Nhật ký ...~~♥Nissilumi♥~~...

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。02/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。

The story of the Sun and the Moon
“Tell me the story about how the sun loved the moon so much he died every night just to let her breathe.” She asked.

“Once during a time when the earth was simple, the Sun shone brighter than anything. The people were grateful and

rejoiced every time the sun shone. He brought them joy and hope, he was even the source of their warmth.

But he was lonely, all by himself in the vast skies. He would look down at the people dancing in his radiance and

wonder if he was simply destined to a life of solitary. That was the price he paid for being the brightest, he reasoned.

Then there was the moo
n. As the sun grew weary and began to disappear, she would rise into the sky, flanked by

millions of stars. Her radiance was a sad kind of beauty, one that went unnoticed as people slept. The stars watched

her with wishfullness, hoping that one day they would get close enough so she wouldn’t feel so empty. But they

couldn’t. The moo
n was untouchable, surrounding herself with a blanket of darkness through the cold nights.

Until one day whenthe Sun was sliding out of the Heavens, he caught a glimpse of her. She was peeking up, a rare

side of her being exposed to the light. And while the sun could shine, he knew the moo
n could glow, and a faithful

whisper trumped an arrogant shout any day.

So just as the stars were wandering into the night, the sun fell in love like a snowball hurdling down a mountain. How

he wished to see her more than the fleeting moments he shared with her at both dawn and dusk. But the moo
n was

untouchable. Uncurable. Unfreeable.

‘Go’ She whispered to him one of those nights, her voice as sweet and sorrowful as the last light of the morning, ‘Go

and let me breathe, for you and I have decided fates. You illuminate the day and I cast a glow on the night. We will

never be. Our connection would go against what all people believe, all the know’ During the summer he would stay

just a little while longer in case she changed her mind. But it was no use.

‘Don’t you dare abandon your blessing of light for my darkness.’ Those were the last words the moo
n was strong

enough to speak to the Sun.” He responded.


omi-ponderar-800x500.jpg

Haizzz tự nhiên thấy buồn...

Nó không có thói quen kể chuyện buồn của mình cho người khác nghe.

Bởi vì họ còn trăm bề lo toan, họ cũng có lúc mệt mỏi, buồn phiền.

Sao nó phải đổ lên người họ nỗi đau của nó?

Vậy nên nó chọn im lặng và chịu đựng, nó hay làm những thứ điên rồ để thõa lắp lòng mình.

Nếu nó kể một câu chuyện cười, thì có thể mọi người sẽ cùng cười với nó.

Nhưng khi nó kể một câu chuyện buồn, thì ai sẽ khóc cùng nó?


ngủ _-_
~~~Unlissimi~~~
 

Di Thư

Banned
Banned
1 Tháng ba 2017
216
348
169
20
Bình Định
THCS Đập Đá
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。02/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。

The story of the Sun and the Moon
“Tell me the story about how the sun loved the moon so much he died every night just to let her breathe.” She asked.

“Once during a time when the earth was simple, the Sun shone brighter than anything. The people were grateful and

rejoiced every time the sun shone. He brought them joy and hope, he was even the source of their warmth.

But he was lonely, all by himself in the vast skies. He would look down at the people dancing in his radiance and

wonder if he was simply destined to a life of solitary. That was the price he paid for being the brightest, he reasoned.

Then there was the moo
n. As the sun grew weary and began to disappear, she would rise into the sky, flanked by

millions of stars. Her radiance was a sad kind of beauty, one that went unnoticed as people slept. The stars watched

her with wishfullness, hoping that one day they would get close enough so she wouldn’t feel so empty. But they

couldn’t. The moo
n was untouchable, surrounding herself with a blanket of darkness through the cold nights.

Until one day whenthe Sun was sliding out of the Heavens, he caught a glimpse of her. She was peeking up, a rare

side of her being exposed to the light. And while the sun could shine, he knew the moo
n could glow, and a faithful

whisper trumped an arrogant shout any day.

So just as the stars were wandering into the night, the sun fell in love like a snowball hurdling down a mountain. How

he wished to see her more than the fleeting moments he shared with her at both dawn and dusk. But the moo
n was

untouchable. Uncurable. Unfreeable.

‘Go’ She whispered to him one of those nights, her voice as sweet and sorrowful as the last light of the morning, ‘Go

and let me breathe, for you and I have decided fates. You illuminate the day and I cast a glow on the night. We will

never be. Our connection would go against what all people believe, all the know’ During the summer he would stay

just a little while longer in case she changed her mind. But it was no use.

‘Don’t you dare abandon your blessing of light for my darkness.’ Those were the last words the moo
n was strong

enough to speak to the Sun.” He responded.


omi-ponderar-800x500.jpg

Haizzz tự nhiên thấy buồn...
Nó không có thói quen kể chuyện buồn của mình cho người khác nghe.

Bởi vì họ còn trăm bề lo toan, họ cũng có lúc mệt mỏi, buồn phiền.

Sao nó phải đổ lên người họ nỗi đau của nó?

Vậy nên nó chọn im lặng và chịu đựng, nó hay làm những thứ điên rồ để thõa lắp lòng mình.

Nếu nó kể một câu chuyện cười, thì có thể mọi người sẽ cùng cười với nó.

Nhưng khi nó kể một câu chuyện buồn, thì ai sẽ khóc cùng nó?


ngủ _-_
~~~Unlissimi~~~
Cậu cứ viết tiếng anh thì sao mình đọc hiểu được đây? :D
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。03/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。
M thì biết gì về t mà phán như thật ấy. Trước khi phán xét người khác thì m hãy đặt mình vào hoàn cảnh của người ta nhé, nếu điều đó làm tổn thương m thì nó cũng sẽ tổn thương họ thôi. Liệu m có nghĩ t sẽ feel thế nào khi nghe m nói câu đấy không nhỉ? Chắc...không, với lại m nhìn lại bản thân m đi.

Nếu không nói được gì "tử tế" thì im đi nhé bạn yêu :))
....png
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。04/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。
Ngày trước...
Đối với mày tao là bạn thân...đối với tao mày là bạn thân...
Nhưng tại sao? Mày đổi mác nhanh quá...
Nó và tao đều như nhau...thậm chí nó còn không coi mày quan trọng như tao...
Nó chơi tốt với mày vì có mục đích...tất cả là giả tạo...
Tao bảo...mày không nghe...
Dù sao đó cũng là quyết định của mày...ok mày cứ đi tiếp đi...I'm fine...
Nhưng nếu sau này mà vấp ngã...thì xin mày đừng hối hận...
Lúc đấy hãy cứ quay lại nhé...
Chỉ cần mày muốn...tao nhất định sẽ tới bên mày nhanh nhất có thể...
Còn nếu mày không muốn...vậy có lẽ tao thực sự không nên tiếp tục xuất hiện trước mặt mày nữa rồi...
5b94f9493d7865d8285f0affc27e8858.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。05/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。
" **** ơi, từ giờ đến cuối năm còn rất nhiều cuộc thi, nếu em mà cứ giữ tình trạng sức khỏe như này thì ..."
"Em làm gì mà thức đến tận 3, 4h sáng? Em có biết là thời gian đấy là lúc gan thải độc không? Nếu em ..."
"......."
Chẳng biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa >.< Vẫn biết là nó tốt cho mình nhưng sao...không làm được...
Đi ngủ lúc 10h mà cuối cùng...không ngủ nổi...sớm nhất là tầm 2h sáng mới ngủ được...
Nhiều lúc...tự nhốt mình lại...rồi khóc thật đã...như một con tuki...
Lâu lắm rồi mình quên cả cách cười
Quên cả cách nói những lời tha thiết
Quên cả cách yêu một người da diết
Quên hết rồi, có ai biết vì sao?
nhung-cau-tinh-yeu-hay.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

ngochuyen_74

Học sinh chăm học
Thành viên
7 Tháng mười hai 2017
343
454
114
Hà Nội
THPT Ứng Hòa A
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。05/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。

" **** ơi, từ giờ đến cuối năm còn rất nhiều cuộc thi, nếu em mà cứ giữ tình trạng sức khỏe như này thì ..."

"Em làm gì mà thức đến tận 3, 4h sáng? Em có biết là thời gian đấy là lúc gan thải độc không? Nếu em ..."

"......."

Chẳng biết mình đang nghĩ cái quái gì nữa >.< Vẫn biết là nó tốt cho mình nhưng sao...không làm được...

Đi ngủ lúc 10h mà cuối cùng...không ngủ nổi...sớm nhất là tầm 2h sáng mới ngủ được...

Nhiều lúc...tự nhốt mình lại...rồi khóc thật đã...như một con tuki...

Lâu lắm rồi mình quên cả cách cười

Quên cả cách nói những lời tha thiết

Quên cả cách yêu một người da diết

Quên hết rồi, có ai biết vì sao?

View attachment 37579

~~~Unlissimi~~~
bn ơi, sao vậy??? Dù có chuyện j thì cx phải lạc quan bn nhé! Còn cả tương lai đang chờ mà! :)
 
  • Like
Reactions: yennhi1312

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。06/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。
"Cậu thấy bản thân mình đáng thương nhất khi nào?"
"Ngước nhìn bầu trời, thấy rõ là chỉ toàn màu xám đen, vậy mà miệng vẫn có thể cười…"
Vô vị... :))
0a223ca835c44412be1d89409e808364.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Everything We Touch
I still hear your voice, when you sleep next to me.
I still feel your touch in my dream.
Forgive me my weakness, but I don't know why
Without you it's hard to survive.

'Cause everytime we touch, I get this feeling.
And everytime we kiss I swear I could fly.
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last.
Need you by my side.
'Cause everytime we touch, I feel the static.
And everytime we kiss, I reach for the sky.
Can't you hear my heart beat so...
I can't let you go.
Want you in my life.

Your arms are my castle, your heart is my sky.
They wipe away tears that I cry.
The good and the bad times, we've been through them all.
You make me rise when I fall.

'Cause everytime we touch, I get this feeling.
And everytime we kiss I swear I could fly.
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last.
Need you by my side.
'Cause everytime we touch, I feel the static.
And everytime we kiss, I reach for the sky.
Can't you hear my heart beat slow
I can't let you go.
Want you in my life.

'Cause everytime we touch, I get this feeling.
And everytime we kiss I swear I could fly.
Can't you feel my heart beat fast, I want this to last.
Need you by my side.
'Cause everytime we touch, I feel the static.
And everytime we kiss, I reach for the sky.
Can't you hear my heart beat slow
I can't let you go.
Want you in my life.

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Silly...
Viết tắt 1 từ...ok mất 1 điểm...
Viết tắt 3 từ...vẫn 10 điểm...
T không phục... -_-
Cola.Gotouryouta.600.450674.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Hữu ý tài hoa hoa bất phát, vô tâm sáp liễu liễu thành âm.
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.
Cuộc sống luôn biết cách châm chọc con người :))
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。09/01/2018☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。☆*:.。
Lạnh...chẳng muốn làm anything...học cũng chẳng vô T^T
Cái cần nhớ thì không nhớ...cái không cần nhớ thì cứ nhớ _-_
Thôi kệ...lần này đi thi mang tính chất đi chơi :))
Để xem...hay mai mang truyện ma đi đọc nhỉ :3
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"M phải học cái #VTTT ý, vào phòng thi mày cứ làm quen hết bọn con trai cho t ..."
Nhảm :)) t không rảnh...quan trọng hơn t không phải là nó...ok? Nó làm gì thì kệ nó...liên quan gì tới t...
Làm như t cần thế lắm ấy... :))
"Ninh khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô."
22366726_176486952927236_53008180933992944_n.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
"Thà làm hai đường thẳng song song...để mãi không bao giờ gặp nhau còn hơn làm hai đường thẳng cắt nhau...gặp nhau một lần rồi mãi mãi chia xa..."
Hai đường thẳng song song được một cậu bé vạch ra trên một tờ giấy dài vô tận. Đường thẳng này ngắm nhìn đường thẳng kia, ngày qua ngày và bỗng thấy thật buồn chán. "Chúng mình thật giống nhau, cùng là hai đường thẳng thật đặc biệt, dài tít tắp về hai đầu". Thế là ngày nối ngày, đường thẳng kia cứ muốn xích lại thật gần, xích lại thật gần, mong muốn cho khoảng cách giữa hai đường thẳng được nhỏ lại. Cứ mỗi lần khoảng cách bé đi một chút, là đường thẳng kia vui lắm, nhưng cớ sao một đường thẳng thì cứ mải miết mong muốn tiến lại gần, một đường thẳng thì lại dửng dưng đứng im một chỗ...?
"Này, sao không tiến lại phía tôi, ngày nào tôi cũng cố gắng để lại gần bạn đấy !"
"Chả ích gì đâu, ngốc ạ !"
"Khi nào tôi tiến sát vào bạn, chúng mình sẽ là một đường chì rất đậm, rất đẹp. Màu đỏ của tôi và màu xanh của bạn, chúng mình sẽ hòa vào nhau".
Thế là đường thẳng kia ngày nối ngày vẫn mải miết, mải miết tiến lại gần đường thẳng song song với chính nó. Nó có một niềm tin kỳ lạ, khi hai màu hòa vào nhau, nét chì trên giấy sẽ đẹp long lanh không còn đơn điệu như hai đường song song lúc trước...
Bỗng một ngày, khi mà đường thẳng đỏ đã tiến tới rất gần với đường thẳng xanh, cậu bé liền tẩy đường thẳng xanh đi.
"Cậu bé ơi, sao không cho chúng tôi lại gần nhau, tôi sắp tiến tới đường thẳng xanh rồi" - đường thẳng đỏ khóc lóc.
"Ngươi thật là ngốc nghếch, đến một đứa nhóc như ta còn biết, hai đường thẳng song song nào có bao giờ gặp nhau".
"Có mà, tôi sắp gặp được rồi !"
"Ngốc thật, ngươi nhầm rồi. Ta xóa đường thẳng xanh đi để nói cho ngươi một điều rất nhỏ, hai đường thẳng song song không thể cắt được nhau đâu, nó sẽ cắt nhau, nhưng mà là ở xa tít tắp, mà ta thì chả biết xa tít tắp là ở phương nào cả, sao ngươi cứ phải cố tình lừa dối mình như thế ?"
Đường thẳng đỏ buồn lắm, giờ nó có một mình, trên một trang giấy trắng toát, nó nổi bật, nó đẹp cái sắc đỏ tươi, nhưng nó không còn được thấy đường thẳng song song với chính nó nữa. Có lẽ nào hai đường thẳng song song chỉ cắt nhau ở vô cực, có khi nào, khi tờ giấy không còn dài tít tắp, không còn quá rộng thênh thang, thì hai đường thẳng song song rồi sẽ gặp được nhau ?.
Nếu như cho tôi một niềm tin và ngây thơ con trẻ, chắc chắn tôi sẽ đóng vai đường chì đỏ, hỏi cậu chủ của nó rằng : "Cậu bé ơi, có khi nào, hai đường thẳng song song gặp được nhau, cho dù có là ngoài tờ giấy?"
"Thà làm hai đường thẳng song song để có thể cùng đi với nhau đến cuối đường, còn hơn là làm hai đường thẳng cắt nhau - chỉ giao nhau một lần rồi xa nhau mãi mãi".
Có chắc chắn là vậy không...?
Hai con đường song song trong phép toán sẽ luôn luôn đi cùng nhau, nhưng hai con đường trong cuộc sống thì có gì đảm bảo được điều đó? Trong chuyến hành trình của đôi chân, làm sao ngăn được bước chân có lúc rẽ ngang rẽ dọc?
Làm hai con đường song song, đến một lúc nào đó, có một đường thẳng đột ngột rẽ hướng khác, vậy đường thẳng còn lại sẽ chỉ còn-lại-một-mình.. rời xa nhau mà không được "bước" vào nhau một lần nào...lúc ấy có lẽ mới thấy rằng, làm hai đường thẳng song song chưa hẳn đã tốt, làm hai đường thẳng cắt nhau chưa hẳn là một-nỗi-đau...
Thế nhưng..
Dù cho song song hay cắt nhau, thì có lẽ vẫn còn dễ chịu hơn là chéo nhau.
Nhìn thoáng qua, những tưởng là hai đường thẳng ấy cắt nhau, nhưng thật sự, nó chỉ đơn thuần là chéo nhau - lướt ngang qua nhau rồi đi xa mãi, không gặp nhau và cũng không được bên nhau.
Đường thẳng - là tôi, là bạn, là mỗi người trong chúng ta.
Dù là cắt nhau, song song hay chỉ là chéo nhau, thì đích đến cuối cùng của mỗi con đường vẫn là hạnh phúc. Đi ra sao là tùy vào bạn.
original (1).jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Ai bảo rằng cây không buồn, không khóc
Đá không sầu, không nhớ thương ai
Cây không buồn, sao lá vàng rơi rụng
Đá không sầu, sao đá phủ rêu xanh.
26731190_877134152459832_6783092017733106559_n.jpg

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Xoay một vòng tròn...vẽ một vòng tròn...vòng lẩn quẩn cơn ác mộng...trốn không thoát khỏi bóng đêm...
0d86d6fbde13454503b2b9dc8c1a23c0.jpg
~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
Mới có thế mà đã...Nếu ngay từ đầu tin tưởng nhau thì đã không như vậy...
Trong các mối quan hệ lòng tin là yếu tố quan trọng nhất...nên nếu không tin tưởng nhau thì...vứt :))
Đến một ngày, Gió bỗng hận Mây
Xua Mây đi, khắp chân trời góc bể
Mây chỉ buồn, và lặng im, không nói
Để đêm về lặng lẽ hóa thành Mưa.

Đến một ngày Gió bỗng nhận ra
Thiếu vắng Mây cuộc đời thật vô nghĩa
Gió lặng lẽ tìm Mây nhưng đã muộn
Mây năm nào giờ đã hóa thành Mưa.
10450625_322808924536415_5956665008245901730_n.jpg

~~~Unlissimi~~~
 

yennhi1312

Học sinh chăm học
Thành viên
12 Tháng mười hai 2017
128
178
79
Hà Nội
♥Yomiyama♥
"Đôi khi tôi chỉ mong sao được yên tĩnh một mình, không có bất cứ điều gì có thể làm phiền thôi. Đừng nói tôi lạnh lùng, cũng đừng nói tôi vô tình. Tôi thể hiện rằng mình không quan tâm, trên gương mặt tôi thể hiện rằng sao cũng được, nhưng liệu ai biết có những khi trong thâm tâm tôi cuộn sóng lao đến cùng cực của sự thất vọng."
4837ce9e7a7e5d80ed4ae2bd09995271.jpg
~~~Unlissimi~~~
 
Top Bottom