[Vong2] MR and MISS Hocmai

Status
Không mở trả lời sau này.
T

thuyan9i

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Do một số nguyên nhân nên vòng 2 xảy ra khá chậm nhưng chắc chắn sẽ đúng tiến độ của dụ kiến. Tớ tuyên bố, vòng 2 chính thức bắt đầu
Như đã nói trong topic thể lệ:
Trong vòng 2 sẽ có 5 phần thi:
1. Hiểu về forum của chúng ta ( 20% điểm)
2. Năng khiếu (25 % điểm)
3. Trí tưởng tượng của bạn ( 15% điểm)
4. Ứng xử ( 30% điểm)
5. Ảnh của bạn( 10% điểm
)
Merimi phụ trách phần 1.
4 Phần còn lại các bạn send bài trực tiếp tại topic này.Thời gian là 1 ngày
Đầu tiên là ảnh của các miss and mr: các bạn có thể lấy ảnh mới hoặc ảnh cũ ( tuy nhiên lấy ảnh mới hơn nhé :D )
Ngoài ra các bạn có thể post luôn phần năng khiếu của mình: hát,múa, vẽ...

Các phần còn lại thì mod gửi câu hỏi vào tn riêng mỗi nguời
 
Last edited by a moderator:
T

toletbygonebebygone

2. Năng khiếu : "Một mẫu truyện tình cảm ngắn " Đây cũng ko phải là năng khiếu gì !Chỉ do ko có cái gì khác để viết nên mới buộc lòng phải viết ra cái này :::
Đơn giản đây chỉ là sự suy nghĩ của tôi trong tình cảm học đường, tình cảm của những thiên thần 9x chúng ta nói chung và tình yêu của toàn thể mọi người nói chung ...!!!
Câu chuyện này có phần góp mặc của tôi trong này !
Có lẻ tôi là cái gì đó khiến kết thúc câu chuyện ra như thế này ! nếu ko có tôi có lẻ nó đã khác ...
Tôi, chính tôi đã cho T càng cách xa L, đã khiến L vì .....:(( :(( " chuyện riêng, không nói nữa :(( "


"Tình yêu là đề tài muôn thuở của các nhà văn, nhà thơ, triết gia,... Tình yêu bắt nguồn từ đâu? Từ nhịp đập của trái tim hay chỉ những giác quan bên ngoài?Sẽ không có từ ngữ yêu thương nào có thể lột tả hết hai từ tình yêu. Có ai trên đời này chưa từng nếm thử “trái đắng” của tình yêu? Phải chăng tình yêu chỉ là mật ngọt?

Vâng, trong cuộc đời của cá nhân tôi, mặc dù chưa trải nghiệm hết hai chữ tình yêu, nhưng tôi đã chứng kiến được sự trải nghiệm trọn vẹn đó qua một đôi uyên ương có duyên không phận, đó là một cô A lạnh lùng và chàng B yếu đuối.

Dẫu biết “yêu là chết trong lòng một ít”, nhưng sao họ vẫn yêu, tình yêu lớn lao như vậy sao?

Bắt nguồn từ sự gần gũi, sự rung cảm quyến luyến, qua nụ cười mắt liếc cùng với sự rung động của nhịp đập trái tim đã đưa họ đến bến bờ của tình yêu – một tình yêu ngang trái. Họ đến với nhau chỉ vì bất chợt, cũng có thể nói đây là mối tình đầu chân thành của chàng B, từ sự ngượng ngùng rồi quen thân,thế là thương vì nết trọng vì tài. Cái tài ăn nói có duyên, cái nụ cười như thể hoa ngâu ánh lên ý nghĩa của tình yêu, đều có vai trò mở đường vào con tim sắc đá của nàng A.

TÌnh yêu biến những điều vô nghĩa của cuộc sống thành có ý nghĩa, làm cho những bất hạnh thành hạnh phúc. Ôi! Sức quyến rủ của tình yêu thật ghê gớm.

Về với câu chuyện tình tan vỡ, khi yêu nhau chúng ta có thể nếm được vị mật ngọt hay trái đắng của tình yêu. Hiểu nhau càng sâu thì độ dày tình yêu càng tăng, hoa tình yêu càng nở đẹp, nhưng trái lại sự rung động quá mạnh mẽ của chàng T chẳng những không làm cho hai người hoá làm một mà còn càng làm tăng thêm sự lạnh nhạt của nàng L và đây cũng chính là khúc nhạt đoạn trường cho những ai mới bắt đầu bước vào ngưỡng cửa của tình yêu.

Yêu và nhớ là hai mặt của tình yêu, yêu say đắm bao nhiêu thì nhớ lại càng tha thiết, đắm say bấy nhiêu.

Những kẻ đang yêu bao giờ cũng hướng về nhau, ban cho nhau hạnh phúc và họ sẽ là vầng thái dương luôn soi sáng và sưởi ấm cho nhau trên những bước đường trải đầy hoa hồng. Song, vẫn thế T vẫn chỉ nhận được sự ghẻ lạnh, đơn phương vì trong L luôn hiện hữu sự ngây thơ và vô tình.

Tình yêu chân chính không chấp nhận sự tính toán vị kỉ nhỏ nhen, chỉ có sự quên mình, hi sinh cho nhau mà thôi.

Qua bao lần tìm hiểu nhau, bao lần trao tình bằng nụ cười mắt liếc và bằng những món quà thật có ý nghĩa, thế nhưng sự đáp trả lại bằng hai tiếng “người dưng”. Sự tuyệt vọng của B đã đến đỉnh điểm, hai từ “người dưng” như xé lòng, nó đập tan trái tim mà bấy lâu nay đã xây một lâu đài tình ái tuyệt đẹp dành cho L. Và cứ mỗi lúc màn đêm buông xuống, T lại càng buồn bã, cô đơn, khoảng không trống vắng trong lòng rộng hơn và T bật khóc - ứa lệ vì người con gái này đã đưa B đi vào một nơi tối tăm chỉ có sự ghẻ lạnh cô đơn và buồn tẻ.

“Giọt mưa sầu hay nước mắt chàng rơi”, trái sầu đã rụng thật đau đớn trong lòng B và rồi tất cả như trôi đi trong những giấc mơ của ước ao và hi vọng

Có đôi lúc, chàng T này cũng thật đáng giận, lòng chàng bật lên cái “ich kỉ” đáng yêu trong tình yêu, T câm phẫn những ai mà T cho là họ đang chống phá mối tình đầu tuyệt đẹp của mình.

Xem ra T cũng đáng giận mà cũng rất đáng thương, thương vì những người đang yêu luôn ánh lên sự hi sinh cao đẹp và bật lên cái “ích kỉ” đáng yêu đó

Và giờ đây, trái tim T đã bị tổn thương, tổn thương rất nặng bởi lẻ tình yêu mặc dù là ngọn lửa nồng nhiệt nhưng đừng để nó thiu cháy sự nghiệp – và đây cũng chính là lí do mà A khước từ tình cảm của T.

Tình yêu là qui luật muôn đời và sẽ mãi sáng vì mối tình đầu tuyệt đẹp của B. Tình yêu là niềm say mê cho người khác được hạnh phúc. Tình yêu bắt nguồn từ nhịp đập trái tim, từ dòng máu hồng ánh lên ngọn lửa của tình yêu, vậy tim ngừng đập, máu nghẹn chảy thì tình yêu sẽ như thế nào?

Mỗi chúng ta hãy xem lòng vị tha và đức hi sinh là bài học thiết thực và vĩ đại cho tình yêu. Ngày xưa, lòng B đầy nhiệt huyết, trái tim B bừng lên ngọn lửa của tình yêu bao nhiêu thì giờ đây nó lại vụt tắt bấy nhiêu và đi mãi về cõi A-tu-la xa xăm – nơi không có tình yêu và lòng vị tha sâu sắc, chỉ có sự lạnh nhạt, tăm tối và cô đơn mà thôi, vì giờ đây trái tim B đã chết – chết trong đau khổ, tuyệt vọng và cả trong sự ghẻ lạnh của người ta:

“ Gió sao, gió mát sau lưng

Dạ sao, dạ nhớ người dưng thế này”, dẫu B biết yêu nhau là đau, là khổ nhưng sao trống vắng một ngày là vạn nhớ ngàn thương. Đúng vậy, đây là nỗi nhớ người dưng khôn ngui, hằng sâu ghi mãi trong tâm trí của B.

Tình yêu là gì hở nhỏ?

.............Anh không định nghĩa được đâu

...........................Chỉ biết mỗi lần vắng nhỏ

..............................................Lòng anh cảm thấy nhói đau



Tình yêu là gì hở nhỏ?

............Anh không định nghĩa được đâu

...........................Chỉ biết mỗi lần bên nhỏ

.............................................Lòng anh hạnh phúc dạt dào

Giờ đây đối với T, sự chấp nhận của A về tình cảm chân thành của mình dành cho L không còn quan trọng nữa vì ngay lúc này đây chỉ cần năm tiếng: “Anh yêu em mãi mãi” vang lên cũng đủ hạnh phúc hơn biết nhường nào.

Thời gian lặng lẽ trôi nhanh, hai người vẫn giữ khoảng cách như ban đầu không dịch chuyển và T phải đi về trong cô đơn cùng với trái tim rỉ máu để tìm lại những giây phút ban đầu thật hạnh phúc bên L trong mỗi giấc mộng đẹp.
 
T

toletbygonebebygone

phần 5 : Ảnh của bạn :d
071010123614.jpg

KUXw700_013801142071010123515.jpg

062610130727.jpg
 
G

greenstar131

phần 5 : Ảnh của bạn
14047477.jpg


14047484.jpg


14047355.jpg

Phần 2: Năng khiếu.

[YOUTUBE]uCgSKfgV8MI[/YOUTUBE]
[YOUTUBE]FhCJuLzMkvg[/YOUTUBE]

Một chuyện tình mùa giáng sinh.

Đăng ngày: 22:57 22-12-2009

Thư mục: Truyện ngắn!


Từ nhỏ Linh đã thích tuyết, không phải ngẫu nhiên mà nó đi thích cái thứ mà có thể cả đời nó sẽ không được sờ, không được nắm, không được thấy tận mắt. Nó thích tuyết bởi vì tuyết rơi vào mùa đông, mùa đông có thiên thần tuyết, thiên thần tuyết là một điều tuyệt vời tạo nên từ những bông tuyết, trong những bông tuyết kì diệu đã thấp thoáng một bóng hình mà mãi đến giờ nó không quên được.
Vào một mùa đông lạnh giá, lúc đó Linh chỉ là cô bé 5 tuổi, nhưng nó là đứa có một trí nhớ tuyệt vời, chỉ cần những sự việc đáng nhớ thì nó sẽ nhớ rất lâu, rất kĩ. Trong những sự việc ấy có một việc mà đúng ra một cô bé ghét chuyện tình cảm như nó sẽ không bao giờ nhớ, đó là chuyện cậu bé đi trong làn hơi lạnh mùa đông, cầm theo chiếc ô màu đỏ. Hồi ấy Linh được bố mẹ gửi đến học ở một trường mẫu giáo tồi tàn, nó không ghét nơi đây, nhưng nó không ưa cái lạnh vào mỗi sáng đến lớp, không có một chỗ nào ấm áp để nó ngồi vào, những đứa bạn bằng tuổi nó nhìn rất bình thường, trong đó nổi bật là cậu bạn hơn nó 1 tuổi, nhìn bảnh bao với mái tóc lúc nào cũng dựng như quả chôm chôm, nước da ngăm ngăm, gầy gầy và cậu ấy lại thích màu đen, cái màu Linh không ưa lắm. Linh cảm thấy cậu ta là một đứa trẻ khó gần, trời lạnh, các bạn xúm nhau lại cho ấm, thế mà cậu ta chỉ đứng một mình, trên tay cầm chiếc ô màu đỏ, trông rất điệu, mắt lúc nào cũng hướng về phía xa xăm như đang chờ đợi điều gì đó.
Một sáng mùa đông rét mướt, mẹ Linh chở cô bé đến rồi đi ngay vì bà đang vội, bà không biết rằng trường học hôm nay cho nghỉ vì sẽ có bão. Linh đứng trước cổng trường một hồi lâu, cô nhóc nghĩ mình sẽ là kẻ xấu số, sẽ chết cóng ngay trước cổng trường tồi tàn này, nhưng...một kẻ cũng xui xẻo không kém đang lấp ló phía sau gốc cây bàng, nhìn chiếc ô màu đỏ, cô bé nhận ra cái tên nhóc khó ưa kia. Không quan tâm, Linh đứng co ro, xuýt xoa bàn tay nhỏ xíu rồi buột miệng nói: "lạnh vậy sao không có tuyết luôn cho rồi."
Bất chợt cậu bạn quay lại nói khẽ :" cậu cũng thích tuyết à? tớ thích tuyết lắm!"
-" Không! tớ không thích, chỉ là thấy trời lạnh vậy thì nên có tuyết!"
-" Ừ!"
Linh không hiểu sao tên đó lại bắt chuyện trước, nhưng nó thấy cậu nhóc cũng không khó ưa cho lắm, có lẽ vì cậu ta thích tuyết nên mới nhìn và mong đợi.
Một lúc sau, không phải tuyết rơi mà mưa phùn đang truyền thêm cái lạnh cho mùa đông, Linh bất đắc dĩ chạy về phía cậy bàng, nhưng trời đông thì bàng lấy đâu ra lá mà che đủ cho nó chứ, nó run lên vì lạnh, nhưng...bỗng trời như ngường cơn mưa chỗ nó đứng, ngẩng cổ lên nó thấy chiếc ô màu đỏ đang che 2 cái đầu, cái đầu cạnh nó cao hơn. Nó quay sang nhìn cậu bạn rồi quay đi, hai đứa nó đứng như thế cho đến khi bố của cậu nhóc đến đón, cậu ta nhường chiếc ô cho Linh, cười một nụ cười thật tươi rồi lên xe đi về. Linh nhỏ bé đứng cầm chiếc ô màu đỏ, cười mỉm.

Hôm sau, linh cầm chiếc ô đến trường để trả cậu bạn, nhưng không thấy cậu ta đâu, cuối cùng cô nhóc nghe được câu chuyện giữa các cô giáo mới biết cậu bạn đã chuyển trường. Hơi buồn và thất vọng, Linh nghĩ sẽ có một người bạn mới, nhưng không phải, cậu ta đi rồi, để lại cho Linh cây ô màu đỏ này.

**************************************************************************
Mười năm trôi qua, Linh đã là một thiếu nữ, trở thành một thiếu nữ xinh xắn và dễ mến, mọi thứ quanh cô đều thay đổi, riêng chỉ có cây ô là vẫn còn nguyên, vẫn nằm trên nóc tủ phòng Linh. Nó vẫn thường kể chuyện về cậu bạn đáng yêu năm xưa cho bạn bè nghe, nó hy vọng một ngày sẽ được gặp lại người bạn ấy.
Sắp hết học kì 1, Linh cảm thấy trời trở lạnh, nó mặc áo ấm đến trường và không quên cầm theo cây ô màu đỏ để phòng trời bão. Lạnh! Nó vừa đạp xe vừa run run tay lái, nó lên trường nhưng không may cho nó, hôm nay nhà trường được nghỉ vì lí do trời có bão, bảng thông báo đã dán nhưng nó không để ý nên vẫn đâm đầu đi. Gặp vào đứa bạn ngốc như nó, ngồi hàn huyên, tám chuyện quên giờ giấc, mãi lúc sau cả đám mới giật mình vì tiếng sấm, lũ bạn tản dần rồi ra về, Linh cũng thế, cũng quay xe, cũng ngồi lên xe, cũng định đạp xe về. Nhưng...không may cho nó, trời mưa rồi, mưa phùn nữa chứ. Nó nhìn cái ô rồi dắt xe trở vào cổng trường, không phải vì không thể về bằng ô mà nó không muốn dùng chiếc ô này, ý định mang ô chỉ để khoe với đám bạn thôi, Linh không muốn làm hỏng chiếc ô cho tới khi trả lại nó cho chủ nhân.
Đứng mãi là mưa không ngớt, ngồi mân mê cái móc treo cặp, nó chợt nhớ ra hôm nay là 24, hèn chi trời lạnh, hèn chi đường phố đông vui, thế mà nó không quan tâm đến. Nhưng trời mưa thì biết làm gì đây, giáng sinh cũng mặc, thiệp, quà cũng mặc, nó không thích những thứ ngớ ngẩn ấy, chỉ là nhớ ngày này thôi, cái ngày nó gặp đứa kia thôi. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì có một chiếc xe đạp phóng nhanh về phía nó, ôm chặt cây ô, nó né người, chiếc xe thắng ăn nên kit một phát đinh tai, nó hé mắt ra nhìn, một cậu con trai cao, hơi gầy, da ngăm ngăm, nhưng nhìn rất handsome. Nó nhìn rồi quay đi, nấp vào bờ tường rồi cất nhỏ bài hát giáng sinh, bất chợt nó lại buột miệng nói 1 câu khi thấy mưa quá dai, trời quá lạnh :" lạnh thế này thì có tuyết luôn cho rồi!"
-" Nhóc thích tuyết à? anh cũng thích tuyết! nhưng ở VN không có tuyết, chán thiệt!"
Người lạ mặt bắt chuyện bằng một câu quen thuộc khiến Linh giật mình, nó quay lại nhìn nhìn, xăm xoi, suy nghĩ.
-" Trước đây em không thích tuyết, nhưng giờ thì thích"
- " Ừm! tuyết tuyệt vời lắm, anh muốn đến một nơi có tuyết để sống, mà nhóc học lớp 10A hả?"
-" Sao anh biết?"
-" Nhìn cái logo áo ghi 10A to tướng đấy thây"
- " À! vâng!"
Linh không hiểu sao có cảm giác quen quen người này, cùng trường sao Linh chưa bao giờ gặp nhỉ, nó ngồi xuống, dựng cây ô vào góc cổng, cây ô như bị trời lạnh đóng băng bỗng dưng ngã xuống, Linh xót xa cầm lên, phủi phủi rồi nói:" Trời ơi! mày mà hỏng thì làm sao tao trả cho người ta."...Nó thở dài như đang mong ngóng một hy vọng mong manh.
-" Cây ô này giống cây ô lúc bé của anh, anh không nhớ đã để đâu rồi!"
Vừa nghe thấy thế, Linh đứng phắt đậy, quay lại, đi gần về phía người lạ, không quên cầm theo cây ô.
-" Có giống cái này không anh?"
Người lạ cầm dù lên rồi suy nghĩ.
-" Cũng hơi giống, nhưng hình như nó mới hơn cái này"...cậu ta vừa nói vừa cười rất tươi.
-" Anh có đi học mẫu giáo không anh." ...Linh hỏi dồn.
-" Không!"
Linh hụt hẫng thở dài.
-" À! hồi trước anh có theo dì đến trường mẫu giáo, dì anh là giáo viên ở đó, anh học ở đó khoảng 1 tuần gì đấy, sau đó đi cùng bố mẹ đến nơi khác"
-"Á!!!!!!!!!!!" ..Linh tròn mắt, ôm lấy cây ô nhảy cẫng lên.
-" Tìm thấy rồi, thấy chủ nhân của mày rồi ô ơi!"
Người lạ ngạc nhiên, cũng tròn mắt, miệng há to.
-" Em! em có phải là cô nhóc mặt ngố ngố hồi trước trú bão với anh phải không"...cậu ta cũng hét lên.
-" Vâng! em tìm anh mãi, trả cây ô cho anh này!"
-" Trời trời! tìm anh để trả ô, ngộ thế"
-" Trời! anh nói gì hay vậy, lại còn kêu mặt em ngố"
-" He he! nhóc đừng bực, anh nói vậy vì anh thấy nhóc ấn tượng quá, hồi ấy anh tiếc cây ô lắm á, tức vì chưa kịp đòi cây ô, nhưng giờ thấy rồi, anh với nhóc có duyên á, làm quen nhá! Anh là Minh Anh, học 11A"
- " He he! dĩ nhiên rồi! anh em mình có duyên mà!"...Linh nói rồi mỉm cười dễ thương.
-" Ủa! mà anh nhớ nhóc nói không thích tuyết mà, thế nhóc thích tuyết từ bao giờ đây?"
Linh không đáp lại, chỉ cười, nó cảm thấy thật hạnh phúc vì tìm được thứ cần tìm, nó vui vì làm quen được một người mà nó định làm quen từ lâu, hơn lúc nào hết, ngay lúc này nó muốn tuyết sẽ rơi để niềm hạnh phúc của hai con người nhỏ bé được nhân lên. Nó yêu tuyết, yêu mùa đông, yêu chiếc ô màu đỏ xinh, yêu cơn bão đã giúp nó tìm thấy thứ cần tìm.

Đôi khi tình yêu chỉ hiển hiện
trong khoảnh khắc,
xong sức mạnh của khoảnh khắc ấy
sẽ mãi trường tồn, vượt qua mọi rào
cản, ranh giới của cuộc sống.
[FONT=&quot]By: Mr.Kún[/FONT]
 
Last edited by a moderator:
V

vjtran

Phần5: Ảnh của bạn
Đây là tấm ảnh cũ cộng thêm vài tấm mới :p (thấy các bạn post ảnh mới nhìu quá ;)) cũng mún bon chen :D)

12740175852030394023_574_574.jpg


Vài tấm tự sướng nữa ;))

DSC03703.jpg


ap_20100319020444962.jpg


0605101246-01.jpg


:\">:\">:\">:\"> Xin hết ạ!
 
T

tjeujusjeuway

phần 5: Ảnh của bạn

Ảnh của m đấy!!!!:D:D:D

nh094.jpg


nh333.jpg


nh093.jpg


img0357ao.jpg


49842029.jpg


nh092.jpg
 
Last edited by a moderator:
T

tjeujusjeuway

Phần 2: Năng khiếu!!!

Phần thy năng khiếu của tjeujusjeuway đây!!!!:)>-:)>-:)>-

Năng khiếu thì mình có thể chọn cả 2 đc hok?? m hok bjk chọn cý nào cả!!!! Níu hok đc thì thông báo cho m để sửa lại nhá!!!!!! thanks nhìu!!!!
1>Phần năng khiếu đầu tiên là: bài hát m tự hát và thu ( tr'c đây m rất tự tjn về khả năng này nhưng lại bị loại trong Idol nên giờ nó trờ thành năng khiếu phụ thôi!! :(:)(()
Đây là bài CẢM GIÁC
[MUSIC]http://beat.sannhac.com/player2/player_fms5.swf?rk=2863859&sk=40778&rm=Out&im=Record&www=&rallow=-1[/MUSIC]
PROUD OF YOU
[MUSIC]http://beat.sannhac.com/player2/player_fms5.swf?rk=2812186&sk=36093&rm=Out&im=Record&www=&rallow=-1[/MUSIC]

( nếu nghe ho^k đc thì vào trang này nhá!!!!! tks:):):) )
CẢM GIÁC http://sannhac.com/r2863859/Cam-giac-tjeujusjeuway.htm
PROUD OF YOU http://sannhac.com/r2812186/Proud-of-you-tjeujusjeuway.htm

2>Tiếp theo làphần năng khiếu vẽ!!!!! :)>-:)>-:)>-:)>-;););)

anh018x.jpg

58371027.jpg

48725544.jpg

53746995.jpg

anh019.jpg

anh029x.jpg

anh031x.jpg

anh030.jpg

anh033.jpg

anh037b.jpg

anh038f.jpg

anh041.jpg

anh042t.jpg

anh047.jpg

anh048.jpg

anh053.jpg

anh057.jpg

anh058.jpg

anh061.jpg

anh062.jpg

anh043.jpg

anh063.jpg


Ui!!! hình như là hơi nhiều thì phải!!!!????:p:p:p;););):D:D:D:)>-:)>-:)>-:):):)
lấy số lượng bù cho chất lượng mọi ng` thông cảm!!!!!/:)/:)/:)

p/s: Năng khiếu m lấy phàn thi vẽ là chính nhá! Nếu như không hợp lệ thì m rút phần thi hát lấy phần vẽ nhá!
 
Last edited by a moderator:
S

sonmoc

Phần ảnh nhá
12790669721239853172_574_574.jpg

Mới chụp hôm qua luôn

12790668041176621024_574_574.jpg

12790670841511949374_574_574.jpg

12790673292047615047_574_574.jpg

1279066893314153317_574_574.jpg


CÒn bây giờ là ảnh vs lớp B1 của tớ

[YOUTUBE]P-Cddx6ABJs[/YOUTUBE]

12743474492039673786_574_574.jpg

12775332341286479552_574_574.jpg


Tạm thời thế thui
 
S

sonmoc

Phần thi tài năng

Do lười hát, đánh máy, v.v...

Tớ sẽ tham gia phần thi này vs tiết mục đóng kịch

Đây là vở kịch lớp tớ đóng để trìh chiếu trong buổi chia tay lướp, tuy chỉ vỏn vẹn vài phút nhưng trog quá trình quay phải mất hơn 3h đồng hồ.

Hi vọng các bạn sẽ thích thú vs clip này =)). Vì ko có VK nên trong clip sub có thể hơi khó đọc.

[YOUTUBE]54pa25X4Ap8[/YOUTUBE]

Còn dưới đây là hình ảnh hậu trường =))


1274105332447587346_574_574.jpg



12741053411997208380_574_574.jpg


Bốn thấy trò =))
12741053431166711033_574_574.jpg

Người tình
1274105351628441994_574_574.jpg

=))
1274105354793585312_574_574.jpg

Sơn Tăng và Xoăn Ngộ Không
1274105358809794357_574_574.jpg

It's me
1274105360290097542_574_574.jpg

12741053651694101108_574_574.jpg

thík ảnh này
127410536717882872_574_574.jpg

Cảnh hôn đâu rùi :((
1274105371318332014_574_574.jpg

Sơn Tăg và Yêu Quái
1274105942403493334_574_574.jpg

1274105944533307013_574_574.jpg

12741059471112434253_574_574.jpg

Ảnh đẹp nhất
12741053081052864517_574_574.jpg
 
V

vjtran

Phần năng khiếu

Chả biết năng khiếu của mình là gì, cũng chả có cái nào trội nên post luôn 2 thứ mà mình thích là viết truyện và...hát:\">:\">:\"> (có gì sai sót mong cả nhà thông cảm)

1. Viết truyện:


ĐIỀU ƯỚC ĐÊM GIÁNG SINH


Vẫn cái dáng còm cõi, bước từng bước nặng nề như gánh cả nổi buồn nhân thế trên lưng, lão bước đi ê a lẫn thẩn. Trời khuya rồi và cái lạnh càng xé da cắt thịt lão. Lão đi về phía công viên- ngôi nhà của lão. Cái đêm này người ta bảo là giáng sinh, là ngày mà chúa sinh ra và ban phước lành gì đấy, lão không biết chỉ thấy cái ngày này lạnh quá, cái đất Sài Gòn vốn ấm áp nhưng hình như ngày này nó lạnh nhất. Tụi trẻ con, tụi thanh niên bọn nó mừng, nó được diện áo ấm mới đi chơi giáng sinh, thậm chí lão còn nghe đâu đấy ước muốn có tuyết của những cô bé mộng mơ để đêm noel giống nước ngoài mới đúng cách. Lão chả muốn như thế chút nào, chỉ thế này thôi lão đã lạnh lắm rồi, nói gì đến tuyết. Đêm nôel cũng như bao đêm khác, tẻ nhạt với lão, lành lùng và cô đơn thảm hại.À mà không, noel người ta đi chơi nhiều, trẻ con cũng có, tụi thanh niên cũng có, người lớn cũng có, và cả những người già trạc tuổi lão cũng ra đường nếm cái mùi giáng sinh “thiêng liêng” mà chỉ những người an nhàn mới nghĩ tới. Đông người lão gắng gượng đi thêm vài đoạn công viên nữa, cố kiếm thêm vài đồng.

Cái áo rách vai, ở chổ tà áo từng đường vân bẩn, lão vẫn lê từng bước chân khó nhọc, người lão bốc lên một mùi khó chịu, vẻ mặt già nua hốc hác, hằn lên nỗi khổ cực của đời người càng làm cho lão thêm vẻ tội lỗi và đáng thương hơn, có lẽ vì thế mà người ta cho lão nhiều tiền. Nhất là trong cái đêm này, một đêm rộn rã những nhạc, những đèn, người ta hình như muốn làm thêm việc gì thiện, có thể là để tích đức, hay vì muốn lão biến đi cho nhanh để không làm phiền, người ta cũng ném cho gã mấy đồng.

Cái nghề ăn mày… chúng nó đàm đúm nhau, ăn chơi hò hét, lão đến bọn nó xị mặt quát lớn vào lão, có vài cô gái bịt mũi xua tay, rồi họ cũng vứt cho lão mấy đồng: biến đi lão già. Người có học, họ dừng lại bộc lộ chút thương cảm mà mở ví cho vào cái nón rách của lão mấy đồng. Đều là bố thí cả, lão vui, cái nghề ăn mày còn gì vui hơn khi người ta cho lão tiền. Dù chỉ với năm trăm bạc rách chúng nó có thể chửi lão, sỉ nhục lão có thể đó là cách làm cho chúng bớt tiếc đồng tiền mình vừa bỏ ra, dù chỉ với 1 đồng xu rỉ rét một thằng nhóc cũng có thể tự hào rằng mình đã làm một việc tốt, cứu rỗi một tên xin mày, và dù biết đâu nhờ đồng tiền của mình mà ông ta có thể sống tiếp thêm vài ngày nữa. Lão cười nhạt, hề gì! Gần sáu mươi năm, lão đã đi gần hết cái dốc của cuộc đời, quanh lưng lại, bạt bẽo, có gì để lão nhớ!?
***
Cái ngày xám xịt nào đó, lão được sinh ra, bơ vơ, lạc lõng, trong tiềm thức của lão không có mẹ, có bố, chỉ có cái chăn cũ trùm kín một em bé sơ sinh đang cố khóc thật to để níu kéo mẹ nó, có những bữa ăn nay đây mai đó của những cô hàng rong truyền tay nhau nuôi lão. Rồi theo thời gian, lão xoáy vào cuộc đời thành một hạt bụi đời bơ vơ trơ trẽn. Lúc còn sức khoẻ thì lão cướp dựt của thiên hạ, bây giờ lúc về nhà lão lại chào nón xin ăn, mang trên mình bộ mặt kham khổ, tội nghiệp, tựa như chưa từng có cái quá khứ nhơ nhuốc đó. Lão sống qua ngày, từng ngày từng ngày vô định, lão chờ một cái chết, chờ lưỡi dao của tử thần kéo lão đi- một mảnh đời bơ vơ không đáng có.

Lão mệt, không muốn lê thêm bước nào nữa, công viên đông nghịt người, khó khăn lắm lão mới kiếm được một góc khuất rống rãi, gã kéo tấm chăn cũ rích đã rách loan lỗ ra che tấm thân già còm cõi của lão, có mỗi mẫu bánh mì lão vẫn chưa ăn, răng lão không nhai nổi nó nữa, lão nằm dài, phó mặc, lão nghe cái chết đang cận kề.

Đêm giáng sinh, tiếng nhạc rộn rã, nghe nó lại gợi lại cho lão quá khứ của mình, hồi đó lão thèm được đến nhà thờ với gia đình trong đêm này, thèm được mẹ mua cho cái áo ấm mới như những đứa trẻ mà lão đã trông thấy giữa đường, thèm được một bữa cơm ấm cúng… nhiều lúc lão muốn tin vào cái điều ước, những phước lành thiên liêng mà chúa ban cho, nhưng thực tại làm mờ đi những hi vọng và cả đức tin trong lão, lão biết cái tội lớn nhất của lão là biết….thèm. Sự thèm khát yêu thương làm cho lão không có lấy một đêm ngon giấc, ngay cả nhưng giấc mơ của lão cũng thật u ám man rợn. Lão cố mườn tượng trong xa xăm, nhưng khuôn mặt là “người thân” của lão, không biết từ bao giờ, lão thôi trách móc, thôi hận thù họ, lão nằm đấy chờ đợi cái chết của mình trong tiếng nhạc noel réo rắc.

***
Lẫn trong những tiếng nhạc, tiếng cười nói, có tiếng khóc yếu ớt của trẻ con, lão cố ngồi dậy, tìm đến một góc sâu trong bụi cây- nơi phát ra tiếng khóc cạnh chổ lão ngủ, lão thảng thốt, một đứa bé cuộn tròn trong tấm chăn cũ, đang cất từng tiếng khóc yếu ớt, có lẽ vì đói, vì lạnh, lão cúi xuống, cố gắng thật khéo léo bế đứa trẻ trên tay, lão tìm thấy lá thư cạnh bé- một người nữa đã phũ phàn bỏ rơi một sinh linh bé nhỏ. Lão móm mém khóc. Lão móc hết mấy đồng tiền lẻ trong túi gắng mua một hộp sữa, lão mon mem, lão vụn về khi cho bé uống, nhưng rồi đứa bé cũng nín hẳn khi có sữa. Nó đói lòng, đói cả tình người. Nước mắt lão chừng chực trào ra.
….

Đêm dần trôi, mọi người vẫn ồn ào vui vẻ, chả ai để ý đến một lão già đang nằm thoi thóp từng hơi thở yếu ớt, lão run lên vì lạnh, vì đói…
Lão chết khi đôi tay vẫn còn ôm chặt đứa bé đang cuộn tròn trong tấm chăn của lão, lão ra đi thanh thản như chính những gì lão chờ đợi, nụ cười vẫn còn trên môi lão vì lão biết cái chết của lão cứu sống một sinh linh mới chào đời. Em bé ngon lành ngủ, em như ấm áp hơn trong vòng tay ôm chặt của lão, em thôi không khóc, em sẵn sàng đón chào cuộc đời dù còn quá nhiều chông gai phía trước.
Trong làn sương mờ lúc nửa đêm, trên cao, một ngôi sao loé sáng rực rỡ rồi vụt tắt, đổi ngôi cho một ngôi sao bé bỏng lấp lánh.

Tiếng chuông giáo đường rung lên, cuốn theo muôn vàng suy nghĩ, những dòng suy nghĩ bay cao, bay xa, dệt thành những điều ước thiêng liêng trong đêm giáng sinh.

….Để gió cuốn đi những tấm lòng!




2. Hét hò ;))

link: http://sannhac.com/mp177437/Duong-cam-nho-song_of_me.htm
 
Last edited by a moderator:
T

teatrinh

nguyên văn bởi phuthuymatcuoi
"xin lỗi mọi người, do máy tính nhà mình bị hỏng, chưa kịp sửa nên mình nhờ teatrinh post hộ phần thi ảnh trước, còn phần thi tài năng mình thu âm xong lâu rồi, nhưng post sau, xin lỗi mọi người, hì"
phần thi ảnh


picture.php


picture.php



còn mấy cái đỉnh hơn nhiều, nhưng mình tìm ko thấy, hic.
mọi người bình chọn cho phuthuymatcuoi nhé!
phuthuymatcuoi said:
Nếu đó là anh trai tôi thì thực sự t đau buồn,buồn cho gia đình mình kém may mắn.Nhưng không vì thế mà t và gia đình sẽ kì thị anh,tôi trước tiên phải là người gần gũi anh để làm anh yên tâm.Trước hết t cũng sẽ cùng anh nói chuyện với nhau và phải tạo đc ở anh niềm tin về tôi để anh có thể giải bày tất cả những suy ghĩ của anh-tất nhiêntôi hi vọng là anh sẽ là người trục tiếp nói với t anh đã bị đồng tính.Bởi nếu t nói t đã biết anh đồng tính thì sự mặc cảm và tự ti sẽ gây áp lực đến anh.Và cái gì đến thì phải đến -chấp nhanạ sự thật là anh trai đã bị đồng tính.Tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải có trách nhiệm giữ kín bí mật về giứoi tính này nếu anh trai tôi muốn.Tôi cùng gia đình sẽ cố gắng tạo niềm tin cho anh để anh không chịu thêm áp lực nào từ phía gia đình bởi những người đoòng tính đã có quá nhiều áp lực từ phía xã hội.Hãy để anh trai tôi tự do quyết định lối sống của mình.Đồng thời giúp anh trong việc đưa đến bác sĩ tâm lý.Thường thì mọi người cho rằng đưa đến bác sĩ tâm lý sẽ làm thay đổi xu hướng tình dục nhưng hiện nay phải đối mặt với một sự thật mà đc khoa học nói đến đó là việc này không những không thu được kết quả mà còn làm cho tình hình thêm xấu đi .Vậy thì việc đưa anh đến bác sĩ tâm lý để làm gì?để anh có thể tự tin thoải mái giãi bày những khó khăn trong cuộc sống của 1 người đồng tính như anh.Đồng thời đưa ra ý kiến của chính mình rằng anh có nên công khai giưói tính của mình hay không .Và hơn hết mọi người phải hiểu về anh cũng như về đồng tính –đó không phải là bệnh và không phải là hành vi tập nhiễm.Vì vậy mọi ngườ phải cùng anh hoà mình vào cuộc sống lấy lại niềm tin vẫn có thể ngẩng cao đầu đề thành 1 ngưòi có ích cho xã hội.
đồng thời với ngưòi bnạ kia của t t hi vọng rằng cậu ấy không kỳ thị anh tôi cũng như gia đình tôi mà hãy cùng gi đình tôi giang rộng cánh tay giúp đữ anh.Tất nhiên t không ép gì ở cậu ấy chỉ hi vọng rằng cậu ấy có thể hiểu và thông cảm với chúng tôi và tình bạn của chúng tôi vẫn không bị sứt mẻ gì
câu 2
liệu rằng có phải là con của một kiến trúc sư mà tôi nhìn bức tranh lại có cảm giác như đang xem một góc nhỏ trong bản vẽ hoàn thiện:DNhìn bức tranh tôi thấy như đang ngắm 1 cái đèn trần -1 trong những kiểu đèn mới hiện nay.Đèn hiện lên ánh sáng trắng như làm cho căn phòng trong trí tưởng tuợng của tôi như rộng thêm ra nhiều ánh sáng hơn.Ánh đèn cũng cho tôi cảm giác ấm cúng của gia đình-sự quây quần bên mâm cơm tối sau một ngày làm việc.
Cũng chẳng biết có phải vì nóng quá không mà tôi lại còn liên tưởng đến tình hình khô hạn đang diễn ra trong những ngày vừa qua làm cho việc cung cấp điện thêm khó khăn và hạn chế
 
Last edited by a moderator:
T

tomcangxanh

đây là phần thi năng khiếu của em
vì mic của em bị hư :(( nên ko thể thu âm đc, đành lồng beat sẵn có vậy :((
một clip tranh của em ạ :)
http://www.youtube.com/watch?v=MR9teNft5rI

[YOUTUBE]<object width="640" height="385"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/MR9teNft5rI&amp;hl=en_US&amp;fs=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/MR9teNft5rI&amp;hl=en_US&amp;fs=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="640" height="385"></embed></object>[/YOUTUBE]
 
Last edited by a moderator:
T

thuyan9i

toletbygonebebygone said:
Vòng 2 : Mr hocmai
Toletbygonebebygone--SBD 009
thuyan9i said:
Câu 1 Ứng xử
: Ai cũng biết tình yêu là phép màu kì diệu, nó là điều kì diệu trong muôn ngàn điều kì diệu. Nhưng điều kì diệu ấy ko phải lúc nào cũng dễ dàng đối với những con người phải gánh một nỗi đau của xã hội, những con người ở giới tính thứ 3. Họ dù là ai đều là con người. Sự kì thị của xã hội quả là quá lớn. Anh trai bạn yêu người bạn thân là con trai của bạn. Ý kiến của bạn và giải pháp?
Tình yêu đồng tính! Một tình yêu thật sự khó khăn! khó khăn vì chính hai nữa tình yêu! khó khăn vì gia đình và cả khó khăn vì xã hội nữa!
Tình yêu luôn bị sự phản đối của gia đình, của xã hội và cả sự kì thị của xã hội! Họ có làm gì sai đâu chứ! Số phận đã quyết định họ vậy chứ họ có muốn đâu mà tình yêu của họ cũng như tình yêu giửa Man và girl bình thường thôi ( Có khi còn đẹp hơn rất nhiều tình yêu "ăn nhanh" của giới trẻ hiện nay nữa )
Vì thế việc "anh trai yêu bạn trai thân của mình" chưa hẳn đã là xấu
Họ đã bị xã hội kì thị, phản ánh mà còn lại bị "hậu phương" cách xa thì có phải quá ác độc với họ không! Đạ bị xã hội kì thị rồi mà lại có bị chính người em trai, chính người bạn thân cũng kì thị, phản đối tình yêu của họ thì ....!! :((
Vì thế ta, bản thân là người em trai, bạn trai thân thì phải hiểu cho tình yêu ngang trái của họ, phải biết cảm thông, giúp đõ họ thoát khỏi những kì thị của xã hội. Bằng cách nào ?
Có thể chúng ta chưa đủ sức để làm thay đổi toàn bộ suy nghĩ của xã hội về tình yêu giới thứ 3 nhưng chúng ta đủ sức để làm hậu phương vững chắc cho tình yêu" ngang trái", chúng ta hảy làm hết mình, hảy giúp họ.
Hảy cố gắng thay đổi suy nghĩ của mọi người ở cùng xóm, cùng cơ quan với hai người.
Hảy cho mọi người biết tình yêu này không có gì sai trái cả, thê giới đã chấp nhận ( ở Mỹ pháp luật đã công nhận hôn nhân đồng tính) thì tại sao Việt Nam lại không chấp nhận cho số phận ngang trái cơ chứ
Tôi chỉ biết nói : chúng ta hảy làm hết sức có thể để giúp người anh trai, người bạn thân của mình .
Vòng 2 Mr hocmai
Toletbygonebebygone - SBD 009
thuyan9i said:

câu 2: Trí tưởng tượng
Light-on-White-Paper-on-Paper-5.jpg

Trên phông nền trắng nhạt, bức tranh trở nên khó hiểu, nó thách thức trí tưởng tượng của những ai xem nó. Đúng, thật sự nó rất khó hiểu. Nhưng thật ra nó đơn giản chỉ là một bức tranh về hai tờ giấy trắng trong ánh đèn sáng.
-Tưởng tượng " đen "
Một tờ giấy được uốn cuộn lại và được đặt trên 1 tờ giấy tráng khác được đặt nằm ở phía dưới được đèn chiếu sáng từ góc phía bên phải phía dưới của màng hình tạo nên một bức tranh đầy ấn tượng, đầy sức thách thức trí tưởng tượng.
-Tưởng tượng " bóng"
+Bức tranh thể hiện sự yếu ớt, nhỏ bé, cô đơn của một con người trong xã hội bao la rộng lớn hiện nay. Tờ giấy trắng tượng trưng cho con người , nó dường như nhỏ bé trong phông nền trắng ấy.Tờ giấy mỏng manh, cuốn trọn lại càng làm ta thấy sự yếu ớt của tờ giấy, mà tờ giấy ở đây tượng trưng cho con người.
+Phông nền trắng kia đã làm tờ giấy phải hòa mình theo nền trắng ấy. Sự bao la rộng lớn ở đây được thấy rỏ. Dường như bức tranh muốn nói một điều con người phải hòa nhập cùng thiên nhiên rộng lớn, phải hòa nhập hài hòa với thiên nhiên ....
 
T

thuyan9i

sonmoc said:
thuyan9i said:
Câu 1 Ứng xử
: Ai cũng biết tình yêu là phép màu kì diệu, nó là điều kì diệu trong muôn ngàn điều kì diệu. Nhưng điều kì diệu ấy ko phải lúc nào cũng dễ dàng đối với những con người phải gánh một nỗi đau của xã hội, những con người ở giới tính thứ 3. Họ dù là ai đều là con người. Sự kì thị của xã hội quả là quá lớn. Anh trai bạn yêu người bạn thân là con trai của bạn. Ý kiến của bạn và giải pháp?
câu 2: Trí tưởng tượng
Light-on-White-Paper-on-Paper-5.jpg

Ứng xử :

Như trong câu hỏi, tình yêu là điều kì diệu, và khi đã là điều kì diệu thì tất cả mọi người đều có thể có được. Gay hay Les không phải là bệnh, chính họ cũng không thể quyết định được chính giới tính của mình. Vậy tại sao, lại xem thường họ, nói rằng họ không xứng đáng có đc tình yêu. Tôi không hiểu về câu hỏi lắm :

Anh trai bạn yêu người bạn thân là con trai của bạn. Ý kiến của bạn và giải pháp?

Tôi biết rằng, tình yêu trong giới tính thứ 3 phần nhiều phục vụ cho dục vọng, nhưng không phải tất cả đều như vậy. Trước tiên, tôi sẽ thật bình tĩnh, tìm hiểu mọi chuyện. Nếu như cả 2 bên đều đến vs nhau bằng tình yêu thực sự, thì tôi sẽ chấp nhận. Vì cho dù tôi kiên quyết từ chối thì vs tình yêu, họ cũng sẽ tìm mọi cách để đến với nhau mà thôi. Còn nếu chỉ vì tình dục, tình yêu ấy thật tầm thường và sẽ đem lại đau khổ cho con trai tôi.

Nào ta cùng những khúc hát.
Ai cũng có thể hy vọng,
ai cũng có thể mơ giấc mơ hồng.
Cùng những điệu múa dưới nắng ấm,
ai cũng đang iu quyến rũ,
ai cũng có thể múa hát tuyệt vời.
Đừng ngại chi, ai cũng phải được mơ,
ai cũng có ngày bước đến ước mơ,
đừng ngại chi. Ai cũng sẽ đc yêu,
ai cũng sẽ có ngày mai sống trong tình yêu.
1 ngày nắng, biển thật xanh,
niềm mơ ước khác khao giân trào trong lòng anh.
1 ngày gió,
từng cơn sống giao động cùng nhau múa hát cao vang cao chơi cho ngày mới lên (mới lên),
có những lúc anh mơ đi giữa thiên đàng,
từng chiếu hôn yêu tỉnh giất nòng nàng,
có đoi khi em mơ bên anh diệu dàng hạnh phúc lung linh ngày mới đang lên rực rỡ.............
Nào ta cùng những khúc hát.
Ai cũng có thể hy vọng,
ai cũng có thể mơ giấc mơ hồng.
Cùng những điệu múa dưới nắng ấm,
ai cũng đang iu quyến rũ,
ai cũng có thể múa hát tuyệt vời.
Đừng ngại chi, ai cũng phải được mơ,
ai cũng có ngày bước đến ước mơ,
đừng ngại chi. Ai cũng sẽ đc yêu,
ai cũng sẽ có ngày mai sống trong tình yêu................
Nào ta cùng những khúc hát.
Ai cũng có thể hy vọng,
ai cũng có thể mơ giất mơ hồng.
Cùng những điệu múa dưới nắng ấm,
ai cũng đang hiểu khuyên rủi,
ai cũng có thể múa hát tuyệt vời.
Đừng ngại chi, ai cũng phải được mơ,
ai cũng có ngày bước đến ước mơ,
đừng ngại chi. Ai cũng sẽ đc yêu,
ai cũng sẽ có ngày mai sống trong tình yêu.

[YOUTUBE]RjsEMX4u3TA[/YOUTUBE]
sonmoc said:
thuyan9i said:
câu 2: Trí tưởng tượng
Light-on-White-Paper-on-Paper-5.jpg

Trước hết đây là hình một cuộn giấy trắng đang dần đc mở ra.
Còn khi nhìn bức tranh theo chiều khác, thì đó là 1 nửa trái tim bị khuyết.

Nói chung, đây là một bức tranh có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh khác nhau. Đó là hình một con mắt, một con ốc, một cái còi, ...

Nhưng tôi vẫn thích ý nghĩa thứ nhất, đây có thể là 1 bản kế hoạch, và đang chờ được mở ra. Trong đó là những ý tưởng sáng tạo có khả năng hiện thực hóa
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom