Sử 12 Tổng tiến công Têt Mậu Thân...

R

rayno

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Sự kiện Tết Mậu Thân là cuộc tổng tiến công và nổi dậy vào dịp Tết Mậu Thân năm 1968 của quân đội Bắc Việt Nam trên hầu hết lãnh thổ của miền Nam Việt Nam, mặc dù cả hai bên đã có thỏa hiệp ngưng bắn. Đây là một sự kiện gây chấn động lớn trên thế giới và là chủ đề gây nhiều bàn cãi nhất; nó còn có một vai trò và hệ quả rất to lớn trong Chiến tranh Việt Nam.

Ba năm sau khi tham chiến trực tiếp quân đội Mỹ đã ngăn chặn miền Nam Việt Nam không rơi vào tay Cộng sản, nhưng quân Mỹ không thể bình định được miền Nam. Nắm được điểm yếu của phía Mỹ là dư luận của cả nhân dân và chính giới tại Mỹ ngày càng trở nên thiếu kiên nhẫn và phong trào phản chiến ngày càng lên mạnh không cho phép quân đội tham chiến quá lâu tại nước ngoài mà không có được một tiến bộ rõ rệt khả dĩ cho phép rút quân về nước, phía Cộng sản hoạch định một trận đánh gây tiếng vang lớn "Một cú đập lớn để tung toé ra các khả năng chính trị" (Lê Duẩn) để tạo đột phá cho chiến tranh, nhằm buộc Hoa Kỳ xuống thang chiến tranh đi vào đàm phán.

(*) Diễn biến
Trong chiến dịch Đông Xuân 1967 – 1968, quân đội Bắc Việt đồng loạt tấn công vào 41 tỉnh, thành phố, thị trấn và hàng trăm thị xã miền Nam Việt Nam. Thời điểm cuộc tấn công diễn ra đúng vào giao thừa trong bối cảnh hai phía Bắc – Nam và cả quân đội đồng minh đã thoả thuận hưu chiến 36 giờ đồng hồ để người dân được yên hưởng một Tết truyền thống trong hoà bình.
Vi phạm thoả ước, quân Giải phóng đã tấn công đúng vào giao thừa để dành phần bất ngờ. Chiến trường Huế, một địa điểm chính yếu trong toàn cuộc chiến, đã diễn ra ác liệt và kéo dài đến 25 ngày đêm. Khi quân đội Bắc Việt bị đánh bật ra khỏi thành phố, người dân Huế nhận ra rằng, nhiều ngàn người dân thường đã bị thảm sát, để rồi từ đó về sau, mỗi năm, Tết nguyên đán trở thành ngày giỗ người thân của hàng ngàn gia đình ở cố đô Huế.

Do trong tháng 1 năm 1968 ngày dương lịch sát ngày âm lịch: ngày 29 (tháng 1) dương lịch là ngày 30 (tháng chạp) âm lịch và có sự lệch nhau một ngày của Tết hai miền nên có sự hiểu không nhất quán trong các cấp chỉ huy chiến trường của quân Giải phóng về thời điểm tiến công (ngày N): là ngày theo âm lịch hay theo dương lịch, là theo lịch miền Bắc hay lịch miền Nam. Sự thiếu nhất quán này đã làm cuộc tiến công ở các địa bàn Quân khu 5 Quân Giải phóng đã nổ ra sớm hơn một ngày so với các địa phương khác trên toàn miền Nam. Tuy vậy tính bất ngờ của Mậu Thân vẫn được bảo đảm.
Mặc dù phía Mỹ cũng đã đưa ra một số dự đoán về cuộc tấn công này có thể diễn ra trước tết hoặc sau tết nhưng trên thực tế nó nổ ra ngay đúng trong dịp tết, vì vậy phía Mỹ lẫn phía Việt Nam Cộng hòa đều bị bất ngờ cả về thời gian lẫn quy mô của cuộc tiến công này. Cuộc tiến công đã nổ ra vào đêm giao thừa Tết Mậu Thân theo lịch miền Bắc, tức đêm 29 rạng ngày 30 tháng 1 năm 1968, trên khắp các tỉnh miền Trung từ Quảng Nam đến Khánh Hoà và Tây Nguyên (thuộc Quân khu 5 của quân Giải phóng). Và đêm 30 rạng ngày 31 tháng 1, tức đêm giao thừa của lịch miền Nam (đêm mồng 1 rạng ngày mồng 2 Mậu Thân của lịch miền Bắc), quân Giải phóng tiến công tại tất cả các tỉnh thành còn lại của miền Nam Việt Nam.

Ngay đêm tiến công đầu tiên tại Sài Gòn các đội biệt động cảm tử của Giải phóng quân đã nhằm vào các mục tiêu khó tin nhất: Toà Đại sứ quán Mỹ, dinh Tổng thống, đài phát thanh, bộ Tổng tham mưu, sân bay Tân Sơn Nhất... Sau đó quân tiếp ứng thẩm thấu vào thành phố tiếp quản các mục tiêu và tham gia chiến đấu. Cuộc tiến công đã gây bất ngờ lớn cho phía Mỹ và Việt Nam Cộng hòa. Cuộc tiến công cho thấy sự bất lực của hệ thống tình báo của Hoa Kỳ và Việt Nam Cộng hòa đã không tiên liệu được khả năng, tính chất cũng như thời điểm, quy mô của sự kiện mặc dù có sự khập khiễng về ngày giờ tiến công của quân Giải phóng ở các địa phương.

* Bất ngờ về mục tiêu và thời điểm tiến công: 10 ngày trước, hai sư đoàn Quân đội Nhân dân Việt Nam đã có hành động nghi binh bằng cách tấn công căn cứ của Thủy quân lục chiến Mỹ tại Khe Sanh làm bộ chỉ huy Mỹ tập trung tâm trí và binh lực lên miền núi Quảng Trị để tránh một trận Điện Biên Phủ mới. Việc quân Giải phóng tiến công vào các đô thị không hề được lường trước làm cho Quân lực Việt Nam Cộng hòa và Mỹ hoàn toàn bất ngờ khi một bộ phận sĩ quan và binh lính (kể cả Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu) đang về quê nghỉ Tết.
* Bất ngờ về quy mô tiến công: cuộc tiến công làm sửng sốt mọi người khi mà đồng loạt tại tất cả các đô thị cùng diễn ra các trận đánh nhau quyết liệt trong gần một tháng (chỉ riêng đợt 1) và điều bất ngờ này cho thấy 3 năm tìm-diệt của quân đội Hoa Kỳ chỉ đạt được hiệu quả thấp.
* Bất ngờ về độ sát thương bạo liệt không khoan nhượng: từng dãy phố bị ném bom napal, quân sĩ hai bên mụ mị đánh nhau như điên dại, tràn lan mức độ giết chóc và trả thù, hành quyết ngay trên phố (Xem Sự kiện tướng Nguyễn Ngọc Loan)... Điều này được truyền thông nhanh chóng gây ấn tượng rất lớn lên tâm lý dư luận thế giới.

Về mặt tác chiến trong các đô thị, Giải phóng quân thành công nhất tại cố đô Huế. Họ chiếm giữ thành phố 25 ngày và sau đó đánh nhau ác liệt giành giật từng khu nhà đoạn phố với Thủy quân lục chiến Mỹ. (Xem thêm Thảm sát Huế Tết Mậu Thân)

Để khuếch đại tiếng vang đến mức tối đa, các lãnh đạo của phía quân Giải phóng đã lựa chọn phương án mạo hiểm nhất là đánh thẳng vào hậu phương của địch. Trong việc lập kế hoạch cho cuộc tổng tiến công, quân Giải phóng đã có những đánh giá không đúng với thực tế tình hình và duy ý chí: họ hy vọng cùng với tiến công quân sự đánh vào các lực lượng Việt Nam Cộng hòa ở trong các đô thị họ có thể phát động dân chúng nổi dậy tổng khởi nghĩa đánh sụp chính quyền Việt Nam Cộng hòa và đặt Mỹ trước tình thế phải đi đến quyết định ra đi khỏi chiến tranh[cần dẫn chứng]. Kế hoạch trên dựa trên nhận định thấp về khả năng của Quân lực Việt Nam Cộng hoà và đánh giá quá cao khả năng của họ, nên trong thực tế quân Giải phóng đã bị thương vong cực kỳ to lớn mà không phát động được tổng khởi nghĩa của người dân (trừ ở một số nơi như Huế); chính quyền Việt Nam Cộng hoà vẫn đứng vững.Một đặc điểm nữa của việc lập kế hoạch tiến công Mậu Thân 1968 là các cấp chỉ huy chiến đấu của quân Giải phóng đã không tách bạch được đâu là mục tiêu chính trị thực chất của cuộc tiến công và đâu là mục tiêu được phổ biến rộng rãi trong quân sĩ để cổ vũ khí thế chiến đấu. Mục tiêu thực chất là đánh lớn gây tiếng vang hướng tới dư luận và chính giới Mỹ để buộc đối phương xuống thang, đàm phán. Còn mục tiêu chính trị được phổ biến tuyên truyền trong cán bộ binh sĩ để nâng cao sĩ khí là đó là trận cuối cùng "đánh dứt điểm" đối phương[cần dẫn chứng]. Các cán bộ chiến trường khi lập kế hoạch tác chiến cũng tin tưởng vào quyết tâm đánh dứt điểm của cấp trên nên họ lập kế hoạch và tiến hành đánh theo kiểu trận đánh cuối cùng[cần dẫn chứng]. Điều này làm cho các thiệt hại của Giải phóng quân càng thêm nặng nề.

Điều tệ hại hơn nữa cho quân Giải phóng là họ đã không linh hoạt thay đổi tuỳ theo tình hình. Khi thấy chưa đạt được mục tiêu trong đợt tấn công đầu tiên họ đã phát động tiếp đợt 2 vào tháng 5, đợt 3 vào tháng 8 khi mà kế hoạch đã bại lộ và đối phương đã đề phòng và chuẩn bị đón đánh, làm cho thiệt hại của Giải phóng quân càng lớn.

(*) Kết quả
Cuộc tổng tiến công Mậu Thân 1968 đã dẫn đến các kết quả chính trị và quân sự cho cả thời kỳ 1969-1971.
* Quân sự
Theo các thông cáo chính thức của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam thì họ đã loại ra khỏi vòng chiến 630.000 quân đối phương cả Mỹ lẫn VNCH, 13.000 xe cơ giới, 1000 tàu chiến, 700 kho đạn, 15.000 đồn bót[9]

Sau tổng tiến công Mậu Thân, vùng kiểm soát của Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam bị thu hẹp. Quân Giải phóng bị đẩy ra xa và suy yếu trầm trọng: các đơn vị quân sự tan vỡ, các lực lượng chính trị bị bộc lộ và bị triệt phá gần hết, thương vong bằng cả 10 năm trước cộng lại, phải 3-4 năm sau lực lượng của họ mới hồi phục lại được. Mất đất mất dân, quân đội của họ mất thế đứng chân trên chiến trường miền Nam phải sang ẩn tránh tại các vùng bên kia biên giới Lào và Campuchia. Thậm chí đã có ý kiến trong giới lãnh đạo của Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam và ở Hà Nội đề nghị giải tán các sư đoàn, trung đoàn chính quy và quay trở về lối đánh du kích.

Chiến trường miền Nam trở nên yên tĩnh. Trong các năm sau Mậu Thân, từ 1969 đến 1971, là thời gian Quân lực Việt Nam Cộng hòa chủ động tiến công tìm diệt quân Giải phóng, thực hiện kế hoạch Phượng Hoàng, bình định và triệt phá phong trào chính trị của phe Cộng sản ở nông thôn và thành thị. Vai trò của đấu tranh chính trị của Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam từ nay suy giảm đi nhiều vì các hệ thống cơ sở chính trị của họ bị phá và với sự ác liệt không khoan nhượng của chiến tranh ở giai đoạn này không cho phép dân chúng tụ tập trên chiến trường để yêu sách chính trị. Từ đó trở đi sức mạnh vũ trang mang tính chất quyết định.
Đó là cơ sở để các tướng lĩnh Mỹ và chính phủ Việt Nam Cộng hòa cho rằng cuộc tổng tiến công và nổi dậy Tết Mậu Thân của quân Giải phóng đã thất bại thảm hại.
* Chính trị
Tuy nhiên, cuộc tổng tiến công đã làm dư luận Mỹ thấy rằng việc đưa quân tham chiến với nỗ lực cao đã làm căng thẳng trong xã hội Mỹ, phúc lợi giảm sút, gây nhiều hệ luỵ xấu cho xã hội... mà vẫn không dứt điểm được quân Cộng sản và trong tương lai chiến tranh không biết đến bao giờ. Điều này đưa đến kết luận là Hoa Kỳ không thể thắng được trong cuộc chiến này. Quy mô của cuộc tiến công làm dư luận Hoa Kỳ mất kiên nhẫn và tin tưởng với giới quân sự, họ đòi chấm dứt chiến tranh mang quân về nước. Một mặt họ thiếu niềm tin vào hiệu quả của quân đội, mặt khác các hành động bạo liệt mất nhân tính được trình chiếu trên TV đánh vào lương tâm công chúng (Xem Thảm sát Mỹ Lai, Thảm sát của đơn vị Lực lượng Mãnh Hổ). Họ đòi hỏi phải chấm dứt chiến tranh ngay lập tức. Họ coi chiến tranh là bẩn thỉu.

Các chính trị gia trong Quốc hội Hoa Kỳ gây sức ép lên chính phủ đòi xem xét lại cam kết chiến tranh, đòi huỷ bỏ uỷ quyền cho chính phủ tiến hành chiến tranh không cần phê chuẩn, thúc ép giải quyết chiến tranh bằng thương lượng. Ngay các nhà lãnh đạo chính phủ Hoa Kỳ cũng chia rẽ trong quan điểm sẽ làm gì tiếp theo. Các cố vấn hàng đầu của tổng thống và ngay Tổng thống Lyndon B. Johnson thoái chí đi đến kết luận không thể tăng quân thêm nữa theo yêu cầu của giới quân sự mà phải xuống thang, đàm phán. Cũng từ sau Mậu Thân trở đi, quyền lực tiến hành chiến tranh của Tổng thống Hoa Kỳ càng ngày càng bị hạn chế bởi Quốc hội và dư luận trong nước và quốc tế. Sự rút quân về nước là không thể đảo ngược và Chiến tranh Việt Nam đi vào giai đoạn mới mà chính quyền và quân đội Việt Nam Cộng hòa phải tự bảo vệ lấy mình - Việt Nam hoá chiến tranh là không thể tránh khỏi.

Ngày 31 tháng 3 năm 1968 Tổng thống Johnson tuyên bố chấm dứt ném bom miền Bắc Việt Nam, sẵn sàng đàm phán để chấm dứt chiến tranh, không tăng thêm quân theo yêu cầu của Bộ chỉ huy chiến trường và từ chối tranh cử nhiệm kỳ tới. Tổng thống Richard M. Nixon, thắng cử vì hứa sẽ chấm dứt chiến tranh, tuyên bố sẽ dần rút quân về nước và đàm phán với phía Cộng sản. Vấn đề của Hoa Kỳ bây giờ không còn là chiến thắng cuộc chiến nữa mà là rút ra như thế nào.

Tất cả những điều trên đã cho Hà Nội và Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam khẳng định rằng họ đã đạt được mục tiêu của cuộc tổng tiến công Mậu Thân 1968, cho dù với giá hy sinh cực kỳ to lớn. Đây là thắng lợi mang tính chiến lược của họ: Hoa Kỳ buộc phải xuống thang và bắt đầu rút khỏi Việt Nam. Các lực lượng của Mặt trận Dân tộc Giải phóng Miền Nam suy yếu thì sẽ hồi phục lại, còn Hoa Kỳ một khi đã ra đi thì khó mà trở lại được.
 
Last edited by a moderator:
C

crazyfrog

cái này nghe có vẻ hơi phản động nhưng công nhận làddusngs >:)>:) làm mình nhớ lại 1 bài nghiên cứu của CHÍNH ÐẠO. Có 1 số dẫn chứng khá hay ho và bổ ích đối với những cái đầu đen tối >:)>:) Phá phách tẹo thằng nào muốn phá vô phá tiếp >:)>:)

"Ngày 8/2/1967, TT Johnson viết thư cho Hồ Chí Minh, và được phúc đáp tương tự. Bảy tháng sau, ngày 26/9, Johnson đồng ý ngưng oanh tạc có điều kiện (thường được biết như Phương thức San Antonio). Cuối năm 1967, sau những chuyến xuôi ngược của đại diện Vatican giữa Roma và Hà Nội (Johnson 1971:268-269), Trinh lại thêm một lần đề cập đến vấn đề “điều kiện” hòa đàm. Cơ hội cho hòa đàm đã hé mở.
Tuy nhiên, hòa đàm ở thế nào, mạnh hay yếu? Muốn thắng lợi ở bàn hội nghị, cần mạnh ở chiến trường. Hoặc, phải tạo được chứng cớ để thổi phồng sức mạnh của mình ở chiến trường. Thực tế, về trang bị, vũ khí hay khả năng tác chiến, CSVN khó thể đương đầu một đạo quân hùng mạnh, cơ giới tối tân như lực lượng Mỹ và Ðồng Minh. Dẫu vậy, đạo quân Mỹ cũng có nhược điểm: cần một thời gian khá dài để ổn định tình hình, và nhiều quân số hơn nữa để chiến thắng. Nhưng Johnson từng tuyên bố cuộc tham chiến của Mỹ sẽ ngắn hạn, ánh sáng ở cuối đường hầm không xa, và để chiến thắng tổng số quân Mỹ cần thiết chỉ lên tới 525,000 người vào giữa năm 1968. Ðáng lo hơn nữa, cứ bốn năm nước Mỹ có một cuộc tranh cử Tổng Thống cùng một nửa số ghế trong Thượng Viện; và, một Tổng Thống chỉ có thể giữ chức vụ tối đa trong hai nhiệm kỳ, tức 8 năm. Ðó là chưa nói Việt Nam–ngoài công dụng ngăn chặn sự bành trướng ảnh hưởng của Liên Sô xuống vùng Ðông Nam Á–chẳng có gì quyến rũ. Mỹ tiếp tục giữ quân chiến đấu ở Việt Nam phần lớn vì niềm kiêu hãnh của một siêu cường, vì an ninh, thịnh vượng chung của toàn vùng Ðông Nam Á, và vì những cuộc bầu cử tại chính nội địa Mỹ–tức không một Tổng thống hay một chính đảng nào, dù Dân Chủ hay Cộng Hòa, muốn đi vào lịch sử như đã bại trận tại Việt Nam–hơn quyết tâm biến miền Nam Việt Nam thành một tiền đồn đích thực của tự do, dân chủ. Nói cách khác, mục đích chính của Mỹ là nhằm ngăn chặn sự bành trướng của khối Cộng Sản xuống vùng Ðông Nam Á, và như một hệ luận, chỉ muốn có một chính phủ “thân hữu” ở miền Nam, tức một tiền đồn chống Cộng."

>:)>:)>:)
 
L

lenamarita

cái này nghe có vẻ hơi phản động nhưng công nhận làddusngs >:)>:) làm mình nhớ lại 1 bài nghiên cứu của CHÍNH ÐẠO. Có 1 số dẫn chứng khá hay ho và bổ ích đối với những cái đầu đen tối >:)>:) Phá phách tẹo thằng nào muốn phá vô phá tiếp >:)>:)

"Ngày 8/2/1967, TT Johnson viết thư cho Hồ Chí Minh, và được phúc đáp tương tự. Bảy tháng sau, ngày 26/9, Johnson đồng ý ngưng oanh tạc có điều kiện (thường được biết như Phương thức San Antonio). Cuối năm 1967, sau những chuyến xuôi ngược của đại diện Vatican giữa Roma và Hà Nội (Johnson 1971:268-269), Trinh lại thêm một lần đề cập đến vấn đề “điều kiện” hòa đàm. Cơ hội cho hòa đàm đã hé mở.
Tuy nhiên, hòa đàm ở thế nào, mạnh hay yếu? Muốn thắng lợi ở bàn hội nghị, cần mạnh ở chiến trường. Hoặc, phải tạo được chứng cớ để thổi phồng sức mạnh của mình ở chiến trường. Thực tế, về trang bị, vũ khí hay khả năng tác chiến, CSVN khó thể đương đầu một đạo quân hùng mạnh, cơ giới tối tân như lực lượng Mỹ và Ðồng Minh. Dẫu vậy, đạo quân Mỹ cũng có nhược điểm: cần một thời gian khá dài để ổn định tình hình, và nhiều quân số hơn nữa để chiến thắng. Nhưng Johnson từng tuyên bố cuộc tham chiến của Mỹ sẽ ngắn hạn, ánh sáng ở cuối đường hầm không xa, và để chiến thắng tổng số quân Mỹ cần thiết chỉ lên tới 525,000 người vào giữa năm 1968. Ðáng lo hơn nữa, cứ bốn năm nước Mỹ có một cuộc tranh cử Tổng Thống cùng một nửa số ghế trong Thượng Viện; và, một Tổng Thống chỉ có thể giữ chức vụ tối đa trong hai nhiệm kỳ, tức 8 năm. Ðó là chưa nói Việt Nam–ngoài công dụng ngăn chặn sự bành trướng ảnh hưởng của Liên Sô xuống vùng Ðông Nam Á–chẳng có gì quyến rũ. Mỹ tiếp tục giữ quân chiến đấu ở Việt Nam phần lớn vì niềm kiêu hãnh của một siêu cường, vì an ninh, thịnh vượng chung của toàn vùng Ðông Nam Á, và vì những cuộc bầu cử tại chính nội địa Mỹ–tức không một Tổng thống hay một chính đảng nào, dù Dân Chủ hay Cộng Hòa, muốn đi vào lịch sử như đã bại trận tại Việt Nam–hơn quyết tâm biến miền Nam Việt Nam thành một tiền đồn đích thực của tự do, dân chủ. Nói cách khác, mục đích chính của Mỹ là nhằm ngăn chặn sự bành trướng của khối Cộng Sản xuống vùng Ðông Nam Á, và như một hệ luận, chỉ muốn có một chính phủ “thân hữu” ở miền Nam, tức một tiền đồn chống Cộng."

>:)>:)>:)

Theo mình cuộc tổng tiến công tết Mậu Thân 1968 gây ra nhiều bất ngờ cho đối phương và đó cũng là một bài học vô cùng quý báu cho cách mạng Việt Nam thời kỳ này.
CF !Theo mình nghĩ cậu không nên quá dựa vào những bản báo cáo hay những tài liệu của bên kia chiến tuyến đưa ra. Vì thực chất mọi bản báo cáo đều nhằm một mục đích nào đó có lợi cho phe cầm quyền của người viết nên bản báo cáo hay bản nghiên cứu đó nhất là về mặt chính trị.
 
K

kienlatao

rât hay . trả lời hộ em câu hỏi này với :sự giống và khác nhau giưa "chiến tranh cục bộ 'và "việt nam hoá chiên tranh'
 
H

haiquynh.710

rât hay . trả lời hộ em câu hỏi này với :sự giống và khác nhau giưa "chiến tranh cục bộ 'và "việt nam hoá chiên tranh'

So sánh chiến lược”Chiến tranh cục bộ” và Chiến lược Việt nam hoá chiến tranh”
*)Giống nhau
_Đều là chiến tranh xâm lược thực dân kiểu mới của đế quốc Mĩ nhằm biến miền Nam ViệT Nam thành thuộc địa Kiểu mơí của chúng
_Thực hiện âm mưu chống lại cách mạng và nhân dân Miền Nam
_Các chiến lược trên đều là sản phẩm của thế thua, chúng ra đời trên sự thất bại của các chiến lược trước đó


*)Khác nhau
_”Chiến tranh cục bộ”
+Mục tiêu: vừa diệt quân chủ lực vừa bình định miền Nam, phá hoại miền Bắc. Lực lượng tham chiến đông, gồm những lĩnh Mĩ, chư hầu, nguỵ trong đó Mĩ giữ vai trò quan trọng và không ngừng tăng lên về số lượng và trang bị. chúng sử dụng vũ khí hiện đại, hoả lực mạnh cả trên bộ trên không trên biển với tốc độ nhanh và mở liên tục nhiều chiến dịch tiến hành các cuộc càn quét nhằm”tìm diệt” và “bình định” vào “đất thánh Vịêt cộng”>>bẻ gãy xương sống của Việt Cộng
+Quy mô chiến tranh:rộng, ở cả 2 miền Nam, Bắc, tiến hành trên lĩnh vực quân sự làchủ yếu

_”Việt Nam hoá” chiến tranh
+Mục tiêu: Được tiến hành bằng việc xây dựng được đội quân tay sai trong đó quân đối Saì Gòn là chủ yêú cùng sự phối hợp của hoả lực, không quân, hải quân, hậu cần của Mĩ dưới sự chỉ huy của lực lượng cố vấn Mĩ>>>Tiêu diệt lực lượng chủ lực của ta và bình định miền Nam. Tận dụng triệt để xương máu của người Việt, giảm tổn thất xương máu của người Mĩ, xoa dịu dư luận của nhân dân Mĩ và nhân dân thế giới
+Quy mô chiến tranh: toàn diện, trên tất cả các lĩnh vực: quân sự, kinh tế, chính trị, ngoại giao, ...
Đó là ý kiến của mình, nó còn chưa đầy đủ và có nhiều điểm hạn chế ,các bn tiếp sức giúp mình nhé~
 
E

emtienhocmai

chi oi cho em hoi"những đóng góp của nhân dân thanh hóa trong 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và khang chiến chống Mĩ'
 
T

thanhstm

Những đóng góp to lớn của Thanh Hoá trong hai cuộc kháng chiến chống pháp(1946-1954) và chống mỹ(1954-1975)
I. Thanh Hoá bảo vệ và xây dựng vững chắc, góp phần chi viện sức người, sức của cho cuộc kháng chiến 9 năm chống Pháp(1946- 1954)
1. Vị trí của Thanh Hoá trong cuộc kháng chiến chống Pháp.
Là vùng đất tự do và hậu phương lớn của kháng chiến
- Là cầu nối giữa chiến trường Bắc Bộ với Bình Trị Thiên
- Là cửa ngõ tiếp giáp với Tây Bắc, Việt Bắc và Thượng Lào cung cấp kịp thời sức người, sức của cho chiến trường, bảo vệ hậu phương vững chắc.
2. Kiên quyết đánh trả mọi âm mưu đánh chiếm và phá hoại của kẻ thù:
- Pháp:
+ Tấn công ở 2 địa bàn trọng yếu: Miền biển và miền núi
+ Năm 1848 tấn công toàn diện và ác liệt
+ Năm 1950-1953 đánh phá trên mọi phương diện: Kinh tế, chính trị, quân sự
- Nhân dân Thanh Hoá:
+ Kiên quyết giáng trả
+ Từ 1951- 1953: Cuộc chiến đấu ở Nga Sơn
+ Sầm Sơn đánh chìm chiến hạm Ôđanhvin…
3. Đóng góp sức người, sức của cho tiền tuyến:
Trong những năm 1948-1950 quyên góp và thu mua lúa khao quân, ủng hộ bộ đội địa phương được 26.612 tấn
Từ 1951-1954 thu góp được 261.728 tấn thóc thuế nông nghiệp cung ứng cho cuộc kháng chiến
Năm 1953 cung cấp cho Việt Bắc 3.000 thếp giấy và hàng vạn tấn giấy in báo
Năm 1953 nhập kho nhà nước 1.495 tấn muối
- Năm 1951-1953 lò cao Như Xuân sản xuất được 500 tấn gang phục vụ kháng chiến
Nhân dân Thanh Hoá vừa chiến đấu, vừa sản xuất để cung cấp lương thực, thực phẩm quân trang, quân dụng cho chiến trường.
II. Những đóng góp to lớn cho nhân dân Thanh Hoá trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước(1954-1975)
1. Giữ vững mạch máu giao thông Bắc- Nam
Thanh Hoá-Cầu Hàm Rồng là mạch máu giao thông Bắc Nammục tiêu trọng điểm bắn phá của Pháp
- Quân dân Thanh Hoá phối hợp với bộ đội chủ lực đánh trả địch bảo vệ giao thông thông suốt
2. Chi viện sức người, sức của cho cách mạng Việt Nam
- Làm tròn nghĩa vụ chiến đấu: 227.082 người gia nhập quân đội(10,15% dân số Tỉnh)
Thi đua sản xuất:
+ Phụ lão với phong trào “tuổi cao trí càng cao”
+ Phụ nữ với phong trào”ba đảm đang”
+ Thanh niên với phong trào “ba sẵn sàng”
+ Thiếu niên nhi đồng với phong trào “Trần Quốc Toản”
Góp phần thắng lợi giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước.
I. Những con số về thành tích chín năm kháng chiến chống Pháp
- Chiến đấu bảo vệ quê hương
Đánh 1.456 trận tiêu diệt và làm bị thương 3.391 tên địch bắt sống 2326 tên thu 1416 khẩu súng
- Phục vụ tiền tuyến :
+ Thanh niên nhập ngũ : 56.792 người
+ Thanh niên xung phong: 6.321 người
+ Dân công phục vụ kháng chiến: 34.177.233 ngày công
+ Xe đạp thồ: 11.000 chiếc
+ Thuyền các loại : 1.300 chiếc
+ Công phiếu kháng chiến: 42.662.120 đồng
+ Công trái quốc gia: 1.334.914.200 đồng

Khen thưởng :
+ Hai cờ “Thi đua phục vụ khá nhất” của Hồ Chủ tịch
+ 5 anh hùng liệt sĩ quân đội, 2 anh hùng nông nghiệp, 2 chiến sĩ thi đua toàn quốc
+ Huân chương các loại: 167 cái
-Thiệt hại:
+ Địch ném bom: 2.286 vụ với 15.365 quả bắn phá 3.069 vụ
+ Nhân dân chết 5.190 người, bị thương 2.167 người
+ Bộ đội hy sinh: 4.500 người, từ trần 2.100 người
+ Thương binh các loại: 3.405 người
+ Trâu bò bị chết, bị cướp: 4000 con
+ Kho tàng bị phá: 194 cái, cháy 1.064 tấn gạo
II. Những con số về tổn thất, thành tích 20 năm kháng chiến chống Mĩ:
1. Tội ác của đế quốc Mĩ:
Huyện và thị xã bị đánh phá : 100%;
xã : 84,9%
Mỹ ném bom xuống Thanh Hoá hơn 20 vạn tấn bom, bắn trên biển 43.809 quả đạn.
- Giết hại: 8.287 người, làm bị thương 12.984 người.
2. Thành tích chiến đấu của quân dân Thanh Hoá:

- Trên không : Đánh 9.983 trận, bắn rơi 376 máy bay, bắt sống 36 giặc lái.
Trên biển: Đánh 175 trận, bắn chìm, cháy 57 tàu
Thanh niên nhập ngũ:
+ Từ 1955-1964: 31.229 thanh niên
+Từ 1965-1975: 195.853 thanh niên
Tổng số liệt sĩ 43.505 người
- Thương binh: 19. 225 người
3. Những phần thưởng cao quý qua hai cuộc kháng chiến:
- Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân:
+ 15 đơn vị
+ 76 cá nhân
- Bà mẹ Việt nam anh hùng: 1.125 mẹ
Cầu Hàm rồng trước khi bị đánh sập
Cầu Hàm rồng bị bom Mỹ đánh sập
Cầu phao Hàm Rồng
Cầu phao Hàm Rồng
Phi công Mỹ bị bắn rơi tại Hàm Rồng
Anh hùng Ngô Thị Tuyển
Anh Cao Tỵ, chở 750kg hàng một chuyến xe đạp thồ
Bộ đội Hải quân chiến đấu bảo vệ cầu
Phi côngTrần Hanh bắn rơi máy bay Mỹ trên bầu trời Hàm Rồng
Sửa chữa cầu đảm bảo thông đường
Nhà máy Nhiệt điện Hàm Rồng
Thanh niên Thanh Hóa nhập ngũ vào Miền Nam chiến đấu
Bác Phạm Văn Đồng về thăm Thanh Hóa
Thiếu tướng
Anh hùng Quân đội
Lê Mã Lương
 
P

prjnc3_uno

Có ai có sô liêu. Cu. Thê? Trong trân Mâu Thân phía ta tü? Nan. Là bao nhiêu ko?Moi ngüòi giúp cho!Thanks nhìêu nhé!
 
Top Bottom