Bài viết dự thi: Cuộc thi "Đi tìm cây bút trẻ" lần 5/2008

Status
Không mở trả lời sau này.
D

duongluus

Phần 2:

Đêm mưa! Giữa sân thượng vẫn chỉ có hai người: một chàng trai và một cô gái. Họ đang ngồi bên nhau, lặng lẽ dưới cơn mưa. Từng giọt mưa lăn trên mắt môi họ vẫn như ngày hôm qua. Huy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mượt mà của Ly:
_Một năm rồi Ly nhỉ. Đã một năm rồi từ sau cái đêm ấy. Nếu hôm đó không có em, có lẽ giờ đây hồn anh đã tản mác trong làn gió lạnh lẽo kia.
_Nếu vậy, em sẽ là mấy để cùng gió anh bay cùng trời cuối đất, Ly mơ mộng.
_Nhiều lúc anh nghĩ giá như anh là một ngọn gió thì hay biết mấy. Anh sẽ được thả hồn đi khắp chốn, được quấn lấy bao đôi tình nhân tay trong tay giữa trời đêm lạnh giá.
_Còn em, em muốn mình là mưa, như cơn mưa này. Em sẽ lăn mãi, lăn mãi trên mắt ai, chở che bao linh hồn trên dương thế. Có ai biết được em đang khóc khi em đi dưới mưa đâu chứ.
_Những giọt mưa sẽ quyện hoà với lệ, phải không. Nhưng nếu em khóc trong mưa, người yêu em thật lòng sẽ nhận ra tất cả. Đơn giản chỉ vì anh ta yêu em.
_Anh Huy, chúng ta mãi thế nào có phải tốt không, anh nhỉ?
_Mãi bình yên, mãi hạnh phúc, và mãi mãi có nhau... Anh ước chi thời gian đi chậm lại, để anh được tận hưởng ngọn lửa ấm áp nơi em.
_Anh lại sai rồi. Cuộc sống lúc này đang chậm rãi đó chứ. Mọi thứ bình yên đến lạ. Em có cảm giác như thiên nhiên đang bao bọc lấy mình, mang mình tránh xa khỏi bao phiền muộn mà nhịp sống hiện tại gây nên.

Đang đắm chìm trong hạnh phúc, Huy bỗng hỏi:
_Anh đã làm đúng, phải không Ly?
_Anh không sai! Anh đã cho đi mọi muộn phiền, đã bỏ quên tất cả, và giờ anh đã nhận lại sự bình yên rồi đấy. Cuộc sống mà, ai cũng có lòng tốt đấy thôi. Chỉ có điều dòng ời hiện nay quá nhộn nhịp, quá tấp nập, quá nhanh chóng, đến đổi người ta quên đi cái xuất phát điểm mà Phạm Lữ Ân đã nói, đó là lòng tốt, là lòng nhân, là Tâm Phật...
_Có thể đúng là như thế. Nhưng giờ đối với anh đúng sai, tốt xấu... tất cả đều không còn quan trọng. Bởi vì thực sự mà nói, anh chỉ muốn bình yên, muốn đợc thanh thản, hạnh phúc...
_Tin em đi, anh là người tốt nhất mà em từng gặp đấy. Anh biết không, mỗi sớm mai thức dậy đến trường, em đều bắt gặp dòng người nối dài nhau trên phố. Đến trưa, lúc đi học khi làm thêm, em luôn bắt gặp lại những hình ảnh đó. Và mỗi lúc như thế, em luôn cảm thấy tù túng, bức bách, ngột ngạt và vô cùng mệt mỏi... vì chính mình cũng bị cuốn vào dòng đời, dòng người. Mọi thứ nhanh đến chóng mặt... Và chỉ khi được sống một cách chậm rãi, em mới cảm thấy anh bình, an bình thực sự...
_Những lúc như thế này anh không chỉ thấy bình yên trong tâm hồn mà anh còn có thể nhận rõ nhiều điều. Anh có thể lắng nghe mọi âm vực trong đêm, nhìn rõ bao điều, bao khoảnh khắc mà anh đã vô tình đánh rơi trong vòng xoáy cuộc đời. Anh có thể nghĩ suy về mọi thứ trên đời này. Và quan trọng hơn, anh có thể lắng nghe được con tim mình đang nói lên những gì...
Ly nháy mắt:
_Con tim anh đã nói những gì?
_Nhiều lắm... Nhưng có lẽ có một điều thực nhất, chân thành nhất mà nó đã từng nói.
_Điều gì vậy anh?
_EM muốn nghe chứ?
_Thật mà. Anh nói cho em nghe nha.
_Nó bảo Khánh Ly là cô gái thú vị nhất, đang yêu nhất mà anh đã từng gặp. Và anh đã yêu Ly, yêu rất thật, rất chân thành, rất sâu đậm... Anh không thể sống thiếu em, Ly à.
Ly ngăn không cho Nhật Huy nói tiếp:
_Đừng nói nữa. Chỉ cần biết anh với em đều yêu nhau thật lòng và sâu sắc, chúng ta hoàn toàn có thể tin tưởng để trao cho nhau cả con tim rực lửa yêu thương.
_Mưa đêm nay dai dẳn quá, Ly nhỉ?
_Vâng, lâu quá. Nhưng nó cũng tạnh rồi đấy chứ. Kìa anh - Ly đưa tay chỉ lên trời - vầng trăng non kia mới đẹp làm sao. Nó không mất dạng hẳn giữa mây đen mà hiện ra mờ nhạt giữa làn mây mỏng như làn khói... Thoắt ẩn, thoắt hiện...
Bỗng Huy vuốt mái tóc dài ướt sũng của Ly:
_Có em bên cạnh là may mắn của đời anh!
Cả hai cũng nhìn ra xa. Ngoài trời, mây đen đã tản dần, tản dần... Nhành hoa nhài như tươi tỉnh hẳn sau cơn mưa dai dẳn. Đâu đó vẳng lại lời ru nhè nhẹ dịu êm. Gió mơn man đến lạ.... Huy và Ly đều cảm thấy rất đỗi bình yên. Giữa cuộc đời chật hẹp này, ai dám chắc bản thân không cần lắm những phút giây yên ả lạ thường? Biết đặt mình ra khỏi vòng xoáy của cuộc đời, của hiện tại, đứng bên lề, ngắm nhìn cuộc sống và tận hưởng dòng thời gian chầm chậm qua. Những khi ấy, con người như thoát khỏi bao phiền muôn, được thiên nhiên bao bọc và bảo vệ, được thanh thản và bình yên, được tận hưởng, được nhìn rõ thấy rõ và đưựoc nghĩ suy chân thật với cả tấm lòng.... Trên sân thượng nhỏ có hai người yêu nhau đang tận hưởng hạnh phúc, bình yên khi có nhau....

______________________________________________
Khi đọc được chủ đề lần nay, tôi định viết như những lần trước tôi đã viết. Nhưng thật sự, khi cầm bút lên, tôi không thể nào diễn tả được tâm hồn tôi, cảm nhận của tôi. Và tôi nghĩ đến Huy và Ly, hai nhận vật của tôi. Ban đầu, tôi định để Ly làm chất nền để Huy bộc lộ tất cả. Nhưng rồi khi đặt bút, khi đắm chìm trong dòng nghĩ, bất chợt Ly và Huy trở nên gắn kết với nhau, tương tác lẫn nhau. Khi đọc bài viết này, một vài người bạn cũ đã thắc mắc về bi kịch của Huy. Thiết nghĩ, bài viết trên khônbg kể về bi kịch của Huy, mà chỉ nói về quãng sau khi bi kịch được giải quyết và đang đi đến hồi kết...
Viết nên bài này, tôi còn đặt vào đó ước muốn của bản thân: Tôi hi vọng cho mọi cặp tình nhân đều có thể thấu hiểu lẫn nhau và ở bên cạnh nhau khi người mình yêu đang tuyệt vọng, và mong sao trên đền này không còn một đôi nào phải chia lìa vì hai con tim không tìm được nhịp đập cùng nhau...
Dương Lưu
 
S

sonmoc

691505l85vfdifm8.gif

Sống chậm lại ... Không có nghĩa là tôi sợ hãi
barheart.gif


Ngày này , khi nhịp sống đã trở nên hối hả
Con người cũng bị cuốn vào nhịp sống ấy , trở nên vất vả mệt mỏi hơn .

Đã bao giờ bạn tự hỏi : " Nếu mình sống chậm lại thì sao nhỉ" bao giờ chưa ???

Sống chậm lại ...
Không có nghiã là bạn sợ hãi không dám tiến lên bằng những bước đi nhanh chóng mà chỉ nhẹ nhàng nhón từng ngón bước ra thế giới này

Sống chậm lại ...
Không có nghĩa là bạn sợ đối mặt với những khó khăn thử thách của cuộc sống đang chờ đợi bạn trong tương lai

Sống chậm lại ...
Không có nghiã là bạn sống tách rời với mọi người , muốn tạo lập cho mình một cách sống riêng biệt .

Bạn đã bao giờ tưởng tượng ra mình sẽ thế nào khi sống chậm lại ???

Sống chậm lại - Bạn sẽ thêm yêu cuộc sống này . Bạn nhận ra được cuộc sống này có nhiều thứ khiến bạn phải yêu . Bạn được sống trong tình yêu của gia đình . Bạn được nếm trải cái hương vị gia đình một cách nồng đượm nhất . Bạn thêm yêu những món ăn mẹ nấu hàng ngày , thêm biết ơn những vật dụng ba sửa mỗi khi bạn cần . Bạn biết rằng gia đình là chỗ dựa vững chắc cho mình mỗi khi mình mệt mỏi và khó khăn . Bạn có thêm một động lực để sống

4dce.jpg

Sống chậm lại - Bạn được nếm trải trọn vẹn tình bạn trong sáng hồn nhiên của mình . Bạn hiểu rằng bên cạnh gia đình , bạn còn có nhiều thứ để yêu . Bạn thấy mình hạnh phúc biết bao khi có bạn bè bên cạnh . Bạn được chia sẻ nièm vui nỗi buồn , để niềm vui nhân đôi nỗi buồn chia bốn . Bạn được sống trong cái cảm giác vô cùng sung sướng không dễ có được khi bạn sống hối hả .

Sống chậm lại - Dạy cho bạn nhiều điều . Sống chậm lại cho bạn nhiều cảm giác khác nhau : đau khổ , buồn bã , ... Giúp cho bạn hiểu rằng cuộc sống không chỉ có những niềm vui mà còn có những nỗi buồn . Bạn sẽ học được cách vượt qua nỗi đau , bạn nhận được những kinh nghiệm sống giúp ích bạn trong tương lai này

2013875.jpg

Sống chậm lại - Bạn nhìn nhận được cuộc sống một cách trọn vẹn hơn . Bạn biết được sức sống của mùa xuân , cái nóng nực của mùa hè , sự yên lặng của mùa thu , cái lạnh lẽo của mùa đông . Bạn thấy cuộc sống không hề vô vị mà rất đa dạng phong phú , khiến bạn càng yêu đời hơn . Cuộc sống đối với bạn không chỉ có một màu mà trải dài với rất nhiều màu

Mỗi màu của cuộc sống lại cho bạn một cảm giác khác nhau

gifa0902048eq.gif

Hãy lắng mình lại đôi phút , sống chậm lại vài giờ , bạn sẽ có được những cảm giác mới lạ . Bạn sẽ thêm yêu cuộc sống này và có thêm động lực để sống tốt hơn

htht.gif

P/S : Em mong được giải trình bày quá ^^
–––•(-•MckutE•-)•–––
 
Last edited by a moderator:
1

153

Đêm ngày ..tháng ..năm 2004
Hôm nay là ngày gì nhỉ ??? Không biết nữa nhưng có vẻ như chỉ là những ngày bình thường của tháng này thôi …Sao năm nay thi lâu thế nhỉ ? Thời gian sao chậm chạp quá vậy ? Nhanh lên chứ ,nó muốn nhanh một chút … Có lẽ nó đang nhớ ai đó chăng ? Vớ vẩn thật , nhưng nhớ ai chẳng lẽ lại nhớ nụ cười ấy , ánh mắt ấy thật sao ??? Chắc không phải đâu ….Chỉ là ….
Ngày …tháng …năm 2004
Thế là kỳ thi đại học nữa qua rồi …Lại chuẩn bị bước vào năm học mới nữa …
Hôm nay thức dậy thật sớm , mở toang cánh cửa bước ra ngoài , không khí mát lạnh đến không ngờ , mặt trời thật dịu dàng chứ không đanh đá như buổi trưa …Cánh cửa nhà ai bỗng mở toang…
_Ngày mới bắt đầu rồi hả nhóc ? Cũng không muộn nhỉ ?
_Ơ …hàng xóm, về khi nào thế ? Quà của nhóc đâu ???
_ Quà gì hả nhóc ? Tối nay lên cho coi cái này …đảm bảo nhóc sẽ thích !
_ Để coi ….
Một ngày đằng đẵng trôi qua …Cuối cùng buổi tối cũng đến rồi đấy nhỉ ??? Không biết hàng xóm lại bầy ra trò gì mới đây , nhưng những lúc chỉ có hai đứa luôn tràn ngập tiếng cười và vui vẻ , dường như nó đã coi hàng xóm là một niềm vui ông trời ban cho và nghiễm nhiên thuộc về …
_ Oài , anh hâm bầy ra trò gì thế ?
_ Coi này , tối nay sẽ có mưa sao băng đấy nhóc ạh ! Có muốn coi không ?
_ Hợ …Anh hâm mà cũng lãng mạng ghê nhỉ ? Nhóc ứ thức được đâu , nhưng giờ chưa buồn ngủ , nhóc ngồi với anh một lát vậy !!! Thế không có quà cho nhóc thật àh.Bùn thúi ruột này …
_ Đâu , có ngửi thấy mùi gì đâu …hì hì
_ Anh hâm lại trêu nhóc rồi , ứ thích thế !!! Mà anh hâm sắp là sinh viên rồi nhỉ ? Thích thật , nhóc còn ba năm nữa cơ .
_ Èo tự tin ghê ha . Chắc đậu không ? Mà nhóc nhắm mắt lại cho coi cái này , khi nào nói mở mới đc mở nhá .
_ Hứ …Cái gì thế ???( mắt đã nhắm từ lúc nào rùi )
_ Xoè tay ra , rùi , cầm lấy , cầm cho chắc nhá …Chờ chút , đừng có ti hí đấy …
1, 2, 3 rồi …
_ A a a a a a a a a a a a a a. Thích quá, anh hâm mua ở đâu thế ? Đẹp quá , lần đầu tiên nhóc được đốt pháo bông này đấy …xoay , xoay , đẹp chưa này anh hâm …Thích quá …hi hi … Anh hâm đáng iu quá …
_ Cười tít hết cả mắt lại rồi kìa , eo ui con gái nhà ai mà xấu thế …
Tiếng cười hoà vào trong không trung , cả anh cả nó đang vui quá …Nó ước giá như thời gian sẽ dừng lại để nó có thể tận hưởng giây phút này thì tuyệt vời quá …nó chợt nói :
_ Giá như anh hâm và nhóc cứ mãi thế này , thời gian sẽ trôi thật chậm …Thật chậm , anh sẽ chẫng nhóc đi học ở một nơi xa tít , ở đó anh hâm sẽ chẳng nhớ nhóc , sẽ chẳng bao giờ mua pháo cho nhóc đốt thế này nữa …
_ Nhóc nói gì kỳ thế ? Anh mà thế hả ? Thời gian sẽ dừng lại ở những nơi ta cảm thấy hạnh phúc nhất nhóc ạh …Còn chậm lại ư??? Chẳng phải nhóc lúc nào cũng la nhanh lên , sao mày trôi chậm chạp thế hả ?
_ Uhm…
_ Oái …có hạt mưa kìa , chạy vào đây nhanh lên …Sao lại mưa chứ , thế này thì còn sao băng gì nữa …
_ Anh hâm không xem dự báo thời tiết rồi , hôm nay mưa mà , ơ chết chạy nhầm sang nhà anh rồi , nhóc về sao được ??? Chết rồi …
_ Uhm thì ở đây với anh hâm cũng đựơc mà , có sao đâu , ngày nhỏ nhóc cũng toàn sang nhà anh ngủ với chị Lệ còn gì nữa .Nói thế thôi , lát nữa mưa sẽ tạnh nhóc ạh , ngốc ơi …
Nó dựa vào vai anh mà ngắm nhìn màn đêm trong mưa …Thị trấn nhỏ bé của nó sao giờ khác quá vậy ? Nó thật quá đỗi xa lại với những gì nó đã quen. Phải chăng cái mà nó quen là cuộc sống náo nhiệt đầy bon chen ? Còn bây giờ nó bình yên đến lạ …Không một bóng người qua lại , chỉ có tiếng mưa rơi đổ trên mái hiên nhà …Không một tiếng nói nào , cũng chẳng có khói bụi , tiếng còi xe ..tất cả như được ôm ấp , bao bọc bởi màn mưa …sao giờ nó mới nhận ra nhỉ ? sao lạ quá …Mùi hương ngọc lan hoà với gió mang đến cho nó không khí mát mẻ và thoải mái quá …Chưa bao giờ nó thấy thị trấn của nó bình yên đến vậy , thân yêu đến vậy ?
_ Anh hâm ơi , bây giờ nhóc mới thấy thị trấn mình đẹp lắm anh ạh …
_ Nhóc lúc nào cũng la thời gian ơi trôi nhanh đi , nhanh đi , nhưng chính nhóc lại không nhận ra nhóc đang sống rất nhanh …Nhóc có thấy không ?Những gì thân thuộc nhất , bây giờ nhóc mới nhận ra, nhóc mới thấy nó đẹp và bình dị …Còn rất nhiều điều nếu nhóc để ý một chút thôi sẽ thấy lòng nhẹ nhàng và thoải mái hơn đấy …Mai anh đi rồi nhóc ạh , mai anh sẽ bay …
_ Anh đi đâu ? Sao lại bay ? Nhóc không hiểu ???
_ Anh đã hoàn tất thủ tục đi Úc rồi , ở chân trời đó sẽ không có nhóc , cũng sẽ không có mùi hương ngọc lan này , không có những cơn mưa …
_ Anh bỏ nhóc àh ???
Nó ước thời gian dừng lại , nó không muốn , thực sự không muốn anh đi ..nếu anh đi nó sẽ thế nào ? Ai sẽ kể cho nó những câu chuyện cười ? Những bài toán khó ai sẽ giảng cho nó ??? Và cũng sẽ chẳng có ai chịu khó ngồi nghe nó luyên thuyên cả tiếng đồng hồ về một vấn đề nào đó …Nó biết nói sao đây ? Nó không thể níu giữ thời gian , nó cũng chẳng thể giữ anh lại bên nó …Sao lúc trước nó không nhận ra nah quan trọng với nó đến thế ? Sao nó chưa bao giờ chịu lắng nghe anh ? Để đến bây giờ nó phải hối tiếc vậy ??? Nó không muốn , thực sự không muốn ….
_ Anh đi rồi sẽ về mà , nhanh thôi ..4 năm sẽ qua nhanh thôi nhóc ạh …anh sẽ nhớ nhóc nhiều lắm đấy biết không ???
Mưa cứ rơi , dường như cơn mưa ngoài kia làm cho cái không khí vốn đã ảm đạm thêm buồn hơn …Nó vụt chạy đi trong mưa, nó không muốn anh thấy nó khóc … Nó không muốn anh thấy nó buồn ...Nó cũng không muốn cả anh và nó khó sử trong lúc này …
3 năm sau
Ngày …tháng …năm 2007
Cuối cùng thì sau một năm học bận rộn nó cũng đã được nghỉ hè ..mùa hè cuối cùng của đời học sinh ..ôi bao nhiêu suy nghĩ …
Bốn năm qua nó đã sống thật vui vẻ , lúc nào cũng lứu lo như con chim chíc , nhưng ít ai biết được nó đang nhớ đang mong một ngày …Cuộc sống củâ nó vốn đã chẳng có khoảng trống của thời gian , nhưng nó vẫn muốn nhanh thật nhanh nữa lên …Mặc dù nó biết nó đang bỏ lỡ rất nhiều thứ . Chẳng nói đâu xa , nó đã thật vô tâm không để ý rằng áo bạn nó đã sờn vai bởi những cuộc mưu sinh , còn nó chỉ có ăn và học chẳng bao giờ phải ngó ngàng đến việc gì . Nó đã thật vô tâm khi giận dỗi lúc đi học về chưa có cơm ăn , mà không biết rằng mẹ đang mệt lắm . Nó đã thật vô tâm khi không biết rằng , mới hôm qua thôi em nó đã bị bạn cấu chô thâm tím tay , đã thế nó còn quát tháo và định đánh nhỏ khi nhỏ vô tình làm giây mực ra áo . Nó … Nó đã không thể được như anh nói, mở rộng tấm lòng , và yêu thương hơn .Nó biết ,nó biết chứ nhưng nó với nó dường nhưu mọi thứ chẳng quan trọng lắm , với nó đó chỉ là đơn giản mọi thứ đã được sắp đặt sẵn và phải thế ….
Ngày ..tháng ..năm 2007
Sáng, nó dậy thật sớm …Sắp thi rồi đấy , kỳ thi cuối cùng và quyết định tương lai của nó . Nó cảm thấy lo và dường như mọi thứ không được như mong muốn .Bất giác nó nhìn sang cánh cửa nàh bên , vẫn im lìm như bốn năm qua …Nhưng lạ quá , cây ngọc lan đâu mất rồi ??? Ai đã làm cho nó biến mất như thế ? Cái cây lưu giữ mùi hương của đêm , lưu giữ hình ảnh anh …Nó không biết , nó muốn khóc quá …Làm sao đây ???
_ Mẹ cây ngọc lan đâu rồi mẹ ?
_ Cái con bé này , người ta chặt nó đã gần một tháng sao giờ mới hỏi ?
Gần một tháng ? Nó có nghe lầm không ? Sao nó lại vô tâm đến thế ? Sao nó chẳng hay biết gì ? Bây giờ nó mới hiểu vì sao anh luôn bảo nó hãy dành một chút thôi cho những người xung quanh , dành một chút thôi để thấy được những thay đổi dù nhỏ nhất bên mình. Anh về nó biết ăn nói sao đây ? Nó cứ nghĩ chỉ cần nó học thật giỏi là anh sẽ vui và mọi thứ sẽ chẳng có gì quan trọng cả …Nhưng giờ thì sao chứ ? Nó đã để mất quá nhiều thứ …Sao giờ nó mới nhận ra ???
 
1

153

1 năm sau :
Ngày …tháng ..năm 2008
Mẹ để con nấu cho , mẹ ra ngồi xem phim đi . Nhỏ đi học về rồi àh ? Có mệt không ? Uống sữa đậu nành nhé ?
Đó là nó sau một năm , một con người hoàn toàn mới …Thời gian còn lại của nó cũng chẳng còn nhiều , nó muốn tất cả những gì nó dành cho gia đình , bạn bè sẽ là những kỷ niệm đẹp…Nó sắp đến một chân trời mới , giống như anh đi tìm cho mình một con đường để nó ở lại nơi này và để lại cho nó những cảm xúc của tuổi mới lớn , nhen lên trong nó tình yêu và một cách để thấy cuộc sống này tươi đẹp hơn :” sống chậm lại “
Ngày …tháng …năm 2008
Còn hai ngày nữa thôi …nhanh quá …
Hôm nay nó sẽ hít thật nhiều bầu không khí này , có lẽ sẽ lâu lắm nó mới được trở lại nơi này…
_ Nhóc này , vẫn chư bỏ cái tật thở hết không khsi trong lành của buổi sáng mất phần người khác.
_ Anh …anh …là anh…anh hâm … anh hâm ..
_ Nhóc vẫn thế , chẳng thay đổi gì , 4 năm rồi mà còn gọi anh là…anh hâm ..ôi thật bất công , trong khi anh có hâm tẹo nào đâu??? Chẹp …là sinh viên rồi cơ đấy lớn quá …chắc phải thay tên mới thôi , ai lại gọi là nhóc nữa nhỉ ?
_ uhm..Chỗ cũ nhá anh , giờ nhóc phải đi làm nốt vài việc …
Ông trời thật trớ trêu quá tại sao cứ phải đùa giỡn nó quá thế ??? Bao lâu nó mong chờ ngày này , vậy mà chỉ còn 2 ngày nữa …Nó chợt nhận ra nó đang buồn lắm ..
Tối …….
_ Anh hâm về o nói với nhóc , quá đáng thật … mà này anh hâm tăm tia đc chị nào bên ấy nên quên nhóc luôn đúng o ?Buồn tập 1 luôn , mà cũng chẳng thấy quà các gì cho nhóc , tập 2 buồn … ui chao là buồn …
Bây giờ nó mới có cơ hội nhìn kỹ anh , anh gầy đi nhiều , nhưng cũng rắn rỏi hơn nhiều .Ở anh có cái gì đó khác lắm mà đến giờ nó vẫn không thể lý giải nổi , nó cũng không biết vì sao nó lại có suy nghĩ đó …Ngày mai nó lại lên một con đường khác , con đường của nó vốn đã thiếu anh 4 năm rồi , và nếu từ giờ không có anh nó vẫn phải vững bước . Nó chợt nhận ra anh không thay đổi , mà là nó …Có lẽ vậy…
_ Nhóc !!! Nhóc !!! Cái con nhóc này , nghe nói gì không đấy ? hỏi người ta một thôi một hồi rồi lại ngồi im ra , sợ anh ăn thịt nhóc hả ?
_ Tối nay có mưa …sao băng anh ạh ! Anh hâm có muốn coi cùng nhóc không?
_ Không phải chứ ? Số anh hên đến thế sao ?
_ Vậy thì hôm nay coi sao băng anh nhá !!! Hì hì , từ ngày anh đi nhóc chẳng bao giờ coi sao băng cả
Nó đang nói dối đấy , có lần nào mưa sao băng mà nó không coi , nó còn coi , còn ước cho cả anh nữa ,,,
_ àh ..cây ngọc lan
_ hì , nhóc cũng không biết , đi học về thấy người ta mang nó đo mất rồi còn đâu
_ Ơ …mà thôi , nhóc vốn vậy mà có quan tâm đến cái gì đâu !!!
_ Anh hâm 1 giờ rồi , nhanh leê nào nếu không sẽ không thấy mưa sao băng đâu
_ oa , có một ngôi sao băng kìa , ước đi , ước nhanh lên nhóc …mà em ước gì đấy ???
_ Mất thiêng giờ , em không nói đâu ..hà hà …thế anh ước gì ?
_ Với nhóc thì chẳng viêcj gì phải giấu, ước gì cho đêm nay sao băng rơi thật nhiều để ai đó tha hồ ước …
Nó nhìn anh ..uhm…không biết anh có như nó mong cho thời gian chậm lại không, nó không muốn phút giây này trôi đi … Có những lúc sao thời gian trôi qua nhanh thế ? Bỗng bàn tay nó đc anh cầm lên …Đây là lần đầu tiên anh cầm tay nó , nó phải làm sao đây ? Nói với anh và bắt đầu như thế nào ?
_ Anh àh , mai nhóc đi …nhóc cũng như anh ,muốn tìm một chân trời mới anh ạh …
_ Nhìn kìa , lại có sao rơi đấy , ngôi sao ấy thật to quá , chưa bao giờ anh thấy ngôi sao baăg nào to như thế ..không ước hả nhóc , để anh ước cả phần nhóc nhé …ước cho nhóc sẽ mãi là nhóc , ước cho nhóc đạt được ước mơ ..và ước cho nhóc hiểu một ai đó sẽ chờ nhóc về …chắc nhóc lại đang ước thời gian trôi chậm đi chứ gì ?Nhóc àh , thời gian vẫn trôi đi , chỉ có những phút giây , những kỷ niệm sẽ còn mãi …Cuộc sống này nếu ta biết cảm thông ,biết chia sẻ sẽ thấy nó không quá nhanh , không quá ồn ào và náo nhiệt …Những lúc thế này là những lúc bình yên nhất đấy nhóc có biết không? Và chỉ có lúc này mới biết con tim mình đang nói gì thôi ….
Trên bầu trời sao vẫn rơi , mang theo những điều ước của bao người …


 
C

caythattinh

Nó khóc! Khóc vì sợ, vì phải ở nhà một mình trong căn nhà vắng tanh, không có ai bên cạnh.Ba mẹ di công tác từ sáng sớm, chiều mai mới về. Còn anh nó vẫn ôn thi Đại học trên Phố, đến tận cuối tháng mới thôi. Ngoài kia, ông trời như muốn trút cơn thịnh nộ, đã dồn nén bấy lâu. Bầu trời đen kịt. Mưa ập xuống ào ạt, xối xả. Gió hung hãn quật từng đợt liên hồi. Rạaaaat…….rạt. Tiếng cành sầu riêng vật vã trước gió. Chúng hết quệt dữ dội vào mái tôn, lại bị xô ra, nghiêng ngả. Chốc chốc, sấm lại gầm lên, kèm theo cả những tia chớp sáng loé cả một khoảng không.
Nó nằm trên giường, trùm chăn kín mít, từ đầu đến chân, không có một khe nhỏ nào để áng sáng lọt qua. Nó sợ hãi đến thế cũng đúng thôi. Bởi lẽ, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nó phải ở nhà một mình giữa trời mưa gió thế này. Bất giác, nó nhớ đến Linh, cô bạn người Huế, luôn quan tâm và chia sẻ mỗi lúc nó cần. Nó vùng dậy, bất chấp mưa gió sấm chớp và cả nỗi sợ hãi. Khởi động máy tính lên. Chỉ mong sao, Linh có trên mạng, nó rất cần Linh trong lúc này. Thấy nick Linh sáng, như người sắp chết đuối vớ được phao, nó vội vàng:
-Linh! Tao sợ quá, Trời mưa to thế này….
-Ừ! Răng mi còn mở máy chi? Không sợ sét đánh hả? Mi liều đó.
-Tại sợ quá nên… làm liều. Bộ, mi không sợ chắc. Mà này, mi hát bài “Linh hồn tuyết” cho tao nghe đi, có lẽ, tao sẽ bớt sợ hơn.
-Chứ tao không lên mạng, cũng đâu có về được, mưa to gió lớn ri mờ. Tao chả dám mô. Sợ muốn chết, hát chi nổi, hở Thuý?
- Đi mà, tao ở nhà một mình, sợ lắm, với lại buồn nữa, hát đi.
-Cũng được…
Nếu lúc này đây, không có Linh, chẳng biết, nó còn ngồi khóc thút thít một mình đến khi nào nữa. Lần này Linh là vị cứu tinh của nó đấy. Nó thầm cảm ơn Linh thật nhiều.
Nói về chuyện cảm ơn Linh, nó còn ối lần chưa nói ra. Những lần đi học thể dục, vào tiết một của buổi sáng. Trời rét buốt, gió còn hiu hiu thổi, thi thoảng có những cơn mưa phùn ớn lạnh. Nó đến trường bằng chiếc xe đạp, hai tay phải cầm lấy ghi đông, không thể cho tay vào túi được. Thế là, hai tay nó, lúc nào cũng tím lên vì lạnh, cứng đờ cả lên. Nó đến bên Linh, đưa hai tay ra:
-Linh, mi nắm lấy tay tao đi, tay tao lạnh cóng cả rồi nè.
-Chết chưa, đã bảo biết bao nhiêu lần rồi, lo mà mang theo bao tay đi. Cứ lười cho cố vào, rồi giờ ngồi đó mà rên.
Nó phụng phịu, làm nũng:
- Nhưng tao không thích mang bao tay, khó chịu lắm. Chứ, ý mi là không thèm giúp chứ gì, không thèm, hứ.
Nó quay mặt ra chỗ khác, giận dỗi, mặc cho Linh dỗ dành:
-Thôi mà, tao đùa chứ có ý gì đâu. Đừng giận nữa. Thuý, thôi mà.
-Không có thôi mà thôi miếc chi hết. Nói không thèm là không thèm. Xí!
Linh bật cười, vì Linh biết rõ, mỗi lúc nó dỗi, mà kêu “Xí!”, nghĩa là nó hết giận rồi, chỉ làm kiêu nữa thôi. Nắm lấy đôi tay lạnh cóng, nhỏ nhắn của nó, Linh xoa xoa, nắm nhẹ, rồi cho vào túi áo của Linh. Nó thấy ấm áp lạ kì. Một sứ nóng lan toả từ tấm lòng nhân ái của Linh, làm cho nó quên đi cái giá lạnh của mùa Đông. Bên cạnh Linh nó được che chở, không cần mảy may lo nghĩ gì nhiều. Nó thấy mình thật hạnh phúc, khi có người bạn như Linh.
Có lần đi học thêm Toán, nó ngủ dậy muộn, khi những tia nắng mặt trời bắt đầu trở nên chói chang, chúng rọi vào khuôn mặt đang ngái ngủ của nó. Nó mới giạt mình, choàng dậy, vội vội vội vàng sửa soạn đi học. Chẳng hiểu mắt mũi nó để đâu, đến nỗi mang nhầm đôi dép đi trong nhà của anh nó đi học luôn. Ban đầu nó cũng không để ý đâu, đến lúc đạp vội chiếc xe, nó thấy chân mình hôm nay sao sao á, cứ như thiếu thiếu một cái gì đó. Nó cúi xuống, dường như, nó không tin vào mắt mình nữa. Nó sửng sốt hét toảng lên “á á…”. Cái gì đây, mình đang mang “hai cái thuyền” chứ có phải dép đâu. Thật tức cười chết đi được, chân thì bé tẹo teo lại nằm chễm chệ giữa đôi dép to tổ bố. Chẳng khác nào, tí hon xỏ dép người khổng lồ á. Mấy người đi đường bên cạnh, nhìn nó cười tủm tỉm, làm nó ngượng muốn chết. Hai tai nó đỏ ửng lên, cắm đầu đạp xe, không thèm rên la hay nhìn ngó thêm nữa. Đến chỗ hẹn của đám bạn, đứa nào đứa nào đứa nấy nhìn nó cười khúch khích. Chi hỏi kiểu khiêu khích:
-Mày mang cái gì dưới chân vậy? Ngó bộ nó sắp rơi khỏi chân rồi đó
- Hà! Tao vội đi học, mang nhầm dép ông anh.
- Tao thấy, thà mày đi chân đất, ngó còn đẹp hơn là rinh theo nó đó.
Nó cười gượng:
-Tao cũng định vậy nhưng ngại.
Trông nó cười mà cái mặt méo xẹo, cứ chực khóc thôi. Đột nhiên Linh xuất hiện, lên tiếng cứu bồ:
-Thôi mày, chi mà trêu nó dữ rứa. Tao thấy nó hay hay đấy chứ. Mà thôi, đi học đi kẻo trễ, cô Yến lại chờ lâu, mệt cô.
Nó nhìn Linh thầm biết ơn. Nếu không có Linh giải thoát khỏi cái miệng đốp chát của Chi, chắc nó không bảo toàn nổi tính mạng quá. Linh là vậy đấy, Linh giống như cô tiên hiền từ, giúp đỡ nó mỗi lúc khó khắn, hoạn nạn.
Linh tốt với nó, nó biết điều đó, nhưng khi chơi với nó, dường như Linh có mặc cảm. Đợt cuối học kì hai, Linh với Vân( cô nàng Bắc Giang mới chuyển đến, nó không ưa cho lắm) có xích mích. Cũng chỉ vì tính kiêu ngạo của Vân mà ra. Trả bài kiểm tra Anh một tiết, Linh được 6,5 trong khi đó Vân chỉ đạt điểm 5. Thế là, lúc Linh hỏi Vân:
-Mi mấy điểm, Vân?
-Mấy điểm cũng được, kệ tao? Ai chả biết mày hơn điểm tao, giỏi rồi, hỏi gì nữa.
Linh ngạc nhiên, trố mắt nhìn Vân, Linh đâu có ngờ Vân lại so đo chuyện hơn kém điểm chác đến vậy. Với Linh, điểm cao hay thấp không quan trọng, chỉ cần Linh cố gắng học và làm bài hết sức, điều đó đã khiến Linh vui rồi. Vậy mà, Vân cậy mình học trội hơn Linh. Để rồi, lúc thua điểm có chút xíu lại mặt nặng mày nhẹ. Vân làm như vậy chẳng khác nào xúc phạm Linh. Coi Linh như kẻ dốt nát, không có ý chí vuơn lên. Ra chơi, Linh bàn hai, chỗ nó ngồi, Linh chỉ im lặng, không nói gì. Vân ưa gây chuyện, lúc nào cũng cậy mình hơn, toàn kiếm chuyện gây gổ với Linh, nên lần này, nhìn Linh kém vui, nó đoán lại tại Vân thôi. Vân ưa gây chuyện, lúc nào cũng cậy mình hơn, toàn kiếm chuyện gây gổ với Linh, nên lần này, nhìn Linh kém vui, nó đoán lại tại Vân thôi.Nó thấy vậy, bèn hỏi:
-Sao vậy Linh? Giận Vân à?
- Ừ, V ân qu á đ áng l ắm mi ạ….
Linh nói trong tiếng nấc, nghẹn ngào. Hơn lúc nào hết, nó biết Linh rất buồn. Chẳng biết phải an ủi bạn ra sao nữa, nó đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xoã trước trán cho Linh. Nó khuyên:
-Hay là mày xin cô chủ nhi ệm, chuy ển lên chỗ tao đi. Tao nghĩ mày đừng ngồi cạnh Vân nữa. Tính nó khó ưa quá, mày chịu sao nổi.
-Thôi, tao thà ngồi với nó còn hơn là lên chỗ mi.
Nó ngơ ngác :
-Sao vậy?
Giọng Linh buồn bã:
-Mấy đứa lớp mình, thấy tao xin lên chỗ mi, vì mi học giỏi, bọn nó nghĩ tao lợi dụng mi. Tao không thích như rứa.
Nó uất ức:
-Ai nói với mày vậy, đã lúc nào tao kêu mày lợi dụng tao chưa?
- Tao biết là mi không nghĩ về tao như rứa. Nh ưng m ấy đ ứa khác, tụi nó thấy tao hay đi cùng mi bảo tao lợi dụng.
Thật không ngờ, chỉ vì chơi với Linh mà nó lại làm Linh buồn thế này. Càng ngh ĩ nó càng giận mình, giận Vân, giận cả đám bạn trong lớp, chuyên buôn dưa lê bán nước bọt nữa….
Đến tận bây giờ, nó mới hiểu ra rằng, ở bên Linh, nó có cảm giác như được ở cạnh một nguời chị luôn chở che cho đứa em nhỏ, chứ không đơn thuần chỉ là một người bạn. Linh săn sóc nó, quan tâm, giúp đỡ nó, không vì một mục đích một lí do gì cả. Chỉ đơn thuần là vì tình bạn thôi. Có lẽ, ngay từ đầu, từ lúc quen Linh, nó chưa bao giờ chịu suy ngẫm những việc mà Linh làm cho nó. Nó quá vô tâm, hay tại lối sống quá vội vàng mà nó tạo ra, để cố gắng bắt kịp nhịp điệu của cuộc sống này. Dẫu sao, từ nay trở đi, nó vẫn sẽ cố “sống chậm lại”, để có thể hiểu, có thể đồng cảm với những người xung quanh, nhất là Linh. Nhớ ra rằng, nãy giờ, Linh vẫn hát cho nó nghe, nó thì thầm qua chiếc phone:
-“Chị Linh!” Cảm ơn chị!
 
Last edited by a moderator:
P

phamhong123

Nhaät kí_17/6/2008

Chiều nay tôi ngồi với sự yên tĩnh.Tôi nhớ bọn nhóc lớp chồi tôi chủ nhiệm.Bon nhóc nghỉ hè hết rồi và tôi có chút thời gian quay lại với chính mình – đối thoại và tìm những kỉ niệm về gia đình.
Tôi nhớ lắm cái thuở học trò nơi quê.Với tôi mùa hè là chuỗi ngày tự do độc lập. Thật đấy,chỉ cần sau lễ tổng kết cuối năm là mọi vật có liên quan đến học hành tôi cho vào tuû đóng cái rầm.Bố tôi nhăn mặt,Mẹ tôi rầy rà tôi chỉ cười thưa rằng : hè rồi mà Mẹ.
Tôi ngày đó chỉ biết ham ăn, ham chơi, ham ngủ, ñâu ai trách tôi đươc vì tôi chỉ là nít ranh, sống rất thật với cái tuổi của mình.
Rồi thì ai cũng phải lớn lên trong thể xác và tinh thần ,tôi cũng không ngoại lệ.
Mùa hè năm lớp chín đó tôi coù thêm một dấu ấn cho đời mình, giúp tôi thay đổi nhiều.
Đêm giật mình thức giấc thấy Bố Mẹ vẫn đang ngồi bên sổ sách. Lần đầu tôi thấy đấy.Tôi chẳng bao giờ thức trước giờ chuông xem lễ của nhà thờ.Tôi ngồi bó gối suy nghĩ, những suy nghĩ lớn hơn thường ngày bắt đầu xuất hiện.Trong ánh đèn, khuôn mặt đẹp của Mẹ trông khắc khổ nhiều quá, tóc Bố cũng có thêm nhiều sợi bạc rồi.Bố Mẹ thức mấy đêm rồi nhỉ? Lí do để thức à? Giờ tôi thấy sao mà nhiều đến vậy.
Ừ thì năm nào cũng vậy thì phải, khi mùa hè đến và đi là Bố Mẹ tôi lại có thêm những lo toan : tiền học phí xây dựng,tiền bảo hiểm, tiền tập sách, tiền áo quần....cho chuùng toâi.
Ừ! thì năm nào cũng vậy, tôi chỉ biết no tròn giấc ngủ nên đâu hay biết. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má tôi. Mùa hè này tôi đã bắt đầu lớn rồi, không còn vô tư nữa.Tôi biết và hiểu rằng Bố Mẹ tôi cũng có đấy một mùa hè, mùa hè của vất vả, lo lắng , kham khổ lo cho những đứa con vào năm học mới.
Tôi muốn nói với Bố Mẹ tôi rằng:
“Bố Mẹ của con!Một thời gian dài tuổi thơ con chưa biết yêu Bố Mẹ nhiều. Chỉ khi con làm Mẹ khóc thì con mới cảm thấy áy náy, lỗi lầm.
Chiều nay ngồi đây con nhớ Bố Mẹ và ba đứa em nhiều lắm.
Hôm qua Sơn gọi điện nói rằng đậu tốt nghiệp rồi, đang phân vân không biết chọn học cao đẳng hay đai học.Hỏi bé Oanh thì nó nói: “ em khoâng biết nữa chị à, nó đăng kí vào ban nào thì ban đó đã đầy nhóc, chán nó lắm.Bé Hồng thì lên lớp 8 .Chị có rảnh đi nhà sách kiếm cho em vài quyển hướng dẫn ôn…”
Ba đứa em giờ lại lên lớp mới nữa rồi.Thương tụi nó nhiều thì càng thương Bố Mẹ nhiều hơn. Con giờ đã lớn, đã đủ sức sải cánh bay giữa đời nhưng chưa thể giúp gì được cho Bố Mẹ. Trong công việc nuôi dạy trẻ con hiểu hết những khổ cực của Bố Mẹ khi nuôi dạy chị em chúng con nên người. Cả quãng đời con, con sẽ mang theo những dấu ấn ngày xưa đó. Mang theo để con biết nhắc nhở mình rằng con thật hạnh phúc vì coù Boá Meï và con phải làm sao để đền đáp những ơn nghĩa sâu nặng đó.
Những mùa hè của con đã qua rồi. Con đã lớn mất rồi, ñaõqua rồi cái tuổi học trò, qua thời hồn nhiên áo trắng đến lớp.
Mùa hè của boïn trẻ con dạy giờ không làm con vui vẻ nữa, con chẳng còn mùa hè của riêng mình. Riêng Bố Mẹ vẫn còn đó những mùa hè.
Mùa hè này đến rồi lại đi, Bố Mẹ lại có thêm những ưu tư, lo toan và vất vả. Gánh nặng trên vai Đấng Sinh Thành vẫn nặng khi những đứa con vẫn còn những mùa hè tuổi thơ nó.
Rồi từng ngày cho đến khi chia tay mùa hè này con luôn nhớ Bố Mẹ nhiều.
Moät lôøi caàu nguyeän ban chieàu con muoán daâng leân cuøng Ñaáng Thieâng Lieâng laø cho con vaø caùc em ñöôïc hieåu, thoâng caûm vôùi gaùnh naëng cuûa Boá Meï".


Haõy soáng hieän taïi cho coù yù nghóa. Ñöøng soáng cho qua ngaøy ñoïan thaùng, ñöøng hôø höõng, ñöøng cuoàng quay ...vì:
Thời gian trôi đi không bao giờ lấy lại được, cho dù tôi hay bạn có điều ước duy nhất là làm cho nó quay trở lại thì nó cũng cứ vô tình mà trôi.
Bạn và tôi không thể lấy quá khứ đem vào hiện tại mà sống.Nhưng đừng vì vậy mà ta trách thời gian ích kỷ. Thời gian vốn đã tặng cho con người rất nhiều thứ, nếu họ biết nắm bắt. Thi gian đã tặng cho bạn điều gì? Riêng tôi thì được nhiều ngăn kỉ niệm, vài kinh nghiệm và những dấu ấn.Tôi đã được thời gian tặng những điều đó và tôi trân trọng cất vào trong tim nơi mà mọi sự đều trở nên vĩnh cửu .
Muoán nhaän ñöôïc nhöõng quaø taëng cuûa thôøi gian baïn phaûi soáng chaäm laïi ñeå nhaän. Baïn coù muoán khoâng ?.....
 
Last edited by a moderator:
N

nutac98

Nhiều lúc em thấy em là 1 đứa con gái tính khí thất thường ,lại hay cứng đầu , ngang ngạnh.:D EM lại hay hờn giận trách cứ anh vô lý mà em cũng chả biết lý do tại sao … Đôi lúc em nhìn người yêu đứa bạn chăm sóc nó và nghĩ hok hiểu anh có làm được như thế không ? Đôi lúc khi anh bận bịu với công việc , em lại thấy anh hok quan tâm đến em . Nhiều lúc em trách anh vô tâm , không biết quan tâm đến em , rằng nghi ngờ tình cảm của anh và của em …… Nhưng , anh có biết không , vào bủôi tối hôm đó , ở quán café đó , khi nhận món quà mà anh đã tự làm tặng em , lắng nghe những bài hát mà anh đã tập đánh đàn để hát cho em nghe …. mọi kỉ niệm từ trước h oà về , ngập tràn tâm trí em … nó làm em vỡ oà …. Anh có biết , lúc đó em đã vội che những giọt nước mắt đang lăn dài tự lúc nào … Vì em cảm động , vì em thấy hổ thẹn vì suy nghĩ đôi lúc của em , vì em hạnh phúc …Em chỉ mong giây phút đó kéo dài mãi mãi …. ANh biết không , lúc đó , em chỉ muốn hét thật to : Anh ơi , EM YÊU ANH !:-*:-*



Nhiều lúc em thấy em là 1 đứa con gái tính khí thất thường , lại hay cứng đầu , ngang ngạnh .:D Như những đứa con gái ngoan ngoãn khác , khi bị bố mẹ quở mắng thường nhận lỗi để bố mẹ không phiền long . Nhưng em thì khác , vì em cứng đầu , ngang ngạnh mà . Trừ khi là bố mẹ em đúng chứ nếu em đúng tuyệt nhiên không bao giờ , em thừa nhận lỗi sai của mình . Em nghĩ bố mẹ em không chịu hiểu em , bố mẹ em cổ hủ , khó tính , và có khi còn ghét em . Bố mẹ em thường chỉ bảo phải làm cái này , phải làm cái kia chứ chẳng bao h hỏi xem em thích gì , hay cho em được cảm giác tự do … Em cảm thấy tù túng , cảm thấy khó chịu vô cùng … Em chỉ muốn thoát ra khỏi bố mẹ em càng sớm càng tốt … Nhưng khi 1 mình em phải nấu cơm , giặt quần áo , lo lắng cho thằng em học , làm mọi thứ … em chợt cảm thấy những công việc không tên của những người mẹ ngày ngày phải làm không hề đơn giản , rằng mẹ em đã vất vả hy sinh cho gia đình như thế nào , rằng mỗi đêm mẹ em vẫn trằn trọc không ngủ được để tính toán việc chi tiêu eo hẹp thế nào . … Và khi nhìn bố em vất vả kiếm tiền , nhìn bố em mái tóc đang bạc dần đi , nhìn bố em đã mất ngủ nhiều đêm vì lo cho em … Em thấy cổ em tự nhiên nghẹn đắng lại lúc nào không hay biết …Em thấy mình nhỏ nhen , tầm thường và đáng trách biết bao …. Những câu yêu thương em ít nói với bố mẹ nhưng thực sự , tình cảm của em dành cho bố mẹ mình nhiều hơn em tưởng. :):)


Nhiều lúc em thấy em là 1 đứa con gái tính khí thất thường , lại cứng đầu , ngang ngạnh .:D Em đi học tuy có thích thú chút ít nhưng nhiều lúc như cảm thấy gò bó , mệt mỏi , áp lực . Kể cả việc đi học thêm lẫn học chính đều vậy . Thầy giáo mà em yêu quí và kính trọng là thầy dạy toán học thêm của em - thầy ĐỨc . Thầy dạy em từ năm lớp 10 và thường chỉ bảo khuyên dạy em nhiều điều cả học hành , cách nghĩ và cách sống .Thầy không nhớ tên em và cũng chỉ hay gọi em là yêu quí như 1 số bạn khác. . Em coi thầy là 1 người thầy giáo , đôi khi là 1 người bạn và nhiều lúc như 1 người anh trai. Em cứ vâng dạ rồi quyết tâm nhưng chẳng được mấy bữa . Em cứ việc hôm nay lại để ngày mai nên kết quả học tập không tốt bằng khả năng của em . Nhưng chỉ 1 thời gian nữa , em sẽ không được học thầy nữa . Có thể , mọi người thường nghĩ không học thầy này thì học thầy khác có làm sao đâu . Nhưng với em thì thực sự là em rất buồn … CHỉ đến khi thầy sắp dạy em nữa thì em mới cảm thấy hụt hẫng , trống vắng 1 hình ảnh người thầy trong em … Rằng tuy thầy không biết nhưng em đã không cố gắng học tập để rồi nếu sau kì thi đại học không đạt kết quả tốt sẽ làm thầy phiền long … Thầy ơi , em xin lỗi ! EM sẽ cố gắng học tập , học thêm cả phần thầy nữa , thầy nhé .! Thầy ơi , cố lên !!!!!!!!;);)


KHi , lớn dần lên , với những lo toan suy nghĩ bận rộn thường nhật , con người ta thường có nhiều trải nghiệm hơn , suy nghĩ nhiều hơn và ước mơ nhiều hơn … Luôn muốn bay cao , bay xa … thoả sức bay trên bầu trời lộng gió . :x:x:x:x
Nhưng cũng chính lúc đó , tôi … bạn … và …bạn của bạn thường đánh rơi 1 vài kí ức xưa bé , 1 vài niềm yêu thích nho nhỏ ,1 vài tình cảm tinh khôi , … Giá trị của nó với cuộc sống bon chen này là bao nhiêu tôi cũng chả biết.

Tôi chỉ biết ,
Nó giúp tôi biết cười
Nó giúp tôi biết hạnh phúc
Nó giúp tôi biết cô đơn
Nó giúp tôi sống thật với lòng mình
Nó giúp tôi sống là chính tôi .

Và bạn biết không , bạn cũng vậy…………..

 
Y

yenngocthu

Gửi mẹ thân yêu'
. Con chưa từng 1 lần nghĩ rằng mình cần sống chậm , trái lại ước muốn của con là thời gian trôi thật nhanh để con có thể trưởng thành hơn

Con ào ào sống, ào ào chạy đua với thời gian .Và chìm đắm trong những công thức tính toán, những định lý, những bài giảng , chìm đắm trong những buổi học thêm từ đầu tuần đến cuối tuần . Hay có rảnh rỗi 1 chút thời gian là vào net

Con o còn lao vào bếp nấu cơm cùng mẹ , o còn nhổ tóc sâu cho bố

Thời gian của con cứ lao đi vun vút khiến con cũng o thể nhận ra mình , khiến những người xung quanh con cư xa dần con mà đi .Con từng nghe 1 người cùng xóm nói với mẹ rằng : chẳng bao giờ thấy cái N nhà chị ngoài đường cả?
lúc đó con chỉ nghĩ răng : vậy thì đã sao , ?ở trong nhà còn tốt hơn là ra đường mà hít khoi bụi!

Nhưng giờ thì con đã hiểu , thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói đó
con lao đi theo thời gian và để rơi lai quá nhiều thứ , những thứ mà con yêu và trân trọng nhất

Conđánh mất nhưng người bạn thân , những người luôn bên con mỗi khi con buồn ,chia sẻ với bao niềm vui mà khi đã đánh mất nó rồi khó có thể nào lấy lại

Conđánh mất những bữa cơm gia đình đầm ấm và yên vui khi mà cái lich học của con dày đặc 24/24h

Con đánh mất đi tình thương khi phóng xe qua đường nhìn thấy 1 cụ già đang loay hoay tìm cách qua đương nhưng o thể nào sang , nhưng vì muộn giờ học nên con o giúp cụ già đó

Con đánh mất tiếng cười , mất đi cái quyền ngắm 1 cây non đang nhú mầm , 1 bông hoa khoe sắc , 1 bình minh mới lên .........

Dường như con đã đánh mất đi nhiều thứ , giờ đây bên con chẳng con gì. Con cô đơn và lẻ loi Con vội vàng trong cuộc sống để đến 1 lúc bất chợt dừng lai con nhận ra rằng con đã mất tất cả

Khi còn nhỏ, lúc chập chững biết đi , mẹ thường nói rằng :'' chầm chậm thôi con .Cứ tưng bước 1 kẻo vấp ngã đấy"

Thế ma, giờ đây con mới thực sự hiểu mẹ ạ. Mẹ thường bảo '' không có gì la muộn cả!'' và con tin điều đó

Con sẽ chầm chậm bước đi những bước đi vững chắc , chầm chậm sống để con sẽ o phải nuối tiếc vì những gì mình đã làm

Để sau nay khi con cũng có con con sẽ noi với nó rằng:'' hãy bước đi chầm chậm thôi con nhé!''

Để con có thể nhận thấy rằng cuộc sống này có nhiều ý nghĩa hơn , mỗi ngày trôi qua sẽ để lại những nụ cười chứ o phải nước mắt và nuối tiếc

Mẹ hãy tin ở con mẹ nhé!
 
P

phamhong123

Thế giới tình yêu

[FONT=&quot]
THẾ GIỚI TÌNH YÊU
Anh !
Anh có vào thế giới của tình yêu
Cho em gởi đôi ba dòng tâm sự
Than thở mấy lời đời sống riêng em

Rằng em sống em vui chỉ một mình
Sáng thức dậy vội lao vào cuộc sống
Qua phố đông thấy sao mà vắng lặng
Người mất rồi hay mắt giả làm lơ
Bận rộn lắm em vun đắp đời mình
Từ tiền bạc địa vị đến quyền uy
Em giờ đủ mà thật lòng vẫn thiếu
Thiếu chỉ một điều - đời em vô nghĩa

Anh !
Anh đã vào thế giới của tình yêu
Nói em nghe ở đó sống thế nào?
Cho em biết làm sao vào được đó?

Nghe này nhé hỡi cô em đơn độc
Thế giới tình yêu ở tận trong lòng
Hãy mở lòng em hãy đưa mắt nhìn
Em thấy phải không? Cả một biển người
Có em có anh có thêm nhiều nữa
Anh đang sống trong thế giới tình yêu
Không khó lắm chỉ cần mình quảng đại
Dẫu biết rằng anh chẳng có là chi
Dẫu biết rằng anh chẳng có là gì
Anh vẫn muốn thêm lửa cho đời ấm
Dùng đôi tay đắp xây tình con người
Biết không em một đời sống con người
Tựa nước trôi cuộn chảy dưới chân cầu
Kiếp sống này có gì bền lâu nhỉ?
Em trả lời rằng : có phải …… tình yêu?
Ðúng em ạ ! Tình yêu-thứ bền nhất
Em hiểu không thứ em cần là nó
Có tình yêu em không thấy một mình
Có tình yêu không thấy đời sao chán

Em muốn vào thế giới của tình yêu?
Dang rộng tay ra ,nở nụ cười nào
Em ! đừng sống vội, đừng tham lam quá
Ðừng đóng mình trong băng giá lạnh căm
Em hãy tìm, hãy tạo,hãy... tập yêu
Hãy rời cuộc sống tựa một vòng xoay
Về cõi lòng em tìm lấy thanh tịnh
Thủ thỉ muôn lời với bản thân em
Hơn ai hết chính em phải tự sống
Tự tạo trong lòng một thế giới yêu

Anh !
Em đã hiểu .
Em sẽ cố gắng.
Em sẽ tạo được một thế giới tình yêu.


Bài này bạn em bảo không hay nhưng em cứ gởi ,cam đảm lắm đấy nhé. Mong mọi người góp ý cho.Bạn nào hào hiệp sửa giúp mình.thanks!

[/FONT]
 
Last edited by a moderator:
P

phamhong123

Tìm về chốn bình yên

[FONT=&quot]Tìm về chốn bình yên

[FONT=&quot]Con về quê mẹ vào một chiều nắng tắt[/FONT]
[FONT=&quot]Chân rời xe khách chân vội chạm lối mòn[/FONT]
[FONT=&quot]Ðón con ngoài ngõ ngọn gió quê quen thuộc[/FONT]
[FONT=&quot]Lướt đùa tà áo vi vút hát bên tai[/FONT]

[FONT=&quot]Con về thăm mẹ một chiều không báo trước[/FONT]
[FONT=&quot]Lòng buồn lo lắng:" Mẹ có ở nhà không?"[/FONT]
[FONT=&quot]Nhẹ nhàng bước đến ngôi nhà xưa một thuở[/FONT]
[FONT=&quot]Mắt mông lung nhìn tìm bóng mẹ thân yêu[/FONT]
[FONT=&quot]Lòng chợt nhớ có một thời từng thế[/FONT]
[FONT=&quot]Len lén nhìn mẹ con bỏ chạy đi chơi[/FONT]
[FONT=&quot]Cái thuở còn nhỏ ham vui con trốn mẹ[/FONT]
[FONT=&quot]Giờ lớn khôn rồi con cần mẹ ở bên[/FONT]
[FONT=&quot]Kìa dáng mẹ con mừng ôm chầm lấy[/FONT]
[FONT=&quot]Mùi quen thuộc con nhớ biết bao nhiêu[/FONT]
[FONT=&quot]Hôn lên má vùi mặt vào ngực mẹ[/FONT]
[FONT=&quot]"Mẹ ờ! Lớn tuổi rồi sao vòng tay vẫn chặt[/FONT]
[FONT=&quot]Vẫn ấm lạ lùng vẫn cứ lớn lao ghê?"[/FONT]
[FONT=&quot]Trong lòng mẹ con bình yên hạnh phúc[/FONT]
[FONT=&quot]Lời mẹ thầm thì:"mẹ nhớ con gái yêu![/FONT]
[FONT=&quot]Bận lắm sao hôm nay con mới về[/FONT]
[FONT=&quot]Chín tháng trời con bỏ mẹ bơ vơ"[/FONT]
[FONT=&quot]Khúc khích con cười :" thương mẹ nhiều lắm í![/FONT]
[FONT=&quot]Mẹ à!Con thèm bữa cơm được cùng ăn với mẹ[/FONT]
[FONT=&quot]Thèm bát cơm dẻo canh chua chuối mẹ nêm[/FONT]
[FONT=&quot]Thèm chút bình yên nơi quê nghèo lam lũ[/FONT]
[FONT=&quot]Có mưa rả rích nắng ấm gió thầm thì"[/FONT]
[FONT=&quot]Cơm chiều mẹ nấu con ăn khi trời tối[/FONT]
[FONT=&quot]Thật ngọt thật bùi nuôi lớn cả đời con[/FONT]
[FONT=&quot]Con thành người trong tình mẹ biển cả[/FONT]
[FONT=&quot]Biển mãi bao dung vỗ sóng ru đời con[/FONT]


[FONT=&quot]Cũng xin được tặng bài này cho người những làm con[/FONT]

[/FONT]
 
Last edited by a moderator:
V

vyx

Bao giờ thì có cuộc thi mới ạ? Làm sao theo dõi được khi nào cuộc thi bắt đầu để tham gia?
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom