Văn 12 văn nghị luận về dịch bệnh

Hạ Mộcc

Học sinh chăm học
Thành viên
20 Tháng chín 2017
333
737
109
Vĩnh Phúc
Tham khảo nè:

Có thể nói, HIV-AIDS là một trong những mối hiểm họa lớn nhất trong lich sử
của nhân loại trong suốt 2 thế kỉ qua, là vấn đề nan giải, cấp bách và mang
tính toàn cầu. Việc ngăn chặn và đẩy lùi căn bệnh thế kỉ này luôn được xem là
mối quan tâm hàng đầu của mỗi quốc gia trên thế giới. Năm 2001, Trong
phiên họp của Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc, qua “Bản thông điệp nhân ngày
phòng chống HIV/AIDS 1/12/2003”,Tổng thư kí Liên Hiệp Quốc Cô phi an nan
đã khẳng định phòng chống HIV/AIDS phải là mối quan tâm hàng đầu của
nhân loại và chỉ rõ những ảnh hưởng tiêu cực của sự kì thị, phân biệt đối xử
đối với những nạn nhân của HIV. Ông cũng tha thiết kêu gọi các quốc gia và
toàn thể nhân dân thế giới “Hãy sát cánh cùng tôi, bởi lẽ cuộc chiến chống lại
HIV/AIDS bắt đầu từ chính các bạn.” Cho đến ngày nay, Thông điệp ấy vẫn có
sức tác động mạnh mẽ đến suy nghĩ và hành động của mỗi cá nhân và toàn
xã hội trong cuộc chiến chống lại căn bệnh thế kỉ này.
Trước hết, chúng ta cần tìm hiểu “HIV/AIDS là gì ?” AIDS là tên viết tắt của
Acquired Immune Deficiency Syndrome - hội chứng suy giãm miễn dịch mắc
phải. HIV là tên viết tắt của cụm từ Human Immunudeficiency Virus, chỉ loại
virus gây ra bệnh AIDS ở người. Nó có thể làm suy giảm khả năng miễn dịch
và sức đề kháng của con người, vì vậy, người bệnh thường mắc phải những
triệu chứng như viêm da, tiêu chảy, đau mắt, lao phổi,... nhưng lại hoàn toàn
không có khả năng hồi phục, dẫn đến suy kiệt, rồi tử vong. Những con số
thống kê hàng năm về HIV-AIDS luôn khiến chúng ta phải giật mình, cho
chúng ta thấy được rằng : HIV/AIDS thực sự là mối hiểm họa của toàn nhân
loại. năm 2007, toàn thế giới đã có 36.1 triệu người nhiễm HIV/AIDS và 21.8
triệu người trong số đó đã tử vong. Tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương,
Con số này đã lên đến 5 triệu người. Riêng tại Việt Nam, hiện có hơn 133
nghìn người đang phải sống chung với căn bệnh này. Đáng buồn hơn, trên
78% số người bệnh đang trong độ tuổi từ 18 – 39. Trung bình mỗi ngày trôi
qua, trên thế giới lại có thêm 16 nghìn người nhiễm HIV/AIDS. Những con số
ấy cứ tăng dần theo thời gian một cách nhanh chóng đến kinh ngạc. Chúng đã
trở thành hồi chuông cảnh báo, là động lực thôi thúc tất cả chúng ta, từ cá
nhân đến cộng đồng, phải hành động để ngăn chặn và hạn chế những hậu
quả nghiêm trọng mà HIV-AIDS đã, đang và sẽ gây ra cho nhân loại. Để đạt
dược mục tiêu chung đó, chúng ta cần phải có sự cam kết , nguồn lực và
hành động. Nhân tố quyết định sự thành ,bại của công cuộc đẩy lùi đại dịch
này không ai khác ngoài chính chúng ta. Bởi lẽ, tất cả chúng ta đều là đồng
loại, cùng chung sống dưới một bầu trời, hít thở chung một bầu không khí, sao
có thể vô tâm ngoảnh mặt,sống tách mình ra khỏi nỗi đau của hàng trăm triệu
con người đang đấu tranh từng ngày giành sự sống, trong cơn tuyệt vọng và
nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần?. Liệu chúng ta có quyền được dửng dưng,
thờ ơ, và chối bỏ trách nhiệm của bản thân trước những điều mắt thấy tai
nghe như thế? Không ! Lương tri không cho phép chúng ta làm điều đó. Bởi lẽ,
“Trong thế giới khốc liệt của AIDS, không có khái niệm chúng ta và họ.” và “im
lặng đồng nghĩa với cái chết”.
Có khi nào bạn tự hỏi: “ Tại sao chúng ta chưa thể đẩy lùi đại dịch này ?”. Câu
trả lời là chính vì con người chúng ta quá ích kỉ và hèn nhát, không dám đối
diện với sự thật , luôn kì thị và hắt hủi những bệnh nhân HIV và vô tình đã đẩy
họ vào con đưởng tuyệt vọng không lối thoát. Người nhiễm HIV, cũng như
chúng ta, đều là những con người bằng xương bằng thịt, có những tình cảm,
cảm xúc rất “người”, khác chăng là họ chỉ kém may mắn hơn ta. Điều đó
không có nghĩa là họ không có quyền hòa nhập với cộng đồng. Hơn nữa,
những người không may nhiễm HIV lại là những người nhạy cảm hơn ai hết,
và việc bị xã hội kì thị, xa lánh sẽ dẫn đến những hệ lụy rất xấu đối với bản
thân người bệnh. Họ dễ mang tâm trạng chán chường, thù hận, oán trách
cuộc đời, sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ và nguy hiểm cho mọi người
xung quanh. Mặt khác, một số người nhiễm bệnh lo sợ mình bị xa lánh, nên
giấu giếm bệnh, hoặc gia đình, làng, xã sợ bị mất danh dự, cũng che đậy sự
thật. Nếu im lặng, sẽ dẫn đến bệnh dễ lây lan hơn, ít có điều kiện chữa trị,
thành ra một bệnh dịch, đe dọa đến an toàn và sức khỏe của nhiều người
khác.
Các nhà khoa học trên thế giới đã khẳng định: HIV chỉ lây lan qua ba con
đường chính truyền máu không an toàn, quan hệ tình dục bừa bãi và lan
truyền từ mẹ sang con. Virus HIV hoàn toàn không lây truyền qua đường hô
hấp nhưng đại bộ phận người dân thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng
vẫn luôn có một khoảng cách nhất định với người nhiễm HIV. Ta không thể
mang trong mình suy nghĩ “họ mắc bệnh, ta không mắc bệnh, việc gì đến ta”
hay “họ mắc bệnh, phải tránh xa ”. Kẻ thù của chúng ta trong cuộc chiến
chống HIV ác liệt này không gì khác ngoài những suy nghĩ lệch lạc,ích kỷ và
thiếu trách nhiệm ấy. Sự im lặng,kì thị và phân biệt đối xử luôn là chướng ngại
lớn nhất. Sớm nhận thức được điều đó, Cô-phi-an-nan đã kêu gọi tất cả mọi
người “hãy cùng lên tiếng thật to và dõng dạc về HIV/AIDS”, “hãy cùng đánh
đổ các thành lũy của sự im lặng, kì thị và phân biệt đối xử đang vây quanh
bệnh dịch này”. Đó chính là chìa khóa của vấn đề nan giải trên.
Thật vậy, HIV/AIDS đang tác động rất xấu đến đời sống của con người trên
thế giới. Một số lượng lớn về tiền bạc và vật chất đang được dành cho việc
chống lại HIV, trong khi lẽ ra số tiền đó phải được dùng để đầu tư vào giáo
dục và phát triển đất nước. Tất cả chúng ta, không riêng một ai, đều đang phải
cùng nhau gánh chịu những khó khăn ,thử thách ấy. Phòng chống HIV tử lâu
đã không còn là trách nhiệm riêng của bất cứ cá nhân hay tổ chức nào, mà nó
đã trở thành vấn đề sống còn của nhân loại.
Là học sinh, khi còn ngồi trên ghế nhà trường , bản thân em luôn tự nhận thức
rằng HIV/AIDS là một hiểm họa của loài người và kiên quyết nói không với ma
túy và chất kích thích . Đồng thời, tăng cường các hoạt động thể dục thể thao
để nâng cao sức khỏe, tham gia các hoạt động tuyên truyền nhằm nâng cao
nhận thức của người dân về mức độ nguy hiểm của căn bệnh này. Tất cả
chúng ta phải quyết tâm, đồng lòng và đoàn kết thật mạnh mẽ. Bệnh dịch dễ
lây lan chính là do sự thiếu hiểu biết, thiếu sự quan tâm, là do thái độ thiếu
kiên quyết trong phòng ngừa.Quan trong hơn cả, chúng ta phải lên tiếng
chống lại HIV. Bởi lẽ, như đã nói, trong cuộc chiến với AIDS, im lặng đồng
nghĩa với cái chết. Hãy mở rộng vòng tay đối với những bệnh nhân AIDS. Hãy
thắp lên trong họ một ngọn lửa tình người, một niềm tin vào tương lai tươi
sáng, mở ra trước mắt họ những cánh cửa cơ hội để sửa sai, làm lại từ đầu
và được cộng đồng chấp nhận. Hãy chung tay đánh đổ sự kì thị và vực dậy
những mảnh đời sai lầm, để mang lại cho những nạn nhân của HIV sự sẻ chia
và đồng cảm, để họ có thêm nghị lực vượt qua nghịch cảnh của cuộc đời. Có
như vậy, những bệnh nhân HIV sẽ có điều kiện tiếp tục sống và đóng góp cho
xã hội. Đó là những hành động thiết thực và hữu ích nhất chúng ta có thể làm
được trong lúc này cho họ - những nạn nhân HIV.
Một lần nữa, xin mượn lời ông Cô-phi An-nan: “Tất cả - bạn, tôi và chúng ta -.
Hãy lên tiếng thật to và dõng dạc , đánh đổ thành lũy của sự im lặng , kì thị và
phân biệt đối xử đang vây quanh dịch bệnh này . Hãy mở ra những cánh cửa
mới , hãy cùng nắm tay nhau để đẩy lùi đại dịch này. Hãy giữ cho mình một
niềm tin mãnh liệt rằng: trong tương lai không xa, con người chúng ta sẽ tìm
ra thuốc chữa HIV/AIDS và vắc xin phòng ngừa căn bệnh thế kỉ này. Hãy luôn
vững tin vào một ngày mai tươi sáng cho những nạn nhân của HIV-AIDS.
Nguồn: Sưu tầm
 

lê thị hải nguyên

Mùa hè Hóa học
Thành viên
TV ấn tượng nhất 2017
28 Tháng hai 2017
2,166
3,199
689
21
Thanh Hóa
HV Thánh Huy
suy nghĩ về nạn dịch HIV/AIDS ở nước ta hiện nay
-HIV/AIDS đang là một đại dịch của thế giới và của Việt Nam
-nguyên nhân
+do kém hiểu biết,có cuộc sống cá nhân không lành mạnh
+gia đình không hạnh phúc....
+do thực hiện công tác
+do đất nước kém phát triển
-Trước hết, với đạo lí làm người, không ai được quyền dửng dưng trước tai họa của đồng loại.
– HIV/AIDS đang tác động xấu đến đời sống của nhân loại trên toàn thế giới. Một phần lớn tiền bạc và vật chất của thế giới đang phải dồn cho việc chữa trị bệnh AIDS, lẽ ra sẽ được dùng để sản xuất ra lương thực, phòng chống thiên tai…
– Có nhiều con đường lây nhiễm HIV mà bất kì ai cũng có thể không may gặp phải: truyền máu không an toàn, lây từ mẹ sang con, lây từ đời sống tình dục thiếu trách nhiệm, thiếu hiểu biết. Nếu không có những biện pháp phòng ngừa mạnh mẽ, bệnh có thể đến gõ cửa từng nhà…
– Phải cảnh báo với tất cả mọi người xung quanh về các nguy cơ lây nhiễm HIV/AIDS để tự mình tích cực phòng tránh.
– Phải có cái nhìn đúng và thái độ đối xử đúng đối với người bị HIV/AIDS:
+ Phải coi họ như những con người không may nhiễm phải một thứ bệnh mà đến nay nhân loại chưa có thuốc chữa. Phải yêu thương và chia sẻ nỗi đau.
+ Không được kì thị, coi những người ấy như người bỏ đi, phải giúp họ tạo dựng được niềm tin và nghị lực để sống và đóng góp. Trừ những con đường lây nhiễm đã được xác định, người ta có thể gần gũi với những người bị bệnh.
– Cần góp một phần công sức vào công việc chung, góp một phần tiền bạc vào công việc phòng ngừa nơi cộng đồng của mình. c) Bài học nhận thức và hành động
– Nhận thức được những nguy hiểm của căn bệnh thế kỉ, cách phòng tránh.
– Hành động: mỗi học sinh cần sống lành mạnh, chăm lo học tập, rèn luyện đạo đức, nhân cách. Không có thái độ kì thị, phân biệt đối xử với những người bị HIV hay người nhà của họ. Chia sẻ, cảm thông để giúp họ hòa nhập với cộng đồng.
 

Lann Anhh

Học sinh mới
Thành viên
19 Tháng chín 2017
15
10
6
Vĩnh Phúc
I. Mở Bài
Hiện nay, nhân loại hàng ngày hàng giờ đang phải đương đầu với nạn dịch tràn qua mọi châu lục như một trận gió đen. Đó là nạn dịch HIV, bệnh dịch suy giảm miễn dịch, chưa có phương thức cứu chữa. HIV có thể quét sạch tất cả, không trừ một ai. Thậm chí đó là những đứa trẻ, mầm non của tương lai, là những chàng thanh niên khỏe đẹp có thể biến thiên nhiên thành điện thép cho con người hạnh phúc mai sau. Vì vậy, nhân ngày 1-12-2003, Tổng thư kí Liên hợp quốc đã đưa thông điệp khẩn thiết phòng chống AIDS: “Hãy sát cánh cùng tôi, bởi lẽ cuộc chiến chống lại HIV/AIDS bắt đầu từ chính các bạn”, ở một đoạn khác, ông viết tiếp: Trong thế giới khốc liệt của AIDS không có khái niệm “chúng ta và họ”, “thế giới đó”, im lặng đồng nghĩa với cái chết”.

II. Thân bài

1. HIV/AIDS là một thế giới khốc liệt, là thảm họa của loài người.

a. Gần hai thập kỉ cuối cùng của thế kỉ XX và nay đã bước sang thập niên của thế kỉ XXI, mặc dù tất cả các nhà y học tài ba của thế giới đã vào cuộc để tìm ra một thứ thuốc hữu hiệu để chữa căn bệnh đồng nghĩa với tử thần. Đó là căn bệnh có cái tên gớm ghiếc HIV. Nhưng tất cả đang bó tay, chưa tìm được một thứ vacxin nào có thể phòng ngừa và tiêu diệt được thứ virut khủng khiếp ấy. Những thứ thuốc tốt nhất hiện có cũng chỉ có ý nghĩa giúp bệnh nhân có thể kéo dài sự sống và những biện pháp phòng ngừa cũng chỉ nhằm giảm bớt sự lây lan căn bệnh quái ác ấy từ người này sang người khác, không để nó trở thành đại dịch mang tính toàn cầu mà thôi.

b. HIV dù chưa là một đại dịch nhưng cho đến nay nó đã lấy đi hàng triệu sinh mệnh. Nếu tính bình quân, chỉ tính đến năm 2007 thì cứ mỗi ngày trôi qua, thế giới có thèm mười tám nghìn người nhiễm HIV, nghĩa là cứ mỗi giờ thì có bảy trăm năm mươi người mắc vào thứ bệnh mà lưỡi hái tử thần đang kề tận cổ ấy. Tất nhiên cho đến giờ phút này, con số thống kê đang tăng lên một cách đáng sợ.

c. Điều đáng buồn và đáng sợ hơn là hầu hết bệnh nhân đều là những người trẻ tuổi, cái tuổi của tương lai, cái tuổi đang trực tiếp sản xuất ra của cải vật chất và tinh thần và là niềm hi vọng của mỗi gia đình. Giờ đây họ chẳng những không lao động được mà còn phải tập trung vào chữa bệnh. Kèm theo đó là bao người thản phải tập trung chăm lo cho những người bệnh ấy, chưa kể là bao nhiêu của cái phải lần lượt đội nón ra đi vì căn bệnh hiểm nghèo ấy. Thế là hậu quả biết bao người vợ mất chồng, người mẹ mất con. Có biết bao trại trẻ mồ côi làng SOS dành cho những đứa trẻ đã mang virut HIV/AIDS mọc lên như nấm. Các bạn hãy tưởng tượng, riêng khu vực châu Phi cận sa mạc Sahara với dân số một phần mười thế giới thì số người dương tính với HIV đã chiếm gần bảy tám phần trăm dân số. Còn ở nước ta, con số nhiễm bệnh đã lên tới ba trăm nghìn người, số người đã chết lên tới con số hàng mấy chục ngàn người. Theo công bố cua Bộ Y tế, cứ mười phút trôi qua, thì có thêm một người nhiểm phải căn bệnh hiếm nghèo đó.

2. Không có khái niệm “chúng ta” và “họ”

a. Không ai được phép coi đây là việc của người khác, chỉ liên quan đến “họ”, tức là những người nhiễm HIV, hay đang bước sang thời kì AIDS. Trước hết, với đạo lí làm người, không ai được quyền dửng dưng trước tai họa của nhân loại. Vì như Mác đã nói: “Đã là con người thì không ai được phép quay lưng với nỗi đau khổ của đồng loại”. HIV đang tác động xấu đối với đời sống
của loài người. Mỗi năm thế giới chúng ta bỏ ra hàng chục, thậm chí là hàng trăm tỉ đô la để chữa trị và ngăn ngừa căn bệnh hiểm nghèo ấy. Số tiền đó đáng lẽ có thể dùng để sản xuất ra của cải, lương thực, phòng ngừa thiên tai, xóa đỏi giảm nghèo cho những nước còn chậm phát triển.

b. Căn bệnh quái ác nói trên có nhiều đường lây lan như truyền máu không an toàn, lây từ mẹ sang con, đời sống tình dục không lành mạnh, thiếu ý thức. Nếu xem căn bệnh này chỉ là của ai đó, không liên quan đến mình, không có những biện pháp phòng ngừa triệt để thì thần chết vẫn có thể đến gõ cửa mỗi chúng ta và từng nhà.

3. Phải lên tiếng, phải hành động.

a. Mỗi người phải làm gì? Trước hết phải lên tiếng: phải cảnh báo với mọi người về nguy cơ lây nhiễm căn bệnh quái ác này đế mọi người tích cực phòng tránh. Phải có cái nhìn đúng đắn và thái độ đối xử đúng với những người nhiễm HIV. Phải coi họ như những người không may bị nhiễm căn bệnh mà đến nay y học đang bất lực.

b. Từ những con đường lây nhiễm được xác định, người ta có thể gần gũi, không được coi họ như những người bỏ đi. Không được mặc cảm, định kiến, phải biết yêu thương, giúp đỡ họ tạo dựng được niềm tin và nghị lực để sống khỏe, sống vui. Bởi một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ. Bởi tình thương nói như Nam Cao là tiêu chuẩn cao nhất để xác định tư cách làm người. Không có tình thương, con người chí là một con vật bị sai khiến bởi lòng ích kỉ. Một lời động viên; an ủi đối với những người nhiễm HIV sẽ tích thêm năng lượng đề họ sống mạnh mẽ, lạc quan hơn.

III. Kết luận

Không được tự chia ra hai thế giới “chúng ta và họ”. Trong thế giới đó, "im lặng đồng nghĩa với cái chết”. Hãy sát cánh bên nhau, bàn tay ấm nóng tình thương, tay trong tay, chúng ta hãy cùng nhau đẩy lùi và tiêu diệt căn bệnh quái ác, khủng khiếp này để loài người không phải sống trong nước mắt mà trong nụ cười tươi vui thân thiện và hạnh phúc.
Kiến thức:sưu tầm nhé bạn <3
 
Top Bottom