Văn 8 Viết đoạn văn về bài thơ Quê hương, Nhớ rừng

Joli Talentueux

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng một 2019
917
2,509
306
17
Lào Cai
Lào Cai
Phường đen GHA
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Viết đoạn văn theo các cách quy nạp, dẫn dịch, tổng phân hợp về những nội dung sau:
a) Tình cảnh và tâm trạng của con hổ trong khổ thơ thứ 3 bài thơ "Nhớ rừng" của Thế Lữ (4 khía cạnh của bức tranh)
b) Cảnh dân chài bơi thuyền đi đánh cá trong bài thơ "Quê hương" của Tê Hanh
c) Cảnh đoàn thuyền đánh cá trở về trong bài thơ "Quê hương" của Tê Hanh
@Trần Tuyết Khả, @Phạm Đình Tài, @quân pro
 

Trần Tuyết Khả

Cựu Mod Văn | Cựu phó CN CLB Địa
Thành viên
13 Tháng hai 2018
2,356
6,278
616
20
Hà Nội
Trường THPT Hoài Đức A
Viết đoạn văn theo các cách quy nạp, dẫn dịch, tổng phân hợp về những nội dung sau:
a) Tình cảnh và tâm trạng của con hổ trong khổ thơ thứ 3 bài thơ "Nhớ rừng" của Thế Lữ (4 khía cạnh của bức tranh)
b) Cảnh dân chài bơi thuyền đi đánh cá trong bài thơ "Quê hương" của Tê Hanh
c) Cảnh đoàn thuyền đánh cá trở về trong bài thơ "Quê hương" của Tê Hanh
@Trần Tuyết Khả, @Phạm Đình Tài, @quân pro
Đề bài là viết phần a) theo kiểu quy nạp, phần b) theo kiểu diễn dịch, phần c) theo TPH hay mỗi phần viết 3 đoạn thế e?
Em cần nhớ rằng đoạn văn diễn dịch thì câu chủ đề ở đầu đoạn, quy nạp thì ở cuối đoạn và tổng phân hợp thì ở cả đầu và cuối, trong đó câu ở cuối sẽ khái quát và mở rộng hơn câu đầu nhé.
Em tham khảo vài ý nhé
a)
- Khổ thơ thứ 3 của bài thơ "Nhớ rừng" đã vẽ nên "bức tranh tứ bình" về "chúa sơn lâm"
- Bức tranh thứ nhất là bức tranh đêm trăng. Khung cảnh thiên nhiên thật đẹp hiện ra màu vàng của ánh trăng, màu xanh của nước suối. Trong khung cảnh đó là hình ảnh chúa sơn lâm say mồi rồi thưởng thức "ánh trăng tan". Đây là một hình ảnh nhân hoá vô cùng đẹp, chủ thể hoà quyện vào thiên nhiên.
- Bức tranh thứ hai hiện lên là bức tranh ngày mưa. Đi qua sự yên bình là những cơn mưa lớn như làm rung chuyển cả đất trời nhưng chúa sơn lâm vẫn bình tĩnh ngắm giang sơn rộng lớn, hùng vĩ của mình và xúc động khi thấy cảnh vật đổi mới. Cùng với điệp từ "ta", bức tranh gợi lên nỗi nhớ, lòng tiếc nuối của con hổ.
- Kỷ niệm về thời huy hoàng tiếp tục hiện lên với bức tranh lúc bình minh. Bức tranh hiện lên rực rỡ trong màu sắc của cây cối, ánh nắng. Hơn nữa, trong bức tranh ấy còn có âm thanh, âm thanh của chim muông, nhạc của thơ. Điệp ngữ "đâu" cùng câu hỏi tu từ cất lên như một lời than thở, luyến tiếc ngày xưa nay không còn nữa.
- Cuối cùng là bức tranh chiều tàn. Đây là cảnh sắc của một buổi chiều dữ dội, trời chiều không phải đỏ rực mà "lêng láng máu sau rừng". Tất cả đều tạo ra một không gian cao rộng, hùng vĩ của nơi núi rừng nhưng bây giờ đó chỉ là quá khứ. Nuối tiếc với thời oanh liệt ấy, nay hổ sa cơ chỉ còn biết cất lời than "Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?".
=> Với ngôn ngữ giản dị, giàu cảm xúc, Thế Lữ đã diễn tả nỗi chán ghét thực tại của con hổ, đồng thời thể hiện tâm trạng, khát vọng tự do mãnh liệt của nó.

b) Em tham khảo ở đây
https://diendan.hocmai.vn/threads/van-8-doan-tho-trong-que-huong-te-hanh.215945/

c) Em xem ở đây nhé
https://diendan.hocmai.vn/threads/d...-thuyen-tro-ve-kho-cuoi-bai-tham-khao.728850/
 

Joli Talentueux

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng một 2019
917
2,509
306
17
Lào Cai
Lào Cai
Phường đen GHA
  • Like
Reactions: ~ Su Nấm ~

Chu Văn Sơn

Học sinh mới
Thành viên
15 Tháng ba 2020
38
54
16
61
Hà Nội
giảng viên bộ môn Văn học Việt Nam hiện đại, khoa Ngữ văn, Trường ĐH Sư phạm Hà Nội
e tham khảo bài này nhé:
a)Khi nhắc đến phong trào thơ mới, độc giả Việt Nam chúng ta sẽ nhớ đến những nhà thơ tân phái như :" Xuân Diệu, Tế Hanh,..." nhưng cũng không thể thiếu được "người anh cả" Thế Lữ, một thi nhân với lòng yêu nước thầm kín của tri thức tây học mang đậm sự ảnh hưởng của nhà văn tài hoa người Pháp Charles Pierre Baudelaire. Với những giọng thơ cuồng nhiệt, lưu luyến quá khứ và đầy mộng ảo, Thế Lữ đã vẽ lên một "bộ tứ bình" về bốn cảnh tượng cùng với bốn nỗi niềm, bốn câu hỏi tu từ (điệp từ "đâu") thể hiện được sự tiếc nuối và "nuôi" một khao khát tự do. Có thể nói bốn từ 'thi trung hữu họa" như một lời bình phẩm và khen ngợi sâu sắc và ngắn gọn nhất từ bao đời người đến nay. Trước hết, trong bức tranh thứ nhất, câu thơ đầu vẽ ra cảnh tượng núi rừng về đêm dưới ánh trăng, cụm từ "dưới ánh trăng" vẽ ra trước mắt độc giả một đêm trăng vàng lãng mạn, ẩn dụ về những tháng ngày tháng hổ sống trong tự do. Không chỉ thế, không gian bờ suối cũng được tác giả 'lấy động tả tĩnh" - dùng âm thanh dòng nước để tả sự tĩnh lặng của núi rừng. Tác giả còn sử dụng nghệ thuật phối màu vàng - trắng mang đậm nét cổ điển của văn học phương Tây, từ đó mà vẽ ra bức tranh buổi đêm lãng mạn, bình yên. Còn trong câu thơ thứ hai, Thế Lữ lại xây dựng hình tượng tâm thế của hổ - "say mồi" một cách đầy tận hưởng của chúa sơn lâm cùng với biện pháp tu từ ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, "uống ánh trăng tan", "biến hổ trở nên giống với một thi nhân tài hoa, đầy nghệ thuật, thả hồn vào cảnh vật và ngụp lặn trong ánh trăng. Còn trong bức tranh thứ hai, tác giả "chuyển cảnh' và "sắc thái" với tâm trạng tiếc nuối vô cùng (nào đâu => đâu). Không dừng lại ở đó, không gian "bốn phương ngàn" mở ra tứ hướng đầy rộng lớn, hùng vĩ: ngoài ra, động từ "chuyển" còn nhấn mạnh vào sự chủ động của hổ làm rung chuyển trời đất. Không chỉ thế, tâm thế "lặng ngắm" của hổ đầy suy tư, thầm sầu cùng với tính từ sở hữu "ta" nhấn mạnh chủ quyền "giang sơn", thể hiện sự hiền triết đầy thâm trầm, bí mật. Tiếp đến bức thiên cảnh lúc sớm bình minh, vẻ đẹp của thiên nhiên đầy khoáng đạt được hiện qua "cây xanh nắng gội" cung với biện pháp tu từ nhân hóa, nhấn mạnh vào sự tươi tắn của thiên nhiên, dường như mọi thứ được trang hoàng sạch bóng, mượt mà và óng ả dưới ánh nắng ban mai. Âm thanh của thiên nhiên cũng được gợi ra từ tiếng "chim ca", vẽ ra một không gian trong trẻo, tưng bừng rộn rã âm hưởng náo nức, say sưa qua bức tranh rực rỡ và vui tươi. Không thể thiếu được nghệ thuật tương phản trong trạng thái của hổ với những sinh vật khác, "giấc ngủ ta tưng bừng". Đáng nhẽ ra, hổ cũng phải đi săn như những con thú khác thì chúa sơn lâm lại chìm đắm trong giấc ngủ, tạo ra sự chủ động chiếm lĩnh không gian của "người cai trị vương quốc", không có thế lực nào có thể tác động lên hổ. Trong bức họa tuyệt tác cuối cùng trong khổ ba, nhà thơ Thế Lữ đã "vẽ lên" một bức tranh hổ "tranh quyền đoạt thế" với hoàng hôn, một bức phẩm mĩ nghệ và mang đặc trưng phong cách thơ mới. Trong câu thơ thứ bảy, tác giả đã cho chúng ta thấy được "không gian" (sau rừng) và "thời gian" (buổi chiều) của trận chiến. Trong thơ cũ, "buổi chiều" thường gợi nỗi buông và sự cô quạnh. Thí dụ điển hình như câu "Buồn trông cửa bể chiều hôm" trong "Đoạn trường tân thanh" của Nguyễn Du. Ngược lại, Thế Lữ lại dùng "buổi chiều" là giây phút kịch tính và cao trào nhất; là những phút giây "tranh quyền đoạt thế" cùng với đảo ngữ trật tự từ "lêng láng máu" để nhấn mạnh không gian ngập tràn trong sắc đỏ - là "máu" của Mặt Trời.Nhưng không dừng lại ở đó, ba chữ "lêng láng máu" không chỉ nói về sự dịch chuyển của thời gian mà còn nhấn mạnh về sự "xấu số" của Mặt Trời, và cũng là còn nghệ thuật chuyển đổi cảm giác "màu - màu". Thí dụ như 1 câu trong "Trinh phụ ngâm khúc" của Đặng Trần Côn : "Áo chàng đỏ tựa ráng pha". Chỉ với cụm từ ' lêng láng máu", Thế Lữ đã biến "màu" thời gian vô hình lại được nhìn thấy bằng thị giác trong màu thắm đỏ. Không chỉ thế, ko gian "rừng sâu" cũng tạo nên 1 vẻ đẹp bí hiểm, tô đậm "cuộc chiến"; Ngay từ đầu, Thế Lữ vẽ ra bối cảnh cao trào và tôn lên tầm vóc vĩ đại của hổ. Ở trong câu thơ thứ tám , tác giả chủ yếu miêu tả vị trí độc tôn của chúa sơn lâm. Trong câu "Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt", chữ "chết" lại được coi là nhãn tự của thi phẩm và cũng là linh hồn của phong trào thơ mới, khẳng định "số phận bi đát" của Mặt Trời và vẻ đẹp "chủ động" của hổ. Nếu trong thơ cũ lấy chuẩn mực của cái đẹp từ thiên nhiên, nay "con hổ" (con người) lại là trung tâm của vũ trụ, đứng ở vị trí độc tôn; 3 chữ "mảnh mặt trời" là sự sáng tạo của thơ mới, chữ "mảnh" thường đi liền với những thứ "yếu ớt" nhưng chưa bào giờ người ta gọi "mảnh Mặt Trời"; Chính "chữ đó" đã hạ bệ Mặt Trời và thể hiện thái độ khinh bỉ của hổ với "vầng thái dương", khẳng định vị trí độc tôn luôn là của "nó" (con hổ). Qua đó, hai câu thơ trên chính là vẻ đẹp thi phẩm của Thế Lữ nói riêng và thơ mới nói chung, thể hiện được sự xứng đáng của tác giả để trở thành người anh cả trong phong trào thơ mới. Hai câu thơ cuối chính là tiếng than vãn đầy uất ức, bất lực, tạo nên sự tương phản với bộ tứ bình ở tám câu trên với sự xót xa và đau đớn, được coi như là chữ "đoạn tuyệt" chấm dứt quá khứ vàng son của hổ; Mang trong đó sâu thẳm một tâm trạng chán ghét cuộc sống thực tại của tri thức thơ mới và nỗi nhớ quá khứ hòa bình của người dân Việt Nam trong cảnh mất nước, nhà tan.
 

Trần Tuyết Khả

Cựu Mod Văn | Cựu phó CN CLB Địa
Thành viên
13 Tháng hai 2018
2,356
6,278
616
20
Hà Nội
Trường THPT Hoài Đức A
Đề bài là viết phần a) theo kiểu quy nạp, phần b) theo kiểu diễn dịch, phần c) theo TPH hay mỗi phần viết 3 đoạn thế e?
Viết đoạn nào cũng đc và theo kiểu j cũng đc chị @Trần Tuyết Khả
c) Em xem ở đây nhé
https://diendan.hocmai.vn/threads/d...-thuyen-tro-ve-kho-cuoi-bai-tham-khao.728850/
Bài của Tế Hanh mà chị
Ôi xin lỗi em
Em tham khảo bài này nhé
Bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh là bức tranh lao động đầy khoẻ khoắn của người dân sống nơi biển cả, trong những câu thơ đầu là cảnh đoàn thuyền ra khơi với khí thế và vẻ đẹp đặc biệt thì tới những câu thơ sau là cảnh háo hức, nhộn nhịp khi đoàn thuyền trở về. Đọc những câu thơ, ta tưởng như được sống giữa khung cảnh đông vui ấy, nghe được cả những lời cảm tạ của dân làng vì họ mang về được những ghe đầy ắp cá. Niềm vui không chỉ vậy mà còn nhân lên bởi dân chài đã yên bình trở về. Nổi bật lên giữa khung cảnh người người đang tấp nập thu hoạch cá là hình ảnh khoẻ khoắn, vạm vỡ của “dân chài lưới”, họ ngày đêm vật lộn với đại dương nên cả thân hình đã thấm đẫm hơi thở, vị mặn của đại dườn bao la. Sau một ngày làm việc vất vả là đến lúc nghỉ ngơi. Con thuyền trong câu thơ được nhân hoá giống như con người, là người bạn thân thiết với con người. Nhà thơ không chỉ thấy con thuyền nằm im trên bến đỗ mà thấy cả sự mệt mỏi sau một đêm dài rong buồm ra khơi. Con thuyền nằm im đó “nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ” như đang tâm sự với biển cả, ôn lại kỉ niệm. Cũng từ câu thơ ấy mà người đọc thấy được sự chuyển đổi cảm giác thật đặc sắc, vị mặn của muối phải được nếm bằng vị giác nhưng ở đây tác giả lại “nghe”. Đó là sự hoà quyện, gắn bó sâu sắc của cảnh vật với quê hương. Có thể nói đây là những câu thơ hay nhất, tinh tế nhất của bài thơ, nếu không phải là người con của làng chài, dành cho quê hương tình cảm tha thiết thì không thể viết hay như vậy.
 

Joli Talentueux

Học sinh gương mẫu
Thành viên
21 Tháng một 2019
917
2,509
306
17
Lào Cai
Lào Cai
Phường đen GHA
e tham khảo bài này nhé:
a)Khi nhắc đến phong trào thơ mới, độc giả Việt Nam chúng ta sẽ nhớ đến những nhà thơ tân phái như :" Xuân Diệu, Tế Hanh,..." nhưng cũng không thể thiếu được "người anh cả" Thế Lữ, một thi nhân với lòng yêu nước thầm kín của tri thức tây học mang đậm sự ảnh hưởng của nhà văn tài hoa người Pháp Charles Pierre Baudelaire. Với những giọng thơ cuồng nhiệt, lưu luyến quá khứ và đầy mộng ảo, Thế Lữ đã vẽ lên một "bộ tứ bình" về bốn cảnh tượng cùng với bốn nỗi niềm, bốn câu hỏi tu từ (điệp từ "đâu") thể hiện được sự tiếc nuối và "nuôi" một khao khát tự do. Có thể nói bốn từ 'thi trung hữu họa" như một lời bình phẩm và khen ngợi sâu sắc và ngắn gọn nhất từ bao đời người đến nay. Trước hết, trong bức tranh thứ nhất, câu thơ đầu vẽ ra cảnh tượng núi rừng về đêm dưới ánh trăng, cụm từ "dưới ánh trăng" vẽ ra trước mắt độc giả một đêm trăng vàng lãng mạn, ẩn dụ về những tháng ngày tháng hổ sống trong tự do. Không chỉ thế, không gian bờ suối cũng được tác giả 'lấy động tả tĩnh" - dùng âm thanh dòng nước để tả sự tĩnh lặng của núi rừng. Tác giả còn sử dụng nghệ thuật phối màu vàng - trắng mang đậm nét cổ điển của văn học phương Tây, từ đó mà vẽ ra bức tranh buổi đêm lãng mạn, bình yên. Còn trong câu thơ thứ hai, Thế Lữ lại xây dựng hình tượng tâm thế của hổ - "say mồi" một cách đầy tận hưởng của chúa sơn lâm cùng với biện pháp tu từ ẩn dụ chuyển đổi cảm giác, "uống ánh trăng tan", "biến hổ trở nên giống với một thi nhân tài hoa, đầy nghệ thuật, thả hồn vào cảnh vật và ngụp lặn trong ánh trăng. Còn trong bức tranh thứ hai, tác giả "chuyển cảnh' và "sắc thái" với tâm trạng tiếc nuối vô cùng (nào đâu => đâu). Không dừng lại ở đó, không gian "bốn phương ngàn" mở ra tứ hướng đầy rộng lớn, hùng vĩ: ngoài ra, động từ "chuyển" còn nhấn mạnh vào sự chủ động của hổ làm rung chuyển trời đất. Không chỉ thế, tâm thế "lặng ngắm" của hổ đầy suy tư, thầm sầu cùng với tính từ sở hữu "ta" nhấn mạnh chủ quyền "giang sơn", thể hiện sự hiền triết đầy thâm trầm, bí mật. Tiếp đến bức thiên cảnh lúc sớm bình minh, vẻ đẹp của thiên nhiên đầy khoáng đạt được hiện qua "cây xanh nắng gội" cung với biện pháp tu từ nhân hóa, nhấn mạnh vào sự tươi tắn của thiên nhiên, dường như mọi thứ được trang hoàng sạch bóng, mượt mà và óng ả dưới ánh nắng ban mai. Âm thanh của thiên nhiên cũng được gợi ra từ tiếng "chim ca", vẽ ra một không gian trong trẻo, tưng bừng rộn rã âm hưởng náo nức, say sưa qua bức tranh rực rỡ và vui tươi. Không thể thiếu được nghệ thuật tương phản trong trạng thái của hổ với những sinh vật khác, "giấc ngủ ta tưng bừng". Đáng nhẽ ra, hổ cũng phải đi săn như những con thú khác thì chúa sơn lâm lại chìm đắm trong giấc ngủ, tạo ra sự chủ động chiếm lĩnh không gian của "người cai trị vương quốc", không có thế lực nào có thể tác động lên hổ. Trong bức họa tuyệt tác cuối cùng trong khổ ba, nhà thơ Thế Lữ đã "vẽ lên" một bức tranh hổ "tranh quyền đoạt thế" với hoàng hôn, một bức phẩm mĩ nghệ và mang đặc trưng phong cách thơ mới. Trong câu thơ thứ bảy, tác giả đã cho chúng ta thấy được "không gian" (sau rừng) và "thời gian" (buổi chiều) của trận chiến. Trong thơ cũ, "buổi chiều" thường gợi nỗi buông và sự cô quạnh. Thí dụ điển hình như câu "Buồn trông cửa bể chiều hôm" trong "Đoạn trường tân thanh" của Nguyễn Du. Ngược lại, Thế Lữ lại dùng "buổi chiều" là giây phút kịch tính và cao trào nhất; là những phút giây "tranh quyền đoạt thế" cùng với đảo ngữ trật tự từ "lêng láng máu" để nhấn mạnh không gian ngập tràn trong sắc đỏ - là "máu" của Mặt Trời.Nhưng không dừng lại ở đó, ba chữ "lêng láng máu" không chỉ nói về sự dịch chuyển của thời gian mà còn nhấn mạnh về sự "xấu số" của Mặt Trời, và cũng là còn nghệ thuật chuyển đổi cảm giác "màu - màu". Thí dụ như 1 câu trong "Trinh phụ ngâm khúc" của Đặng Trần Côn : "Áo chàng đỏ tựa ráng pha". Chỉ với cụm từ ' lêng láng máu", Thế Lữ đã biến "màu" thời gian vô hình lại được nhìn thấy bằng thị giác trong màu thắm đỏ. Không chỉ thế, ko gian "rừng sâu" cũng tạo nên 1 vẻ đẹp bí hiểm, tô đậm "cuộc chiến"; Ngay từ đầu, Thế Lữ vẽ ra bối cảnh cao trào và tôn lên tầm vóc vĩ đại của hổ. Ở trong câu thơ thứ tám , tác giả chủ yếu miêu tả vị trí độc tôn của chúa sơn lâm. Trong câu "Ta đợi chết mảnh mặt trời gay gắt", chữ "chết" lại được coi là nhãn tự của thi phẩm và cũng là linh hồn của phong trào thơ mới, khẳng định "số phận bi đát" của Mặt Trời và vẻ đẹp "chủ động" của hổ. Nếu trong thơ cũ lấy chuẩn mực của cái đẹp từ thiên nhiên, nay "con hổ" (con người) lại là trung tâm của vũ trụ, đứng ở vị trí độc tôn; 3 chữ "mảnh mặt trời" là sự sáng tạo của thơ mới, chữ "mảnh" thường đi liền với những thứ "yếu ớt" nhưng chưa bào giờ người ta gọi "mảnh Mặt Trời"; Chính "chữ đó" đã hạ bệ Mặt Trời và thể hiện thái độ khinh bỉ của hổ với "vầng thái dương", khẳng định vị trí độc tôn luôn là của "nó" (con hổ). Qua đó, hai câu thơ trên chính là vẻ đẹp thi phẩm của Thế Lữ nói riêng và thơ mới nói chung, thể hiện được sự xứng đáng của tác giả để trở thành người anh cả trong phong trào thơ mới. Hai câu thơ cuối chính là tiếng than vãn đầy uất ức, bất lực, tạo nên sự tương phản với bộ tứ bình ở tám câu trên với sự xót xa và đau đớn, được coi như là chữ "đoạn tuyệt" chấm dứt quá khứ vàng son của hổ; Mang trong đó sâu thẳm một tâm trạng chán ghét cuộc sống thực tại của tri thức thơ mới và nỗi nhớ quá khứ hòa bình của người dân Việt Nam trong cảnh mất nước, nhà tan.
Ôi xin lỗi em
Em tham khảo bài này nhé
Bài thơ "Quê hương" của Tế Hanh là bức tranh lao động đầy khoẻ khoắn của người dân sống nơi biển cả, trong những câu thơ đầu là cảnh đoàn thuyền ra khơi với khí thế và vẻ đẹp đặc biệt thì tới những câu thơ sau là cảnh háo hức, nhộn nhịp khi đoàn thuyền trở về. Đọc những câu thơ, ta tưởng như được sống giữa khung cảnh đông vui ấy, nghe được cả những lời cảm tạ của dân làng vì họ mang về được những ghe đầy ắp cá. Niềm vui không chỉ vậy mà còn nhân lên bởi dân chài đã yên bình trở về. Nổi bật lên giữa khung cảnh người người đang tấp nập thu hoạch cá là hình ảnh khoẻ khoắn, vạm vỡ của “dân chài lưới”, họ ngày đêm vật lộn với đại dương nên cả thân hình đã thấm đẫm hơi thở, vị mặn của đại dườn bao la. Sau một ngày làm việc vất vả là đến lúc nghỉ ngơi. Con thuyền trong câu thơ được nhân hoá giống như con người, là người bạn thân thiết với con người. Nhà thơ không chỉ thấy con thuyền nằm im trên bến đỗ mà thấy cả sự mệt mỏi sau một đêm dài rong buồm ra khơi. Con thuyền nằm im đó “nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ” như đang tâm sự với biển cả, ôn lại kỉ niệm. Cũng từ câu thơ ấy mà người đọc thấy được sự chuyển đổi cảm giác thật đặc sắc, vị mặn của muối phải được nếm bằng vị giác nhưng ở đây tác giả lại “nghe”. Đó là sự hoà quyện, gắn bó sâu sắc của cảnh vật với quê hương. Có thể nói đây là những câu thơ hay nhất, tinh tế nhất của bài thơ, nếu không phải là người con của làng chài, dành cho quê hương tình cảm tha thiết thì không thể viết hay như vậy.
2 bài này là cách nào nhỉ? Quy nạp, dẫn dịch, tổng phân hợp ạ
 
Top Bottom