Vào một buổi sáng đầu thu,Nhĩ được vợ con chăm sóc trên giường bệnh, anh ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khung cảnh vẫn vạy bình yên và tươi đẹp nhưng anh sắp phải từ giã nó đi về một nơi xa lắm.Nhĩ đã từng đặt chân lên khắp xó xỉnh của trái đất nhưng anh lại bị thu hút kì lạ bởi bãi bồi bên kia sông.Cũng ở đáy anh rước Liên về ,người vợ suốt đời chịu đựng hi sinh vì gia đình vì anh và con.Nhận sự chăm sóc chu đáo của vợ anh cảm thấy ân hận, day dứt vì những năm thàng qua ko chú ý đến gai đình nhiều hơn nay anh ốm yếu thì không thể làm gì nữa.Và trong anh bỗng dâng lên khao khát mãnh liệt muốn được đặt chân lên bãi bồi bên kia sông.Biết mình không thể nào thực hiện được ước mong ấy, Nhĩ đã nhờ Tuấn-con trai anh, thực hiện giùm mình.Tuấn vâng lời ngoan ngoãn nhưng khi đi đến gần bến đò Tuấn lại sa vào đám cờ thế.ANh ko trách con trai cũng bởi vì hồi trẻ anh đã từng thế,Nhĩ đã chiêm nghiệm được một điều:"Con người ta trên đường đời không tránh khỏi những điều vòng vèo, chùng chình của cuộc sống".Nhĩ nghĩ rất có thể Tuấn làm nơã chuyến đò,nên anh dành hết tàn lực cuối cùng để đu ra ngàoi cửa sổ giơ hai tay khoát khoát y như ra hiệu cho một người nào đó đi nhanh hơn.