[Very hot] Serie truyện teen

D

donquanhao_ub

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Về Nơi Nắng Không Đến


1h sáng.
Sms cuối cùng từ "Anh" :
"Em ngủ ngoan, quên anh đi nhé...Rồi sẽ có người tốt hơn anh, yêu em thật lòng hơn anh...Anh xin lỗi...nhiều...."
Hương nắm chặt cái điện thoại bằng một tay, một tay đưa lên bịt miệng, ngăn những tiếng vỡ òa nức nở...! Nhưng vô ích, nước mắt vẫn tuôn đầm đìa, nó nấc lên từng tiếng đau khổ. Có phải nó mất "Anh" rồi không? Không! Không được thế ! Nó muốn gào lên, muốn xé tan cái màn đêm u uất này. Nó điên cuồng, send tin nhắn cho anh :
"Đừng bỏ em!"
Nhưng tổng đài không báo chuyển...Bất lực, Hương chỉ biết khóc, cho đến khi mệt quá mà lăn ra ngủ...
Tia nắng đầu tiên của ngày mới len lỏi, xuyên qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào phòng khiến Hương bàng hoàng tỉnh giấc. Đôi mắt nó sưng húp, nay lại nheo vào vì nắng chói chang, trông nó thảm vô cùng...Cổ họng đắng ngắt, khàn đặc. Nắng rọi sáng căn phòng, soi rõ khuôn mặt Hương tiều tụy...Nhìn mình trong gương, nó giật mình thảng thốt. Bộ dạng nó lúc này bi đát quá! Hương sợ hãi, kéo mạnh tấm rèm, che kín cửa sổ. Nó không cho nắng vào!
Nó bồi hồi..."Anh" đi quá bất ngờ, làm nó không kịp níu. Đó là điều nó không thể ngờ, thậm chí cả hai còn không cãi vã, bỗng dưng anh nói chia tay, anh bảo có người mới. Nó chỉ biết thế, và nó phải chịu thế...! Nước mắt lại thi nhau lăn dài trên má, nó chết mất thôi!
Những ngày sau đó, nó không thể liên lạc với anh. Hơn nửa năm yêu nhau, bảo quên ngay làm sao được? Tất cả những gì Hương có thể làm lúc này, là khóc, và nhớ. Nhật ký đẫm nước mắt và trang blog ngập tràn hình ảnh của anh. Bạn bè xót xa cho nó, nhưng chẳng ai giúp được gì. Hương vẫn phải sống, bằng kí ức chứ không phải hiện tại. Nó như người mất hồn, vô thức. Ngày ngày, nó vẫn đến trường, không khóc nữa, nhưng cũng không hề cười. Đêm đến, vẫn 10h30 , nó nhắn tin chúc "Anh" ngủ ngon như thể chuyện hôm đó chỉ là giấc mơ. Mặc kệ những tin nhắn chẳng bao giờ phản hồi...
Một ngày nọ, tan lớp học thêm lúc 7h tối, nó vừa bước chân ra khỏi cổng trường, thì thật bất ngờ, nó thấy anh đứng ngay phía trước, cách nó không xa lắm đâu. Nó thổn thức, suýt thì đã gọi tên anh. Nhưng chưa kịp mở miệng, chợt nó khựng lại. Lan - cô bạn cùng lớp học thêm của nó bước ra, leo lên sau xe, ôm anh tình tứ...Áp mặt vào bờ vai anh, như ngày xưa nó thường làm vậy, rồi cả hai lướt đi, ngay trước mắt nó. Nó cứ đứng im như vậy, rất lâu, cho đến khi "Anh" và cô bạn kia khuất bóng. Nước mắt ứ đọng trên mi, không thể khóc được nữa rồi...!
Nó bắt đầu tìm đến thư viện thành phố. Không phải để học tập, nghiên cứu như người ta, mà để nghe nhạc, đôi khi chỉ là ngồi im, trốn tránh. Thư viện là nơi yên tĩnh nhất, và cũng chẳng ai thèm đếm xỉa, làm phiền nếu chẳng may nó có khóc ngon lành ở đó. Và thế là, hôm nào cũng thế. Nó có mặt ở đó từ 5h đến 7h đóng cửa. Nó chọn góc khuất nhất, bên cạnh một cái cửa sổ không bao giờ mở. Cuốn tiểu thuyết trước mặt, nó đã mượn chỉ một cuốn đấy, cả tuần nay rồi mà chưa đọc hết. Nó còn đâu tâm trí ? Hôm nay cũng vậy, cuốn sách vẫn để ngỏ, nhưng chưa một dòng chữ nào vào đầu nó. Đeo hearphone vào tai, volume mức 6, điện thoại nó lặp đi lặp lại những giai điệu :
" Now, you are leaving me.
Em sẽ không hoài nghi những ân tình, ngàn vì sao gọi tên anh, em chờ mong anh.Hỡi, gió ơi có bay về xa?
Hãy nói với anh rằng: người ra đi nơi đây nắng không về. Em ngồi đây, mãi mãi, đợi anh..."

Chìm đắm trong du dương, mắt nó lại cay cay, nó nằm gục mặt xuống bàn. Chợt có tia nắng chiều ấm áp hôn lên tay nó, làm nó giật mình ngẩng đầu lên. Một thằng con trai cao lêu nghêu đang ra sức mở cái cửa sổ già nua rít ken két ở chỗ nó. Đưa tay lau vội những giọt nước mắt tèm lem, nó rút tai nghe ra, cằn nhằn :
- Anh đừng mở cửa sổ có được không ạ?
Thằng con trai giật mình quay lại, ngạc nhiên :
- Ơ. Cửa của nhà em à?
- Không - Hương bực mình - Nhưng anh không thấy là đang nắng à?
- Nắng chiều muộn không làm đen da đâu em ạ - thằng con trai phì cười.
- Em không thích nắng! - Hương gắt nhẹ.
Thằng con trai ngây ra một lát, rồi cũng lên tiếng :
- Ừ thì đóng. Sao mặt em cứ khó đăm đăm thế ?
- Chuyện của nhà anh à? - nó phản bác.

Với tay đóng cánh cửa, thằng con trai quay lại, nhìn thẳng vào mắt nó :
- Những mà não hết cả lòng!
- Chả liên quan...
Hương tỏ vẻ khó chịu, giả vờ chúi đầu vào cuốn sách. Thằng con trai nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nó :
- Anh là Minh. Làm quen nhé?
- Ừm...
- Thế em tên gì?
- Ừm - Hương lơ đãng.
- Tên là "Ừm" á? Bố mẹ em vui tính thế?
Hương giật mình, bẽn lẽn :
- À nhầm...Hương. Linh Hương ạ.
- Tên chả hợp với người gì cả - Minh tủm tỉm.
- Ơ hay - Hương trố mắt - Kệ em chứ. Không hợp chỗ nào?
- Tên thì rõ là hay, cái mặt thì...
- Mặt làm sao? - Hương cáu.
- Mặt thì cứ như..."Hot girl Hoa Quả Sơn" ý...
Hương trợn mắt :
- Anh bảo em giống khỉ á?
- Em tự nói đấy chứ. Kể ra thì cũng thông minh phết.
Hương làu bàu :
- Đẹp lắm ấy mà chê người khác.
Minh nhăn nhở :
- Cười phát anh xem nào - mồm nói, tay kéo miệng Hương ra tới tận mang tai - Đấy, giống người hơn rồi ấy.
- A a a a a a a a a a a ! - Hương kêu thất thanh - Đau! Anh bị điên à?
Minh thả tay ra, lè lưỡi :
- Điên thì mới nói chuyện với em còn gì.
- Vầng - Hương bĩu môi - lâu lắm mới gặp được thằng điên như anh!
Minh bật cười :
- Điên như anh em có phấn đấu 10 năm nữa cũng không được!
Thấy Hương im lặng, nó lại bắt chuyện :
- Em đến đây làm gì?
- Thế anh đến đây làm gì? - Hương vặn vẹo.
- Anh tìm ít tài liệu, năm nay thi lại Đại Học...
- À ra thế - Hương mỉa mai - tưởng giỏi lắm, ai ngờ năm ngoái "toạch"...
- Không. Năm ngoái anh đi du học...
- Sao không ở bển luôn đi, về làm gì?
- Hờ...Anh thích thế ấy.
- Đúng là điên mà...
Minh trầm ngâm :
- Thực ra...Năm ngoái anh đang học dở bên Pháp, thì bố anh bị tại nạn và...qua đời...
Hương quay sang Minh, đôi mắt mở to. Thấy Minh lảng đi, nó bối rối :
- Em xin lỗi...
- Ừ không sao - Minh nói nhỏ - Anh về Việt Nam học cho mẹ còn được nhờ. Với cả người Việt dùng hàng Việt thôi.
Minh lại đùa được ngay. Hương cười, nụ cười hiếm hoi kể từ hai tuần nay :
- Anh hay thật ý!
Minh đổi chủ đề :
- À mà...Hình như em đang có chuyện buồn đúng không?
- Vâng...Sao anh biết ? - Thở dài.
- Dự thế - Minh nháy mắt.
- Dự chuẩn rồi đấy - Hương cười chua xót.
- Người yêu đâu mà không tâm sự sinh sự?
- Chết rồi...
- Làm sao chết?
- Trèo cây ớt, ngã, chết...
- Kết thúc có hậu đấy - Minh phá lên cười.
- Em đùa...- Hương cụp mắt.

- Thế buồn chuyện gì? Cứ mạnh dạn trình bày đi, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp...
Hương nhăn mặt :
- Em buồn thật mà.
- Vì sao?
- Bị...đá.
- Đau lắm không?
- Đau - Hương thở hắt ra.
Nhắc đến chuyện đó, Hương lại thấy lòng nao nao. Nó cúi gằm mặt xuống, Minh nhẹ nhàng :
- Em còn yêu người ấy không?
- Có...- Hương rụt dè.
- Níu đi, kéo đi...
- Tuột rồi, người khác nhặt rồi...Hì...
- Đòi lại.
- Mặt em mỏng...
- Là sao?
- Em không xinh, nhưng cũng còn cái lòng tự trọng...- Hương nghẹn ngào.
Minh bật cười :
- Anh biết mà. Bọn con gái là chúa chảnh nhá. Chính vì thế mà đôi khi mất oan một số thứ quan trọng đấy.
- Vầng...
- Thế em...có hận người đó không?
Hương quay sang nhìn Minh, cái nhìn như ánh lên một tia khó hiểu, nhưng rồi, giọng nó chùng xuống :
- Có...
- Muốn trả thù không?
- Muốn...
- Biết cách trả thù không?
- Không...

 
D

donquanhao_ub

Hương ngập ngừng, ngước mắt nhìn Minh như thỉnh cầu.
- Anh nói cho em đi?
- Đó là...Hãy sống tốt hơn nó, để nó phải hối hận em ạ.
Hương ỉu xìu :
- Nói thì dễ lắm, nhưng làm thế nào mới là điều quan trọng.
Minh đứng dậy vươn vai :
- Haiz...Cứ từ từ, anh sẽ chỉ cho. Tin anh đi, người ta dù gì cũng là du học sinh hơn 1 năm mà, em phải...mạnh mẽ lên, như một cô gái Châu Âu ý...
- Dạ...
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ lụi tắt dần, Minh giục :
- Về chưa em? Sắp tối rồi đấy.
- Vâng.
Hương ngập ngừng đứng dậy, thu dọn đồ đạc, nó cắm cúi bước ra khỏi cửa thư viện. Chợt Minh gọi giật lại :
- Này..!
- Sao hả anh?
Minh vẫy vẫy tay :
- Ngày mai, lại hẹn gặp em ở đây nhé!
- Vâng - Hương cười híp mí.
Không ngờ cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với Minh lại khiến Hương nhẹ nhõm hơn nhiều như vậy. Nó đã cười, ít ra là 2 lần liền. Hy vọng đêm nay, không phải dùng thuốc ngủ...
Ngày hôm sau, Hương háo hức đi thật nhanh đến thư viện. Vẫn chỗ ngồi đó, khung cửa sổ đóng chặt, tối om. Không thấy Minh đâu, Hương tiu nghỉu, lại gục mặt xuống bàn. Chợt có tiếng "Bộp" rõ to sát bên tai Hương, giật mình, con bé ngước lên.

- Ah! Anh Minh!
Minh kéo ghế ngồi xuống :
- Sao mặt vẫn xị ra thế này?
- Em tưởng anh cho em leo cây - Hương lẩm bẩm.
Minh phì cười :
- Leo đến đoạn nào rồi? Xuống đê...
Hương không trả lời, nó nhìn tay Minh hất hàm, hỏi :
- Cái gì thế kia?
- À, con lật đật. Em nhìn này...
Minh thả mạnh con lật đật xuống mặt bàn, nó lắc lư, chao đảo một hồi lâu rồi dừng lại, đứng thẳng như vị trí ban đầu. Hương tròn mắt, vẻ chưa hiểu "Thế này là thế nào". Minh giảng giải :
- Em thấy không. Con lật đật này, dù em có ném nó xuống đất mạnh như thế nào chăng nữa, dù nó có bấp bênh đến bao lâu chăng nữa, thì cuối cùng, nó vẫn hiên ngang đứng dậy...
Hương đưa tay đón lấy con lật đật xinh xắn từ Minh, nhẹ nhàng vuốt ve, âu yếm nó.
- Anh nói như nhà triết học ấy.
- Ừm...Bố đã từng dạy anh thế mà.
Bỗng cả hai cùng im lặng. Minh vân vê mãi những trang giấy của cuốn sách nó cầm trong tay, còn Hương cứ lặng lẽ ngồi nhìn con lật đật chuyển động. Chợt Minh lên tiếng :
- Này! Muốn đi ăn kem không?
- Dạ? - Hương ngơ ngác.
- Đi ăn kem cho hạ nhiệt.
- Ok! - Hương thích thú - Lâu lắm rồi mới có người mời đi ăn.
- Em ăn tham lắm hả? - Minh đùa.
- Tham cái đầu anh ý. Đi thôi...
Hương phấn khích. Ngồi sau xe Minh, tóc nó bay bay, gió vờn tóc nó như những đứa trẻ tinh nghịch. Hai đứa huyên thuyên đủ điều, như thể đã thân thiết từ rất lâu rồi vậy.

Quán kem đầu hè không đông lắm. Hương gọi to :
- Cô ơi cho cháu 2 ly kem Swensens, nhiều chocolate ạ...!
Minh vờ nhăn mặt :
- Chơi bời thế! Kem đấy mặn chết được ý...
- Ơ cái anh này, kem ngọt mà...
- Nhưng mà nhìn menu kia kìa, 60k một ly, không biết em thấy thế nào chứ, lưỡi anh nó chát xin xít rồi đây này.
Hương khúc khích :
- Cho anh chết. Ai bảo dụ dỗ cơ...
Từng thìa kem mát lạnh, ngọt ngào tan nhanh trong miệng nó, nỗi buồn cũng theo đó mà trôi bớt xuống dạ dày. Minh ngồi nhìn Hương thưởng thức ly kem một cách ngộ nghĩnh, không chớp mắt. Nó thấy Hương trẻ con quá chừng..!
- Ơ. Anh không ăn à? Kem chảy hết bây giờ?
- À ừ...- Minh lúng túng - Anh nhìn em ăn cũng được. Kẻo lát em gọi thêm vài ly nữa thì anh đến nước về nhà cạy tủ cắm sổ đỏ.
- Á à! Trêu em!

Rồi Hương tự nhiên, xúc một thìa kem từ ly của Minh, ấn vào miệng thằng bé :
- Ăn đi này.
Bị bất ngờ, Minh không kịp phản ứng, miệng nó nhoe nhoét chocolate. Nó ngại ngùng rút khăn giấy lau lấy lau để. Hương bò lăn ra cười. Mặt Minh đỏ rần rần.
- Minh mèo! Hê hê...
- Anh lại bôi hết chỗ kem này vào mặt em bây giờ - Minh hăm dọa.
Tiếng cười nói rộn rã cả một góc phòng. Mấy chị phục vụ đứng gần đó cũng phải đưa tay che miệng...
Đột nhiên, cánh cửa quán hé mở. Một đôi nam nữ bước vào. Miệng Hương đang ngoác ra vì cười, chợt như cứng lại. Nó thốt lên khe khẽ :
- Anh!
"Anh" đang đi cùng Lan, người yêu mới, tay trong tay, hạnh phúc. Ánh mắt Hương ngây dại...Chợt, cô bạn ấy nhìn thấy Hương, thì thầm điều gì đó vào tai "Anh", rồi bước nhanh đến bàn Hương đang ngồi :
- Chào ấy!
Hương cố rặn một nụ cười xã giao :
- Ừm..! Chào ấy.
Không để Hương đợi lâu, Lan lên tiếng :
- Hương này... Thực sự tớ không vui khi biết là ấy suốt ngày lên blog viết này viết nọ về người yêu tớ, lại còn đêm nào cũng nhắn tin làm phiền anh ấy, dù biết anh ấy rất khó chịu, và sẽ không bao giờ trả lời...
- Tớ...
- Đừng giải thích gì cả. Tớ chỉ muốn nói với ấy rằng, từ nay, buông tha cho Duy đi. À, còn bạn trai mới đây hả? Đẹp đôi đấy. Chúc 2 bạn hạnh phúc và đừng làm phiền bọn tớ nữa...Được không?

Nói rồi, Lan kéo tay "Anh" đi thẳng. Hương ngồi im, không phản ứng, nước mắt ứa ra khổ sở. Nó cứ nhìn chằm chặp vào ly kem đang chảy ra gần hết. Minh lo lắng lay lay vai nó :
- Hương à...Em sao thế?
Hương òa khóc, nức nở, không thành tiếng. Minh cuống cuồng an ủi :
- Thôi...đừng...Ngoan nào...Đừng khóc...
Hương gục vào vai Minh, nước mắt ướt đẫm áo. "Anh" liếc qua nó, ái ngại, nhưng rồi lại quay đi, rất nhanh...
Buổi đi chơi với Minh đang vui vẻ, bỗng sự xuất hiện của "Anh" làm tất cả như tan thành mây khói. Hương trở lại với trạng thái thất thần như thường có. Khuôn mặt nó lại lầm lì, xám xịt. Minh rụt rè đề nghị :
- Về nhé?
- Vâng - Hương đáp nhẹ như gió.
+++
Hương ghét màn đêm. Nó làm Hương nhớ đến "Anh" khủng khiếp! Bốn bức tường vây quanh Hương âm thầm nhìn nó khóc. Không biết Hương đã hết bao nhiêu nước mắt vì "Anh". Hương bày la liệt trên giường những kỉ niệm : là con mèo bông "Anh" tặng hôm Noel, là nhẫn đôi hiện "Anh" cầm một chiếc, là tấm thiệp xinh xắn tự tay "Anh" làm ngày sinh nhật, là những bức ảnh hai đứa chụp chung, nụ cười "Anh" ngập tràn hạnh phúc...Hương sẽ vứt hết, đốt hết, nó thề! Nhưng...phải qua đêm nay. Nó mệt nhoài, thiếp đi trong quá khứ, bên tai còn vang lên những giai điệu trầm ấm :

"Về nơi nắng không đến, tìm những cảm giác không tên
Những im ắng trong đêm, những khoảng vắng đọng lại trong em...
Về với những cơn mưa thật buồn lắng đọng lại không quên
Về với gió mây, đưa những cảm xúc theo cỏ cây
Về lại nơi tình yêu bắt đầu khi những sóng gió chưa bao giờ đến
Về những kí ức ngọt ngào cả anh và em không bao giờ quên
Nắng vương nhẹ vào tóc em cuốn theo xúc cảm nơi anh
Để cho tâm hồn bay theo làn gió lên từng áng mây của trời xanh..."
Nhiều ngày sau, Hương sống như một cái bóng. Tan học là về thẳng nhà, không la cà quán xá, không đến cả thư viện. Nó lao đầu vào học cho quên hết sự đời. Nó khép kín hơn bao giờ hết. Lẳng lặng và u uất, hầu như không muốn tiếp xúc với bất cứ người nào. Đôi khi, nó trộm nghĩ đến cái chết...
Một ngày nọ, trong lúc dọn phòng, Hương phát hiện con lật đật mà Minh tặng nó hôm lâu đang nằm im lìm một góc. Hương vô thức thả con lật đật xuống sàn. Nó vẫn lắc lư, vẫn chao đảo, và cuối cùng, vẫn trở về vị trí cũ..! Hương lại nhặt lên, rồi thả tiếp. Hàng chục lần, con lật đật vẫn kiên cường đứng vững. Lồng ngực Hương đau nhói. Bỗng như nhớ ra điều gì đó, Hương bật dật, chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Nắng chiều vẫn gay gắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, Hương xồng xộc lao vào thư viện, lướt mắt qua chỗ ngồi quen thuộc, nó vui mừng :
- Minh!
Minh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt Hương, nó mỉm cười không hề ngạc nhiên :
- Chào cô gái!
- Hôm nào anh cũng đến đây à? - Hương bước vào, thắc mắc.
- Ừ, hôm nào anh cũng đợi em...
Lặng yên một lát, Hương lên tiếng :
- Em nghĩ kĩ rồi Minh ạ, từ nay em sẽ sống khác. Em sẽ...trả thù, anh dạy em đi...!
- Em còn giữ con lật đật không? - Minh hỏi.
- Có - Hương hớn hở chìa con lật đật đang cầm trên tay ra - Chính vì nó mà em mới hiểu được vấn đề đấy!
- Tốt!
Hương ngồi xuống bên cạnh Minh, nó đưa mắt chờ đợi.

- Em muốn...viết lại cuộc đời mình không?
- Là thế nào hả anh? - Hương nghiêng nghiêng đầu.
- Nghĩa là, viết một câu chuyện về chính em ấy. Về những vấp ngã, và cách em đứng dậy đầy kiêu hãnh?
- Em *** vắn lắm...- Hương xị mặt.
- Ồ không - Minh xua tay - Đừng nghĩ đến cách hành văn, hãy viết bằng cảm xúc, như là em đang viết Nhật kí ấy. Có lẽ cách này không giúp em quên được hoàn toàn, nhưng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều...

- Vâng!

Hương nhoẻn miệng.

- À mà, em quên mất. Cho em số điện thoại của anh đi...
+++
Mấy ngày hôm nay, tinh thần Hương đã có bước tiến triển rõ rệt. Nó không còn vác bộ mặt đưa đám tới lớp, lại xà vào buôn chuyện tưng bừng với mấy con vịt bàn dưới. Đêm đến, lạch cạch bàn phím online chat chit với Minh. Minh toàn làm nó bất ngờ, vui vẻ. Một lần, Minh hỏi nó :
- Hương này...
- Dạ?
- Em yêu anh không? Hehe...
- Không! - Hương lém lỉnh.

- Không yêu anh thì...chó nó yêu...
- Á à ! Thế thì em nghĩ trên đời này cũng khá nhiều chó đấy! X-(
- Đâu - Minh toe toát - Ý anh là, em không yêu anh thì...chó nó yêu anh
- Hahahahahahahaha...
Hương cười nghiêng ngả. Lâu rồi nó mới vui như thế.
Hằng ngày, cứ đều đặn, 5h Hương có mặt ở thư viện đợi Minh. Minh sẽ đến cùng ôn bài với Hương, giúp nó giải quyết những bài toán khó chỉ trong vài phút. Và chỗ ngồi bên cửa sổ đóng kín quen thuộc là nơi không hề thay đổi. Có lần, Minh thắc mắc :
- Sao lúc nào em cũng chọn chỗ ngồi này vậy? Nó có gì đặc biệt à?
Hương ngẩn ngơ suy nghĩ mãi, hồi lâu, nó bảo :
- Vì đây là nơi...nắng không đến...
Minh thở dài ngán ngẩm :
- Em sống trong bóng tối quen rồi à?
- Vâng ạ.
- Kiểu gì cũng có ngày anh phải mang em phơi bày ra anh sáng.
- Đố anh đấy.
- Đừng có thách nhà nghèo mút tay...
- Tởm quá đấy Minh ạ...!
Hương cười ngặt nghẽo. Thời gian khiến nó và Minh trở nên gần nhau hơn, không còn khoảng cách. Minh vừa là anh, vừa là bạn, vừa là trung tâm tư vấn, vừa là cái gì đó đối với Hương, rất khác biệt...

 
D

donquanhao_ub




2 tháng sau, sát cái ngày cả Hương và Minh đều phải chuẩn bị cho kì thi đại học cam go, Hương gọi điện rủ rê :
- Minh Minh! Đi cafe không anh?
- Em đừng gọi anh là Minh Minh....Nghe điêu lắm.
- Kệ em! Thế anh có đi không?
- Có.
- Có thì luôn và ngay đi chứ lại.
Lại một buổi chiều đầy nắng...Quên nói rằng, Hương đã không còn sợ nắng...chẳng biết tự khi nào nữa. Có hôm, nó còn đứng bên cửa sổ, đưa bàn tay nhỏ xinh hứng lấy ánh nắng nhạt nhòa, nheo mắt ngắm nhìn những hạt bụi li ti đang chuyển động vội vàng trong không khí. Hương vẫn trung thành với Rex Cafe từ ngày còn yêu "Anh", đến bây giờ nó cũng không có ý định thay đổi "địa bàn hoạt động". Minh ra quầy gọi đồ uống, Hương ngồi trên ghế, đầu lắc lắc theo tiếng nhạc, hồn nhiên như cách đây vài tháng. Bỗng, một bàn tay rụt rè đặt lên vai nó. Hương quay lại, ngỡ ngàng :
- "Anh"..?!!
Hương đứng phắt dậy, nhìn anh dò xét. Anh cúi đầu, nói nhỏ :
- Hương...anh xin lỗi...
Nó kinh ngạc. Trái tim như bắn ra khỏi lồng ngực.

- Anh biết anh sai rồi. Rời bỏ người yêu mình để đến với người mình thích...quả là một quyết định hết sức nông nổi, thiếu chín chắn. Anh biết em đã rất buồn, anh biết em vẫn còn....yêu anh...Anh đã đọc những gì em viết trên blog cách đây vài ngày...Và...Em có thể cho anh một cơ hội nữa, được không?
Tai Hương như ù đi. Nó vẫn nhìn anh trân trối, đôi mi run rẩy. Đúng lúc ấy. Minh quay lại bàn, Minh ngơ ngác, cảm giác như mình là người thừa trong cuộc đối thoại này, nó định bụng sẽ đi ra ngoài cho hai nguwoif nói chuyện. Hương chợt bừng tỉnh, nó hít vào một hơi thật sâu, thở ra cũng thật mạnh :
- Anh ạ...Có lẽ nên giới thiệu với anh, những dòng anh mới đọc trên blog em, thực ra chỉ là một câu chuyện, em sáng tác. Nhân vật nam chính có vẻ giống anh...Nhưng, nhân vật nữ chính, yêu anh ta đến suốt đời, thì không phải em, anh ạ...- Rồi Hương quay sang nắm nhẹ bàn tay Minh - Và anh biết đấy... Đây là bạn - trai - mới của em!
Hương nhấn mạnh từng tiếng một, nó siết chặt tay Minh hơn. "Anh" ngạc nhiên hết sức, "Anh" lắp bắp :
- Hương...Anh biết em cố tình làm thế này để khiến anh phải dằn vặt...Anh đã hối hận rồi mà...
- Anh không hiểu à? - Hương châm chọc - Đáng lẽ em không thể xóa đi hình ảnh của anh nhanh đến thế. Nhưng anh thử nghĩ mà xem, lúc em tuyệt vọng, em cần anh biết bao, thì anh đã ở đâu nào? À ừm...Cả Hoàng Lan người yêu bé nhỏ của anh nữa, sao bạn ấy không xích anh vào để anh đỡ chạy lung tung rồi lại mất công tìm kiếm nhỉ?

- Em...
"Anh" tím mặt. Hương vẫn tiếp tục :
- Rồi anh sẽ thấy, chẳng có ai yêu và hiểu anh nhiều như em đâu. Nhưng mà thôi, em nghĩ là...anh không xứng. Còn bây giờ, em không muốn lựa chọn, em - yêu - người - yêu - em..! Anh đi đi...!

"Anh" bàng hoàng nhìn Hương.

- Ai đã khiến em trở nên như vậy...?
- Đừng hỏi, anh biết câu trả lời cơ mà...
"Anh" tức giận, hầm hầm bước ra khỏi quán. Hương không nhìn theo anh, giọt nước mắt lăn dài trên má, nhưng kèm theo đó là một nụ cười...Lúc bấy giờ, Minh mới lên tiếng :
- Nói dối...!
Hương ngậm ngùi :
- Em quên Duy thật rồi...
- Không - Minh quay mặt đi - "Em - yêu - người - yêu - em" ấy...!

Hai má Hương đỏ bừng, bàn tay nó vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay Minh, ấm áp :
- Nói thật đấy...
- Gì cơ? - Minh quay lại.
- Xin thề...! Em nói thật...
+++
Tháng 7 nắng vàng rực rỡ. Người ta thấy bên kia đường, một con bé sung sướng reo to :
- Người yêu ơi! Em đỗ rồi...! Hứa sẽ đưa em đi chơi thì thực hiện đi !!!

Và nhảy cẫng lên, ôm chặt anh chàng cao lêu nghêu, vẻ mặt đang cực kì hạnh phúc. Đó là Hương! Minh nhìn nó trìu mến :
- Anh đào tạo cơ mà. Người yêu giỏi lắm. Bây giờ muốn đi đâu cùng anh nào?
Hương cười hiền nhìn Minh, thỏ thẻ :
- Đi đâu cũng được, đi suốt cuộc đời...


Hai cái bóng tựa vào nhau, đổ dài trên con đường đầy nắng...Đâu đó vang lên đoạn cuối của một bản tình ca :
"...Nếu còn nhớ ngày hôm qua, xin đừng để nắng tắt dần..."
 
D

donquanhao_ub

Bây giờ...chơi hay nghỉ?

" Hôm nay em trốn học." - anh nhắn tin cho nó.

“Sao anh biết?" - nó rep lại.

“Em đi đâu”?

“Megastar. Hôm nay ra phim mới. Em đi với mấy đứa lớp mà. Hôm nay trốn tập thể chứ có phải mình em đâu ”

“Em giỏi nhỉ. Có biết đang là thời điểm nước rút rồi không? Còn mấy tháng nữa là thi Đại Học. Hả?”

“Em xin lỗi. Hì hì”



Mỗi lần làm gì sai, nó đều le lưỡi mà nói câu xin lỗi. Và nó biết mỗi lần như vậy anh đều tha thứ. Nhưng dường như là nó đã nhầm. Nhầm một cách tệ hại.



" Nếu muốn tìm 1 người lập lại kịch bản khoảng thời gian này năm ngoái thì cứ việc." - anh nhắn lại chỉ có vậy, nhưng nó biết anh đang giận. Nó chợt sợ, chợt đau đến buốt tim.



" Đúng là em đi tìm nhưng không phải là tìm người thay thế. Em chỉ muốn... chỉ muốn..." - nó viết dang dở nhưng rồi chẳng viết nữa. Nó xóa đi.



" Em xin lỗi. Chồng ơi ... Em buồn ngủ lắm rồi. Mai chồng gọi em dậy nhá. Em biết em hư rồi ạ. Chồng tha lỗi cho em làm phúc. Hí hí ..."



“Em đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Anh không thừa lỗi cho em xin mãi đâu! Thực ra trong mắt em, anh là cái quái gì vậy?”



Nó bàng hoàng. Anh giận đến thế sao? Anh nổi cáu với nó sao? Chỉ vì một chuyện bé tẹo teo con kiến này hay sao? Chưa bao giờ anh dám nặng lời với nó. Bởi nó chỉ là một đứa trẻ con, chính nó đã nói với anh điều này trước khi nhận lời yêu anh. Anh biết, anh bảo vì yêu nó, anh chấp nhận hết. Và vì thế, anh sẽ cố gạt cái tự trọng sang một bên, đè cái sĩ diện xuống ngàn nghìn mét đất, làm mọi việc khiến nó vui, để yêu nó. Ừ thì lớp 12, nó ý thức được tầm quan trọng của việc học. Ai bảo nó đã mạnh mồm tuyên bố: “Sau này em sẽ đi làm nuôi anh” … Nhưng anh phải hiểu, sau những áp lực học hành ấy, nó cần chút thời gian thư giãn chứ. Anh chẳng tâm lí thì thôi, lại còn không biết thương, biết nghĩ cho nó. Nó đã xuống nước xin lỗi, anh còn làm mình làm mẩy. Cục tự ái chẹn ngang cổ họng, đắng ngắt. Nó điên cuồng miết những ngón tay nhỏ xinh trên bàn phím điện thoại :



“Thế bây giờ làm sao? Chơi hay nghỉ ?”



“Em bỏ ngay kiểu ăn nói hỗn hào ấy đi!”



À ừ. Nó lồng lộn :





" Được thôi. Chúng mình chia tay đi. Xin lỗi vì em yêu anh! "





Trước khi gặp anh. Nó là một con bé ngỗ ngược. Mải chơi, lười học, quậy phá, đành hanh … Hội tụ đủ những thói hư tật xấu của một đứa trẻ “không thuộc 5 điều Bác Hồ dạy”. Một lần, thừa lúc bà chị gái đang say “Giấc mơ trưa”, nó “hack” luôn con xe không biển mới mua còn bóng loáng màu sơn của bà ý để rồi “như mây xuống phố”. Lớ ngớ thế nào lại quệt ngay vào “thằng cha mặt thộn” là anh, đang trên đường đi lấy tài liệu cho công ty. Nó hoảng hồn, nghĩ bụng kiểu gì cũng ăn một tràng giang đại hải từ “nạn nhân”, vớ vẩn còn phải đền cho “lão” nữa ấy chứ. Đang định mở miệng: “Anh ơi em đi vội không mang tiền, anh cho em xin lỗi…” Thì đã thấy “lão” lù lù trước mặt, nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng :

- Anh xin lỗi, có sao không em?

Nó tròn mắt, nghĩ thầm :

- Ô hô … Thời thế đảo điên rồi…



Đấy. Thế là quen. Ít lâu sau thì yêu. Yêu nhau nhiều lắm.

Anh – bằng tất cả suy nghĩ của một người lớn hơn 6 tuổi, yêu nó tha thiết. Nó – đã có bằng cử nhân mẫu giáo, và tính cách thì cũng chỉ xấp xỉ hơn các em mẫu giáo một tẹo. Anh đang cố gắng làm gia sư cho cái bản chất của nó dần dần đến cấp I, cấp II, cấp II và lên được Đại học luôn thì tốt! Nhờ anh và tình yêu của anh, nó đã thay đổi rất nhiều. Chịu khó học hành, biết suy nghĩ chín chắn hơn, vâng lời, lễ phép … Có lẽ bố mẹ nó cũng phải biết ơn anh lắm. Cũng vì anh khéo léo, luôn biết bản ban nó nhẹ nhàng, đúng mực … Vậy mà lần này …







Ngày thứ nhất sau khi chia tay.



- " Anh! Em muốn đi ăn kem." - Tin nhắn gửi đi. Nó hoảng hồn vì chợt nhận ra “Đã chia tay rồi mà”. Có lẽ việc mè nheo anh mỗi ngày đã trở thành cái “thú vui tao nhã” của nó. Rồi nó dặn lòng mình, từ từ cũng sẽ quen thôi …

- " Hôm nay anh bận" - Giật mình khi thấy anh rep lại. Ngắn gọn, xúc tich, “đi sâu vào lòng người”. Nó cười cay đắng.



Ngày thứ hai sau khi chia tay.





Tự thưởng cho mình một buổi shopping đã đời. Quần áo, giày dép lấn át nỗi nhớ anh một chút. Lúc về nhà lại cồn cào nôn nao…

Soi gương. Nó nhìn lại bản thân nó. Lại cười. Nó tự nhủ với đứa con gái đang đứng trong gương:

- Cười gì mà cười? Xem cái mặt kìa, làm như hạnh phúc lắm ý!



Ngày thứ ba sau khi chia tay.

Đi học về, online. Gặp thằng em nhận quen trên mạng. 2 chị em thi nhau chém gió ầm ầm, cười đổ cả ghế. Thằng em nhờ nó dạy cách để cưa … cô giáo dạy Tiếng Anh. Nó nhiệt tình chỉ bảo. Chợt nhớ ra ngày trước cứ cố vun cho anh với con bé hàng xóm, còn định giúp anh “thành đôi thành lứa” với bé ấy nữa chứ. Thật may là anh đã không đồng ý. Lòng nó chợt se lại …





Ngày thứ tư sau khi chia tay.





Nó chán thật sự, cũng chả biết chán gì. Nó đôi khi vẫn thế. Nằm quăng quật, dày vò cái điện thoại. Hết đi ra rồi lại đi vào, đứng lên rồi lại nằm xuống. Nó nhớ anh, quay cuồng đầu óc. Có lẽ nó sai rồi … Anh mắng nó cũng vì muốn tốt cho nó, đâu phải anh ghét bỏ? Sao lại có thể giận dỗi anh cơ chứ. Bất giác nó nghe thấy tiếng anh:

- Có chuyện gì không em?

- Không!... - nó giật mình khi nhận ra đã vô thức gọi cho anh. - À có. Em đang buồn. Anh hát cho em nghe nhé.- Nó vẫn luôn muốn vậy. Muốn ngồi nghe anh hát để gột rửa hết nỗi buồn của nó.

- Ừ. Vậy đợi anh ra ban công nhé!

Nó to mắt khi thấy anh chả gắt lên với nó chút nào như nó đã tưởng tượng.

- Dạ! Thôi ạ ... Anh ngủ đi. - Nó tắt máy.



Ngày thứ năm sau khi chia tay.

Hôm nay nó không đi học. Cũng không làm gì cả. Chỉ nằm bẹp trên giường. Chả ai biết nước mắt nó làm ướt cái gối. Nó nhớ anh. Nhớ phát ốm. Nhưng lại chẳng dám gọi anh như hôm qua, nó biết anh đang đi làm.
 
D

donquanhao_ub

Ngày thứ sáu sau khi chia tay.

Sớm ngày ra đã thấy thằng em nhận nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, “tại mấy hôm nay không thấy chị online”. Nó chả sao cả, bình thường vẫn thế.

Tin thứ 2 từ thằng em:





" Chị ơi, chị có yêu em không? Hì hì"



Nó lặng thinh. Sống mũi cay cay. Trước kia hình như cũng có người hỏi nó câu này. Lục lọi cái mớ hỗn độn tạp nham trong óc nó, tất cả những vui buồn của nó đều do anh tạo nên. Vậy mà nó lại đòi chia tay trong khi công việc của anh bộn bề, vẫn không quên dành nhiều yêu thương cho nó. Nó thấy mình ích kỉ.



Ngày thứ bảy sau khi chia tay.





- Anh ơi.

- Sao nào?

- Em đang ở dưới nhà anh.

- Đợi anh xuống.





Anh vội vã chạy ra mở cổng. Như sợ đợi lâu chút nữa thì nó sẽ biến mất mãi mãi. Nó đứng đó. Mắt mũi đỏ tưng bừng. Vừa thấy anh, nó chợt òa khóc. Anh bối rối ôm nó vào lòng :

- Sao thế này? Ai bắt nạt em?



- Anh ơi …! – Nó mếu máo – Em xin lỗi … Em sai rồi … Huuuuhhuuhh…

Anh phì cười, xoa đầu nó :

- Ừ ừ … biết rồi … Nín đi không hàng xóm người ta lại tưởng anh đánh em bây giờ …



Nằm gọn trong lòng anh, ấm áp. Nó thủ thỉ :

- Chồng ơi!

- Hả?



- Hát cho em nghe điiiiiiiiiiiiii…

- Bài gì nào?

- Yêu lại từ đầu.

- Nhưng anh hát không hay.

- Chả sao cả.

- Ukm thì hát.

Anh hát không hay, chả hay tí nào luôn mà nó vẫn cười toe. Nó cắt ngang lời anh hát.



- Anh! Em xin lỗi.

- Vì gì nào?

- Vì em yêu anh.

- Vẫn yêu chứ.

- Dạ vẫn.

- Thì về bên anh đi.

- Dạ vâng.

- Không đi lang thang như mèo hoang nữa nhé. Anh cho uống sữa là phải uống hết. Anh hát thì phải bịt lỗ tai vào mà ngủ nghe chưa...

Nó xị mặt :

- Ứ …

Anh lườm yêu, bắt chước điệu bộ của nó :

- Này …! Thế bây giờ..chơi hay nghỉ ?





Nó lè lưỡi tinh nghịch.

Lát sau :



- Hì hì. Anh này …

- Sao nữa?

- Anh vẫn yêu em chứ ?

- Biết rồi còn hỏi …

- Không! Anh nói cơ …
 
D

donquanhao_ub

Nối lại những yêu thương...đứt đoạn



Tiếng động lạ làm nó tỉnh giấc. Mở mắt, vươn vai, vặn vẹo một hồi, nó liếc nhìn đồng hồ : 7h15. Đằng nào cũng muộn rồi, thôi kệ, cho muộn luôn. Nghĩ vậy, nó uể oải bước ra khỏi giường. Loẹt quẹt đôi dép xốp đi vào phòng tắm. Toàn thân rã rời, đầu ong ong, đau như búa bổ. Nó nhớ mang máng hình như hôm qua đi ăn chia tay và đã uống khá nhiều, hậu quả là ngay lúc này đây, trong người nôn nao khó tả. Tự tát vào mặt mình mấy cái cho tỉnh ngủ, nó bật cười :

- Điêu thật, chả đau gì cả! Không biết do mình đuối quá hay mặt mình dày quá?!

Búi gọn tóc lên, vòi sen phun xối xả. Nước lạnh quá, cảm tưởng như xuyên cả qua da thịt nó, ngấm vào xương tủy. Chả sao, ốm càng hay, vớ vẩn lại có người thương. Dạo này thiếu thốn tình cảm lắm rồi. Nó nhếch mép, cười xót xa. Với chiếc khăn tắm trắng muốt quấn quanh người, nó bước đến tủ lục tìm quần áo, vừa đi vừa lẩm bẩm :

- Bảo bao nhiêu lần cứ quên thay khăn tắm, màu trắng nhìn kinh dị ghê người...

Vốn không khí nhà nó cũng "kinh dị" lắm rồi. Bố mẹ nó đã chia tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn tìm đến nhau gây sự, cãi vã. Chán nhà chán cửa, nó đâm ra hư hỏng, trượt dài trên con dốc không phanh...

Lê từng bước nặng nhọc xuống tầng hầm, nó giật mình : trống không!

- Có lẽ bố đã bắt đầu thực hiện lời cảnh cáo.

Nó cười nhạt thếch. Bố đã nói nhiều lần, rằng cho nó được đi xe máy tới trường, nhưng phải đội mũ bảo hiểm. Nó luôn phản đối, nó thấy bố thật cổ hủ :

- Con 18 tuổi rồi! Bố đừng ép con phải thế này thế nọ. Con biết tự bảo vệ mình!

Bố thương nó, đứa con gái duy nhất. Ông không đánh, không mắng, nhưng ông hành động. Nó chưng hửng :

- Chẳng sao! Bus cũng được.

Điểm bus tầm này vắng, vì hầu hết mọi người đều đang trong giờ học, giờ làm. Nó đi học nhẹ tênh, sách vở vứt trên lớp, thế là tối đỡ phải học, sáng đỡ phải soạn sách, đến lớp chỉ để điểm danh chờ ngày thi tốt nghiệp. Trước đây nó học giỏi, và ngoan lắm, nhưng giờ...

Đang suy nghĩ miên man, chiếc xe bus trờ tới. Bà cụ ngồi cạnh nó trên băng ghế chờ lập cập bước lên xe. Nó theo sau, đỡ lưng bà cụ. Xe đông nghịt, toàn người là người. Một anh công nhân trẻ đứng dậy nhường chỗ cho bà cụ vừa lên. Bà cười móm mém cảm ơn, khiến nó thấy nhớ bà nội mình khủng khiếp...

Đến điểm bus gần trường nó, vài người xuống xe, nó cũng xuống theo, chợt phát hiện người soát vé đã quên không thu tiền xe của mình. Nó khoái chí :

- Mình vừa lậu vé..!!!

Cổng trường vẫn mở . Ông bảo vệ dường như đã quen với việc nó đến muộn rồi lại năn nỉ xin xỏ, cứ lặng thinh để nó ung dung bước vào. Vừa trống tiết hai, lớp còn chưa ổn định. Hôm nay là buổi học cuối trước khi khối 12 được nghỉ để chuẩn bị thi tốt nghiệp. Không khí nặng nề bao trùm cả lớp. Nó thấy khó chịu. Phải rồi, đã hai tuần nay, nó sống tách biệt với tập thể. Chỉ vì cái tính ngông cuồng, ích kỉ, bảo thủ và lì lợm. Nó muốn mọi việc theo ý mình, muốn quyết định. Thằng bạn thân nhất đã mắng vào mặt nó rằng :

- Một người phải vì mọi người. Đừng tự cho mình là vĩ đại mà bắt mọi người phải nghe theo.

Ban đầu, nó mặc kệ. Nó thấy mình giống một con sói hoang, cô độc,nhưng mạnh mẽ...Tự nhủ sẽ chẳng cần ai quan tâm, chẳng cần kỉ niệm, chẳng cần cả những yêu thương 3 năm trời đến nay...đứt đoạn. Nhưng rồi, nó cảm thấy...lạc lõng...

Nó chạnh lòng khi nhìn các lớp khác, thực sự giống một gia đình lớn...

Ngang qua A1, đám con trai, con gái ôm cô chủ nhiệm tíu tít chụp ảnh, cười nói rộn ràng. Đến A3, truyền tay nhau những trang lưu bút đầy nỗi nhớ. A4 vang lên khúc hát : "Cô là mẹ và chúng cháu là con..." Đôi khi những điều nhỏ nhặt nhất cũng khiến nó không cầm được nước mắt. Lớp nó, đến hôm nay vẫn thế...

Những phút gần cuối, mọi người mới tươi tỉnh hơn. Cũng hát hò, cũng ảnh ọt các kiểu, nhưng...những bức ảnh không có mặt nó. Nó nín lặng, ngồi im một chỗ quan sát. Thằng bạn thân từ ngày cãi nhau, đã bỏ xuống bàn cuối, để nó ngồi một mình bơ vơ, bỗng hôm nay lại về. Vẫn chừa một khoảng bàn rộng thênh thang như đang đợi nó. Nó rụt rè, ngồi sát ra mép bàn. Chỉ dám nhìn trộm thằng bạn. Vì là buổi học cuối cùng nên tinh thần học hành rã đám cả. Giáo viên cũng chẳng buồn dạy, chỉ dặn dò học sinh những điều cần thiết trước khi đi thi. Thằng bạn nó gục mặt xuống bàn, bỗng thở dài. Nước mắt cứ ứa ra trên mi, mà nó không dám khóc. Đôi bàn tay nhỏ nhắn mấy lần đưa ra, định chạm vào vai thằng bạn. Như một nghĩa cử thân thiện trước lúc chia tay. Nhưng bằng ấy lần, nó đều rụt lại...Lòng tự trọng chết tiệt khiến nó không đủ can đảm nói những điều cần nói. Chợt thằng bạn đứng dậy, bước ra ngoài cửa, liếc thật nhanh về phía nó, rồi đi thẳng. Gạt nước mắt, nó với cây bút, viết vào trang cuối cuốn vở Toán của thằng bạn thân, ba từ và một dấu chấm cảm : "Tao xin lỗi !"

+++

Trời đã ngả chiều. Học sinh về hết, nó vẫn nán lại, một mình dọn vệ sinh lớp học. Trong người nóng bừng như đang sốt. Chẳng ai bảo, nó quét sạch từng góc lớp, lau bóng từng mép bảng, kê lại những bộ bàn ghế thẳng tắp...

Vài tia nắng muộn còn vương vấn trên sân, gió thổi những cánh phượng rơi đầy, đỏ cả một góc trường...Đó là cây phượng duy nhất đã nở hoa!

Nó bồi hồi : sân này là nơi mỗi sáng thứ 2 chào cờ, giật mình thon thót khi nghe tên mình được nêu vì bị ghi sổ đầu bài. Là mỗi tiết thể dục cả lớp hứng chí kéo nhau ra chơi mèo đuổi chuột... Là lúc bạn Tuyên bế thốc nó lên, quay vòng vòng khiến nó sa sầm mặt mũi, rồi ngồi ăn vạ ngon lành giữa sân... Cột rổ kia là nơi mỗi lúc quả bóng màu cam trên tay nó nhẹ nhàng bay vào rổ, vang lên tiếng trầm trồ ngưỡng mộ của bọn con gái, ánh mắt nể phục của đám con trai. Căng-tin là nơi tá túc mỗi lần to gan trốn tiết, những buổi sáng kì kèo cô bán hàng "Cho cháu thêm ít thịt nữa nào...!" vào bát phở thơm lừng, là nơi diễn ra những cuộc họp của "Đội phệt sóng thần" lớp nó, đôi khi 8 anh em chung nhau một chai 7up, "thắm thiết" vô cùng... Hành lang này là những giờ ra chơi, chu mỏ thổi bong bóng xà phòng, bọn lớp 10 tầng dưới gào vọng lên "thống thiết" :

- Chị ơi! Không thổi nữa! Bóng đập vỡ đầu bọn em rồi!!!

Ghế đá kia, là nơi lần đầu tiên nó gặp "Anh" - người rất yêu nó. Anh bị ngã lúc đnag chơi bóng rổ, ngồi trên chiếc ghế đó, vẻ mặt đau đớn. Năm ấy nó học lớp 11, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên đến trước mặt anh, mở cặp lấy miếng urgo hoa hoét đưa cho anh, hất hàm :

- Rửa vết thương rồi băng vào đi, để thế nhiễm trùng đấy!

Anh chết đứ đừ vì cử chỉ "nghĩa hiệp" của nó. Cũng chẳng hiểu vì sao, ít lâu sau, nó nhận lời làm bạn gái anh. Anh không đẹp, không giàu, không học giỏi, chỉ được cái chơi bóng rổ cực siêu. Nó chẳng mấy thiết tha, quan tâm hời hợt. Cũng được gần một năm, cho tới hôm sinh nhật đứa bạn cũ. Nó đến bữa tiệc cùng một thằng nhõi tóc vàng, khuyên tai nhỏ xíu lấp lánh, và nụ cười đẹp mê hồn, giới thiệu với mọi người đó là bạn trai nó. Chẳng ngờ, anh cũng có mặt tại bữa tiệc. Kết cục : anh và nó...mất nhau...! Nhưng nó biết, anh vẫn luôn yêu nó nhất.

Nó vội vã đi tìm anh. Ngay lúc này đây, nó cần anh biết mấy. Anh đã từng nói :

- Dù cho cả thế giới này quay lưng lại với em, thì anh lúc nào cũng ở bên em, biết chưa? Đồ hâm...

Nó nghe tim mình đau buốt. Giờ này anh sắp đi làm thêm về rồi, nó sẽ đứng ở đây, đợi anh, phải gặp anh bằng được.

Đường đã lên đèn, vẫn nhộn nhịp như cái vẻ thường có. Chẳng ai thèm để ý một con bé đứng chơ vơ bên vệ đường, đôi mắt ầng ậng nước... Mười phút sau, anh xuất hiện. Anh gầy đi rất nhiều, lầm lũi bước đi như người mất hồn...Nó cứ nghĩ anh hẳn sẽ vui mừng, hẳn sẽ ôm chặt lấy nó mà nói : "Không được xa anh nữa nhé..!"

Nhưng không, anh bước qua, nhẹ như gió. Thậm chí chẳng thèm nhìn nó lấy một giây. Nó sững sờ : anh giận thế sao?

Nó hét lên, đầy tức tối :

- Thịnh! Quay lại đây cho em!

Anh vẫn bước đi, vẫn im lặng. Dường như ai đó đang nắm lấy trái tim nó, bóp nghẹt.

Chợt từ phía sau, một chiếc ô tô phóng tới với vận tốc khủng khiếp. Anh không hề hay biết. Nó hoảng hốt, vội lao lên đẩy anh vào phía trong.

"Két t t t t t t t t t t t t t....."
 
D

donquanhao_ub

Tiếng phanh xe ré lên ghê rợn. Con Camry quay một góc hơn 90 độ. Anh ngã ra, nhưng đã an toàn. Người đi đường hiếu kì dừng lại xem đông nghịt. Nó chợt giật mình : chiếc xe đang xuyên qua nó...!!!

Xuyên qua nó như một làn khói mỏng tang! Nó kinh sợ, nó bàng hoàng, chết điếng...

- Chuyện gì thế này?

Đầu óc bỗng quay cuồng, đau buốt. Nó ngồi thụp xuống, hai tay ôm đầu, hai hàm răng cắn chặt vào nhau rin rít. Những dây thần kinh như thi nhau căng ra, đứt phừn phựt. Óc muốn nổ tung, quằn quại. Chợt những hình ảnh lần lượt hiện lên trong kí ức mờ nhạt, như một đoạn phim quay ngược : về đứa con gái đi xe luôn phóng nhanh vượt ẩu, luôn trái lời bố không bao giờ đội mũ bảo hiểm, tối hôm đó đã uống rất nhiều, và đứa con gái nằm bất động giữa lênh láng máu...của hơn một tuần trước...! Những hình ảnh cứ đậm dần lên, rõ mồn một... Nó hoảng sợ, như điên dại, chạy thục mạng về nhà. Ngôi nhà vẫn u ám, nay phòng bếp leo lét ánh đèn. Mẹ nó rũ bên bàn ăn, luôn miệng lảm nhảm :

- Anh à...Muộn rồi, bé Nu đã đi học thêm về chưa? Anh gọi con xuống ăn cơm đi anh, gọi con đi anh...

Rồi mẹ nó khóc nức nở, khóc như mưa, khóc muốn cháy họng. Bố nó ngồi bên, khuôn mặt ông co rúm lại, khóe mắt cũng trào ra, nóng hổi...

Nó lặng người...

+++

Màn đêm buông xuống, bôi đen vạn vật. Nó bần thần nhặt những cánh phượng trên sân trường rồi lẻn vào lớp học qua khe cửa...Thận trọng xếp những cánh phượng đỏ rực thành một hình trái tim thật lớn trên bục giảng. Đôi bàn tay run rẩy, khóe môi mặn chát. Nó muốn nối lại những yêu thương đứt đoạn, nó khao khát...Nhưng chẳng thể nữa rồi. Tình yêu này thay cho lời xin lỗi đến cả lớp, đến thằng bạn thân, đến "anh", đến bố mẹ...Khi cánh phượng cuối cùng được đặt xuống, là lúc toàn thân nó nhẹ bẫng...Đôi mắt nhắm nghiền...

Nó đang tan ra...

Bay mãi...

Bay mãi...

+++

Nắng tháng 8 còn gay gắt lắm, như thiêu đốt mỗi hình hài. Nghĩa trang thành phố khô cằn, đám thanh niên đứng vây quanh một ngôi mộ còn chưa kịp xanh cỏ. Khói hương nghi ngút, nhưng đôi mắt cay xè, đỏ hoe...Thằng con trai quỳ xuống, giọng khàn đặc :

- Bọn tao đến thăm mày đây, con ngốc!

Gió hiu hiu, cỏ cây rì rào như lời đáp lại. Những nét sơn còn lấp lánh trên tấm bia :

Lê Phạm Anh Đào

Sinh ngày : 17-07-1993

Mất ngày : 19-05-2011

Và tấm ảnh chân dung nó, đang nhoẻn miệng cười xinh xắn...

 
D

donquanhao_ub

Một ngày đầy nước mắt và...nước mũi...!

Tôi vốn là đứa con gái mau nước mắt. Mặc dù hay tỏ ra mạnh mẽ, ngông cuồng. Chả phải cứ những ngày lễ ngày tết thấy tủi thân mới khóc, ngày thường cũng vậy. Người ta đánh, tôi không khóc. Nhưng nếu ai đó nói điều gì khiến tôi không vui, hoặc gợi lại trong tôi những kỷ niệm buồn, hoặc vô tình chạm vào tự ái của tôi...cũng khiến những giọt nóng hổi đua nhau lăn dài trên má. Tôi có cái tật rất trẻ con, đó là hay dỗi. Mỗi khi tôi khóc, hoặc là gục mặt xuống bàn nức nở, hoặc cúi gằm mặt xuống. Tôi biết khi mắt mũi tèm lem thỳ chẳng xinh đẹp chút nào. Những lúc ấy, nếu là ở trên lớp, mọi người sẽ xúm vào dỗ dành tôi, như 1 đứa bé, nhất là Tuấn Anh, Tân Teo, Nghĩa lợn, còn đòi "đốt nhà thằng nào làm nó khóc"... Và tôi càng được đà mà khóc to hơn. Nhưng thực ra, hành động đó sẽ khiến tôi cực kì cảm kích. Tôi luôn cần một chỗ dựa khi yếu lòng! Có phải vì được quá nuông chiều bởi những thằng bạn thân mà tôi đâm ra đỏng đảnh!?

8-3.

Tất bật chuẩn bị cho hội diễn thời trang của trường. Tôi tính toán mọi thứ thật chi tiết. Từ lời dẫn sao cho phải hay, độc đáo nhất tới việc đi đứng của dàn người mẫu lớp tôi. Tôi muốn mọi thứ phải hoàn hảo, và tôi ghét những ai chê bai mình, ghét lắm! Dù biết như vậy là quá bảo thủ. Cho nên tôi phát cáu khi thằng người mẫu đi sai thứ tự khiến lời thuyết minh của tôi loạn hết cả lên. Cả trường vẫn vỗ tay rầm rộ, vẫn cười nghiêng ngả. Tôi thành công, nhưng không trọn vẹn. Chỉ có thế mà tôi ức phát khóc, kết thúc chương trình lao vào cánh gà tổng xỉ vả thằng người mẫu 1 trận. Nó nhìn tôi bối rối và vô cùng biết lỗi. Cơn điên dịu xuống, tôi thở hổn hển vì bao nhiêu hơi sức đã chuyển thành căm hờn độp vào mặt thằng kia hết. Lát sau bình tĩnh lại, tôi thấy mình...giống con điên thật! Tôi chợt hoảng hốt, với tính khí bốc đồng và độc đoán thế này, tôi không thể trở thành một người quản lí giỏi, không thể khiến nhân viên của mình yêu mến nể phục. Và như vậy thì rõ ràng là tôi sẽ thất bại!

8-3

Mỗi thằng con trai lớp phải tự tay chuẩn bị 1 món quà tặng con gái theo thứ tự bốc thăm. Tôi được nhận quà từ cái thằng mà tôi và nó khá là ghét nhau. Nó bảo tôi là "Khối D đần" còn tôi chửi nó là "Khối A đụt"!!! Ấy nhưng khi nhận món quà bé xinh mà nó kính cẩn đưa cho tôi bằng cả 2 tay, tự nhiên mặt tôi đỏ bừng, nóng ran...Bỗng tôi giật mình...những khoảnh khắc này liệu có thể lặp lại một lần nữa? Thấm thoắt đã gần hết học kì 2 của lớp 12...Còn bao nhiêu ngày được ở bên nhau? Bất giác tôi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cuối lớp...Kim giây không ngừng dịch chuyển...!

8-3

Nhân dịp sinh nhật con bé ở lớp, anh em tranh thủ tổ chức luôn một bữa mời chị em, do...chị em tự nấu, ở nhà thằng Minh. Tôi lười, và cũng lại do được chiều chuộng, chả phải mó chân mó tay vào việc gì, chỉ nằm ườn như mèo đọc truyện. Ngay lập tức bị chủ nhà triệu đi mua quà 8-3 cho người yêu nó. Trong lòng tôi vô cùng ấm ức. Trời thì lạnh, lại còn mưa lâm thâm...nhưng mà ở nhà vắt vẻo mãi chúng nó cũng đánh giá. Thế là lê lết dậy theo nó ra đường. Tôi ghét cái kiểu đi xe của nó! Bạt mạng và kinh hồn. Gió, mưa, bụi...hòa quyện với nhau, tạt vào mặt tôi, đau rát. Tóc tai dựng ngược, rối bời, xơ xác. Lắm lúc tôi sợ, bấu chặt vai áo thằng bạn, coi như là sinh mạng tôi nó nắm lúc này...Tự nhiên nhận ra, nó có bờ vai đủ rộng, và vững chắc...! Rong ruổi gần 1 tiếng đồng hồ ngoài đường tìm hiệu bánh kem nào có chiếc bánh vừa ý nó quả là một cực hình! Nó muốn một chiếc bánh phủ kem chocolate ( vì người yêu nó thích chocolate), nhỏ thôi, đơn giản, nhưng phải đẹp. Ban đầu tôi cũng háo hức, tôi thích lựa chọn, thích mua sắm. Thế nhưng sau một hồi phơi thân phơi xác ngoài đường, mặt tím tái, môi nhợt nhạt, mũi đỏ ửng và bắt đầu sụt sịt thì tôi phát điên, nhặng xị lên với thằng bé :

- Mày kĩ tính nó vừa vừa ấy. Bánh mua thì nó cũng phải ăn, ăn xong cũng phải tiêu hóa chứ đọng mãi trong dạ dày làm nhân chứng cho tình yêu của ********* à mà phải cầu kì kén chọn!...@#$(*%^&**$#*...!!!

Ngẩn ngơ một lúc, nó chỉ vào tủ kính bảo anh bán hàng:

- Thôi lấy em cái kia cũng được.

Và cứ nằng nặc đòi tự tay ghi những lời yêu thương lên cái bánh. Tôi cau có lẩm bẩm :

- Yêu với đương! Chỉ tổ rách ruột!

Chợt những kí ức dội ngược về vùng não bộ. Ngày trước, cũng có người chu đáo với tôi như thế này... Từ buổi hẹn đầu tiên, chẳng giống ai...đến những tháng ngày bên nhau thực sự là rất vui, rất hạnh phúc. Tôi luôn nhận được nhiều yêu thương, nhiều bất ngờ, nhiều thú vị...Nhưng cũng chẳng được bao lâu. Sau những gì người ta làm vì tôi, sau những gì mà tôi nhận được, vẫn không đủ cho một tình yêu lâu dài. Người ta nói rằng tình cảm đó, không phải là tình yêu, mà chỉ là một thứ gì đó rất mơ hồ, không thể đặt tên... Cuối cùng, chỉ có tôi là con ngu, hay ngộ nhận những thứ hoang đường !!!...

Chưa hết. Thằng bạn năn nỉ tôi đi cùng nó đến tận nhà em người yêu tặng quà. Tôi khóc thầm đau đớn!!! Gần chục cây số chứ ít gì! Thôi thì vì tương lai con em chúng nó, tôi cắn răng cắn lợi lại ngồi sau xe nó, xé gió lao lên. Lạnh buốt và tôi bắt đầu ho. Nước mắt nước mũi tùm lum, tởm lợm... Nó vẫn lặng im, không kêu ca một tiếng. Thấy tôi run lẩy bẩy, nó ái ngại :

- Hay tao cởi áo khoác cho mày mặc nhé?

Tôi vội gàn :

- Thôi. Xin mày. Tao ngồi sau chịu được. Mày mà vật ra đây bây giờ tao còn khổ hơn.

Nó cười ra hơi...Chắc là cũng lạnh lắm...

Đến nhà em người yêu. Nhìn cái cảnh con bé nhận quà mà chẳng nói lên lời, ấp a ấp úng, và thằng bạn ngượng ngùng gãi đầu gãi tai như...nghiện, tôi không cầm được nước mắt. Giả vờ sụt sùi bốc phét :

- Đấy em thấy có khổ chị không. Nó lôi chị đi từ lúc 1h trưa, chả có gì vào bụng, đến hẳn xưởng bánh kem đặt bánh. Mà đây này, ngoài cái bánh với mấy hoa hoét kia phức tạp, những chi tiết đơn giản nó tự làm hết đấy. Viền này, phủ kem này, trang trí này, chữ nữa...em thấy người yêu em giỏi không?

Thằng bạn sướng, cười tít mắt. Em người yêu thì thẹn thùng đỏ mặt. Tôi hiểu ý, nháy mắt thằng bé :

- Thôi tao ra ngoài kia đứng đợi. Có gì trăn trối với nhau thì tranh thủ đi, nhanh nhanh lên ấy tao đói sắp vật ra đây rồi.

Lẩn nhanh ra sân, soi gương chiếu hậu vuốt vuốt lại mái tóc như tổ chim úp ngược vì gió, tôi hoảng hồn nhận ra mình đang khóc! Vội vàng quệt ngang những giọt nước long lanh trên khóe mắt, cứ sợ thằng bạn nhìn thấy lại hỏi linh tinh... Tôi quá nhạy cảm...

Lát sau thằng bạn chạy ra, vẻ mặt hí hửng, mãn nguyện lắm. Tôi thở dài thườn thượt :

- Thái độ thế nào ?

Thằng bé gật đầu lia lịa :

- Thành công mĩ mãn. Ôi trộ ôi mà sao lúc nãy mày nói hay thế, cảm động thế...Tao thề là tao bắt đầu hâm mộ mày rồi đấy.

Tôi cười nhạt nhẽo :

- Mẹ! Khen thừa thế! Nghề của tao rồi. Sau này tao cũng bốc phét kiếm cơm thôi.

Nó nhăn răng cười cợt, quay xe, lại vượt gió vượt rét trở về. Điện thoại réo inh ỏi. Bọn nặc nô ở nhà gọi mắng xa xả :

- Hai đứa mày vừa đi vừa bò à? Không nhanh thì nhịn đấy!

Tôi gắt gỏng :

- Vẫn đang nhanh. 2 bánh chứ phải 4 bánh đếch đâu mà đòi hỏi !

Nghe thế, nó càng vít ga căng cứng. Qua đoạn đường xấu, bụi mịt mù, những xe container, xe tải thi nhau nhả khói phùn phụt làm tôi ho sặc sụa. Nó giảm ga, dịu dàng :

- Mày cúi mặt xuống sau lưng tao ấy, tao che bụi cho.

Tôi ngỡ ngàng, nhận ra : Nó không phải thằng Minh "cù lần" như trên lớp tôi thường thấy...!

Lại điện thoại, lại giục. Tôi cáu tiết. Thằng bạn lại phóng ầm ầm. Đến đoạn sang đường, nó lóng ngóng thế nào vỉa ngay một mụ béo cưỡi SH to như thân hình mụ. Chẳng ai ngã ra, cũng chẳng ai làm sao. Nhưng chân tôi quẹt ngang xe mụ, làm một vệt nghe ken két, và rụng luôn bông hoa gắn đá lấp lánh đính trên giày của tôi. Thằng bạn vẫn phi nhanh như thể "chuyện đã rồi". Tôi tru tréo ầm ĩ :

- Thằng ki************aaaaaaaaa...Rụng xừ bông hoa ở giày tao rồi !!! Đi với mày chả được cái nước mẹ gì, chỉ tổ rước họa vào thân !!!

Nó ngậm ngùi:

- Ai biết được. Mà cũng sắp về đến nhà rồi...Thôi mày...giật nốt bên kia ra đi, để như vậy có khi lại đẹp.

Tôi uất ức đến tận cùng dương vô cực!

Về đến nơi, tiếng bát đũa lạch cạch làm ruột gan tôi cồn cào. Mất điện mới khổ! Biết ngay. Bây giờ Nhà nước không cắt điện luân phiên, mà họ cắt điện "ngẫu nhiên tùy hứng"...

Các bạn trẻ đang tranh ăn chí chóe. Tôi cũng ngồi xuống ngay cho có khí thế. Nhưng trời cao đất dày ơi...Nấu mất những 2, 3 tiếng đồng hồ mà ăn chỉ trong 15 phút...! Nhìn đống "hoang tàn đổ nát", lòng tôi chua chát. Bạn lớp trưởng nhanh nhảu gắp cho tôi mấy miếng chả còn sót lại trong đĩa. Tôi gẩy gẩy bát khoai tây xào với mấy cái đậu rán vẻ hờn dỗi. Bún thì còn nhưng... không ăn được mắm tôm! Tôi gào lên the thé:

- Thịt nướng của tao đâuuuuuu ?

Ngay lập tức mọi con mắt và những ngón tay chỉ thẳng vào...Tuấn Anh. Tôi hậm hực chọc bét nhè mấy lát khoai tây đã mềm ỉu trong bát mình.Cái Phượng cằn nhằn:

- Đã bảo ăn vừa thôi để phần cho nó với. Nhìn con bé kia kìa. Đã kén ăn thì chớ lại chẳng còn cái gì bỏ bụng. Đúng là bọn mồm gầu lưỡi chổi...

Tự dưng tôi đặt mạnh cái bát xuống mâm, bỏ ra một góc, ngồi khóc ngon lành...

Không phải vì không còn gì ăn, mà vì đã chẳng ai thèm nhớ đến tôi, chẳng ai thèm quan tâm đến sự tồn tại của tôi!

Các bạn lại xúm vào dỗ. Khóc to hơn. Các bạn quay ra "bắn tỉa" thằng Minh :

- Thằng này nữa! Đến giờ ăn rồi mày còn lôi nó đi đâu? Mà mày là rất hay lề mề nhá. Tất cả là tại mày đấy. Bây giờ mày phải...có trách nhiệm với nó đi.

Thằng Minh bối rối, nhưng rồi cũng lân la đến cạnh tôi :

- Thôi tao xin lỗi. Thế đi ăn bánh Pháp với tao nhé?

- Không! - tôi gằn giọng.

- Hay tao đi mua thịt nướng về cho mày?

- Không!

- À hay là mỳ Spaghetti nhá? Mày thích nhất còn gì?

- Không! - tôi quát lên tức tối.

- Thế mày thích ăn cái gì?

Tôi òa lên nức nở :

- Trả giày cho taoooooo...

Các bạn trẻ mặt nghệt hết cả ra. Thằng Minh vội vàng phân bua, giải thích. Các bạn "À!" lên một tiếng, kết luận :

- Chả liên quan gì đến vấn đề đang nói...!!!

Nhưng rỗi vẫn :

- Đấy thằng kia. Cái tội phóng nhanh vượt ẩu, nguy hiểm cả nó cả mày, cả người đi đường nữa, bọn tao chưa thèm kể. Bây giờ làm hỏng giày của nó có đền không?

- Có có... - Thằng bé gật đầu khổ sở.

Các bạn quay lại tôi :

- Bắt đền nó rồi. Thôi ăn ngoan nhé tí bọn tao dẫn đi mua giày mới. Ơ nhưng mà hết đồ ăn rồi...Ăn tạm quả táo này...Đây, xoài nữa, coca không? À bánh kem nhá? Cắt bánh đê Hằng ơi...!
 
D

donquanhao_ub

Tôi như 1 em bé hư hay khóc lóc, nhưng các bạn chẳng bao giờ to tiếng với tôi. Ngược lại, chăm chút cho tôi rất ân cần, đúng nghĩa 1 đứa trẻ! Tôi chợt thấy ấm lòng, tôi chợt thấy yêu thương dâng tràn...

Chiều muộn, tôi về nhà, mệt mỏi rã rời và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Đang mê man, chuông báo tin nhắn làm tôi tỉnh giấc. Của bố :

- Bố không về kịp, con với em bảo mẹ đưa tiền mua hoa tặng bà nội bà ngoại. Nhớ đóng phong bì nữa nhé.

Bố luôn chu đáo như vậy. Chưa năm nào những ngày này bố quên. Hôm nọ đã tranh thủ ngày nghỉ đưa mẹ, chị em tôi, cả dì và con em họ tôi đi ăn một bữa. Hôm nay cả bà bội bà ngoại...Tôi rep :

- Bao nhiêu ạ?

- Mỗi bà 500k.

Tôi phì cười. Bố dạo này cũng..."xì tin" gớm. Nhắn tin như thanh niên 2011 ý!

- Vâng.

Tôi bật dậy, bắt đầu chuẩn bị những gì bố dặn. Lúc đang đứng đợi taxi, tôi gặp bác - người đàn bà hàng xóm chồng bỏ chồng chê, có 2 đứa con trai thì 1 đã chết vì nghiện ngập, còn 1 thì hiện làm cai than cai gio gì đấy, đánh giết nhau cướp bãi tranh than như cơm bữa. Tóm lại cũng chẳng phải ngoan hiền tử tế. Bác tươi cười hỏi tôi :

- Hai chị em đi cô giáo à?

- Dạ không - Tôi lễ phép - Cháu chúc mừng cô trên trường rồi, bọn cháu lên thăm bà...

Người đàn bà xuýt xoa :

- Con cháu có hiếu, sướng thật...

Tôi buột miệng :

- Anh Ninh đã tặng hoa tặng quà gì bác chưa ạ?

Chợt thấy mình vô duyên quá, tôi quay mặt về phía khác. Người đàn bà trầm giọng :

- Ừ...Cũng chưa thấy gì cả...

- Dạ...

- Lúc chiều thấy nó chở cái chuồng chó về rồi lại đi mất, chẳng thấy nói gì...

- Dạ...

Bác ta nhìn tôi, cười gượng :

- Để bác gọi cho nó xem sao...

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt tôi như mờ đi. Màn hình chiếc điện thoại trên tay người đàn bà sáng nhấp nháy...

- Con à? Đang làm gì thế?

Giọng ồm ồm vọng ra từ cái loa bé xíu trên điện thoại :

- Sao hả mẹ?

Người đàn bà cố tỏ ra hài hước :

- Thế hôm nay không có bông hoa *** lợn nào tặng mẹ à?

- Con đang trên bãi. Giờ này vẫn phải trông quân nó làm. Mẹ kiếp! Bọn thằng Dũng thằng Cường dạo này toàn nhòm ngó bãi con...

Giọng người đàn bà ám áp lạ thường :

- Ừ...Mẹ đi họp tổ dân. Lát con về hâm lại thức ăn trên bàn nhé...

Đôi mắt người mẹ rưng rưng. Tôi thấy đôi mắt ấy long lanh, nhưng tuyệt nhiên không một giọt nước nào rơi ra...Có lẽ bác đã phải chịu quá nhiều nỗi đau, hơn cả lúc này, và có lẽ...nước mắt bác đã quen chảy ngược...! Sống mũi cay xè, tôi mím chặt môi...

- Có ăn bánh mì không? Mẹ mua cho mấy cái...Đêm mới về thức ăn nguội lạnh cả mày lại lười không đun thì nhịn đói đến mai...

Đến đây thì tôi không chịu nổi. Nước mắt trào ra. Dù anh ta có là ma là quỷ, là đầu trâu mặt ngựa, kể cả có thể là loại người gì ngoài xã hội, thì với người đàn bà này, anh ta vẫn là đứa con trai bé bỏng! May sao đúng lúc chiếc taxi trờ tới, tôi vội vã chào bác, bước lên xe thật nhanh để người đàn bà đừng nhìn thấy tôi đã khóc trước cả khi nước mắt bác kịp rơi...

Nghe tiếng chuông, bà nội đội mưa ra mở cổng cho tôi. Dáng bà nhỏ bé, chậm chạp, lưng bà còng...Tôi đã lau hết nước mắt trên taxi chưa ấy nhỉ...?

- Bà ơi!

- Chị bé lên với bà đấy à?

Đi học cả ngày, tôi thậm chí chẳng có thời gian để thường xuyên đến thăm bà. Bà thì lúc nào cũng mong cháu đến chơi, bà già lắm rồi. Ở nhà có bà nội là thương tôi nhất. Tính tôi giống tính bà, cũng nội tâm và giàu tình cảm như bà vậy!

Tôi sà vào lòng bà.

- Bà ơi...Mùng 8 tháng 3, con chúc bà luôn vui vẻ mạnh khỏe ạ...

Bà cười, móm mém :

- Cha bố mày! Năm nào cũng nhớ đến bà là bà vui rồi. Đi vào đây.

Bà đon đả, vồn vã. Trong khi ông nội đang ngồi xem TV, thấy tôi chào cũng chỉ hời hợt :

- Ừ. Lên đấy hả...

Không hiểu sao, ông luôn tỏ ra chẳng vừa lòng với tôi. Tôi cũng không quan tâm. Cứ thế có khi lại bình yên!

Bà nội cẩn trọng đặt lẵng hoa hồng rực rỡ lên bàn. Bà nâng niu tất cả những gì có giá trị về mặt tinh thần. Và tôi đã sửng sốt biết bao khi thấy tập phong bì bà cất trong tủ của bà. Từ năm 2000 đến nay. 11 năm! Mỗi năm vào hai dịp 20/10 và 8/3...bố con tôi đều tặng bà một lẵng hoa kèm một phong bì với ít tiền. 22 cái phong bì, cũ mới đủ cả, không thiếu cái nào. Tôi lặng thinh! Nghẹn ngào...

Trái lại, bà ngoại xuề xòa hơn. Khi tôi mò lên đến nhà bà, ngay gần nhà ông bà nội nhưng nằm lưng chừng một quả đồi đến rã cẳng thì bà đã tắt điện tốm om và ngủ tự bao giờ. Ông ngoại mất sớm, bà ở một mình, nhưng lúc nào cũng lạc quan vui vẻ. Mỗi dịp nhận được quà tặng của bố con tôi, bà không tỏ ra xúc động dạt dào như bà nội. Bà chỉ nói là rất thích, và bà luôn cười. Nhưng có lần tôi đã thấy, bà giữ lẵng hoa bố con tôi tặng gần 3 tháng trời trong phòng, mặc kệ nó đã héo khô héo rũ...Hẳn là bà đã vui lắm...

Xong nhiệm vụ, tôi về nhà cũng là lúc đã gần khuya. Tắm rửa qua loa, ăn bát cơm chống đói, tôi leo lên giường trùm chăn kín mít. Vậy là sắp hết ngày...Nhưng những người tôi đợi lại chẳng thấy chúc mừng tôi lấy một câu. Tay cứ giữ khư khư cái điện thoại. Nắm thật chặt. Trong đầu luôn nghĩ chỉ 1 lát nữa thôi...sẽ có tin nhắn, sẽ có những cuộc gọi. Đúng thật! Nhưng chẳng phải những người tôi đang đợi. Tự nhiên tôi thấy tủi thân lạ lùng. Thế là cứ khóc, cứ khóc...cho đến khi thiếp đi mệt mỏi...

Kết thúc một ngày đầy nước mắt, và cả...nước mũi...

Ngày mai, tôi lại phải sống, vẫn phải sống...như tôi đang phải sống...

Chợt tôi nghĩ đến những người phụ nữa hôm nay tôi đã gặp... Là người yêu thằng Minh, là người đàn bà cùng xóm, là bà nội, bà ngoại tôi...Mỗi người một hoàn cảnh, một số phận, một niềm hạnh phúc riêng. Dù nhỏ bé hay vĩ đại. Họ đều là những người hạnh phúc. Cả tôi cũng vậy, mặc kệ những điều trái ý, tôi vẫn là người hạnh phúc cơ mà...Bất giác tôi mỉm cười, kéo chăn lên tận cằm, khép mi hờ hững...

À ơi...

Ngủ ngon, mơ đẹp...!
 
D

donquanhao_ub

Bẻ gãy...!

Đứa con gái ngồi trước gương...ngắm nhìn khuôn mặt vừa make up của nó...không đẹp, nhưng tươi tắn và đường nét hơn nhiều...

Không biết từ bao giờ, nó đã biết "bắt mình không được xấu". Nó vốn không thích một khuôn mặt già dặn, nhưng mascara và eyeline đã khiến đôi mắt nâu vốn hiền từ trở nên sắc hơn bao giờ hết...Nó trở nên như vậy từ khi nào? Nó cũng không biết. Điều duy nhất nó nhận thấy rõ là : càng ngày nó càng ích kỉ và độc đoán !!!

Nó nhếch mép. Nụ cười bí hiểm kiểu nửa môi. Nó của hiện giờ : hoàn hảo trong mắt nó.

Nó lầm lì và khó gần hơn. Bạn bè nhận xét vậy. Kệ. Ai mà quan tâm cơ chứ. Họ chỉ biết xì xào thôi.

Nó bắt đầu trở nên nguy hiểm hơn trong mắt đám nữ sinh. Bằng việc lạnh lùng và "ve vãn" thành công một bạn "trai ngoan"-hình mẫu lí tưởng, đồng thời là Idol của nhiều đứa con gái trong lớp. Nó phá tan được cái khoảng cách giữa "bạn ấy" và nó. Nó biết, chỉ và đường cơ bản nữa thì bạn ấy lại chả đổ rạp như chuối, đỡ mấy lần không dậy được ấy chứ! Nhưng ai thèm, nó thích đong đưa!

Bỗng nhiên nó muốn trở thành một kẻ xấu, nó muốn mình thật tàn nhẫn, nó muốn sống khác cuộc sống lương thiện trước đây. Nó thấy...hình như...càng tỏ ra kiêu kì và bí hiểm thì càng hấp dẫn mặc dù bị đóng mác "chảnh". Và nó quyết định như thế.

Lần đầu tiên nó biết liếc mắt cười tình tứ với 1 thằng con trai...

Lần đầu tiên nó biết "giật" người yêu của kẻ khác... Như ai đó đã từng "giật" khỏi tay nó người nó yêu thương nhất và khiến nó trở thành thế này...

Lần đầu tiên nó dám 1 mình chống lại lũ con gái tìm đến nó đánh ghen. Gần chục đứa con gái vây quanh nó như muốn xé tan hết những quần áo nó đang mặc trên người, như muốn moi gan móc ruột, ăn tươi nuốt sống nó. Nó run, nhưng không sợ. Nó phi lên vệ đường, vớ ngay một thanh gỗ lởm chởm những đinh và dính đầy bùn đất, vung lên, vụt không biết trời đất vào những đứa con gái trước mặt. Máu! Chúng ré lên kinh hãi. Con bé cầm đầu hét : "Giữ nó lại đi chứ". Nó càng điên tiết : "Tao thách"! Thanh gỗ trong tay vẫn quất tới tấp. Rồi..."rắc"...thanh gỗ dưới lực tác động điên cuồng của nó, gãy làm đôi. Nó bị dồn ngay vào 1 góc. Ném mảnh gỗ trong tay xuống đất. Nó đưa mắt thận trọng nhìn những đứa con gái trước mặt. Chúng chưa hết bàng hoàng, chưa hết bất ngờ vì phản ứng dữ dội của nó. Chợt thấy nó cúi xuống, nhặt cái vỏ chai thủy tinh dưới chân, đập "bốp" vào tường và giơ ra trước mặt : "Con nào giỏi thì bước vào đây"...! Lũ con gái nhìn nhau im lặng, từ từ lùi ra hết. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn dưới chân nó, và chĩa ra như khiêu khích trên tay nó. Không nhìn thấy, nhưng nó hình dung được đôi mắt sắc lạnh của mình lúc này. Người dân bắt dầu xúm lại xem, họ can nó với lũ con gái kia ra. Bộ dạng chúng vô cùng thê thảm : áo rách tả tơi vì những đòn "roi đinh" mà nó vừa giáng xuống, máu ứa ra trên vài cánh tay...Nó biết mình thắng...!

Chiến thắng càng khiến nó trở nên ngạo nghễ, bất cần. Càng ngày, nó càng tỏ ra xấu xa...

Thằng bạn thân góp ý : " Tao bắt đầu thấy sợ mày rồi đấy. Mày khác quá. Tao khuyên mày thay đổi là muốn nói mày đừng buồn rầu, ủ rũ và suốt ngày lủi thủi như 1 con tự kỉ, chứ không bảo mày phải hung bạo như thế này..." Nó gắt lên : " Mày thì biết cái gì mà nói" !!!

Nó không định nói thế, ít ra là sẽ không cáu lên như vậy, nhưng nhìn vào khuôn mặt với đôi mắt đen sắc lạnh phản chiếu qua tấm kính cửa, nó chẳng suy nghĩ nữa. Dường như đôi mắt đã phần nào đó tác động đến nó mạnh mẽ hơn. Nó thấy lạ lẫm và thích thú. Nó tự tưởng tượng mình là một con sói, hoang dại, cô độc nhưng mạnh mẽ...

Giờ thể dục. Một mình với quả bóng rổ, nó nện bình bịch trên sân, ném thùm thụp vào rổ, tỉ lệ gần như là chuẩn. Nó biết nhiều ánh mắt đang nhìn nó. Có ngưỡng mộ, có ghen tị, có soi mói, có bàn tán...Con bé Giang lớp nó, người nhỏ thó và có vẻ vô cùng mỏng manh. Con bé ấy bị u não, chắc hết học kì này sẽ thôi học để đi phẫu thuật. Trước đây nó thương bạn lắm. Bao nhiêu tiền dành dụm nó đem cho Giang hết. Nó bảo cho vay, khi nào có thì trả, mặc dù nó chẳng thân thiết với Giang. Đợt biết Giang bệnh nặng, nó cũng an ủi động viên luôn, nhưng đến giờ thì không. Tầm nhìn của nó thu hẹp lại trong phạm vi bản thân. Giang đang đá cầu với mấy đứa con gái khác. Bỗng lùi lại và chẳng may dẵm phải chân nó. Nó trợn mắt quát :

- Mù à ?

Giang co rúm người sợ hãi. Lắp bắp :

- Tại cậu đứng chỗ khuất tớ không nhìn thấy...

- Không biết mở mồm xin lỗi 1 câu à ?

Giang yếu ớt :

- Tớ thật sự không thấy cậu mà...Mà sao cậu phải làm to chuyện lên như thế...

Nó nổi điên :

- Còn nhiều cái cậu làm tớ gai mắt đấy. Cậu sống phải để cho người ta thương chứ. Sống không biết điều thì...chết mẹ nó đi cho rộng đất!

Giang bàng hoàng. Mở to đôi mắt nhìn nó. Rồi con bé khóc. Giang đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Thực sự mấy tuần nay, Giang suy sụp rất nhiều, cũng nhờ có nó và cả lớp động viên, Giang đã nguôi ngoai đi phần nào...Vậy mà lúc này...Nó thật sự cảm thấy tội lỗi nhưng...Một lần nữa, nó hình dung ra đôi mắt kẻ đen của mình...



Ngày sinh nhật nó.

Nó háo hức đợi từ nửa tháng trước rồi. Bánh, hoa và nến...Lung linh như đôi mắt của nó trong đêm. Những năm trước nó không tổ chức lớn như năm nay. Và cũng chẳng cần mời nhiều, các bạn nó sẽ tự đến đông đủ, không thiếu 1 người. Chúng nó luôn đoàn kết như vậy mà. Tối hôm nay, nó thật sự xinh đẹp. Đôi mắt vẫn kẻ đen nhưng sáng long lanh...

8h30...

Nó bắt đầu gọi điện và nhắn tin loạn cả lên...

Tuyệt nhiên...không một tín hiệu phản hồi...

9h00...

Nó điên cuồng hất đổ tất cả...

9h45...

Nó rời quán bar nơi tổ chức sinh nhật trở về nhà...

10h00...

Nó khóc nức nở trong căn phòng u tối. Nấc lên từng hồi...Nó ném, nó đạp, nó xé, nó đập...tất cả hững gì hiện hữu trước mắt nó. Quần áo xộc xệch. Nước mắt nhạt nhòa. Tóc tai rối bời. Lần đầu tiên nó có cảm giác như thế này. Giống như cả thế giới đã phản bội lại nó. Cũng tại nó. Tim nó chợt thắt lại.

10h35...

Điện thoại nó rung lên. Tin nhắn từ 1 số máy lạ :

" Vân à...tớ Giang đây. Chuyện hôm nọ Giang sai rồi...cho Giang xin lỗi nhé. Chúc mừng sinh nhật Vân...!"

...

11h00...

Đứa con gái ngồi trước gương...ngắm nhìn khuôn mặt hiện tại của nó. Lem luốc mascara, nhòe nhoẹt chì kẻ mắt...Đôi môi bật máu và sống mũi đỏ ửng. Nhưng nước mắt đã thôi rơi tự khi nào. Nó lại cười, điệu cười nhếch mép.

Chợt, nó đưa tay với cái bút kẻ mắt rồi...bẻ gãy...!
 
Top Bottom