yêu trong sợ hãi

T

traitimvodoi1994

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

1 cô gái đem lòng yêu 1 chàng trai tre.Anh rất đẹp trai,dc nh` ng` yêu mến,anh dc nh` cô gái yêu nhưng anh đã lựa chọn cô.Cô gái vừa hp vừa hp vừa lo lắng.Thế đấy cô rất yêu ng` kia,cô yêu trong lo sợ- cô lo sợ một ngày chàng trai sẽ ko cần cô nữa,cô rất sợ.Từ khi yêu nhau chàng trai luôn thắc mắc tại sao cô gaí thấy trời mưa là chạy ùa ra mặc cho chàng trai gọi,nhưng ko bao h cô để chàng trai đó ra đứng cùng mình cả,chỉ có 1 lí do đơn giản là cô ko muốn anh bị cảm.Họ cứ yêu nhau như thế,chàng trai ko bao h thấy cô gái khóc cả.Anh cảm thấy cô quá kiên cường ko biết lo nghĩ j.Họ yêu nhau dc hơn 1 năm tình cảm rất tốt đẹp,nhưng xh 1 cô gái trẻ trung,xinh đẹp rất nữ tíh ko khó đoán như cô gái kia.Cô gái mới xh kia làm điên đảo bao chàng trai và tất nhiên anh chàng kia cũng ko thể cưỡng lại vẻ đẹp đó.Anh đang pân vân ko biết nói sao nữa,anh hiểu nếu ko chia tay thì cô gái ng` yêu anh rất thiệt thòi,trái tim anh đã thuộc về cô gái trẻ trung kia.Rồi 1 ngày cuối tuần khi cô gái đã thi xong kì thi cuối học kì,anh hẹn cô ra 1 quán nước để nói chuyện.Cô gái vui mừng hào hứng đi gặp ng` yêu vì cả tuần nay họ ko hề gặp nhau j cả,cả 2 đều bận rộn.Như mọi khi cô chọn ngồi 1 chỗ có cửa xổ thoáng nhất,từ đó có thể nhìn ra khung cửa bên ngoài. Đến nơi hẹn, chàng trai đã chờ cô tại vị trí đó ròi.Anh lấy hết dũng cảm nói : “Em à,chúng ta chia tay nhé”.Cô gái ko nói j chỉ mỉm cười rồi nhìn ra khung cửa.Cô cứ im lặng nhìn về pía xa xa nào đó, ko 1 giọt nc mắt.Bây h cô mới quay đầu lại hỏi: “Có pải anh đã hết yêu em ko?Trong thời gian qua đã có 1 cô gái nào đến rồi đúng ko anh?Hay anh giận em vì em ko gặp anh mà nói thế?”.Cô vẫn bình tĩnh hỏi anh chàng,chàng trai chết lặng ng` đi,sợ cô ko đồng ý chia tay nên nói: “Đúng em à,anh đã gặp và yêu 1 cô gái.Cô ấy đẹp,trẻ trung,ko 1 thằng con trai nào cưỡng lại dc vẻ đẹp đó”.Cô ko khóc hỏi tiếp: “Anh đã bao h yêu em chưa?’’ Giọng cô vừa dịu dàng vừa nghiêm mặt. “ Có anh đã từng yêu em nhưng đó là quá khứ rồi em à’’.
Cô gái đồng ý chia tay mà ko đòi hỏi j thêm,vs cô tất cả như thế đã đủ rồi,ko cần j hơn cả.Cô đã dc chàng trai yêu thg,thế đã đủ lắm rồi.Chàng trai sau khi chia tay xong thì rời khỏi nơi đó-nơi họ đã coi là thiên đg ngày yêu nhau.Cô gái vẫn ngồi nguyên chỗ đó.Ko khóc cô cứ im lặng ngồi ngắm hoàng hôn một mình. Hoàng hôn đẹp thật nhưng có 1 cái j rất buồn,man mác buồn.Cô nhắm mắt lại, đôi mắt rưng rưng lệ,nhắm mắt và cảm nhận tất cả mọi thứ.Trời đã tối cô vẫn một mình ngồi đó nhắm sao,trăng 1 mình , đôi mắt vẫn hướng về pía chân trời nào đó.Bà chủ quán thấy thế cứ để cô ngồi đó,bà ko lỡ đóng cửa sớm.Cô buồn ngủ,cô ngủ gục ngay trên bàn đó.Chủ quán ko gọi cô dậy.Bà khẽ nhìn cô rồi lắc đầu.Đã 10h đêm, để 1 cô gái đi ra dg` thật là nguy hiểm.Bà thấy đt trên bàn reo,bà chủ quán bắt máy,nhìn vào màn hình có chữ : “anh yêu”.Bà đoán chắc đây là ng` yêu của cô gái.Bà nói nhỏ: “Cậu đến đón cô ấy đi,bây h muộn rồi đi 1 mình nguy hiểm lắm,cô ấy đang ngủ.”Nói xong bà đặt đt lại bàn của cô.Chàng trai nghe thấy liền chạy xe đến thẳng nơi đó.Thấy cô gái đang ngủ anh ko gọi dậy mà chỉ nhẹ nhàng bế cô lên xe rồi chạy về nhà cô.Đôi mắt rung rung ươn ướt giụi nhẹ vào vai anh khiến anh tự nhiên thấy bình yên vô cùng,chưa bao h anh có cảm giác này,dù cho anh có ở bên cô gái kia thì anh cũng ko cảm thấy bình yên như lúc này.Đang chạy xe trời mưa to ầm ầm,cô gái tỉnh dậy,vẫn im lặng rồi cô nói: “Anh dừng xe đi,em muốn xuống xe bây h.Em đi bộ về dc mà”.Anh nghe lời cô dừng xe lại.Cô gái đẩy nhẹ cửa xe ra rồi bc xuống,cô tháo cái trâm gài tóc ra,đi chân đất 2 tay đưa ra dưới mưa như đang nhảy múa.Chàng trai nói : “Anh có thể ra cùng dc ko?”Cô cười đáp lại: “Đừng ra anh sẽ bị cảm đấy.”NHưng lần này anh ko nghe lời cô nữa ,cô bây h quá đẹp, vẻ đẹp mà ko ai có đc cả,trog sáng,ko 1 chút j piền muộn cả,anh bc tới gần cô gái nói: “Coi như đây là lần cuối cùng vs tư cách bà bn trai đi em”.Cô gái ko nói j chỉ đi về pía trc,ko muốn chàng trai đến gần mình,cô đnag che giấu j đó.NHưng chàng trai cứ bc đến,ôm cô thật chặt vào lòng.Cô gái đang khóc,nhưng ko có bị ai pát hiện.Chàng trai buông ra nhìn kĩ khuôn mặt xinh xắn của cô hỏi: “Tại sao em ko cho anh ra dưới mưa vs em?”.Cô nói nhỏ : “Vì em ko muốn anh biết em khóc.Em yêu anh trong lo sợ anh ạ,em biết rồi sẽ có 1 cô gái khác thay thế em trong trai tim anh.Chỉ cần nghe anh nói anh đã từng yêu em là em hp rồi ah ạ”.
Thì ra cô đã yêu anh trong sự sợ hãi như thế,cô muốn anh vui,muốn anh hp nên ko bao h khóc trc mặt anh.Đến bây h anh mới nhận ra có pải là quá muộn hay ko? Tự nhiên những cảm xúc tràn về,chưa bao h anh yêu cô như thế,anh ôm chặt cô hơn nữa,rồi anh hôn lên môi cô gái,cô gái im lặng ko nói j cả ,cô chỉ khóc thôi.Hôm đó chàng trai đưa cô về nhà ,đó là buổi hẹn hò cuối cùng của họ.
Các ngày sau họ vẫn gặp nhau bthg` như 2 ng` bn vs nhau.Chàng trai tay nắm tay cô gái khác cô nhìn vẫn mỉm cười như ko có j xảy ra.CÁc bn cô gái cũng ko hiểu cô đang nghĩ j nữa,cô yêu ko đòi hỏi j và khi chia tay cũng ko 1 oán trách. Rồi 1 ngày cô quyết định đi Mỹ du học,ko ai biết lí do j mà cô lại đi Mỹ,đúng vào ngỳ cưới của chàng trai và cô gái đến sau kia.Cô đặt vé máy bay,mua sẵn quà cưới rồi đi,khi đi cô vẫn mỉm cười nhưng đôi mắt ướt đầm.trc khi đi lên máy bay,cô đến quán cà pê cũng họ hay ngồi nói chuyện và hẹn hò,cô mang đi tất cả kỉ niệm ở đó và ánh mắt,cô chào từ biệt bà chủ quán.Khi về cô để quên cuốn nhật kí của mình trên bàn,bà chủ cất đi giúp cô.
Chàng trai dc tin cô gái đã đi,anh ko biết làm j để cho đúng,anh rất muốn đuổi theo cô,mang cô trở về bên anh,nhưng anh cũng ko thể bỏ lễ cưới.Chỉ còn 1 ngày nữa là họ lấy nhau rồi,anh ko thể bỏ đi vì đám cưới là kết quả mà anh pải cố gắng lắm mới lấy dc.Anh đi đến quán cà pê ngồi chiếc bàn cũ đó.Khi ấy bà chủ quán đưa cuốn sổ Nk của cô gái cho anh và nói: “sáng nay cô bé có đến đây tạm biệt tôi,khi về thì bỏ quên cuốn sổ này,tôi gọi đt thì tắt máy ,hỏi ra mới biết cô ấy đã đi Mỹ chuyến 9h sáng.Cậu cầm về cho cô ấy giúp tôi.” “Bà ơi cháu pải làm j bây h hả bà?Cháu ko muốn cô ấy đi đâu,nhưng cô ấy đã đi rồi,ngày mai cháu cưới rồi cháu biết cháu ko thể nghĩ đến cô ấy như vậy là ko công bằng.Nhưng cháu ko thể ngăn cản mình nghĩ đến cô ấy khi cháu buồn nhất.Cô ấy luôn chia sẻ vs cháu.Lúc cháu vui thì vợ cháu nghe cháu nói,cháu cảm thấy niềm vui dc nhân lên khi vợ cháu cười bà ạ.” Bà lão nhifnn anh 1 hồi nói: “Cậu đã chia sẻ tất cả nỗi buồn của mình cho cố bé ấy,cô bé sẵn sàng nghe cậu đúng ko?Cậu nghĩ xem lúc đó cậu có vui ko?Cô bé vừa làm cậu vui là cậu đã tắt máy đi,về chia sẻ niềm vui vs ng` khác,cậu làm thế có công bằng ko?Trong cs khi cậu nghĩ tới ai đó trc tiên thì cậu đã yêu ng` đó.Cậu hãy chọn ng` nào làm cậu vui vẻ,chia sẻ vs cậu.TÙy cậu,khi cậu bỏ lỡ thì cậu pải hối tiếc.”
Nghe bà nói xong anh ko nói j cả mở cuốn sổ ra trang đầu tiên viết rất cẩn thận nắn nót:
“ E¶v¶ ¥êu anh nh`”
Cô viết tất cả những suy nghĩ của mình khi yêu anh vào.Anh cảm động,anh khóc từ lúc nào ko hay,ko ngờ cô bé yêu anh đến thế,cô bé luon nghĩ cho anh.Anh đã làm dc j cho cô?Anh chỉ cho cô thêm sợ hãi,đau lòng và sự bất công thôi.Anh cũng ko biết tại sao mình lại khóc,thg cô ư?Hay anh cảm thấy có lỗi vs cô?Liệu anh có thật sự quên cô ko?Liệu ng` anh yêu nhất có pải ng` vợ anh sắp cưới ko?Đọc hết cuốn nhật kí,nhìn vào Tv đã 7h,bản tin thời sự cho anh biết điều đó.Bthg` anh sẽ chẳng xem thời sợ đâu,nhưng hôm nay có 1 tin mà cả nc cùng đón xem : CHUYẾN BAY ĐẾN MỸ LÚC 9H ĐÃ BỊ NỔ- MÁY BAY
XẢY RA SỰ CỐ”.Tim anh như ngừng đập,anh chạy thật nhanh về hỏi mọi ng`,lúc này đôi mắt ai cũng đỏ hoe vì khóc.Họ khóc vì Cô gái ấy là 1 trong những ng` ngồi trên chuyến bay đó.Tất cả nhìn ngắm tấm ảnh kỉ niệm chụp cùng cô bé trc khi cô đi. 1 Ng` bn chạy vào nhà cầm ra gói quà đưa cho anh: “ĐÂy là quà nó chuẩn bị cho anh ngày cưới đấy,nay nó ko còn em đưa anh trc ko có thể mai bọn em ko đứa nào đến dc đó cả”.Anh cầm hộp quà trên tay mở ra ,toàn những thứ đồ đôi họ mua cùng nhau,cả sợi chỉ tơ mà họ đi xin ở chùa nữa.1 bức thư nhòe mực chắc khi viết nó cô đã khóc rất nh`.Chàng trai tay cầm lá thư đọc dở,mắt đỏ heo,tim anh như đang có ngàn vết dao đâm vào.Rồi anh rút dt ra gọi điện cho vợ chưa cưới: “Em ơi,anh thật sợ xin lỗi,anh ko thể cưới em,ng` anh yêu là cô ấy ko pải em.Tha lỗi cho anh nhé”.Đầu dây bên kia cô bé nói giọng thoải mái: “Chẳng có cái đám cưới nào hết,em chưa đi đăng kí,em chưa kí tên vào tờ giấy kết hôn vs lại em có ng` yêu lâu rồi,em chỉ thử anh ý thôi.” Chàng trai nghẹn đắng cổ họng lại.Anh gọi điện đến nhà cô gái hỏi thăm: “Cháu rất tiếc về sự vc kia nhưng chuyện đã rồi,cháu bây h mới nhận ra cháu rất yêu cô ấy”.
Có tiếng cười hiền từ đáp lại: “LẼ ra thì sáng nay con bé nó đi nhưng do nó đau bụng ko khỏe nên nó về quê để nghỉ ngơi.Mai nó mới đi cháu à”.Anh vui mừng,đầu óc múa may hết cả lên.Rồi anh lái xe về quê nhà cô bé.Cô bé đang ngồi ngoài sân,nhắm trăng 1 mình,đôi mắt nhắm lại ko để ý,cô nằm xuống đất đưa 2 tay lên cao,cười .Chàng trai bc nhẹ đến chỗ đó cũng nằm xuống cạnh cô nói: “Em pải gối đầu vào tay anh chứ?Em rất muốn thế là j,anh cho em thỏa mãi điều ước đó.Nào bây h làm đi,em định ngoại tình à cô bé?” CÔ vẫn mỉm cười lắc đầu : “CHính anh mới ngoại tình em đang tìm ng` yêu còn anh sắp có vợ rồi.HÃy về gối cho chị ý đi,chị ý hợp hơn em,đừng đùa em nữa.Em mệt rồi,em ko thể có đủ sức để tiếp tục nắm tay anh nữa.Em buông tay r rồi,e m cũng hết yêu anh rồi”. chàng trai vẫn mỉm cười ôm cô vào lòng,anh ôm thật chặt nói:"Em ko nắm tay anh nữa,anh sẽ nắm tay em.Em mỏi à?Anh sẽ đỡ em. Anh muốn cho em dựa vào anh cả đời.Chỉ khi bên em anh mới thấy bình yên."Cô gái cứ nằm gọn trog vòng tay anh,đã rất lâu rồi cô ko dc dựa như thế,cô cảm thấy hp đang chàn ngập.Cô im lặng để cảm nhận lại ,tìm lại cái đã mất.Anh thấy cô ko nói j anh nói tiếp:"Anh xin lỗi.Anh đã ko công bằng vs em.Khi nghe tin chuyến bay đến mĩ gặp tai nạn,anh đã hoảng sợ,anh sợ anh mất em.Tim anh như ngừng đập,và lúc đó anh nhận ra :ANH KO THỂ SỐNG THIẾU EM-chàng trai hét".
 
Last edited by a moderator:
C

chuot_chjt

cái này giống mấy cái truyện ngắn đọc trên báo
thanks cho chị vì sự suy nghĩ của chị
hok ngờ chị em viết hay thế,gửi báo đi nhận tiền mua kẹo cho em ăn
 
L

lan_anh_a

hjjj, tác phầm đầu tay của em thế là thành công rùi đó :)

Chúc mừng em gái nha :D !

Cố lên!:)
 
T

traitimvodoi1994

thanks chị nh` nhé
thành công 1 nửa thôi
hi hi
mai emhoafn thành chuyện nữa em sẽ post lên
 
C

chuot_chjt

chị nên trình bày lại cho nó đẹp mắt tý đi
để thế này đọc chán quá
 
N

nhoklovely_two

câu chuyện rất hay, tp~ đầu tiên mà thế này là tốt òy. còn hay hơn mấy teen-story e đọc trên mạng :D
 
N

nhungpro_196

Hay, cảm động...
Một bài học tốt về tình yêu :" Đừng bỏ người mình yêu để đến với người mình thích."
Cảm ơn bạn nhiều :)
 
C

cuncon_baby

chị kún ơi viết hay quá chưng luôn
còn hok chị hay tới đêy là hết rùi hấp dẫn dễ sợ nhen.....................
 
C

congchuatuyet_lc

Thật là cảm động
thanhs bạn nhiều lắm
câu chuyện thật sâu lắng..............
 
T

traitimvodoi1994

Tình yêu ko ranh giới.
Vậy là đã tròn 1 năm người yêu cô bỏ cô lại 1 mình,cô gái trẻ ngồi trong bóng tối khẽ hát 1 mình, cô đang nghĩ điều j đó ko ai biết.Đôi mắt long lanh đang nhìn về miền xa nào đó,vừa hi vọng vừa đợi chờ.Cô gái đợi cái j?Cô đang chờ cái j?ko gian yên tĩnh , chỉ có tiếng gió thổi trong đêm tối, cô cứ ngồi,cứ hát một mình.Lúc trc căn pòng này ko yên ắng vậy đâu,ngày đó lúc nào căn pòng cũng tràn ngập tiếng hát,tiếng cười đầy hp.Chẳng biết từ bao h mà cô đã quên đi cách cười,quên đi nỗi sợ ngồi một mình trong màn đêm lạnh lẽo.Cũng ko biết từ bao h một cô bé thik ồn ào lại trở nên ít nói,ít ra ngoài.Có lẽ cái j cũng do làm nh` thành quen,cô đã quen làm tất cả 1 mình,ngồi một mình trong bóng đêm hát, ngắm mưa rơi rồi xé giấy trong mưa.
Đang thả mình trong gió,cô nghe thấy tiếng mẹ gọi:
-Con ơi ngủ đi,khuya rồi đấy!
Cô ko nói j chỉ mỉm cười một cách miễn cưỡng,cô đi vào giường,mở cuốn sổ nhỏ ra,trong cuốn sổ chẳng có j db,chỉ toàn những con hạc do cô vẽ ra,ko thì lại là những cơn mưa tuyết mà cô nghĩ đến.Cô bắt đầu đếm từng con hạc giấy, đếm đi đếm lại rồi cô khẽ nói:
-Tất cả là 3650 con hạc giấy,chúng ta đã xa nhau 1 năm rồi.thế mà em nghĩ nó đã như cả 1 thế kỉ .cũng như 365 đêm em khóc,em ngồi trong bóng tối.Em đã trải qua tất cả là 12 cơn mưa ko có anh.
Đêm đó cô ko ngủ,cô cứ nằm trên giường nghĩ ngợi.Cô nghĩ đến những ngày tháng họ bên nhau,nghĩ đến những lần đi chơi cùng nhau.Cô chỉ biết nghĩ đến những hp đó thôi,nghĩ về hp để cô quên đi sợ hãi,quên đi nõi đau mất ng` mình yêu.Cô muốn quên đi nỗi đau bị bỏ rơi.Rồi cô nhắm mắt lại,chỉ dc 1 lúc cô lại mở choàng mắt ra một cách sợ hãi.Ngồi dậy lép mình bên góc tường cô khóc nức nở,cố cắn chặt môi để tiếng khóc ko bật ra.Cô đã nhìn thấy cái j?Tại sao cô ko dám nhắm mắt lại để ngủ nữa?Cô cứ ngồi lép vào góc tường như thế,để quên đi sợ hãi,cô đi về pía cửa xổ,mở cửa ra nhìn vào ngôi sao sáng nhất.Nc mắt cô ứa ra,những câu nói của ng` cô yêu lại tràn về:
-Em biết ngôi sao kia tại sao sáng ko?
-Em ko biết,mà em ko pải sao thì em biết thế nào dc.
-Nó sáng dc là vì nó có mục đích,nó muốn tỏa ra sức mạnh để bảo vệ ng` nó yêu nhất.Nó muốn ng` nó yêu ko đi nhầm ddg`,hay bị ngã.Sau này nhất định anh sẽ là ngôi sao đó của em,cô bé ngốc ạ.
Sao câu nói đó cứ vang mãi,như chỉ mới đây thôi,ng` yêu cô vừa nói ra.Cô khóc,vừa khóc vừa nhìn vào ngôi sao như đang oán trách :
-Em ko cần anh là sao,em chỉ cần anh ở bên em.Anh là đồ nói dối,anh hứa ko bỏ rơi em,tại sao ko giữ lời hứa?Anh là đồ nói dối,tại sao lại bỏ em ở lại một mình?Tại sao anh lại ra đi?Tại sao?Em hận anh,em rất hận anh,bây h anh ở đâu?Anh có nghe em gọi ko?Anh về vs em đi.
Cô cứ khóc mà ko biết rằng,ng` yêu cô có bao h rời xa cô đâu,anh đang ở gần co,rất gần cô.Anh chỉ biết đứng nhìn ng` mình yêu khóc,lòng anh đau như cắt.Cô gái ko thể nhìn thấy anh dc,vs cô bây h thì anh là ng` vô hình,họ cách nhau cả 1 thế giới.Anh đau khổ nhìn cô,nỗi đau nhân lên gấp bội.ANh ko thể an ủi,ko thể ôm ng` anh yêu,ko thể làm cô cười.Rồi anh lấy hết can đảm đến gần cô khẽ hôn nhẹ lên tóc cô.Cô gái thấy có 1 làn gió nhẹ thổi vào tóc mình,có cái j đó đang nắm tay mìh.cái nắm tay vừa lạnh vừa ấm áp,cô ngừng khóc,vào tủ lấy ra 1 cái hộp nhỏ,mở chiếc hộp ra lấy con ốc biển to áp vào tai nghe.ĐÂy là thói quen lâu ngày bị lãng quên của cô, ngày trc cô thg` nghe nó nhưng từ ngày ng` yêu cô rời xa cô thì chiếc vỏ ốc đó trở thành quá khứ.Rồi đêm đó trở thành 1 đêm kì tích vs cô.Cô vội vàng thu dọn đồ đi ngay trong đêm đó,vs bao hi vọng và hp.
Sáng đó mẹ cô lên pòng con,mở cửa ra thấy trong pòng trống ko thấy con đâu,bà mẹ hoảng hốt gọi :
-Con ơi đi đâu rồi?Con ở đâu?
BÀ khóc chạy xuống nhà gọi chồng:
-Ông ơi con mình nó đi đâu mất rồi?Ông tìm con cho tôi đi,đừng để mất con bé.
-Bà đã tìm hết chưa?Bà thử xem xem con nó có để lại thư từ j ko?
Cả 2 vợ chồng lóc cóc chạy lên pòng con,họ hi vọng tìm dc cái j đó mà cô để lại.Có,cô viết thư để lại cho ông bà khỏi lo lắng: “bố mẹ đừng lo j cho con,con đi tìm hp của con đây.Con đi tìm ánh sáng của con đây,con đã sống trong bóng tối,trong sự cô dơn lâu ròi,bây h con muốn đi tìm hp rieng của con.”
2 ông bà bớt lo hơn, bà tuy ko pải mẹ ruột cô nhưng bà đã chăm sóc cô tờ khi cô mới lọt lòng nên bà thg cô như con đẻ của mình.
Cô gái đi tìm hp của mình,trc khi rời xa nơi cô sinh sống,cô gái đến 1 con phố nhỏ,nhìn thật kĩ xung quanh con phố-nơi cô gặp ng` yêu đầu tiên.Tất cả kí ức lại ùa về trong cô,tim cô như rộn ràng trở lại.
-Cô bé anh đưa em về nhà dc ko?
-Dạ thôi,em tự về dc.mà chúng ta quen nhau bao h thế?
-Ừ trc lạ sau quen mà em.
Cô tỉnh lại,tỉnh lại đối mặt vs thực tại: cô đang đứng một mình,ko có ai cả khi nc mưa rơi vào mắt cô.Tự nhiên cô yêu mưa thế,cô muốn dc đi trong mưa như thế này.Trc kia có 1 bàn tay dắt co đi trong mưa,có 1 bàn tay cầm ô che cho cô,có 1 bờ vai cho cô dựa vào,có 1 tiếng quát yêu: “Em có đi gần vào anh ko?Mưa ướt bây h,hay để anh bế em chạy trong mưa hả?”Chao ôi giọng nói đó thân thg quá,gần gũi quá,nó cứ như chỉ vừa dc pát ra thôi.Cô đưa 2 tay ra đi ko để ý bên dg`-một chiếc ô tô lao tới,cô ngã xuống dg` dưới trời mưa.Một giọng nói thân thg lại vang lên tai cô:
-Em tỉnh lại đi,em ko dc ngủ nghe chưa.Có nghe anh nói ko?
Ko ai khác chính là ng` yêu cô-ng` đang gắng hết sức gọi cô-một linh hồn biết yêu.Dù cho anh có gọi thế nào thì cô cũng ko tỉnh lại,đôi mắt vẫn cứ nhắm lại,máu cứ chảy ra,n` lái xe sợ hãi bỏ chạy.Ko biết làm thế nào,anh chợt nhớ ra lúc trc cô có từng nói vs anh:
-Anh à,khi nào mình lạc nhau thì anh hay hát len bằng cả trái tim nhé.Anh hát em sẽ tìm dc anh.Hát bài mà chúng ta lúc mới gặp nhau nghe ý.
Và anh bắt đầu hát,anh hát bằng cả trái tim mình,ai hát như gào thét,anh hát khi nc mắt anh nhỏ vào mắt cô.Khi đó đôi mắt cô bắt đầu hé ra nhưng chỉ dc 1 lúc thì lại nhắm lại.Trong mơ cô gặp anh,cô chạy tới ôm chặt anh :
-Anh đi đâu thế?SAo bây h mới tìm em,ghét anh lắm.huhuhuhu
-Ngoan nào em,em ko dc ngủ nữa,mở mắt ra nhé.Em ngủ đủ rồi.
-Anh ơi em ko đủ sức mở mắt ra đâu,em cũng ko muốn mở,em biết rồi anh sẽ bỏ em đi.Anh sẽ bỏ em khi em mở mắt ra cũng như anh đã làm 1 năm trc ý.Mà em cũng mệt rồi.Anh cho em dựa vào anh ngủ đi,em hứa sẽ ko pá pách nữa.Em sẽ ko khóc nhè,sẽ ko nũng nụi anh nữa, chỉ cần anh cho e m ngủ thôi.
-Anh chưa bao h bỏ em cả,cô bé ạ.Anh vẫn luôn bên em,chỉ có điều em ko nhìn thấy thôi.Anh vẫn rất yêu em,vẫn luôn bên em em hiểu ko?
-Em muốn như bây h cơ,em muốn thế này hơn anh ạ.Đồng ý nhé anh.
Cô cứ ôm chặt anh nói,cô ko bỏ ra,cô rất sợ,cô rất sợ ko thể bỏ ra dc.Lúc này đây cô vừa hp lại vừa sợ hãi,cô sợ pải tỉnh lại,cô sợ tỉnh lại.Nhưng bên tai cô văng vẳng tiếng khóc,tiếng gọi cô:
-Tỉnh đi con ơi,mẹ ko thể sống thiếu con dc.
-Chị ơi em yêu chị lắm,em ko làm chị tức giận nữa đâu,em ko dám đâu,chị về vs em đi chị.
..........................................
Rất nh` ng` đàn gọi cô tỉnh lại: mẹ cô,em cô,bố cô,bn bè cô.Cô thấy họ đang khóc, đng lo cho cô từng h, từng pút,họ đang đợi cô tỉnh lại.Cô cứ khóc,cô nửa muốn tỉnh lại nửa ko muốn tỉnh lại.Cô muốn tỉnh lại để họ ko buồn,ko đua xót như gn cô biết tỉnh lại rồi thì anh sẽ biến mất.Anh biết cô đang nghĩ j.anh hôn vào môi cô rồi nói:
-Về đi em,họ cần em,em cũng pải làm nốt vc mà anh đang làm dở chứ.Em hãy vì anh mà làm vc nốt vc anh đang dang dở đi nhé.Cô bé của anh.Tạm biệt em......Anh sẽ luôn ở bên em. Nhớ nhé cô bé.
Bóng anh mờ dần,bàn tay cô xa dần tay anh.Cô bị 1 làn nhỏ nhẹ đẩy đi, từ từ mở mắt ra cô thấy mẹ thấy bố,thấy bn bè,họ đang mỏi mắt chờ cô tỉnh.Cái tay cô ngọ ngoạy làm họ vui mừng khôn xiết.Tiếng reo hò,giọt nc mắt hp cứ chải dài khắp căn pòng.Cô mỉm cười nhìn mọi ng` rồi lại ngủ nhưng lần này cô chỉ ngủ 1 lúc thôi,cô sẽ tỉnh lại,cô pải tỉnh lại để làm tiếp công vc dở dang như đã hứa vs ng` cô yêu.
1 Tháng sau cô xuất viện,mọi ng` mở tiệc ăn mừng,trong buổi tiệcđó anh cũng đến,cô đang đứng cạnh cửa nhìn ra pía vườn hoa ngẫm nghĩ.Bỗng nghe tiếng gọi :
-Cô bé ngốc,ko chào đón anh à?thôi anh đi vậy.
Cô quay mặt ra,trời ơi anh đã đến,cô có thể nhì n thấy anh.
-Em sao có thể ko chào đón anh dc,anh ko dc đi,anh pải ở bên em cơ mà.Hứa ko giữ lời,ghét cái mặt.
2 ng` nói chuyện vs nhau,hôm đó là ngày cô cười nhieuf nhất kể từ khi anh ra đi.Hôm đó cũng là ngày đầu tiên cô dám đối mặt vs biển,cô dám nhìn thẳng ra biển kể từ khi anh ra đi,ngày đầu tiên cô kể về sự ra đi của anh khi 2 ng` đi ra biển. Qua ngày hôm đó cô sẽ bắt tay vào công vc,cô sẽ pải tiếp bc của anh để hoàn thành tâm nguyện của anh.
Hôm sau cô từ biệt mọi ng` đi sang Nhật-nơi đầu tiên để đánh dấu sự tiếp bc của cô.Cô đến Nhật để ngắm tận nơi hoa anh đào-hoa mà cô và anh đã ao ước dc ngắm ,dc vẽ cùng nhau.Cô đặt cây bút vẽ lên trang giấy,cạnh bức tranh mưa tuyết của 2 ng`.Như có 1 bàn tay nào cùng vẽ,cô hp nhìn vào đôi tay,cô biết anh đang vẽ cùng mình,cô biết anh đang ở đây,cô cũng biết anh ko thất hứa.tác pẩm hoa anh đào đã dc hoàn thành,mọi ng` nhìn đầy vẻ ngưỡm mộ,có ng` đòi mua lại vs giá cao nhưng cô ko bán nó.
Rồi tiếp đó là đến quê hương của hoa hồng.Cô đã đến và cũng vẽ lại tất cả tất nhiên ko thể nào thiếu dc bàn tay anh vào tác pẩm.Trong vòng hơn 2 năm cô đã đi rất nh` nc và vẽ rất nh` tác pẩm.Điểm cuối cùng cô đến là 1 đồng cỏ của VN cô vẽ hoa lau,bồ công anh.Trong bức tranh,hoa lau và bồ công anh rất quấn qýt vs nhau,bức tranh này ko hề có sự giúp đỡ của anh.Cô pát hiện mình mắc bệnh và chỉ còn sống dc 1 năm nữa.Nghĩa là cô sẽ gặp lại anh khi cô 25 tuổi.trong thời gian này cô sống vui vẻ.Cô muốn sống thật hp trc khi gặp anh,cô muốn chứng minh cho anh thấy rằng cô rất mạnh mẽ,rất nghe lời anh.Bức tranh cuối cùng cô muốn vẽ đó là bức tgranh: “THIÊN SỨ”.Trog bức tranh có 1 ng` con trai,trên ng` tỏa ra ` thứ ánh sáng kì lạ,bế trên tay 1 đứa bé đi từ dưới đại dương lên,bên cạnh anh là 1 ng` con gái bthg`,đôi mắt hp,mong đợi nhìn thẳng vào ng` con trai kia.Ng` con trai đó là ah,ng` con gái đó là cô,còn đứa bé chính là ng` dc anh cứu sống dưới biển,anh đã mang sinh mạng mình ra đổi lấy sự sống cho nó-VS CÔ ANH LÀ ! THIÊN THẦN.
Khi bức tgranh dc hoàn thành chíh là khi cô nhắm mắt.Trc khi ra đi cô để lại 1 bức thư:
“Tôi ko muốn bán tp của chúng tôi,tôi sẽ dành tặng những ng` yêu nhau tp này.Hãy mang tất cả tài sản của tôi để mở cuộc triển lãm :TÌNH YÊU KO RANH GIỚI”
Trong đám tang cô,mọi ng` nhìn cô lần cuối,họ thấy môi cô vẫn nở 1 nụ cười hp.KHi đưa tiễn cô về cạnh mộ anh,một ánh sáng tỏa ra anh bc đến nắm tay cô,2 ng` hp cùng nhau đi đến chân trời.Trên mộ họ mọc toàn cỏ lau vs hoa bồ công anh.1 tháng sau khi cô ra đi cuộc triển lãm :TÌNH YÊU KO RANH GIỚI dc mở ra.tất cả mọi ng` đến xem họ đều cảm động trc tình yêu của 2 ng`.Mỗi ng` mang 1 suy nghĩ khác nhau về bức tranh THIÊN SỨ.Nhưng có 1 điều mà mọi ng` biết đó là tình yêu ko bao h có ranh giới.
 
C

cuncon_baby

đấy là hết rồi.đầu chị ko pải thiên tài
viết sao dc nữa.
__________________
trời đất ơi chị bắt bẻ em quá hay là chị vs anh Tú định quay sang xử em đây vậy?
bình luận cái bài mới của chị nè tuyệt cú mèo ^^
 
Top Bottom