Văn Văn 8

otran0123456789@gmail.com

Học sinh
Thành viên
3 Tháng mười hai 2015
18
5
21
20
Nghệ An
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Cảm nhận của em về những câu thơ sau:

Cha lại dắt con đi trên cát mịn
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa nói khẽ :
Cha mượn cho con buồm trắng nhé
Để con đi…

Lời của con hay tiếng sóng thì thầm
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm ?
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.
Hoàng Trung Thông.
;);):):):)
 

lê thị hải nguyên

Mùa hè Hóa học
Thành viên
TV ấn tượng nhất 2017
28 Tháng hai 2017
2,166
3,199
689
21
Thanh Hóa
HV Thánh Huy
Hình ảnh "nắng cháỵ" trên vai là hình ảnh vừa tả thực vừa trìu tượng. Hai cha con như say sưa đến nỗi nắng đã tỏa rạng và như tung tăng đùa dưỡn bên họ, càng tô đậm thêm hình ảnh bên bỉ bước đi của cha và con.

Ước muốn táo bạo của con “Cha muốn cho con buồm trắng nhé Để con đi..."

Biển quá bao la mênh mông đầy huyền bí, cậu bé muốn khám phá nó trên một cánh "buồm trắng" đầy ước mơ tuổi thơ.

Xưa cha chỉ ước mơ bó hẹp trong khuôn khổ "Đất nước của ta", nay con ước mơ bay xa hem không bó hẹp trong khuôn khổ nào con muôn đi khắp nơi, muốn "xông pha" trên biển cả.

Lời nói trẻ thơ quá đổi hồn nhiên nhưng ấp ủ một hoài bão đáng yêu đáng ca ngợi.

Ước muốn của con khơi gợi người cha nhưng hồi ức xa xôi.

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con

Câu thơ thật tha thiết, tâm sự của người cha như trải dài trong suốt và trong ta bao niềm xúc động dạt dào.

Qua hình ảnh của con với những ước mơ bay bổng, người cha như thấy lại minh thời thơ trẻ cũng ao ước, cũng có những suy nghĩ, muốn tìm tòi khám phá như con. có sống thực với những ước mơ của con người, Hoàng Trung Thông thể hiện một cách tinh tế và đặc sắc một khát vọng sống đang cháy bỏng trong mỗi thế hệ con người như thế.

Nhận xét đánh giá bài thơ đặc sắc với những hình tượng thơ độc đáo, nhịp thơ vừa trầm lắng, vừa bay bổng như dâng trào ào ạt những cảm xúc đạt tới đỉnh cao của tác giả. Chính hình ảnh "cánh buồm" trong bài thơ đã nang con người lên tầm cao của những ước mơ, của khát vọng muốn được chinh phục, được khám phá thiên nhiên, được làm chủ nó.

Bài thơ đã gieo vào lòng thế hệ trẻ những ước mơ bay bổng, thúc giục chúng ta tìm tồi, học hỏi và kham phá để vươn tới chiếm lĩnh chinh phục vũ trụ. Nó động viên chúng ta phấn đâu không ngừng để vươn tới tầm cao của thời đại.

Bài thơ thật sự gây xúc động lòng người. Nhà thơ đã "thổi" cho "cánh buồm" của tuổi thơ một phần nào hơi gió của cuộc sống mà tương lai, lớp trẻ sẽ càng phồng vươn xa trong chân trời mới đang mơ rộng.

Những cánh buồm" rồi đây sẽ đưa chúng ta đến những nơi xa để ta thực hiện những tâm huyết mà ông cha chua làm được.
nguồn internet
 

Quang Trungg

Học sinh xuất sắc
Thành viên
14 Tháng mười một 2015
4,677
7,747
879
20
Hà Nội
THCS Mai Dịch
Cảm nhận của em về những câu thơ sau:

Cha lại dắt con đi trên cát mịn
Ánh nắng chảy đầy vai
Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời
Con lại trỏ cánh buồm xa nói khẽ :
Cha mượn cho con buồm trắng nhé
Để con đi…

Lời của con hay tiếng sóng thì thầm
Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm ?
Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận
Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.
Hoàng Trung Thông.
;);):):):)
Hình ảnh "nắng cháỵ" trên vai là hình ảnh vừa tả thực vừa trìu tượng. Hai cha con như say sưa đến nỗi nắng đã tỏa rạng và như tung tăng đùa dưỡn bên họ, càng tô đậm thêm hình ảnh bên bỉ bước đi của cha và con.

Ước muốn táo bạo của con “Cha muốn cho con buồm trắng nhé Để con đi..."

Biển quá bao la mênh mông đầy huyền bí, cậu bé muốn khám phá nó trên một cánh "buồm trắng" đầy ước mơ tuổi thơ.

Xưa cha chỉ ước mơ bó hẹp trong khuôn khổ "Đất nước của ta", nay con ước mơ bay xa hem không bó hẹp trong khuôn khổ nào con muôn đi khắp nơi, muốn "xông pha" trên biển cả.

Lời nói trẻ thơ quá đổi hồn nhiên nhưng ấp ủ một hoài bão đáng yêu đáng ca ngợi.

Ước muốn của con khơi gợi người cha nhưng hồi ức xa xôi.

Lời của con hay tiếng sóng thầm thì Cha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con

Câu thơ thật tha thiết, tâm sự của người cha như trải dài trong suốt và trong ta bao niềm xúc động dạt dào.

Qua hình ảnh của con với những ước mơ bay bổng, người cha như thấy lại minh thời thơ trẻ cũng ao ước, cũng có những suy nghĩ, muốn tìm tòi khám phá như con. có sống thực với những ước mơ của con người, Hoàng Trung Thông thể hiện một cách tinh tế và đặc sắc một khát vọng sống đang cháy bỏng trong mỗi thế hệ con người như thế.

Nhận xét đánh giá bài thơ đặc sắc với những hình tượng thơ độc đáo, nhịp thơ vừa trầm lắng, vừa bay bổng như dâng trào ào ạt những cảm xúc đạt tới đỉnh cao của tác giả. Chính hình ảnh "cánh buồm" trong bài thơ đã nang con người lên tầm cao của những ước mơ, của khát vọng muốn được chinh phục, được khám phá thiên nhiên, được làm chủ nó.

Bài thơ đã gieo vào lòng thế hệ trẻ những ước mơ bay bổng, thúc giục chúng ta tìm tồi, học hỏi và kham phá để vươn tới chiếm lĩnh chinh phục vũ trụ. Nó động viên chúng ta phấn đâu không ngừng để vươn tới tầm cao của thời đại.

Bài thơ thật sự gây xúc động lòng người. Nhà thơ đã "thổi" cho "cánh buồm" của tuổi thơ một phần nào hơi gió của cuộc sống mà tương lai, lớp trẻ sẽ càng phồng vươn xa trong chân trời mới đang mơ rộng.

Những cánh buồm" rồi đây sẽ đưa chúng ta đến những nơi xa để ta thực hiện những tâm huyết mà ông cha chua làm được.
nguồn internet
Xem có sai sót gì ko chị
Đọc “Những cánh buồm” của nhà thơ Hoàng Trung Thông, người đọc dường như đứng trước không gian mênh mông, vô tận của đại dương. Ngỡ như nghe được tiếng sóng biển rì rào từ nơi xa thẳm. Ngỡ như nhìn thấy trong buổi bình minh rực rỡ một cánh buồm đỏ thắm thấp thoáng ngoài khơi. Ngỡ như nghe đâu đó trong tâm khảm của mình vọng về những khát khao của tuổi thơ trong sáng… Nghĩa là thi phẩm đã mở ra trước mắt người đọc những cái tưởng chừng như vô hình mà hữu hình, tưởng như vô thanh mà lại xôn xao rung động hồi ức. Từng câu, từng chữ như ngân nga, vang vọng,thấm dần vào tâm khảm người đọc. Tôi nghĩ, thành công của thi phẩm có lẽ bắt nguồn sâu xa từ việc xây dựng không gian nghệ thuật.Không gian bao trùm toàn bộ thi phẩm là không gian của biển khơi, của đại dương bao la vô tận. Không gian được tái hiện từ gần đến xa. Hai cha con dắt nhau đi trên cát mịn. Sau trận mưa đêm, biển trong xanh mênh mông, ánh mặt trời rực rỡ trải dài trên mặt nước. Và không gian mở rộng ra biển khơi xa thẳm theo lời con trẻ :“Cha ơiSao xa kia chỉ thấy nước, thấy trờiKhông thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”Nước, trời hòa một sắc hiện ra mênh mông, bát ngát. Cái vô tận của trùng khơi như được nhân lên bởi cách lặp mang tính phủ định “không thấy”, “không thấy”, “không thấy”. Dường như những gì đại diện cho sự sống của con người đều không hiện hữu. Chỉ ‘thấy nước”, ‘thấy trời”, “không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người”. Lần đầu tiên tầm mắt non trẻ thấy một không gian khác lạ ngoài không gian quen thuộc của làng mạc, vườn tược. Cái không gian đó vừa rợn ngợp vừa cuốn hút. Nhưng nếu không gian trong tầm mắt của con trẻ chỉ dừng lại ở một giới hạn nhất định thì không gian trong cái nhìn của người cha lại càng mênh mông, vô tận :“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xaSẽ có cây, có cửa, có nhàVẫn là đất nước của taNhững nơi đó cha chưa hề đi đến”Không gian con thấy chỉ là trời, biển. Không gian trong lời cha mở ra cho con là chiều dài, chiều rộng của cả một đất nước tươi đẹp : “Vẫn là đất nước của ta. Những nơi đó cha chưa hề đi đến”. Tôi lại nhớ đến trường ca “Mặt đường khát vọng” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Từ không gian “Đất là nơi con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc/ Nước là nơi con cá ngư ông móng nước biển khơi”, ông mở rộng “Đất nước là nơi dân mình đoàn tụ”. Quan điểm của Nguyễn Khoa Điềm rất giống với cách lí giải về không gian Đất nước của Hoàng Trung Thông “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa … Vẫn là đất nước của ta”. Không gian trời biển vẫn là không gian hữu hạn, có thể nhìn thấy, có thể lí giải được. Không gian Đất nước là không gian vô hạn. Đó không phải là không gian có thể đo đếm mà là không gian rất đỗi linh thiêng trong tâm linh người Việt. Đó còn là niềm tự hào vô bờ bến về một đất nước tươi đẹp, hào hùng. Không gian linh thiêng ấy dẫu hết một đời cha vẫn “chưa hề đi đến”. Và hôm nay, cha mở ra cho con thấy không gian ấy, như một lời tâm tình, gửi gắm của thế hệ đã qua, để từ đấy thắp lên trong con một khát vọng cháy bỏng : “Cha mượn cho con buồm trắng nhéĐể con đi…”Cánh buồm chở bao mơ ước của tuổi thơ về một chân trời mới, một cuộc sống mới, một khát vọng mới. Mỗi chúng ta, ai trong đời chẳng có một lần khát khao được như thế. “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa ….”. Niềm khát khao của con trẻ đã đánh thức trong cha những hồi ức tuổi thơ :“Lời của con hay tiếng sóng thầm thìHay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm…”Như tiếng vọng về của một thời đã qua, lời của con thắp lên trong cha niềm mơ ước cháy bỏng một thời. Vô hình chung, không gian đã có sự dịch chuyển. Từ không gian mơ ước của con đến không gian hồi ức của cha. Khoảng cách giữa hai không gian ấy được đo bằng cả một thế hệ. Có bao điều khác biệt. Nhưng hai thế hệ lại gặp nhau ở một điểm chung :Lần đầu tiên trước biển khơi vô tậnCha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.”
__Sưu tầm__
 
Last edited:

otran0123456789@gmail.com

Học sinh
Thành viên
3 Tháng mười hai 2015
18
5
21
20
Nghệ An
Xem có sai sót gì ko chị
Đọc “Những cánh buồm” của nhà thơ Hoàng Trung Thông, người đọc dường như đứng trước không gian mênh mông, vô tận của đại dương. Ngỡ như nghe được tiếng sóng biển rì rào từ nơi xa thẳm. Ngỡ như nhìn thấy trong buổi bình minh rực rỡ một cánh buồm đỏ thắm thấp thoáng ngoài khơi. Ngỡ như nghe đâu đó trong tâm khảm của mình vọng về những khát khao của tuổi thơ trong sáng… Nghĩa là thi phẩm đã mở ra trước mắt người đọc những cái tưởng chừng như vô hình mà hữu hình, tưởng như vô thanh mà lại xôn xao rung động hồi ức. Từng câu, từng chữ như ngân nga, vang vọng,thấm dần vào tâm khảm người đọc. Tôi nghĩ, thành công của thi phẩm có lẽ bắt nguồn sâu xa từ việc xây dựng không gian nghệ thuật.Không gian bao trùm toàn bộ thi phẩm là không gian của biển khơi, của đại dương bao la vô tận. Không gian được tái hiện từ gần đến xa. Hai cha con dắt nhau đi trên cát mịn. Sau trận mưa đêm, biển trong xanh mênh mông, ánh mặt trời rực rỡ trải dài trên mặt nước. Và không gian mở rộng ra biển khơi xa thẳm theo lời con trẻ :“Cha ơiSao xa kia chỉ thấy nước, thấy trờiKhông thấy nhà, không thấy cây, không thấy người ở đó?”Nước, trời hòa một sắc hiện ra mênh mông, bát ngát. Cái vô tận của trùng khơi như được nhân lên bởi cách lặp mang tính phủ định “không thấy”, “không thấy”, “không thấy”. Dường như những gì đại diện cho sự sống của con người đều không hiện hữu. Chỉ ‘thấy nước”, ‘thấy trời”, “không thấy nhà, không thấy cây, không thấy người”. Lần đầu tiên tầm mắt non trẻ thấy một không gian khác lạ ngoài không gian quen thuộc của làng mạc, vườn tược. Cái không gian đó vừa rợn ngợp vừa cuốn hút. Nhưng nếu không gian trong tầm mắt của con trẻ chỉ dừng lại ở một giới hạn nhất định thì không gian trong cái nhìn của người cha lại càng mênh mông, vô tận :“Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xaSẽ có cây, có cửa, có nhàVẫn là đất nước của taNhững nơi đó cha chưa hề đi đến”Không gian con thấy chỉ là trời, biển. Không gian trong lời cha mở ra cho con là chiều dài, chiều rộng của cả một đất nước tươi đẹp : “Vẫn là đất nước của ta. Những nơi đó cha chưa hề đi đến”. Tôi lại nhớ đến trường ca “Mặt đường khát vọng” của nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm. Từ không gian “Đất là nơi con chim phượng hoàng bay về hòn núi bạc/ Nước là nơi con cá ngư ông móng nước biển khơi”, ông mở rộng “Đất nước là nơi dân mình đoàn tụ”. Quan điểm của Nguyễn Khoa Điềm rất giống với cách lí giải về không gian Đất nước của Hoàng Trung Thông “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa … Vẫn là đất nước của ta”. Không gian trời biển vẫn là không gian hữu hạn, có thể nhìn thấy, có thể lí giải được. Không gian Đất nước là không gian vô hạn. Đó không phải là không gian có thể đo đếm mà là không gian rất đỗi linh thiêng trong tâm linh người Việt. Đó còn là niềm tự hào vô bờ bến về một đất nước tươi đẹp, hào hùng. Không gian linh thiêng ấy dẫu hết một đời cha vẫn “chưa hề đi đến”. Và hôm nay, cha mở ra cho con thấy không gian ấy, như một lời tâm tình, gửi gắm của thế hệ đã qua, để từ đấy thắp lên trong con một khát vọng cháy bỏng : “Cha mượn cho con buồm trắng nhéĐể con đi…”Cánh buồm chở bao mơ ước của tuổi thơ về một chân trời mới, một cuộc sống mới, một khát vọng mới. Mỗi chúng ta, ai trong đời chẳng có một lần khát khao được như thế. “Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa ….”. Niềm khát khao của con trẻ đã đánh thức trong cha những hồi ức tuổi thơ :“Lời của con hay tiếng sóng thầm thìHay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm…”Như tiếng vọng về của một thời đã qua, lời của con thắp lên trong cha niềm mơ ước cháy bỏng một thời. Vô hình chung, không gian đã có sự dịch chuyển. Từ không gian mơ ước của con đến không gian hồi ức của cha. Khoảng cách giữa hai không gian ấy được đo bằng cả một thế hệ. Có bao điều khác biệt. Nhưng hai thế hệ lại gặp nhau ở một điểm chung :Lần đầu tiên trước biển khơi vô tậnCha gặp lại mình trong tiếng ước mơ con.”Từ không gian khát vọng của con, cha đã vẽ cho con một khung cảnh tươi đẹp và không gian bao la của Đất nước. Nhưng cũng chính từ không gian khát vọng của con, cha đã tìm thấy bóng hình của mình trong đó. Không gian của con và của cha đã hòa quyện làm một. Ranh giới thế hệ đã bị xóa nhòa, chỉ còn lại một không gian đồng nhất : không gian mơ ước và khát vọng của con người. Không gian nghệ thuật trong bài thơ “Những cánh buồm” là không gian được chuyển đổi một cách linh hoạt. Nhờ sự thay đổi, sự chuyển cảnh về mặt không gian mà bài thơ trở nên uyển chuyển, nhịp thơ cân xứng, ý thơ sâu sắc. Có cảm giác như đó còn là không gian của cả một đời người.
__Sưu tầm__
Chỉ cảm nhận 2 khổ cuối thôi!! Đây là cảm nhận cả bài rồi nhé.
 
Top Bottom