Bài viết văn số 6 lớp 6 - văn tả người

T

thienthannho.97

Đề 1: http://diendan.hocmai.vn/showpost.php?p=586880

Đề 2: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=92361

Đề 3: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=137936

Đề 4: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=147244

Đề 5: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=83134

Đề 6: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=42110

Đề 7: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=87766

Đề 8: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?t=44977

Đề 9:
Từ xưa trong cuộc sống lao động và chiến đấu của mình,nhân dân ta đã rút ra biết bao bài học quí báu,đó là những kinh nghiệm sản xuất kinh nghiệm chiến đấu và là cách ứng xử trong xã hội,đó cũng là cách nhìn nhận của nhân dân ta về mối quan hệ giữa môi trường xã hội với việc nhân cách của con người,để diễn tả cách nhìn nhận này,nhân dân ta đã thể hiện qua câu tục ngữ:
"Gần mực thì đen gần đèn thì rạng"

Để hiểu ý ông cha ta muốn nói điều gì trong câu tục ngữ trên,trước hết chúng ta phải tìm hiểu xem mực là gì và đèn là gì? Mực và đèn ở đây đều là những hình ảnh của sự vật có quan hệ với tư cách của con người được ông cha ta sử dụng để thể hiện ý của mình. Mực có màu đen tượng trưng cho những cái không tốt đẹp,những gì xấu xa,đèn là vật phát ra ánh sáng,soi rõ mọi vật xung quanh,tượng trưng cho cái tốt đẹp,sáng sủa. Từ hai hình ảnh tương phản nhau là mực và đèn,câu tục ngữ đã đưa ra một kết luận đúng đắn:gần người tốt thì sẽ tốt gần người xấu thì sẽ xấu
Dựa vào thực tế cuộc sống con người ta thấy câu tục ngữ rất đúng khi xét trong mối quan hệ giữa môi trường xã hội với việc hình thành nhân cách mỗi người vì con người không sống lẻ loi cô độc một mình mà luôn có mối liên hệ với mọi người xung quanh. Ở trong gia đình nhà trường và ngoài xã hội,do đó sẽ bị ảnh hưởng tốt hoặc xấu, ví dụ:
Lưu Bình sống cạnh Dương Lễ nên đã thành tài trở thành người hữu ích cho xã hội.
Thuở nhỏ để tạo điều kiện tốt cho con học tập mà mẹ của Khổng Tử đã phải dời nhà mấy lần
Trong kho tàng văn học dân gian cũng có một số câu thơ,tục ngữ nói về quan niệm đó như:
"Ở bầu thì tròn ở ống thì dài"
hay
"Thói thường gần mực thì đen,anh em bạn hữu phải nên chọn người"
Nhưng trong vài trường hợp đặc biệt thì có một vài trường hợp gần mực chưa chắc đã đen gần đèn chưa chắc đã rạng. Đối với trường hợp gần mực chưa chắc đã đen ta có thể nói đến Nguyễn Văn Trỗi, Trần Văn Ơn trong thời Mỹ-ngụy đang chiếm đóng miền nam nước ta các anh là những bông sen thơm ngát tỏa hương trong bùn lầy hôi tanh như bài ca dao:
" Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn"

Câu tục ngữ trên xứng đáng là một lời khuyên quý báu,giúp cho chúng ta xác lập được ý chí của mình khi đứng trước mọi cám dỗ và sẽ mãi là ngọn đèn tỏa sáng trong bóng đen của cuộc sống

[Sưu tầm]

P/s: Các đề trên đã được trả lời. Bạn tham khảo nha. ^^ ~ Lần sau bạn nên sử dụng chức năng seach của diễn đàn rồi ra câu hỏi nhé ! Chúc bạn học tốt :x
 
X

xuancuthcs

m yêu quý nhất là mẹ trong lòng em ,mẹ luôn là người mẹ hiền và là hinh ảnh cao dẹp nhất. Mẹ một tiếng nghe dảng dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bếnh như lời bài hát:
“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào
Tình mẹ tha thiết như dòng suốI hiền ngọt ngào”
Năm nay mẹ em 42 tuổi .Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp , nó dã bị chai như ghi lai những nổI vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên ngườI. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em ……
Có lần tôi bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện trảng Bàng . Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc tôi vì ba tôi bận công tác xa , cơm nước quần áo , tắm rửa mẹ em phảI làm cả . Về nhà em cảm thấy khỏe , nên mẹ đi dạy một buổI , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao . lúc đó ánh mắt mẹ tràng gặp thương xót , nhưng miệng mẹ vẫn tươi cườI kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chống mau hết bệnh. MỗI khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm , tận tụy lo lắng ,cử động chậm rãi , gượng nhẹ xếp đặt mọI công việc trong ngoài không rảnh tay dù bận mấy đi nữa mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon
Mẹ khuyên lơn em đủ điều , giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía .
Mẹ luôn công tư rạch ròi , về nhà mẹ là mẹ , nhưng trên bục giảng mẹ là ngườI thầy , nếu em vi phạm thì phạt ngay , mẹ không hề châm chước hay thiên vị.
Cảnh đêm khuya mẹ ngồI soạn từng trang giáo án , để chuẩn cho tiết dạy ngày mai Có hôm thấy mẹ thả dài ngườI trên ghế có vẽ nghĩ ngợI xa xôi
Mẹ ôm tôi , nâng niu ng vòng tay âu yếm. Mẹ đứng ngồi không yên, khi em đi học về muộn .
Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Biển dù rộng vẫn còn không ra khỏi giới hạn của địa cầu. Sông dù có dài thăm thẳm vẫn còn thước để đo. Còn lòng mẹ thì cao xa vời vợi như lòng trời vô tận trong vũ trụ mênh mông. Lòng mẹ là thiên đàng hạnh phúc thăm thẳm ngút ngàn. Chỉ có lòng mẹ mới đủ sức chứa nổi nguồn sống của nhân loại. Thượng Đế đã ban tặng cho con người sự sống phát sinh từ lòng mẹ. Vì vậy mà ta có thể nói hạnh phúc của loài người chính tâm hồn cao thượng của người mẹ hiền. Mỗi người chúng ta, dù sang hèn hay giàu nghèo. Chúng ta cũng có một tình thương vô bờ vô bến của mẹ hiền. Vì mẹ chúng ta, yêu thương chúng ta bằng tình yêu của Thượng Đế. Cũng vì thế mà không có gì có thể sánh với tình mẹ thương con.
“ Ai rằng công mẹ bằng non
Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”

I Love Mom
 
L

lazygirl58

Kể từ khj hình thành xã hội loài người cho đến nay,mấy ngàn năm đã trôi qua.Từ thực tế cuộc sống,con người đã đúc kết đc vô vàn kinh nghjệm thuộc nhjều lĩnh vực khác nhau.Muốn tiếp thu đc kho tàng kiến thức phong phú,đa dạng của người xưa để lại,chỉ có c0n đường duy nhất là học tập.Bể học ko bờ,cho nên chúng ta phải học tập suốt đời để ko ngừng bồi bổ,nâng cao kiến thức cho kịp vs sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật ngày nay.
Lênin vị lãnh tụ vĩ đại của ph0ng trào Cách mạng vô sản Nga đã có lời khuyên thật sáng suốt cho mọi người:Học!học nữa!học mãi! Qua lời khuyên này Lê-nin khẳng định tầm quan trọng lớn lao của việc học tập và nhấn mạnh rằng việc học tập phải đc duy trì suốt đời.
Bên cạnh quyền đc sống tự do,c0n người còn có quyền đc ăn no,mặc ấm và đc học hành.Học tập vừa là nghỉa vụ,vừa là quyền lợi.Việc học tập tạo nên gjá trị tinh thần và mang lại những hjệu quả vật chất lớn lao.Phải trải qua một quá trình học tập lâu dài và gjan khổ c0n người mới trở nên hoàn thjện.
Tại sao chúng ta phải học?câu trả lời rất đơn gjản:có học thì mới tiếp thu đc trj thức và có trj thức thì mới làm tốt đc mọi việc.Thực tế cho thấy trình độ văn hóa rất quan trọng.tr0ng thời đại văn hóa kỹ thật phát triển mạnh mẽ như thời nay thì việc học càng quan trọng.Nếu dễ dàng thỏa mãn vs những j đã có thì điều đó chứng tỏ rằng ta đã lạc hậu,ko đáp ứng đc yêu cầu của XH.Quy luật cuộc sống là tiến về phía trước.Nó sẽ đào thảh tất cả những j thấp kém,lỗi thời có như vậy thì cuộc sống nhân loại ms giàu mạnh,văn minh.
Học!học nữa!học mãi! Học tr0ng sách vở,học ngoài cuộc đời.Học để làm gjàu trí thức và vốn sống thực tế.Việc học ko bị hạn chế bởi tuổi tác và hoàn cảnh mà vào ý thức mỗi c0n người.Ông gjám đốc xí nghjệp nào đó mà muốn điều hàn và quản lý tốt mọj mặt hoạt động của đơn vị mình thì phải học.Người công nhân muốn nâng cao năng suất và chất lượng sản phẩm cũng phải thường xuyên học hỏi,rút kinh nghjệm.Hay muốn có một công trình nghjên cứu hay một phát minh nào đó,nhà khoa học phải học tập làm việc vất vả tr0ng một thời gjan dài có khj là cả đời người
Chử tịch HCM cũng có lời khuyên sáng suốt rút ra từ thực tế c.sống cách mạng sôi động và ph0ng phú của Người :Học ở trường,học tr0ng sách vở,học lẫn nhau và học ở dân.Ngoài trường học còn có trường đời.Nếu có chí,quyết tâm,khjêm tốn chuyên cần học hỏi ta sẽ thành công
Thấu hjểu ý nghĩa sâu sắc tr0ng lồi khuyên của lê-nin,tuổi trẻ phải có gắng học tập để nâng cao hjểu biết,hoàn thjện bản thân.Học và học ko ngừng,như vậy chúng ta mới có thể trở thàng người có đủ khả năng đáp ứng yêu cầu của thời đại,xứng đáng là chủ nhân của đất nc gjàu đẹp tr0ng tương lai.
 
G

gaconmanhme0

Em có bài này xin mấy anh chị góp ý cho nha!!!!!!
Trên thế gian này ai cũng có 1 người mẹ, nếu như không có mẹ thì thật là 1 nỗi bất hạnh quá lớn nếu đối với tôi, thì không chỉ là bất hạnh mà còn có 1 cảm giác như con đường tương lai của mình sau này nếu như không có mẹ thì làm sao có thể đi được hơn nữa chúng ta còn cảm thấy như mình thiếu 1 sự ấm ám và sư che chở của mẹ khi đi.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài tuổi 30 nhưng khi nhìn thì thấy mẹ còn rất trẻ. Mẹ có thân hình không cao cho lắm nhưng bù lại mẹ có 1 vòng eo thon gọn.
 
T

tranvanthong0123

Đề 1: Văn tả người
Ai là người đã canh chừng từng miếng ăn giấc ngủ của ta? Ai mà luôn luôn cảm thấy ta quá nhỏ bé trước thế giới rộng lớn , ai mà luôn thấy vui khi ta ăn được một muỗng cơm , đi được một bước chập chững.Đó chính là người mà ta gọi một cách thân thương là mẹ.Mẹ là người là người luôn theo bước chân bạn , bên bạn từng ngày từng giờ , chỉ một cái giật mình của bạn là mẹ đã ko yên giấc , một cú vấp ngã của bạn , mẹ cũng thấy xót xa.
Mẹ , mẹ là lọn mía ngọt ngào,là tiếng dế đêm thâu , là ánh đuốc khi con lạc lối !


Thân bài

( Khúc này em thấy rất hay , rất mún đưa vào bài văn nhưng ko bik có nên ko vì nó nghiêng về kể wua' ! Khúc này em sẽ viết bằng màu xanh để phân biệt )

Mẹ yêu con đủ để hỏi con đi đâu , với ai và mấy giờ con về.Mẹ yêu con đủ để bắt con mang chiếc kẹo sữa mà con đã lấy ở cửa hàng mà ko phải trả tiền đến trả người ta với lời xin lỗi.Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức giận , thất vọng và nước mắt của mẹ , để con thấy rằng me, ko phải là một người hoàn hảo......Nhưng nhiều hơn cả , mẹ yêu con đủ để nói " Không " dù mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó !


"Con là một ngôi sao _ Không phải vì mẹ , mà là vì con ". Mẹ đã từng nói thế ! Mẹ luôn mong cho ngôi sao của mẹ tự tin bước về phía trước để nắm lấy thành công.

Hàng đêm , khi con còn đang say giấc , thì ngoài kia mẹ đang vật lôn với cuộc sống khó khăn. Bàn tay mẹ gầy gầy xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ đã phải trải qua để ngôi sao của mẹ được sung sướng.Dáng mẹ nhỏ nhắn.Mái tóc đen đã lấm tấm một vài sợi bạc được mẹ cuốn tròn lên như hình đỉnh tháp một cách gọn gàng.Tuổi đời đã ngoài bốn mươi , nhưng những dzì mà mẹ phải làm là quá sức.Sáng sớm , khi em thức dậy , đã thấy mẹ đi làm. Nhưng trên bàn còn nóng hổi tô mì thơm phức mẹ kịp làm cho em để đến trưa khi em kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm lại.Tối , khi em học bài thì mẹ đang dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của em. Trên gương mặt trái xoan đã có một vài nếp nhăn của mẹ lại nở nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết khi m được điểm tốt.
Mùa xuân đã thay áo mới và mùa hạ cũng sắp ra đi........Làn da mẹ ngày càng rám nắng và đôi mắt đen láy càng hiện rò các nét chân chim vì trải qua nhiều sương gió.Nhưng tình yêu của em đối với mẹ là vô bờ bến , không vì thế mà giảm đi.

Kết bài

Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
(Lòng mẹ)
 
T

tranvanthong0123

Ở nhà, ai cũng quý mình.. Ông, bà, cha, mẹ,... đều chiều mình, mình xin gì thì mọi người cho cái đấy. Sống như vậy thật hạnh phúc. Nhưng vẫn không ai bằn mẹ mình, người đã sinh ra minh, dạy mình những câu nói đầu tiên và những bài học bổ ích.

Mẹ mình tên .... Năm nay mẹ đã .... tuổi. Theo thời gân ẹm mình ngày càng già đi, càng thêm những nếp nhăn, vết chân chim trên mặt.
Bây giờ mẹ mình ở nhà, làm nội chợ để lo cho gia đình được đầm ấm và hạnh phúc. Mẹ là người đã làm ra các bưa ăn ngon, mẹ còn chiều mình, pha nước cam cho mình sau bữa ăn. Dáng người mẹ ... và mẹ minh.... (cao hay thấp) . Thường thường, khi ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo bình thường. Khi nhà mình có việc thì mình mặc bộ quần áo rất đẹp.. Chẳng hạn những bộ củ quan bò áo sơ mi. Khi đến tết và các dịp lễ khác, mẹ mình mặc bộ váy rất sang trọng.... Đôi mắt mẹ ... (sáng, to hay nhỏ) như vẻ tràn đầy hạnh phúc vậy. Nhưng đó là chỉ khi mẹ vui, khi mình làm mẹ mình buồn thì đôi mắt mẹ đỏ, rơm rơm những giọt nước mắt. Khi làm mẹ buồn, mình cảm thấy thật có lỗi khi làm mẹ pahir bận lòng. Nước da mẹ màu trắng nâu. Nhiều khi, mẹ phải làm công việc trong trời nắng trong nhiều giờ đồng hồ, khiến cho da mẹ lãi sẫm màu. Còn nụ cười của mẹ mỗi lúc một khác. Khi mẹ cười vì nghe một câu chuyện cười thì khuôn mặt mẹ không thay đổi cho lắm. Những khi nghe tin em được điểm cao hay được h/s giỏi thì khuôn mặt mẹ lúc đó hoàn toàn khác. nụ cười của mẹ lúc đó rạng rỡ hơn, khiến cho hai đôi mắt híp lại. Nhìn mẹ lúc đó như tre ra được năm tuổi.
 
T

tranvanthong0123

Ở nhà ai cũng quan tâm, chăm sóc cho em. Nhưng em thương nhất là mẹ em
Mẹ em tên là...,mẹ em năm nay .... tuổi,nhìn thoáng qua mẹ em cao và gầy. Giáp với khuôn mặt trái xoan là mái tóc đen huyền óng ả, da mẹ em có màu hơi nâu nâu. Đặc biệt mẹ em rất thương con cái.
Mẹ em kể chuyện rất hay, giọng mẹ em kể có vẻ chiều mến. Mẹ em làm công việc nội trợ, mẹ em thường đi chợ lựa những món ngon và bổ cho gia đình, mẹ em nấu ăn rất ngon, đối với em mẹ em là một đầu bếp. Mẹ em rất thích tham gia các hoạt động của phụ nữ. Khi nói chuyện với mọi người mẹ em luôn tỏ ra phép lịch sự.
Em rất thương mẹ em, em sẽ giúp mẹ các công việc nhỏ trong gia đình.Em hứa sẽ học thật giỏi để không phụ lòng mong mỏi của mẹ

Bài văn tuy ngắn nhưng nó rất hay, nếu không biết làm bài tập làm văn nào hãy hỏi mình qua yahoo tranvanthong0123.
:)>-:)>-:)>-:)>-:)>-
bạn chú ý để size nha

không lớn quá 5 nha

muabuon034
 
Last edited by a moderator:
N

nhoxxinh_2002

Hôm nay cô giáo mình ra đề văn tả hoạt động của 1 bác sĩ đang làm việc , nhưng mình không làm được, ai giúp mình với !:confused:
 
H

hongngam_29

Tả người



Hai tuần qua, chúng ta đã học thể loại văn tả người. Thầy đã lưu ý các bạn rất nhiều về những điều quan trọng khi làm một bài văn hay. Hôm nay, thầy sẽ đăng 2 bài tập làm văn cho các bạn tham khảo. Đọc xong, chúng ta nhớ rút kinh nghiệm, học tập được những cái hay của bài văn. Nhưng nhớ là không "biến" nó thành bài của mình được, vì mỗi người đều có đối tượng miêu tả khác nhau. Dù chung đối tượng miêu tả thì mỗi người cũng có một cách quan sát và nhìn nhận khác nhau, phải không các bạn? Nhớ đấy nhé!
Đề 1: Tả người bạn của em
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Diệp Anh và em cùng các bạn trong lớp đều có ước mơ là sẽ vào được trường Trần Đại Nghĩa. Mong rằng chúng em sẽ thực hiện được ước mơ của mình.
Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh, một người bạn thật đáng yêu!

Đề 2: Tả một thầy (cô) giáo đã từng dạy em ở những năm học trước.
Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường.
Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối , tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú.
Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào.
Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”.
Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.


Hy vọng là các bạn sẽ học tập được nhiều điều từ hai bài tập làm văn này, nhất là trong phần tả ngoại hình, cần phải phối hợp tả các chi tiết một cách thật nhịp nhàng, hợp lý. Phần hoạt động, tính tình thì cần đưa ra được những chi tiết nổi bật nhất, từ hoạt động nêu lên được tính tình của người được tả.
Chúc các bạn thành công!
 
T

thu6a2

Ở nhà, ai cũng quý mình.. Ông, bà, cha, mẹ,... đều chiều mình, mình xin gì thì mọi người cho cái đấy. Sống như vậy thật hạnh phúc. Nhưng vẫn không ai bằn mẹ mình, người đã sinh ra mình, dạy mình những câu nói đầu tiên và những bài học bổ ích.

Mẹ mình tên Nguyên. Năm nay mẹ đã .... tuổi. Dần theo thời gian mẹ mình ngày càng già đi, càng thêm những nếp nhăn, vết chân chim trên khoé mắt. Bây giờ mẹ mình ở nhà, làm ... để lo cho gia đình được đầm ấm và hạnh phúc. Mẹ là người đã làm ra các bưa ăn ngon, mẹ còn chiều mình.Dáng người mẹ ...(gầy hay mập) và mẹ mình... (cao hay thấp) . Thường thường, khi ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo bình thường. Khi nhà mình có việc thì mình mặc bộ quần áo rất đẹp.. Chẳng hạn những bộ đồ thun dày. Đôi mắt mẹ ... (sáng, to hay nhỏ) như vẻ tràn đầy hạnh phúc vậy. Nước da mẹ màu trắng nâu. Nhiều khi, mẹ phải làm công việc trong trời nắng trong nhiều giờ đồng hồ, khiến cho da mẹ lãi sẫm màu. Còn nụ cười của mẹ mỗi lúc một khác. :(:)(:)(:)(:)(( bài văn hơi ngắn xin thông cảm.
 
P

phuc_la_pi

Ai là người đã canh chừng từng miếng ăn giấc ngủ của ta? Ai mà luôn luôn cảm thấy ta quá nhỏ bé trước thế giới rộng lớn , ai mà luôn thấy vui khi ta ăn được một muỗng cơm , đi được một bước chập chững.Đó chính là người mà ta gọi một cách thân thương là mẹ.Mẹ là người là người luôn theo bước chân bạn , bên bạn từng ngày từng giờ , chỉ một cái giật mình của bạn là mẹ đã ko yên giấc , một cú vấp ngã của bạn , mẹ cũng thấy xót xa.
Mẹ , mẹ là lọn mía ngọt ngào,là tiếng dế đêm thâu , là ánh đuốc khi con lạc lối !


Thân bài

( Khúc này em thấy rất hay , rất mún đưa vào bài văn nhưng ko bik có nên ko vì nó nghiêng về kể wua' ! Khúc này em sẽ viết bằng màu xanh để phân biệt )

Mẹ yêu con đủ để hỏi con đi đâu , với ai và mấy giờ con về.Mẹ yêu con đủ để bắt con mang chiếc kẹo sữa mà con đã lấy ở cửa hàng mà ko phải trả tiền đến trả người ta với lời xin lỗi.Mẹ yêu con đủ để cho con nhìn thấy sự tức giận , thất vọng và nước mắt của mẹ , để con thấy rằng me, ko phải là một người hoàn hảo......Nhưng nhiều hơn cả , mẹ yêu con đủ để nói " Không " dù mẹ biết con sẽ ghét mẹ vì điều đó !


"Con là một ngôi sao _ Không phải vì mẹ , mà là vì con ". Mẹ đã từng nói thế ! Mẹ luôn mong cho ngôi sao của mẹ tự tin bước về phía trước để nắm lấy thành công.


Hàng đêm , khi con còn đang say giấc , thì ngoài kia mẹ đang vật lôn với cuộc sống khó khăn. Bàn tay mẹ gầy gầy xương như chứng tỏ sự khổ cực mà mẹ đã phải trải qua để ngôi sao của mẹ được sung sướng.Dáng mẹ nhỏ nhắn.Mái tóc đen đã lấm tấm một vài sợi bạc được mẹ cuốn tròn lên như hình đỉnh tháp một cách gọn gàng.Tuổi đời đã ngoài bốn mươi , nhưng những dzì mà mẹ phải làm là quá sức.Sáng sớm , khi em thức dậy , đã thấy mẹ đi làm. Nhưng trên bàn còn nóng hổi tô mì thơm phức mẹ kịp làm cho em để đến trưa khi em kịp ăn chén cơm mẹ nấu thì lại thấy cái dáng nhỏ nhắn của mẹ tất tả đi làm lại.Tối , khi em học bài thì mẹ đang dọn dẹp nhà cửa. Bận rộn đủ việc nhưng mẹ rất quan tâm đến việc học hành của em. Trên gương mặt trái xoan đã có một vài nếp nhăn của mẹ lại nở nụ cười tươi tắn hơn bao giờ hết khi m được điểm tốt.
Mùa xuân đã thay áo mới và mùa hạ cũng sắp ra đi........Làn da mẹ ngày càng rám nắng và đôi mắt đen láy càng hiện rò các nét chân chim vì trải qua nhiều sương gió.Nhưng tình yêu của em đối với mẹ là vô bờ bến , không vì thế mà giảm đi.

Kết bài

Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào,
Tình Mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào,
Lời Mẹ êm ái như đồng lúa chiều rì rào.
Tiếng ru bên thềm trăng tà soi bóng Mẹ yêu.
 
P

phuc_la_pi

Bài làm 1:
“Nhớ ngày xưa khi còn bé, mẹ ôm ấp tôi những lúc trời lạnh. Mẹ kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích ly kỳ, hấp dẫn bằng giọng nói trầm ấm. Đôi mắt mẹ yêu thương nhìn tôi trìu mến. Đôi mắt đen láy làm cho mẹ thật thông minh. Cả những lúc chui vào trong chăn cùng mẹ, tôi cảm nhận được hơi thở ấm nồng, nhè nhẹ. Mẹ muốn tôi ngủ yên, ngủ say để sáng mai còn đi học sớm, không bị thiếu ngủ…”. Có những điều không cần phải nói ra, tuy con còn nhỏ, con cũng có thể cảm nhận được!

“Những lần tôi ốm, mẹ thức trắng cả đêm để săn sóc tôi. Sáng dậy, đôi mắt mẹ trũng xuống vì thiếu ngủ. Tôi hiểu được, mẹ lo lắng cho tôi thế nào. Những hôm đó, trông mẹ xanh xao quá. Hôm nào tôi làm bài muộn, mẹ luôn nhắc nhở, lo lắng, thúc giục tôi ngủ sớm để ngày mai đi học. Còn những lần bị điểm kém, mẹ không bao giờ mắng tôi. Mẹ kiên nhẫn, giảng lại cho tôi từng ly từng tí cho đến khi tôi hiểu thì thôi. Mẹ luôn nói với tôi: Con cố găng ngoan ngoãn, đừng để mẹ mất kiên nhẫn. Mẹ đánh con là mẹ đánh chính mẹ…”

Tôi đã khóc khi đọc những lời văn của con gái. Bài văn tràn đầy những cảm nhận chân thực của con về những việc tôi làm hàng ngày. Những câu nói, những cử chỉ, những hành động của tôi đều được con lần lượt kể lại bằng ngôn từ của chính mình.

“Dù bận rộn đến đâu, mỗi ngày mẹ đều dành thời gian nói chuyện với tôi. Có chuyện gì, dù xấu hay tốt, tôi đều kể với mẹ. Trước khi thi, mẹ cùng ôn bài với tôi. Mẹ vuốt ve tôi bằng đôi tay trắng mịn màng và dặn: Nhớ đọc lại kỹ bài làm để dành cho mẹ một điểm nhé, mèo con! Mẹ đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh để chiến thắng. Cứ mỗi lần nhớ về khuôn mặt tròn tròn, bầu bĩnh của mẹ, tôi lại tự nhủ: Phải chiến thắng, Phải chiến thắng….!”

Tôi thường tự nhủ, điều thành công nhất của tôi trong việc dạy con từ trước tới nay là con tôi coi tôi như một người bạn thân, không giấu tôi dù là chuyện buồn hay vui. Tôi tâm niệm, để giữ được thói quen đó của con, tôi không được gây sức ép cho con bất kể chuyện gì, đặc biệt chuyện học hành. Giao tiếp hàng ngày với con rất quan trọng, mẹ con tôi thường nói đùa: Tâm tính con như mặt nước phẳng lặng. Con chỉ hơi gợn sóng là mẹ biết liền!

“Nhưng những điều đó chỉ xảy ra từ hồi tôi còn nhỏ. Bây giờ mẹ đã khác. Mẹ bận rộn hơn, mẹ hay mệt hơn và cũng dễ nổi nóng hơn. Mẹ ít để ý đến tôi và tính kiên nhẫn của mẹ cũng giảm nhiều. Vậy là mẹ đã không còn trẻ nữa… Tôi nghĩ rằng, dù sao tôi cũng đã lớn, mẹ không cần để ý đến tôi nhiều nữa. Tôi sẽ tự lập như mẹ mong muốn. Thế nhưng, đôi tay mẹ vẫn đẹp như xưa. Tôi vẫn mong được đôi tay ấy vuốt ve mỗi ngày, không phải như những khi tôi cọ má vào mẹ, mẹ nghiêm mặt lại và bảo: Con lớn rồi, không làm nũng mẹ nữa… Tôi hiểu, dù có nói vậy, tình yêu của mẹ dành cho cô con gái đầu lòng của mẹ không thay đổi”.

Trái tim tôi thắt lại khi đọc đến những dòng này. Sau khi bác giúp việc bị ốm cách đây 6 tháng, vào thời điểm con lớn lên cấp 2, con nhỏ bắt đầu vào lớp 1, ngoài giờ làm việc, tôi phải đảm đương nhiều việc nhà hơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc 2 tiếng buổi tối rảnh rỗi với con trước đây bị chia sẻ làm ba, hai phần cho bé nhỏ và một phần cho bé lớn. Đôi lúc thấy con tủi thân, tôi giải thích cho con qua loa: em còn nhỏ, chưa biết đọc, biết viết, mẹ phải bên em, giống như bên con 5 năm trước đây… Tôi rất sợ con phụ thuộc vào tôi nhiều quá nên đặt mục tiêu rèn luyện tính tự lập cho con lên hàng đầu. Vì vậy, tôi tránh những động chạm tình cảm, dù con là con gái. Hay là tôi ngụy biện, tôi đã trở thành một người mẹ khô khan mất rồi? Giai đoạn dậy thì là giai đoạn đặc biệt của con với nhiều biến chuyển tâm sinh lý. Vậy mà tôi lại dần dần xa con. Tôi mải mê bon chen kiếm tiền để lo cho tương lai của con mà quên mất dù ở lứa tuổi nào, con cũng rất cần hơi ấm của mẹ. Tôi mải mê với cơm áo gạo tiền, đôi khi về nhà nổi nóng và tức giận vô cớ khi những việc ở cơ quan không như ý muốn, khi mục tiêu tài chính của tôi không đạt được. Đôi khi tôi nhận ra sự sợ sệt của con, nhưng tôi xoa dịu lương tâm bằng câu nói “Tất cả vì tương lai tốt đẹp của con”. Tôi đã làm con sợ, con không kể cho tôi nghe những câu chuyện dài lê thê trên lớp hay những buồn vui của con nữa… Cho dù con đã rất rộng lượng cho tôi một câu an ủi “Tình yêu của mẹ dành cho con không thay đổi”, tôi vẫn nhìn lại những gì mình đã làm và thấy rằng mình đã rất khác hình ảnh người mẹ trong tâm trí con, hình ảnh người mẹ “ngày xưa” của con! Tôi đã sai khi nghĩ rằng, con tôi đã lớn, tôi cần kiếm tiền để lo cho con đi du học. Tôi quên mất rằng, con tôi cần hơi ấm và sự động viên của tôi hơn là cần những sắp đặt tương lai của tôi!
Cám ơn đề văn của cô giáo, cám ơn những lời văn tha thiết của con. Con đã có những con sóng lớn trong suy nghĩ và tôi đã bỏ qua một thời gian dài! Tôi biết mình phải làm gì để có thể là người mẹ tốt nhất của con trong lúc này! Con gái à, con luôn là nữ hoàng trong thế giới của mẹ!
Bài làm 2:
Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào.

Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.

Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của mẹ". Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. "Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.

Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.

Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.

Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.

Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.

Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.

Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?

Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì bài tập làm văn "Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.
 
N

nguyenductrungxd

ko có

ai giúp mình đề 4 bài tập làm văn 6 , lớp 6 với
 
Last edited by a moderator:
T

thebac

ta ve nguoi me cua minh

Không hiểu sao mỗi khi nhắc đến hình ảnh người phụ nữ Việt Nam, tôi lại nghĩ ngay đến mẹ. Hình ảnh mẹ tôi mỗi sáng đội chiếc nón lá đi chợ đã khắc sâu trong tâm trí tôi tự thuở nào.

Tôi không biết phải bắt đầu tả mẹ từ đâu. Có lẽ là khuôn mặt. Mẹ tôi không xấu nhưng cũng chẳng đẹp, nói chung là không có nét gì nổi bật. Bây giờ mẹ tôi đã già nên khuôn mặt có nếp nhăn. Nhìn hình của mẹ lúc còn trẻ, tôi bỗng giật mình. Mẹ thay đổi nhiều quá! Không phải thời gian đã làm thay đổi mẹ tôi đâu. Mà chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn. Nhìn vào đôi mắt của mẹ, tôi thấy sự mệt mỏi đằng sau đôi mắt ấy, và cảm nhận rằng mẹ có nhiều nỗi buồn hơn là niềm vui.

Tôi còn nhớ hồi lớp 3 có thi tập đọc. Có 4 đề và tôi bốc trúng đề "Đôi bàn tay của mẹ". Tôi không nhớ mình được bao nhiêu điểm, chỉ nhớ rằng tôi đã đọc bằng cả tấm lòng. "Em yêu nhất là đôi bàn tay mẹ, những ngón tay gầy gầy xương xương". Khi tôi cầm tay mẹ, có cảm giác như cầm một khúc gỗ. Tay mẹ thô quá, cứng quá, dường như chỉ có da bọc xương. Và tay mẹ cũng không hề ấm áp chút nào, lúc nào cũng mát rười rượi. Bởi vậy mà tôi rất thích khi mẹ đặt tay lên trán lúc tôi bị nóng sốt. Bàn tay của mẹ lúc nào cũng mạnh mẽ. Bất cứ thứ gì tôi không mở được chỉ cần đưa mẹ là mở được ngay. Những lúc đó mẹ hay cười, chọc tôi sao yếu quá.

Tôi cao 1m60, một chiều cao trung bình nhưng khi đứng với mẹ, tôi vẫn cao hơn mẹ một chút. Thế mà chưa bao giờ tôi thấy mẹ thấp cả. Trong mắt tôi, mẹ lúc nào cũng là người hoàn hảo nhất.

Có một hôm đi học về, thấy mẹ đang nằm ngủ. Tôi lặng lẽ tới gần và ngồi xuống. Tôi cứ nhìn mẹ chăm chú suốt 15 phút cho đến khi mẹ thức dậy và nhìn tôi mỉm cười. Cô giáo tôi từng bảo "Các em thử nhìn gương mặt cha mẹ mình lúc ngủ, sẽ thấy được nỗi nhọc nhằn trên khuôn mặt họ". Tôi nhìn mẹ nhưng chỉ có một cảm giác duy nhất: đó là sự yên bình.

Khi nhìn đôi chân của mẹ, tôi cảm thấy xót xa vô cùng. Có quá nhiều vết nứt, và vết nứt nào cũng sâu, sâu lắm. Tôi chưa từng thấy ai bị nứt chân sâu như vậy, dù là quảng cáo trên tivi. Bước chân của mẹ cũng thật là nặng nhọc. Vì thế mà đôi dép của mẹ rất mau mòn. Phần gót của đôi dép cao su mòn gần sát đất và dép trái mòn hơn dép phải chứng tỏ khi đi mẹ đặt trọng tâm về phía sau và nghiêng về bên trái. Hễ có người gọi thì lúc nào mẹ cũng hối hả chạy ra, có lúc còn xém bị vấp ngã. Người ta nói những người đi nhanh và bước chân nặng nhọc thì sống không được sung sướng. Có lẽ là vậy nhỉ.

Ngay chỗ xương vai của mẹ có 2 cái hốc thật sâu. Và da của mẹ thì bủng beo, không săn chắc như người khác. Thương mẹ quá.

Mẹ tôi bị viêm xoan. Đó là do ngày xưa mẹ hít bụi than quá nhiều. Bây giờ, căn bệnh này cứ hành mẹ tôi mãi. Mẹ hay bị nhức đầu, còn sổ mũi là chuyện như cơm bữa. Thế nhưng không ngày nào mẹ tôi nghỉ ngơi. Trong khi tôi hễ bệnh một chút là chẳng làm gì cả, chỉ nằm đó để mẹ chăm sóc.

Mẹ dành tình thương cho ai cần nó nhất. Lúc nhỏ, tôi bé nhất nên mẹ quan tâm chăm sóc tôi nhiều nhất. Nhưng giờ lớn rồi, anh chị tôi đều đã đi làm thì mẹ thương chị nhất. Đơn giản vì chị tôi làm việc rất cực khổ nhưng lương lại thấp và mẹ nghĩ rằng cần bù đắp cho chị bằng tình thương của mẹ. Có những việc không cần phải nói ra nhưng ta cũng hiểu, phải không nào?

Những chuyện về mẹ có kể hoài cũng không hết. Nếu được quay ngược thời gian thì bài tập làm văn "Hãy tả mẹ của em" chắc chắn tôi sẽ viết khác.
__________________
bình
 
Y

yoona_snsd_no.1

Mỗi người đều có một người mẹ. Đó là một chỗ dựa tinh thần rất lớn mà ai cũng phải đáng quý trọng. Mẹ tôi cũng vậy, mẹ luôn luôn dành tình yêu thương lớn nhất cho chúng tôi để bù đắp nỗi mất mát về người cha.
Tôi sinh ra đã không thấy được mặt cha. Đó là sự tổn thương rất lớn. Tuy vậy, nhưng mỗi khi ở bên mẹ, tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Năm tôi lên một tuổi, mẹ tôi phải đi làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình. Nào là đóng gạch, cuốc mướn... mẹ làm hết. Nghĩ đến đây mà tôi rưng rưng nước mắt. Số mẹ tôi thật khổ! Mẹ làm vất vả đến như vậy mà vẫn không đủ ăn nên mẹ phải đi làm nghề dạy trẻ. May mắn lắm mẹ mới xin được vào một nơi ổn định.

Bàn tay mẹ tần tảo, đầy những vết chai sần. Đôi mắt thì quầng đen vì làm việc vất vả. Nhưng tôi biết, vào những ngày Tết trong khi mọi người dang vui đùa chạy nhảy thì mẹ lại ra ngoài vườn lặng lẽ ngồi khóc. Những giọt nước mắt chứa đọng tâm hồn trong sáng, chung thủy của mẹ.

Mẹ thật là cao cả! Mẹ vẫn luôn dõi theo từng bước đi của tôi như một động lực giúp tôi không ngừng học hỏi. Tôi còn nhớ có năm lúa thất (mất) mùa mẹ phải đi khuân vác gạch thuê cho người ta để kiếm tiền. Đôi vai mẹ bị chầy xước rất nhiều. Nhưng nó lại chưa đựng nhiều kỷ niệm đối với tôi. Đến bây giờ, mẹ vẫn không ngừng làm việc.

Có lẽ ông trời không cho mẹ nghỉ. Tuy vậy, mẹ có một tâm hồn vẫn lạc quan, yêu đời. Tôi thật cảm phục trước mẹ. Năm tháng qua đi, mẹ vẫn phải chịu đựng bao nỗi đắng cay, ngọt bùi. Mẹ như là một tia sáng của đời con. Tôi biết mẹ ấp ủ trong mình một nỗi hy vọng: “Không để cuộc đời con lại giống mình phải gây dựng cho con một sự nghiệp”. Tôi biết vì tôi, mẹ có thể hy sinh tất cả, kể cả niềm vui. Vì thế mẹ rất nghiêm khắc khi tôi làm sai việc.
Tôi thật khâm phục mẹ. Tôi phải phấn đấu để trở thành một người con ngoan để mẹ khỏi buồn lòng, để đền đáp công lao sinh dưỡng của mẹ. Mẹ là một người mẹ không giống với người mẹ nào. Trong mắt mẹ, tôi như là một hy vọng rực rỡ. Tôi vẫn luôn ghi nhớ câu nói: “Nếu mẹ là dòng sông, con là nước thì dòng sông không thể chảy được nếu thiếu nước”.
 
H

hotboyq01

Nội dung các bài viết là tả người, có thể tham khảo các đề và bài làm dưới đây:

Đề 1: Em hãy viết bài văn tả người thân yêu và gần gũi nhất với mình ( Ông, Bà, Mẹ, Bố, Anh, Chị, Em, ....).

Đề 2: Hãy miêu tả hình ảnh mẹ hoặc cha trong những trường hợp sau:

- Lúc em ốm

- Khi em mắc lỗi

- Khi em làm được một việc tốt

Đề 3: Hãy tả lại hình ảnh một cụ già đang ngồi câu cá bên hồ.

Đề 4*: Em đã có dịp xem vô tuyến, phom ảnh, báo chí, sách vở về hình ảnh một người lực sĩ cử tạ. Hãy miêu tả lại hình ảnh ấy.'

Đề 5: Em hãy tả lại một người nào đó tùy theo ý thích của bản thân mình ( mình làm như đề 1 tả mẹ mình)

BÀI LÀM THAM KHẢO
Đề 1: mềnh xin tả mẹ mềnh

I.Dàn ý:( Hướng dẫn cách làm cho các bạn )

*Mở bài: C1: Đi tự cảm xúc dẫn tơi nhân vật

C2: Đi tự lời bài hát hoặc bài thơ để dẫn tơi nhân vật ( ở đây là người mẹ )

*Thân bài:

B1: M/t ngoại hình --> Tả bao quát - tuổi
- Nghề
- Dáng người
- Cách ăn mặc

--> Tả chi tiết : tìm chi tiết để tả : - Mắt
- Nước da (màu da)
- Nụ cười ( khi buồn, khi vui khác nhau thế nào??)

B2: Tả tính nết, cử chỉ, hành động, đặc điêmt, t/cách

*Kết bài: Cảm xúc của mình đối với nhân vật.

II. Bài làm

Ở nhà, ai cũng quý mình.. Ông, bà, cha, mẹ,... đều chiều mình, mình xin gì thì mọi người cho cái đấy. Sống như vậy thật hạnh phúc. Nhưng vẫn không ai bằn mẹ mình, người đã sinh ra minh, dạy mình những câu nói đầu tiên và những bài học bổ ích.

Mẹ mình tên .... Năm nay mẹ đã .... tuổi. Theo thời gân ẹm mình ngày càng già đi, càng thêm những nếp nhăn, vết chân chim trên mặt.
Bây giờ mẹ mình ở nhà, làm nội chợ để lo cho gia đình được đầm ấm và hạnh phúc. Mẹ là người đã làm ra các bưa ăn ngon, mẹ còn chiều mình, pha nước cam cho mình sau bữa ăn. Dáng người mẹ ... và mẹ minh.... (cao hay thấp) . Thường thường, khi ở nhà, mẹ thường mặc những bộ quần áo bình thường. Khi nhà mình có việc thì mình mặc bộ quần áo rất đẹp.. Chẳng hạn những bộ củ quan bò áo sơ mi. Khi đến tết và các dịp lễ khác, mẹ mình mặc bộ váy rất sang trọng.... Đôi mắt mẹ ... (sáng, to hay nhỏ) như vẻ tràn đầy hạnh phúc vậy. Nhưng đó là chỉ khi mẹ vui, khi mình làm mẹ mình buồn thì đôi mắt mẹ đỏ, rơm rơm những giọt nước mắt. Khi làm mẹ buồn, mình cảm thấy thật có lỗi khi làm mẹ pahir bận lòng. Nước da mẹ màu trắng nâu. Nhiều khi, mẹ phải làm công việc trong trời nắng trong nhiều giờ đồng hồ, khiến cho da mẹ lãi sẫm màu. Còn nụ cười của mẹ mỗi lúc một khác. Khi mẹ cười vì nghe một câu chuyện cười thì khuôn mặt mẹ không thay đổi cho lắm. Những khi nghe tin em được điểm cao hay được h/s giỏi thì khuôn mặt mẹ lúc đó hoàn toàn khác. nụ cười của mẹ lúc đó rạng rỡ hơn, khiến cho hai đôi mắt híp lại. Nhìn mẹ lúc đó như tre ra được năm tuổi.

Phần tả tính nết
(Hãy tự kể tính nết của mẹ bạn nhé)

Phần tả cảm xúc
(HÃY TỰ NÊU CẢM XÚC CỦA MÌNH VỚI MẸ BẠN NHÉ)

Sr mình mệt quá.. Hãy nghĩ nốt các đề còn lại để làm hoặc tham khảo chỗ khác nha... Sr các bạn nhiều
Trong gia đình, mẹ là người tôi yêu quý nhất. Mẹ đã tần tảo nuôi hai anh em tôi khôn lớn. Đối với tôi, mẹ là người phụ nữ thật tuyệt vời.
Mẹ tôi năm nay đã gần bốn mươi hai tuổi, nhưng mẹ vẫn rất trẻ trung, duyên dáng. Mẹ có khuôn mặt thật hiền từ, phúc hậu. Mỗi khi cười, khuôn mặt của mẹ như những đóa hoa hồng nở rộ trước sớm mai. Mái tóc mẹ xoã chấm ngang vai, mượt mà óng ả càng làm cho mẹ tăng vẻ cuốn hút. Hàm răng mẹ trắng tinh, thẳng đều như hạt bắp. Đôi mắt mẹ long lanh, dịu dàng đến khó tả, thấm đượm sự bao dung, âu yếm. Đôi mắt ấy đỏ hoe mỗi khi tôi ốm nặng. Đôi mắt ấy long lanh hạnh phúc mỗi khi chúng tôi vui, đôi mắt ấy an ủi, động viên mỗi khi tôi vấp ngã.
Công việc của mẹ tôi tuy khá bận rộn nhưng mẹ luôn chăm lo cho hai anh em chúng tôi rất chu đáo, nhất là những bữa cơm mẹ nấu, lúc nào cũng tươm tất.
Ngoài việc làm mẹ, mẹ còn là cô giáo thứ hai của tôi. Mỗi khi tôi không hiểu bài, mẹ tận tình giảng giải. Lúc tôi còn bé tí xíu, mẹ chính là người đầu tiên cho tôi biết mặt các chữ cái. Mẹ hướng dẫn tôi cách cầm bút chính xác trước khi tôi bước vào lớp một. Mẹ dạy cho tôi biết cái gì là tốt, cái gì là xấu để học hỏi nên làm và không nên làm . Mẹ thường xuyên kiểm tra sách vở của tôi để xem tôi học hành ra sao. Mẹ giám sát việc học của tôi rất chặt chẽ. Và cũng chính mẹ là người chăm lo cho tôi từng miếng ăn, giấc ngủ và động viên tôi .
Mỗi khi tôi bị bệnh, mẹ luôn ở cạnh chăm sóc cho tôi từng li từng tí. Đêm đêm tôi lên cơn sốt, mẹ lại phải thức dậy để lấy khăn đắp lên trán cho tôi, lấy thuốc cho tôi uống.



dựa theo bài cậu tớ cũng có bài viết như thế này
 
H

hotboyq01

Tôi đã có lần tự hỏi ai là người đã hi sinh tất cả đêm ngày vất vả tần tảo vì mình? Mãi đến hôm nay tôi mới biết người có thể làm được những hành động cao cả đẹp đẽ nhưng âm thân lặng lẽ đó chính là “Mẹ” . Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà tôi biết gọi từ khi bập bẹ tập nói, nó sẽ theo tôi mãi mãi.
Ấn tượng đầu tiên của mẹ khắc sâu trong tâm trí tôi đó là khuôn mặt. Với một người đã vào tuổi bốn hai như mẹ tôi thì những nếp nhăn là không thể thiếu, mỗi nếp nhăn là những nỗi ưu tư trong cuộc đời. Một hôm, tôi cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa và bắt gặp tấm ảnh của mẹ lúc con trẻ, sự thay đổi quá nhiều đã khiến tôi không còn nhận ra người trong ảnh chính là mẹ.Chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn đi. Nhìn vao đôi mắt mẹ tôi có thể nhận ra sự mệt nhọc nhưng không kém phần yêu thương trong đó. Làm da mẹ không còn được trắng treo như trước mà đã đem sạm đi vì sương gió. Đôi bàn tay của mẹ đã bị trai mòn không còn nềm mại như xưa nhưng dù trai mòn hay nềm mại thì chính bàn tay ấy đã bồng bế tôi từ thuở lọt lòng, cơm ăn, nước uống, làm gió cũng là từ bàn tay ấy. Đằng sau những thành công của tôi chính là công lao của mẹ. Mẹ thường giạy bao tôi học chăm nhưng tôi lại để những lời nói ấy ngoài tai, rồi một hôm tôi mới nhận ra những lời nói ấy thật có ý nghĩa sâu sắc. Hôm đó có bài kiểm tra một tiết, vẫn theo thói cũ tôi không ôn bài mặc dù mẹ đã cố gắng khuyên bảo. Đương nhiên bài kiểm tra ấy có kết quả không tốt, tôi phải lảnh trọn con năm. Cuối năm chỉ vì điểm năm ấy mà tôi đã tụt suống hs tiên tiến. Nhưng cũng từ đó tôi đã nghe lời mẹ học bài và làm bài khi đến lớp nhờ đó kết quả học tập của tôi đa khả quan hơn. Mẹ còn giạy tôi không được gục ngã trước khó khăn phải kiên trì vượt qua mọi việc, phải biết đứng giậy sau khi vấp ngã. Mẹ như thiên thần hộ mệnh của đời tôi, luôn bên tôi mọi lúc mọi nơi. Tính thật thà cũng là mẹ giậy tôi….
Những truyện về mẹ kể hoài cũng không hết. Tình yêu thương của mẹ dành cho tôi cũng là vĩnh cửu. giờ đây tôi muốn nói với mẹ ngàn lời “Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm” Lờ nói vẫn chưa đủ tôi sẽ học thậth giỏi để báo đáp ơn sinh thành của mẹ. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
bút danh
hotboyq01
 
H

hotboyq01

\sum_{i=1}^k a_i^nb-(@};-@};-:)|:)|:)|:)|=((=((|-)|-)|-)|-)o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>o=>
Tôi đã có lần tự hỏi ai là người đã hi sinh tất cả đêm ngày vất vả tần tảo vì mình? Mãi đến hôm nay tôi mới biết người có thể làm được những hành động cao cả đẹp đẽ nhưng âm thân lặng lẽ đó chính là “Mẹ” . Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà tôi biết gọi từ khi bập bẹ tập nói, nó sẽ theo tôi mãi mãi.
Ấn tượng đầu tiên của mẹ khắc sâu trong tâm trí tôi đó là khuôn mặt. Với một người đã vào tuổi bốn hai như mẹ tôi thì những nếp nhăn là không thể thiếu, mỗi nếp nhăn là những nỗi ưu tư trong cuộc đời. Một hôm, tôi cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa và bắt gặp tấm ảnh của mẹ lúc con trẻ, sự thay đổi quá nhiều đã khiến tôi không còn nhận ra người trong ảnh chính là mẹ.Chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn đi. Nhìn vao đôi mắt mẹ tôi có thể nhận ra sự mệt nhọc nhưng không kém phần yêu thương trong đó. Làm da mẹ không còn được trắng treo như trước mà đã đem sạm đi vì sương gió. Đôi bàn tay của mẹ đã bị trai mòn không còn nềm mại như xưa nhưng dù trai mòn hay nềm mại thì chính bàn tay ấy đã bồng bế tôi từ thuở lọt lòng, cơm ăn, nước uống, làm gió cũng là từ bàn tay ấy. Đằng sau những thành công của tôi chính là công lao của mẹ. Mẹ thường giạy bao tôi học chăm nhưng tôi lại để những lời nói ấy ngoài tai, rồi một hôm tôi mới nhận ra những lời nói ấy thật có ý nghĩa sâu sắc. Hôm đó có bài kiểm tra một tiết, vẫn theo thói cũ tôi không ôn bài mặc dù mẹ đã cố gắng khuyên bảo. Đương nhiên bài kiểm tra ấy có kết quả không tốt, tôi phải lảnh trọn con năm. Cuối năm chỉ vì điểm năm ấy mà tôi đã tụt suống hs tiên tiến. Nhưng cũng từ đó tôi đã nghe lời mẹ học bài và làm bài khi đến lớp nhờ đó kết quả học tập của tôi đa khả quan hơn. Mẹ còn giạy tôi không được gục ngã trước khó khăn phải kiên trì vượt qua mọi việc, phải biết đứng giậy sau khi vấp ngã. Mẹ như thiên thần hộ mệnh của đời tôi, luôn bên tôi mọi lúc mọi nơi. Tính thật thà cũng là mẹ giậy tôi….
Những truyện về mẹ kể hoài cũng không hết. Tình yêu thương của mẹ dành cho tôi cũng là vĩnh cửu. giờ đây tôi muốn nói với mẹ ngàn lời “Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm” Lờ nói vẫn chưa đủ tôi sẽ học thậth giỏi để báo đáp ơn sinh thành của mẹ. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
bút danh
hotboyq01
 
H

hotboyq01

\{ABC}\frac{a}{b}\oint_{}^{}\exists\bigcup_{}^{}:-SS:-SSo=>\sqrt[n]{A}\sum_{i=1}^k a_i^n\prod_{i=1}^{n}
Tôi đã có lần tự hỏi ai là người đã hi sinh tất cả đêm ngày vất vả tần tảo vì mình? Mãi đến hôm nay tôi mới biết người có thể làm được những hành động cao cả đẹp đẽ nhưng âm thân lặng lẽ đó chính là “Mẹ” . Mẹ là tiếng gọi thiêng liêng đầu tiên mà tôi biết gọi từ khi bập bẹ tập nói, nó sẽ theo tôi mãi mãi.
Ấn tượng đầu tiên của mẹ khắc sâu trong tâm trí tôi đó là khuôn mặt. Với một người đã vào tuổi bốn hai như mẹ tôi thì những nếp nhăn là không thể thiếu, mỗi nếp nhăn là những nỗi ưu tư trong cuộc đời. Một hôm, tôi cùng mẹ dọn dẹp nhà cửa và bắt gặp tấm ảnh của mẹ lúc con trẻ, sự thay đổi quá nhiều đã khiến tôi không còn nhận ra người trong ảnh chính là mẹ.Chính sự cực nhọc đã khiến mẹ gầy mòn đi. Nhìn vao đôi mắt mẹ tôi có thể nhận ra sự mệt nhọc nhưng không kém phần yêu thương trong đó. Làm da mẹ không còn được trắng treo như trước mà đã đem sạm đi vì sương gió. Đôi bàn tay của mẹ đã bị trai mòn không còn nềm mại như xưa nhưng dù trai mòn hay nềm mại thì chính bàn tay ấy đã bồng bế tôi từ thuở lọt lòng, cơm ăn, nước uống, làm gió cũng là từ bàn tay ấy. Đằng sau những thành công của tôi chính là công lao của mẹ. Mẹ thường giạy bao tôi học chăm nhưng tôi lại để những lời nói ấy ngoài tai, rồi một hôm tôi mới nhận ra những lời nói ấy thật có ý nghĩa sâu sắc. Hôm đó có bài kiểm tra một tiết, vẫn theo thói cũ tôi không ôn bài mặc dù mẹ đã cố gắng khuyên bảo. Đương nhiên bài kiểm tra ấy có kết quả không tốt, tôi phải lảnh trọn con năm. Cuối năm chỉ vì điểm năm ấy mà tôi đã tụt suống hs tiên tiến. Nhưng cũng từ đó tôi đã nghe lời mẹ học bài và làm bài khi đến lớp nhờ đó kết quả học tập của tôi đa khả quan hơn. Mẹ còn giạy tôi không được gục ngã trước khó khăn phải kiên trì vượt qua mọi việc, phải biết đứng giậy sau khi vấp ngã. Mẹ như thiên thần hộ mệnh của đời tôi, luôn bên tôi mọi lúc mọi nơi. Tính thật thà cũng là mẹ giậy tôi….
Những truyện về mẹ kể hoài cũng không hết. Tình yêu thương của mẹ dành cho tôi cũng là vĩnh cửu. giờ đây tôi muốn nói với mẹ ngàn lời “Mẹ ơi con yêu mẹ nhiều lắm” Lờ nói vẫn chưa đủ tôi sẽ học thậth giỏi để báo đáp ơn sinh thành của mẹ. Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
bút danh
hotboyq01
 
C

camvanlhp

Em yêu quý nhất là mẹ trong lòng em ,mẹ luôn là người mẹ hiền và là hinh ảnh cao dẹp nhất. Mẹ một tiếng nghe dảng dị mà lại chứa chan tình cảm vô bờ bếnh như lời bài hát:

“Lòng mẹ bao la như biển thái bình dạt dào

Tình mẹ tha thiết như dòng suốI hiền ngọt ngào”

Năm nay mẹ em 42 tuổi .Mẹ em là người tuyệt vời nhất. Mẹ đẹp như cô tiên trong truỵên cổ tích. Mái tóc mẹ dài óng ả buông xõa ngang lưng. Dôi bàn tay mẹ ko đẹp , nó dã bị chai như ghi lai những nổI vất vả của mẹ trong bao năm nay dã nuôi em khôn lớn nên ngườI. Mẹ gội đầu bằng trái bồ kết nên tóc mẹ vừa mượt vừa suôn. Mẹ có khuôn mặt đẹp như trăng rằm. Mỗi khi mẹ cười hai hàm răng mẹ trắng ngần trông đẹp lắm! Mẹ vừa dịu dàng lại vừa đảm đang. Đi làm về, mẹ vừa vào bếp nấu cơm cho cả gia đình. Tối mẹ lại dạy em học bài, dọn dẹp nhà cửa rồi mới đi ngủ. Những đêm đông trời trở rét, nửa đêm mẹ lại thức giấc đắp lại tấm chăn cho em... Trong trái tim em, mẹ là tất cả, mẹ là cô tiên tuỵêt vời nhất trong cuộc đời em ……

Có lần tôi bị bệnh mẹ chở em lên bệnh viện trảng Bàng . Mẹ em nghỉ dạy để chăm sóc tôi vì ba tôi bận công tác xa , cơm nước quần áo , tắm rửa mẹ em phảI làm cả . Về nhà em cảm thấy khỏe , nên mẹ đi dạy một buổI , trưa về mẹ chăm sóc cho em , hai bàn tay mẹ gượng nhẹ thận trọng âu yếm biết bao . lúc đó ánh mắt mẹ tràng gặp thương xót , nhưng miệng mẹ vẫn tươi cườI kể chuyện này chuyện nọ cho em nghe để em chống mau hết bệnh. MỗI khi đau ốm mẹ em túc trực bên em sáng đêm , tận tụy lo lắng ,cử động chậm rãi , gượng nhẹ xếp đặt mọI công việc trong ngoài không rảnh tay dù bận mấy đi nữa mẹ cũng không quên nấu những bữa ăn ngon

Mẹ khuyên lơn em đủ điều , giọng lúc nào cũng êm đềm thấm thía .

Mẹ luôn công tư rạch ròi , về nhà mẹ là mẹ , nhưng trên bục giảng mẹ là ngườI thầy , nếu em vi phạm thì phạt ngay , mẹ không hề châm chước hay thiên vị.

Cảnh đêm khuya mẹ ngồI soạn từng trang giáo án , để chuẩn cho tiết dạy ngày mai Có hôm thấy mẹ thả dài ngườI trên ghế có vẽ nghĩ ngợI xa xôi

Mẹ ôm tôi , nâng niu ng vòng tay âu yếm. Mẹ đứng ngồi không yên, khi em đi học về muộn .

Lòng mẹ còn mênh mông bao la hơn cả biển rộng sông dài. Biển dù rộng vẫn còn không ra khỏi giới hạn của địa cầu. Sông dù có dài thăm thẳm vẫn còn thước để đo. Còn lòng mẹ thì cao xa vời vợi như lòng trời vô tận trong vũ trụ mênh mông. Lòng mẹ là thiên đàng hạnh phúc thăm thẳm ngút ngàn. Chỉ có lòng mẹ mới đủ sức chứa nổi nguồn sống của nhân loại. Thượng Đế đã ban tặng cho con người sự sống phát sinh từ lòng mẹ. Vì vậy mà ta có thể nói hạnh phúc của loài người chính tâm hồn cao thượng của người mẹ hiền. Mỗi người chúng ta, dù sang hèn hay giàu nghèo. Chúng ta cũng có một tình thương vô bờ vô bến của mẹ hiền. Vì mẹ chúng ta, yêu thương chúng ta bằng tình yêu của Thượng Đế. Cũng vì thế mà không có gì có thể sánh với tình mẹ thương con.

“ Ai rằng công mẹ bằng non

Thực ra công mẹ lại còn lớn hơn.”
 
Top Bottom