Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
YÊU - DAY 1
" Yêu? Nó là gì? " Suốt một thời tôi nghĩ về nó mà không hiểu nó cho đến khi tôi gặp tình yêu đầu đời của mình trên con phố nơi tôi sống. Cô gái ấy xinh thật xinh, mặc một chiếc váy xòe màu trắng, mái tóc ngắn lắc lư trông thật đáng yêu với cặp kính hồng nhí nhảnh. Nàng lướt qua, vẫy tay chào tôi và rẽ vào ngôi nhà của người hàng xóm mới chuyển đi của chúng tôi. Đột nhiên mẹ gọi tôi. Tôi đi vào nhà mà đầu vẫn cứ ngoảnh nhìn ngôi nhà đó. Mẹ bảo tôi rằng đó là hàng xóm mới của chúng tôi và kêu tôi đi làm việc nhà, không nói gì thêm. Tôi cũng lẳng lặng đi làm việc, không nói gì nhưng lòng tôi cứ rộn ràng một cảm giác vừa bối rối, vừa lâng lâng, khó tả lắm!
Đến tối khi tôi đang nằm trên giường, vẫn suy nghĩ về cô gái ấy thì mẹ tôi gọi tôi xuống nhà. Bước xuống tới nơi tôi thấy: là cô gái ấy! Và đi cùng cô ấy là một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi. Đó là mẹ của cô ấy. Họ sang để chào hỏi gia đình chúng tôi. Tôi vội vàng đi pha trà, rót nước rồi cứ đứng đó, bối rối vô cùng. Bỗng nhiên mẹ tôi bảo tôi dẫn cô gái ấy lên trên tầng, còn mẹ tôi ngồi nói chuyện với mẹ cô ấy. Hai người có vẻ khá hợp nhau. Tôi dẫn cô ấy lên phòng chơi. Cô ấy khá tự nhiên, và tự giới thiệu về mình. Cô ấy tên Ngọc, và cô ấy bằng tuổi tôi. Sau một hồi nói chuyện, cô ấy đứng dây và đi xung quanh phòng. Hóa ra cô ấy cũng thích đọc sách về thiên văn học và thi thoảng cũng thích tự vẽ truyện tranh như tôi, mặc dù cô ấy vẽ không được đẹp lắm- theo lời của cô ấy. Tôi nói rằng tôi cũng không tốt lắm ở khoản vẽ, rồi cả hai cùng cười phá lên. Bỗng cô ấy vô tình dẫm phải quả bóng mà con mèo nhà tôi vẫn hay chơi và ngã về trước, đè tôi xuống đất. Kết quả là chúng tôi nằm trên sàn trong tư thế khó xử. Hừ! Con mèo đó, tôi không biết phải khen hay mắng nó nữa! Cô ấy vội vàng đứng dậy, mặt thì đỏ ửng, miệng thì rối rít xin lỗi. Chính xác thì cả hai chúng tôi đều rối rít xin lỗi. Tôi nhìn cô ấy và tưởng tượng lại lúc mặt tôi và mặt cô ấy chạm vào nhau, tự nhiên có một cảm giác lạ lẫm, thích thú lạ kì. Khi cô ấy ra về và vẫy tay chào mà mặt vẫn đỏ lựng, đến cả lúc trước khi đi ngủ, tôi vẫn nằm trên giường và nghĩ về khoảnh khắc ấy, cho đến khi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.
" Yêu? Nó là gì? " Suốt một thời tôi nghĩ về nó mà không hiểu nó cho đến khi tôi gặp tình yêu đầu đời của mình trên con phố nơi tôi sống. Cô gái ấy xinh thật xinh, mặc một chiếc váy xòe màu trắng, mái tóc ngắn lắc lư trông thật đáng yêu với cặp kính hồng nhí nhảnh. Nàng lướt qua, vẫy tay chào tôi và rẽ vào ngôi nhà của người hàng xóm mới chuyển đi của chúng tôi. Đột nhiên mẹ gọi tôi. Tôi đi vào nhà mà đầu vẫn cứ ngoảnh nhìn ngôi nhà đó. Mẹ bảo tôi rằng đó là hàng xóm mới của chúng tôi và kêu tôi đi làm việc nhà, không nói gì thêm. Tôi cũng lẳng lặng đi làm việc, không nói gì nhưng lòng tôi cứ rộn ràng một cảm giác vừa bối rối, vừa lâng lâng, khó tả lắm!
Đến tối khi tôi đang nằm trên giường, vẫn suy nghĩ về cô gái ấy thì mẹ tôi gọi tôi xuống nhà. Bước xuống tới nơi tôi thấy: là cô gái ấy! Và đi cùng cô ấy là một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi. Đó là mẹ của cô ấy. Họ sang để chào hỏi gia đình chúng tôi. Tôi vội vàng đi pha trà, rót nước rồi cứ đứng đó, bối rối vô cùng. Bỗng nhiên mẹ tôi bảo tôi dẫn cô gái ấy lên trên tầng, còn mẹ tôi ngồi nói chuyện với mẹ cô ấy. Hai người có vẻ khá hợp nhau. Tôi dẫn cô ấy lên phòng chơi. Cô ấy khá tự nhiên, và tự giới thiệu về mình. Cô ấy tên Ngọc, và cô ấy bằng tuổi tôi. Sau một hồi nói chuyện, cô ấy đứng dây và đi xung quanh phòng. Hóa ra cô ấy cũng thích đọc sách về thiên văn học và thi thoảng cũng thích tự vẽ truyện tranh như tôi, mặc dù cô ấy vẽ không được đẹp lắm- theo lời của cô ấy. Tôi nói rằng tôi cũng không tốt lắm ở khoản vẽ, rồi cả hai cùng cười phá lên. Bỗng cô ấy vô tình dẫm phải quả bóng mà con mèo nhà tôi vẫn hay chơi và ngã về trước, đè tôi xuống đất. Kết quả là chúng tôi nằm trên sàn trong tư thế khó xử. Hừ! Con mèo đó, tôi không biết phải khen hay mắng nó nữa! Cô ấy vội vàng đứng dậy, mặt thì đỏ ửng, miệng thì rối rít xin lỗi. Chính xác thì cả hai chúng tôi đều rối rít xin lỗi. Tôi nhìn cô ấy và tưởng tượng lại lúc mặt tôi và mặt cô ấy chạm vào nhau, tự nhiên có một cảm giác lạ lẫm, thích thú lạ kì. Khi cô ấy ra về và vẫy tay chào mà mặt vẫn đỏ lựng, đến cả lúc trước khi đi ngủ, tôi vẫn nằm trên giường và nghĩ về khoảnh khắc ấy, cho đến khi lăn ra ngủ từ lúc nào không hay.