Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!! ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.
A.Gần trưa ông tôi tự đứng dậy đi men ra ngoài ngồi vào một cái
chõng tre đặt bên mấy thau nước. Mẹ tôi cầm gáo từ từ dội, cũng có thể nói là
tẩm nước lên khắp bờ vai và lưng ông, tấm lưng đóng vảy bóng như phủ bằng
sáp, cũng không biết nên hiểu đấy là do tuổi già hay do ông lười tắm, vốn là một
người ngại cả trời nóng, ngại cả trời rét, ông ít đi ra khỏi nhà, càng ít động đến
nước và lửa. Nước trôi tuồn tuột từng gáo, từng gáo, cái vỏ mướp được kì thật
mạnh vậy mà vẫn trượt đi, mấy lần tôi ngã dúi dụi, tấm lưng nhẵn như da rắn
không thấm nước làm tôi hoang mang vì thấy mình bất lực, còn ông tôi thì cười
khò khè...”(Mảnh vườn xưa hoang vắng - Đỗ Chu)
B. “Những tia lửa tỏa ra ở đằng Đông báo hiệu mặt trời mọc. Đám
cháy ngày càng lớn; chân trời đỏ rực những lửa. Người ta đợi... vầng Thái
dương chưa xuất hiện. Mãi sau”chiềng”lửa mới lừng lững nhô lên. Một điểm
sáng như chớp nhoáng tung ra và bao trùm mọi vật trong khoảng đất, trời, tấm
màn đen tối bị cuốn hẳn đi. Chúng nhân lại thấy rõ cảnh vật quanh mình có vẻ
xinh tươi vì ánh triều dương tô điểm. Sau một đêm mát mẻ cây cỏ tăng thêm
sinh lực; nhờ ánh sáng sớm mai và muôn vàn tia sáng soi rọi, hoa lá đượm một
màn hương mỏng mảnh, các hạt sương như kim cương lóng lánh phản chiếu
trăm sắc ngàn màu.”(phỏng theo J.J Rousseau - Việt luận )
chõng tre đặt bên mấy thau nước. Mẹ tôi cầm gáo từ từ dội, cũng có thể nói là
tẩm nước lên khắp bờ vai và lưng ông, tấm lưng đóng vảy bóng như phủ bằng
sáp, cũng không biết nên hiểu đấy là do tuổi già hay do ông lười tắm, vốn là một
người ngại cả trời nóng, ngại cả trời rét, ông ít đi ra khỏi nhà, càng ít động đến
nước và lửa. Nước trôi tuồn tuột từng gáo, từng gáo, cái vỏ mướp được kì thật
mạnh vậy mà vẫn trượt đi, mấy lần tôi ngã dúi dụi, tấm lưng nhẵn như da rắn
không thấm nước làm tôi hoang mang vì thấy mình bất lực, còn ông tôi thì cười
khò khè...”(Mảnh vườn xưa hoang vắng - Đỗ Chu)
B. “Những tia lửa tỏa ra ở đằng Đông báo hiệu mặt trời mọc. Đám
cháy ngày càng lớn; chân trời đỏ rực những lửa. Người ta đợi... vầng Thái
dương chưa xuất hiện. Mãi sau”chiềng”lửa mới lừng lững nhô lên. Một điểm
sáng như chớp nhoáng tung ra và bao trùm mọi vật trong khoảng đất, trời, tấm
màn đen tối bị cuốn hẳn đi. Chúng nhân lại thấy rõ cảnh vật quanh mình có vẻ
xinh tươi vì ánh triều dương tô điểm. Sau một đêm mát mẻ cây cỏ tăng thêm
sinh lực; nhờ ánh sáng sớm mai và muôn vàn tia sáng soi rọi, hoa lá đượm một
màn hương mỏng mảnh, các hạt sương như kim cương lóng lánh phản chiếu
trăm sắc ngàn màu.”(phỏng theo J.J Rousseau - Việt luận )