H
hoa_giot_tuyet


Tiệm kem Tình yêu
Tác giả: hoa_giot_tuyet
Tình trạng: Đang viết
Tác giả: hoa_giot_tuyet
Tình trạng: Đang viết
Mở đầu em xin giới thiệu về nhân vật một chút:
- Nguyễn Hoàng Thiên Thanh: Cô công chúa của giám đốc một khách sạn lớn, tính tình mạnh mẽ nhưng trong lòng thật sự rất yếu đuối
- Vũ Hoàng Thiên: Con trai của một công ty bất động sản xuyên quốc gia... lạnh lùng ít nói nhưng ẩn sâu bên lớp vỏ bọc đó là một người hoàn toàn khác
- Lâm Chi Hoa: Con gái cưng của chủ tập đoàn đá quý, bạn thân của Thiên Thanh, ko dc mạnh mẽ cho lắm
- Dương Thành Luân: Con trai một luật sư có tiếng, đọc đi roy` tự nhận xét anh ta nhá^.^
- Quách Bảo An: Bí ẩn...
- Quách Bảo Kỳ: em gái An, dễ tính thân thiện nhưng trớ trêu anh trai cô...
Chap 1
Không biết tự bao giờ, bắt đầu làm bạn với chính mình, với những gì mênh mông và trầm lặng ...
Người ta nói cô đơn ko phải là khi chỉ có một mình mà chính là khi xung quanh mình rất nhiều người nhưng vẫn thấy lạc lõng và lẻ loi ...
Bạn? ...Có rất nhiều bạn,nhưng mỗi khi lạc vào cái khoảng trống tự mình tạo ra,lại chỉ muốn một mình ...muốn ngồi một mình trong góc khuất để thấy lòng trống trải,để những suy nghĩ , những vấn vương day dứt cứ đan xen giằng xé nhau trong tâm hồn ...hay đơn giản chỉ là để nhìn mọi thứ trôi đi trôi đi, hờ hững …
Cảm giác như một mình đi trên con đường vắng ...mà đúng là một mình,đã lựa chọn bước đi một mình nên chẳng thể trạch ai được ...mà cũng chẳng muốn trách,có trách thì trách bản thân mình quá ngang bướng, con tjm thì chẳng chịu nghe lời ...
Cầm điện thoại, đọc hết danh bạ cũng ko chọn được một cái tên để call, nhìn list yahoo cũng ko chọn được 1 cái nick để click ...lắm lúc muốn nói chuyện với một người hoàn toàn xa lạ, tôi ko biết bạn, bạn cũng ko biết tôi nhưng chỉ cần một chút đồng điệu,một chút cảm thông ...một chút thôi …
Thu mình lại ...
Khoảng trống, khoảng trống do mình tự tạo ra và tự trốn vào đó, nhiều lúc thấy trống rỗng, bất cần, thấy ngông nghênh giữa đời nhưng có lẽ đâu đó, đâu đó trong mình có một nỗi niềm giấu kín... chạy trốn ...
[ ... ].
Có những lúc cần được buồn, và cần phải buồn. Chỉ để cảm nhận mình là ai,đơn giản vậy thôi.
... Cả thời gian và không gian vẫn thường tạo ta những khoảng trống trong tâm hồn, ấy là khi ta bất chợt nhận ra một điều gì đó ...
Và biết đâu ...chính những xúc cảm đó rồi cũng sẽ thay đổi hoàn toàn? Hôm qua và hôm nay ...hôm nay và ngày mai ...ngày mai và ngày sau nữa ...chẳng ai bjk được tương lai sẽ ra sao ...cũng chẳng ai mún cứ mãi mỏi mắt dõi nhìn về quá khứ ...
[ ... ]
Ngày vẫn qua ...
[ ... ]
Nó cứ bước, bước một mik trên con đường,... chẳng biết đi về đâu nữa?! Thật sự nó cảm thấy lòng trống trải, hiu quạnh, nó ko khóc, nó chỉ cô đơn,... Dột nhiên, nó rẽ vào một con hẻm vắng, chỉ có nó và bóng tối >.< Gió, có tiếng bước chân bám theo nó hay chỉ là phản xạ âm, nó ko biết và bắt đầu cảm thấy sợ. Quay đầu lại, nó chỉ thấy có bóng tối mà thôi, nó đã đi khá xa và phía trước cũng chỉ là bóng tối. Nó đứng sững giữa đường vắng, ngồi phịch xuống bên vỉa hè và gục xuống khóc. Nó khóc vì nó quá cô đơn, nó ko thể về nhà vì ở đó còn cô đơn gấp mấy trăm lần.
Giá như... ngay lúc này đây...
có một người đến bên nó...
...che chở và bảo vệ nó...
giống như ngày xưa ấy
thì tuyệt biết mấy ^.^
có một người đến bên nó...
...che chở và bảo vệ nó...
giống như ngày xưa ấy
thì tuyệt biết mấy ^.^
- Cậu làm j` ở đây vào h` này? - Một giọng nói vang lên. Nó lấy hết can đảm ngước nhìn tên lạ mặt. Tối wa nó ko thấy rõ mặt nhưng nó cảm thấy hắn ko phải người xấu.
- Tớ bị lạc! – Nó nói
- Thế à? Đứng lên đi tớ đưa về.
Đang còn lúng túng chưa biết xử trí như thế nào thì hắn nắm lấy tay nó lôi đi. Nó ko buông ra vì nó sợ chỉ có 1 mik nó, nó cảm nhận dc điều gì đó... from you. Bây h` trên đường chỉ có 2 người nó và hắn tay trong tay... nhưng chừng đó thôi cũng đủ khiến nó hết cô đơn...
- Êy, mà nhà cậu ở đâu? Hắn gãi đầu gãi tay...
Cả hai phá lên cười...ko biết mà cũng đòi đưa về. Nó nói địa chỉ cho hắn nghe. Bầu không khí trở nên im lặng dễ sợ...
- Cậu biết hát ko? – Nó phá vỡ sợ im lặng vốn dĩ đó. Hình như hắn hơi bất ngờ về câu hỏi đó...
- À, ừ, để làm gì cơ? :s
Nó im lặng... trong giây lát nó khẽ lên tiếng:
- Để tớ biết rằng cậu luôn ở cạnh tớ...
Nó ko biết vì sao nó lại nói thế, phải chăng vì nó sợ lại bị bỏ rơi một lần, phải chăng nó ko muốn cô đơn, phải chăng nó sợ 1 mik nó phải đối diện vs tất cả... Hắn ko nói j` cả hai cùng nhìn nhua trong bóng tối mờ ảo...
“Con đường dài lá rụng đầy bỗng một ngày gió đến thì thầm...
gọi chiếc là cuối đông thức cơn ngủ say...”
Nó thật sự hạnh phúc khi nghe tiếng hát đó, thật vui vì nó ko còn cô đơn...
p/s: Tự dưng nổi hứng sáng tác truyện :-SSmong các bác bớt chút time vô xem roy` góp ý cho em
Last edited by a moderator: