[Văn 8]-Bài viết số 2 - Kể lại 1 lần em mắc lỗi

Status
Không mở trả lời sau này.
N

nang_ha

Bạn cứ tưởng tượng ra mà làm thôi. Ví dụ bạn lỡ tay làm vỡ một bình hoa quý của bố ( Có thể đây là kỉ vật bà nội để lại bố rất quý nó, do chơi đá banh ngay trong nhà bạn đã làm vỡ bình hoa ấy).Từ đó xây dựng lên một câu chuyện và nhớ kết các hợp yếu tố miêu tả, biểu cảm và tự sự bạn nhé.Chúc bạn làm tốt nhá.
 
H

huongkc

bạn ơi

bạn coá thể tham khảo các sách văn mẫu hoặc các bài văn hay ở trên web được mà

bài này coas trong sách tham khảo đấy
 
A

aren_mcsporant

ngoài chiện làm vở lọ hoa ra thì còn chiện gì để kể hem? nêu ra nhìu nhìu cho mình tham khảo với^^
 
L

leda_277

anh chi oi kiu em voi bai viet so 2 lop 8 sap den roi

Chú ý:Viết tiếng việt có dấu
 
Last edited by a moderator:
G

gioxanh

chậc
theo mình biết thì đề bài là kể về 1 lần em mắc lỗi làm thầy cô giáo buồn (mem lớp 8 đây)
chính vì thế, không thể kể là đánh vỡ lọ hoa quí của bố được (chả nhẽ bố đi khoe với cô à :)))

đây là dàn ý, bạn có thể tham khảo ;)
1. Mở bài: giới thiệu hoàn cảnh gợi nhớ kỉ niệm (vd: hôm nay lớp có bạn bị phê bình nhớ lại lần mắc lỗi làm thầy cô giáo buồn, cụ thể là 1 lần không thuộc bài, nói dối)
2. Thân bài: Kể lại chi tiết sự việc đó:
- Tối qua, chị (anh) về, mải chơi không làm bài tập
- Sáng lên lớp vẫn ung dung
- Khi cô gọi, lấy vở bạn lên dán nhãn vào
- Cô phát hiện, sợ hãi (chú ý miêu tả khuôn mặt vừa tức giận vừa buồn bã của cô giáo, ánh mắt ngạc nhiên của các bạn...)
- Suy nghĩ về việc làm sai của mình
3. kết bài: Trở về thực tại, tự hứa sẽ khôgn mắc khuyết điểm nữa

* Có nhiều cách xây dựng tình huống, vd như chép bài trong giờ kiểm tra, đánh bạn, có thái độ vô lễ với thầy cô giáo ...
 
B

butaeyu

hãy để cảm xúc bạn dâng trào .hãy cảm nhận nó, hãy để nó chạy wa bạn rồi viết lại tất cả và sắp xếp nó.xong
 
N

nang_ha

Sao cái bạn me_or_girl ghi cái gì thía nhỉ. Nội dung bài viết nó thế nào ấy. Nghe phản cảm quá!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
M

minhtamnn

đến ngày viết tập làm văn số 2 rồi !nhưng minh chưa biết giúp minh với ?

mính không biết là thế nao về mở bài đề kỷ niệm làm mẹ vui
 
M

minhtamnn

\{ABC}:eek::eek:\{ABC}khi kể về một kỹ niệm làm cô giáo buồn bạn nên kể một lần bạn mắc lỗi thật nặng thì mới gây biểu cảm.Và nên miêu tả khuôn mặt của cô giáo lúc đó . thì đó là miêu tả bài văn mới hay
 
P

playfullimp

mấy bạn còn sướng hơn tui con bít đề để mà làm con tui như mò kim đáy bể ne`!!! cô giáo chẳng cho bit trước gi` cả huhuh
 
Z

zloveyouandzlovei

sao mấy bạn đều trúng đề này thế! mình lại trúng đề: hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với con vật em yêu thế mới chết chứ ( nhà mình nuôi chó mà mỗi lần thả nó ra thì nó chạy mất xác thành ra chả có gì để kể nên làm văn bịa 100% ) hehe thông cảm nha. văn ngu lắm
 
O

oanhheo

Trong cuộc đời của mỗi con người ai cũng có ít nhất một lần mắc khuyết điểm. tôi cũng vậy. tôi đã một lần làm cô giáo buồn, đó là ko nhận lỗi của mình.
vào một ngày nóng như thiêu như đốt, sân trường lúc này được bao phủ bởi cái nắng gay gắt của mùa hè. Tôi đem theo trái banh tennis nhưng ko ra ngoài chơi được do tôi rất dễ bị say nắng.:)|Vì thế giờ ra chơi, trong khi các bạn khác ra ngoài chơi hết
 
O

oanhheo

các bạn cóa thể kể dzìa một lần trốn học đi tắm sông, or làm bể bình bông của lớp, hay lấy xiền của lớp đi chơi( trường hợp bạn là thủ quỹ kủa lớp bạn)...
 
O

oanhheo

mình làm dzăn cũng tạm thuj nhưng mình coá thể cho các bạn một mở bài tàm tạm:
Trong cuộc đời của mỗi con người ai cũng coá ít nhất một lần mắc khuyết điểm. tuj cũng dzậy. tui đã một lần làm cô giáo buồn, đoá là hok nhận lỗi của mình.
kòn kết bài của mình nè: câu chuyện này là một kỷ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của tui. noá đã cho tuj một bài học quý giá và là hành trang theo tuj suốt cuộc đời này.
mình chỉ viết nhju đó thuj còn bạn nào mún bik thân bài thì liên lạc cho mình.
 
M

maituan24795

các bạn có thể kể về một lần mình mác lỗi như sau: voi bo me : mot lan khong hoc bai bi diem kem; thay co giao: noi xau thay co giao truoc mat moi nguoi , mo tai lieu trong kiem tra thi cu
 
C

congchualolem_b

ai trong đời k làm j sai chứ...có chăng là bn k nhận ra kái sai của chíh mình hoặc ng khác k nói bn bek kòn bn thì quá vô tư bn đã k hay xem xét lại mình để rồi lun cho rằng mình đúng.Năm lớp 8 tớ có viết 1 bài cũng là đề này..tớ trong vai 1 kậu nhox tinh nghịch quậy phá trong 1 lần đá bóng đã vô tình là vỡ bóng đèn (lớp học thời xưa kòn nghèo ên 1 bóg đèn là kả tài sản) đó là mùa mưa trời tối đen, lớp học ban ngày mà cứ như đêm.Thươg học sih cô chủ nhiệm phải đem bóng đèn duy nhất của nhà mình đến lớp cho các em học(lúc đó k ai bek tôi là thủ phạm)vậy là cô phải sống trog bóng tối suốt mấy tháng trời.Nhìn thấy cô sống trong bóng tối và chịu cực khổ tôi k chịu đc nên đã tích cực đi làm, làm đủ mọi công việc chính đáng mà tôi có thể làm để kím tiền.Tháng sau tôi đã có trog tay vài ngàn( k bek kó phải nhiu đó hok nữa, làm đại àh ^^) tôi đã mua lại bóng đèn khác cho cô và nhận lỗi với cô trong 1 lần cô bị ốm k thể đi dạy đc...đến nhà cô mới bik kảnh sống của cô khó khăn tới mức nào.Khi tôi nhận lỗi mặt cô đỏ bừng...chắc cô có jận lắm à kô k nói ra, cô chỉ bảo tôi bik nhận lỗi thía là tốt, tôi nghĩ vì lòg vị tha của cô lớn wa nên cô k thể jận nhìu hơn ^^! bn nghĩ sao về ý đó ;;)^^!
 
L

lenamtrung

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không?

Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất - mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".

Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.

Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.

Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.

Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...

Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.

Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".Nếu như cần thì chép cả câu này vào cũng được.:cool:
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom