Mỗi một dân tộc, một quốc gia nào trên thế giới đều có những nét đặc  trưng riêng về bản sắc và nền văn hoá của mình. Điều đó là một sự tự hào  dân tộc. Cũng như Việt Nam ta, một kho tàng về một nền văn minh hình  thành rất sớm từ thời cây lúa nước. Tạo ra cho con người Việt cổ đã biết  lao động và hình thành cái trục cho sự xuất hiện và hình thành xã hội  sau này. Nhưng không chỉ có vậy, rồi từ từ trong cái tiến hoá của con  người nói chung người Việt cổ nói riêng, cái tất yếu cũng ra đời (tiếng  nói, chữ viết, âm nhạc, hội hoạ...) sớm xuất hiện và hình thành ngày  càng hoàn chỉnh hơn trong đời sống tinh thần của họ. Lúc bấy giời, lẫn  lượt trôi dạt mãi đến ngày nay, đúc kết trong cuộc sống và những kinh  nghiệm thiết thực trong xã hội và đặc biệt, lưu truyền theo cách truyền  miệng từ người này qua người khác. Tục ngữ ca dao đã ra đời. 
Âm tiết đơn giản. Lời lẻ mộc mạc, rất đời thường nhưng tô điểm rất đậm  nét các vấn đề xã hội lúc ấy. Càng đáng trân trọng hơn nữa là lưu trữ  kho tàng này là những người nông dân, những người địa phương theo cách  truyền miệng. Đôi khi qua sự truyền miệng ấy, xuất hiện nhiều dị bản  khác nhau, nhưng vẫn không mất ý nghĩa của câu ca dao, tục ngữ. 
Tình cha mẹ con cái, tình anh em, tình vợ chồng, tình yêu đôi lứa, tình  người ... đã thể hiện hết trong lời và ý thơ, cái chất dân gian đã tạo  được sự rung động trong lòng người. Không hoa mỹ, không cầu kỳ, không  triết lý, nhưng nói hết được toàn cảnh về đời sống con người thời ấy. 
Mỗi thể thơ khi đọc lên là hiểu ngay. Đó mới chỉ là một phạm trù nhỏ.  Cái mà mình trân trọng là ý nghĩa của từng câu ca dao, tục ngữ đó. Có  một nhà phê bình văn học đã từng nói " nói về ca dao tục ngữ Việt Nam,  tôi không thể nói được, kỳ lạ lắm, thiên liêng lắm, đời thường lắm" .