Bài viết văn số 6 lớp 6 - văn tả người

P

phucnguyen1842000@gmail.com

cho mình 1 bài viết với đề sau:
hãy tả lai hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi
 
D

duong1501

Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào,
Lời mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng mẹ yêu.
 
T

tiep6a1

hghngjbjbjbjjjjjjjjjjjjjjjjjjgggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggggg
 
N

namvx

khải yêu lan rồ

khải yêu lần nhìu lắm lần bít hông?đêm nào khải cũng nghĩ về lan:D:D:D:D
 
I

inderindex

Trong gia đình, vì em là con út nên ai cũng thương yêu em hết mực, nhưng mẹ là người gần gủi, chăm sóc em nhiều nhất.
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường... Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em... Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!

Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con. "Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ...."
 
C

cba2677

Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em, mẹ luôn là người mẹ hiền và là hình ảnh cao đẹp nhất. "Mẹ" một tiếng nghe giản dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bến như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào”




Năm nay mẹ em 42 tuổi. Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Đôi bàn tay mẹ không đẹp, nó dã bị chai như ghi lại những nổi vất vả của mẹ trong bao năm nay đã nuôi em khôn lớn nên người. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm!

Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em .
Có lần em bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện huyện. Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc em vì bố em bận công tác xa, cơm nước quần áo, tắm rửa mẹ em phải làm ca. Về nhà em cảm thấy khỏe, nên mẹ đi dạy một buổi , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao. Lúc đó ánh mắt mẹ tràn ngập thương xót, nhưng miệng mẹ vẫn tươi cười kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chóng mau hết bệnh. Mỗi khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm, tận tụy lo lắng, xếp đặt mọi công việc trong ngoài. Mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon . Mẹ khuyên bảo em đủ điều, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng đầy trìu mến.
Cảnh đêm khuya mẹ ngồi soạn từng trang giáo án, để chuẩn cho tiết dạy ngày mai, nhìn mẹ em thấy thương mẹ nhiều. Có hôm, em thấy mẹ thả dài người trên ghế có vẽ nghĩ ngợi,xa xôi. Lúc đó em vội ra bên mẹ. Mẹ ôm em vào lòng , vòng tay âu yếm.

Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Em chợt nhớ tới câu thơ:

“ Ai rằng công mẹ bằng non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”

Nhìn mẹ con thật tự hào và hạnh phúc biết bao vì con có mẹ. Mẹ ơi con vẫn chưa ngoan đâu. Con hứa với mẹ học tập thật tốt cho mẹ vui lòng.
Hết!
Năm nay, mẹ em gần bốn mươi mốt tuổi. Với thân hình mảnh mai, thon thả đã tô đậm cho mẹ với vẻ đẹp của người mẹ hiền từ, mái tóc đen óng mượt mà dài ngang lưng được mẹ thắt lên gọn gàng khi ra đường. Đôi mắt mẹ đen láy luôn nhìn em với ánh mắt trìu mến gần gũi. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan với làn da trắng. Đôi môi mỏng đỏ hồng nằm dưới chiếc mũi cao thanh tú làm cho càng nhìn càng thấy đẹp. Khi cười nhìn mẹ tươi như hoa, đóa hoa hồng vừa nở sớm mai. Đôi bàn tay mẹ tròn trịa, trắng trẻo đã nuôi nấng, dìu dắt em từ thưở em vừa lọt lòng. Giọng nói của mẹ đầy truyền cảm, lúc mượt mà như tiếng ru, lúc ngân nga như tiếng chim họa mi buổi sớm. Mẹ em may và thêu rất đẹp, đặc biệt là may áo dài, thường ngày mẹ hay mặc bộ đồ bộ gọn gàng, khi đi dạy học mẹ mặc những bộ áo dài cũng do mẹ tự may trông thật duyên dáng, sang trọng.

Ở nhà, mẹ là người đảm nhiệm công việc nội trợ. Mẹ giao cho em các công việc nhẹ nhàng như: quét nhà, gấp quần áo... Còn ba thì phụ mẹ giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, thỉnh thoảng mẹ mua hoa về chưng ở phòng khách cho đẹp nhà. Mỗi khi khách đến mẹ luôn đón tiếp nồng hậu, mời khách đĩa trái cây và nước mát. Sáng mẹ là người thức dậy sớm để chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà, để hai anh em cùng cắp sách đến trường kịp giờ học. Khi em ốm đau mẹ phải thức suốt đêm để chăm sóc. Buổi tối, mẹ thường dành khoảng ba mươi phút để giảng bài cho em, sau đó mẹ ngồi chấm bài, soạn giáo án chuẩn bị cho tiết lên lớp ngày mai ở trường... Mẹ rất nhân hậu, hiền từ, khi lên lớp mẹ xem học trò như các con của mình, cũng dìu dắt thương yêu hết mực nên mẹ được rất nhiều học sinh yêu mến. Khi em phạm lỗi, mẹ chỉ nhắc nhỡ chứ không mắng và cũng chưa đánh em bao giờ.

Mẹ em thật đáng quí, em luôn yêu thương mẹ và tự hào vì được làm con của mẹ. Mỗi khi được mẹ ôm ấp, nằm trong lòng mẹ em cảm thấy thật ấm áp. Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em... Em mong sao cho mình mau lớn để có thể giúp cho mẹ đỡ vất vả hơn. Em hứa sẽ chăm học và cố gắng học thật giỏi để trả ơn cho mẹ và thầy cô đã dạy dỗ, nuôi nấng em nên người. Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm!
:khi (156): :khi (156): :khi (156):
 
N

nguyenvan2532001

đề 1

“Nhớ ngày xưa khi còn bé, mẹ ôm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đôi mắt mẹ yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ say để sáng mai còn đi học sớm, không bị thiếu ngủ…”. Có những điều không cần phải nói ra, tuy con còn nhỏ, con cũng có thể cảm nhận được!

“Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tôi. Sáng dậy, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hôm đó, trông mẹ xanh xao quá. Hôm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày mai đi học. Còn những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: Con cố găng ngoan ngoãn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính mẹ…”

Tôi đã khóc khi đọc những lời văn của con gái. Bài văn tràn đầy những cảm nhận chân thực của con về những việc tôi làm hàng ngày. Những câu nói, những cử chỉ, những hành động của tôi đều được con lần lượt kể lại bằng ngôn từ của chính mình.

“Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với tôi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tôi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi bằng đôi tay trắng mịn màng và dặn: Nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm nhé, mèo con! Mẹ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về khuôn mặt tròn tròn, bầu bĩnh của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến thắng….!”

Tôi thường tự nhủ, điều thành công nhất của tôi trong việc dạy con từ trước tới nay là con tôi coi tôi như một người bạn thân, không giấu tôi dù là chuyện buồn hay vui. Tôi tâm niệm, để giữ được thói quen đó của con, tôi không được gây sức ép cho con bất kể chuyện gì, đặc biệt chuyện học hành. Giao tiếp hàng ngày với con rất quan trọng, mẹ con tôi thường nói đùa: Tâm tính con như mặt nước phẳng lặng. Con chỉ hơi gợn sóng là mẹ biết liền!

“Nhưng những điều đó chỉ xảy ra từ hồi tôi còn nhỏ. Bây giờ mẹ đã khác. Mẹ bận rộn hơn, mẹ hay mệt hơn và cũng dễ nổi nóng hơn. Mẹ ít để ý đến tôi và tính kiên nhẫn của mẹ cũng giảm nhiều. Vậy là mẹ đã không còn trẻ nữa… Tôi nghĩ rằng, dù sao tôi cũng đã lớn, mẹ không cần để ý đến tôi nhiều nữa. Tôi sẽ tự lập như mẹ mong muốn. Thế nhưng, đôi tay mẹ vẫn đẹp như xưa. Tôi vẫn mong được đôi tay ấy vuốt ve mỗi ngày, không phải như những khi tôi cọ má vào mẹ, mẹ nghiêm mặt lại và bảo: Con lớn rồi, không làm nũng mẹ nữa… Tôi hiểu, dù có nói vậy, tình yêu của mẹ dành cho cô con gái đầu lòng của mẹ không thay đổi”.

Trái tim tôi thắt lại khi đọc đến những dòng này. Sau khi bác giúp việc bị ốm cách đây 6 tháng, vào thời điểm con lớn lên cấp 2, con nhỏ bắt đầu vào lớp 1, ngoài giờ làm việc, tôi phải đảm đương nhiều việc nhà hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc 2 tiếng buổi tối rảnh rỗi với con trước đây bị chia sẻ làm ba, hai phần cho bé nhỏ và một phần cho bé lớn. Đôi lúc thấy con tủi thân, tôi giải thích cho con qua loa: em còn nhỏ, chưa biết đọc, biết viết, mẹ phải bên em, giống như bên con 5 năm trước đây… Tôi rất sợ con phụ thuộc vào tôi nhiều quá nên đặt mục tiêu rèn luyện tính tự lập cho con lên hàng đầu. Vì vậy, tôi tránh những động chạm tình cảm, dù con là con gái. Hay là tôi ngụy biện, tôi đã trở thành một người mẹ khô khan mất rồi? Giai đoạn dậy thì là giai đoạn đặc biệt của con với nhiều biến chuyển tâm sinh lý. Vậy mà tôi lại dần dần xa con. Tôi mải mê bon chen kiếm tiền để lo cho tương lai của con mà quên mất dù ở lứa tuổi nào, con cũng rất cần hơi ấm của mẹ. Tôi mải mê với cơm áo gạo tiền, đôi khi về nhà nổi nóng và tức giận vô cớ khi những việc ở cơ quan không như ý muốn, khi mục tiêu tài chính của tôi không đạt được. Đôi khi tôi nhận ra sự sợ sệt của con, nhưng tôi xoa dịu lương tâm bằng câu nói “Tất cả vì tương lai tốt đẹp của con”. Tôi đã làm con sợ, con không kể cho tôi nghe những câu chuyện dài lê thê trên lớp hay những buồn vui của con nữa… Cho dù con đã rất rộng lượng cho tôi một câu an ủi “Tình yêu của mẹ dành cho con không thay đổi”, tôi vẫn nhìn lại những gì mình đã làm và thấy rằng mình đã rất khác hình ảnh người mẹ trong tâm trí con, hình ảnh người mẹ “ngày xưa” của con! Tôi đã sai khi nghĩ rằng, con tôi đã lớn, tôi cần kiếm tiền để lo cho con đi du học. Tôi quên mất rằng, con tôi cần hơi ấm và sự động viên của tôi hơn là cần những sắp đặt tương lai của tôi!
Cám ơn đề văn của cô giáo, cám ơn những lời văn tha thiết của con. Con đã có những con sóng lớn trong suy nghĩ và tôi đã bỏ qua một thời gian dài! Tôi biết mình phải làm gì để có thể là người mẹ tốt nhất của con trong lúc này! Con gái à, con luôn là nữ hoàng trong thế giới của mẹ![/B][/QUOTE]
:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-@};-@};-@};-:):):):):);););)
 
D

dangthimythu

tui cũng có nè tham khảo nha
trong gia đình tôi tôi quý mến nhất là bà ngoại
 
H

huykltmtp

Đối với em,tình bà cháu là không thể thiếu được.Bà!Một tiếng đơn sơ ấy thôi nhưng thật thân thương,gần gũi với em từ khi em mới bi bô tập nói.Hình ảnh bà luôn in sâu trong trí nhớ của em.Một người bà hiền từ,nhân hậu,cả cuộc đời vì con,vì cháu.
Bà em năm nay đã ngoài...,dáng người nhỏ nhắn gầy gầy với mái tóc pha sương nay đã bạc màu mây trắng.Nước da bà bị nắng cháy sạm,có chỗ xuất hiện những chấm đồi mồi.Có lẽ vì bà phải bươn chải,tần tảo để nuôi mẹ em và các dì.Mắt bà không còn tinh tường như xưa nữa,cái dáng đùng đục nhưng cái nhìn vẫn như thuở nào:hiền hậu,yêu thương và nhân hậu.Trên khuôn mặt của bà,những nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt,khóe mi.Mỗi khi bà cười,những nếp nhăn ấy như hằn sâu lại.Hai gò má cao,rám nắng,đôi môi khô và thâm lại theo năm tháng của cuộc đời.Vầng trán cao của bà dường như mỗi nếp nhăn thể hiện cho nỗi khổ đau,vất vả,đắng cay mà bà phải trải qua.Mỗi khi buồn,đôi mắt bà đăm chiêu,nó như phản chiêu những ngày lặn lội,vất vả vì những miếng cơm,manh áo cho con cái.Bà rất hiền từ,nhân hậu.Bà em tính sạch sẽ,không thích luộm thuộm nên các đồ đạc trong nhà em lúc nào cũng sạch sẽ.Mỗi khi bà làm việc mệt nhọc,bố em thường nói với bà:
"Mẹ đi nghỉ ngơi cho đỡ mệt.Các công việc này để con và các cháu làm cho"
Bà em rất thương con cái và các cháu.Khi nghe bố em nói vậy,bà liền bảo:
"Thôi!Con cứ để đấy mẹ làm,cho các cháu nó còn có thời gian để học bài,Chứ!Mẹ già rồi ngồi một chỗ cũng chán"
Khi nghe bà em nói vậy,bố rất thương bà nhưng không dám làm trái ý bà.Nếu làm trái ý bà thì bà em rất buồn
Những ngày thơ ấu,em được sông trong vòng tay yêu thương của bà.Bao giờ bà cũng quý mến,yêu thương và hết lòng chăm sóc em.Những bài hát ru êm dịu của bè đã đưa em vào giấc ngủ say nồng.Những lúc em dỗi hờn,khóc lóc,bà kiên nhẫn dỗ dành,cưng nựng cháu,chiều ý cháu.Đến lúc lớn,bà thuềong dạy bảo em hoặc khuyên em điều gì đó thì bà thường dạy qua các câu thành ngữ,tục ngữ...

Hình ảnh của bà thật thân thiết.Tuy bà đã tuổi cao nhưng tình cảm thì lại bao la,nhân hậu.Em rất hạnh phúc khi có được một người bà như thế này.Suốt đời em sẽ nhớ mãi những tháng năm được sống bên bà,được bà yêu thương và chăm sóc em như ngày nào.Bà ơi!Cháu sẽ ghi nhớ công ơn của bà mà bà đã dành cho cháu.Hình ảnh của bà luôn in mãi trông lòng cháu.Cháu sẽ cố gắng học thật giỏi để trở thành con ngoan,trò giỏi như bà hằng mong ước và vâng lời bố mẹ.Bà ơi!Dù có đi nơi đâu cháu sẽ luôn nhớ đến bà.Cháu yêu bà nhiều!

Đây là bài văn tả bà đó:):):):):):):):):):):)
Các bạn nhớ áp dụng thật tốt nha;););););););););););););););););););););)
 
D

duchau.dlhd@gmail.com

Tả mẹ của em

“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là ngưNhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Nhưng hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”
ời cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.
 
L

lcun2013

Đây chỉ là bài tham khảo, các bản có thể chép nhưng phải sửa hoặc thêm đúng thông tin về mẹ các bạn!
Trong gia đình,mẹ là người em yêu quý nhất. Mẹ đã tần tảo nuôi em khôn lớn.
Mẹ năm nay 35 tuổi.Chiều cao mẹ cân đối.Làn da mẹ trắng hồng.Mái tóc mẹ đen mượt.Khuôn mặt mẹ hơi tròn trông rất phúc hậu.Đôi mắt mẹ long lanh ánh lên vẻ hiền từ.Miệng mẹ lúc nào cũng tươi cười để lộ hàm răng trắng muốt.Thân hình mẹ mảnh mai.Đôi tay mẹ hơi gầy nhưng rất đảm đang.Việc trong gia đình đều do bàn tay mẹ làm.Em yêu nhất là giọng nói của mẹ.Giọng nói mẹ nhẹ nhàng nghe rất ấm.Mẹ là người giản dị,sạch sẽ và gọn gàng. Mẹ em nấu ăn rất ngon.Em rất thích món gà rán do mẹ em làm.
Hằng ngày mẹ dậy rất sớm.Mẹ đi chợ,nấu đồ ăn sáng rồi mới đi dạy.Buổi tối mẹ dạy cho em học.Mẹ chỉ bảo rất tận tình và động viên em phải cô gắng trong học tạp.Mẹ chăm sóc em rất chu đáo,từ bưa ăn đến giấc ngủ.

Em hứa sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công lao của mẹ như bài ca dao:
“Công cha như núi Thái Sơn`
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ Hiếu mới là đạo con.”
 
T

toiyeu71

Khi còn bé, con đã luôn tin rằng bên cạnh mỗi người đều có một ngôi sao sáng nhất của riêng mình. Và con cũng đã tìm kiếm trong những người xung quanh con ngôi sao sáng nhất ấy. Tìm hoài mà không thấy. Cho đến một ngày, con bỗng nhìn thấy, trên mái tóc mẹ đã có vài sợi tóc bạc. Con chợt giật mình nhận ra rằng mẹ là ngôi sao sáng nhất của con mà đã từ lâu con không hề nhận ra. Vô tâm quá! Đáng trách quá! Mẹ nhỉ?

Mẹ không đẹp về vẻ bề ngoài. Con biết điều đó! Và con cũng biết rằng vẻ đẹp của mẹ ẩn giấu sâu trong con người mà dường như không phải ai cũng thấy. Những sợi tóc bạc của mẹ, đối với con là những đêm thức khuya, mẹ lo nghĩ cho mẹ và cho chính con. Những vết sạm đen trên khuôn mặt mẹ mà người ta nhìn thấy, đối với con là hình ảnh cái dáng gầy của mẹ đi làm những ngày nắng, ngày mưa. Đôi mắt mẹ, đối với con chứa đựng bao nhiêu kì vọng về một tương lai tươi đẹp dành cho con. Đôi vai gầy của mẹ, đối với con là vô vàn những gánh nặng mà mẹ phải nhận lại để nuôi nấng con một mình trong bao năm qua. Và mẹ biết không? Rằng con yêu những điều ấy. Yêu rất nhiều!

Thế nhưng… ôi những giọt nước mắt, những tiếng thở dài của mẹ! Sao con lại ghét chúng nhường kia? Những khi con mải chơi quên không phơi chậu quần áo mà mẹ nhắc. Khi con đưa cho mẹ xem những bài kiểm tra điểm 7, điểm 6. Khi con dỗi bãi với mẹ vì mẹ không mua cho con thứ đồ con thích. Khi con quên nấu cơm, mỗi lần mẹ đi làm về muộn. Đã tự nhủ rằng sẽ cố gắng hơn. Nhưng con không thể!

Mẹ ơi!

Hôm qua, con dây bẩn ra cái áo trắng. Chờ mẹ về mà không được, con phải tự đi giặt. Nước lạnh làm tay con đỏ ửng, tê buốt. Chợt thấy đôi găng tay cao su đã rách từ lâu. Tối hôm ấy, mẹ về, con đã ra nắm chặt bàn tay mẹ.

Mẹ đi vắng một ngày. Con phải tự dọn nhà, nấu cơm, phơi chậu quần áo giặt từ hôm qua. Dọn nhà xong đã quá trưa. Không biết nấu thức ăn, con phải ăn mì gói. Ra sân phơi quần áo, người tê đi vì lạnh. Con nhớ những lần mẹ dọn dẹp nhà cửa thật nhanh và gọn gàng; nhớ những món ăn mà mẹ nấu; nhớ những lần mẹ phơi quần áo rồi vào nhà thật nhanh. Mắt con cay cay. Tối hôm ấy, mẹ về, con đã ôm lấy mẹ.

"Con yêu mẹ!". Câu nói ấy con đã thốt lên bao nhiêu lần rồi mẹ nhỉ? Con không nhớ! Phải chăng vì những từ đó được thốt ra hời hợt, trôi tuột đi, không để lại chút xúc cảm! Hay đó chỉ là những câu nói vui vẻ khi mẹ mua cho con những thứ đồ mới, làm những gì con muốn! Con chưa bao giờ biết được ba tiếng đơn giản ấy có ý nghĩa với mẹ như thế nào. Con còn bé, và cũng còn quá hời hợt!

Gần đây, con đã biết chăm học hơn. Con đã biết nấu cơm sẵn những tối mẹ về muộn, biết dọn nhà mỗi khi con bày bừa ra. Mẹ không nói ra bằng lời, nhưng con cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt, nụ cười của mẹ. Và lạ thay, con cũng cảm thấy vui hơn rất nhiều. Tại sao trước giờ, con lại không nhận ra mẹ nhỉ?

Mẹ mong con học thật giỏi và thật ngoan ngoãn. Con sẽ cố gắng để làm những điều ấy. Vì thế, hãy hạnh phúc và mãi ở bên con, mẹ nhé!
 
T

toiyeu71

“Những ngôi sao thức ngoài kia Chẳng bằng mẹ đang thức vì chúng con. Đêm nay con ngủ giấc tròn Mẹ là ngọn gió của con suốt đời” Cứ mỗi lần nghe những câu thơ này của nhà thơ Trần Quốc Minh vang lên, thì em lại chọt nghĩ đến người mẹ thân yêu của em. Em cảm thấy thật bất hạnh cho những ai không có mẹ, bởi vì mẹ là người dành trọn mọi sự thương yêu chăm sóc cho chúng ta. Và mẹ em chính là nguời như vậy đó. Mẹ năm nay đã gần bốn mươi tuổi nhưng ai cũng nói mẹ già hơn so với tuổi, có lẽ vì gánh nặng cuộc đời chăng? Công việc của mẹ rất giản dị đó chính là làm ruộng. Sở thích của mẹ rất khác với mọi người, đó chính là làm việc. Mẹ có dáng người dong dỏng cao, nước da ngăm đen đã bị rám nắng, mái tóc của mẹ dài ngang lưng đã bị cháy nắng ngoài đồng ruộng, nắng chói để đem lại cho em một cuộc sống ấm no. Khi đi làm mẹ thường búi tóc lên, để lộ ra mấy cộng tóc xoăn trông thật duyên dáng. Đi với mái tóc ấy chính là khuôn mặt hình trái xoan của mẹ. Vầng trán của mẹ cao rộng, có lúc nheo lại lộ vẻ suy tư. Năm tháng, thời gian đã hằn lên khuôn mặt mẹ những nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng thời gian cũng không thể xóa nhòa được nét dịu hiền, phúc hậu trên khuôn mặt ấy. Đôi mắt mẹ đen láy thấm đượm sự bao dung, trìu mến. Người ta thường nói “Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn” quả là không sai. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em có thể đoán được những suy nghĩ trong mẹ. Những lúc em làm được việc tốt đôi mắt ấy hạnh phúc như cười. Và cũng từng đỏ hoe khi mỗi lần em làm điều sai trái. Nhìn vào đôi mắt mẹ, em tự trách mình vì đã làm mẹ buồn. Cùng với đôi mắt mẹ là cặp lông mi dài và đôi chân mày lá liễu dày. Mũi mẹ cao cao, cái miệng nho nhỏ, khi cười để lộ hàm răng trắng, đều như hạt bắp. Bài 3: “Bàn tay ta làm nên tất cả Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” Đúng vậy! nhờ có bàn tay đầy nghị lực của mẹ đã nuôi em khôn lốn đến chừng này. Bàn tay ấy đã bị bao sậm, hằn những vết nứt nẻ. Bao nhiêu vết là bấy nhiêu vất vả gian lao của mẹ. Đôi bàn chân cũng vậy, nó cũng đã bị nứt nẻ. Những khi trời trở lạnh, đôi bàn chân ấy lại đau, nhức khiến mẹ phải ngâm vào nước muối. Đôi vai mẹ gầy gộc đã trở bao nhiêu là mưa nắng. Nhìn tất cả những thứ ấy em cảm thấy yêu mẹ thật nhiều, thật nhiều.
Nhìn bàn tay mẹ chăm sóc từng đám lúa, luống rau, em cảm thấy mẹ yêu cây cỏ đến chừng nào. Mẹ là một người mà không thể thiếu trong gia đình. Hằng ngày, mẹ như một cô tấm với những công việc như nấu ăn, giặt giũ, dọn nhà thật nhanh nhẹn, gọn gàng. Dù nhà cửa có bề bộn đến mấy, mà nếu được bàn tay siêng năng của mẹ thì sẽ trở nên gọn gàng. Vì lo cho cuộc sống của gia đình mà mẹ chẳng bao giờ rảnh rỗi cả, hết việc nhà rồi lại làm ruộng. Mẹ là một người luôn dành trọn mọi sự yêu thương và lo toan cho em. Lúc em làm điều gì sai trái, mẹ không la mắng gì đâu mà mẹ dạy em những điều hay lẽ phải, khiến em luôn ghi nhớ trong lòng. Tuy mẹ bận rộn lắm nhưng mẹ vẫn luôn quan tâm tới công việc học hành của em. Lúc em đau ốm, mẹ là bàn tay ấm áp, che chở cho em vượt qua. Đối với mọi người trong làng xóm, mẹ rất hòa nhã, cởi mở với họ nên ai cũng quý mến mẹ. Trong công việc, mẹ rất nhiệt tình nên mỗi lần đi dặm hay gặt lúa thì ai cũng kêu mẹ đi.Thế đấy! Người mẹ thân yêu của em là như vậy đó, mẹ là một người rất yêu thương đứa con của mình. Em yêu mẹ lắm! Yêu mẹ rất nhiều. Em tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập thật giỏi để trở thành con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan Bác Hồ, mai sau đền đáp công ơn to lớn của mẹ đã bao năm chăm lo cho em từ miếng ăn đến giấc ngủ. “Mẹ như biển cả mênh mông Con luôn ghi nhớ công ơn của người”.
 
B

bazzola

TẢ MẸ LÚC EM BỊ ỐM

"Bàn tay mẹ bế chúng con
Bàn tay mẹ ôm chúng con..."

Bài hát về mẹ đâu đây văng vẳng bên tai tôi. Người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, người đã yêu thương chăm sóc tôi, lo cho tôi từng li từng tí.
Cứ mỗi lần tôi bị bệnh mẹ là người lo lắng cho tôi nhất. Tôi còn nhớ thứ 6 tuần trước, đang ngồi học thì tôi cảm thấy bị đau đầu chóng mặt nhưng vẫn ráng học hết tiết cuối mới về. Trên đường về mặt mày tôi tái nhợt, cố gắng chạy thật nhanh về nhà. Đến trước cổng tôi lấy hết sức để nói hai tiếng thật to "Mẹ ơi! " nhưng thật không may mẹ tôi đã đi vắng, tôi ngồi bệt xuống đất. Khoảng năm phút sau, mẹ về. Thấy mẹ tôi đứng dậy chạy tới ôm mẹ và mẹ cũng ôm tôi rồi mẹ sờ trán tôi vì thấy người tôi nóng. Khuôn mặt mẹ tái nhợt theo tôi, mẹ dìu tôi vào phòng. Sau đó mẹ chườm khăn cho tôi bớt sốt, lúc ấy đôi mắt tôi lim dim nhìn mẹ, đôi mắt mẹ đỏ hoe rưng rưng nước mắt mẹ nói " Mẹ xin lỗi con lần sau mẹ sẽ không đi bắng nữa đâu. Con mau khỏe lại nhé!". Rồi mẹ đi nấu cháo cho tôi ăn, khi mẹ đi ra khỏi cửa tôi đã kịp nhìn thấy thân hình không cao, hơi gầy của mẹ. Sau đó tôi lim dim chìm vào giấc ngủ cho đến khi giọnh nói ngọt ngào của mẹ văng vẳng nên tai tôi " Con ơi dậy ăn cháo uống thuốc cho khỏe nha con!" . Mẹ dìu tôi ngồi dậy rồi lấy tô cháo hành hương mẹ vừa mới nấu đút cho tôi ăn. Cái miệng nho nhỏ màu hồng ẩn sâu dưới cái mũi không cao lắm đang thổi từng muỗng cháo đút vào miệng tôi. " Mẹ ơi cháo ngon quá mẹ!" vừa ăn tôi vừa hạnh phúc nói với mẹ, tuy tôi nói rất nhỏ nhưng hình như mẹ đã nghe thấy bà nở một nụ cười rất đẹp. Khi mẹ cười để lộ ra hàm răng trắng tinh thẳng tắp như hàng bắp. Rồi mẹ lấy thuốc cho tôi uống tuy thuốc là thứ tôi ghét nhất trên đời nhưng khi nhìn vào khuôn mặt trái xoan của mẹ đang lo lắng cho tôi, tôi cố gắng uống một ngụm thuốc hạ sốt. Nó rất đắng nhưng khi nhìn vào đôi mắt đang hạnh phúc như cười của mẹ cảm giác đắng còn đọng lại dường như đã tan biến hết. Mẹ khen tôi và hát ru cho tôi ngủ:
" Tình mẹ bao la như biển Thái Bình..." tiếng hát ngọt ngào êm dịu của mẹ cất lên ru tôi ngủ. Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau tôi khỏe hẳn bạn bè đến nhà thăm tôi, hỏi thăm và rất vui khi tôi khỏi bệnh. Nhưng còn mẹ rấy mệt vì đã tần tảo chăm sóc tôi đêm qua. Chiều hôm đó tôi đi học về có một món quà để tặng mẹ. Đó là con điểm mười tôi kiểm tra một tiết tuần trước. Tuy món quà không lớn nhưng hình như mẹ rất vui.
Mẹ giúp tôi vương lên trong cuộc sống. Tôi thầm hứa với mẹ sẽ học thật giỏi, kiếm thật nhiều tiền để mẹ đỡ vất vả. Và con muốn nói với một điều con rất yêu mẹ! Yêu mẹ rất nhiều
 

duc5bla123

Học sinh mới
Thành viên
6 Tháng tư 2017
1
1
1
32
Ta ve ba
Trong đời này, ai chẳng có một người bà. Và tôi cũng vậy, ngoài tình yêu thương mà bố mẹ dành cho, tôi còn được sống trong tình thương yêu trìu mến của bà. Vì điều kiện gia đình, tôi phải chuyển nhà, không được ở bên bà nhưng hình ảnh bà luôn khắc sâu trong trái tim tôi.

Bà tôi năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. Tóc bà trắng như những bà tiên trong các câu chuyên cổ tích. Lưng bà còng lắm rồi. Làn da nhăn nheo với nhiều chỗ có chấm đồi mồi. Bà đã hi sinh cả tuổi xuân, tần tảo, bươn chải, thức khuya dậy sớm nuôi nấng mẹ và các dì tôi. Đôi mắt bà không còn tinh tường như trước nhưng cái nhìn thì vẫn như ngày nào: trìu mến và nhân hậu. Đôi bàn tay thô ráp, chai sần bởi suốt đời lặn lội, vất vả kiếm cơm áo cho các con.

Ngày còn thơ bé, tôi được sống trong vòng tay yêu thương vô bờ bến của bà. Đêm nào tôi cũng chìm trong giấc ngủ êm đềm nhờ những câu chuyện cổ tích bà kể. Sáng sớm, bà gọi tôi dậy đi học. Lời gọi: “Cháu ơi, dậy đi nào, đã đến giờ đi học rồi” luôn làm tôi tỉnh táo sau giấc ngủ dài. Bà dắt tay, đưa tôi đến trường. Chờ cho cánh cổng trường khép hẳn, bà mới an tâm ra về. Chiều chiều, vẫn cái dáng đi lặng lẽ ấy, bà đưa tôi trở về nhà. Mỗi khi ở cạnh bà, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.

Có lần bị ngã, tôi đã nằm ăn vạ rất lâu. Bà ẩy con lật đật và bảo: “Con lật đật luôn biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã. Cháu của bà cũng vậy, đúng không nào? Cháu được như con lật đật là bà rất vui”. Nghe lời bà, tôi nín khóc và tự đứng dậy. Bà cười móm mém “Cháu ngoan lắm, lại đây bà phủi đất cho nào”. Những hôm học khuya, buồn ngủ quá, tôi gục luôn xuống bàn thiếp đi. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang đắp chăn, nằm trên giường. Trên bàn học, đèn đã tắt từ lúc nào, sách vở được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Bà đã bế tôi lên giường, xếp lại sách vở cho tôi.

Bà luôn chăm lo việc nhà. Mẹ tôi không muốn bà làm, sợ bà mệt nhưng bà không nghe. Tôi mong mình lớn thật nhanh để đỡ đần cho bà nhưng nhiều khi, tôi lại ước ao thời gian trôi thật chậm để tôi mãi mãi nằm trong vòng tay yêu thương của bà

Bà rất vui tính, thường kể cho cả nhà nghe những chuyện hài hước. Bà cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ hàng xóm, vì vậy, ai cũng yêu quý bà. Bà yêu thương tôi nhưng không nuông chiều. Có lần, tôi không nghe lời bà. Cả tuần, bà không nói với tôi một câu nào. Sang tuần sau, bà gọi tôi vào phòng, giảng giải cho tôi biết đâu là điều hay lẽ phải. Tôi cảm thấy ăn năn, xấu hổ vì để bà buồn. Sau chuyện đó, tôi tự hứa với mình, không bao giờ được phụ công lao tình cảm của bà.

Hãy kể về người bà kính yêu của em

Bà là người bà tuyệt vời nhất

Bà thích chăm sóc cây cảnh, Sáng sáng, bà dậy sớm tưới cây trên sân thượng. Những chồi non, nụ hoa không phụ công chăm sóc của bà, luôn tưng bừng khoe sắc thắm. Những lúc rảnh rỗi, bà ngồi ngắm không biết chán những cái cây đang dần dần lớn lên.

Tối tối, khi đi ngủ, bà thường kể chuyện cho tôi. Nghe các câu chuyện của bà, tôi như được hoá thân vào các nhân vật, khi thì là cô Tấm dịu hiền, khi lại là cô tiên tốt bụng. Bà mua cho tôi rất nhiều sách, nhờ đó kiến thức của tôi được rộng mở hơn.

Giờ đây, khi Hà Nội vào đông lạnh giá, ở nơi xa, tôi luôn lo bà có mặc đủ ấm không, bà ngủ có ngon giấc không… Tôi mong bà sống mãi bên tôi. Bà ơi, cháu yêu bà nhất trên thế gian này. Bà là người bà tuyệt vời nhất.
 
  • Like
Reactions: Khoảng lặng..
Top Bottom