1,2,3 chọn hoàng tử nào đây? [Tên gốc: Tôi là tomboy nhưng tôi cũng là con gái]

B

barbieflower

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

*Tên tác phẩm: 1,2,3 chọn hoàng tử nào đây? (Tên gốc:Tôi là tomboy, nhưng tôi cũng là con gái)

* Author (tác giả):Nakiti

* Category (thể loại):Truyện tình cảm học trò vui, hài hước

* Rating (đánh giá truyện theo độ tuổi): 13+

* Status (tình trạng truyện: on-going hoặc finished): On-going

* Warning (cảnh báo về nội dung truyện): Không

*Nguồn:Forum.zing.vn

* Casting (phần giới thiệu nhân vật)

Dương Nhật Minh: Tomboy 100%, thông minh, sở thích gần giống con trai, thẳng thắn, rất dữ...
Lâm Minh Huy: Lớp trưởng của Minh, hotboy, học giỏi, hiền nhưng nhiều khi rất nghiêm(lớp trưởng mà), "đá tảng" với con gái (trừ Minh nhé)
Lý Minh Khánh: Kẻ thù không đội trời chung của Minh, hotboy, học giỏi, lạnh lùng, có nụ cười nửa miệng mà Minh chúa ghét.
Lưu Minh Tuấn: Hotboy, nhắng nhít, lạnh với con gái, học giỏi, sợ Minh số 1
Thiên Anh: Nữ tính, điệu đà, bạn gái duy nhất của Minh, sau này sẽ là...

 
B

barbieflower


“Oa, nóng chết được !”…Nó than thở rồi ngồi phịch xuống ghế, cái nóng của những ngày đầu tháng 8 thật đáng ghét. Trong lớp bây giờ mới có lèo tèo vài đứa. Nó nhìn lén mấy tên đó, xì, đúng là lớp chuyên Lý có khác, chỉ toàn mấy con “rệp” điện tử đeo kiếng cận đang chăm chú đọc sách. Nó tự hỏi mình có sai lầm khi thi vào lớp này hay không? Nó học Toán- Lý- Hóa cực đỉnh, thi vào cái trường chuyên nổi tiếng nhất thành phố với nó là chuyện “muỗi”, nhưng nó lăn tăn không biết chọn chuyên Lý, Toán hay Hóa. Ba mẹ nó giao cho nó “tự xử”, thích học gì thì tùy. Cuối cùng, nó chọn Lý…Chiều nay nó lên trường xem kết quả, vào lớp gặp bạn và giáo viên chủ nhiệm, phát thời khóa biểu để tuần sau bắt đầu học. Haiza, vậy là bắt đầu vào cấp 3 rồi, không biết có gì thú vị không nhỉ?
Mệt quá nên nó úp mặt xuống bàn thiếp đi hồi nào không hay. Mãi cho đến khi có một bàn tay đập lấy lưng nó hét ầm ĩ:

- Này bạn gì ơi, dậy đi. Giáo viên chủ nhiệm sắp vô lớp rồi.

- Tên điên này, làm gì đánh người ta đau dữ vậy? Có gì từ từ nói chứ. Không biết “thương
hoa tiếc ngọc” à?

Nó bực bội hét lại, đang ngủ một ngon, lại bị thằng nào cho một phát đau ơi là đau…Hét
xong nó quay sang nhìn “kẻ tội đồ”, hất hàm hỏi:

- Nè, làm gì nhìn tôi dữ vậy? Bộ lần đầu thấy người đẹp hả?

- Ơ ơ, không không…Sao cậu dữ như con gái vậy? Đã vậy còn nói gì mà “thương hoa tiếc
ngọc” nữa chứ, ẻo lả quá, tôi đánh nhẹ hều mà. Ừ thì cậu cũng đẹp trai nên tôi ngắm
chút ấy mà. Nhìn cậu chắc là “mỹ nam” của lớp A2 này rồi, he he.

Tên đó vừa nói vừa cười, rồi lấy tay choàng qua vai nó:

- Hi, cậu tên gì vậy? Tôi tên Tuấn. Oa, da cậu đẹp ghê nhỉ, trắng như con gái, à không,
hơn con gái ấy chứ. Cậu có dùng Oxy không vậy? Chắc có đúng không, tôi chẳng tin da
cậu đẹp tự nhiên như vậy đâu !

- Tên kia, sao mà cứ lải nhải như thằng điên vậy? Da tôi đẹp tự nhiên đó, không có dùng
mỹ phẩm. Ủa, mà nếu tôi có dùng thì phải dùng Pond, Olay…chứ sao lại dùng Oxy, hâm
à? Mà cậu làm ơn bỏ cái tay của cậu xuống giùm tôi đi .

Tuấn chưa kịp nói thì:

- Hai người ồn ào quá, im bớt đi.

Một tên ngồi trước mặt nó nói vọng xuống. Hừ, không thèm nhìn người ta mà ngồi trên
đó nói trống không, đồ bất lịch sự. Đáng ghét !

- Ồn thì bịt tai lại, còn không đi chỗ khác ngồi. Ai bảo cậu ngồi đây mà ở đó bảo tôi im?
Nói là quyền của tôi, cậu không muốn nghe thì thôi – Nó nói lại, nó chẳng ngán gì bọn
con trai đâu.

- Thôi thôi, mọi người đừng cãi nhau nữa. Tuấn và bạn cũng nên nói nhỏ lại một chút, nói
to quá cũng làm phiền người khác đó, he he.

Tên ngồi bên cạnh nó nhẹ nhàng nói. Uhm, tên này xem ra còn lịch sự chán. Nó nhe
răng cười:

- Uhm, tôi biết rồi…NÈ, CẬU CÓ BỎ TAY CẬU XUỐNG CHƯA, ĐỪNG ĐỂ TÔI NÓI LẦN NỮA…
Híc, xin lỗi, xin lỗi…

Eo, hét nãy giờ đau họng quá, nó đang bị cảm nữa mà. Chưa học chính thức mà gặp
toàn chuyện bực bội, không biết tương lai 3 năm nữa của nó sẽ ra sao trong cái lớp này?
Ơ, mà sao nó không thấy mống con gái nào hết nhỉ? À, chắc là đi đâu chơi chưa vào
lớp…

- Hi hi, cậu, đúng là rất quái lạ. Tôi choàng vai cậu thân mật thế mà không thích hả? Còn
nữa, con trai mà đi dùng Pond, Olay á ? Woo, chắc cậu có chị gái nên bị dụ dùng ba cái
thứ đó đúng không? Như vậy mất mặt đàn ông lắm, bỏ mấy món đó đi…Ồ, cái gì đây, cậu
đeo khuyên tai nữa sao? Đẹp đấy, nhưng trông hơi *******, ha ha.

Tai nó ù cả lên, thằng điên này lải nhải cái gì thế? Nó là con gái cơ mà, dùng Olay, Pond
có gì sai? Ơ, vừa nãy thằng đó nói nó là con trai ư? OH MY GOD, cái quái gì thế?

- Uhm, Tuấn nói đúng đó. Cậu đeo cái khuyên tai tuy đẹp nhưng không đàng hoàng lắm,
trường mình không biết có cấm con trai đeo khuyên không nhỉ? Nếu mà cấm cậu phải về
tháo gấp đấy, kẻo bị hạ hạnh kiểm thì toi.

Tai nó ù tập 2, cái tên nhã nhặn ngồi bên cũng bảo nó là con trai sao? Nó sốc không nói
nên lời, người đờ ra. Tóc nó cắt theo kiểu của con trai, tính tình, cách nói chuyện cũng có
vẻ con trai, nhìn từ trên xuống nó là LCD chính hiệu, nhưng, NÓ LÀ CON GÁI. Trước giờ
tuy bị nhiều người nhận nhầm là con trai, đi ngoài đường tụi con gái cứ gọi là đổ cái rầm,
Valentine năm ngoái nó nhận được thỏi socola, thiệp của mấy em lớp 8 của trường đối
diện trường nó mới đau. Nhưng nói thật khi nhìn vào nó, người ta thường hỏi “ Bạn là
con trai hay con gái ?” trước khi xác định giới tính của nó. Đằng này…Không lẽ hóc-môn
nữ giới của nó đang giảm, hóc-môn nam giới đang tăng nên tụi con trai ở đây đều xác
định nó là con trai hay sao? Ôi, không thể, không thể…Nó hoang mang, đầu óc quay
cuồng. ************AAAAA, làm sao đây? Có khi nào nó đồng tính không? Hu hu, nó
muốn có “ gà bông đẹp trai” kia…

- Thôi đừng lo lắng quá, cậu thích thì cứ đeo thôi, hi hi.

Tuấn – tên của thằng hâm đó lại vỗ vai nó.

- Mình tên Huy, cậu tên gì?

Huy là cái tên lịch sự ngồi bên nó. Nó chưa kịp đáp thì một người đàn ông bước vào:

- Đây có phải lớp 10A2 không mấy em?

- Dạ phải.

Người đó mỉm cười nói:

- Xin chào các em, tôi là giáo viên chủ nhiệm của lớp năm học này, và có thể 2 năm sắp
đến nữa.

- Ồ, ồ…

Cả lớp nó loạn cả lên. Giáo viên gì mà trẻ thế nhỉ?

- Tôi tên là Đoàn Quốc Việt, 24 tuổi, sẽ làm chủ nhiệm và dạy các em môn Vật Lý.

Oa, thầy mới có 24 tuổi, trông cũng đẹp trai phết, hi hi.

- Các em trật tự, bây giờ chúng ta điểm danh, rồi bầu ban cán sự lớp tạm thời nhé…Khi
thầy đọc tên, các em bước lên trên bảng, và cười thật tươi nhé. Lớp chúng ta có tổng
cộng 24 bạn.

Trời, sao mà giống thi Hoa hậu, à không, Nam hậu thế không biết, nó thầm nghĩ.

- Thầy ơi, không cần cười được không thầy? Tự nhiên khi không bắt cười ai cười nói hả
thầy?

- Ừ thì em nào thích thì cười, không thì thôi vậy…Nghe thầy đọc nhé. Lê Viết An.

Nó bắt đầu nhìn lên bục, chăm chú quan sát các thành viên của lớp. Một tên kiếng cận
mặc quần jeans, áo sơ mi trắng bước lên. Mặt mũi trông cũng không đến nổi “tối sủa”, hi
hi. Tên đó chỉ khẽ cười thôi.

- Đỗ Trọng Bình.

Tên này trông cũng tạm, đeo cái kiếng chắc dày 5,6 đi-ôp là ít, học nhiều quá mà.

- Nguyễn Trần Đông Dương.

Ặc ặc, Chúa ơi, đàn ông con trai tên gì mà sến rện thế không biết? Đông Dương với chả
Tây Dương. Mà chắc trên đời không có ai tên Tây Dương đâu nhỉ? Tên này mặt mũi cũng
ok, chắc cũng có tiềm năng là hot-boy (đừng tin những gì nó nói, nó chẳng bao giờ khen
ai cả, nó bảo Đông Dương là tiềm năng hot-boy thì mọi người cứ nghĩ Đông Dương là
hot-boy ^^), nhưng với cái tên sến thế thì có cho nó cũng không thèm.

- Nguyễn Trần Tây Dương.

Nó ho sặc sụa làm Tuấn và Huy lo lắng hỏi:

- Cậu làm sao thế? Không khỏe à?

Nó vừa vuốt ngực vừa xua tay:

- Không không, không sao…

Má ơi, nó đoán bậy không ngờ có người tên Tây Dương thật. Ơ mà sao hai cái tên giống
nhau thế nhỉ, Đông Dương – Tây Dương? Cái mặt trông quen quá, hình như nó vừa mới
gặp ở đâu thôi…Á, nhớ rồi, cái mặt giống y xì đúc Đông Dương. Vậy là, hai tên này sinh
đôi sao? Thầy mỉm cười hỏi:

- Hai em là anh em sinh đôi à?

- Dạ vâng.

Oa, nó thích sinh đôi lắm cơ, tí nữa phải lân la nói chuyện mới được, hi hi. Tính nó ham
vui lắm…

- Nguyễn Thiên Hằng.

Trời, con trai gì tên y con gái, bó tay. Nó bụm miệng cười. Mấy đứa trong lớp xì xào bàn
tán.

- Tên em giống con gái quá Hằng à!

Hằng gãi đầu, bối rối:

- Dạ, tại khi mang thai em, ba mẹ em muốn có con gái nên dự định đặt tên em như vậy.
Uhm, uhm, rồi khi sinh em dù em là con trai nhưng ba mẹ em rất thích tên Nguyễn Thiên
Hằng nên quyết định lấy tên đó.

 
B

barbieflower

- À, ra vậy, thật sự tên em cũng rất hay, em nên tự hào về điều đó…Tiếp theo, Lâm Minh
Huy.

Mới đó mà đến chữ “H”, chắc sắp đến lượt nó rồi. Tên lịch sự, nhã nhặn bên nó bước lên.
Ôi, nãy giờ không để ý, giờ nó mới biết tên này chắc chắn là hot-boy, chứ không phải
tiềm năng như Đông Dương-Tây Dương. Tên đó cao ơi là cao, chắc cũng tầm 1m80, mặt
mũi sáng sủa, đặc biệt là không bị cận. Huy nở nụ cười làm nó xém rụng tim, nụ cười làm
bừng sáng khuôn mặt, phải nói thêm là tên này có một lúm đồng tiền bên má phải nữa.
OH MY GOD, đúng là không thấy Thái Sơn, tại sao bây giờ nó mới phát hiện ra Huy đẹp
trai như vậy chứ? Ngốc quá! Í, mà tên của Huy có chữ “Minh” kìa, chắc là có duyên với
nó, he he. Nó hí hửng nghĩ thầm.

- Lý Minh Khánh.

Tên bất lịch sự trước mặt nó đủng đỉnh bước lên. Nó xì một cái, bĩu môi. Nhưng, khi tên
đáng ghét đó quay mặt xuống trước lớp, nó đứng hình ngay tắp lự. Người đẹp nó đã gặp
không ít, nhưng chưa bao giờ nó thấy thằng con trai nào đẹp trai như thế. Đôi mắt nâu
cà phê sữa, rất sâu, sóng mũi cao cực, khóe môi cong lên tỏ vẻ kiêu ngạo. Mấy thằng
trước tuy chỉ cười gượng gạo, nhưng ít nhất cũng có cười, còn tên này chỉ nhếch mép,
trông lạnh lùng và kiêu không thể tả. Nó tuy ghét cái kiểu lạnh lùng, khinh người của
Khánh, nhưng (lại nhưng) không hiểu sao nó bị hắn thu hút dữ dỗi. Hắn mặc quần jeans
rách gối, áo thể thao trắng, mang đôi giày Conserve chất cực. Nó nhìn trân trân hắn
không chớp mắt…Hắn đẹp trai vậy hèn gì kiêu căng là phải. Nhưng Huy cũng đẹp mà có
kênh kiệu như thế đâu. Oh no, tỉnh lại mau Minh ơi !

- Dương Nhật Minh.

- Dương Nhật Minh ?

- Dương Nhật Minh là em nào vậy? Hay là vắng?

Cả lớp nháo nhào tìm người có quý danh “Dương Nhật Minh”. Lúc này nó mới bừng tỉnh,
nó đưa tay lên cao:

- Dạ, có em, chờ em một chút nghe thầy.

- Trời, cậu tên Dương Nhật Minh hả? Nãy giờ tôi cứ tưởng ai, làm gì mà để thầy gọi tên cả
buổi thế? –Tuấn hỏi.

- Mặc tôi, tôi đang suy nghĩ chuyện đại sự.

Nó đáp rồi ton ton chạy lên. Huy cười với nó, còn Khánh lại khẽ nhếch mép. Nhìn cái vẻ
coi thường của Khánh, nó muốn đấm cho hắn một phát.

- Em làm gì mà thầy gọi mãi mới chịu lên thế Minh?

- Dạ dạ, em xin lỗi, tại em đang suy nghĩ chuyện hệ trọng nên không nghe ạ.

- Chuyện hệ trọng cơ à? Hừm, dù vậy nhưng lần sau em phải tập trung đấy, biết chưa?
Mà (vừa nói vừa ngắm nghía nó)…

- Sao hả thầy?

- Thầy biết các em vào học trường này đều rất giỏi, nhưng cũng không nên vì học quá
mà lơ là sức khỏe của mình. Em xem, tất cả các bạn đứng trên này đều cao to hơn em
gấp 3, 4 lần. Em phải chú ý về nhà uống sữa, ăn đủ chất nhé.

- Ơ ơ…

- Tên em cũng hơi giống con gái đó, lớp chúng ta đúng là thật đặc biệt, hi hi.

Nó chưng hửng. Nó mà ốm yếu á, nó cao 1m60, nặng 41 kg, tuy có hơi ốm nhưng cũng
đâu đến nỗi. Thầy đi so nó với mấy tên con trai thì ích gì chứ, dĩ nhiên nó phải “thấp bé
nhẹ cân” hơn rồi. Còn bảo tên nó giống con gái nữa…Ông thầy này kì cục thật ! Nó bước
qua đứng bên cạnh Khánh. Oa, tên này chắc cao hơn Huy, nó chỉ đứng đến gần vai của
hắn ta thôi. Eo, người gì đâu mà cao khiếp ! Hắn ta không thèm nhìn nó một cái, hừ, đồ
đáng ghét !

- Lưu Minh Tuấn.

Tuấn hùng hổ bước lên, nhìn nó cười he he. Hừ, tên hâm này, ăn gì mà cười suốt như
đười ươi ấy. Nó thầm quan sát Tuấn. Tuy hơi bực vì hành vi “không bình thường” của
Tuấn, nhưng tên này cũng có thể liệt vào hàng hot-boy. Cao chắc cũng xấp xỉ Huy, mũi
cũng cao, ơ mà tên này có mắt cười nữa chứ, hèn gì cứ cười suốt ngày…

- Cuối cùng, Văn Thái Vỹ.

Lớp này chắc tập trung hot-boy cả trường hay sao ấy nhỉ, tên nào tên nấy cao leo
ngheo, tầm 1m70 là “lùn” nhất, mặt mũi hầu như ai cũng sáng láng (dù có mang kiếng
cận). Tụi bạn nó mà biết nó học cái lớp này chắc ghen tị với nó lắm đây! Nhưng nó không
quan tâm gì đến tụi con trai lắm, phiền phức.

- Lạ quá, lạ quá ! Rõ ràng đủ 24 em cơ mà…

- Ủa thì lớp mình 24 bạn mà thầy? – Đông Dương (hay Tây Dương gì đó nó cũng không
biết).

- Thì thế, nhưng lớp chúng ta có 23 em nam và 1 em nữ…

Hả? Lớp chỉ có mình nó là con gái thôi ư? Chán quá, vậy mà cứ tưởng… À mà lớp chuyên
Lý nên ít con gái là điều dĩ nhiên, tại sao nó lại quên điều này nhỉ? Biết vậy đăng kí
chuyên Toán cho rồi, nhưng đã lỡ rồi thì đành chấp nhận… Sống với tụi con trai mãi chắc
nó “con trai hóa” luôn quá….

- Ồ, có nữ kìa, vậy mà nãy giờ cứ nghĩ lớp này toàn con trai thôi chứ !

- Ha ha, phen này bạn nữ đó được “sủng ái” rồi.

- Không biết có yểu điệu thục nữ, ngoan hiền không nhỉ?

Mấy tên con trai nháo nhào bàn tán.

- Trật tự nào các em. Quái lạ thật! Mấy em đứng trên này thầy đâu thấy em nào là con
gái đâu?

Bây giờ nó mới hiểu vì sao thầy bảo nó về nhà lo ăn uống, bảo tên nó giống con gái.
Hóa ra thầy nghĩ nó là con trai. WHAT THE HELL? Nó nhìn lại mình. Hôm nay nó mặc quần
jeans xanh rách gối (giống tên Khánh, kiểu này đang mốt mà), áo big size đen, mang
giày thể thao vàng. Tóc nó mới cắt hôm qua, nên chỉ có lơ thơ vài cọng, trông ngắn hơn
mấy thằng con trai. Thêm nữa là nó mặc áo big size, bình thường đã LCD, cái áo này nó
cực LCD luôn . Nó đang bị ốm nên giọng nó khàn khàn chứ không trong trẻo như mọi khi.
Ôi, hu hu, quả thật nhìn bộ dạng nó thế này ai nói là con gái mới lạ. Nó quên bén mất vụ
tóc tai, tóc nó mấy bữa cũng dài (hơn Huy một chút), nhìn có nét giống giống con gái. Còn bây giờ…

- EM LÀ CON GÁI MÀ !!!!!!!!!!!!!!!

24 đôi mắt, à không, 23 (trừ tên đại xấu xa Lý Minh Khánh) đổ dồn vào nó…Thầy lắp
bắp:

- Em, em nói gì vậy Minh?

- Em nói em là con gái, thưa thầy?

- Em đùa với thầy à?

- Đùa? Em mắc gì phải đùa mấy chuyện này chứ !

- Thầy, thầy xem phần giới tính chỗ cái tên trong danh sách là biết ngay. – Thiên Hằng
mách nước.

- Ờ ờ, em nói phải.

Xem xong, thầy nó bước lại trước mặt nó:

- Minh, em là con gái thật sao? Ôi, cho thầy xin lỗi…

- Trời đất quỷ thần thiên địa ơi !

- Lạy Chúa tôi !

- Mô Phật !

- Amen !...

Ngôn ngữ của Phật, Thiên Chúa, Tin Lành…đều được tụi con trai mang ra để nói về cú
sốc này. Nó chép miệng:

- Dạ không sao, em cũng hay bị nhầm là con trai lắm…(nhưng chưa bị nhầm thê thảm
như hôm nay).

Haiza, thực ra ban đầu “được” nhận nhầm là con trai nó cũng khoái lắm, nhưng dần dần
nó thấy bực vì đi ngoài đường bị con gái dòm ngó quá nhiều. Vả lại, nếu nó y con trai
như thế thì “bạch mã hoàng tử” của nó có đứng bên cạnh cũng chẳng thèm để ý đến nó. Nhưng bản tính nó vốn “đàn ông”, khó có thể thay đổi một sớm một chiều được. Híc...
 
B

barbieflower

Thầy cho cả lớp về chỗ ngồi. Bây giờ Tuấn nhường cho nó ngồi ngoài, rồi đến hắn ta, xong đến Huy. Tuấn đỏ mặt nói:

- Xin lỗi cậu, tôi…

Nó phẩy tay:

- Thôi, bỏ qua đi…Ai bảo tôi giống con trai quá làm gì !

- Hì, cảm ơn cậu…Này, tôi với cậu tí nữa ngồi chung nhé.

- Ừ, sao cũng được.

- Hứa rồi đó nhé, hi hi.

- Làm gì mà cười suốt như khỉ đột thế hả?

- Trời, nụ cười của tôi con gái “chết” hết, chỉ có cậu là chê thôi.

- Hứ, vậy thì cậu tìm đứa con gái nào “chết” cậu mà ngồi chung, đừng có rủ tôi.

- Nhưng lớp này chỉ có mỗi cậu là con gái, tôi không ngồi với cậu thì ngồi với ai .

- Xì, đồ lẻo mép!

- Suỵt, đừng nói chuyện nữa.

Nó liếc Huy, cười tỏ vẻ biết rồi. Huy cũng cười lại với nó. Nó chới với trước nụ cười ấm áp của Huy. Không không, tỉnh lại nào, nó đâu phải là đứa mê trai đâu !

Lớp nó bây giờ vẫn còn rất ồn, tụi con trai chỉ xoay quanh vấn đề về nó. Híc híc…

- Trật tự nào các em. Bây giờ thầy sẽ sắp xếp chỗ ngồi cho các em.

- Thôi thầy ơi, tự do bình đẳng đi thầy !

- Không được, thầy sẽ chia chứ không để các em tự do đâu…

Nó thầm thì với Tuấn:

- Xem ra tôi và cậu không được ngồi với nhau rồi !

- Chưa chắc, tôi và cậu có duyên lắm, sẽ được ngồi với nhau thôi.

Nhưng “người tính không bằng trời tính”, sự sắp xếp của thầy làm nó méo mặt. Nó ngồi cùng bàn với cái tên mắc toi đẹp trai Lý Minh Khánh, khủng khiếp. Huy ngồi ở bàn đầu dãy ngoài cùng Bình. He, thôi kệ, mình ngồi bàn 2 nhìn qua cũng thấy được Huy. Hả, nó đang nghĩ vớ vẩn gì thế? Chiều nay sao nó giống đứa con gái “háu sắc” quá vậy nhỉ?...Tuấn ngồi một mình đằng sau nó, cứ lải nhải liên tục:

- Ôi, xui quá, xém tí nữa tôi được ngồi với cậu rồi…

- Cậu có thôi đi không? Cậu còn nói nữa tôi đá cậu ra khỏi lớp đó.

- Thầy sẽ in ra sơ đồ lớp, em nào mà ngồi sai vị trí đừng có trách thầy nghe !

- Dạ vâng !

- Ok, tốt, bây giờ chúng ta bầu ban cán sự lớp tạm thời. Sau này vào học chính thức sẽ tính sau…

Kết quả cuối cùng sau một hồi tranh luận: Huy làm lớp trưởng, Hằng làm lớp phó văn-thể-mĩ, Tuấn lớp phó trật tự, Đông Dương và Tây Dương chia nhau chức Bí thư và Phó bí thư. Khánh là tổ trưởng tổ 2 (tổ nó luôn á), Vũ tổ trưởng tổ 1 (tổ của Huy), còn tổ trưởng tổ 3 là Nam. Tên Khánh này đúng là kì cục, hắn ta nằng nặc từ chối (chắc chê chức vụ thấp), thầy phải dùng biện pháp mạnh hắn mới chịu.

- Thầy ơi !

- Gì vậy Dương? (thầy cũng không biết Đông hay Tây)

- Chưa bầu lớp phó học tập ạ.

- Ừ nhì, lớp phó học tập quan trọng thế mà thầy quên…Để xem nào…Minh, em làm lớp phó học tập được không?

- Hả? Lớp phó…Thôi thầy ơi, em không làm lớp phó học tập đâu !

- Không được – Thầy nghiêm giọng - Tại sao em lại từ chối chứ?

- Em, em không thích.

Nó ghét làm trong ban cán sự lớp, lúc nào cũng phải gương mẫu này nọ, nó thích làm “thường dân”, tha hồ tự do.

- Không thích là thế nào? Lúc nãy em cũng không thích làm tổ trưởng, nhưng thầy bắt buộc nên em đồng ý…Vì vậy, bạn Minh cũng không được trốn tránh, đúng không thầy?

Nó lầm bầm **** thầm tên Khánh xấu xa, đồ chết toi, ôi, nếu phải làm lớp phó học tập chắc nó chết mất.

- Uhm, Khánh nói đúng…Minh, em làm lớp phó học tập nhé !

Không, nó không thể cam chịu được, chuyện gì nó đồng ý, chứ chuyện này thì không? Nhưng làm sao từ chối đây? A, nó sực nhớ đến nhỏ Diễm – học lớp nó năm ngoái, con nhỏ bị thầy “bắt” làm lớp phó văn thể mĩ. Diễm không chịu làm, ỉ ôi năn nỉ một hồi vẫn không lay động được ông thầy khó tính, Diễm…khóc. Con nhỏ khóc dữ dội, nó cứ gọi là tròn xoe mắt mà nhìn, rồi…tấm tắc khen Diễm sau mau nước mắt, nó dù bị ba nó dùng “vũ lực” đến mấy cũng không hề nhỏ một giọt. Quả là nam tử hán dù sắt thép đến mấy cũng không chịu đựng nổi nước mắt phụ nữ, thầy đành chấp nhận yêu cầu của Diễm. Nó phục Diễm lắm lắm luôn…Bây giờ nó muốn “áp dụng” chiêu của Diễm, nhưng khổ nỗi, nó không phải là đứa con gái mít ướt, ủy mị…, việc chảy nước mắt với nó còn khó hơn lên trời. Làm sao đây? Không lẽ chịu thua? Never never, nó đâu dễ bỏ cuộc như thế? Nó úp mặt xuống bàn, cố…gào lên:

- Hu hu, em xin thầy, thầy đừng ép em mà…Hu hu, hức hức…

Nó thút thít liên tục, tỏ vẻ ta đây đang khóc ghê lắm. Tuấn ở bàn sau chồm lên vỗ vai nó:

- Trời, khóc hả? Thiệt hay giỡn thế? Tôi không nghĩ cậu mau nước mắt như vậy đâu.

- Minh, em làm gì khóc dữ vậy? Ôi trời, có ai không chịu làm lớp phó học tập rồi khóc lóc ầm ĩ như em không Minh?

- Hu hu…

Thầy càng nói, nó càng làm tới, nó “khóc” to hơn:

- Em nín đi có được không hả?

- Thầy ơi, tội bạn Minh quá thầy, để bạn khác làm cũng được thầy !

Nó không thể ngước mặt lên, nên không biết tên nào vừa nói. Nó thầm cảm ơn tên ấy quá chừng. Nhiều thằng cũng a dua theo:

- Dạ, đúng đó thầy…Lớp có mỗi bạn ấy con gái, mà để bạn ấy khóc như thế thật mất mặt con trai quá thầy ơi !

- Đúng rồi thầy !



 
B

barbieflower

Ôi, nó “iu” con trai lớp này quá. Nó thiếu điều muốn chạy lại ôm hôn bọn con trai thôi, he he.

Thầy sau khi suy nghĩ cũng đồng ý:

- Được rồi được rồi, Minh, em nín đi, thầy không bắt em làm lớp phó học tập nữa…Em nín được chưa? Khổ quá, con gái mau nước mắt quá thôi !

- Hu hu, thầy nói thật không thầy? Em không tin đâu…

- Trời, trước mặt cả lớp thầy nói rõ ràng vậy mà em còn không tin sao?

- HURA ! NƯỚC MẮT MUÔN NĂM, HI HI…

Thầy và cả bọn trong lớp nhìn sững nó:

- Ủa, em, em…không khóc hả Minh?

- Minh không khóc à?

Nó gãi đầu cười cười:

- Dạ, em xin lỗi thầy, tôi xin lỗi mấy bạn…Tại thầy cứ ép em, nên em mới làm thế. Em không phải là đứa con gái mau nước mắt, em không biết làm sao để khóc nên phải giả vờ…Thầy không được nuốt lời nghe thầy...

- Bó tay với em luôn !

- Cậu đóng kịch tài quá Minh ơi !

Tuấn vỗ vai nó, oang oang:

- Thấy chưa? Tôi biết ngay mà, Minh mau nước mắt như vậy thì không phải là Minh mà tôi quen biết.

Nó hất tay Tuấn, gầm gừ:

- Cậu bỏ cái tay cậu xuống chưa? Tôi và cậu mới gặp nhau, cậu biết gì về tôi mà nói hả?

- Hì hì, biết từ chiều đến giờ là đủ xài rồi.

- Hừ, mặc xác cậu, tôi không quan tâm.

- Này, cậu vẫn hay ăn nói với hot-boy như thế à?

- Ừ, tôi là vậy đó, mà cậu tự nhận mình là hot-boy không biết ngại hả?

- Hai người có im bớt cái mồm đi không? Tôi bực mình rồi đó – Khánh ở đâu xen vô nói.

- Cậu mới khiến người khác phải bực mình đó, con trai gì mà kì cục, thấy mà ghét, hứ…

- Hừ, cậu thì sao? Trai không ra trai, gái không ra gái…

Nó tức giận cắt ngang lời Khánh:

- Cậu im đi! Tôi không phải là trai không ra, gái không giống như cậu nói đâu. Tôi là tomboy, tomboy nghe rõ chưa, nhưng tôi cũng là con gái, cậu phải biết tôn trọng tôi một chút, ok? Đồ đáng ghét, tôi sẽ xin thầy cho tôi chuyển chỗ, tôi không thể chịu đựng nổi cậu thêm một phút một giây nào nữa cả.

- Thích thì cứ nói thầy đi ! Tôi cũng chẳng muốn ngồi cùng cậu, tôi khoái ngồi một mình hơn.

- Này bạn gì đó ơi, tôi không hiểu sao bạn lại có thái độ kì lạ với Minh thế nhỉ? Nhưng chúng ta là con trai, đừng nên nói với con gái bằng giọng điệu đó, chẳng ra dáng con trai tẹo nào. Nếu bạn không muốn ngồi với Minh, dễ thôi, tôi sẽ xin thầy chuyển chỗ…

- Chà, xem ra tình cảm của hai người tốt đẹp ghê nhỉ?

- Cậu đang mỉa mai đó hả, hừ, cậu muốn ngồi một mình á? Mơ đi ! Tuấn, tôi không ngồi với cậu đâu, cậu đừng xin thầy làm gì, tôi sẽ ngồi với tên mắc dịch này, tôi không để hắn đạt được mục đích đâu, ha ha.

- Tự tin quá đó, vậy để xem ai sẽ là người “cuốn chiếu” ra đi trước.

- Khánh, Minh, Tuấn, 3 em trật tự chưa? (thầy nhớ tên nhanh thật)

- Dạ. – 3 đứa đồng thanh.

- Vì Minh đã từ chối nên thầy quyết định bạn An làm lớp phó học tập, các em có ý kiến gì không?

- Dạ không.

- Tốt, bây giờ Huy photo thời khóa biểu rồi phát cho các bạn…Thầy chúc các em có một năm học mới nhiều niềm vui nhé. Bây giờ lớp nghỉ…

Nó vừa cất thời khóa biểu vào cặp vừa liếc Khánh, đúng là con người không ai toàn vẹn, nếu tên này mà tính tình tốt tốt có lẽ nó còn để mắt đến, nhưng xem ra hắn không có được cái phúc “lọt vào mắt xanh” của nó rồi…

- Này !

- Gì?

- Nhà cậu ở đâu vậy?

- Hỏi chi?

- Trời, bạn bè cùng lớp quan tâm hỏi không được à?

- Nhà tôi ở đường Trần Phước Thành.

- Trần Phước Thành sao? Hi hi, vậy chắc cũng gần nhà Huy, Huy ở Nguyễn Phong Sắc đó.

- Huy nào? Huy lớp trưởng á?

- Ừ.

- Cậu hỏi Huy hồi nào nhanh vậy?

Tuấn bật cười:

- Ha ha, cần gì hỏi. Tôi với nó là bạn thân mà, chơi với nhau hồi lớp 6 đến giờ.

- Cái gì? Hai người…bạn thân…?

- Làm gì bất ngờ ghê vậy?
 
B

barbieflower

- Tôi không nghĩ cậu ấy lại có thể làm bạn với tên hâm hấp như cậu.

- Tình bạn mà lị. Sao biết hết được chứ?

- Sặc. Mà nhà cậu ở đâu?

- Tôi ở Nguyễn Văn Linh.

- Ờ ờ, thôi tôi về đây, nói chuyện với cậu lằng nhằng mất thời gian quá.

- Híc, xua đuổi tôi à?

- Ồn ào quá, tôi xua đuổi đó…

- HUY HUY !!!!!!!

Huy đi trước quay lại, thấy nó và Tuấn thì mỉm cười, nó ngẩng người ra nhìn Huy, ôi cái lúm đồng tiền:

- Gì thế mày?

- Đợi Minh về cùng với, Minh ở Trần Phước Thành đó.

- Ủa, vậy hả, ừ thì về chung…

Sao tự nhiên nó thấy hồi hộp quá chừng khi nghe Huy nói về chung với nó. Nó đá một phát đau điếng vào chân Tuấn vì tội “xử bậy” :

- Á, đau ! Sao tự dưng đá tôi vậy?

- Thích thì đánh thôi ! Hứ…

- Con gái gì mà bạo lực quá trời, híc.

- Vậy thì đừng chơi với tôi nữa, đơn giản – Nó nhún vai.

- Tôi đâu dám…Không làm bạn với cậu là đánh mất nửa cuộc đời, he he.

- Lẻo mép !

Rồi nó lẩm bẩm “ Vậy là tên Khánh ******** kia đã đánh mất nửa cuộc đời, ha ha”.

- Cậu nói gì vậy Minh? – Huy hỏi.

- À không có gì đâu…Về thôi…

Minh nằm trên giường hồi tưởng lại cuộc trò chuyện của nó và Huy lúc chiều. Nó công nhận Huy nói chuyện có duyên cực, làm nó cười suốt thôi…Nó biết thêm được Huy có một anh trai và một chị gái (học cực siêu nhé) nhưng bây giờ họ định cư ở Úc rồi, nhà chỉ có mỗi Huy và thằng nhóc lớp 6…

- Alo? Xin hỏi ai đó ạ?

- Hi hi, Tuấn handsome đây Minh !

- Sặc, hâm à? Đào đâu ra Tuấn handsome hay vậy? Tuấn bad boy thì có.

- Trời ơi, có mỗi Minh chê tôi thảm hại như vậy thôi. Tiêu chuẩn Minh thế nào mà coi tôi không ra kí-lô nào hết thế? À, hồi chiều về với Huy vui không?

- Ờ, cũng vui.

- Huy bình thường lạnh lùng lắm, ít nói chuyện với con gái, vậy mà không hiểu sao nói chuyện được với cậu cũng hay.

- Tôi là ai chứ? Có sức hút cực kì, he he.

Nghĩ Tuấn sẽ phản bác lại, ai dè:

- Ừ, chắc thế, tôi cũng bị Minh hút nè.

- Thôi thôi, cho tôi xin, tôi đùa mà cậu làm như thật. Tôi bình thường thôi, hút hít quái gì. Ê, số cậu đây à? Tôi lưu vô nhé?

- Uh, lưu vô đi, tối tôi nhá máy chơi.

- Cảnh cáo cậu không được nhá máy sau 9h30, cậu mà nhá là biết tay tôi đấy !

- Ôi, mới đùa có tí, cậu dữ quá…

- Biết sợ là tốt. Thôi bye, tôi chuẩn bị ăn cơm đây.

- Uhm, mai gặp, bye…

Nó lưu số Tuấn, đặt tên gì cho tên này nhỉ? À, “Ham B.B” (Hâm bad boy ^^). Lúc chiều nó và Huy trao đổi số điện thoại, nó lưu Huy là “ Sunshine”. Nhìn Huy cười nó thấy mình ấm áp trong người sao ấy...

Eo, lại có điện thoại, ai gọi nữa nhỉ, không cho mình ăn cơm gì hết, đói chết được. A, là…

- Hey em iu, gì thế?

- Yêu đời ghê nhỉ? Hồi chiều đi xếp lớp vui không?

- Lớp 24 đứa, chỉ có mỗi ta là con gái. Giáo viên chủ nhiệm là thầy nốt…

- Ôi sướng thế mày ơi, lớp ta có lèo tèo con trai thôi.

- Sướng quái gì, tao ngồi chung với một tên trùm bất lịch sự, xấu xa. Bực cả mình !

- Mà hắn có đẹp trai không?

- Ta phải công nhận hắn đẹp trai thật, nói chung ta chưa thấy ai đẹp như vây (Huy cũng phải thua hắn, nó đau khổ thừa nhận).

- Trời, mày mà khen tên đó đẹp, chắc hắn đẹp trai dữ dữ dữ dội lắm. Mày có bao giờ khen ai đâu chứ?

- Ai biết, thì cũng đẹp trai chứ đâu đến nỗi dữ dữ dữ dội như mày nói đâu.

- Tao rành mày quá mà, tao muốn diện kiến dung nhan của hắn quá. Mà hắn tên gì mày?

- Khánh, tên họ đầy đủ tao không nhớ. À, nhưng còn một tên cũng đẹp trai cực, khi cười có cái lúm đồng tiền dễ thương lắm, hi hi.

- Nghe mày kể tao cũng có thể tưởng tượng đẹp trai ra sao rồi.

- Không hiểu sao tao kết tên có đồng tiền ghê luôn. Hắn tên Lâm Minh Huy, có chữ “Minh” kìa, he he.

- Ặc, có phải mày không vậy? Mày có bao giờ có thái độ như thế với con trai đâu? Ê, còn nhớ rõ tên họ của thằng đó nữa. Khai thật mau, “mê” rồi chứ gì?

- Con này, mới gặp mà “mê” gì, chỉ là tao có hứng thú thôi.

 
B

barbieflower

- Chà chà, ghê chưa? Hắn ta là thằng con trai đầu tiên khiến tomboy Dương Nhật Minh có hứng thú, chắc có phúc lắm đây. Tao muốn gặp hắn quá ! Tao chúc mày nhanh chóng lấy được tình cảm của hắn nhé, hi hi. Ấy, mà hắn có biết mày là con gái không vậy? Cái quả đầu mày mới cắt nhìn không có chút xíu gì là con gái hết…

- Ôi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, tao kể mày nghe, tao bị nhầm là con trai…

Hai đứa ngồi “buôn” mãi cho đến khi mẹ nó quát tháo ầm ĩ, nó mới chịu cúp máy xuống ăn cơm. Người vừa gọi điện thoại cho nó là Thiên Anh – con bạn thân cực kì của nó. Tuy không còn học chung trường, nhưng nó và Anh vẫn thân như thường.

Vì chưa chính thức vào học nên tụi con gái trường nó chưa cần mặc áo dài. Phù, may thật, nó chúa ghét mặc áo dài. Mà không biết nó mặc áo dài sẽ ra sao nhỉ?

- Minh, hôm qua cậu đá vô chân tôi đau chết được, bây giờ vẫn còn đau nè, còn sưng lên nữa chứ.

- Ặc, ai bảo cậu làm tôi bực mình chứ…Tôi xin lỗi, mà đau lắm hả?

- Chà, được cậu hỏi thăm tôi đỡ đau rồi, he he. Nhìn cậu ốm yếu thế mà đá đau khiếp, y như dân nhà võ ấy !

- Hừ, cậu mà ăn nói kiểu đó, tôi đá gãy chân cậu đừng trách. Tôi có võ mà lại.

- Thật không đó? – Tuấn nghi ngờ.

- Không tin à? Có cần thử không, tôi sẵn sàng lắm. Tôi đai đen Taekwondo đàng hoàng đó.

- Thôi thôi, tôi tin rồi. Có võ hèn gì cậu tỏ vẻ oai phong gớm. Cũng may tôi có võ nên mới chịu được đòn của cậu, gặp người khác chắc tiêu rồi.

- Nói vậy cậu cũng có võ sao?

- Uhm, tôi học Judo. Nhưng khi thằng Huy rủ học Karate, tôi cũng học chung với nó cho vui, nên thành ra tôi biết thành thạo hai thứ võ, he he.

- Trời, cậu “võ công thâm hậu” như vậy, sao hôm qua cậu không đánh trả tôi?

- Ha ha, con trai sao lại đi đánh con gái chứ?

- Ờ, nói cũng có lý, hi hi. Vậy lần sau tôi có đánh cậu gãy xương cậu cũng không được trả thù đó.

- Ôi trời !!!!!!!! Cậu “quái” thật!

Nó và Tuấn tranh thủ lúc thầy cô quay lên bảng là nói chuyện, công nhận nó chưa bao giờ nói chuyện với thằng con trai nào hợp đến thế.

- Ê Tuấn, cậu sinh ngày mấy vậy? – Nó thì thầm.

- Tôi sinh ngày 8-2 – Tuấn cũng thầm thì đáp.

- Vậy là cậu thuộc cung Bảo Bình hay Song Ngư? – Nó nhíu mày.

- Bảo Bình.

- Oa, hèn gì tôi nói chuyện với cậu hợp thế. Tôi sinh ngày 12-10, cung Thiên Bình. Mà Thiên Bình hợp với Bảo Bình lắm! Hi hi.

Khánh ngồi bên cạnh nghe nó và Tuấn nói thì ngẫm nghĩ: “Quái, mình sinh ngày 10-4 thuộc cung Bạch Dương, cũng hợp với Thiên Bình, tại sao mình lại khắc khẩu với nhỏ này dữ vậy nhỉ? Con nhỏ này nó mới ăn môn ngứa miệng quá hay sao mà nói liên tù tì nãy giờ không biết mệt vậy trời. Mình ngồi nghe mà phát chóng mặt với nó. Cả cái tên Minh Tuấn kia nữa.”

Vì là buổi đầu tiên nên cô chỉ ôn lại kiến thức cũ. Mấy bài Hóa này đối với nó dễ hơn hút ốc, nên nó làm loáng cái là xong. Nó chắc mẩm mình làm xong nhanh nhất lớp, ai dè nhìn qua thấy Khánh đã làm xong từ đời nào.

- Cậu làm xong rồi à?

Hắn không thèm trả lời, chỉ nhếch mép.

- Đồ bất lịch sự, tôi hỏi chí ít cậu cũng trả lời chứ !

- Tại sao tôi phải trả lời cậu nhỉ?

- Cậu, cậu….- Nó tức quá nói không nên lời.

Nó tung một “chưởng” vào chân phải của Khánh, ai dè hắn tránh được, chân nó đập vào chân bàn.

- Á !

- Có chuyện gì vậy Minh?

Vì ngoại hình rất ư chi là “ấn tượng”, nên nó nhanh chóng được thầy cô “nhớ mặt thuộc tên”, đúng là khổ.

- Dạ, dạ, không có gì hết cô. Em đang hỏi bài bạn Khánh ạ.

Nó vừa cười với cô vừa đưa mắt lườm Khánh. Khánh giật mình nghĩ “ Nhỏ này có phải con gái không vậy? Dám dùng thái độ đó nhìn mình à? Chưa đứa con gái nào nhìn mình như thế cả”…

- Ừ, hỏi bài thì cũng phải giữ trật tự nghe em !

- Dạ em biết rồi.

Nó xuýt xoa cái chân, ôi, đau chết được. Khánh liếc nó cười khẩy.

- Ê, cười trên nỗi đau của người khác là không quân tử đó, biết không hả?

- Tôi quân tử với ai chứ không quân tử với cậu đâu ! Cậu mạnh mẽ lắm cơ mà.

Nó tức lắm, nhưng không thể nói lại được. Tuấn vỗ vỗ vào lưng nó:

- Nguôi giận nào, nguôi giận nào…

Nó nghiến răng nói:

- Bỏ tay ra chưa? Hay đợi tôi ra tay hả?

- Đừng đừng, tôi bỏ đây.

Nó du` đang bực, nhưng cũng phì cười trước thái độ của Tuấn. Lý Minh Khánh (bây giờ nó đã nhớ được tên của hắn), hãy đợi đó, con sói xấu xa (không lẽ nó là con thỏ đáng thương?????)….

- Minh ! Minh!...

Nó cười thật tươi:

- Hi, gì vậy Huy?

- Tôi gọi cậu để về chung ấy mà.

- Không được rồi, hôm nay tôi có hẹn với bạn. Xin lỗi cậu nhé !

- Không sao đâu, vậy tôi đi trước nhé.

- Uhm, bye…

Nó thầm trách Thiên Anh, nếu như không hẹn nó đi uống trà sữa thì nó đã được về cùng Huy rồi. Anh ơi, mày đúng là không biết thương yêu bạn bè mà, híc…Nó thất thểu vác cặp đến quán trà sữa, vừa đi vừa lầm bầm mắng Thiên Anh ( đúng là hảo bạn hữu ). Lúc này, Thiên Anh đang hắt xì hơi liên tục: “Hừ, đứa nào nói xấu sau lưng mình vậy nhỉ?”…
 
B

barbieflower

Thấm thoắt đi học đã hai tuần, hầu như chiều nào Huy cũng chờ nó về cùng. Nó vui cực mỗi lần được về chung với Huy. Ngồi trong lớp, nó hay nhìn qua tổ 1 của Huy để…ngắm Huy một chút, khi thì nó thấy Huy đang cặm cụi giải bài tập, lúc Huy lại chăm chú nghe thầy cô giảng bài, nhưng cũng có khi nó thấy Huy lơ đãng nhìn ra ngoài sân trường (chắc là …ngắm lá bàng rơi ^^). Nhìn Huy khi ấy ngố không thể tả, nó nhìn Huy rồi tự cười một mình. Khánh thấy nó cười thì lẩm bẩm “Con nhỏ này kì cục quá !”. Minh cảm nhận nó đang có sự thay đổi trong suy nghĩ, tình cảm, nhưng chỉ là cảm giác thôi, mọi thứ còn mơ hồ lắm. Thôi, học đã, chuyện khác tính sau ^^.

Tuấn và nó hợp gu lạ, từ chuyện thần tượng Shayne Ward, đến kết bài “Love the way you lie” của Enime và Rihanna, rồi cả khoái chơi game. Chưa hết, còn tình yêu lớn với Chelsea nữa cơ, he he…Tuy nhiều khi nó “nổi hứng” bắt nạt Tuấn, đánh đấm tơi bời nhưng Tuấn vẫn cười hì hì, chỉ la oai oái, nói nó dữ dằn, chứ không giận không trách gì nó. Nó cứ thắc mắc vì sao Tuấn “hiền” với nó như vậy, Tuấn chỉ cười. Hừ, cười “khoe” mắt cười làm nó thêm ghét, nó lại thuận tay cốc đầu Tuấn một cái. Ôi, không hiểu sao Tuấn chịu đựng nó nổi nhỉ? broken heart

Nó cũng đã nói chuyện với tất cả con trai trong lớp. Hi hi, mấy tên này xem ra cũng nhiệt tình, tốt bụng, nhất là Đông Dương với Tây Dương ấy, ga-lăng với nó thôi rồi surprise. Còn Thiên Hằng hay trêu nó “đàn ông”, làm nó nhiều khi phải giở Taekwondo ra…Bình tuy mắt cận 7 đi-ốp nhưng chiến game nghề cực. Vỹ nhảy hip-hop đẹp lắm, nó nhìn mà lác mắt…Nói chung con trai lớp nó rất nhiều tài lẻ, tự hào lớp mình quá thôi, he he laugh.

Quan hệ của nó với tụi con trai nói chung khá tốt, chỉ trừ tên Lý Minh Khánh ra. Nó với hắn như nước với lửa, không thể hòa hợp, cứ cãi nhau suốt. Nó không chịu được cái tính lạnh lùng và kiểu cười nửa miệng của hắn ta. Nhưng nó không dám “động thủ”. Khánh không phải là Tuấn, Hằng hay mấy tên con trai khác, nó cảm giác sợ sợ Khánh sao ấy, dù hắn chẳng động chạm gì đến nó. Nhìn vào đôi mắt Khánh nó đủ ngán rồi.

À, lớp nó được bầu chọn là lớp hot-boy đấy nhé, hi hi, cái này khỏi nói, ngay từ đầu nó đã nhận định như vậy còn gì. Vào học chưa đầy một tuần, tụi con gái đã phong cho Tuấn, Khánh, Huy là “Tam Minh” (Minh Tuấn, Minh Khánh, Minh Huy), và hâm mộ ba tên ấy như điên. Vì lý do gì thì mọi người biết rồi. Lúc đầu nó nghĩ nó có duyên với Huy vì tên Huy có từ “Minh”, giờ nó mới biết tên lót của Khánh với Tuấn cũng có chữ “Minh” nốt. Híc, không lẽ nó cũng có duyên với hai tên này? Hừ, duyên với Tuấn thì xem xét lại, còn với Khánh thì nó cóc cần …Giờ ra chơi, con gái tập hợp đầy đủ ở lớp nó. Không chỉ chết mê chết mệt “Tam Minh”, tụi con gái cũng kết anh em sinh đôi Đông Dương-Tây Dương, Thiên Hằng, Lê Vũ…Nó chẳng hiểu mấy tên này có gì hấp dẫn mà bọn con gái “điêu đứng” đến vậy. Khi nó thắc mắc thì bọn hắn chỉ phẩy tay:

- Ôi dào, trên đời này chỉ có duy nhất cậu là không thấy được “sự quyến rũ” của bọn tôi thôi. Cậu có phúc mà không biết hưởng, ha ha.

Ặc ặc, nó nghe mà chết sặc, mấy tên này “tự sướng” dã man. Nhưng cũng vì “sự quyến rũ” của tụi con trai lớp nó mà nó lâm vào hoàn cảnh khốn khổ. Đầu tiên phải kể đến việc không được nằm trên bàn đánh giấc vào giờ giải lao. Trống vừa đánh, Tuấn đã lôi nó và Huy ra sân sau…tránh bọn con gái.

- Bực quá, mắc gì không ở trong lớp mà chui ra đây?

- Bộ cậu muốn nhìn tôi với thằng Huy bị “thịt” hả?

- À à, ra vậy. Làm gì đến nỗi, cùng lắm tụi nó kéo rách áo thôi, hi hi.

- Đến chết với bọn con gái quá! Ước gì bọn họ được một nửa của Minh thì tụi tôi đỡ khổ rồi – Huy than thở.

- Đẹp trai được mến mộ thế mà than thở gì?

- Thôi, tôi chẳng ham.

Tuấn chen vô nói:

- Ê Minh, bây giờ thì cậu thấy chưa? Tụi con gái mê tít tôi như vậy, mà cậu lại nỡ lòng nào “ruồng rẫy” tôi, chê tôi là bad boy?

- Xì, mắt của tụi nó bị lé hết, tôi thị lực tốt nên có những nhận xét chính xác. Cậu á? Bad boy, ha ha. Với tôi chỉ có 2 người thật sự là hot boy thôi.

Tuấn cười ngất:

- Hi hi, thị lực tốt mà một mắt cận 3 độ, một mắt cận 5.5 độ à? Thị lực mấy đứa con gái kia tốt, thị lực cậu be bét nên nhìn nhận vấn đề sai thì có.

Nó lừ mắt:

- Nói gì đó, muốn ăn đấm thì tôi cho ăn tại chỗ.

- Dạ em không dám, híc híc…Ê mày thấy Minh ăn hiếp tao không Huy?

- Không hề, ai bảo mày làm mích làm Minh làm gì?

- Tặng cho bạn Huy danh hiệu “câu nói hay nhất trong ngày”.

- Trời, hai người xúm vào ăn hiếp tôi hả? À, cậu nói chỉ có 2 người thật sự là hot-boy là ai thế?

Nó đưa một ngón tay lên môi, nháy mắt:

- Suỵt, secret !!!

Trong khoảnh khắc ấy, tim của 2 hot-boy bị lỗi một nhịp, nhìn sững Minh…

Nó nói “secret” với Tuấn và Huy, chứ với mọi người thì không có gì là “secret” cả. 2 người ấy là Khánh và Huy, he he. Dù ghét Khánh, nhưng nó phải chấp nhận thực tế phũ phàng Khánh rất ư chi đẹp trai. Còn một điều cũng “secret” này, nó đã nhìn thấy “sự quyến rũ” của “bad boy” Tuấn, tuy vậy nó vẫn luôn miệng bảo Tuấn không có gì đẹp để được gọi là “hot-boy”. Nó mà công nhận Tuấn đẹp trai, thể nào tên ấy cũng hếch mặt lên trời cho xem. Chưa hết, nó tiết lộ “secret” cuối cùng, nó…hơi (hơi thôi nhé) thích Huy…

Sáng sớm, nó vào lớp đã thấy tụi lớp nó ồn ào bàn tán chuyện gì đó. Vũ “ke” (vì tên này ốm nhách nên lớp nó đặt là Vũ “ke”, với lại để phân biệt với Vũ tổ 1, hi hi) ngồi bàn đầu quay xuống:

- Minh, biết chuyện gì chưa?

Nó ngơ ngác:

- Chuyện gì? Tôi mới đến có biết gì đâu?

Vũ cười bí hiểm nhìn Khánh kể:

- Khánh kul-boy nhà cậu vừa đuổi hết bọn con gái trường bên kia về. Ôi, trông Khánh vừa dữ vừa lạnh hết chỗ nói, bọn con gái cứ gọi là chạy tán loạn.

Gần trường nó có một trường cấp 3 nữa, tiếng tăm của hot-boy lớp nó “bay” đến tận đó kia à? Nó vốn nghĩ chuyện con gái hâm mộ những anh chàng đẹp trai rồi chạy theo, đeo bám chỉ có trong phim, nhưng khi học ở lớp này, nó đã được mở mang tầm mắt…Ơ, mà tên xì-ke kia vừa nói gì nhỉ? “Khánh kul-boy nhà cậu”…

Nó liếc Khánh rồi bực bội quát Vũ:

- Ê ê, Khánh kul-boy nhà tôi là thế nào? Cậu muốn ăn đấm của tôi sao?

- Ấy ấy, tôi đùa tí mà, quân tử động khẩu không động thủ à nghe.

- Được rồi, không động thủ thì thôi, kể đàng hoàng tôi nghe đi. Làm gì mà cậu ta đuổi, tôi nghe bảo con gái trường đó xinh lắm cơ mà.

- Tụi con gái xúm xít vây quanh ai mà không bực, đến là phiền. Anh em thằng Đông Tây bỏ chạy bây giờ cũng chưa dám vào lớp kìa. May là Tuấn “hâm” (nickname này do nó nắm bản quyền) với Huy “đá tảng” (gặp con gái Huy cứ trơ như đá không cảm xúc nên Bình đặt là Huy “đá tảng”. Nó ghét tên Bình ghê gớm, tên Huy đang hay, tự dưng…) chưa đi học, nếu không cũng “bỏ xác”. He he…Xinh thì mặc xinh, biết đâu thằng Khánh có đối tượng rồi, có xinh mấy nó cũng không thèm.

- Ờ ờ, cậu nói có lý…

- HAI NGƯỜI ĐỦ CHƯA? Ở ĐÓ NÓI NHẢM NHÍ !!!!

Vũ “ke” cười cầu hòa với Khánh, nháy mắt với nó rồi quay lên. Nó thì lấy sách ra đọc, tỏ vẻ ngây thơ lắm, eo, lỡ chọc giận tên này lên chắc chết. Khánh bực bội nhìn nó hỏi:

- Hừ, vừa nói chuyện hăng hái lắm mà, giờ sao “nai” thế?

- Tại cậu chứ ai !

- Sao lại tại tôi?

- Cậu dữ quá, tôi…sợ.
 
B

barbieflower

- Cái gì? Tôi nghe có nhầm không? Cậu…sợ tôi á?

- Phiền quá, tôi đi ra ngoài đây.

Khánh nhìn theo bóng nó, ngẩng người ra rồi cười một mình. Không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu nhỉ?

Một tháng học trôi qua, hôm nay nó đến trường dự lễ khai giảng. Mặc áo dài xong, nó xuống ăn sáng. Ba mẹ và ông anh Hai yêu quý cứ xuýt xoa khen nó. Nhưng nó hiểu ba mẹ chỉ động viên nó thôi, nó mặc áo dài chả hợp tẹo nào, nó trông cứ như “chị Lâm” (“chị”này bị gay ở gần nhà nó, thêm nữa là hơi có vấn đề thần kinh nên thường lấy áo dài ra mặc ^^). Hôm qua con Anh qua nhà nó mặc thử áo dài, nó cứ khen lấy khen để con bạn. Nó cảm giác hơi ghen tị với vóc dáng của Anh nữa…

- Trời ơi, mày đây hả?

Thiên Anh ở đâu chạy vọt vào nhà nó. Hôm qua nó đã từ chối mặc thử, vì nó sợ con bạn cười, sáng nay cố tình dậy sớm để tránh việc Thiên Anh qua tìm, ai dè Thiên Anh cũng cao tay dậy sớm qua “ngắm” Minh một tí. Hi hi.

- Sao? Nói thật đi.

- Ha ha, tao không nghĩ mày thế này đó. Ôi, hình như mày không hợp làm con gái hay sao ấy. Nhìn cứ như “chị Lâm”, híc.

Cả nhà nó cố nén cười nãy giờ, nghe Thiên Anh nói không nhịn được, cả nhà cười bò. Có ai như ba mẹ nó không chứ?

- Ba mẹ, anh Hai quá đáng lắm, vậy mà còn khen con nữa !

- Không sao đâu con, thật sự mẹ thấy cũng đẹp mà.

- Anh Hai đảm bảo rằng em là “thằng” mặc áo dài đẹp nhất hôm nay.

- ANH HAI !!!!!!! BA MẸ NGHE ANH HAI NÓI KÌA.

- Quân, không chọc em nữa. Thôi con đi học đi, kẻo trễ đó.

- Dạ.

Thiên Anh cũng chào ba mẹ, anh Hai nó rồi đi trước (trường Thiên Anh xa hơn trường nó):

- Bye mày, hi hi…Đi học vui nhé!

- Ừ, tao không biết vui nổi không…

Trên đường đi học nó “nhận” vô số con mắt tò mò của người đi đường, cộng với việc lần đầu mặc áo dài chưa quen, nên nó thấy vướng víu đạp xe không được, nó bực bội kinh khủng và muốn độn thổ để tránh cặp mắt của thiên hạ. Đi được nửa đường, chịu không nổi, nó quyết định…

- Chú Ba ơi chứ Ba!!!

- Có chuyện gì thế? Ủa, sao con không mặc áo dài vậy Minh?

- Chú Ba ơi, cho con miễn mặc áo dài nghe. Lúc sáng con có mặc, nhưng đi ngoài đường người ta nhìn con ghê quá, con ngại nên phải chạy về thay đồ đó.

- À à, hiểu hiểu. Thôi được rồi, miễn cho con, ha ha.

- Chú Ba đừng cười con nữa mà, híc…Con cảm ơn chú Ba.

Rồi nó chạy vọt đến chỗ lớp nó. Phù, mặc đồ tây đúng là thoải mái gấp tỉ mặc áo dài, hi hi. May chú Ba là giám thị trường nó, nếu không nó toi. Ba nó và chú Ba là bạn cùng lớp, nhà ba mẹ chú Ba cũng gần nhà nó nữa.

- Sao Minh lâu tới vậy nhỉ?

- Từ từ đừng nôn nóng, còn hơn 15 phút nữa mới đến giờ. Mà Minh là chuyên gia đi học trễ mày không biết hay sao?

- Ừhm, nếu không nhờ thằng Tuấn “hâm” làm lớp phó trật tự chắc Minh bị hạ hạnh kiểm dài dài, hi hi.

- Ôi, vậy mà Minh không biết yêu quý tao, lúc nào cũng giở võ ra với tao thôi. Híc…

- NÀY, DÁM NÓI XẤU SAO LƯNG TÔI À? MẤY CẬU MUỐN GÌ ĐÂY?

Cả bọn giật mình quay lại thấy nó chống nạnh đứng bên gốc bàng.

- Ơ, cậu đến hồi nào vậy?

- Đến đủ để nghe mấy cậu nói xấu tôi.

- Nói xấu gì đâu, he he.

- Hừ, hôm nay khai giảng nên tôi bỏ qua đó.

Anh em Đông Tây đồng thanh hỏi nó:(anh em sinh đôi có khác):

- Ủa, cậu không mặc áo dài sao?

Lúc này cả bọn mới hỏi dồn nó:

- Trời, không mặc áo dài hả Minh?

- Mất công chờ đợi cả buổi sáng.

- Xì, hóa ra chờ tôi chỉ để nhìn tôi mặc áo dài thôi sao? Thực ra tôi có mặc, nhưng sau đó ra đường thấy người hâm mộ nhìn dữ quá, nên tôi về nhà thay ra rồi. Tôi không muốn đến trường với cảnh hàng tá thằng con trai chạy theo sau mình. Các cậu xem như không gặp may.

Cả bọn bán tín bán nghi:

- Thật không đó?

- Không tin thì thôi !

- Hi hi, tin rồi tin rồi. Vậy mai cậu mặc cho tụi tôi xem thử được không?

- Never nhé ! Tôi sẽ không bao giờ đụng vào cái áo dài đó nữa, mấy cậu đợi kiếp sau nhé, ha ha.

- Ôi trời !!!! – Bọn con trai thất vọng trong khi nó tủm tỉm cười.

Một giọng nói lạnh lùng cất lên:

- Mấy cậu tin lời cậu ta à? Đơn giản mặc áo dài xấu quá nên không dám mặc thôi.

Nó đỏ mặt:

- Ê ê, tên Khánh kia? Dựa vào đâu mà cậu dám nói thế hả?

- Dựa vào cái này nè! – Khánh vừa nói vừa chỉ vào cặp mắt của cậu ta, cười đểu với nó rồi bỏ đi.

Nó tức hộc máu, trời đã sinh ra Dương Nhật Minh sao còn “sản xuất” ra tên Lý Minh Khánh đáng ghét này chứ?

- Minh, Khánh nói thật không vậy?

- Eh, các cậu tin hắn ta hay tin tôi?

- Ơ, dĩ nhiên là tin cậu rồi, he he.

- Tin tôi thì đừng có hỏi nữa, ok? Tôi đang bực đây!

Nghe nó nói đang bực, cả bọn im re, vì mỗi lần nó bực bội sẽ rất kinh khủng ^^.

Có một chuyện mà nó không biết, đó là lúc sáng có 2 người nhìn thấy nó mặc áo dài. Đó là…Khánh và Huy. Huy đạp xe sau lưng nó mà nó đâu hay. Huy nhìn thấy hết dáng vẻ lúng túng của nó khi lần đầu mặc áo dài, và cả cái nhìn lạ lùng của người đi đường. Huy không nhịn được cười, cứ tủm tỉm suốt đoạn đường. Huy thấy nó dễ thương lạ!. Nhìn từ sau, trông cậu ta cũng ra dáng con gái lắm ấy chứ ! Phải mặc áo dài thế này chắc là một cực hình với Minh, không biết cậu ấy có chịu nổi không nhỉ? Huy thầm nghĩ, và quả nhiên không ngoài dự đoán, đi được một đoạn, nó đã rẽ vào con đường khác để về nhà Chắc là về thay áo dài rồi, Huy tự nói rồi tự cười với mình.

Khánh đang đạp xe, nhìn nó ở đằng trước mà suýt sặc. Ôi trời, có nằm mơ Khánh cũng không nghĩ nó sẽ mặc áo dài, trông ngố quá đi mất. Nếu nó không đội cái mũ vàng chói lóa có lẽ Khánh đã không nhận ra nó rồi. Khánh nhìn điệu bộ lóng ngóng của nó mà không nhịn được cười, nhưng xen lẫn đó là cảm giác thích thú, và cũng như Huy, Khánh thấy nó…đáng yêu. Nhưng ý nghĩ đó đã nhanh chóng bay ra khỏi đầu, hừ, con nhỏ “đàn ông” đó mà dễ thương nỗi gì chứ, chắc chưa ăn sáng nên thần kinh mình không được tốt nên suy nghĩ không chính xác (ặc, ngụy biện quá ^^). Đi ngang qua nó, Khánh cúi đầu để nó không phát hiện ra, Khánh còn kịp nghe nó lẩm bẩm “Tức cái áo dài này quá đi, đừng hòng mình mặc nó lần nữa, về thay ra cho khỏe, hứ”…Nãy giờ Khánh cứ thắc mắc không hiểu sao nó lại đi đường này. Hôm trước nghe lén nó nói với Tuấn là ở đường Trần Phước Thành kia mà? Hóa ra là về nhà thay áo dài, ha ha, nếu tối qua không xuống nhà nội ở lại có lẽ hôm nay mình không được nhìn nhỏ này mặc áo dài buồn cười thế nào rồi…Khánh nghĩ thầm, rồi tiếp tục đến trường với tâm trạng sảng khoái ^^…
 
B

barbieflower

Mối quan hệ của nó và Khánh sẽ tiếp tục căng thẳng nếu không có ngày hôm ấy…Vì lớp có mỗi nó con gái, nên mấy thằng con trai đề nghị thầy Việt miễn nó vụ trực nhật. Nó đang sung sướng thì:

- Thầy không đồng ý, trai hay gái gì cũng phải bình đẳng cả. Trực nhật là việc chung của lớp, em nào cũng phải tham gia.

Ôi, thế mà nó cứ tưởng được miễn trực nhật, híc híc…

Hôm nay đến lượt nó và Khánh trực nhật. Trực với tên này chắc nó chết chắc quá. Trước khi ra về, nó cứ nhắc đi nhắc lại:

- Ngày mai đúng 5h55’ cậu phải có mặt ở lớp đó. Không thì biết tay tôi!

- Cậu làm gì được tôi chứ? Chẳng phải cậu sợ tôi lắm sao?

- Sợ cậu quái gì, hôm ấy tôi chỉ nói đùa cho vui thôi. Tóm lại ngày mai phải đến đúng giờ, ok?

Nói xong nó chạy biến ra khỏi lớp, Huy đang đợi nó ^^…

Nó nhờ anh Hai chở đến trường cho nhanh…Lớp nó học ở tầng 3 lận, híc. Phải nhanh lên thôi, gần 5h55’ rồi. Nó đang chạy thì “Oạch”, nó vấp phải cục đá và té cái oạch. Đau chết được, chắc nó bị trật chân rồi, nó không thể cử động được, làm sao đây? Giờ này chưa ai đi học cả, không lẽ nó phải ngồi ở đây đến khi có người sao? Tên Khánh đi xe đạp nên đi cổng sau, không có chuyện hắn ta bén mảng ở cổng trước. Hu hu, chân nó thì đang đau thế này. Nó cắn môi để không bật khóc. Chưa bao giờ nó thấy đau như vậy cả…

- Người gì đâu mà xớn xác, chạy cho cố vào…

- Ơ, Khánh…? Là cậu thật không?

- Còn mơ ngủ à?

- Híc, tại sao cậu biết tôi ở đây mà ra?

- Tôi đến chờ cả buổi không thấy cậu đến, tôi ra ngoài hóng mát. Nhìn ra ngoài cổng thấy cậu nên tôi chạy xuống.

- Tại tôi chạy nhanh, không để ý cục đá đáng ghét này nên vấp té. Híc, đau quá, chưa bao giờ tôi đau thế cả…

Khánh quay lưng về phía nó, vỗ vai hắn:

- Lên đi !

Nó ngơ ngác:

- Lên đâu?

- Cậu ngốc từ khi nào thế? Lên tôi cõng vào, không lẽ định ngồi ăn vạ sao?

Nó cảm động nhìn Khánh, tên này cũng tốt bụng đó chứ.

- Này?

- Gì?

- Tôi nặng lắm phải không?

- Ừ.

- Híc, thôi thả tôi xuống đi…

- Ồn quá, tôi nói vậy thôi. Cậu có ăn cơm hay không vậy? Ốm nhom ốm nhách thấy ghê, giảm cân à? Thảo nào nhìn cứ như “màn hình siêu phẳng”.

- Ai nói tôi không ăn, tôi ăn hơn heo ấy chứ, chỉ có điều không biết thức ăn đi đâu nữa…Tôi cũng muốn mập lắm! Ê, mà sao cậu để ý ghê vậy, tôi “màn hình phẳng” kệ tôi, con trai vô duyên. Hứ!

- Đập vào mắt thấy thì tôi nói thôi. Cậu nói tôi vô duyên tôi thả cậu xuống giờ đó.

- Xì, đáng ghét!

Khánh đặt nó ngồi lên ghế, rồi cúi xuống cầm bàn chân nó:

- Á, đau, cậu thả ra đi.

Khánh nghiêm mặt:

- Cậu bị trật chân rồi, để tôi chỉnh lại một chút sẽ đỡ, rồi tí nữa xuống phòng Y tế băng lại.

- Thôi thôi, tôi sợ lắm, híc.

- Đồ nhát gan, vậy mà tôi tưởng cậu bản lĩnh lắm.

Biết Khánh nói khích, nhưng nó cũng sập bẫy dễ dàng:

- Đó, làm đi, nhè nhẹ thôi.

- Uhm, biết rồi…

- Á á á á…

- Xong rồi, hết đau chưa?

- Hu hu, đỡ rồi…

- Thấy chưa, tôi nói rồi mà…

Khánh nói rồi nở nụ cười rạng rỡ, nó ngẩng người ra nhìn, chưa bao giờ nó thấy Khánh cười như vậy cả.

- Ngồi nghỉ đi, để tôi quét lớp.

- Uhm, cảm ơn cậu…

- Khỏi.

- Sao cậu tốt với tôi vậy? Tôi nghĩ cậu ghét tôi lắm.

- Không phải tôi tốt với cậu đâu. Vì cậu từng bảo cậu là tomboy, nhưng cậu cũng là con gái. Tôi chỉ làm những việc con trai nên làm với con gái thôi, đừng hiểu lầm.

- Ờ ờ…

Nó tủm tỉm cười, xem ra tên này cũng có trách nhiệm lắm chứ ! Hi hi, hắn ta nhiều lúc xấu tính chọc tức nó, nhưng có khi rất tốt, chẳng hạn như hôm nay…

Giờ ra chơi, Tuấn cõng nó xuống phòng Y tế băng bó chân. Cô bác sĩ bảo 2,3 ngày sau có thể vận động bình thường, còn bảo nó lần sau đi đứng cẩn thận hơn. Tuấn cứ than sau nó nhẹ quá, lo ăn uống vào cho mập suốt, hi hi.

Cả lớp túm tụm lại hỏi thăm nó, nó liếc Khánh, thấy hắn ta thờ ơ không thèm nhìn hay hỏi thăm, nó thấy tức tức, mới khen hắn, bây giờ đã trở lại xấu xa rồi. Không thể hiểu nỗi cái tên này.

- Minh, lát nữa tôi chở cậu về nhé!

- Ấy thôi, để tôi nói anh Hai tôi chở về cũng được.

- Tôi chở cậu về tiện đường hơn mà, đúng không?

- Ừ, cũng đúng, he, cảm ơn cậu trước nhé Huy!

- Bạn bè mà cảm ơn gì chứ…

Tuy miệng nói thế, nhưng trong lòng nó thấy vui vui, nó cứ trông cho nhanh hết giờ...Yeh, cuối cùng cũng tan học…Huy cầm cặp qua chỗ nó:

- Để tôi cõng cậu xuống.

- Ơ, tôi tự đi được mà, không sao đâu.

- Không được, ít nhất 2 ngày nữa cậu mới tự đi được. Lên tôi cõng.

Giọng Huy tuy nhẹ nhàng, nhưng có uy cực, đúng là lớp trưởng có khác. Nó đành ngoan ngoãn để Huy cõng. Hôm nay nó được 3 anh chàng trong “Tam Minh” cõng, tụi con gái mà biết chắc tức nổ đom đóm quá, he he. Mà sao, cảm giác được Huy cõng khác hẳn khi được Tuấn và Khánh cõng thế nhỉ? Hay là do thích Huy nhỉ? He he, chắc là vậy, nó thấy mặt mình nóng nóng, rồi cười một mình.

Khánh đi đằng sau lầm bầm:” Con nhỏ này, mình cõng thì cứ xỉa xói mình, nói mình vô duyên nữa. Còn thằng Huy cõng thì thùy mị ra mặt, lại còn cười nữa chứ. Bực bội, biết vậy đừng giúp cậu ta trực nhật cho rồi. Opsiiiiiiiiii”….

Nhìn cục đá, Khánh thuận chân đá một phát.

- Á !

Khánh hoảng hốt chạy lại rối rít:

- Ơ xin lỗi, cậu có sao không?

- Em không sao đâu anh Khánh.

- Ủa, sao em lại ở đây????

- Hi hi, em nhập học trễ ấy mà.

- Trời, vậy hả? Lâu ngày không gặp, nhìn em xinh ghê.

- Không dám, anh quá khen, làm em ngại ghê, he he…

Huy đang đọc xe, quay lại hỏi nó:

- Cậu đang nghe bài gì vậy?

- Nghe thử này.

Nói rồi nó đưa tai nghe còn lại vào tai phải Huy.

- Ồ, Love the way you lie à?

- Sao? Cậu cũng biết bài này hả? (hỏi thừa, hit đình đám ai mà không biết chứ ^^)

- Uhm, tôi kết bài này lắm. Enime đọc rap đỉnh cực.

- Hi hi, tôi cũng mê Rihanna với Enime từ bài này á. Cậu nghe bài này xem.

- As long as you love me của BSB, tôi hâm mộ BSB lắm, hồi BSB qua Việt Nam, trúng đợt thi học kì nên không được đi xem, tôi tiếc hùi hụi.

- Hi hi, tôi và cậu giống nhau rồi, tôi cũng thích nhạc BSB.

- Vậy sao? Thế lần sau BSB đến Việt Nam nữa, tôi và cậu đi xem, ok?

- Không thành vấn đề, he he.

Haiza, nó thở dài. Thực sự nó cũng thinh thích As long as you love me, nhưng nó không mê mệt BSB đến độ đi xem nhóm ấy biểu diễn…Nó nói dối Huy, chỉ vì nó nghe Tuấn bảo Huy kết BSB cực, và thích nghe As long as you love me, cho nên nó cố tình cho Huy nghe bài này, rồi vờ như nó cũng là fan cuồng của BSB. Nó làm thế chỉ vì muốn gây ấn tượng với Huy thôi. Híc híc, xin lỗi cậu…Nó đã thay đổi rồi, nó có bao giờ như thế này đâu. Vì sao nó như thế nhỉ? Vì nó…thích Huy .

Huy cố nén tiếng thở dài. Minh à, tôi xin lỗi cậu…Huy thấy mình tồi tồi sao ấy, rõ ràng không thích Love the way you lie, không thích phong cách âm nhạc của Enime và Rihanna, nhưng vì Tuấn nói Tuấn và Minh kết bài này, nên Huy đã vờ như mình cũng thích. Thật sự Huy chỉ khoái âm nhạc của BSB mà thôi. Vì lý do gì Huy phải nói dối Minh nhỉ? Huy mơ hồ cảm nhận tình cảm khác lạ mà mình dành cho cô bạn tomboy sau hơn 1 tháng học…

- Ê Huy, dừng lại đi, dừng lại.

- Sao thế?

- Ở đây có bán sách này, tôi vào xem có truyện gì hay không?

Woo, sách truyện báo nhiều ơi là nhiều. Có những cuốn “độc” mà trong nhà sách tìm mỏi con mắt cũng không có nữa. Mắt nó sáng lên khi thấy cuốn “Biểu tượng thất truyền”. Tay nó và tay Huy…chạm vào nhau khi nó định cầm quyển sách lên. Nó giật mình rụt tay lại.

- Xin lỗi cậu, tôi…

- Ơ, không sao….Mà cậu cũng thích cuốn này hả?

- Uhm, tôi đọc “ Mật mã Da Vinci” xong, kiếm cuốn này mãi mà không thấy.

- Oa, giống tôi quá ! Tôi cũng tìm cuốn này mòn mỏi không thấy.

- Cậu thích đọc truyện trinh thám sao?

- Ừ, khoái lắm, với cả truyện kinh dị nữa. He he.

- Vậy giống tôi rồi.

Huy cười lộ cái lúm đồng tiền yêu ơi là yêu, híc híc…Nó thiếu điều muốn hét lên, cuối cùng nó cũng có sở thích đọc truyện kinh dị và trinh thám giống Huy, vui quá…

- Hi hi, vui ghê, bây giờ tôi mới tìm được người mê truyện trinh thám với kinh dị giống tôi á. Tụi bạn tôi chẳng thích đọc truyện…Nhưng Huy này, ở đây chỉ còn một cuốn thôi, tính sao giờ?

- Có sao đâu, cậu cứ lấy đi, rồi mai mốt cho tôi mượn cũng được. Tôi mua cuốn “ Hòn đảo và 30 chiếc quan tài”, lúc trước nghe thằng em họ quảng cáo dữ lắm.

- Quyển đó hay lắm thì phải. Mai mốt đọc xong cho tôi mượn nhé.

- Ok, he he.

Vậy là cả đoạn đường về, nó và Huy tíu tít kể mấy vụ án trong Sherlock Holmes, rồi những tình tiết ghê rợn trong “Bá tước Dracula”, hai đứa cười nói vui vẻ cực…Huy tự nói với mình “ Hi hi, cuối cùng mình và cậu ấy cũng có sở thích chung…Vui thật!”.

Ba mẹ nó thấy Huy chở nó về thì lo lắng ra mặt.

- Anh cứ tưởng nó học trường mới sẽ chơi với nhiều đứa con gái hơn, ai dè nó vẫn như xưa…Không biết khi nào nó mới ra dáng con gái cho chúng ta nhờ nữa…

- Haiza, ngày hai thằng nhóc Hải với Tâm đi du học, em mừng hết lớn. Cứ ngỡ nó sẽ thân thiết với mấy đứa con gái hơn, nhưng ngoài con bé Su, nó không có đứa bạn gái nào nữa…Em nhìn thằng nhóc chở nó về cũng đẹp trai, sáng sủa, nếu hai đứa thích nhau thì tốt quá. Biết đâu con bé sẽ giống con gái hơn…

- Uhm, anh cũng mong thế. Con bé ngoài học, đọc truyện, chơi game, quậy phá ra, nó chẳng đụng đến nấu nướng, may vá..., mai mốt lớn lên sẽ ra sao đây?

- Để từ từ tính, nó bướng bỉnh lắm, không thích cái gì đố ép được. Bắt nó rửa chén không khéo nó đập cho mà bể hết chén bát, bắt nấu ăn có khi nó phá hư hỏng hết…

- Chiều nó quá rồi bây giờ nó đổ đốn ra vậy đó!...

Hihi, có ai như ba mẹ nó không nhỉ? Thường các bậc phụ huynh thường phản đối chuyện con cái có “gà bông” khi đi học, nhưng ba mẹ nó lại tích cực ủng hộ. Nếu biết nó thích Huy, ba mẹ nó chắc vui đến nỗi lăn đùng ra xỉu mất, mọi người nhỉ? Ngày tiễn hai thằng bạn chí cốt ra sân bay, trong khi nó buồn thúi ruột thì ba mẹ nó “tí ta tí tởn” vì tách nó khỏi Tâm và Hải. Ba mẹ sợ nó thân thiết với Tâm, Hải quá có ngày thành con trai lúc nào không hay ^^.
 
B

barbieflower

- Đang đọc cái gì thế?

- Đọc truyện.

- Truyện gì?

- Hòn đảo và 30 cái quan tài.

- Hay không?

Nó cố kiên nhẫn nói với Khánh:

- Ai biết, mới đọc có vài trang, nhưng nghe Huy bảo hay lắm!

- Này?

- Gì nữa?

- Hôm nay lạ thế…

- Là sao?

- Tôi hỏi gì cũng ngoan ngoãn đáp hết.

- À, tưởng gì…Vì hôm trước cậu giúp tôi, nên tôi phải đối xử tốt với cậu một chút
MatCuoi%20%2838%29.gif
.

- Trời, cho tôi xin, cậu cứ bình thường đi. Mà cuốn này đọc thú vị lắm.

- Cậu đọc rồi hay sao mà biết?

- Đọc rồi, tôi thích đọc truyện trinh thám với kinh dị, chứ mấy truyện khác không khoái.

- Oh yeh, vậy cậu giống tôi và Huy đó.

Vừa nói nó vừa cầm lấy cổ tay áo Khánh tỏ vẻ mừng rỡ.

- Thả ra xem nào, làm gì mà cậu níu áo tôi thế?

- Xì, làm gì ghê vậy, tại gặp người có cùng sở thích nên vui thôi. À, chân tôi đi lại bình thường rồi.

- Mặc cậu, tôi không quan tâm.

- Quá đáng, bạn cùng bàn không thèm thăm hỏi nhau gì hết.

Khánh không nói gì, bỏ ra ngoài. Đáng lẽ Khánh cũng định hỏi thăm nó, nhưng không hiểu sao nghe nó nhắc đến Huy, Khánh bực bực trong người nên mới nói như vậy.

Sau một thời gian “ở ẩn” vì chuyện Khánh “xua đuổi”, bọn con gái lại “tái xuất giang hồ”. Nó vừa bước vào lớp đã va phải một con nhỏ từ trong đi ra, trong lớp bây giờ ồn như chợ đêm 30. Con nhỏ này cao hơn nó một chút, nhưng bự con hơn nó gấp mấy lần. Nó chạy lại đỡ con nhỏ rồi lịch sự hỏi:

- Ấy, xin lỗi, bạn có sao không?

- Xin lỗi á? Làm cho người ta ngã rồi nói xin lỗi là xong sao?

- Vậy bạn muốn gì? Tôi chỉ va nhẹ bạn thôi mà, làm gì mà căng thế? – Nó khó chịu hỏi.

- Hừ, dám nói với tao thế à? Mày đừng tưởng mày ngon. Con gái mà cố tình ăn mặc giống con trai, định gây sự chú ý với mấy cậu ấy chứ gì. Tầm thường !

Nó bực trước giọng điệu khiêu khích chế giễu của con nhỏ ấy, nó gằn giọng nói lại:

- Đề nghị cậu ăn nói cho đàng hoàng nhé! Tôi không phải cố tình ăn mặc như con trai, rồi gây sự chú ý này nọ. Đó là phong cách của tôi từ xưa đến giờ. Cậu không làm được như tôi thì đừng có ghen tị xuyên tạc như thế. Cậu mới tầm thường đó.

- Mày dám…- Con nhỏ tức tối ra mặt.

Một nhỏ khác nói:

- Ê, mày dám nói với chị tao thế hả?

Cài gì mà chị chứ? Nó nhìn phù hiệu, hai đứa này chẳng phải học cùng lớp C2 sao (lớp không chuyên), mắc gì gọi là “chị” nhỉ? À, chắc con bé bự con ấy là “đại tỉ” của lớp ấy, lớp C2 nổi tiếng quậy mà (nó không hiểu sao vô được trường này). Hừ, nó cóc sợ, làm gì được nó chứ?

- Có sao tôi nói vậy, làm gì được tôi nào.

- Mày…Mày ngon lắm. Để xem tao làm gì mày.

Con nhỏ vung tay định tát vào mặt nó, nó bất ngờ trước hành động đó nên né không kịp. Phen này…

- Dừng tay lại!

Nó mở mắt ra…Ồ, là Tây Dương (bây giờ nó phân biệt được Đông Tây rồi. Khuôn mặt Tây có cái gì đó sắc sảo và lạnh lùng hơn Đông), cậu ta đang giữ chặt tay con nhỏ đó. Nãy giờ ngồi trong Tây Dương chứng kiến hết mọi việc, cậu muốn xem thử “tomboy” lớp cậu sẽ ứng phó ra sao…Nhưng mọi chuyện thành ra thế này, cậu phải ra tay…Liếc phù hiệu con nhỏ định đánh nó, Tây Dương lạnh lùng nói:

- Bạn Cẩm Tú, tôi đề nghị bạn nên có thái độ lịch sự với Minh một chút. Bạn bè không thân quen mà bạn lại xưng “mày, tao” nghe giang hồ quá, trong khi bạn tôi lại rất nhã nhặn với bạn…Nếu tôi không ra can ngăn, bạn đã tát Minh rồi. Bạn nên cảm ơn tôi, vì nếu tôi không ngăn bạn lại thì sau đó, bạn chắc chắn sẽ “nếm” đủ Taekwondo của Minh đó.

- Dương à, mình, mình…

Mấy tên con trai lớp nó và tụi con gái lớp khác bây giờ đổ dồn về nó để quan sát sự việc.

- Yah, bạn Tú gì đó ơi, bạn dũng cảm ghê nhỉ? Dám qua lớp Lý ức hiếp Minh của bọn tôi hả? Thằng Tuấn chưa đi học phải không bọn mày, nó mà chứng kiến cảnh này chắc thú vị lắm đây .

Nó suýt bật cười khi nghe Thiên Hằng nói, tên này bình thường hay trêu ghẹo nó, thế mà hôm nay cũng nói được một câu nghe sướng lỗ tai…Con nhỏ bây giờ mặt đỏ ửng, cúi gằm mặt.

- Có chuyện gì thế này? – Huy ở đâu lên tiếng làm nó giật mình.

- Đá tảng ơi, sao hôm nay mày nổi hứng đi học muộn thế? Minh vừa xém bị con bé C2 cho ăn tát đó.

Huy nhíu mày, cặp mắt bây giờ trông dữ và nghiêm tợn:

- Bạn là Cẩm Tú à? Tôi là Huy, lớp trưởng của bạn Minh. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai bạn, nhưng tôi tin Minh không phải là người hay đi gây sự với người khác. Bạn có hành vi như thế là đã xâm phạm đến thân thể người khác rồi. Nếu tôi nói với thầy giám thị, bạn bị hạ hạnh kiểm là cái chắc. Tôi muốn bạn xin lỗi Minh, và từ nay nếu đến lớp chúng tôi với thái dộ thân thiện thì chúng tôi sẵn lòng hoan nghênh, còn không thì…

Lớp trưởng có khác, nó tròn mắt nhìn Huy không chớp mắt.

- Mình, mình…Mình xin lỗi Minh nhé.

Nó bất ngờ trước lời xin lỗi của Cẩm Tú.

- Ơ ơ, không có gì đâu.

Nó dư sức biết Cẩm Tú không phục, nhưng ở đây nó có quá trời “vệ sĩ”, Cẩm Tú dám làm gì chứ? Xin lỗi nó xong, Tú và nhỏ bạn nhanh chóng về lớp. Lúc ấy Tuấn mới đến.

- Ôi, có chuyện gì mà lớp mình đông vui thế?

Vũ “ke” bô bô cái mồm:

- Ôi thằng hâm, sao giờ mày mới đi học?

- Tao vô cùng lúc với thằng Huy, nhưng phải đi mua gói xôi nên vô chậm tí. Mà có chuyện gì?

- Dào ôi, con bé Cẩm Tú C2 vừa xém tát Minh đó.

- Hả? Cái gì?

Tuấn vứt gói xôi trên tay, chạy lại chỗ nó:

- Trời, con nhỏ nào to gan dữ vậy? Dám đánh cậu cơ à? Cậu nói cho tôi biết con nhỏ đó ở đâu rồi?

- Thôi thôi, cậu làm gì dữ vậy, lượm xôi lên kìa. Nó mém tát thôi, Tây Dương ra tay kịp thời. Hi hi, với lại Huy cũng dọa Cẩm Tú rồi, làm cho cậu ta hoảng chạy về lớp. Với lại tôi là ai, nếu cậu ta tát tôi, tôi sẽ cho xơi Taekwondo đã đời
MatCuoi%20%2867%29.gif
.

- Hừ, may cho nhỏ đó không có tôi ở đây, nếu không thì…

Bình thường nó thấy Tuấn ngốc xít, hay cười, vậy mà bây giờ nhìn lạnh lùng, đáng sợ chết được.

Bình nói nửa thật nửa đùa:

- Nhân dịp này cho các bạn gái biết luôn, nếu mấy bạn có hành vi đụng chạm đến Dương Nhật Minh lớp Lý thì sẽ lãnh đủ hậu quả. Dù các bạn là con gái thì chúng tôi cũng không nể nang đâu…

- Khoa trương quá cha nội ơi, ha ha…- Vỹ lên tiếng.

- Khoa trương gì, đó là lời cảnh cáo của con trai lớp Lý đó.

Một giọng nói lạnh lùng đầy uy lực cất lên, tất cả quay lại nhìn…Là Khánh.

- Khánh ơi, tao bình chọn cho mày danh hiệu “câu nói hay nhất trong tuần” đó, Minh nhỉ ? - Đông Dương nói.

Tụi con gái sợ xanh mặt, nhìn Minh rồi kéo nhau về…

- Minh!

- Gì?

- Hồi nãy con nhỏ Tú ấy chưa tát cậu phải không?

- Chứ sao, nó dám làm gì tôi.

- Vậy thì tốt.

- Tôi,…, tôi cảm ơn cậu. Quả thật cậu nói câu ấy nhìn cậu oai cực kì luôn.

- Chuyện!

- Vậy cậu cũng có quan tâm tôi đúng không?

- Không biết.

- Kỳ cục
MatCuoi%20%287%29.gif
.

Khánh quay mặt đi, cố giấu khuôn mặt hơi đỏ của mình.

“Xì, chẳng biết có quan tâm mình không? Ơ, mà mắc gì mình để ý chuyện cậu ta có quan tâm mình hay không chứ?”…

- Huy ơi, cảm ơn cậu nhé.

- Có gì đâu. Tôi chúa ghét kiểu con gái như vậy lắm. May mà có Tây Dương…

- Ặc, nhắc mới nhớ, tôi quên cảm ơn Dương mất rồi. Tí nữa về phải nhắn tin cho cậu ta mới được...
 
B

barbieflower

Hôm nay Minh đến lớp với khuôn mặt dán 2 ugro, má phải hơi bầm tím, tay chân trầy trụa. Vũ “ke” phát hiện đầu tiên:
- TRỜI ƠI, CẬU BỊ CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
Khánh đang đọc sách, ngẩng đầu lên nhìn nó, bất ngờ không nói được câu nào.Tuấn hoảng hốt:
- MINH! AI ĐÁNH CẬU THẾ HẢ? NÓI CHO TÔI BIẾT MAU!
Cả lớp nháo nhào cả lên.
- Mấy cậu làm gì mà ầm ĩ thế, tôi bị té xe, gì mà ai đánh chứ.
- Té xe? Nói như thật ấy nhỉ? Ai mà tin mới lạ - Khánh bây giờ mới lên tiếng.
- Ba mẹ tôi tin mà.
- Thôi được, cứ cho ba mẹ cậu tin đi, nhưng tụi tôi không tin.
- Tôi, tôi nói thật đó. Mấy vết thương này là chuyện vặt mà.
- Tay chân, mặt mũi thế này mà cậu nói chuyện vặt sao? – Huy nói, cố kiềm sự tức giận trong người.
- Minh, kể thật cho bọn tôi nghe xem nào. Nếu không bọn tôi dùng “vũ lực” đó. – Đông Dương hỏi.
Nó biết không thể quanh co nói dối được nữa, nó thở dài kể lại:
- Ờ thì, thôi được rồi, tôi kể. Hôm qua lúc tôi đi học về, có mấy con nhỏ trường Blue Sky (gần trường nó ấy) gây sự, rồi đánh tôi. Tụi nó đông quá, tôi dù có võ, nhưng đánh không lại, nên bầm dập…Chuyện vậy đó.
Nó cố mỉm cười, dù đau lắm. Nó khẽ nhăn mặt, Huy tinh ý phát hiện thở dài:
- Đau thì nói, cậu đừng cố chịu.
- Uhm, không sao mà…
- Lý do gì tụi nó đánh cậu vậy? – Thiên Hằng hỏi.
- Haiza, còn lý do gì ngoài việc nói tôi cố tỏ ra mình là con trai, gây sự chú ý, lấy lòng mấy cậu, tùm lum hết…Đến là khổ, dễ tôi chuyển lớp quá!
- KHÔNG ĐƯỢC!
Mấy thằng con trai đồng thanh làm nó giật mình.
- Quái gì phải sợ tụi nó? – An hùng hổ.
- Mặc kệ tụi nó là con gái, phen này tôi phải qua tính sổ mới được.
- Thôi Tuấn, bỏ qua đi, tôi không sao…Hôm qua cũng may, lúc tôi đuối sức, thằng bạn ngồi cùng bàn với tôi năm lớp 8 đi ngang qua. Thằng ấy “xã hội đen” lắm, đại ca có tiếng đó, hồi xưa tôi cũng được nó dạy cho mấy chiêu á. Tụi con gái thấy hắn xanh mặt, hắn quát một tiếng tụi nó chạy hết trơn. Từ nay chắc bọn nó không dám làm gì tôi đâu. Qua chuyện lần này tôi thấy có võ nhiều khi cũng không giải quyết được vấn đề.
- Phù, tạ ơn Chúa đã cứu bạn yêu của tụi con. –Vũ “ke” lẩm bẩm.
- Nghe ghê quá à!
- Hôm nào phải mời thằng đại ca ấy một bữa mới được, bọn mày đồng ý không?
- Ok, tán thành.
- Cậu lo nghỉ ngơi đi, muốn ăn gì để tụi tôi mua.
- Không không, làm như tôi ốm sắp chết đến nơi không bằng, tôi ăn ở nhà rồi.
- Phải bồi bổ cho cậu chứ! Vì những “mỹ nam” như tụi tôi mà cậu bị ức hiếp còn gì.
- Tự tin vừa phải thôi bạn Nam, ặc ặc…
Tưởng mấy thằng bạn chỉ nói chơi, ai ngờ tên nào tên nấy ra can-teen mua nào bánh mì, sữa, O’star…cho nó. Thức ăn chất đầy trên bàn.
- Trời ơi, sốc quá, mấy cậu mua thật à. Tôi ăn sao hết?
- Không hết cũng phải ăn cho hết, tấm lòng của bọn tôi đó.
Nó cảm động (con gái mà), nhưng cũng cố nói cứng:
- Được rồi, cảm ơn mấy cậu nhiều, tôi sẽ cố ăn.
- Học xong cậu phải chờ tôi về cùng đó. Đi một mình nguy hiểm lắm.
Nó định bảo không cần, nhưng nhìn vào mắt Huy, nó biết không thể thay đổi được gì.
- Ok!
Nó ngồi gặm hai ổ bánh mì, rồi uống hết hộp sữa mà Khánh cũng không chả đả động gì đến nó. Nó tức quá, thấy nó bị như thế mà từ đầu đến cuối chằng hỏi han, chỉ mỉa mai nó.
- Khánh?
- ….
- Tôi gọi cậu đó, cậu có nghe không?
- Gì?
- Sao cậu lạnh nhạt với tôi vậy? Tôi tưởng cậu không ghét tôi nữa chứ. Thấy tôi bị thế này cậu vui lắm phải không?
- Ai nói?
- Chứ sao cậu không hỏi han gì tôi hết?
- Nhiều người quan tâm cậu thế được rồi.
- Còn cậu?
- ….
- Ê, nói gì đi chứ?
- Tôi bực cậu lắm. Bị như thế mà còn tỏ vẻ cứng cỏi, tỏ ra không đau, nhìn mặt mũi, tay chân xây xát kia kìa. Không đau mới lạ đó. Cậu là siêu nhân hay sao mà không biết đau?
- Ơ, sao lại nạt nộ tôi thế kia?
- Xin lỗi, tại, tại…Thực ra, tôi thấy cậu như vậy, tôi…xót.
Những từ cuối cùng Khánh nói nhỏ hẳn, nó dỏng tai lên mà cũng nghe, chỉ nghe lõm bõm Khánh xin lỗi gì đó.
- Cậu nói gì, tôi nghe không rõ.
- Không nghe thì thôi.
- Nói lại đi.
- Phiền quá, không nói nữa. Cậu yên lặng ngồi ăn cho tôi nhờ tí.
Khánh nói rồi cắm cúi tỏ vẻ ta đây đang siêng năng làm bài, lòng tự hỏi tại sao dạo này lại quan tâm cho Minh nhiều như thế? Nó tiếp tục ăn, thầm nghĩ mặc dù Khánh không hỏi thăm nó, nhưng qua cách nói chuyện, nó biết Khánh ít nhiều có lo lắng cho nó. Dẫu gì nó và Khánh cũng là bạn cùng bàn kia mà, ít nhiều cũng quan tâm đến nhau chứ.…

Nó tự nhận nó thông minh, học giỏi, nhưng học lớp này, nó thấy nó chẳng là cái đinh gì hết. Nó tự nhủ phải nỗ lực học, bét nhất phải vào Top 5 của lớp.
- Khánh, giải bài 3 thầy ra về nhà chưa?
- Rồi.
- Hay quá, chỉ cho tôi với, tôi mò cả buổi vẫn không ra. Nhức cả đầu.
- Ủa, bạn Minh thông minh lắm kia mà, bài này giải không ra sao?
- Hừ, cậu thì giỏi rồi, không thèm giúp thì thôi, tôi hỏi người khác.
- Này, nay, tôi đùa…
Khánh nói chưa hết câu, nó đã sang đến bàn của Huy.
- Bạn Huy đẹp trai ơi !!!!
Huy mỉm cười:
- Chuyện gì mà gọi “Huy đep trai” làm tôi thấy sợ quá!
- Tôi định nhờ cậu chỉ tôi bài toán này, khó quá, tôi giải không ra.
- Đưa tôi xem nào…À à, bài này hơi phức tạp một chút, cậu phải quy đổi, rồi dùng Cô-si, sau đó áp dụng Bunhiacôpxki là ra…Rồi, vậy đó, cậu hiểu chưa?
- Ok, hiểu rồi, cảm ơn cậu nhiều lắm!
- Không sao.
Nó về chỗ, liếc Khánh rồi làu bàu:
- Chỉ cho người ta một chút cũng không được. Chảnh vừa phải thôi.
Khánh lừ mắt, quát:
- Cậu nói ai hả? Tôi chỉ đùa cậu một tí, ai ngờ cậu…
Nó hoảng hốt:
- Ơ không không, tôi nói bâng quơ vậy thôi…
- Cậu nghĩ tôi chảnh chọe, xấu xa lắm à?
-…
- Không trả lời là đồng ý chứ gì?
- Đâu có.
- Đâu có mà lưu tên tôi trong điện thoại là “Devil handsome”?
- Sao, sao cậu biết?
- Đừng nghĩ tôi lục lọi điện thoại cậu, hôm trước cậu ra ngoài bỏ điện thoại trong lớp, tôi nhá máy nghe nhạc chờ, nhìn vào máy cậu thấy “Devil handsome is calling”, tôi không nghĩ cậu cho tôi là devil cơ đấy.
- Opsiiiiiiiiiiiii, tại hồi đầu năm cậu giống devil thật mà, nhưng tôi nói cậu là devil handsome là phúc đức nhà cậu lắm đó, không dễ gì tôi khen ai handsome đâu. Tuấn cũng thuộc dạng đẹp trai mà tôi còn chê là cậu biết rồi.
- Thật không?
- Thật gì?
- Là cậu khen tôi…
- Tôi là người thẳng thắn, có gì nói nấy thôi.- Nó cố làm mặt tỉnh.
- Tốt, cậu có nghĩa khí đấy. Còn bài nào chưa làm đưa tôi chỉ cho.
Nó suýt ngất trước sự thay đổi 360 độ của Khánh.
- Ờ ờ, bài toán này tôi làm nhưng không chắc kết quả lắm, cậu xem thử…
- Trời, bài này cậu dùng Cô-si là sai rồi…Phải làm như vậy nè…
Nó chớp chớp mắt nhìn Khánh, chưa khi nào thấy hắn ta dịu dàng như lúc này, giảng bài có phần dễ hiểu hơn cả Huy ấy chứ…
- Cậu hiểu chưa?
Nó gật đầu liên tục:
- Hiểu, hiểu…Cậu giảng dễ hiểu hơn Huy đó.
- Chuyện.
Lại nụ cười nửa miệng đáng ghét:
- Nè, cậu bỏ cái điệu cười ấy được không?
- Sao chứ? Tôi quen rồi…
- Opsiiiiiiiiiiiiii, thấy mà ghét.
- Đâu cần cậu thương mà nói?
- Yah, cậu đúng là devil mà.
Khánh chỉnh lại:
- Devil handsome.
- Xì, tự hào quá nhỉ? Mà cậu lưu tôi tên gì thế?
- Nhiều chuyện, không hỏi bài nữa thì tôi chơi game đây.
- Ơ…
Khánh làm nó cụt hứng kinh khủng. Nói hắn ta là devil quả không ngoa mà. Mang kính hoài mỏi mắt chịu không nổi, nó tháo kính ra, rồi quay xuống tán dóc với Tuấn:
- Hey, hồi khuya có xem Chelsea đá với Tottenham không?
- Trời, dĩ nhiên coi rồi, tình yêu lớn mà, ha ha. Chelsea thắng 2-1 đã quá!
- Lampard đúng là người hùng, ôi, tôi khoái anh ấy nhất Chelsea.
- Chelsea sẽ thẳng đà đoạt cúp, yehhhhhhhhh!
Khánh đang chơi game bĩu môi:
- Sặc, ăn may thôi. Gomez đã chụp được banh rồi, thế mà để lọt lưới. Mà lão trọng tài cũng bị so le con mắt, bóng chưa qua vạch vôi mà cũng cho vào.
- Này này, ai cho cậu xúc phạm đến Chelsea của tôi hả? Ăn may gì, tại cái tên Gomez dở thì có. Cậu coi chừng M.U của cậu á, mới vừa hòa Newcastle kìa!
- Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là mãi mãi. Hai cậu chờ đó mà xem M.U sẽ chiến thắng ngoạn mục ra sao.
- Ok, này Tuấn, tôi và cậu cùng đợi Chelsea giành cúp nhé.
- Dĩ nhiên rồi…Ơ Minh, cậu bỏ kính ra nhìn cũng giống con gái ghê, mắt to tròn, môi hồng chúm chím…Cậu đừng mang kính nữa...
“Bốp”.
- Trời ơi, đau quá…
MatCuoi%20%288%29.gif

- Cho chừa cái tội nói nhảm, cậu mà còn phát ngôn như thế nữa là biết hậu quả thế nào rồi đó…
- Hu hu, tôi khen cậu mà cậu nỡ thế sao? Khánh, mày thấy tao nói đúng không?
- Miễn bàn, tao không quan tâm.
- Cái thằng này, làm tao cụt hứng quá.
- Cậu biết điều như Khánh thì tôi sẽ “nhẹ nhàng” với cậu một chút, ngoan ngoãn đi…
- Sao tôi lại phải phục tùng cậu nhỉ? Haizzzz, cuộc đời tôi thật tối tăm mà.
- Nói gì nghe u ám quá, cậu nên nghĩ cậu may mắn mới đúng, ha ha...
Khánh chống cằm không thèm để ý đến câu chuyện của nó và Tuấn, trong đầu chỉ quanh quẩn hình ảnh nó với đôi mắt to tròn và cái miệng “xinh xinh” (đen tối quá
MatCuoi%20%289%29.gif
)…
 
B

barbieflower

Nó lơ đãng nhìn tụi con gái đang làm loạn trong lớp nó, nó chán cảnh phải “chạy giặc” mỗi giờ ra chơi, nên nó bảo Huy và Tuấn cứ ở trong lớp, mặc kệ mấy đứa con gái. Hai tên ấy “bơ” tất tụi con gái. Huy nghiêm nghị, đá tảng sẵn rồi, còn Tuấn nó mới sốc, mặt lạnh hơn tiền luôn. Không ngờ Tuấn vui vẻ với nó là thế, nhưng khi tiếp xúc với con gái lạ thì…
Nó phát đau đầu với bọn con gái xúm xít quanh Khánh, hết hỏi mẫu con gái lý tưởng của Khánh là gì, đến hỏi Khánh cuối tuần có rảnh không…Khánh chỉ đáp qua loa cho lấy lệ. Nó không hiểu sao Khánh có thể chịu đựng nổi việc bị quấy rầy như vậy. Quan sát lớp một hồi, ánh mắt nó dừng lại ở một cô bạn. Nhỏ ấy trông xinh cực, duyên dáng với tà áo dài cùng đôi mắt trong veo hút hồn người khác. Trên phù hiệu có thêu chữ “ Khánh Huyền” rất đẹp. Nó nhìn sững nhỏ đó không chớp. Nhưng nó thấy lạ quá, từ đầu đến giờ cô bạn không tíu tít như mấy cô gái khác, mà chỉ ngồi im một chỗ quan sát Khánh. Chà, nhỏ này thú vị đây!
- Tuấn, nhìn con nhỏ kia kìa, dễ thương không?
Tuấn chăm chú nhìn theo hướng nó chỉ rồi gật đầu:
- Ờ, cũng xinh, nhỏ đó học lớp Anh đó.
- Cậu biết nhỏ ấy hả?
- Không, thằng Đông Dương có vẻ kết con bé đó lắm, mỗi lần thấy nhỏ đó là nó lại gọi tôi rối rít. Ủa, Dương đi đâu mất rồi? Nó mà thấy nhỏ này ở đây chắc chạy lại “bắt quàng làm họ” ngay tắp lự cho xem.
- Ừ, nhỏ ấy xinh vậy mà. Nhưng nãy giờ tôi thấy nó chỉ nhìn mỗi Khánh thôi.
- Thế hả, tôi chẳng bận tâm. Mà theo như cậu nói thì chắc nó kết thằng Khánh. Nếu tôi là con gái, dễ tôi cũng mê mệt thằng ấy, ha ha.
- Thật hay đùa vậy?
- Dĩ nhiên đùa rồi, hi hi. Nhưng chuyện Khánh hút con gái là thật, hắn có cái gì đó đặc biệt lắm, tôi không biết làm sao để diễn tả cho cậu hiểu…
Nó không nói gì, ngẫm nghĩ tìm xem Khánh có cái gì đặc biệt thu hút con gái đến thế. Mấy ngày sau, nó cứ quan sát Khánh suốt. Càng nhìn nó càng thấy Khánh đẹp trai lạ kì. Không biết hắn ta có phải con lai không nhỉ? Chắc là vì đẹp trai nên hắn ta mới hút mấy đứa con gái thôi, chứ chẳng có gì hay ho cả.
- Tôi đẹp trai quá phải không?
- Giật cả mình!
Bị Khánh bắt quả tang, nó hoảng hốt quay sang chỗ khác:
- Xem ra cậu đúng là 100% con gái rồi.
- Ý gì vậy hả?
Khánh cười điệu cười xấu xa quen thuộc:
- Tôi và cậu ngồi cùng bàn cũng đã 2 tháng rồi, nên tôi cho cậu biết điều này, trừ khi cậu 100% con trai, còn không cậu chắc chắn sẽ “kết” tôi.
Nó cười, bĩu môi:
- Ha ha, cậu hết chuyện đùa với tôi hả?
- Không hề. Lúc mẫu giáo, con gái đã chạy theo tôi suốt rồi, cứ hết tặng tôi kẹo, lại cho tôi ăn bánh, đồ chơi. Tụi con gái còn gọi mẹ tôi bằng “mẹ” nữa…iKhi học cấp 1, ai cũng giành ngồi cùng bàn với tôi cả.
- Rồi sao nữa?
- Đến những năm cấp 2, mọi chuyện cũng tương tự như thế. Tôi khi ấy cũng chưa biết yêu hay thích ai, nhưng đã nhận vô số lời tỏ tình. Chẳng hiểu tình cảm của tụi con gái đối với tôi là gì, tôi nghĩ ở tuổi ấy cũng chưa biết yêu thích gì đâu…
- Không đâu, chắc tụi nó thích cậu đó…Nhỏ bạn tôi hồi học cấp 2 cũng thích nhiều người lắm…Vậy cậu có nhận lời của ai không?
- Điên à? Tôi có thích ai đâu mà nhận...Bạn thân tôi trước khi đi du học đã nói gì với tôi cậu biết không?
- Trời, cậu hỏi câu đó có thánh mới biết trả lời. Hai người nói chuyện với nhau tôi có ở đó đâu? Mà bạn cậu là trai hay gái?
- Con gái. Cậu ấy nói làm bạn thân với tôi thật nguy hiểm, vì chính cậu ấy cũng không thể tránh được sức hút của tôi. Cậu ấy còn bảo bất kì đứa con gái nào chỉ cần tiếp xúc với tôi, không thích ít thì cũng thích nhiều…Mà thật sự tôi cũng thấy vậy.
Nó hùng hổ vung tay:
- Tự hào quá nhỉ? Vậy tôi cho cậu biết, tôi sẽ không bao giờ thích cậu, vì tôi thích người khác rồi. Người đó còn đẹp trai, học giỏi, tốt bụng gấp tỉ lần cậu. Đặc biệt là không kiêu ngạo và có nụ cười nửa miệng khinh người như cậu.
- Tôi không tin.
- Không tin thì thôi.
- Cậu giả vờ chứ gì? Cậu thích tôi cũng không sao, biết đâu ngày nào đó tôi sẽ đáp lại…
- Mơ à? Mắc gì tôi phải giả vờ? Nói cho cậu biết, tôi sẽ không thích cậu đâu, ngoài cái mã đẹp trai chẳng có cái gì hay ho để thích.
- Ai bảo cậu tôi không có gì hay? Hừ, cái thằng cậu thích mới không có gì hay ho.
- Cậu biết gì chứ, Huy mà không có gì…Ơ…
Khánh nhìn chăm chú nó, hỏi:
- Huy? Đừng bảo với tôi là thằng Huy lớp mình nhé?
-….
- Không nói là đúng rồi chứ gì?
Nó níu lấy tay áo Khánh, năn nỉ:
- Coi như đây là bí mật của tôi với cậu được không? Cậu đừng cho ai biết…
- Cậu thích nó thật à?
- Đương nhiên rồi, Huy toàn diện là vậy cơ mà. Bạn Khánh đẹp trai, tốt bụng, dễ mến, đồng ý giữ bí mật hộ tôi nhé…
Khánh lạnh nhạt nói:
- Tôi không phải là người nhiều chuyện, cậu yên tâm đi, chuyện vừa nãy xem như tôi chưa nghe gì cả…Nhưng Huy sẽ không thích kiểu con gái như cậu đâu, đừng “trèo cao té đau”, tôi cảnh báo cậu rồi đó.
Nói xong Khánh bỏ ra ngoài. Minh chưng hửng trước câu nói Khánh, nó cố bỏ qua giọng điệu lạnh lùng, chế giễu của Khánh gọi với theo:
- TÔI BIẾT RỒI, DÙ SAO CŨNG CẢM ƠN CẬU NHÉ!
Phù, tên này cũng còn chút thương người đó chứ. Cũng may tụi con trai lớp nó ra ngoài chơi hết, chỉ có vài tên ngủ gà ngủ gật trong lớp, chứ không tiêu đời nó luôn. Nó mỉm cười, nhưng khi nhớ lại lời Khánh nói trước khi ra khỏi lớp thì mặt nó ỉu xìu như bánh bao chiều. Huy không thích kiểu con gái như nó à? Nó “trèo cau té đau” ư? Thôi, mặc kệ hắn ta, chắc hắn chỉ giỏi nói nhảm thôi, nó không nên bận tâm làm gì cho mêt, tình cảm của nó rồi sẽ làm Huy động lòng thôi, hi hi. Nó không nhận ra rằng bây giờ khi nghĩ đến Huy, tim nó không còn cảm thấy đập thình thịch, rộn ràng như trước nữa…
Khánh đang ngồi ở bãi cỏ sau trường, bực bội ngắt hết lá cây này đến lá cây khác. Chính cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại khó chịu trong người như thế.
- Hừ, sao tự nhiên lại bực bội thế nhỉ?...Mà con nhỏ đó thích thằng Huy thật sao? Còn bảo mình giữ bí mật giùm, lại ríu rít cảm ơn nữa. Opsssssss…Mình toàn diện thế này thì cậu ta chê lên chê xuống, thằng Huy có gì hay nào? AAAAAAA, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng bực là sao chứ?
MatCuoi%20%287%29.gif
Con nhỏ Minh đó thật đáng ghét mà…
 
B

barbieflower

- Khánh, cậu có phát hiện ra chuyện gì không?
- Chuyện gì?
- Có một nhỏ xinh ơi là xinh, giờ giải lao nào cũng sang ngắm cậu đó.
- Thì sao?
- Cậu đúng là…Người ta xinh thế mà cậu không bận tâm à? Nhỏ ấy tên Khánh Huyền, học 10A6 chuyên Anh, nhà ở đâu tôi quên rồi nhỉ? À, ở đường Hùng Vương.
Khánh nhìn nó ngạc nhiên:
- Cậu điều tra Huyền kĩ thế sao?
- Xì, tôi mà phải làm mấy chuyện điều tra vớ vẩn đó á? Đông Dương thích nhỏ ấy, hắn “tâm sự” cho Tuấn, Tuấn kể lại cho tôi…Ơ, mà cậu biết Huyền à?
- Nhiều chuyện quá, cậu không cần quan tâm. Huyền thích tôi chứ có phải cậu thích tôi đâu.
Nó im lặng, tự nhiên nghe Khánh nói vậy, nó cảm giác hơi buồn. Hóa ra nhỏ Huyền gì đó thích Khánh thật, và Khánh cũng biết tình cảm của Huyền nữa chứ…
- Minh!
Nó uể oải đáp:
- Gì?
- Con gái thích cái gì vậy?
- Hỏi làm gì?
- Tặng quà sinh nhật.
- Ai biết.
Khánh bực bội:
- Sao cậu trả lời nhát gừng thế? Cậu cũng là con gái kia mà.
- Còn tùy vào sở thích và tính cách nữa chứ. Mà cậu định tặng ai vậy, tôi thấy cậu có chơi với đứa con gái nào đâu? Hay cậu định tặng em gái?
Khánh đáp gọn lỏn:
- Tặng Huyền.
Nghe Khánh nói, nó bất ngờ vô cùng:
- Huyền á? Huyền học A6 ấy hả?
- Ừ, chứ còn Huyền nào nữa.
Nó muốn hỏi Huyền và Khánh thực ra có quan hệ gì, nhưng sực nhớ Khánh bảo nó không cần quan tâm…Nó tiu nghỉu trả lời Khánh:
- Uhm, nếu là Huyền, tôi nghĩ cậu ấy là kiểu con gái điệu đà, chắc là thích tặng thú bông hoặc trang sức, dây buộc tóc gì đó.
Khánh gật gù:
- Ờ, vậy tặng thú bông là được nhất. Cám ơn cậu.
- Không có gì.
Nó tức tối nghĩ thầm “Chuyện bé tí vậy mà cũng hỏi mình, lãng xẹt. Bực cả mình. Cậu ta cũng có em gái còn gì, sao không về hỏi em cậu ta mà hỏi mình chứ!”.
- À, nếu đến sinh nhật cậu thì cậu thích tặng gì?
- Tôi á? Gì cũng được, có lòng tốt tặng là tôi ok rồi…Cậu biết tôi thích sưu tầm truyện trinh thám với kinh dị rồi đó, tôi đang lùng “Bí mật của Marie Roger” với cuốn “Sự im lặng của bầy cừu”. Khổ nổi tôi tìm hoài mà không thấy, chán ghê.
- “Bí mật của Marie Roger” thì khó kiếm đó. Mà này, cậu đọc “Sự im lặng của bầy cừu” không thấy sợ sao?
Minh cười khoái chí:
- Tôi là ai mà phải sợ chứ? Chỉ là truyện thôi mà…
Cười xong Minh trầm ngâm nét mặt:
- Nói thật thì lúc đọc một đoạn trích trên net, tôi thấy căng thẳng dữ dội, nhưng tôi vẫn muốn đọc.
- Bái phục cậu, tôi là con trai mà cũng nổi da gà khi đọc cuốn đó. Cậu như thế là dũng cảm lắm rồi.
- CẢ LỚP TRẬT TỰ. HÊT GIỜ ĐỀ NGHỊ 23 BẠN NAM Ở LẠI BÀN VIỆC ĐẠI SỰ MỘT CHÚT NHÉ!
- Huy, vụ gì thế mày? – Khánh nheo mắt hỏi
Huy cười:
- Ở lại rồi biết ngay, không lâu đâu.
Nó ngoắt Huy lại:
- Huy, vậy tí nữa tôi về trước hay là đợi cậu về chung?
- Thôi cậu về trước nhé, có lẽ tôi còn phải đi đây một tẹo rồi mới về được.
- Uhm, cũng được.
Khánh tò mò hỏi nó:
- Cậu với thằng Huy hay về chung lắm hả?
- Ừ, cũng có hôm tôi về với nhỏ bạn, hoặc Huy bận chuyện gì đó về trễ thì tôi về một mình.
- Vui không?
- Hôm nay cậu bị cái gì thế? Nói toàn những điều làm tôi bực bội thôi. Đi với người mình thích dĩ nhiên vui rồi. – Nó thì thào.
- Opssssssss…..- Khánh vừa nói vừa vò đầu tóc của mình.
- Cậu bị cái gì vậy?
Khánh xua tay:
- Không có gì, chắc là tôi bị rối loạn thần kinh, một tí sẽ hết thôi.
- Tôi không nghĩ thế đâu, rối loạn thần kinh khó chữa lắm. Bệnh nan y đấy!

Hôm nay thứ 7, lớp nó chỉ học hai tiết Toán, một tiết Anh, hai tiết còn lại là sinh hoạt lớp với ngoài giờ lên lớp. Khỏe re, hai tiết cuối nó tha hồ ngồi chơi…

- Tuấn, sao lớp mình lạ quá? Mọi khi đến giờ giải lao là mấy tên đó chạy đi chơi, bữa nay lại ngồi hết trong lớp.
- Mặc bọn nó, cậu lên thư viện với tôi được không?
- Làm gì thế?
- Đi thư viện thì mượn sách chứ làm gì? Tôi lên coi có quyển Hóa nào hay thì mượn về “ngâm cứu” ấy mà.
Nó gật đầu đồng ý. Nó thấy Tuấn hay thật, dù học chuyên Lý nhưng sở trường của Tuấn là Hóa, mấy bài Hóa trong đề thi Olympic Tuấn giải ro ro. Nó thắc mắc vì sao Tuấn lại chọn Lý mà không chọn Hóa, Tuấn bảo Lý rất thú vị, đó mới là niềm đam mê của cậu ấy.
- Xong chưa, cậu lục tung hết thư viện mà vẫn chưa chọn ra cuốn nào à? Lẹ lên đi, gần vô lớp rồi.
- Chọn sách phải từ từ, cẩn thận chứ. Mà cậu lo gì, vô lớp cũng ngồi chơi thôi.
Mất 20 phút, Tuấn mới lựa xong.
- Lần sau tôi không đi với cậu nữa đâu. Lâu dã man! Cậu nên chọn sách cần mượn trước như Huy ấy, hôm nọ tôi với cậu ấy mất có khoảng 5 phút là xong rồi.
- Hi hi, tôi khác, thằng Huy khác chứ.
Về đến gần lớp, nó ngạc nhiên hỏi Tuấn (hôm nay sao nhiều chuyện làm nó ngạc nhiên vậy nhỉ?)
- Ủa, lớp mình sao tự dưng đóng cửa kín mít thế kia?
- Ai biết, cậu vào mà xem.
- NÀY NÀY, MẤY CẬU LÀM GÌ MÀ ĐÓNG CỬA KÍN BƯNG VẬY?
- Cậu mở vào đi, trời lạnh quá tụi tôi đóng lại cho ấm ấy mà.- Thiên Hằng nói vọng ra.
- Ôi trời, mấy cậu bị khùng hả? Trời hơi gió tí thôi chứ lạnh nỗi gì.
Nó đẩy cửa vào thì thấy lớp tối thui. “Bụp”, “Bụp”, hai tiếng nổ vang lên, cả người nó bị những bông tuyết trắng bám đầy. Cùng lúc đó tất cả cửa được mở hết ra, nó bất ngờ khi thấy bong bóng treo khắp lớp, trên bảng là dòng chữ “Happy Brithday Minh kute”. Nó còn chưa hết bất ngờ thì một dàn đồng ca hợp xướng bài “Happy Brithday” vang lên. Nó cảm động, cười toen toét. Tuấn bây giờ đứng trong “dàn hợp xường” “gào” thật to hát chúc mừng nó. Giờ thì nó hiểu vì sao Tuấn rủ nó đi thư viện, rồi lựa sách cả buổi nữa chứ…Tất cả là một "âm mưu" dễ thương
MatCuoi%20%2838%29.gif
...
- Happy Brithday cậu nhé, thêm tuổi mới phải hiền lành hơn, đừng ăn hiếp tôi với thằng Tuấn nữa nhé. - Thiên Hằng láu lỉnh chúc nó.
- Còn phải tùy vào thái độ của mấy cậu nữa.
Lần lượt 23 tên con trai lên chúc nó, toàn là chúc nó xinh đẹp, hiền dịu, vui vẻ, học giỏi…cả thôi. Mọi năm lớp cũng có tổ chức sinh nhật cho nó, nhưng không có xếp hàng để chúc mừng nó như thế này, công nhận làm con gái độc nhất trong lớp cũng có cái lợi, he he. Vũ “ke” oang oang cái miệng nói:
- Minh ơi, những gì cần chúc mấy thằng kia chúc hết rồi. Tôi chúc Minh tất cả những gì nãy giờ tụi nó chúc, với thêm một điều, đó là nhanh có người “iu” nhé…Hi hi.
- Ờ há, sao nãy giờ tôi không chúc Minh điều đó nhỉ? - Nhiều tên a dua theo.
- Cho tôi xin đi, mới lớp 10 mà mấy cậu muốn có “gà bông” rồi sao?
- Minh đi sau thời đại quá à, thế kỉ 21 chứ có phải 20 đâu mà cậu có suy nghĩ ấy. Nhìn thằng Bình mọt sách thế kia chứ nó có “gà” từ lớp 9 lận đó.
- Trời ơi, thật không? Bí mật bây giờ mới bật mí à nghen. Thằng Bình ghê thật!
- Thôi thôi, đừng chọc quê tao tụi bây.
- Thiên Hằng nhà ta cũng đang “cầm cưa” nhỏ Trúc lớp Sinh đó.
- Ôi, toàn tin shock không vậy?
- Thiên Hằng, sao cậu không nói cho tôi biết cậu đang “cưa” nhỏ Trúc nào đó hả? Tôi cứ tưởng cậu thích làm “Những người độc thân vui vẻ” chứ?
- Híc híc, xin lỗi cậu nhé Minh. Ừ thì đúng là tôi từng muốn làm người độc thân, nhưng Trúc dễ thương quá…
- Ặc ặc, tôi hiểu, cậu bị trúng “mỹ nhân kế” chứ gì? Hi hi.
- Đúng là chỉ có cậu mới hiểu tôi thôi Minh ạ!
Đông Dương trầm ngâm nói:
- Tao thấy chuyện tụi mình có “gà bông” cũng đâu có gì đáng lo, tụi mình 16 tuổi rồi, chứ có phải con nít lên ba nữa đâu. Vả lại là con người ai cũng cần có tình cảm chứ! Quan trọng là bọn mình phải có tình cảm trong sáng, giữ vững phong độ học tập thì ba mẹ ok ngay.
- Yes, tao đồng ý với thằng Đông. Nhưng ít có phụ huynh nào ok lắm. Người lớn thật kì cục. Mai mốt tao có con, tao sẽ cho con tao thoải mái vô tư, chỉ cần đạo đức ngon lành, cuối kì đưa bảng điểm xuất sắc là được.
- Ai mà làm con của mày chắc hạnh phúc vì có ông bố tâm lý lắm đó Tuấn.
- Trời đất, sinh nhật Minh hay là tọa đàm “Tình yêu tuổi teen” vậy hả? – Huy nói khi thấy tụi bạn đang bắt đầu lạc đề.
- Sorry Minh, tụi tôi quên mất.
- Có gì đâu, nói mấy chuyện này cũng vui mà. Nghe mấy cậu nói tôi cũng thích có “gà bông” ghê, ước gì người đó thích tôi nhỉ? Hi hi.
Cảm xúc đang “dâng trào” nên nó buột miệng nói ra suy nghĩ của mình. Nó vừa dứt lời, cả lớp nháo nhào cả lên.
- Trời ơi, thật không vậy? Tomboy như cậu cũng biết “iu” sao?
- Tôi chúc cậu nhanh có người “iu” chỉ là đùa thôi, không ngờ là thật hả Minh?
- Oa, ai có phước được Minh để ý vậy? Có phải là tôi không? He he.
- Vĩ ơi là Vĩ, mày đang mơ giữa ban ngày đó hả?
- Minh ơi, người đó là ai vậy Minh, cho tụi tôi biết được không vậy?...
Lúc này, mặt Minh hơi ửng đỏ, nó giận bản thân quá. Tại sao lại lỡ miệng nói ra chứ? Phen này thì tiêu rồi. Ôi, làm thế nào bây giờ? Nó lén nhìn sang chỗ Huy. Huy đang chống cằm nhìn ra cửa lớp như đang suy nghĩ điều gì đó. Nó thở dài, híc, Huy sẽ hiểu lầm nó mất thôi…Một tia sáng lóe lên trong đầu nó. Oh yeh, có cách rồi.

http://forum.zing.vn/newreply.php?do=newreply&p=5728428
 
B

barbieflower

- CÁC CẬU TRẬT TỰ LẠI CHO TÔI NHỜ ĐƯỢC KHÔNG HẢ?
Tiếng hét của nó làm bọn con trai giật mình. Lớp đang ồn ào giờ im phăng phắc, có thể nghe cả tiếng mấy con ruồi đang vo ve nữa. Nó cảm thấy hơi tự hào trước cảnh tượng này, “chất giọng” của nó cũng “uy quyền” đấy chứ?
MatCuoi%20%2838%29.gif
Nó “e hèm” rồi nói:
- Các cậu nghe đây này. Tôi là tomboy, nhưng bản chất tôi cũng là con gái, các cậu có công nhận điều đó không?
Mấy tên con trai gật đầu lia lịa. Nó tiếp:
- Vì vậy chuyện tôi có tình cảm với một người nào đó là hoàn toàn bình thường, đúng với quy luật tình cảm. Chẳng phải Đông Dương vừa nãy bảo con người ai cũng cần có tình cảm hay sao? Tôi cũng là con người, nên sẽ không phải trường hợp ngoại lệ. Mà này, các cậu có muốn biết “gà bông” trong mơ của tôi là ai không?
Khánh nghe nó nói không khỏi bất ngờ, tự hỏi không lẽ nó muốn công khai tình cảm của nó đối với Huy hay sao? Khánh không nghĩ nó có can đảm lớn đến vậy. Không lẽ “tình iu” với Huy khiến Minh có động lực ấy? Bất giác Khánh cảm thấy có cái gì đó khó chịu nhói lên trong lòng…
- Đương nhiên là muốn rồi, cậu nói mau đi.
- Minh ơi, cái này là do cậu “không đánh mà khai” đấy nhé, đừng có đổ oan cho bọn tôi tội bắt nạt cậu đấy!
Nó “xì” một tiếng nói:
- Biết rồi, tôi không “xấu xa” như vậy đâu…E hèm, mọi người đừng có bất ngờ nhé, người này cũng không đến nỗi xa lạ lắm…Người ấy chính là…, chính là…
Nó cố kéo dài thời gian cho tụi lớp nó hồi hộp chơi, he he, khỏi nói mấy tên ấy nhăn nhó quá trời.
- Trời ơi, lẹ lên Minh, làm cho bọn tôi sốt ruột chết mất.
- Hừ, chết thì các cậu sẽ không được nghe tôi tiết lộ “quý danh” người mà tôi thầm thương trộm nhớ…Bây giờ là giờ phút quan trọng, tôi xin thông báo cho bàn dân thiên hạ biết, người ấy tên là…Ricardo Kaka.
Hầu như tên nào lớp nó cũng há hốc mồm bất ngờ. Nó nhanh chóng mở cặp lấy ra một tấm hình Kaka vừa manly, vừa đẹp trai ra cười hớn hở khoe:
- Thế nào? Tuyệt quá đúng không? Có chữ kí của anh ấy hẳn hoi nhé, đây là quà sinh nhật vô giá mà bạn tôi ở nước ngoài gửi về đó…Tôi “ bồ kết Kaka” hồi tôi xem WC 2006, mặc dù bây giờ phong độ anh ấy không còn như xưa, buồn hơn là anh ấy đã “yên bề gia thất”, nhưng tôi vẫn yêu quý Kaka lắm lắm luôn. Mặc dù mơ ước anh ấy trở thành “gà bông” của tôi rất ư chi là vớ vẩn, và xem ra tôi phải sớm bỏ cuộc thôi. Tuy nhiên tôi vẫn ao ước “gà” của mình là “bản sao của Kaka”…Đá bóng giỏi này, tốt bụng, tài giỏi nhưng thân thiện, đẹp trai nhưng không lăng nhăng nữa, đặc biệt là không kiêu ngạo, chảnh chọe như một số người khác…
Nó mơ màng nói, dù đang nói dối để “chữa cháy”, nhưng những gì nó “tâm sự” về Kaka, về “gà bông” hoàn toàn là sự thật, và nó tin rằng nó đã tìm được “bản sao của Kaka”, là ai nhỉ? Có thể là ai khác ngoài Huy chứ, tuy rằng nó chưa thấy Huy đá bóng, nhưng nó tin Huy chơi thể thao không tồi ^^.
Nó vừa dứt lời, cả bọn lớp nó ôm bụng cười vỡ bụng, nhưng xen lẫn âm thanh ồn ào đó, người ta có thể nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của một vài ai đó nữa cơ…
- Ha ha, Minh ơi là Minh, tôi biết ngay mà. Cậu chỉ có thể “iu” Kaka thôi.
- Ý gì thế, tôi chẳng hiểu cái quái gì cả?
- Bọn tôi luôn cho rằng Minh chưa biết “iu” là gì, nên hồi nãy bọn tôi xém chút nữa vỡ tim khi Minh công bố tên của người “iu” Minh. May người ấy là Kaka…
- Chứ sao, mấy cậu nghĩ đúng đó, tôi “ngây thơ trong trắng” lắm, chưa “dính bụi trần” như ai kia đâu, he he.
- Này này, ai kia là ai hả? – Thiên Hằng làm ra vẻ hình sự hỏi.
- Ơ, có tật giật mình, tôi nói chung chung vậy thôi, “ai kia” là ai thì phải biết chứ, tôi đâu phải người trong cuộc đâu. – Minh “ngây thơ” đáp lại.
“Hừ, ngây thơ trong trắng, chưa dính bụi trần quái gì chứ? Nghe mà chướng tai quá!”, Khánh tức tối nghĩ thầm.
Huy hắng giọng nói:
- Thôi thôi, các bạn trật tự, bây giờ là tiết mục văn nghệ, ăn uống và trao quà…
Huy chưa nói hết câu đã bị tụi bạn “nhảy vào miệng”:
- Ok, văn nghệ đi tụi mày, mỗi đứa hát một bài. Chúng ta phải trổ tài hát hò ra cho Minh thấy chứ.
- Thôi đi “ông nội”, mỗi người hát một bài đến khuya mới về được, giờ cũng gần hết tiết rồi, thời gian có hạn nên hát 2 bài thôi, đợi dịp khác trổ tài cũng chưa muộn.
- Lớp trưởng nói thì bọn thường dân chúng em xin tuân lệnh chứ không dám làm trái ạ! – Đông Dương giả giọng làm cả lớp phì cười.
- Biết điều vậy là tốt đấy, vậy bây giờ ai hát đây?
- Thiên Hằng xung phong hát tặng bạn Minh bài “Khúc hát mừng sinh nhật”. Còn bạn Khánh sẽ hát bài “gì gì đó”…
- Này, tao đấm mày một phát bây giờ, tao có xung phong đâu mà mày giới thiệu hả? – Khánh dứ dứ nắm đấm về phía Thiên Hằng.
- Minh dẫu sao cũng là bạn cùng bàn của mày, hát tặng một bài có chết chóc gì đâu? Hay là tại giọng mày như vịt đực nên không dám hát? – Hằng dùng kế khích tướng.
- Bạn cùng bàn thì đã sao? Bạn cùng bàn chứ có phải người yêu đâu mà phải quan trọng thế chứ? Giọng tao không có như vịt đực, nhưng tao không thích hát, thế thôi, mày còn lải nhải thì đừng trách tao “vô tình” nghe Hằng.
Trong lớp, Thiên Hằng chơi khá thân với Khánh nên nghe Khánh “đe dọa”, cậu ta không biết làm gì hơn ngoài việc…le lưỡi.
- Ok, ok, tao hiểu, tao hiểu…Ê, thằng nào hát được thì lên ca một bài đi, tao hát trước đây, tụi mày chuẩn bị nghe “thần đồng âm nhạc” Thiên Hằng hát nhé. Cho tao một tràng vỗ tay đi tụi mày.
Cả bọn chiều ý cho Hằng một tràng pháo tay hoành tráng. Minh không để ý lắm đến tiết mục của Hằng, nó đang nghĩ đến lời từ chối vừa nãy của Khánh. Hừ, hát một bài bộ khó khăn đến vậy sao? Còn nói bạn cùng bàn có gì quan trọng nữa chứ? Đáng ghét, nó vừa bực vừa buồn, tên Khánh này chẳng xem nó ra kilo nào cả.
- Sau đây xin mời bạn Minh Tuấn sẽ lên trình diễn.
Nó giật mình khi nghe Thiên Hằng nói. Oa, thú vị đây, để xem Tuấn hát thế nào…Tuấn cười thật tươi nói:
- Hôm nay là sinh nhật bạn Minh “phát-xít”, vì thế mình xin đóng góp một tiết mục nho nhỏ thay lời chúc đến Minh…Đó là bài hát “Cho em”.
- Tuấn ơi, mày “ghê” quá, tỏ tình trắng trợn thế kia hả?
- “Cho em” hay là “Cho Minh” đây nhỉ?
- Ê ê, tụi mày đừng có xuyên tạc bậy bạ, cẩn thận nếu không tao với Minh cho tụi mày lãnh đủ bây giờ, đừng quên tụi tao có võ chứ. Tình cảm của tao với Minh là trong sáng, biết chưa hả? Tao biết nhiều bài, nhưng chỉ thuộc mỗi bài “Cho Minh”, í quên “Cho em” nên tụi mày phải thông cảm giùm tao chứ.
Minh cười trước thái độ của Tuấn, tự dưng nó thấy cậu bạn đáng yêu quá chừng, điều mà trước nay nó chưa nhận ra. Tuấn hát cũng tình cảm ra phết, nếu gọi là Wanbi Minh Tuấn chắc không ai phản đối. Nhưng khi hát gần xong, Tuấn đá lông nheo nó một cái mới đau chứ. Lửa giận trong lòng nó phun ra, Tuấn vừa bước về chỗ đã bị nó “cho một trận”, can tội “có hành vi không đúng đắn với bạn bè”…
Hát hò xong xuôi, Huy lôi ra cả chục gói Poca, rồi mấy hộp bánh, kẹo, và Trà xanh để liên hoan. Minh chưa bao giờ trải qua sinh nhật nào vui như hôm nay cả, nó ngồi bên Huy cười tíu tít suốt, “báo hại” Khánh ngồi không ăn được bao nhiêu mà phải tiêu tốn vài kilo calo trách mắng nó, híc.
- Vui không? – Huy quay sang nhẹ nhàng hỏi.
- Vui cực kì, cậu không thấy tôi cười suốt nãy giờ sao?

 
B

barbieflower

- Cậu cười dễ thương lắm !!!!
OH MY GOD, Huy vừa nói gì thế kia? Huy khen nó cười dễ thương ư, không phải chứ? Nó vờ như không nghe thấy, hỏi lại:
- Cậu nói gì?
- Ờ, không có gì đâu. Tôi chỉ nói cậu cười dễ thương thôi.
Ôi, vậy là thật chứ không phải nó nằm mơ rồi. Nó tủm tỉm cười, lén nhìn sang thì thấy Huy cũng đang cười, lộ ra cái đồng tiền dễ thương kinh khủng.
Nhìn cảnh Huy và Minh cười vua vẻ, Khánh bực tức, Khánh không hiểu vì sao mình lại tức tối như thế, chỉ muốn chạy lại tách hai người ra thôi…
Huy cầm hộp quà được gói rất xinh trịnh trọng đặt trên bàn rồi nói:
- Sinh nhật thì không thể thiếu mục tặng quà rồi. Bây giờ ai sẽ chịu trách nhiệm tặng quà cho Minh đây?
- Để tao, để tao, để tao…
Lớp náo loạn cả lên. Minh bật cười, không lẽ nó “hot” dữ vậy sao?
- Tụi mày ồn ào quá, tao là lớp trưởng, để tao quyết cho khỏe. Tây Dương, mày lên tặng quà cho Minh đi.
Minh thấy hơi hụt hẫng một xíu, nó muốn Huy tặng cho nó kìa, đáng lẽ Huy phải để cho nó quyết chứ?…Tây Dương và Đông Dương tuy là hai anh em sinh đôi, nhưng tính cách rất khác nhau, Đông Dương cởi mở, nói nhiều; còn Tây Dương có vẻ lạnh lùng, ít nói. Xét về độ đẹp trai thì có lẽ Tây Dương đẹp trai hơn Đông Dương, he he. Minh chỉ mới nói chuyện với Tây Dương vài lần thôi. Hôm nọ Tây Dương cứu nó khỏi cái tát của Cẩm Tú, nó cảm ơn Tây Dương rối rít nhưng cậu ấy chỉ nói gọn “Không có gì đâu” rồi đi thẳng một hơi. Híc, nó thấy Tây Dương chắc lạnh lùng hơn Khánh nữa ấy chứ.
Nó cười cảm ơn khi nhận món quà từ Tây Dương. Cậu ta mỉm cười, ặc, nói không ngoa từ đầu năm đến bây giờ nó mới thấy Tây Dương cười một cái với nó. Nó ngẩn ngơ mấy giây, bất ngờ quá mà. Nhưng, cậu ta cười ra trông còn đẹp trai hơn bình thường nhiều, tại sao lại ít cười thế chứ? Hôm nay nó chính thức chọn Tây Dương làm hot-boy, chứ không phải “tiềm năng hot-boy” nữa…Cả lớp vỗ tay rào rào, chúc mừng nó một lần nữa.
- Đây là món quà nho nhỏ mà con trai A2 tặng Minh, Minh phải giữ gìn cẩn thận nhé.
- Ok, tôi biết rồi. Mà Dương ơi, cái gì trong này vậy?
- Cậu về mở ra sẽ biết thôi, tôi không nói được đâu.
Kì lạ, rốt cục cái gì trong này mà cậu ta bí mật thế nhỉ?...
Khi nó vừa về chỗ ngồi, thừa lúc mọi người đang dọn dẹp không để ý, Khánh đưa nó một cái hộp được thắt nơ hồng rất đẹp.
- Cái gì vậy?
- Nhìn vào bộ cậu không biết hay sao còn hỏi? Quà sinh nhật tôi tặng cậu.
- Chứ cái này là cái gì? Không phải các cậu tặng rồi sao?
- Phiền quá, cái này là của cả lớp, còn cái này là của riêng tôi, hiểu chưa?
- Cậu mua tặng riêng tôi hả?
- Khổ quá, tôi phải nói bao nhiêu lần cậu mới hiểu chứ?
Nó cười toe:
- Cảm ơn cậu nhé, vậy mà tôi tưởng…
- Tưởng gì?
- Không có gì đâu.
Thực ra nó nghĩ Khánh chẳng quan tâm gì đến nó, nhưng xem ra nó phải nghĩ lại rồi…
- Huy ơi, tí nữa về chung nhé, tôi có chuyện muốn nói.
- Ok, đợi ở nhà xe nhé.
- Cậu có chuyện gì cần nói với thằng Huy thế? Đừng nói tỏ tình nhé, lúc nãy cậu làm tôi giật mình. Tôi cứ tưởng cậu sẽ nói người mà cậu muốn làm “gà” là Minh H…
Nó lấy tay bịt miệng, không cho Khánh nói tiếp.
- Cậu đừng nói nữa được không, cậu muốn mọi người biết lắm hả? Hồi nãy may tôi lanh trí, nếu không thì…
Khánh cố gắng lắm mới bỏ được tay nó ra:
- Cậu muốn tôi chết ngộp hay sao hả?
- Ơ ơ, tôi xin lỗi, xin lỗi…
- Dính vào cậu đúng là xui xẻo mà, tôi phải bực bội đủ điều…
Khánh nói rồi xách cặp bỏ về trước, để lại nó ngơ ngác không hiểu cậu ta đang nói cái gì. Nó vừa bước ra khỏi lớp thì Tuấn ở đâu chạy lại:
- Quên mất, có chuyện quan trọng mà tôi cũng quên…
Sao hôm nay nhiều người làm nó khó hiểu thế nhỉ? Hết Tây Dương đến Khánh, rồi đến Tuấn…Không đợi nó hỏi, Tuấn mở cặp lấy ra một hộp quà…Nó tròn mắt:
- Đừng nói đây là quà cậu tặng riêng tôi chứ?
- Ồ, sao cậu thông minh thế, hi hi. Tôi định đưa cậu lúc nãy kia, nhưng quên bén mất.
- Cảm ơn cậu nhé.
- Chuyện, cảm ơn nỗi gì, tôi và cậu là bạn tốt mà. Thôi, tôi về trước đây, bye…À này, đây coi như quà hối lộ, cậu đừng “bắt nạt” tôi nữa nhé, he he.
- NÀY, ĐỪNG CÓ MƠ HỐI LỘ ĐƯỢC TÔI NHÉ!
Khi nó nói hết câu thì Tuấn đã chạy mất dép ở đâu rồi, có khi không nghe được lời nó “cảnh cáo” ấy chứ!
Nó nhìn lại ba hộp quà rồi khẽ mỉm cười…
- Minh, cậu làm gì mà lâu vậy?
- Tại tôi bỏ quên đồ trong lớp ấy mà. Mình về thôi.
- Ừ, à khoan đã, tôi có cái này tặng cậu.
Trời, lẽ nào Huy lại tặng nó quà riêng giống như Tuấn và Khánh sao? Không phải chứ?
- Tặng cậu, tôi tin là cậu sẽ thích nó.
Nó không biết nói gì hơn ngoài việc lí nhí cảm ơn Huy.
- Mà cậu định nói với tôi chuyện gì?
- À, tôi mời cậu về nhà tôi ăn sinh nhật tôi ấy mà. Tôi cũng định rủ cả Tuấn nữa, nhưng nghe cậu ta nói chiều nay phải đi đâu đó, nên tôi chỉ mời cậu. Cậu đừng lo, có một nhỏ bạn thân của tôi nữa…
- Cậu đã có lòng thì tôi sẽ đến, nhưng đợi tôi gọi điện xin phép ba mẹ đã…Cậu yên tâm đi, tôi không có lo cái gì đâu, he he.
- Ghê chưa? Vậy mà tôi nghĩ cậu sẽ lo lắng chứ?
- Tôi cũng đến nhà cậu vài lần rồi cơ mà, lo gì chứ.
- Vậy thì tốt, mình về thôi, chắc ba mẹ tôi tôi với nhỏ bạn đang chờ đó…
 
Last edited by a moderator:
B

barbieflower

Vừa về đến nhà Minh đã oang oang:
- Mẹ ơi, con về rồi này, Thiên Anh đến chưa hả mẹ?
- Con bé này, chưa thấy người đã thấy tiếng rồi, con bé Anh chưa đến.
- Thế ạ? Con nhỏ này thật là, không biết có quên không, tính nó mau quên lắm…
Nói rồi nó rút điện thoại gọi cho Thiên Anh:
- Alo, mày ở đâu rồi? Sao còn chưa đến hả? Ừ ừ, nhanh lên nhé, đợi mày sốt cả ruột đây này.
Nó quay sang Huy:
- Cậu vào nhà đi, xe nhỏ bạn tôi dở chứng nên nó sẽ đến trễ chút xíu. Cậu đợi một chút nhé.
- Không sao..
Huy vào nhà, lễ phép chào ba mẹ Minh. Nhìn quanh một hồi Huy hỏi:
- Dạ sao con không thấy anh Quân ở nhà vậy cô?
Mẹ nó mỉm cười:
- Ừ, chiều nay thằng Quân đi học thêm Anh văn, 7h mới về con à.
- Dạ, thế ạ?
- Huy ơi, cậu ngồi chơi nhé, tôi lên phòng thay quần áo một lát sẽ xuống ngay.
- Mẹ này, toàn nói xấu con thôi…- Minh phụng phịu, tự nhiên nó thấy xấu hổ với Huy quá.
Minh ngồi trong phòng, ngắm nghía những hộp quà, trong lòng vui lạ. Có lẽ sinh nhật 16 tuổi hôm nay là sinh nhật vui nhất từ bé đến giờ của nó. Chà, hồi hộp quá, không biết cái gì trong này nhỉ? Hộp quà của Khánh và Huy kích cỡ hao hao nhau, hộp quà của Tuấn thì bé bé xinh xinh, còn quà của lớp xem ra to nhất. Minh tò mò muốn mở, nhưng cố kiềm lại, nó muốn đợi đến tối kia. Thôi, tắm rửa rồi đi xuống kẻo mẹ lại mắng nữa thì không hay tẹo nào…
Nó vừa bước xuống phòng khách đã thấy một cảnh tượng…tương đối bất ngờ: Huy đang trò chuyện khá vui vẻ với Thiên Anh. Lạ quá, Huy “đá tảng” kia mà, nó chưa từng thấy Huy nói chuyện với ai như thế ngoài nó. Theo lời Tuấn kể thì Huy cũng chưa hề có “scandal tình cảm”, kể cả việc nói chuyện thân mật với bất kì đứa con gái nào, Minh là girl đầu tiên Huy thân thiết.
- Mày đến rồi hả? Xem ra không cần tao giới thiệu mày cũng đã làm quen với Huy rồi.
- Mày nói gì? Huy? Huy đây hả?
Nhìn thái độ ngạc nhiên của nhỏ bạn, Minh cũng ngạc nhiên không kém.
- Ơ hay, không lẽ mày nói chuyện với Huy nãy giờ mà mày không biết tên cậu ấy sao?
Thiên Anh gãi đầu bối rối:
- Thật ra thì…
- Thì sao?
Huy cười đỡ lời Thiên Anh:
- Chuyện là thế này…Hồi hè tôi và Thiên Anh học chung lớp luyện thi, có ngồi cạnh nhau vài lần, và cũng có nói chuyện với nhau rồi. Hôm thi tuyển vào lớp 10 tôi và cậu ấy cũng thi cùng một phòng…Ai ngờ hôm nay lại gặp nhau ở nhà cậu. Tôi không ngờ Thiên Anh là bạn thân của cậu đấy.
- Sao lại không ngờ chứ?
Huy chưa kịp trả lời, Thiên Anh đã nhanh miệng nói:
- Vì tao thùy mị, hiền lành thế này, sao lại có thể làm bạn với một đứa con gái “đàn ông” như mày chứ, Huy nhỉ?
Huy cười cười nói:
- Minh cũng đâu đến nỗi để cậu phải gọi là “đàn ông” đâu?
- Eo, cậu không biết đó thôi, hi hi…
- Huy này, cậu nhớ tên Thiên Anh sao?
- Ừ, nhớ chứ…Nhưng đáng buồn là Thiên Anh lại không nhớ tên tôi.
- Ha ha, nó nhớ mặt cậu đã là điều đáng mừng rồi…Nó hay quên lắm, hôm qua mới gặp, hôm nay gặp lại nhiều khi nó không biết cậu là ai luôn ấy chứ.
Thiên Anh đánh “bốp” vào vai nó:
- Mày lại nói xấu tao nữa rồi…Xin lỗi Huy nhé, tính mình là vậy đó, hơi đãng trí thôi, chứ mình không phải là người vô tâm vô tư như ai kia đâu.
- Ê ê, mày nói ai vậy hả?
- Còn ai ngoài mày, vô tư đến vô tâm.
Nhìn hai cô bạn nói chuyện, Huy cười thầm. Không ngờ Minh cũng nói nhiều ra phết.
- Các con ơi, xuống ăn thôi.
- Dạ, tụi con biết rồi.
Bữa tối diễn ra hết sức vui vẻ, Thiên Anh và Huy nói chuyện hợp rơ lắm, nó chưa thấy Huy cười nhiều như thế bao giờ…
- Thôi, cũng trễ rồi, tôi phải về đây.
- Ơ, mới có 7h, còn sớm mà Huy?
- À, tí nữa ba mẹ tôi đi công chuyện, nên tôi phải về nhà sớm.
- Vậy à? Thế cậu về nhé.
- Uhm, để tôi vào chào ba mẹ cậu đã...
- Dạ thưa cô chú con về.
- Ừ, con về sớm thế hả? Về cẩn thận nghe con.
- Dạ, con biết rồi.
- Tôi về đây, chào hai cậu nhé.
- Ok, bye, mai gặp lại.
Thiên Anh gọi với theo:
- Cậu về cẩn thận nhé.
- Mày khéo lo…Lên phòng tao mở quà đi.
- Chết, nhắc quà tao mới nhớ, nãy giờ quên tặng quà cho mày, hi hi.
- Biết thế là tốt, mang lên phòng tao đi.
Thiên Anh mở cặp, lấy ra hai hộp quà:
- Hộp màu vàng là của tao nhé, còn hộp xanh kia là của Viễn, Khoa, Tiên nhờ tao gửi cho mày.
- Uhm, hồi sáng tụi nó có gọi điện thoại chúc mừng tao. Lên cấp 3 đứa nào cũng bận bịu học thêm học bớt nên chẳng có thời gian đi ăn sinh nhật tao như mọi năm. Chán thế không biết.
- Thế lớp mày có tổ chức sinh nhật cho mày không?
- Hi hi, tao là “sinh vật hiếm” kia mà, tụi lớp tao dám không tổ chức à? Vui lắm, tao kể mày nghe…
Thiên Anh cứ xuýt xoa, bảo nó sao mà sướng thế, được “sống” cùng với bao nhiêu là hot-boy.
- Tờ mờ sáng thằng Hải với Tâm đã đánh thức tao dậy để chúc mừng sinh nhật rồi. Tao tức chết được, đang ngủ một ngon, tao mắng tụi nó quá trời, ai dè, hai ông ấy quay sang mắng lại tao. Nào là tao vô tâm, tụi nó cố thức đến 1h sáng để gọi điện về Việt Nam chúc tao sinh nhật vui vẻ, tao không cảm kích lại còn trách tụi nó nữa…Híc, làm tao phải mất cả buổi để xin lỗi. Cũng may nhờ món quà hai “lão” gửi về mà tao “thoát chết trong gang tấc”.

 
B

barbieflower

- Hi hi, hai thằng ấy “ki” chết được, chẳng gọi điện thoại cho tao bao giờ, chỉ toàn chat yahoo, tụi nó gọi cho mày quả là phúc tám đời nhà mày rồi còn gì. Không biết tụi nó kiếm đâu ra chữ kí Kaka nhỉ?
- Bên đó tuần nào chẳng diễn ra vài trận bóng, nhưng bọn nó tiếc tiền không dám mua vé, nên nhờ bạn bè xin chữ kí hộ ấy mà.
Thiên Anh gật gật rồi nói:
- À, bạn Huy ấy là lớp trưởng, là “người trong mộng” của mày đó hả?
Minh đỏ mặt:
- “Người trong mộng” cái con khỉ, chỉ giỏi nói bậy thôi.
- Chứ không phải mày thích nụ cười tỏa nắng với cái lúm đồng tiền của Huy còn gì? Mày không thích Huy là tao “nhào vô” ngay đó.
- Thì mày cứ “nhào vô” đi.
- Vậy mày không thích Huy hả?
- Ai bảo tao không thích Huy? Nhưng Huy đâu phải của riêng tao, mày thích thì cứ việc thích thôi. Hồi học mẫu giáo chả phải tao với mày cùng thích thằng nhóc còn bà cô Hiệu trưởng còn gì?
Thiên Anh bực bội nghĩ thầm “Mày 16 tuổi rồi mà sao vô tâm, ngốc nghếch vậy hả con kia? Phải làm sao cho mày hiểu đây, vậy mà lúc nào cũng tự nhận mình thông minh.”:
- Lúc ấy tao với mày còn nhỏ, giờ tuy bọn mình chưa lớn bao nhiêu, nhưng cũng không còn là con nít nữa, đâu phải cái gì tao với mày cũng “xài” chung được. Không lẽ tao với mày “xài” chung Huy à?
- He he, mày thích Huy thật đúng không?
- …..
- Nói tao nghe đi mà!
- Ừ, tao thích Huy, được chưa?…Nhưng tao thích trước mày kia, tao thích Huy khi tao với cậu ấy học chung lớp luyện thi ấy. Rồi tao và cậu ấy lại thi chung một phòng nữa chứ, lúc đó tao nghĩ Huy là “duyên phận” của tao. Tao tự nói với mình nếu tao và Huy gặp nhau lần thứ ba, thì chắc tao sẽ không “bỏ qua” cậu ấy đâu.
- Ui ui, lãng mạn chưa kìa. Vậy là tụi mày đã gặp nhau ba lần rồi còn gì, chắc mày với Huy có duyên thật đó. Mà sao mày lại không nhớ tên Huy, trong khi Huy lại nhớ tên mày nhỉ? Tên Huy hay thế kia, còn tên mày…dở ẹt, he he. Để tao nhắc lại cho mày nhớ nhé, tên đầy đủ của cậu ấy là Lâm Minh Huy.
- Nói tao nghe, mày có thích Huy không hả?
- Ơ, sao nổi giận đùng đùng thế? Tao nói là tao thích Huy rồi mà. Mày không tin tao à?
- Vậy nếu tao cũng thích Huy thì mày thấy sao?
- Càng tốt chứ sao.
- Trời ơi, mày ngốc quá…Lỡ cậu ấy chọn tao chứ không chọn mày, mày có buồn không?
Minh ngẩn người ra? Nó có buồn không nhỉ? Nó chưa nghĩ đến tình huống này bao giờ cả.
- Tao, tao không biết nữa…
- Mày thích Huy kiểu gì lạ thế hả? Tao công khai “theo đuổi” người mày thích, đáng lẽ mày phải bực tức, buồn bã này nọ, ai ngờ mày lại vui vẻ thế kia. Nếu tao là mày, tao buồn chết mất, tao không muốn “chia sẻ” Huy cho ai, chỉ muốn làm của riêng tao thôi. Như vậy mới gọi là “thích”, mày hiểu chưa?
Nó ngỡ ngàng hỏi:
- Vậy mới gọi là thích á? Mày chắc không?
Thiên Anh vỗ ngực tự hào:
- Tao có bao năm kinh nghiệm, mày không biết hay sao còn hỏi?
- Ặc ặc, nổ quá mày ơi. Tao không chắc tình cảm của tao với Huy là gì, nhưng tao thích nhìn Huy cười, cái cách Huy nói chuyện cũng hay hay…
- Ôi dào, nói như mày chắc tao thích hết con trai lớp tao rồi. Mặc dù tao chưa đọc tài liệu nào, nhưng tao đoán tình cảm của chúng ta tạm thời bị đánh lừa thôi.
- Là sao, tao chẳng hiểu gì cả?
- Tao ví dụ cho mày dễ hiểu này. Khi mày nhìn một thằng nào đó, mày thấy hắn đẹp trai, hay hay, mày cứ thích nhìn hắn mãi. Thế rồi mày cho rằng mày thích hắn ta. Nhưng thật sự mày đâu có thích hắn, mày chỉ thích nhìn vẻ đẹp trai bên ngoài của hắn thôi. Mày đã tự đánh lừa bản thân. Thích một người là như thế nào? Là mày thích mọi điểm tốt xấu của hắn, hắn luôn luôn chiếm hữu mọi suy nghĩ của mày, cứ nhắm mắt lại là mày thấy hình ảnh của hắn. Khi mày lên giường đi ngủ, hình ảnh hắn sẽ xuất hiện, trong giấc mơ mày cũng thấy hắn. Mày chỉ muốn độc chiếm hắn, không muốn bất kì đứa con gái nào, kể cả bạn thân “tăm tia” hắn. Hắn buồn, mày cũng buồn; hắn vui, mày cũng vui lây. Khi hắn thân thiết với đứa con gái nào, mày sẽ thấy buồn, thấy tức. Nếu không gặp hắn, mày sẽ thấy nhớ ơi là nhớ, nhưng khi hắn đứng trước mặt mày thì tim mày sẽ đập loạn xí ngầu luôn…
Minh như nuốt lấy nuốt để những “lời vàng ngọc” của con bạn, đợi mãi không thấy Thiên Anh nói nữa, nó mới bừng tỉnh:
- Sao mày không nói nữa?
- Trời, tao nói chừng đó là quá nhiều rồi đó. Bây giờ nghe tao hỏi đây, nãy giờ mày nghe tao nói, trong đầu mày có xuất hiện hình ảnh của ai không?
Hình ảnh của ai ư? Nụ cười nửa miệng đáng ghét của hắn, thái độ lạnh lùng của hắn, sự dịu dàng hiếm thấy khi giảng bài cho nó… OH NO, tại sao trong đầu nó lại có…hắn ta chứ? LÝ MINH KHÁNH, hắn ở đâu chui ra vậy? Minh lắc đầu liên tục để xua đi hình ảnh của Khánh.
- Mày làm gì như con khùng thế hả?
- Hi hi, không có gì đâu.
- Trả lời tao đi, mày vừa nghĩ đến ai?
Không, không thể nào là tên Khánh đáng ghét đó được…Chắc mình bị ám ảnh vì hồi chiều hắn ta đã tặng quà cho mình thôi…
- Lạ ghê mày ơi, trong đầu tao…không có ai hết.
- Xì, tao biết ngay, mày chắc chưa thích ai đâu. Nhưng tao có thể khẳng định, mày không hề thích Huy đâu. Ok?
- Vậy ý mày là tao nên “nhường” Huy cho mày?
- Con khỉ, mày có cần trắng trợn như vậy không?
- Tao thẳng thắn mà, trắng trợn gì đâu…Nhưng sao mày giỏi ghê vậy, nãy giờ nghe mày nói tao phục quá trời, tao thấy mày hợp làm chuyên gia tâm lý lắm á!
- Chuyện, tao mà lại…Thú thật với mày, tao cũng không biết vì sao tao có thể nói được như vậy, đến tao cũng bất ngờ. Cũng nhờ vậy mà tao biết tình cảm của mình…Khi tao nói với mày, trong đầu tao đầy ắp hình ảnh của Huy, he he…
- Vậy thì tao chúc mừng mày nhé. Cố gắng lên, nhưng Huy nhiều em theo lắm đó, mày phải cẩn thận, mày không học chung với Huy đã là một bất lợi rồi.
- Còn mày thì sao?
- À, mày bảo tao không thích Huy còn gì? Tao sẽ làm bạn tốt với Huy như trước.
- Tao không chắc mày có thích Huy hay không, tao đâu phải là mày, mày phải tự biết chứ, tao chỉ góp ý thôi. Mày cứ tạm thời suy nghĩ lại đi, ok?
- Ok.
- Không nói chuyện này nữa, giờ tao với mày mở quà đi.
- Ừ, tao cũng hồi hộp lắm.
- Mở quà của tao trước đi, he he.
 
B

barbieflower

- Oa, đẹp ghê chưa!
- Tao mà lại, tao biết mày sẽ thích mà. Cái mũ này là hàng độc đó, tao tự thiết kế rồi nhờ họ làm đó. Tao đảm bảo cả nước Việt Nam, à không, cả quả đất này không tìm được cái thứ 2. – Thiên Anh cười tít mắt.
Minh hôn “chụt” vào má cô bạn:
- Iu mày lắm, hi hi. Cảm ơn mày nhé.
- Ghê quá, người ta mà thấy tưởng tao với mày là les bây giờ.
- Mặc kệ người ta chứ…Tao mở quà của tụi thằng Viễn con Tiên đã…
- Chà, hai cái cốc dễ thương quá, để ngắm chơi chứ lấy uống cũng tiếc mày nhỉ? Còn cái áo cũng “ngầu” phết nhỉ? Giống mấy cái áo 2NE1 mặc quá!
- Tao đoán con Tiên chọn cái áo này cho xem, nó ghiền 2NE1 nên mua áo cũng “quái” luôn.
- Tao tò mò ghê, không biết bọn lớp mày tặng mày cái gì? Chưa kể quà của ba anh chàng kia nữa.
- Mày tò mò một, tao tò mò mười…Bọn con gái mà biết tao được “Tam Minh” tặng quà chắc ghen tị đến chết mất, he he.
- Không những ghen tị, có khi còn xé xác mày ra ấy chứ…Mày mở cái hộp to to trước đi.
Minh chầm chậm mở chiếc hộp ra:
- ÔI TRỜI !!!!!!!!!!!!!!!!
- OH MY GOD !!!!!!!!!!!!!!!!
Hai cái miệng cùng hoạt động hết công suất khi thấy món quà Minh cầm trên tay:
- Ôi chao, con trai lớp mày cũng tuyệt đó chứ?
- Chắc tụi nó không biết cái này sẽ trở thành phế thải nên mới tặng tao…
- Ác quá mày ơi, dẫu sao cũng là tấm lòng của người ta…Tao thấy đẹp quá xá mà!
- Ừ hì tao công nhận đẹp thật, nhưng tụi nó chọn nhầm đối tượng để tặng rồi. Í, có tấm thiệp nữa này.
Thiên Anh chụm đầu vào đọc cùng nó: “ Chúc bạn Minh iu quý sinh nhật thật vui vẻ, ngày càng “đẹp gái” chứ không “đẹp trai”, học tập ngày càng tiến tới, sức khỏe ngày càng dồi dào, luôn gặp may mắn trong cuộc sống nữa. Always smiles ^^”.
Ở phía dưới là chữ kí của 23 tên con trai cùng lời tái bút của Thiên Hằng: “ Hy vọng bọn tôi sẽ được nhìn thấy Minh xuất hiện với món quà sinh nhật này vào một dịp không xa. Món quá đó là tình cảm của bọn tôi, nên cấm Minh bỏ xó trong tủ đấy!”.
Minh nhìn món quà dở khóc dở cười. Bất kì đứa con gái nào nhìn vào cũng sẽ thích mê chiếc áo đầm này. Chiếc đầm dài gần ngang gối, cổ tròn, tay cánh tiên, từ đoạn ngực trở xuống có những vạch kẻ sọc ngang xanh dương. Chưa kể chiếc đầm có màu trắng- màu mà Minh thích nhất, với cả kẻ sọc thủy thủ cũng là kiểu nó ưa chuộng. Nó phải thừa nhận những cái váy, đầm mà mẹ nó mua chưa có cái nào dễ thương như thế, tuy đơn giản nhưng đáng yêu vô cùng.
- Đấy, mày cũng thấy đẹp phải không?
- Chứ tao có chê đâu, nhưng chắc tao không mặc đâu. Tao chưa bao giờ mặc…
- Thì bây giờ mặc, không lẽ mày định quần jeans áo thun suốt sao? Cũng phải thay
đổi phong cách chứ. Ngày xưa mày cũng mặc váy hoài còn gì?
- Hồi đó khác, giờ khác.
- Có khác mấy cũng không thay đổi được một điều: mày-là-con-gái.
Minh rầu rĩ cất chiếc đầm vào tủ “đặc biêt”, tức là những loại quần áo nó không bao giờ đụng vào, trong đó cơ man nào váy, đầm, yếm mẹ nó mua, nhưng nó chưa mặc lần nào.
- Sẽ có lúc mày mặc nó thôi, tao nghĩ không lâu nữa đâu.
- Mày làm như mày là thầy bói ấy.
- Để rồi mày xem. Mà không biết ai mua cái đầm đẹp thế nhỉ, có mắt thẩm mĩ ghê, biết mày thích màu trắng với kẻ sọc thủy thủ nữa…
Mặc Thiên Anh huyên thuyên, Minh mở hộp quà của Khánh ra.
- “Bí mật của Marie Roger” à? Hắn ta làm sao biết mày đang lùng quyển này hay thế? – Thiên Anh ngạc nhiên hỏi.
- Chết rồi!
- Chuyện gì?
- Hôm nọ tao nói với Huy và Khánh rằng tao đang kiếm “Sự im lặng của bầy cừu” với “Bí mật của Marie Roger”, hai tên ấy đều bảo cuốn này khó kiếm cả…Nhìn kích cỡ hai món quà cũng hao hao nhau, không khéo hai tên này cùng tặng tao một cuốn mất…
- Trời, tao tưởng gì ghê gớm lắm. Có sao đâu, hai cuốn càng tốt, mất cuốn này thì còn cuốn kia.
- Ờ, mày nói cũng có lý, he he. Để tao mở quà của Huy ra xem có phải cuốn “Sự im lặng của bầy cừu” hay không, hồi hộp quá!
- Ha ha, nhất mày nhé, “Sự im lặng của bầy cừu”, chúc mừng mày nhé. Đọc xem cậu ấy viết gì trong cái thiệp đi mày.
- “ Chúc cậu sinh nhật hạnh phúc, luôn vui vẻ, yêu đời và may mắn trong cuộc sống. Mỗi khi đọc cuốn truyện này hãy nhớ đến tôi nhé ^^”…Hên thật, nếu Huy tặng tao “Bí mật của Marie Roger” thì tao phải mất công tìm “Sự im lặng của bầy cừu” rồi. Hai tên này có khi có thần giao cách cảm với nhau không chừng ấy chứ…
- Xem Huy chúc mày tình cảm chưa kìa, híc híc.
- Con này, bạn bè chúc vậy có gì đâu, mày đừng đa nghi quá, cười lên cái coi…Mở nốt quà của Tuấn đã, tên này tặng tao cái gì nhỉ?...Ặc, máy chơi game !!!
- Oa, hàng xịn đó, máy X2 của mày sắp hư, tên này tân trang giùm mày đó. Xem ra hắn cũng nắm rõ sở thích của mày lắm!
- Tao kể mày rồi còn gì, Tuấn có nhiều sở thích với tao ấy…Cậu ta cũng thuộc hội “Tam Minh” đó.
- À à, tao nhớ rồi, cái tên tồ tồ ngố ngố phải không? Chờ tí, tao có điện thoại. Dạ alo, dạ dạ, biết rồi, con về ngay.
- Về hả mày?
- Ừ, 9h rồi còn gì, mẹ tao hối ở nhà kìa…Chúc mày sinh nhật vui vẻ nhé, hôm nay mày là người hạnh phúc nhất, tao ghen tị quá, híc híc…
- Đến sinh nhật mày, mày cũng sẽ vui như vậy thôi.
- Tao làm gì có mấy anh bạn hot-boy như mày chứ!...Tao về đã, mày ngủ ngon nhé.
- Uhm, mày cũng thế, về cẩn thận đó.
Thiên Anh về rồi, Minh ngồi ngẩn ngơ bên những món quà mà bạn bè tặng. À, phải gọi điện cảm ơn tụi nó mới được. Nói rồi Minh vớ lấy cái điện thoại, gọi cho ai trước nhỉ?
- Hello?
 
B

barbieflower

- Nói tiếng Việt chưa xong bày đặt tiếng Anh. Cậu ngủ chưa?
- Mới có hơn 9h mà ngủ gì trời! Có chuyện gì mà cậu gọi tôi vậy?
- Không có gì, chỉ là tôi muốn cảm ơn cậu vì cái máy chơi game thôi.
- He he, cậu thích không?
- Thích.
- Thích thì được rồi, mai mốt tôi với cậu chơi chung, ok?
- Ok, chơi một mình tôi cũng buồn. Thôi bye nhé.
- Uhm, bye. Good night.
- Ặc, cảm ơn, sao hôm nay cậu thích dùng tiếng Anh thế hả?
Bây giờ thì gọi cho Huy:
- Gì thế Minh?
- Hi hi, tôi cảm ơn cậu vì cuốn truyện ấy mà.
- Có gì mà phải cảm ơn chứ, cậu thích cuốn truyện không?
- Đương nhiên là thích rồi.
- Tôi biết cậu sẽ thích mà.
- Mà sao cậu tìm ra được cuốn đó hay thế?
- Bí mật!
- Xì, không nói thì thôi. À này, cái đầm đó là do ai chọn vậy Huy?
Huy khẽ cười:
- Đẹp quá phải không?
- Uhm, Thiên Anh cũng khen quá trời luôn. Cậu chọn hả?
- Không. Cậu đoán là ai nào?
- Làm sao tôi biết được chứ.
- Khánh đấy!
Khánh ư? Minh không nghĩ rằng Khánh lại có thể…
- Minh, sao cậu không nói gì nữa vậy?
- À à, tôi bất ngờ quá ấy mà.
- Cả bọn cũng bất ngờ chứ không riêng cậu đâu. Gu thẩm mĩ của Khánh cũng khá tốt, đúng không?
- Ừ ừ…
Nói thêm hai ba câu, Minh tắt máy, nó phân vân không biết có nên gọi cho Khánh không. Tự dưng nó không muốn nói chuyện với Khánh lúc này. Nó nhớ lại câu hỏi của Thiên Anh và hình ảnh Khánh đột ngột xuất hiện, bất giác nó thở dài…
- Tại sao lại sợ nói chuyện với cậu ta chứ? Hừ, mình là ai mà phải sợ ????
Nhấn số Khánh gọi mà tim nó đập thình thịch, nó càng hoảng khi nghe giọng nói trầm ấm quen thuộc của cậu ta:
- Có việc gì mà đêm hôm khuya khoắc gọi người ta thế?
- Ơ, cậu ngủ rồi à, xin lỗi, vậy tôi cúp…
- Đã gọi thì nói luôn đi, tôi chưa có ngủ đâu. Tôi hơi bất ngờ vì cậu gọi thôi.
Đột nhiên, nó quên mất mục đích cuộc gọi của mình, nó im thin thít:
- Này này, cậu còn nghe máy không thế? Gọi mà im re như vậy thì gọi làm gì?
- Ờ ờ, tôi, tôi cảm ơn cậu vì món quà ấy mà.
- Chỉ vậy thôi sao?
Minh có thể tưởng tượng ra cái nhíu mày khó chịu của Khánh khi nói câu đó, nó bật cười:
- Tôi nói sai hay sao mà cậu cười?
- Không, tôi nghĩ đến một câu chuyện cười ấy mà.
- Thần kinh à?
Như mọi khi thể nào nó cũng quát Khánh ỏm tỏi, nhưng bây giờ, nó chỉ biết đáp lại một câu rất “thần kinh”:
- Ừ, chắc thế.
- Cậu ăn phải cái gì à?
- Cậu mua quà tặng Huyền chưa?
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Ai biết, tôi buột miệng hỏi thôi…Hôm nọ, cậu hỏi con gái thích được tặng cái gì, rồi hỏi tôi có thích gì…Có liên quan gì không?
- Một chút, tôi không biết Huyền thích cái gì, nên hỏi cậu, biết đâu cậu biết thì sao. Rồi tôi sực nhớ sắp đến sinh nhật cậu nên tiện thể hỏi luôn. Tôi mua quà cho Huyền rồi, không rõ cô ấy có thích hay không. Mà cậu có thích quà của tôi không? Chắc thích mê chứ gì?
Tự dưng Minh đổ quạu khi nghe Khánh nhắc đến Huyền:
- Thích cái nỗi gì, cậu thích thì lấy mà đọc.
-….
- Alo? Cậu còn nghe máy không vậy?
Minh nhìn lại màn hình thì thấy cuộc gọi đã kết thúc. Thôi chết, hay là hết tiền rồi? Nó vội vàng kiểm tra tài khoản. May quá, còn tiền, nhưng chỉ còn có 1000 VNĐ là sao chứ? Hu hu, nãy giờ nó gọi nhiều quá mà. Bây giờ muốn gọi cho tụi bạn cũng không được, thôi đành nhắn tin vậy. Híc, biết thế đừng gọi cho tên Khánh làm gì, vừa bực bội, vừa mất thời gian, lại phí tiền vô ích. Ủa, nhưng tại sao tài khoản nó còn tiền mà cuộc gọi lại kết thúc chứ? Hay là cậu ta cúp máy nhỉ? Hừ, chắc vậy rồi. Đáng ghét, đồ bất lịch sự, đồ xấu xa, đồ tồi…Nó ngồi rủa Khánh không ngớt…
- Hắt xì, ai nói xấu mình vậy nhỉ?...Cái điện thoại mắc toi, đang nói chuyện thì hết pin, không khéo Minh lại nghĩ mình là kẻ bất lịch sự. Ơ, nhưng cậu ta nghĩ mình thế nào thì mặc, mắc gì mình phải quan tâm chứ? Cậu ta mới bất lịch sự, mình đã cất công lặn lội gần hết cái thành phố này mới tìm được cuốn đó, thế mà còn bảo không thích, mình thích thì lấy đọc nữa. Ngang ngược đến thế là cùng….
Rảnh quá không có chuyện gì làm, Minh lấy cuốn truyện Khánh tặng ra đọc. Đập vào mắt nó là nét chữ quen thuộc của Khánh:
“Này, tôi phải đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt bới tung hết thành phố mới tìm được cuốn truyện cậu thích đó. Vì thế cậu phải biết trân trọng nó, biết chưa? Sinh nhật vui vẻ.
Mr.K”
Nó đọc đi đọc lại những dòng Khánh viết, nó cảm động, và thấy vui vui. Nó biết Khánh chỉ nói quá lên thôi, làm gì đến nỗi “bới tung hết thành phố”, nhưng nó tin Khánh đã vất vả tìm kiếm cuốn truyện ấy cho nó, tìm được cuốn “Bí mật của Marie Roger” thật không dễ dàng gì. Khi nãy vì sao cậu ta lại cúp máy nửa chừng nhỉ? Hay là do nó? Ừ, có lẽ cậu ta giận. Cũng đúng thôi, nếu là nó, nó cũng sẽ nổi giận đùng đùng cho xem. Được rồi, ngày mai nó sẽ xin lỗi, Khánh chắc không phải típ người giận lâu đâu.

- Anh Khánh !
Khánh quay lại, mỉm cười:
- Sao hôm nay em đi học sớm vậy?
- Xì, ngày nào em chả đi học giờ này, chỉ có anh lúc nào cũng đi trễ thôi.
- Sao em biết anh hay đi trễ?
- Chuyện gì về anh mà em không biết chứ! Hi hi.
- Huyền này, quà anh tặng em thích không?
- Đương nhiên là thích rồi, cái gì anh tặng em cũng thích hết.
“ Hừ, con nhỏ ấy nói với mình câu này mình chết liền. Vì thầy bói bảo mình thọ 80 tuổi nên chắc không bao giờ mình nghe được câu ấy, híc.”
- Anh đang nghĩ gì vậy?
- Không, anh có nghĩ gì đâu…Anh vui vì nghe em nói ấy mà!
Huyền cười tít mắt:
- Anh nói thật không?
- Thật. Ơ, khi em cười có đồng tiền kìa, sao bây giờ anh mới thấy?
- À, lâu lâu nó mới xuất hiện thôi anh ạ…À, em thông báo cho anh một tin, đảm bảo anh sẽ bất ngờ.
- Tin gì mà em bí hiểm thế hả?
- Em sắp chuyển nhà. Nhà mới của em gần nhà anh đấy!
- Vậy à? Tốt quá, em đi học sẽ thuận tiện hơn, nhà cũ của em xa quá. Mẹ anh mà biết sắp được làm hàng xóm của gia đình em sẽ mừng lắm.
- Dạ, mẹ em cũng thế, mẹ em cứ chờ ngày chuyển nhà suốt thôi.
- Bao giờ em chuyển nhà?
- Dạ, chắc khoảng nửa tháng nữa. Em vui lắm, vậy là hằng ngày em được đi học cùng anh như lúc trước rồi.
- Ok, anh sẽ tình nguyện làm tài xế miễn phí cho em…
 
Top Bottom