh sẽ đưa em đi.
- Ha,cuối cùng thì em cũng được đi trượt tuyết rồi !

 
U

uocmovahoaibao



- Sao mãi không ngủ được nhỉ?
Tôi nằm lăn qua lăn lại trên giường.Tự dưng hôm nay tôi nhắm mắt hay mở mắt đếm số đều không ngủ được.

“Bực mình quá,sáng mai là đi trượt tuyết rồi mà không ngủ sớm thì sao mà dậy được cơ chứ?”

Tôi đang được nghỉ tết ở Hàn và điều đặc biệt là đất nước Hàn Quốc cũng ăn tết gần giống như tết Nguyên Đán Việt Nam,tên gọi là tết Soel,đều tính theo lịch âm.

- Phải đi chơi điện tử mới được !
Tôi bật dậy ra khỏi chăn sang phònh Tae Kyung gọi chủ phòng dậy để chơi điện tử cùng.
- Này !
Tôi lay người anh.
- …- Vẫn đắp chăn kín ngủ ngon lành.
- Này,dậy đi !- Tôi lật chăn lên.
- …Đang ngủ mà !- Anh hơi cựa quậy.
- Dậy chơi điện tử cùng em,em không ngủ được.- Tôi càng lay mạh hơn.
- Dậy đi !...phù !- Tôi thổi vào tai anh.
- Ah,này ! Em?
Anh la lên và quay phắt người sang phía tôi đang đứng.
- Ah !- Tôi hét lên khi bị kéo tay xuống giường.
- Không được hét !
Tae Kyung vội bịt miệng tôi lại.
- Ya !- Tôi huých tay.
- Em dám phá giấc ngủ của anh hả?- Anh mắng tôi.
- Thì tại…tại em không ngủ được buồn quá nên mới gọi anh dậy để chơi.- Tôi nói run run.
- Cái gì? Em…em thật sự buồn tới mức phải lôi anh dậy hả?
Giọng nói anh ngạc nhiên vô cùng.
- Có lẽ thế Tae Kyung- Tôi cười đáp.
- Em trêu anh đấy hả?- Tae Kyung gắt lên.
- Em…đâu có trêu,anh không thích thì thôi.
Tôi rụt cổ lại đứng dậy định bỏ đi.
- Lại đây !
Một lần nữa tôi bị kéo xuống bên cạnh anh.
- Hả?- Mặt tôi ngây ra nhìn anh.
- Nhìn gì mà nhìn?- Anh quay ra chỗ khác.
- Sao lại không cho em đi?
- Em là đứa nghịch ngợm thế nào anh còn không biết sao? Anh mà không gọi em lại thì chắc em sẽ sẵn sàng kéo Kang Min dậy phải không?- Anh cười nhìn tôi.
“Trời ! Anh nói đúng vậy?”
- Sao anh biết?- Tôi giật mình.
- Đã bảo cả đời này chỉ có anh ở với em được thôi mà.
- Ai bảo thế?
- Anh cũng không thể để em chơi điện tử với Kang Min trong đêm khuya được.- Anh ôm lấy tôi.- Đừng có mà chạy mất đấy.
- Em biết rồi.Anh giữ chặt thế này thì sao mà chạy cơ chứ?
- Muốn chơi gì?
- Boom đi !
- Được thôi,chúng ta cùng chơi !
Anh bật máy tính và chơi với tôi đến tận 2 giờ mới đi ngủ tiếp.
- Mau đi ngủ đi !
Tae Kyung đưa tôi về phòng vì tôi đang quá buồn ngủ nửa tỉnh nửa mơ.
- Vâng !- Tôi ngáp.
- Nằm xuống đi.
Anh để tôi nằm xuống và đắp chăn cho tôi kín đến tận cổ.
- Có thấy lạnh không?
- Không đâu.- Tôi lắc đầu tồi dần chìm vào giấc ngủ…nhưng vẫn kịp cảm nhận nụ hôn của anh áp trên trán.
…Môi anh rất ấm…cảm giác thật ngọt ngào…


Sáng.
- Mau dậy đi !
Tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng Tae Kyung đang gọi mình.
- Em buồn ngủ lắm !- Uể oải tôi lăn ra chỗ khác.
- Ngoan ngoãn dậy đi,còn phải khởi hành sớm mà !
Anh kéo người tôi dậy và ngay lập tức tôi đổ vào vai anh.
- Này em định thế này đến bao giờ?- Anh vỗ vỗ vào mặt tôi.
- Buồn ngủ !- Tôi nói trống không.
- Không dậy mà anh đi luôn để em ở nhà đấy.
Nghe anh nói hoảng quá tôi bật dậy chạy ngay vào phòng tắm.
- Em dậy rồi !- Tôi nói to.
- Có thế chứ.- Anh bật cười.


- Ôi sao mà lạnh thế?
Tôi đưa tay áp vào hai má.
- Chắc em vẫn chưa quen cái lạnh ở đây.- Tae Kyung đưa tay choàng lấy vai tôi.
- Ừm,có lẽ vậy.- Tôi gật gật.
Cả bốn người bọn tôi đã đến nơi rất nhanh chóng.
- Em có biết trượt tuyết không?- Kang Min hỏi Yuri.
- Sơ qua thôi ạh.- Yuri vừa đeo đồ bảo hộ vừa nói.
- Oh,tốt ! Thế còn em?- Anh ta quay sang tôi.
- Tất nhiên là…chưa rồi.
- Cũng phải thôi,em có sống bên này từ trước đâu cơ chứ !
- Ừh !- Tôi tán thành với câu này.
- Hay là để anh dậy em?
Kang Min cười nhìn sang Tae Kyung.Anh ta đúng là thích trêu tức người khác mà.
- Tuỳ anh thôi.- Tôi nhún vai
- Cậu thử xem.- Tae Kyung tiến lên một bước.
- Cậu nói rồi đây nhé !- Kang Min chỉ tay vào tôi.- Em mau đeo kính vào đi.
- Ừm.
Không để tôi đeo xong kính cho tử tế anh ta đã kéo tôi trượt xuống dốc như bay.
- Ya ! Anh muốn chết hả?
Tôi gào lên.
- Yên tâm đi,em không ngã được đâu !- Anh ta quay lại hét lên vì tiếng gió bên tai rít quá to.
- Anh đúng là điên rồi !- Tôi chỉ biết **** thầm tên sư huynh liều lĩnh này.
Tốc đọ lao xuống ngày càng nhanh,tay Kang Min cứ kéo tôi đi theo không ngừng,muốn dừng lại cũng không được mà giằng tay ra lại càng không vì làm thế tôi sẽ ngã ngay lập tức.

Kang Min nói “sẽ không ngã đâu” nhưng thật không ngờ tay tôi lại tuột khỏi tay anh ta chỉ tại một cú vấp nhẹ :
- Ah !
Người tôi lảo đảo chuệnh choạng như sắp ngã và…quả thật tôi đã lăn xuống dốc nhưng có điều trước lúc đó,có người đã ôm lấy tôi cùng ngã.Cả người tôi nằm gọn trong tay anh ta và cứ thế lăn đến chóng mặt.
- Em không sao chứ?
Tiếng gọi kèm theo gương mặt đang hiện ra trước mắt…là Tae Kyung.May mắn là tôi chưa bị sao cả.
- Không,em không sao.Hơi chóng mặt thôi.- Tôi lắc đầu.
- Vậy là tốt rồi,tên Kang Min đáng chết này !
- Để em đứng dậy đã.
Tôi nắm lấy tay anh và bò dậy.Ôi mẹ ơi chóng mặt quá,người tooi hơi nôn nao,cảm giác đứng không vững.
- Sao rồi?- Tae Kyung đỡ lấy vai tôi.
- Chắc tại lăn nhiều quá nên chóng mặt.
- Vậy thì lên kia nghỉ đi.
- Ừm.
Anh đưa tôi lên trên và ngồi đó nghỉ.
- Không sao chứ?- Kang Min đi tới hỏi.
- Hơi choáng !- Tôi vỗ đầu nói.
- May quá,anh chỉ sợ em bị làm sao thì ân hận cả đời mất.
- Cô ấy mà làm sao thì cậu còn đứng đây được hả?
Tae Kyung lên tiếng đe doạ.
- Tôi biết,tôi biết !- Kang Min gật đầu hối lỗi.
- Ngày mai anh sẽ dậy em trượt.Còn bây giờ ngồi nghỉ ngơi đi.
- Cũng được.
Tôi đồng ý.Không ngờ trượt tuyết lại đáng sợ đến vậy.Yuri đang trượt còn bị té mấy lần huống chi là mình.
- Cậu không trượt nữa hả?- Yuri tới chỗ tôi hỏi.
- Muốn nhưng dành chịu thôi,vừa mới ngã chóng mặt lắm.
- Oh,vậy mình đi trượt một vòng nữa rồi sẽ đưa cậu đi cáp treo nhé.
- Ok !
Tôi cười.
- Em không định đi với anh hả?
Tae Kyung ngồi cạnh quay sang hỏi tôi.
- Đi gì?
- Cáp treo.
- Đi với ai cũng thế thôi mà.- Tôi cúi xuống nghịch tuyết.
- Khác nhau chứ,cáp treo là dành cho những đôi tình nhân mà.- Anh vẫn không chịu thua.
- Thì sao?- Tôi ngẩng lên hỏi.
- Thì em phải đi với anh chứ sao.
- Trời !- Tôi bật cười.
- Mau đi thôi,trước khi Yuri về.
Anh đứng dậy và kéo tôi đi.

- Lên trước đi !
Tae Kyung đẩy tôi vào.
- Lại đây !- Anh nói.
- Là sao?- Tôi không hiểu.
- Mau ngồi lui vào đây.
- Sao phải ngồi?
Tôi hất mặt hỏi lại.
- Anh hơn em hai tuổi đấy,nói phải nghe chứ.Mau lên !
- Không.Không thích !- Tôi quay ra chỗ khác.
- Vậy thì em chịu thiệt đấy.
Vừa nói xong anh đã ngồi sát bên cạnh khiên tôi giật mình ngả người về phía sau sát thành ghế.
- Này !- Anh kéo tay tôi lại.- Phải cẩn thận chứ.
- Thì tại anh khiến em giật mình mà.
- Em không ngoan được một lúc hả?
- Được thôi,em không những ngoan mà còn tự kỉ cho anh xem.- Tôi nói xong liền ngồi im bất động.
- Để xem em chịu được bao lâu.
Anh cười cười tựa người vào thành ghế.

Chỉ khoảng hai phút sau,đoạn đường đi sắp hết,anh lên tiếng :
- Không được rồi,sắp hết thời gian để hoàn thành nhiệm vụ vừa mới đề ra rồi.
“Nói gì mà kì lại vậy?”

Và sau đó anh làm một hành động khiến tôi không kịp né tránh.Anh quay sang quàng tay qua cổ tôi,kéo lại gần phía mình và…khóa chặt môi tôi bằng môi anh…
- Ưm !- Đó là âm thanh tôi kịp phát ra khi bị anh hôn.
“Đồ lưu manh !”
Nhưng vài giây sau tôi đã bị nụ hôn đó hạ gục.
…chỉ ngồi yên như vậy…
…môi chạm môi…rất nhạn nhàng…như hơi thở mùa xuân…
- Chỉ khi anh hôn em mới được phép im lặng,hiểu chưa?
Lại một lần nữa,nhưng rất nhanh,anh hôn nhẹ một cái rồi ôm tôi.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình và anh sẽ yêu nhau,chưa bao giờ muốn điều đó xảy ra vì những trận cãi nhau rất buồn cười,vì trái tim tôi khi đó chỉ có Tuấn…
Thế nhưng tôi và anh đã yêu nhau âm thầm như vậy,tình yêu đúng thật là khiến người ta bất ngờ…

Ở bên anh là điều thật hạnh phúc và ấm áp…Liệu có khi nào hạnh phúc ấy bị tan vỡ…?
 
U

uocmovahoaibao

Gia đình Tae Kyung có một căn nhà ở gần khu trượt tuyết nên cả bốn người chúng tôi không cần phải ở khách sạn :
- Hôm nay trượt vui quá !
Kang Min nói khi đang đi bộ tới nơi nghỉ.
- Em chưa trượt được gì mà đã bị anh làm cho thê thảm rồi.- Tôi đánh anh ta.
- Cũng may mà có Tae Kyung tới kịp đây !- Yuri thêm vào.
- Phải rồi,cậu ta làm vậy là tất nhiên vì…ưm !
Không để cho Kang Min nói hết tôi vội nhảy lên bịt miệng anh ta lại.
- Anh định để Yuri biết hết chuyện của em đấy hả?- Tôi thì thầm.
- Ờ,anh quên.- Kang Min đẩy tay tôi ra nhăn nhở nói.
- Anh…!- Cái con người này thật đáng ghét quá đi ! Tôi cắn môi không dám nói tiếp vì sợ hắn sẽ tuôn ra hết bí mật.
- Mau đi thôi !
Tae Kyung quay lại xách cổ áo tôi kéo đi.
- Ah,bỏ ra ! Tự đi được mà.
- Nói thiếu kính ngữ rồi đấy ! Có muốn bị trừng phạt không?- Tae Kyung cười nguy hiểm nói.
- Tha cho em đi,Yuri đang ở đây mà.- Tôi nói nhỏ.
- Phiền phức quá !- Anh bỏ tay khỏi cổ áo tôi ra.
- Hì ! Cứ đi trước đi nha.
Tôi cười cười rồi chạy xuống đi cùng Yuri.


Chương XIV : I am here because you crying…!

Buổi tối.
- Mau xuống ăn cơm đi.
Tôi và Yuri đang ở trên phòng thì nghe thấy tiếng Kang Min gọi.
- Xuống ăn thôi.- Tôi kéo Yuri xuống nhà.
- Chào hai chị !
Hye Jin không biết từ đâu chui ra trước mặt tôi.
- Ơ…em?
Tôi kinh ngạc mà suýt té.
- Hì hì ngạc nhiên lắm phải không?- Con bé đó nở một nụ cười đầy ẩn ý.
- Ai thế Yoona?- Yuri hỏi tôi.
- Àh,đây là Yuri,bạn thân của hai người họ.- Tôi chỉ vào kang Min và Tae Kyung.
- Anh gọi nó đến đấy.- Kang Min lại gần và khoác vai Hye Jin.
- Ra là thế !- Tôi gật đầu.
- Chào chị.
Hye Jin quay sang cười với Yuri.Chắc cậu ấy lại sắp động lòng rồi.
- Đi ăn cơm thôi.
Tôi cầm tay Yuri kéo ra ngoài bàn,không thể để con bé đó tiếp tục giả tạo với bạn mình được.
- Ngồi đây đi !
Tae Kyung nói nhỏ với tôi và chỉ xuống cái ghế bên cạnh.
- Thôi,không được đâu.
Tôi quay ngoắt sang phía đối diện ngồi kế bên Yuri và kết quả là Hye Jin đến ngồi cùng Tae Kyung đúng theo ý muốn của nó.một bữa cơm không ngon miệng chút nào đối với tôi.

Ăn xong Yuri,tôi và Hye Jin cùng rửa bát nhưng đang giữa chừng thì con bé đó “chạy làng” :
- Chị Yuri ơi,em ra gọt trái cây…hì hì,hai chị rửa nốt nhé.
Nó năn nỉ.
- Tại sao phải gọt trái cây ngay bây giờ,lát nữa rửa xong rồi làm cũng được chứ sao.- Tôi lên tiếng vặn vẹo nó.
- Nhưng đâu thể để hai người họ ngồi không thế được,phải có đồ tráng miệng chứ?
Hye Jin chu cái môi rõ dài để “dụ dỗ” Yuri.
- Không được ! Họ có phải trẻ con đâu mà phải phục vụ tận mồm như thế.Cứ ở đây rửađi.
Tôi phản đối ra mặt.
- Nhưng chị không biết sao? Anh Tae Kyung rất thích ăn trái cây của em gọt mà,ngày trước em hay đến nhà cô Seo Ji ăn cơm,toàn giành phần làm đồ tráng miệng nên anh ấy đã có thói quen đấy rồi.
Con bé đó nói và nhìn tôi với ánh mắt trong veo vô tội.Thật giả tạo quá !

“Cái gì?...Lại còn gọt trái cây cho anh Tae Kyung của nó ăn nữa,rõ ràng là đang trọc tức mình mà !”

Tôi chỉ hận không thể làm cho nó lòi đuôi cáo ra thôi.
- Không ăn một hôm thì có làm sao đâu?- Tôi khó chịu nói.
- Thôi cứ để nó đi ra đi,bọn mình cũng còn ít bát thôi mà.
Yuri bỗng nhiên chen vào.
- Thế em đi đây !
Nói xong nó nhảy tót đi luôn.
- Này !...Cậu?- Tôi nhìn Yuri.
- Sao mà mặt mày cậu đỏ bừng thế kia? Bị ốm hả?
- Sao cậu để cho con bé đó đi?
- Thôi,kệ nó.Chấp làm gì?
Yuri tiếp tục rửa bát mà không biết tôi đang ức như thế nào.

“Cậu thật quá ngây thơ nên mới bị con bé đó lừa.”

Hye Jin – nó đang ngồi xen giữa Kang Min và Tae Kyung,gọt trái cây đút cho từng người một.Con bé đó có một đặc điểm là luôn cười rất giả tạo.
- Ngon không?- Nó đưa một miếng lên miệng Kang Min và hỏi.
- Dĩ nhiên !
Anh ta cười đáp lại.

Tôi và Yuri cùng ra ngồi xuống ghế xem ti vi.Nhưng không hiểu sao mắt tôi cứ liếc nhìn từng hành động của nó.Hye Jin cắt thêm một miếng lê đưa cho Tae Kyung nhưng không phải để cho anh ăn mà là bắt anh đút cho nó.
- Oppa đút cho em một miếng đi !- Nó cười tít mắt.
Bỗng nhiên anh nhìn về phía tôi,giật mình tôi liền quay ra chỗ khác,nếu không anh sẽ nghĩ rằng tôi đang ghen với Hye Jin.

“Mà hình như mình ghen thật !”
- Mau lên đi,em đút cho hai anh ăn từ nãy tới giờ mỏi hết cả tay rồi.- Nó phụng phịu.
- Ừm !
Anh cầm miếng lê và…đưa lên miệng nó !

Tôi không muốn tiếp tục nhìn nữa nên quay ra xem ti vi.Tức ngực quá ! Phải nhìn cái cảnh người yêu mình đút đồ ăn cho người con gái khác thật là khó chịu chết mất.
- Oa ! Ngon thật đấy ! Đúng là đồ anh cho em ăn mới ngon nhất !- Hye Jin vui sướng.
- Tôi đứng dạy và lên phòng thay đồ để ra ngoài đi dạo.Cứ tiếp tục ngồi ở đó thì không biết con bé ấy còn làm trò gì nữa.
- Yuri,ra ngoài với tớ đi !
Tôi kéo Yuri dậy khi cô ấy đang ngồi xem phim ở ghế sofa.
- Lạnh thế này tớ ngại đi lắm.
Cậu ấy không muốn đi nên níu người lại.
- Phải đấy,em ở nhà đi ngoài kia đang có tuyết.
Kang Min lên tiếng.
- Hay cả nhà mình đi chung đi,đông người sẽ ấm hơn mà.
- Hye Jin hỏi ý kiến của tất cả mọi người.Nó mà cũng đồng tình với ý kiến của mình sao?
- Cũng được !
Kang Min và Yuri đồng ý ngay lập tức.Hai người họ thật chẳng ra sao cả,mình mời đi thì không chịu,Hye Jin vừa gọi một câu thì liền đi ngay lập tức.
- Vậy thì cùng đi đi !
Kang Min cũng đứng dậy đồng ý.

Anh…ngay cả anh cũng đứng bên con bé đó.Có gì đó đang nhói lên trong lồng ngực,tôi sắp không chịu được nữa rồi,sống mũi đang cay dần,nước mắt chỉ trực trào ra.Tôi vội vàng chạy ra ngoài cửa trước đợi trong khi bọn họ chuẩn bị.
- Nào,đi thôi !
Kang Min khoác vai tôi cùng đi.
- Mình đi thôi anh !
 
U

uocmovahoaibao

Hye Jin ôm lấy tay Tae Kyung đi lên ngang hàng với ba người chúng tôi như cố ý để tôi thấy.Ý định gạt tay Kang Min đang ở trên vai mình xuống bị tôi dập tắt không thương tiếc,anh nghĩ mình có người khoác tay mà em không có người khoác vai hả?

“Không nhìn nữa,không được nhìn nữa !”

Tôi quay ra chỗ khác,không thèm để ý,nhưng thực sự tôi không biết mình đang đi đau,chỉ toàn do Kang Min và Yuri kéo đi.
- Tớ thấy Hye Jin và Tae Kyung sunbae rất hợp đôi.
Yuri lên tiếng khen hai người họ.Công nhận là trông đẹp đôi thât.Con bé Hye Jin thì nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng một nàng công chúa đáng yêu,còn anh rất dịu dàng ấm áp,có thể bảo vệ ôm ấp cô người yêu nhỏ bé kia bất cứ lúc nào.Họ trông như một đôi uyên ương !
Bất giác tôi cảm thấy mất đi chỗ đứng bên cạnh anh,bất giác cảm thấy mất hết niềm tin vào một tình yêu mới chớm nở ấy…!
- Mình đi chỗ khác chơi đi !- Tôi quay ra nói với Kang Min.
- Thì đang đi đây,em còn muốn đi đâu nữa?- Anh ta vẫn chưa hiểu ý của tôi.
- Em…em…thôi bỏ đi !
Tôi không muốn giải thích nhiều nên tự bỏ đi chỗ khác.
- Này…đi đâu thế?
Kang Min gọi theo.Bước chân tôi nhanh dần và bắt đầu chạy đi.
- Yoona !
Đó là tiếng gọi mà tôi kịp nghe từ Tae Kyung.Tôi chạy thật nhanh,hết sức mình để trốn tránh anh.
- A !
Chân tôi vấp phải vật gì đó liền ngã nhào về phía trước.May mà đất phủ toàn là tuyết nên không sao cả.Tất cả là do tôi tự đánh ngã mình,chẳng có ai đẩy tôi cả,nhưng sao lại cảm thấy tủi thân vô cùng.Muốn oà khóc,muốn có ai đó phía sau đỡ dậy…

Nước mắt cứ thế trào ra không cách nào kìm lại được.Hoá ra đây chính là cảm giác khi yêu,hoá ra cái gọi là đau khổ chính là thế này…Chỉ cần một chút động chạm,một cơn gió đông nhẹ nhàng thổi qua cũng khiến cho mình thấy lạnh buốt…Yêu một ai đó thật quá rắc rối…

- Mau đứng dậy đi !
Một hơi ấm bất chợt truyền qua tay tôi,anh…đang ở trước mặt…
- Anh?
Tôi ngước đôi mắt ướt nhèm nhìn anh.
- Tại sao lại không một chứ? Tại sao phải ích kỉ như vậy? Lần sau nếu khóc hãy khóc khi bên anh !
Anh nói rồi đưa tay lau nước mắt cho tôi.Không thể chịu thêm được nữa,tôi ôm lấy anh oà khóc to hơn.
- Tại anh,tất cả là tại anh hết ! Ai bảo anh khiến em tủi thân chứ?
- Tại ai cũng được,mau nín đi?
Tae Kyung vuốt tóc tôi an ủi.
- Anh…anh đến đây làm gì? Sao không đi cùng họ?
Tôi dần nín đi,giận dỗi hỏi anh trong tiếng nấc nghẹn.
- Anh ở đây vì em đang khóc…!
Câu nói này…thật sự khiến tôi nhẹ nhõm vô cùng.Sự ấm áp lại trở về trong trái tim tôi.
- Hye Jin…cô bé đó thực sự thích anh.- Tôi ngập ngừng.
- Ừm,anh biết.
Anh ngồi hẳn xuống bên tôi khẽ trả lời.
- Anh đã biết lâu rồi hả? Sao còn để con bé tiếp tục hi vọng?
- Lúc đầu,khi biết tình cảm của Hye Jin,có một thời gian anh nghĩ rằng mình đã yêu con bé nhưng…
- Nhưng sao?
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt anh.
- Nhưng anh lại gặp em,một cô gái đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của anh.
- Là vì em?
- Không biết từ bao giờ anh muốn sống trong thế giới của em,muốn nghe em cười,muốn ngắm nhìn và thấy thế giới đó thật ấm áp.
Anh cười đáp lại cái nhìn của tôi,tình yêu của anh không thể chắc chắn là lâu dài nhưng cũng đủ để che chở bao bọc cho tôi ngay phút giây này !
- Anh biết em bắt đầu cảm thấy thích anh từ khi nào không?
- Khi nào?- Anh đưa tay quàng lấy vai tôi ôm sát vào người mình.
- Khi em thấy đôi mắt của anh rất sâu và đẹp.Có lúc em bị chìm trong đó không cách nào thoát ra được.
Tôi khẽ cười vì thấy mình đang thú nhận mọi điều với anh thật ngờ nghệch.
- Haizz,phải làm sao để em thoát khỏi anh đây?- Anh hỏi đùa.
- Vậy hay là em thoát luôn nhé?- Tôi nói và đứng dậy luôn.
- Em dám?- Anh bắt đầu đe doạ.
- Tại sao không?
Tôi bỏ chạy khi bị anh đuổi theo sau.
- Em gan lắm !- Anh bắt được tôi liền ôm lấy thật chặt như thể sợ rằng tôi sẽ bỏ đi thật.
- Ha ha !- Tôi cười to.
- Còn chạy được nữa không?
- Thả em ra thì còn chạy tốt.
- Lì thật !
Anh nhấc hẳn người tôi lên quăng sang hai bên.
- Ah ! Chóng mặt,dừng lại ! Mau thả em xuống !
- Sao sợ rồi hả?
- Chỉ là…
Tôi giật mình khi thấy Hye Jin đang chạy tới.
- Anh !
Nó hồn nhiên gọi anh.Hye Jin chưa hề nhìn thấy cảnh tôi và anh chơi đùa vừa rồi sao?Hay là…nó cố tình như không thấy gì?
- Anh đứng ở đây làm gì thế?
Nó khoác tay anh cười tít mắt.Thật sự là không nhìn thấy gì?
- Em…em đến từ khi nào?- Anh cũng khá ngạc nhiên.
- Em vừa mới chạy đến để tìm anh thôi.
- …- Tôi đứng im lặng chẳng nói tiếng nào.
- Đi thôi,mình đến chỗ Kang Min oppa đi !
Hye Jin đang cố gắng kéo anh đi và phớt lờ tôi.
- Em không thấy là anh đang hẹn hò với cô ấy hả?
Anh gạt tay con bé ra và kéo lấy tay tôi.Còn tôi thì ngỡ ngàng nhìn anh.Anh là đang công khai quan hệ của chúng tôi cho con bé biết sao?

“Mình bị ngốc hay sao mà hỏi vậy? Như vậy chắc chắn là đang công khai rồi !”
- Anh,anh nói đùa gì vậy?
Nét mặt nó bắt đầu biến sắc nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường,chỉ coi đó là câu nói đùa thôi.
- Hye Jin,anh không đùa em và cũng chưa bao giờ nói đùa với em cả.- Anh cố gắng giải thích sự thật với nó.
- Dừng lại đi,anh đừng nói nữa !
Đôi mắt con bé bắt đầu long lanh ngấn nước,trông nó hoang mang vô cùng.
- Hye Jin,em bình tĩnh đi !- Tae Kyung lo lắng nói,đối với anh nó như đứa em gái.
- Tại sao phải nói ra? Anh không nói cũng được mà.Tại sao phải dập tắt hi vọng của em chứ?
Nó khóc nức lên,nhìn anh với ánh mắt tuyệt vọng.
- Em mãi mãi chỉ là em gái đối với anh thôi !
- Không ! Em gái gì chứ? Nhảm nhí,tất cả đều là nhảm nhí !- Hye Jin lắc đầu.- Mười năm,anh có biết không? Từ lúc biết anh,từ lúc được chơi đùa với anh,em đã không còn nhìn đến người con trai nào khác rồi.Lúc nào cũng nghĩ rằng cả đời mình sẽ ở cạnh anh.Em mang trong tim tình cảm ấy mười năm rồi anh có hiểu không?
Con bé nói trong đau khổ và nước mắt.Hoá ra đây mới là con người thật của nó.Tôi chợt thấy thương nó vì chính tôi cũng đã từng âm thầm thích một người.
- Xin lỗi,Hye Jin đừng dành tình cảm cho anh !
Anh chỉ nói vậy vì biết không thể làm gì cho con bé.
- Anh đừng xin lỗi,em không cần,em không chấp nhận !- Nó quát lên.- Xin anh,hay mở lòng với em một lần thôi mà ! Chẳng lẽ mười năm qua anh không hề rung động dù chỉ một lần sao?
- …
- …
Cả anh và tôi đều không lên tiếng.
- Em đã cố gắng im lặng để anh tự nhận ra tình cảm của em.Ngay cả khi em nhìn thấy hai người vui đùa bên nhau nhưng vẫn cố như không thấy để tiếp tục được đứng cạnh anh.Suốt mười năm,luôn luôn là em có mặt bên anh dù cho anh có thờ ơ như nào đi chăng nữa.Em xứng đáng hơn chị ta.
Hye Jin chỉ tay vào tôi với cái nhìn đầy tức giận khiến tôi hơi sợ.

Phải ! Nó nói đúng,người đáng ra được ở bên Tae Kyung chính là nó nhưng tình yêu không phải là để đem ra làm cân đo như vậy.Tình yêu là cái gì đó do trái tim mỗi người mách bảo.
- Em sai rồi,Yoona là sự lựa chọn của anh,em không thể thay đổi được điều đó.- Anh nắm chặt lấy tay tôi hơn nữa.
- Anh…anh…anh có thể cho em một vị trí nhỏ trong trái tim anh không? Em sẽ luôn ở bên anh,em sẽ chia sẻ tất cả nỗi buồn của anh,được không? Chỉ cần một ô trống nhỏ thôi,xin anh hãy để em bên anh !
- Hye Jin,em đừng quỵ luỵ như vậy,đừng khóc nữa,anh không thể làm gì hơn cho em ngoài sự quan tâm của một người anh.
Dù con bé đó đang rất đau đớn nhưng tôi vẫn thấy ấm áp vì câu nói đó của anh.Tình yêu đúng là rất ích kỉ.
- Anh…anh thất quá đáng !
Nói rồi Hye Jin chạy đi không kịp để anh nói thêm câu nào.
- …
 
U

uocmovahoaibao

- …
Anh chỉ lặng im nhìn theo nó.
- Sao anh không đuổi theo con bé?
Tôi nhẹ nhàng hỏi.
- Người mà anh cần ở bên,cần phải đuổi theo chỉ có thể là em !- Anh nhìn tôi,ánh mắt chất chứa nhiều điều.
- Nhưng…lỡ nó…- Tôi ngập ngừng không muốn nói ra điều không hay.
- Đừng lo,con bé đó…nó mạnh mẽ hơn em nghĩ đấy.- Anh quay ra nhìn tôi khẽ cười như để an ủi.
- Cảm ơn…!
Tôi cúi đầu nói câu “cảm ơn” với anh,nói rất khẽ để giấu đi sự ngượng ngùng của mình.
- Cô ngốc !...
Anh khẽ bật tiếng cười và ôm lấy tôi,rất nhẹ nhàng,trái tim tôi và anh từ từ hoà làm một.Trong đêm đông tuyết rơi giăng kín không gian,tạo một mảng trắng xoá trên nên trời đen tối.Có hai người đang hạnh phúc,đang tràn ngập yêu thương dành cho nhau…

Kí ức về đêm ấy – một mảng trắng xoá – một màu của tuyết…


Buổi tối muốn Hye Jin mới về phòng tôi để nghỉ ngơi.Hai mắt con bé sưng húp,ánh nhìn của nó vừa bi thương vừa tức giận.Yuri đang ngủ còn tôi vẫn thức,nó biết tôi đang nhìn nó !
- Sao? Bây giờ chị đang thương hại tôi?
Nó bộc lộ con người thật với tôi.
- …!- Tôi không nói gì,nhìn ra ngoài cửa sổ - tuyết vẫn rơi đầy.
- - Không muốn nói gì sao? Gây ra cho người khác nỗi đau lớn như vậy mà cũng bình thản được hả?- Nó cố tình đay nghiến để tôi mở lời cãi nhau với nó.
- Đó là lựa chọn của anh ấy.Đơn giản vậy thôi,chị chẳng động chạm gì đến em cả.
- Nếu không có chị thì anh ấy có rời bỏ tôi không? Nếu chị biến mất,chắc chắn anh ấy sẽ quay lại bên tôi.
- Tình yêu đâu thể đơn giản là không có người này thì sẽ về bên người kia như vậy được chứ?
- Chị thôi đi !- Hye Jin thẳng vào tôi.- Chị không có chỗ nào xứng với anh ấy cả.
- Không có gì xứng?
- Thân thế,kiểu cách,gia đình sang trọng giàu có,tất cả,tất cả không có gì hợp cả !
- Thế em nghĩ mình có hợp không?
Tôi hỏi nó nghiêm túc.
- Tôi khác chị,tôi là đương kim tiểu thư một dòng họ danh giá,nếuđi bên cạnh anh ấy sẽ là một điều hoàn hảo,còn chị sẽ là vết nhơ của cuộc đời anh ấy !
- Đủ rồi đấy ! Em biết thế nào là xứng đôi không? Xứng đôi chính là tình yêu mà hai người họ trao nhau tự nguyện,không ép buộc,không đòi hỏi phải đáp trả xứng đang.Một cặp đôi như thế mới là xứng đôi bên nhau.Còn em mới không xứng đôi bên anh ấy.Em thật sự quá cố chấp và ích kỉ !
Tôi nói hết những gì mình nghĩ.Con bé đó đã quá khing thường người khác. “Vết nhơ” ư? Hay thật ! Con bé hỗn láo !
- Chị…chị chẳng hiểu gì cả ! Sai hết,tất cả là do chị,chị ãy cút đi để mọi thứ trở về vị trí ban đầu.
Nó mở cửa chạy đi lần nữa trước mặt tôi.Con bé cần có thời gian suy nghĩ về hành động của mình…


Sáng ra Kang Min đã đập cửa phòng tôi không để cho ai ngủ thêm :
- Ăn sáng xong nhanh còn đi chơi tiếp !
Tae Kyung mang bốn cốc sữa ra bàn và nhắc.
- Hye Jin đâu rồi?
Yuri ngơ ngác hỏi.
- Nó về từ sớm rồi !
Kang Min nói.
- Nó không kịp chơi gì mà đã đi luôn sao?- Yuri tiếp tục thắc mắc.
- Ừh,nó có việc nên đi trước !
Anh lên tiếng.Ánh mắt hơi u tối,có lẽ anh đang buồn vì đứa em ấy !

Buổi trượt hôm nay đích thân Tae Kyung dạy tôi trượt tuyết :
- Phải đặt chân này ở đây…còn chân bên này như thế…tay em cầm chắc vào…!
Anh chỉ cho tôi từng động tác một,nét mặt đã tươi tỉnh hơn so với ban sáng.Tốt quá !
- Có bị ngã như hôm qua nữa không?- Tôi sợ cú ngã đó lắm rồi.
- Tôi luôn đi theo sau em.Yên tâm mà trượt đi !
- Anh nhớ đấy !
Có câu nói này tôi mới dám trượt.Vì…có anh bảo vệ tôi…
- Bắt đầu trượt thôi ?

Anh ở đằng sau đẩy tôi một cái nhẹ.Tôi từ từ di chuyển và trượt xuống dốc.Ban đầu thì cũng có hãi một chút nhưng về sau thì hết.Đúng là anh có khác,thoáng cái đã dạy được tôi rồi.

Cả buổi tôi tập tành cuối cùng cũng tự mình trượt được một đoạn dài dài nha !
- Họ sắp thành một đôi rồi.
Anh đi cùng tôi và nói.
- Ai?
- Em tự nhìn đi !- Anh chỉ tay ra phía Kang Min và Yuri.
- Oh !- Tôi thốt lên.- Trông họ thật đáng yêu !
Tôi bật cười khi thấy Kang Min đang chỉnh lại mũ và phủi tuyết xuống cho Yuri.Ôi,dễ thương vô cùng,không ngờ Kang Min lại ga lăng và dịu dàng đến vậy.
- Thế anh và em thì không đáng yêu hả?- Anh quay lại hỏi.
- Không ! Không đáng yêu chút nào.Chơi với anh chán chết !- Tôi lắc đầu trêu anh.
- Vậy thì em vẫn phải chơi thôi.
- Ôi,anh đúng là dai giống kẹo cao su.- Tôi nhăn mặt phản đối.
- Đành chịu thôi,biết sao được.Ai bảo anh yêu em chứ !
Tôi cười,mặt nóng hết lên vì ngượng.Anh toàn làm cho tôi mất tự nhiên !
 
S

safe

Cũng được đấy bạn. Post tiếp đi :).
À mà bạn có thể post chữ màu đen được không? Đọc màu này mình thấy hơi chói mắt...
 
M

my_angel_067

bạn đang post tr nài ơi, xin lỗi mh có chuyện muốn ns. truyện nài hay đấy nhưng nếu bạn muốn POST LẠI thỳ kung~ fai? xin ý kiến tác giả rồi hãng post lên chứ, còn cùng lắm thỳ k fai? ghi tên tác giả vào các bài post của bạn chứ! http://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-tre/tinh-cam-hoc-tro-15-because-you-crying/t1001222.html => đây là link tác giả ò truyện nài trên Zing, bạn hãy sang đó xin lỗi tác giả 1 tiếng nka. Hãy tôn trọng nhau 1 chút!
 
Top Bottom