[Xuân về trong em] Nơi gửi bài thi - Thi đàn - văn đàn

Status
Không mở trả lời sau này.
H

hocmai.diendan

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Chương trình diễn đàn chào xuân 2014

Xuân về trong em

11993038764_4168f97ed4_z.jpg


:khi (34):Thi đàn - Văn đàn:khi (34):


Bắt đầu từ 20/1/2014 đến 28/1/2014 các thí sinh tham gia Hội thi có thể gửi bài dự thi tại topic này.
BTC sẽ tổng hợp để cho bình chọn và chấm điểm trong đợt tết nguyên đán!

:khi (196):Hãy cùng viết văn làm thơ về tết cổ truyền nào :khi (196):
 
Z

zoro153

Bài làm
Ngày tết, ngày để vui, bỏ qua chuyện buồn năm cũ, làm lại cuộc đời mới .

Tết nguyên đán là ngày tết quí nhất trong năm.Vào trước tết, người người vẩn quen làm bánh chưng bánh giầy, thường là vào trước ngày 30 tết, nhà nhà rôn rã sắp xếp đồ đạc chuẩn bị. Có những người chọn ngày này là nơi tụ hội mọi người trong một gia đình hoặc là nơi giao lưu chia sẽ những kĩ niệm buồn của năm cũ, có người chon ngày tết làm cớ để cướp giật hoặc nhằm mục đích kiếm tiền. Đễ có một ngày tết vui vẽ nhiều người phải làm việc vất vã, cực nhọc. Còn một số người giàu có thì luôn kinh khỉnh, hiếp đáp, bóc lột sức lao động của người nghèo một cách đáng ghét và không biết quí trọng công sức của người nghèo làm ra.Vào những ngày tết đâu đâu cũng thấy hoa mai và treo cợ nước Việt Nam như một lời khẳng định nước ta đã giàng độc lập. Ngày tết ở quê tôi, một thôn làng êm ả nhưng chứa đầy những hạnh phúc. Tết nguyên đán là một ngày tết được lưu truyền trong hàng năm trước vào thời cổ lập lai hi.

Ôi!Ngày tết thương mến!Ngày mà tôi mong đợi nhưng khi đến tết thì thiếu một thứ gì đó, có lẻ là tình bạn. Lạ thay vào trước tết lại muốn nghỉ học, đến gần tết thì muốn đi học. Có lẻ đó lời nhắn rằng: "Muốn có ngày tết vui vẻ thì cần sự ấm áp của gia đình và sự thiên liêng về tình bạn".
 
B

boboiboydiatran

EM HỌC VĂN KÉM LẮM NHƯNG THAM GIA NẾU CÒN SAI SÓT MONG MỌI NGƯỜI BỎ QUA CHO
EM CHỌN THỂ LOẠI THƠ , BÀI CỦA EM LÀ THƠ TỰ DO NHƯNG MÀ KHÔNG BIẾT CÓ ĐÚNG KHÔNG,NẾU SAI SÓT MONG MỌI NGƯỜI CHỈ BẢO,EM XIN TRÂN THÀNH CẢM ƠN

BÀI LÀM​








Thu qua , đông đến,xuân về,
Hoa đào rực nở đón mùa xuân sang.
Mọi người bận rộn đón xuân sang
Nhưng vẫn không quên nên diễn đàn,
Học mãi rộn ràng vui đón Tết,
Mod thì hăng say làm việc,
Tất cả các box đều tưng bừng.
Box văn chị Hòa làm trưởng nhóm,
Hăng say cùng sự kiện vô cùng hay:
"Giải bài tập Tết -Rinh hết quà mừng"
Đặc biệt nhất là box Ngoại Khoá,
Có anh Admin trực tiếp chỉ đạo,
"Event chào xuân sang" vô cùng đặc sắc.
Thế là một mùa xuân nữa lại về trên học mãi,
Thay mặt các mọi người trên diễn đàn,
Mình xin chúc học mãi đây:
"Xuân này thêm một tuổi ngày càng bổ ích hơn,
Ngày càng lớn mạnh hơn,
Không còn tình trạng spam."
Cuối cùng mình xin chúc:
"Mọi người đều khỏe mạnh, vui khỏe đón xuân sang,
Ngày càng học tốt hơn"
Tới đây hết ý rồi,chỉ còn một câu nữa:
"CHÀO MỪNG XUÂN GIÁP NGỌ".
 
Last edited by a moderator:
P

p3nh0ctapy3u

CHÚT TRẢI LÒNG KHI XUÂN CẬN KỀ​
Xuân đã về -Rất gần –Nhẹ nhàng như làn gió thoáng qua mỗi sớm mai .Tôi đã cảm nhận thấy hương sắc tuyệt vời của xuân trong thời khắc tỉnh giấc ngắm nhìn ánh bình minh , tôi nghe thấy âm thanh xuân về trong tiếng cười nói tíu tít của bọn nhỏ khi nghĩ đến cái tết ,trong cái không khí nhộn nhịp của phố phường….Tất cả hoà quyện tạo nên một nốt nhạc xuân khe khẽ ngân nga trong tâm hồn của cô bé 16 tuổi .Tôi hát ,hát về xuân với những mong ước cho gia đình ,cho bạn và cho tất cả mọi người và bất chợt giai điệu trong tôi chợt ngưng lại khi nghĩ đến Dien dan.hocmai.vn –Ngôi nhà thứ 2 đã cho tôi bao kiến thức ,cho tôi những người bạn ,người anh ,người chị đáng yêu và cho tôi những kỉ niệm đáng nhớ .

Tôi còn nhớ 11 năm trước tôi còn là một con nhóc 5 tuổi .Tôi nhớ tôi mong chờ tết đến nhường nào ,tôi mong đến tết để có những bữa ăn ngon ,tôi mong đến tết để có bộ quần áo thật đẹp ,tôi mong đến tết để được nhận lời chúc tụng của mọi người …..Nhà tôi lúc đó còn khó khăn lắm ,tôi vẫn nhớ mỗi lần mưa lớn ,nhà tôi bị dột ,nước mưa vào lan tràn khắp nhà ,tôi nhớ những bữa ăn chỉ có rau xanh và 1 đĩa lạc rang ,tôi nhớ những lúc bố mẹ tôi phải đi làm quần quật cả ngày để có tiền nuôi tôi đi học…Và thế rồi cuộc sống không phụ sự cố gắng của con người ,gia đình tôi có vẻ khấm khá hơn ,cái tết đến với tôi được đủ đầy hơn .Tôi nhớ cái cảm giác đầm ấm khi cả nhà quây quần bên bếp lửa chờ nồi bánh chưng chín ,tôi mong ngóng chiếc bánh chưng “ Nhỏ xíu “ được bố đặc biệt gói riêng cho chị em tôi ,tôi nhớ tối 30 mọi người trong gia đình ngồi quây quần bên nhau xem “ Táo Quân “ và tôi háo hức nhất là khi được xem bắn pháo hoa và thời khắc chuyển giao giữa hai năm.Tôi thích đi lái lộc đầu xuân và tôi thích tôi là người “ Xông đất “ để mang lại may mắn cho cả gia đình .Lúc đó cái suy nghĩ nhỏ nhoi của tôi là chỉ mong 2 chị em học tập thật tốt để không uổng công bố mẹ vất vả nuôi chị em tôi ăn học .Tôi thiếu 1 đốt ngón tay và tôi không có bạn bè nhiều vì lúc đó ở cái vùng nông thôn còn nhiều hủ tục này ,lũ trẻ cho tôi là “sinh vật lạ “ ,thậm chí là “ quái vật ,bà phù thuỷ “ mang lại điều xui xẻo .Có những cái tết tôi chỉ mong rằng tôi được lành lặn như mọi người ,tôi mong gia đình tôi khá giả để tôi không bị khinh thường vì nhà nghèo .Và những cái tết cứ qua dần ,tôi trưởng thành hơn và tôi đã học được cách chấp nhận tất cả và vượt lên hoàn cảnh để đạt được ước mơ của mình

Theo vòng xoáy của thời gian ,tôi đã tìm đến Dien dan .hocmai.vn như một sự tình cờ .Tôi có những người bạn ,những người anh ,những người chị và những đứa em đáng yêu .Tôi cảm nhận được sự đầm ấm áp khi trò chuyện ,học tập cùng các bạn nơi đây ,bao nhiêu kỉ niệm trong vòng 2 năm chợt ùa về . Đăng nhập lại diendan.hocmai.vn trong lòng thấy bâng khuâng ,ấm áp , có không khí xuân lan tràn khắp diễn đàn và hoà quyện trong tâm hồn tôi .Diendan.hocmai.vn không chỉ là nơi học tập nữa mà trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi ,tôi thích cách đón xuân trên diễn đàn ,tôi thích sự trò chuyện thoải mái thân thiện của các thành viên nơi đây và đặc biệt Diễn đàn không biết tự bao giờ đã trở thành ngôi nhà của tôi ,trở thành nơi tôi trở về mỗi khi vấp ngã ,thất bại hay lúc yếu lòng muốn buông xuôi bỏ mặc tất cả .Tôi thích cảm giác khi xuân về, được chạy tung tăng khắp diễn đàn chúc tụng mọi người ,tôi thích các trò chơi các mod tổ chức mỗi dịp hè đến hay mỗi khi tết đến xuân sang .Không hiểu sao tôi thấy lòng mình miên man lạ thường ,” Diễn đàn chào xuân 2014 “ –lần đầu tiên tôi thấy một diễn đàn tổ chức hoạt động tết cho thành viên một cách tận tuỵ và quan tâm tới chúng tôi như vậy .Có lẽ nào các anh ,các chị và toàn thể đội ngũ Hocmai.vn mong các thành viên có một cái tết vui vẻ ,ấm áp hơn ? Tôi tự nghĩ như thế và tôi thầm cảm ơn mọi người đã tận tâm với Diendan.hocmai.vn như vậy .Có cảm giác như tết trên Hocmai cũng giống như tết ngoài đời vậy ,được chúc tụng ,được vui vẻ hát ca ,được làm thơ làm văn cho thoả lòng mình … Mọi khoảng cách về không gian ,mọi trở ngại của địa lí được xoá bỏ ,mọi bộn bề trong cuộc sống đều được xếp sang 1 bên nhường chỗ cho không khí tuyệt vời khi tết đến xuân về .Mọi người trên đất nước thân thương tụ họp tại đây-Dien dan.hocmai.vn để cùng nhau đón xuân ,cùng nhau ước nguyện cho một năm mới may mắn và thành công hơn. Những thước phim trong kí ức chậm chãi trôi qua ,tôi đã cùng học mãi trong suốt 2 năm qua ,2 năm một khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ít những cảm xúc vui buồn .Năm nay ,tôi cũng sẽ đón tết đến xuân về như mọi năm và có 1 điều đặc biệt hơn là tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho mọi người trên Diendan.hocmai.vn –Những người quan trọng trong trái tim tôi.

Xuân Giáp Ngọ đã đang đến –cận kề ngay bên mỗi chúng ta , Thanh Hoa chúc mọi người trên Diendan.hocmai.vn có một cái tết đầm ấm an vui bên cạnh gia đình và đạt được nhiều thành công trong cuộc sống .Chúc Diendan.hocmai. vn sang năm mới phát triển và đón nhận được sự quan tâm nồng nhiệt hơn nữa của toàn thể học sinh trên đất nước
Đặc biệt cho Hoa cảm ơn sự quan tâm,giúp đỡ của các anh các chị ,các em yêu đã dành cho Hoa trong suốt thời gian qua : Anh Tuấn (Vivietnam). Nhóc Hồng,Chị Thắm( consoinho_96),Bé Lan Anh (maihoc_98) ,Anh Hoàng ,Thiên Long (thienlong233), Bé Huyền (thongoc..) ,Chị Ái ,Chị Nhi .Cảm ơn Cattrang2601,Anh Dũng ,Anh Thành (Yuper) ,Bé Sak ,Chị Cánh Cụt ,Bé 0872 ,hochoidieuhay,happy.swan đã cho Hoa những điều thú vị khi tham gia vào đại gia đình Mod Sinh …Chúc mọi người tết vui vẻ học tập thật tốt và đạt được ước nguyện của mình nhé ;)

7753_257939914370674_933745493_n.jpg

Chúc mừng năm mới ^^
Yêu mọi người nhiều :-*
 
Last edited by a moderator:
G

giapvinh

Em làm thơ dở thậm tệ! m cũng ko thể nào cách các dòng thơ vào được nên ad thông cảm cho em
Bài làm:

Mùa Xuân


Mùa xuân ơi lại đến
Gieo cánh bạc đầy đường
Trẻ em tung tăng bước
Nghe cánh vàng gọi xuân.

Xuân xanh biếc ngời ngợi
Làm ấm lòng trẻ thơ
Mùa xuân thay áo mới
Trong bộ đồ xúm xính
Trong tiếng cười thiết tha
Nồi bánh chưng xanh nóng
Trẻ thơ háo hức mừng
Đợi miếng mứt thơm lừng
Đợi lì xì mừng tuổi

Mùa xuân ơi! Mùa xuân!
Một mùa xuân rộn vang
Trong tiếng cười trẻ nhỏ
Cùng tiếng reo vang lừng:
"Chúc mừng năm mới 2014"

Bài này anh xem có được không ạ! Nếu được thì nhận giúp em:
Chúc tết

Năm mới tết đến kính chúc mọi người
Có một bầu sức khỏe
Một biển cả tình thương
Một đại dương tình cảm
Gia đình thịnh vượng
Một năm đầy an khang
Sang năm mới kính chúc cả nhà
Mọi điều như ý
Kỉ sự như mơ
Nhiều điều bất ngờ
Và trăm năm hạnh phúc!
Kính chúc! Kính chúc!
 
Last edited by a moderator:
T

thang271998

Bài làm:
Nàng xuân 2014
Nhẹ nhàng như tiếng nàng xuân
Đi cùng với gió thì thầm gọi hương
Chồi non còn ngậm hơi sương
Nụ hồng khoe sắc vấn vương nắng vàng
Trăm hoa kiều diễm kiêu sang
Tỏa hương e ấp cùng nàng, nàng xuân
Theo vòng vũ trụ xoay vần
Hân hoan khắp chốn quây quần mừng vui
Nhớ đông, xuân dạ bồi hồi
Nhả mưa lất phất cho chồi mau xanh
Trời trong xanh, đất ngọt lành
Nàng xuân mang đến bức tranh tuyệt vời
Mừng xuân giáp ngọ ai ơi !
Chung tay xây dựng cuộc đời cùng xuân
Vũ Hữu Thắng
 
Last edited by a moderator:
L

long09455

Và thế là đã ba năm trôi qua kể từ khi mình gia nhập vào diễn đàn Học mãi, nơi đây đã giúp mình có ý chí học tập và phấn đấu trong lúc mình đang lơ là học tập vào những năm hồi cấp 2.
Việc này quả thật kể cho các bạn nghe cũng ngại vì bây giờ, nghĩ lại mình cảm thấy quả thật hổ thẹn với chính bản thân của mình, cảm giác như là “nếu như hồi cấp 1 mình tu chí học hành thì sang cấp 2 mình học cũng đâu đến nỗi tệ”. Cái duyên của mình với học mãi cũng thật là tình cờ, mình nhớ như in hôm đó là đêm 30 têt của 3 năm trước, chắc là ai cũng biết việc mình tại sao lại thức khuya như vậy vì dĩ nhiên, đây là đêm giao thừa. Hồi đó, (tức là lúc mình học lớp 6) mình là một con nghiện game thực sự, đến nỗi mà trong giờ học nào mình cũng nói chuyện về game mà thôi, hậu quả của việc này đã khiến từ một học sinh giỏi 5 năm liền, lên cấp 2 thì chì chỉ đạt danh hiệu HS tiên tiến mà thôi, hổ thẹn với bạn bè, bố mẹ, thầy cô, mình đã ra sức học tập. Nhưng không hiểu vì sao mà mình vẫn không thể tìm ra cách học hiệu quả được. Cho đến khi mình tìm thấy Học mãi
Đêm 30 khi mà mình lần mò trên mạng tìm cách học thì mình đã tìm thấy diễn đàn học mãi, khi mà nhìn thấy những danh hiệu, điểm học tập của 1 member nào đó thì trong đầu mình chợt lóe lên 1 ý nghĩ : Đây rồi, đây chính là thứ để cho mình quyết tâm phấn đấu!
Mình bát đầu từ hôm đó gạt bỏ hét tât cả mọi thứ ngăn cản việc học, quyết tâm giải đáp những câu hỏi trên diễn đàn vừa để củng cố kiến thức, vừa để giải đáp thắc mắc của người hỏi. Và thế là từ đó mình học tập tiến bộ dần lên, có ý thức và chăm chỉ hơn trong việc học. Một người bạn chơi rất thân với mình hồi cấp 1 vì mình không quan tâm đến việc học cho nên đã nghỉ chơi với mình nay đã thân thiết trở lại. Nhờ Học mãi, mình đã lấy lại được những thứ mà mình đã bỏ quên. Bây giờ, mình không còn là một cậu học trò nghiện game nữa, mà bây giờ mình đã là học sinh giỏi, hơn nữa minh còn là Tmod của bõ Địa, được sự giúp đỡ của rất nhiều người. Trong thời gian làm Tmod mình có mắc phải một số lỗi lằm, mong mọi người thông cảm và bỏ qua cho. Nhân tiện đây mình xin cảm ơn anh Depvazoi và bạn hùng đã chỉ ra cho mình khuyết điểm để mình khắc phục. Năm mới cận kề, mình xin chúc toàn thể diễn đàn Học Mãi tiếp tục phát triển hơn nữa và toàn thể member trên diễn đàn có một cái tết đầm ấm, một năm mới hạnh phúc và nhiều thành công.
 
H

hocmai.nguvan

Mình cũng xin tham gia bằng một bài thơ
P/s: Đây là bài thơ mà trong phút bồi hồi nhớ về 1 người bạn đang ở nơi xa, 6 năm rồi chưa về nhà đón Tết cùng Mẹ mình đã viết lên những dòng thơ này. Có thể có chút ngây ngô, có thể không thật trau chuốt nhưng mình tin đó cũng là những điều mà người bạn mình đang nghĩ tới!
Ở phương xa, chúc bạn mạnh khoẻ và công tác tốt! Mong gặp bạn vào mùa xuân năm sau 2015...
Thơ Xuân tặng Mẹ
Kính tặng Mẹ yêu của con…Nơi quê nhà mẹ nhớ giữ gìn sức khoẻ…Hãy đợi con về Mẹ nhé!

23 Tết…6 năm rồi con không có Mẹ
Ở quê nhà Mẹ có khoẻ không?
Con gà trống ai vặt lông giúp Mẹ?
Nồi bánh chưng ai rửa lá, chong đèn?

6 năm rồi…Mẹ yêu dấu của con
Con đón Tết mà không có Mẹ
Nơi phương xa vài củ hành của hẹ
Người đồng hương lặn lội đi tìm...

6 năm rồi con đón Tết xa quê
Chỉ kịp nhận hương xuân qua những lời Mẹ kể
Chỉ kịp ngắm vội vàng nồi bánh chưng ngút khói
Chiếc bàn thờ với di ảnh của Ba…

Chút bồi hồi trước giờ khắc đông qua
Xuân Giáp Ngọ Mẹ già đi 1 tuổi
Trên trán rộng hằn lên từng nếp nhỏ
60 rồi…ai ngóng đợi tin con?

Xuân này về rồi xuân tới lại qua
Con sẽ tới bên mâm cơm đầm ấm
Nơi có Mẹ - có con - có Ba...ngày xưa ấy...
Đợi con về … Mẹ nhé…một Xuân thôi…
 
L

lebadacpa1

MÓN ĂN NGÀY TẾT
Món ăn ngày tết ngon ghê
Từ Nam ra Bắc chẳng chê chỗ nào
Miền Bắc gói bánh Chưng nào
Thịt đông ,giò lụa ăn vào khỏi chê
Đi tới miền Trung là mê
Nem chua ,món tré phát mê phát thèm
Thịt giầm ,dưa món đi kèm
Cao lương mỹ vị chẳng thèm đâu nha
Miền Nam mảnh đất của ta
Đón xuân với biết bao là món ngon
Nào là củ kiệu giòn giòn
Thịt kho , bánh tét có ngon không này
Khổ qua nhồi thịt có ngay
Bao nhiêu khổ cực năm này sẽ qua .

___________________________________________________________
Chúc anh,chị,thầy,cô trong diễn đàn năm mới vui vẻ .Happy New Year 2014!
 
Last edited by a moderator:
N

nhuquynhdat

Xuân sang, Tết đến muôn nơi
Lộc xuân phơi phới, chồi non, nắng đào
Đào phai cùng với mai vàng
Chung tay góp sức đón mừng xuân sang
An khang, chúc phúc mọi nhà,
Đào khoe sắc thắm, mai gom nắng vàng.
Muôn hoa kiều diễm, cao sang
Vẫn không sánh nổi bằng đào, bằng mai.

Mùa xuân Giáp Ngọ đến rồi
Thôi thì quên hết chuyện buồn đã qua
Cùng vui, cùng múa, cùng ca
Để một năm mới không bị phai nhòa.

________________________
@=-=-=-=-=@
)) *Chúc*))
// * mừng *//
// * năm *//
// * mới * //
(( * 2014*((
@=-=-=-=-=@
 
T

thaoteen21

HƯƠNG XUÂN
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
Sột soạt gió trêu tà áo biếc
Trên dàn thiên lí bóng xuân sang
(Mùa xuân chín-Hàn Mạc Tử)​

Mùa xuân-mùa đẹp nhất trong năm, găn liền với hình ảnh ‘’xuân và những cuộc đoàn viên sum họp, đoàn tụ’’. Chuyến xe xuân đưa những đứa con thân yêu từ mọi miền tổ quốc trở về với nguồn cội, quê hương, gia đình thân yêu. Xuân như thiếu nữ mơn mớn đào tơ, như bản giao hưởng thiên nhiên, đất trời và con người. Những món bánh cổ truyền như bánh chưng, bánh tét,… cùng với những lễ hội truyền thống đều là những hình ảnh rất quen thuộc gắn liền trong tâm thức con người Việt Nam.
Thời tiết ngày càng se lạnh, ánh nắng nhạt dần, thiên nhiên đất trời như đang cố níu kéo khoảng thời gian cuối cùng của năm cũ. Có chút gì đó quyến luyến, boăn khoăn nhưng cũng tràn đầy sức sống và màu sắc rực rỡ của muôn hoa tô thắm để chuẩn bị cho năm mới tốt đẹp hơn – Xuân 2014 Gíap Ngọ. Khép trang sách này lại ta sẽ mở ra một trang mới với những dự định đang chờ phía trước. Tôi cảm nhận đc rất rõ khoảng thời gian giao mùa giữa năm cũ và năm mới, xuân đã về thật rồi, dường như có cảm giác gì đó rất là trong tôi mỗi lần xuân về-vừa tiếc nuối, vừa háo hức.Mới đây mà đã qua 1 năm rồi sao, nhìn lại chặng đường đã đi qua tôi thấy thời gian sao trôi nhah thế! Chẳng kịp làm gì cả. tôi chợt nhớ ra đã lâu rồi tôi ko đi chơi cùng tụi bạn. Nhớ những lúc đi chơi banh đao, nhảy dây, năm mười,…hay những lúc đi hái trộm xoài, ổi,…bị phát hiện và chuyện gì đến sẽ đến….chạy! Đôi lúc ngồi nhớ lại ..thấy cũng pùn..pùn! Ôi, tuổi thơ dữ dội…
Xuân về nhộn nhịp khắp các con phố, hoa tết đc bán khắp nơi, nào mà hoa mai, cúc, vạn thọ, cây trắc,…trăm hoa đua nở, khoe sắc tạo nên những cánh đồng hoa..cùng với cảnh người mua,xem hoa náo nhiệt,nhộn nhịp, xuân như càng hiện rõ. Nhìn mấy anh bạn tinh nghich hái trộm trái trắc, cô bán hàng chạy theo la quá trời lun, giọng cười tít mắt của mấy a bạn ấy như làm cô bán hàng điên lên….Ấy thế mà vui nhỉ!
Xuân như càng hiện rõ hơn khi ai ai cũng chuẩn bị gói bánh tét, bánh chưng ‘’thịt mỡ, dưa hành, câu đối đỏ- cây nêu ngày tết bánh chưng xanh’’. Năm nào mẹ tôi cũng cho tôi gói bánh mặc dù tôi hơi vụng về. Cả nhà quây quần bên nhau gói bánh, buộc lạc- gói cả tâm tư tình cảm; buộc chặt, thắt chặt, giữ gìn tình cảm đó. Khắp cả xóm, nhà nhà khói bếp nghi nghút. Tôi được mẹ phân công giữ lửa. Công việc này đơn giản nhưng phải cần cù, chăm chỉ vì muốn bánh đc ngon, mềm, dẻo thi phải giữ lửa đều và suốt mấy tiếng đồng hồ. Chao ôi! Ngồi muốn gãy lưng lun, mỏi tay…ấy vậy mà năm nào tôi cũng hoàn thành tốt công viêc!^^
Giao thừa- thời khắc thiêng liêng, mốc thời gian quan trọng khoảnh khắc giao thoa trời đất, năm cũ và năm mới. Những hình ảnh về tết, những kỉ niệm bùn, vui của năm cũ,..như trôi dạt trong tôi theo dòng cảm xúc như những thước phim quay chậm. Xúc động biết bao, hạnh phúc biết bao khi ngồi quây quần bên ông bà, cha mẹ… đón pháo hoa chào đón năm mới (trước đó đã cùng nhau ngồi xem Táo Quân- tổng kết lại những sự việc nóng rát cả tay và thiết thực trong xã hội trong năm qua). Sau đó cùng nhau thắp nén hương tưởng nhớ tổ tiên, ông bà và cùng nhau rước ÔNG TÁO về nhà ăn tết.trong làn khói quyện, không khí háo hức xúc động hòa quyện hương thơm nhẹ lan tỏa làm cho mọi người trong gia đình ấm áp, gần gũi, yêu thương nhau hơn không những với những người hữu hình đang hiện diện mà còn với những người vô hình cõi linh thiêng…
Tuổi 17-bẻ gãy sừng trâu. Chao ôi! Mình lớn thật rồi – ngày càng già thêm. Tết này phải có trách nhiệm hơn với mấy em nhỏ. Chuẩn bị tốn tiền rồi đây.Năm nay, thôi không lẻo đẻo theo mẹ đi chơi, thôi không tỏ ra ngoan hiền, dễ thương ,..để dc tiền lì xì. Tết đến ở nhà phụ mẹ sửa soạn đồ cúng, ngồi tiếp khách, tâm sự với mẹ… Mẹ bảo : ‘’ Ba mẹ muốn con có một tuổi mới hạnh phúc và luôn vui vẻ, con luôn được sự yêu thương gia đình.Cố gắng học con nhé! Nụ cười của con chính là động lực ba mẹ kiếm tiền nuôi con ăn học!’’ trời ơi! Mẹ là số 1…
Chúc tết- Sau thời khắc giao thừa mn chúc cho nhau những câu tốt đẹp, an lành, cầu cho năm mới nhiều điều may mắn, an khang thịnh vượng. Con cháu chúc ông bà sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy đàn, vui khỏe hạnh phúc, năm nay con lớn rồi nên con không đòi tiền lì xì đâu ạ. Con cái chúc ba mẹ luôn mạnh khỏe, hạnh phúc, con sẽ giành nhiều điểm mười hơn để ba mẹ vui và dành nhiều thời gian hơn cho GĐ. Bạn bè chúc tết nhau, hàng xóm cũng vậy,mọi người chúc nhau… những lời chúc tuy chỉ bằng lời nói nhưng chan chứa đầy tình cảm của người nói đối với người đối diện. làm cho mọi người thân thiết, yêu quí nhau hơn. Dù tôi với anh có ghét nhau cỡ nào thì năm hết têt đến chúng ta bắt tay làm hòa nhé. Chả có lí do gì mà người kia ko chấp nhận cả. việc chúc tết này còn thể hiện sự kính trọng và biết ơn đối với tổ tiên,ông bà, cha mẹ,…và những lời hứa của chúng ta với họ sẽ là động lực tiếp bước cho con đường chúng ta đi phía trước.
Năm hết Tết đến – Đón Ngựa tiễn Rắn – Chúc ông chúc bà – Chúc cha chúc mẹ – Chúc cô chúc cậu – Chúc chú chúc dì – Chúc anh chúc chị – Chúc luôn các em – Chúc cả các cháu – Dồi dào sức khoẻ – Có nhiều niềm vui – Tiền xu nặng túi – Tiền giấy đầy bao – Đi ăn được khao – Về nhà người rước – Tiền vô như nước – Tình vào đầy tim – Chăn ấm nệm êm – Sung sướng ban đêm – Hạnh phúc ban ngày – Luôn luôn gặp may – Suốt năm con Ngựa.
Chúc DIỄN ĐÀN HỌC MÃI ngày càng phát triển, tạo môi trường tốt hơn nữa cho các bạn học tập.
-----------------CẢM ƠN NHÉ NHỮNG NGƯỜI LUÔN BÊN CẠNH TÔI----------------
 
Last edited by a moderator:
T

thaonguyen25

Mình cũng xin đóng góp một chút!

Tết- Kỉ niệm đậm đà đâu dễ gì quên!

Thời gian chậm chậm trôi,từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ dường như cứ thế ngân lên đều đều mà mệt mỏi.Ấy vậy mà một năm cũng đã qua rồi, nhưng kỉ niệm về những cái Tết xưa kia vẫn còn trong tôi nguyên vẹn như ngày nào.

Đó là cái Tết của sự sum họp đầm ấm mà hạnh phúc,là sự khát khao Xuân sang,lộc biếc nhiều điều may.Đó là cái Tết của tình bè bạn,của món quà nho nhỏ trao nhau trước kỉ nghỉ dài đầy hứa hẹn.Đó là niềm vui,tiếng cười,sự mong chờ khi đón xem chương trình gặp nhau cuối năm.Đó là màu đỏ của những phong bao mừng tuổi nho nhỏ,màu xanh,vị ngon lành của tấm bánh chưng,củ hành,củ kiệu muối,mùi hương trầm thơm một mùi hương cổ kính vọng về....Tết là thế đấy!

Tết!Thời gian để ta nhìn lại,để ngẫm nghĩ xem ta đã làm được gì trong suốt cả một năm.Tết! Là lúc chúng ta bỏ qua những lo toan,bận rộn thường ngày,dành cho mình một chủ nghỉ ngơi,một chút thời khắc sống chính với bản thân,sống vì gia đình,bè bạn.Tết! Dịp mà đứa trẻ nhỏ nào cũng háo hức mong chờ.Manh áo mới,sự nghỉ ngơi,vui chơi,còn gì đáng mừng hơn.Trẻ con mà,có biết chi đâu...

Tết trong tôi là Tết của những kỉ niệm.Tôi vẫn nhớ những ngày Tết năm xưa,bạn bè nhắn gửi cho nhau nhiều lời chúc đầu năm,mộc mạc thôi mà sao đáng quý đến thế.Giờ đây,mỗi đứa một nơi,không biết còn bao giờ có thể còn gặp lại được nhau,để còn có thể nói với nhau lời chúc may mắn.Tết đến,xuân về,nhưng sao lòng tôi bỗng bâng khuâng,buồn và nhớ!Nhớ những kỉ niệm ngày xưa,bạn bè xưa,cái Tết xưa!Một thời học trò hồn nhiên vô tư,một thời áo trắng cắp sách đến trường!Một tình bạn đẹp mà trong sáng,một cái Tết xưa không bao giờ trở lại!Bạn bè ơi,giờ ở nơi nào?Nhớ,nhớ da diết từng niềm hồi hộp,háo hức khi Tết sang,những buổi ngồi học cứ nhấp nhổm không yên,những chiều cầm tay hỏi nhau câu chuyện Tết:''Tết này,cậu định đi đâu đấy?''Tết trong tôi -Tết của những kỉ niệm mến thương!

Nhớ quá,nhớ da diết những ngày Tết năm xưa,khi tôi còn là một cô bé con chưa hiểu chuyện chi.Tết trong trí nhớ lúc ấy của tôi là những ngày được bố mẹ cho đi chơi khắp nơi,được đến nhà họ hàng chúc Tết,được nhận bao lì xì đầu năm như một lời chúc may mắn.Chao ôi,cái Tết giản dị thôi,nhưng sao mà giàu ý nghĩa đến thế!Tết!Ấm áp tình đoàn viên!Tết!Ngọt ngào và hạnh phúc!Tết -đậm đà phong thái cổ truyền và tình yêu quê hương đất nước! Mỗi cái Tết đến là một lần lòng tôi trào dâng niềm xúc động! Tôi yêu Tổ quốc tôi,yêu sao cái nơi mà tôi chôn rau cắt rốn,yêu sao mảnh đất anh hùng này,yêu lắm,yêu gia đình ,yêu những gì mình đang có.Tết! Đấy là Tết đấy!Tết là dịp để cầu mong một năm mới an khang,thịnh vượng,là dịp để mỗi người chúng ta đến gần bên nhau hơn,bỏ qua cho nhau những lỗi lầm năm cũ để năm mới tốt đẹp hơn! Tết! Đó là sự vị tha và bình yên trong lòng mỗi người! Tết để yêu thương ! Tết để nhớ,để yêu,để mong chờ và hi vọng! Tết để cố gắng,Tết để gần nhau,Tết để làm mới, để bắt đầu lại mọi thứ bằng một sự vui vẻ tràn đầy! Đó là Tết! Tết trong lòng tôi....

Lúc tôi viết những dòng này cũng là lúc Ông Công Ông Táo lên chầu trời.Vậy là một năm tuyệt vời đã qua,một năm mới lại sắp gõ cửa,giây phút giao thừa chẳng mấy nữa mà gần kề! Đối với bản thân tôi,năm 2013 là một năm tuyệt vời,bởi tôi có diễn đàn này,nơi tôi học tập,chia sẻ buồn vui,giao lưu,kết nối bạn bè trên mọi miền Tổ quốc! Tết năm nay,với tôi ,sẽ là một cái Tết ấm áp và lấp lánh niềm vui! Hãy vui lên nhé,các bạn! Hãy mong chờ,ước ao và hạnh phúc! Bởi vì,đơn giản,Xuân đã về..


 
Last edited by a moderator:
0

0973573959thuy




tetdong15.gif


Xuân 2014 trong tôi

Bà chúa Tuyết lầm lì, khó tính đã quay trở về chốn âm u để ngủ giấc dài, nhường chỗ cho nàng Xuân tung cánh như một thiên thần mang niềm vui tươi mới cùng phúc lộc đến mọi nhà. Nàng phiêu du khắp chốn đem sắc xuân đến muôn nơi, gieo tiếng cười và ban hạnh phúc đến cho tất cả mọi người. Ánh mắt thơ ánh lên tia sáng và những nụ cười móm mém nở rộ trên những khuôn mặt già đáng quý. Thế là một mùa xuân nữa lại về. Tôi cảm nhận được rất rõ và có phần mang tính phản xạ, hương sắc của mùa xuân đang dội lại qua hương thảo và làn gió heo may cùng những cơn mưa phùn đùa với mái tóc bay. Đúng là xuân đã về thật rồi, xuân về trong tôi và trong cả mọi nhà.


Mỗi khi Tết đến xuân về, một cảm giác khó tả cứ ập về trong tôi, dù cho tôi đã gắng đuổi chúng đi thật xa ngút ngàn. Tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì, một cảm giác mơ hồ xen vào từng nỗi nhớ. Tớ nhớ trường, nhớ bạn, nhớ thầy cô, nhớ mái trường cũ và nhớ tất cả những gì đã gắn với tuổi thơ yêu dấu của tôi trên mảnh đất Kim Thành thân thương. Nhớ lại những giây phút chạy nhong nhong cũng lũ bạn ngoài đường ngày Tết, những phút giây cận kề giao thừa đùa vui với những viên pháo tự tạo - vui một niềm vui trẻ thơ và ngây dại. Nhưng giờ đó chỉ còn là quá khứ, tôi chỉ biết đối mặt với thực tại không như tôi mong muốn. Tôi như vừa trở về thời ấu thơ tươi đẹp và bất ngờ bị tống lại vào đời sống thường nhật quay tròn như một lối mòn của thực tại. Đó là một cái Tết trên đất khách quê người. Cuộc sống và học tập, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại học, học rồi lại ăn, ... cứ vậy đó là vòng tuần hoàn cuộc sống của tôi, nó đã chiếm lấy những giây phút gần như đẹp nhất của đời tôi. Ngồi lại đây, bên chiếc bóng đèn nhỏ và chiếc máy vi tính, tôi trải lòng và nhìn lại một năm cũ đã qua. Có cả niềm vui và nỗi buồn, thất bại và thành công. Nhưng tôi gạt lại hết, vì Tết đã đến, một năm mới đang vẫy chào, phải bỏ lại cái cũ để tiếp nhận cái mới theo phong trào của thời gian.

Dù vui hay buồn, cái Tết trong tôi vẫn bừng lên ngọn lửa tươi vui và được tôi cảm nhận trọn vẹn trong lòng gia đình thân thương - cái nôi đã nuôi dưỡng tâm hồn và nâng những bước chân đầu tiên tập tễnh trên cái đường đời đầy cặm bẫy, gian lao này. Tôi cười trong vui sướng cũng như trong hạnh phúc giữa không gian đầm ấm của gia đình.

Mỗi độ Tết đến, năm nào cũng vậy, tôi được cùng bố đi mua quà chúc Tết, đèn lồng và những phong bao lì xì thắm đỏ cùng những bộ quần áo mới. Không khí Tết đã tràn ngập nơi nơi và tràn cả vào trong những khu mua sắm. Sản phẩm Tết được bày bán trên khắp các quầy hàng hóa. Những hộp mứt, bánh kẹo và những gói quà đầy màu sắc tô điểm thêm cho cảnh xuân đang phơi phới ngập tràn. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời với chị em chúng tôi, cứ tha hồ nhặt những gì mình thích vào giỏ và bố sẽ trả tiền khi ra quầy thu ngân. Còn mẹ và chị cả thì tấp nập dọn nhà, trang trí cành đào và sửa sang lại phòng khách, bày đĩa bánh kẹo để tiếp bạn bè và họ hàng tới chơi. Vào vòng quay của Tết, mẹ tôi rất bận bịu. Ngày Tết là ngày người ta được nghỉ còn với mẹ tôi đó là thời điểm bận rộn nhất trong năm, mẹ sẵn sàng bỏ những phút giây thư giãn hiếm hoi để dành cho công việc kiếm tiền nuôi chị em tôi ăn học, tôi tự hào vì điều đó. Nhìn thấy mẹ làm việc đến tận đêm giao thừa, tôi quyết tâm học hành thật chăm chỉ để mẹ tôi không phải bỏ những giây phút đáng quý trong cuộc đời như vậy nữa, và tôi tin là mình có thể làm được điều này.

Không khí Tết cũng tràn ngập trong khu phố tôi ở, một không khí sôi động và tưng bừng. Nhà nào cũng vậy, đều treo đèn lồng đỏ và những dải lụa hồng bên ngoài với mong ước thần tài sẽ gõ cửa nhà họ vào đầu năm mới này. Một mùi hương phảng phất trong gió và lan tỏa trong làn khói trắng mơ hồ - hương thơm thật đỗi thân quen - mùi bánh chưng, một món bánh không thể thiếu trong ngày Tết cổ truyền dân tộc. Nhìn mọi nhà trong khu gói bánh chưng mà một cảm giác thèm thuồng ùa lại trong tôi. Chẳng năm nào tôi được gói bánh chưng cùng gia đình cả, đó là một sự nuối tiếc và thiệt thòi lớn lao đối với bất kì đứa trẻ nào, và tất nhiên không ngoại trừ tôi. Tôi chưa thể nào cảm nhận được không khí ấm cúng của gia đình bên bếp lửa bập bùng mà chỉ nhìn trộm cảm giác đẹp đẽ đó bên nhà hàng xóm. Nhưng tôi không trách bố mẹ, vì tôi biết bố mẹ rất bận bịu, không có thời gian nghỉ ngơi thì lấy đâu ra thời gian gói bánh chứ, tôi thông cảm với bố mẹ và tôi cũng chẳng bao giờ nói ra nỗi thèm thuồng vô hạn đó cả.

Ngày hai mươi chín Tết âm lịch, chị em chúng tôi cùng bố về quê chúc Tết ông bà. Về quê mới thấy Tết mang đến cho người dân nơi đây một vị ngọt gì đó khác với dân phố, có lẽ Tết đối với họ quan trọng hơn chăng? Tôi tự hỏi và cũng tự trả lời câu hỏi ngớ ngẩn do chính tôi đặt ra suốt chặng đường về quê. Nhìn qua tấm kính xe, tôi thấy hai bên đường rập rờn cờ hoa, bao nhiêu là cúc, lay ơn, đào và có nơi còn cả mai nữa, hoa mai thật đẹp nhưng Tết ở miền Bắc chúng tôi hoa đào mang đến cảm giác an vui hơn. Bao nhiêu là đồ trang trí bày bán hai bên vỉa hè và người người qua lại đông vui. Trong khi bố tôi đang tỏ ra bực tức vì tắc đường thì tôi lại vui sướng vì được lán lại nơi đây ngắm thêm nhiều thứ đẹp đẽ :D

tet%20tay.JPG

Vào tận trong xóm nhà ông bà, không khí tập nập và đông vui vẫn còn tồn tại trong tôi mãi. Trẻ con chạy đầy đường, nhạc ầm ộ và cả những tiếng bát đũa lanh canh xen lẫn, ... Xem ra cũng sắp đến nhà ông bà rồi, xuống xe là tôi có thể chạy ngay đến ôm trầm lấy ông bà và kể lể về tình hình học tập trong năm qua, những điều tôi đã gặt hái và cả những thứ tôi đã bỏ lỡ. Sau đó tôi chạy tót đi chơi cũng lũ bạn học cũ, chúng nó hỏi han tôi về mọi thứ và dạy tôi múa lân, làm pháo và dạy tôi cả cách gói bánh chưng nữa.

Nhưng đó là hương vị Tết của quê hương, còn Tết ở nơi gia đình tôi đang sinh sống thì sao nhỉ ? Sáng ngày ba mươi Tết tôi lại lên xe và trở lại với Minh Tân thân thương - nơi tôi đang học tập và sinh sống. Cả ngày tôi bận bịu đi đến từng nhà mấy đứa bạn thân chúc Tết bố mẹ chúng và chủ yếu là thu hoạch tiền lì xì :)>- Đêm giao thừa, năm nào cũng vậy, gia đình tôi quây quần bên màn hình ti vi xem Gặp nhau cuối năm và chuẩn bị đồ cúng. Xong xuôi, khóa cửa lại, tiếng xe nổ, một làn khói bay lên và thoắt cái gia đình tôi đã đứng bên cầu Đá Vách thơ mộng để chờ đợi màn pháo hoa tuyệt đẹp sẽ được bắn lên từ phía công ty xi măng Hoàng Thạch. Ồ! Quả pháo hoa đầu tiên đã được bắn lên bầu trời đêm đen huyền bí, rồi tiếp nữa, cả màn pháo hoa rầm rồ tóe sáng cả bầu trời giao thừa. Hai bên cầu rực ánh lửa lung linh và huyền mộng, nhìn xuống làn nước đang nhẹ chảy, một thảm hoa được dệt lên công phu từ bao đốm sáng, vừa đẹp lại vừa thơ.Trong giây phút thiêng liêng đó, thời tiết không còn đóng vai trò quan trọng nữa, dù có lạnh đến mấy thì lòng tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Đứng bên gia đình thưởng thức cảnh pháo hoa là giây phút tuyệt vời nhất tôi từng có trong một năm cũ đã qua, tôi thấy một không khí ấm cúng đang bao trùm lên gia đình tôi trong đêm xuân vẫn còn chút se lạnh này, có lẽ món quà cuối cùng bà chúa Tuyết để lại cho đời không còn hề hấn gì với mọi người cả. Và một thứ tình cảm thiêng liêng, lớn lao bao bọc lấy tất cả các thành viên trong gia đình, nối kết mọi người lại thành một bó đũa mãi không xa rời.

images810951_bong.jpg

Xem xong màn pháo hoa kéo dài gần hai mươi phút, gia đình tôi nhanh chóng trở về ngôi nhà thân yêu bên cây sấu già cằn cỗi cũng như đang bừng tỉnh vì bị đánh thức bởi tiếng pháo vang trời . Mẹ và chị vào nhà sửa soạn mâm cúng, tôi và bố cùng đứa em nhỏ dạo một vòng quanh thành phố sáng rực ánh sao đêm, ngắm từng chiếc đèn dù đang rơi chầm chậm xuống mặt đất, tôi cảm tưởng như mình đang được dự một lễ hội hoa đăng trong cái đêm giao thừa kì diệu này vậy. Cảnh tượng lúc đó đẹp tuyệt vời, tôi đoán chắc không bút nào có thể tả nổi, nó còn để lại dư âm sâu sắc trong lòng tôi.

Cả trời hoa hiện lên trong ánh mắt của đàn trẻ trong khu phố, chúng ca hát om sòm và nhảy múa tưng bừng. Tôi chững chạc cầm trong tay bó lì xì đỏ, tặng mỗi bé một phong, chúng cảm ơn rối rít và nắm tay tôi dẫn đi chơi cùng. Dù là rất muốn quậy phá cùng bọn trẻ nhưng tôi đã lớn rồi, phải vào nhà phụ mẹ dọn mâm cúng nữa chứ, tôi đã tự ý thức về vai trò của mình trong gia đình. Tôi cũng không quên gọi điện chúc Tết ông bà nội ngoại hai bên và cô dì chú bác.

Đêm đã xuống, cả thành phố vẫn như ban ngày, nhộn nhịp và tưng bừng, tiếng pháo nổ vang tầng mây, và vang vọng mãi trong đêm xuân rồi tắt dần trong tâm thảm tôi. Tôi ngáp một cái dài và rủ mình trong chiếc chăn bông ấm áp, đi vào một giấc mộng đẹp. Bên tai tôi vẫn còn tiếng chó sửa vang ăng ẳng và cuối cùng thì cũng tắt hẳn ... Tôi đã ngủ và có những giấc mơ êm đềm bên chú sư tử bông đáng yêu ...

Cũng sắp đến Tết rồi, em xin chúc toàn thể các thành viên trên diễn đàn thêm một tuổi mới với nhiều niềm vui, may mắn, mạnh khỏe và thành công hơn nữa trên con đường đã chọn. Chúc diễn đàn ngày càng vững mạnh, phát triển hơn nữa trên con đường tương lai.

Kính chúc một năm mới an khang, thịnh vượng, vạn sự như ý, phúc lộc đầy nhà!
 
Last edited by a moderator:
N

n.hoa_1999

BL
Trong tâm hồn của tôi
Tết là ngày vui nhất
Còn trong tâm hồn bạn
Tết có đẹp vậy không ?

Ngồi trông qua năm cũ
Sao lâu quá đi thôi
Màu hồng trên bờ môi
Ngày càng tươi hơn trước

Tôi khẽ đi từng bước
Rồi chờ năm mới về
Như là gió ào ào
Xuân Giáp Ngọ đã tới !!!


p.s: cái này tớ tham gia để tặng mọi người chứ k thi thố đâu! Nên thanks hay không thì tùy nhé !!!
 
Last edited by a moderator:
D

datiniai

Phút giao thừa lặng lẽ​
- Mày nhìn tao gì từ nãy tới giờ kì vậy?
Tôi ngoảnh đi, giả vờ nịnh nọt:
- không có gì, chẳng qua là mày xinh gái quá, cả 1 đứa con gái như tao cũng bị mày quyến rũ, quá phũ!
- 365 ngày thì 364 ngày mày dìm tao không còn đường sống, hôm nay trái gió trở trời thế nào mà lại khen tao giữ vậy, ngại á mày!- Nó nhấp một ngụm cà phê, cười dịu dàng- Ban công nhà mày lạnh thấu xương, thấu thịt, có cà phê cũng không ấm lên được!
- Có ai như mày không? 30 tết chạy đến nhà tao bắt tao pha cà phê làm chi, giờ lại còn kêu ca.
- Tại tao muốn được ở bên mày vào ngày cuối cùng của năm chứ bộ! Mày thấy không, bây giờ tất cả đèn trong cái huyện nhỏ đều đã sáng, ấm áp làm sao, không có mày hưởng thụ cái sung sướng này thì còn biết tìm ai nữa..- Nó lườm tôi, tỏ vẻ giận dỗi, tôi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng- cảm ơn mày đã đến bên tao, con ngốc!
Trời trở gió, lạnh, nhưng chẳng đứa nào muốn bước chân vào nhà. Mỗi khi lạnh thế này, tôi lạ thương yêu nhớ về ông tôi. Ông tôi mất vào đúng cái ngày đào chớm nở. Hồi đó tôi mới 4 tuổi. còn chưa biết mặt chữ, nhưng tôi đã thuộc rất nhiều bài hát. Bài " Chiếc gậy Trường Sơn" này, bài " Chào em cô gái mở đường "này, bài "Trường Sơn đông- Trường Sơn tây" này… Tất cả đều do ông dạy cho tôi, mỗi khi tôi hát được trọn vẹn một bài, ông lại vỗ tay, ôm tôi vào lòng và thưởng cho tôi một cái kẹo. Ông thương tôi nhất nhà. Vậy mà tết năm đó, ông chỉ kịp để lại cho tôi một phong bao lì xì. Lúc đấy tôi còn bé, chẳng hiểu gì về sinh ly tử biệt, chỉ biết rằng những năm tháng ấy, tôi giữ rịt lì xì của ông không rời, ngồi trước thềm không chịu vào nhà, nước mắt lăn dài trên má, đợi hoài mà chẳng thấy bàn tay ấm áp của ông bế tôi đi mua kẹo, mới nhận ra rằng ông không còn ở bên tôi nữa, ông đã đến một Thế Giới khác mà không cần có tôi…
Tết năm tôi lên lớp 1 thì dì ba tôi vào nhà. Hồi đó nhà bà nội tôi lẫn nhà dì đều còn nghèo, đám cưới chẳng có gì, nội chỉ có đôi hoa tai mà bà cụ cố để lại làm của hồi môn trao cho gì ba. Dì ba trân trọng nó vô cùng, cất nó trong 1 cái túi thơm nhỏ giấu dưới gối, tối biết vậy vì dì ba kể cho tôi mà, còn ghé vào tai tôi bảo tôi giữ bí mật, không được nói cho ai biết. Dịp tết, con nít trong nhà lại được dịp sắm quần áo mới, cứ mỗi khi tôi đi chơi với tụi bạn sau giờ học, bọn nó lại được dịp luyên thuyên, nào là cái áo này được mua ở Hà Nội lận, đôi dép này là do ba nó từ trong Nam gửi ra, cả cái vòng bạc cũng là hàng xịn từ đẩu, từ đâu. Tôi ganh tị ra mặt, bọn nó biết vậy nên càng trêu tôi tợn, chúng hùa nhau chọc tôi không có đồ mới. Tức mình, tôi về nhà lấy trộm đôi khuyên tai của dì cho tụi nó xem, nhìn tụi nó trầm trồ bàn tán, tôi lấy làm ngạo nghễ lắm. Nhưng nếu chuyện chỉ dừng ở đó thì đã tốt rồi, mải chơi, không biết đứa nào lấy trộm hay tôi làm rơi mất mà tôi chẳng tìm thấy đôi khuyên tai ở đâu nữa. Cuối cùng, sau bao lời ngụy biện vô tác dụng, tôi đành thú thật với ba, với dì và cả nhà. Giao thừa năm đó, ngoài tiếng pháo nổ vang trời còn có nức nở của tôi sau trận đòn nặng tay của ba. Dì im lặng không trách gì, trái lại còn bảo tôi nằm xuống để dì xức dầu. Dầu nóng làm vết thương của tôi càng rát, tôi lại khóc, bất giác, tôi cảm thấy những giọt nước nóng ấm rơi vào chân tôi, chắc dì buồn ghê lắm, tôi làm mất thứ quí giá như vậy mà.
- Con xin lỗi dì!
- Dì không giận con. Dì thương con đau vì bố đánh!
Tôi biết lời dì nói là thật. Tối hối hận biết bao nhiêu vì đã làm dì buồn, nhưng tôi càng hối hận, dì lại càng bao dung! Lòng tự nhủ lòng, Tôi sẽ không bao giờ làm gì có lỗi với dì, tôi sẽ không bao giờ nhận lì xì từ tay gì nữa!
Lên lớp 4, bố mẹ tôi quyết định cho tôi về ăn tết cùng ông bà ngoại.Lần đẫu tiên tôi được học gói bánh và thức đêm luộc bánh. Những khoảnh khắc ấy, tựa như mới hôm qua đây thôi, tôi còn nhớ như in hình ảnh bàn tay của cậu tôi gói bánh thoăn thoắt, còn bàn tay nhỏ bé vụng về của tôi, làm mãi, nó cũng chẳng thành hình. Thế nhưng cậu lại khen rất đẹp, hồi bằng tuổi tôi, cậu còn không làm được như vầy. Tối biết cậu nói dối để lấy lòng tôi, khiến tôi nguội máu nóng, nhưng tôi vẫn khoái chí lắm. Đêm ấy, để thưởng cho sự giúp đỡ nhiệt tình ( ăn hại) của tôi, cậu ra đồng bẻ một ít ngô về, vừa luộc bánh, vừa nướng ngô, tết thì lạnh nhưng ngồi bên bết lửa đỏ thì ấm áp lạ thường. Sáng dậy, mặt ai cũng dính đầy nhọ nồi đen kịt, nhìn vào nhau cười ha hả. Tôi chợt nhận ra rằng, đôi khi hạnh phúc chỉ là những điều giản dị và nhỏ bé như vậy thôi…
Bà nội tôi vừa lì xì mừng tôi được học sinh giỏi học kì đầu lớp 8 thì biết được một chuyện động trời. Chú út tôi định xin đi lính ở Trường Sa. Bà nội khóc, bà bảo cậu mà đi thì đừng có về nhà nữa, cậu lại đùa, con mà ra đó chắc khó về quá. Bà thương chú, sao không đi ở đất này mà lại ra cái chỗ 4 mặt là nước làm chi cho cực, chú bảo chú muốn bảo vệ quê hương, chú căm hận cái bọn Tàu dám cướp Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam mình. Bà lại dọa nếu chú ra là chú sẽ chết, sẽ không có cơ hội về quê. Chú cười tỉnh bơ, chẳng sao cả, chú nguyện hi sinh cho đất nước này. Nói thế nào, cuối cùng bà cũng bị khuất phục trước ý chí của chú. Bố mẹ tôi không nói thêm gì, lặng lẽ vỗ vai chú, bảo chú nhớ giữ gìn sức khỏe. Tôi là người ủng hộ chú nhất, gặp ai tôi cũng khoe chú tôi với một niềm tự hào, hân hoan khó tả. Phải là người như chú tôi, quên đi bản thân mình để bảo vệ quê hương, dẫu tết nhiều năm sau đó, bà vẫn khóc khi đọc thư chú gửi về, lòng nghẹn ngào, đỏ con mắt chuyện tương phùng…
Tết lớp 10, bố tôi được thăng chức, và phải lên Cao Bằng làm việc ngay. Bố tôi hỏi mẹ có ổn không, hay để bố xin ở lại công tác tại đây? Mẹ kiên quyết,việc của bố, bố cứ theo trách nhiệm mà làm, mẹ con dẫu vất vả cũng không sao, vả lại tôi cũng đã lớn, có thể đỡ đần được mẹ. Vậy là giao thừa, chỉ có 3 mẹ con tôi ở nhà, mặc dù mọi thứ chuẩn bị vẫn đầy đủ, nhưng không có bố, không khí gia đình trở nên ảm đạm. Bố đi xa, một năm lại hẹn về một hai lần, nhưng mùa xuân đường lầy lội, mùa hè trời nắng cháy da, mùa thu trời hanh hao quá thể, mùa đông rét căm căm, để rồi hẹn về bao nhiêu lần, cũng chưa được thấy bước chân, cũng không được ngửi thấy mùi thuốc là quen thuộc ấm nồng của bố, việc cơ quan thì bận nhiều. Dẫu vậy, cả ba chúng tôi vẫn âm thầm chờ đợi, để ra Giêng, lại nghe tin bố hẹn về.
Trước kì nghỉ tết năm lớp 11, tôi quyết định tỏ tình. Dẫu tôi biết người đó đã thích một người khác, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cậu ấy biết tôi thích cậu ấy. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi nhận sự im lặng từ chối ấy, tôi vẫn rất đau lòng… Trên đường về nhà ngày hôm đó, tôi đã khóc, tuổi thanh xuân của tôi, tôi đã dành trọn cho cậu ấy, mỗi khi bước chân đến trường, mỗi khi bước ra khỏi lớp, mỗi khi tôi dạo chơi, mỗi khi tôi làm việc, thì tôi đều tìm kiếm hình bóng của người đó khuất trong hàng vạn người đang xuôi ngược trước mắt tôi… Tết, tôi trở thành một tâm hồn lạc, tôi tự nhốt mình trong căn phòng của tôi, gặp nhấm sự cô đơn lạnh lẽo và khóc thỏa thích...
Con bạn bỗng cắm headphone vào tai tôi, những câu hát quen thuộc lại cất lên:" Mùa xuân,một nhành lá xanh tươi lộc xuân, một nhành lá non. Một tình yêu chưa biết đến. Mùa xuân,để ta hát lên trao tặng nhau, làm tình yêu mãi xanh rờn, sống trong ta mãi muôn đời. Kìa mùa xuân về,giao thừa đã qua…" *
- Sao tự nhiên mày buồn vậy? - Nó nhìn tôi, ánh mắt của nó cũng đâu có vui vẻ gì.
- Buồn đâu mà buồn, chẳng qua là ở bên mày, tao bị lây bệnh tự kỉ của mày đó thôi!
- Con điên! Sao tao lại quen được mày chớ?
Tôi cười hì hì, chẳng phải điều con người cần nhất là con người hay sao, tết đến, chẳng phải là dịp để con người gần nhau hơn hay sao? Bao nhiêu năm qua, tôi đã từng mất rất nhiều, cũng đã từng nhận được rất nhiều, nhưng tôi không hối hận vì những gì mình đã làm, chỉ hối hận những điều tôi chưa làm được… Những gì mình đang có mới là quý giá nhất, mới chính là điều mà tôi phải gìn giữ…
- Ê mày! Chúc mừng năm mới! Đỗ Đại học nhé!- Tôi chớp chớp nhìn nó đắm đuối
Thật kì là là nó không cốc đầu tôi như mọi khi, nó mỉm cười nhấp một ngụm cà phê:
- Chúc mừng năm mới!
______________ HẾT_________________
*: Phút giao thừa lặng lẽ- Nhiều ca sĩ
 
Last edited by a moderator:
C

congchuaanhsang

Mùa xuân tuyệt vời
Phần 1

"Jibun ga kuyashikute kuchibiru kamu toki wa
Mune de tsubuyaite miru yo kimi no sono namae...."

Nhạc chuông điện thoại làm tôi bừng tỉnh. Tôi cầm lên, uể oải:
-Alô
Ngay lập tức tôi giật bắn mình bởi tiếng hét:
-Minako, chị còn định ngủ đến bao giờ? Mới đầu năm đã bắt người ta phải đợi, chị không sợ dông cả năm à?
Tôi ngã khỏi giường, lắp bắp:
-Kisa....
Kisa vẫn tiếp tục:
-Cả lớp mình đã hẹn nhau 6h cùng đi mà. Chị xem bây giờ là mấy giờ rồi?
Tôi nhìn đồng hồ. 6h10. Ai bảo hôm qua thức khuya quá làm gì.....
Giọng Kisa dịu đi:
- Đừng nói với em là chị vẫn.....
Tôi đanh giọng:
- Kisa, em biết chị không quan tâm đến mấy chuyện đó mà. Đợi một lát chị sẽ ra ngay.
Tôi tắt điện thoại, lao vào phòng tắm làm về sinh cá nhân, cầm vội túi đựng bộ kimono rồi chạy xuống nhà. Tôi nhảy lên xe đạp và cho xe chạy đến trường với tốc độ ánh sáng, nhủ thầm chắc chắn sẽ phải nghe Kisa cằn nhằn.
Kisa là em gái kết nghĩa của tôi. Tốt bụng, đáng yêu và rất biết cách chia sẻ cùng tôi. Mọi bí mật tôi đều cho Kisa biết và cô ấy cũng vậy.
Trong đầu tôi bỗng hiện ra khuôn mặt rạng rỡ của Imogen và cái nhìn thờ ơ về phía tôi của Takeru vào ngày Giáng sinh. Tôi lắc đầu, cố xua tan kỉ niệm đáng ghét ây. Takeru từng là bạn thân của tôi suốt 5 năm trời, nhưng bây giờ mọi chuyện khác rồi...
Nhìn thấy Kisa trước cổng trường, tôi bóp phanh dừng lại. Thấy tôi, cô ấy nói ngay:
- Minako....
- Dừng - Tôi cắt ngang - Tối qua chị thức khuya. Mới đầu năm đừng bắt người ta phải ăn mắng chứ!
- Đúng là Minako, Tết rồi mà vẫn còn học như vậy. Cậu biến thành mọt sách mất rồi!
Tôi ngoái lại. Là Chiharu và các bạn khác. Tôi cười hì hì:
- Xin lỗi lớp trưởng.
- Được rồi - Chiharu khoát tay, cười vui vẻ - Chúng ta sẽ đi ăn kem trước, sau đó đến chùa Asakusa, rồi đi dạo phố và chụp ảnh, được không?
- Đồng ý
***​

Tại quán kem
Lớp tôi thực sự đã làm huyên náo cả một vùng với đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Tôi nhìn ra cửa sổ. Đường phố tấp nập người đi chơi xuân. Những chùm bóng bay đủ sắc màu. Một vài cô gái mặc kimono, có lẽ là đi chùa. Đâu đó vang lên những bài hát mùa xuân. Thật nhộn nhịp. Thật đông vui.
Tôi cười nhạt và khẽ buông một tiếng thở dài. Sao trong tôi có cái gì nặng trĩu, nó đã ngăn không cho tôi vui vẻ, không cho tôi cười đùa từ mấy tuần trước, khi chúng tôi bắt đầu tiệc mừng năm mới. Nó khiến tôi cảm thấy cô đơn khi mà bố mẹ tôi đều ở bên Mĩ, không về đón năm mới với tôi được mặc dù tôi có rất nhiều bạn.
- Minako?
Kisa đặt tay lên vai tôi đầy lo lắng:
- Chị sao vậy?
Tôi rời mắt khỏi cửa sổ:
- Chị không sao đâu. Chỉ là...
- Đừng nói là nhớ bố mẹ, em sẽ không tin đâu. Là chuyện Imogen phải không?
Tôi im lặng
- Em biết cô Watanuki quý Imogen vì cậu ta học giỏi tiếng anh, nhưng có cần phải cho cậu ta ở cùng nhà với Takeru cơ chứ?
Tôi nhún vai:
- Cô ấy là mẹ của Takeru. Cô ấy chỉ muốn giúp Takeru học tốt hơn thôi.
- Rõ ràng Imogen đã nói xấu chị rất nhiều với Takeru. Em chỉ không hiểu tại sao Takeru lại làm như vậy. Tặng quà Giáng sinh cho Imogen? Còn nói chị với cậu ta vốn chẳng phải bạn bè gì. Em..
Tôi ngắt lời:
- Kisa, em đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Chị sẽ không yếu đuối nữa đâu, em yên tâm. Chị sẽ tập trung cho việc chính của chị là học và đó là con đường chị có thể đánh bại Imogen.
Kisa gật đầu.
Ra khỏi quán kem, lại vẫn là Chiharu:
- Mọi người về nhà mình thay kimono rồi để xe ở đó luôn. Chúng ta sẽ đi bộ đến chùa Asakusa.
***​
Tại nhà Chiharu
Tôi bước ra khỏi phòng thay đồ sau khi mặc bộ kimono đẹp nhất của mình và thắt ruybăng lên tóc. Kisa nhìn tôi kinh ngạc:
- Minako, chị xinh quá.
Tôi cười và nhìn Kisa. Cô ấy thực sự dễ mến và đúng là thiên sứ lắm điều của lớp tôi.
- Còn em thì rất đáng yêu....
Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Imogen:
- Quá chau chuốt cho vẻ bề ngoài....
Kisa trừng mắt nhìn và nếu tôi không kéo tay cô ấy lại thì không biết chừng Kisa sẽ tung ra một đòn karate sở trường cũng nên!
Tôi nói
- Kisa, em đừng bận tâm làm gì. Hôm nay chúng ta đi chơi xuân chứ không phải đi để so đo tính toán. Imogen, chúng ta có quyền tự làm đẹp cho bản thân để tự tin và năng động hơn. còn có nghĩ vậy hay không thì tùy cậu! Kisa, Chiharu và các bạn khác đang đợi ở ngoài đó.
Tôi nắm tay Kisa đi ra sân nhà Chiharu. Mơ hồ, tôi cảm thấy như Takeru đang nhìn về phía mình.....
***​

Tại chùa Asakusa...
- Minako, lại đây rút thẻ đi.
Kisa vừa nói vừa kéo tôi lại quầy rút thẻ. Tôi bỏ vào 100 yên và xóc hộp thẻ. Số 12.
- Số 12 à? Để em xem..
- Ê khoan đã, chị tự rút lấy chứ!
Tôi đập vào tay Kisa và cả hai đứa cười như nắc nẻ, quên bẵng chuyện Imogen lúc trước.
Tôi hồi hộp rút ra một tờ giấy ở ô số 12. Hầu như ngày đầu năm nào tôi cũng đến chùa Asakusa rút thẻ và xin cho mọi điều tốt đẹp. Rất ít khi tôi rút phải thẻ xấu.
- Gì vậy, Minako?
- Để xem - Tôi vừa mở tờ giấy vừa nói - Ở đây viết là "Niềm vui và sự ngọt ngào sẽ xuất hiện trong ngày đầu năm của bạn"
- Tuyệt quá - Kisa la lên như thể cô ấy mới rút được thẻ đó - Vậy là chị sẽ gặp may đó!
- Mong là vậy. Em không rút sao?
- Không cần đâu! Em lúc nào mà chả vui vẻ.
Tôi cười và vô tình nhìn sang quầy thẻ bên cạnh. Imogen mặt mày rạng rỡ đang nói gì đó với Takeru. Tôi sa sầm nét mặt, bảo với Kisa:
- Kisa, gần đây có một tiệm trà cúc. Để chị đi mua.
Không để Kisa kịp trả lời, tôi chạy vụt đi.
"Thật là, mình làm sao thế này, cậu ta đã không còn là bạn mình nữa. Mình đến đây là để trút bỏ hết mọi nỗi buồn của năm cũ để cố gắng trong năm mới mà. Mình đúng là ngốc mà!"
- Cốp! Bịch!
- Ái!
- Ui da!
Mải suy nghĩ, tôi đâm sầm vào một anh đang vừa đi vừa đọc sách trên đường. Hai chúng tôi đều ngã và quyển sách của anh ấy thì văng ra mãi ngoài kia.
- A ... ơ... Em xin lỗi ạ - Tôi cuống quýt - Sách của anh đây ạ!
- Cảm ơn em.
Khi đứng lên, tôi kêu lên một tiếng vì ngạc nhiên. Người đang đứng trước mắt tôi chính là anh Watanuki Takuma, anh họ của Takeru. Tôi gặp anh ấy vài lần khi đến học nhóm với Takeru, rồi tình cờ bố anh ấy và bố tôi làm cùng một công ty và chúng tôi thân nhau từ đó.
Anh Takuma là bác sĩ và gần đây tôi có biết anh ấy qua Mĩ tham dự hội thảo gì đó. Vậy nên tôi rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy ở đây.
- Minako, là em đúng không? - Anh ấy cũng đã nhận ra tôi.
Tôi ngẩng đầu lên
- Anh Takuma, em tưởng anh đang ở Mĩ chứ?
- Anh về hôm qua nên chưa kịp báo cho em biết. Anh cũng muốn đi lễ chùa trong ngày đầu năm chứ! Hình như em cũng thế đúng không?
- Vâng, em đi với lớp.
Anh ấy cười
- Vậy là Takeru cũng đi phải không? Cho anh tham gia với nhé!
- Được ạ! Các bạn em sẽ rất hoan nghênh anh!
"Jibun ga kuyashikute kuchibiru kamu toki wa...."
Tiếng nhạc chuông cắt ngang cuộc nói chuyện của tôi.
- Alô
- Minako, chị đi mua trà cúc tận Châu Phi đấy hả? 20 phút rồi!
- À ừ xin lỗi Kisa - Tôi đáp - Chị gặp người quen, sẽ về ngay thôi mà!
Tôi tắt điện thoại và nói với anh Takuma
- Giờ em phải đi mua trà cúc. Kisa đang đợi em.
- Anh đi với em.
Ra khỏi quán trà cúc, anh Takuma hỏi:
- Hình như em với Takeru cãi nhau đúng không?
- Bọn em đâu có cãi nhau - Tôi nhìn tránh đi - Chỉ là cậu ấy bỗng nhiên không nói chuyện với em, không giảng bài cho em và.... mọi thứ khác!
- Anh....
Tôi ngắt lời
- Chúng ta đến rồi! Em trông thấy Kisa. Để em giới thiệu anh với các bạn em.
Vừa nói tôi vừa kéo anh Takuma lại chỗ lớp tôi đang đứng. Kisa hỏi
- Minako, đây là người quen chị nói à?
Tôi chưa kịp trả lời thì Takeru từ đâu chen vào
- Anh Takuma, sao anh lại ở đây?
- Bởi vì anh đang ở đây - Anh ấy vừa cười vừa nói.
- Để mình giới thiệu - Tôi chen vào - Đây là anh Watanuki Takuma, bố anh ấy làm cùng công ty và là bạn thân của bố mình. Anh ấy cũng là anh họ của Takeru nữa.
- Tuyệt quá - Chiharu nói - Em là Chiharu, "cấp trên" của Minako, tức là lớp trưởng. Rất hoan nghênh anh tham gia với bọn em.
- Cảm ơn em.
- Này các cậu, mình vào trong thôi!
- Ừ.................


________________________________________

Phần 2 em sẽ gửi sớm nhất có thể:)
 
Last edited by a moderator:
S

sasani




Tết xa nhà!



Check mail!!!

Đây là từ đầu tiên tôi nghĩ đến mỗi khi thức giấc để xem những tin nhắn từ bạn bè ở quên hương.

_Tôi là một cô du học sinh năm 2 ở Pháp. Đây là ước mơ từ lâu của tôi. Mùa đông ở đây lạnh lắm, lạnh hơn cả Hà Nội, Sapa nhưng tôi thích cái lạnh ngọt ngào này lắm. Tôi đang tiếp tục theo học ngành thời trang. Tôi có giấc mơ trở thành nhà thiết kế nổi tiếng để đưa những bộ trang phục mang đậm chất Á đông nhưng vẫn hiện đại đến tất cả các bạn thế giới._

Năm nay có lẽ tôi không về Việt Nam ăn Tết. Tôi đang chuẩn bị cho kì thi với lại cũng cần để nhận học bổng,. Đây cũng là cơ hội để mọi người biết đến tôi.


Reng...reng....

What? Cái điện thoại đâu rồi? Lần theo tiếng chuông mà tìm thấy cái điện thoại tôi yêu thích bây lâu. Đó là món quà mà gia đình mua tặng tôi trước khi tôi đi du học.

Là Ken... tôi thích gọi Khánh như vậy.

- Sao lâu thế mới nghe máy vậy? _ Lại bắt đầu!

- Hj, xin lỗi nha! Đi tìm điện thoại mừ... Mà cậu gọi tớ có gì không?!?

- Có về Việt Nam không? Về thì đi chung nhá.

- Chúc mừng cậu. Cậu về mình nha. Đơn côi. Lúc nào cậu ra sân bay thì mình gửi chút đồ về VN.

- Lại thi hả? Mùa hè rồi không về, Tết không về bộ định ở đây lấy chồng luôn hả?

- Umk, chắc vậy thật đấy.

- Umk, lấy chồng bên đây nha. Lát đi lang thang không? Tớ sang đưa.

- OK, đang cần cảm hứng cho bộ sưu tập tới.

...Bíp...bíp...bíp...

Và hắn đã cúp máy.


Tết năm nay xa nhà thật rồi. Tự nhiên thất nhớ nhà và chợt khóc.

Thành phố vẫn cứ lặng lẽ lặng lẽ đổi thay. Tôi sẽ ăn Tết với một số người bạn Việt Nam khác ở đây.


Tôi được mấy bác trong hội Việt Kiều ở Pháp hướng dẫn một số việc cần làm trong thời gian này để có thể đón Tết trùng với ở Việt Nam.

Mấy bác giúp tôi chuẩn bị cành đào. Nhưng vẫn khó khăn nhất ở khâu bánh chưng. Làm bánh thì không khó nhưng khó ở chỗ luộc bánh bởi nếu luộc bằng bếp ga thì rất tốn còn luộc bằng than, củi thì vi phạm nên mọi người đành nhờ một người trong nhóm luộc ở ngoài nhà hàng.

Bỗng nhiên cảm giác được sống trong cộng đồng. Như được ở bên gia đình làm tôi vô cùng hạnh phúc nhưng tôi vẫn thấy nhớ, nhỡ những cánh hoa mận trắng nhẹ nhàng bay trong gió. Cây mận là kỉ niệm của tôi cùng cậu em trai tinh nghịch.

Ngồi lắng nghe một ca khúc hợp với tâm trạng tôi lúc này ''Giấc mơ ngọt ngào''. Nghe nao nao mà thấy buồn phát khóc.

Có lẽ tại tôi là người dễ khóc chăng?

Chẹp,...

Một cốc trà nóng... Một chiếc lap và một tâm trạng buồn.

Tôi thích khoảnh khắc này lắm... thư thái nhưng hơi thiếu,.... Thiếu sự ấm áp của gia đình.

Hoa đào mấy bác cũng nhờ người mang sang từ trước nên giờ đào có một cành nhỏ. Nồi bánh chưng sắp được rồi. Và nhà cửa mọi người đang trang trí lại. Tôi được giao việc trang trí nhà cửa. Mùi thơm của mấy món ăn mà làm tôi nhớ nhà quá...


Giây phút ''giao thừa'' đã tới, tất cả mọi người quây quần lại... Một ''đại gia đình''. Mấy cô mấy bác làm tôi cảm động quá.


Chợt,...

Reng.... reng....


- Chúc mừng năm mới!!!!!!!!

Vâng, giọng oang oang trong máy làm tôi giật mình đó là giọng của Ken.

- Chúc cậu năm mới vui vẻ, tài lộc và giật nhiều học bổng nha!.

Vâng khuôn mặt của tôi khi đó đơ ra và có cái hố nào chắc tôi sẽ chui tới đó ngay,. Cậu ta vừa làm tôi giật mình nhưng cũng mang chút không khí âm thanh Tết Việt qua điện thoại. Tôi nghe rõ tiếng pháo hoa vang đất trời.

- Uầy,.... Chúc cậu năm mới vui vẻ, sớm có bồ, trở thành bác sĩ giỏi giỏi và nhanh nhanh mang quà Tết sang cho tớ nha! ..... Khoan hãy tắt máy, cho tới thưởng hương vị giao thừa chút đã.

- OK, nhưng quà sang hụt đi đừng nói nhá! :))

- Nếu vậy cậu đừng sang nữa nhá.

- Thôi thưởng hết chưa còn tắt máy đây bà chằn. Cháy điện thoại giờ.

- Rồi rồi. Thưởng tết nhanh nhá!

...............................

Trở lại với thực tế.

Không khí hơi lạnh như lòng tôi. Hơi cô đơn xíu nhưng thấy xao xuyến. Tôi gọi về nhà. Nhận điện thoại là thằng em tinh nghịch của tôi. Trời, nó nói một tràng dài dài dài dài khiến tôi hoa mắt chóng mặt mày và tưởng gọi lộn số.

Mẹ có dặn tôi khi nào rảnh thì gọi về. Còn việc bay về thì khi nào nghỉ hè rồi về không tốn tiền lắm. Mẹ bảo sẽ gửi đồ Khánh mang qua giúp....Ôi , yêu cả nhà quá. Cứ làm như con đi lấy chồng xa không về nữa vậy.


........................

Bánh chưng ngon tuyệt.

Thơm thơm

Dẻo dẻo

Ăn xong như được ngồi ở căn bếp nhỏ nhà mình vậy. Hj sướng toá:\">

....................

Tết xa nhà... Tôi thấy hơi lạc lõng và buồn nhưng trong tôi luôn có bạn và tôi cũng tự an ủi lòng mình rằng: cố gắng phấn đấu giành học bổng mới dám vác mặt về nhà! :khi (152):.


Đêm đó tôi đã khóc. Có lẽ vì nhớ lại ngày mình ra sân bay bay sang đây. Đây là thế giới tôi hằng mơ ước nhưng nó quá khác so với tưởng tượng của tôi. Nó vất vả hơn hẳn đấy. Nhưng tôi sẽ luôn ngẩng cao đầu để nhìn nó, cảm nhận nó và chiến đấu với nó.


Tôi chợt mong Khánh sang để tôi được ôm lấy Khánh như để ôm lấy chút dư vị còn tàn phai trên áo Khánh....


Hết!
 
C

congchuaanhsang

Mùa xuân tuyệt vời​
Phần 2
Ra khỏi chùa Asakusa, Kisa hỏi tôi:
- Minako, chị ước gì vậy?
- Ước chị sẽ có đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả và tiếp tục học thật tốt.
- Chị sẽ làm được - Kisa nhìn tôi- Thẻ đầu năm cũng nói là chị sẽ gặp may mắn mà.
Tôi gật đầu tin tưởng.
- Các bạn - Chiharu quay lại nói - Chúng ta sẽ quay lại nhà mình thay đồ rồi đi dạo phố.
- OK! - Cả đám hò reo.

Chúng tôi đã chia nhóm để dạo phố và chụp hình, sau đó sẽ tập hợp để trao đổi ảnh. Tất nhiên cùng nhóm với tôi là Kisa rồi. Anh Takuma hình như đi với Takeru.
- Minako, cười lên nào.
Tôi mỉm cười rạng rỡ cạnh gốc cây hoa anh đào trước chùa Asakusa. "Tách' , "Tách" , "Tách". Kisa chụp một lúc liền mấy tấm.
- Chị thật là, ai lại đòi quay lại chùa chỉ để chụp hình với một cây hoa anh đào cơ chứ!
Tôi cười, nhưng cười không phải vì vui. Ngày đầu năm nào tôi cũng chụp hình với cây hoa anh đào. Bởi vì nó gắn liền với tình bạn giữa tôi với Takeru và năm nay tôi không muốn phá lệ. Tôi yêu hoa anh đào, nó thật đáng yêu, thật ngọt ngào ; nó khiến tôi nhớ đến "Cardcaptor Sakura" hay "Tsubasa Chronicle" mà tôi và Takeru đều rất thích...
Tôi nói khẽ:
- Sakura....
Kisa ngẩn mặt một lúc. Sau cùng cô ấy thì thầm:
- Em hiểu rồi. Chúng ta đi chơi tiếp thôi!
Cứ thế, tôi và Kisa đi khắp nơi. Bất chợt, tôi nhìn đồng hồ
- Kisa, 9h rồi. Chúng ta quay lại tập hợp đi.
- Ừ
Khi chúng tôi đến thì các bạn khác đã đông đủ rồi. Chiharu gọi:
- Minako! Kisa!
- Đến ngay - Tôi la lớn.
Tôi kéo tay Kisa chạy đến. Chiharu cầm máy ảnh của chúng tôi:
- Minako, cậu xinh quá. Kisa, dễ thương quá à!
Tôi cười, véo vào cánh tay Chiharu và cốc đầu cô ấy. Cả bọn cười vang.
Bỗng từ đâu vọng lên tiếng Takeru:
- Có gì đâu! Quá giả tạo!
Giọng Kisa gay gắt:
- Takeru, tôi không khiến cậu bình phẩm. Nếu coi Minako là bạn....
- Không - Takeru lập tức cắt ngang - Minako với tôi không bạn bè gì cả!
Kisa đanh giọng:
- Nếu thế tại sao cậu còn để ý đến Minako rồi làm tổn thương chị ấy?
- Takeru - Anh Takuma gắt - Em quá đáng quá rồi!
Còn Takeru chỉ nhún vai hờ hững rồi quay đi. Trước mắt tôi tối sầm, tôi không nhìn thấy gì nữa. Chao ôi! Người bạn thân của tôi suốt 5 năm trời đấy ư? Có lẽ nào.....
Tôi chạy vụt đi, chạy mãi, bất chấp tiếng gọi của Kisa và mọi người.
***​
Tôi bước đi trên vỉa hè như một đứa mất hồn. Ôi! Còn gì đau khổ hơn khi cả hai người bạn thân cùng phản bội mình một lúc?
"Haru Ga Kita, Haru Ga Kita
Doko ni Kita
Yama Ni Kita, Sato Ni kita No ni mo kita"

Bài hát "Haru ga kita" bỗng nhiên vọng lên từ đâu đó bỗng vang lên khiến tôi nhớ về những ngày đầu năm trước đây. Tôi cùng với Takeru và Kisa đi tìm nhặt cánh hoa anh đào để ép, và tặng Daruma cho nhau vào ngày mồng 7 để ghi điều ước. Tình bạn lúc đó thật đẹp, thật đáng yêu...
"Minako với tôi không bạn bè gì cả..". Lời nói của Takeru vang lên như một nhát dao đâm xuyên qua ngực tôi. Sao cậu ấy có thể nói như thế? Tôi đã làm gì sai?
"Jibun ga kuyashikute kuchibiru ..."
Tôi cầm điện thoại lên. Kisa gọi. Tôi tắt máy. Biết nói gì với Kisa bây giờ?
Tôi cứ đứng thơ thẩn một hồi, mọi giác quan dường như ngừng hoạt động, người tôi như tê liệt khi nhớ đến câu nói của Takeru.....
Một hồi còi vang lên phía sau lưng làm tôi giật mình. Một chiếc ô tô đang ầm ầm lao tới. Tôi đánh rơi điện thoại và cứ đứng ở đó, không phản ứng, không biết phải làm gì, chỉ giương mắt nhìn chiếc xe đang lao tới chỗ mình...
- Minako! - Một tiếng hét vang lên từ phía bên kia. Tôi quay sang. Anh Takuma đang chạy đến, ôm chặt lấy tôi và lôi tôi ra khỏi chỗ tôi đang đứng. "Bịch", đầu tôi đập mạnh xuống đường và mắt tôi sầm lại. Tôi nghe thấy anh Takuma gọi tên tôi đầy lo lắng trước khi ngất đi.
Tôi từ từ mở mắt ra. Đầu tôi đau nhức và được dán bông băng. Không khó để tôi nhận ra rằng tôi đang ở trong phòng mạch của anh Takuma. Dựa vào ánh sáng chiếu qua rèm cửa thì lúc đó trời đã về chiều.
- Anh mặc kệ em - Tiếng anh Takuma vọng lên - Nếu em không nói thì chỉ làm tổn thương cô ấy thôi. Em đúng là quái gở!
Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy?
Vừa nghĩ thế thì anh Takuma đã đẩy cửa vào rồi.
- Minako, em tỉnh rồi à? Tốt quá! May mà em không bị thương nặng. Em thấy sao rồi?
- Em không sao - Tôi cố gượng cười - Chỉ còn hơi nhức đầu chút thôi. Thật sự cảm ơn anh, nếu lúc đó....
- Em đừng nói gì cả - Anh Takuma ngắt lời tôi - Anh thay mặt Takeru xin lỗi em. Vì nó mà em gặp tai nạn ngay trong ngày đầu năm.
- Không sao đâu anh. Các bạn em...
- Em yên tâm. Cả Kisa anh cũng không nói. Anh nói với họ là em đã về nhà.
- Cảm ơn anh - Tôi cố ngồi dậy - Anh cũng đứng nói cho bố mẹ em biết. Bây giờ em phải về.
- Anh đưa em về.
Mấy phút sau tôi đã ngồi trong xe của anh Takuma. Tôi hít cái không khí sạch sẽ đượm mùi hương chanh trong xe và mỉm cười. Anh Takuma thật tốt.
- Đến rồi - Anh Takuma nói và bước đến mở cửa xe cho tôi.
- Cảm ơn anh - Tôi bước xuống - Tam biệt!
- Tạm biệt em!
Tôi chỉ được thật sự thỏa mãn khi bước vào căn phòng quen thuộc của mình. Tôi nằm xuống giường và vùi mặt vào gối. Một người nhặt được điện thoại của tôi đã tốt bụng mang đến cho anh Takeru. "Thế giới này vẫn còn người tốt". Tôi nghĩ và thở dài.
Điện thoại rung nhẹ. Có tin nhắn từ Kisa.
" Chị ổn chứ?"
Tôi nhắn lại "Em đừng lo cho chị. Không sao đâu. Chị mệt rồi, chị muốn ngủ".
Vừa gửi xong tin thì chuông cửa reo. Tôi nặng nề lê bước xuống nhà và thực sự ngạc nhiên khi thấy Takeru đứng ở ngoài.
- Minako - Cậu ấy lên tiếng trước - Mình vào được không?
Tôi im lặng, lạnh lùng ra mở cửa và chúng tôi vào trong phòng khách.
- Minako, mình mong cậu không bị thương nặng.
- Cảm ơn. Tôi không sao.
Takeru im lặng một lát rồi tiếp:
- Minako, mình biết mình đã sai. Chiều nay anh Takuma có nói chuyện với mình... Anh ấy bảo mình nên nói sự thật với cậu.
Thì ra lúc đó là Takeru. Tôi thoáng nghĩ như vậy.
- Minako, mình hoàn toàn không có ý muốn làm cậu tổn thương. Đó là điều mà mình sợ nhất. Mình....
- Phải, cậu sợ nhất, vậy mà cậu vẫn làm - Tôi gay gắt - Tôi không thể nào quên được Giáng sinh đó mặc dù tôi rất muốn. Dường như làm tôi khóc là một thú vui của cậu! Dường như cậu chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của tôi mặc dù tôi đã tin tưởng và coi cậu là bạn thân suốt 5 năm trời!
Tôi dừng lại. Đầu tôi đau nhức và tôi đổ sụm xuống salon. Takeru vẻ mặt hoảng hốt:
- Cậu không sao chứ?
- Tránh ra, tôi không cần sự quan tâm giả dối của cậu.
- Minako, thật ra - Cậu ấy ngập ngừng - Món quà đó... là dành cho cậu.
- Cái gì?
Tôi mở to mắt. Takeru vẫn nói:
- Mình vốn định mua nó cho cậu. Nhưng Imogen bỗng nhiên hỏi và khiến mình nghĩ ra một cách hay hơn để khiến cậu bất ngờ và làm lành với cậu. Mình đã quyết định sẽ lạnh lùng như vậy cho đến năm mới thì sẽ tặng cậu một thứ. Tất cả những việc mình làm chỉ là muốn khiến cậu bất ngờ và để cậu có thêm quyết tâm trong kì thi học sinh giỏi đó. Mình nghĩ mình đã thành công một nửa rồi.
Mọi thứ dần sáng tỏ trong tôi. Thái độ đó, những lời nói khiêu khích đó, và cả những lần cậu ấy hỏi Kisa về kết quả của tôi. Sao tôi không sớm nhận ra chứ?
- Đúng là trong thời gian đó Imogen đã nói xấu cậu rất nhiều. Nhưng mình không tin bất cứ lời nào. Mình chỉ muốn giúp cậu có thêm động lực.
Tôi im lặng không nói nên lời.
- Và đây là món quà mà mình đã nói.
Cậu ấy đưa tôi một album ảnh. Ngoài bìa là hình tôi và cậu ấy chụp với nhau khi công ty bố tôi tổ chức du lich ở Osaka. Takeru khoác vai tôi, mỉm cười rạng rỡ.
Tôi lật giở từng trang. Tất cả đều là ảnh tôi và cậu ấy chụp khi đi chơi. Thậm chí cậu ấy còn ghép hình Sakura hime bên cạnh tôi. Những hồi ức ùa về. Những kỉ niệm đẹp được gợi lại vào lúc này thật bất ngờ và tôi bắt đầu khóc.
- Cuốn album này là minh chứng rõ rệt nhất cho tình bạn giữa hai ta. Mình thực sự xin lỗi cậu, Minako. Mong rặng cậu sẽ tha lỗi cho mình.
- Không, người có lỗi là mình, Takeru, mình đã hiểu lầm cậu. Mình ngốc quá!
Takeru chìa ngón út ra:
- Bạn bè nhé?
Tôi ngoắc lấy ngón út của cậu ấy và lắc:
- Mãi mãi về sau.
Takeru gật đầu. Và cậu ấy bật nhạc:
"Ameni nureta hoho wa namida no nioi ga shita..."
- Là "Sakura's song".
Cậu ấy gật đầu
- Nhưng cậu biết không, "Sakura's song" còn có tên là "You are my love", bởi vì nó gợi lại những kỉ niệm đẹp trong tình bạn tuổi thơ giữa Sakura hime và Syaoran, và nói về nỗi nhớ của Sakura hime khi cô đã mất đi đôi cánh ký ức. Nỗi nhớ đó về một người vô hình đã chơi với cô, chuyện trò, chia sẻ cùng cô và rất tốt với cô. Minako à, người đó chính là Syaoran. Ngay cả khi đã mất đi ký ức, trong trái tim của Sakura hime vẫn còn ký ức về Syaoran.

[YOUTUBE]WdM3rVp5E1Q[/YOUTUBE]​

Tôi gật đầu
- Tình bạn khắc cốt ghi tâm!
Takeru cũng gật đầu. Và tôi hiểu cậu ấy muốn nói gì. Chúng tôi chính là Sakura hime và Syaoran. Và tình bạn của chúng tôi cũng đẹp như họ.

Giọng của Yui Makino vẫn vang lên đầy xúc cảm
"Yume wa tobitatsu no chii sana tsubasa de
Omoi no kienai basho made futari de
Tooi umi wo sora wo koete.....
Kurai yoru no naka de watashi terashiteru
Yasashi manazashii no anatai..."

Takeru siết chặt tay tôi và mỉm cười. Tôi ôm chặt cuốn album trong lòng và cười lại qua làn nước mắt. Nhưng đây là những giọt nước mắt hạnh phúc...


Sáng hôm sau...
- Minako!
Tôi chạy ào xuống
- Takeru à. Cậu vào đi!
Takeru tươi cười:
- Chúng ta đi ngắm hoa anh đào nhé!
Tôi chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã đưa cho tôi một con Daruma.
- Ơ, hôm nay chưa phải mồng 7 mà!
- Có sao đâu, cậu hãy ghi điều ước vào đi!
Tôi viết điều ước lên Daruma và tô đen một con ngươi của nó. Chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ tô đen được con ngươi còn lại.
- Ta đi nào - Takeru kéo tay tôi.

***​
Đó thật sự là một mùa xuân tuyệt vời của tôi. Có thể các bạn sẽ nghĩ rằng Takeru thật ngốc khi phải làm như vậy. Nhưng đó mới chính là Takeru của tôi, người bạn tốt nhất của tôi.
Nàng tiên xuân đã mang đến cho tôi một kỉ niệm ngọt ngào mà tôi sẽ mãi mãi giữ gìn. Tin rằng năm mới này của tôi sẽ tràn trề hạnh phúc, bên gia đình và bên những người bạn tuyệt vời.
Cảm ơn mùa xuân nhiều lắm! Nhờ mùa xuân mà tôi có được một tình bạn đáng yêu, một người bạn tuyệt vời. "Xuân ơi, hãy giúp tôi hoàn thành ước mơ" Tôi thầm nghĩ vậy khi đi giữa những gốc anh đào với Takeru. Một cảm giác ấm áp tràn đầy trong tôi... Đúng như thẻ đầu năm đã nói "Niềm vui và sự ngọt ngào sẽ xuất hiện trong ngày đầu năm của bạn".

Những hồi ức đẹp đang ùa về
[YOUTUBE]BF6cdKW9C44[/YOUTUBE]
[YOUTUBE]D7W0oLDtK54[/YOUTUBE]
[YOUTUBE]U2GoSQpFUc0[/YOUTUBE]
[YOUTUBE]kEKAv2cGX4Q[/YOUTUBE]​

 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom